Có những con đường, một khi đã bước lên, sẽ không thể quay lại được
nữa...
*****
Tàu đi càng lúc càng nhanh. Nhà cửa, đường phố, con người, tất cả
dần trôi xa.
Coi như bỏ qua sao. Hối hận hay luyến tiếc...Nếu đã lựa chọn, chỉ
có thể tiếp tục tiến về phía trước.
_Chị mệt không? Hay là nghỉ tạm trước đi. - Thế Anh chợt nắm tay
tôi, ấm áp làm tôi không muốn buông ra.
_Ừ. - Tựa đầu vào vai cậu ấy, cảm xúc bất an dường như dần bình ổn
xuống dưới.
...
_Chị Thu!
_Gì?
_Chúng ta thương lượng một chút được không?
_Ừ?
_Dù sao em cũng lớn hơn chị hai tuổi, nếu ra ngoài mà chúng ta vẫn
gọi chị em thì rất kì.
_Thì sao?
_Vậy nên tốt hơn là chúng ta đổi ngôi xưng hô đi.
_...
_Bây giờ chị cũng có thể tập gọi trước cho quen.
_...
_Dễ thôi mà, chị chỉ cần bỏ tên đệm trước tên của em là xong.
_...
_Hoặc gọi cách khác cũng được, ví dụ như “honey” hay “anh yêu”
chẳng hạn...
...
=.=
*****
Khi chúng tôi đến nơi, khung cảnh tràn ngập nắng vàng, hiển nhiên
là thành phố này không hề có mùa đông.
Chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ trong khu chung cư ở quận Bình
Thạnh. Bắt đầu tự lập cũng không dễ dàng, Thế Anh chỉ vừa ra
trường, còn tôi thậm chí còn chưa tốt nghiệp. Có những ngày cả hai
phải ăn mì gói trừ cơm, lại có khi suýt chút nữa bị đuổi ra đường
vì không nộp tiền trọ đúng hạn...Nhưng mỗi ngày trôi qua đều thật
vui vẻ.
Cuối cùng cậu ấy cũng được nhận vào làm nhân viên thiết kế website
cho một công ty nhỏ, tôi thì tiếp tục làm cộng tác viên báo Hoa
cùng vài việc thiết kế lặt vặt khác. Tuy không thể nói là dư dả,
song cuộc sống cũng coi như tạm ổn. Ban ngày cậu ấy đi làm, tôi làm
việc tại nhà, nấu cơm rồi chờ cậu ấy về...Cảm giác đầm ấm ngọt
ngào, giống như một gia đình, gia đình của riêng chúng tôi.
Vào mỗi cuối tuần được nghỉ, tôi và cậu ấy sẽ đi hẹn hò, xem phim,
đi tản bộ hay tham quan thành phố...Chúng tôi cùng sóng vai bước
trên vỉa hè, tay nắm tay. Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ gỡ lá vàng vương
trên tóc tôi, sau đó tiện thể vò cho nó rối tung lên. Kế tiếp dĩ
nhiên là rượt đuổi + trừng phạt rồi.
Còn riêng khoản xưng hô, dù sao thói quen hơn hai mươi năm, nhất
thời không phải nói sửa là sửa được. Vậy nên trước mặt người khác,
tôi tận lực chỉ gọi tên cậu ấy. Với những cách gọi khác, quá rùng
mình, tôi chịu không nổi. =.=
Bình thản qua từng ngày, ngẫu nhiên nghĩ đến Nhật Minh, tôi lại
thấy ngực mình trầm trọng như đeo đá. Hẳn là anh rất hận tôi đi.
Tôi biết tôi nợ anh quá nhiều, những quan tâm anh dành cho tôi,
những an ủi động viên mỗi khi tôi cần, những khoảnh khắc ấm áp
trong cô nhi viện...Nhưng đối mặt với tất cả tình cảm đó, tôi chỉ
có thể cảm kích cùng xin lỗi. Tôi không mong anh sẽ tha thứ cho
tôi, chỉ hi vọng một ngày nào đó, anh sẽ quên tôi và tìm được hạnh
phúc cho riêng mình.
Về phần bố mẹ, có lẽ tiếp qua khoảng vài năm nữa, khi mọi chuyện
lắng xuống, tôi sẽ về nhận lỗi với họ...
*****
_Thế Anh, chúng ta đang đi đâu thế?
_Chị đoán xem.
_ Đoán được thì hỏi làm gì?
_Vậy lát nữa sẽ biết thôi!
_Xì...- Có cần phải bí mật thế không? Mới sáng sớm đã dựng tôi dậy,
không nói tiếng nào đã kéo tôi đi. Mà hôm qua tôi còn làm việc đến
khuya nữa. Mệt quá... =.=
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
_Thu, Thu!!
_Hả?
_Thật là! Ở trên xe mà cũng ngủ được, chị không sợ rớt xuống
sao?
_Ờ...Đến rồi à? - Tôi dụi dụi mắt, cố gắng quan sát hoàn cảnh xung
quanh. Đây là một khuôn viên rộng rãi, thảm cỏ xanh biếc với bốn
con đường giao nhau. Còn ở chính giữa là...
_Nhà thờ Đức Bà. - Cậu ấy mỉm cười, sau đó nắm tay tôi tiến lên
phía trước.
Trung tâm của công viên là một bức tượng Đức Mẹ trong tư thế đứng
thẳng, tay cầm trái địa cầu có đính cây thánh giá với khuôn mặt
hiền hòa, được tạc bằng đá cẩm thạch màu trắng.
Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ nhà thờ từ mái đến tường đều được bao
phủ bởi màu đỏ gạch nung. Ngay trước vòm mái là chiếc đồng hồ Thụy
Sỹ, hai bên là hai tháp chuông với sáu quả chuông lớn trang trí họa
tiết tinh xảo. Bước vào thánh đường, tôi đã bị choáng ngợp trước
không gian rộng lớn của nó. Hai hàng ghế được xếp ngay ngắn, hai
hàng cột chính hình chữ nhật, mỗi bên có sáu chiếc.
Cậu ấy dắt tay tôi, dần dần tiến vào lễ đường. Tim tôi bỗng nhiên
đập nhanh hơn, cùng cảm giác rung động khó nói thành lời.
_Thế Anh...
Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt cậu ấy. Đáy
mắt sâu lắng, chân thành...giống như muốn hút tất cả vào đó.
_A, trên đầu chị có gì này!
_Hả?
Bàn tay cậu ấy vụt qua trước mặt tôi, khẽ nắm lại rồi chậm rãi mở
ra.
Một đôi nhẫn bạch kim, kiểu dáng đơn giản, mặt trên có khắc hình
ngôi sao nhỏ, nếu nhìn kĩ có thể thấy dòng chữ “A&T” ở bên
trong. Trong thoáng chốc, tầm mắt tôi như mờ đi, còn sỗng mũi chợt
cay cay...
Lâu thật lâu trước kia, khi xem một bộ phim nước ngoài, tôi từng
nói với cậu ấy, muốn có một lễ cưới giống như thế...Trong nhà thờ,
cùng trao nhẫn cưới cho người mình yêu...
Nhưng giờ đã không còn quan trọng nữa, vì cậu ấy ở đây, vậy là đủ
rồi...
Chúng tôi đã ngồi bên nhau gần trọn một ngày, trên hàng ghế đầu
tiên, mỉm cười và cầu nguyện.
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 42: Mang thai.
Một vạch, hai vạch...
Hai vạch!?
Sao có thể...Thử lại lần nữa.
!.........
Không lẽ...thật sự...
_Thu!? Chị không sao chứ? Có phải bị đau bụng không, có cần em đi
mua thuốc không?
Tôi ngơ ngác đẩy cửa bước ra, bất an nhìn Thế Anh. Nếu biết...cậu
ấy sẽ phản ứng thế nào?
Trên hành lang khoa phụ sản, Thế Anh hưng phấn đến mức muốn nhảy
cẫng lên. Còn tôi thì ngại không dám đối diện với những ánh mắt
hiếu kì xung quanh, cố giật giật ống tay cậu ấy để nhắc nhở.
Xung quanh những tiếng cười khẽ vang lên, làm tôi xấu hổ cúi đầu
càng thấp, vội kéo cậu ấy ra ngoài.
_Đi!
.....
_Từ giờ trở đi chị không được làm việc nặng, phải giảm bớt thời
gian làm thêm, không được hoạt động mạnh, đi đứng phải cẩn thận,
không được chạy nhảy lung tung...
_Ừ, biết rồi.
Thật là, coi tôi là trẻ con chắc mà chạy nhảy lung tung?
Trông vẻ mặt nghiêm túc giống như bà bảo mẫu của cậu ấy, bất giác
tôi lại bật cười. Nhưng mà rất nhanh sau đó, tôi đã không cười nổi
nữa.
_Đây là cái gì?
_Nghe nói phụ nữ mang thai nên ăn nhiều rau.
Tôi nhìn vào mâm cơm, khóe miệng thoáng giật giật. Kết quả sau nửa
ngày xuống bếp đây sao? Rau muống xào tỏi, bí ngô xào, canh rau
ngót, củ cải kho...Hiển nhiên là ai đó đã quên phân biệt khái niệm
giữa “nên ăn nhiều” và “chỉ ăn” rồi.
_Chị định làm gì vậy?
_Giặt quần áo.
_Để đấy cho em, chị đi nghỉ đi.
...
_Đừng đụng vào, để bát đũa đấy em rửa, chị lên nhà đi.
...
_Đến cửa hàng tạp hóa sao? Chị cần mua gì viết ra giấy em mua
cho.
...
_Ngồi lâu bên máy tính không tốt đâu, chị nên ngủ sớm đi.
Tôi liếc đồng hồ trên tường, 8 giờ 30. Thậm chí đến cả chương trình
“Chúc bé ngủ ngon” còn chưa phát sóng. Mà tôi cũng tự thấy mình đã
qua cái tuổi ấy lâu rồi.
Lại nhìn lại “bảo mẫu” đang khoanh tay đứng cạnh giường, tôi bất
đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn save rồi đóng laptop.
_Thế Anh, hiện giờ chị rất ổn, em có thể đừng lo lắng quá như vậy
được không?
Suốt ngày chỉ ăn với ngủ, không được làm bất cứ việc gì, ngay cả
lau bàn, quét dọn cũng không được đụng tay. Mới đầu tôi còn thấy
vui vẻ vì được cậu ấy quan tâm, nhưng dần dần lại thấy nhàm chán
đến mức mốc meo lên rồi. Tôi còn nghĩ mình vẫn may mắn vì cậu ấy
còn phải đi làm, vậy mà không hiểu bằng cách nào Thế Anh lại lôi
được cả công việc về nhà. Hậu quả là tôi luôn ở trong tình trạng bị
“giám thị” gần như 24/24. Dẫu là người có tính nhẫn nại đến đâu thì
chắc cũng đã bị mài mòn hết rồi.
_Tất cả chỉ là muốn tốt cho chị thôi mà, nghe lời em, đắp chăn đi
ngủ đi.
...
_Có phải là em đang nuôi heo không?
Cậu ấy chợt bật cười, lại xoa xoa đầu tôi.
_Không sao, cho dù có là heo thì chị cũng là con heo đáng yêu
nhất.
_Không quan trọng, chỉ cần là con của chúng ta, em đều thích.
_Em có nghĩ ra cái tên nào để đặt không?
_Chị nghĩ sao?
_Nếu là con gái thì là Bích Nguyệt hay Bích Vân, nếu là con trai
thì Tuấn Tú hay Tuấn Huy.
_...
_Sao hả?
_Em không nghĩ sau này nó oán mẹ nó.
_Hả? Cái gì?
_Tên con gái thì tạm được, còn tên con trai thì...
_Thế Anh!!!
_Ha ha...
*****
Mỗi ngày đều bình yên trôi qua. Thế Anh vẫn không muốn cho tôi làm
việc nhà, nhưng sau thời gian “đấu tranh”, ít nhất tôi cũng được
làm vài việc vặt, dù gì cũng đỡ nhàm chán hơn suốt ngày ngồi ghế
xem ti vi. Chỉ là, không biết có phải do tâm lý khi mang thai, tôi
lại hay nghĩ vu vơ và ẩn ẩn cảm thấy bất an. Con người sao, một khi
quá hạnh phúc, ngược lại càng thêm sợ hãi. Sợ rằng một ngày nào đó,
tất cả sẽ tan biến giống như một giấc mơ, cuối cùng khi tỉnh lại,
chỉ còn đau khổ cùng tiếc nuối...
_Em đang làm gì đấy?
Cậu ấy giật mình, vội giấu giấu gì đó, trên mặt chợt hiện lên màu
đỏ khả nghi.
_Không...không có gì!
_Thật sao? - Không mới là lạ! - Thế sau lưng em có cái gì
đấy?
_Chỉ là tờ báo thôi, không có gì...
_Thế đưa chị xem.
Thấy vẻ bối rối của cậu ấy làm tôi càng muốn xem hơn. Nhất thời
chúng tôi lại giằng co, cậu ấy cố che vật đó sau lưng, còn tôi thì
cố với ra. Mà chiều cao thì chưa bao giờ là lợi thế của tôi cả.
Bỗng dưới chân chợt vấp, tôi theo bản năng ôm bụng, còn chưa kịp
ngã xuống thì đã được cậu ấy ôm lấy.
Bên tai chợt vang lên giọng nói lo lắng của Thế Anh.
_Chị không sao chứ? Có đau ở đâu không?
_Không...không sao. - May mà cậu ấy đỡ tôi, nếu không...Đột nhiên
tôi lại hối hận vì sự tò mò của mình.
Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức lại cứng đờ, trên mặt
đỏ rần lên. Theo ánh mắt của cậu ấy, tôi thấy cuốn sách “Cách chăm
sóc phụ nữ có thai” rơi trên mặt đất. Không thấy buồn cười, trong
lòng đều là một mảnh ấm áp.
_Em...em đi nấu cơm. - Cậu ấy vội nhặt lại cuốn sách, quay người
định ra ngoài nhưng tôi chợt ôm cậu ấy từ phía sau.
_Thu!?...
_Hứa với chị được không?
...
_Cho dù có chuyện gì xảy ra, đừng bỏ chị lại một mình được
không?
_Ừm.
Không cần gì cả, chỉ cần cậu ấy có thể mãi đối tốt với tôi như
thế...
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 43: Hạnh phúc có mong manh?
“Hứa với chị được không...Đừng bao giờ bỏ chị một mình.”
Vì bất an mà muốn một lời hứa, nhưng lại quên mất rằng, hứa hẹn
cũng chẳng đảm bảo điều gì.
Trong cuộc đời, hạnh phúc cùng đau khổ luôn xen kẽ nhau. Không có
ai là đau khổ mãi, cũng không có ai là hạnh phúc mãi.
Có đôi khi, cứ ngỡ đã chạm vào bến bờ hạnh phúc, nào ngờ cát lún,
bến bờ vỡ tan.
...
_Thai nhi có dấu hiệu phát triển bất thường, có khả năng sẽ phát
sinh dị tật...
Giống như có sét đánh bên tai, khung cảnh xung quanh tôi như chao
đảo. Tôi tưởng chừng mình sẽ ngã xuống, may mà có một bàn tay đã
giữ tôi lại.
Thế Anh...Dù cậu ấy có vẻ trấn tĩnh hơn tôi, nhưng chắc chắn đả
kích này với cậu ấy không thua gì tôi. Không phải tôi không biết
hậu quả của quan hệ huyết thống gần, tôi chỉ không nghĩ nó lại xảy
ra với tôi...
_Hai vị nên xem xét có nên giữ lại đứa bé này không, vì đứa trẻ
sinh ra có tỉ lệ bị dị tật bẩm sinh là 87%, hơn nữa khả năng sống
sót cũng không cao...
_Không! Không được! - Tôi kích động bắt lấy tay Thế Anh. Đó là con
của chúng tôi, cho dù khỏe mạnh hay ốm yếu tôi vẫn không thể vứt
bỏ!
_Thu, bình tĩnh đi. - Cậu ấy ghé sát vào tai tôi, khẽ mỉm cười trấn
an tôi, sau đó quay sang phía bác sĩ.
_Cám ơn, chúng tôi sẽ giữ lại đứa bé.
*****
*****
Hết thảy là như thế đột nhiên, lại như thế không chân thật. Muốn
tôi làm sao để đối mặt đây?
_Chị không sao chứ?
Tôi lắc đầu, hốc mũi bỗng chua xót.
_Thế Anh, xin lỗi...
_Đừng ngốc thế, đây không phải lỗi của ai cả.
Không...Nếu không phải tôi...
_Đừng khóc. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, được
không?
Tôi không nói gì, chỉ dựa sát vào người cậu ấy, cố bắt lấy một tia
ấm áp. Tại sao, trong lòng tôi vẫn luôn ẩn ẩn bất an?
Kế tiếp ngày, tôi và cậu ấy đều cố gắng không nhắc lại việc đó nữa.
Mà Thế Anh tựa hồ quan tâm tôi hơn. Hễ có thời gian rảnh, cậu ấy
lại bồi tôi chuyện trò, đi dạo, ngắm cảnh...Vì mang thai, khẩu vị
của tôi không được tốt, cậu ấy thường chạy ngược xuôi mua cho tôi
những món tôi thích, cũng hay tham khảo sách nấu ăn rồi thay đổi
thực đơn cho tôi. Cảm thụ sự chăm sóc dịu dàng đó, tim tôi từng
chút từng chút được lấp đầy, hoang mang cũng theo đó mà tan biến.
Có lẽ tôi nghĩ nhiều lắm, cậu ấy vẫn đối tôi tốt như vậy, vì cái gì
tôi phải lo lắng không đâu?
Thời gian trôi qua, bụng tôi cũng càng ngày càng lớn. Tay chân bắt
đầu có điểm phù ra, đi lại cũng khó khăn hơn. Nhưng cảm nhận một
sinh mạng đang dần dần lớn lên, đó là cảm giác thực kì diệu và ngọt
ngào. Chúng tôi cũng quyết định sẽ không đi siêu âm, dù là trai hay
gái, cả hai chúng tôi vẫn sẽ dành tình yêu thương cho nó.
Vào một ngày cuối thu, tôi chuyển dạ. Mới bắt đầu là cơn đau quặn
thắt truyền đến từ bụng dưới. Sau đó, từng đợt đau đớn liên tiếp
kéo đến, nhiều lần tôi cơ hồ như suýt ngất đi, nhưng ý chí nhắc nhở
tôi phải tỉnh táo. Cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con,
tôi mới an tâm nhắm mắt lại.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Tiêu Tuấn mới sinh ra sức khỏe vốn đã rất yếu, phải ở trong lồng
kính để theo dõi một tháng. Ngắm khuôn mặt trẻ thơ non nớt mà yếu
ớt, trong lòng tôi không khỏi chua xót. Đứa con tội nghiệp của
chúng tôi...
Tôi đã không thể đếm được số lần mình phải ra vào bệnh viện. Sức đề
kháng của Tiêu Tuấn không được tốt, chỉ cần thời tiết hơi chút thay
đổi liền dễ dàng bị bệnh, hơn nữa còn bộc phát nặng hơn những đứa
trẻ khác. Còn chưa kể đến bệnh tim bẩm sinh...Áp lực về tiền viện
phí cũng tăng lên, vì vậy khi chưa hết kì ở cữ, tôi đã lén Thế Anh
quay lại làm việc. Cả cậu ấy cũng bận rộn không ngừng, hay phải đi
làm đến mức tối khuya. Hình như ngoài công việc hiện tại, cậu ấy
còn làm thêm ở nơi khác nữa. Chỉ vài tháng mà cậu ấy gầy hẳn đi
rồi, da cũng sạm đi nhiều, nhìn thấy làm tôi đau lòng không thôi.
Tôi chỉ có thể cố gắng chăm sóc con thật tốt, để giảm bớt áp lực
cho cậu ấy.
Điều an ủi lớn nhất với tôi là bé Tuấn cũng rất ngoan, cả ngày
không khóc nháo, chỉ khi bị ốm mới quấy kêu một chút. Còn bình
thường luôn ngủ hoặc nằm một mình yên tĩnh, nếu có ai đùa gọi thì
lại y y nha nha cười rất là dễ thương. Một sinh mệnh đáng yêu như
thế, đáng lẽ phải được những điều tốt đẹp nhất. Nhưng cho dù tôi có
dành sở hữu tất cả tình thương cho con, cũng không có cách giúp bé
Tuấn khỏe mạnh lên. Nếu có thể, tôi thà rằng mọi tội lỗi, bệnh tật
hãy trút lên đầu tôi, và buông tha cho gia đình của tôi. Nhưng mà
không thể...
_Thu!?
Tôi giật mình, vội xóa đi nước mắt, mỉm cười ra nghênh đón cậu
ấy.
_Sao em về sớm vậy?
_Công ty mới xong một đồ án lớn, mọi người rủ đi liên hoan nhưng em
về trước.
_Thế sao em không đi cùng cho vui? - Hiếm khi cậu ấy được thả lỏng
một chút, tôi cũng muốn cậu ấy được ra ngoài cho thư thái.
_Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì nhớ chị rồi! Lâu rồi em
không
_Ha ha, nhưng mà đối tượng để em không đứng đắn cũng chỉ có một
thôi nha!
Tôi quay mặt sang một bên, không thèm để ý đến ai đó, nhưng khóe
môi không tự chủ khẽ cong lên.
_Con đâu rồi?
_Vừa mới ngủ. Em có mệt không? Tắm rửa qua rồi ăn cơm.
_Ừm.
Tôi định bước đi chuẩn bị thì lại bị ôm lấy từ phía sau.
_Thu...
_Sao vậy?
_Em yêu chị.
_...Ừ.
_Rất yêu rất yêu...
Mặt tôi lại đỏ lên, khẽ cười nhẹ, cảm giác giống như đang được ăn
một viên kẹo bọc đường ngọt ngào nhất.
_Còn chị có yêu em không?
_Không.
_A a! Keo kiệt! Chỉ một chữ thôi mà cũng không nói, người ta đã nói
đến như vậy rồi...
Giọng nói nghe qua như là trẻ con đang dỗi làm tôi bật cười. Thật
lâu sau, tôi mới đáp lại rất khẽ
_Có.
Sau đó không nói thêm gì nữa. Dù sao tôi cũng không quen với những
lời tình cảm sướt mướt đó. Yêu, chỉ cần luôn tâm niệm trong lòng là
được rồi, đâu cần lúc nào cũng giữ bên môi. Giống như tôi với cậu
ấy hiện giờ, lẳng lặng dựa vào nhau, lắng nghe lẫn nhau tiếng tim
đập, như vậy là đủ rồi...
Nhưng hạnh phúc này, có thể kéo dài lâu không?
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 44: Đau thương.
“Một người sinh ra, một người lại mất đi, thế giới vì thế mà cân
bằng. Nhưng đôi khi, con người lại không thể chấp nhận sự mất đi
đó.”
*****
_Bác sĩ, bác sĩ, làm ơn cứu con tôi...
Tôi gào đến đau rát cổ họng, nước mắt mặn chát không ngừng chảy
xuôi, không thể phân biệt nổi, đâu là thể xác đau, đâu là trái tim
đau.
_Chị bình tĩnh đã, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nói thật dễ nghe, bảo tôi làm sao bình tĩnh?
Sau lưng rất lạnh, cơ thể không khống chế được phát run. Cho dù
đang dựa vào tường, tôi vẫn thấy mình đứng không vững...
Bên tai vang lên tiếng bước chân chạy gấp gáp. Chợt một bàn tay đặt
lên vai tôi, không cần đoán tôi cũng biết đó là ai. Nhưng toàn thân
tôi lại run rẩy nhiều hơn.
_Làm thế nào bây giờ?...Sắc mặt con trắng bệch...Cả người co
giật...Là tại chị, là chị không chăm nom con tốt...
_Không sao, đừng lo, nhất định sẽ không có việc gì. - Cậu ấy gắt
gao ôm tôi, bờ vai ấm áp, nhưng không giống mọi lần có thể làm tôi
an tâm hơn, ngược lại là nỗi sợ hãi len lỏi toàn thân.
Không phải lúc cậu mợ tôi bị tai nạn cũng có người nói như vậy sao?
Nhưng kết quả thì sao? Không, tôi không dám nghĩ tiếp nữa...Nếu nhỡ
có chuyện gì xảy ra...
_Sẽ không, sẽ ổn thôi...
Không biết là an ủi tôi, hay an ủi chính mình?
Chờ đợi, không khác nào một loại tra tấn. Đặc biệt là khi ta biết
người thân của ta đang trong tình trạng nguy hiểm, còn bản thân lại
không giúp được gì. Chỉ có thể bất lực phó mặc cho số phận...
Hành lang rất tĩnh, tĩnh đến mức kì quái, tĩnh đến làm cho tôi
hoảng hốt. Thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ phát ra từ một phòng
bệnh nào đó, giống như khoét sâu thêm nỗi bất an.
Tôi chán ghét bệnh viện. Tôi ghét mùi thuốc kháng sinh ở khắp mọi
nơi, ghét hương vị bệnh tật, ghét hơi thở tử vong...Nhưng tôi ghét
nhất, là câu nói cửa miệng mang tính thương hại của bác sĩ.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Đã bao nhiêu lần tôi nghe thấy câu này? Đã bao nhiêu lần tôi bật
khóc rồi thầm oán ông trời bất công? “Cố gắng hết sức”, có thể sao?
Nếu thật thế tại sao những người thân của tôi vẫn lần lượt ra đi!?
Đầu tiên là ông nội tôi, sau đó là bà nội bệnh nặng, đến ông bà
ngoại, rồi đến cậu mợ tôi...
Cho nên lần này, tôi đã không nghe nổi nữa. Không còn thấy đau, mà
là chết lặng. Trước mắt một mảnh tối đen, cái gì cũng không muốn
nghĩ, cái gì cũng không muốn nhớ...
*****
Chỉ là mơ thôi, một cơn ác mộng.
Đến khi tỉnh lại, tất cả đều chưa từng xảy ra...
...
“Chúng ta có con, chúng ta thực sự có con...”
...
“Từ giờ trở đi, chị không được làm việc nặng, phải giảm bớt thời
gian làm thêm, không được hoạt động mạnh, đi đứng phải cẩn thận,
không được chạy nhảy lung tung...”
...
“Theo em là con trai hay con gái ?”
“Không quan trọng, chỉ cần là con chúng ta, em đều thích”
“Em có nghĩ ra cái tên nào để đặt không?”
.
“Nếu là con gái thì là Bích Nguyệt hay Bích Vân, nếu là con trai
thì Tuấn Tú hay Tuấn Huy.”
...
Tại sao...chuyện này lại xảy ra với tôi?
“Thai nhi có dấu hiệu phát triển bất thường, có khả năng sẽ phát
sinh dị tật...”
...
“Cho dù có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, được
không?”
Những hình ảnh liên tục lướt qua. Đôi mắt to tròn, long lanh của bé
Tuấn, nụ cười xinh đẹp, đáng yêu...Sau đó, đột ngột tan biến.
Trong nôi, khuôn mặt đỏ bừng, tiếng rên rỉ khổ sở rồi ngừng
hẳn...
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Thân thể bé nhỏ, dần dần lạnh ngắt...
_Khônggg!!!
_Thu, chị tỉnh!?
Có chút không xác định, tôi mờ mịt nhìn xung quanh. Khi thấy Thế
Anh ngồi bên giường, phút chốc tim tôi đập nhanh hơn, giống như tìm
được một điểm tựa, vội bắt lấy tay cậu ấy.
_Tuấn...Tuấn đâu? Con đâu!? - Giọng tôi khàn đặc, cảm giác như
cuống họng khô rát quá lâu.
_Chị vừa mới tỉnh, nên nghỉ thêm một lát...
Tại sao không trả lời tôi? Tại sao lại né tránh tầm mắt tôi?
_Nói cho chị biết không phải sự thật đúng không? Bác sĩ nhầm lẫn
đúng không? Bé Tuấn vẫn ổn đúng không?
Nói gì đi...Nói chỉ là ác mộng thôi.
_...Xin lỗi.
Vậy là hi vọng duy nhất còn sót lại trong lòng tôi cũng chấm dứt.
Tôi thấy bờ vai cậu ấy ôm tôi đang run run. Hình như có chất lỏng
ươn ướt thấm vào vai áo tôi. Cắn chặt môi, tôi cố ngăn mình khóc ra
tiếng, chỉ nắm chặt vạt áo cậu ấy.
Làm sao tôi không nhận thấy cậu ấy trông tiều tụy đi. Khuôn mặt hốc
hác, quầng mắt thâm đen, cằm thì lởm chởm đầy râu chưa cạo...
Hóa ra tôi đã hôn mê ba ngày, là cậu ấy vẫn luôn túc trực bên tôi.
Còn đứa con trai tội nghiệp của chúng tôi...Ngay cả cơ hội nhìn mặt
nó lần cuối, tôi cũng không có.
Tôi không trách Thế Anh. Vừa phải một mình lo đám tang, vừa phải
chăm sóc tôi, đã quá mệt mỏi cho cậu ấy rồi. Hơn nữa, tôi biết
những gì cậu ấy phải chịu đựng còn lớn hơn tôi. Trong một thời gian
ngắn, liên tục phải chịu nỗi đau mất đi người thân, cho dù là bất
cứ ai cũng khó mà tiếp nhận nổi. Vậy mà cậu ấy còn phải an ủi
tôi...
Là trừng phạt sao? Nhưng tại sao lại không phải là tôi? Tại sao lại
trút lên Tiêu Tuấn của tôi? Nếu chỉ vì muốn hành hạ tôi, khiến tôi
phải dằn vặt, vậy thì số phận đã thành công rồi.
Chỉ là, càng lúc, sợ hãi cùng bất an càng vây quanh tôi nhiều
hơn.
Tại sao tôi lại cảm thấy, tất cả chuyện này mới chỉ bắt đầu?
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 45: Cãi nhau.
“Nghi ngờ và ghen tuông vô cớ là thuốc độc giết chết tình
yêu.”
*****
Thế Anh thường xuyên về nhà muộn hơn. Hơn nữa, cậu ấy cũng thường
ngủ trên sô pha ngoài phòng khách. Cậu ấy nói, vì phải tăng ca nên
không muốn làm quấy nhiễu tôi.
Vẫn là câu nói quan tâm như thế, nhưng...không giống. Có gì đó tựa
như...khách sáo hơn, xa lạ hơn. Xa lạ!? Khi nào thì giữa chúng tôi
lại xuất hiện từ này? Không, chắc chắn là ảo giác, hẳn là do tôi
nghĩ quá nhiều.
_Muộn rồi, chị còn chưa ăn gì sao?
_Chị đợi em.
Ánh mắt cậu ấy thoáng qua vẻ kì lạ, rất nhanh lại khôi phục bình
thường.
_Lần sau chị cứ ăn trước, đừng đợi em. Buổi tối em cũng ăn qua cơm
hộp với đồng nghiệp rồi.
...
_Chị biết rồi.
Vì lẽ gì tôi thấy nhợt nhạt như...cậu ấy tránh né tôi!? Ảo giác,
chỉ là ảo giác thôi.
...
_Mắt chị làm sao vậy? Chị khóc à?
_Không phải, tại lúc nãy chị thái hành nên bị cay mắt thôi.
Lí do quá mức miễn cưỡng, đến tôi cũng khó mà tin nổi. Vì thế tôi
có chút khẩn trương, sợ cậu ấy phát hiện ra điều gì.
_Có nước nóng không? Em đi tắm trước.
_Ừ, có.
Nét mặt cậu ấy không có gì khác thường, làm tôi thở ra nhẹ nhõm.
Tôi thực sự không muốn cậu ấy biết...Những ngày này, tôi vẫn luôn
cố tỏ ra vui vẻ trước mặt Thế Anh, không muốn cậu ấy thấy tôi khổ
sở, cũng không muốn nỗi đau làm cuộc sống giữa chúng tôi trở nên
ngột ngạt. Bởi vì sự thật không thể thay đổi, không bằng thêm quý
trọng hiện tại.
Nhưng tại sao, càng ngày tôi càng khó nắm bắt suy nghĩ cậu ấy hơn?
Vẫn những câu nói đó, vẫn ánh mắt đó, vì lẽ gì tôi lại có cảm giác
lạnh nhạt đâu?
Cậu ấy trách tôi sao? Hay là cậu ấy...hối hận!?
Không, Thế Anh đã hứa với tôi, cậu ấy sẽ không bỏ tôi một
mình...
*****
_Thu!
Tôi thoáng cứng ngắc, sau đó hít sâu rồi chậm rãi quay người
lại.
_Thím Lưu.
Là hàng xóm cạnh nhà chúng tôi, con người thím Lưu vốn rất tốt
bụng. Ngày trước, cứ khi nào tôi có việc phải ra ngoài, thím vẫn
thường trông con giúp tôi. Nhưng cũng chính vì thế, mỗi lần trông
thấy thím, tôi sẽ không thể tự chủ được nhớ đến bé Tuấn. Không,
thật ra tôi sợ gặp bất kì người quen nào, tôi sợ phải đối mặt với
những ánh mắt đồng cảm, cùng những câu nói thương hại...
_Dạo này bọn cháu thế nào?
_Vẫn...như vậy thôi.
_...Cháu cũng đừng đau buồn quá. Dù sao...hai đứa vẫn còn trẻ, sau
này còn nhiều cơ hội.
Bất giác tôi siết chặt tay. Cho dù biết thím Lưu có lẽ không có ác
ý, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật chói tai.
_Bây giờ cháu còn có việc, cháu xin phép đi trước.
Tôi vội quay lưng đi, mới được hai bước lại bị gọi lại.
_Thu...Có lẽ thím hơi tọc mạch, nhưng mà...Quan hệ của cháu với Thế
Anh...vẫn ổn chứ?
_Sao thím lại hỏi thế?
Không hiểu sao, tự nhiên tôi lại thấy bất an.
_...Không có gì, chỉ là...thím nghĩ, cháu nên quan tâm đến cậu ấy
một chút.
_...Cháu biết rồi.
_Là vợ chồng, có gì thì nên chia sẻ với nhau, nếu có khúc mắc gì
thì cũng nên giải thích, đừng để tổn hại đến tình cảm...
_Thím Lưu, có chuyện gì sao ạ?
_À không...Thím chỉ định nhắc nhở cháu thế thôi...Thôi thím đi
đây.
Tôi nghi hoặc nhìn theo bóng thím Lưu, trong lòng đột nhiên dâng
lên một dự cảm xấu. Thím Lưu vẫn không thường có thói quen nói úp
mở như thế, hẳn là đã có chuyện gì đó...Nhưng, có thể là gì
đây?
*****
_Chị đang làm gì đấy?
_Không có gì, chị chỉ dọn dẹp lại một ít đồ đạc cũ thôi. - Chủ yếu
là quần áo cùng đồ chơi của bé Tuấn...
_Hôm nay em về sớm à?
_Ừ, xong việc rồi nên em về trước. Có cần em giúp gì không?
_Không cần đâu, chị tự lo liệu được rồi.
...
Không khí thoáng chốc lại trở nên trầm mặc. Tôi khẽ vuốt ve cây xúc
xắc, nhớ lại đôi mắt sáng lấp lánh, bàn tay nhỏ xinh cố sức giật
dây chiếc chuông nhỏ. Bỗng nhiên mũi tôi chua xót, vội quay sang
hướng khác.
_Đây là...cái gì?
Hả? Không biết từ lúc nào, Thế Anh đã đứng đằng sau tôi, đột ngột
ra tiếng làm tôi giật mình.
Cậu ấy đứng quay lưng về phía ngọn đèn, làm tôi không thể nhìn ra
biểu tình gì trên khuôn mặt đó. Chỉ có cảm giác áp bách cùng giọng
nói âm trầm...Còn trên tay cậu ấy...là quyển sổ!?
_Chị...vẫn còn nhớ anh ta!?
_Em nói ai?
_Nhật Minh.
_Em nói cái gì?
Tôi đã bỏ mặc tất cả, vậy mà giờ cậu ấy còn nghi ngờ tôi sao?
_Vậy đây là sao?
Một tờ tranh chợt rơi xuống trước mặt tôi, là Nhật Minh cùng bọn
trẻ ở cô nhi viện. Nó đã khá cũ, mơ hồ còn trông thấy những đường
vò nhàu đã được vuốt phẳng. Thậm chí tôi cũng không nhớ tôi đã để
nó ở đó từ lúc nào.
_Chỉ là một bức vẽ thôi.
Nói cách khác, tất cả cũng đã qua, không phải sao?
_Thế chị có dám đốt nó đi?
_Em đừng trẻ con thế được không?
_Phải, em mãi chỉ là trẻ con, không được chín chắn như anh ta. Chị
hối hận rồi phải không? Vậy quay lại kết hôn với anh ta đi!
Chát!
Tôi trừng hướng Thế Anh, vừa tức giận vừa tổn thương. Bàn tay còn
lưu lại cảm giác nóng rát, nhưng tôi không hề thấy đau. Không gian
tựa như ngưng kết lại, một lúc lâu sau, cậu ấy quay lưng bỏ
đi.
Tôi mềm nhũn ngã xuống cạnh giường, hơi nước dần mơ hồ tầm mắt. Từ
khi rời nhà đi, đây là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau.
Tối đó, cậu ấy không về nhà, còn tôi gần như thức trắng đêm.