“Đã biết không có gì là tồn tại mãi mãi, vậy mà vẫn cố tin vào tình
yêu vĩnh cửu. Để đến khi tâm đánh mất, tình cũng mất, tất cả quy về
hư vô. Chỉ còn lại trái tim vỡ vụn cùng tổn thương là vĩnh viễn
không thể xóa nhòa...”
*****
Ngày hôm sau, cậu ấy trở về rất muộn, kèm theo đó là thái độ lãnh
đạm cùng xa cách rất nhiều. Ngay cả việc nói chuyện giữa chúng tôi
cũng trở nên khó khăn. Không ai chịu mở lời trước, cho dù đi lướt
qua nhau. Không khí nặng nề nhiều lúc khiến tôi cảm thấy khó
thở.
Trước kia, dẫu cậu ấy có giận tôi, cũng chưa bao giờ vượt quá ba
hôm. Nhưng lần này kéo dài đến thế, mà thậm chí tôi còn không biết
vì sao cậu ấy lại tức giận. Nếu nói là bởi vì ghen, mọi chuyện qua
đã đủ lâu, hơn nữa tôi đã lựa chọn cùng đi với cậu ấy, bây giờ nhắc
lại có phải quá vô nghĩa không?
Dù sao, tình trạng này tiếp tục cũng chẳng có lợi cho ai cả.
Một ngày này, sau khi đi nộp bản thảo về, tôi dự định sẽ nói chuyện
rõ ràng với cậu ấy. Tuy không hiểu nổi Thế Anh đang nghĩ gì, nhưng
tôi không muốn chỉ vì một việc nhỏ mà chúng tôi bất hòa. Cậu ấy vốn
không phải người hay chấp nhặt những chuyện không đâu, có lẽ có lí
do nào đó mà tôi không biết...
_Thu ơi!
_Dạ?
Thím Lưu đứng sau lưng tôi, sắc mặt có vẻ kì lạ. Từ lần trước thím
nói những câu không đầu không đuôi, trong lòng tôi giống như vẫn
luôn gợn sóng, cảm giác nhu bản thân bị người giấu diếm điều
gì.
_Nhà cháu...Thế Anh phải đi công tác à?
Tôi nhíu mày khó hiểu, tại sao thím lại hỏi vấn đề này? Nhưng trực
giác lại cho tôi thấy không phải là chuyện tốt.
_Cháu chưa từng nghe Thế Anh nói...
_A? Không thể nào, thế sao sáng nay cậu ấy lại mang theo hành
lí...
Dường như nghĩ đến cái gì, thím Lưu vội vã im bặt, còn đầu óc tôi
đã đảo loạn như ma. Một dự cảm xấu mãnh liệt dâng lên, cùng với vô
hạn kinh sợ chợt đánh úp lại. Tôi hoàn toàn đánh mất năng lực tự
hỏi, chỉ là phản xạ lập tức bước về nhà.
Đứng trước cửa, mấy lần đánh rơi chìa khóa, lại mấy lần cố gắng vẫn
không tra được chìa vào ổ, thế này mới phát hiện tay tôi đang không
ngừng run. Thật vất vả mở được cửa nhà, lại vội tìm lần lượt các
phòng.
Không có...
Không có...
Không có...
Dự cảm bất an càng lúc càng lớn. Tay tôi run run đẩy mở tủ quần
áo.
Trống rỗng. Không còn gì cả. Ngay cả đống tài liệu trên bàn làm
việc của cậu ấy cũng không cánh mà bay. Mọi thứ đều được dọn dẹp
sạch sẽ...
Nếu không có cuốn album ảnh kỉ niệm, cùng đồ đạc của bé Tuấn vẫn
còn nằm gọn ở góc nhà, chứng minh hết thảy đã trải qua, tôi thật
nghĩ cậu ta chưa từng ở đây, rằng tất cả chỉ là một giấc
mộng.
Bần thần đi ra được đến phòng khách, lại nhìn thấy tờ giấy để lại
trên bàn uống nước.
_Ha ha...Ha ha ha...
Xoạt...
Xoạt...
Xoạt!
_Ha ha ha ha...
Từng mảnh, từng mảnh vụn trắng xóa tung bay, nhẹ nhàng đáp xuống,
đẹp đẽ mà tang tóc. Mảnh vụn như tâm xé nát, bị giẫm đạp lên không
thương tiếc.
“Xin lỗi...
Đừng tìm em nữa...”
Ha hả...Một trò kịch vui, không hơn.
Yêu tính cái gì? Hi sinh tính cái gì? Từ bỏ tính cái gì?
A...Non nớt, không chịu nổi một kích. Chẳng qua là thứ đồ bỏ đi,
không đáng nhắc tới.
Quả báo!
Vì tôi đã dùng cách thức đó với Nhật Minh, với bố mẹ, không từ mà
biệt.
Phải rồi, hẳn là trừng phạt, đúng người đúng tội.
Cho nên , còn tư cách gì để nói đâu?
Ha ha ha...
Mồi lửa quyến rũ, thiêu đốt tất cả.
Đôi nam nữ, mỉm cười rạng rỡ trong bức ảnh, như châm chích, như mỉa
mai.
Dần dần cháy rụi...
Hạnh phúc, cũng dần tan thành tro bụi.
...
Từng, người nào đó hứa, sẽ luôn bảo vệ tôi.
Từng, người nào đó hứa, sẽ luôn ở bên tôi, không bao giờ bỏ rơi
tôi.
Từng, người nào đó nghiêm túc nhìn tôi, hứa sẽ mang cho tôi trọn
đời hạnh phúc...
Nay chẳng qua chỉ là phù du, ảo ảnh nơi đáy nước.
Vậy mà tôi còn ngờ nghệch đi tin tưởng, ngờ nghệch đi theo
đuổi...
Tưởng rằng biết quá rõ nhau, cuối cùng lại chẳng hiểu gì về
nhau.
Một ngày nào đó, thím Lưu phẫn hận nói với tôi, trước khi con người
bội ước đó bỏ đi, từng nhìn thấy kẻ đó đèo một cô gái, ôm ôm ấp ấp
thực thân thiết...
Là thật, là giả, tôi đã không còn tâm tư để đi nghiên cứu.
Vì sao phải quan tâm? Dù sao kết quả cũng là giống nhau...
*****
Cậu ta đã bỏ rơi tôi. Mọi thứ đều sụp đổ. Nội tâm một mảnh hư
không. Trống rỗng. Hụt hẫng.
Tôi biến thay đổi. Không biết từ lúc nào, bản thân trở nên dễ cáu
gắt, hay nổi nóng. Tôi bắt đầu tập hút thuốc, bắt đầu tập uống
rượu. Ban ngày cố làm việc như điên, tối đến lại làm bạn với những
thứ nặng mùi son phấn ngày xưa tôi căm ghét nhất, bước vào quán
bar. Lần đầu tiên tôi phát hiện, say rượu cũng không phải chuyện
xấu. Ít nhất tôi còn có thể trút giận, còn có thể tạm thời ném đi
tất cả phiền não. Có thể mắng chửi người không cần lí do, có thể
hét to giữa đường không ai quản, có thể làm bất kì việc điên rồ nào
mình nghĩ muốn mà không cần để ý ánh mắt người khác.
Tôi cũng ít khi về nhà. Quá nhiều thứ tôi không tưởng nghĩ đến,
cũng không nguyện nhớ. Nhưng tôi lại không muốn dọn đi nơi khác.
Cái phần yếu hèn trong tôi vẫn hi vọng cậu ta quay lại. Thật ngu
xuẩn. Thật đần độn. Và tôi xót xa khi nhận ra rằng: Tôi vẫn chưa
thể quên được “hắn”.bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 47: Gặp lại.
“Tình yêu có thể đưa người ta lên tận thiên đường, cũng có thể
trong phút chốc vùi người ta xuống hố sâu địa ngục.”
*****
Hình ảnh tệ hại trong gương này là sao? Mái tóc rối bù, đôi mắt
quầng thâm sưng mọng lên.
Khóc sao? Hóa ra tôi vẫn còn nước mắt. Còn vì kẻ đó, đáng
không?
Đầu vẫn còn đau nhức, có lẽ hôm qua thật là uống hơi nhiều.
Cổ họng khô khốc, cùng với bụng đói kêu vang. Tôi loạng choạng bước
đến tủ lạnh lấy chai nước, tiện thể lôi ra cái bánh mì ruốc vẫn còn
hơn phân nửa.
Chậm rãi một bên uống nước, một bên gặm chiếc bánh đã cứng ngắc,
nhưng lại không có bất kì mùi vị nào. Chỉ đơn giản lặp lại hành
động nhai, nuốt. Giống như một phản xạ không điều kiện. Vô vị, chán
ngắt.
Vì sao con người lại phải ăn? – Để sống, tất nhiên. Nhưng sống để
làm gì? Với một người không có bất kì ý nghĩa sống nào mà nói, sống
chết, thực ra cũng không có gì khác nhau. Mà chết đi, có lẽ sẽ dễ
chịu hơn một ít.
Có đôi khi, để tồn tại, con người buộc phải hướng đến những điều
tích cực. Trong đau khổ người ta sẽ nghĩ đến niềm vui, trong đói
khát người ta sẽ nghĩ đến no đủ, trong giá lạnh người ta sẽ nghĩ
đến sự ấm áp, và trong hiện thực tàn khốc, người ta nghĩ về giấc
mơ.
Phải, những giấc mơ...Có một thời tôi cũng từng tin vào chúng. Có
một thời tôi cũng từng tin vào những điều tốt đẹp. Nhưng giờ tôi
biết niềm tin đó quả thực quá ngây thơ. Bởi ngay cả giấc mơ cũng
không thể mang người tôi yêu trở về bên tôi.
Giữa sảnh, từng nhóm người quay cuồng, nhảy nhót theo điệu
nhạc.
_Anh có thể ngồi đây được không?
Gã đàn ông to béo, tuổi chừng trên dưới năm mươi, ánh mắt hẹp dài
háo sắc, giọng nói ồm ồm khó nghe chợt tiến đến quầy bar, ngồi phía
bên tay phải tôi.
Hắn mặc vest xám, nhưng áo sơ mi không chỉnh, hai nút áo trên cùng
bung ra để lộ những thớ thịt mỡ rung rung mỗi khi phát ra thanh âm.
Điển hình cho loại đàn ông dê xồm giẻ rách đáng khinh.
_Em có tâm sự gì sao? Sao mỗi lần thấy em cũng chỉ có một
mình?
Tôi khẽ lắc thứ chất lỏng màu vàng óng ánh trong ly, thưởng thức vị
cay nồng chầm chậm trôi xuống cổ họng, khóe môi cười lạnh không
nói.
_Thất tình!? Hay công việc không như ý? Đừng lo, thật ra công ty
anh cũng đang cần tuyển thêm một thư kí, với tố chất của em...- Bàn
tay sồ sề trượt trên mặt bàn, trước khi nó kịp chạm vào tôi, tôi đã
rút tay lại.
_Bồi bàn, tính tiền!
...
Gió đêm lành lạnh thổi phất qua mặt, làm tôi thanh tỉnh phần
nào.
Thả chậm cước bộ trên con đường vắng, dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng
dáng tôi kéo dài, tịch mịch mà cô đơn. Bất giác thoáng nhếch miệng,
cười nhạo chính mình.
Tự dưng tôi có cảm giác lạnh sống lưng, dựa theo tiếng bước chân từ
xa tới gần. Vội quay đầu lại, tôi bỗng sợ run.
Là gã đàn ông lúc nãy, hắn đi theo tôi từ lúc nào?
_Em muốn đi đâu? Anh đưa em về.
Tôi cố nén trong lòng nỗi ghê tởm, gắng làm ra vẻ trấn tĩnh.
_Cám ơn, không làm phiền “chú”, tôi có thể tự về.
Đột nhiên hắn cười phá lên làm tôi rợn tóc gáy.
_Bao nhiêu?
_Cái gì?
_Đừng giả vờ thanh cao, cái loại con gái suốt ngày một mình ra vào
quán bar, không phải để câu khách là gì?
Lửa giận trong tôi phút chốc bừng bừng bốc lên.
_Cút!!!
_Mày nói gì? Đừng tưởng tao cho mày ba phần mặt mũi mà làm cao. Nói
đi, bao nhiêu?
Chát!
Tiếng vang thanh thúy quanh quẩn trong màn đêm, nghe có vẻ rất rõ
ràng.
Lúc trút giận cũng không nghĩ được nhiều lắm, hiện giờ thấy khuôn
mặt hắn dần trở nên hung ác, ánh mắt đỏ thẫm đục ngầu, bất giác tôi
thấy sợ hãi.
_Mày...
_Ông làm gì? Buông!
_Dạy cho mày biết thế nào là lễ độ.
_Đồ điên! Buông ra!
Trong lúc hoảng hốt, tôi đá mạnh vào đầu gối hắn làm hắn hét lên
một tiếng rồi ôm lấy chân. Giây lát sau, hắn hung hăng chửi ầm lên,
vung nắm đấm hướng tôi bổ xuống. Tôi nhắm chặt mắt lại, theo bản
năng hai tay ôm đầu.
Tiếng đánh đấm không ngớt vang lên, nhưng tôi lại không cảm thấy
đau.
Khẽ mở mắt, ngoài ý muốn trông thấy một bóng dáng cao lớn đứng chắn
trước mặt tôi, còn gã bụng phệ mặt mày thâm tím, chật vật ngã ngồi
dưới đất.
_Biến!
...
Đến lúc tất cả trở về yên tĩnh, chỉ còn hai chúng tôi. Khi người đó
quay lại, tim tôi tựa hồ đập trật nhịp.
Anh gần như không thay đổi. Chỉ là thêm phần trầm ổn, thành thục,
cứng cỏi hơn.
Chúng tôi đứng đối diện nhau. Thời gian như ngừng lại. Rất lâu, lâu
đến tôi thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Bỗng tôi bật cười, tiếng cười mang đầy trào phúng.
_Xem đủ chưa? Đây là những gì anh muốn thấy sao? Vậy trông tôi thảm
hại như thế, hài lòng đi!?
Tôi không thể hiểu nổi những gì trong mắt anh. Thương tiếc có, đau
lòng có, nhưng tuyệt không có nhạo báng, coi thường hay vui vẻ. Tại
sao phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Muốn tôi khổ sở, day dứt, ân hận
sao? Không, thà là anh khinh bỉ tôi, căm thù tôi, ít ra tôi còn dễ
chịu hơn.
Hành động tiếp theo của anh làm tôi sững sờ. Anh tiến đến gần, sau
đó ôm tôi. Một phút thất thần, tôi đã quên cả phản ứng.
_Xin lỗi...- Giọng nói mềm nhẹ, ẩn ẩn đau xót.
Tôi chợt giãy dụa muốn thoát ra, đáng tiếc thể lực không đủ.
_Buông! Xin lỗi cái gì? Anh đang chế nhạo tôi sao?
_Xin lỗi...Vì anh đã không thể làm em quên cậu ta.
Sửng sốt suốt một lúc lâu, tôi chợt ngừng hẳn động tác.
_Anh không hận tôi sao?
_...Đã từng, nhưng giờ thì không. - Ngữ điệu khẳng định, không mang
theo một tia chần chừ.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó dùng hết toàn lực đẩy Nhật Minh
ra, rồi lùi lại, tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi.
_Nhưng tôi không cần sự thương hại của anh! Về đi, đừng bao giờ làm
phiền tôi nữa.
_Không, Thu, đi cùng anh.
_Không có khả năng! Tốt nhất anh đừng có làm việc gì vô ích
nữa!
Nói xong, tôi quay lưng bước đi.
_Bố mẹ em cũng bảo anh đến đón em, hai bác còn nói, nếu em quay về,
họ sẽ không truy cứu những chuyện lúc trước nữa.
Cả người tôi bỗng dưng cứng ngắc. Tôi vội siết chặt tay, không cho
nó run rẩy, móng tay vô thức đâm sâu vào da thịt.
_Nói với họ, bảo họ hãy coi như không có đứa con gái bất hiếu
này.
Không phải không tưởng niệm, không phải không muốn quay về, mà là
không thể quay về, không thể coi như vẫn chưa từng có chuyện gì xảy
ra.
Có đôi khi, lựa chọn sai, lại chẳng thể quay đầu lại.
Mọi chuyện đã đi quá xa thời điểm ban đầu, là tự tay tôi đã phá hủy
tất cả, tôi không có tư cách để nhận sự tha thứ từ họ.
Đã quá muộn rồi...
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
P48: Anh rất tốt nhưng em rất tiếc.
Ánh nắng chói mắt đan vào cửa sổ làm tôi tỉnh ngủ. Ngày mới...Một
ngày như mọi ngày.
Xung quanh vẫn căn phòng cũ, vẫn khung cảnh cũ, nhưng cảm giác đã
thay đổi. Trống vắng hơn, tịch mịch hơn.
Ha...Từ lúc nào tôi lại bắt đầu đa sầu đa cảm rồi?
Vẫy vẫy đầu cho tỉnh hẳn, tôi bước xuống giường. Làm vệ sinh cá
nhân đơn giản, lại vô tình lướt qua cổ tay. Một vùng màu đỏ, vẫn
còn đau rát. Hôm qua đã mất hơn hai tiếng để cọ rửa nó. Gã đàn ông
bẩn thỉu...
Nhưng điều tôi không thể ngờ là --
Nhật Minh.
Cái tên tôi đã cất vào trong kí ức. Từng nghĩ đời này sẽ không gặp
lại nữa.
Thất thần, giống như nhớ lại ngày nào đó, một người đứng bên gốc
cây bạch đàn, nụ cười lấp lánh hướng về phía tôi. Ánh sáng bao
quanh người đó, lung linh mà huyền ảo...
Rồi một buổi chiều mùa đông, gió se se lạnh. Người đó chân thành
nhìn tôi, giọng nói trầm thấp ấm áp, nhưng lại kiên định không thể
nghi ngờ.
“Trên đời này, chỉ có một người, mà tất cả những gì người đó thích,
anh đều muốn tặng cho cô ấy.”
Tựa như những mảnh ghép vỡ vụn, xoay tròn, xoay tròn...
Tại sao còn muốn xuất hiện? Không sớm, không muộn, lại đúng lúc đến
thế. Trùng hợp sao, vẫn là...cố ý!?
Quá mức chấp nhất...chỉ khổ mình, khổ người...Khẽ kéo khóe miệng,
chính mình còn chẳng phải như thế?
Có lẽ, nơi này không thể ở lâu được nữa.
Cầm tập bản thảo trên bàn, tôi khoác thêm áo dài tay rồi ra
ngoài.
Phía trước chợt ồn ào, một đám các cô các bà đang vây quanh ai đó.
Vốn tôi định đi vòng qua, nhưng hình bóng đó bỗng đập vào mắt tôi.
Tôi giật mình, đứng ngốc lăng tại chỗ.
Người đó dường như cũng phát hiện ra tôi. Anh rẽ đám đông, đi thẳng
về phía tôi, khi còn cách tôi khoảng nửa mét thì dừng lại.
_Xin chào, anh là Nhật Minh. Từ hôm nay chúng ta sẽ là hàng xóm của
nhau, có gì mong em giúp đỡ nhiều.
Lạnh. Giữa mùa hè mà tôi thấy không khí như giảm xuống âm độ. Còn
chưa chịu từ bỏ sao?
Nhìn lại bàn tay đang đưa ra giữa không trung, tôi không thể rõ cảm
giác trong lòng mình là gì. Toan chát, chua xót...
Đóng kịch thật giỏi. Nụ cười, ánh mắt, thật giống chỉ mới lần đầu
tiên chúng tôi gặp nhau. Nhưng chỉ tôi mới biết, tất cả đã không
thể như lúc ban đầu. Qua đi đã qua đi, bỏ lỡ đã bỏ lỡ, thay đổi
được gì đâu?
Tuy nhiên, nếu anh đã làm như không quen tôi, tôi cũng không nhất
thiết phải vạch trần. Dù sao tôi lại không muốn thành đối tượng cho
người ta xem diễn.
_Bất công nha, gọi chúng tôi là “chị”, lại gọi cô ấy là em. Còn
muốn bắt tay nữa chứ.
_Cô Thu may mắn thật đấy, một anh vừa đi, lại có anh đẹp trai đến
làm hàng xóm. Cô phải tận dụng cho tốt nha! - Giọng điệu khiêu
khích ghen tị, lại như liều thuốc nổ mạnh đánh vào tôi.
Cố siết chặt tay, tự cảnh báo mình không cần xúc động. Bên kia sắc
mặt Nhật Minh cũng thoáng tối sầm lại. Xung quanh tôi, đám người
bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường. Có người còn giật giật tay áo kẻ vừa
nói.
Những ánh mắt nhìn tôi, đủ loại. Châm chọc, đồng tình, thương
hại...Còn ánh nhìn kì lạ đến khó hiểu của anh. Tôi chịu đủ rồi. Nếu
đã chẳng thể được yên, kia, tôi chỉ có thể rời đi.
_Tôi có việc bận, đi trước.
Lần này thì không ai ngăn đón tôi.
*****
Đêm. Tối như mực. Đâu đó văng vẳng tiếng ve kêu não nề, liên miên
không dứt.
Tôi dừng chân trước cửa nhà, loạng choạng mở cửa. Bỗng một tiếng
động vang lên làm tôi thót tim.
_Sao giờ này em mới về nhà?
Anh đứng trong góc tối, dần dần tiến lại gần tôi, vô hình có cảm
giác áp bách vây quanh lấy tôi.
_Lại vẫn uống rượu? Xem ra bài học tối qua chưa đủ với em thì
phải.
_Không liên quan đến anh. - Tôi tận lực làm cho giọng nói của mình
lạnh nhạt hết mức có thể.
_Không liên quan? Ngay cả vợ chưa cưới của mình cũng không liên
quan sao?
_Có cần em phải nhắc lại cho anh nhớ chúng ta đã chia tay rồi
không?
_Chia tay!? Ai nói? Là em nói sao? Chỉ để lại một lời xin lỗi là
coi như chia tay sao? - Giọng anh bất giác đề cao lên. Tôi mím chặt
môi, không nói, cố gắng mở lại cửa nhà.
_Vào đi.
Tuy rằng bây giờ là ban đêm, lại không thể đảm bảo sẽ không gặp ai
đó. Miệng lưỡi con người, thực sự rất đáng sợ. Tôi không muốn sáng
mai thức dậy, lại phải nghe nhiều lời bàn tán, chỉ trỏ nhiều hơn.
Hiện giờ tôi chẳng cần gì cả, ngoài yên tĩnh mà thôi.
Nhật Minh đi theo tôi vào trong, tự động đóng cửa lại. Hiện giờ chỉ
còn hai chúng tôi, có thể giải quyết hay kết thúc mọi chuyện.
Tôi thở dài, không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh.
_Rốt cuộc anh muốn gì?
_Về với anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
_Không thể!
_Vậy thì không còn cách nào khác, anh đành phải nói cho mọi người
biết quan hệ của chúng ta. Tin tưởng là họ rất có hứng thú đấy. -
Anh nhún nhún vai, vẻ mặt bất cần làm tôi sợ run.
_Anh điên rồi!
_Phải, anh điên rồi! Hai năm tám tháng hai mươi sáu ngày, em có
biết anh sống thế nào không? Điên cuồng đi tìm em, sợ em gặp chuyện
không may, sợ em mất tích! Cuối cùng nhận được tin em bỏ trốn với
cậu ta! Anh có gì không bằng hắn? Chẳng lẽ anh đối xử với em không
tốt sao? Anh cố gắng thay đổi, cố gắng làm mọi việc vì em, để rồi
đổi lại là cái gì? Là một câu xin lỗi sao?
Bỗng chốc cảm giác tội lỗi chợt dâng trong lòng tôi, không tự chủ
ngữ điệu dịu đi.
_Còn có rất nhiều lựa chọn, tội gì phải cố chấp thế đâu? Anh nên
tìm cuộc sống riêng của mình, đừng phí thời gian vào em nữa.
_Vậy phải làm sao bây giờ? Anh chẳng thể tập trung vào bất kì việc
gì. Đi đâu, làm gì, lúc nào cũng nghĩ về cô ấy, cho dù quen ai cũng
tìm bóng dáng của cô ấy. Bước trên đường, cứ hi vọng có thể nào
ngẫu nhiên gặp lại người đó, để đến khi đi xem mắt, thấy ai đó
giống cô ấy lại chạy đuổi theo cả mấy con phố...Cứ nghĩ là hận,
nhưng lại ở một khắc khi gặp được cô ấy thì biến mất không còn dấu
vết? Em nói đi, anh nên làm gì? Phải như thế nào mới có thể
quên?
Lồng ngực từng trận nhói đau. Một chút thấy gần như không thể hô
hấp. Cảm động sao? Hay đồng cảm? Quá hiểu rõ cảm giác đó, cũng biết
nó có bao nhiêu khổ sở. Yêu chẳng được, mà hận cũng chẳng xong. Cố
để quên, lại càng thêm nhớ, nghĩ vứt bỏ, nhưng lại luyến tiếc không
muốn buông tay...Tại sao không phải là anh? Tại sao không thể là
anh? Nếu lúc đó, tôi đừng yếu đuối, đừng mù quáng, nếu tôi lựa chọn
anh...Tất cả liệu có khác đi? Chỉ là, nói lại còn có tác dụng
gì...Muộn rồi.
_Nhật Minh, anh rất tốt, nhưng em rất tiếc...Chúng ta không thể
quay lại được nữa.
Anh xứng đáng nhận được nhiều hơn. Nếu trước kia đã không thể, vậy
bây giờ càng không thể...
Nhớ thật khó, quên càng khó. Đi đi thôi, tôi đã quá mệt mỏi
rồi...
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 49: Dằn vặt.
Gây tổn thương, giống như một con dao hai lưỡi, làm bị thương người
khác, đồng thời cũng thương tổn chính mình.
*****
_Uống rượu nhiều không tốt đâu.
Cùng với câu nói đó, ly vang trắng trên tay tôi cũng bị cướp đi,
rồi bị người nào đó uống cạn. Ly rượu đó...tôi vừa mới uống.
Thật là lạ, rõ ràng tôi không thấy anh, nhưng anh vẫn luôn ở những
lúc tôi không ngờ đến nhất thì xuất hiện.
_Mãi đuổi theo một người, anh không thấy phiền chán sao?
_Chẳng phải anh đã nói rồi thôi, anh sẽ chờ cho đến khi nào em có
thể chấp nhận anh.
Con người này...Làm thế nào để anh bớt cố chấp đây?
Đột nhiên hồi tưởng lại lúc sáng nay, không khỏi làm tôi rùng
mình.
“Em định đi đâu?”
Tôi giật thót, suýt chút nữa là lao đầu xuống đất.
“...Đi dạo.”
Đáng ra đi đâu là quyền của tôi, vì lẽ gì tôi lại thấy có điểm chột
dạ?
“Đi dạo vào ba rưỡi sáng?”
“Cái...Thời tiết tốt, tiện thể tập thể dục luôn.”
“Vậy cái túi to kia để làm gì?”
“Không...Không liên quan đến anh! Tôi muốn mang gì thì mang, chẳng
phải anh cũng mang theo ba lô sao?”
A...Ba lô!?
Anh chợt mỉm cười, cười đến da đầu tôi phát run lên.
_Thu, trừ khi em có cách nào đi mà anh không biết, bằng không, em
đi đâu, anh đi theo đó. Nhưng anh không dám đảm bảo mình sẽ không
lỡ lời nói ra chuyện của chúng ta đâu...À quên, hiện giờ anh đang
nghỉ phép, rất rảnh rỗi.
=.=”
_Sao vậy? Em không đi tập thể dục nữa sao? Tiện thể anh cũng đang
muốn vận động một chút đây.
_Không!!!
Tôi còn nói gì được đây!? Cho dù giọng nói anh có vẻ cợt nhả, tôi
vẫn có thể chắc chắn rằng, anh nhất định có thể làm được. Lúc trước
tôi cũng từng nghĩ anh là người dễ dãi, hay thay đổi, chỉ đến khi
quen anh lâu tôi mới biết, một khi đã quyết định thế nào, cực khó
để khiến anh từ bỏ. Nhưng càng là như thế, trong lòng tôi càng nặng
nề hơn.
_Bồi bàn, thêm một ly nữa!
Vốn dĩ tôi không thích vị đắng, vậy mà bây giờ, tôi lại thấy quen
với nó, tựa như nó đã trở thành một phần cuộc sống của mình. Nên
tôi không muốn ai đó cũng phải gánh chịu nó cùng tôi, đặc biệt là
anh.
*****
_La la la...Là la...Ha ha ha...
Đầu óc có vẻ mất dần tỉnh táo. Trước mặt, những cái bóng lung lay
làm tôi nhíu mày, không vui.
_Làm gì lắc lư mãi thế? Ngồi yên một chút xem!
_Đừng uống nữa, em say rồi.
Giọng nói mơ hồ, tựa hồ từ xa xa vọng lại...Mông lung, giống như có
người đỡ tôi dậy, dìu tôi bước đi.
Mọi thứ thật mờ ảo, không rõ ràng. Hình như tôi được đưa vào trong
xe, được tựa đầu vào vai ai đó. Cảm giác ấm áp quen thuộc làm tôi
thấy an tâm. Dường như đã lâu lắm rồi, tôi không còn cảm giác
này.
Khóe môi hơi cong lên, tôi không tự chủ được khẽ nỉ non.
“Thế Anh...”
Sau đó, nhận thấy vòng tay đang ôm mình thoáng cứng ngắc, nhưng
không có tiếng trả lời. Tôi vẫn thấp giọng rên rỉ, lại giống như
lẩm bẩm một mình.
“Tại sao?...Sao em lại bỏ đi?...”
“Bé Tuấn đi rồi, đến em cũng bỏ mặc chị nữa sao...”
“Đừng đi...được không?”
“Đừng đi...”
“Thế Anh...”
...
Không biết qua bao lâu, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng lục lọi,
rồi tiếng mở cửa nhà. Gần như cả người tôi đều dựa lên người
đó.
Bỗng nhiên cơ thể chợt nhẹ bẫng, tôi được ôm vào đặt lên giường
trong phòng ngủ. Một lúc sau, cảm giác man mát lướt qua trán tôi,
mặt tôi, cổ tôi. Thật thoải mái...
Một bàn tay nhè nhẹ vuốt ve má tôi, khẽ vén tóc tôi ra phía sau.
Bất giác tôi níu lấy tay người đó.
_Đừng đi...
Động tác kia bỗng ngừng lại, một bàn tay khác lại nắm lấy tay
tôi.
_Đừng lo, anh sẽ không đi.
_Thật không?...Không được đi...
_Ừ.
Tôi khẽ mỉm cười, dần dần thả lỏng xuống.
_Thế Anh...
Đêm. Yên tĩnh.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cùng tiếng bước chân xa dần,
tôi mới chợt mở mắt.