Từng giọt nước biển chậm rãi nhỏ xuống, qua ống dẫn đi vào người
Quân. Nằm trên chiếc giường trải ra trắng muốt, cơ thể cô gần như
trở nên đồng màu, nhợt nhạt đến mức có thể vỡ tan bất cứ lúc
nào.
Đăng cả đêm qua đi làm về lại thức chăm Quân quá mệt mỏi đã sớm ngủ
quên bên giường cô. Cũng may bác sĩ nói cô bị sốt nhẹ, chỉ cần
truyền nước và tiêm thuốc hạ sốt là được nên anh mới yên tâm thiếp
đi thế này.
Đêm qua cô làm anh phát hoảng khi đột nhiên sốt cao rồi mê sảng,
miệng liên tục gọi tên ai đó tên Thiên. Anh ghét điều đó! Nó làm
anh muốn nổi điên. Nhưng nhìn cô nằm yếu ớt trên giường, anh lại
chẳng nỡ nổi giận. Anh không cần biết cô yêu người con trai đó đến
mức nào, nhưng anh nhất định sẽ yêu cô hơn anh ta.
……..
Khi đau ốm, con người ta thường trở nên yếu đuối. Chỉ mới qua một
ngày mà Quân đã bắt đầu cảm thấy hối hận khi không chịu giải thích
rõ với Thiên.
Sao cô lại ngốc nghếch đi ghen tuông với chị họ của anh chứ? Sao
lại vì tự ái mà nhận mình lừa dối anh? Cô và Đăng đâu có gì, hôm đó
cô vì giận Thiên nên không muốn về nhà, trước khi lên bar đã tùy
tiện mua một bộ đồ rồi về phòng Đăng tắm rửa thay đồ. Thực chất đâu
có chuyện gì xảy ra.
Cảm giác hối hận cứ như một cơn mưa, từng tầng nước ngấm vào tim cô
khiến cô nôn nao phát điên. Cô muốn được gặp Thiên và giải thích
ngay bây giờ.
Tỉ lệ nghịch với độ nôn nóng của Quân là sự nhàn nhã của những giọt
nước biển kia. Nó cứ thế nhỏ từng giọt thong thả như đang chọc tức
cô.
Nhìn Đăng đang mệt mỏi ngủ gục bên giường, Quân cố dằn lại cái ý
định giật phăng truyền dịch ra và chạy thẳng về nhà. Anh và cô quen
biết đã lâu nhưng không thân, anh đối xử với cô thế này đã là quá
tốt. Dù sao cô cũng nên tỏ ra biết điều một chút.
Kim đồng hồ giật cùng nhịp với từng giọt nước rơi, Quân thở dài lần
thứ n chờ đợi để được về nhà. Cô sẽ giải thích với Thiên, sẽ nói rõ
tất cả. Cô muốn cứu vãn mọi thứ.
Điều gì rồi cũng đến hồi kết thúc, những giọt nước biển bướng bỉnh
như đang thách thức sự kiên nhẫn của Quân cuối cùng cũng đã đến
giọt cuối cùng.
Lòng Quân trở nên nhẹ nhõm hẳn, đôi vai nãy giờ nặng như đeo đá
cũng trở nên thoải mái. Có điều Đăng vẫn còn đang ngủ, cô không nỡ
đánh thức anh dậy, cũng không thể lẳng lặng bỏ đi.
Bằng cách nào đó, dường như nghe thấy lòng Quân đang rầu rĩ, Đăng
từ từ mở mắt, vươn vai giũ mệt mỏi.
“Em thấy trong người thế nào rồi?”
Thấy Quân đang nửa dựa vào tường, nửa nằm trên giường, mắt sáng rực
nhìn mình, Đăng lo lắng hỏi.
“Em khỏe rồi, giờ mình về nhé!”
Giọng Quân sôi nổi hẳn.
Đăng nghi hoặc nhìn Quân dò xét, sau một cơn sốt đã quên sạch
chuyện không vui rồi sao? Sao mặt cô lại tươi tỉnh thế này?
“Nhìn gì đấy? Đi về nhanh còn kịp.”
Quân hào hứng.
Không biết điều gì khiến Quân vội vã như thế nhưng Đăng vẫn làm
theo ý cô, đưa cô về chính nơi sáng hôm qua anh đưa cô đi.
Quân cảm ơn Đăng rồi chạy một mạch vô trong, cơn chóng mặt còn luẩn
quẩn cũng không thể ngăn cản bước chân cô.
Giữa cái nắng trời chiều, bóng cô gái mặc chiếc áo khoác nam màu
trắng chuyển động liên tục, ánh sáng chiếu vô làm chiếc áo trắng
toát mờ ảo không thật.
Bên trong nhà hoàn toàn yên ắng, xe Thiên đang nằm trong
gara.
Quân mừng thầm khi biết anh đang ở nhà. Không suy nghĩ nhiều, cô ùa
lên lầu, chạy thẳng vào phòng anh.
Thiên đang đứng cạnh cửa sổ bị làm cho giật mình khi thấy cửa phòng
mình mở bất ngờ, còn chưa kịp xác định là chuyện gì đã thấy vòng
tay Quân ôm chặt lấy mình.
“Mình hòa nhé! Em với Đăng không có chuyện gì hết. Hôm kia vì giận
anh, không muốn về nên em mua đồ rồi dùng nhờ phòng tắm.”
Vùi đầu vào lồng ngực Thiên, Quân vội vã giải thích. Tình yêu đã
thay đổi cô thật rồi, một Uyển Quân ghét chủ nghĩa giải thích nay
lại chăm chỉ thanh minh với một người.
“Anh…”
Thiên ngập ngừng, bàn tay muốn vòng lên ôm cô nhưng lại cố dằn
lòng.
Nếu không có chuyện xảy ra với Yến thì dù cô có gì với người con
trai đó đi chăng nữa anh cũng sẽ tha thứ, chỉ cần cô quay lại.
Nhưng nếu cũng chỉ là nếu, anh và Yến đã xảy ra chuyện rồi.
“Anh phải tin em!”
Vẫn vòng tay ôm Thiên, Quân ngửa người ra để nhìn vào mắt
anh.
Trong đôi mắt cô, sự chân thành không che giấu đủ để biết cô không
nói dối.
Thiên đau đớn chìm trong cái nhìn yêu thương từ tận đáy lòng của
Quân. Đã không còn kịp để quay lại nữa rồi. Vì một phút nóng giận,
anh và cô đã lạc mất nhau.
Yêu nhau cũng giống như cùng nắm tay lội ngược dòng nước siết, rất
vất vả, rất khó khăn, chỉ cần buông tay, dòng nước sẽ cuốn trôi hai
người, không cách nào nắm lấy tay nhau thêm một lần nữa.
“Em yêu anh!”
Quân trầm giọng bày tỏ, ánh mắt mong chờ Thiên cũng sẽ nói lại với
cô rằng anh yêu cô.
Thế nhưng anh đã im lặng.
Vài giấy sau, cô thấy anh lúng túng gỡ tay cô ra, đôi mắt hối lỗi
nhìn vào điều gì đó phía sau cô.
Quân ngờ nghệch quay lại nhìn, bắt gặp Yến đang đứng cách đó không
xa.
Trên người Yến chỉ mặc một chiếc áo sơmi nam màu trắng rộng thùng
thình để lộ cặp đùi trắng muốt thon thả. Mái tóc còn ướt nước nhỏ
từng giọt xuống sàn nhà trông vô cùng gợi cảm.
“Sao chị lại ở đây?”
Quân chau mày trước cách ăn mặc của Yến.
“Tôi ở trong phòng người yêu mình, có vấn đề gì à?”
Yến khoanh tay, nhướn mày nhìn Quân như nhìn kẻ thua cuộc.
Quân nghe một chiếng “choang” đánh lên trong đầu mình, hai tai cô ù
ù không còn nghe rõ âm thanh, mặt đất dưới chân cũng bắt đầu chao
đảo.
Cô nhìn Thiên, ánh mắt như đang van xin anh phủ nhận. Nhưng đáp lại
cô chỉ là cái cúi đầu né tránh.
Thiên không giải thích, Yến lại ăn mặc thế kia trong phòng anh. Vậy
là cô đã hiểu.
Trong khi Quân còn đang bàng hoàng đến mức quên luôn cả sự tồn tại
của bản thân, Yến từ từ tiến lại gần.
Thiên lo lắng bước lên một bước chắn ngang giữa Quân và Yến.
Thấy thế, Yến dừng lại, nhếch môi cười lạnh.
Từng ngón tay thon thả lần mở hai cúc áo trên, Yến kéo chiếc áo
sơmi trắng xuống để lộ ra bờ vai thon và một nửa khuôn ngực. Trên
nền da trắng như sứ, những dấu đỏ in lên rõ rệt.
“Đây là những vết Thiên để lại trên người tôi đêm qua. Từ nay đừng
đến gần Thiên nữa.”
Yến nâng cao mặt, nhìn Quân đầy tự tin.
Thiên nãy giờ còn không hiểu Yến đang định làm gì thì giờ đã biết.
Anh có thể cảm nhận được cơ thể Quân ở phía sau anh đang run
lên.
Thiên vội vã quay lại, Quân vừa chao đảo lùi lại một bước, dựa hẳn
vào bức tường phía sau. Gương mặt cô trắng bệch, đôi môi bạc màu
khô khốc, ánh mắt đau đớn đang cố gắng tiếp thu từng hình ảnh mà
Yến vừa truyền đến.
Thiên lo lắng bước đến muốn đỡ lấy Quân nhưng bàn tay Yến ở phía
sau kéo tay anh lại.
Nhìn vào đôi mắt Yến, anh thấy cô đang van xin anh dừng bước
tiếp.
Một bên là cô gái anh yêu, một bên người con gái đã trao cho anh
tất cả. Anh đứng giữa khó xử đến mức ước gì mình có thể biến mất
ngay lập tức.
Trong lúc Thiên còn đang phân vân không biết phải làm thế nào,
gương mặt Quân đã chuyển từ bàng hoàng sang bình thản đến kỳ lạ.
Hoàn toàn không một chút cảm xúc, đôi mắt đen láy lạnh như đầm nước
mùa đông.
Mặt trời nhuộm đỏ khoảng trời phía tây trong sự nuối tiếc ngày
tàn.
Vài cánh chim xẹt ngang bầu trời như những mũi tên lao vút vào
khoảng không màu máu.
Trong thời khắc chạng vạng có phần hoang vu, Quân ngẩng cao đầu
nhìn Thiên và Yến, nhếch môi cười lạnh, đều giọng trả lời:
“Được thôi.”
Lướt qua Thiên và Yến, cô ra khỏi phòng bằng bộ dạng bình thản như
chẳng có gì đáng để phải bận tâm.
Thiên đã không giữ cô lại, cũng không giải thích. Chỉ cần nhiêu đó
thôi là đủ để làm thành một câu trả lời. Cô sẽ chẳng làm ầm lên,
cũng chẳng gặng hỏi vì cô thấy như vậy không cần thiết. Càng làm rõ
thêm thì chỉ càng đau thêm.
Con người thì luôn yếu đuối như thế! Ghét bị lừa dối nhưng lại sợ
sự thật. Nguồn: TruyenNganHay.Yn.lt
13.
Quân về phòng, đi thẳng vào phòng tắm, bật nước và đứng dưới vòi
hoa sen để dòng nước cứ thế tuôn sối sả lên mình.
Nước hôm nay có vị mặn!
Cô mím môi để nó không chảy vào miệng nhưng vẫn không ngăn được vị
mặn nơi đầu lười.
Trước mặt Thiên và Yến cô có thể bình thản như không có gì, để rồi
khi ở một mình, cô để mặc trời đất sụp đổ dưới chân mà bật
khóc.
Trong lòng cô, một lỗ hổng đang dần hình thành, tham lam hút toàn
bộ sức lực của cô mà ngấu nghiến.
Dựa người vào tường, Quân trượt dài rồi ngồi hẳn xuống sàn.
Vòi hoa sen vẫn thế phun nước vào cô.
Trong căn phòng sáng choang, dưới làn nước lạnh lẽo, Quân bơ vơ tự
hỏi có phải hạnh phúc của cô chỉ đến đây thôi? Cô và Thiên thật sự
đã chia tay rồi sao? Cô đã luôn lo sợ một ngày tất cả những điều
tốt đẹp sẽ như điếu thuốc cháy hóa khói bay đi, để lại đầu lọc giữ
những tổn thương ở lại cùng thời gian. Không ngờ ngày đó lại đến
sớm thế này.
Cô không muốn mất Thiên như thế này. Không có anh, cô không biết
ngày mai mình sẽ bước tiếp như thế nào. Cái suy nghĩ từ nay trên
con đường cô đi sẽ không còn bóng anh cùng bước, không còn giọng
nói, tiếng cười của anh, làm cô cảm thấy lòng mình đau thắt.
Rốt cuộc đến bên đời nhau để yêu hay để gieo khổ đau? Rõ ràng đã
từng là những người yêu nhau nhất thế gian, thế mà lại có thể nhẫn
tâm tổn thương nhau rồi sau đó mải miết rời xa cuộc đời nhau.
Lối rẽ chia hai kéo rời cái đan tay khăng khít.
Đường em về giờ ngược lối anh đi.
Những hàng rào chằng chịt giây leo chồng chéo chạy thẳng tắp rồi
bất ngờ gấp khúc, ngã ba, ngã tư tạo thành một mê cung xanh thẫm âm
u huyền bí.
Trong không khí buốt mũi mùi diệp lục.
Làn sương mỏng chạm vào da lạnh buốt.
Cảnh vật mờ ảo mông lung, không biết đâu là đường mới, đâu là đường
đã đi.
Quân hoang mang đứng giữa con đường xanh sẫm mờ nhạt sương trắng.
Bàn tay nhỏ ôm lấy bờ vai gầy đang run lên vì lạnh. Cô cảm thất rất
lạnh, đầu đau buốt như ai đó đang đục đẽo bên trong.
Xung quanh càng lúc càng tối, Quân hoang mang một bước rồi lại một
bước tiến về phía trước. Không thể nhìn thấy rõ con đường trước mặt
khiến cô bắt đầu sợ hãi.
Đôi chân hoảng loạn co lên và cô bắt đầu chạy.
Quân có cảm giác phía sau mình có ai đó hay thứ gì đó đang bám
theo, nó ở rất gần cô, hoàn toàn có thể bắt được cô nhưng lại cố
tình đuổi để cô chạy.
Trong làn sương khói mờ ảo, Quân sợ hãi gào lớn:
“Thiên, anh ở đâu? Cứu em!”
Đáp lại cô là tiếng vọng của chính cô.
“Thiên! Anh ở đâu? Cứu em!”
Quân tiếp tục gào lên trong vô vọng.
Vẫn chỉ có tiếng vọng hoang vắng đáp lại cô.
Phía sau Quân, tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, cô có thể cảm
nhận được cả hơi thở nóng rực sau lưng mình.
Quân sợ hãi bất chấp tất cả lao về phía trước, càng lúc càng thấy
đầu mình nặng trĩu, hai mắt mờ đi, toàn thân rã rời, không còn cảm
thấy chân đang chạm đất.
Chợt cô thấy mình đang rơi xuống.
Nơi cô rơi xuống là một hồ nước. Nước lạnh lẽo cuồng nộ xoáy từng
dòng xoắn ốc. Cô bị quấn vào một vòng xoáy, nước từng đợt vùi dập,
nước lấp đầy miệng, tràn vô mũi, nhấn chìm phế quản đau buốt. Tiếng
gọi của cô bị nước lạnh lùng nuốt mất không thể cất thành
lời.
Kinh hãi tột độ, Quân dùng tất cả sức lực để gào lên:
“Thiên! Cứu em với!”
Chợt một sức mạnh vô hình nào đó đang cố kéo cô lên khỏi dòng
nước.
Nhưng dòng xoáy giận dữ chảy mạnh hơn, nhất định ngấu nghiến không
buông tha. Cô thấy mình đang bị hút xuống trở lại.
“Aaaaaaa!”
Quân bàng hoàng hét lên, ngồi bật dậy mà thở hổn hển.
Còn chưa kịp bình tĩnh thì cửa phòng tắm bật mở, Thiên ở bên ngoài
hốt hoảng chạy vào, mắt mở lớn nhìn Quân đang để nguyên quần áo nằm
ngâm mình trong bồn tắm. Mặt cô xám ngắt như xác chết, môi trắng
bệch đang run lên tường cơn. Rõ ràng là cô đã ngâm nước rất
lâu.
“Em đang làm gì vậy?”
Thiên vội vã lao đến kéo Quân ra khỏi bồn nước. Ngay khi chạm vào
cô, anh giật mình xém chút rút tay lại. Cơ thể cô nóng như hòn than
đang cháy.
Người Quân mềm nhũn bị Thiên kéo mạnh, loạng choạng khụy xuống. Cơ
thể cô lúc này cảm giác như không còn chút trọng lượng, lơ lửng như
chân không chạm đất.
Nhìn Quân gầy rạc yến ớt, lòng Thiên xót đến quặn thắt.
Bất chấp cơ thể cô đang ướt sũng, anh vòng tay bế cô lên bằng tất
cả sự nâng niu. Cô bây giờ mỏng manh quá. Chỉ cần một va chạm nhẹ
cũng có thể vỡ tan.
Nằm gọn trong vòng tay Thiên, Quân mơ màng vòng tay ôm cổ anh, cánh
tay yếu ớt dùng hết sức ôm lấy nhưng vẫn lỏng lẻo không sức
lực.
Cô chẳng thể giữ được anh!
……..
Mùa hè oi bức trôi đến cùng với tiếng ve buồn bã và bầu không khí
cô tịch.
Phía sau tấm rèm, bên ngoài khung cửa sổ, mặt trời đã lên quá đỉnh
đầu nhưng trong căn phòng vẫn hoàn toàn tối tăm.
Thiên ngồi bên bàn máy tính, điếu thuốc kẹp hờ hững trên tay, mắt
chăm chăm nhìn về phía Quân đang nằm trên giường ngủ li bì.
Cơn sốt đã hạ nhưng giấc ngủ của cô không bình yên. Anh chắc chắn
thế vì đầu mày của cô chau lại liên tục. Thỉnh thoảng anh còn nghe
cô gọi tên mình. Từng tiếng gọi như lưỡi dao vô hình cứa vào tim
anh bật máu.
Mới đây mà cô gầy đi nhiều quá, cơ thể chỉ còn da bọc xương, chỉ
cần siết nhẹ sẽ gãy vụn, hai gò má hốc hác nhợt nhạt, quanh mắt
khoanh tròn một quầng thâm, môi khô khốc bợt bạt.
Anh đã làm gì với người con gái anh yêu thế này? Cô yêu anh để cuối
cùng bị anh tổn thương và bỏ mặc. Nếu biết có một ngày làm cô đau
thế này, anh thà lúc đó chôn chặt tình cảm, tuyệt đối không nuông
chiều bản thân.
Dập điếu thuốc vào gạt tàn, Thiên lững thững đi đến bên giường ngồi
xuống cạnh Quân, cẩn thận gạt đi dòng nước mắt đang từng chút trào
ra từ khóe mắt cô. Ngay cả trong giấc mơ cô cũng đau khổ như
thế.
Hằng đêm cô đều khóc trong vô thức. Còn anh, hằng đêm đều lén lút
qua phòng cô, giúp cô lau đi nước mắt.
Anh biết anh không có tư cách để đau lòng, vì chính anh làm cho cả
hai khổ sở thế này. Những ngày qua anh như sống trong địa ngục, đêm
đêm đều dày vò bản thân, tự hỏi mình đã làm gì thế này. Mỗi khi
thức dạy đều mong đây chỉ là giấc mơ, nhưng những tin nhắn yêu
thương mỗi sáng từ Yến khẳng định rằng đây chưa bao giờ là
mơ.
Quân lại gọi tên Thiên, tiếng gọi tuyệt vọng đứt đoạn trong nước
mắt trượt dài trên gò má.
Thiên đau đớn mím môi, nước mắt không thể kìm nén mà dâng lên nhấn
chìm cái nhìn chua xót. Anh muốn ở bên cô, rất muốn sống cùng cô
trọn đời, nhưng giờ không thể nữa rồi. Anh biết anh có thể vất bỏ
Yến, nhưng liệu Quân có tha thứ cho anh? Và liệu anh có thể thanh
thản mà sống từ giớ cho đến chết?
Anh và cô mất nhau thật rồi!
Cửa phòng bất ngờ bật mở, Yến ở bên ngoài hai tay vòng trước ngực,
nét mặt rõ ràng không hề dễ chịu.
Vội vã dấu đi dóng nước mắt yếu đuối, Thiên theo phản xả nhìn qua
phía Quân để kiểm tra cô có bị làm cho tỉnh giấc hay không.
May quá! Cô vẫn ngủ.
Quay lại nhìn Yến đang lạnh lùng chiếu cái nhìn phán xét nhưng nhìn
kẻ có tội vào mình, Thiên mệt mỏi nói khẽ:
“Chúng ta về phòng.”
Thiên ra khỏi phòng, cố tình đi chậm lại đợi Yến vì không yên
tâm.
Có lẽ anh lo lắng hơi thừa, Yến theo ra ngoài chỉ sau vài giây rồi
đi vụt qua, vô phòng anh trước.
“Thiên ở bên đó làm gì?”
Ngay khi Thiên vừa về đến phòng thì Yến đã ngồi trên giường, chân
vắt chéo, tay khoanh trước ngực, điệu bộ như quan tra khảo phạm
nhân.
“Quân bị sốt, Thiên ở bên đó trông trừng.”
Dù tâm trạng đang rất mệt mỏi và tồi tệ nhưng Thiên vẫn cố trả lời
câu hỏi đầy “thái độ” của Yến. Suy cho cùng trong truyện này cô
cũng là người bị tổn thương. Tất cả nỗi đau của ba người đang ghánh
chịu hôm nay đều là do anh gây ra.
“Người giúp việc để làm kiểng à?”
Yến có vẻ không hài lòng về câu trả lời của Thiên.
“Yến nghĩ một người có thể vừa đi chợ mua đồ nấu cháo vừa chăm sóc
người bệnh hả?”
Thiên đã rất lỗ lực để không bùng nổ với Yến, nhưng nếu cô cứ tiếp
tục thế này thì anh cũng không biết ngọn núi lửa trong lòng anh sẽ
phun trào khi nào.
Dòng nhan thạch đã quá sôi sục!
“Thế sao không gọi cho Yến? Yến cũng biết chăm sóc người bệnh vậy.
Yến gọi điện cũng không thèm nghe máy. Nếu không biết xài điện
thoại thì đừng xài nữa.”
Nếu con người khi say sẽ sống thật thì khi ghen họ sẽ trở thành một
người hoàn toàn khác. Ngày thường Yến điềm tĩnh là thế, lạnh lùng
là thế nhưng giờ đây lại sẵn sàng nổi giận không cần biết mọi
chuyện sẽ đi đến đâu.
Hùng hổ đứng bật dậy, cô tiến về phía Thiên, lấy chiếc điện thoại
trong túi anh mà đập mạnh xuống sàn.
Thiên đã không giằng lại, cũng không ngăn cản. Nhìn những mảnh điện
thoại vỡ tan tành nằm lăn lóc dưới đất, đôi mắt anh tối sầm chết
chóc.
Dù anh biết mọi chuyện đều do anh gây ra nhưng cái gì cũng phải có
giới hạn của nó. Yến chịu thiệt thòi thì không có nghĩa cô có quyền
muốn làm gì với anh thì làm.
Không nói một lời, cũng không nhìn Yến một lần, Thiên dứt khoát tóm
lấy chùm chìa khóa trên bàn, một mạch bỏ ra cửa.
Yến bắt đầu ý thức được mình đã đi quá giới hạn, vội vã chạy theo
níu tay Thiên:
Yến hoang mang không biết làm thế nào, vội chạy đến kéo Thiên lại,
đẩy anh ngã nhào xuống giường mà hôn ngấu nghiến.
Mọi khi Thiên đều có thể chịu đựng nụ hôn này, nhưng bây giờ anh
cảm thấy nó quá ghê tởm.
Bằng tất cả sức lực có thể, Thiên đẩy mạnh Yến ra khỏi mình.
Do lực mạnh, Yến ngã xuống đất, mặt tái mét vì đau đớn.
Nhưng lúc này Thiên chẳng buồn quan tâm đến điều đó. Đứng bật dậy,
anh bước những bước dài bỏ ra khỏi phòng.
14.
Trong căn phòng không ánh đèn, Quân ngồi dưới sàn, dựa người vào
giường mồi điếu thuốc thứ mười bảy.
Đầu ngón tay nhăn nheo như quả táo khô vì ngâm nước quá lâu run run
kẹp điếu thuốc.
Đôi mắt khô khốc cay xè mờ nhạt trong bóng tối.
Hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, cô không biết mình đã
bao lâu rồi không ra khỏi phòng.
Lượng nicotin lớn truyền đến não khiến cơ thể cô chìm trong cảm
giác say thuốc, đầu óc quay cuồng chóng mặt, người lạnh toát nao
nao buồn nôn. Nãy giờ cô đã hút thuốc liên tục dù cơ thể đã lên
tiếng không thể nhận thêm nicotin. Ngoài hút thuốc ra, cô chẳng tìm
ra điều gì đáng để làm từ giờ cho đến cuối đời.
Cánh cửa phòng Quân đột nhiên bị mở ra một cách mạnh tay, ngay sau
đó đèn phòng bị bật lên.
Quân nhất thời chói mắt lấy tay che đi, không xác định được ai vừa
vào phòng mình.
“Cô định như thế này đến bao giờ?”
Yến đứng ngoài cửa phòng vừa quát vừa phẩy tay xua đi mùi thuốc lá
nồng nặc trong phòng.
Trước mắt cô là một cảnh tượng bừa bộn không thể chịu nổi. Dưới sàn
nhà ngổn ngang đầu lọc và tàn thuốc, những chiếc gạt tàn đã nhét
chật cứng những khúc đầu lọc méo mó. Nhưng đó chưa phải là tất cả.
Nhìn thấy Quân ngồi dưới sàn nhà, Yến thật sự bị làm cho giật mình.
Nó hốc hác xanh mét, đôi mắt thâm cuồng đỏ ngầu như mắt những nhân
vật mà Yến thường bắt gặp trong các bộ phim về ma cà rồng. Chiếc áo
sơmi trắng nhàu nhĩ rộng thùng thình trùm lên cơ thể gầy rạc đi đến
không ngờ.
Nhận ra giọng nói của Yến, Quân từ từ hạ tay xuống, thôi che đi đôi
mắt đau rát vì khóc quá nhiều.
Rít một hơi thuốc, cô chậm rãi ngửa đầu ra chiếc giường sau lưng,
thờ ơ nhả từng cuộn khói, xem như Yến không có trong phòng.
“Sống cho ra con người đi!”
Yến thấy mình bị làm lơ thì chống nạnh quát.
“Liên quan gì đến chị?”
Quân ngồi thẳng lại, đưa ánh mắt đen láy vô hồn nhìn Yến. Trong đôi
mắt ấy, một linh hồn đã chết khô, hoàn toàn không còn chút cảm
xúc.
Yến trừng mắt nhìn Quân. Tưởng cô muốn quan tâm lắm sao? Vì Quân mà
cô và Thiên cãi nhau, anh bỏ đi đến giờ còn chưa về. Cô qua đây
chẳng phải vì mẩu lòng nhân đạo bộc phát nào mà chính xác là vì
muốn tìm người trút giận.
“Có muốn biết tại sao Thiên lại chọn cô làm người yêu không?”
Nén cơn giận xuống, Yến cao giọng mỉa mai.
“Không!”
Quân trả lời tỉnh bơ, dập tắt hứng thú nói chuyện trong lòng
Yến.
Mặc dù vậy, Yến vẫn tiếp tục nói:
“Vì tên của cô trùng tên với mối tình đầu của Thiên.”
Trái tim Quân lập tức thắt chặt lại đau buốt. Từ đầu đến cuối cô
chỉ là người thay thế thôi sao? Bấy lâu nay cứ nghĩ thời gian trôi
qua đã làm anh hết yêu cô, hóa ra sự thật là anh chưa từng yêu cô
dù chỉ một lần. Yến lại không trùng tên với cô, như thế có nghĩa là
anh yêu Yến thật lòng?
Từ những suy luận đó, Quân thấy lòng mình đau như ai đó đang cào
cấu không thương tiếc.
Yến có thể nhìn thấy điều đó trên nét mặt Quân dù biểu cảm ấy chỉ
thoáng qua rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Có lẽ cô cũng quá ác
rồi, dù sao Quân cũng không chủ động tìm Thiên.
“Hai đứa tôi là tổn thương cô, chúng tôi xin lỗi.”
Yến có phần dịu giọng.
Đáp lại sự chân thành hiếm có của Yến, Quân nhếch môi cười khinh
bỉ:
“Làm sai rồi chỉ cần xin lỗi thì xem như không có chuyện gì
sao?”
Quân vốn là người hay xấu hổ, mỗi khi làm giúp ai điều gì rất ngại
nghe hai tiếng “cảm ơn”. Nhưng hai tiếng mà cô thực sự ghét chính
là “xin lỗi”.
Người ta cứ mải miết làm tổn thương nhau rồi gói ghém nỗi đau của
đối phương trong hai từ “xin lỗi”. Người nói, nói xong thì thanh
thản rồi. Còn người nghe, nghe xong lòng có hết đau không? Chính vì
khi làm sai thì có thể xin lỗi nên người ta mới thoải mái phạm sai
lầm như thế.
Lòng tốt nhỏ nhoi trong Yến vừa nhen nhóm đã bị Quân tạt nước cho
tắt ngấm, cô thở mạnh, quyết tâm công kích Quân đến cùng:
“Mấy buổi học cuối cùng ở trường, cô được mong đợi lắm đấy. Ai cũng
nghĩ cô bị đá nên đã tìm một góc nào đó gặm nhấm nổi buồn, không
dám xuất đầu lộ diện.”
Quân lại nhếch môi cười, nụ cười kiêu ngạo và bất cần:
“Tôi cần quan tâm điều đó sao?”
“Bọn họ nói xấu cô rất nhiều. Cô không cảm thấy giận sao?”
Yến ra vẻ đang bênh Quân nhưng thực chất đang cố nhắc cho cô nhớ
giờ cô đã bị cả trường mỉa mai.
“Tôi nuôi chó, chó nhà cắn bậy tôi còn ****. Còn đối với người
ngoài, có nói bậy thế nào tôi cũng không quan tâm.”
Quân nhướn mày cao ngạo, nhả từng chữ rành rọt. Đến cô cũng thấy
ngạc nhiên với bản thân mình. Trong lúc này sao cô có thể bình tĩnh
và tỉnh táo như thế?
Yến bị Quân làm cho tức đến muốn hét lên. Cô quay đầu giận dữ bỏ ra
ngoài.
Nhưng nghĩ gì đó, cô dừng lại, quay vào nhìn Quân bằng ánh mắt nhìn
ân nhân:
“Dù sao cũng cảm ơn cô. Nhờ có cô mà tôi mới biết mình yêu Thiên
nhiều đến mức sẵn sàng hi sinh tất cả.”
Dứt lời, Yến tắt điện, ra khỏi phòng không quên đóng cửa một cách
mạnh tay. Lòng cô hả hê quá đi chứ. Cô biết chắc Quân ở trong kia
đang suy sụp hoàn toàn.
Trở lại với bóng tối, Quân cười chua chát. Hay thật! Hóa ra cô là
người chắp cánh hạnh phúc cho hai người họ. Công lớn thế này, cô
quả thật không dám nhận.
Suốt thời gian qua, Quân còn nghĩ đây chỉ là sự trừng phạt của
Thiên dành cho mình. Rồi anh sẽ quay về mà nói tất cả chỉ là một vở
kịch. Thế nhưng từng ngày trôi qua, hi vọng của cô theo sự lảng
tránh của Thiên mà bị bào mòn từng lớp. Anh không giải thích với
cô, thậm chí cũng không thèm đoái hoài cô ở trong phòng có còn sống
hay không. Với anh, cô đã không còn quan trọng.
Thật nực cười khi ban nãy cô có cái ảo giác rằng Thiên vô phòng và
còn bế cô. Dù có hoang tưởng người ngoài hành tinh có thật thì cũng
còn hợp lí hơn chuyện này.
Siết lấy trái tim trong lồng ngực, Quân cắn chặt môi đến bật
máu.
Đường cô đi giờ vắng anh thật rồi. Sẽ rất cô đơn và lạnh lẽo! Sẽ
rất chơi vơi và mệt mỏi!
Hai người yêu nhau, sau khi chia tay sẽ chẳng thể trờ thành bạn,
bởi vì họ đã tổn thương nhau quá nhiều, lại càng không thể làm kẻ
thù, bởi vì họ đã từng yêu nhau. Chỉ có thể trở thành người
dưng.
Cô và anh, vĩnh viễn chẳng thể nào quay về quãng thời gian trước
khi yêu nhau. Chẳng thể cùng nhau đi ăn, cùng nhau xem phim hay trò
chuyện với nhau nữa.
Nếu hai người không thực sự bắt đầu, có lẽ giờ đây ít nhất cũng có
thể xem nhau như người sống cùng một nhà. Cô đã mất anh không phải
từ khi anh buông tay cô mà chính vào lúc cô và anh bắt đầu đầu yêu
nhau. Không bắt đầu thì sẽ chẳng có kết thúc, không có được thì sẽ
chẳng mất đi. Ngay lúc cô chính thức sở hữu anh thì cũng là lúc cô
vĩnh viễn mất anh.
Mất anh từ lúc nói yêu anh!
Phần 3: Vội nhớ cho còn kịp quên
1.
Ánh nến chập chờn nhảy múa in lên tường bóng người con gái ngồi bó
gối như một bức tượng bất động.
Bên ngoài, cơn mưa ăn mòn trời đất ào ào trút xuống giam cầm vạn
vật trong dòng nước tuôn xối xả.
Sấm rền trời kéo theo những tia chớp nháy liên hồi làm mọi thứ trở
nên ma quái âm u.
Trong thứ ánh sáng mập mờ, hiện rõ lên đôi mắt trống rỗng không cảm
xúc, nét mặt hoàn toàn phẳng lặng như được tạc trên đá. Mái tóc ướt
sũng dẫn nước chảy xuống thấm ướt chiếc áo sơ mi thụng màu trắng
Quân đang mặc làm cô trông có phần xác xơ.
Dù cô đã thôi nhốt mình trong phòng nhưng Quân hay nói hay cười
ngày nào đã không còn nữa, cô thậm chí cũng không còn sức lực để
chìm trong nước mắt. Giờ đây, cô chỉ là một cái xác héo hon từng
ngày với đôi mắt vô hồn trống rỗng.
Nếu sự đau khổ có thể được đem bộc lộ ra ngoài thì có lẽ sẽ tốt
hơn. Đằng này cô lại mang một nét mặt bình thản đến bất
thường.
Quân nghĩ gì đó rồi cười méo mó, rít một hơi dài thuốc lá trước khi
vùi cái đầu lọc vào chiếc gạt tàn trật cứng. Cô tự hỏi trông mình
bây giờ thê thảm đến mức nào nhỉ? Tại sao “đội nhà” của cô lại có
thái độ như thế?
Ban đầu chỉ là những cái lắc đầu chán nản của Bảo, rồi đến tiếng
thở dài của Hiếu, cái nhìn dè dặt của Diệu. Mọi người ai cũng cảm
thấy bức bối khi Quân không vui nhưng lại chẳng thể làm được gì. Ai
cũng hiểu rằng nếu cô không tự mình vượt qua được thì sẽ chẳng ai
giúp cô được.
Nhưng đến hôm qua, khi khả năng kìm nén đạt đến đỉnh điểm, Huy đã
khẩn khoản nói với Quân “để quên đi một người thì yêu một người
khác, để bớt yêu một người thì yêu thêm nhiều người khác. Cháu
không cần biết dì làm tổn thương ai nhưng đừng để ai làm tổn thương
mình”.
Đối xử tốt với cô không có nghĩa là người tốt, Quân hiểu điều đó.
Và thời gian qua đi, con người đều sẽ học cách bảo vệ bản thân mà
trở nên ích kỷ. Chính bản thân cô cũng đã phần nào trở nên như thế.
Vì vậy, cô biết Huy chỉ muốn tốt cho mình. Thế nhưng từ sâu thẳm
trong đáy lòng, cô không muốn yêu thêm một lần nào nữa. Trước đây
cô đã thử hình dung ra nếu một ngày mất Thiên, cô sẽ buồn đến mức
nào, thế nhưng nỗi đau bây giờ vượt quá tưởng tượng của cô rất
xa.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì cửa phòng Quân đột ngột có tiếng
gõ. Cũng biết là vô lí nhưng lòng cô bất giác trở nên nao nao hồi
hộp. Khả năng Thiên đến tìm cô còn mong manh hơn việc ma cà rồng
tồn tại. Thế nhưng cô không cách nào làm trái tim trong lồng ngực
thôi đập loạn lên.
Còn đang không biết phải làm thì cửa phòng bật mở một cách mạnh
tay, xuất hiện trước mặt Quân là Linh đang đứng khoanh tay, ánh nến
chiếu lên làm vẻ mặt tức giận của cô sáng bừng. Phía sau Linh,
người giúp việc lúng túng khi để khách bất ngờ xông vào
phòng.
Quân quay mặt đi không nhìn Linh, thờ ơ mồi một điếu thuốc. Cô thấy
mình thật quá nực cười. Thiên và Yến đã ra ngoài từ chiều, trong
nhà chỉ có cô và người giúp việc. Sao cô lại có cái ý nghĩ ngu ngốc
rằng Thiên đến tìm mình chứ?
Mưa càng lúc càng nặng hạt, những tiếng rào rào liên tục vang lên
trên mái nhà đi kèm với những ánh chớp nháy sáng rực bầu
trời.
Trong âm thanh ồn ào đó, Quân ngồi im dưới sàn nhà, nhàn hạ nhả
từng đợt khói u ám.
Trong khi đó, Linh xách theo một số túi to túi nhỏ đến ngồi trước
mặt Quân.
Vòng tay búi lại mớ tóc đang để xõa, Linh vỗ vỗ tay vào nhau rồi
lần lượt lấy từng thứ trong các túi ra:
“Nhậu thôi!”
Quân nhướn mày nhìn Linh, lòng cũng đoán ra Linh ở trường đã nghe
tin về chuyện của cô, có điều cô hơi bất ngờ khi sau một tháng hè,
mọi người vẫn còn bàn tán về điều đó.
Trước ngày nghỉ hè hai tuần, Linh cùng gia đình sang Mỹ mừng thọ
ông nội, đến đầu năm học mới trở về. Suốt thời gian ở bên đó, cô
mấy lần muốn mua vé máy bay về trước nhưng ba mẹ không cho phép.
Điện thoại Quân không liên tạc được, yahoo, facebook đều không thấy
xuất hiện, cô lo đến phát sốt.
Vừa về đến trường ngày đầu tiên đã thấy Thiên cùng Yến dính nhau
như bị trói lại, học sinh trong trường kháo nhau tin Quân bị đá,
lại thêm sự vắng mặt của Quân. Cô hoang mang tưởng Quân đã xảy ra
chuyện, giờ thì có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Dù Quân đã xảy ra
chuyện thật nhưng ít nhất thì vẫn còn sống.
Linh lần lượt bày ra trước mặt Quân một thùng henniken nhỏ, bò khô,
snack và cả đậu phông nữa. Khui một lon bia cho Quân, cô tiếp tục
khui một lon cho mình rồi đưa lên môi uống liền một hơi.
Trong kí ức của Quân, Linh không biết uống rượu bia, hơn nữa còn
rất ghét những thứ có vị cay đắng.
“Tao tập uống sau khi Trang mất và mày bỏ đi đấy.”
Như biết đọc suy nghĩ, Linh giải thích trước khi Quân lên tiếng
hỏi.
Quân mím môi, không nói thêm lời nào. Sau khi Trang mất, cô cũng
bắt đầu hút thuốc.
“Tao nghe cả trường nói rồi.”
Chậm rãi nhấm nháp mồi, Linh nói với bình thản. Có vẻ như cô đã bị
lây cái kiểu tỉnh bơ trước những sự việc ghê gớm của Quân.
“Vậy thì tao khỏi phải nói lại.”
Quân cũng tỉnh bơ nhún vai, nâng lon bia lên môi uống như chưa bao
giờ được uống rồi bóp lon ném vô một góc phòng.
“Ngon không?”
Linh hỏi vu vơ.
“Uống mà nói không ngon mày không cho uống nữa chứ gì.”
Quân bông đùa.
“Mày bắt đầu hiểu tao rồi đấy.”
Linh cười vang.
Bia ngấm dần, Linh bắt đầu huyên thuyên kể về bữa tiệc mừng thọ, kể
về những đứa cháu ngộ nghĩnh, về rất nhiều, rất nhiều thứ
nữa.
Trong khi đó, Quân cũng bận rộn nhỏ dòng nến nóng hổi lên tay, đợi
nó khô rồi lại bóc ra sau đó lại đốt chảy những mảnh vụn.
Ánh nến bập bùng tô đen bóng hình hai người con gái.
Cơn mưa ai oán vẫy vùng đất trời.
……..
Cùng với tiếng quát chói tai và những cái dậm chân bướng bỉnh, Linh
đã thành công trong việc lôi được Quân đến trường. Xem ra việc cô
xuất hiện rất đúng với mong đợi của đám sinh viên. Mọi người nhìn
thấy cô đều kín đáo bịt miệng xì xào chỉ chỏ.
Trước thái độ trầm trọng hóa vấn đề của các sinh viên trong trường,
Linh hào hứng gợi ý Quân đeo một tấm bảng có lời giải thích rằng
không phải cô bị đá mà là cô và Thiên đồng loạt bỏ nhau cho mọi
người đọc và ngừng thắc mắc.
Quân nhìn Linh cười nhăn nhở mặc dù trong lòng có chút lạ lẫm. Giờ
cô mới phát hiện ra Linh đã thay đổi rất nhiều. Đã trở nên bản lĩnh
và mặc kệ đời, giống như một người đã trải qua mọi sóng gió và giờ
chỉ dửng dưng với mọi biến cố.
Giờ ăn trưa, mọi người trong canteen dù không ai bảo ai nhưng đều
mong chờ sự xuất hiện của Quân. Họ rất muốn chứng kiến cảnh Quân –
Thiên – Yến đụng nhau sẽ như thế nào. Trong một ngôi trường nằm ở
một thành phố nhỏ ít thị phi thì những “vở kịch” luôn có sức hút
nóng bỏng.