Sáu người chúng tôi cùng ngồi chung một bàn. Thế Anh,Nhật
Minh,Phượng Ngân,Phong,Hà và tôi.
Nhưng không khí quái dị bao trùm vẫn không hề giảm tí nào !
Tất cả đều cố tập trung vào bữa ăn. Ngoài tôi,Nhật Minh và Thế
Anh,3 người còn lại đều trong trạng thái có thắc mắc mà không dám
hỏi. Tôi còn cảm thấy giữa anh ta và cậu ấy thỉnh thoảng còn có
điện từ trường xẹt qua xẹt lại nữa. Trời đang nóng gay gắt mà mồ
hôi lạnh của tôi lại cứ đổ dồn. Thật chẳng hiểu tại sao. Mà hình
như tôi nghe ở đâu đó nếu lúc ăn, tâm trạng không tốt thì rất hại
dạ dày. Nhưng cứ như thế này,tôi chắc không chỉ đau dạ dày mà còn
đau tim quá.
_Tôi ăn xong rồi.
_Chị mới ăn có thế mà được à? - Hừ. Nhờ "phúc" của ai chứ? Giờ thì
đến cả cơm tôi cũng chẳng nuốt nổi. Chỉ muốn mau chóng thoát ra
thôi !!!
_Đúng đấy. Em ăn thêm thịt kho tàu đi. - Anh ta gắp mấy miếng bỏ
vào bát tôi.
_Cả rau xào nữa. Ăn nhiều thịt quá cũng không tốt. - Lại đến cậu ấy
cho rau vào bát tôi.
_Hừ,ăn thêm chả này.
_Đậu kho này.
.....
Khoé môi tôi giật giật. Cái bát của tôi thì ngày càng cao lên.
Những người còn lại và tôi hình như đều bị lãng quên bởi "trận
chiến nhồi thức ăn". Nhưng mà... Ặc. Thôi chết! Tôi nhìn Phượng
Ngân và Thu Hà. Sắc mặt họ tối thui. AAAaa.....Thế Anh! Nhật Minh!
Hai tên ngốc!!!
.....
Bữa ăn khó nuốt nhất từ trước đến giờ,bắt đầu với không khí kì
quái, và kết thúc bằng việc tôi bị bội thực. T.T
Phần 11: Họ ghét nhau !?
Buổi chiều,tranh thủ lúc rảnh rỗi,Hà thu kéo tôi ra một góc.
_Này, anh Thế Anh với anh Nhật Minh có chuyện gì thế?
_Tớ không biết. - Tôi còn không biết phải hỏi ai đây.
_Nhìn biểu hiện của họ như thế...Nếu không biết anh Thế Anh là em
họ cậu,chắc tớ sẽ nghĩ anh ấy đang...ghen.
_Ha ha ha ha...ha...ha... - Tôi nghiêm mặt. - Cấm cậu nói lung
tung.
_Haizz...Mà chuyện này làm sao có thể chứ! Nhưng mà...Tớ có thể
chắc chắn một điều là,họ không ưa nhau.
Họ ghét nhau ư? Còn nữa,Thế Anh...ghen !? Không thể nào. Tôi lắc
lắc đầu thật mạnh. Lại nghĩ đi đâu rồi. Cậu ấy có cảm tình với
Phượng Ngân cơ mà. Với lại...chúng tôi...
_Cậu không sao chứ? Mà cậu cũng tội nghiệp thật. Tình yêu,tình
thân...Biết lựa chọn bên nào...ai...Chẹp chẹp... - Cốp!! - Oái! sao
cậu đánh tớ?
_Bớt nói nhảm đi. - Thật là...Chắc độ này cậu ta uống quá nhiều
Fristy rồi.
****
Cuối cùng,sau tất cả đống rắc rối + lộn xộn cùng vất vả buổi
sáng,tôi cũng được đền đáp.
Nhìn những đứa nhỏ dễ thương,ánh mắt rạng ngời mặc lễ phục trên sân
khấu,tự nhiên tôi thấy thật ấm áp và bình yên...
_Bọn trẻ đáng yêu đúng không !?
Tôi quay sang.
_Ừ. - Cho dù tôi không thích anh ta nhưng cũng phải thừa nhận ,hôm
nay anh ta là một trong những người tích cực nhất.
...
_Gặp lại em,anh rất vui. - Ặc. Nổi da gà quá.
_Còn tôi thì không.
Anh ta bật cười.
_Ha...Em không thể nào bớt lạnh nhạt với anh hơn được à?
_Nếu anh không thích bị lạnh nhạt thì làm ơn tránh xa xa tôi một
chút.
_Em...ghét anh đến thế à?
_Không. - Không phải ghét,mà là cực chán ghét. Mỗi lần gặp hắn ta
đều xảy ra chuyện cả.
_Không sao. Anh sẽ làm em thay đổi. - Anh ta cười tự tin. Hừm. Làm
thế nào chứ? Định tẩy não tôi chắc?
_Chị Thu !...Hừ. Sao anh lại ở đây?
_Sao tôi lại không thể ở đây?
Cái...ắc...Tôi thấy lạnh sống lưng quá.Này...Không phải họ định
đánh nhau đấy chứ?
_Đừng nhìn nữa! - Bất giác tôi lại đưa tay che mắt hai người
đó.
_Được thôi. Nếu em muốn. - Hắn ta cười. ( hừ. Lại cười. ) Rồi đột
nhiên...Hắn nắm tay tôi rồi hôn lên đó!
Aaaa! Sao hắn dám !? Tôi vẫn còn sững sờ,chưa kịp phản ứng thì Thế
Anh đã kéo tôi lại và đứng chắn phía trước.
_Anh làm cái gì đấy? - Cậu ấy thực sự rất tức giận,gân xanh trên
mặt đang nổi hết cả lên. Mà không chỉ cậu ấy,cả tôi cũng đang bốc
hoả đây.
_Chỉ là một cách để biểu lộ tình cảm thôi. Mà cô ấy còn chưa nói gì
thì cậu có tư cách gì để nói chứ? Cũng chỉ là "em họ" thôi
mà.
_Anh!!!
_Thôi bỏ đi. Thế Anh,chúng ta đi ! - Rồi tôi kéo tay cậu ấy. Nếu cứ
ở lại chắc sẽ xảy ra ẩu đả quá. Không được,nếu thế công sức mọi
người ngày hôm nay đổ hết xuống biển mất. Vì hắn ta? Không
đáng.
Bỗng nhiên tôi khựng lại.Thế Anh không bước nữa.
_Sao thế?
_Chị đi theo em. - Nói rồi cậu ấy kéo tôi ra chỗ vòi nước rồi nhẹ
nhàng rửa tay tôi.
...
_Tên đó không phải người tốt đâu.
_Ơ...ờ...
_Nếu so với anh ta thì Hà Vũ tốt hơn nhiều. Ít nhất anh ấy cũng yêu
chị thật lòng.
_Ờ...ừm...
_Sau này chị nên tránh xa hắn ra một chút,nếu không chị sẽ bị tổn
thương đấy... Mà nãy giờ chị có nghe em nói gì không thế?
_À...có...- Thật ra là không. Cậu ấy lo cho tôi sao? Vì vậy nên mới
phản ứng như thế...Mà cậu ấy đang nắm tay tôi sao?
Có lẽ phải cảm ơn trời tối đã che giấu khuôn mặt giờ giống hệt quả
gấc của tôi,còn phải cảm ơn tiếng nước chảy đã át đi tiếng tim tôi
đang đập loạn...
_Xong rồi - Lại giống như ảo thuật,cậu ấy rút từ trong túi ra tờ
khăn giấy,lại cẩn thận lau tay cho tôi.
_Để tự chị được rồi! - Tôi rụt vội tay lại.
_Chắc buổi diễn cũng sắp kết thúc rồi,chị đi xem có gì cần dọn dẹp
không đây. - Xong tôi chạy đi luôn.
Phù...Nguy hiểm quá...Sau này tôi cũng phải giữ khoảng cách với cậu
ấy mới được.
Tim tôi vẫn còn nhảy liên hồi... Rồi tôi chợt nhìn xuống bàn
tay,khoé môi không tự chủ được khẽ cong lên...
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 12: Thích tôi !?
Hừm...Hừ...Thật bực mình...Bực mình quá!!! Cái tên biến thái kia từ
tuần trước ngày nào cũng đến lớp tôi,lại còn không biết từ đâu kiếm
ra được số điện thoại của tôi,báo hại tôi không ngày nào yên ổn.
Buổi sáng thì phải nghe những tiếng xì xào chỉ trỏ,đến tối thì hết
bị gọi điện lại nhắn tin,làm tôi phải tắt máy... Lại thêm cả bà lớp
trưởng nhiều chuyện "hảo tâm" thích lo chuyện bao đồng , thông qua
mạng lưới "4 số 8" ( vì chỉ một số thì không đủ ) đi "thu thập tin
tức" về hắn. Dù tôi đã hét hàng trăm lần là tôi không muốn nghe mà
bà 8 đó vẫn không tha, cứ lảm nhảm bên tai tôi,nào là thành tích
học tập tốt, thể thao: xuất sắc ( Hắn từng có mặt trong đội tuyển
bóng rổ trường,đi thi giải sinh viên toàn quốc đạt giải nhất.),rồi
là nhà giàu ( Bố hắn là chủ tịch tập đoàn Trường Thiên. Hừ. Bố hắn
chứ đâu phải hắn!) ,đẹp trai ( Cái này thì tôi không biết,vì có bao
giờ để ý kĩ hắn đâu.). Riêng bộ sưu tập bạn gái của hắn,mỗi tuần
một cô ( Mà hình như vẫn kém tôi trong thời kì "khủng hoảng" - 3
tháng 13 anh,chỉ khác là tôi thì để "bị đá",còn hắn thì đá người
khác.) Ngoài ra Thu Hà còn "tốt bụng" nhắc nhở thêm,số người muốn
làm bạn gái hắn ( chỉ tính riêng trong trường ĐH Mĩ thuật K ) có
thể xếp từ đầu cầu đến chân cầu Chương Dương. Hừm, nhảm nhí thật.
Rõ ràng là chẳng liên quan. Mà thậm chí, càng nghe nhiều thì chỉ
càng làm tăng thêm ác cảm của tôi đối với hắn thôi.
****
_Hoài Thu !
Tôi sa sầm mặt.
_Anh không có việc gì làm à? Sao suốt ngày cứ đến "ám" tôi thế? -
Chẳng lẽ học năm cuối rảnh rỗi vậy sao?
_Em thường gọi những người theo đuổi mình là "ám" à?
Haizz...Tôi thở dài bất lực. Đúng là chặt không đứt, mà dứt cũng
không ra mà...
_Rốt cuộc là tại sao? Tôi với anh cùng lắm cũng chỉ gặp nhau có mấy
lần. Chẳng lẽ với ai anh cũng dễ dãi vậy à?
_Không phải,em là đặc biệt nhất. Anh với em là vừa gặp đã
yêu.
Sặc. Hoàn hảo là từ sáng đến giờ tôi chưa có ăn gì,nếu không chắc
ói hết ra luôn. Hắn ta, chỉ có thể dùng một từ duy nhất để hình
dung: quái vật.
_Hình như lần đầu gặp anh có cợt nhả thế này đâu. - Hừ,đóng kịch
giỏi thật. Nếu mà biết trước thế này thì tôi đã vứt ngay cái khăn
vô sọt rác rồi.
_Vậy...Em thích anh lúc đó hay anh bây giờ?
_Cả hai !!! Tôi đều ghét. - Tôi trả lời luôn,không cần suy
nghĩ.
_Vậy em muốn anh trở thành như thế nào?
_Giống cậu ấy. - Lại không cần suy nghĩ,tôi trả lời luôn. Thậm chí
không thèm tính đến hậu quả...Mà khoan!... Oái! Hậu quả!?...Tôi vừa
nói cái gì?
Quả nhiên, nét cười cợt trên mặt anh ta biến mất,thay vào đó là sắc
mặt cực kì khó coi.
_Không...coi...coi như tôi chưa nói gì... Anh cứ là anh là được
rồi!...Đúng đó,cứ là anh là tốt nhất...ha ha...- Tôi lại nói nhảm
gì thế này? Thật muốn đập đầu vào tường quá ! Tại sao tôi cứ liên
tục làm tổn thương người khác mãi thế?
Đột nhiên, anh ta xoa đầu tôi. Tôi chợt khựng lại,ngây ngốc nhìn.
Từ trước đến giờ...hành động này...chỉ có mình cậu ấy...
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
_Không sao...Anh có thể chờ. Rồi sẽ có ngày,anh sẽ làm em thích
chính anh,không phải ai khác.
Tôi vẫn là,ngây ngốc cùng thẫn thờ...
_Nhưng ít nhất,anh sẽ không làm em khóc.
Tôi lại giật mình,chấn động lần thứ hai. Anh ta...Chẳng lẽ anh ta
biết !? Không! Không thể nào!
Nhưng nhìn nụ cười dịu dàng kia...Liệu có phải anh ta thật lòng
không? Không nên. Thích tôi,chỉ có đau khổ. Tốt nhất nên đẩy anh ta
ra ngay từ bây giờ.
Tôi quay người lại,nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đôi mắt
màu nâu thật đẹp.
_Xin lỗi,tôi thực sự không thể đáp lại tình cảm của anh. Tôi đã
thích người khác rồi. - Cho dù tôi và người đó là không
thể...
_Không sao. Có đối thủ thì mới thú vị chứ! - Hắn lại cười.
Mí mắt tôi giật giật. Cái tên này...Tức chết mà! Chắc vừa nãy tôi
bị "não" nên mới cho rằng hắn ta thật lòng. Hừ. Mặc kệ hắn đi. Có
lẽ đối với hắn, việc theo "ám" tôi chỉ như một trò chơi chinh phục
để chứng tỏ sức cuốn hút của bản thân mà thôi. Cũng may. Dù gì một
thời gian nữa nếu biết không có kết quả,chắc hắn sẽ từ bỏ.
Phần 13: Mất tích !?
Tháng 10. Trời vừa vào thu. Nắng nhẹ trải dài. Vài cơn gió rì rào
lung lay hàng cây. Trên sân trường,hai chiếc bóng song song sánh
vai...
_Chị Thu!
_Ừ ?
_Hình như một tuần rồi không thấy anh ta nhỉ ?
_Em quan tâm sao ? - Tôi bật cười. Hai người này chẳng biết kiếp
trước có thù oán gì mà hễ cứ gặp nhau là lại cãi nhau.
Tôi khẽ nhếch môi, ngước lên nhìn bầu trời trong xanh,tâm hồn thư
thái. Yên tĩnh một tháng qua bị kẻ nào đó phá rối rốt cuộc cũng
quay trở lại. Tôi đã nói rồi mà,nếu biết sẽ không có kết quả, hắn
sẽ từ bỏ thôi. Chỉ là có vẻ hơi sớm so với tôi nghĩ, nên cũng có
chút thất vọng. Mà khoan,thất vọng? Khi nào thì tôi lại có cái cảm
giác này? Không phải là tôi nên cao hứng sao? Hay là...vì tôi đã
quen với sự xuất hiện liên tục của hắn?
Mỗi ngày hắn đều có mặt ở lớp tôi,thậm chí đôi khi còn ngang nhiên
"dự giờ" một số môn... Làm tôi buộc phải nghi ngờ năm nay hắn muốn
trượt tốt nghiệp. Mà sao tôi phải quan tâm nhỉ? Hắn đỗ hay hắn
trượt, hay hắn biến mất... Tất cả đều chẳng liên quan tôi.
***
Giờ tan học
_Thu ! Có người tìm cậu kìa. - Lại gì nữa đây? Hôm nay tôi đã đen
đủi lắm rồi,tan học mà còn phải ở lại trực nhật. Ôi,còn đâu phim
hoạt hình yêu dấu của tôi... Mà sao vẻ mặt bà 8 này như đang âm mưu
gì xấu xa thế nhỉ? Nghi ngờ quá.
Nhưng khi ra cửa lớp thì tôi đã hiểu tại sao. Tôi khẽ thở
dài.
_Có chuyện gì?
_Đi với anh đến một nơi.
Tôi trừng lớn mắt.
_Hừ. Tại sao?
_Hoạt động của sinh viên tình nguyện ấy mà. Em còn nhớ cô nhi viện
Bình Minh không? Hôm nay chúng ta sẽ đến đó phát quà.
_Nhưng ai cũng được cả,sao nhất thiết phải là tôi?
_Ồ,vậy sao? - Anh ta âm hiểm cười,mắt quét qua phía sau tôi. Tôi
bỗng có dự cảm xấu,vội quay đầu lại, rồi chợt há hốc mồm.
Một đám đông lố nhố lấp ló ở cửa lớp,bị tôi phát hiện bèn nháo nhào
quay vào. Quét quét quét,lau lau lau...,nhưng vẫn không quên thỉnh
thoảng liếc trộm lại đây. Thật đau đầu mà.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
_Tôi không đi. Còn rất nhiều người ở đây, anh cứ tuỳ tiện kiếm ai
cũng được.
Anh ta lại cười,hướng vào trong nói lớn :
_Có ai muốn đi không?
_Không,không đâu...
_À ờ,Thu đi là thích hợp nhất!
_Đúng đó,yên tâm đi,trực nhật bọn này lo cho. Hẹn hò vui vẻ...À
quên,đi phát quà vui vẻ...ha ha...
Cái...Tôi bắn ánh mắt toé lửa vào đám bắng nhắng. Sau đó,một cách
không tình nguyện,lướt qua hắn.
_Đi!
***
Tôi bước phía trước,hắn theo sau,rồi chỉ với hai,ba bước,bắt kịp
tôi.
_Em không vui à?
_...
_Hơn một tuần không gặp,em không nhớ anh à?
_...
_Hay em giận anh không liên lạc gì? Thật ra vì tuần này anh phải
chuẩn bị đồ án tốt nghiệp nên không có thời gian...
_...
_Em vẫn còn giận anh à? Anh xin lỗi mà !
_Dừng ! Không cần phải giải thích với tôi. Anh có thể nào làm ơn
đừng để người khác hiểu lầm được không?
_Hiểu lầm gì?
_Quan hệ của anh với tôi.
_Chúng ta là quan hệ gì?
_Là... Không có quan hệ gì cả !!! - Hừ. Bực thật. Sao tôi lại thấy
như mình đang bị hắn dắt mũi?
_Sao lại không? Chẳng phải là quan hệ người theo đuổi và người được
theo đuổi sao?
_Không phải "được",mà là "bị"! Mà sao anh không ngày nào cũng làm
đồ án đi?
Anh ta không nói gì,chỉ lẳng lặng bước đi. Bỗng nhiên tôi hơi chột
dạ. Không phải tôi nói quá lời chứ?
_Em cầm cái này. - Anh ta đưa mũ bảo hiểm về phía tôi.
_Sao phải đội mũ? Không phải là đi xe buýt à?
Anh ta bật cười.
_Em định đi xe buýt đến phố A sao?
Tôi nghĩ nghĩ một lát,chợt giật mình. Đó đúng là khu vực cấm xe
buýt hoạt động. Nhưng,chẳng lẽ phải đi xe máy với anh ta?
Vô tình,tôi lướt qua chiếc xe,cũng chỉ là xe Wave bình thường. Có
vẻ anh ta cũng không phải dạng thích khoe khoang. Không lẽ tôi lầm?
Thế còn cái khăn hàng hiệu kia thì sao?
_Em sợ à? Anh chưa từng nghe thấy ai sợ đi xe máy bao giờ.
_Hừ. Ai sợ? - Tôi ngồi lên sau anh ta,nhưng vẫn cố giữ một khoảng
cách.
_Bám chắc nhé.
Bỗng xe đột ngột vọt lên. Vì chưa kịp chuẩn bị,tôi bị ngả ra
sau,theo phản xạ túm chặt người đằng trước.
_Anh đi kiểu gì thế?
_Anh đã bảo em phải bám chắc mà!
Hừ hừ...Tức quá!! Tôi thề,hắn là cố ý.
Thế là,trên con đường bằng phẳng,không đá,không sỏi,vậy mà cái xe
vẫn hết phanh gấp rồi lại dừng đột ngột... Không còn cách nào
khác,để bảo vệ "tính mạng" của mình,tôi phải bám vào hắn. Còn vẻ
mặt kẻ gây tội,qua kính chiếu hậu ngập tràn khoái chí cùng vui vẻ.
Nếu không phải hắn đang lái xe,chắc chắn tôi sẽ đập bầm dập hắn!
Aaaaa....Tại sao tôi lại đồng ý đi với hắn chứ???
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 14: Thì ra hắn cũng không xấu
_Đến rồi.
Tôi nhìn cánh cổng lớn trước mặt,cảm thấy chút hiếu kì cùng háo
hức. Chưa bao giờ tôi đến một nơi như thế này.
_Em không cần anh phải dắt tay vào đấy chứ?
_Hừ. Không cần. - Tôi phăm phăm bước vào,bỏ mặc anh ta với đống đồ
lỉnh kỉnh.
...
_A! Anh Nhật Minh!
Mới vừa vào trong sân,một đám trẻ con lóc nhóc chạy ùa về phía tôi
rồi vây quanh hắn.
_Anh Nhật Minh,sao lâu rồi không thấy anh đến? - Một cô bé dễ
thương buộc tóc hai bím hỏi.
_Ừ. Anh xin lỗi. Vì dạo này anh hơi bận. - Anh ta xoa đầu cô bé, nở
nụ cười thật hiền. Khó tin quá,không phải tôi hoa mắt đấy
chứ?
_Minh,cháu đến rồi à?
_Vâng, cô Phương.
Tôi quay lại nhìn. Vừa bước ra là một người phụ nữ khoảng chừng 40
tuổi, mái tóc búi cao đơn giản cùng khuôn mặt phúc hậu dễ khiến
người ta có cảm tình.
_Cháu chào cô. - Tôi lễ phép,hơi cúi đầu. Bỗng mắt người phụ nữ
phút chốc sáng lên,nhìn chằm chằm làm tôi không được tự nhiên, có
cảm giác như mình là một sinh vật lạ đang bị nghiên cứu. Rồi đột
nhiên,"cô Phương" mở miệng,nét mặt đầy hưng phấn.
_Là cô bé này à? - Hả? Lại "cô bé" ? Tôi trông trẻ con thế sao? Mà
cô ấy hỏi thế có ý gì?
_Vâng,cô ấy là Hoài Thu. - Hắn mỉm cười,nhìn tôi đầy ẩn ý. Ặc. Sao
tôi lại có cảm giác bất an nhỉ?
_Có chuyện gì sao?
_Không có gì,không có gì. - Cô ấy quay sang nháy mắt với hắn. Hừ.
Không có gì mới lạ. Tôi lại liếc nhìn hắn. Đáng ngờ quá. Có mùi vị
của âm mưu gì đó quanh đây...
_Thật không có gì sao?
_Ừ... - Ai tin chứ? Rồi hắn lại hướng người phụ nữ.
_Cô Phương,cháu có mang ít đồ đến...
_Cái thằng này! Cô đã bảo lần sau đến không phải mang gì rồi cơ
mà!
Hắn chỉ cười cười,đặt đỡ đống đồ xuống rồi đưa cho cô Phương.
_Cũng không có gì,chỉ là ít đồ chơi với sách bút thôi mà. Cô không
cần để ý đâu.
_A,đồ chơi này! - Lũ trẻ lại nhao nhao lên,tiến về túi đồ để khám
phá. Trông chúng thực sự rất phấn khích. Mới có vài thứ đồ bình
thường vậy mà chúng đã vui vẻ vậy sao?
_Anh hay đến đây lắm à?
_Ừm...Thỉnh thoảng.
_Tôi đúng là chưa bao giờ nghĩ tới...anh còn có thể làm những việc
này.
Anh ta cười rồi ghé sát vào tai tôi
_Đây có được coi là việc có ích không?
Tôi hơi giật mình,ngẩn ra mất một lúc...Anh ta còn nhớ sao?
Chợt một cậu bé đến gần,giật giật tay áo hắn.
_Anh Minh,hôm nay chúng ta tái đấu đi. - Hả, đấu gì cơ? Tôi bắt đầu
thấy tò mò.
_Ừ,được. Nhưng em đã luyện tập kĩ chưa đấy?
_Hôm nào em cũng tập tạ,chống đẩy với chạy bộ đấy! - Cậu bé không
phục bĩu môi.
_Vậy cô có việc đi trước,các cháu chơi vui vẻ nhé. - "Cô Phương"
rời đi,trước khi đi còn hướng cho tôi một nụ cười khó hiểu.
***
_Đức ơi,cố lên! Đức ơi,cố lên!...
Trên chiếc bàn đá nhỏ giữa sân,khung cảnh náo nhiệt đang diễn
ra.Hai đối thủ,một lớn,một nhỏ,một cố sức dùng cả hai tay gồng tay
đối phương,một dường như lại chẳng tốn chút sức lực nào. Chỉ cần
nhìn thoáng qua là biết lợi thế đang nghiêng về ai.
Quả nhiên,chỉ 5 phút sau,trận đấu kết thúc.
_Đến lượt em! - Một cậu bé khác lại lên tiếng.
Cứ thế...Hết trận này đến trận khác. Mà tâm tình tôi cũng vì thế mà
trở nên tốt đẹp. Thật ra tôi vốn vẫn nghĩ hắn chỉ là tên hời
hợt,lông bông,hay cợt nhả... Nhưng xem ra,hắn ta có vẻ cũng không
xấu...
Nhìn khung cảnh vui vẻ trước mắt,đột nhiên tôi lại có cảm giác muốn
vẽ. Cũng may tôi có thói quen luôn mang theo tập giấy. Lựa chọn góc
độ đẹp nhất,tôi bắt đầu công việc quan sát,đo đạc.
Trước giờ tôi không để ý nhưng phải nói thật, hắn cũng khá đẹp
trai. Nếu Thế Anh có vẻ hơi thư sinh một chút thì hắn lại có vẻ đẹp
nam tính hơn. Đôi mắt nâu thâm trầm, mày rậm, mũi cao thẳng,khuôn
mặt góc cạnh...Có thể nói là hình mẫu trong mơ của nhiều cô
gái.
Hơn nữa hiện giờ hắn không còn vẻ cợt nhả mọi khi,mà mỗi một nụ
cười dường như đều phát ra từ nội tâm làm tôi ngây ngốc mất một
lúc. Liệu có khi nào...đây mới là con người thật của hắn
chăng?
***
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
_Làm người mẫu có được trả công không?
Tôi giật mình. Không biết từ lúc nào hắn đã đứng sau lưng
tôi.
_Đưa anh xem nào! - Anh ta rút từ tay tôi cuốn tập.
_A khoan đã! Vẫn chưa xong...
_Ừm... - Hắn trầm ngâm.
_Sao hả?
_Đúng là...
_Đúng là gì? - Tôi hơi sốt ruột.
_Đúng là...Đẹp trai quá mà!
_Này,anh tự kỉ vừa thôi! - Tôi phì cười.
_Cho em xem với!
_A...Chị vẽ đẹp quá! Đây là anh Minh mà,cả Đức hói này...A,đây là
em mà ^^!! - Mặt tôi nóng lên,còn nụ cười thì không dừng lại
được.
_Người mẫu có đẹp thì tranh mới đẹp được chứ! - Hắn chen vào.
_Anh nói thế mà không thấy ngại à?
_Sao phải ngại? Anh nói đúng sự thật mà!
_... - Miễn bình luận.
_Oa...Hai anh chị thân mật thật đấy!
_Cái gì?
_Đúng đấy,Hoà,em thấy bọn anh có đẹp đôi không? - Ngay lập tức tôi
quay sang lườm hắn.
_Có ạ!!
_Thế bọn em có thích chị Thu không?
_Có ạ!!
_Thế bọn em có đồng ý chị ấy làm bạn gái anh không?...
_Nhật Minh!!! Ai cho anh nói linh tinh trước mặt trẻ con?
_Không sao đâu chị. Bọn em hiểu mà. - Thằng bé chớp chớp đôi mắt to
nhìn tôi.
_Cái...- Tình huống gì vậy trời? Có phải hắn định lợi dụng bọn trẻ
để bức tôi không?
_Thu,em giận à?
_Đưa đây! - Tôi trừng mắt với hắn rồi giật lại cuốn sổ.
Chị Thu,chị giận à? - Bọn trẻ lại ngước đôi mắt long lanh tội
nghiệp nhìn tôi. Ôi trời...Đau đầu quá !
_Không,chị không giận bọn em. - Tôi cố dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất
có thể.
_Thế chị giận anh Minh ạ? - ắc. Lại là những cặp mắt ngân ngấn
nước. Làm ơn tha cho tôi được không?
_Chị ơi,sao chị lại giận anh Minh? Anh ấy tốt lắm,chị đừng giận anh
ấy nhé!
_Được...được rồi,không giận,không giận... - Tôi cố kìm chế ý muốn
đập cho tên kia một phát. Thực sự phải hoài nghi những lời này
không phải là tự bọn trẻ nghĩ ra.
_Đúng đấy,thằng Minh tốt lắm.
Ặc. Tôi vội quay đầu. Cô Phương lại đứng sau lưng tôi từ lúc
nào,mắt nhìn tôi chăm chú,đầy chờ mong. Khoan đã! Đây không phải là
kế hoạch của bọn họ mà chủ mưu là hắn chứ?
Tôi lại lườm hắn lần thứ n,còn hắn thì nhún vai,tiếp tục nhăn
nhở.
_Mà cũng 12h trưa rồi,bọn cháu ở lại đây ăn luôn nhé!
_Cháu không...- Lời còn chưa nói ra,tôi lại thấy vẻ mặt đầy mong
đợi của bọn nhóc...
_Nhưng liệu có phiền...
_Không phiền chút nào! Trừ khi cháu chê Ở đây cơm canh đạm bạc... -
Cô ấy thoáng buồn...
_Cháu thấy thằng Minh thế nào? - Trong lúc sắp xép bát đũa,cô
Phương chợt hỏi tôi.
_...Có lẽ...cũng không xấu. - Tôi tận lực dùng biệ pháp nói giảm
nói tránh.
_Thật ra bề ngoài nó có vẻ hời hợt nông nổi,nên mới khiến người
khác hiểu lầm.
_...
_Cháu đừng nghĩ cô nói giúp nó,thật ra nó rất tốt... Mấy năm nay
nếu không có nó giúp đỡ thì cô nhi viện này đóng cửa từ lâu
rồi.
_Cô có vẻ rất hiểu anh ta.
_Cũng không nhiều lắm. Nhưng cô có thể thấy nó rất thích cháu
đấy.Ngoại trừ cháu ra,nó chưa bao giờ đưa cô bạn gái nào đến đây
cả.
Tôi cười khổ.
_Nếu tình cảm có thể theo ý mình muốn thì tốt.
Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên bật cười.
_Ha ha...Xem ra lần này thằng Minh thực sự đụng phải tường rồi.
Cũng tốt,như vậy sẽ bớt cho nó khỏi kiêu ngạo. Ha...
...
Thật không còn gì để nói. =.=
***
Sau đó chúng tôi cùng nhau ăn cơm và trò chuyện. Bọn trẻ ríu rít
bên bàn ăn thật đáng yêu,đặc biệt là tên kia cứ nói không
ngừng...
Nói chung,bữa ăn hôm đó thật sự rất ngon.
Nói chung,tôi thấy thật may là mình đã đi.
Vì hôm đó,tôi đã chơi rất vui.
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 15: Cãi nhau
_Thế Anh,tài liệu em cần này. - Tôi rút tệp tài liệu từ quyển vở,
bỗng một tờ giấy rơi ra.
Cậu ấy cúi xuống nhặt lên,nhưng khi nhìn thấy nó thì đột nhiên sững
lại.
_Đây là gì?
_À...Hôm qua chị mới vẽ đấy. Đẹp không?
_Trưa hôm qua chị đi với hắn? - Giọng cậu ấy có vẻ phẫn nộ.
_Ừm...Bọn chị đi đến cô nhi viện Bình Minh...
_"Bọn chị" ? Thân mật thật đấy. Em đã bảo chị phải tránh xa anh ta
ra cơ mà ! - Mắt cậu ấy rực lên như có lửa,sẵn sàng bùng phát bất
kì lúc nào. Đáng sợ quá...Đây mà là Thế Anh ư?
_Thật...thật ra anh ta không xấu như em nghĩ đâu...
_Chị biết anh ta được bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Liệu chị hiểu
anh ta được bao nhiêu?
_Em...em đừng làm nghiêm trọng vấn đề quá được không? Cũng không có
gì xảy ra mà! A... - Cậu ấy vò nát bức tranh của tôi rồi ném
đi.
_Em làm gì đấy? Ai cho phép em...
Chợt cậu ấy trừng mắt rồi quay lưng đi. Tôi không hiểu. Tại sao cậu
ấy phải nổi giận đến thế? Cứ cho là vì lo lắng cho tôi thì cũng đâu
cần thái quá như vậy chứ? Chẳng lẽ...
Không! Không thể...Tôi gạt ngay cái ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu.
Có lẽ,cậu ấy là sợ tôi bị lợi dụng thôi...
...
Tôi nhặt lại tờ tranh nhàu nát,cố vuốt phẳng nó ra. Thật là...Dù
tức giận gì cũng đâu cần trút giận lên tác phẩm của tôi chứ?
_Thu !?
Tôi giật mình quay lại. Nhật Minh đang nhìn chằm chằm
tôi,không,phải nói là nhìn tờ giấy trên tay tôi... A!!!
_Cái này...Không phải đâu...Anh hiểu lầm rồi!
_Không sao,em không cần giải thích đâu. Anh hiểu.
Cái... Lại chuyện gì thế này?
Dù bề ngoài anh ta cố tỏ ra bình thường nhưng đôi mắt kia...Sự thất
vọng cùng đau thương không thể che giấu được.
_Thật...Không như anh nghĩ đâu...Không phải là...A...Tôi không...-
Tôi nên nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại nói là do Thế Anh ném ư?
_Em yên tâm,anh sẽ không làm phiền em nữa đâu. Tạm biệt.
Đùng. Xong. Mỗi lần,dẫu tôi có lạnh nhạt thế nào,dẫu tôi có nói gì
thì hắn vẫn chưa từng để ý,vẫn luôn chỉ đối tôi cười cợt, nhưng lần
này...
Nhìn bóng anh ta quay đi,tôi không biết cảm giác lúc này của mình
là tự trách hay trống trải nữa... Tuy nghĩ nên sớm vạch rõ ràng
ranh giới,tôi vẫn muốn dùng phương thức để anh ta dễ chấp nhận
nhất...Nhưng hình như tôi chỉ luôn làm mọi việc tồi tệ hơn...Có lẽ
gặp tôi mới là xui xẻo của anh ta.
***
_Chị Thu,Thế Anh bảo đưa sách này cho chị.
_Ừ...
_Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à?
_Không có gì.
_Thôi cho xin đi !! Không có gì mà suốt ngày bắt em làm sứ giả bất
đắc dĩ thế à? Lại còn vẻ mặt hầm hầm như bị mất tiền ý!
_...
Tôi không biết phải nói gì.
Đã 5 ngày tôi và cậu ấy chiến tranh lạnh, không nói chuyện cũng
tránh gặp mặt nhau...Tôi thấy tôi không sai,rốt cuộc cậu ấy giận
cái gì? Đáng ra người nên giận phải là tôi chứ! Vì cậu ấy mà bây
giờ lương tâm tôi đang cắn rứt vì vô tình làm tổn thương Nhật
Minh...
Lại nói đến Nhật Minh,cũng đã 5 ngày anh không xuất hiện. Thật ra
hai ngày trước anh có gọi cho tôi,nhưng không nói gì đã dập máy.
Tôi cũng không có gọi lại. Đối với anh ta,tôi thật chẳng biết phải
làm thế nào.
Nếu đã không có tình cảm,tôi nên để anh ta đi. Chỉ là mỗi lần nhớ
lại đôi mắt u ám và bóng lưng cô độc của anh ta,tôi lại không đành
lòng.
Cứ để mặc như vậy,suy cho cùng là đúng hay sai?
***
Tôi ngồi lặng im trong bóng tối,nhìn cửa sổ phía đối diện. Đèn vẫn
còn sáng. Cậu ấy chưa ngủ sao?
Bỗng vang lên nhạc chuông bài "Say ok" của Vanessa Hudgens. Tôi
lướt qua tên người gọi,lập tức nhấc máy.