Hình như phải, hình như lại không phải. La Thanh Phong không có
cách nào định nghĩa được.
“Trong cuộc sống có rất nhiều việc quan trọng, mẹ không phủ nhận
điều này. Nhưng nếu con không có cách nào kiên trì theo đuổi theo
điều quan trọng nhất, con sẽ không làm được điều gì.” Trương Ngọc
thở dài, “Con trai, con hãy suy nghĩ kỹ.”
Không biết có phải vì trận bão để lại trong cô những ký ức không
hay không, một người không nhạy cảm với thời tiết như Hàn Hiểu bỗng
nhiên ghét trời mưa.
Chỗ nào cũng ướt át, trong không khí, trên da, ngay cả chăn cũng
cảm thấy có hơi nước. Mùi lá mục có ở khắp nơi, cho dù đóng chặt
cửa sổ cũng không ngăn được hết mùi khó chịu đó.
Đặt laptop lên chiếc bàn thấp, Hàn Hiểu ngồi khoanh chân trên thảm,
đang gõ lách cách trên bàn phím chỉnh sửa số liệu. Bên cạnh cô là
bản vẽ Lưu Đông Pha cử người mang đến, bày đầy trên thảm lông dê
màu trắng. Bản vẽ đã được phơi khô, tỏa ra mùi hương dễ chịu quen
thuộc.
Bản vẽ kỹ thuật được xử lý bằng axit sulturic sau khi phơi khô sẽ
có màu xanh lam nhạt nên được gọi là ‘bản vẽ xanh lam”. Đây là điều
Hàn Hiểu biết sau khi đi làm. Nhưng lúc đi học cô có ấn tượng với
“Bản vẽ xanh lam trong xây dựng hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa” rất
sâu sắc nên cho đến giờ, đối với cô danh từ này có một ý nghĩa vô
cùng to lớn. Có lẽ hơi hài hước khi nói rằng cảm giác đó thật sự...
rất thần bí.
Đặc biệt trong thời gian mang tiếng là điều trị dưỡng bệnh nhưng
thật ra là bị giam hãm như thế này, có thể được làm việc là điều có
ý nghĩa rất to lớn đối với Hàn Hiểu. Cô tiếp tục làm những việc
mình quen thuộc và yêu thích, không còn cảm giác bị thế giới hoàn
toàn quên lãng nữa. Hơn nữa, những điều không như ý chỉ là tạm
thời...
Liệu có điều gì có thể khiến cô cảm động hơn không?
Trà sữa đã lạnh rồi, Hàn Hiểu nhấp một ngụm, đang do dự không biết
nên gọi người đến thay hay tự mình đứng dậy xuống nhà bếp ở tầng
dưới thì nghe thấy có hai tiếng gõ cửa bên ngoài. Sau đó, không đợi
cô nói “mời vào”, cửa đã được đẩy ra, Hình Nguyên ôm một hộp quà to
cười hi hi bước vào.
Luôn là như vậy.
Hàn Hiểu thở dài. Phép lịch sự của con người này mãi mãi giống như
điếu thuốc trên tay, chỉ giả bộ giơ lên trước mặt người khác rồi
điềm nhiên nhét lại vào trong hộp thuốc của mình.
“Hiểu Hiểu, Tiểu Hàn, đến lúc nghỉ ngơi rồi, xem tôi đem đến cho cô
thứ gì thú vị nào?”
Hàn Hiểu không ngẩng đầu lên nói: “Nếu trong vòng một phút anh biết
mất trước mặt tôi, tôi sẽ cảm thấy thú vị hơn.”
Hình Nguyên không để ý đến thái độ của cô, đàng hoàng ngồi xuống
trước mặt cô rồi đậy nắp máy tính của cô lại.
“Hình Nguyên!” Hàn Hiểu bị hành động của anh chọc tức,
“Anh...”
Chưa nói hết, chiếc hộp giấy đặt trên thảm xê dịch, sau đó có tiếng
cào, dường như có một con vật gì đó ở trong đang cố gắng cào vào
thành hộp.
Hàn Hiểu bị cuốn hút bởi chiếc hộp, “Gì đấy?”
Hình Nguyên dùng mũi chân đá chiếc hộp đến trước mặt cô, cười hi hi
nói: “Mở ra xem đi.”
Hàn Hiểu cẩn thận cầm lấy nắp hộp, chưa kịp nhấc lên, nắp hộp có
thắt nơ hình cánh bướm đã bị vật gì đó đội lên, một cái đầu tròn
màu trắng tinh nhô lên qua khe hở.
Hàn Hiểu giật mình, tay run run, nắp hộp rơi xuống đúng đầu chú cún
nhỏ xinh như một quả cầu bông khiến nó kêu thành tiếng vẻ không hài
lòng.
Hình Nguyên tiến lại gần vuốt lông nó rồi bình thản hỏi cô: “Hiểu
Hiểu, trước khi tôi giao nó cho cô, cô hãy nói với tôi, rốt cuộc cô
có biết chăm sóc vật nuôi không?”
Bởi mẹ của Hàn Hiểu dị ứng với lông chó nên từ nhỏ đến lớn Hàn Hiểu
chưa bao giờ nuôi vật nuôi, vì thế đương nhiên không có kinh nghiệm
chăm sóc. Ngược lại, Hình Nguyên giảng giải cho cô rất kỹ lưỡng,
anh còn đem chú cún ấn vào chậu nước rồi dạy cô cách tắm cho
nó.
Hàn Hiểu ngạc nhiên nhìn anh dùng hai bàn tay to lớn vuốt đi vuốt
lại trên đầu chú cún, nó rất ngoan ngoãn và có vẻ chịu nghe
lời.
“Cô định lấy một thứ gì đó cô thích hay ghét để đặt tên cho nó?”
Hình Nguyên nhấc chú cún ra khỏi bồn tắm, vừa lấy khăn lông to lau
cho nó, vừa cười hỏi Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu nghiêng đầu nghĩ ngợi, bình thản nhìn anh, “Đương nhiên là
điều gì đó ghét.”
Hình Nguyên cười đáp: “Không phải gọi là Hình Nguyên chứ?”
“Cũng là một ý kiến...” Hàn Hiểu lườm anh, “Nhưng tôi không muốn
phải gọi tên anh mấy trăm lần mỗi ngày.”
Hình Nguyên lại cười, “Hay gọi là... cơn bão?”
Hàn Hiểu nhìn anh một lúc rồi nói khiêu khích, “Gọi là...
vải!”
“Gì?” Rõ ràng là Hình Nguyên ngạc nhiên, “Vải? Cô không thích ăn
vải à?”
“Coi như thế đi,” Hàn Hiểu hàm hồ nói, “Phải bóc vỏ, hơn nữa ăn
nhiều còn bị nhiệt.”
Hình Nguyên tin là thật, ngẩng đầu nhìn Hàn Hiểu đang ôm chú cún
cười buồn buồn, “Cô cười gì thế?”
“Không có gì, không có gì...” Hàn Hiểu giơ chú cún lên che
mặt.
Bỗng nhiên cô nhận thấy Hình Nguyên cũng có tâm trạng gì đó bởi lời
nói không đầu không cuối của mình, cảm giác này... thật sự rất khó
hình dung...
Thật ra suy nghĩ của Hàn Hiểu không phức tạp, nếu để ý suy luận một
chút là có thể đoán ra được: Hình Nguyên - Vu Dương - Ngư Dương -
Trường hận ca - Dương Quý Phi - Dương Quý Phi thích ăn vải - Vải...
[“Ngư Dương bề cổ động địa lai” trong tác phẩm “Trường hận ca” của
Bạch Cư Dị. Vu Dương và Ngư Dương đều có phiên âm là Yu
Yang.]
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
“Đáng yêu không?” Hình Nguyên đắc ý cười, “ Đây là giống chó
Pomeranian chính gốc, càng lớn càng đẹp, thế hệ sau cũng đẹp như
vậy. Lúc còn nhỏ tôi từng nuôi một con.”
Hàn Hiểu cẩn thận ôm chú cún nhỏ, tiện miệng hỏi: “Vậy sao? Sau đó
thì sao?”
Hình Nguyên thở dài, “Bị xe đâm chết rồi.”
“Gì?” Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn Hình Nguyên, ngạc nhiên khi nhìn thấy
vẻ đau xót trong ánh mắt của anh.
Hình Nguyên vuốt lớp lông mềm của chú cún rồi thở dài, “Lúc đó bố
tôi đang mở rộng phạm vi hoạt động cho họ Vu, sợ gia đình mình có
thể bị hại nên tôi và mẹ tôi phải sống ở một nơi có rất nhiều vệ
sỹ. Trong một thời gian dài tôi phải tự học ở nhà, không được đến
trường. Hơn nữa mẹ tôi... ngoài việc lo lắng cho bố tôi còn bận
đánh ghen với người phụ nữ khác, căn bản không thể chăm sóc tôi.
Tôi không có bạn bè, bình thường chỉ có một chú cún làm bạn. Vì
vậy, khi tôi được quang minh chính đại đến các khu vui chơi, tôi
thường dẫn nó theo...” Hình Nguyên yên lặng một lát rồi nói, “Sau
đó nghe vệ sỹ kể lại, lẽ ra chiếc xe đó đâm vào tôi, nhưng vì lái
xe bị trúng đạn nên xe chạy lệch đi và đâm vào “Bóng da”...”
Sau tiếng thở dài lúc ban đầu, giọng điệu của anh luôn rất bình
tĩnh.
Nhưng bỗng nhiên Hàn Hiểu không muốn nghe tiếp.
“Gọi là bóng da sao? Cái tên không sáng tạo gì như thế chắc chắn là
do anh đặt đúng không? Phải rồi, không phải là anh muốn đặt tên cho
chú chó Pomeranian này là bóng da chứ?” Nói đến đây, Hàn Hiểu cảnh
giác ôm chặt lấy chú cún trong tay.
Ánh mắt của Hình Nguyên sáng lên. Sau đó, anh cười và đưa tay vuốt
tóc Hàn Hiểu, “Có vẻ như cô sợ tôi cướp mất cún yêu của cô vậy, nhỏ
nhen!”
Hàn Hiểu tránh bàn tay của anh với vẻ không tự nhiên, “Nói rồi, gọi
thế nào cũng được, nhưng không được phép gọi là bóng da!”
“Được,” Hình Nguyên thu tay lại, nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Gọi là
sương mù Ailen? Cointreau? Carmpari...”
Hàn Hiểu chưa nghe thấy tên đó bao giờ, đang tròn mắt không hiểu
những cái tên anh ấy đưa ra có ý nghĩa gì đã thấy Hình Nguyên nói:
“Hay gọi những cái tên dân dã hơn? Vodka, Hennessy, JohnnieWalker,
Chivas? Nếu không gọi là “đồ uống cao cấp RemyMartin”, thế
nào?”
Hàn Hiểu sau một hồi cũng biết anh đang nói đến điều gì, cầm lấy
chiếc khăn lông ném vào anh.
Hình Nguyên cười bắt lấy chiếc khăn, “Tôi rất nghiêm túc mà. Hay
đặt tên là Vodka? Đó là loại rượu mà tôi thích nhất. Đàn ông đều
thích Vodka, lẽ nào cô không muốn ai nhìn thấy chú cún nhỏ này cũng
thích?”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh rồi giơ cao chú cún trước mặt Hình
Nguyên, “Cún bông, mày hãy nhìn kỹ người đàn ông độc ác này, anh ta
muốn mọi người hiểu nhầm mày là bợm rượu. Nếu mày nhìn thấy anh ta
thì hãy cắn anh ta, nhớ chưa?"
Chú chó nhỏ nghiêng đầu liếm lên mu bàn tay của Hàn Hiểu khiến cô
hơi nhột. Hàn Hiểu bật cười, tay run run, suýt chút nữa thì ném chú
cún đi, Hình Nguyên vội vàng đưa tay ra đỡ.
Tay của anh chạm lên mu bàn tay cô, trong giây lát cảm thấy như bị
điện giật. Tim Hàn Hiểu đập loạn nhịp, cô thấy hơi thở của anh trên
đỉnh đầu mình, anh thở gấp hơn bao giờ hết nhưng cô không dàm ngẩng
đầu lên.
Bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Hình Nguyên lủi về phía sau một bước. Hàn Hiểu dường như đang có
tâm sự gì đó, thở phào nhẹ nhõm.
Cửa được mở ra, một người đàn ông không bộc lộ bất kỳ thái độ nào
đứng ngoài cửa.
Hàn Hiểu biết tên anh ta là Johnny, hình như là trợ lý đặc biệt của
Hình Nguyên.
Johnny gật đầu chào cô rồi ra hiệu bằng tay rất kỳ lạ với Hình
Nguyên, mặt Hình Nguyên biến sắc.
Hàn Hiểu thấy hai người đàn ông giao lưu với nhau nội dung nào đó
không sao hiểu nổi ngay trước mắt mình, cô cảm thấy nóng ruột kỳ
lạ. Nhưng không đợi cô hỏi, Johnny đã bước ra ngoài.
Hình Nguyên cười miễn cưỡng, “Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, cô
chơi với chú cún đó nhé.”
Tim Hàn Hiểu bắt đầu đập mạnh, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi. Mặc dù
Hàn Hiểu không nhìn ra được điều gì ẩn sau ánh mắt của anh ấy,
nhưng cảm giác hoảng hốt giống như một cơn lạnh buốt đang lan tỏa
từ chân lên khắp người cô.
Hình Nguyên bước ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn, thấy cô vẫn đi
theo sau mình thì thấy hơi kỳ lạ. Nheo mắt lại, Hình Nguyên cười,
“Không phải là lưu luyến không muốn xa tôi chứ? À, để tôi nghĩ xem
nên gọi điều này là gì? Hiệu ứng Stockholm sao?”
Hàn Hiểu biết anh đang cố ý chọc cười cô nhưng cô không sao cười
được.
Sự vui vẻ trong ánh mắt của Hình Nguyên biến mất, ánh mắt anh nhìn
cô dịu dàng. Anh đưa tay vén tóc ra sau tai cho Hàn Hiểu, ngón tay
chạm nhẹ vào gáy cô, dường như lưu luyến không muốn rời đi. Sau đó,
anh cúi người, hôn nhanh lên môi cô.
Hàn Hiểu mơ hồ cảm thấy mình nên tránh môi anh nhưng cô lại không
làm như vậy.
Hơi ấm trên môi anh khiến cô cảm thấy yên lòng hơn, dường như làm
biến mất những lo lắng trong lòng cô. Đó là một nụ hôn rất nhẹ,
Hình Nguyên dường như đang muốn trốn tránh điều gì đó đứng thẳng
người lên, cúi đầu nhìn chú cún nhỏ đang kẹp giữa hai người, cười
nhỏ: “Chú cún này thật là vướng víu.”
Chú cún nhỏ ngẩng đầu lên nhìn hai khuôn mặt đang ghé sát lại nhau,
đôi mắt long lanh đẹp như hai viên ngọc hoàn mỹ.
Ngón tay Hình Nguyên chạm lên gò má ửng hồng của Hàn Hiểu, nói nhỏ:
“Đợi bao giờ xong việc nằm trong lòng bàn tay này tôi sẽ sắp xếp
đưa cô về. Chỉ vài ngày thôi, ông Lưu cũng đã giục vài lần rồi...”
Hình Nguyên dường như không biết phải nói gì, yên lặng một lát rồi
mở cửa bước ra ngoài.
Cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, căn phòng trở nên trống trải.
Một cảm giác mất mát hiện lên trong đầu khiến Hàn Hiểu không biết
phải làm thế nào. Cô bất giác cầm lấy tay vịn, nhẹ nhàng mở
cửa.
Quả nhiên Hình Nguyên vẫn chưa đi xa khỏi phòng, Johnny đang đứng
ngoài cửa, không tỏ thái độ gì đưa một chiếc hộp đã mở sẵn ra trước
mặt Hình Nguyên.
Hình Nguyên lấy ra một vật gì đó từ bên trong, bình thản xoay xoay
hai vòng.
Hàn Hiểu ngừng thở, đầu ngón tay tự nhiên trở nên lạnh buốt. Cho
đến khi hai người đàn ông lần lượt bước về cuối hành lang, Hàn Hiểu
vẫn không hết run rẩy.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng cô vẫn có thể khẳng định, vật
Johnny đã đưa cho Hình Nguyên là một khẩu súng!
Lúc Hình Nguyên rời đi là sau buổi trưa, cho đến bữa tối anh vẫn
không quay lại. Trong nhà ăn vắng vẻ chỉ có ba người nhà Hàn Hiểu.
Bớt đi một người có tài ăn nói, không khí trong phòng nặng nề hơn
bình thường.
Bà Hàn đang khen Hình Nguyên nhưng Hàn Hiểu không chú tâm lắm. Đã
vài tiếng đồng hồ trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
Hàn Hiểu không tưởng tượng được anh ấy sẽ đem khẩu súng đó đi
đâu...
Chơi với chú cún nhỏ cho đến khi trời tối mịt, Hình Nguyên vẫn chưa
quay lại.
Trong tâm trạng bất an, Hàn Hiểu nhận ra một sự thật: Cô không biết
điều gì về Hình Nguyên.
Chương 25: Nó tên là Vodka
Có lẽ một người phụ nữ luôn hy vọng xuất hiện một người đàn ông như
vậy trong cuộc sống, có thể bao dung con người thật sự của mình.
Cho dù mình vừa ngủ dậy, quần áo trên người nhàu nhĩ, anh ấy cũng
cảm thấy mình đẹp nhất...
Đêm trên núi yên tĩnh lạ thường, không có gió, ngay cả tiếng cành
cây xao động cũng không có.
Hàn Hiểu trở mình liên tục không sao ngủ được, chú cún nhỏ lại rất
vui mừng khi có người chơi với nó. Nó lăn đi lăn lại trong lòng Hàn
Hiểu, cắn dây áo ngủ của cô, chiếc đuôi nhỏ không ngừng vẫy
vẫy.
“Tao mất ngủ rồi.” Hàn Hiểu vuốt ve cổ nó, buồn bã nghĩ, “Tự nhiên
mình lại bị một khẩu súng làm cho mất ngủ. Thật ra chỉ cần bật ti
vi, kênh nào cũng có thể nhìn thấy thứ đồ chơi đó…
Thứ đồ kim loại màu xám lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi theo
bản năng. Đặc biệt là nghĩ đến nó đang được cầm trong bàn tay đã
từng ôm mình... Hơn nữa, cô không biết bàn tay cầm súng đó có thể
làm gì...
Có thể làm gì?
Hàn Hiểu nóng ruột trở mình.
Buổi đêm mùa thu hơi lành lạnh nhưng Hàn Hiểu thấy nóng. Nghĩ đến
hình ảnh Hình Nguyên đang cầm súng, Hàn Hiểu cảm thấy có một sợi
dây thừng đang xiết chặt lấy lòng cô, dần dần xiết chặt từng
milimet.
Hàn Hiểu không biết nên gọi cảm giác khó chịu đó là gì…
Hàn Hiểu ôm lấy chú cún đứng dậy rót một cốc nước, đang định quay
người bước về giường, cô nghe thấy có tiếng động lạ vang lên ở phía
xa, giống như có rất nhiều chiếc xe đang xếp hàng lần lượt tiến lại
gần.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hàn Hiểu bước nhanh đến cửa sổ, kéo rèm.
Bên trong sân rất yên tĩnh, không nhìn thấy một bóng người, chỉ
thấy ánh đèn chiếu lên thảm cỏ.
Hàn Hiểu cảm thấy tim mình bắt đầu loạn nhịp không kiểm soát được,
đập thình thịch trong ngực cô càng lúc càng gấp gáp khiến cô cảm
thấy đau.
Cô nhìn thấy người vệ sỹ gác đêm chạy nhanh qua sân hướng về phía
cửa lớn.
Bên ngoài cánh cửa sắt cao và to, những chiếc xe tiến vào từ con
đường núi, rất nhiều ánh đèn giao vào vào nhau thành một vùng ánh
sáng khiến người ta kinh ngạc.
Trong mơ hồ, một linh cảm không hay đột nhiên xuất hiện trong lòng,
Hàn Hiểu ôm lấy chú cún chạy ra khỏi phòng ngủ.
Đèn trên tường hành lang vẫn sáng nhưng ánh sáng bị chỉnh cho yếu
đi khiến người ta cảm thấy ức chế. Nhìn thấy mọi thứ nhưng lại
không rõ thứ gì, cảm giác đó khiến cho tinh thần hoảng loạn và lo
lắng.
Hàn Hiểu chạy xuống cầu thang, kéo cửa ở tầng trệt.
Gió đêm có mùi hương của rừng phả vào mặt, lạnh lẽo. Hàn Hiểu rụt
vai lại, ôm chặt lấy chú cún trong lòng.
Cửa của bệnh viện đã mở, những chiếc xe màu đen chạy vào, đỗ lung
tung dưới khu nhà điều trị ở phía nam.
Cửa lớn tầng trệt tòa nhà điều trị đã mở rộng, các nhân viên y tá
mặc áo trắng chạy ra chạy vào. Từ trong xe, những người đàn ông với
gương mặt mơ hồ bước ra, tụ tập gần khu nhà.
Lúc một chân của Hàn Hiểu chạm lên bậc thềm thì có một cánh tay giữ
lại, giọng nói của người đó có khẩu âm nước ngoài hơi kỳ lạ, nói
nhỏ: “Cô Hàn, xin lỗi, cô không được vào.”
Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đã đưa súng cho Hình
Nguyên ở hành lang. Khuôn mặt của anh tỏ thái độ lạnh lùng và trịnh
trọng.
Hàn Hiểu nhìn anh rồi nhìn các nhân viên bác sỹ y tá đang bận rộn,
do dự rồi hỏi: “Hình Nguyên đâu? Anh ấy ở bên trong à?”
Người đàn ông có tên là Johnny cố gắng đứng chắn trước mặt cô,
không hề nhượng bộ, “Vâng, anh ấy ở bên trong. Anh ấy bị trúng đạn
ở ngực, đang chuẩn bị phẫu thuật.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt không bộc lộ thái độ gì của anh ta,
không hiểu sao anh ta có thể bình tĩnh thông báo một tin như thế,
bình tĩnh đến mức khiến cô có cảm giác đó không phải là sự thật,
chỉ là cô đang mộng du mà thôi.
Cánh tay của cô bất giác co lại khiến cho chú cún nhỏ trong lòng cô
khó chịu kêu lên hai tiếng. Hàn Hiểu vuốt cổ nó, ngẩng đầu hỏi
Johnny: “Tôi có thể vào thăm anh ấy không?”
Ánh mắt của Johnny lộ vẻ ngạc nhiên rồi lắc đầu, “Rất xin lỗi, tổng
giám đốc Hình đã dặn, cô không được vào.”
“Vì sao?” Hàn Hiểu dồn hỏi.
Johnny không nói gì nữa, yên lặng nhìn sang hướng khác.
Không có người nói chuyện, những âm thanh vọng ra từ phòng điều trị
càng lớn. Tiếng các nhân viên y tá chạy đi chạy lại, tiếng đóng mở
cửa, tiếng nói chuyện nho nhỏ và thoang thoảng có mùi thuốc khử
trùng khiến người ta lo lắng.
Hàn Hiểu thấy hơi lạnh. Cô chạy ra ngoài vội quá nên quên không
khoác thêm áo khoác bên ngoài quần áo ngủ. Hơn nữa lúc chạy xuống
cầu thang, không biết cô đã làm rơi mất một chiếc dép ở chỗ nào.
Trên bãi cỏ đầy nước, cô lạnh đến nỗi không đứng vững được.
Cửa bệnh viện lại mở, một chiếc xe Jeep màu trắng lao vào, chạy
nhanh qua con đường rải đá vụn, dừng lại ngay bên bậc thềm của tòa
nhà điều trị.
Cửa xe mở ra, một phụ nữ mặc áo khoác màu trắng bước xuống. Lúc cô
ấy nhanh chân bước lên bậc thềm, Hàn Hiểu nhìn thấy mặt cô ấy. Đó
là một khuôn mặt mà cô đã từng cố gắng tưởng tượng trong đầu rất
nhiều lần, nhưng Hàn Hiểu không ngờ lại tình cờ gặp gỡ trong hoàn
cảnh này.
Cô cũng không ngờ, khi nhìn thấy người phụ nữ này, cảm giác đau khổ
trong lòng khiến cô ngạc nhiên.
Không có ai ngăn người phụ nữ mặc áo trắng đó, kể cả Johnny.
Hàn Hiểu ôm chú cún nhỏ, ngốc nghếch nhìn người phụ nữ này nhanh
chân bước vào trong, bóng dáng cô ấy lẫn vào trong đám đông y tá
mặc áo màu trắng rồi biến mất ở cuối hành lang. Sau đó, Hàn Hiểu từ
từ quay về phòng.
Chiếc dép còn lại cũng đã rơi mất nhưng Hàn Hiểu không muốn tìm, cô
đi chân không về phòng của mình.
Ánh sáng dưới sân xuyên qua rèm cửa, trong phòng có một lớp ánh
sáng mơ hồ. Hàn Hiểu kéo tấm rèm cửa dày và nặng, cẩn thận kéo thật
khít, không để cho tia sáng nào lọt được vào phòng.
Sau đó cô ôm chú cún nhỏ nằm lên giường.
Trong chăn đã không còn hơi ấm, lạnh lẽo.
Hàn Hiểu ôm lấy chú cún, khóc không thành tiếng.
Ngày thứ hai không có tin tức gì, rồi sang ngày thứ ba.
Hàn Hiểu không biết mình đã đứng trước cửa sổ bao nhiêu lâu, chân
cô hơi tê. Chú cún nhỏ sủa khẽ dưới chân cô, không biết vì đói hay
vì bị nhốt trong phòng quá lâu nên cảm thấy buồn chán. Hàn Hiểu
đang nghĩ xem không biết có nên chuẩn bị cho nó một ít sữa hay
không, một lần nữa, cô lại nhìn thấy người phụ nữ đó đứng cách cô
nửa cái sân.
Cô ấy đứng trên bậc thềm, vừa xắn tay áo màu trắng vừa nói chuyện
điện thoại, chau mặt lại như đang giận dỗi ai đó.
Hàn Hiểu nhìn cô ấy không chớp mắt, trong lòng mơ hồ nghĩ: Đúng
là... hơi giống. Nhưng khuôn mặt cô ấy xinh đẹp và sinh động hơn
cô, trên người lộ lên vẻ gì đó rất quyến rũ.
Hàn Hiểu nhìn cô ấy, trong lòng buồn bã khi thấy mình là “hàng
rởm”, cho dù giống nhau như thế nào, nếu đặt ở cạnh nhau thì hàng
rởm vẫn không bằng hàng thật.
Cô đã sớm biết trong mắt Hình Nguyên, cô chỉ là một vật thay thế
Anne Bạch. Khi người thật đã xuất hiện, sự tồn tại của cô ở đây là
không cần thiết nữa.
Huống hồ, cho dù ở lại thì sẽ thế nào? Người phụ nữ đó được phép
xuất hiện bên cạnh anh ấy khi anh ấy cần an ủi, còn cô thì không,
mãi mãi là như thế.
Đây không phải là nơi cô nên ở lại.
Khi Johnny mang bữa tối đến, Hàn Hiểu vừa kết thúc cuộc nói chuyện
qua điện thoại với Lưu Đông Pha, cô dùng điện thoại di động của
mẹ.
Hàn Hiểu đặt điện thoại xuống mặt bàn, không ngẩng đầu lên nói:
“Sáng sớm mai tôi sẽ rời khỏi đây, bên Hải Công sẽ cho xe tới đón
tôi. Thời gian này làm phiền sự chăm sóc của Du Viên, rất cảm
ơn.”
Bước chân của Johnny dừng lại một lát, anh không nói gì.
Hàn Hiểu vuốt cổ chú cún nhỏ, tiếp tục nói: “Tôi sẽ mang chú chó
này theo. Khi quay về thành phố T, tôi sẽ nhờ thư ký Lưu mang tiền
đến trả tổng giám đốc Hình.”
Johnny vẫn không nói gì.
Hàn Hiểu không ngẩng đầu lên hỏi: “Vết thương của anh ấy thế nào
rồi?”
Lần này Johnny không do dự nói: “Cô Bạch nói cuộc phẫu thuật rất
thành công.”
Hàn Hiểu gật gật đầu. Có vẻ như người ta có thể cầm dao phẫu thuật
để cứu anh ấy, còn mình chỉ biết ném dao về phía anh ấy...
Không có ai nói gì, căn phòng trở lại yên lặng.
Có lẽ anh ta cũng không biết nên nói gì. Hàn Hiểu nghĩ. Thật ra học
theo dáng vẻ của người này, nghiêm mặt không nói gì không phải là
một việc khó khăn. Thực sự, hầu hết mọi người trên thế giới này đều
chỉ là có những mối quan hệ thoáng qua, không cần biết thái độ thực
sự của họ đối với mình như thế nào. Thời gian trước luôn cố tình tỏ
vẻ tức giận trước mặt Hình Nguyên, bây giờ nghĩ lại, Hàn Hiểu cảm
thấy mình thật trẻ con.
Coi như cô thật sự cảm thấy tức giận, nhưng lý do gì khiến cô có
quyền trút giận lên người không có liên quan?
Có lẽ một người phụ nữ luôn hy vọng xuất hiện một người đàn ông như
vậy trong cuộc sống, có thể bao dung con người thật sự của mình.
Cho dù mình vừa ngủ dậy, quần áo trên người nhàu nhĩ, anh ấy cũng
cảm thấy mình đẹp nhất...
Hàn Hiểu từ trước đến giờ luôn thể hiện những gì đẹp nhất của mình
trước mặt La Thanh Phong: hiểu biết, dịu dàng. Còn trước mặt Hình
Nguyên, cô lại giống hệt một người hoang dại... Có lẽ trong tiềm
thức, cô biết chỉ có Hình Nguyên mới có thể chịu đựng được con
người đó của cô.
Cho dù chưa bao giờ có người nào nói như thế nhưng cô biết.
Hàn Hiểu đã sớm nhận ra, khi Hình Nguyên thật sự đối xử tốt với một
ai đó thì hiệu quả thật sự rất tốt. Còn cô, ngày càng quen với
những cái “tốt” đó của anh, suýt chút nữa quên mất anh đối xử tốt
với cô vì điều gì...
Cho đến lúc “người thật sự” ấy xuất hiện, bỗng nhiên nhận ra sự tồn
tại của mình chỉ là một vật thay thế khiến cô bối rối và... bị
shock.
Hàn Hiểu mất ngủ suốt đêm.
Cô nằm trên giường nhìn ra ngoài trời từ lúc tối đen đến tảng sáng,
thấy ánh nắng ban mai chiếu qua rèm cửa, thấy thời khắc ly biệt mà
mình vẫn mong đợi sắp đến.
Trong lòng cô không hề có cảm giác hài lòng khi mong ước được quay
về sắp trở thành hiện thực.
Hàn Hiểu chống tay lên bồn rửa mặt nhìn khuôn mặt ủ rũ của
mình.
Cô nghĩ, cô thật sự điên rồi. Cuối cũng cũng đến lúc có thể rời đi,
cô còn vương vấn chuyện gì nữa? Cô nên ra đi một cách vui vẻ và
kiên quyết. Cô đã trở thành trò cười rồi, cô không thể tiếp tục
biểu diễn thêm đến mức khó coi được nữa...
Liệu có phải điều nên làm bây giờ là tạo cho mình tư thái đẹp hơn
một chút lúc rời đi? Hàn Hiểu không biết. Nhưng chỉ cần cô có thể
học được hai ba phần của Johnny cũng đủ để ứng phó với buổi sáng
này, bước chân vững chắc hơn, lưng thẳng hơn...
Khi Hàn Hiểu lên xe, cô cố gắng ép mình không nhìn về hướng tòa nhà
điều trị.
Rất khó khăn.
Hàn Hiểu biết rõ rằng nếu nhìn về phía đó, cô sẽ chỉ nhìn thấy một
tòa nhà trống rỗng, bên ngoài có vài vệ sỹ mà thôi. Nhưng cô vẫn
muốn nhìn, cho dù chỉ là một cái nhìn.
Nhưng... nhìn rồi thì sao?
Hàn Hiểu nhắm mắt dựa vào ghế xe.
Bố và mẹ cô cũng không hỏi nhiều, khi xe ra đến ngoài cửa lớn, mẹ
cô mới thở dài nhè nhẹ, ‘Chỗ này đúng là một nơi thích hợp để dưỡng
bệnh.”
“Nó vốn dĩ là viện điều dưỡng mà.” Hàn Hiểu cười nói. Nhưng vì sao
đây là nơi nghỉ dưỡng mà sau khi rời đi cô lại mang một vết thương
lòng?
Liên tục mấy ngày ngủ không ngon, ngồi trên xe bị rung lắc nên Hàn
Hiểu rất nhanh rơi vào trạng thái mơ màng. Nhưng cô không ngủ được,
có lẽ vì tư thế không thoải mái, có lẽ vì có một thứ gì đó đè nặng
trong lòng cô.
Những lúc xe rẽ vào chỗ ngoặt, cô cảm thấy chú cún nhỏ nép vào lòng
mình, dường như đang sợ hãi với không gian mới mẻ ở trong xe. Hàn
Hiểu mở mắt, nhìn đôi mắt tròn xoe long lanh của nó như đang không
tìm được sự giúp đỡ.
Hàn Hiểu âu yếm vuốt ve đầu nó rồi nói nhỏ: “Mày yên tâm, tao sẽ
đối xử tốt với mày, rất tốt là khác. Tao sẽ ở bên mày, cho mày ăn,
tắm cho mày, đưa mày đi dạo. Tao sẽ luôn đối xử tốt với mày vì mày
khiến tao cảm thấy ấm áp, không phải vì mày giống người
khác...”
“Đẹp thật,” Lái xe của Lưu Đông Pha nhìn qua kính hậu ngắm chú cún
của cô, “Pomeranian đúng không? Tên là gì thế?”
“Vodka.” Hàn Hiểu xoa đầu chú cún, nói nhỏ, “Nó tên là
Vodka.”
“Lên xe rồi sao?”
“Vâng.”
“Cô ấy... có tỏ thái độ gì không?”
“Không có thái độ gì.”
“Cô ấy có quay đầu lại không?”
“Không.”
“Không thật sao?”
“Vâng.”
“Không nhìn lần nào?” “Vâng.”
“Nói nhiều thêm một chữ cậu sẽ chết sao?!” Người đàn ông nằm trên
giường bệnh bực mình.
“Không.” Johnny đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới không hề quay đầu
lại, bình tĩnh trả lời.
“Johnny...” Hình Nguyên tức giận, “Cậu nhất định phải chọn thời
điểm tôi vừa thoát chết để báo thù tôi sao?”
Johnny điềm nhiên quay người lại, nói một câu rất dài, “Anh đã
không nỡ, sao hôm đó còn bảo tôi ngăn cô ấy lại? Rốt cuộc anh muốn
gì?”
Nghĩ rằng Hình Nguyên sẽ nổi giận, không ngờ anh chỉ trợn mắt ngạc
nhiên rồi chui vào chăn, không nói gì nữa.
Nhìn thấy phản ứng của anh, khóe miệng Johnny hơi cong lại, “Hình
Nguyên, khi về đây, tôi bắt đầu không hiểu anh nữa.”
Hình Nguyên cười, lúc đang định nói gì đó thì thấy Johnny nhìn ra
cửa phòng, khách khí gật đầu chào, “Cô Bạch.”
Người xuất hiện ở cửa là Anne Bạch. Cô gõ cửa hai tiếng rồi cười
lớn bước vào, “Chào các anh. Hôm nay thế nào?”
Johnny không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ chào cô rồi bước ra
ngoài.
Anne Bạch nhìn anh ta bước ra khỏi phòng rồi quay lại cười nói:
“Anh Hình, em nhìn thấy cô bé đó rồi.” Hình Nguyên bị lôi cuốn bởi
câu nói của cô, Anne Bạch cười lắc đầu, “Có phải anh cảm thấy cô ấy
rất giống em không?”
Hình Nguyên nghĩ ngợi, “Lúc đầu thấy hơi giống một chút.”
Anne Bạch hừ nhẹ một tiếng, “Con mắt nhìn phụ nữ của anh đúng là có
vấn đề. Cô ấy có gì giống em? Người ta là một con báo thật sự, còn
em... chỉ là một con mèo lười thích phơi nắng mà thôi.”
Ánh mắt của Hình Nguyên lộ rõ vẻ thích thú, “Em rất ít khi khen
người khác, đặc biệt là phụ nữ.”
Anne Bạch thở dài, “Anh biết không, lúc đầu em cũng muốn học kỹ
thuật điện nhưng bố mẹ em không cho, nói với em công việc này không
thích hợp với con gái như thế nào... Sau đó họ kiên quyết nhờ người
quen đưa em đến một công trường thi công điện của công ty xây
dựng...” Nói đến đây, Anne Bạch nhìn xuống yên lặng một lát rồi
tiếp tục kể, “Kết quả là em thật sự e ngại. Hệ thống đó... Em đã
quên mất nó gọi là gì, chỉ nhớ công trường rất hỗn loạn, nhân viên
của nhiều bên làm việc cùng nhau, có rất nhiều thứ như khoan điện,
máy hàn phát ra những tiếng kêu đinh tai nhức óc, ù ù đau cả đầu.
Vậy là... lý tưởng của em bị tiêu diệt hoàn toàn.”
Cô nhìn Hình Nguyên, nhận ra anh không hề có ý cười cô nên nói với
anh: “Vì thế em thật sự rất khâm phục cô gái này. Bởi vì em đã trải
nghiệm qua môi trường làm việc của cô ấy, biết nó kinh khủng đến
mức độ nào, em tuyệt đối không thể làm được.” Cô cúi đầu, nhìn móng
tay được chăm chút kỹ lưỡng của mình, buồn bã nói, “Lúc Thanh Phong
gọi điện cho em, em vẫn nghĩ là anh muốn ra mặt thay Vu
Dương.”
Hình Nguyên không nói gì.
Thật ra Vu Dương làm gì ở chỗ La Thanh Phong anh đều biết. Mặc dù
anh không muốn ra mặt hộ Vu Dương, cũng không cảm thấy Vu Dương làm
thế có gì không đúng. Theo anh, thái độ của La Thanh Phong với Vu
Dương luôn không rõ ràng, chưa bao giờ từ chối rõ ràng, cũng chưa
bao giờ chấp nhận rõ ràng. Trong hoàn cảnh như thế, cậu ta bỗng
nhiên đi lại với một cô gái khác, không tránh được việc làm cho Vu
Dương không vui, nếu là anh, anh cũng không cam tâm.
“Thanh Phong xử lý việc này không tốt.” Hình Nguyên lười biếng nhìn
nắng chiếu bên ngoài cửa sổ, giọng có vẻ không vui, “Bên này Vu
Dương chưa kịp kéo, bên kia đã lôi Hiểu Hiểu xuống nước.”
“Em biết,’ Anne Bạch xoa đầu ngón tay thở dài, “Một người là em
trai của Thanh Thụ, một người là bạn thân của em, đương nhiên em
cũng hy vọng họ có thể đến với nhau. Nhưng hai người đó đều là
những đứa trẻ được chiều chuộng quá sinh hư... Em đoán tính cách
tiểu thư của Vu Dương khiến La Thanh Phong không chịu nổi
nữa.”
Hình Nguyên mím miệng cười. Anh nghĩ đến dáng vẻ ghê gớm của Hàn
Hiểu, không hiểu tính cách tốt đẹp của cô ấy biến đi đâu mất. Nhưng
trước mặt la Thanh Phong, cô ấy không bao giờ như vậy...
Có nên coi điều này như một sự đãi ngộ đặc biệt đối với anh
không?
Chương 26: Đây không phải là lý do
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
“Vì sao anh hôn em lại khiến em đau thương như thế?”
“Đây không phải là lý do.” Hình Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng,
“Chuyện tình cảm đơn giản như vậy sao? Cậu ta ăn thịt chán rồi, giờ
lại muốn ăn dưa chuột cho đỡ ngán sao?”
Anne Bạch vặn vẹo đầu ngón tay không nói gì. Sự thật có lẽ không
phải như vậy, nhưng cô không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa La
Thanh Phong và hai người phụ nữ này như thế nào, huống hồ cậu ấy
không còn là một đứa trẻ cần có người chăm sóc nữa, cô không có tư
cách nào để biện minh hộ cậu ấy.
“Chỉ cần anh để Hàn Hiểu về, có thể coi như em đã làm xong việc cậu
ấy nhờ.” Anne Bạch thở dài, “Về vấn đề giữa hai người, em cũng
không định hỏi, dù sao em cũng không phải là Nguyệt lão...” Nói đến
đây, ánh mắt của Anne Bạch đầy ý vị, “Này, anh đang theo đuổi cô ấy
đúng không?”
Hình Nguyên không vui trợn mắt nhìn cô, “Từ khi em đi theo Thanh
Thụ, em càng ngày càng hay nói lung tung.”
“Vậy sao?” Anne Bạch không để ý đến lời kêu than của anh, hai mắt
cô sáng long lanh, “Sáng nay em đã gặp Hàn Hiểu trong sân, ánh mắt
của cô ấy nhìn em... chậc chậc...”
“Gì?” Hình Nguyên dồn hỏi.
Anne Bạch dương dương tự đắc làm mặt hề trêu anh, “Em không nói cho
anh.”
Hình Nguyên tức giận, ngẩng đầu ra ngoài cửa hét: “Johnny, Johnny!
Gọi điện thoại cho La Thanh Thụ, bảo anh ấy mau đến đón cô gái ngốc
nghếch nhà anh ấy!”
“Em là bác sỹ điều trị chính của anh!” Anne Bạch cười to, “Bệnh
nhân chưa khỏe em chưa được phép đi.”
“Em vẫn còn biết rằng em là bác sỹ sao?” Hình Nguyên ôm lấy ngực,
“Lại có người bác sỹ nào không có đạo đức nghề nghiệp như em
sao?”
Anne Bạch vội vàng xua tay, “Đừng tức giận, không dễ gì em mới vá
được vết thương trên vai anh. Em bảo anh này, anh không được xúc
động, ánh mắt của cô ấy nhìn em không được thân thiện lắm. Em đoán
là cô ấy đang... ghen!”
Ánh mắt Hình Nguyên thoáng ngạc nhiên.
Anne Bạch giả bộ sờ cằm vẻ nghĩ ngợi, “Em đoán, chắc chắn không có
ai nói cho cô ấy biết em là bác sỹ Johnny mời đến. Cô ấy chỉ biết
em là Anne Bạch... nhân vật nữ chính vượt ngàn dặm đến thăm nhân
vật nam chính tạo ra một vụ scandal... Chà chà, một vở kịch tình
yêu thật lôi cuốn hấp dẫn...”
“An... ne... Bạch!”
“Hình tiên sinh, anh đừng dọa em.” Anne Bạch vỗ ngực, “Vài ngày
nữa, em sẽ đi thành phố T. Nếu anh dọa em, lúc đó có thể em sẽ nói
ra điều gì đó khiêu khích cô ấy, sau đó việc theo đuổi của anh sẽ
càng khó khăn hơn. Em không dọa anh đâu.”
“An... ne... Bạch!”
“Có em!” Anne Bạch cười hi hi tiến lại gần, “Ông chủ có gì muốn dặn
dò?”
Hình Nguyên trợn mắt nhìn cô, không nén được thở dài, “Em đi thành
phố T thật sao?”
Anne Bạch gật đầu, trong lòng mong chờ những gì Hình Nguyên sẽ nói
tiếp, nhưng anh lại yên lặng.
Anne Bạch vỗ vai anh, “Người anh em, anh đừng gò ép bản thân nữa,
muốn theo đuổi cứ theo đuổi. Nếu anh theo đuổi được cô ấy, Thanh
Phong cũng sẽ ở lại bên Vu Dương.”
Nét mặt Hình Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên, anh không ngờ cô ấy có thể
đứng cùng một phía với mình trong vấn đề của Vu Dương.
Dường như Anne Bạch biết được anh đang nghĩ gì, thái độ cô rất bình
tĩnh, “Vu Dương là người bạn đầu tiên em quen sau khi xuất ngoại.
Lúc đó em không hiểu gì, ngoại ngữ cũng không giỏi, nếu không có cô
ấy, em không biết mình có thể tốt nghiệp được không. Hơn nữa...” Cô
nhìn Hình Nguyên, ánh mắt rất dịu dàng, “Em đã nhìn thấy cô ấy
khóc. Một cô bé kiêu ngạo như thế có thể khóc như một đứa trẻ chỉ
vì một câu nói của Thanh Phong...”
“Có lẽ cách biểu đạt của cô ấy có vấn đề, nhưng em biết là cô ấy
thích cậu ấy.” Anne Bạch nhún vai, “Cô ấy là bạn tốt nhất của em,
em không muốn nhìn thấy cô ấy khóc. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Hình Nguyên vẫn không nói gì, anh cũng không biết nên nói gì. vốn
dĩ anh không hiểu tình cảm giữa phụ nữ với nhau. Lúc định thần lại
anh thấy Anne Bạch đang ngồi ở bên giường nhìn mình, mắt chớp chớp,
không có vẻ gì là tử tế.
Hình Nguyên cảnh giác ngay lập tức, “Em định làm gì?”
Anne Bạch cười lới, “Anh yên tâm, em sẽ không làm gì đâu. Em chỉ
đang nghĩ, đợi em quay về thành phố T, chắc chắn em phải đi thăm
“món điểm tâm ngọt ngào” của anh.”
“Anne Bạch, anh cảnh cáo em...”
Anne Bạch cười hi hi đứng dậy, rõ ràng không buồn quan tâm đến thái
độ uy hiếp của anh, “Cảnh cáo em? Anh tự làm sao, dù sao hai ngày
nữa em cũng đi rồi.”
Hình Nguyên chau mày định nói gì đó, Anne Bạch đã tiến lại gần,
thái độ bình tĩnh hơn bao giờ hết, “Anh Hình, anh muốn làm gì hãy
mau khỏe lại. Anh có dám đánh cược với em không? Em đoán lúc này
“món điểm tâm ngọt ngào” của anh đã gặp Thanh Phong rồi, có khi
đang tay trong tay tuôn rơi nước mắt nữa.”
Sắc mặt Hình Nguyên tối sầm lại, một tay ôm vai, thở gấp, “Có bác
sỹ như em sao? Sợ bệnh nhân của mình không chết nhanh! Không biết
vì sao tên ngốc nghếch Thanh Thụ lại yêu em được!”
Anne Bạch bĩu môi, “Lần nào muốn trốn tránh vấn đề anh đều công
kích anh Thanh Thụ nhà em!”
Hình Nguyên hừ một tiếng, nằm xuống gối, nhắm mắt lại.
“Này,” Anne Bạch không giống bác sỹ mà trở thành một phóng viên lắm
chuyện, “Không phải anh bắt Hàn Hiểu đến đây sao? Vì sao trong thời
điểm quan trọng này lại giả vờ làm người tốt để cô ấy đi?”
Hình Nguyên giả vờ như không nghe thấy.
“Em cứ nghĩ anh sẽ cưỡng gian...” Anne Bạch thở dài thất vọng, “Làm
người tốt sẽ chịu thiệt thòi, vì thế cần phải làm người xấu. Đây
không phải là câu nói của anh sao? Vì sao anh thay đổi nhanh
thế?”
Hình Nguyên không nhịn được nữa, “Johnny! Gọi điện cho La Thanh
Thụ! Bây giờ! Ngay lập tức!”
Anne Bạch cười hi hi chạy mất.
Hình Nguyên thở dài, tự hỏi lòng mình: Vì sao lại để cô ấy đi vào
lúc này?
Chính là vì vào lúc này mới cần phải để cô ấy đi.
Con người luôn luôn có lòng tham. Trước đây anh tìm mọi cách để
người này xuất hiện trước mặt mình, chỉ xuất hiện trước mặt mình
thôi. Dù sao anh cũng là lưu manh, trực tiếp ra tay là
được...
Nhưng khi cô ấy thực sự xuất hiện trước mặt anh hàng ngày, anh lại
bắt đầu cảm thấy không hài lòng. Nếu bây giờ anh bị thương như thế
này còn giữ cô ấy lại...
Anh nghĩ, nếu nhìn thấy anh bị thương, trong lòng cô ấy liệu có cảm
giác không nhẫn tâm với anh không? Cô ấy có ôm chú cún nhỏ đến bên
anh và chăm sóc cho anh không?
Nhưng, làm như vậy không phải là anh lợi dụng lòng lương thiện của
người ta để bắt nạt sao? Hình Nguyên cho dù có xấu xa đến mức độ
nào cũng không bỉ ổi đến mức đó.
Hình Nguyên cầm điện thoại trên tủ phía đầu giường, do dự một lát
rồi ném lại chỗ cũ. Anh vừa giả vờ làm người tốt trong chốc lát đã
hối hận, việc này là thế nào?
Lúc nằm xuống gối, Hình Nguyên nghĩ: Không phải mình vốn là lưu
manh sao? Bắt đầu từ lúc nào... ngay cả việc gọi điện thoại quấy
rối cũng không làm được?
Anh có cảm giác hơi buồn bã.
Hình Nguyên nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một tiếng.
Đứng dưới vườn hoa trước khu nhà có hai người đang hút thuốc, không
cần nhìn kỹ, Hàn Hiểu cũng nhận ra một người là Lưu Đông Pha, người
còn lại... đương nhiên là La Thanh Phong.
Dường như cảm thấy có xe tiến đến gần, La Thanh Phong đang cúi đầu
hút thuốc đột nhiên quay đầu nhìn về phía họ. Khoảng cách hơi xa và
nắng chiếu vào mắt nên Hàn Hiểu hoàn toàn không nhìn rõ thái độ
trên khuôn mặt anh ấy, nhưng nhìn thấy anh thật sự xuất hiện trước
mặt mình, trong lòng Hàn Hiểu có cảm giác trống rỗng kỳ lạ.
Ôm lấy Vodka vừa tỉnh dậy, xe đã đi vào thành phố T, Hàn Hiểu không
kiềm chế được việc bắt đầu đoán già đoán non các tình huống gặp mặt
La Thanh Phong. Thậm chí cô còn nghĩ, sau khi về nhà ngủ một giấc,
cô sẽ gọi điện cho anh...
Việc gặp anh xảy ra sớm hơn cô dự đoán, hơn nữa cô vẫn không thể
nghĩ ra nếu anh hỏi đến những việc đã xảy ra trong thời gian vừa
qua, cô nên trả lời như thế nào, nên giải thích với anh như thế nào
về việc cô hoàn toàn có thể gọi điện cho anh nhưng cô đã không
gọi...
Hàn Hiểu vuốt cổ Vodka, đầu óc hoang mang. Những câu hỏi chưa có
lời giải đáp đè nặng trong lòng cô như một đám mây đen khiến Hàn
Hiểu không sao thở được.
Bà Hàn hừ nhẹ một tiếng, quay sang nói với ông Hàn: “Cậu ta vẫn còn
mặt mũi đến đây sao?”
Hàn Hiểu liếc nhìn bà, không nói gì.
Lúc mới đến Du Viên, bà Hàn đã kể cho Hàn Hiểu nghe về cuộc gặp gỡ
tình cờ không vui vẻ với mẹ của La Thanh Phong ở thành phố T. Đáng
lẽ câu chuyện này sẽ khiến cho Hàn Hiểu tức giận, nhưng trong lòng
cô chỉ có một cảm giác mơ hồ. Cô hơi buồn nhưng không hề cảm thấy
đau đớn.
Gặp anh lúc này... không giống với dự đoán của Hàn Hiểu lúc ban
đầu. Nhưng cô hoàn toàn không thể hiểu được vấn đề là ở đâu.
La Thanh Phong mở cửa xe, khi một chân Hàn Hiểu vừa bước xuống đất,
anh đã ôm cả người cô vào lòng. Mùi hương quen thuộc, cái ôm quen
thuộc, ngay cả lực từ hai cánh tay của anh cũng rất quen thuộc.
Dường như có một dòng nước ấm chảy qua tim Hàn Hiểu khiến cô bỗng
nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn mở mắt ra nữa. Ngay cả
cô cũng không hiểu được vì sao cô lại cảm thấy mệt mỏi khi dựa vào
lòng người đó?
Vodka cảm thấy không thoải mái rúc vào người cô, chống cự một cách
yếu ớt.
Hàn Hiểu lui người lại, cúi đầu nhìn đôi mắt tròn long lanh như hai
giọt nước của Vodka, an ủi nho nhỏ: “Về nhà rồi, đợi một lát tao sẽ
cho mày uống sữa.”
La Thanh Phong ngạc nhiên nhìn con vật nhỏ trắng như bông trong
lòng cô hỏi với vẻ kỳ lạ, “Đây là...”
Hàn Hiểu vuốt tai Vodka, cẩn thận giơ nó lên, “Đây là chú chó
Pomeranian của em, tên nó là Vodka.”
La Thanh Phong càng ngạc nhiên hơn, “Vì sao lại gọi là Vodka.” Nghe
cái tên này, một người hoàn toàn không hiểu về rượu cũng không
tránh được cảm giác lạ lùng.
Hàn Hiểu vừa vuốt lông chú cún vừa nghiêng đầu nghĩ, “Ừ, có lẽ vì
nó là một cô cún, muốn được nhiều người yêu quý. Không phải đàn ông
đều thích uống rượu sao?”
Cảm giác ngạc nhiên của La Thanh Phong dường như lên đến đỉnh điểm,
Hàn Hiểu vốn có một cuộc sống khép kín, không biết từ lúc nào bắt
đầu cảm thấy được nhiều người thích là một vấn đề quan trọng?
Lưu Đông Pha chào bố và mẹ của Hàn Hiểu, lúc quay đầu xe còn nhìn
Hàn Hiểu rồi cười lớn: “Quả nhiên là hồi phục rất tốt! Tôi nghe có
người về nói, viện điều dưỡng đó có phong cảnh đẹp như tranh. Đợi
bao giờ có cơ hội, tôi cũng phải xin đến đó một lần!”
Hàn Hiểu cười, “Cũng không tồi. Nhưng cháu không muốn đến đó nữa,
đi làm thú vị hơn.”
Lưu Đông Pha lại cười, “Mọi người và Hồ Đồng muốn đến thăm cô nhưng
tôi ngăn lại. Cô nghỉ ngơi thêm vài ngày, có thời gian chỉnh sửa
lại bản vẽ. Bao giờ làm xong, cô liên lạc với Hồ Đồng. Tôi nói muốn
để cô đi làm dự án ở lục địa, Hồ Đồng có vẻ không muốn rời xa cô.
Việc này đều phụ thuộc vào câu trả lời của cô.”
Hàn Hiểu vội nói: “Cháu vẫn làm ở sàn thi công thôi. Không phải chú
đã từng nói sao? Bị ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó. Cháu hai lần lên
sàn thi công đều không ở đó đủ hai mươi tám ngày, giống như đào ngũ
vậy, chưa đâu vào đâu.”
Lưu Đông Pha cười lớn, “Tốt! Đợi sau này cô lấy chồng, chắc chắn
tôi sẽ ưu tiên cô về làm dự án ở lục địa. Thế nào, Thanh Phong? Chú
nói thế cháu yên tâm rồi chứ?”
La Thanh Phong chau mày, không phải vì lời nói của Lưu Đông Pha mà
vì từ lúc xuống xe, Hàn Hiểu không hề ngẩng đầu nhìn anh.
Có lẽ vì không còn người ngoài ở đó nên bà Hàn bắt đầu không che
giấu thái độ của mình với La Thanh Phong. Rõ ràng bà vẫn không quên
cuộc gặp gỡ không vui vẻ ở nhà hàng lần trước, lần này gặp lại La
Thanh Phong, bà giữ thái độ không lạnh nhạt không nhiệt tình nói
với anh một vài câu rồi khoác tay ông Hàn bước lên nhà, vừa đi vừa
bắt đầu than
thở, than thở thời tiết, than thở không có cửa bảo vệ, nhà vệ sinh
rò nước, than thở căn nhà của Hàn Hiểu quá nhỏ, họ phải đến nhà
nghỉ gần đó ở...
Thái độ của bà khiến Hàn Hiểu và La Thanh Phong đi phía sau bất
giác nhìn nhau cười.
La Thanh Phong cố ý đi chậm lại, nhẹ nhàng cầm tay Hàn Hiểu. Bàn
tay anh ấm nóng nắm chặt tay Hàn Hiểu, bóp nhẹ lên đầu ngón tay
cô.
Hàn Hiểu nhìn xuống cái đầu xinh xắn của Vodka rồi ánh mắt dừng lại
trên hai bàn tay đan vào nhau.
Cô biết bàn tay của La Thanh Phong rất đẹp, ngón tay thon dài tao
nhã, đặc biệt là lúc anh cầm vật gì đó trong tay. Được bàn tay ấy
cầm tay mình là điều mà Hàn Hiểu luôn mong đợi từ rất lâu, lâu đến
mức không thể đếm được thời gian nữa.
Hàn Hiểu rất muốn nắm chặt lấy tay anh, kìm nén những đau thương,
cảm giác bất an không biết phải làm gì xuống tận sâu ký ức, xóa tan
những băn khoăn trong mọi góc khuất không thể chạm đến của con
người cô để thế giới của cô trở lại đơn giản, chỉ có hai bàn tay
đan lấy nhau, chỉ còn lại người mà cô đã mong chờ từ rất lâu.
Nhưng cô cầm tay anh rất yếu ớt. Cô muốn cầm chặt hơn nhưng không
được, cảm giác này khiến cô chua xót, ánh mắt cô như có một lớp
sương mờ bao phủ.
Người này là La Thanh Phong, cho dù tóc anh rối, ánh mắt anh có tia
đỏ, nhưng anh ấy đúng là La Thanh Phong bằng xương bằng thịt đang
đứng trước mặt cô. Hàn Hiểu rất muốn chạm lên mặt anh, nhưng một
tay cô bị tay anh nắm lấy, một tay đang ôm Vodka nên cô không thể
làm như thế.
Dường như nhận ra cô muốn làm gì, ánh mắt La Thanh Phong mỉm cười,
bàn tay anh xiết chặt lấy tay cô rồi cúi người xuống, cẩn thận hôn
lên môi cô.
Hàn Hiểu không động đậy. Nhưng chỉ có cô biết, khi anh tiến sát lại
gần cô, cô muốn trốn tránh. Cảm giác này hoàn toàn lạ lẫm khiến cô
hoảng hốt. Vì vậy, Hàn Hiểu kiễng mũi chân, nép sát người vào lòng
anh. Cô dùng đầu lưỡi chạm lên môi anh rồi không do dự hôn anh thật
sâu khiến anh thở gấp và nhắm mắt lại.
Cô không muốn anh nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo của mình nên tiếp tục
làm như thế.
La Thanh Phong hơi lùi lại, dịu dàng dựa đầu lên trán cô. Hàn Hiểu
tựa vào ngực anh, bất giác cúi đầu. Ánh mắt của anh khiến cô không
dám đối mặt.
“Vì sao?” Ngón tay La Thanh Phong nhẹ nhàng chạm lên môi cô, giọng
nói buồn bã, không biết đang hỏi cô hay hỏi chính mình, “Vì sao anh
hôn em lại khiến em đau thương như thế?”