“Thế nào?” Người đàn ông phía sau có một giọng nói trong trẻo khiến
người ta bất giác nghĩ đến hình ảnh một thiếu niên với nụ cười rạng
rỡ chạy thể dục trong sân vận động, “Em không vui sao,
darling?”
Cho dù biết rằng giọng nói này chỉ là thiên bẩm của anh ấy nhưng Vu
Dương vẫn bị mê hoặc, vai cô dần dần dựa ra phía sau, “Em không bảo
anh... Em không bảo là...”
“Ồ? Vậy là anh hiểu nhầm sao?” Người đàn ông phía sau lưng cô cười
thành tiếng, “Ai đã cầm chai rượu và hét bên tai anh, “Đi diệt con
yêu tinh đó cho em”?”
“Đó là rượu nói được chưa?” Vu Dương thu người vào ghế sô pha,
tuyệt vọng đến mức muốn khóc, “Không phải lúc đó em uống rượu say
sao?”
“Mặc dù là lời nói trong lúc say, nhưng...” Người đàn ông ngừng một
lát rồi nói, “Nhưng mỗi lời nói của Dương Dương đều là thánh chỉ
đối với anh.”
“Anh...” Vu Dương đang định thốt lên một chữ thì môi đã bị ngón tay
anh chặn lại, “Dương Dương, em đừng nghi ngờ vị trí quan trọng của
em trong trái tim anh được không, anh sẽ rất đau lòng.”
“Mạnh Hằng Vũ! Anh đừng giả bộ với em!” Vu Dương không kiềm chế
được, gạt tay anh ta ra, “Anh đừng cho rằng em không biết anh đang
nghĩ gì...”
“Ồ?” Người đàn ông phía sau sờ cằm, từ tốn hỏi lại cô, “Anh đang
nghĩ gì?”
Vu Dương chỉ vào anh ta, ngón tay hơi run. Đối mặt với người đàn
ông luôn luôn giữ được bình tĩnh này, Vu Dương luôn không có cách
nào để đối phó bởi vì chỉ có một mình cô tức giận.
Nếu bình tâm mà nhận xét, ngoại hình của Mạnh Hằng Vũ không khó
coi. Da của anh hơi trắng, lông mày đậm, đôi mắt lạnh lùng lanh
lợi, miệng luôn luôn có vẻ như đang cười. Những người ở bên cạnh
anh chỉ có thể chú ý đến vẻ nho nhã lịch sự của anh. vẻ hòa nhã đó
khiến cho người khác bất giác tưởng nhầm anh chỉ là một giáo sư
trung học bình thường, không phải là một thương gia làm ăn có bối
cảnh phức tạp.
Đặc điểm này bị Vu Dương khái quát trong một cụm từ: Màu tự vệ
thiên sinh.
Hầu hết những động vật có màu tự vệ đều khiến cho người khác sợ
hãi. Người đàn ông có màu tự vệ cũng vậy. Họ là những kẻ truy đuổi
có máu lạnh thiên sinh, có thể yên lặng kiên nhẫn chờ đợi thời cơ
thuận lợi nhất để tấn công. Cho dù đang đuổi bắt, tim của họ cũng
không đập nhanh hơn một nhịp.
Vu Dương nhìn Mạnh Hằng Vũ, toàn thân cô run rẩy.
Mạnh Hằng Vũ tiến lên phía trước cầm lấy tay cô, lắc đầu cười,
“Được rồi, được rồi, coi như là trước khi anh ra tay mà không báo
cho em, cũng chỉ vì lo cho em thôi. Việc này cứ giao cho anh, em
không cần bận tâm nữa.”
Vu Dương muốn rút tay ra nhưng không động đậy được. Cô nhớ đến câu
nói của La Thanh Phong: “Cô nghĩ chúng tôi đều ngốc sao? Tôi ngốc,
Mạnh Hằng Vũ cũng ngốc sao?”
Bỗng nhiên Vu Dương hiểu ra, Mạnh Hằng Vũ làm như vậy không chỉ vì
đơn thuần muốn làm cho cô thỏa mãn. Trong lòng cô bất giác có một
cảm giác sợ hãi mơ hồ, cảm thấy lời nói hành động của Mạnh Hằng Vũ
hôm nay không giống với ngày thường, lẽ nào anh ấy đã quyết định
dùng chiêu bắt cóc Hàn Hiểu để đối mặt với Hình Nguyên?
Nếu thật sự anh ấy lợi dụng việc này của cô để đối phó với Hình
Nguyên, đợi đến khi Hình Nguyên ra tay xử lý vụ này, anh ấy có trực
tiếp xuống tay với cô không?
Chân của Vu Dương bắt đầu mềm nhũn. Hình Nguyên ghét nhất là phản
bội, lúc này cho dù cô muốn hay không cũng đã trở thành một kẻ phản
bội họ Vu.
Liệu có ai có thể cho cô biết, bây giờ cô phải làm gì?
Mạnh Hằng Vũ vỗ nhẹ lên tay cô, “Bây giờ em nghỉ ngơi đi. Có anh
rồi, trời có sập thì anh cũng đỡ được. Em yên tâm.”
Vu Dương vui vẻ nhân cơ hội “nghỉ ngơi” trốn khỏi anh ta một
lát.
Sự việc đã đến nước này, quan hệ giữa họ Mạnh và họ Vu đã bị cô,
hoặc là đã bị Mạnh Hằng Vũ lấy cớ làm cô vui lòng phá vỡ rồi. Trước
khi Hình Nguyên và anh ta giao đấu, cô cần phải bình tĩnh suy nghĩ
thật kỹ.
Chương 30: Anh vượt qua sa mạc thời gian đợi em
Cô đã trải qua một quãng thời gian dài như thế, khó khăn lắm mới
tiến lại được gần anh. Nhưng, khi thực sự có thể đứng trước mặt
anh, cô phát hiện ra rằng, trong lòng cô lại hiện lên hình ảnh của
một khuôn mặt khác.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lúc này, kệ hoa dựa vào tường dần dần trượt sang một bên, để lộ một
cánh cửa bí mật cao bằng thân người. Một người đàn ông trẻ tuổi vừa
cúi đầu xắn tay áo màu trắng ngà, vừa thản nhiên bước ra.
Tuổi của anh ta trạc tuổi của Mạnh Hằng Vũ, khuôn mặt sắc sảo,
đường nét rõ ràng và tuấn tú. Anh ngẩng đầu cười, đôi mắt đẹp quyến
rũ rất đào hoa.
“Anh ba, nên nói câu đó như thế nào? Chết dưới tay người đẹp, phong
lưu mấy cũng biến thành quỷ sao?
Mạnh Hằng Vũ không để ý đến lời nhạo báng của anh, ánh mắt rời khỏi
màn hình giám sát, điềm nhiên quay lại, “Thanh Phong, tin tức từ
người phụ nữ này có gì nhầm lẫn không?”
Lục Hiển Phong nhìn theo ánh mắt của anh lên màn hình giám sát thấy
người phụ nữ đã bình tĩnh trở lại, lắc đầu, nửa như cười nửa như
không, “Nói thật, em thật sự không tin được tiểu thư Vu của
anh.”
“Ồ?” Mạnh Hằng Vũ nhướn mày, “Vì sao?”
“Liên kết với người ngoài để chống lại nhà mình, cô ấy như vậy
sao?” Lục Hiển Phong nhún vai, “Anh có thể khẳng định cô ta không
liên kết với Hình Nguyên để trêu đùa chúng ta không?”
Mạnh Hằng Vũ chau mày, không nói gì.
Lục Hiển Phong đưa tay lên, tách một tiếng chỉnh kênh máy giám sát.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh tuyết rơi rồi cố định phía trên một
căn phòng khác. Cửa sổ màn hình trước thu nhỏ lại, nằm ở góc phải
bên dưới.
Người đàn ông trong căn phòng này bình tĩnh hơn người phụ nữ rất
nhiều. Sau khi anh ta tỉnh lại, anh ta luôn ngồi khoanh chân trên
giường, vẻ mặt thất thần, không giống như người phụ nữ đang nóng
ruột đi đi lại lại.
Mạnh Hằng Vũ đưa tay chỉ lên màn hình, “Cậu thấy sao?”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
“Hai người đều không ngốc.” Ánh mắt của Lục Hiển Phong rời khỏi
hình ảnh đôi nam nữ trên tường, có vẻ như đang cười, “Nhưng rõ ràng
người đàn ông này rất tự tin, biết rằng người làm việc này không
thể ra tay với anh ta. Còn người phụ nữ...”
“Làm sao?” Mạnh Hằng Vũ dồn hỏi.
Lục Hiển Phong cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, “Có lẽ cô ấy biết
được nguyên nhân vì sao bị bắt đến đây.”
Mạnh Hằng Vũ không động sắc mặt cười, “Vậy không phải là... trùng
hợp sao? Chúng ta đã đúng khi thế chấp bảo bối của chúng ta
rồi.”
Ánh mắt của Lục Hiển Phong sáng lên, “Anh ba muốn đợi anh ta đến
thỏa thuận điều kiện sao?”
Mạnh Hằng Vũ hỏi lại: “Theo ý kiến của cậu thì sao?”
“Như thế thì chậm quá,” Lục Hiển Phong lắc đầu, “Cho người đàn ông
này thông báo với Hình Nguyên là được.”
“Ồ?” Mạnh Hằng Vũ tròn mắt, “Anh ta?”
“Anh ba muốn làm nên chuyện đều phải trông chờ vào anh ta.” Lục
Hiển Phong khoanh tay, cười với vẻ ranh mãnh, “Đầu tiên lấy người
đàn ông này để thỏa thuận điều kiện với cô Vu, sau đó thả anh ta
ra, để anh ta báo cho Hình Nguyên. Đợi Hình Nguyên đến...”
Mạnh Hằng Vũ vỗ tay cười: “Hắc Tử nói, lúc đó nhìn thấy người đàn
ông này ở bên cạnh, trên đường lớn nên không giết được, chỉ có thể
đánh cho ngất đi rồi đưa về. Không ngờ còn có tác dụng.”
Lục Hiển Phong phụ họa, “Mặc dù lúc đầu anh ba không để tâm đến
chuyện này của cô Vu, nhưng có thể tiện tay lấy được mười một phần
trăm cổ phần của Vu Thị, không phải là vui sao?”
Vu Dương ngồi bên cạnh bàn ăn to, không để tâm gẩy cơm rang trong
đĩa.
Cô vẫn chưa kịp ăn bữa trưa thì bị thuộc hạ của Mạnh Hằng Vũ đưa
đến đây, biệt thự Mộng Thành ở ngoại ô. vốn dĩ cho rằng anh ta sẽ
như mọi khi, tạo không gian lãng mạn để làm những trò như cầu hôn
chẳng hạn, không ngờ anh ta lại quay lưng với cô làm một việc mà cô
không thể ngờ...
Thế nào là cảm giác khi thấy một con chó săn đã được nuôi nấng
trong một thời gian dài bỗng nhiên quay lại vẻ hoang dại của
nó?
Hình Nguyên nói đúng, cô đã bị người ta nuông chiều nên luôn nghĩ
rằng tất cả mọi người trên thế giới đều nâng niu mình trong tay vô
điều kiện khi thấy mình là người của Vu Thị. Thực tế cho thấy: Cô
đã bị... lợi dụng. Hơn nữa còn bị lợi dụng để đối phó với chính
người nhà mình.
Không được tùy ý ra vào, điện thoại cũng bị cầm đi mất, ngay cả cầu
cứu cũng không biết phải chạy đi đâu. Tình trạng bây giờ của cô có
thể coi như bị giam lỏng. Vu Dương biết mình nên giữ bình tĩnh,
nhưng nghĩ được và làm được là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nhìn những hạt cơm bị gẩy lung tung trong đĩa, Vu Dương biết rõ
ràng đầu óc mình đang rối tung.
Bên ngoài phòng ăn có tiếng hai người đang nói chuyện, có lẽ họ
không ngờ có người đang ở trong nhà ăn, tiếng đàn ông rất nhỏ nhưng
không may bị Vu Dương nghe thấy rõ, “Còn phải hỏi sao? Anh ngốc à?
về nói với anh ba, nói rằng tôi nói với anh ấy: Nếu không muốn gây
phiền phức, phải nhanh tay nhanh chân, muốn giữ tên tiểu tử họ La ở
đó làm ông nội anh à?!”
Chiếc dĩa Vu Dương đang cầm trong tay rơi xuống đĩa. Âm thanh rõ
nét, mặc dù không to nhưng đủ để làm kinh động hai người đàn ông
đang nói ngoài cửa phòng ăn.
Thật ra trước khi người đàn ông đó bước vào, Vu Dương đã đoán được
thân phận của anh ta. ở bên cạnh Mạnh Hằng Vũ, những người có thể
mở miệng gọi “anh ba” khong nhiều. Trong biệt thự này, xét đi tính
lại chỉ có thể là một người, Lục Hiển Phong.
Anh ta công khai mình là cố vấn pháp luật của họ Mạnh. Nhưng người
hiểu rõ chuyện đều biết, phạm vi chức “cố vấn” bao gồm cả những vụ
làm ăn ngầm. Quan hệ giữa anh ta và Mạnh Hằng Vũ không chỉ đơn
thuần là cấp trên và cấp dưới, nghe đồn rằng anh ta rất giỏi bắn
súng, đã từng cứu sống Mạnh Hằng Vũ không chỉ một lần.
Người này sát khí nặng, có một đôi mắt kỳ lạ khiến cho Vu Dương hơi
sợ anh ta. Nhưng hai chữ “họ La” giống như một chiếc đinh xuyên vào
tai cô, khiến cô giật mình, “Anh nói ai?”
Dáng vẻ của Lục Hiển Phong lôi thôi lếch thếch, cười nói, “Ồ, cô
Vu, cô có một mình thôi sao?”
Tim của Vu Dương bất giác đập nhanh, “Người anh vừa nói... là La
Thanh Phong?”
“Gì? Cô nói ai?” Ánh mắt của Lục Hiển Phong nhìn lên đĩa ăn của cô,
thở dài, “Sao lại là cơm rang, không phải tối qua đã nấu rồi sao?
Lẽ nào siêu thị đang giảm giá kích cầu món này?”
Vu Dương đặt mạnh chiếc thìa xuống bàn, quay người bước ra khỏi
phòng ăn.
“Cô Vu,” Giọng Lục Hiển Phong lười biếng vang lên sau lưng cô, giải
thích với vẻ không thành khẩn, “Anh ba có việc bận. Tôi nghĩ, tốt
nhất cô không nên làm phiền anh ấy vào lúc này.”
Vu Dương dừng bước, ánh mắt dừng lại trên mặt anh, cố giữ vẻ bình
tĩnh, “Anh được gọi là “cánh tay trái” của anh Mạnh. Tôi nghĩ, anh
nên biết câu hỏi của tôi là gì.”
Lục Hiển Phong nhún vai, “Có một phong tục là, tay phải ăn cơm, tay
trái rửa đít. Thấy biệt hiệu của tôi như thế cô cũng nên biết rằng,
tôi chỉ là một người làm công của anh ba thôi, tôi không thể biết
gì được, đúng không?”
Cơn tức giận của Vu Dương ngày càng lớn, “Lục... Hiển...
Phong...!”
“Có!” Lục Hiển Phong đứng thẳng người, “Cô Vu có gì dặn dò?”
Ngực Vu Dương phập phồng, nhưng cho dù đang tức giận, cô vẫn hơi e
sợ anh, con người trước nguy hiểm luôn trốn tránh theo bản năng. Vu
Dương cắn răng, tức giận bỏ ra ngoài.
Sau lưng cô, Lục Hiển Phong lắc đầu, thở dài vẻ tiếc nuối, “Mắc câu
dễ dàng như vậy... thật là vô vị.”
Lúc La Thanh Phong hút hết nửa bao thuốc thì cửa phòng mở ra. Xuất
hiện trước cửa là người mà anh đoán trước, sự thật không hề sai
lệch chút nào so với dự đoán của anh.
La Thanh Phong ngước mắt nhìn, giọng điệu cay đắng, “Vu Dương, làm
như thế này, cô cảm thấy thú vị lắm sao?”
Mắt Vu Dương hơi hoe đỏ, hình như vừa mới khóc. Nghe thấy lời nói
của La Thanh Phong, mắt cô lại mọng nước, trong lòng cảm thấy như
đang bị bắt nạt. Nhưng cô cố gắng mím môi, cuối cùng nước mắt cũng
lặn vào trong.
La Thanh Phong lại muốn châm một điếu thuốc, nhưng sau khi rút ra
anh lại nhét vào, bối rối vò nát hộp thuốc trong tay.
“Nói đi,” La Thanh Phong bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ,
giọng điệu có vẻ sốt ruột, “Điều kiện gì?”
Vu Dương cũng không kiên nhẫn được nữa, nước mắt ứa ra.
“Từ bỏ phòng tranh, từ bỏ thành phố này, người này, về Đức cùng cô
sao? Hay là ở đây kết hôn? Bây giờ, ngay lập tức?” La Thanh Phong
nghe thấy có tiếng khóc phía sau lưng nhưng không quay đầu lại, “Vu
Dương, vì sao cô chưa từng nghĩ rằng, tôi và cô quen biết bao lâu
nay cuối cùng lại có kết cục này không hề có liên quan tới người
khác? Cho dù không có Hàn Hiểu, tự nhiên xuất hiện Lý Hiểu Vương
Hiểu, kết quả vẫn như vậy... Cho dù tôi chọn ai, mục đích chính vẫn
là vì muốn thoát khỏi cô.”
Lúc này Vu Dương thật sự muốn ngồi lăn xuống đất, khóc to như một
đứa trẻ. Nhưng nước mặt chỉ có giá trị với người quan tâm đến mình.
Cô đã làm rối tung mọi chuyện, cô đã tự tay cắt đứt sợi dây ràng
buộc với người đàn ông này, cô có tư cách nào để có quyền tủi thân
trước mặt anh ấy?
Tất cả không phải đều do cô gây ra sao? Huống hồ, nếu khóc như thế
này, cô cũng không chắc anh ấy có thay đổi ý kiến không. Cô đã
không còn gì để tiếp tục mạo hiểm nữa.
Vu Dương lau nước mắt, cố gắng để giọng mình trở nên bình tĩnh, “Đi
thôi, tôi đưa anh ra.”
La Thanh Phong nghi ngờ quay lại, nhưng Vu Dương đã bước ra khỏi
phòng, anh không nhìn thấy mặt cô.
La Thanh Phong bước nhanh đuổi theo, nhưng khi một chân chưa chạm
đến cửa phòng, một chiếc túi đen chụp xuống đầu anh. Đồng thời, một
bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh.
“Đi thôi.” Giọng của Vu Dương vang lên bên tai anh, bình tĩnh nhưng
mệt mỏi, “Tôi đưa anh về, những việc khác anh không cần quan tâm.”
Cô gõ nhẹ lên mu bàn tay của La Thanh Phong nhưng anh hoàn toàn
không phản ứng.
Đây là việc xảy ra theo dự liệu nhưng Vu Dương vẫn cảm thấy thất
vọng. Ai có quyền hy vọng một người lớn lên trong môi trường bình
thường nhận biết được mật mã Holmes? Nếu là Hình Nguyên...
“Hàn Hiểu đâu?” Bỗng nhiên La Thanh Phong dừng bước.
Một cánh tay đẩy mạnh vào lưng anh, “Đi đi! Người phụ nữ đó đã đi
trước rồi!”
La Thanh Phong loạng choạng hai bước, Vu Dương ở bên cạnh vội vàng
đỡ lấy anh. La Thanh Phong cầm chặt tay Vu Dương, không yên tâm hỏi
dồn: “Anh ta nói thật không? Hàn Hiểu đã đi rồi sao?”
Vu Dương cầm lấy tay anh, “Đi thôi, ông Mạnh đã giao cô ấy cho Hình
Nguyên rồi.” Nói xong, lòng bàn tay Vu Dương toát mồ hôi. Cô đã
tiết lộ thông tin đến giới hạn cuối cùng, không thể nói rõ ràng hơn
được nữa. Cũng may, mấy người phía sau không ngăn cô.
Vu Dương liên tục gõ lên tay La Thanh Phong những đoạn mật mã, cuối
cùng La Thanh Phong cũng bắt đầu cảnh giác. Nhưng cô còn chưa kịp
dừng gõ tay thì La Thanh Phong đã bị người ta đẩy ra.
Bỗng nhiên rơi vào bóng tối, mất đi bàn tay duy nhất có thể chạm
vào, La Thanh Phong thấy hoảng hốt, “Dương Dương?”
“Leo,” Giọng của Vu Dương vang lên sau lưng anh, đầy tuyệt vọng,
“Xin lỗi!”
“Dương Dương?” La Thanh Phong bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, “Cô không đi
cùng tôi sao?”
“Xin lỗi...”
Có người giữ lấy hai vai La Thanh Phong, trói chặt hai tay anh ra
sau lưng rồi thô bạo đẩy anh về phía trước.
“Dương Dương, Dương Dương?” Không nghe thấy tiếng trả lời, La Thanh
Phong bắt đầu cảm thấy lo sợ. Nếu tất cả không phải do Vu Dương
khống chế thì kẻ đứng sau màn kịch này là ai, rốt cuộc anh ta muốn
làm gì?
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chân vấp vào thứ gì đó, La Thanh Phong bị nhét vào ghế sau của xe.
Có người ngồi bên cạnh anh, trên người tỏa ra mùi thuốc lá nồng
nặc, đó là hơi thở của một người lạ.
La Thanh Phong thử động đậy hai tay nhưng người đó trói anh quá
chặt nên anh không vùng vẫy được. Trong khoang xe hình như có ba
đến bốn người, không có ai nói gì, chỉ có tiếng động cơ kêu ầm ì
bên tai.
Không biết bao lâu sau, xe dừng lại.
Người đàn ông bên cạnh không nói lời nào, lôi cổ áo anh đẩy ra khỏi
xe.
La Thanh Phong ngã lăn ra đất, khắp người bị va vào đá vụn đau
điếng. Trên đầu anh vang lên tiếng một người đàn ông đang cố tình
hạ giọng nói nhỏ, “Muốn sống thì hãy biết điều một chút, đừng nói
lung tung.”
Lúc La Thanh Phong về đến phòng tranh của mình thì cũng đã ba giờ
đồng hồ trôi qua.
Đã quá nửa đêm, trên đường vắng tanh.
Dưới ánh đèn đường, một người đàn ông đang cúi đầu bước đi bước lại
trước cửa phòng tranh, dưới chân là một đống mẩu thuốc lá. Nghe
thấy tiếng bước chân, người đó nhìn lên với đôi mắt sắc như chim
ưng.
“Một mình cậu?” Ánh đèn đường chiếu vào khiến anh ta nhức mắt. Anh
ta từ từ bước đến trước mặt La Thanh Phong, cố ý nói chậm từng
tiếng, để lộ rõ vẻ tức giận, “Cậu để hai người phụ nữ ở lại, một
mình quay về sao?”
Lòng La Thanh Phong rối như tơ vò, không biết phải phản đối thế
nào. Ngạc nhiên một lát mới buồn buồn giải thích, “Vu Dương nói,
ông ba Mạnh đã giao Hàn Hiểu cho anh...”
“Dương Dương đâu?” Hình Nguyên nghiêm mặt nheo mắt lại.
La Thanh Phong cúi đầu, “Cô ấy... Cô ấy...”
Hình Nguyên túm lấy cổ áo anh, đấm mạnh lên bụng.
La Thanh Phong lảo đảo lùi lại vài bước, ngã lăn ra đất.
Lúc ngẩng đầu lên, chiếc xe việt dã màu đen bên đường của Hình
Nguyên đã lao nhanh như tên bắn vào trong màn đêm.
“Tôm nõn Long Tỉnh, canh cá, tôm nấu măng, canh rau rút Tây hồ...
đều là các món tủ của đầu bếp. Nghe ông Mạnh nói, đầu bếp ở đây là
người Hàng Châu, các món ông ấy nấu rất ngon.”
Hàn Hiểu thu người trong ghế sô pha, yên lặng nhìn Vu Dương tự tay
bày thức ăn cho mình.
Người phụ nữ này không thích cô ngay từ đầu và chưa bao giờ thay
đổi. Bây giờ cô đã trở thành cua trong bình của cô ta rồi, cô ta
không có lý do gì để đối xử tử tế với cô như vậy, thái độ nịnh nọt
giống như đang bồi thường cho cô.
Hàn Hiểu khoanh tay, mắt chớp chớp nhìn cô ta.
Cuối cùng người bị nhìn cũng không chịu đựng được.
“Đừng nhìn tôi như thế!” Vu Dương dựa vào bàn, bối rối, “Tôi không
có ác ý gì!”
“Bỏ công bắt được một con chuột, sau đó nói, tôi không có ác ý gì?”
Hàn Hiểu cười, “Vu Dương, cô thật là hài hước.”
Sắc mặt Vu Dương tái nhợt, ánh mắt nhìn Hàn Hiểu bất giác trở nên
không thân thiện, “Cô tin hay không thì tùy! Dù sao việc này cũng
không phải do tôi làm.”
“Không phải cô?” Hàn Hiểu lại nhếch miệng cười, “Nói như thế, kẻ
bắt cóc chỉ vô tình quen cô sao?”
Vu Dương hừ một tiếng, “Tùy cô nói thế nào thì nói.”
Hàn Hiểu cười lạnh lùng, “Tôi tin hay không cũng không có ý nghĩa
gì với cô, phải anh ấy tin mới được.”
Hàn Hiểu nắn nót nói một câu khiến Vu Dương cảm
thấy đau lòng. Thật ra vì sao cô lại không biết được? Việc đã ầm ĩ
đến nước này, cho dù cô làm thế nào cũng không rõ ràng được. Cô ở
trong biệt thự của Mạnh Hằng Vũ, Mạnh Hằng Vũ bắt người mà cô không
vừa mắt, nói rằng việc này không liên quan đến cô... Ai tin
được?
“La Thanh Phong đâu?” Hàn Hiểu dồn hỏi, “Cô làm gì anh ấy
rồi?”
“Tôi có thể làm gì anh ấy?” Vu Dương tức giận, “Nhốt vào bán lấy
tiền, hay là cho hút thuốc phiện?”
“Tình cảm của cô... chỉ như vậy thôi sao?” Hàn Hiểu cười lạnh lùng,
“Nếu là tôi, tôi cũng không cần cô.”
Vu Dương bước đến trước mặt cô, giơ tay lên định tát cô.
Hàn Hiểu biết lời nói của mình khiến cô ta tức giận, nhưng không
ngờ kết quả không phải là có được lời nói thật lòng của cô ta mà là
nhận được cái tát thứ hai. Cô ngồi trong ghế sô pha nên không biết
tránh đi đâu, chỉ biết mở to mắt nhìn bàn tay đó giơ lên cao rồi
vung tới, lúc sắp chạm lên mặt cô thì đột nhiên dừng lại một cách
kỳ lạ, chỉ có một luồng gió mang theo hương nước hoa trên người cô
ta.
Hàn Hiểu ngạc nhiên mở to mắt nhìn người đàn ông xuất hiện nhanh
như quỷ phía sau Vu Dương, mặt đầy sát khí, bình thản như nước, đôi
mắt đẹp đào hoa nửa như cười nửa như không, không biết đang nghĩ
gì.
Vu Dương lủi về phía sau một bước, bực bội thoát ra khỏi bàn tay
như gọng kìm của anh ta, “Anh làm gì thế?”
Lục Hiển Phong thản nhiên cười, “Tôi nên hỏi cô câu này mới phải.
Hôm nay cô Vu rất tức giận, dám đánh cả khách của anh ba mời đến.
Có phải vì đầu bếp Lưu cho nhầm thứ gì đó vào thức ăn không? Lẽ nào
cho thêm thuốc nổ?”
“Anh!” Vu Dương trợn mắt nhìn anh, không biết phải nói gì. Mạnh
Hằng Vũ còn có lý do nhượng bộ cô vài phần, nhưng người đang ở
trước mặt cô cho dù là đấu khẩu hay đấu nhau bằng ánh mắt thì cô
cũng chưa bao giờ thắng.
Lục Hiển Phong hơi khoa trương xin lỗi Hàn Hiểu, “Cô Hàn đừng để
bụng. Cô là khách quý của chúng tôi, nếu có gì thất lễ, sau này làm
sao có thể giải thích với bang K được?”
Hàn Hiểu không hiểu, nhìn sang Vu Dương.
Sắc mặt Vu Dương trắng kỳ lạ, trợn mắt nhìn Lục Hiển Phong như nhìn
thấy quỷ.
“Bang K là gì?” Cuối cùng Hàn Hiểu cũng không nén được tò mò. Nhưng
câu hỏi vừa thốt lên, không có ai trả lời. Sắc mặt Vu Dương tái
xanh, cô ta trợn mắt nhìn người đàn ông. Người đàn ông bị cô ta
nhìn mỉm cười, trước khi lui ra khỏi phòng còn nhìn Hàn Hiểu với
ánh mắt đầy ẩn ý.
“Bang K anh ấy nói, là muốn ám chỉ... Hình Nguyên sao?” Hàn Hiểu
bước đến trước mặt Vu Dương, hỏi dồn với vẻ không chắc chắn, “Có
phải không?”
Vu Dương quay mặt đi không trả lời.
“Thả La Thanh Phong, giữ tôi lại...” Hàn Hiểu nhìn Vu Dương giống
như nhìn thấy quái vật, “Cô nghĩ rằng giữ tôi lại sẽ gọi được Hình
Nguyên đến?”
Thấy sắc mặt Vu Dương hơi thay đổi, giọng Hàn Hiểu trở nên lạnh
lẽo, “Cô biết rõ họ muốn mưu tính làm hại anh ấy, đúng không? Cô
biết rõ như vậy còn mưu tính với họ làm hại anh ấy, anh ấy không
phải là anh cô sao?”
Vu Dương mất kiên nhẫn đẩy cô ra, “Đó là việc giữa tôi và anh ấy,
không đến lượt cô phải khoa chân múa tay!”
Đầu ngón tay Hàn Hiểu bắt đầu run rẩy. Người đó vừa mới bị thương
được đưa về Du Viên, có lẽ vết thương vẫn chưa lành... có lẽ rất
nhiều người đang chờ anh ấy bị sụp đổ, nhưng vì sao lại là một
người phụ nữ cùng huyết thống với anh ấy? Vì sao lại bắt anh ấy
phải chịu đựng sự đau khổ vì bị người thân phản bội?
Hàn Hiểu lòng đau như cắt, không nghĩ gì vung tay lên, “Rốt cuộc cô
có phải là người không?”
Vu Dương ôm lấy mặt lảo đảo lủi lại hai bước, nét mặt lộ vẻ khó
tin, ‘Cô đánh tôi?”
Mắt Hàn Hiểu đỏ lên, người cô không ngừng run rẩy, ngay cả giọng
nói cũng run rẩy, “Tôi không nên đánh cô, tôi nên giết cô! Tôi nên
giết cô trước khi cô âm mưa hãm hại anh ấy!”
Vu Dương nhìn cô, thái độ hoài nghi, “Cô đã quan tâm đến anh ấy như
thế, vì sao còn muốn rời Du Viên chạy về thành phố T tranh Leo với
tôi? Nếu cô không lăng nhăng đứng núi này trông núi nọ, sự việc đã
không xảy ra đến nước này!”
Hàn Hiểu giống như bị ai đó đập mạnh vào đầu.
Mina nói: “Em nghĩ rằng em là người tốt, nhưng em rất xấu
xa...”
Chương 31: Cổ phần của Vu Dương
Hàn Hiểu mơ màng bước từng bước tới trước mặt anh, đặt tay mình vào
lòng bàn tay anh trong ánh mắt dịu dàng của anh.
Hàn Hiểu luôn nghĩ rằng cuộc sống là ngày nối tiếp ngày, giống như
một bức tranh với những chi tiết rất quen thuộc. Nhưng khi bức
tranh được mở ra, những gì hiện lên trước mắt lạ lẫm đến mức khiến
người ta không kịp trở tay.
Hàn Hiểu đưa tay lên xoa mặt.
Tự mình phân tích vấn đề vốn không phải là thế mạnh của cô. Trên
thực tế, khi tất cả mọi việc phát triển đến mức độ nào đó, Hàn Hiểu
chỉ còn biết thẫn thờ nhìn.
Một kênh thông tin bị thông tin rác làm tắc nghẽn, cần phải nghĩ ra
biện pháp để xóa bỏ thông tin đó... Hàn Hiểu xoa mạnh gò má đến mức
tưởng như làm rách da. Tạm thời gác vấn đề không thể suy nghĩ rõ
ràng sang một bên, khối hình ru bích có sáu cạnh, chắc chắn có thể
xếp nhanh một mặt.
“Trong chuyện này, có người lợi dụng sự đố kỵ mù quáng của cô để
lấy danh nghĩa của cô bắt tôi, muốn lợi dụng tôi để Hình Nguyên
xuất hiện...” Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn đôi mắt u ám của Vu Dương,
“Có phải muốn lợi dụng Hình Nguyên để... để ra điều kiện với bang K
không?”
Vu Dương mím môi gật đầu. Có thể thấy, Hàn Hiểu đoán định như vậy
là không hề nghĩ oan cho cô ta.
Hàn Hiểu chau mày, lúc cô đang định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa
mang tính chất tượng trưng, người trong phòng chưa kịp nói một câu
“Mời vào”, cửa phòng được mở ra.
Có vài người đàn ông mặc áo đen giống hệt nhau đứng ngoài cửa với
vẻ kính cẩn. Người đàn ông đứng phía trước hếch cằm, giọng điệu
điềm nhiên và kiêu ngạo, “ông Mạnh mời hai vị tiểu thư xuống nhà
gặp khách quý.”
Hàn Hiểu và Vu Dương nhìn nhau, cảm thấy sự căng thẳng trong ánh
mắt của cả hai người.
Căng thẳng tới mức... gần như mất cả hồn vía.
Hàn Hiểu luôn nghĩ rằng, trong thành phố này, mức sống của cô có
thể miễn cưỡng được coi là ăn no mặc ấm.
Làm việc vất vả nhiều năm, ngay cả một chiếc túi cho ra hồn cô cũng
không dám mua. cố gắng mua được một căn hộ, nằm tận tầng trên cùng
cũng phải trả góp. Không những vị trí không đẹp, điều kiện của khu
nhà cũng rất bình thường. Cây cảnh ở dưới nhà phải đợi cách nhau
một thời gian dài mới có người đến cắt tỉa một lần...
Cùng là con người, vì sao lại có sự khác biệt nhiều đến thế?
Hàn Hiểu vừa nhìn ngang nhìn dọc ngắm nhìn cách bố trí của hành
lang, vừa hạ giọng hỏi Vu Dương: “Bức tranh phong cảnh đó có phải
là thật không, hình như tôi nhớ bức tranh thật được giữ trong bảo
tàng của một quốc gia nào đó...”
Ánh mắt của Vu Dương rời khỏi người mặc áo đen đi phía trước, nhìn
cô với vẻ khinh thường, “Sợ thì nói là sợ, việc gì phải tỏ ra cứng
cỏi? Đạo đức giả!”
Mặt Hàn Hiểu tiu nghỉu, vụng về xoa tay lên gò má, “Dễ dàng nhận
thấy như vậy sao?”
Vu Dương lạnh lùng hừ một tiếng, “Rõ ràng là một con chuột, cho dù
có dán chữ “Vương” lên trán cũng không khiến người khác coi là hổ
được.”
Hàn Hiểu nhìn những người mặc áo đen xung quanh, lòng bàn tay cô
bắt đầu toát mồ hôi, hai bàn tay nắm chặt lại nhưng đầu ngón tay
vẫn không ngừng run rẩy. Móng tay cô bấm vào thịt đau điếng, đáng
tiếc là cảm giác cũng không thể giải tỏa những lo lắng trong lòng.
Vu Dương là một người phụ nữ thật lạ lùng, đã đến nước này rồi, vì
sao cô ta vẫn còn muốn đối địch với cô để làm gì?
Hàn Hiểu cắn môi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Hình Nguyên đang ở
dưới nhà, nếu anh ấy thật sự đang ở dưới nhà, cô không nên vì sự
hoảng hốt không biết phải làm gì của mình khiến anh ấy bị liên
lụy.
Tiếng nói chuyện vang lên qua cầu thang bằng gỗ, có giọng nói của
một người đàn ông vô cùng quen thuộc. Giọng điệu hòa nhã và trầm
ấm.
Khóe mắt Hàn Hiểu hơi cay.
Giọng nói này cô đã từng nghe rất nhiều lần, lúc vui vẻ, lúc giận
dữ, lúc tình cảm... Cô đều đã từng nghe. Nhưng cô chưa bao giờ nghe
thấy giọng điệu của anh thận trọng giống như lúc này, từng câu từng
chữ đều rất ôn tồn, vì anh che giấu quá nhiều sự cảnh giác nên càng
hòa nhã càng khiến cho người khác đau lòng.
Đầu cầu thang nhìn thẳng ra tầng trệt của vườn hoa, cửa sổ đang mở
rộng. Mặt trời đã lặn, bầu trời có một màu đen trong suốt. Tia nắng
cuối cùng yếu ớt và sắp tắt hẳn. Trong không khí có cái lành lạnh
của mùa thu hòa trộn cùng hương cỏ cây, tĩnh lặng và an lành.
Đáng tiếc, bên ngoài cửa sổ có rất nhiều vệ sỹ cầm súng, vẻ sát khí
của họ phá tan vẻ yên tĩnh đẹp đẽ của buổi hoàng hôn.
Hình Nguyên ngồi trên ghế sô pha đối diện cầu thang, ngước mặt nhìn
hai người phụ nữ đang bước xuống cầu thang, ánh mắt anh hơi xao
động, miệng cong lại nở một nụ cười hờ hững, “Anh ba thật khách
sáo.”
“Không dám,” Người đàn ông ngồi đối diện với anh có nét mặt hòa
nhã, giống hệt một thầy giáo phổ thông trung học giản dị, “Là người
của anh, tôi không dám thất lễ.”
Hình Nguyên ngồi yên, giơ tay hướng về cầu thang và mỉm cười với
Hàn Hiểu.
Mắt Hàn Hiểu long lanh nước, cô không có cách nào kiềm chế
được.
Cô vẫn nghĩ sau khi rời khỏi Du Viên là kết thúc tất cả, cô nghĩ sự
xuất hiện của Anne Bạch sẽ xóa sạch tất cả những gì đã xảy ra giữa
hai người... Cô thật sự không ngờ, sự tồn tại của mình có thể uy
hiếp anh.
Anh ngồi ở đó, nụ cười trong ánh mắt ấm áp và tuyệt đẹp, đang mở
lòng bàn tay đợi cô lại gần trong một tư thế rất ung dung.
Hàn Hiểu thở thật sâu, cảm thấy những hoảng loạn trong lòng tự
nhiên dịu xuống một cách kỳ lạ. Người đàn ông được gọi là ông Mạnh,
những người vệ sỹ đứng ngoài cửa và việc họ đang ở trên địa bàn của
người khác đều trở nên không hề đáng sợ khi cô nhìn thấy nụ cười
của Hình Nguyên.
Cánh tay anh đen, cơ bắp rắn chắc nhưng lòng bàn tay đang rộng mở
của anh rất mềm mại và dịu dàng, dường như chứa đựng những tình cảm
dịu ngọt ẩn sâu trong lòng anh. Trong mắt Hàn Hiểu, cả thế giới chỉ
còn lại người đàn ông này và bàn tay rộng mở của anh ấy đang chờ
đợi cô tiến lại gần.
Hàn Hiểu mơ màng bước từng bước tới trước mặt anh, đặt tay mình vào
lòng bàn tay anh trong
ánh mắt dịu dàng của anh.
Trong ánh mắt của Hình Nguyên có gì đó sáng lên, anh nắm chặt lấy
tay cô, nắm chặt đến mức làm cô cảm thấy đau.
Hàn Hiểu chau mày lại rồi ngồi xuống cạnh anh.
Hình Nguyên hơi thả lỏng tay cô rồi lại nắm chặt như trước.
Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay sát lại không còn khoảng
cách. Hàn Hiểu cảm nhận được rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay anh, cô
cúi đầu mỉm cười và cũng nắm chặt lấy tay anh.
Vu Dương lủi thủi cúi đầu đứng bên cạnh ghế sô pha.
Từ đầu đến giờ Hình Nguyên không thèm nhìn cô một lần, điều đó
khiến cô hoảng hốt. Lần này cô gây ra chuyện nghiêm trọng thật rồi,
không chỉ Hình Nguyên, e rằng các bậc tiền bối trong dòng họ cũng
không thể dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Anh ba, có việc gì anh cứ nói thẳng thắn.” Mặt Hình Nguyên vẫn hòa
nhã như trước, chỉ có ánh mắt anh trở nên vô cùng phức tạp, “Anh ba
là người rất bận, làm mất nhiều thời gian của anh ba, e rằng sẽ có
kẻ chửi thầm sau lưng.”
“Anh lại đùa rồi.” Mạnh Hằng Vũ cười lớn, “Thật ra tôi muốn nói
chuyện lần trước. Không biết anh đã suy nghĩ đến đâu rồi?”
Hình Nguyên thở dài, nhìn lên cánh tay, “Anh ba, quy định của họ Vu
là không được dính dáng đến ma túy.”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Mạnh Hằng Vũ không để tâm phản bác anh, “Bây giờ anh là người quản
lý nhà họ Vu, muốn làm gì không phải chỉ cần nói một câu là xong
sao?”
Hình Nguyên cười đáp: “Anh ba nói vui rồi. Tôi cũng chỉ tạm thời
quản lý công việc, không dám nhận ba chữ “người quản lý”. Huống hồ,
trên tôi còn có ông ngoại. Hơn nữa, tôi họ Hình, không đến lượt tôi
bàn luận chuyện của họ Vu.”
“Muốn làm chủ không khó...” Mạnh Hằng Vũ đưa tay lên sờ cằm, nửa
như cười nửa như không nhìn anh, “Người có tuổi rồi, nếu có mệnh hệ
nào cũng không có gì lạ...”
Hàn Hiểu cảm thấy rõ ràng ngón tay Hình Nguyên nắm chặt lại rồi từ
từ thả lỏng, thái độ trên mặt vẫn
rất bình tĩnh, “Bên cạnh ông ấy còn có rất nhiều tai mắt, tôi chưa
làm gì, người nhà họ Vu đã đồn tôi muốn độc quyền. Nếu tôi ra tay
thật, e rằng chỉ qua một đêm, tôi sẽ bị cả họ Vu quét ra khỏi
nhà.”
“Nếu nói như thế...” Ánh mắt của Mạnh Hằng Vũ như có tâm sự gì đó
nhìn về phía Vu Dương đang đứng sau anh rồi dừng lại trên mặt Hình
Nguyên, “Hình Nguyên, hay chúng ta nói chuyện cởi mở thẳng thắn
hơn. Tôi biết hai mươi phần trăm cổ phần của ông ấy đang nằm trong
tay anh, vì thế, hiện tại anh có ba mươi lăm phần trăm cổ phần của
Vu Thị, tôi nói không sai chứ?”
Hình Nguyên không động sắc mặt đợi anh ta nói tiếp, cầm chặt tay
Hàn Hiểu hơn. Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Hàn Hiểu, anh
nắm lấy ngón tay cô, quay sang mỉm cười.
Ngón tay Mạnh Hằng Vũ đan vào nhau trên đầu gối, giọng điệu hòa
nhã, “Không giấu anh, hai mươi phần trăm cổ phần của Vu Dương hiện
đang nằm trong tay tôi.”
Nghe thấy câu này, cuối cùng Hình Nguyên cuối cùng cũng quay đầu
nhìn lại, lạnh lùng nhìn Vu Dương đang đứng phía sau.
Vu Dương bất giác rụt cổ, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Hình Nguyên dựa vào ghế sô pha, miệng nở một nụ cười không rõ là
khiêu khích hay tiếc nuối, “Về cổ phần của Vu Dương, có một việc
ngay cả cô ấy cũng không biết.”
“Sao?” Mạnh Hằng Vũ bất giác ngồi thẳng dậy.
“Trước khi ba mươi tuổi, cô ấy không có quyền sử dụng số cổ phần
đó.” Hình Nguyên tỏ vẻ tiếc nuối duỗi tay, “Những giấy tờ chuyển
nhượng, nếu chỉ có cô ấy ký tên... hoàn toàn vô hiệu lực.”
Mạnh Hằng Vũ giật mình, còn Vu Dương kinh ngạc lấy tay che
miệng.
Hình Nguyên cười nhìn anh ta, ánh mắt không hề có ý định nhượng
bộ.
Thái độ của Mạnh Hằng Vũ trở nên lạnh lùng, “Hình Nguyên, anh thật
là... rượu mừng không muốn lại muốn uống rượu phạt. Dù sao đây cũng
là thành phố T, không phải là Đức. Cho dù tôi không giữ được anh,
nhưng giữ cô ấy lại, có lẽ không phải là vấn đề gì to tát.” Anh ta
nhìn Hình Nguyên, nhấn mạnh từng chữ, “Hoặc có thể nói rằng, giữ
lại một người còn sống không dễ, nhưng giữ lại một cái xác...” Ánh
mắt lạnh như băng hướng về phía Hàn Hiểu, cô sợ hãi thu mình
lại.
Hình Nguyên vội vàng dang rộng cánh tay ôm Hàn Hiểu vào lòng, vừa
hôn nhẹ lên trán cô, vừa nói nhỏ an ủi cô, “Ngoan nào, đừng sợ, anh
ba chỉ đùa chúng ta thôi...”
Mặt Hàn Hiểu hơi đỏ lên rồi nhanh chóng trắng bệch như không còn
một giọt máu. Lúc cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô bị Hình Nguyên kéo
vào lòng, giấu đi ánh mắt đầy sợ hãi.
Cô gái này chưa bao giờ biết giấu tâm trạng của mình, anh không thể
để người đàn ông đó nhận ra điều gì khác lạ từ thái độ của cô
ấy.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Trên mặt Mạnh Hằng Vũ nở một nụ cười ngạo mạn, “Hình Nguyên, lúc
nào anh...” Nửa câu sau không kịp thốt lên lời.
Hình Nguyên đang chỉ vào anh ta, không phải dùng tay mà là dùng một
khẩu súng đen ngòm.
Liếc nhìn, Hàn Hiểu thấy mặt Mạnh Hằng Vũ biến sắc, anh ta chỉ kịp
hét lên một tiếng, “Hình Nguyên”, có máu chảy xối ra trước ngực anh
ta.
Cùng lúc đó, Hình Nguyên kéo mạnh đầu Hàn Hiểu vào ngực mình.
Nhưng anh đã chậm một bước, hình ảnh ghê rợn ấy đã hiện lên trước
mắt Hàn Hiểu, cho dù cô có nhắm mắt lại cũng không còn tác dụng gì
nữa.
Hàn Hiểu chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy cảnh máu chảy như thế,
thậm chí cô còn không kịp chuẩn bị tinh thần. Dường như có tiếng
súng nổ trong đầu cô khiến cô muốn hét lên nhưng không thành tiếng.
Ngoài việc nắm chặt lấy vạt áo của Hình Nguyên và run rẩy, Hàn Hiểu
hoàn toàn không biết phải làm gì.
Cánh tay đặt sau đầu cô của Hình Nguyên giữ chặt không chịu buông,
cả khuôn mặt cô áp vào ngực anh, không động đậy được. Chỉ cách một
lớp vải mềm, khoảng cách giữa cô và anh chưa bao giờ gần gũi như
thế, dường như cả thế giới bên ngoài đã bị ngăn cách bởi cánh tay
của anh, chỉ còn lại anh và cô ở trong.
Lần đầu tiên Hàn Hiểu biết rằng, khi con người ta quá sợ hãi, đầu
óc dường như ngừng hoạt động không thể ra đưa ra mệnh lệnh cho cơ
thể nữa. Cô có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn độn xung quanh,
tiếng súng, tiếng chửi, tiếng hò hét, tiếng
bước chân và những câu mệnh lệnh ngắn gọn của Hình Nguyên trên đầu
mình nhưng không có cách nào phản ứng lại với những âm thanh đó.
Chân tay cô đờ đẫn, không biết phải chạy theo Hình Nguyên như thế
nào, chỉ có thể thụ động để anh kéo cô chạy về phía trước.
Chạy xuống bậc thềm, xuyên qua thảm cỏ, cuống quýt chạy qua không
biết bao nhiêu chiếc cửa...
Hàn Hiểu mơ hồ nhận thức được Hình Nguyên đang kéo cô chạy ra
ngoài. Bên cạnh hình như là người của anh ấy, đang gấp rút trao đổi
với nhau những câu mệnh lệnh mà Hàn Hiểu không hiểu được. Đằng sau
họ là tiếng súng lúc xa lúc gần và tiếng hò hét khiến cho màn đêm
trở nên vô cùng hỗn độn.
Khi cô bị vấp vào bậc thềm một lần nữa, một viên đạn bay sượt qua
người cô. Cô cảm thấy người Hình Nguyên hơi run lên rồi chửi nhỏ
một câu gì đó.
Hình Nguyên không để ý mỉm cười, lúc đang định nói gì đó, bỗng
nhiên anh đứng thẳng người, dường như đang nghe ngóng động tĩnh.
Lát sau, anh định thần lại, trao đổi vài câu với người bên cạnh rồi
cầm lấy
cổ tay Hàn Hiểu, kéo cô chạy xuyên sang đám cây bụi rậm rạp cạnh
bãi cỏ.
Đây là loài cây Hàn Hiểu không biết, cành lá đan xen vào nhau giống
như một tấm lưới dày giữa màn đêm tối đen. Những cành cây mềm mại
dường như cũng có sinh mệnh xô đẩy họ khi họ chạy xuyên qua. Lá cây
mềm mại tỏa mùi hương mát lành của cây cỏ nhưng khi chạm lên gò má
lại buốt như kim châm.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hàn Hiểu cảm thấy mình giống như một con ruồi đáng thương sa vào
mạng nhện, cố gắng vùng vẫy mà không sao thoát được. Nếu không phải
Hình Nguyên cố gắng kéo cô đi, cô nghĩ rằng cô có thể bị những lá
cây đáng sợ này giết chết.
Đang trong lúc khó khăn như thế, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một
khoảng không gian thoáng đãng. Hàn Hiểu không kịp dừng chân, lao
đầu vào lưng Hình Nguyên. Lúc quay đầu nhìn lại, những cành cây đó
đã lùi lại phía sau thành một mảng tối đen mơ hồ.
Hình Nguyên đưa tay đỡ lấy cô, chưa kịp nói gì, bỗng nhiên có một
chiếc xe màu đen tiến lại gần.
Cửa sổ xe hạ xuống, giọng một người đàn ông vang lên trong đêm tối,
không giấu được sự vui mừng, “Anh, hai người đã thoát được
rồi!”
Hàn Hiểu bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Hình Nguyên kéo cô ngồi vào ghế sau, cửa xe chưa kịp đóng lại, xe
đã lao vào bóng đêm như một cơn gió.
Không có ai nói gì, không khí trong xe yên lặng đến mức bức bối.
Chỉ có tiếng động cơ ầm ì và tiếng gió bên ngoài hòa lẫn vào nhau
khiến người ta bất giác sinh ra ảo giác, nghĩ rằng mình đang ngồi
trên một con tàu xuyên qua biển lớn giữa buổi đêm.
Màn đêm dường như trải dài vô tận.
Tri giác bắt đầu thức tỉnh, bắt đầu cảm thấy nhức nhối chân tay và
đau rát ở những nơi da bị lá cây làm bị thương...
Hàn Hiểu vẫn giữ nguyên tư thế dựa người vào lòng Hình Nguyên, mặt
cô áp sát ngực anh, có thể nghe rõ nhịp đập của trái tim anh, có
thể cảm nhận thấy hơi ấm từ cơ thể anh. Trên đầu cô anh đang thở
nhè nhẹ, điều này khiến cô cảm thấy yên lòng.
Trong bóng tối mơ hồ, các giác quan trở nên nhạy bén gấp nhiều lần.
Sự chú ý dồn lên những nơi da chạm vào nhau khiến cô bắt đầu cảm
thấy nóng như thiêu đốt...
Theo bản năng Hàn Hiểu muốn tránh ra nhưng cô vừa động đậy, người
ngồi bên cúi đầu xuống, dường như vừa bị kinh động, một tay vuốt
tóc cô vừa nói nhỏ: “Sắp đến rồi.”
Hàn Hiểu không hỏi anh sắp đến nơi nào, thật ra, cô không để ý cô
sẽ đến đâu. Con người khi ở trong bóng tối thường vô tình cởi bỏ
mặt nạ đeo lúc ban ngày và để lộ ra con người thật của mình. Lúc
này Hàn Hiểu không muốn động đậy, chỉ muốn dựa vào anh, dựa vào anh
mãi mãi.
“Sợ rồi?” Tay Hình Nguyên trượt xuống cằm cô, đôi mắt anh sáng lên,
cười với vẻ hóm hỉnh, “Không phải là em rất giỏi sao? Ngay cả bão
cũng đã từng chứng kiến...”
Có lẽ cô sợ thật, nhưng hoàn toàn không phải như thế. Hàn Hiểu vẫn
còn hơi mơ màng nên không có cách nào phản bác anh, chỉ có thể nhìn
vào mắt anh, nghĩ xem nên nói gì. Cho dù đã từng gặp bão nhưng
không có nghĩa là không sợ bão. Thật ra, không ai không sợ thiên
tai. Bởi vì trước chúng, lực lượng con người trở nên rất yếu ớt,
hoàn toàn... không biết phải làm gì.
Nhưng việc xảy ra trước mắt cô hôm nay thật sự rất kinh khủng, đó
là một nỗi sợ hãi từ trong xương tủy. Cô hoàn toàn không thể biết
được, người bị chảy máu tiếp theo có phải là cô hay không...
Răng của Hàn Hiểu bắt đầu va vào nhau lập cập, “Anh...
Anh...”
“Sợ thật rồi sao?” Hình Nguyên cười nhỏ, “Anh không giết anh ta, em
yên tâm. Chỉ là một viên đạn, không thể tiêu diệt đồ tai họa họ
Mạnh đó. Mặc dù anh rất muốn hạ miệng súng xuống một chút...”
Anh ở rất gần cô, cố gắng hạ giọng nói nhỏ. Bất giác, không gian
giữa hai người trở nên có phần ám muội.
Hơi thở của họ trở nên nóng hổi, nhiệt độ dường như càng lúc càng
tăng. Cơ thể đã khôi phục lại tri giác, Hàn Hiểu có thể cảm nhận rõ
toàn bộ trọng lượng cơ thể mình đang ép lên người anh ấy, lúc lên
xe người cô mềm nhũn nên anh phải kéo cô lên, còn bây giờ thì
sao?
Hàn Hiểu cảm thấy khó xử nhưng tay Hình Nguyên vẫn giữ lấy cằm cô
không hề có ý bỏ ra. Mặt của cô quay sang trái, tay anh đưa sang
trái, mặt của cô quay sang phải, tay anh cũng đưa sang phải như thể
đã dính chặt vào da cô.
Cho đến khi cô xấu hổ quá thành ra tức giận, ngón tay cái của Hình
Nguyên xoa cằm cô, sau đó anh cười thành tiếng, “Chà, rất nóng. Anh
nghĩ có người đỏ mặt rồi.”
“Hình Nguyên! Anh...”
Mặt Hình Nguyên tiến sát lại, hơi thở hơi gấp gáp, nhấn mạnh từng
tiếng hỏi, “Anh làm sao?”
“Anh... Anh...”
“Anh gì?” Hình Nguyên cười nhỏ, cánh tay trượt xuống lưng cô rồi ôm
chặt cô vào lòng.
Mặt Hàn Hiểu trong đêm tối sáng long lanh, mơ màng và tuyệt đẹp.
Hình Nguyên lại gần cô, cẩn thận hôn lên mắt cô.
Hàn Hiểu cố gắng thu người lại, môi Hình Nguyên đã trượt xuống
dưới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Môi của anh rất mềm mại, đường nét thanh thoát, cảm xúc của cô khó
có thể miêu tả bằng lời.
Hàn Hiểu bất giác nhắm hai mắt lại. Nhưng một giây sau, xe đột
nhiên bị xóc, hai người đang ôm nhau không giữ vững trọng tâm nên
ngã xuống ghế.
Hàn Hiểu bị va vào người đến nỗi hoa cả mắt, người cô bị anh đè
lên, vừa thở gấp vừa khổ sở nghĩ: Trọng lượng này đâu phải của
người, rõ ràng là gấu...
Giọng của người lái xe cũng trở nên ngắt quãng vì đường xóc, “Xin
lỗi anh, em không cố ý.”
Hình Nguyên không nói gì. Mặt Hàn Hiểu nóng rực lên, đang định đưa
tay đẩy anh ra, bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi máu.
Hàn Hiểu ngạc nhiên thất sắc, “Anh bị thương sao?!”
Chương 32: Đây được coi là vết thương sao
Hàn Hiểu chưa bao giờ nghĩ rằng tên mình có thể được thốt lên với
vẻ khao khát cố gắng kìm nén như thế. Trong lúc đó cô cảm thấy cảm
động không nói nên lời.
“Không sao, đều là của người khác.” Hình Nguyên ngồi thẳng dậy, kéo
cô vào lòng.
Ánh sáng quá yếu ớt nên Hàn Hiểu không nhìn rõ thái độ trên mặt
anh, nhưng cô không thể lơ là với mùi máu trong xe. Cô đưa tay cẩn
thận chạm vào bụng anh rồi đưa tay chạm lên ngực, cũng may, áo
những chỗ đó đều khô.
Bỗng nhiên tay của cô bị Hình Nguyên giữ lại. Anh cúi người ghé sát
vào tai cô nói với giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, “Đừng trêu
chọc anh ở đây, còn có người ngoài.”
“Anh...” Hàn Hiểu giận không thể cắn anh một cái cho bõ tức. Con
người này vì sao lại có thể vô trách nhiệm nói lung tung khi cô lo
lắng cho anh như thế? Hàn Hiểu gạt tay anh ra bởi vì lúc bị anh giữ
tay lại, đầu ngón tay của cô chạm vào một thứ gì đó dinh dính trên
áo anh.
Tay Hàn Hiểu hơi run, Hình Nguyên không buồn để ý nắm lấy tay cô,
xoa lên áo mình, “Không sao thật mà, nếu có chảy máu cũng chỉ là
vết thương cũ thôi.”
Tay Hàn Hiểu được anh cầm, tim cô cũng như có một bàn tay vô hình
nắm chặt lấy, cô cảm thấy vô cùng đau đớn. Thấy anh cầm tay mình
đưa lên môi hôn, Hàn Hiểu muốn rơi lệ.
Hình Nguyên cắn nhẹ lên đầu ngón tay cô, giọng điệu vui vẻ, “Anh
nói này, không phải là em bị hành động anh hùng cứu mỹ nhân của anh
làm cho cảm động chứ?”
Hàn Hiểu không nói gì, người cô dần dần dựa sát vào anh, vùi đầu
vào lòng anh.
“Hiểu Hiểu?” Tay Hình Nguyên vỗ nhẹ lên lưng cô, “Lần này chỉ là
những vết thương nhẹ thôi, gần như không chảy máu, hoàn toàn không
có vấn đề gì to tát. Em không khóc đấy chứ?”
Tay Hàn Hiểu dang ra ôm chặt lấy người anh.
Hình Nguyên dường như ngừng thở, yên lặng hồi lâu rồi ôm chặt lấy
cô với tâm trạng phức tạp. Đây là lần đầu tiên cô ôm anh.
Đuôi tóc vẫn còn ướt, Hàn Hiểu dựa người vào cửa sổ, không để tâm
cầm khăn bông lau tóc.
Rèm cửa sổ thêu hoa bằng tơ tằm được cô mở ra. Bên ngoài cửa sổ là
thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng, phía xa là một bể bơi rất rộng phản
chiếu ánh đèn màu vàng ấm áp, giống như một tấm gương lung linh màu
sắc. Mấy tòa biệt thự im lìm dưới rặng cây, đã gần nửa đêm, chỉ còn
vài căn phòng có ánh sáng. Không gian yên lặng và tĩnh mịch, dường
như ngay cả ánh đèn cũng mơ màng buồn ngủ.
Đây là thánh địa nghỉ dưỡng rất nổi tiếng ở ngoại ô thành phố T có
tên là Băng Dụ Câu, cách thành phố hai giờ đi xe, là nơi những
người giàu có thường đến để hưởng thụ. ở đây không những không có
xe buýt, ngay cả taxi cũng không có. Hàn Hiểu ở thành phố T nhiều
năm nhưng cũng chỉ mới nhìn qua ảnh trên các tạp chí thời
trang.
Không biết vì sao Hình Nguyên lại đưa cô đến đây, Hàn Hiểu cảm thấy
không yên tâm nên cũng không có tâm trạng để ngắm cảnh đẹp. Nghe
thấy có tiếng nước chảy mơ hồ trong nhà tắm, Hàn Hiểu bất giác
nghĩ: vết thương lần trước của anh ấy vẫn chưa lành, có lẽ khi
tắm... sẽ gặp nhiều bất tiện.
Hàn Hiểu lấy đầu ngón tay vuốt tóc đã gần khô, thở dài khe
khẽ.
Cô vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng có anh ở đó nên cô thấy yên tâm hơn.
Anh ở không xa cô, cô có thể nghe thấy những tiếng động do anh ấy
tạo ra, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trong không khí, nồng ấm, khô
ráo và hơi cay, giống như con người anh vậy. Khi bắt đầu tiếp xúc,
mùi này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, giận rằng
không có cách nào làm cho anh biến mất. Nhưng thời gian trôi qua,
bất giác cô lại nghiện nó, không thể rời xa những lúc cảm thấy cô
đơn. Nếu phải cai, cơ thể sẽ cảm thấy rất đau đớn...
Tiếng nước chảy trong phòng tắm không biết đã ngừng từ lúc nào, khi
Hàn Hiểu nhận ra điều đó, một người đã bước lại đằng sau cô, nhẹ
nhàng ôm cô vào lòng, cơ thể của anh vẫn còn mang đầy hơi
nước.
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng anh vang lên, hơi thở phả lên tai cô,
giống như bị châm lửa, Hàn Hiểu biết mặt mình đang ửng hồng.
Ngực anh áp sát vào lưng cô, chỉ cách một làn áo khoác mỏng, dường
như cô có thể cảm nhận thấy cơ thể của anh.
Gần nhau như... không hề có khoảng cách.
Hàn Hiểu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, do dự chạm
lên mu bàn tay của anh, gọi nhỏ tên anh: “Hình Nguyên...” Không
phải với ngữ điệu cứng cỏi mà rất dịu dàng mềm mại, ngọt ngào như
những sợi kẹo bông.
Hình Nguyên ôm cô chặt hơn và hôn nhẹ lên gáy cô, hơi thở của anh
ấm nóng.
Cảm giác tê cứng như bị điện giật lan tỏa khắp người, Hàn Hiểu
dường như không đứng vững được, dựa vào lòng anh. Hình Nguyên xoay
người cô lại, nâng cằm cô rồi hôn. Lông mày, mắt, mũi, môi anh như
ngọn lửa lưu lại trên da cô.
Cô không có cách nào tránh né anh, cũng không đủ sức để tránh né,
chỉ có thể để ngọn lửa ấy thiêu đốt da thịt và đi sâu vào huyết
mạch.
Khắp người cô nóng như lửa.
Đầu lưỡi của Hình Nguyên không gặp bất kỳ sự kháng cự nào và được
cô đón nhận, trong giây lát dường như mất hết cả lý trí.