Tay của Hình Nguyên đưa vào trong áo cô, dịu dàng vuốt ve.
Hàn Hiểu yếu ớt vịn vào vai anh, cảm thấy môi anh đang trượt từ
trên cổ xuống ngực cô, cô không kiềm chế được gọi tên anh thành
tiếng, “Hình Nguyên...”
Hình Nguyên đứng thẳng người, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh khiến cho cả người cô nóng như có lửa đốt. Lưng Hàn
Hiểu dựa vào cửa kính lạnh lẽo, phía trước là cơ thể nóng bỏng của
anh, lạnh lẽo và nóng bỏng, dục vọng khiến cho những tiếp xúc cơ
thể trở nên khó có thể cưỡng lại.
Da của Hình Nguyên vẫn còn hơi nước, vết thương đã được băng lại,
buộc mấy vòng đơn giản trên đầu vai. Cách một lớp băng gạc, không
thể nhìn thấy gì. Nhưng nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng đang thiêu
đốt của Hình Nguyên, Hàn Hiểu cảm thấy miếng vải băng vết thương đó
trở thành một nét vô cùng quyến rũ trên người anh, cô không kiềm
chế được cảm giác muốn đưa tay chạm lên đó.
Hình Nguyên cầm lấy tay cô, từ từ để tay cô trượt trên ngực mình.
Hàn Hiểu muốn thu tay lại nhưng bị anh nắm chặt...
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, chỉ có thể thuận theo tay
anh.
“Hiểu Hiểu...” Hình Nguyên cắn lên vành tai cô, hơi thở nóng hổi,
“Có muốn không?”
Hàn Hiểu chưa bao giờ nghĩ rằng tên mình có thể được thốt lên với
vẻ khao khát cố gắng kìm nén như thế. Trong lúc đó cô cảm thấy cảm
động không nói nên lời.
Hàn Hiểu ôm lấy cổ anh, không thốt lên được câu nào.
Ga trải giường bằng lụa mát lạnh như nước. Hàn Hiểu theo bản năng
thu hai tay lại ép sát vào ngực anh.
Cơ thể của anh săn chắc với những cơ bắp rắn rỏi và nước da màu lúa
mạch chín, đường nét rất đẹp.
Người anh nóng rực, truyền nhiệt lên cơ thể cô. Hàn Hiểu cảm thấy
như mình sắp bị tan chảy, giống như một viên sô cô la dưới ánh nắng
mặt trời, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt.
Đầu óc mơ màng rồi tự nhiên tỉnh táo, cảm nhận rõ từng va chạm của
anh trên người mình. Hàn Hiểu không nén được run rẩy, những cảm
giác lạ lẫm đến với cô, rất rõ ràng rồi lại biến mất trong chớp
mắt, chỉ lưu lại một cảm giác đau đớn mơ hồ nhạt dần đi giữa hơi
thở của hai người.
Hình Nguyên hôn cô say đắm...
Những khoái cảm khiến cho người ta mê muội và lấp chìm cảm giác đau
đớn. Cơ thể cô đón nhận một thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ đi vào trong
xương tủy...
Giây phút đó, Hàn Hiểu cảm thấy rõ ràng con người ngày hôm qua của
cô đang rời xa dần...
Đang mơ màng, có gì đó chạm lên trán cô, mềm mại và ấm áp.
Hàn Hiểu sợ ngứa rụt cổ lại rồi đưa tay gạt ra, bỗng nhiên cô nghe
thấy tiếng cười nho nhỏ.
Hàn Hiểu mơ hồ mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm của Hình Nguyên nhìn cô
như đang cười.
Hàn Hiểu ngạc nhiên nhìn anh rồi đỏ mặt.
Hình Nguyên cúi người xuống hôn lên môi cô, cười nói: “Sao lại đỏ
mặt? Em nên chủ động hôn anh rồi nói với anh: ‘Chúc anh buổi sáng
tốt lành, darling.’”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh. Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng vì bị anh
trêu nên không còn cảm thấy một chút buồn ngủ nữa, tri giác bắt đầu
được hồi phục. Vì thế... những hồi ức của đêm qua hiện lên trong
đầu cô.
Hàn Hiểu vùi mặt vào trong gối, không dám nhìn anh, cũng không muốn
để anh nhận ra mình ra đang nghĩ gì.
“Chậc chậc, học theo thói quen của chim đà điểu không phải là tốt.”
Tay Hình Nguyên vuốt ve lưng cô, cười nhỏ, “Em nghĩ em trốn vào gối
thì anh không ra tay được sao?”
“Anh... đồ hạ lưu!” Hàn Hiểu không động đậy, mặt cô vùi trong gối
nóng ran.
Tay Hình Nguyên vuốt ve lưng cô, nói có vẻ rất thành thật, “Em xem
này, lưng em biến thành màu đỏ rồi...
Hàn Hiểu không nhẫn nhịn được nữa, trợn mắt nhìn anh, “Anh không
thật thà một chút được sao? Không sợ vết thương bị mở miệng
à?”
“Đây được coi là vết thương sao?” Hình Nguyên thờ ơ nhìn vết băng
bó trên vai, cười tít mắt, “Em đang thương anh phải không?”
Hàn Hiểu không vui lườm anh, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên chỗ băng
bó, “Có thật là chỉ bị thương nhẹ thôi không?”
“Đương nhiên? Người ta là tay súng thần mà.”
“Tay súng thần?” Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Chẳng lẽ tay súng thần chỉ
có thể làm anh bị thương nhẹ? Lẽ nào...?”
Hình Nguyên ôm cô nằm xuống gối, lười biếng nhếch mày cười nói: “Em
hôn anh, anh sẽ kể tất cả cho em nghe.”
Hàn Hiểu không biết làm thế nào trợn mắt nhìn anh, do dự giây lát
rồi tiến lại, vội vàng đặt lên môi anh một nụ hôn. Lúc đang định
ngẩng đầu lên, đầu anh bị cô giữ lại, đầu lưỡi của anh đã không
kiêng dè khám phá miệng cô.
Nụ hôn của anh nóng rực như mặt trời mùa hè, chỉ trong chớp mắt đã
thiêu đốt hết dưỡng khí, làm bùng cháy ngọn lửa ngầm ẩn sâu trong
cơ thể.
Gò má cô đỏ bừng, mắt sáng long lanh như nước.
Ngay cả cô cũng không biết lúc này cô xinh đẹp như thế nào, đó là
suy nghĩ của anh, chỉ cần nghĩ như thế cũng đủ để nhiệt độ cơ thể
anh tăng nhanh.
“Em là... của anh.” Hình Nguyên hôn cô, “Của một mình anh.”
Hàn Hiểu muốn phản bác lời anh nói, nhưng ánh mắt anh như thiêu như
đốt, sáng rạng ngời khiến cô không thốt lên được thành lời. Hàn
Hiểu ôm lấy cổ anh, nép sát người vào lòng anh...
Cảm giác đau đớn được thức tỉnh rồi nhanh chóng biến mất. Thay vào
đó là một đợt sóng khiến người ta say, vô bờ vô bến. Trí óc trở nên
mơ màng, cơ thể rơi vào nơi sâu thẳm của dục vọng...
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua rèm cửa tạo thành một vầng ánh
sáng trên cơ thể mướt mồ hôi của anh.
Đây là người đàn ông đẹp nhất mà Hàn Hiểu từng gặp, cao lớn và rắn
rỏi, từng tấc thịt mềm mại như một con báo với vẻ quyến rũ hoang
dã. Ngay cả làn da màu lúa mạch chín cũng mang hơi nóng của mặt
trời, làm tăng thêm vẻ hấp dẫn của anh.
Hàn Hiểu dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng cắn lên tay anh, “Anh đã nói
là sẽ kể tất cả cho em nghe.”
Ngón tay của Hình Nguyên chạm lên môi cô, thấy gò má cô ửng hồng,
không nén được cười thành tiếng, “Anh đã nói như vậy thật
sao?”
“Anh...”
“Được, được, anh nói cho em.” Hình Nguyên kéo cô vào lòng, “Nào,
chúng ta sẽ nói từ đầu. Em muốn biết chuyện gì?”
Hàn Hiểu nghĩ, “Anh nói đến tay súng thần đó có phải là trợ thủ của
ông ba Mạnh không? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Người đó...” Hình Nguyên dựa đầu vào gối, thở dài, “Người khác đều
gọi cậu ta là ‘Quân sư’, có người gọi là ‘bàn tay trái’, thực sự là
một tay súng thần.”
“Anh ta bị anh mua chuộc à?” Hàn Hiểu nghi hoặc nhìn anh.
Hình Nguyên bật cười lắc đầu, “Sao thế được! Ngoài tín ngưỡng,
không điều gì có thể làm động lòng cậu ta.”
Hàn Hiểu không hiểu, “Tín ngưỡng? Có nghĩa là sao?”
Hình Nguyên có vẻ hơi đau đầu, chau mày lại, “Đó là chuyện liên
quan đến tính mệnh của người ta, không thể nói kỹ lưỡng được. Em
chỉ cần biết người này rất giỏi là được rồi. Cậu ta cũng không tốt
bụng để cho anh một con đường sống, anh chỉ dùng thông tin quan
trọng để đánh đổi với cậu ta thôi.”
Hàn Hiểu vẫn không hiểu, nhưng Hình Nguyên đã nói đến chuyện liên
quan đến tính mệnh nên cô cũng không gặng hỏi nữa, “Thế chuyện liên
quan đến tính mệnh của người ta có liên quan gì đến anh
không?”
Hình Nguyên kiên quyết lắc đầu, “Không có!”
Hàn Hiểu thấy yên tâm, nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Ở đây... rốt cuộc
có an toàn không?”
Hình Nguyên vừa lấy đầu ngón tay nghịch tóc cô vừa cười tỏ ý không
tán thành, “Đây là tài sản của Vu Thị, trừ khi ba Mạnh muốn lật mặt
với Vu Thị, nếu không...” Thấy sắc mặt căng thẳng của Hàn Hiểu,
Hình Nguyên cười nói, “Yên tâm, những việc này có anh lo, em không
phải bận tâm.”
Hàn Hiểu lườm anh, không vui nói: “Bận tâm? Em bận tâm đến việc đó
được sao? Em...” Nói đến đây, cô giật mình, miệng mở to rồi vội
vàng ngồi dậy tìm quần áo.
“Em làm gì thế?” Hình Nguyên nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô,
không nén được cười thành tiếng, “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu? Không phải
là em bị cái gì đó nhập vào người đấy chứ?”
“Anh mới bị nhập vào người!” Hàn Hiểu vừa vội vàng lao ra khỏi chăn
lấy áo, vừa quay đầu lại trợn mắt nhìn anh, “Anh là công tử thì
hiểu gì? Em là tầng lớp công nhân, nhiều ngày như vậy không đi làm,
chắc chắn em sẽ bị mắng. Kết quả bình chọn cuối năm của em... Tiền
thưởng cuối năm của em... Hỏng rồi hỏng rồi...”
Hình Nguyên kéo cô vào lòng, thái độ của anh có vẻ hơi đau lòng,
“Vừa mới thoát chết đã nhớ đến chút tiền thưởng đó? Hiểu Hiểu, em
không thể nhìn thoáng hơn được sao?”
“Còn mẹ em...” Hàn Hiểu ôm đầu vùi vào ngực anh, “Chắc chắn mẹ em
sẽ lo lắng chết mất... Còn Vodka của em... Mau! Đưa em mượn điện
thoại...”
Hình Nguyên cầm tay cô cắn một cái, “Anh đã nói trước, em là một cô
gái rất ngốc nghếch! Đợi em nghĩ ra những việc này, rau cải cũng ôi
rồi. Anh đã bao che cho em rồi... Cô gái ngốc nghếch!”
“Sao?” Hàn Hiểu nhìn anh với vẻ khó tin, hoàn toàn quên mất việc
hỏi anh sao lại dám cắn tay cô, “Anh bao che cho em rồi? Mẹ em, cơ
quan của em? Anh làm thế nào?”
Hình Nguyên liếc nhìn cô, cười với vẻ ngang ngược, “Xin anh đi, xin
anh anh sẽ nói cho.”
Hàn Hiểu căng mắt chờ đợi, nghe thấy câu nói này không kiềm chế
được tức giận, “Em xin anh giở trò mới mẻ hơn được không? Có mỗi
một câu nói này, nói hơn một lần rồi? Anh không chán sao?”
Hình Nguyên chăm chú nhìn cô, sau đó bình thản gật đầu, “Không sao,
tạm thời vẫn chưa chán.”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh, nghiến răng, Cuối cùng Hình Nguyên cũng
cười lớn thành tiếng, “Em nghĩ xem, đương nhiên trước khi anh đến
nhà ba Mạnh anh đã nói với họ rồi. Anh nói đưa em đi kiểm tra sức
khỏe, anh cũng nói với tổng giám đốc Lưu như thế. Còn về Vodka, mẹ
của chúng ta nuôi, không chết đói đâu.”
Hàn Hiểu lườm anh, “Mẹ em không nói gì sao?”
Hình Nguyên liếc nhìn cô, cười đầy ẩn ý, “Có. Nhưng nói gì... thật
sự anh không thể nói cho em được.”
“Hình Nguyên! Tóc Hàn Hiểu dường như dựng đứng lên.
“Đừng tức giận, đừng tức giận,” Hình Nguyên cười ôm Hàn Hiểu vào
lòng an ủi, “Lại đây, để anh thay em lên kế hoạch ăn gì trong bữa
sáng. Đồ tây nhé? Ở đây có món trứng cuộn với bánh mỳ phô mai Pháp
của Ý rất nổi tiếng, em có muốn ăn thử không? Không muốn? Em chắc
không? Đồ Trung Quốc, anh nhớ là có món cháo và cơm trứng...”
Hàn Hiểu không còn tức giận nhiều nữa. Nghe thấy anh tích cực giới
thiệu các món ngon nổi tiếng của Băng Dụ Câu, bỗng nhiên cô nhớ ra
một câu hỏi, “Vu Dương... của nhà anh đâu?”
Hình Nguyên cụt hứng, lạnh lùng hừ một tiếng, “Cô ta? Bị cắt làm
nhân bánh bao rồi.”
“Hình Nguyên,” Hàn Hiểu mất kiên nhẫn, “Xin anh đấy, anh bình
thường một phút được không?”
“Được!” Hình Nguyên véo cằm cô, cười thoải mái, “Nhìn mặt em, anh
có thể bình thường một phút rưỡi.”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh, “Vu Dương... đã thoát ra ngoài
chưa?”
Hình Nguyên ừ một tiếng, mặt mày không vui, “Con bé này lần này
chơi quá đà, cho dù anh bỏ qua, trong nhà còn có rất nhiều đao phủ
đang xếp hàng đợi cô ta. Bị cắt làm nhân bánh bao vẫn còn là nương
tay!”
Nhìn lên thấy sắc mặt lo lắng của Hàn Hiểu, Hình Nguyên làm như
không có việc gì xảy ra, giúp cô mặc áo, “Không nói đến cô ta nữa.
Lại đây, để chồng tương lai của em giúp đỡ em.”
Chương 33: Kristy
Bỗng nhiên cô nhận ra từ khi quen biết đến nay, anh chưa bao giờ
nói “thích” hay “yêu” cô.
Bây giờ là khoảng thời gian thời tiết đẹp nhất trong năm, không khí
mát mẻ, bầu trời không có một gựn mây.
Bầu trời xanh như ngọc bích, ngay cả ánh nắng cũng trở nên lóa mắt.
Tất cả mọi màu sắc hiện lên trước mắt đều rất tươi đẹp, bầu trời
trong xanh, cây cối xanh tươi, bể nước cũng có màu xanh mát lạnh...
Những màu sắc thuần khiết như thế khiến Hàn Hiểu nhớ đến những ký
ức thời còn nhỏ ở quê nhà. Ngay cả không khí ở đây đây dường như
cũng nhiều ô xy hơn, khi thở có cảm giác cơ thể đang được thanh
lọc.
Đáng tiếc là, phong cảnh tĩnh mịch đó bị phá tan bởi một cây bút
chì nhỏ bé.
Hàn Hiểu chỉ nhìn thấy Vu Dương cuống quýt trốn sang bên cạnh, sau
đó chiếc bút chì bay sượt qua mặt cô ta, rơi xuống bể nước phía sau
không một tiếng động.
Dáng vẻ trốn chạy của Vu Dương rất nhếch nhác, đôi giầy cao gót
dường như làm gẫy chân cô ta nhưng cô ta không dám gọi Hình Nguyên,
chỉ ngẩng đầu căm ghét nhìn Hàn Hiểu đang đứng đằng xa.
Hàn Hiểu ôm tách trà sữa cười không thèm để ý, trong lòng nghĩ: Cô
gái này thật ngốc nghếch. Đã đến nước này rồi, tự bảo vệ thân mình
đã khó lại còn cố lườm mình...
Mặt Hình Nguyên không tỏ thái độ dữ tợn như thế, chỉ lạnh lùng nhìn
cô ta. Vu Dương thu người lại, rõ ràng hận rằng không thể trốn được
xuống dưới ghế, thái độ có vẻ như đang tủi thân đến mức phát
khóc.
Hàn Hiểu thấy thái độ đóng kịch của cô ta, cảm thấy Vu Dương giống
như một đứa trẻ ngốc nghếch đang cố gắng tỏ ra thông minh. Đứa trẻ
ngốc nghếch khi làm sai điều gì đó thường cố gắng tỏ ra vô cùng tủi
thân để tránh bị trừng phạt.
Hàn Hiểu lắc đầu, trong ký ức hiện lên hình ảnh Vu Dương định tát
mình trong nhà ăn.
Trong quan niệm của Hàn Hiểu, một đứa trẻ đầy cảm tính như Vu Dương
cho dù có phạm sai lầm cũng không thể chấp nhận trừng phạt. Lúc
nghĩ đến đó, Hàn Hiểu cảm thấy có ai đó đang nhìn như muốn thiêu
như đốt cô.
Quay đầu nhìn lại, Vu Dương đang trợn mắt nhìn cô, trong ánh mắt tỏ
rõ vẻ căm hận.
Hàn Hiểu bất giác cảm thấy mê muội. Nhìn sang Hình Nguyên, quả
nhiên mặt anh đen hơn. Lẽ nào... anh đã điều tra ra chuyện cô và La
Thanh Phong bị ba Mạnh mời đến là do Vu Dương đứng đằng sau giở
trò?
Hàn Hiểu đang nghi hoặc, Vu Dương đã thu lại cái nhìn của mình, cố
gắng hét lên với Hình Nguyên với dáng vẻ kích động, thậm chí còn
không sợ chết giơ nắm đấm lên với Hình Nguyên, giọng điệu của Hình
Nguyên tự nhiên cũng vút cao.
Không biết họ nói với nhau bằng ngôn ngữ của nước nào nhưng Hàn
Hiểu không hiểu một từ nào. Đang hoang mang nhìn cảnh đấu khẩu giữa
hai người trong gia đình giữa vườn hoa, trong tay nhân vật nữ chính
bỗng nhiên xuất hiện một vật gì đó.
Đó là một thứ đồ nghệ thuật rất tinh xảo có màu kim loại bạc sắc
lạnh, trên tay cầm có trang trí hoa văn bằng ngọc màu đỏ, dưới ánh
nắng mặt trời chúng khiến cho người ta lóa mắt, kỳ dị giống như
những giọt máu.
Đó đích thị là một khẩu súng, hơn nữa, miệng khẩu súng này đang
nhắm thẳng vào mặt người đàn ông.
Dường như có một thứ gì đó lạnh lẽo xuyên qua óc, máu trong người
Hàn Hiểu lạnh đi. Cô bất giác cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng khiến
cho đầu óc cô trở nên tỉnh táo.
Cô căng thẳng nhìn Hình Nguyên. Anh vẫn giữ nguyên động tác, không
động đậy, không chớp mắt, nhưng đôi đồng tử màu đen như bị bao phủ
bởi tầng tầng lớp lớp mây mù trong cơn bão.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hàn Hiểu thấy anh nhìn cô, chau mày.
Đó là anh ra hiệu cho cô mau trốn đi sao? Tay Hàn Hiểu cầm chặt lấy
tách trà, trong lòng mơ hồ nghĩ: Nếu cô trốn đi, anh sẽ làm thế
nào?
Bỗng nhiên thời gian trôi đi rất chậm, mỗi giây kéo dài thành hai
giây, ba giây, thậm chí là dài hơn nữa.
Hàn Hiểu cảm thấy như đang nghe thấy một thứ chất lỏng gì đó đang
chảy, cuồn cuộn như những đợt sóng. Âm thanh kỳ lạ này không biết
từ đâu đến, tạo thành một thứ vỏ bọc cứng và trong suốt bao bọc lấy
người cô, khiến cô không nghe thấy âm thanh nào nữa. Cô nhìn thấy
trong ánh mắt của Vu Dương có vẻ đau đớn và hoảng loạn, lông mi
không ngừng run rẩy, người cô ta cũng run lên, đứng cách một đoạn
xa nhưng Hàn Hiểu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hình Nguyên đứng yên nhìn Vu Dương, thái độ trở nên trầm tĩnh, ánh
mắt vẫn lạnh lùng như thế. Hàn Hiểu lại thấy anh nhìn cô rồi ra
hiệu cho cô.
Động tác chậm rãi khiến người ta kinh ngạc.
Có một tiếng hét sắc lạnh như dao, trong giây lát phá tan lớp vỏ
bọc vô hình quanh cô.
Tất cả mọi âm thanh ùa đến, tiếng nước chảy từ trong núi vọng lại,
tiếng gió thổi trong rừng thông, tiếng hai người đang tranh luận...
Trên tất cả là tiếng hét đinh tai đó.
Đó là tiếng hét của Hàn Hiểu.
Cô cố gắng hét lên, không nhìn khẩu súng, cũng không nhìn người phụ
nữ đang cầm súng, mà là... nhìn Hình Nguyên.
Thật sự Hàn Hiểu không khỏe như thế, cô bị tiếng hét làm cho chấn
động đến mức tối mắt lại.
Người đang cầm súng với ánh mắt căm hận và hoảng loạn bị tiếng hét
đột ngột của cô mất tập trung, bất giác nhìn về phía cô.
Không thể không cảm ơn trời đất, kết quả tốt nhất mà Hàn Hiểu mong
đợi chỉ là như vậy mà thôi.
Hàn Hiểu ôm lấy đầu ngồi thụp xuống bãi cỏ. Qua lớp mây mù bao phủ,
cô nhìn thấy nắm tay Hình Nguyên nhanh chóng lao đến, khẩu súng màu
bạc bay trong không trung và rơi xuống bể nước. Một giây sau, người
phụ nữ cầm súng cũng theo quỹ đạo đó rơi xuống nước, khiến nước bắn
tung tóe.
Đến lúc này, những người vệ sỹ trong chỗ ẩn nấp mới tiến ra, vội
vàng giữ lấy người và súng.
Hàn Hiểu ôm đầu ngồi xuống bãi cỏ, màn mây mù che phủ trước mắt tan
dần nhưng bên tai vẫn nghe thấy tiếng ù ù, người cô cảm thấy rã rời
không còn một chút sức lực nào.
Hình Nguyên bước lại gần, muốn kéo cô đứng dậy, Hàn Hiểu dựa vào
anh, chân tay mềm nhũn không nhấc người lên được.
Hình Nguyên ngồi xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, yên lặng vuốt tóc
cô. Hàn Hiểu ôm lấy cánh tay anh thở gấp, dường như người vừa giơ
nắm đấm làm bay khẩu súng không phải là Hình Nguyên mà chính là
cô.
Tay Hình Nguyên đưa tay ra sau lưng cô bế ngang người cô, cho đến
khi bước vào phòng khách của biệt thự, anh mới nói nhỏ một câu:
“Xin lỗi.”
“Gì?” Hàn Hiểu ngạc nhiên, mở to mắt, “Vì sao lại xin lỗi?”
Khóe miệng Hình Nguyên nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt. Anh nhìn
Hàn Hiểu đang ở trong lòng mình, ánh mắt rất phức tạp, “Không có
gì, có lẽ là vì hơi sợ thôi.”
Hàn Hiểu thu người trong lòng anh, “Vâng, em cũng hơi sợ. Có phải
người nhà anh có xu hướng bạo lực không?”
Hình Nguyên không nói gì.
Hàn Hiểu ngẩng đầu véo cằm anh, “Không trả lời, như vậy là đúng
rồi?”
Hình Nguyên nhún vai, bất giác thở dài, “Lúc cô ta nhìn về phía em,
tim anh như ngừng đập. Cô ta run tay run chân, nhỡ khẩu súng hướng
vào em...”
Hàn Hiểu hơi ngạc nhiên. Anh ấy sợ điều này sao?
“Xin lỗi,” Hình Nguyên vùi đầu vào cổ cô, giọng nói hơi run rẩy,
“Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi...”
“Anh xin lỗi em nhiều thế!” Trong ánh mắt Hàn Hiểu như có lửa, hơi
đỏ rồi cố gắng kiềm chế, đẩy đầu anh ra và bực bội nói, “Đừng nghĩ
rằng giả vờ thương em em sẽ không tính toán ơn cứu mạng...”
Hình Nguyên ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt hiền dịu, “Em hét to
thật.”
Hàn Hiểu cười, dường như nhớ lại cảnh kinh hoàng vừa xảy ra, ánh
mắt trở nên trầm tư, “Cô ấy không phải là em họ anh sao? Bây giờ...
làm thế nào?”
“Còn làm thế nào được nữa?” Hình Nguyên hừ một tiếng, “Con nha đầu
đáng chết đó biết anh không dám làm gì cô ta nên mới dám kiêu ngạo
với anh như vậy.”
Hàn Hiểu lo lắng hỏi: “Thế... liệu có thể có lần sau không?”
Hình Nguyên không trả lời, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng cười lười
biếng của một người đàn ông dưới cầu thang: “Điều này không nói
trước được, thỏ sợ quá cũng có thể cắn người, đúng không, tổng giám
đốc Hình?”
Người không ngờ đến đang đứng ở một nơi không ngờ đến, một ngón tay
đang gõ lên tay vịn cầu thang bằng gỗ, dáng vẻ tươi cười giống hệt
một thầy giáo phổ thông trung học hiền lành.
Sau lưng anh ta, Lục Hiển Phong đang cầm một điếu thuốc đứng dựa
vào tường, mặt mày trầm tư. Tay anh ta đặt lên thắt lưng, trên đó
có đeo một khẩu súng PPS. Anh ta không nhìn Mạnh Hằng Vũ, cũng
không nhìn Hình Nguyên và Hàn Hiểu, ánh mắt bình thản nhìn khói
thuốc đang bay lượn.
Hình Nguyên đặt Hàn Hiểu xuống, ánh mắt nhìn lướt qua Lục Hiển
Phong rồi dừng lại trên mặt Mạnh Hằng Vũ, “Không biết anh ba đến...
thật sự không chuẩn bị gì. Thất lễ rồi.”
Mạnh Hằng Vũ cười, “Chúng ta không phải người ngoài, khách khí làm
gì. Dương Dương đâu? Tôi đến đón cô ấy về. Người nhà họ Mạnh chúng
tôi, cả ngày không về nhà là không được.”
Hình Nguyên khách sáo cười, “Việc của cô ấy, không cần anh ba phải
bận tâm.”
“Sao thế được?” Mạnh Hằng Vũ nhướn mày cười, “Hôm qua mọi người đi
vội quá, tôi chưa kịp thông báo, tôi và Vu Dương sắp kết
hôn.”
Mặt Hình Nguyên cứng đờ.
“Thật là đáng tiếc. Trước ba mươi tuổi không được tùy ý sử dụng cổ
phần của mình, nhưng... sau khi kết hôn sẽ khác. Điều này tổng giám
đốc Hình không phải không rõ, đúng không?” Mạnh Hằng Vũ không bỏ
sót thái độ thay đổi trên mặt anh, hơi nheo mắt lại, cười đầy ẩn ý,
“Lần này đúng là chúng ta thành họ hàng rồi, không phải vì Kristy,
mà vì Vu Dương.”
Không có ai nói gì, không khí trong phòng khách trở nên trầm mặc lạ
thường.
Hàn Hiểu không rõ họ đang nói gì. Nhưng cô đang dựa vào người Hình
Nguyên, nghe thấy “Kristy”, cô có thể thấy rõ ánh mắt của anh trở
nên trầm tư.
Cô bắt đầu có một cảm giác lo lắng không nói được thành lời.
Mọi người đều có thể nghe thấy rõ hơi thở nặng nề và khổ não của
Hình Nguyên, dường như không khí bị một tảng đá lớn chặn lại trong
cổ họng, phải cố gắng lắm mới có thể thoát ra ngoài.
“Đáng lẽ người nằm trong buổi tang lễ đó... là anh.” Giọng điệu
cứng rắn lạ thường, hoàn toàn không giống thái độ điềm tĩnh khi nói
chuyện với Mạnh Hằng Vũ trong biệt thự.
Mạnh Hằng Vũ cười lớn, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Giờ mới nhớ ra
sao? Cũng đúng, không biết anh đã quên mất Kristy từ lúc nào rồi,
đừng nhắc chuyện này với tôi. Hình Nguyên, ngày ngày đêm đêm tôi
đều nhớ đến anh.”
Anh ta bước từng bước xuống cầu thang, trong ánh mắt lạnh lùng có
thêm một điều gì đó như căm ghét, đau đớn, và coi thường không giấu
diếm, “ò, xin lỗi, tôi lại hiểu nhầm cho anh rồi. Mặc dù anh trước
mặt cô ấy luôn giống như cầm thú, nhưng anh không nên quên cô ấy,
nói cách khác, không nên quên những việc đáng tiếc mình đã làm. Nếu
không không thể có Anne Bạch, cũng không thể xuất hiện cô Hàn đang
ngồi đây...”
Hàn Hiểu không hiểu câu nào anh ta nói, nhưng tim cô đập mạnh đến
mức váng cả đầu óc.
Mạnh Hằng Vũ bước xuống cầu thang, lấy một vật gì đó ở trong túi và
vứt về phía Hình Nguyên, “Tôi luôn sợ anh không nhớ ai là Kristy,
thật sự là như thế. Loại người cầm thú như anh, e rằng chưa kịp kéo
khóa quần đã quên người ta hoàn toàn rồi. Vì thế, tôi mang đến cho
anh một bức ảnh của Kristy, giúp anh lấy lại một chút ký ức về vị
hôn thê.”
Đó là một bức ảnh được phóng to, bay hai vòng trong không trung,
sượt qua mặt Hình Nguyên rồi rơi xuống nền nhà.
Trên ảnh là một cô gái trẻ, đang khoanh chân ngồi trên thảm cỏ, ôm
hai chú chó săn rất đẹp trong lòng. Khuôn mặt cô ngẩng cao tươi
cười nhìn vào ống kính.
Vừa nhìn thấy mặt cô ấy, da đầu Hàn Hiểu trở nên tê dại, cả người
cô cứng đờ.
Nếu người phụ nữ trên ảnh mặc một chiếc áo khoác màu trắng, cô sẽ
nghĩ rằng cô ấy là Anne Bạch vài năm về trước; nếu rửa sạch lớp
phấn trang điểm trên mặt cô ấy, rồi thay bằng một bộ đồng phục bảo
hộ liền thân màu vàng cam, cô nghĩ đó là ảnh của mình vài năm
trước...
Cảm giác tê dại khiến cho tim Hàn Hiểu cảm thấy hụt hẫng.
Có người đang nói chuyện, nhưng Hàn Hiểu không nghe rõ. Cô thấy đau
đầu, không đúng, rốt cuộc không biết là đang đau ở chỗ nào?
Hàn Hiểu không phân biệt được.
Có người lắc vai Hàn Hiểu, không dễ dàng gì cô mới bừng tỉnh, nhận
ra người đó là Hình Nguyên.
Vẻ mặt anh ấy rất lo lắng... anh ấy đang nhìn ai?
“Anh đang nhìn ai?” Hàn Hiểu không ngờ mình có thể thốt thành lời
câu hỏi đó, tự nhiên cảm thấy buồn cười. Đó là nụ cười chưa bao giờ
hiện lên trên mặt cô, khóe miệng cong lại thành một đường cong rất
đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, “Hóa ra Anne Bạch mới là bức
tranh sống của anh... Em không là gì hết. Đúng không, Hình
Nguyên?”
Hình Nguyên giữ chặt lấy vai cô, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc anh
không nói gì.
Một lần nữa Mạnh Hằng Vũ nói xen vào, cười với vẻ ác ý, nhấn mạnh
từng chữ, “Kristy, lúc nhảy từ trên cầu xuống vẫn tin rằng anh sẽ
đi tìm cô ấy, anh thật ác độc. Rốt cuộc lúc đó anh làm gì? Hả? ôm
một cô gái phong tình nào đó sao? Ngay cả thời gian cứu cô ấy cũng
không có?”
Hàn Hiểu nghe thấy mà lại dường như không nghe thấy. Cô không hiểu
những gì Mạnh Hằng Vũ nói, nhưng cô hiểu thái độ của Hình Nguyên.
Anh đang cảm thấy có lỗi với ai? Với cô hay với vị hôn thê của
anh?
“Từ lúc đó tôi bắt đầu tính toán làm thế nào để xử lý anh. Anh nghĩ
tôi muốn có Vu Thị?” Ba Mạnh nhìn Hình Nguyên với vẻ coi thường,
“Không, không, tôi không muốn điều gì ở Vu Thị. Lúc đầu tôi muốn
gạt anh ra khỏi Vu Thị để anh lâm vào bước đường cùng, cũng giống
như Kristy phải nhảy xuống từ trên cầu! Nhưng Vu Dương nói điều này
không thể, đám người trong gia tộc rất nghe lời anh. Hơn nữa, tôi
cũng không đủ kiên nhẫn tiếp tục trêu đùa anh. Hình Nguyên, gần đây
tôi thường mơ thấy Kristy... vì thế tôi quyết định tiễn anh đi,
đích thân giải thích với cô ấy.”
Cô và anh đã ở rất gần nhau, gần đến mức dường như không còn khoảng
cách, hóa ra... tất cả đều là những cảm nhận sai lầm của cô. Cô
nhận ra rằng nếu cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, một Hình Nguyên thật
sự là một người hoàn toàn lạ lẫm đối với cô, cô không biết người
trong lòng anh là ai.
Vậy khi anh ôm cô, trong lòng anh nghĩ đến ai? Lúc anh nhắm mắt hôn
cô, anh nghĩ đến ai? Khi anh dịu dàng gọi tên cô và tiến sâu vào cơ
thể cô, anh nghĩ đến ai? Khi anh mơ màng ôm chặt lấy cô, trong tâm
tưởng của anh... là ai?
Hàn Hiểu bất chấp tất cả gạt tay anh ra.
Hình Nguyên nhìn cánh tay bị gạt ra của mình, ngạc nhiên và đau
khổ, “Hiểu Hiểu...”
“Xin anh...” sắc mặt Hàn Hiểu xanh tái, “Xin anh đừng gọi tên tôi
nữa.”
Bỗng nhiên cô nhận ra từ khi quen biết đến nay, anh chưa bao giờ
nói “thích” hay “yêu” cô.
Thật sự là chưa bao giờ nói, không nói dù chỉ một lần. Cho dù là
trong đêm, khi anh ôm chặt cô vào lòng, khi anh đánh thức những dục
vọng trong lòng cô, anh cũng chỉ hỏi cô một câu, “Có muốn
không”.
Có muốn không?
Đầu lưỡi cô mặn và đắng chát, Hàn Hiểu không nhận ra nước mắt mình
đang chảy khắp mặt. Vì sao cô lại giống một đứa trẻ ăn xin, đi sau
lưng người khác để mong người ta bố thí cho một chút tình
cảm?
Vì sao tình yêu của cô luôn... thấp hèn như thế?
Chương 34: Hãy tin anh
Những lời anh dặn, người khác chắc chắn sẽ làm được sao?
Những lời anh đồng ý với người khác, liệu anh có hoàn toàn làm
được?
Có tiếng giày cao gót xóa tan không gian yên tĩnh trong
phòng.
Mạnh Hằng Vũ đưa tay hướng về phía cửa, đắc ý cười, “Nào, chúng ta
cùng nhau nghiệm thu những thu hoạch của chúng ta thôi.”
Ánh mắt Hình Nguyên hướng về phía người mới xuất hiện, “Dương
Dương?”
Vu Dương nhìn Hình Nguyên, bước từng bước tới bên cạnh Mạnh Hằng
Vũ. Cô không nhìn người đang đưa tay ra, Mạnh Hằng Vũ cũng không để
tâm rút tay về, nửa như cười nửa như không nói: “Hình Nguyên, bây
giờ anh biết vì sao tôi lại giống một anh chàng ngốc nghếch, bảo
đánh người thì đánh người, bảo phá phòng tranh thì phá phòng tranh
rồi chứ? Anh xem, những hành động vô cùng ngốc nghếch của tôi cuối
cùng cũng bắt lão hồ ly là anh xuất hiện, đúng không?”
Hình Nguyên dường như không nghe thấy anh ta nói gì, không chớp mắt
nhìn Vu Dương, hỏi với giọng nhàn nhạt: “Vì sao?”
Vu Dương không tỏ độ gì liếc nhìn anh ta, “Vì sao cái gì? Không có
nhiều cái vì sao như thế? Không phải anh rất thông minh sao? Không
phải mọi người trong nhà đều khen anh lanh lợi tài giỏi sao? Anh tự
nghĩ xem.”
Ánh mắt Hình Nguyên sáng lên, “Vì Vu Thị?”
Vu Dương hừ một tiếng, nhìn sang hướng khác.
Hình Nguyên nhìn cô ta, không động sắc mặt kéo Hàn Hiểu ra phía
sau, “Anh đã nói với em, đợi bao giờ em ba mươi tuổi, anh sẽ giao
Vu Thị cho em.”
Hàn Hiểu muốn gạt tay anh ra nhưng không sao thoát được. Cô cảm
thấy hơi ấm quen thuộc trên đầu ngón tay nhưng trong lòng lại vô
cùng chua xót.
Vu Dương nhìn động tác của Hình Nguyên với Hàn Hiểu rồi quay sang
nhìn anh, “Ba mươi tuổi? Tôi sợ là tôi không sống được lâu như
thế.”
Mặt Hình Nguyên biến sắc, “Em không tin anh sao?”
“Không dám,” Vu Dương hừ một tiếng, “Tôi không dám tin bố anh, cũng
không dám tin anh, anh họ. Nhưng, làm gì có ai không biết cổ phần
của ông ấy sẽ thuộc về anh.”
Hình Nguyên bất giác nắm chặt tay Hàn Hiểu, “Lúc anh tiếp nhận công
việc đã nói rõ...”
“Anh nói thì có tác dụng gì?” Vu Dương lạnh lùng khoanh tay, “Trong
mắt con người đó, ngoài anh ra đâu có coi trọng ai! Tự nhiên tôi
động đến anh... chuyện này đến tai họ sẽ ra sao? Nghĩ đi nghĩ lại,
tôi thấy trong hai người chúng ta chỉ có thể có một người quay về.
Anh thấy thế nào, anh họ?”
Hình Nguyên nhìn cô ta với vẻ nhạt nhẽo, ánh mắt càng lúc càng trầm
tư, “Vì việc cướp lại quyền quản lý Vu Thị, cô không thể không mượn
sự giúp đỡ của thế lực khác; muốn mượn thế lực của người này cô
không thể không dâng tất cả mọi thứ cho anh ta, ngay cả Thanh Phong
cô cũng từ bỏ... Dương Dương, cô thấy có đáng không?”
Ánh mắt của Vu Dương liếc nhìn Hàn Hiểu nhưng bị người Hình Nguyên
đứng chắn, không nén được lạnh lùng cười, “Đáng hay không đáng có
liên quan gì tới anh?”
“Được,” Hình Nguyên kiên quyết gật đầu, quay sang nhìn Mạnh Hằng
Vũ, “Anh bắt cô gái này là vì muốn tôi xuất hiện, bây giờ cô ấy đã
không còn giá trị lợi dụng nữa. Những chuyện còn lại là mâu thuẫn
giữa ba người chúng ta, tôi hy vọng có thể để cô ấy đi.”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
“Không được!” Vu Dương nhất quyết từ chối.
Hình Nguyên không để ý đến cô ta, nhìn thẳng về phía Mạnh Hằng Vũ.
Mạnh Hằng Vũ chau mày trầm tư.
“Cô ấy không là gì của tôi, vì thế... hoàn toàn không có gì liên
quan đến những chuyện này,” Hình Nguyên nắm chặt lấy tay cô, chặt
đến mức dường như có thể làm gãy ngón tay cô, “Cô ấy sẽ không nói
chuyện này ra ngoài, điều này tôi có thể bảo đảm.”
Hàn Hiểu cắn môi, nước mắt chảy dài.
“Chuyện này không dễ,” Mạnh Hằng Vũ sờ cằm, miệng nở một nụ cười
lạnh lùng và khiêu khích, “Tôi tốn nhiều công sức như vậy mới bắt
được lão hồ ly là anh vào lưới. Nếu là anh, anh có thể vì một người
không liên quan để lại dấu vết gì không? Anh cũng biết, diệt cỏ
không diệt tận gốc không phải là phong cách của tôi...”
“Anh ba,” Hình Nguyên ngắt lời anh ta, giọng hơi run rẩy, “Anh nhìn
mặt cô ấy xem, anh hãy nhìn thật kỹ! Tôi không tin anh có thể nhìn
thấy cô ấy chết trước mặt anh.”
Hình Nguyên tránh sang một bên để Mạnh Hằng Vũ có thể nhìn thấy
khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Hiểu.
Mạnh Hằng Vũ giật mình, mặt biến sắc.
“Để cô ấy đi,” Hình Nguyên cầm tay Hàn Hiểu, dùng một lực mạnh đến
mức như muốn cô gắn chặt vào xương tủy của mình, giọng điệu trở nên
trầm tĩnh như nước, “Chắc chắn anh ba cũng biết, trên người tôi có
hai khẩu GLOCK chưa bao giờ rời khỏi người. Hôm nay thật không may,
cả hai khẩu súng đều nạp đầy đạn. Trình độ bắn súng của tôi mặc dù
không so được với quân sư, nhưng với khoảng cách gần như thế này,
quân sư có thể thắng được tôi hay không... cũng không phải là điều
dễ trả lời...” Anh nhìn Lục Hiển Phong đang đứng trên cầu thang lộ
vẻ ngạc nhiên rồi quay lại nhìn Mạnh Hằng Vũ, “Tôi muốn dùng hai
khẩu súng này để đổi lấy cơ hội được anh ba giơ cao đánh khẽ một
lần.”
Hàn Hiểu không chịu đựng được nữa, đá chân Hình Nguyên rồi hét lên
thành tiếng “Ai cần anh phải làm người tốt? Ai cần các anh giơ cao
đánh khẽ? Một đám người hèn hạ!”
Sắc mặt cô xanh tái, mặt mày vô cùng tức giận. Khuôn mặt đầy nước
mắt, tóc rối dính cả lên mặt, cô nhìn Mạnh Hằng Vũ gần như phát
điên, “Nếu tôi là Kristy, nếu tôi là họ hàng với một người vô sỉ
như anh, nếu tôi quen biết một người vô sỉ như anh, tôi thà chết
còn hơn!”
Người Mạnh Hằng Vũ hơi run, sắc mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Hình Nguyên ngạc nhiên thất sắc đưa tay giữ lấy miệng cô liền bị
Hàn Hiểu cắn mạnh một cái đau điếng.
Cô cắn tay anh, không hề có ý định từ bỏ. Hình Nguyên không chớp
mắt nhìn cô, vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt dần dần chuyển sang yêu
thương, dịu dàng và buồn bã.
Cô cảm thấy vị tanh của máu trong miệng, điều này dần dần làm biến
mất những tức giận trong lòng Hàn Hiểu.
Sau khi tức giận, cảm giác buồn bã và lạnh lẽo tràn ngập trong lòng
cô. Hàn Hiểu cảm thấy tim mình trống rỗng, ngước đôi mắt vô cảm
nhìn lên.
Người này là Hình Nguyên, là người có khoảng cách gần nhất và xa
nhất với cô trong thế giới này...
Có một số chuyện xảy ra trong khi cô không hiểu tình hình, sau
đó... cô không biết những việc này có thể ngăn cách họ, trở thành
một cái gai không biết làm thế nào có thể nhổ đi khiến người ta cảm
thấy đau đớn trong tận đáy lòng.
“Hình Nguyên,” Hàn Hiểu nấc nghẹn, “Anh là một kẻ khốn nạn nhất
trên thế giới này...”
Thần sắc Hình Nguyên biến đổi khôn lường.
Cuối cùng Hàn hiểu khóc thành tiếng, “... Nhưng, em yêu anh.”
Ánh mắt của Hình Nguyên như có một đốm lửa nhỏ rồi cháy bùng lên.
Anh bất chấp tất cả cúi người, hôn lên môi cô.
Trên mặt cô đầy nước mắt, ngay cả môi miệng cô cũng có vị mặn
chát... Hình Nguyên lưu luyến rời khỏi môi cô, mắt anh nhìn thẳng
vào mắt cô, dường như dồn tất cả sinh lực của mình vào đó. Đôi mắt
đen của anh lúc này giống như bầu trời đêm, trong đó có những tia
sáng lấp lánh và tuyệt đẹp.
Sau đó anh dùng khẩu hình nói một câu.
Từng chữ từng chữ khiến Hàn Hiểu sinh ra ảo giác, dường như từng
chữ một rơi vào đáy lòng cô và để lại dấu vết sâu đậm trên
đó.
Khi quay lại, trong tay Hình Nguyên đã cầm một khẩu súng màu đen
Anh vứt xuống chân Mạnh Hằng Vũ, “Đưa cô ấy ra ngoài, tôi sẽ đưa
cho anh chiếc còn lại.”
Mạnh Hằng Vũ hoảng hốt gật đầu, “Được.”
Vai của Hình Nguyên bỗng nhiên thả lỏng, “Vậy bảo người này đưa cô
ấy ra ngoài. Không sợ anh ba chê cười, tôi không tin người khác.”
Anh giơ ngón tay chỉ về phía Lục Hiển Phong đang đứng dựa vào cầu
thang.
Mạnh Hằng Vũ không nói gì, hai mắt không chớp nhìn khuôn mặt đầy
nước mắt của Hàn Hiểu.
Lục Hiển Phong nhướn mày nhìn anh rồi nhìn Mạnh Hằng Vũ, không nói
gì bước xuống cầu thang, cầm cánh tay Hàn Hiểu dắt ra ngoài. Hình
Nguyên co tay lại theo bản năng rồi thả lỏng ra, Hàn Hiểu lại cầm
lấy tay anh. Mắt của cô đầy nước, dường như không nhìn rõ mặt anh,
mặc dù anh đứng ở chỗ cô có thể với tay tới.
“Hình Nguyên, em hận anh.” Hàn Hiểu nấc nghẹn, “Em chưa bao giờ hận
ai, nhưng em thật sự hận anh.”
Hình Nguyên dùng tay còn lại lau nước mắt cho cô, nhưng anh chưa
kịp lau xong thì nước mắt cô đã lại tuôn rơi.
Hình Nguyên vuốt tóc cô rồi ngẩng đầu cười với Lục Hiển Phong,
“Quân sư, nhờ anh.”
Lục Hiển Phong nhếch môi, không nói gì kéo Hàn Hiểu ra ngoài. Hàn
Hiểu không chống cự được, quay lại nhìn Hình Nguyên khóc rồi gọi
anh thành tiếng, “Hình Nguyên!”
Nhưng Lục Hiển Phong đi rất nhanh, tiếng khóc của cô nhanh chóng
biến mất ngoài cánh cửa.
Hình Nguyên nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt lộ rõ vẻ ung dung bình
thản, “Được rồi, về Kristy, về Vu Thị, bây giờ chúng ta cùng nhau
tính sổ.”
vẫn là ánh mặt trời rực rỡ của mùa thu, gió thổi nhè nhẹ và mây bay
lượn trên bầu trời.
Nhưng nhìn qua nước mắt, tất cả mọi thứ trở nên mơ hồ. Các giác
quan của cô phản ứng một cách chậm chạp đến mức... ngoài bi thương,
cô không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Hình Nguyên...
Hình Nguyên đáng bị trời đánh, sau khi để cô chứng kiến những
chuyện này lại kiên quyết đẩy cô ra. Điều này có nghĩa là gì? Những
hành động đó tưởng như thể hiện sự dũng cảm nhưng thực sự lại rất
ngốc nghếch, hai khẩu súng GLOCK đó, cô không thể tưởng tượng được
Hình Nguyên sẽ làm thế nào để bảo vệ mạng sống của mình nếu không
có súng.
Cuối cùng Lục Hiển Phong cũng không kiên nhẫn được nữa, “Sao phụ nữ
các cô có thể khóc nhiều thế?”
Hàn Hiểu vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Lục Hiển Phong dừng bước nhìn bốn phía, “Đi đến cuối con đường này
sẽ có một chiếc xe, tôi sẽ đưa cô ra đường quốc lộ. Nghe này, tôi
chỉ có thể đưa cô ra đường quốc lộ, sau đó tôi sẽ nhìn cô đi, cô có
thể bắt xe về thành phố. Nhưng cô không được dừng lại, nếu dừng lại
tôi sẽ nổ súng. Tốt nhất cô nên thật thà một chút, tôi đoán Hình
Nguyên chắc chắn đã kể cho cô nghe, tôi bắt đầu chơi súng từ hồi
năm tuổi, nhắm mắt lại tôi cũng không bắn lệch.”
Hàn Hiểu yên lặng nhìn xuống chân, không có phản ứng gì trước những
lời nói của anh.
Lục Hiển Phong đang định dọa cô thêm vài câu, bỗng nhiên thấy mặt
đất dưới chân rung động. Sau đó, có một tiếng nổ lớn vọng lại phía
sau lưng anh.
Hàn Hiểu vội vàng vịn vào một gốc cây bên cạnh người, trong đầu tự
nhiên hiện lên những chữ như “bão”, “động đất”. Tay chân cuống
quýt, cô ngẩng đầu thấy thái độ kinh ngạc của Lục Hiển Phong, đầu
óc cô bỗng nhiên bừng tỉnh.
Không phải là động đất, sao có thể là động đất được, rõ ràng
là...
Hàn Hiểu quay người lại, nhìn thấy cột khói đen sì cuồn cuộn bay
lên từ rừng cây phía sau lưng, cô như phát điên chạy về phía núi.
Nhưng mới được vài bước, cánh tay cô đã bị ai đó giữ lại, có một
cảm giác đau điếng ở gáy rồi người cô mềm nhũn ngã xuống bãi
cỏ.
Trước khi mất đi ý thức, Hàn Hiểu nghe thấy giọng Lục Hiển Phong
như đang thở dài: “Xin lỗi, anh ấy đã dặn.”
Những lời anh dặn, người khác chắc chắn sẽ làm được sao?
Những lời anh đồng ý với người khác, liệu anh có hoàn toàn làm
được?
Trong bóng tối, một lần nữa Hàn Hiểu nhìn thấy ánh mắt của Hình
Nguyên.
Ánh mắt Hình Nguyên có sức quyến rũ lạ thường, khi anh nhìn ai đó,
trong ánh mắt lộ ra vẻ chăm chú đặc biệt, dường như cả thế giới đều
biến mất, chỉ còn lại những gì hiện lên trong mắt anh.
Ánh mắt của anh rất kỳ diệu, khi anh nhìn cô, tất cả tình cảm của
anh đều hiện hết trong ánh mắt... Đó là đôi mắt đẹp nhất mà Hàn
Hiểu từng nhìn thấy.
Sau đó anh dùng khẩu hình nói một câu. Từng chữ từng chữ khiến Hàn
Hiểu sinh ra ảo giác, dường như từng chữ một rơi vào đáy lòng cô và
để lại dấu vết sâu đậm trên đó.
“Hãy tin anh.”bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Có thứ gì đó ươn ướt chạm lên mặt cô, mềm mại và có hơi thở ấm
áp.
Hàn Hiểu mở mắt và nhìn thấy Vodka với đôi mắt sáng long lanh như
ngọc của nó. Nó đang nằm trên gối bên cạnh cô, liếm lên mặt cô,
thấy cô tỉnh lại thì vui mừng vẫy đuôi.
Trên đỉnh đầu là cửa sổ trời, bên ngoài là bầu trời xanh thẳm, rõ
ràng là nhà cô.
Hàn Hiểu ngồi thẳng người dậy.
Vodka bị hành động đột ngột của cô làm cho sợ hãi, lăn tròn trên
giường, kêu ư ử như đang bị bắt nạt.
Đúng là nhà cô, không sai. Rèm cửa đang buông, ánh nắng chiều xuyên
qua lớp sa tanh mỏng chiếu vào trong phòng tạo nên vầng sáng rất
dịu dàng.
Trong phòng rất yên lặng.
Không có ai, cửa vào nhà bếp đóng, bên trong có tiếng nước chảy nhè
nhẹ.
Hàn Hiểu thấy hoa mắt chóng mặt nên nằm xuống, liếc nhìn chiếc đồng
hồ điện tử trên tủ ở đầu giường, bất giác hoảng hốt: Thời gian...
đã là ba ngày sau...
Ba ngày... sẽ có rất nhiều biến cố xảy ra trong khi cô hôn
mê.
Hàn Hiểu cố gắng ngồi dậy, chân vẫn chưa kịp nhét vào dép, có tiếng
cửa phòng bếp mở, người đi ra là Quách Dung Dung.
Hàn Hiểu ngạc nhiên.
Quách Dung Dung vỗ tay lên trán thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn tổ tông,
cậu đã tỉnh rồi!”
Hàn Hiểu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Quách Dung Dung lấy một cốc nước mang đến cho cô, “Mẹ cậu chăm cậu
hai ngày nên mình giục về nhà nghỉ ngơi. Bố cậu ra ngoài mua thức
ăn. Bác sỹ đến, nói là cậu dùng quá nhiều thuốc an thần, sau khi
tỉnh dậy sẽ thấy khó chịu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.” Cẩn thận
nhìn cô, Quách Dung Dung lại nói, “Buổi sáng nay La Thanh Phong ở
đây, sau đó về phòng tranh có việc. Anh ấy nói buổi tối sẽ đến thăm
cậu.”
Đang cầm cốc nước, Hàn Hiểu dừng tay lại, cúi đầu ừ một tiếng rồi
hỏi: “Ai đưa mình về đây?”
“Không quen.” Quách Dung Dung lắc đầu, “Đưa cậu về rồi đi luôn. Anh
ta nói là bạn của cậu, còn để lại cho cậu cái này...” Nói rồi cô
lật tìm trên tủ ở đầu giường, rút ra một tờ giấy, “Đây, chính là
cái này.”
Chữ trên mẩu giấy rất to, nét chữ rất cứng cỏi, chỉ viết hai chữ
“Xin lỗi”. Góc dưới bên phải phần ký tên có vẽ một khẩu súng.
“Không nói gì khác sao?” Hàn Hiểu bỗng nhiên hoảng hốt, “Chỉ có hai
chữ?”
Quách Dung Dung ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu, “Anh ta nói có việc
gấp...”
“Lục Hiển Phong...” Hàn Hiểu cắn răng.
Con người kỳ lạ này, lẽ nào anh ta không hiểu cô lo lắng về chuyện
xảy ra ở biệt thự như thế nào? Hay là... lúc đưa cô về, anh ta cũng
không biết chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc giữa anh ta và Hình Nguyên
có mối quan hệ như thế nào? Còn Hình Nguyên, vì sao có thể yên tâm
giao cô cho anh ta...
Hình Nguyên...
Hàn Hiểu cầm lấy tay Quách Dung Dung, “Có ai tìm mình không?”
Quách Dung Dung ngạc nhiên lắc đầu.
Lúc Hàn Hiểu muốn hỏi thêm, cô bỗng nhớ ra mình đã để điện thoại ở
biệt thự, nếu có ai muốn tìm cô cũng không biết làm thế nào.
“Cậu làm gì thế?” Quách Dung Dung giữ cô lại, “Cậu vừa mới tỉnh dậy
muốn chạy đi đâu? Không được sống nữa sao? Cậu xem... ngã ở đây còn
có mình đỡ cậu...”
Chương 35: Mình chưa bao giờ sống thật với bản thân mình như
thế.
Trước mặt anh ấy mình luôn rất nhếch nhác, mất hình tượng. Mình
chưa bao giờ nhếch nhác như thế...
Mình chưa bao giờ sống thật với bản thân mình như thế.
Khi họ bắt xe đến Băng Dụ Câu, đã là buổi sáng sớm ngày hôm
sau.
Sức khỏe của Hàn Hiểu vẫn còn rất yếu. Thức ăn lỏng không thể giúp
cô hồi phục năng lượng nhanh chóng, chưa vào đến trong núi, Hàn
Hiểu đã bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt.
Người lái xe taxi rất trẻ, gặp hai cô gái nên nói rất nhiều, “...
Thời gian này hàng năm thường có nhiều người đến Băng Dụ Câu ngắm
lá phong. Nhưng các cô đến đây không đúng lúc, khu nghỉ dưỡng đã
đóng cửa. Nghe nói đã xảy ra sự cố, nửa quả núi đã bị bịt
kín...”
Hàn Hiểu mở to mắt, “Sự cố gì?”
Người lái xe taxi lắc đầu, “Nghe nói là rò rỉ khí than nên có vụ nổ
lớn. Thành phố đã cử người đến kiểm tra.”
“Thật hay giả?” Quách Dung Dung nghi ngờ nhìn anh ta rồi nhìn vẻ
kinh ngạc của Hàn Hiểu, “Không thấy trên đài báo đưa tin...”
Người lái xe thở dài tỏ vẻ từng trải, “Có lẽ là tin bí mật. Hôm qua
tôi vừa đưa một phóng viên tới đây, khi đến mới biết những người
làm việc ở đây đã đi hết, chỉ có một nhân viên gác cửa già vừa điếc
vừa câm nên không hỏi được thông tin gì...”
Quách Dung Dung nói phụ hoạch rồi quay đầu nhìn Hàn Hiểu đang nhắm
mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Cô không hiểu được vì sao Hàn
Hiểu vừa tỉnh lại đã nằng nặc đòi đến đây. Hơn nữa nhìn sắc mặt của
cô ấy, dường như có thể đoán ra cô ấy có liên quan đến sự cố
này...
Quách Dung Dung cảm thấy hơi buồn phiền, cô được cơ quan cử đi tập
huấn hai tháng, vì sao khi quay lại, tất cả mọi việc đều trở nên
khó hiểu đến mức kỳ lạ?
Lúc Quách Dung Dung cảm thấy ức chế cô thường nói rất nhiều, nhưng
cho dù cô nói gì, Hàn Hiểu cũng vẫn giữ thái độ yên lặng buồn bã.
Quách Dung Dung bị cô làm cho bực bội, đang định nổi giận thì xe
taxi đã dừng lại.
Người lái xe chỉ vào tấm biển cảnh báo, cười với hai cô gái tỏ vẻ
xin lỗi, “Hết cách rồi, xe không được vào, tôi chỉ có thể đưa các
cô đến đây.”
Hàn Hiểu xuống xe với thái độ hoảng hốt.
Quách Dung Dung thấy dáng vẻ thẫn thờ của cô cũng chỉ biết kìm nén
những buồn bực trong lòng rồi nghĩ: Có lẽ cô ấy ngủ nhiều quá nên
đầu óc lú lẫn rồi.