“Giờ em về hả? Vô từ lúc nào mà giờ đã về rồi? Mà em đi với ai
vậy?”
Trả lại điện thoại cho Quân, Đăng vừa nói vừa ngó quanh như đang
tìm kiếm xem có ai có khả năng là người cùng Quân đến đây hay
không.
“Mới vô nhưng muốn về. Em đi một mình.”
Quân nói dối trơn tru, trong lòng chẳng muốn nghĩ đến hay nói đến
Thiên thêm một chút nào nữa.
“Vô đây chơi một mình?”
Đăng nhìn Quân như nhìn thấy ma.
“Thì anh coi đấy, có thấy ai ở đây nữa không?”
Quân nhướn mày tỉnh bơ.
Đăng gật gù ra chiều đã tin rồi như đang ngẫm nghĩ gì đó, sau vài
giây thì búng tay cái “póc”.
“Đi chơi ván khứ hồi với anh, xíu hai đứa mình về chung
luôn.”
“Anh đi một mình?”
Quân nghi hoặc.
“Cũng giống em thôi.”
Đăng bình thản nhún vai, cố che đi vẻ cô đơn trong đôi mắt. Một
mình đến khu du lịch, lạc lõng giữa rừng người đang cười đùa với
nhau. Cảm giác rất tủi thân!
Quân nhìn Đăng, bắt gặp hình ảnh của mình khi Thiên buông tay ra.
Quả thật rất giống một chú cún con mắc mưa ướt sũng, bơ vơ giữa
hiên nhà lạnh lẽo. Và cô bất ngờ khi nghe chính mình trả lời
anh:
“Ừ thì đi ván khứ hồi.”
Rõ ràng sáng nay Thiên là người đòi sống đòi chết lôi Quân ra khỏi
giường cùng anh đi chơi, thế mà giờ đây cô lại đang đi chơi cùng
với một người không ngờ tới. Nghĩ đến đây, cô bất giác cười buồn.
Có khi nào một ngày anh cũng sẽ như hôm nay, trên đoạn đường đời
bất ngờ buông tay cô?
“Thơ thẩn gì đấy? Thắt giây an toàn vô!”
Tiếng Đăng bất ngờ đánh thức Quân khỏi dòng suy nghĩ. Cô ậm ừ làm
theo rồi chờ đợi ván bắt đầu lăn.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Quân ngồi trên chiếc ván trượt, lướt
đi trên đường ray, rồi đánh rơi luôn sự buồn bã lúc nào không
hay.
Những khúc cua gấp đầy cao trào làm cô bật cười thành tiếng, gió
tấp vào mặt mát lạnh làm lòng người thoải mái.
Đăng ngồi phía sau cũng hào hứng không kém. Anh vốn thích tốc độ
nên trước giờ không bao giờ rủ con gái chơi trò này vì biết sẽ bị
bắt chạy chậm. Lần này buột miệng rủ Quân, còn tưởng sẽ phải nghe
tiếng hét sợ hãi mỗi khi đi qua đoạn đường mạo hiểm, không ngờ cô
lại thích thú đến thế, còn liên tục bảo anh nhả thắng cho ván trượt
tự do.
Kết quả, do quá hào hứng, hai người đi tiếp thêm ba vòng cho đến
khi cảm thấy tê chân vì ngồi quá lâu mới dừng lại.
“Anh không nghĩ sẽ vui thế này.”
Vừa tháo giây an toàn, Đăng vừa hào hứng nói.
“Đã quá anh ha!”
Quân hưởng ứng nhiệt tình, mặt sáng bừng vui vẻ.
“Em còn muốn chơi gì nữa không?”
“Không! Trong này chẳng có gì đáng chơi.”
Quân nhún vai. Quả thật nếu không phải vì bị ép, còn lâu cô mới đi
vào đây. Cô vốn ghét sông nước nên tuyệt nhiên không hề có hứng thú
với thác Đambri.
“Vậy ra nhà hàng ăn gì đi rồi mình về.”
Đăng cũng có vẻ không thích đi thăm quan nơi này.
“Anh đói bụng hả? Chịu khó về Bảo Lộc ăn đi! Em không thích đồ ăn
trong này.”
Quân nhăn mặt ra chiều chán ghét. Thực chất cô không muốn gặp
Thiên. Cô biết chắc giờ này mọi người đang ở nhà hàng.
“Ừ! Vậy thì theo ý em đi.”
Đăng cười hiền để lộ chiếc răng khểnh, đồng ý mà không cần suy
nghĩ.
9.
Từng tia đèn mỏng manh chằng chịt quét liên tục trong không gian
đặc quánh tiếng nhạc ồn ào. Đêm event, quán bar đông nghẹt người.
Mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi phấn son trộn vào nhau buốt mũi.
Ngồi trong một góc kín gần bục DJ, Quân nhàn rỗi nghịch ngợm cùng
điếu thuốc, cái miệng xinh xinh chu ra thổi khói thành vòng
tròn.
Thỉnh thoảng, cô đưa mắt nhìn lên bục DJ nơi Đăng đang đánh nhạc.
Anh chàng DJ trên kia ngạo mạn và ngông cuồng, lạnh lùng không để
ai trong mắt nhưng phảng phất sự cô độc cuốn hút. So với chàng trai
nhiệt tình và ham vui hôm nay cô gặp thì khác đến mức như hai con
người riêng biệt.
Thôi nhìn Đăng, Quân quét ánh mắt thờ ơ vào màn hình TV treo trên
tường quán đang chiếu phim Kẻ Cướp Tia Sét. Bộ phim này cô đã xem
rất nhiều lần, một trong số những lần đó là xem cùng với
Thiên.
…..
“Đưa điều khiển cho em! Xem kêch HBO nhanh!”
Quân đứng chống tay nhìn Thiên đang ngồi trên salong chuyển kênh
liên tục tìm các chương trình thể thao.
“Không! Xem thể thao. Phim cũ không mà coi gì.”
Thiên bướng bỉnh cãi lại, mặt như đứa con nít háo hắng.
“Anh về phòng anh mà xem! Đưa điều khiển đây.”
Quân phụng phịu dậm chân.
“Màn hình dưới này to hơn.”
Thiên vẫn dương dương tự đắc, miệng cười ranh mãnh, ngón tay cái ấn
liên tục trên điều khiển. Cuối cùng anh dừng lại để thao dõi một
giải đấu Tenis.
“Anh có đưa cho em không?”
Quân nghiến răng đe dọa.
“Có ngon thì em dành lấy đi.”
Thiên giật giật hai bên lông mày, vẻ mặt đầy thách thức. Nhìn cô
giận dỗi thế này đáng yêu quá, anh muốn chọc cô thêm lúc nữa.
“Em không thèm tranh giành với anh. Em về phòng coi cũng được.
Nhưng từ nay em không bao giờ ngồi xem TV với anh nữa.”
Quân giận thật sự, vẻ mặt ấm ức như đứa trẻ chuẩn bị khóc. Từ ngày
biết yêu, dường như mọi cảm xúc đều nối với tuyến nước mắt của cô.
Tức giận, vui mừng hay buồn rầu cô đều muốn khóc.
Ngay khi Quân vừa quay đầu bỏ đi thì cổ tay bất ngờ bị Thiên nắm
lấy kéo mạnh. Trong chớp mắt, cô ngồi trọn vẹ trong lòng anh.
“Kênh HBO của em đây.”
Dịu dàng hôn lên tóc Quân, Thiên đồng thời nhanh tay chuyển
kênh.
Thế là hôm đó Thiên đã thắng trong việc dành lấy điều khiển nhưng
cuối cùng lại ngoan ngoãn ôm Quân vào lòng mà xem phim.
Còn Quân là người nằng nặc đòi xem phim nhưng cuối cùng lại gục
trong lòng Thiên mà ngủ ngon lành.
Rít một hơi thuốc dài, Quân chậm rãi nhả từng tầng khói đục ngầu.
Tự nhiên cô thấy nhớ Thiên quá! Giờ anh đang làm gì? Có đang lo cho
cô? Hay là đang rất vui vẻ bên gia đình người bác và cô chị họ xinh
đẹp? Trong lòng anh, liệu cô có phải là người quan trọng
nhất?
Cùng với ngổn ngang suy nghĩ, Quân như chìm vào một thế giới hoàn
toàn khác, thậm chí không biết xung quanh đang diễn ra những
gì.
Dùng rượu để đè đi cảm giác tự ái đang dâng lên đắng cổ họng, cô
chán nản thở dài rồi mồi một điếu thuốc khác.
“Nãy giờ phục vụ đổ gạt tàn cho em mấy lần rồi đấy.”
Tiếng Đăng bất ngờ vang lên ngay bên cạnh. Quân giật mình nhìn anh,
giờ mới phát hiện ra nhạc đã xuống, trên sân khấu MC đang chủ trì
event, mọi người đang reo hò phấn khích.
“Thuốc ngon đúng không?”
Ngồi vào chiếc ghế đối diện Quân, Đăng thờ ơ hỏi. Trên tay anh cũng
đang kẹp hờ hững một điếu thuốc cháy đỏ rực.
“Đương nhiên! Ngon thì em mới hút chứ.”
Quân gật gù.
Đăng nhướn mày nhìn Quân thật khẽ rồi không nói gì thêm, chuyển ánh
mắt qua phía MC đang thông báo chương trình.
Ngon thì mới hút? Đúng là kẻ lừa gạt đáng thương!
Nãy giờ trên bục DJ, anh thấy cô mồi thuốc liên tục, qua làn khói
mỏi phảng phất một nỗi buồn. Cô tỏ ra mình đua đòi nên mới hút
thuốc, nhưng anh có thể thấy cô đang chơi vơi thế nào. Không phải
vì anh nhạy cảm, cũng không phải vì anh hiểu cô mà là vì anh giống
cô.
“Lúc trước em thường đi cùng một người.”
Đăng sực nhớ ra khi bắt đầu quen biết Quân anh thấy cô luôn đi cùng
một người con gái. Hai người thân nhau đến mức anh còn tưởng là một
cặp đồng tính.
“Chết rồi!”
Quân bình thản nhún vai, trả lời nhẹ tênh như đang nói về chuyện
của một người xa lạ. Nhưng Đăng nghe ra trong giọng nói ấy có cái
gì vỡ vụn cứa vào tim đau đớn.
“Giận nhau à?”
Đăng nghi hoặc nhìn Quân.
“Chết tức là chết. Là nghĩa đen.”
Quân vẫn dùng thái độ tỉnh bơ để nói chuyện, từng câu từng chữ nhẹ
tênh như khói, vừa nói ra đã tan biến như chưa từng có.
Đăng dường như đã hiểu ra vì sao anh lại có cảm giác Quân của bây
giờ và người trước đây anh biết khác nhau nhiều như thế. Khi trái
tim đón nhận một tổn thương, con người sẽ tự bảo vệ mình bằng cách
thay đổi bản thân. Cơ chế này không cần có chủ định cũng sẽ hoạt
động.
Người ta vẫn thường nói yêu không hối tiếc, yêu không tính toán,
yêu là cho đi không cần nhận lại. Nhưng thực chất, khi hai người
yêu nhau, họ vẫn luôn so đo xem ai yêu ai nhiều hơn, ai cần ai
nhiều hơn. Quân cũng đã so đo như thế và mang theo một bụng ấm ức
tự ái trộn với men rượu trở về nhà.
Mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, các bóng điện đã sớm lạnh từ
lâu. Loạng choạng đi lên cầu thang, Quân vất vả mò mẫm cuối cùng
cũng về được phòng mình. Không bật công tắc đèn lên, cô mệt mỏi đi
đến đổ hẳn xuống giường.
“Em đi đâu mà giờ mới về? Tại sao lại khóa máy?”
Tiếng Thiên trong bóng tối vang lên đầy tức giận. Ngay sau khi làm
cho Kim bình tĩnh lại, anh đã vội trở lại sân partin tìm cô, thế
nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Chỉ nhắn cho anh vỏn vẹn ba chữ
“em về trước” rồi khóa máy, cô không nghĩ anh sẽ lo lắng sao?
Quân giật mình ngồi hẳn dậy, lòng cảm thấy rất vui khi Thiên còn
thức đợi mình. Nhưng rồi lập tức bao nhiêu giận dỗi cũng trào về.
Chẳng phải anh bỏ cô lại mà đi sao? Còn quan tâm cô đi đâu làm
gì?
“Anh hỏi làm gì?”
Chất men trong Quân bướng bỉnh trả lời.
“Em uống rượu à?”
Thiên nghi hoặc, cố tìm gương mặt Quân trong bóng tối.
“Ừ! Rồi sao? Ra ngoài cho em ngủ.”
Quân đột nhiên trở nên gay gắt và Thiên biết cô đã say.
“Vậy em ngủ đi! Mai tỉnh táo rồi chúng mình nói chuyện.”
Thiên có vẻ dịu giọng.
“Em với anh chẳng có gì để nói hết. Anh biến đi! Em không cần người
như anh bên cạnh.”
Cơn giận của Quân bùng nổ thật sự, cô gần như hét lên trong khi
nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên má.
“Em ngủ đi!”
Thiên thở dài, lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Nếu bây giờ muốn cãi nhau
thì cũng không có gì phải ngại, cách âm nhà Thiên rất tốt, hai
người có quát tháo thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Nhưng có
điên với đi cãi nhau với người say.
Nhìn Thiên thẳng lưng bỏ ra ngoài, cơn giận trong Quân càng lớn
thêm. Cô muốn hét lên, muốt đập phá mọi thứ. Tại sao anh có thể
không thèm giải thích mà đi như thế? Cô giận dỗi anh cũng không
thèm dỗ dành dù chỉ một câu. Thế này mà gọi là yêu thì cô không
cần.
Lau đi dòng nước mắt trên mặt, lòng tự trọng của Quân hét vào mặt
cô rằng người ta đã không cần mình thì mình cũng không cần thiết.
Mở nguồn điện thoại lên, cô nhanh tay soạn đi một tin nhắn rồi gửi
đi.
Ngay sau khi báo cáo chuyển hiện lên trên màn hình, chiếc điện
thoại đáp thẳng vào tường pin một nơi máy một nơi. Còn chủ nhân của
nó thì nằm trùm mền nhắm mắt quyết tâm ngủ.
Ở cách đó không xa, điện thoại của ai kia giật mình rung liền bốn
cái. Màn hình chói mắt hiện vỏn vẹn ba chữ “chia tay đi”.
10.
Thiên bàng hoàng ngồi xuống giường, không biết có nên lao qua phòng
Quân lôi cô dậy mà nói chuyện hay không. Anh biết chuyện hôm nay là
lỗi của anh. Có thể đổ lỗi cho việc anh quá hoảng nên không còn chú
ý gì nhưng dù thế nào thì anh cũng đã làm cô tổn thương.
Thiên đứng bật dậy, vội vã lao đến cửa phòng nhưng rồi khựng lại.
Giờ Quân đang say, anh có nói gì cô cũng chẳng nghe. Thôi đành kiên
nhẫn đợi sáng mai cô tỉnh táo rồi tìm cô giải thích.
Đã là hai giờ sáng, chỉ bốn tiếng nữa là trời sẽ sáng nhưng Thiên
có cảm giác như mình đang đợi cả một thế kỉ trôi qua.
Lăn qua, lăn lại, nằm nghiêng nằm dọc đều thấy lòng cồn cào. Ngày
mai anh sẽ phải nói gì với cô, giải thích như thế nào, xin lỗi ra
sao và cô sẽ nói gì?
Cùng với những suy nghĩ luẩn quẩn ấy, anh trăn trở cả đêm dài vô
tận. Dài như một nỗi đợi chờ!
“Mày ngủ chưa?”
Chộp lấy điện thoại, Thiên nhắn tin cho Yến. Đêm tối hoang mang
thôi thúc anh tìm một ai đó để trò chuyện như một sự bám víu.
“Đang ngủ thì bị đánh thức >.<. Có gì à?”
Dòng tin nhắn khô khốc vẫn không khó thể hiện sự tức giận của người
đang ngủ thì bị phá giấc.
“Hôm nay tao làm sai một việc, Quân đòi chia tay mày ạ.”
Thiên rầu rĩ gửi tin nhắn đi.
“CHIA TAY ĐI!”
Dòng tin nhắn biểu thị sự quả quyết.
“Cái gì đấy con kia?”
Thiên trợn mắt nhắn lại.
“Sáng mai tao cho mày xem cái này. Xem xong mày sẽ chia tay thôi.
Giờ tao ngủ. Nhắn tin nữa thì mai khỏi xem.”
Yến dứt khoát trả lời rồi tắt máy.
Thiên đã ngổn ngang suy nghĩ lại thêm trằn trọc, thời gian theo đó
bị kéo dài ra lê thê, tiếng đêm nhẹ nhàng lướt quá “tích, tắc…
tích, tắc.”
Sáng sớm Bảo Lộc trời se lạnh.
Màn sương dày đặc khiêu khích vầng dương.
Từng thân cây ướt sũng rùng mình trong gió.
Thiên đứng bên cửa sổ, lòng thầm cầu mong sương mau tan ra và mặt
trời hãy ló dạn. Nếu phải đợi thêm nữa, anh nghĩ mình sẽ nổ
tung.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc bất ngờ reo lên, Thiên giật mình
vồ ngay lấy cái điện thoại. Màn hình báo Yến đang gọi đến.
“Mày đang đâu?”
Thiên hấp tấp hỏi nhanh.
“Ra cà phê 36.”
Yến nói vỏn vẹn một câu duy nhất rồi cúp máy.
Thiên nhìn vào đồng hồ điện thoại, chỉ mới hơn sáu giờ. Đêm qua
Quân ngủ trễ, lại uống rượu, có lẽ sẽ phải rất muộn mới dậy. Ra gặp
Yến xong rồi về nói chuyện với cô vậy.
…….
Cánh cửa phòng va mạnh vào tường đau đớn gào lên một tiếng “rầm”.
Người vừa dùng chân đạp cửa hùng hổ đi vào, sát khí phủ lạnh người.
Người trong nhà đều đã đi làm, gia đình bác đã về Đà Lạt nên cũng
chẳng việc gì phải ý tứ khi gây ra tiếng động.
“Chuyện này là thế nào?”
Ném sấp ảnh xuống giường, Thiên lớn tiếng quát.
Quân đang ngủ lờ mờ mở mắt ra, cơn đau đầu nhanh chóng ập đến khiến
cô khẽ nhăn mặt.
“Ra ngoài! Anh vô đây làm gì?”
Vừa nhìn thấy Thiên cô đã giận dữ quát.
“Tưởng muốn vô lắm à?”
Thiên trừng mắt nhìn lại, nhặt số ảnh lên ném về phía Quân:
“Em với thằng này vô khách sạn làm gì?”
Quân chau mày không hiểu gì, nhặt một tấm ảnh lên dụi mắt xem
kĩ.
Toàn thân cô trong phút chốc trở nên cứng đờ, trong bức hình, cô và
Đăng đang đứng trong sảnh của khách sạn Huỳnh Gia Bảo.
“Hôm qua khóa máy là để đi với nó chứ gì?”
Không đợi Quân định thần, Thiên giận dữ phán xét.
“Ở đâu anh có những bức hình này?”
Quân ngồi dậy, nét mặt nghiêm trọng.
“Em và nó đã qua lại bao lâu rồi? Anh yêu em không đủ hay sao mà em
còn làm thế này?”
Cơn ghen càng lúc càng dâng lên phủ kín mọi lí trí, Thiên mạnh tay
kéo Quân đứng lên khỏi giường, ghì chặt tay cô đau buốt.
“Đau em!”
Quân hét lên, cố giằng tay mình ra khỏi tay Thiên nhưng vô ích. Tay
anh ghì chặt tay cô như muốn bẻ gãy nó.
“Sao em có thể làm như vậy với anh? Đòi chia tay cũng là vì thằng
này đúng không?”
Lí trí trong Thiên đã hoàn toàn biến mất, anh gần như phát điên
muốn đập nát mọi thứ. Làm sao anh có thể bình tĩnh khi thấy người
con gái anh yêu cùng người con trai khác vào khách sạn? Đã thế còn
để người khác chụp hình lại, đem về cho anh xem như đang cười vào
mặt anh.
“Ừ! Là vì vậy đấy. Tôi chia tay là vì thế được chưa. Giờ thì bỏ tôi
ra!”
Quân giận dữ gào lên bằng tất cả sức lực, hai hàng nước mắt nóng
hổi mặn đắng lăn dài trên má. Chẳng lẽ anh không hiểu vì sao cô nói
chia tay? Không hiểu vì sao hôm qua cô khóa máy? Hóa ra tình yêu
của anh dành cho cô chỉ đến thế thôi sao?
“Đồ giả dối! Tôi ghê tởm cô!”
Thiên cũng quát lên không thua gì Quân.
“Ừ! Tùy anh! Giờ bỏ tôi ra!”
Quân vùng vẫy giằng lại cổ tay đau đớn.
Nhưng Thiên lúc này chẳng còn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm cô
đau, lồng ngực anh như muốn nổ tung trong cơn ghen đang siết lấy
trái tim, đến hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Mạnh tay đẩy Quân ngã xuống giường, Thiên phủ thân hình cao lớn của
mình lên cô mà hôn ngấu nghiến.
Trong làn nước mắt, Quân vùng vẫy yếu ớt, mắt mở bừng nhìn Thiên
cũng đang trừng mắt hôn mình.
Trong đôi mắt anh, cô không tìm thấy chút yêu thương nào, tất cả
chỉ là một màu đen u ám không cách nào xuyên thấu. Nụ hôn của anh
kiến môi cô đau nhức, nó mạnh những không mãnh liệt, kéo dài nhưng
không da diết. Đó không phải là một nụ hôn của tình yêu mà là nụ
hôn chiếm hữu.Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt
Quân bị Thiên khóa cứng người, những tiếng hét ú ớ vừa ra đến cửa
miệng đã bị anh nuốt trọn. Bàn tay anh bên trong áo ngủ chạm vào da
thịt cô nóng rực. Cô biết mình không thể chống lại anh.
Bất lực, Quân nghiến chặt răng cắn môi Thiên đau buốt. Máu từ miệng
anh chảy qua môi cô mằn mặn, tanh nồng.
Cơn đau giúp Thiên dần ý thức được hành động của mình, Quân nhân
lúc đó đẩy mạnh anh qua một bên, bất chấp tất cả lao ra khỏi
phòng,
11.
Quân run rẩy ngồi trên chiếc ghế trong phòng Đăng, hai tay bó gối
thu người như tư thế của bào thai khi còn trong bụng mẹ, mắt hoang
dại nhìn chăm chăm xuống sàn nhà màu ghi.
“Uống cái này đi em!”
Đưa cho Quân một li lúa mạch nghi ngút khói, Đăng che đi sự lo lắng
bằng vẻ dịu dàng.
Định đến tìm cô rủ cô đi ăn sáng, không ngờ vừa đến trước cổng đã
thấy cô từ trong lao ra, quần áo xộc xệch, mặt lấm lem nước mắt.
Trông cô khi đó giống như vừa trốn khỏi một vụ hành hung.
Quân ngơ ngác đưa tay đón lấy li lúa mạch, đôi mắt vẫn trống rỗng
vô hồn.
“Em bị sao thế này?”
Giữ lấy tay phải của Quân, Đăng giận dữ nhìn vết bầm tím hằn rõ
trên cổ tay cô.
“A!”
Quân kêu lên khe khẽ, đau đớn rút tay lại.
“Anh xin lỗi! Nói anh nghe! Có chuyện gì xảy ra?”
Đăng ân cần ngồi xuống cho mặt ngang tầm với Quân, đôi mắt cố tìm
trong mắt cô chút biểu hiện cảm xúc.
“Em không sao! Em muốn ngủ.”
Quân mệt mỏi trả lời, gương mặt xanh xao có thể ngất đi bất cứ lúc
nào.
Lòng Đăng tê buốt xót xa. Chẳng thà cô cứ nói hết ra, không thì cứ
việc òa khóc. Đằng này miệng nói không sao nhưng gương mặt không
còn chút sức sống, đến linh hồn cũng gần như đã bay đi. Tại sao cô
luôn tỏ ra mình ổn trong khi đang suy sụp như thế? Cô nghĩ hôm qua
trong sân trượt patin anh không thấy người con trai đó buông tay cô
ra rồi bế một cô gái khác đi sao? Cô có biết khi đó trông cô đáng
thương đến mức nào không? Bơ vơ như đứa trẻ bị bỏ rơi, không thể
làm gì mà chỉ có thể nhìn theo bóng người thân khuất dần. Nhìn cô
khi đó, trái tim anh quát lên với anh rằng anh phải đến bên cô, và
anh đã làm như thế.
Cầm li lúa mạch trong tay Quân để lên bàn, Đăng lặng lẽ cúi người
xuống, vòng tay bế bổng cô đặt lên giường.
Quân ở trong lòng Đăng cũng không vùng vẫy, vừa nằm xuống giường đã
cuộn tròn người trong chăn, hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi.
Không nói thêm gì, Đăng đến ngồi bên bàn máy tính, đeo tai phone
vào và bắt đầu làm nhạc. Nếu cô không muốn nói, anh sẽ không hỏi
thêm nữa. Chỉ cần có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô là được. Anh đã
để lạc mất cô một lần, lần này nhất định sẽ dùng cả mạng sống của
mình để giữ lấy cô.
……
Giữa quán bar người người điên cuồng lắc lư, Thiên ủ rũ ngồi trong
một góc tối, tứ chi mềm nhũn với lượng rượu lớn chảy trong
người.
Trên bàn, chai Martell đã xuống quá nửa.
Trong cơn say, mọi âm thanh đập vài tai đều hỗn độn ồn ào, Thiên
không thể nghe rõ bất cứ tiếng nào, cũng không thể nhìn rõ những gì
trước mắt. Mọi thứ đều đang chao đảo lắc lư như muốn sụp đổ.
“Thằng này! Mày điên à? Sao uống đến mức này?”
Yến từ ngoài cửa vội vã đi vào, gào rát cổ trong nền nhạc ồn
ào.
Thiên nheo mắt nhìn Yến, không nói gì mà chỉ kéo cô sát lại ôm ghì
lấy.
Yên giật mình nhưng không đẩy Thiên ra.
Khẽ dựa sát cơ thể vào người Thiên, Yến từ từ vòng hai tay đáp lại
cái ôm của anh.
Rất lâu sau, Thiên khàn giọng thì thào vào tai Yến:
“Sao em lại làm như thế với anh hả Quân?”
Trong phút chốc, người Yến cứng đờ, môi khó khăn nở một nụ cười
chua chát. Bao năm nay đi bên cạnh anh với danh nghĩa bạn thân,
giống như hai đường thẳng song song chẳng thể gặp nhau một lần. Vừa
rồi cứ nghĩ đến vô cùng hai đường thẳng sẽ gặp nhau, hóa ra là một
sự nhầm lẫn do rượu.
Yến quả thật không cam lòng. Suốt thời gian dài bị dày vò khi nhìn
thấy Thiên và Hoài Quân ở bên nhau, có những lúc cô tưởng chừng như
mình sẽ bật khóc trước mặt họ. Sau khi Hoài Quân ra đi, cứ nghĩ chỉ
cần ở bên an ủi Thiên thì sẽ có cơ hội mở cửa trái tim anh, không
ngờ trái tim đó lại đóng băng quá lạnh. Vậy mà đến cuối cùng lại
tan chảy vì một đứa con gái mới gặp. Đứa con gái ấy có gì hơn cô
chứ? Chỉ may mắn trùng tên với người Thiên yêu mà có thể đẩy cô ra
như thế. Bao nhiêu cố gắng của cô, anh tàn nhẫn xem như con số
không như thế sao? Cô không cam lòng!
Dụi đầu vào vai Thiên, Yến ghì chặt lấy anh, thì thào:
“Em xin lỗi! Em sai rồi. Em sẽ không như thế nữa.”
Tiếng nhạc DJ giật lên một hồi trống ồn ào, tiết tấu trở nên nhanh
hơn khiến tim bị kích đập điên cuồng. Những kẻ đang vùi mình trong
men say càng lúc càng trở nên cuồng loạn, theo nhịp trống dồn dập
và lắc lư.
…….
Cơn mưa ào ào trút xuống thành phố về đêm, dòng người bị làm cho
bất ngờ vội va lao vụt qua mong nhanh về đến nhà.
Chiếc taxi xanh lá từ từ tấp vào lề đường, xi nhan nhập nhòe trong
mưa.
Từ bên trong quán bar, một cô gái dong dỏng cao liêu xiêu dìu chàng
trai đã say mềm vội vã len vào màn mưa rồi leo vô chiếc taxi.
Cánh cửa đóng lại, đèn pha quét mưa cùng xe rẽ nước lao đi.
Bên trong taxi, đầu óc Thiên quay cuồng nặng trịch, mọi thứ đều nửa
thật nửa mơ, anh muốn bật dậy để xác định nhưng thấy mình không
chút sức lực.
Bên vai anh, một mái đầu đen đang mãn nguyện gục vào, bàn tay người
đó nắm bàn tay anh siết chặt.
Thiên mơ màng nâng cánh tay nặng nề lên xoa nhẹ gò má mịn màng, mọi
hoang mang trong lòng đều đã lắng xuống. Hóa ra cô vẫn ở đây, vẫn
quay về gặp anh.
Sáng nay là anh sai, là anh không kiềm chế được cơn giận của bản
thân. Khi cô bỏ chạy, anh đã sợ hãi đến mức quên luôn cách làm thế
nào để chạy theo cô. Anh sợ cô sẽ bỏ đi mãi mãi, anh sẽ không còn
được thấy cô thêm một lần nào nữa. Thật may mắn vì cô đã trở
về.
Chiếc taxi tách màn mưa chạy vào sân khách sạn Hoàng Chi, anh chàng
lễ tân đứng ngay cửa hối hả chạy ra bật dù che cho khách.
Thiên thấy mình được ai đó cùng với Quân dìu vô thang máy, rồi lại
được đưa đến một căn phòng xa lạ.
Ở đó, Quân nhìn anh mỉm cười âu yếm, cô hôn anh thật nồng nàn, áp
sát cơ thể nóng rực vào anh.
Đêm đó, anh và cô là một.
Thiên giật mình thức dậy, ánh sáng bên kia bức rèm đã rực rỡ, có lẽ
trời cũng đã trưa. Cơ thể anh mệt rã rời, tay chân đều như không
phải của mình, đầu ong ong như có máy khoan bên trong.
Trong vòng tay anh, người con gái đang nằm quay lưng lại để lộ một
bờ vai trắng ngần gợi cảm. Đêm qua anh còn tưởng là mơ, hóa ra anh
và Quân thật sự đã mặn nồng. Khi ở trong cô, anh đã thấy mình vỡ òa
trong hạnh phúc. Nếu cô bỏ người con trai đó mà quay về, anh vẫn sẽ
chấp nhận cô, sẽ tha thứ tất cả.
Dịu dàng hôn gáy cô, môi Thiên lưu luyến trên làn da trắng thơm mùi
phụ nữ.
Bị làm cho thức giấc, cô gái từ từ quay người lại nhìn Thiên mỉm
cười. Trong khi đó anh lại chẳng thể cười nổi, hai mắt trợn lớn như
nhìn thấy ma, trong lòng có bao nhiêu bàng hoàng đều lộ hệt ra
mặt.
Yến bình thản nhướn mày nhìn Thiên mặt đang trắng bệch.
“Đêm qua… là Yến sao?”
Thiên lắp bắp, trong lòng thầm ước đây là một cơn ác mộng.
Yến mím môi, không nói thêm lời nào, ôm chăn đứng lên đi vào trong
phòng tắm. Phần nào trong cô bắt đầu thấy hối hận. Có phải cô đã
đánh đổi quá nhiều để nhận lại chẳng bao nhiêu? Biểu hiện của Thiên
khi nhìn thấy cô nằm cạnh mình chẳng khác nào nhìn thấy một con
quái vật.
Lòng Yến tê buốt, dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Thiên lúc này đã chẳng còn đủ tinh ý để nhận ra mình làm Yến tổn
thương. Nhìn vệt máu đỏ dính trên ra giường trắng muốt, anh vò đầu
bứt tóc, quả thật muốn nện cho mình một trận. Rốt cuộc anh đã làm
gì thế này?
Từ trong phòng tắm đi ra, mắt Yến đỏ hoe. Thiên lúc này đã quần áo
chỉnh tề ngồi trên mép giường. Anh nhìn cô, và nhận ra mình đã gây
ra một lỗi lầm.
“Thiên… xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi, là Yến tự nguyện.”
Bỏ tấm chăn ra khỏi người mình, Yến chậm rãi mặc lại quần áo ngay
trước mặt Thiên.
Thấy anh bối rối quay mặt đi, cô cười chua chát, nước mắt lại trực
chờ tuôn rơi. Ngay cả nhìn cô anh còn không muốn nhìn. Đêm qua khi
đi vào trong cô, môi miệng anh cũng không phải đang gọi tên cô. Sao
cô không tỉnh ngộ sớm, để bây giờ khi đã đánh đổi tất cả rồi mới
cay đắng chấp nhận.
Không gian dần dần bị sự im lặng chết chóc nhấn chìm.
Thiên hoang mang nghĩ cách giải quyết.
Yến lặng lẽ mặc lại quần áo.
“Thiên sẽ chịu trách nhiệm.”
Mất một lúc khá lâu, Thiên phá tan sự im lặng, nói như không còn
hơi sức. Dường như anh đang đưa ra cái quyết định khó khăn nhất từ
trước đến giờ.
Yến nhìn thẳng Thiên, không khó khăn nhận ra anh đang đấu tranh khổ
sở thế nào. Cô rất muốn nói với anh đây chỉ là sự cố, không ai phải
chịu trách nhiệm với ai cả. Nhưng nếu như vậy tất cả những cố gắng
của cô sẽ trở thành vô nghĩa. Lòng ích kỉ của cô quá lớn để cô có
thể cao thượng như thế.
Cô biết anh đau khổ, còn gì buồn hơn ở cạnh người mình không yêu.
Nhưng cô cũng đâu có sung sướng hơn anh, cô cũng đang bất chấp tất
cả để ở cạnh người không yêu mình. Sao cũng được! Là hạnh phúc bên
nhau hay dày vò nhau cô cũng muốn trói anh bên mình cả đời.
Từ từ tiến lại gần Thiên, Yến vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt âu
yếm nhìn anh, môi mấp máy thì thào:
“Yến yêu Thiên nhiều lắm!”
Thiên hơi bất ngờ vì lời Yến nói, còn chưa định thần đã thấy môi
mình bị môi cô khóa chặt.
Anh không tránh, ban đầu trơ ra không phản ứng nhưng rồi từ từ cũng
đáp lại dù hời hợt. Anh đã lấy đi của cô thứ quý giá nhất, anh
không thể ******** bỏ mặt cô.
12.
Bên trong căn phòng 203 khách sạn Huỳnh Gia Bảo, tiếng ho phát ra
nhè nhẹ.
Quân nằm trên giường người mệt nhoài không chút sức lực. Cô không
muốn mở mắt ra, cũng không muốn lên tiếng nói, chỉ muốn nằm mãi,
nằm mãi thế này. Nhưng cổ họng cô đang bỏng rát khát cháy.
“Nước…”
Giọng Quân thều thào trong cơn mê sảng.
Đăng ngồi sát bên vội vã với lấy li nước trên bàn, đỡ Quân dậy cho
cô uống.
Người cô vẫn còn rất nóng dù đã dán miếng dán hạ sốt. Có lẽ anh
phải đưa cô đến bệnh viện. Nhưng anh không biết bệnh viện nằm ở
đâu.
Đăng không phải người Bảo Lộc, được tập đoàn No.1 chuyển lên đây
làm việc, thuê cho một phòng trong khách sạn trả theo tháng. Anh
chỉ biết đường từ khác sạn đến bar, từ khách sạn đến quán ăn đầu
chợ Bảo Lộc. Một lần đi picnic cùng nhân viên trong quán thì biết
thêm được đường vô Đambri.
Quân đang dựa trong lòng Đăng chợt ho dữ dội. Lòng Đăng thắt lại vì
lo lắng.
Có lẽ vì mất bình tĩnh mà mất một lúc sau anh mới nghĩ ra mình hoàn
toàn có thể gọi taxi và nói tài xế đưa đến bệnh viện.
“Quân! Tỉnh táo tí đi em! Mình đi bệnh viện.”
Vỗ nhè nhẹ vào má Quân, Đăng khẩn khoản.
“Em… mệt lắm… Em không đi… đâu… Em muốn… nằm.”
“Nghe anh! Không đi bệnh viện thì em chết mất.”
Đăng lo lắng đến mức giọng nói nghẹn lại. Mặc kệ cô có đồng ý hay
không, anh lấy áo khoác của mình mặc vào cho cô rồi vội vã bấm số
taxi.
Quân nằm gọn trong vòng tay Đăng và được đưa đến bệnh viện.