Quả nhiên khu nghỉ dưỡng đã bị đóng cửa. Hàn Hiểu kéo Quách Dung
Dung đi vòng ra phía sau núi men theo một con đường nhỏ. Đây là con
đường Lục Hiển Phong đã dẫn cô đi lúc rời khỏi đây. Khi đi qua chỗ
mình bị đánh ngã, Hàn Hiểu vẫn còn nhớ như in cảm giác đau đớn khi
bị Lục Hiển Phong đánh vào sau đầu.
Chỉ có một nhân viên trực ở cổng khu nhà nghỉ, ngay cả nhân viên
bảo vệ và vệ sinh cũng đã rời đi nên không có ai quét dọn. Chỉ vài
ngày lá cây đã rụng thành một lớp dày, có ra tiếng động phát ra khi
dẫm chân lên đó. Trong không gian yên tĩnh, một chút âm thanh nho
nhỏ cũng rất vang khiến tiếng bước chân của họ trở nên vô cùng nhức
tai.
Rõ ràng biết rằng đã bốn ngày trôi qua, cho dù có xảy ra chuyện gì
cũng không còn để lại dấu tích gì nữa. Nhưng giấc mộng của Hàn Hiểu
dừng lại ở đây nên cũng chỉ biết bắt đầu tìm kiếm tại đây.
Đây là lần đầu tiên Quách Dung Dung đến đây, mặc dù vừa đi vừa đề
phòng bị người khác phát hiện nhưng cô vẫn ngó nghiêng để thỏa mãn
lòng hiếu kỳ. Khi đi qua bể bơi, không nghĩ Hàn Hiểu dừng bước,
Quách Dung Dung không kịp dừng chân lao về phía trước. Lúc ngẩng
đầu lên, thấy Hàn Hiểu đang chăm chú nhìn, sắc mặt trắng bệch như
tuyết.
Nhìn theo ánh mắt của cô, cách chiếc bể bơi rộng, một tòa biệt thự
đổ nát hiện lên trước mắt cô.
Cảnh tượng đổ nát của tòa biệt thự khiến người nào nhìn thấy cũng
phải ngạc nhiên.
Tất cả đều đổ sụp, chỉ còn lại một nửa bức tường ở phía nam nằm chơ
vơ giữa không trung, giống như một bộ phận bị tàn phế màu đen sì.
Tất cả những gì có thể cháy đều cháy hết, chỉ còn lại một đống lộn
xộn. Người chưa nhìn thấy sẽ không thể tưởng tượng được quang cảnh
trước đây như thế nào.
Không biết vì sao, khi nhìn đống đổ nát này, những ấn tượng mơ hồ
của Hàn Hiểu lại trở nên vô cùng rõ nét.
Cô hình dung sau khi đi qua cánh cửa lớn có thể nhìn thấy một tấm
thảm lông dê tối màu trên nền nhà, trong phòng khách có một lò sưởi
theo phong cách cổ xưa, trên lò sưởi đặt một giá nến bằng thiếc tạo
hình rất đẹp...
Hàn Hiểu nhắm mắt lại, tưởng tượng ra lối đi lên chiếc cầu thang
bằng gỗ.
Trên tường ở tầng hai có treo vài bức tranh sơn dầu, màu sắc trong
sáng như sương ban mai lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Đi xuyên qua hành lang, mở chiếc cửa gỗ nặng, Hàn Hiểu nhìn thấy
tấm rèm cửa sổ bay bay trong gió đêm.
Khi mở rèm cửa ra, khắp phòng tràn ngập ánh sáng của các vì
sao.
Một đêm đẹp mê hồn...
Cô thấy mình dựa vào cửa sổ, có vẻ như đang chờ đợi. Lúc đó, tiếng
nước chảy vang lên trong phòng tắm, anh đang ở đó. Những cảnh tiếp
theo chưa kịp hiện lên...
Hàn Hiểu quay mặt đi, ánh mắt như mặt hồ gợn sóng.
Quách Dung Dung ngạc nhiên không biết phải hỏi cô điều gì, chỉ có
thể yên lặng đứng bên cạnh chờ đợi, để mặc cho Hàn Hiểu đứng đó,
nước mắt chảy dài.
Cho đến khi bước ra khỏi khu nhà nghỉ, Quách Dung Dung mới hỏi nhỏ:
“Hiểu Hiểu, rốt cuộc cậu... đang muốn tìm cái gì?”
Hàn Hiểu nhìn về phía tòa nhà đổ nát, ánh mắt dịu dàng và đau
thương, “Mình muốn tìm một người, anh ấy nợ mình rất nhiều
thứ...”
“Sao? Nợ?” Quách Dung Dung không hiểu, “Lẽ nào... người đó chạy mất
rồi?”
Hàn Hiểu lắc đầu buồn bã, “Mình không biết. Mình phải tìm kỹ. Mình
sợ rằng sẽ rất khó tìm, rất khó...”
Quách Dung Dung bắt đầu phát sầu, “Với tính cách của cậu, sao có
thể đòi nợ được...”
Lông mi Hàn Hiểu vẫn còn đọng nước mắt, cô cắn răng lắc đầu.
“Đòi nợ không phải là làm kỹ thuật...” Quách Dung Dung liếc nhìn
cô, tiếp tục lắc đầu và thở dài, “Không phải người đều chạy hết rồi
sao? Thế giới rộng lớn như thế này, cậu tìm ở đâu? Tìm đến bao
giờ?”
“Mình không biết.” Hàn Hiểu nhìn thái độ ngạc nhiên như thấy quỷ
của cô, nói: “Nhưng mình nghĩ... có lẽ sẽ không mất đến mười năm
một lần nữa...”
Sau khi quay về từ Băng Dụ Câu, Hàn Hiểu mua điện thoại rồi nhờ bên
dịch vụ làm lại cho mình số điện thoại cũ. Sau đó in ra tất cả các
số điện thoại liên lạc trong vòng hai tháng trở lại đây.
Đây là lần đầu tiên Hàn Hiểu tra nhật ký điện thoại của mình. Mặc
dù lấy lại được số điện thoại, nhưng hầu hết các số liên lạc đều bị
mất, vì vậy rất khó phân biệt các số điện thoại với nhau.
Hàn Hiểu bắt đầu lần tìm danh sách các số điện thoại liên lạc. Mất
cả buổi tối để loại trừ, cuối cùng cô cũng chọn ra được bảy số điện
thoại lạ và lần lượt gọi điện, ngoài tắt máy đều không có ai nghe.
Một kết quả ngoài dự kiến là liên lạc được với thư ký Lưu.
Trong điện thoại, thư ký Lưu thở phào nhẹ nhõm, nói rằng đúng lúc
có việc cần tìm cô, muốn hẹn với cô thời gian gặp mặt.
Hàn Hiểu hỏi thăm tình hình của Hình Nguyên nhưng thư ký Lưu nói
anh chưa bao giờ gặp Hình Nguyên, từ trước đến giờ chỉ liên lạc qua
điện thoại.
Hàn Hiểu vô cùng thất vọng, mặc dù cô đã sớm đoán được lời giải
thích này.
Hai người hẹn thời gian là ba ngày sau. Vì buổi sáng hôm sau, Hàn
Hiểu phải đến một nơi khác có thể tìm kiếm tin tức.
Cho dù khả năng tìm thấy là bao nhiêu, cô cũng phải đi thử xem
sao.
Lá cây dưới nắng hè như nhuộm một màu vàng rực rỡ, ngay cả thảm cỏ
cắt tỉa cẩn thận cũng được bao trùm bởi màu vàng ấm áp. Ngoài điều
đó, Du Viên vẫn mang dáng vẻ cũ.
Đương nhiên, “dáng vẻ cũ” có nghĩa là cảm giác sau khi bước vào
cửa, không bao gồm cảm giác lạ lẫm kỳ lạ khi bước chân vào đây. Lần
trước khi Hàn Hiểu đến Du Viên cô vẫn đang ngủ, sau đó cô ra khỏi
cổng không quay đầu nhìn lại. Lúc đó, không những cô không có cơ
hội mà cũng không có tâm trạng để nhìn ngắm “nhà tù” cao cấp.
Đi xuyên qua thảm cỏ, Hàn Hiểu nhìn kỹ tòa nhà màu xám phía sau sân
mà cô đã sống ở đó suốt một tháng.
Không thể không thừa nhận, nó có kiến trúc rất đẹp và nho nhã. Thậm
chí, mọi chi tiết bên trong và bên ngoài đều tinh tế đến mức hoàn
mỹ mà không hề phô trương, vẻ đẹp của nó cần phải được cảm nhận dần
dần.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Rõ ràng Vodka cũng nhớ nơi này, nó lăn tròn trên thảm cỏ rồi vẫy
đuôi không biết chạy đi đâu.
Người trực tòa nhà là bác Bảy, khi Hàn Hiểu ở đây đã từng nhìn thấy
ông. Không nói nhiều, ông nói với cô không có ai quay lại đây,
ngoài điều đó, cô hỏi gì cũng chỉ trả lời “không biết”.
Hàn Hiểu không biết làm gì, chỉ có thể xin ông cho mình vào thăm
một chút.
Yêu cầu này nhanh chóng được bác Bảy chấp nhận, có lẽ vì thời gian
cô ở đây rất dài và thái độ của Hình Nguyên với cô không giống như
với những người bình thường khác.
Hàn Hiểu không có thời gian nghĩ xem vì sao ông lại đồng ý nhanh
như thế, vội vàng chạy dọc theo cầu thang lên tầng hai.
Thời gian Hàn Hiểu sống ở đây không ngắn nhưng đây là lần đầu tiên
cô vào phòng Hình Nguyên, mặc dù anh ở cách phòng cô một bức
tường.
Kết cấu phòng giống hệt nhau nhưng cách bố trí lại hoàn toàn khác.
Đồ dùng đều có màu đen, giấy dán tường có màu xanh thẫm, ngay cả
không khí cũng toát lên vẻ lạnh lẽo.
Trên tủ ở đầu giường có một hộp thuốc và một chiếc bật lửa, dưới
gối có một quyển sách. Hàn Hiểu cầm lên xem, đó là một quyển sách
tiếng Đức nên cô không hiểu một từ nào.
Trong tủ quần áo vẫn còn treo áo sơ mi và comple của anh, nhìn lướt
qua, ngoài màu đen còn có màu xám và trắng. Hàn Hiểu bỗng nhiên nhớ
đến một câu không biết của ai - Comple là mũ và áo giáp của đàn
ông.
Vậy, rất nhiều mũ và áo giáp như thế này... Hàn Hiểu bất giác nghĩ:
Lẽ nào đây là phòng nghỉ của anh ấy? Anh ấy từ chiến trường trở về,
sau đó mặc mũ và áo giáp để tiếp tục chiến đấu vì Vu Thị?
Nhớ đến nụ cười lạnh lùng của Vu Dương khi đứng cạnh Mạnh Hằng Vũ,
Hàn Hiểu cảm thấy tiếc hộ Hình Nguyên vì những gì anh đã làm cho Vu
Thị.
“Có đáng phải làm như thế hay không?” Hàn Hiểu đứng dựa vào bàn,
nhìn hình người đàn ông trong khung ảnh thở dài.
Trong ảnh, Hình Nguyên để hai tay trên mặt bàn, trên khăn trải bàn
kẻ karo đỏ và trắng có một cốc bia đang sủi bọt. cổ áo sơ mi của
anh mở rộng, tóc hơi rối, cười vui vẻ nhìn vào ống kính máy
ảnh.
Trong ký ức của Hàn Hiểu, người này rất ít khi cười như thế. Nụ
cười rạng rỡ khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy nhức mắt.
Đây là một người đàn ông có thể tỏa ra ánh sáng, nụ cười giống như
đá quý và có ánh mắt mê hồn. Anh nho nhã nhưng giảo hoạt, quyến rũ
nhưng nguy hiểm. Lúc anh vui anh dịu dàng như nước, lúc không vui
anh để lộ rõ vẻ mặt của một kẻ lưu manh...
Lúc ở cùng anh, anh tìm mọi cách làm cô tức giận, làm cô nhảy dựng
lên, hận rằng không thể cầm gạch đập chết anh...
Anh làm cho cô khóc rồi lại dỗ dành khiến cô cười. Anh dễ dàng làm
cho cô mất đi vẻ lạnh lùng điềm tĩnh vốn có và khả năng kiểm
soát...
“Trước mặt anh ấy mình luôn rất nhếch nhác, mất hình tượng. Mình
chưa bao giờ nhếch nhác như thế...” Hàn Hiểu nghĩ, “Mình chưa bao
giờ sống thật với bản thân mình như thế.”
Hàn Hiểu lại mất ngủ.
Mọi người đều nói lúc mất ngủ nên uống một cốc sữa nóng, nhưng một
người không uống sữa vào buổi tối như Hàn Hiểu sau khi chạy vào nhà
vệ sinh mấy lần cảm thấy đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Thật ra, Vodka cũng uống sữa cùng cô. Kết quả của bữa ăn phụ này là
Vodka cũng tỉnh táo đến mức hai mắt sáng long lanh, ngậm đôi dép lê
bằng nhung của cô chạy đi chạy lại không ngừng trong phòng.
Có lẽ mẹ cô mua nhầm sữa. Nếu không sao phản ứng của cô và Vodka
lại giống nhau... đến mức kỳ lạ như thế?
Hàn Hiểu nằm trên tấm thảm nhung, mở to mắt, nhìn lên bầu trời đêm
tối mịt không có một vì sao qua cửa sổ trời. Nghe tiếng Vodka chạy
đi chạy lại trong phòng, lòng cô đột nhiên cảm thấy trống
rỗng.
Ngoài một đống đổ nát của tòa biệt thự nghỉ dưỡng ở Băng Dụ Câu,
không còn đầu mối nào khác. Cô biết một nơi duy nhất anh có thể đến
là Du Viên nhưng cũng không thu được tin tức gì.
Rốt cuộc người này đi đâu?
Suy nghĩ của Hàn Hiểu chỉ băn khoăn với câu hỏi “Hình Nguyên đi
đâu”, cô tuyệt đối không để mình nghĩ đến khả năng nào khác. Anh ấy
là một người lanh lợi như thế, sao có thể mắc mưu của ba Mạnh được?
Từ việc anh ấy để Lục Hiển Phong đưa cô đi có thể nhận thấy, không
ai không biết Lục Hiển Phong là “cánh tay trái” của ba Mạnh, nhưng
anh vẫn yên tâm giao cô cho Lục Hiển Phong...
Hàn Hiểu tiếp tục an ủi mình: Chắc chắn anh ấy đã có sự chuẩn bị,
chắc chắn anh ấy...
Hàn Hiểu trở mình trên thảm, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại
mới mua, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn. Đã nhiều ngày trôi
qua, không gọi điện, không nhắn tin...
Lẽ nào anh ấy bị thương và hôn mê? Hay là não bị tổn thương nên
quên cô rồi?
Hàn Hiểu thở dài.
Đúng là nói thì dễ làm mới khó, làm thế nào để đòi được món nợ của
cô? Nếu người đó sau sự cố này bỗng nhiên nhận ra rằng anh ấy không
muốn tiếp tục đến với cô thì sao?
Nếu anh ấy nhân cơ hội này cắt đứt tất cả mọi mối quan hệ với thành
phố T thì sao?
Nếu anh ấy không quay lại nữa thì sao?
Đây là căn hộ của cô, xung quanh là những thứ rất quen thuộc nhưng
bỗng nhiên lúc này cô lại cảm thấy bất an. Có lẽ thật sự nên để
Quách Dung Dung hoặc mẹ cô ở cùng cô...
Nhưng nếu họ ở lại đây qua đêm, không những nhận ra cô mất ngủ mà
họ cũng không thể ngủ ngon.
Chăm sóc cô quá lâu, họ cũng mệt rồi. Từ khi xảy ra chuyện trên sàn
thi công đến nay, bố mẹ luôn ở thành phố T chăm sóc cô. Cô không có
nhiều tiền mua nhà to nên bố mẹ không thể không đến nhà nghỉ gần đó
ngủ. Khi nghĩ đến
Nghĩ đến căn hộ, ánh mắt Hàn Hiểu bất giác dừng lại trên túi hồ sơ
đặt giữa mặt bàn.
Đó là vật mà thư ký Lưu đưa cho cô lúc ăn tối. Cô vẫn nhớ thái độ
của anh ta khi nói chuyện, chau mày và chuyên chú nhưng để lộ ra sự
nhẹ nhõm.
Hàn Hiểu nghĩ, có lẽ anh ta không muốn làm những việc mà Hình
Nguyên giao phó...
“Tổng giám đốc Hình đã dặn, nếu không nhận được điện thoại của anh
ấy trong vòng một tuần thì cần giao những giấy tờ này tận tay cho
cô. Sau đó... sau đó tôi sẽ không còn việc gì để làm nữa.” Thư ký
Lưu cười, tỏ vẻ xin lỗi, “Nói thật, việc này không dễ thực
hiện.”
Hàn Hiểu cũng cười nhưng không để tâm.
Khi mở túi hồ sơ, trong đầu Hàn Hiểu dường như có một tiếng nổ lớn.
Cô mở to mắt ngạc nhiên hỏi thư ký Lưu: “Đây là, đây là...”
Cô lắp bắp, thư ký Lưu trêu cô, “Tổng giám đốc Hình nói cô sẽ giật
mình, quả nhiên cô...”
Sau đó thư ký Lưu nói gì đó cô không nhớ được nữa. Trong đầu cô chỉ
có hình ảnh của Hình Nguyên, cô biết có lẽ lần này Hình Nguyên đi
thật, anh sẽ không quay về nữa.
Nghĩ đến đó, mắt Hàn Hiểu cay xè.
Tên lưu manh này sau khi trêu đùa cô đã dứt khoát ra đi, không biết
trốn ở chỗ nào, chỉ để lại cho cô một đống giấy tờ, đây được coi là
tiền giải ngũ hay tiền bịt miệng?
Liệu có phải mỗi lần quyết định rời bỏ một người phụ nữ, anh đều
dứt khoát như vậy?
Cô lo lắng về cơm áo gạo tiền suốt bao lâu nay, nhưng khi nhìn thấy
tên của mình trên giấy chứng nhận là chủ của bất động sản, Hàn Hiểu
lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Chương 36: Điểm khởi đầu
Anh là một trong những điều quan trọng nhất cuộc đời cô. Trong ánh
mắt của anh, cô có thể nhìn thấy những năm tháng tuổi trẻ của mình
với những tình cảm đẹp đẽ nhất.
Hàn Hiểu đi bộ đến.
Trong hoàn cảnh thời gian rảnh rỗi như lúc này, cô tình nguyện đi
bộ. Bởi vì lúc đi bộ trên đường, người ta có thể tự do suy nghĩ
lung tung... hơn nữa, dù sao cũng có thể coi đi bộ là một môn thể
thao.
Người đó luôn phê bình cô không chịu rèn luyện...
Hàn Hiểu lắc đầu, ánh mắt nhìn sang bên kia ngã tư, dừng lại trên
bóng dáng hai người đàn ông đang nhàn rỗi đứng ngoài cửa phòng
tranh... Những ký ức khi lần đầu đến phòng tranh hiện lên trong đầu
cô giống hệt hình ảnh cô nhìn thấy lúc này khiến cô bỗng nhiên sinh
ra ảo giác.
Hàn Hiểu đứng đó không biết bao nhiêu lâu, cho đến khi hai người
đàn ông đó nhận ra cô, đưa tay vẫy gọi cô, ngay cả động tác vẫy tay
cũng giống hệt như trước đây.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy chua xót, cô định thần lại rồi chầm
chậm bước sang.
Không muốn nhìn La Thanh Phong, Hàn Hiểu cố ý nhìn lên cửa sổ phòng
tranh. Vừa nhìn, cô đã nhận ra câu nói trong điện thoại của Thôi
Hạo - “Trời đất lại đảo lộn rồi” có nghĩa là gì.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Đúng là trời đất đảo lộn.
Không những biển hiệu được dỡ xuống, các tác phẩm trưng bày cũng bị
thu lại, vài người đàn ông giống như công nhân đang đeo găng tay
xếp các bức tranh vào thùng. Tường bốn phía trống rỗng, trong phòng
hỗn độn và lạnh lẽo.
“Đây là... không làm nữa sao?” Liếc nhìn La Thanh Phong đang đút
tay vào túi quần dài từ từ bước lại, Hàn Hiểu muốn anh chứng thực,
“Không phải nói...”
“Kế hoạch luôn không nhanh bằng sự thay đổi.” La Thanh Phong nhìn
căn phòng trống rỗng, cười không thành tiếng rồi quay lại nhìn cô,
“Có thời gian không?”
Hàn Hiểu gật đầu.
“Cùng nhau... đi dạo nhé.” La Thanh Phong nhìn cô, ánh mắt ấm áp và
trong sáng như một cậu thiếu niên.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Thái độ của La Thanh Phong có một chút xa lạ nhưng dáng vẻ của anh
rất gần gũi với hình ảnh về cậu thiếu niên anh tuấn trong ký ức
được giấu kín trong lòng cô. Dường như cho đến lúc này anh mới quay
trở lại là La Thanh Phong mà cô đã quen.
Hàn Hiểu bất giác cảm thấy tình cảm của mình vô cùng phức
tạp.
Cũng đã từng hẹn hò, nhưng đi dạo vô định trên đường như thế này là
lần đầu tiên của hai người.
Ánh nắng mùa thu xuyên qua tán lá, giống như những vì sao rớt xuống
vai người đi đường. Không có gió, một ngày nắng đẹp trời thường
thấy vào mùa thu, trời cao trong xanh, mây trắng bay nhẹ nhàng.
Dường như chỉ cần một chút ánh sáng nữa thôi là có thể chiếu sáng
những gựn mây mù ẩn sâu tận đáy lòng.
Đây là thời tiết mà Hàn Hiểu thích nhất.
La Thanh Phong đột ngột dừng bước, chỉ về phía ngã rẽ cách đó không
xa, “Có thấy không? Hồi xưa anh thường đi qua đó, xuyên qua một khu
nhà nhà là đến cổng sau của trường học.”
Hàn Hiểu kinh ngạc, “Em nghe nói không phải ngày nào cổng sau cũng
mở.”
La Thanh Phong đắc ý nhướn mày, “Anh là con trai, anh có thể trèo
tường.”
Hàn Hiểu cười. Hóa ra hoàng tử trong mắt cô cũng biết trèo
tường...
La Thanh Phong đột nhiên nổi hứng, kéo cô chen vào con đường
đó.
Ở thành phố T, đây được coi là khu phố cổ. Đường rất hẹp, có chỗ đã
gồ ghề lồi lõm. Nhưng cây cối hai bên đường mọc rất xanh tốt, cành
lá rậm rạp đan xen vào nhau khiến cả con đường dường như bị che
khuất.
“Vào mùa hè, đi vào đây rất mát mẻ.” La Thanh Phong cười nói,
“Nhưng khu nhà trước mặt không như vậy, không có một cái cây
nào.”
Khu nhà ở cũng rất cũ, những căn nhà xây theo kiểu kiến trúc cổ tự
làm hàng rào bảo vệ, mới nhìn trông rất rối mắt. Có mấy đứa trẻ
đang hò hét đuổi nhau dưới nhà.
“Hồi đó anh ở với bà nội,” La Thanh Phong nheo mắt nhìn ngắm xung
quanh, ánh mắt cố tỏ ra vui vẻ, “Anh chưa kể cho em nghe đúng
không? Bố mẹ anh đi làm rất bận, còn phải chăm sóc anh trai anh, vì
thế đưa anh về nhà bà nội. Cho đến năm anh học lớp mười một, anh
trai anh ra nước ngoài, họ mới nghĩ đến việc đón anh về.”
Hàn Hiểu nghe thấy nỗi buồn phảng phất trong lời nói của anh ấy,
cúi đầu không nói gì.
“Ngay từ khi mẹ anh mới về nhà đã không hợp bà nội anh.” La Thanh
Phong dừng lại một lát rồi nói tiếp “Vì thế, bà nội anh đã sớm biết
mẹ anh sẽ không đón bà đến Thượng Hải. Bà không nỡ rời xa anh nhưng
lo lắng giữ anh ở lại sẽ làm lỡ mất nhiều cơ hội của anh, vì thế
hồi đó tối nào bà cũng khóc, bà khóc trộm một mình và nghĩ anh
không biết.”
Trong lòng Hàn Hiểu có vẻ hơi buồn, “Lúc đó anh và bà sống ở
đâu?”
“Hồi đó có tên là phố chợ Tiền Tiến, bây giờ không tìm thấy nữa.
Anh đã đi xem, nơi đó bây giờ gọi là vườn hoa Thế Kỷ.” La Thanh
Phong lắc đầu, “Lúc anh đi anh đã vẽ một bức tranh sơn dầu rất to
chân dung của bà nội. Bà nội nói ảnh nhỏ quá, mắt bà không nhìn
rõ...” Anh dừng lại rồi cúi đầu, nhìn sâu vào mắt Hàn Hiểu, “Em
biết không, Hiểu Hiểu, đến bây giờ anh chỉ vẽ chân dung hai
người.”
Hàn Hiểu xúc động, “Thanh Phong...”
La Thanh Phong cười, quay đầu nhìn mọi người đi lại trong khu nhà
ở, “Đi về phía này là có thể nhìn thấy trường học của chúng ta
rồi.”
Hàn Hiểu nhìn theo hướng anh chỉ.
Thật ra quay về thành phố đã lâu, cũng đến đây thăm vài lần, nhưng
đây là lần đầu tiên nhìn trường học từ hướng này. Cô thầm nghĩ
trong lòng: Hóa ra trường học trong con mắt của anh là như
thế...
Hai người dựa vào khung cửa sắt của cổng trường học nhìn vào
trong.
Có vài lớp đang học thể dục trên sân vận động, những thiếu niên
đang lớn nói cười vui vẻ toát lên vẻ trẻ trung và trong sáng.
Hàn Hiểu bất giác thở dài, “Em luôn cảm thấy lúc đó em rất người
lớn, nhưng nhìn những cô cậu thiếu niên này em lại cảm thấy chúng
thật là bé bỏng... Hồi đó chúng ta có như vậy không?”
La Thanh Phong mím miệng cười, “Có lẽ thế.”
Hai người đều yên lặng.
Có tiếng chuông báo tan giờ học, học sinh từ trong lớp học chạy ra
ngoài, sân vận động càng trở nên náo nhiệt.
Cảnh tượng trước mắt quen thuộc mà lạ lẫm, Hàn Hiểu cảm thấy nếu cô
chớp mắt, cô sẽ nhìn thấy La Thanh Phong thời niên thiếu bước ra từ
trong đó, túi sách đeo chéo trên vai, tóc hơi rối, trên quần bò có
sơn hoa văn...
“Xin lỗi.”
Hàn Hiểu hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, La Thanh Phong cúi xuống nhìn
cô, ánh mắt buồn bã như bị mất một điều gì đó, “Xin lỗi.”
Hàn Hiểu lắc đầu.
Không phải cô nên nói câu này sao? Lẽ nào không phải cô đã cố gắng
vượt qua ranh giới khiến cuộc sống của anh trở thành một mớ rắc rối
sao?
La Thanh Phong dịu dàng nâng mặt cô. Hàn Hiểu nghĩ, anh luôn luôn
dịu dàng như thế. Ánh mắt anh trong như nước, nụ cười rạng rỡ như
ánh sáng mặt trời, anh có một trái tim thuần khiết như của một
cậu
thiếu niên trẻ tuổi.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Lúc đang ngạc nhiên, La Thanh Phong đã cúi người xuống nhẹ nhàng
hôn lên môi cô.
Không giống những lần trước, nụ hôn lúc này không có dục vọng, chỉ
là môi chạm môi dịu dàng.
“Anh muốn làm nhiều điều tốt hơn cho em, chỉ tiếc là... Anh làm
không tốt.” La Thanh Phong rời khỏi môi cô, ánh mắt hơi cười, có vẻ
như không biết phải làm gì, “Thật sự... Anh xin lỗi.”
Sau lưng anh là một cây cổ thụ cành lá um tùm. Đó là một cây hòe
rất già, già đến mức khi họ còn trẻ tuổi nó đã ở đó, chứng kiến La
Thanh Phong với ánh mắt kiêu ngạo, đầu tóc rối tung trèo qua tường,
trên quần có sơn hoa văn...
Nó đã chứng kiến Hàn Hiểu đi theo sau lưng anh, trong lòng mang rất
nhiều tâm trạng, chờ đợi một cái nhìn vô tình của anh...
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu.
Đó là một tình cảm của tuổi trẻ khiến người ta cảm động.
Chỉ cần một nụ hôn nhẹ nhàng như thế này, tất cả mọi rung động và
những năm tháng đã qua đều trở nên hoàn mỹ.
“La Thanh Phong,” Hàn Hiểu gọi tên anh, “La Thanh Phong, em thực sự
thích anh.”
La Thanh Phong nheo mắt cười, những tia nắng nhảy nhót trên lông mi
anh như những cánh bướm, “Anh biết.”
“Em thích anh nhiều năm như thế...” Hàn Hiểu khóc giống như một đứa
trẻ, “Những năm anh không ở đây, thỉnh thoảng em lại mơ thấy
anh...”
La Thanh Phong đưa tay kéo cô vào lòng, “La Thanh Phong mà em
thích... tốt hơn anh nhiều. Hiểu Hiểu, thật sự anh không tốt như
thế, chỉ có điều em không biết...”
“Có thể em sẽ còn mơ thấy anh...”
Ngón tay của La Thanh Phong nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, cười
như đang thở dài, “Vậy... gọi điện thoại cho anh. Anh đã quấy nhiễu
giấc ngủ của em, sau đó... em gọi điện thoại quấy nhiễu anh. Như
vậy là công bằng.”
“Anh có quay lại không?”
“Có. Bà nội anh vẫn ở đây, anh sẽ về thăm mộ bà.”
“Có thăm em không?”
La Thanh Phong nhìn cô cười, “Em có hy vọng anh về thăm em
không?”
Hàn Hiểu nhìn anh, hy vọng sao?
Cô nghĩ: Đương nhiên là hy vọng, anh là một trong những điều quan
trọng nhất cuộc đời cô. Trong ánh mắt của anh, cô có thể nhìn thấy
những năm tháng tuổi trẻ của mình với những tình cảm đẹp đẽ
nhất.
Đó là những cánh hoa sen nở giữa nước hồ trong vắt, tươi đẹp và
thuần khiết.
Bao giờ cô già đến mức tóc bạc trắng, hồi tưởng lại, cô sẽ vẫn cảm
nhận được những rung động trong lòng.
Không ai có thể thay thế anh.
Hàn Hiểu nhìn anh, gật đầu.
Khóe miệng La Thanh Phong nở một nụ cười. Đó là một nụ cười ấm áp,
dịu dàng, hơi buồn nhưng thoải mái.
Hàn Hiểu luôn cảm thấy có rất nhiều thứ không đi cùng với thời
gian, ví dụ như những vật trưng bày trong viện bảo tàng, ví dụ như
cây hòe già ở cổng sau của trường học, ví dụ như... cuốn sổ cô đang
cầm trong tay.
Một cuốn sổ có bìa làm bằng da bò rất bình thường, trên trang bìa
có ghi tên cô với một câu chúc rất buồn cười, “Chúc bạn học La
Thanh Phong đạt được nhiều thành tích xuất sắc trong môi trường học
tập mới!”
Lúc Hàn Hiểu lấy cuốn sổ này ra khỏi túi, cô bật cười. Cô cảm thấy
trong phòng đợi máy bay, chỉ có cuốn sổ cô cầm trong tay là quê
kệch nhất.
Đương nhiên là quê kệch rồi. Họ đều đã trưởng thành, nhiều năm đã
trôi qua, nhưng từ khi mua về đến giờ cuốn sổ này không hề thay
đổi, giống hệt như vào năm họ mười sáu tuổi. Cô biết có thể cả cuộc
đời La Thanh Phong sẽ không dùng đến cuốn sổ này, nhưng đây là tâm
bệnh của cô và đã đến lúc phải kết thúc.
La Thanh Phong nhận cuốn sổ, nhìn thấy những dòng chữ của cô từ
mười năm về trước, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, “Năm đó nếu em
tặng anh, sau này liệu có còn... nhớ đến anh?”
“Có lẽ thế.” Hàn Hiểu nhún vai, “Cũng có thể sẽ nhớ nhiều hơn, ai
biết được?”
La Thanh Phong cúi đầu, ngón tay anh cẩn thậm chạm lên những chữ cô
đã viết rồi gật đầu, “Anh nhận. Cảm ơn em, bạn học Hàn Hiểu.”
Bốn mắt nhìn nhau, có gì đó trôi qua, có gì đó đọng lại.
“Được rồi, được rồi.” Một đôi tay đưa lại vỗ lên vai hai người,
“Hai người cũng nói chuyện một lúc rồi, có thể cho tôi mượn Hàn
Hiểu nói vài câu không?”
Hàn Hiểu thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Anne Bạch, cười khách
khí, “Cô Bạch.”
Anne Bạch nhìn La Thanh Phong cười với vẻ xin lỗi rồi kéo Hàn Hiểu
đi. Hai người có diện mạo khá giống nhau nên khi đi cùng nhau,
trông họ rất giống chị em sinh đôi. Mặc dù nhìn thấy cô ấy, trong
lòng Hàn Hiểu ít nhiều cảm thấy không thoải mái, nhưng cho dù nói
như thế nào cũng còn tốt hơn nhìn thấy người mẹ lợi hại của La
Thanh Phong.
“Xin lỗi, tôi không giúp gì được cô.” Anne Bạch nói, xin lỗi cô với
vẻ rất chân thành.
Hàn Hiểu ngạc nhiên rồi hiểu ra Anne Bạch đang nói đến chuyện cô
không liên lạc được với Hình Nguyên.
Vài ngày trước cô quá lo lắng nên đã tìm gặp tất cả những người có
liên quan đến Hình Nguyên... Bây giờ nghĩ lại, Hàn Hiểu cảm thấy
hơi hối hận. Cô cảm thấy mình không nên gọi điện cho Anne Bạch. Bị
một người đàn ông bỏ rơi, gọi điện thoại khắp nơi hỏi thăm không
phải là mất mặt sao?
“Vẫn không có tin tức gì sao?” Anne Bạch lại hỏi.
Hàn Hiểu lắc đầu tránh ánh mắt của cô, “Thật không ngờ cô đi cùng
Thanh Phong.”
Anne Bạch cười, “Mọi người nói phụ nữ mang thai thường gặp nhiều
vấn đề, ông xã không yên tâm nên bắt Thanh Phong làm vệ sỹ cho tôi.
Thanh Phong vẫn trách móc suốt, phòng tranh của cậu ấy vừa chuyển
đi, cũng vừa chọn được địa điểm phòng làm việc, một đống
việc.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Phòng làm việc?”
Anne Bạch liếc trộm La Thanh Phong đang đứng đằng sau một đám
người, nói với giọng bí mật: “Tôi nghe Thanh Thụ nói, không biết có
đúng không. Anh ấy nói, Thanh Phong định chuyển phòng làm việc ở
Munich về thành phố T. Lúc nhỏ Thanh Phong sống với bà nội nhiều
năm ở đây nên có nhiều tình cảm với nơi này. Nhưng nhìn phòng tranh
của cậu ấy... Cậu ấy không có năng khiếu làm kinh doanh. Tôi cảm
thấy cậu ấy nên dồn sức vào việc vẽ tranh, giao công việc kinh
doanh cho người quản lý sẽ tốt hơn.”
“Ồ.” Hàn Hiểu không biết phải nói như thế nào, yên lặng một lát, cô
nhớ ra một câu hỏi vẫn giữ trong lòng từ lâu, “Cô Bạch, cô có nghe
nói đến Kristy không?”
“Kristy?” Anne Bạch ngạc nhiên, “Kristy của anh Hình?”
Hàn Hiểu gật đầu. vấn đề này khiến cô không thoải mái trong lòng
nhưng cũng không thể kiềm chế được sự tò mò.
Anne Bạch lại hỏi: “Vì sao cô biết người này?”
Hàn Hiểu không muốn giải thích với cô ấy về chuyện liên quan đến
Mạnh Hằng Vũ và Vu Dương, hàm hồ nói: “Tôi nghe người khác nói, cô
ấy là vị hôn thê của Hình Nguyên, sau đó... hình như là đã tự
sát?”
Anne Bạch gật đầu, “Thanh Thụ nói cô gái đó là du học sinh, lúc
chưa tốt nghiệp đã có hứa hẹn với anh Hình. Anh ấy vốn là người
không biết cách thể hiện tình cảm nhưng lại đối xử với cô ấy rất
tốt.”
Hàn Hiểu cúi đầu, trong lòng nghĩ mình đúng thật là tự nhiên lại đi
rước buồn vào thân...
“Khi chưa tốt nghiệp hai người đó đã sống cùng nhau,” Giọng của
Anne Bạch nghe có vẻ như đang không tập trung, dừng một lát, cô ghé
tai Hàn Hiểu nói nhỏ, “Nhưng về sau hai người đó xảy ra chuyện
không vui. Anh Hình muốn chia tay, cô ấy nhất quyết không đồng ý,
làm ầm ĩ lên ở trường học.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Sao?”
“Không đoán được sao?” Anne Bạch bĩu môi, “Thanh Thụ nói cô gái đó
hút thuốc phiện, khi phê thuốc rồi giống hệt một nữ quỷ, còn tụ tập
với một đám người không ra gì và bị Hình Nguyên bắt gặp.”
“Sao?” Hàn Hiểu lạnh sống lưng, “Sao có thể... như thế?”
Anne Bạch vỗ vai cô, nói với giọng đều đều: “Lúc mới biết tôi cũng
có phản ứng như thế. Tôi nghe Thanh Thụ nói, cô gái đó cứ ba ngày
thì phải có hai ngày biến thành quỷ, anh Hình suýt chút nữa bị cô
ta dày vò đến chết.” Nói xong cô thở dài, “Cô nghĩ xem, anh ấy là
một người tốt như thế...”
Hàn Hiểu cảm thấy đầu óc hoàn toàn đờ đẫn, “Sau đó thì sao?”
“Lại còn có sau đó nữa sao?” Anne Bạch hừ một tiếng, “Tình cảm
nhiều đến thế nào cũng không chịu được sự dày vò như thế. Thanh Thụ
kể có lần anh ấy mang đồ cho Hình Nguyên, anh Hình chưa về, chỉ có
cô gái đó ở nhà. Hình như lại vừa hút thuốc phiện, dáng vẻ không
bình thường, vừa nói chưa được hai câu đã lao đến gần Thanh Thụ cởi
quần áo... Sau khi Thanh Thụ nhảy qua cửa sổ trốn thoát, anh ấy
không dám nhắc đến chuyện này với anh Hình.”
Hàn Hiểu hoàn toàn không nói được lời nào. Vì sao câu chuyện của cô
và câu chuyện của Mạnh Hằng Vũ khác nhau nhiều như thế?
“Chuyện sau đó, Thanh Thụ nói úp úp mở mở, ậm ừ cho qua chuyện.”
Anne Bạch không hài lòng chau mày, “Tôi nghe được thông tin từ
những người khác. Họ nói lúc cô gái đó tỉnh táo liền ép anh Hình
kết hôn, khi hút thuốc phiện thường đùa giỡn với chính mình và dày
vò anh Hình. Sau đó anh Hình chuyển đi, hình như là bắt đầu tiếp
nhận công việc làm ăn của gia đình, ngày nào cũng bận đến mức ngay
cả thời gian ăn cơm cũng không có nên không đi tìm cô ta nữa. Vậy
là cô gái đó sống chết... Cô biết rồi phải không, cô ta lúc khóc
lóc, lúc giận dỗi, lúc đòi treo cổ tự tử để ép anh Hình ra
mặt...”
“Ồ.” Hàn Hiểu ngạc nhiên đáp một tiếng, nhớ đến dáng vẻ của Hình
Nguyên khi đeo tạp dề nấu canh thuốc cho cô, cảm thấy đau
lòng.
Thật ra, người đó có vẻ như không biết quan tâm nhưng trong lòng
luôn hy vọng có cơ hội toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người
khác.