Mùa hè Bảo Lộc không quá hầm nhưng cái nóng vẫn hiện diện. Trong
không khí cơ hồ có thể cảm thấy từng sợi hơi nóng đan xen vào nhau,
áp vào da thịt người, vắt ra từng giọt mồ hôi. Cảm giác dinh dính
khó chịu do mồ hồi còn tệ hơi cái nóng rất nhiều. Cũng may mùa hè
tuy nắng nóng nhưng vẫn có gió. Gió thổi nhè nhẹ đủ để hong khô
lưng áo ướt.
Quân lười biếng ngồi trên chiếc ghế bàn máy tính, xoay vòng vòng,
đầu ngửa hẳn lên trần nhà. Thẳng ngay trên đầu cô là chiếc quạt
trần đang gồng mình quay liên tục. Mái tóc búi cao mới ban nãy còn
ẩm ướt do mồ hôi nay được thổi khô, những sợi tóc con lất phất bay
qua bay lại.
Vẫn ngửa cổ, Quân rít một hơi thuốc dài rồi thổi khói bay thẳng lên
trên, mắt mơ màng nhìn những cuộn khói trắng xóa bung tỏa trong
không trung đang tan dần thành những sợi trắng mờ ảo và biết
mất.
Cô đã từng rất ghét thuốc lá! Nhưng rồi một đêm trắng nào đó xa lắm
trong ký ức, cô nhận ra mọi điều tốt đẹp đều giống như thuốc lá.
Làm người ta nghiện, làm người ta say, muốn hưởng thụ thì phải đốt
cháy để rồi cuối cùng chỉ còn lại đầu lọc giữ lại những tổn thương,
tàn thuốc để người ta nhìn mà tiếc nuối. Còn thứ được gọi là hạnh
phúc đã sớm hóa thành khói mà bay mất.
“Dì có ngồi gọn vào không?”
Tiếng Diệu bất ngờ vang lên rất gần. Ngay khi vừa nghe thấy cũng
chính là lúc Quân thấy chiếc ghế của mình đang ngồi ngừng quay.
Người cháu hơn cô mười tuổi đang một tay giữ lấy lưng ghế, tay kia
trắng trợn cướp điếu thuốc cô kẹp hờ hững giữa hai ngón tay mà rít
một hơi rõ dài rồi thổi khỏi ra mù mịt cả một khoảng.
Không hề khó chịu khi bị quấy rầy, Quân chỉnh lại tư thế ngồi cho
thẳng rồi nhe rằng cười huề.
“Vào trong kia ngồi ngay!”
Nhìn nét mặt Quân, Diệu hiểu dì mình sẽ không ngoan ngoãn kéo ghế
rời đi. Đành vậy, anh mạnh tay đẩy chiếc ghế lăn vào trong.
Ngày nào Quân cũng ngồi chễm chệ giữa tiệm phay tiện Quang Huy,
ngay vị chí thẳng với cái quạt trần. Chỉ những hôm tiệm có việc, bị
Diệu thẳng tay tống cổ đi để lấy chỗ làm cô mới miễn cưỡng ngồi
tránh qua một bên.
Diệu nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, nhà Quân có điều hòa sao cô
không ở, lại đi ngồi dưới một cái quạt trần cũ kỹ tìm kiếm chút gió
mát? Có những hôm cô đến từ sáng, cũng ngồi chính giữa tiệm, chẳng
nói chẳng rằng cứ như thể cô đến đó chỉ để ngồi.
Chiếc ghế lăn đi mang theo Quân đến bên bàn máy tình.
Diệu lén nhìn xem biểu hiện của Quân thế nào, chỉ thấy lưng cô quay
về phía anh, hoàn toàn không nhìn thấy được gương mặt cô lúc
này.
Trên màn hình máy tính, trò chơi đấu trường thú đang chạy. Quân
chọn Mèo Uriko rồi bắt đầu đánh. Uriko trên màn hình ra đòn liên
tục không cho đối phương có cơ hội phản công, từng đòn tấn cô đều
chính xác và rất nhanh nhưng bàn tay Quân di chuyển trên bàn phím
lại vô cùng bình thản.
Diệu cười khổ, khẽ lắc đầu rồi đi đến chỗ máy tiện. Anh nhớ trước
đây mỗi khi anh làm gì không vừa ý, Quân luôn trợn mắt phồng miệng
dọa nạt, có lúc còn đuổi theo anh không mệt mỏi chỉ để đánh anh một
cái nhẹ hều. Mọi người khi đó vẫn nói cô “chỉ được cái ương”. Cô
lần nào cũng nheo mắt lườm một lượt rồi hậm hực ra ghế ngồi chơi
điện tử. Dáng vẻ khi ấy trông rất trẻ con. Đáng yêu vô cùng! Nhưng
chẳng ai còn cơ hội nhìn thấy cô như thế nữa. Từ lúc nào, cô trở
nên thờ ơ với mọi thứ, thái độ luôn nhàn nhạt như dù có thế nào
cũng chẳng liên quan.
Trời mùa hè mang bản sắc rất riêng, tuy tiếng ve luôn kêu không mệt
mỏi trong những vòm lá nhưng vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng yên
tĩnh. Cô tịch đến mức tiếng xào xạc nho nhỏ của lá cây va vào nhau
khi có một cơn gió nhỏ thong thả bay qua cũng có thể nghe rất
rõ.
Từ máy tiện, tiếng xè xè khe khẽ vang lên như tiếng ru cái nóng
trưa hè.
Ở phía trong, trên màn hình máy tính đang diễn ra một trận đấu nảy
lửa nhưng lại hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng gõ bàn phím nhè nhẹ
của Quân.
Đấu trường thú còn được gọi là đấu trường đẫm máu. Trong trò chơi
này, mỗi nhân vật có khả năng hóa thành một loại thú khác nhau.
Người chơi có chín nhân vật để lựa chọn. Quân thường chơi kiểu đấu
Survival tức là lần lượt đấu với chín đối thủ, đến vòng thứ mười
gặp Sư Tử Gado, đánh thắng Gado sẽ gặp Hổ Trắng Shenlong – nhân vật
mạnh nhất trong trò chơi. Thắng Shenlong bắt đầu gặp lại chín đối
thủ ban đầu với mức độ khó hơn, không bao giờ có vòng cuối cùng cho
đến khi thua.
Tiếng gõ đều đều trên bàn phím của Quân bắt đầu nhanh hơn, Diệu ở
bên ngoài đang làm việc cũng có thể đoán ra cô đang đánh với Sư Tử
Gado. Gado không mạnh bằng Shenlong nhưng cũng rất mạnh, mỗi lần
đánh trúng khiến đối phương mất rất nhiều máu, hơn nữa lại rất giỏi
tránh đòn nên khó giết. Muốn thắng, tay và mắt phải thật nhanh, các
đòn đánh phải liên tục, kết hợp đòn tay lẫn đòn chân để không thể
tránh.
Đánh thắng Gado, Uriko chính thức vào vòng mười một gặp Shenlong –
đối thủ mạnh nhất. Mèo Uriko rất nhanh nhưng máu rất yếu, chính vì
vậy khi gặp những đối thủ đánh mất máu nhiều, phải vừa tránh đòn
vừa ra tay thật nhanh và chính xác, tuyệt đối không được để đối
phương có cơ hội tấn công.
Uriko bắt đầu đánh với Shenlong, ngón tay Quân trên bàn phím nhanh
nhẹn thao tác, do tập trung mà không hề hay biết có một chiếc bóng
cao lớn đang đổ trên người mình.
“Uống cà phê đi này!” – Vừa nói Huy vừa đặt li cà phê sữa đá mới
mua xuống bàn máy tính. Anh vừa trở về từ một lò ren để đặt sắt,
sẵn tiện mua luôn cho Quân một li cà phê.
Quân ậm ừ, tiếp tục chơi game bằng một tay, tay kia cầm li cà phê
uống một ngụm rồi liếm môi trông rất ngon lành. Vị đắng và ngọt hài
hòa quyện vào nhau, nuốt xuống rồi vẫn còn cảm giác nơi đầu lưỡi,
hương thơm quyết rũ lấp đầy khoang mũi phập phồng làm đầu óc trở
nên thoải mái hơn.
“Dì không định kiếm việc gì làm à?”
Kéo một chiếc ghế ngồi cạnh Quân, Huy vừa mồi một điếu thuốc vừa
hỏi trong khi người nhoài ra xem Diệu phía ngoài đang làm gì.
“Thì ngày nào chẳng làm việc.”
Quân đáp hờ hững, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
“Việc gì?”
Huy lập tức thu lại cái nhìn đang dành cho Diệu mà chăm chú quan
sát Quân, giọng cao vút ngạc nhiên. Ngày nào anh cũng thấy cô ở
đây, có bao giờ nghe thấy ai nói gì đến chuyện cô đi làm.
“Có cái việc đi chơi mà ngày nào cũng làm đó. Mệt thôi rồi!”
Quân tỉnh bơ trả lời trong khi tay liên tục thao tác trên bàn
phím.
Huy nín thinh, chả biết nên cười hay nên khóc với nhỏ dì quái dị
này. Từ tính cách đến suy nghĩ đều quái dị! Chẳng thế mà ở cái khu
“nửa cây số ăn chơi” này, Quân được ưu ái gọi bằng cái tên “người
cõi trên”.
Huy hơn Quân một giáp, có thể nói là đã chứng kiến cô từng bước lớn
lên, từng nựng cô khi cô còn đỏ hỏn, cũng từng cõng cô đi mua quà
bánh, có khi chở cô đi học. Anh nhớ rõ cô là một đứa trẻ ương
bướng, thậm chí còn rất phá phách. Đối với mọi thứ đều yêu ghét rõ
ràng, một khi đã thích, cô nhất định sẽ giữ bên mình, cái gì không
vừa mắt lập tức đá văng đi thật xa. Năm 2008, anh xuống thành phố
học nghề, đến khi trở về bắt gặp cô trong một tính cách hoàn toàn
lạ lẫm.
Còn đang suy nghĩ thì chợt tiếng cười giòn dã và tiếng vỗ tay chan
chát của Quân vang lên bên cạnh làm Huy giật mình. Không cần nhìn
cũng biết lí do khiến cô khoái trí như vậy. Lại còn chẳng phải vì
đã giết được Shenlong sao?
Sau mỗi lần đánh thắng Senlong, Quân luôn nhường máy. Lần này thay
vì đứng sang một bên xem người khác đánh, cô bất ngờ dùng chân mình
làm đà đẩy chiếc ghế lăn về phía cửa.
1. [tt]
Huy đang ngồi trên ghế lập tức đứng bật dậy.
Diệu đang làm việc cũng đông cứng người mà trợn mắt nhìn
theo.
Ra khỏi cửa là một bậc tam cấp, chiếc ghế lăn với tốc độ này thì
rất có thể Quân sẽ té nhào xuống đó.
Nhưng những điều hai anh em họ Đỗ lo lắng đã không thành sự thật.
Ghế vừa lăn đến cửa Quân đã nhảy qua bậc tam cấp, tiếp đất bằng hai
chân nhẹ nhàng. Chiếc ghế đứng chững lại ngay ngưỡng cửa, xoay tròn
rất nhiều vòng mới dừng lại.
“Ai đánh tiếp thì đánh đi! Về đây”
Đứng ngoài sân, Quân vẫy vẫy tay với hai người cháu còn chưa kịp
hoàn hồn rồi đi nhanh đến chỗ chiếc LX màu xanh đen của mình.
Giữa cái nắng hè chói chang, con LX biển số 0138 kiêu hãnh xé gió
lao về phía trước.
Quân là con một trong một gia đình làm nông. Gia đình cô có một
nông trường cà phê tương đối lớn trên Buôn Mê Thuật. Ba mẹ cô dù
mượn người làm nhưng vẫn ở trên đó giám sát. Khi còn bé cô được gửi
ở nhà bà con, đến năm 18 tuổi thì chính thức về nhà sống một mình.
Có người cho rằng cô rất cô đơn và thiếu thốn tình cảm. Nhưng cô
tuyệt đối không có cảm giác như thế. Việc sống một mình đã huấn
luyện cô thành người chịu đựng sự cô đơn một cách hoàn hảo. Không
như những cô gái cùng tuổi mỗi khi ở một mình thường mơ mộng hay
suy nghĩ lung tung, cô dành phần lớn thời gian để ngủ và hầu như ít
khi suy nghĩ về một điều gì quá lâu. Với cô, một mình không phải là
một trạng thái, mà là một thói quen.
Cái nắng mùa hè đánh bóng chiếc LX xanh đen.
Trên mặt đường phía xa xuất hiện những vũng nước ảo giác.
Quân về đến nhà trời đã gần trưa, cái nắng gay gắt khiến da cô có
cảm giác bỏng rát. Nắng vàng vọt vén rèm cây, hùng dũng thiêu đốt
mặt đất. Tiếng ve vang lên rền rỉ như sợ người ta quên mất sự tồn
tại của chúng. Căn nhà sơn trắng nằm trong một con hẻm vắng người
im lìm cánh cửa đóng phảng phất sự cô liêu. Không gian ngoài tiếng
ve cũng chỉ có tiếng ve.
Ung dung tiến về phía cửa, Quân vừa đi vừa huýt sáo, tay tung tung
chùm chìa khóa nhà.
Sớm không bằng đúng lúc, ngay khi cô vừa đến trước cửa toan tra
chìa vào ổ thì cánh cửa mở ra, đập thẳng vào trán cô một cái đau
điếng.
Trong nhà có người?
Quân ôm cái trán nhức nhối của mình, ngơ nhác nhìn bà Nguyễn đang
đứng sau cánh cửa. Đúng ra giờ này mẹ cô phải đang ở nông trường cà
phê trên Buôn Mê Thuật với ba cô. Sao giờ này lại xuất hiện ở
đây?
“Đi đâu về vậy?”
Không hề áy náy trước cú va chạm trời giáng mà mình là nguyên nhân,
bà Nguyễn thản nhiên hỏi.
“Xuống nhà Diệu”
Quân cũng chẳng mong nhận được lời xin lỗi hay quan tâm từ mẹ mình.
Cô nhún vai đồng thời đi vào nhà, đến ngồi “phịc” xuống ghế sofa,
tay cầm điều khiển mở TV.
Theo ngay phía sau cô, bà Nguyễn đến ngồi vào vị trí đối diện, cất
giọng đều đều:
“Ba mẹ định mua một nông trường nữa trên Đắk Lắk”
“Mẹ đang hỏi ý kiến của con à?”
Ngả hẳn người vào lưng ghế, Quân lười biếng gác chân lên bàn, tay
liên tục chuyển kênh TV.
“Không!”
Bà Nguyễn lắc đầu.
“Vậy nói với con làm gì?”
Quân tiếp tục chuyển kênh, sau một hồi thì tắt hẳn vì không tìm
thấy kênh nào đáng coi. Cô đứng dậy, vươn vai ngáp dài rồi bỏ về
phòng.
Đừng vội kết luận rằng quan hệ giữa hai mẹ con Quân không tốt. Trái
lại, tuy không có nhiều thời gian bên nhau nhưng cả hai rất thân.
Họ vừa là mẹ con, lại vừa như bạn bè, thế nên khi nói chuyện thì
không câu nệ nhiều. Ngay cả cách xưng hô cũng có chút kỳ
quái.
Quân lên phòng không lâu thì trở lại phòng khách, mang vác theo
gương mặt ngơ ngác, một tay xỏ túi quần, một tay xoa đầu đến rối
tóc.
“Đồ của chị đâu hết rồi?”
Hướng về phía mẹ mình, mặt cô càng ngây ngô hơn.
Và đây chính là cái cách xưng hô kỳ quái đó.
“Chuyển qua bên nhà cô chú Phương rồi”
Bà Nguyễn trả lời giọng đều đều, tay lật trang báo đang đọc
dở.
“Ơ! Em đem đồ chị qua đó làm gì?”
Quân càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ba mẹ không yên tâm con ở nhà một mình nên đã nói cô chú Phương
cho ở cùng”
“Thế trước giờ chị chẳng ở một mình à?”
“Trước khác giờ khác! Ở nhà một mình rất nguy hiểm”
Bà Nguyễn rời mắt khỏi tờ báo, liếc nhìn con mình qua cặp kính. Gần
đây đọc báo, bà thấy rất nhiều vụ đột nhập tư gia cướp của nên có
chút bất an. Tính Quân lại hay quên, có khi đi ngủ đến sáng thức
dậy thấy nhà mát rượi toàn gió là gió mới phát hiện đêm qua không
khóa cửa. Vì thế bà càng không yên tâm hơn.
“Thôi thua! Đồ cũng đem đi rồi, còn nói gì được nữa”
Những người quen biết ông bà Nguyễn và từng gặp Quân đều khen hai
người có cô con gái ngoan. Họ luôn bắt gặp hình ảnh Quân phục tùng
trước mọi quyết định của ba mẹ mình. Không cau có, không vùng vằng,
cũng không có bất kỳ ý kiến chống đối nào. Anh em hai đàng nội
ngoại cũng bị bất ngờ đến không tin nổi. Ai cũng biết Quân từng là
đứa ăn chơi phá phách đến mức phải dùng đến cụm từ “bất trị” để
miêu tả. Nhưng đùng một cái, cô trở nên ngoan ngoãn đến không
tưởng.
Thế nhưng thành thật mà nói bà Nguyễn không vui chút nào khi thấy
con mình như thế. Nếu con bà cứ như trước đây, lúc vui, lúc buồn,
khi giận, khi la hét thì lại hay. Sự vâng lời của cô, người ngoài
có thể không hiểu, nhưng bà thì biết rõ đó là sự bất cần đến cực
hạn. Với mọi thứ đều dùng thái độ có cũng được, không có cũng chẳng
sao để đối xử.
“À Nguyễn này, cô chú Phương gì đó là ai vậy?”
Trong lúc bà Nguyễn suy tư, Quân đã kịp xuống tủ lạnh lấy một trái
táo gặm ngon lành.
“Chú Phương là bạn cùng lớp hồi đại học của ba con, còn cô Phương
là mẹ đỡ đầu hồi con thêm sức đấy”
Bà Nguyễn nhẹ nhàng giải thích lần thứ n. Lần nào nghe nhắc đến ai
Quân cũng hỏi họ là ai, nhưng rồi sau đó lại quên mất.
“Nhà đó có con trai không?”
Mắt Quân sáng rực.
“Có”
“Đẹp trai không?”
“Đẹp!”
Quân gật gù ra chiều vừa ý rồi cầm trái táo đi thẳng về
phòng.
Bà Nguyễn hạ tờ báo xuống, nhìn bóng lưng con mình đầy lo lắng. Con
gái bà từng là đứa bướng bỉnh từ trong máu, không coi lời ai nói ra
gì, đâu phải đứa trẻ với mọi thứ đều dửng dưng muốn ra sao thì ra
như thế này. Người khác có thể sẽ nói bà cái gì cũng không vừa ý,
có đứa con ngoan còn phiền lòng. Nhưng điều bà lo chẳng phải thừa
thãi. Con cái ngang tàng thì ba mẹ phiền lòng, con cái quá vâng lời
cũng không hoàn toàn là điều tốt. Ba mẹ nói gì con làm đó, nếu một
ngày ba mẹ không còn bên cạnh, không còn ai nói phải làm gì thì đứa
con đó sẽ như thế nào?
2.
Hành lí của Quân đã được mẹ cô đem chuyển đi từ hôm qua, thế nên
hôm nay cô đến nhà ông bà Phương trong tình trạng “tay trắng”. Với
Quân đó là một việc tốt, không phải chở đồ thì trên đường đi cô sẽ
được thảnh thơi ngó nghiêng đường phố.
Sáng nay trời đẹp! Mây trắng tinh khôi thong thả trôi trên nền trời
xanh mát lạnh, gió thổi nhè nhẹ khiến những tán cây xào xạc khẽ
khàng, nắng ấm áp chan hòa mặt đất. Nhiệt độ vừa đủ để Quân diện
một chiếc áo phông tay ngắn cổ tim màu trắng và chiếc quần lửng đen
ngang đầu gối.
Có lẽ vì cái nóng tạm thời tránh mặt nên tâm trạng con người cũng
trở nên tốt hơn. Theo quan sát của Quân thì nét mặt những người
chạy lướt qua cô đều bừng sáng. Có một số người còn vừa đi vừa hát
trông rất vui. Cô từng đọc được một câu trong sách rằng “hãy mỉm
cười với mọi người để nhận lại những nụ cười”. Hôm nay nhân dịp
trời đẹp, cô quyết định kiểm tra câu nói trên. Và ngay khi cô mỉm
cười với một người đang vừa đi vừa hát từ hướng ngược lại, gương
mặt người đó lập tức im bặt không chút biểu cảm, lướt qua cô với
đôi mắt nhìn thẳng. Thế mới biết những gì viết trong sách không
phải lúc nào cũng đúng.
Đi qua chợ, Quân ghé vô mua một chút hoa quả. Mẹ cô bảo dù nó không
đáng gì nhưng cũng không nên đến nhà người ta tay không. Hơn nữa cô
cũng muốn có gì gặm nhấm trên đường đi.
Sau khi chọn ra trái táo trông đẹp mắt nhất trong số hoa quả mình
vừa mua, Quân cắn một miếng ngon lành rồi lên xe tiếp tục đi.
Nhà ông bà Phương nằm trong một con hẻm có trải nhựa cách làng trà
Thánh Tâm không xa. Con đường từ cổng vào nhà khoảng hai trăm mét
dẫn qua một khoảng sân vườn phủ cỏ mền xanh ngắt, thỉnh thoảng lại
có một cây phong đỏ cứng cáp phủ bóng lên nền cỏ, lác đác bên dưới
một vài lá phong nằm trơ trọi dưới đất, gió nhè nhẹ nâng lên hạ
xuống như đang chơi trò tiêu khiển giết thời gian, không khí trong
lành thoang thoảng mùi trà.
Đi hết con đường dẫn qua sân vườn, hiện ra trước mắt Quân là một
căn nhà hai lầu màu xanh rêu với kiến trúc tinh tế. Trước khi kịp
dừng xe cô đã thấy bóng một người phụ nữ đang đứng trước cánh cửa
gỗ màu cánh gián. Trông bà ấy trạc tuổi mẹ cô, nét mặt dịu dàng, bộ
đồ màu thiên thanh nhẹ nhàng thanh thoát. Vừa nhìn thấy cô, bà niềm
nở tươi cười.
Quân cũng đáp lại nụ cười. Nhanh chóng xuống xe và đi đến gần cùng
với túi trái cây trong tay.
“Quân càng lớn càng xinh gái ra đấy!”
Thấy Quân lại gần, bà Phương bước về phía cô, nụ cười thêm phần
rạng rỡ.
“Còn cô thì càng ngày càng trẻ ra.”
Câu nói này Quân học được trong phim, giờ đem ra sử dụng. Thành
thật mà nói thì cô không hề nhớ mặt bà Phương trước đây thế
nào.
“Cháu chỉ giỏi nịnh! Làm gì có ai càng ngày càng trẻ ra chứ.”
Bà Phương cười hiền, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, bà đưa mắt
nhìn về phía sau lưng Quân:
“Cháu đến đây một mình thôi hả?”
“Cháu đến một mình. Sáng nay mẹ cháu đi Đắk Lắk rồi.”
“Ừ! Vào nhà đi cháu! Để cô dẫn cháu tham quan một vòng nhé!”
Bà Phương sau khi đề nghị đã kéo tay Quân đi vào trong nhà như sợ
cô lạc đường.
Quân cũng chẳng giằng tay ra, cứ thế để mình bị kéo đi tự do.
Căn nhà có diện tích không quá lớn với không gian mở nối các phòng
thành một tổng thể rất hài hòa. Từ phòng khách có thể nhìn thấy nhà
bếp. Nội thất trong nhà không quá cầu kì nhưng rất sang trọng. Tầng
hai có sáu phòng trong đó một phòng là của ông bà Phương, một của
cậu con trai cả, một của cô con gái út đang học Sài Gòn.
Căn phòng của Quân nằm ở cuối hành lang. Nó rất rộng và đầy đủ tiện
nghi đến nỗi có những thứ cô nghĩ mình chẳng cần dùng đến.
“Cháu thích nó chứ.”
Sau khi đưa Quân đến căn phòng sẽ dành cho cô, bà Phương đem đôi
mắt đầy hi vọng nhìn đứa con đỡ đầu của mình.
“Tất nhiên rồi ạ.”
Quân cười tươi.
“Cô chẳng biết cháu thích trang trí phòng như thế nào nên làm đại,
may là cháu thích.”
“Chỉ cần là phòng của cô trang trí thì như thế nào cháu cũng
thích.”
Quân lại cười. Cái chiêu dỗ ngọt này cô dùng rất nhiều lần nhưng
lần nào cũng có người tin. Chẳng thế mà bà Phương đang mỉm cười vừa
ý.
Sau khi trò chuyện thêm chút nữa, bà Phương nói phải qua bên xưởng
trà nên để lại Quân một mình tự chiêm ngưỡng căn phòng.
Quan sát mọi thứ kỹ hơn, Quân thấy phòng này khá ổn. Cửa sổ hướng
đông đón nắng sớm, không gian rộng rãi, giấy dán tường tao nhã,
trang trí hài hòa. Đi ở nhờ mà được như thế này thì không còn gì
đòi hỏi thêm.
Thích trí, Quân nhảy bật lên chiếc giường trải ra hình con gấu
trúc, cuộn người vào trong chăn mà ngủ. Dù chỉ mới thức dậy vài
tiếng trước nhưng cô hoàn toàn có thể tiếp tục ngủ từ giờ đến trưa,
đến chiều, hoặc đến tối cũng được (nếu không đói).
Quân đã có một giấc ngủ say cho đến khi có tiếng gọi càng lúc càng
rõ vọng đến.
Quân mở mắt ra, lờ đờ nhìn người đang ngồi bên cạnh giường.
“Dậy tắm rồi chuẩn bị ăn tối đi cháu!”
Bà Phương vừa thấy Quân thức dậy liền mỉm cười hiều hậu.
“Ăn tối? Cháu ăn trưa hồi nào vậy.”
Quân ngồi dậy, tay vuốt vuốt mái tóc bị rối, mắt còn chưa mở ra
hẳn.
“Trưa cháu có ăn đâu.”
Quân gật gù, đầu óc lờ mờ nhớ lại buổi trưa lúc bà Phương lên gọi
cô dậy ăn trưa. Nếu cô nhớ không nhầm, lúc đó cô đã trả lời rất
ngắn gọn và xúc tích là “đang bận ngủ”.
***************
Sau khi tắm xong trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể, Quân
nhanh chóng đi xuống nhà bếp. Ngồi đợi cô bên bàn ăn ngoài bà
Phương còn có hai người nữa.
Một trong số đó cô đoán là ông Phương. Gương mặt ông khá điềm tĩnh,
mước da ngăm rắn rỏi, hai đầu mày nhiều nếp nhăn chứng tỏ rất hay
chau lại. Đôi mắt dù đã nhuốm màu thời gian vẫn sáng rực vẻ tinh
anh.
Người còn lại có lẽ là con trai của họ. Anh ta đang mải mê cúi đầu
xem cái gì đó trong ipad nên Quân không nhìn rõ mặt. Chỉ biết tóc
anh ta màu nâu đỏ, bồng bềnh trông rất lôi cuốn, bóng đèn chiếu vào
sáng rực như đá hổ phách.
Quân thận trọng đến ngồi vào chiếc ghế còn trống, ông Phương thấy
cô thì khẽ gật đầu và cô cũng đáp lại như thế. Mẹ cô đã lường trước
việc có thể cô sẽ khó xử khi đối diện với một người đàn ông lầm lì
nên đã giải thích từ sớm rằng ông Phương vốn là người kiệm lời,
nhiều năm lăn lộn làm ăn nên tính cách có phần thâm trầm. Với một
vị khách, ông không phải là một chủ nhà lí tưởng, nhưng với vợ con,
ông là một chỗ dựa vững vàng.
Quân vừa kịp yên vị thì bà Phương lập tức hỏi han.
“Vâng!”
Thay vì phủ nhận dài dòng, Quân gật đầu. Cô vốn lười nói chuyện nên
thường chọn câu trả lời nào ít phải giải thích thêm nhất. Chính vì
vậy “đội nhà” của cô thường bảo nhau lời cô nói nghe mười cũng chỉ
nên tin một thôi, chín phần còn lại nên tự mình động não tư duy thì
hơn.
“Vậy ăn nhiều vào nhé cháu!”
Bà Phương vừa nói vừa gắp vào chén của Quân một miếng thịt
gà.
Bữa ăn được bắt đầu như thế.
Đến cuối bữa ăn, Quân vẫn không phải động đũa tự gắp cho mình miếng
thức ăn nào. Bà Phương đã thay cô làm điều đó một cách chu đáo. Ông
Phương thỉnh thoảng cũng vụng vệ gắp cho cô miếng thức ăn. Chỉ có
cậu con trai của họ chẳng nói chẳng rằng, xem cô như không khí. Mà
điều này không chút chẳng ảnh hưởng gì đến cô, trong bữa ăn thì
điều cần quan tâm là mình đang ăn gì, còn người bên cạnh như thế
nào với cô không một phần trăm quan trọng.
Sau khi người giúp việc dọn dẹp bàn ăn và đem đồ tráng miệng ra,
cậu con trai của ông bà Phương đứng lên rời khỏi bàn ăn, vẫn không
nói tiếng nào. Quân chỉ kịp nhìn theo một cái rất nhanh, bắt gặp
một dáng người cao gầy, một tấm lưng thẳng.
“Cô nghe mẹ cháu nói cháu đã nghỉ học.”
Khi bàn ăn chỉ còn lại ba người, bà Phương khẽ khàng hỏi.
“Vâng.”
“Sao cháu không học tiếp? Đi học rất vui, lại còn có ích cho tương
lai nữa.”
“Dạ…”
Quân do dự trả lời, đầu khẽ cúi xuống dấu đi nụ cười buồn bã, đôi
mắt sâu thẳm như nước hồ đêm thoáng chốc bị một màn sương mỏng manh
bao phủ. Chưa đầy ba giây sau, cô ngẩng đầu, đôi mắt đã trở lại
bừng sáng như mặt biển trong nắng. Nhưng sâu thẳm trong đáy biển ấy
lại hiện nên nét nhàn nhạt, có chút lạnh lùng pha lẫn sự hờ hững.
Nguồn: TruyenNganHay.Yn.lt
“Chú nghĩ cháu nên đi học lại đi! Trông dáng cháu chắc không thể
làm vườn, nếu đi làm thuê cho người ta sẽ phải chịu rất nhiều ấm ức
tủi nhục.”
Ông Phương chân thành khuyên bảo.
Quân đột nhiên im lặng, đôi mắt bị màn sương nặng nề bủa vây, không
ai có thể nắm bắt thái độ lúc này của cô là gì, thực sự sau màn
sương mờ mịt khi đang diễn ra điều gì.
Nét mặt của Quân khiến ông bà Phương bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên,
trong lòng thầm nghĩ không biết có phải họ quá nhiều chuyện khiến
cô không vui. Vườn đất nhà cô nhiều như thế, chỉ cần thuê người làm
rồi nhàn hạ hưởng thụ cả đời cũng không xài hết tiền, họ lại đi lo
cô không học hành sau này tương khó khăn, tự dưng cảm thấy mình
khéo lo bò trắng răng.
“Vâng.”
Sau khoảng thời gian im lặng chết chóc, một tiếng nói của Quân như
gỡ một quả tạ ngàn cân xuống khỏi lòng ông bà Phương.
Quái Vương mới biên tập lại các chương, phần mọi người đọc đã là
chương 4 rồi nhé. Đây là phần còn lại của chương 3. QV post chương
4 luôn đấy ^^
Họ ngỡ ngàng nhìn cô như không tin vào tai mình
“Cháu thật sự sẽ học lại?”
Bà Phương kín đáo nhìn Quân thăm dò. Cô vừa đến mà ông bà lại lấy
chuyện này ra nói, chỉ sợ cô hiểu lầm rằng họ gia trưởng, cả ** lấp
miệng em vì cô đến sống nhà họ. Nếu thức sự cô có ý nghĩ đó thì
không biết phải ăn nói với ba mẹ cô thế nào.
Năm đó xưởng trà bị trả về một lô hàng xuất khẩu lớn, thua lỗ nặng
nề, tiền lương công nhân chồng chất mấy tháng mà không thể thanh
toán. Lúc ấy nếu không phải ba Quân giúp đỡ cho vay vốn không tính
lời, có lẽ cả cơ nghiệp nhà họ Trần đã sớm sụp đổ. Mặc dù số tiền
đó đã trả lại từ lâu, nhưng món nợ ân tình thì trả cả đời không
hết. Vì vậy họ đối với Quân đặc biệt quan tâm từ trái tim.
“Vâng.”
Quân bình thản trả lời, đôi mắt sáng rực không gợn chút khó chịu
bực bội, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười cong cong.
Bà Phương dần tin biểu hiện ban nãy bà nhìn thấy trên mặt cô chỉ là
ảo giác. Đâu ai biết rằng trong lúc đó, đầu óc cô đang suy nghĩ
lung lắm. Nếu cô từ chối, cô chỉ sợ ông bà Phương sẽ hỏi vì sao.
Đến lúc đó không nghĩ ra được lí do nào để thay thế cho cái lí do
cô không muốn nhắc đến.
“Mẹ cháu mà biết chắc mừng lắm!”
Lén nhìn Quân một lần nữa, bà Phương cảm thán. Xem ra bà đã lo lắng
quá nhiều. Nhìn Quân vốn không giống một đứa trẻ tính toán, xét
nét.
“Vâng.”
Quân lại một lần nữa bình thản trả lời, đôi môi thường trực một nụ
cười mê hoặc lòng người.
Ông bà Phương đã nghe mọi người nói về cô con gái ngoan ngoãn nhà
họ Phạm. Bây giờ mới cảm thấy lời đồn không hề nói quá. Quân quả
thật rất biết vâng lời người lớn, thái độ lại cởi mở thân
thiện.
Họ không hề biết rằng, những gì họ thấy trước mắt chỉ là Quân muốn
cho họ thấy. Còn những suy nghĩ thật sự của cô đã được bao bọc cẩn
thận đem giấu sâu vào đôi mắt.
Sau khi rời khỏi bàn ăn, bà Phương lập tức gọi cho mẹ Quân báo tin.
Qua điện thoại cô vẫn có thể nghe tiếng mẹ mình vô cùng mừng rỡ.
Xem ra ai cũng vui vì cô đi học lại, nhưng cô lại thấy lòng mình
trống rỗng đến lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút cảm giác. Dường
như trong lòng đã sớm chết từ lâu, cơ thể chỉ đang tồn tại tạm
bợ.
4.
Buổi sáng khi đến đây Quân đã bị khoảng sân trước nhà chinh phục
hoàn toàn. Trong lòng thầm nghĩ buổi tối nhất định phải dạo ít nhất
một vòng. Thời tiết mát mẻ thế này, còn gì tuyệt hơn việc tản bộ
tận hưởng không khí thoáng đãng.
Đêm Bảo Lộc vào những ngày không mưa rất nhiều sao. Những chấm sáng
dày đặc xoáy chặt vào màn đêm huyền bí tạo lên một bức tranh không
hình thù nhưng vô cùng bắt mắt.
Quân chậm rãi bước từng bước trên thảm cỏ êm ái, ngửa cổ hít no nê
một phổi không khí trong lành thơm mùi trà ướp hoa lài. Thời tiết
của Bảo Lộc có thể nói là vô cùng dễ chịu, ngày không quá nóng, đêm
lại thoáng mát, chính vì lí do này cô chẳng muốn đi đâu xa quê
mình.
Đi được một đoạn, Quân thấy một băng ghế dài nằm đơn độc giữa một
khoảng cỏ. Sự trơ trọi của nó khiến cô muốn đến ngồi xuống… bên
cạnh.
Ở nó, cô thấy thấp thoáng bóng dáng của chính mình. Một mình chơi
vơi giữa nắng giữa gió vẫn trơ lì như gỗ đá. Trong cái âm u ngàn
năm huyền bí của màn đêm, chiếc ghế lặng lẽ nhìn về một phía như
đang đợi chờ một ai đó.
Một người nào đó đã từng hỏi “nếu một ngày tao biến mất, mày có đi
tìm tao không?”. Quân khi đó không cần suy nghĩ mà khẳng định “tao
sẽ không đi tìm, nhưng tao sẽ ở lại đây đợi mày về”.
Thực ra lúc đó theo tính toán trẻ con của mình, cô nghĩ việc đi tìm
một người hết nơi này đến nơi khác sẽ rất mệt, ở một chỗ chờ đợi sẽ
khỏe hơn rất nhiều.
Sau này khi người đó biến mất thật, cô mới hiểu ra chờ đợi đáng sợ
đến mức nào. Trong lòng đã có lúc nguyền rủa người viết ra ca khúc
“đợi chờ là hạnh phúc”. Tác giả đó rõ ràng chưa bao giờ thật sự chờ
đợi ai. Thực chất chờ một người chính là hành động tiếp tay cho
thời gian bào mòn niền tin. Nhất là khi cô càng không chấp nhận
người đó sẽ không quay về nữa thì ngày tháng lê thê lại càng chứng
minh cái sự thật ấy.
Lặng lẽ ngồi xuống thảm cỏ êm ái ẩm sương, Quân dựa người vào ghế,
đầu ngửa ra nhìn lên trời, ánh mắt u uất không còn cách nào che
giấu, màn sương mờ nhạt trong mắt vừa lạnh lẽo vừa cô độc.
Từng cơn gió mang theo hơi thở của đêm khẽ khàng vây quanh cô tạo
thành một bức tường vô hình ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cô cứ trầm tư như thế, không hay biết trên chiếc ghế trống vắng kia
có một người vừa ngồi xuống.
Thiên ban đầu chỉ ngạc nhiên khi thấy một người ngồi dưới đất bên
cạnh một chiếc ghế, muốn đến gần xem người đó đang làm gì. Ngồi
xuống rồi mới phát hiện ra đó chính là cô gái mới đến sống cùng nhà
ngày hôm nay.
Đến bây giờ anh mới thật sự nhìn kỹ cô, mái tóc mềm như dải lụa đen
khẽ lay động trong gió mông lung huyền ảo, gương mặt ẩn hiện trong
bóng tối nhưng đôi mắt lại nổi lên rất rõ ràng. So với cô gái cười
cười nói nói trong bàn ăn, cô gái lúc này là một con người hoàn
toàn khác.
Anh có thể nhìn thấy trong đôi mắt cô đang giấu đi một nỗi đau rất
lớn, ánh mắt cô độc tìm kiếm một điều gì đó đến mức hoang mang, đôi
vai nhỏ thu lại phòng bị. Cô gái ban nãy trong bàn ăn luôn tỏ dễ
gần nhưng anh lại cảm thấy vô cùng xa cách, còn cô lúc này, anh cảm
thấy mình có thể chạm vào suy nghĩ của cô, nó đang bộc lộ rất chân
thật.
Quân nghĩ gì đó rồi cúi đầu cười chua chát, khi ngẩng lên gương mặt
đã trở lại bình thản như mặt nước hồ thu, đôi mắt khoác lên màn
sương lạnh che đi tất cả suy nghĩ, khóe môi cong cong thấp thoáng
nét bất cần.
Cô không hề hay biết mọi biểu cảm của mình đều được thu vào đôi mắt
chăm chú quan sát của Thiên. Đầu mày anh theo từng diễn biến trên
mặt cô mà từ từ nhíu sát lại, đôi mắt đẹp hút hồn xoáy chặt cái
nhìn thăm dò vào cô.
Quân lại ngửa đầu nhìn trời, căn cứ vào một số kiến thức thiên văn
đọc được trên mạng, cô bắt đầu tìm kiếm chòm sao Bắc Đẩu.
Trông bộ dạng cô lúc này rất giống một đứa trẻ đang vô tư ngắm sao,
dáng vẻ u uất đã hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Cái gáo nước, cái gáo nước…”
Sau hơn năm phút dùng tay chỉ chỏ lên trời, Quân bắt đầu mỏi cổ,
bất lực mà thốt lên:
“Nó ở đâu kệ nó đi! Tìm không ra!”
Thiên lúc này không thể tiếp tục im lặng, bây giờ ngồi im hay đứng
lên bỏ đi cũng sẽ bị Quân phát hiện. Hơn nữa trông cô lúc này rất
vui mắt. Anh đột nhiên muốn chọc cô một chú.
“Đồ ngốc!”
Quân bị tiếng Thiên làm cho giật mình nhưng không nghĩ người vừa
nói đang đối thoại với mình nên không đáp lại, cũng không đoái hoài
đến việc nhìn xung quanh xem ai đang nói.
“Hướng Bắc ở đâu mà tìm ở đó?”
“Đâu biết đâu.”
Quân đã nhận ra người đó đang nói chuyện với mình.
“Vậy tìm bao giờ mới ra?”
“Thì khi nào thấy thì tức là lúc đó tìm ra.”
Quân lúc này mới quay đầu qua lại để tìm người con trai đang đối
thoại với mình. Anh ta đang ngồi ngay trên băng ghế dài, cúi đầu
nhìn cô.
Ban nãy ngồi trong bàn ăn cô đã không nhìn kỹ, giờ mới để ý anh ta
trông khá bảnh. Từ bên dưới nhìn lên thế này, cô có thể thấy trọn
vẹn cái nhìn sâu thẳm của anh ta đang chụp lên mình, đôi mắt hút
hồn như đầm nước đêm đen, gương mặt cuốn hút đẹp như một tác phẩm
điêu khắc, mái tóc bồng bềnh xõa vài sợi trước mắt trông rất lãng
tử.
Trước vẻ đẹp mê hoặc không đền mạng thế này, ít ai có thể cưỡng lại
mong muốn sở hữu. Trong khoảnh khắc đôi mắt Quân chạm vào tia nhìn
của Thiên, cô có thể cảm thấy trong lòng mình vừa có một cơn động
đất tàn bạo quét qua.
Nhưng cảm giác ấy vụt đến vụt đi nhanh như một cơn gió, cô nghi
hoặc phải chăng cơn chấn động đó chưa hề xảy ra. Bối rối thu lại
cái nhìn đặt trên mặt anh, cô nhặt một chiếc lá phong xoay xoay
trong tay, mắt dồn hết sự chăm chú vào nó.
Trời đêm vô vàn tinh tú sáng rực rỡ.
Gió nhè nhẹ mang mùi hương của cỏ, của cây, của trà bay nhè nhẹ
trong không gian.
Cây cối khẽ rung lên xào xạc… huyền bí…
Màn đêm bao trùm, nuốt gọn hai con người đang ngồi im lặng theo
đuổi những suy nghĩ riêng.
Quân ngồi dưới cỏ, Thiên ngồi trên ghế, giữa họ là một khoảng
trống.
“Tại sao lại đến đây ở?”
Trầm ngâm hồi lâu, Thiên hỏi.
“Mẹ bảo.”
Quân đặt cằm lên đầu gối, bình thản trả lời mà không nhìn
Thiên.
Chiếc lá phong trong tay cô quay tít liên tục.
“Thế có thích không?”
“Chẳng biết.”
Quân thành thật trả lời. Khái niệm thích và ghét đã sớm mục nát
trong cô, mọi cảm xúc đều bị mài mòn đến chai sạn. Giờ đây với cô
không gì là quá quan trọng.
Thiên lại chau mày, cố nhìn rõ hơn gương mặt Quân trong bóng tối.
Anh muốn biết cô đang nghĩ gì, nhưng đáp lại sự dò xét của anh chỉ
là gương mặt hiện ra loang lổ sáng tối, không cách nào nắm bắt được
biểu cảm.
Mới vài phút trước anh còn cảm thấy mình có thể chạm vào nơi sâu
nhất trong tâm hồn cô thì giờ đây cô đối với anh xa xôi lạ lẫm đến
mức anh không hình dung được trong cái đầu nhỏ bé kia đang diễn ra
điều gì. Thoạt nhìn cảm giác như cô trong hoàn toàn trống rỗng,
nhưng thực chất những gì anh đang thấy chỉ là điều cô muốn cho anh
thấy.
Cả hai đã im lặng rất lâu cho đến khi hai tiếng “dinh, dinh” lần
lượt vang lên từ túi quần Quân kết thúc dòng suy nghĩ của
Thiên.
Đọc xong tin nhắn, Quân đứng bật dậy rồi đi khỏi, không buồn chào
Thiên một câu.
“Đi đâu đấy?”
Thiên vẫn ngồi trên ghế hỏi với theo. Từ đâu đó trong lòng, anh
muốn duy trì cuộc nói chuyện với Quân lâu hơn. Anh muốn hiểu hơn về
cô gái kì lạ này.
“Đi chơi.”
“Với ai?”
Thiên buột miệng.
“Trai.”
Quân trả lời rành rọt rồi xải bước vào trong nhà.
Không lâu sau, con đường nhựa trong khoảng sân nhà họ Trần sáng rực
lên bới ánh đèn xe. Quân rời khỏi nhà không chút mảy may quan tâm
ánh mắt phức tạp của Thiên đang dõi theo đèn đuôi xe mình.
Não của một người chỉ mất hai mươi phút để quyết định có quý mến
một người hay không. Và não Thiên vừa có một quyết định khiến anh
băn khoăn nhiều hơn vui mừng.