Phần 3
Linh chính là người em gái sinh đôi của Trang và cũng là bạn thân
của Quân. Cô sở hữu gương mặt giống Trang như đúc nhưng tính cách
lại nhút nhát hơn rất nhiều. Chính vì vậy trong các cuộc chơi của
Quân và Trang, Linh rất ít khi có mặt.
“Trang nó không còn có thể chăm sóc tao, vậy nên mày phải làm điều
đó. Sao mày lại bỏ mặc tao hả Quân?”
Linh òa khóc thành tiếng, bao nhiêu ấm ức chất chứa đều theo nước
mắt nóng hổi chảy ra.
Chỉ sau một đêm, cô mất đi người chị đã thuộc về cô từ khi còn
trong bụng mẹ, người bạn thân mà cô yêu quý cũng bốc hơi như chưa
từng tồn tại.
Còn lại một mình, cô đã rất sợ hãi, đã phải ép buộc bản thân học
cách trở nên mạnh mẽ, học cách tự mình lo cho mình. Nhưng dù có trở
thành một người cứng rắn thế nào thì hồi ức về những ngày còn Quân
và Trang vẫn không tan đi trong lòng cô. Mỗi đêm cô đều khóc ướt
gối vì nhờ đến hai người mà mình yêu thương.
Tiếng khóc của Linh càng lúc càng khổ sở hơn, chỉ cần nghe cũng có
thể cảm nhận được cô đang đau đớn thế nào.
Từ trong bóng tối, bóng Quân liêu xiêu tiến lại gần Linh, ánh sáng
từ hành lang hắt vào mờ nhạt.
Bàn tay gầy gò run run lau đi những giọt nước mắt trên mặt Linh,
Quân khàn giọng nghẹn ngào:
“Tao xin lỗi! Tao sẽ không thế này nữa. Tao sẽ chăm sóc mày.”
Giờ đây Quân nhận ra cô đã quá ích kỉ, vì cảm giác tội lỗi mà bỏ
mặc Linh, vì sợ nhìn thấy gương mặt giống hệt Trang mà lẩn tránh
Linh. Cô chưa bao giờ chịu hiểu rằng làm như vậy Linh sẽ rất đau
khổ.
Trong một đêm trời mưa tầm tã, Linh ôm ghì lấy Quân thật chặt như
sợ người bạn mình sẽ một lần nữa biến mất.
9.
Tin đồn trong trường có một cặp đồng tính nữ đã được đính chính một
cách đàng hoàng rằng đó là hai người bạn thân. Mọi người cũng bắt
đầu quen với hình ảnh hai cô gái luôn đi cùng nhau, thân như người
yêu, quan tâm nhau như người nhà.
“Kiếm ai yêu đi! Từng này tuổi đầu còn chưa biết yêu là sao?”
Đang ngồi ăn trưa, Linh đột nhiên hào hứng nói với Quân.
“Ăn đi! Lảm nhảm cái gì đấy?”
Quân đang cặm cụi ăn trưa ngẩng lên nhìn Linh dò xét rồi lại cúi
xuống.
“Có người yêu mày sẽ vui lắm, sẽ có thể cười dù không nghe một câu
chuyện cười nào, sẽ yêu đời hơn nữa.”
Mặc kệ thái độ của Quân, Linh tiếp tục nói một cách phấn
khích:
“Hơn nữa sẽ có người giữ mày lại, giúp mày sống có trách nhiệm hơn.
Còn nữa…”
“Mày luyện lảm nhảm thần công xong chưa?”
Quân vì muốn được yên thân ăn hết phần ăn trưa nên đành cắt ngang
lời Linh.
“Tao nói thật mà. Khi mày biết quan tâm lo lắng cho một người, mày
sẽ trở nên có trách nhiệm hơn, sống có ý nghĩa hơn.”
“Tao lo thân còn chưa xong thời gian đâu mà lo cho trai.”
Quâu làu bàu.
“Sao không? Để tao kiếm cho mày anh nào được được.”
Trước thái độ của Quân, Linh vẫn không nản lòng. Cô rất quan tâm
Quân, không muốn Quân mãi lủi thủi một mình. Và cô hi vọng Quân
hiểu được tâm ý của mình.
“Mày có biết trong bốn cái ngu, ngu nhất là làm mai không? Đừng có
chơi ngu lấy số!”
Hy vọng trong lòng Linh bị Quân nhẫn tâm kết liễu.
Sau khi rút ra kết luận “nói chuyện với Quân rất khó đỡ”, Linh
quyết định ăn trưa trong im lặng.
Quân vì sự biết điều đó mà rất biết ơn, cảm thấy ngon miệng hơn mọi
khi rất nhiều. Cô ăn hết sạch phần ăn trưa, uống cạn lon nước ngọt
và giờ thì ung dung gặm táo trong khi đầu quay ngang quay ngửa hóng
chuyện thiên hạ.
Linh ăn xong thì cả hai cùng đứng lên rời khỏi bàn. Thế nhưng chưa
đi được mấy bước đã bị chặn lại bởi một chàng trai. Anh ta mặc một
chiếc áo sơmi màu ghi, quần bò đen bó sát, mang giày converse rất
phong cách.
Sau khi lướt mắt từ trên xuống dưới, Quân kết luận trông anh ta khá
đẹp trai. Theo đường cánh tay săn chắc của anh ta, Quân dừng mắt
trước tờ giấy trắng anh ta đang đưa về phía cô, nhướn mày ngẫm
nghĩ.
“Cái này gửi cho bạn.”
Có lẽ do hồi hộp, chàng trai nói lớn đến nỗi cả canteen ồn ào đều
có thể nghe thấy. Trong chớp mắt, mọi cuộc trò chuyện đều im bặt,
tất cả đều dõi mắt về phía Quân và chàng trai, chờ đợi kịch hay để
xem.
“Bạn à, mình có khăn lau miệng rồi.”
Để chứng minh cho những gì mình nói, Quân lấy trong túi quần ra cái
khăn tay trắng phe phẩy trước mặt rồi sau đó thẳng lưng bỏ
đi.
Linh e dè nhìn chàng trai tội nghiệp đang hóa đá trước mặt mình rồi
chạy theo Quân.
Hai cô gái ra khỏi nhà ăn không lâu thì người ta thấy anh chàng cầm
bức thư tình ngã lăn xuống sàn. Mất mặt cũng đã mất rồi, mất thêm
chút nữa anh ta cũng chẳng quan tâm.
Cứ nghĩ bày tỏ ở nơi đông người sẽ làm đối phương thấy thích, hơn
nữa cũng không tiện từ chối. Cộng thêm gương mặt ưa nhìn thì khả
năng thành công đã sấp xỉ 100%. Ai ngờ đến chuyện bị từ chối cũng
không có cơ hội. Lá thư tình ngẫm nghĩ cả đêm đã được người ta
tưởng là khăn giấy.
……
Diệu ngồi giữa tiệm phay tiện Quang Huy, thích thú cười ha hả, tay
vỗ đùi cái đét sau khi nghe Quân kể về chuyện xảy ra trong nhà ăn
hôm nay.
“Thằng nào mà ngu quá vậy? Viết thư tình cho ai không viết, lại đi
viết cho dì.”
Huy xoa xoa chỏm râu dưới cằm, hào hứng nhận xét.
Quân gật đầu đồng tình. Nói trực tiếp thì may ra cô còn chịu khó
nghe, đưa cho cô tờ giấy chằng chịt chữ thì tự viết tự đọc
luôn.
“Mà dì kén trai thật đấy.”
Diệu chau mày ngẫm nghĩ.
“Có quyền chứ.”
Quân nhún vai, nói như hiển nhiên.
“Ế là có.”
Huy phản bác.
“Trai theo ầm ầm kia kìa, muốn ế cũng khó.”
Quân thở hắt ra, tỏ vẻ cam chịu.
Từ bên ngoài có tiếng xe chạy đến, mọi người tạm ngưng câu chuyện
đồng loạt nhìn ra cửa. Bảo đang từ từ chạy xe vào sân, vừa cởi mũ
bảo hiểm đã phô ra bộ mặt sầu thảm.
Nhìn thấy thế, Quân chỉ biết lắc đầu. Mỗi khi nghĩ về Bảo, cô luôn
nhớ đến hình ảnh anh đứng giữa club billiard, trên tay là cây cơ
dính máu, từng giọt máu đỏ thẫm từ đầu cơ nhỏ xuống sàn nhà trắng
ngà ngổn ngang người nằm ngất lịm.
Ánh mắt lạnh lùng khát máu của Bảo lúc đó đã ghi sâu và lòng cô,
vết cắt trên má rỉ máu chảy xuống khiến dung mạo anh trở nên ma
quái và cuốn hút đến lạ. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn còn nhớ như in
cái mùi máu tanh nồng mằn mặn tràn ngập không gian khi đó.
Thế nhưng giờ đấy, Bảo đang xuất hiện trước mặt Quân không còn là
con người máu lạnh như trước, gương mặt không còn nét lạnh lùng
cuốn hút mà thay vào đó là sự buồn bã tuyệt vọng. Cái thứ được gọi
là “tình yêu” có sức manh ghê gớm như thế sao? Cô cảm thấy nó giống
như một bóng ma. Người ta nói về nó nhưng chẳng thể xác định nó
chính xác là gì. Thứ vô định như vậy, sao ai cũng bị nó vắt kiệt
nước mắt?
“Đời rồi sẽ đi về đâu đấy?”
Vừa bước qua ngưỡng cửa Bảo đã cảm thán. Mất đi người con gái ấy,
anh hoàn toàn mất phương hướng, cứ mãi lạc bước trong vùng hồi ức
mà không cách nào thoát ra. Việc duy nhất mà anh có thể làm được là
hằng ngày tụ tập cùng “đội nhà”, vất vả tìm kiếm chút tiếng
cười.
“Cứ sống liên tục cho đến chết, không phải lo lắng gì hết!”
Quân vẫn dùng thái độ tỉnh bơ để nói chuyện.
“Làm như dễ lắm.”
Bảo thả người xuống ghế, mặt méo xếch.
“Thì cứ làm những gì mình thích thôi. Làm gì có cái gì hơn cái mình
thích.”
Quân chứng minh sau đó khoái trí vỗ đùi Diệu rõ mạnh.
Diệu nóng mặt, gườm gườm nhìn Quân:
“Giờ muốn cái gì?”
“Muốn ăn kem.”
Mắt Quân sáng rực, mặt vô cùng thật thà.
Huy thấy em trai mình bị nhỏ dì quái ác chọc cho mắt trợn trừng thì
cười sằng sặc.
Hôm nay Hiếu và Thành đi đám cưới bạn, nhóm thiếu mất hai “cây kể
chuyện” nhưng vẫn rất vui. Quân ở đâu là tiếng cười ở đó.
Trong khi mọi người vừa tán dóc, vừa nhìn ra đường tìm kiếm những
hình ảnh ngộ nghĩnh thì Diệu đứng hẳn lên, chỉ tay vào chiếc xe vừa
chạy qua.
“Hiếu Cao kìa!”
Mọi người theo hướng tay Diệu mà nhìn. Chiếc xe đã ở rất xa, chỉ
còn chấm đèn đuôi đỏ nhòe nhoẹt.
Hiếu Cao trước đây cũng là thành viên của nhóm, sau khi lấy vợ thì
dần xa cách hơn. Tên anh vốn là Hiếu, nhưng vì trong nhóm có đến
hai Hiếu nên tên ba anh được cả nhóm đặt chễm chệ sau tên anh. Từ
đó anh được gọi là “Hiếu Cao”.
“Đợt picnic trước khi nó lấy vợ không có ông thì phải.”
Bảo ngước mắt ngẫm nghĩ.
“Ừ, bữa đó tôi xuống Sài Gòn nhập cái máy”
“Hôm đó đã mua mấy bình nước lớn rồi nhưng mà sợ thiếu nên bảo nó
đi mua thêm. Nó đi một lúc chở về bình nước 20 lít làm cả lũ ngơ
ngác. Đã vậy còn mua thêm một cái li nữa mới chịu.”
Bảo vừa kể vừa nhịn cười.
“Không hiểu sao mà anh nó nghĩ ra cái ý tưởng đó được.”
Quân đệm thêm.
Thế là cả bọn thích thú cười khúc khích.
Nhóm của Quân vốn tự xưng là “đội tự do yêu đời”. Mỗi khi ngồi lại
với nhau thì ngoài cười ra cũng chỉ có cười. Mỗi câu chuyện, mỗi sự
việc đều được cả bọn nhìn ở một góc độ không ai ngờ tới sau đó bàn
tán và cùng cười với nhau.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, Quân trở về nhà mà vẫn còn cười.
“Được người khác tỏ tình vui đến vậy sao?”
Thiên đứng đợi sẵn ở cửa thông từ gara vô nhà, nhìn thấy Quân chạy
xe về với gương mặt bừng sáng thì hỏi một cách khó chịu.
“Cũng bình thường.”
Quân nhún vai, không hề thắc mắc tại sao Thiên biết. Người con trai
đó tỏ tỉnh với cô chỉ thiếu mỗi cái loa, rất có thể cả trường đều
đã biết.
“Nói chuyện với anh một lát!”
Thiên lừ mắt nhìn Quân rồi đi vụt ra ngoài sân vườn.
Quân nghiêng đầu ngơ ngác không hiểu thái độ của Thiên là gì nhưng
rồi cũng đi theo.
Cả hai đi đến chỗ băng ghế dài, Thiên ngồi trên ghế trong khi Quân
ngồi khoanh chân dưới cỏ.
Đêm nay trời rất đẹp!
Sao dày đặc sáng lấp lánh.
Mặt trăng tròn trịa khảm giữa nền trời đen cao tít tắp.
Không khí có chút ẩm ướt do sương đêm nhưng lại rất thoáng
mát.
Gió nhè nhẹ thổi qua làm lòng người thấy thoải mái.
Nhưng xem ra trong hai người chỉ có kẻ vô tư như Quân thấy dễ chịu.
Nét mặt Thiên đang vô cùng phức tạp.
Thiên là người đề nghị nói chuyện nhưng đến giờ vẫn chưa lên tiếng.
Thật anh cũng chẳng biết nói gì. Chỉ biết là khi nghe sinh viên
trong trường đồn về chuyện tỏ tình trong nhà ăn, anh cảm thấy bứt
rứt nên muốn giữ cô ở bên cạnh một lát. Anh nghĩ có lẽ như vậy lòng
anh sẽ thoải mái hơn.
Trong khi Thiên đang đấu tranh với mớ cảm xúc rối tung trong đầu
thì Quân lại vô cùng nhàn rỗi phì phèo thuốc lá. Nhìn bộ dạng cô
lúc này có thể cô đã quên mất sự tồn tại của Thiên.
Mãi đến khi cô mồi điếu thuốc thứ ba, Thiên mới bất ngờ giật lại và
ném đi:
“Từ nay đừng hút thuốc nữa!”
Giọng Thiên vô cùng áp đặt. Anh không phải người bảo thủ, có thành
kiến khi nhìn con gái hút thuốc. Nhưng cái cách mà Quân dùng khói
thuốc bao bọc lấy mình, anh nhìn mà cảm thấy xót xa.
“Đời có bấy nhiêu thú vui thôi mà cũng cấm.”
Quân phụng phịu.
“Tốt cho em thôi chứ anh cũng chẳng được gì đâu.”
Quân im lặng không nói gì dù trong lòng không đồng tình. Cô cảm
thấy bỏ thuốc chẳng tốt chút nào. Với cô, thuốc lá là người bạn rất
quan trọng. Có nó cô cảm thấy cuộc sống trở nên dễ dàng hơn rất
nhiều. Nếu không hút thuốc, cô không biết cuộc đời còn gì để làm.
Nguồn: TruyenNganHay.Yn.lt
“Em thấy anh chàng hôm nay tỏ tình với em thế nào?”
Thiên bất ngờ chuyển chủ đề.
“Đã kịp nhìn đâu.”
“Cậu ta khá nổi trong khoa công nghệ thông tin đấy. Em cũng hay
thật! Câu được hẳn một hotboy.”
Thiên cố tỏ ra bông đùa nhưng đôi mắt lại đầy hằn học. Anh đang
muốn phát điên lên khi nghĩ đến việc Quân sẽ ở bên người khác. Cảm
giác như bị một tảng đá đè lên ngực, rất bức bối khó chịu.
“Có phải lỗi của em đâu. Người ta muốn theo thì em làm được
gì?”
Quân chau mày khó chịu, giọng nói có phần gay gắt. Đối với chuyện
có người tỏ tình với cô, hình như anh quan tâm hơi quá. Ai là người
tránh mặt cô trước mà giờ còn ở đây lẫy như con nít? Anh có biết
việc anh không chịu giữ nhưng cũng chẳng chịu đưa cho ai thế này
ích kỉ lắm không?
“Anh có trách em đâu.”
Thiên yếu ớt chống chế. Thì đúng là anh không trách cô, nhưng rõ
ràng đang bực bội. Cảm giác như trong lòng có một con mãnh thú đang
gầm gừ sẵn sàng vồ lấy và xé nát kẻ thích Quân thành nhiều
mảnh.
Quân không nói thêm gì, để không gian rơi thẳng vào im lặng. Thiên
cũng hùa theo đó mà nín thinh. Bầu không khí giữa hai người phút
chốc trở nên ngập ngừng.
“Anh này! Hai đứa mình yêu nhau đi! Yêu đi để còn chia tay chứ giờ
chưa yêu thì khi nào mới chia tay được?”
Lời đề nghị bất ngờ được Quân nói ra một cách nhẹ tênh sau một lúc
im lặng khá lâu.
“Nói chuyện kiểu gì đấy. Em nghĩ tình yêu là một trò chơi à?”
Thiên chẳng có chút cảm giác gì của người đang được tỏ tình trái
lại còn cảm thấy bị đùa cợt, trong lòng có chút bực bội.
Trong khi anh cố dằn lòng mỗi ngày để không nói chuyện với cô,
triền miên suy nghĩ về chuyện có nên mạo hiểm một lần yêu cô hay
không thì cô lại dễ dàng đề nghị hai đứa yêu nhau đi để chia
tay.
Đời người khó nhất chính là sống điên khùng, thế nhưng Thiên lúc
này quả thật bị Quân làm cho phát điên. Cái cách cô nhìn nhận sự
việc khác xa anh nhiều quá. Anh ghét phải nghĩ rằng hai người không
cùng thế giới.
“Thế anh không thích em à?”
Quân vẫn tiếp tục dùng thái độ lơ lửng để nói chuyện khiến Thiên
không chút cảm giác hai người đang nói về tình yêu.
Vì thế anh đã im lặng không trả lời.
“Không thích thì thôi!”
Cảm thấy Thiên không có ý trả lời, Quân bình thản nhún vai, đứng
lên khỏi bãi cỏ, đi thẳng vào trong nhà. Cô rời đi chẳng phải vì
buồn hay thất vọng mà là vì không còn chuyện để nói.
Ngỏ lời mà bị từ chối thì được xem như là thất tình. Nhưng ai thất
tình còn buồn, riêng Quân thì không hề. Hiện giờ cô đã đang ngồi
trên phòng, vừa bắn gunny vừa ăn mì tôm sống.
Với Thiên cô biết mình có tình cảm, nhưng tình cảm đấy chưa đạt đến
giới hạn khiến cô nhất định có được anh.
Trong khi đó, Thiên vẫn còn ngồi lại trên băng ghế dài cùng với
những rung động vừa bị Quân khuấy lên mạnh mẽ. Anh cúi đầu nhìn
xuống chỗ cô vừa ngồi vài giây trước rồi chầm chậm lắc đầu:
“Yêu đi để còn chia tay.”
Lẩm bẩm lại câu nói của Quân, anh ngửa cổ nhìn trời.
Mới vài phút trước mặt trăng còn sáng rực trời đất nhưng giờ đã bị
mây che mất, chỉ còn là một vầng sáng lờ mờ.
10.
Sáng thứ bảy nắng đẹp trời trong xanh, Quân lười biếng cuộn tròn
trong chăn như trái bóng. Theo kế hoạch đã lên từ đêm hôm qua thì
hôm nay cô sẽ ngủ cả ngày. Vì thế mà tối qua trước khi đi ngủ cô đã
cẩn thận kéo rèm cửa sổ lại đề phòng sáng ra bị nắng sớm quấy
rầy.
Thế nhưng ánh nắng vô duyên không hiểu bằng cách nào đang chễm chệ
chiếu thẳng vào mặt cô.
Lờ mờ mở mắt ra, cô nheo mắt nhìn quanh, giật mình khi bên cạnh cửa
sổ có một bóng người đang đứng.
Thiên đứng suy tư bên cửa sổ không lâu thì quay người lại, bắt gặp
gương mặt ngơ ngác của Quân đang nhìn mình. Anh có thể đọc được sự
lạ lẫm trong mắt cô. Cũng không có gì khó hiểu khi anh luôn cố
tránh mặt cô mọi nơi mọi lúc nay lại chủ động vào phòng cô.
“Dậy đi!”
Thiên mỉm cười rồi đến ngồi bên giường, vuốt mấy sợi tóc dính trên
mặt Quân. Hành động bất thường này được anh thực hiện hết sức tự
nhiên. Đến anh cũng cảm thấy lạ lẫm với chính mình. Nhưng dù sao
trong lòng cũng rất vui, cảm giác như cô là của anh và anh chăm sóc
cô là chuyện đương nhiên.
“Làm gì?”
Quân nhăn mặt nhưng không tránh bàn tay Thiên.
“Đi hẹn hò.”
Thiên nhún vai, đôi mắt cười âu yếm nhìn Quân.
Quân chau mày nhìn Thiên, gương mặt nhăn nhó từ từ giãn ra cho đế
khi trở nên bình thản đến phẳng lặng.
“Anh đi hẹn hò kéo em theo làm gì?”
Quân kéo chăn chùm qua đầu, toan tiếp tục ngủ.
“Hẹn hò với em mà không kéo em đi thì sao giờ? Không phải nói yêu
đi để còn chia tay sao?”
Thiên học theo cái kiểu nói chuyện của Quân, giọng nói đủng đỉnh
nửa đùa nửa thật.
“Anh yêu em à?”
Quân kéo chăn ra khỏi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào
Thiên.
“Anh nghĩ là vậy.”
Thiên tỏ ra vô cùng thật thà, đầu gật gù.
“Vậy tạm thời đừng yêu nữa.”
Quân dứt khoát, mặt lạnh tanh.
“Sao vậy?”
Trong chốc lát, mặt Thiên nhợt nhạt không còn một giọt máu, đôi mắt
tối sầm. Một luồng hơi lạnh chạy từ sống lưng lên đến tận gáy.
Không phải vì anh làm lơ cô quá lâu nên cô đã yêu người khác rồi
chứ?
“Để mai hãy yêu tiếp! Giờ em ngủ.”
Quân tỉnh bơ đề nghị sau đó kéo chăn qua đầu, cuộn tròn người lăn
vào giấc ngủ.
“Anh quyết định rồi! Em không có quyền từ chối.”
Thiên thở phào nhẹ nhõm, kéo phăng chăn ra khỏi người Quân, nói như
ra lệnh.
Quân nhăn nhó mở mắt nhìn Thiên, dứt khoát kéo anh nằm xuống bên
cạnh mình.
Do không có sự phòng bị, Thiên bị kéo ngã một cách dễ dàng, khi
định thần lại thì đã thấy một cánh tay mình bị Quân dùng làm gối,
cơ thể cô đang nằm ép sát anh.
“Anh cũng ngủ đi! Lát dậy rồi tính tiếp.”
Quân nói rồi kéo chăn đắp cho mình và Thiên, mắt thanh thản nhắm
lại tiếp tục ngủ.
Trong khi đó, Thiên căng thẳng hít thở không thông, trái tim trong
lồng ngực đập đến mức chính anh cũng cảm thấy người mình đang rung
lên. Quân ơi là Quân! Cô thực sự nghĩ nằm cạnh cô anh có thể ngủ
sao?
Thiên ngột ngạt tập trung đếm từng con cừu trong khi hơi thở ấm
nóng của Quân đang đều đều phả vào cổ anh.
Một con cừu…
Hai con cừu…
Ba con cừu…
…
Bảy mươi hai con cừu…
…
Cuối cùng Thiên cũng không biết mình ngủ từ lúc nào.
Mặt trời lên đến đỉnh đầu, Quân bị cảm giác nóng bức làm cho tỉnh
dậy mới thấy mình đang nằm trong vòng tay trật cứng của Thiên. Giờ
cô đã hiểu vì sao mình cảm thấy nóng như thế.
Anh đang ở rất gần cô, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, môi cô sẽ chạm
vào má anh.
Trái tim Quân bất giác đập mạnh, gương mặt từ từ chuyển đỏ nóng
bừng.
Quân lúng túng vùng dậy, vô tình đánh thức luôn cả Thiên.
“Dậy rồi à? Giờ đi được chưa?”
Thiên lờ mờ mở mắt ra, nhất thời chưa quen với ánh sáng nên hơi
nheo lại, không phát hiện ra gương mặt đỏ bừng của Quân lúc
này.
“Đi đâu?”
Buổi sáng Thiên vào phòng lúc Quân còn ngái ngủ nên chuyện xảy ra
đã bị cô quên sạch.
“Đi hẹn hò. Em đòi ngủ tiếp đã để cho em ngủ rồi còn muốn gì
nữa?”
Thiên ấm ức ngồi bật dậy, tức đến nỗi hai quai hàm đau nhói. Không
lẽ cô định nói rằng mình đã nghĩ lại và sẽ không hẹn hò với
anh?
Quân lờ mờ nhớ lại chuyện ban sáng, hóa ra nó không phải là ảo giác
của những giấc mơ mà là sự thật:
“Ừ thì hẹn hò.”
Sự quả quyết của Thiên làm cô đột nhiên cảm thấy vui.
Thế là họ bắt đầu yêu nhau theo cái cách khó hiểu nhất. Không cần
biết đối phương nghĩ gì. Không cần biết mọi chuyện đã sẽ đi đến
đâu.
Quân sau khi chuẩn bị xong mọi thứ đã trịnh trọng ngồi sau xe
Thiên, hai tay vòng lên ôm eo anh trông rất tình.
Hai người bắt đầu buổi hẹn hò bằng việc cùng nhau đi ăn trưa.
Khu 6 – Bảo Lộc có một quán nem nướng tên là Đà Lạt rất ngon. Thiên
sau khi nghe Quân nói “ăn gì cũng được” đã chở thẳng cô đến
đây.
Quán nem nướng Đà Lạt vào giờ trưa rất đông khách. Quân đã từng ăn
ở quán này vài lần và cũng công nhận nó rất ngon. Buổi trưa còn có
thể tìm ra bàn trống chứ đầu giờ chiều mà đến đây thì đến chỗ để xe
cũng không còn.
Thấy Thiên chở Quân đến, mọi người trong quán đều trố mắt ngạc
nhiên. Con trai danh trà Thiên Thanh ở xứ này ai chẳng biết. Cũng
phải lâu lắm rồi họ mới thấy anh chở con gái sau xe.
Thiên vờ như không thấy mọi người đang nhìn mình, kéo tay Quân đi
vô quán. Đây là lần đầu tiên họ cầm tay nhau nhưng hành động lại vô
cùng tự nhiên. Như thể họ đã như thế vô số lần trước đó.
“Bữa nay dẫn bạn gái đến ủng hộ chị hả?”
Cô chủ quán đang nắn xiên thịt để đem nướng thấy Thiên đi vào cùng
Quân thì ngừng tay, niềm nở đi đến bàn hai người.
“Vâng.”
Thiên mỉm cười, không tự chủ mà liếc nhìn Quân. Giờ cô đã là bạn
gái anh rồi.
“Hai phần hả em?”
Cô chủ quán trong khi nhìn Quân dò xét thì hỏi Thiên.
“Vâng! Chị cứ cho em như vậy trước đi.”
Thiên nói trong khi mắt vẫn nhìn Quân:
“Em muốn uống gì không?”
“Không cần đâu! Ăn xong rồi uống.”
“Vậy chị cho em hai phần đi, thức uống em sẽ gọi sau.”
“Có ngay! Có ngay!”
Cô chủ quán cười tươi, sướng cao giọng như kiểu tiểu nhị trong phim
cổ trang.
Trong khi đợi đồ ăn, Quân tranh thủ kiểm tra điện thoại.
Trên màn hình báo có 16 tin nhắn. Quân giật mình trợn mắt. Sao lại
nhiều thế này?
Trong 16 tin ấy, một cái của tổng đài báo khuyến mãi, hai cái gia
hạn nhạc chờ, tin nhắn chúc ngày mới tốt lành của “đội nhà”, còn
lại là tin nhắn của Linh hỏi xem tại sao Quân không trả lời tin
nhắn.
Bình thường Quân chẳng bao giờ trả lời những tin nhắn chúc này chúc
kia, nhưng không hiểu sao hôm nay lại kiên nhẫn nhắn tin chúc lại
mọi người rồi nhắn tin báo cho Linh rằng sáng giờ cô ngủ.
Tự nhiên Quân thấy vui vui khi nhận ra bên cạnh có rất nhiều người
quan tâm đến mình. Đúng là khi yêu, con người ta trở nên cởi mở và
yêu đời hơn rất nhiều.
“Nhắn tin với ai vậy?”
Thiên chau mày khó chịu. Dù biết rằng ai cũng có tự do riêng nhưng
anh chẳng thể rộng rãi mà tôn trọng cái tự do riêng ấy chút
nào.
“Trai.”
Quân vẫn cặm cụi nhắn tin, đầu không ngẩng lên.
“Này! Em có người yêu rồi đấy nhé.”
Đến lúc này thì Thiên chả thèm giữ phong độ nữa, ghen một cách vô
cùng công khai.
“Bộ có người yêu thì không được nhắn tin à?”
“Anh có nhắn tin với ai đâu.”
“Tại anh không nhắn thôi chứ em có cấm anh đâu.”
Trước khi Thiên bị Quân làm cho tức chết thì cô chủ quán đã kịp
mang hai phần nem nướng ra bàn.
Thấy có người tới, Thiên vì dữ thể diện nên cũng không đôi co với
Quân nữa.
Múc một muỗng ớt sa tế rõ to, Thiên cho vào chén tương chấm của
mình.
“Chựt! Chựt! Chựt! Ăn cay cỡ đó ghen ghê lắm!”
Quân nhăn mặt nhận xét.
Thiên không nói gì, chỉ lừ mắt nhìn cô rồi lấy rất nhiều rau bỏ vào
miếng bánh tráng cuốn. Anh đang cần giải nhiệt gấp.
Quân thấy Thiên không trả lời mình thì cũng chẳng nói tiếp. Múc hai
thìa ớt bỏ vào chén tương chấm của mình.
Trong cái nhăn mặt của Thiên, Quân cuốn một cuốn rồi ăn vô cùng
ngon lành.
“Cay không?”
“Có.”
Quân vừa nói vừa gật đầu để tăng tính khẳng định.
“Ăn như thế để mà đau bao tử à?”
Thiên cốc Quân một cái rõ đau.
Quân xoa xoa chỗ vừa bị cốc, không chống chế.
Bây giờ Thiên mới để ý ngoài rau sống và hẹ ra, cô không ăn thêm
rau thơm và đồ chua.
Uyển Quân không thích ăn rau và đồ chua, Hoài Quân cũng giống y
hệt.
Chợt Thiên giật mình. Lần đầu tiên anh cùng Hoài Quân ăn sáng cũng
là ở quán này.
Phần 2: Mất anh từ lúc nói yêu anh
1.
Quân sống hai mươi mốt năm không hề rung động cuối cùng hôm nay
cũng biết hẹn hò yêu đương là như thế nào. Cảm giác quả thực có
chút lạ lẫm nhưng lại rất tuyệt.
Trước giờ vẫn chỉ nghĩ hai người yêu nhau có nghĩa là hằng ngày
nhắn tin hoặc gọi điện thoại, thỉnh thoảng nhớ thì cùng nhau đi
chơi lòng vòng. Đến hôm nay Quân mới giác ngộ được tình yêu còn hơn
như thế và cũng rất kì diệu. Trái tim luôn trong trạng thái kích
động, thỉnh thoảng lại nhói lên cảm giác ngọt ngào chỉ vì một cử
chỉ quan tâm nhỏ nhặt từ đối phương, trong đầu luôn thấp thỏm không
biết đối phương đang nghĩ gì, chỉ cần một ánh mắt chăm chú từ đối
phương mặt cũng có thể giữa thời tiết lạnh lẽo mà đỏ lên.
Quân đã trải qua một ngày bên Thiên với đầy đủ những xúc cảm, giờ
nghĩ lại cảm thấy quá lạ lẫm với bản thân. Không ngờ mình lại có
những lúc như thế.
Nhưng niềm vui không kéo dài được lâu thì cảm giác lo lắng thấp
thỏm đã ập tới. Hóa ra tình yêu có rất nhiều cung bậc cảm xúc. Quân
chập chững làm quen từng chút một cảm thấy vô cùng bất an.
Đứng khoanh tay bên cửa sổ, dáng vẻ Quân trầm tư xuất thần, bóng
dáng nhỏ bé có chút cô đơn.
Bên kia tấm kính cửa, ánh chớp liên hồi sáng rực không gian rồi lại
vụt tắt.
Từng đường sét đâm toạc bầu trời.
Cơn mưa như trút nước đổ xuống không ngừng nghỉ.
Gió quật mạnh làm những tán cây gào thét trong cái giá lạnh ướt
át.
Khi Quân và Thiên trở về nhà cũng là lúc những hạt mưa đầu tiên
nặng nề rơi xuống mặt đất. Vừa vào tới phòng khách đã thấy Yến đang
ngồi trên sofa, hai tay khoanh trước ngực.
Nhìn thấy hai người nắm tay đi vào từ ngoài cửa, Yến khẽ nhướn mày
nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên. Cứ như cô đã biết hai người
kiểu gì cũng sẽ thành một đôi.
“Mày chưa bao giờ làm điều gì mà mình không chắc chắn”
Không đứng lên khỏi ghế, Yến hướng gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng
vào Thiên, không hề quan tâm đến sự tồn tại của Quân.
Cùng lúc đó, Quân thấy bàn tay mình bị buông ra.
Không liếc nhìn qua Thiên nhưng cô có thể cảm thấy bầu không khí do
dự đang bao quanh anh. Dường như đang đấu tranh với điều gì ghê gớm
lắm.
Yến vẫn dùng ánh mắt thờ ơ nhưng tinh tường như hiểu hết sự đời
chiếu thẳng vào Thiên.
Cơn mưa bên ngoài bắt đầu nặng hạt hơn, hơi lạnh nhanh chóng tràn
vào phòng làm bầu không khí có phần nặng nề.
“Ra ngoài nói chuyện!”
Sau một chuỗi im lặng, Thiên khàn giọng nói như ra lệnh rồi quay
đầu đi ra, không ngoái lại nhìn Quân lấy một lần.
Yến theo ngay sau đó, trước khi biến mất sau cánh cửa còn trao cho
Quân ánh mắt như đang an ủi, lại như đang coi thường.
Trong lòng Quân lúc đó tràn về một cảm giác bất an, nặng nề như bị
một tảng đá đè lên ngực.
Bên ngoài có tiếng xe lao đi rất nhanh, không bao lâu sau thì cơn
mưa giận dữ trút xuống như muốn nhấn chìm tất cả.
Trời đã mưa không ngừng nghỉ ba tiếng đồng hồ.
Lúc Thiên rời khỏi nhà bầu trời xám xanh như khói, đến giờ đã tối
đen như mực vẫn chưa quay lại.
Trong cái đầu nhỏ bé của Quân bắt đầu lo lắng đủ thứ. Lo Thiên xảy
ra chuyện, lo Yến sẽ nói gì đó làm Thiên không vui, lo sau khi trở
về Thiên sẽ nói cần suy nghĩ lại.
Hơi lạnh chạy dọc sống lưng, đầu cô nhói buốt với cảm giác hoang
mang.
Quân lắc đầu cố tống khứ mọi thứ ra ngoài, lững thững đi đến đổ
người xuống giường. Từ lúc nào cô lại trở thành người cái này cũng
lo cái kia cũng lo thế này? Cô và Thiên đã có gì đâu, dù sao cũng
chưa ai nói yêu ai. Chỉ là qua hôm nay sẽ trách nhiệm với đối
phương hơn một chút, quan tâm hơn một chút.
“Mặc kệ đi! Có ra sao thì cũng chẳng sao.”
Quân lẩm bẩm tự nhủ với mình, với tay tắt điện rồi chui vào
chăn.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa đang gào thét khản cổ.
Thỉnh thoảng ánh chớp lại sáng rực lên làm căn phòng như được bật
thêm một cái bóng điện rồi lại tắt đi.
“Em ngủ rồi à?”
Tiếng nói của Thiên bất ngờ xuyên qua cánh cửa gỗ truyền vào. Do
mới uống rượu nên giọng nói của anh không được tự nhiên.
Trong tích tắc tim Quân đập nhanh ghê gớm. Cô lao ngay ra khỏi khỏi
giường, đi nhanh về phía cánh cửa. Vội đến mức có thể nghe rõ tiếng
bước chân dù trời đang mưa rất to.
“Đừng mở cửa! Không thấy mặt có lẽ dễ nói chuyện hơn.”
Bàn tay Quân đang chuẩn bị đặt lên tay nắm cửa theo lời nói của
Thiên mà buông thõng.
Không gian chìm vào im lặng, ngoài tiếng mưa ra cũng chỉ có tiếng
mưa. Quân không dám chắc Thiên còn ở ngoài cửa hay không.
“Em thử nói xem giữa hai chúng ta là quan hệ gì?”
Tiếng nói khó khăn vang lên giúp Quân xác định Thiên vẫn còn ở bên
kia cánh cửa.
“Người yêu.”
Quân dựa lưng vào cửa, trả lời nhẹ tênh.
Thiên ở bên ngoài chuếnh choáng hơi men lại còn bị ướt nên đã sớm
ngồi xuống sàn, dựa vào cửa phòng Quân.
“Giống lắm sao?”
Anh cười yếu ớt.
“Thì sáng nay mới nói đó thôi. Không phải cả ngày hôm nay đi hẹn hò
à?”
Quân đã hoàn thành câu nói nhưng khá lâu sau vẫn không nghe Thiên
trả lời. Trong lòng bắt đầu trở nên hồi hộp.
Cảm giác tự ái dâng lên khiến cổ họng Quân nghẹn ứ. Người ngỏ lời
cũng là cô, anh đã mặc kệ cô rất lâu rồi mới ra quyết định. Thế mà
mới được một ngày đã có ý rút lui.
Hơn nữa, theo phán đoán của cô thì Yến nhất định đã nhồi nhét vào
đầu Thiên điều gì đó. Anh rõ ràng đang nghi ngờ quyết định của
chính mình. Cô không thích điều này chút nào! Nếu làm thì đừng do
dự mà nếu do dự thì tốt nhất đừng làm.
Ở mặt kia của cánh cửa, Thiên bị lời Quân nói làm cho giật mình.
Đúng là anh băn khoăn về mối quan hệ của hai người thật, nhưng chia
tay thì anh chẳng muốn chút nào. Chỉ cần nghĩ Quân sẽ cặp với người
khác là anh đã thấy khó chịu.
“Anh không có ý chia tay.”
Khi say con người ta thường nói thật, Thiên lúc này cũng thế.
“Vậy thì đừng suy nghĩ nhiều nữa! Chỉ cần ở bên nhau thấy vui là
được rồi.”
Dù không tỏ ra là mình đang thuyết phục nhưng Quân mong lắm những
lời nói của mình có thể làm Thiên yên tâm hơn. Mối tình đầu mới
chớm nở này, cô thật không muốn nó tàn nhanh như vậy. Có điều ngay
lúc này cô đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần để nói chia tay bất cứ lúc
nào, kể cả là ngay bây giờ.
“Anh rất sợ mình sẽ làm tổn thương em.”
Cuối cùng Thiên cũng đã nói ra nỗi khổ trong lòng mình.
Trước khi Quân xuất hiện, anh cứ nghĩ cả đời sẽ chờ đợi Hoài Quân
trở về. Hiện giờ anh biết anh xem Quân hơn những người con gái
khác, nhưng anh lại chẳng dám chắc nếu Hoài Quân quay về tình cảm
của anh dành cho Uyển Quân vẫn vậy.
Hơn nữa, ban nãy khi Yến hỏi anh hết yêu Hoài Quân chưa, anh đã
không thể trả lời.
Khi không tỉnh táo, người ta sẽ cảm thấy thời gian lâu kinh khủng
hoặc nhanh một cách khó tin. Bây giờ cũng vậy, Thiên cảm thấy Quân
đã im lặng rất lâu.
Bản thân Quân không ý thức được mình đang thẫn thờ. Vì vậy mà cô cứ
thế tiếp tục nín thinh.
Thiên sợ làm tổn thương cô? Cô cũng sợ bị tổn thương lắm! Nhìn
những người xung quanh cô vì tình yêu mà suy sụp đau khổ, cô không
thể hình dung ra nỗi đau đó nhưng cũng hiểu nó khổ sở không gì
bằng.
Nhưng nếu phải chọn giữa việc dày vò bản thân trong sự phân vân nên
hay không nên yêu người mình muốn và việc yêu rồi mất nhau thì cô
sẽ chọn cách thứ hai. Ít nhất trước khi tổn thương cũng đã hạnh
phúc, trước khi mất nhau cũng đã kịp bên nhau.