Tôi vội vàng quay mặt ra đằng sau, màu đỏ của đóa hoa hồng nhung
đập vào mắt khiến tôi suýt ngã lộn nhào. Oh my god….
Ẩn đằng sau đóa hồng nhung là 1 khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét, môi
hắn khẽ nhếch lên 1 nụ cười đắc ý.
- Sao..sao lại_ tôi lắp bắp nói rồi quay ngang quay dọc, biết đâu
lại tìm thấy hình bóng của cái Vân ở ngay bên cạnh, nhưng ko tôi
nhìn quanh quất khắp lớp mà ko thấy cô nàng đâu cả.
- Ko cần tìm đâu, người tôi muốn tặng hoa chính là cậu, cô bạn gái
thứ 102 của tôi.
Cả lớp tôi đều ồ lên, mặt đứa nào đứa lấy đều trông buồn đến mức
muốn tự tử, những ánh mắt ghen tị ném về phía tôi. Trời đất làm cứ
như tôi ham hố cái chức danh bạn gái thứ 102 của hắn lắm ko bằng,
đúng là từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến h tôi chưa thấy cái thằng nào nó
lại chảnh ngựa như vậy, trong khi tôi chưa kịp ư hử gì, mà hắn đã
nói vs mọi người tôi là bạn gái hắn rồi, đúng là có dùng dao phay
chặt xương lợn cũng ko thể chém được cái mặt dày của hắn, trơ trẽn
đến thế là cùng.
Thấy mặt tôi cứ đực ra, hắn bèn nở 1 nụ cười đểu, tiến sát đến gần
tôi, khuôn mặt đáng ghét của hắn chỉ cách tôi 2cm, giở giọng châm
biếm:
- Sao thế, đc tôi cho làm bạn gái sướng quá nên ko nói thành lời à?
Cứ ngoan ngoãn biết đâu tôi lại cho cậu làm GF của tôi lâu
dài.
Ọe, ước gì tôi có thể đấm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn cho bõ
tức, nhưng thôi bạo lực ko phải là cung cách của tôi. Nghĩ vậy nên
tôi cố nặn ra 1 nụ cười tươi nhẹ nhàng nói:
- Chà, liệu có phải tôi đang mơ ko nhỉ, sao 1 đứa như tôi lại được
hotboy số 1 của trường chọn làm GF, tôi vui lắm nhưng….
- Nhưng sao?_ hắn hỏi
- Nhưng… _ tôi làm khuôn mặt ủ ê nói_ chúng ta đành kết thúc mối
tình đẹp tại đây thôi, bởi vì, cậu biết đấy tôi rất tin vào bói
toán, hôm nọ tôi đi xem bói người ta nói nếu tôi đc 1 người tỏ tình
thì ngay ngày hôm sau người đó sẽ gặp 1 tai nạn kinh khủng. Híc ôi
nghĩ thôi đã thấy sợ rồi, tôi thực sự ko muốn hôm sau phải vào nhà
thương thăm cậu đang trong tình trạng của 1 xác ướp Ai Cập đâu, lúc
ấy chắc chẳng còn 1 Lam Phong quyến rũ và đẹp trai đâu nhỉ?
- Cậu…_ hắn tức đến đỏ cả mặt, haha ai bảo chọc vào ta làm
chi
- Vì vậy, dù tôi cũng rất mến cậu nhưng chúng ta ko
thể…híc..híc
- Hừ, cậu ko hù dọa đc tôi đâu, bó hoa này cậu nhất thiết phải
nhận, dù có thế nào tôi cũng sẽ bắt cậu trở thành GF thứ 102 của
tôi, thứ gì tôi đã muốn sẽ trở thành của tôi.
- Ô hô được thôi_ tôi đưa tay ra nhận bó hoa rồi ngay lập tức kêu á
lên như bị bỏng đáp luôn bó hoa trúng thùng rác ( chuẩn ko chỉnh
nổi) trước con mắt sửng sốt của bao người. Bó hoa bị nát bươm ra,
những bông hoa bị nát cánh rơi tung tả.
Tôi nhìn theo bó hoa mỉm cười đểu rồi ngay lập tức chuyển sang bộ
mặt ngây thơ, tỏ vẻ hối hận:
- Tôi..tôi xin lỗi, tại vì tôi bỗng thấy có con sâu đang bò ngọ
nguậy trong bó hoa hồng.
- Bậy, tôi cầm từ nãy đến h có thấy con sâu nào đâu._ hắn trừng mắt
nói
- Ô hô vậy sao? Ko thể nào, tôi thấy rõ ràng mà hay là… con sâu
chui trong người cậu ra?_ tôi nói đểu
- Cậu…. Hừ thôi đc rồi quên chuyện bó hoa đi._ hăn nói rồi đột
nhiên nắm lấy tay tôi giơ lên cao nói rõ to:
- Mọi người nghe đây, từ bây h Tôn Nữ Hà Nhiên sẽ là bạn gái thứ
102 của tôi.
- Này, cậu điên hả, bỏ tay tôi ra_ tôi hét lên, cố hất tay hắn ra
nhưng vô ích, hắn khoe như voi ý híc híc. Hắn liếc tôi, nở 1 nụ
cười đểu, nhếch mép nói:
- Tôi đã nói rồi, thứ gì tôi đã muốn sẽ là của tôi, bởi vì tôi- là-
đồ- du- côn.
Tôi trừng mắt nhìn hắn gằn giọng:
- Này, có bỏ tay ra ko? Tôi cho cậu chết bi h.
- Hừ, hù dọa cũng vô ích, cậu ko làm gì đc tôi đâu.
Tôi và hắn cứ trừng mắt nhìn nhau và "tay trong tay" như thế 1 lúc
lâu, bây h ước mong duy nhất của tôi là chà cái mặt hắn xuống đất
cho bõ ghét để xem hắn còn dùng khuôn mặt ấy đi tán tỉnh con gái đc
nữa ko, nhưng nếu tôi có đc cái khả năng ấy thì tôi đã đi thi thế
vận hội olimpic rồi híc híc. Vào cái giây phút tôi suýt tức nc vỡ
bờ cho hắn 1 cái bạt tai nháng lửa, thì bàn tay đang nắm tay tôi
của tên Phong bị 1 bàn tay khác nắm chặt giật khỏi tay tôi, người
đó là ông thầy khỉ vàng , tôi chợt nhớ ra hôm nay lớp tôi có tiết
Anh đầu tiên. Ông thầy khỉ vàng nói bằng cái giọng của 1 người
thầy:
- Này, em có biết đã vào h học rồi ko? Em đang làm ảnh hưởng đến
tiết dạy của tôi đấy, ra ngoài đi.
- Ồ nhưng tôi nhớ là trống vẫn chưa đánh mà_ Phong nói bằng cái
giọng lạnh lùng
- Nhưng tôi muốn vào sớm, đó là cái quyền của 1 thầy giáo như
tôi
- Hay là thầy cố tình muốn phá hoại chuyện của tôi, nên ms vào sơm
như vậy
- Đó ko phải là vc để cho em đoán mò
- Mò cũng có khi lại chính xác
Mọi người cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn 2 hotboy cãi nhau trong thân
phận là thầy và trò, còn tôi thì đã quá quen vc này rồi, 2 người
này đúng là oan gia. Đã thế thì tôi cho họ im luôn. Tôi nhìn chằm
chằm vào tư thế hiện tại của ông thầy khỉ vàng và Phong cười tủm
tỉm rồi nói to:
- Thôi, Phong cậu ko cần diễn kịch nữa đâu, tôi biết hết rồi.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía tôi, Phong nhìn tôi ngạc nhiên
hỏi:
- Đóng kịch cái gì cơ?
- Ầy ghét thế, hihi cứ phải giả vờ
- Nói cái gì thế, giả vờ gì cơ?
- Tôi biết hết rồi, vc cậu thay bồ như thay áo, và có đến cả trăm
cô bạn gái chỉ là cái tấm bình phong thôi, chứ thực ra cậu đã có
người mình yêu rồi phải ko?_ tôi hỏi kèm theo 1 nụ cười
Khuôn mặt Phong bỗng hơi đỏ lên, hắn ta lắp bắp nói:
- Ai nói thế?
- Thì tôi thấy thế, hành động của cậu đã nói lên tất cả mà
- Thế theo cậu người tôi yêu là ai?
- Xa tận chân trời gần ngay trc mắt_ tôi cười tủm tỉm
Mặt Phong càng đỏ hơn hắn bỗng gắt lên:
- Cái gì chứ, quanh đây có bao nhiêu người gần tôi, chẳng nhẽ tôi
đều yêu hết.
- Hihi, người cậu yêu là… thầy Thiên chớ ai.
Mọi người xung quanh đều trợn mắt nhìn tôi, Phong và ông thầy khỉ
vàng cùng quay sang tôi hét lên:
- Nói linh tinh cái gì thê?
- Đấy, đấy đến lời nói cũng đồng thanh nữa kìa_ tôi cười hihi
nói
- Cậu đừng có ăn nói bậy bạ_ Phong nhìn tôi gằn giọng đáp.
Tôi nhìn những khuôn mặt đằng đằng sát khí ở xung quanh cố nín cười
nói:
- Ấy, ấy đừng nóng, để tôi giải thix đã nào, mọi người nhìn xem từ
nãy đến h bạn Phong và thầy Thiên cứ nắm chặt tay nhau, còn nhìn
nhau đắm đuối nữa chứ, ko phải yêu nhau thì là gì hahaha_ cuối cùng
ko nhịn đc tôi cười sằng sặc
Nghe tôi nói thế tên Phong và ông thầy khỉ vàng vội bỏ tay nhau ra,
tức tối ngoảnh mặt ra chỗ khác, lũ con trai trong lớp thì ko thèm
giữ ý, phá lên cười như điên, còn lũ con gái thì nhìn tôi vs ánh
mắt hình viên đạn (dĩ nhiên rồi, vì tôi nói 2 hoàng tử của họ là
gay mà)
Quá mất mặt Phong bỏ ra khỏi lớp ko quên để lại 1 câu đe dọa:
- Lần này tôi sẽ tạm tha cho cậu, nhưng ko có lần sau đâu.
- Ko biết có lần sau ko nữa, nhớ đừng quên lời tôi dặn, ra đường
cản thận xe tông để rồi thành xác ướp Ai Cập đấy_ tôi nói vs
theo.
Lớp tôi bắt đầu vs tiết học đầu tiên = 1 ko khí nặng nề, mà nguyên
nhân cũng là do cái người đang đứng trên bục giảng kia, ông thầy
khỉ vàng mang theo tâm trạng bực tức vào trong tiết học, khuôn mặt
đằng đằng sát khí, trên môi ko còn nụ cười sát gái nữa. Khi đã bực
tức như vậy thì phải có người xả giận, và người đó chính là..tôi
híc híc.
Suốt cả tiết ông thầy bắt tôi đứng lên đọc bài rồi chữa bài liên
tiếp, như thế thôi thì cũng chẳng sao, đằng này ông ấy bắt chẹt tôi
từng lỗi nhỏ từ dấu chấm đến dấu phẩy rồi đem ra nhắc đi nhắc lại
làm trò cười cho lớp. Tôi dù là thần đồng thì cũng phải có lúc sai
chớ. Đã thế cái bọn trong lớp còn lấy đó là niềm vui quay xuống ném
những ánh mắt hả hê về phía tôi. Huhuhu thật là nhục nhã, từ trc
đến nay tôi chưa từng bị nt bao h, tôi chỉ luôn nhận đc những ánh
mắt trìu mến và lời khen có cánh của các thầy cô khác, vậy
mà…
- Đồ nhỏ mọn, ích kỉ, lấy vc công trả thù tư, ko quang minh chính
đại gì hết, đàn ông con trai gì mà chú ý tiểu tiết thế chứ._ tôi
lẩm bẩm tuôn ra 1 tràng, đúng lúc ấy thì
- Nhiên, lên bảng giải cho tôi bài này.
Giọng nói của ông thầy khỉ chết tiệt đột nhiên vang lên khiến toi
giật mình, lập cập bc lên bảng. Trời đất, đây là kiến thức nâng cao
của hs lớp 12 mà, đúng là ép người quá đáng. Tôi nghiến răng trèo
trẹo, lừ mắt nhìn ông thầy thì nhận đc 1 nụ cười nửa miệng đáng
ghét .
"Đc, đc lắm ta sẽ mi xem, ta là ai kia chứ" tôi nghĩ rồi cầm phấn
viết lia lịa, hà hà dám coi thường tôi à?
Khi đã làm xong bài, nhân lúc ko có ai để ý tôi bèn len lén xóa đi
chữ " h" trong từ English mà ông thầy ghi ở đầu bảng, kha kha xem
lần này còn bắt chẹt tôi đc ko. Tôi sung sướng nghĩ rồi hí hửng đi
về chỗ.
Lẽ dĩ nhiên là bài làm của tôi vẫn ko nhận đc lời khen nào mà còn
bị chê là chữ xấu. Hừ thử gọi người khác xem, đến cả chữ cũng chẳng
có mà xem ấy chứ. Đc thôi, thầy giáo chê hs đc thì sao hs ko chê
lại đc chứ. tôi bèn đứng dậy mỉm cười rõ tươi dịu dàng nói:
- Thưa thầy…
- Sao? Em muốn hỏi gì, có điều gì bất mãn à?_ ông thầy khỉ vàng
nhìn thẳng vào tôi hỏi
- Ko ạ, những lời thầy nx đều rất đúng, em vô cùng cảm kích, chỉ có
điều em hơi thắc mắc chữ English viết ntn ấy nhỉ?
Cả lớp tôi đều cười ồ lên, ông thầy khỉ vàng khỉ vàng nhìn tôi
nhếch mép nói:
- Vậy ra đây là thần đồng của trường ta sao? Đến 1 chữ cơ bản như
vậy cũng ko biết vik, em nên xem lại kiến thức của mik đi.
- Ồ, vậy thầy có thể viết cho em xem ko?_ tôi mỉm cười hỏi
Ông thầy khỉ vàng bèn cầm phấn vik chữa English lên bảng, rồi quay
xuống nhìn tôi nói:
- Thế nào, h thì em biết nó viết ntn rồi chứ.
- Hahahaha _ tôi cười rõ to
- Em cười cái gì vậy, đây là lớp học chứ ko phải cái chợ_ ông thầy
nhìn tôi tức giận nói
- xin lỗi, em bùn cười vì thấy thầy viết chỗ này 1 đằng, vik chỗ
kia 1 nẻo, thầy xem lại đi, chữ English thầy vừa ms viết có giống
vs chữ ở đầu bảng ko?
Hàng trăm con mắt đều nhìn lên con chữ phía trên đầu bảng, ông thầy
khỉ vàng ngạc nhiên nhìn chữ Englis mình đã viết rồi quay xuống
trừng mắt nhìn tôi
- Chà, em tự hỏi ko biết chữ nào ms là đúng đây, 1 thầy giáo dạy TA
lại vik sai 1 chữ cơ bản như vậy, tin này mà đồn ra ngoài sẽ có ối
kẻ cười bể bụng đấy nhỉ?_ tôi nói = giọng mỉa mai
- Là em bày trò phải ko?
- Hihi, thầy có thể bị bắt về tội vu khống đấy, thầy nói em bày
trò, đc rồi thế nhân chứng đâu? Vật chứng đâu?
- Bằng chứng là vẫn còn dấu tay xóa ở đây, ngay bên cạnh chữ
i
Tôi giật thót cả mình, thôi chết trong lúc vội nên tôi ko thèm để
ý. Tuy vậy ngoài mặt tôi vẫn cười tươi cố nói cứng:
- Thế còn nhân chứng, ai đã chứng kiến em xóa chữ của thầy
chứ.
- Em có thể làm chứng thưa thầy_ tiếng nói nhỏ nhẹ của Vân vang lên
mà tôi tưởng như sấm đánh bên tai. Người tôi nhũn cả ra, miệng cứng
đơ ko nói nổi câu nào, còn Vân thì quay xuống nhìn tôi bằng đôi mắt
có lửa tràn đầy sự ghét bỏ. ông thầy khỉ vàng đút tay vào túi quần
rồi buông 1 câu vô cùng dịu dàng và dạt dào cảm xúc:
- Chốc hết tiết cuối các em có thể về, trừ bạn Nhiên phải ở lại
quét dọn lớp.
Có đá, có đá rớt xuống đầu tôi, đúng là nhân tính ko bằng trời
tính, cứ tưởng rằng sẽ có thể làm cho ông thầy bẽ mặt 1 trận ai dè,
chính tôi ms là người bị bẽ mặt, huhuhu 17 năm sống trên đời đây là
lần đầu tiên tôi bị phạt dọn vệ sinh lớp, tin này mà lan khắp
trường thi tôi sẽ bị mọi người cười thối mũi mất.
Tiết cuối đã qua đi 1 cách nhanh chóng, trong khi lũ bạn nối đuôi
nhau cắp sách ra về, thì tôi thất thểu ngồi ủ ê cầm cây chổi chuẩn
bị vệ sinh lớp học. Cái Trang lại gần vỗ vai tôi thân tình
nói:
- Có cần tao giúp ko?
- Thôi, ko cần 1 mik tao làm đc rồi_ tôi khách sáo nói
- Ờ thế thôi tao về đây_ nó nói rồi chay tót đi, đúng là con bạn
đểu đáng lí ra ko cần hỏi vẫn ở lại giúp tôi chứ, đằng này người ta
ms nói như thế mà đã đồng ý ngay.
Nhưng đi đến cửa lớp nó bỗng quay lại hỏi tôi:
- À, này mày có thấy thầy Thiên hôm nay là lạ ko?
- Có gì mà lạ, cái ngữ ấy thì khùng quanh năm, chẳng biết đâu mà
lần_ tôi hằn học nói
Con Trang nhăn mặt, rồi đột nhiên mỉm cười ranh mãnh nhìn tôi
nói:
- Tao thấy, hình như thầy ấy đang ghen
- Ghen ư? ừ tao cũng thấy thế.
- Thật sao? Mày cũng thấy thế à?_ con Trang mắt sáng lên
- Ừ, chắc ổng ghen vs trình độ tiếng Anh siêu đẳng của tao, hứ
người đâu mà đểu thế chứ._ tôi nói
- Trời ơi là trời, mày đi chết đi_ nó gào lên rồi chạy biến đi, ơ
hay cái con này, lại khùng nốt rồi, chẳng biết nó ăn nhầm phải cái
gì nữa, tự nhiên lại gào toáng lên. Tôi lắc đầu chán nản, chậm chạp
lê cây chổi to sụ.
Đang vất vả vs mấy khe nhỏ thì 1 giọng nói vang lên khiến tôi giật
mình đánh rơi cả chổi:
- Vất vả nhỉ?
Ông thầy khỉ vàng đang đứng tựa lưng vào cửa lớp cười nói.
- Hừ, là tại ai chứ, mà sao thầy giận dai thế, vc đó có gì đâu mà
phải hành hạ em nt này, làm thầy gì mà chẳng công tư phân minh tí
nào.
- Em thử nghĩ xem, tại ai mà tôi hành động như vậy? Em đã làm những
gì vs tôi?
- Nhưng có gì đâu mà giận dữ thế?.
- Sao tôi lại giận thế ư? Tại sao em lại để cho thằng nhóc đó nắm
tay mà ko chống cự, còn nói tôi và nó yêu nhau 1 cách thản nhiên
nữa chứ, chẳng lẽ lúc nói như vậy em ko cảm thấy gì sao?_ thầy
Thiên gay gắt nói
- Cảm thấy gì chư? À…có đấy.._ tôi nhíu mày suy nghĩ rồi reo
lên
- Em thấy thế nào?_ thầy Thiên nhìn tôi dò hỏi
- À em cảm thấy rất vui vì đã trêu đc 2 người hihi_ tôi cười toét
cả miệng.
- Trời…_ thầy Thiên vỗ trán 1 cái chán nản gắt lên_ thôi em làm nốt
đi
Rồi quay bc bỏ đi, nhưng ra đến cửa lại đột nhiên quay người lại,
nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành nói:
- Liệu thầy giáo có thể yêu hs ko nhỉ?
- Ơ…
- mà đó lại là 1 cô thần đồng thông minh trong mọi vc nhưng lại
ngốc nghếch trong tình yêu nữa chứ,… haizzz mà thôi quên đi
Ông thầy phẩy tay chán nản rồi dông thẳng để mặc tôi ở lại ngơ ngác
lẩm bẩm: "cha này lại ăn nhầm phải cái gì à?"
Cuối cùng cũng hoàn thành công vc, tôi mệt mỏi xách cặp ra khỏi
lớp, sân trường vắng tanh, chẳng có 1 bóng người, phải rồi h này
chắc mọi người đều đang ở bên bát cơm nghi ngút ngon lành, đâu có
khổ sở như tôi.
1 cơn gió thoảng qua, tôi bỗng thấy lạnh cả xương sống, có cảm giác
như có ai đang nhìn tôi ở 1 chỗ nào đó. Mà cảm giác của tôi từ trc
đến nay đều rất tốt, nghĩ vậy nên tôi ngó quanh quất, nhưng tuyệt
nhiên xung quanh đều ko có 1 ai, chắc là tôi đói quá nên thành ra
nghĩ linh tinh thôi, rồi tôi can đảm bước tiếp về phía trc, đột
nhiên……
- Cẩn thận…._ có tiếng hét to vang lên, 1 người lao đến ôm tôi ngã
nhoài ra. chậu hoa từ trên rơi xuống vỡ tan tành. Tôi nhìn chậu hoa
đã thành nhiều mảnh nhỏ mà người run lên bần bật, chúa ơi xém chút
nữa là tôi đã đi gặp các cụ nhà mình rồi, híc híc. Tôi vội nhìn lên
phía tầng trên, 1 dáng người vụt biến mất, chẳng lẽ chậu hoa vừa
rồi là có người cố tình…?. Nhưng h mới nhớ, lúc ngã ra tôi còn
tưởng kì này mình phải ngã dập mông, gãy xương rồi chứ, nhưng tôi
lại ko hề thấy đau đớn, cảm giác như mình vừa ngã trên 1 tấm nệm
êm, tôi còn thích thú, dùng tay đấm thùm thụp xuống cái nệm ấy nữa,
nhưng khoan đã tôi nhớ vừa nãy đã có người đẩy tôi ra mà, sao ko
thấy đâu nhỉ? tôi bèn ngó quanh quất rồi bật thốt lên:
- Quái nhỉ? chẳng lẽ người vừa cứu mình là 1 con ma
- Ma quỉ gì, người cứu cậu là tôi đầy này, và cậu cũng sắp giết
chết ân nhân của mình rồi đấy_ tấm nệm tôi đang ngồi đột nhiên cựa
quậy và phát ra tiếng nói khiến tôi giật mình kêu lên rồi bắn người
ra khỏi tấm nệm.
Người con trai mà ban nãy tôi còn tưởng là 1 tấm nệm, khuôn mặt
lạnh lùng hơi nhăn nhó vì đau, khó nhọc ngồi dậy, lấy tay vuốt
ngực, rồi hướng ánh mắt lạnh như hồ băng vĩnh cửu sang tôi gằn
giọng bực tức nói:
- Cậu là người hay là heo đấy, nặng muốn chết, đã ngồi êm ái trên
ngực người ta lại còn đấm thùm thụp nữa chứ, cậu đối xử vs ân nhân
của mình như thế à?
Là Phong, sao lúc nào cũng có hắn thế nhỉ? Tôi bực mình định đứng
dậy quạt cho hắn 1 bài vì tội dám sỉ nhục tôi, nhưng nhìn chỗ chậu
hoa bể tan tành, tôi lại ngậm ngùi nếm mật ngồi im ko dám hé răng
nửa lời. Hắn nói đúng nếu ko có hắn thì bây h tôi đã có 2 con đường
để lựa chọn. 1 là nằm trên xe cứu thương nghe bản nhạc du dương ò í
e. 2 là…xách ba lô con cóc du lịch âm tào địa phủ thăm các cụ, tổ
tiên nhà mình híc.
2 cái lựa chọn đấy ms nghĩ thôi mà tôi đã rùng cả mình. Tôi nhìn
khuôn mặt đến đứa mù cũng ngửi thấy mùi sát khí của hắn, lon ton
chạy đến đỡ hắn ta dậy, cố nặn ra 1 nụ cười đẹp nhất, dịu dàng nhất
nói vs cậu ta:
- Xin lỗi, và cảm ơn cậu rất nhiều, nếu ko co cậu chắc tôi khó
sống, cậu là mặt trời, là ánh dương tươi đẹp chói lọi trong lòng
tôi_ Tôi giở giọng nịnh nọt, rồi lẩm bẩm "trừ khi tôi bị đui"
Ai ngờ tai hắn thính như tai chó, nhíu mày nhìn tôi bằng đôi mắt
ngờ vực hỏi:
- Này, cậu nói cái gì đui cơ
Tôi giật thót cả người vội cười hề hề lấp liếm:
- à…à tôi..ý tôi là..là người cậu tỏa ra ánh hào quang sáng chói
đến nỗi cả những người bị đui cũng thấy đc, hê hê…
Nhìn khuôn mặt giả ngu của tôi, hắn khẽ nhíu mày nghi ngờ rồi
nói:
- Coi như lần này cậu gặp may, nếu ko có tôi thì cậu đã nát sọ
rồi.
Tôi nhăn mặt trc câu nói của hắn, dù là đúng đi chăng nữa nhưng có
cần phải miêu tả kinh dị thế ko, làm tôi chỉ tưởng tượng thôi cũng
đã nổi cả da gà. Lừ mắt nhìn hắn 1 cái rồi tôi kéo tay đỡ hắn dậy,
nhưng tôi chợt chững lại, dòng máu đỏ tươi trên cổ hắn đập vào mắt
khiến cả người tôi run lên bần bật, sợ hãi đến ko thốt lên lời. Đó
chính là điểm yếu lớn nhất của tôi- sợ máu. Nguyên nhân của vc tôi
sợ máu là do hồi tôi 7t, bố tôi đã tặng cho tôi chiếc xe đạp 3 bánh
đẹp tuyệt vời, vì ham vui nên tôi đã lén bố đạp xe ra đường chơi,
loạng quạng thế nào mà tôi…đâm chết 1 con chó con, (ms 7t tôi đã
mắc tội sát chó huhu, tội lỗi), lúc đó tôi đã chạy đến bế nó lên
nhưng quá muộn rồi, con chó đã từ trần ngay sau đó..híc..híc, 2 bàn
tay tôi và cả bộ váy mặc trên người đều dính đầy máu, cái ngày kinh
hoàng ấy ám ảnh tôi đến tận bây h, vì thế cứ mỗi lần nhìn thấy máu
là tôi lại sợ đến khóc thét lên.
Nhìn thấy biểu hiện ko bình thường của tôi, Phong bèn ngước đôi mắt
lạnh băng lên hỏi tôi:
- Cậu sao vậy, bị mảnh chai đâm vào họng à?
Tôi đưa tay bụm miệng rồi run run chỉ vào chỗ vết thương trên cổ
hắn, hắn ngơ ngác rồi cũng sờ tay lên cổ cười khẩy giọng điệu thờ
ơ:
- À, vết thương này hả? Chắc là bị mảnh chậu hoa văng ra cứa phải
thôi, ko có gì nghiêm trọng. haha ko ngờ cậu lại quan tâm đến tôi
như vậy đấy.
Tôi thì ko thể chịu đựng đc nữa, sắp ngất xỉu đến nơi, cả người
nhũn như con chi chi, tôi ngã khuỵu xuống, 2 tay bưng lấy mặt khóc
nức nở. Đến lúc này tên Phong đã hoảng thật sự. hắn vội vàng chạy
đến chỗ tôi quỳ xuống, bối rối hỏi:
- Này…này… cậu làm sao thế? Sao lại khóc? Nín đi tôi sợ con gái
khóc lắm (nói phét chính hắn đã làm hàng trăm cô gái khóc còn
gì)
- T..ôi t..ô.i sợ…máu_ tôi lắp bắp nói rồi chỉ vào vết thương trên
cổ hắn lại khóc òa lên.
- Haizzz pó tay, máu mà cũng sợ._ hắn thở dài hơi mỉm cười
nói.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tèm nhem nc mắt, thảm như sắp bị lôi đi
trảm của tôi, hắn bèn thu nụ cười lại, cởi chiếc áo trắng mình đang
mặc ra quấn vào cổ để che vết thương rồi dịu dàng ôm tôi vào lòng
hỏi:
- Nói đi, sao cậu lại sợ máu như vậy.
Trong lúc sợ hãi, tôi chẳng thèm quan tâm đến điều gì cả, ôm chầm
lấy hắn như vớ đc cái phao cứu sinh rồi khóc òa lên như 1 đứa trẻ,
kể cho hắn nghe về câu chuyện đâm chết chó năm 7t. ko hiểu sao tôi
lại đem chuyện đó kể vs hắn nhưng tôi chỉ biết ở bên cạnh hắn tôi
có 1 cảm an toàn, thấy mình đc che chở, dù rằng hắn là thằng đc
nhặt về từ hồ băng vĩnh cửu híc híc.
Rúc đầu vào lòng hắn, tôi chợt thấy chiếc áo trắng quấn trên cổ của
hắn bị thấm máu đỏ, thế là hình ảnh con chó đầy máu me lại hiện về
trong tôi, quá kinh hãi tôi vội đẩy hắn ra, rồi vs khuôn mặt đầy
nước mắt tôi túm lấy cổ áo hắn nhìn thẳng vào hắn và gào lên = 1
cái giọng đầy hối hận:
- Chó ơi là chó, sao mày cứ ám tao mãi thế, tao đã xin lỗi, đã hối
hận rồi mà, hằng năm đến ngày giỗ của mày tao đều ăn ít đi 1 bát
cơm để tỏ lòng hối lỗi, tao còn đốt cho mày cục xương để mày ở bên
đó gặm chơi. Tao làm đến như thế rồi mà mày vẫn ko tha cho tao ư?
Huhuhuh…
- Cậu khóc thương xong chưa?_ giọng nói lạnh lùng chứa 1 bồ dao găm
của Phong vang lên cắt ngang bài ca khóc thương chó con của tôi.
Tôi bèn dừng khóc, ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn con
khủng long sắp phun lửa, vội vàng bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn, đứng
bật dậy mỉm cười hối lỗi
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Sao cậu dám nắm cổ áo, và nói vs tôi như nói vs con chó con thế
hả?_ hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi, bắt đầu phun lửa
- À ừm..tôi xin lỗi tôi ko cố ý coi cậu là con ch…_ nhìn thấy khuôn
mặt tức đến độ gân xanh nổi lên chằng chịt của hắn, tôi ko dám phun
nốt câu nói cười hề hề như 1 con ngố vội vàng phân bua:
- Ấy ấy, đừng giận mặt nổi mụn đấy, thực ra vừa nãy trong lúc hoảng
loạn, tôi hơi bị quáng gà, nên ms nhìn mặt cậu thành mặt con chó
con, hihi tại da cậu trắng quá nên ms nhầm vs màu lông con
chó.
Lẽ dĩ nhiên là câu nói biện minh của tôi càng làm cho lửa giận
trong hắn tăng lên gấp bội. hắn phủi quần đứng dậy trừng mắt nhìn
tôi. Theo bản năng tôi vội quay người định phóng cặp giò chạy một
mạch, trc khi hắn vẫy tay tạm biệt đưa tôi đến vs con đò của tử
thần híc híc. Nhưng chưa kịp chạy tôi đã nghe thấy tiếng kêu đau
đớn của hắn vọng lại từ đằng sau. Tôi bèn quay đầu lại, hắn đang
lấy tay ôm phần cổ bị thương, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn, người hơi
khuỵu xuống. Tôi hốt hoảng quên cả nỗi sợ con khủng long phun lửa
vội chạy đến bên hắn lo lắng hỏi:
- Này cậu có sao ko? Hay là đụng vào động mạnh rồi, nói mau lên để
tôi còn biết mà gọi đến cửa hàng quan tài và vàng mã đặt đồ
trc.
Đột nhiên hắn đứng thẳng dậy, bàn tay đang ôm lấy vết thương của
hắn vụt nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi lại gần hắn, khuôn mặt chó
con của hắn chỉ cách tôi có 1cm, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi hắn gằn
giọng nói, môi nhếch 1 nụ cười đểu:
- Bây h là lúc xử phạt cậu…..
Rồi ko để tôi ư hử gì, hắn dùng tay còn lại nâng cằm tôi lên, môi
hắn chạm môi tôi, rất nhẹ nhàng, rồi ngay lập tức buông tôi ra nhìn
khuôn mặt thộn ra của tôi cười cười nói:
- Thế nào? 1 hình phạt rất ngọt ngào phải ko?
Ôi lạy chúa tôi, hắn vừa ms làm gì thế này, huhuhu đôi môi trinh
trắng của tôi, đôi môi đáng giá bạc tỉ mà tôi đã quyết giữ = đc cho
đến năm tốt nghiệp đại học rồi ms trao cho người yêu thế mà hắn đã
làm gì cơ chứ. Tôi lại rơi vào tình trạng chết lâm sàn tập 2 cả
người cứng đờ ra, trí óc của tôi lúc này ko còn hoạt động nữa. Đến
khi các thiết bị trong người bắt đầu hoạt động trở lại, tôi ms lắp
bắp nói vs hắn:
- Sao cậu…cậu..dám dùng đôi môi đã sử dụng qua nhiều lần của cậu để
chạm vào đôi môi trinh trắng của tôi hả?
- Ê ê ăn nói cho cẩn thận, đôi môi của tôi là môi trinh trắng đấy,
trc đó tôi chưa để nó chạm vào ai đâu.
Tôi ko thèm để ý đến câu nói của hắn tức tối nói:
- Hừ…hừ…hừ… sao cậu có thể làm cái vc thất đức như thế vs 1 người
vẫn còn ngây thơ trong sáng như tôi vậy hả? Cậu là cái đồ..dê mãn
tính, dê núi, dê cụ, dê lụ khụ, đến chết vẫn mang giống dê
- Nói bậy, tôi sút đi bây h_ hắn gầm gừ nói rồi cốc vào đầu tôi 1
cái đau điếng._ đây chính là hình phạt đích đáng dành cho cậu
đấy.
Nói rồi hắn đút tay vào túi quần quay bước bỏ đi. À lần này thì tôi
ko thèm nhịn nữa, sự tức giận đã dâng lên đỉnh đầu rồi, đã thế bà
cho mày biết tay, tôi hầm hầm nghĩ rồi lấy đà, đạp 1 cú thật mạnh
trúng vào lưng hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất, tôi nhanh tay lấy
chiếc điện thoại ra chụp 1 kiểu hắn vồ ếch cười khẩy nói:
- Để làm kỉ niệm nhé
Rồi nhanh chân dông thẳng, đáng đời ai bảo chọc tức tôi, thế là còn
nhẹ đấy. Tôi lấy chiếc điện thoại mở bức hình ra bỗng thấy buồn
cười, trông hắn trong hình ko còn cái vẻ đạo mạo, lạnh lùng nữa mà
thay vào đó là 1 khuôn mặt nhăn nhó khá dễ thương, tôi phì cười tắt
điện thoại rồi cất vào túi xách. Khoan đã…oh my god, trưa nay bố
tôi có ở nhà, huhuhu biết viện lí do gì cho vc về muộn này đây.
Híc
Cuối cùng tôi cũng lấy đc lí do là phải ở lại học thêm môn toán cho
chương trình nâng cao, và lẽ dĩ nhiên là bố tôi rất vui khi biết
tôi chăm chỉ như vậy. Haizzz…cũng chỉ tại cái tên mắc dịch Phong
nên tôi ms phải chăm chỉ…nói dối như vậy, thật tội lỗi.
Trong cả bữa ăn mẹ tôi liên tục mớm lời nói bóng nói gió về vc tôi
nên có bạn trai, rằng thì là thầy Thiên rất đẹp trai, rất tài giỏi,
rằng thì là nếu có 1 chàng rể như thế thì thật tuyệt.v.v.. tuy
nhiên lần nào bố tôi cũng gạt phắt đi vs 1 khuôn mặt ko thể lạnh
lùng hơn. Cuối cùng mẹ tôi tức giận đùng đùng bỏ vào phòng sau khi
đã… ăn hết 3 bát cơm, híc. Còn tôi thì cười thầm trong bụng, bố tôi
đúng là ko gì có thể lay chuyển nổi, 1 Xmen đàn ông đích thực,
hihi.
Đúng như tôi dự đoán, ngày hôm sau tôi đã nổi tiếng khắp toàn
trường, mà nguyên nhân ko phải là do tôi đã đạt giải đặc biệt trong
kì thi nào đó mà là vì tôi đã ném hoa của hotdog í lộn hotboy số 1
của trường vào sọt rác, vì thế mà ngay cả khi tôi ko hề rời chân
khỏi chỗ ngồi của mình mà vẫn nhận đc những ánh mắt sắc hơn dao cạo
của lũ con gái trong trường.
Mà cái lũ này đúng là gàn dở lắm cơ, chỉ là ném hoa thôi, mà chúng
làm cứ như là tôi ném kim cương, hột xoàn đi ko bằng. Nếu được thì
tôi đã ném luôn cái thằng chết dẫm ấy vào sọt rác rồi. Rõ khổ,
chung qui cũng chỉ tại cái bệnh mám trai đời đời ko chữa đc.
Haizzz, chán.
Theo như lời cảnh báo của con Trang thì tôi phải cẩn thận vì hành
động của tôi đã lọt vào đôi mắt hí của mấy tay đàn chị lớp 12 đều
là fan hâm mộ của tay Phong cà chớn kia. Đấy tôi đoán có sai đâu,
dính vào mấy cái loại du côn như tên Phong, ko sớm thì muộn tôi
cũng mang vạ vào thân. Nhưng mà có phải tại tôi muốn dính vào hắn
đâu, tại số trời đã định, tôi và hắn là oan gia, mà các cụ đã có
câu: oan gia thì ngõ hẹp, mà ngõ hẹp thì khó đi, khó đi nên ms hay
chạm mặt như thế đấy.
Buổi trưa, tại căngteen trường, tôi và con Trang đang làm nghĩa vụ
của 1 con người đó là ăn cơm, đang ăn, bỗng tôi thấy cả căngteen
như sôi lên, tiếng la hét inh ỏi mỗi lúc 1 to, nhưng tôi đã thấm
nhuần tư tưởng đạo đức của bố, nên ko thèm để ý đến mấy chuyện tầm
xào ba láp. Vì thế tôi vẫn tiếp tục cúi xuống ăn. Nhưng con Trang
thì ko, mắt nó trợn tròn lên như mắt ốc nhồi, miếng bánh mì đang ăn
dở rơi tõm xuống bát canh, nc canh văng tung tóe ra bàn
Tôi nhăn mặt nhìn nó nói:
- h thì tao đã biết kiếp trc mày là con gì rồi Trang ạ, mày ko thắc
mắc à, theo tao thì trôi dạt về 5 triệu năm trc thì mày là 1 con
ruồi.
Nó ko thèm đếm xỉa đến câu bói của tôi mồm miệng vẫn há ra.
…Cạch…_ tôi ngồi đây đc ko?
1 giọng nói vang lên, tôi hơi ngc mặt lên để nhìn kẻ vừa phát ra
câu nói, đập vào mắt tôi là 1 mái đầu màu vàng, hừ còn ai vào đây
ngoài ông thầy khỉ vàng nữa chứ. Hóa ra đây là nguyên nhân gây ra
sự hỗn loạn ở căngteen.
Tôi ko thèm ư hử gì típ tục cúi xuống ăn, còn con Trang thì lăng
xăng lấy ghế mời ông thầy khỉ vàng ngồi tíu tít nói:
- thầy cứ ngồi tự nhiên, bàn còn rộng lắm
Còn tôi thì lầm bẩm:
- Muốn ngồi cứ ngồi còn phải hỏi, đúng là lịch sự rởm
Con Trang quay qua liếc xéo và tùng xẻo 1 cái vào tay tôi đau thấu
trời, ông thầy khỉ vàng ko nói gì chỉ cười. Rồi quay sang ông thầy
khỉ vàng con Trang cười rõ tươi nói:
- Mặc kệ nó đi thầy, con này nó cứ khùng khùng thế đấy…
- Này, đồ con ruồi, mày…
Nhưng nó ko thèm đếm xỉa đến tôi tiếp tục nói:
- Sao thầy lại ra đây ăn cơm? Có nơi dành riêng cho các thầy cô
mà?
- À ừ…tại thầy thix ăn cùng vs các em
- thix cái gì, hâm hấp thì đúng hơn_ tôi lẩm bẩm
Con Trang lại lừ mắt sang tôi và lại tùng xẻo 1 cái rõ đau
nói:
- Tao sút mày sang Tây gặp Voldermort bi h (hihi tg hâm mộ Harry
Potter)
- Ơ hơ, sao mày biết tao hâm mộ nv Voldermort_ tôi khoái chí
nói
- Trời, có ai điên như mày đi thix nhân vật phản diện ấy ko?
- có, sắp rồi
- Ai?
- mày…hahahaha
- Còn lâu, tao thix anh Harry baby cute cơ, hứ
Rồi nó tức tối vớ lấy cái bánh mì, nhưng chưa kịp sực miếng nào thì
1 lần nữa chiếc bánh mì lại rơi xuống bát canh khiến nc canh bắn
tung tóe. Tôi nhìn nó thở dài:
- Haizzzzz….mày chỉ sống đc vs con ruồi thôi Trang ợ.
Nó ko thèm để ý đến câu châm chíc của tôi, run run chỉ tay về đằng
sau. Lần này thì tôi quay lại để xem là con ma nào. Khuôn mặt lạnh
lùng pha lẫn sự giận dữ của tên Phong đập vào mắt khiến tôi giật
mình suýt ngã lộn đầu vào bát canh.
Phong nhìn tôi chằm chằm= đôi mắt giận dữ như con hổ cái bị cướp
mất con, híc. Tôi nuốt nc bọt ừng ực vội quay đi chắp 2 tay lại
khấn:
- Ôi các cụ tổ tiên nhà mình có hiển linh hãy bảo vệ con khỏi bọn
ma quỷ hiện hình, giúp con xua đuổi mấy thằng người âm này
đi.
Tôi nói xong liền quay lại vs đĩa cơm của mình hoàn thành nốt công
trình dở dang
- Ra ngoài tôi có chuyện cần nói_ cái giọng lạnh lùng của Phong
vang lên
Ô hay cái tên này, tôi là con cún cho hắn sai bảo đấy à? Nghĩ thế
nên tôi ko thèm ư hử gì quay sang con Trang hỏi:
- Trường mình có nuôi chó ko mày?
- Không, sao mày hỏi thế?_ con Trang ngơ ngác hỏi
- Ừ thì tại tao nghe có tiếng chó sủ..
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị tên Phong nắm tay kéo dậy,
khiến tôi suýt nghẹn, suýt sặc cơm lên mũi
- Sao tôi nói cậu ko nghe hả?_ hắn gằn giọng nói
- sao tôi phải có nghĩa vụ nghe, lời cậu nói là thánh chỉ à?_ tôi
tức tối vặc lại. đúng là cái đồ cờ hó
Thầy Thiên lúc này cũng đứng dậy, giữ tay Phong nói:
- bỏ tay em ấy ra, Cậu hành động quá lố rồi đấy…
Nhưng hắn ko thèm đếm xỉa đến lời ông thầy khỉ vàng kéo tay tôi bỏ
đi 1 nc trc con mắt sửng sốt của tất cả mọi người
- Này cậu làm gì thế? Còn ko mau bỏ tay tôi ra?_ tôi vùng vằng nói,
cố gắng rút tay ra khỏi tay hắn. Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí
của hắn tôi sẵng giọng hỏi:
- Thế có chuyện gì thì nói mau đi chứ hả đồ PX
- PX là cái gì vậy?_ hắn hỏi
- À… P là perfect, còn X là Xmen. Ý..ý tôi muốn nói cậu là người
đàn ông hoàn hảo_ tôi cố nín cười nói
- Thật ko?_ hắn nhìn tôi ngờ vực
- Ai nói phét cậu làm gì, thế có chuyện gì nói đi chứ_ tôi
gắt
- À, ừm… _ hắn lúng túng rồi buông gọn lỏn 1 câu_ tôi quên
rồi
- Sặc… kéo người ta ra cho bằng đc rồi bảo quên rồi, cậu có bị ẩm
ic ko đấy
- Tôi thích thế_ hắn nói rồi đút tay vào túi quần bỏ đi. Tôi nhìn
theo hắn mà chẳng hiểu gì cả. Haizzzz chắc đang tuổi dậy thì, nên
thằng bé biến tính thế đấy.
Đang đi đột nhiên hắn quay lại, rồi ko nhìn tôi hắn ấp úng
nói:
- Từ h cho phép cậu gọi tôi là PX đấy
Nói xong hắn dông thẳng. Đợi hắn đi khuất, tôi ms dám ôm bụng cười
ha hả. để tôi giải thix cho các bạn về cái nghĩa sâu xa của từ PX
nhé. Là thế này:
X là íc, PX là píc mà píc= pig= con lợn.
Từ rày thì tôi tha hồ gọi hắn là con nhợn trong khi hắn chẳng biết
gì cả haha. Nhưng..suỵt chuyện này là bí mật, để lộ ra là tôi đi
tong đấy.
Buổi chiều, sau khi đã kết thúc tiết cuối, vẫn như mọi khi tôi định
xách cặp trở về bên nồi cơm gia đình, thì mĩ nhân Vân hớt hải chạy
vào thở hổn hển rồi nói vs tôi:
- Nhiên, thầy hiệu trưởng muốn gặp cậu, chắc là có chuyện gì gấp
lắm, thầy hẹn cậu ở văn phòng.
Nói xong cô nàng phắn luôn, nhanh như ma quỉ hiện hồn, híc. Mặc cho
tôi đứng đó ngẩn tò te, chẳng hiểu gì cả. Đúng là chuyện lạ đây,
sao bỗng dưng hotgirl Vân lại tử tế vs tôi thế nhỉ? Bình thường, có
ai nhờ vả vc gì liên quan đến tôi là y rằng cô nàng tảng lờ đi, ko
thèm để ý, thế mà hôm nay lại đột xuất hăng hái chạy đến báo cho
tôi biết cơ đấy. Hay là ăn nhầm phải hột cơm có dính thuốc chuột
rồi? Nhưng thôi, cứ đi xem sao cái đã.
Nghĩ vậy nên tôi nhanh chân xách cặp bc về phía văn phòng thầy hiệu
trưởng, nhưng chân tôi chưa kịp bc qua vạch cửa thì cả người tôi đã
bị kéo đi. Đến khi định thần lại, thì tôi ms biết mik đang ở khuôn
viên phía sau trường, và cùng bầu bạn vs tôi tại nơi sơn thủy hữu
tình này là khoảng 5,6 bà chị có máu mặt ở trường. Họ đều thân tình
nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến toàn lòng trắng híc. Người nào người
nấy mặt mũi bặm trợn, vòng tay trc ngực, răng nghiến ken két. Eo ơi
thế là giấc mơ đóng phim hành động của tôi đã thành hiện thực rồi,
tuy nhiên…trong trường hợp này tôi lại là diễn viên đóng thế
huhu.
1 bà chị trông rất đanh đá vs mái tóc nhuộm đỏ, trên đầu đầy hoa
lá, chim muông (ghim, cặp, nơ) bước ra, tay chống nạnh, rồi hất mặt
lên hỏi tôi:
- Cưng có biết tại sao hôm nay bọn chị gọi cưng ra đây ko?
Bằng trí thông minh siêu đẳng của mình (đến chết vẫn tự sướng) tôi
có thể đoán trc rằng trong trường hợp này, nếu cố tỏ ra là 1 cô gái
cá tính như trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn thì nhẹ nhất là
khâu mấy mũi, nặng hơn là gãy vài cái răng, tồi tệ nhất là nằm viện
mấy tháng, để rồi khi tỉnh dậy, ngày ngày đều ra bờ sông bắt chuồn
chuồn. Chỉ nghĩ đến thế thôi là tôi đã rùng cả mình, da gà nổi lên
từng mảng.
Vì vậy, vs những đứa ngu si tứ chi phát triển, suốt ngày chỉ biết
có đấm vs đá như thế này thì nhún nhường là khôn ngoan nhất. Nghĩ
vậy nên tôi bèn nở 1 nụ cười ngây thơ, ngước khuôn mặt vô (số) tội
của mình lên, lễ phép nói:
- Dạ, em ko biết mình đã làm gì sai trái, nếu có mong các tiền bối
bỏ qua cho ạ.
Chị ta có vẻ hài lòng vs thái độ ngoan ngoãn như con cún con của
tôi, khẽ nhếch 1 nụ cười nửa miệng (cái này học của tay Phong nè)
nói = giọng kẻ cả:
- Hừ, xét thấy thái độ ngoan ngoãn của cưng, tụi chị sẽ cho cưng
biết nguyên do. Hôm nay tụi chị gọi (gọi cái gì, bắt cóc thì có)
cưng tới là để dạy cho cưng 1 bài học vì tội dám ném hoa của Phong
vào sọt rác..
Tôi biết ngay mà, còn nguyên nhân nào vào đây nữa, sao mà cái
trường này lắm đứa dại trai thế nhỉ? lớp 12 rồi mà ko chịu ở nhà ôn
thi đại học, suốt ngày chỉ bày trò hành hạ mấy người dễ xương, tội
nghiệp như tôi thôi (sặc).
- Nói nhiều vs nó làm gì, tẩn 1 trận tới bến luôn
- rạch 2 đường vào mặt nó cho bõ ghét
…….
Mấy người kia nhao nhao lên, mặt mũi người nào cũng hằm hằm, sắn
tay áo chuẩn bị hành khuyết tôi. Vòng vây càng ngày càng siết chặt,
ôi ôi kì này chắc chết quá, làm sao đây? Vận động trí não 1
chút…
- Khoan đã_ tội vội vã kêu lên, những bàn tay đưa ra chuẩn bị bập
tôi vội dừng lại, bà chị vừa nãy nhíu mày hỏi tôi:
- Sao? Cưng có lời trăn trối à?
- Dạ, trc khi xử, các tiền bối phải nghe em giải thix đã. Thực ra
em ko cố ý ném hoa của cái thằng hâm kia, à nhầm của bạn Phong vào
sọt rác đâu (chỉ cố tình thôi), chỉ tại lúc đó em nhìn thấy con sâu
trong bó hoa, sợ quá nên ms tiện tay ném đi ai dè lại trúng thùng
rác….
- Hừ nói dối, thời đại nào rồi còn sợ sâu. Mà nếu có sợ đi chăng
nữa cũng ko đc phép ném hoa của Phong đi, điều đó là ko thể tha thứ
đc.
- Thực ra…_ tôi làm khuôn mặt ủ dột rồi nói típ_ em có 1 kí ức đau
buồn liên quan đến con sâu
- Kí ức gì_ Chị ta hất mặt hỏi tôi
- Ừm, em có ông anh trai nghịch lắm, hồi còn nhỏ ổng thường bày trò
trêu em, có lần ổng đi bắt ở đâu về đc hơn chục con sâu, rồi nhân
lúc em ngủ đổ lên người em, lúc tỉnh dậy thấy sâu bò ngọ nguậy trên
người, em sợ quá ngất xỉu đi, từ đấy cứ thấy sâu là em sợ. Híc,
chuyện là thế đấy._ tôi bịa bằng 1 cái giọng tang thương khiến tất
cả đều tin sái cổ nuốt nc bọt tưởng tượng đến cái cảnh đó mà sợ mất
mật. Cũng phải thôi, nếu gặp phải trường hợp đó thì đến ma còn sợ
chứ nói gì đến người. Rất tiếc là tôi chẳng có ông anh nào cả, mà
nếu có thì người bị sâu bò lổm ngổm lên người phải là ông ấy chứ ko
phải tôi hehe
Tưởng rằng mọi chuyện đã xong xuôi, ai dè cái lũ quỉ cái hám trai
này vẫn ko thèm tha cho tôi, cô nàng tóc đỏ lên tiếng:
- Thôi đc, chuyện ném hoa coi như chị bỏ qua cho cưng, nhưng chuyện
cưng quyến rũ Phong còn đc cậu ấy tuyên bố là bạn gái thứ 102 là ko
thể chấp nhận đc. Chị ko đánh cưng nữa, nhung chị sẽ xin 1 bên má
nhé.
Dứt lời chị ta rút ra 1 lưỡi lam sáng lóa, nhếch 1 nụ cười đểu, đôi
mắt ánh lên sự độc ác từ từ tiến về phía tôi. Trời ơi, chết tôi
rồi, phải nghĩ cách gì thôi. Nhìn lưỡi lam sắc bén tôi vội kêu
lên:
- Khoan…em ko phải là bạn gái của Phong đâu, các tiền bối hiểu lầm
rồi.
Chị ta dừng lại ngước đôi mắt dò xét lên nhìn tôi hỏi:
- Đừng có nói dối nhe cưng, sứt 1 bên má nữa đấy.
- Không, là sự thật. Thực ra em và Phong là bà con họ xa, ko những
thế, anh trai em lại là bạn thân của Phong…_ tôi bịa
- Thế thì sao?
- Phong có nói vs em là cậu ấy chán ghét cái cảnh con gái cứ đeo
cậu ấy, vì thế cậu ấy muốn nhờ em giả làm bạn gái để cậu ấy có thời
gian rảnh rang tìm 1 nửa còn lại cho mình_ rồi ngó quanh quất tôi
nói tiếp_ biết đâu bây h cậu ấy lại đứng ở 1 chỗ nào đó quanh đây,
quan sát mọi người để tìm ra cô gái mình thích.
Lời tôi nói có hiệu quả ngay lập tức, các bà chị vội thu nanh, lấy
ra trong cặp những hộp gương nhỏ, ngắm nghía, vuốt tóc, trang điểm,
rồi nở những nụ cười duyên dáng. Hành động dễ thương này khiến tôi
suýt nữa thì phá lên cười. Rồi cố nín cười tôi nhìn bà chị tóc đỏ
suýt xoa khen:
- Oa, chị có cái nơ đẹp quá, có nó trông chị xinh hẳn lên
Đc tôi khen, chị ta sướng quá cười tít cả mắt hỏi dồn dập:
- Thật hả? có đẹp lắm ko?
- Vâng, đẹp hết sẩy, Phong bảo rằng rất thix những cô gái có mang
nơ trên đầu, cậu ấy còn nói…
- Nói cái gì?
- Cậu ấy còn nói cậu ấy rất thích những cô gái dịu dàng, và đặc
biệt ghét những cô gái hung dữ suốt ngày chỉ biết đấm vs đá….
Lời tôi nói tựa như sét đánh ngang tai đối vs các bà chị này, sau 1
phút định thần lại, bà chị tóc đỏ lập cập nói vs tôi:
- Thật ko?
- Thật em nói dối, sét đánh cháy luôn (ối ông trời tha cho
con)
Nghe tôi thề bừa, cả lũ tin sái cổ, bà chị tóc đỏ nhìn tôi cười
tươi như đười ươi nói:
- À..ừm cũng gần tối rồi ha..?
- Vâng_ tôi ngây ngô đáp
- Thực ra thì..hihi thực ra bọn chị ko định đánh cưng đâu, bọn chị
cũng ghét cay ghét đắng vc đánh đấm haha
- Vâng, em biết_ tôi nói
- Vì thế, cưng đừng nói cho Phong biết là bọn chị dọa đánh cưng
nhé. Được ko?
- Vâng, em ko nói đâu, nhìn mặt là em biết các chị thuộc mẫu người
dịu dàng rồi._ tôi nịnh
- Ừ, thế chuyện này là bí mật nhé, chị em mình huề, coi như chưa có
chuyện gì xảy ra¬_ Bà chị tóc đỏ nhìn tôi cười "dịu dàng" rồi quay
qua lũ đàn em nói gọn:
- Buồm ( rút)
Những người kia cũng tặng cho tôi 1 nụ cười duyên dáng rồi yểu điệu
bc đi. Đến khi họ đã đi khuất tôi ms ôm bụng gục đầu vào gốc cây xà
cừ cười phá lên:
- Hahahaha, dễ thương quá, người đâu mà ngây thơ dễ sợ,
hahahaha.
Rồi tôi ngồi phịch xuống gốc cây lẩm bẩm:
- Haizzzz cái tên PX Phong ấy thì thích ai đc chứ, người gì mà cứ
như tảng băng í, bị mình gọi là con nhợn cũng ko biết hihihi
- Cậu giỏi nhỉ?_ đột nhiên 1 giọng nói lạnh lùng vang lên ở ngay
sau lưng tôi khiến tôi giật mình, sặc nước bọt. Tôi vội đứng dậy,
ngó xung quanh để tìm nơi phát ra tiếng nói, chẳng lẽ lại là ma?
Tôi run rẩy định ba chân bốn cẳng dông thẳng thì tên Phong từ đằng
sau thân cây cổ thụ bc ra khuôn mặt lạnh lùng ko chút biểu
cảm.
Sao…hắn lại ở đây nhỉ, liệu hắn có nghe đc câu nói vừa rồi của tôi
ko? Thôi chết tôi rồi.
- Này cậu ở đây từ khi nào thế?_ tôi hỏi
- Đủ để thấy đc những chuyện cần thấy_ hắn lạnh lùng nói
- Ơ hơ, chuyện gì cơ?_ tôi ngây ngô hỏi
- Hừ, tôi ko biết là mik có 1 người bà con họ xa là cậu đấy, còn
nữa anh trai cậu tên gì? Sao tôi lại ko biết mik có thằng bạn thân
là anh cậu nhỉ?
À thì ra là chuyện đó, hừ cái đồ đểu hắn đứng đấy từ nãy đến h mà
ko thèm xông ra cứu tôi, con trai con đứa gì mà như đàn bà ấy,
chẳng ga lăng tẹo nào. Nghĩ vậy nên tôi bực tức nói:
- Hóa ra cậu đứng đó từ đầu, thế mà ko ra cản mấy cô fan của cậu
lại. Cái đồ độc ác, đồ cờ hó, đồ PX.
- Này, cậu **** xong chưa? Tôi còn chưa xử cái vụ cậu dám gọi tôi
là PX đấy_ hắn tức tối nói
- Thế cậu có phải là đàn ông con trai ko đấy, thấy 1 cô gái liễu
yếu đào tơ (sặc) bị 5,6 con quỷ dữ vây đánh mà cũng ko thèm cứu
giúp. Hay là…_ tôi ngập ngừng.
- Hay là cái gì?
- Hay là…hay là..cậu bị BD thật?_ tôi thì thầm
- Này, ăn nói cho cẩn thận, tôi sút đi bây h_ hắn giận dữ trừng mắt
nhìn tôi
- Ko phải thì thôi làm gì mà giận dữ thế hihihi_ tôi cười
…
- Ừm..thực ra.._ hắn đột nhiên lên tiếng
- Thực ra làm sao, gì mà cứ lúng túng như con gái về nhà chồng
thế?
- Cậu ko nói ko ai bảo cậu câm đâu_ hắn gầm lên tức tối
- Ok..Ok làm gì mà nóng thế, nói típ đi chứ_ nhìn thấy thái độ tức
giận của hắn tôi vội cười hề hề nói
- Thực ra, ban đầu tôi cũng định cứu cậu, nhưng thấy ko cần thiết
nên chỉ đứng xem thôi._ hắn phân bua
- Ôi dào tất cả chỉ là bao biện,… thôi tối rùi, tôi chẳng muốn dính
vào cậu thêm nữa đâu, xúi quẩy lắm về đây. _ tôi nói rồi quay người
đinh bỏ đi
- Khoan đã…_ hắn gọi vs theo
- Sao? Có chuyện gì?_ tôi quay đầu lại nhìn hắn
- Cậu nghĩ như vậy thật sao?
Cái thằng cha này lại hít nhầm phải khí độc à? Hỏi 1 câu chẳng ra
ngô, chẳng ra khoai gì cả. Tôi nhíu mày nhìn hắn nói:
- Nói cái gì thế? Bệnh điên lại phát tiết à?
Hắn ko để ý đến câu châm chọc của tôi ngập ngừng nói:
- Cậu nghĩ rằng tôi là người ko biết thix ai bao h ư?
À thì ra là câu nói vô tình của tôi lúc nãy, công nhận tai hắn
thính như tai chó ý, tôi nói nhỏ vậy mà cũng nghe thấy. Tôi cười
cười nhìn hắn nói:
- Thế ko phải à? 1 người luôn đem con gái ra làm trò đùa như cậu
thì biết gì mà yêu vs thix.
- Nếu tôi….nếu tôi nói tôi thix cậu thì cậu nghĩ sao?
Tôi nghệt mặt ra tròn mắt nhìn hắn, đây có thể đc coi như 1 lời tỏ
tình ko? Khoan, người đang nói câu ấy là ai kia chứ,là Trần Lam
Phong tay cua gái có hạng, đây chắc hẳn là 1 chiêu trong chiến dịch
cua gái của hắn. Tôi mà tin hắn thì tôi đi đầu xuống đất. Hắn nghĩ
tôi là loại con gái ms chỉ nghe có thế đã đổ cái rầm à? Nhầm..nhầm
to rồi. Nghĩ thế nên tôi giả vờ ngây ngô hỏi hắn:
- Cậu nói cái gì lạ như con quạ bị sét đánh thế? (thành ngữ
ms)
Nhìn khuôn mặt giả ngu của tôi, hắn ta tức tói sẵng giọng
nói:
- Mà thôi, có nói vs cậu cũng bằng thừa._ xong hắn đút tay vào túi
quần đi thẳng.
À…láo ý của hắn là vì tôi ngu ngốc nên có nói vs tôi cũng như ko
hả?ko thể chấp nhận đc, tôi phải đốp 1 câu gì đó để…chọc tức hắn
cho bõ ghét ms đc kha…kha…kha…Nghĩ vậy nên tôi vội chạy theo níu áo
hắn lại, thở hổn hển nói:
- Khoan đã….
Hắn quay xuống nhìn tôi bằng đôi mắt kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi..tôi muốn nói vs cậu rằng…rằng t..ô.i cũng… thix cậu_ tôi ấp
úng nói, đôi mắt Phong càng mở to hơn, hắn ta lắp bắp nói:
- Thật..th..ậ..t à?
- Ừ_ tôi cố nín cười nói típ_ nhìn thấy khuôn mặt trắng póc của cậu
tôi lại nhớ đến màu lông trắng của con chó xù ở nhà bà tôi, hihi
tôi thix con chó ấy lắm.
- Cậu….
Tôi ko để cho hắn nói hết câu đã vội vàng 3 chân bốn cẳng chạy
thẳng, để lại tiếng cười khanh khách khoái chí, tôi là người như
vậy đấy, luôn chọc tức người khác trong mọi tình huống, vs cá tính
này, có lẽ tôi sẽ ế dài dài. Haizzzz…..