VỢ ƠI, CHỒNG BỊ Ế - PHẦN 2

3. Tán tỉnh

- Uhm, thì đọc đi! – Nhỏ đồng ý.

- 0124xxxxxxx – Ôi chúa tôi! Mobi à. Phen này tiêu tốn đây, anh Vẹt-teo, ngoại mạng rồi, hix. Dân chơi không sợ mưa rơi. Không lăn tăn nhiều, có cái để gửi tâm tư thì ok rồi.

Tôi lấy vở ghi vào 0 rồi tạm biệt nhỏ xong hớn hở cùng chuyến lợi phẩm đi về. Cũng nói thêm rằng nhiều đứa bạn mà tôi quen cũng biết số của nhỏ nhưng tôi không thèm xin xỏ tụi nó, còn gì là chí khí, xin trực tiếp đối tượng luôn, cho thì liên lạc, không cho thì thôi (mạnh miệng thế chứ không cho thì anh phải đi tìm đường khác để có à, mặt chai mà lị ).

Về đến nhà, vứt quyển vở sang bên đi tắm rửa nghỉ ngơi, chưa vội liên lạc, anh chờ vài ngày nữa mới bắn tin cho em, em à. Nào ngờ, vài tiếng sau điện thoại báo tin nhắn.

+ Cho hỏi số này của ai dzị? – Á, đùa với bố à. Nhắn cho bố mà hỏi ai dzị. Bố là bố chúa ghét cái kiểu đó nhá (mặc dù bố cũng dùng chiêu này khi gọi điện chọc gái mới quen miết ). Định nhắn tin sạc lại, nhìn lại thì thấy số quen quen, trời, số của nhỏ. Giả vu vơ với anh hả em, em đã có lòng mở lời trước thì anh đây cũng không câu nệ, reply em liền.

+ O’k. H ah. Về đến nhà rui áh.

+ Mà số của ai dzị? – Nữa, nữa, thích đùa với anh thế cơ đấy, đã vậy thì anh sẵn sàng tiếp.

+ Không biết seo nt làm j? Dzị H nghĩ coi là ai?

+ K bit thì mới hỏi chứ. – Đùa dzai nhỉ. Đẹp giai cao thượng như anh thì không chấp mĩ nhân nhá.

+ Người hồi chiều nói chuyện zs H đó. – Mệt, không đùa nữa, nghiêm túc.

+ Ah. Số này đúng là của M đó hả? H nt hỏi thử coi có đúng k đó mà. Hi. – Ý em là sao đây, không phải số của anh chứ thằng nào vào đây. Nhưng nhắn tin cho nhỏ thì tôi phải nói kiểu khác chứ.

+ Uhm, số của M đó. Seo nt cho M mà H hỏi lạ thế? K hiểu. Botay lun. Hi.

+ À. Thì H sợ k phải của M, sợ nhầm. Hi. Mà cái Đơn xin số điện thoại hồi chiều do M viết hả? – Của anh nghĩ ra thì không do anh viết thì ai hả em. Đùa nữa à.

+ Uhm. Tất nhiên là của M viết rui. Mà có j hả H?

+ K có j. Hi. Chữ M viết đẹp thiệt. – Tất nhiên rồi, anh nắn nót cả buổi trời mà. Thú thật chữ tôi viết cũng bình thường thôi, nhưng như thế là cũng đẹp so với nhiều đứa con trai khác, đa phần viết bài thì viết nhanh, ẩu tả lắm nhiều khi chữ mình mà để lâu lắc lục lại đọc nhiều khi căn mắt đọc mãi mới ra, nhưng khi nào cần là tôi viết chậm, nắn nót thì không đến nỗi nào.

+ Cũng bình thương thui mà. Hi. – Nhắn thế thôi chứ trong lòng tôi mừng rơn vì mới đó đã được nhỏ khen.

Nhắn qua nhắn lại vài tin nữa thì tôi chủ động xin kíu trước, nhắn tin nhiều quá tối lấy vốn đâu ra nữa mà tiếp nhỏ, chi bằng stop, đi ăn uống, học bài trước, tối thực hiên màn trò chuyện đêm khuya sau.

Cứ thế, cứ thế, ngày ngày tôi và nhỏ liên tục nhắn tin qua lại, chủ yếu nội dung của nó cũng đơn giản, tôi khen nhỏ xinh, đẹp, dễ thương cộng thêm nhiều chuyện trên trời dưới đất như học hành hôm nay sao, hôm nay sao không thấy H đâu hết, ăn cơm chưa, ngủ chưa, rồi những chuyện xàm xàm giống như kiểu con kiến đá văng con voi, ngồi xe bò gọi điện bằng iphone, vân vân và vân vân, đa phần toàn kiếm cớ để nt thôi mà, thật giả đâu quan trọng, quan trọng là trình chém gió thôi.

Một điều quan trọng là xen kẻ những tin nhắn đó tôi luôn bồi thêm những tin nhắn nồng nàn biểu đạt nỗi lòng sâu thẳm đang thổn thức vì nhỏ. Nó đây:

- M say nắng H mất ui – M thích H – Ngày nào M cũng nhớ H hết o’k – M tương tư mất rùi… [nhớ lại để viết mà da nổi cả gai nhím]

Đại loại là như thế. Còn về phía nhỏ, mỗi lần khen nhỏ thì nhỏ cũng đáp lại kiểu cách như e thẹn lắm vậy, nhưng tôi nghĩ lúc đọc tin đó của tôi chắc cũng cười mỉm nhiều lắm đây [dễ gì không với anh]

Đôi lúc nhỏ cũng nhắn tin một cách rất dễ thương. Hơn một tháng như vậy, những tin nhắn quan tâm của tôi dành cho nhỏ ngày một nhiều hơn, nhỏ cũng nhắn tin nhiều với tôi. Dấu hiệu có tiến triển tốt, từ chỗ không quen không biết thì giờ đây chúng tôi đã thân thiết hơn vài bậc. Tôi vui và có lúc hoang tưởng nhiều thứ.

Rồi một ngày đẹp trời, nổi hứng, tôi gọi điện xin được chở nhỏ đi học, nhỏ không đồng ý, suốt nhiều giờ năn nỉ, không chỉ gọi điện, tôi còn tận dụng chức năng nhắn tin năn nỉ, ỉ ôi, có thể gọi là quấy rối liên tục, cuồi cùng nhỏ cũng chịu để tôi xuống nhà chở nhỏ đi học phụ đạo vào buổi chiều hôm sau.

Chắc có lẽ nhỏ đã xao động cho cái ý định của tôi, hoặc giả dụ không như thế thì tôi nghĩ có lẽ nhỏ chịu không nỗi màn quấy phá lì lợm của tôi nên đã ậm ừ , mặc kệ nguồn cơn như thế nào đi nữa thì cái nguyên lí đầu tiên của việc cưa gái "đẹp trai không bằng chai mặt" cũng đã được phát huy tối đa công dụng, ít ra trong chuyện này thì nó nghiệm đúng.

Ngày 9-11, trên trái đất có một thằng điên loạn đó chính là tôi, vừa đi học buổi sáng trên trường về tôi đã tức tốc nháo nhào ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ, thơm tho một cách "vượt lên chính mình" 1 phút 30 giây, mọi chuyện đâu vào đấy, đi mượn con martin màu bạc của thằng bạn dưới cái nắng gắt như thiêu đốt của buổi trưa đứng bóng 11 giờ 59 phút , theo hướng nhà nhỏ nhấn bê-đan cứ thế mà phóng.


4. Rảnh rỗi sinh nông nỗi

Nhà nhỏ ngược hướng so với chỗ tôi đến trường thế nên tôi phải đạp xe xuống rồi lát nữa lại vòng xe lên. Cơ mà đang hăng máu, chẳng bận tâm suy nghĩ nhiều thế mới khổ.

Bây giờ mới (bị) cảm nhận cái nóng ran như thiêu như đốt, trong khi đó trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo tay ngắn, cũng may dốc cao nhưng đa phần đều thả dốc nên cũng đỡ nhọc, vì tư tưởng vẫn còn đang quay cuồng nên tôi cũng chẳng thể lường trước vấn đề này chính là hậu hoạn mà chỉ phút chốc nữa thôi tôi sẽ được nếm trải.

Đạp xe tốc hành như trâu, tới chỗ đón nhỏ mất 15 phút, khoảng 12 giờ 20. 1 giờ mới vào lớp nhưng tôi tranh thủ đi sớm cho khỏi trễ, gọi điện kêu nhỏ ra thì nhỏ bảo đợi chút, chờ thêm hơn 10 phút nữa mới thấy nhỏ xuất hiện, chút mà mất toi 10 phút hơn của anh, cũng may là đợi chút chứ nhỏ bảo đợi nhiều chút chắc thành hưu cao cổ.

Thấy em là anh quên hết cả mệt nhọc. Nở nụ cười tươi rói, lê xe đến gần chỗ người đẹp.

- Hi H!

- Làm gì mà đi sớm dzữ dzậy?! – Cười lại. Yêu không đỡ nỗi.

- Thì sợ trễ đó mà. Giờ đi hơ!

- Từ từ, chờ xíu, sớm mà. – Lại chờ xíu. Tại sao phái nữ luôn bắt bọn đực rựa như chúng ta luôn phải chờ họ thế nhỉ.

- Chờ gì nữa. Đi luôn đi! – Tôi hối thúc.

- Thì từ từ. Làm gì vội dzậy?!

- Thôi, đi luôn giờ đi mà. – Tôi tiếp tục nôn nóng. Lúc đó thế mà ngu. Khi con gái bắt ta phải chờ thì ta phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh, không được ý kiến ý cò gì cả nếu không muốn đối tượng cho tạch hoặc cho gạch xây nhà.

- Thích đi thì M đi trước đi ai cấm đâu. – Em tính cho anh leo cây à. Không dễ đâu nhá!

- Trời, xuống chở H đi mà giờ H kêu đi trước thì M đi một mình à. Haiz… – Tôi ra chiều thảm thương tha thiết.

- Thôi, H dzới M đi trước đi, để Q đợi T (tên nhỏ bạn khác của H) rồi lên sau cũng được, để tội nghiệp M, người ta có lòng, phụ lòng tốt sao được. Hi hi.

Nảy giờ thấy toàn thế giới chỉ có nhỏ mà quên bẵng đi đứa bạn khác của nhỏ đang đứng kế bên. Nhận xét sơ về nhỏ Q này thì tuy nhỏ không đẹp nhưng được cái nói chuyện hiền, dễ mến, lần đầu tiếp xúc có ấn tượng tốt rồi. Vậy mà nảy giờ mình không để ý đến người ta. Thất lễ, thất lễ quá đi đó mà. Đã vậy còn tương trợ nói đỡ cho vài câu nữa chứ, nhỏ này được hơn nhỏ hôm thi nghề nè, chơi đẹp, haha.

Không biết có phải vì lí do đó mà tôi cảm động nên sinh ra cảm tính nhận xét tốt thế không nữa. Thôi thì cứ tạm cho vậy đi, nghĩ tốt về một ai đó cũng là cách tích đức mà, còn hơn nghĩ xấu.

- Thôi, không sao. – H tiếp lời nhỏ Q.

- Thì tụi mình đi trước chậm chậm thôi, sẵn chờ luôn. – Tôi lên tiếng mong sẽ lay động hồn nhỏ. Dè đâu…

- Thì M đi trước đi, có ai bắt đợi đâu. – Kèm câu nói đó là cái biểu môi trừng mắt của nhỏ, cứ như gái đang yêu mỗi khi có chuyện gì không vừa ý với người yêu vậy, hình như đấy cũng là cách khủng bố tinh thần mà mấy em nhà ta hay áp dụng với cánh mày râu bọn mình. Thái độ dứt khoát của nhỏ dập tan bao hi vọng đang le lói trong tôi . Cơ thế nhưng nhìn nhỏ lúc ấy mới đáng yêu làm sao.

- Mà M ở đâu chạy xuống đây dzậy. – Nhỏ Q hỏi.

- Thì ở nhà chạy xuống đây luôn chứ đâu.

- Xạo quá. Không tin. – Nhỏ đáp.

- Ố, thế không tin thì thôi à. Hi. – Tôi cố nắn ra một nụ cười.

- M siêng ghê. Hi. – Nhỏ Q lên tiếng.

- Có chi đâu. Hi. – Tôi cố tỏ vẻ khiêm tốn nhưng trong lòng cũng thấy vui vui.

- Kìa, T lên rồi kìa. Tụi mình đi. – Nhỏ Q vừa nói vừa hất hất mặt về phía đường lộ.

Thì ra nảy giờ đang chờ nhỏ T này đây hở, cái nhỏ hôm thi nghề ngồi kế em H đá đểu anh đây mà. Đúng thần giao cách cảm, vừa nghĩ tới lại thấy mặt rồi. Nhưng kệ nó, công việc chính của anh là đây:

- Rồi, lên xe M chở đi.

- Uhm, lên đi kìa. – Nhỏ Q tiếp lời hộ tôi. Cảm kích nhỏ Q quá đi đó mà.

Nhỏ vừa ngồi lên xe thì tôi thấy cuộc đời nó đẹp sao từ đây, nhỏ cũng nhẹ, không đến nỗi nào, ai mà biết trước cuộc đời không như ta mơ. Hix. Tòm tem cùng nhỏ hành trình đến trường, anh thế mà khỏe. Lần đầu trong đời chở gái đi học nên khá hăng hái, tuy thế tôi vẫn cố tình đạp chậm ở mức có thể để níu giữ cái cảm giác êm dịu khó tả này.

Tôi đạp chậm thì có lí do là vậy còn hai nhỏ kia không biết vì yếu hay thích hóng nắng hay sao mà đạp còn chậm hơn cả tôi. Nhỏ im lặng ngồi sau xe, lâu lâu tôi có ngoái lại nhìn cho thỏa cái nỗi thèm thuồng . Nhỏ đeo tới hai cái khẩu trang mà thấy vẫn đẹp, chắc tại hoang tưởng nữa rồi đây.

Nhằm phá tan sự ngượng ngùng của hai đứa, tôi chủ động bắt chuyện trước.

- H xinh ghê. Hi hi… – Tôi cười nham nhở tuông tràn khen ngợi dư thừa của bất kì thằng con trai nào đang bước trên con đường tán gái đầy của lạ nhưng lại lắm gian truân. Tuy nhiên, sự thật nó vẫn cứ là sự thật bởi vì nhỏ xinh thật còn lời tôi khen cũng xuất phát từ cái tâm thật.

- … – Chắc đang mỉm chi, dù không thấy nhưng tôi đoán thế.

- Ăn cái gì mà nặng như heo thế. – Tôi chọc nhỏ.

- Ăn cơm chứ ăn cái gì. Hi. Ai biểu, có ai mượn xuống chở đâu.

- Nhưng mà thích. He.

- Ui, trời nắng thế không biết. – Ngồi xe anh chở không hỏi anh mà đi hỏi trời hả em.

- Trời, mặc áo khoác với thêm hai cái khẩu trang thế kia mà còn than à. Nhìn M nè, có mỗi cái áo tay ngắn còn không than…

- Đen da hết.

- Con trai da ngâm ngâm nó mới thấy mạnh mẽ chứ. Hi. – Đen thế mà men em ơi.

5. Say nắng

- Sao đạp chậm dzậy. – Nhỏ hỏi khi thấy tôi cứ tà tà.

- Đang chở heo nặng quá đạp nhanh sao nỗi. – Tôi trêu nhỏ. Mà cũng phải thú thật, sao lúc đầu mới đi thấy nhỏ nhẹ tơn còn giờ thấy nặng như đèo cả quả đất ấy. Mệt thật.

Nhưng nói gì thì nói lúc này sức vẫn còn nên tôi ngay tắp lự phóng nhanh hơn vượt mặt hai nhỏ bạn của nhỏ đang chạy như rùa bò phía trước, từ lúc đi tới giờ hai nhỏ này cũng lịch sự thấy ớn, tự giác đạp xe sóng đôi với nhau nói chuyện, chẳng quấy rầy gì đến tôi, cứ như đang tạo không gian riêng tư cho tôi tha hồ phe phởn cùng người đẹp, các bạn đã có lòng thì anh cũng không câu nệ làm gì, cứ vậy mà phởn tự do tự tại.

Đã lên dốc mà gió còn thổi ngược mới tai hại chứ, đúng thật bây giờ mới chiêm nghiệm được thêm một điều, muốn cua gái tất yếu phải rèn luyện thể lực cộng thêm sức bền bỉ, chịu đựng thì mới nghĩ đến cơ may thành công mà không gặp phải tai nạn đáng tiếc hay hao mòn thể trạng (tất nhiên đây mới chỉ là một trong những điều kiện cần thôi).

Vụt mặt được hai nhỏ kia cũng là lúc cơ đùi nó ê, toàn thân nó nóng. Ông bà ta có những câu đại loại như "yêu nhau cởi áo cho nhau…", "yêu nhau mấy núi cũng trèo mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua"; người thì chưa được đụng, núi thì chưa trèo, sông thì cũng chưa lội, cơ mà đang qua mấy cái đèo dốc đầy mệt nhọc đây ông bà ơi. Cứu con!

Mệt thế đã đành, ở đây còn phải làm vẻ thoải mái không có chuyện gì thế mới khổ cái thân chứ, mệt cũng chẳng thấm vào đâu nhưng mà giả không mệt đâm ra nó lại mệt. Thấy tôi có vẻ "đắm đuối" nhỏ mới cất lời hảo tâm:

- Để H đạp phụ M hơ!

Chở gái đi học ai đời nào bắt gái đạp hộ, mất hình ảnh nên dù nhọc nhằn bở hơi tai tôi vẫn phải gắng gượng:

- Thôi, M đạp nỗi mà, lo gì. Hi. – Nặn thêm một nụ cười đầy đau khổ.

Thời gian chầm chậm nhỏ giọt, gió thổi ngày một mạnh hơn, dốc thấp qua rồi lại đến dốc cao, gắng gượng cuối cùng leo qua được con dốc cuồi cùng, thở phào nhẹ nhõm. Không lượng sức mình, yếu mà cứ đòi ra gió đó chính là tôi lúc này. Cơ mà anh vẫn ổn, phởn vẫn được:

- Chắc chở heo đi bán kiếm tiền luôn quá!

- Ây dza, M dám hả. Tội nghiệp H. – Nhỏ đùa lại. Yêu lắm cơ.

- Nói dzỡn chứ H đáng yêu thế kia, ai nỡ bán. Hi.

Phù, may quá cuối cùng đã đến đích. Ké….ét….ttt… Tôi thắng xe trước cổng trường.

- Tới rồi. Mời quý cô xuống xe.

- Uhm… hi.

- H dzô trước đi. M đi đây xíu. – Tôi nói rồi đạp xe đi đưa lại cho thằng bạn.

- Uhm, dzậy H dzô trước nghen.

Người tôi đã mỏng như con tép vừa mới bỏ công tích góp chút da thịt thì màn cày ải hôm nay đã đốt hết toi mọi thứ. Hix. Vào lớp học thần trí cứ ở trên mây, phần vẫn còn vui, phần thì cũng hơi choáng. Học hành cũng chẳng vô nỗi vì mệt , ngồi cứ suy nghĩ mông lung rồi cười một mình như thằng điên. Cơ mang lúc này tôi đang bị say nắng thật luôn, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Cố gắng lắm mới chiến đấu đủ 5 tiết phụ đạo, tất nhiên chữ với số nó đi đường nó, còn đầu óc tâm tư của tôi thì nó bay đi chỗ khác. Hôm nay mang tiếng đi học nhưng chẳng năng suất.

- Ô… la… la… Ha… ha… – Tôi vừa đi vừa khua tay múa chân "hát vang rằng anh yêu em".

- Ơ đệch, thằng này điên. – Thằng bạn chung phòng trọ ngạc nhiên khi thấy tôi mới đi về đã có biểu hiện lạ.

- Kệ tao, đang vui. – Đang vui thật, không chấp nó luôn.

- Chuyện gì mà vui, hồi trưa mượn xe tao chở gái đi học được nên giờ khùng đó hả.

- Ừ… hí… hí.

- Bó tay mày luôn. *** dại gái.

- Gay hay sao mà gái không dại mày.

- Ừ, biết dzậy đếch cho mượn xe, xe tao mua cho mày chở gái à???

- Hê hê, ban bè tốt giúp nhau xíu mà. Có gì tao hậu tạ.

- Nhớ đó nha cái mặt mày.

- Tất nhiên rồi.

- Chẳng biết có được cái mâm gì không mà cứ đú đởn nha con. – Thằng bạn chêm câu làm mất cả chí khí anh hùng.

- Để mày coi. – Tôi sôi máu.

- Ừ tao chờ coi mày tạch. Ha ha. – Trù anh em hả thằng kia, anh cho gạch vỡ mồm nhá. Cứ phán xui xẻo.

- Đếch nói chuyện dzới cái mặt mày nữa.

- Về chưa H, có cần M chở về không? – Tôi bỏ mặc thằng bạn lấy điện thoại gọi điện cho nhỏ.

- Hông cần đâu, giờ H ở lại để tối học thêm luôn. Hi hi.

- Dzậy chứ H ăn gì chưa?

- Chưa nơi.

- Dzậy M lên chở H đi ăn luôn hơ?!

- Thui, khỏi, tí H ăn bánh cũng được.

- … Đi đi, bọn này ở đây cũng được. Hi hi… – Đầu dây bên kia có tiếng xì xầm nữa của hai đứa con gái, chắc hai nhỏ hồi trưa đây.

- Kệ, đi ăn chớ tối đói học sao nổi. – Tôi dụ khị.

- Thui, được rùi, H không đi đâu.

- Ờ. Dzậy thôi. Pipi. À. mà tối có cần M đưa về thì gọi nha!

- Uhm. Pi…

- Thằng này ngon, xe đâu mà mày hứa tối chở nó, xe anh không chùa nha, tối có đi thì mượn xe đứa khác nhá.

- Cái thằng, anh em tính toán thế. Có gì cua được tao cám ơn. Hehe.

- Cua được mày hưởng chứ tao được gì. – Ơ, thằng này nói chuyện muốn gạch nữa.

- Tao đi tắm, mệt cái mặt mày quá.

- Đại đi đến tao.


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
Pair of Vintage Old School Fru