Không phải em không nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, không phải em
tàn nhẫn, mà bởi vì em không thể. Không thể cho anh bất kì hứa hẹn
nào, cũng không thể đền đáp lại anh bất kì điều gì.
Em sợ một ngày nào đó, anh sẽ hối hận, rồi anh sẽ buông tay. Mà em,
không thể chịu nổi lại bị bỏ rơi một lần nữa.
Nên những gì em có thể làm, chỉ là đẩy anh ra xa, không để anh lún
sâu thêm, không muốn làm tổn thương anh thêm nữa. Kể cả việc đó sẽ
làm anh hận em.
Hận một người, có thể là cách nhanh nhất để quên đi người đó, cũng
có thể khiến ta vĩnh viễn nhớ mãi một người.
Nhưng ít nhất, cũng chấm dứt được vọng tưởng, không cần lưu luyến
nữa.
*****
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên bàn đã đặt một cốc nước gừng vẫn còn ấm
nóng. Bên cạnh là bữa sáng gồm bánh mì và sữa.
Tôi chậm rãi đưa nước gừng đến bên miệng, chầm chậm uống. Ấm áp. Vị
đắng bị át đi bởi vị ngọt.
Bánh mì mới làm, thơm ngậy tan ngay trong miệng. Sữa cũng thực
ngọt. Tôi một bên ăn, một bên ngồi khóc không thành tiếng...
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 50: Buông xuôi.
Nhật Minh...
Có bao giờ em từng nói với anh là anh rất cứng đầu chưa? Con người
ta, một khi đụng phải tường, tất sẽ quay đầu lại. Vì sao anh đã
đụng vô số lần, thậm chí còn bị thương, chảy máu, vậy mà còn chưa
chịu từ bỏ đâu?
...
Đã hơn một tháng nay, cho dù tôi lạnh nhạt đến mức nào, dù tôi nói
những lời gây tổn thương đến mức nào, tới ngày hôm sau, anh lại vẫn
có thể dùng khuôn mặt tươi cười đối diện với tôi? Làm tôi cũng phải
cảm thấy mình thực tàn nhẫn, thực xấu xa.
Ngay cả những người xung quanh cũng bắt đầu nhận ra sự khác thường
giữa chúng tôi. Họ luôn dùng ánh mắt tò mò dò xét tôi, rồi lại xì
xầm nghị luận. Đến thím Lưu cũng vài lần dò hỏi tôi, sau đó nói
bóng gió với tôi là nên cẩn thận đừng để bị lừa.
Lừa sao? Thân rách nát, tâm cũng rách nát. Có gì đáng giá để lừa?
Nhưng thật buồn cười, không ngờ lại có ngày, anh cũng bị nghi ngờ
là kẻ không đáng tin?
...
Lưỡi dao sắc bén, sáng bóng, dễ dàng băm cà rốt thành từng mảnh
nhỏ...Đột nhiên nghĩ đến, nếu nó cắt qua tay là cảm giác gì
đâu?
Máu.
Chầm chậm nhỏ giọt xuống. Màu đỏ của máu, hòa cùng màu đỏ cà rốt,
diễm lệ đến chói mắt...
A...Hóa ra vẫn còn thấy đau sao?
Đau một lần, dẫu sao vẫn tốt hơn đau cả đời.
Cái gì cần cắt bỏ thì cắt bỏ, dứt khoát một lần là tốt rồi.
*****
*****
_Chuyện này là sao?
Tôi hờ hững nâng lên ly rượu, tựa như không trông thấy lửa giận
đang dâng lên trong mắt anh, cũng như không thèm để ý bàn tay đang
khoác lên vai mình. Nhưng gã đàn ông ngồi bên cạnh tôi lại không
bình tĩnh được như thế.
_Em quen anh ta? - Hắn ta hỏi tôi.
Tôi liếc qua Nhật Minh một lát, sau đó lại dửng dưng nhún
vai.
_Không quen.
Anh chợt cười phá lên, nhưng giọng nói thì lạnh như băng, mang theo
hơi thở nguy hiểm tiến đến gần tôi.
_Em gọi anh đến đây chỉ để thấy cảnh này?
_Tôi có gọi sao? Vậy thì xin lỗi, chắc tôi nhầm số.
Sắc mặt anh trầm xuống, tối đen. Rồi anh đột ngột kéo tay tôi. Cảm
giác đau truyền đến làm tôi gắt lên.
_Anh làm gì? Buông!
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Gã đàn ông lúc nãy chợt đứng chắn trước mặt chúng tôi, nheo mắt
nhìn chằm chằm Nhật Minh.
_Anh không nghe cô ta nói gì sao? Cô ta không muốn đi với anh. -
Hắn tiến lên trước tưởng kéo tôi lại, nhưng chưa kịp chạm vào tôi
thì đã bị đánh văng ra. Nhất thời bàn ngã, ghế đổ, tiếng chai vỡ
cùng tiếng thét chói tai vang lên...Khung cảnh phút chốc trở nên
hỗn loạn. Còn tôi vẫn ngốc lăng tại chỗ, đã quên cả phản ứng.
_CÚT!!! - Ánh mắt anh long lên, đầy ngập phẫn nộ, gân xanh trên
trán hằn rõ lên. Đáng sợ, còn hơn gấp bao nhiêu lần cái lần anh
biết tôi muốn đẩy anh cho Bảo Yến.
Cái gã bị đánh, khóe miệng hàm chứa tia máu, bỗng quát to một
tiếng, huy quyền xông về phía Nhật Minh. Nắm đấm còn chưa kịp hạ
xuống đã bị bắt lấy, lại một lần nữa hắn bị đá ra xa, nằm rên rỉ
dưới đất không dậy nổi.
Xong việc, anh vứt một nắm tiền lên quầy bar, sau đó lại lôi kéo
tôi thẳng ra bên ngoài. Chỗ miệng vết thương bị nắm chặt đau nhói
như muốn nứt ra.
_Đau!
Dường như cũng phát hiện ra, anh vội buông tay tôi. Đúng như tôi
nghĩ, máu đã nhuộm đỏ chiếc khăn tôi buộc.
_Tay em sao vậy?
_Không sao cả, không cần anh quan tâm.
_Thu, em đừng nên khiêu chiến cực hạn của anh. - Sự tức giận vừa
lắng xuống khi thấy vết thương trên tay tôi, bây giờ lại bốc
lên.
Mỉm cười châm chọc, tôi trào phúng nhìn anh.
_Vậy anh làm gì được tôi? Anh có tư cách gì quản tôi? Cho dù tôi
quen ai, cho dù tôi làm gì, cũng không liên quan đến anh!
_Em thử nói lại xem?
Anh rít qua kẽ răng, khuôn mặt ẩn nhẫn lửa giận, tựa hồ bất kì lúc
nào cũng có thể bùng nổ.
_Tại sao không dám nhắc lại? Anh nghe cho rõ, tất cả mọi chuyện của
tôi đều không can hệ gì đến anh! - Tôi siết chặt tay, nói ra những
câu độc ác nhất, có lực sát thương nặng nhất.
_Anh có biết vì sao tôi chấp nhận quen với anh? Là vì thương hại
anh, vì tìm một thế thân cho Thế Anh! Nghe thấy chưa? Từ trước đến
giờ tôi chưa từng có bất kì tình cảm nào với anh, một chút cũng
không!
Tôi quay mặt đi, không dám đối diện với anh, không dám nhìn thẳng
vào mắt anh. Đáng lẽ, tôi nên bị đày xuống địa ngục.
_Xin anh đấy, hiện giờ cứ nhìn thấy anh là tôi lại thấy phiền chán!
Anh có thể để tôi tôn trọng anh một chút được không, đừng có lúc
nào cũng lẵng nhẵng bám theo tôi nữa! Đừng bao giờ lại xuất hiện
trước mặt tôi nữa!
Gió to. Mang theo làn hơi lạnh lẽo.
Đột nhiên trời đổ mưa. Mưa rất lớn. Từng đợt, từng đợt xối vào mặt
tôi, rát buốt.
_Ha ha...- Mưa đúng lúc thật. Ngay cả mưa cũng thấy thương hại
tôi.
Toàn thân ướt đẫm, tôi có thể cảm nhận lạnh lẽo đang dần xâm nhập
da thịt mình. Nhưng mà, có sao đâu? Dù tôi có bị làm sao cũng chẳng
ai quan tâm. Người duy nhất còn lại cũng bị tôi đuổi đi rồi. Không
còn ai cả...
Ha...Buồn cười thật...Không phải đều trong dự đoán của tôi sao?
Không phải là điều tôi muốn sao? Vì sao còn thấy chua xót
đâu?
Thực sự...Không còn ai nữa rồi...Sống mũi chợt cay cay, trước mắt
mờ nhạt, nhòe nhoẹt nước. Là nước mắt, hay nước mưa?
Thẫn thờ bước trên đường, không biết phải đi đâu, không biết phải
về đâu. Còn nơi nào cho tôi sao?
Bất chợt, luồng sáng chói lóa chiếu vào mắt tôi...
Không nghĩ trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh, chỉ bình thản
chờ đợi.
Kết thúc, chưa chắc đã là điều xấu. Ít nhất, cũng không cần mỏi mệt
thêm nữa.
Mơ hồ, giống như ai đó hét gọi tên tôi, nhưng mưa quá lớn, tôi nghe
không rõ.
Tiếng mưa cắn nuốt tất cả, tiếng còi xe vang lên, tiếng phanh gấp,
tiếng bánh xe trượt trên mặt đường, tiếng va chạm mạnh...
Ý thức nhạt dần, cuối cùng đứt đoạn, hết thảy quy về yên
tĩnh...
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 51: Dao động.
Tường trắng, giường trắng, rèm trắng.
Bệnh viện.
Nhắm mắt lại, khóe môi hiện lên cười khổ. Vẫn còn chưa kết thúc
sao?
_A, cô tỉnh rồi? – Cô y tá vừa bước vào cửa, trên tay còn cầm theo
bịch nước biển.
_Xin hỏi…Là ai đưa tôi vào đây? – Tôi có phần cố sức mở miệng, lại
ngạc nhiên phát hiện mình trừ bỏ bên ngoài đau nhức, ngoài ra cũng
không có tổn thương gì lớn. Chẳng lẽ lái xe đã kịp phanh lại sao?
Đáng ra là không thể, rõ ràng đường trơn như thế...
_Cái này...Cô vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.
Sự lảng tránh của cô y tá càng làm tôi thấy nghi ngờ hơn, trực giác
nhận thấy có điều gì đó không đúng.
_Xin cô...cho tôi biết...Chuyện gì đã xảy ra?
Bất an trong tôi càng lúc càng nồng đậm hơn. Cô ấy vẫn có ý né
tránh câu hỏi, nhưng trước sự cố chấp của tôi, cũng đành phải trả
lời.
_Cô đừng kích động quá, thật ra...còn một người nữa. Bạn trai
cô...đang trong phòng cấp cứu.
Bên tai tôi chợt ầm ầm rung động. Bạn trai!? Không lẽ cái bóng
đó...
_A, cô định đi đâu? Cơ thể cô vẫn còn yếu mà!
Tôi đã không còn ý thức được mình đang làm những gì, chỉ cuống
cuồng chạy đi, vớ được người nào đều hỏi đường đến phòng cấp cứu.
Mấy lần hoa mắt, đầu choáng váng, phải dựa vào tường mới đứng vững
được, sau đó lại vội vàng tiến về phía trước. Hỗn loạn, sợ hãi, tất
cả ý niệm trong đầu tôi chỉ là, anh không thể có việc gì, tuyệt đối
không.
Đoạn đường từ phòng bệnh đến phòng cấp cứu vốn không phải là xa,
vậy mà tôi có cảm giác toàn bộ sức lực của mình đã tiêu hao gần như
không còn. Vô lực ngồi xuống ghế chờ bên ngoài, thế này mới thấy
toàn than mình đang không ngừng phát run, còn tim đập mạnh như muốn
vỡ ra...Hối hận, tôi thực sự hối hận. Hối hận vì đã xua đuổi anh,
hối hận đã nói với anh những lời đó...Làm anh tổn thương...
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu bật mở, có hai người đi ra, theo cách
ăn mặc có lẽ là trợ lý hay y tá.
_Tội thật, nghe nói anh ta vì cứu bạn gái nên mới bị tai nạn.
_Aiz...Thời buổi bây giờ người như vậy gần như tuyệt chủng rồi. Cô
gái kia đúng là có phúc mà.
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, tôi bật người từ ghế đứng dậy
túm lấy tay hai người đó, bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của họ, vội
hỏi.
_Làm ơn...Cho tôi biết, tình hình người trong đó thế nào?
_Cô...
_Tôi là bạn gái anh ấy, làm ơn nói cho tôi!
Hai người họ bỗng chốc đồng tình nhìn tôi.
_Hiện giờ còn đang phẫu thuật. Mặc dù tạm thời không có nguy hiểm
đến tính mạng, nhưng tình hình cũng không mấy khả quan. Bệnh nhân
mất máu quá nhiều, mà nhóm máu O trong bệnh viện lại không
đủ...
_Tôi cũng nhóm máu O, lấy của tôi đi!
*****
*****
Bên trong phòng bệnh trống trải, lạnh lẽo.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Anh nằm an tĩnh, trên đầu cùng cánh tay đều quấn băng trắng, chân
cũng được bó bột, cố định dưới đuôi giường. Khuôn mặt ngày xưa vốn
luôn tươi cười, tràn đầy sức sống, mà giờ sắc mặt tái nhợt, hơi thở
suy yếu...Bất giác, hơi nước che kín tầm mắt, tôi che miệng khóc
nấc lên.
Người ở trên giường dường như cũng nghe được động tĩnh, long mi khẽ
rung động, sau đó chầm chậm mở mắt, lại hơi bất ngờ khi trông thấy
tôi.
Tự nhiên, lửa giận trong tôi bùng lên.
_Anh không muốn sống nữa sao? Vì cái gì lại lao ra trước mũi xe
tải? Anh tưởng mình là anh hung à? Ai cần anh phải lo chuyện bao
đồng? Ai cần anh cứu tôi?
_Em...không bị thương đi? – Giọng nói khàn khàn, đứt quãng, nhưng
lại làm tôi bị cương tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì
mới tốt.
Tại sao?
_Dù anh có chết vì tôi thì tôi cũng không cảm kích anh đâu! – Chỉ
biết càng hận anh hơn, suốt đời hận anh...
_Anh biết.
Khóe môi nhợt nhạt ý cười, cùng ánh mắt trong suốt, không oán,
không hận.
_Anh là đồ ngốc!!!
Rốt cuộc, nước mắt không khống chế được vỡ đê mà ra, tựa như muốn
đem tất cả áp lực, khổ sở cũng bộc phát đi ra.
_Đừng khóc...
Bàn tay nâng lên muốn lau nước mắt cho tôi, lại vô lực rơi xuống,
đau đến anh thẳng nhíu mày. Tôi vội ngừng khóc, cúi xuống xem xét
tay anh.
_Có sao không?
_Không sao...
_Nằm yên! Không được loạn cử động! – Tôi trừng mắt Nhật Minh, bày
ra bộ dạng hung dữ, nhưng anh lại không có chút nào sợ hãi, ngược
lại, trên môi nụ cười càng sâu.
_Ừ...
*****
*****
_Há miệng ra!
Bảo mẫu, cũng chỉ đến thế mà thôi. ==”
Tôi biết anh đang bị thương, nhưng có cần phải tùy hứng như trẻ con
thế này không?
_Em có thể bỏ cà rốt ra được không? – Mắt mở to, vẻ mặt đáng thương
nhìn tôi.
_Anh không thấy người ta nói cà rốt rất tốt cho sức khỏe à?
_Nhưng...
_Rốt cuộc anh có ăn không? – Đặt bát xuống, tôi làm bộ đứng
lên.
_Có, anh ăn!
Hừ, biết thế ngay từ đầu có phải ngoan không? Tôi lại ngồi xuống,
tiếp tục công việc bón cơm. Vốn muốn ép anh ăn hết chỗ thức ăn,
nhưng thấy vẻ mặt nhăn nhó mà vẫn cố nuốt xuống của anh, chung quy
vẫn không đành lòng. Cuối cùng âm thầm gạt nốt chỗ cà rốt sang một
bên.
_Ngoài cà rốt ra anh còn không thích món gì không?
_Anh không thích ăn đồ quá cay...Ngoài ra cũng không còn gì đặc
biệt.
Bỗng nhiên tôi thấy trong lòng có điểm toan. Quen nhau đã lâu,
nhưng hình như những sở thích của anh, tôi biết quá ít, trái lại,
những gì tôi thích, anh lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Khác biệt
giữa để ý cùng không để ý...Làm sao anh có thể kiên trì được như
thế đâu?
_Thu!? Em không sao chứ?
Tôi chợt phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu.
_Không có gì, em phải về qua nhà một lát.
_...Ừ.
Mấy ngày hôm nay, bận rộn chăm sóc Nhật Minh, tôi vẫn chưa thế nào
tắm rửa. Thời tiết oi bức, thật đúng là không dễ chịu. Đơn giản thu
thập bát đũa, tôi đứng dậy chuẩn bị bước đi, nhưng lại dừng lại khi
thoáng thấy ánh mắt ảm đạm của anh. Dường như đoán được anh đang
nghĩ gì, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, lo lắng của anh là dư thừa.
Cho dù anh bị thương không phải vì tôi, tôi cũng không thể bỏ mặc
anh, ít nhất là hiện giờ.
_Anh nghỉ tạm đi, khoảng một tiếng nữa em quay lại.
Quả nhiên, nghe được câu nói của tôi, anh rõ ràng thả lỏng xuống
dưới, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng đến chói mắt.
_Ừ, anh chờ em.
Tôi thoáng mất tự nhiên, vội quay mặt sang hướng khác. Không hiểu
vì sao, trong tim như có dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng vuốt
lên...
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 52: Do dự.
_Hợp đồng bên đó giải quyết thế nào?...Được, tốt. Tạm thời, chuyện
công ty cậu giúp tôi xử lý...Hiện giờ? Bây giờ vẫn chưa được, tôi
còn có chút việc chưa xong...Biết rồi, tháng này tiền thưởng cho
cậu sẽ tăng gấp đôi được chưa? Còn gì không? Ừ, vậy thôi...Tạm
biệt.
Còn chưa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng anh từ trong phòng
vọng ra. Đứng yên trong chốc lát, đợi anh nói chuyện xong thì tôi
mới bước vào. Giống như mọi lần, chào đón tôi là nụ cười rạng
rỡ.
_Ăn táo không?
_Ừ.
Tôi chậm rãi lấy dao gọt táo. Im lặng một lúc lâu, lại giống như
bâng quơ nói.
_Anh không định báo cho bố mẹ anh biết thật à?
Sắc mặt anh chợt biến đổi một chút, rồi ngay sau đó lại trở lại
bình thường.
_Không cần đâu, họ rất bận. Cũng không nên để họ lo lắng làm
gì.
Không biết có phải nhìn lầm không, nhưng tôi thấy ánh mắt anh,
dường như ánh lên sự lãnh đạm. Hiển nhiên là anh cũng không muốn
nhắc đến việc này.
_Còn công việc của anh thì sao?
_...Không sao, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Tôi ngừng một lát, rồi lại không nhịn được hỏi.
_Vậy bao giờ anh về?
Không khí, một mực trầm xuống, áp lực đến làm người ta khó
thở.
_Khi nào xuất viện.
Tôi thoáng trầm mặc, không nói gì. Chẳng phải đã biết rồi sao? Anh
không có khả năng sẽ theo tôi mãi, quay về, chỉ là sớm hay muộn. Có
thể đây mới là kết quả tốt nhất, nhưng không hiểu sao lại thấy như
có điểm mất mát.
_Hãy về cùng anh.
Tay tôi bỗng khựng lại, lưỡi dao sượt qua đầu ngón tay, nhưng không
chảy máu, chỉ để lại vệt trắng mờ mờ.
_Táo xong rồi.
Anh không nhận miếng táo tôi đưa, ngược lại cầm cổ tay tôi.
_Anh rất nghiêm túc, về cùng anh đi.
Tôi né tránh tầm mắt anh, không dấu vết rút tay lại.
_Để sau nói được không?
...
Con người, nếu đã chẳng thể thực hiện được, vậy tốt nhất đừng nên
hứa hẹn. Dù biết là thua thiệt anh quá nhiều, làm tổn thương anh
quá nhiều, nhưng về cùng anh, tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Sự thật
vẫn là sự thật, tôi đã bỏ đi cùng Thế Anh, chúng tôi còn từng có
con với nhau...Có lẽ anh không để ý, nhưng không có nghĩa là tôi
chính mình không để ý, hay những người khác cũng sẽ không để ý. Ở
bên tôi, với anh, chắc chắn không phải là việc tốt...Chỉ là, đối
diện với ánh mắt đầy chờ mong kia, tôi lại nói không nên lời cự
tuyệt. Cũng may mà anh cũng không tiếp tục bức bách tôi.
Một ngày lại một ngày trôi qua, bình lặng đến không thể bình lặng
hơn. Tôi vẫn đều đặn đến thăm, đưa cơm cho anh. Chúng tôi cũng âm
thầm hiểu ý, không nhắc lại chuyện kia. Nhưng dù nói hay không,
tình trạng này, vẫn đến lúc phải kết thúc.
Nhật Minh sức khỏe vốn rất tốt, lại thường luyện tập thể thao, hơn
nữa chế độ chăm sóc, ngủ nghỉ hợp lí mà tốc độ hồi phục khá nhanh.
Mới gần nửa tháng, chỗ gãy xương đã gần như nối liền. Mà ngày hôm
qua, bác sĩ đã thông báo, hai ngày nữa là anh có thể tháo bột xuất
viện, cũng là lúc anh nên trở về...
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Gió nhè nhẹ thổi, tấm rèm cũ sàn sạt rung động.
Bàn, ghế, giường, tủ...Mỗi một đồ vật, đều do chính tay tôi lựa
chọn, chúng tôi cùng nhau đi mua. Trong bếp, cùng nấu ăn; trong
phòng khách, cùng nhau dọn dẹp; trong nhà tắm, từng cùng đánh răng,
cùng bôi kem đánh răng vào mặt nhau, từng giành nhau giặt quàn áo.
Ở ban công nhỏ, cùng nhau tổ chức sinh nhật...
Ba năm...Vui có, buồn có, tột cùng tổn thương cũng có. Giấc mơ, rồi
lại trở thành cơn ác mộng...Vì sao đâu? Là tôi sai, là tôi quá cố
chấp?
Lặng lẽ mở ra ngăn bàn làm việc. Ngôi sao nhỏ, trên nền bạch kim
óng ánh...Khẽ nhắm lại hai mắt, không để cho giọt nước tràn
ra.
Kí ức...
Cái gì cần đốt cũng đã đốt, cái gì cần vứt cũng đã vứt, chỉ còn một
thứ là không thể vứt bỏ...Không nỡ, hay còn chưa hết hi vọng? Thực
ngây thơ.
Bàn tay run run, đột ngột siết chặt!
Vứt đi...Ném nó đi.
Do dự giữa không trung, nâng lên, lại hạ xuống.
Cố hít sâu, bình ổn hô hấp. Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, tự nhạo
báng chính mình. Thật vô dụng.
Túi đồ được sắp sẵn, lẳng lặng nằm góc nhà. Sau khi Nhật Minh đến
đây, nó đã nằm ở đó.
“Trừ khi em có cách nào đi mà anh không biết, bằng không, em đi
đâu, anh đi theo đó.”
Ngày mai anh sẽ xuất viện. Nếu không đi, không còn cơ hội
nữa.
Tôi biết anh sẽ không bỏ cuộc, trừ khi, tôi hoàn toàn bước ra khỏi
cuộc đời anh.
“Anh chờ em.”
Bước chân chợt khựng lại. Trong đầu, hiện lên nụ cười như thiên
thần, cùng giọng nói trầm thấp ấm áp...
Khẽ thở dài, tôi cầm lấy hộp cơm đang định đi ra ngoài, lại nghe
thấy tiếng đập cửa vội vàng, cùng tiếng gọi dồn dập. Giọng nói
không thể quen thuộc hơn.
Chân mày nhíu chặt, tôi bước nhanh mở cửa ra.
Nhật Minh.
Anh đứng ngoài cửa, hơi thở gấp gáp, đầu tóc, quần áo bệnh nhân hỗn
độn, trông chật vật không chịu nổi. Nhưng ánh mắt rõ ràng kích động
khi trông thấy tôi.
_Ai cho phép anh chạy ra đây? Chân vẫn chưa khỏi còn đi lại lung
tung làm gì?
_Xin lỗi, tại anh chờ lâu, vẫn chưa thấy em trở lại...Anh
nghĩ...
Tôi không về nữa?
_Em hầm canh xương, nên hơi lâu.
_Vậy à...- Anh ngây ngô mỉm cười, nhưng lại khiến tôi thấy chua
xót.
Bỗng anh mất thăng bằng, cả người đổ về phía trước. Trong lòng căng
thẳng, tôi vội xông lên đỡ. Sức nặng của anh đè lên tôi, làm tôi
suýt nữa ngã sấp xuống.
_Chân anh!?
_Không sao.
Lo lắng đi qua, tức giận trong tôi lại nổi lên.
_Anh điên sao? Anh cho là người mình làm bằng sắt hả?
_Anh tưởng em...lại biến mất một lần nữa...
Giọng anh rất nhẹ, tràn ngập đau thương, tựa như hung hăng đánh vào
lòng tôi. Bất giác, trước mắt tôi chợt mờ đi.
Không biết qua bao lâu, tôi mới bình tĩnh lên tiếng.
_Có thể, em sẽ không quên được cậu ta...Em cũng không thể hứa hẹn
với anh bất kì điều gì. Kể cả như thế, cũng không sao?
_Không sao cả, cái gì anh cũng không cần, chỉ cần em ở bên anh là
đủ rồi...
Không do dự, cũng không cần suy nghĩ...
_Đồ ngốc.
Trên đời này, còn ai ngốc hơn anh đâu?
Phần 53: Trở về.
“Cuộc đời, có rất nhiều điều không như ta mong muốn. Không phải cứ
yêu nhau là đến được với nhau. Tình yêu, đôi khi là phải học cách
từ bỏ...”
Kết quả của việc “trốn viện”, đó là anh phải nằm thêm ở bệnh viện
một tuần vì bị rạn xương. Ngoài ra còn nhận được một bài giáo huấn
hơn nửa tiếng đồng hồ của bác sĩ. Nhìn biểu tình nhăn nhó như gặp
nạn của anh, tôi thực sự rất muốn cười, nhưng ngại ánh mắt ai oán
của ai đó mà cố nhịn lại.
Tôi cũng không còn ý định lẳng lặng rời đi nữa, chỉ sợ anh lại làm
điều gì ngốc nghếch, tự thương tổn chính mình. Hơn nữa, ở một góc
nào đó, hình như...tôi cũng không muốn đi.
...
_Ngón trỏ móc xuống, rồi ngón út móc lên...Dây này móc vào ngón
này, sau đó quay ngược lại. Được rồi!
_Nhưng...tại sao không giống của chị?
Tuấn Huy, cậu nhóc chúng tôi gặp trong bệnh viện bỗng phụng phịu,
giống như không cam tâm. Tôi phì cười, vỗ vỗ đầu cậu bé.
_Tại mới học làm nên em chưa khống chế đúng lực thôi. Chỉ cần làm
thêm vài lần nữa là sẽ quen.
_Thật à?
Thấy nhóc Huy lại loay hoay với sợi dây, bất giác, trong lòng tôi
chợt xao động. Trẻ con đúng là vô tư, chỉ cần một trò chơi nhỏ cũng
có thể làm chúng hứng thú cả ngày. Không phiền não, thật
thích.
_Hả? - Tôi nhìn về phía Nhật Minh, anh đang ngồi trên ghế đá, nhưng
còn vẻ mặt thì, không thể chỉ dùng một từ “hắc ám” để hình dung.
Anh lại bất mãn gì sao?
_Minh, anh không sao chứ?
_Không có gì. - Không có gì mà anh bày bộ mặt đó ra để dọa con nít
à? ==
_Có phải anh mệt không? Để em dìu anh vào nghỉ ngơi.
_Không cần đâu, anh tự đi được.
Nói xong anh với nạng đứng dậy, bỏ qua cả tay tôi rồi bước đi.
Không còn biện pháp, tôi đành quay sang cười xin lỗi với nhóc Huy
rồi vội bước theo anh.
Suốt quãng đường đi, Nhật Minh đều trầm mặc, dù tôi hỏi mấy lần,
anh cũng không trả lời. Vào trong phòng bệnh, anh tự động ngồi
xuống giường, cũng không thèm để ý đến tôi.
_Anh giận em à?
Vẫn không nói gì.
_Nếu không nói gì thì em đi đây.
_Đừng đi! - Anh bỗng khẩn trương lên, vội vàng kéo tay tôi. Khẽ thở
dài, tôi quay lại đối diện với anh.
_Rốt cuộc là tại sao?
Nhật Minh thoáng mất tự nhiên, trên mặt còn có vẻ hơi hơi đỏ.
_Khụ, không...không có gì.
Tôi nghi ngờ, nhìn anh không chớp mắt, một bộ biểu tình “Thật
không? Ma mới tin.”
_...Được rồi, tại...Em chơi với thằng nhóc đó mà phớt lờ anh...-
Càng nói giọng anh càng nhỏ, câu sau gần như là lẩm bẩm, làm tôi
nghe xong vừa bực vừa buồn cười.
_Chỉ thế thôi?
_Em còn cho nó hôn vào má nữa...
Khóe miệng tôi khẽ run rẩy, sờ sờ tay còn cảm thấy gai gai. Bạn đã
từng thấy một người rõ ràng đã trưởng thành, lại bày ra điệu bộ
giận dỗi như kiểu trẻ con chưa?
_Bé Minh, bé mấy tuổi rồi?
Tôi nhéo nhéo má anh, giọng điệu trêu chọc.
Bỗng anh trở nên nghiêm túc, cầm lấy tay tôi. Đáy mắt sâu lắng,
ngập tràn những cảm xúc mà tôi thấy không rõ.
_Em...thật sẽ không rời đi nữa chứ?
_Anh muốn em đi?
_Không, không muốn!
_Vậy thì không.
Anh cười sáng lạn, tựa như đứa trẻ vừa đạt được món quà mong muốn
đã lâu.
Rồi đột nhiên, anh cúi xuống gần sát mặt tôi, khuôn mặt anh phóng
đại dần trước mắt tôi. Cơ thể tôi phút chốc cứng ngắc, nhưng cũng
không né tránh, chỉ thầm nhắm mắt lại.
Mềm mại, ấm áp...Lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc gần như thế. Nhưng
anh cũng chỉ chạm nhẹ lên môi tôi, một lúc lâu, sau đó mới lưu
luyến tách ra. Ánh mắt kia, là niềm hạnh phúc không chút nào che
giấu.
_Đóng dấu, từ giờ trở đi, em là của anh. Cho dù chuyện gì xảy ra,
anh cũng sẽ không để vuột mất em một lần nữa.
Trong lòng như có thứ cảm xúc kì lạ, chậm rãi hòa tan, len lỏi khắp
mọi nơi...
*****
Nắng ấm, trời trong. Đường phố tấp nập người qua lại. Hệt như chỉ
mới ngày hôm qua, lại như xa cách hàng mấy thế kỉ...
Con đường quen thuộc, ngõ nhỏ quen thuộc, những hàng quán quen
thuộc...Càng đến gần, không hiểu sao tôi lại càng thấy hoảng hốt,
bước chân càng nặng nề hơn. Thậm chí khi đứng trước cổng nhà, tôi
lại có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy.
Dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, anh siết chặt tay tôi, rồi
mỉm cười trấn an tôi.
_Đừng lo, không sao đâu.
Tôi cắn môi dưới, tiếp theo thoáng gật đầu. Anh đến gần nhấn nút
trên cổng, tiếng chuông quen thuộc vang lên...
Tôi đã hình dung rất nhiều tình huống có thể xảy ra, thậm chí đã
chuẩn bị sẵn tâm lý nhận hết cơn tức giận của bố mẹ, nhưng không
ngờ, kết quả lại ngược hẳn như tôi dự đoán.
Không hề hỏi về những chuyện đã qua, cũng không một lời trách móc,
mẹ chỉ cầm lấy tay tôi, hốc mắt hồng hồng, miệng lặp đi lặp lại “Về
là tốt rồi, về là tốt rồi”. Còn bố tôi, tuy không nói gì nhiều,
nhưng thái độ cũng không hề khắc nghiệt như tôi tưởng. Chỉ có Kì
Phong, từ đầu đến cuối không nói câu nào, sắc mặt tối tăm. Đến khi
Nhật Minh vừa từ biệt bố mẹ tôi, nó đã lặng lẽ bỏ lên phòng, đóng
sầm cửa lại.
_Con đừng trách Phong. Nó chỉ là ngoài cứng trong mềm thôi, thật ra
nó cũng lo cho con lắm.
Tôi lắc lắc đầu, nước mắt chầm chậm chảy xuôi.
_Mẹ, con xin lỗi...
_Đồ ngốc, cái gì qua rồi thì cho qua đi, đừng nghĩ nhiều
nữa...
Mẹ ôm tôi vào lòng, vòng ôm của mẹ vẫn ấm áp như thế, ấm đến trong
lòng tôi một trận đau xót.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Cốc cốc cốc...
_Phong, em ngủ chưa?
Không có tiếng trả lời, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Bên trong phòng
không bật đèn, phải nhờ ánh trăng tôi mới tạm thấy rõ xung quanh.
Kì Phong đang nằm đắp chăn mỏng trên giường, nhưng tôi biết, nó vẫn
chưa ngủ.
Tôi bước đến ngồi bên cạnh giường, thằng nhóc quay lưng về phía
tôi.
_Em giận chị lắm à?
Không thấy tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hít thở đều đều truyền
ra.
_Chị xin lỗi...Lần này về, chị sẽ không đi đâu nữa.
Lại ngồi thêm một lúc, xác định nó vẫn không muốn nói chuyện với
tôi, cuối cùng tôi đành đứng dậy định ra khỏi phòng. Bỗng giọng Kì
Phong vang lên.
_Chị với Thế Anh...là thật sao?
Tôi trầm mặc, miệng vết thương lại như nứt toác ra.
_Vậy sao chị còn đồng ý lấy anh Minh?
...
Bỗng nhiên, cả căn phòng như tối sầm đi. Có lẽ, mặt trăng đang bị
mây che khuất. Tôi cười khổ, không biết nói gì hơn. Đúng vậy, tất
cả...đều là lỗi của tôi. Chẳng có gì để đổ lỗi, cũng chẳng có gì để
biện minh.
Thật lâu sau, tôi nghe được tiếng Kì Phong khẽ thở dài.
_Anh Minh là người tốt, chị nên quý trọng anh ấy. Chị cùng Thế Anh,
thực sự không có kết quả đâu...
_Ừ.
Tôi biết, tôi vẫn luôn biết. Nhưng chỉ vì cố chấp, để rồi bị phản
bội, nhận lấy thương tích đầy mình...Yêu, cuối cùng lại thành
hận...
Lẽ ra, nếu biết buông bỏ đúng lúc, tôi đã không cần khổ sở thế
này.
“Anh thực sự không hối hận sao?”
“Không, anh đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.”
...
“Anh có thể đổi ý bất kì lúc nào. Đến ngày đó, em sẽ để anh được tự
do...”
*****
_Mày nói cái gì?
Trong phòng khách rộng lớn, bày trí sang trọng, không khí đang tràn
ngập mùi thuốc súng.
_Tháng sau, con sẽ kết hôn với Hoài Thu.
_Hỗn láo! Mày coi bố mẹ mày là cái gì? Nhà này không chấp nhận được
đứa con dâu như nó!
Khuôn mặt bố anh vì cực độ phẫn nộ mà gần như biến dạng, gân xanh
trên trán giật giật. Tôi đứng cạnh Nhật Minh, cảm nhận được tay anh
nắm tay tôi càng chặt hơn.
_Con đã quyết định rồi, con chỉ đến để thông báo cho bố mẹ
thôi.
_Mày muốn chọc tao tức chết phải không? Ngày trước mặc tao ngăn
cản, mày cũng không nghe, kết quả thì sao? Trước đám cưới nó bỏ
trốn, hại cả cái nhà này mất hết mặt mũi! Lại còn là theo thằng em
họ nó! Mày điên hay sao mà còn muốn lấy đứa tâm thần bệnh hoạn như
nó?
Tôi thoáng run rẩy, cảm giác máu trên mặt từng đợt, từng đợt như
dần rút đi, trắng bệch. Chợt anh kéo tôi ra đằng sau, đứng chắn
trước mặt tôi.
_Bố có thể tùy tiện đánh mắng con, nhưng không được sỉ nhục cô
ấy!
_Mày...
_Minh, con nói gì thế? Mau xin lỗi bố con đi!
Mẹ anh, vốn từ đầu không nói gì, bây giờ cũng lên tiếng.
_Con không có lỗi gì cả. Ngoài Thu ra, con không muốn lấy ai
hết.
Thấy thuyết phục đứa con trai thêm cũng vô dụng, bỗng nhiên bà quay
sang hướng tôi.
_Cô thấy cô hại nó còn chưa đủ thảm sao? Nếu còn có chút lương tâm
thì cô hãy buông tha nó đi!
_Chỉ cần anh ấy nói không cần cháu nữa, cháu sẽ biến mất hoàn toàn
trước mặt anh ấy.
_Vô liêm sỉ!
Bàn tay bà giơ lên, mang theo tất cả tức giận, tát thẳng xuống phía
tôi. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi.
Tiếng vang chát chúa vang lên, nhất thời căn phòng trở nên yên
tĩnh.
Khi tôi mở mắt ra, khuôn mặt anh đã in hằn dấu năm ngón tay, sưng
đỏ lên. Vẻ mặt mẹ anh khiếp sợ, không dám tin. Còn bố anh lại càng
bốc hỏa hơn.
_Con xin lỗi.
Nói xong, anh kéo tôi đi. Còn chưa được vài bước, đã nghe giọng bố
anh quát lên.
_Nếu mày dám bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước, thì đừng bao giờ
quay trở lại nữa!
Nhật Minh thoáng ngừng một chút, lại dứt khoát bước ra. Tôi lo lắng
nhìn hai người phía sau, bất an níu tay anh.
_Minh!
Anh không nói gì, chỉ nắm chặt tay tôi, sau đó kéo tôi đi nhanh
hơn.
Một đường đều im lặng, đến khi được một đoạn xa, anh mới dần dần đi
chậm lại.
_Xin lỗi, để em phải thấy những cảnh đó.
_Không...
Tôi lắc đầu, hốc mắt nóng lên. Không phải lỗi của anh, là do tôi
muốn gặp họ. Vốn tôi muốn dùng sự phản đối của họ để khiến anh thấy
khó mà lui, nhưng không ngờ anh lại làm căng với bố mẹ đến thế, thà
đoạn tuyệt quan hệ với họ cũng không muốn từ bỏ tôi.
_Đừng lo, chỉ cần chúng ta sống tốt, một ngày nào đó, bố mẹ cũng sẽ
chấp nhận em thôi. Đợi một thời gian nữa, anh sẽ lại từ từ thuyết
phục họ.
Tôi biết, anh sợ tôi tự trách mình là nguyên nhân khiến anh cùng bố
mẹ bất hòa nên mới nói thế. Rốt cuộc, nên bảo anh quá tốt, hay quá
ngốc đây?
_Yên tâm, sau này đã có anh bảo vệ em rồi.
Cảm giác chua xót quét qua, tôi thương tiếc vuốt nhẹ lên vết đỏ ửng
trên mặt anh...
_Đau không?
_Không...
Anh bỗng vòng tay ôm tôi, đầu tựa vào vai tôi. Giọng nói trầm ấm,
gần sát bên tai.
_Anh đã nói rồi mà, chỉ cần em ở bên anh, sẽ không đau.