Cửa vừa mở, gió và mưa lớn đã ùa vào trong xe. Chiếc ô trong tay
chưa kịp mở ra đã bị gió cuốn đi, La Thanh Phong vội vàng quay
người, nheo mắt giữ lấy ô. Trong chốc lát anh đã bị ướt một bên
vai. La Thanh Phong giữ chặt lấy cổ áo mưa, chạy vào tòa nhà văn
phòng của Hải Công.
Đại sảnh rất rộng nhưng mọi người đã đứng chật kín, La Thanh Phong
không biết đây có phải là người nhà của các nhân viên kỹ thuật trên
sàn thi công không. Nhưng anh nghe Hàn Hiểu nói, trên sàn thi công
còn có rất nhiều nhân viên đến từ các đơn vị khác, có lẽ những
người này chỉ là người nhà nhân viên của Hải Công.
Ở bàn lễ tân có người đang lớn tiếng giải thích, lúc La Thanh Phong
tiến lại gần, người đàn ông trung tuổi đó đang giơ nắm tay bảo đảm
với mọi người:
Tổ chức chắn chắn sẽ không bỏ rơi các nhân viên kỹ thuật, mong mọi
người yên tâm. Chỉ cần thời tiết tốt hơn, trực thăng sẽ đón họ về
ngay lập tức. Bên bệnh viện cũng đã chuẩn bị giường bệnh, các bác
sỹ đang trực, bảo đảm sẽ cấp cứu cho những người bị thương trong
thời gian sớm nhất...”
Nghe đi nghe lại vẫn không thấy nội dung nào mang tính thực tế, La
Thanh Phong không nén được chau mày.
Sắp đến giờ tan làm rồi mới nghĩ đến việc triệu tập người nhà trong
thời tiết như thế này. Khắp nơi trong thành phố ngập đầy nước, một
số người đi dép lê đến. Trong đám người nhếch nhác, một người tướng
mạo khôi ngô, ăn mặc chau chuốt như La Thanh Phong khiến mọi người
đều chú ý. Lưu Đông Pha vừa đẩy cửa bước ra đã nhìn thấy anh, vẫy
tay anh gọi vào phòng làm việc của mình.
“Chú Lưu, tình hình thế nào rồi?” La Thanh Phong vừa đóng cửa vừa
hỏi ông, “Trực thăng không lên được sao?”
Lưu Đông Pha chỉ ra ngoài cửa sổ, “Cháu nhìn thời tiết thế này, làm
thế nào lên được?”
Qua lớp cửa kính, có thể nhìn thấy màn trời nặng nề và tối đen đang
bao trùm lấy biển ở phía xa. Trong tầm mắt, bên trên là những đám
mây đen tầng tầng lớp lớp, bên dưới là những đựt sóng điên cuồng.
La Thanh Phong hoang mang nghĩ, dự báo thời tiết hôm nay thông báo,
bão mạnh cấp năm đến cấp sáu, có lúc lên đến cấp tám và cấp chín,
không biết trên biển sẽ là cấp bao nhiêu?
Gương mặt hơi gầy của Lưu Đông Pha dường như già thêm mấy tuổi sau
một đêm, “Thi công trong thời tiết này, gặp bão là chuyện bình
thường. Nhưng không ngờ, chưa kịp di tản nhân viên thì...” Nói rồi
ông thở dài, đau đầu bóp trán.
La Thanh Phong do dự hỏi ông: “Chỉ có thể chờ đợi, bao giờ thời
tiết tốt hơn mới cử máy bay đi đón người sao?”
Ngón tay gầy gầy của Lưu Đông Pha gõ lên bàn hai tiếng, “Lãnh đạo
nói đã liên hệ được với một chiếc tàu quân sự hoạt động ở khu vực
biển gần đó vừa hoàn thành nhiệm vụ và đang chuẩn bị quay về, nhưng
để đến được sàn thi công cũng phải mất ít nhất hai mươi tiếng. Hơn
nữa...”
“Hai mươi tiếng?” Trong lòng La Thanh Phong cảm thấy hoang mang.
Thời tiết khắc nghiệt như thế này, có lẽ sự việc không hay có thể
xảy ra bất kỳ giây phút nào. Thời gian dài như thế...
Lưu Đông Pha xua xua tay, “Cháu không cần nghe ngóng tình hình cứu
trự nữa, những chuyện này cần phải giữ bảo mật. Chú chỉ hỏi cháu,
rốt cuộc Tiểu Hàn có phải là bạn gái của cháu không?”
La Thanh Phong giật mình, “Vì sao chú lại hỏi như vậy?”
Lưu Đông Pha cười đáp: “Chú xem qua nhật ký điện thoại. Tiểu Hàn
khi ở trên sàn thi công ngoài gọi điện cho bố mẹ chỉ gọi điện cho
cháu. Cháu còn không chịu thừa nhận sao?”
Lúc này, ông già này nói nhiều hơn bình thường khiến La Thanh Phong
cảm thấy không quen. Không biết có phải vì ông muốn xóa tan không
khí nặng nề không, nên anh cũng trả lời theo hướng đó, “Không có gì
không thể thừa nhận ạ.”
Lần trước cháu giới thiệu Hàn Hiểu cho chú, chú đã đoán ra việc
này. Nhưng lúc đó cháu sống chết không chịu thừa nhận, chỉ nói là
bạn học. Cô của cháu còn hỏi chú: “Thanh Phong nhiệt tình như thế
từ lúc nào? Lo lắng công việc cho cả bạn học?” Lưu Đông Pha nói rồi
cười lớn, “Đợi bao giờ Tiểu Hàn từ sàn thi công về, cháu sẽ dẫn cô
ấy về Thượng Hải gặp bố mẹ cháu chứ?”
La Thanh Phong bối rối không biết nên trả lời như thế nào. Vấn đề
này... anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến.
Lưu Đông Pha cười xong rồi nói với giọng trịnh trọng, “Thanh Phong,
chú nói cho cháu biết, con gái trong công ty chú đều là hàng tốt
đặc biệt!”
La Thanh Phong vội vàng gật đầu.
“Cháu đừng không tin.” Lưu Đông Pha rõ ràng là nghi ngờ thành ý
trong cái gật đầu của anh, “Chú nói cho cháu biết, những người phụ
nữ có trách nhiệm với công việc chắc chắn sẽ có trách nhiệm với gia
đình. Cháu có tin không?”
La Thanh Phong gật đầu đầy thành tâm, “Cháu tin.”
Lưu Đông Pha cũng gật đầu theo, “Vì thế, Tiểu Hàn theo cháu, cháu
phải đối xử tốt với người ta. Nếu một cô gái tốt như thế bị cháu
bắt nạt, chú sẽ đập gãy chân cháu đầu tiên!”
La Thanh Phong cúi đầu cười, “Cháu biết rồi, chú Lưu.” Anh nghĩ:
Được, người chưa kịp qua cửa mà họ nhà gái đã chuẩn bị sẵn tư thế
rồi... Nhưng thấy ông nói như thế, cảm giác căng thẳng, lo lắng của
La Thanh Phong bất giác giảm bớt đi phần nào.
Anh đang muốn hỏi tình hình cụ thể thì nghe thấy có tiếng gõ cửa,
một cô gái mặc đồng phục công ty ló đầu vào nói: “Tổng giám đốc
Lưu, có một vị họ Hàn nói là có hẹn với chú đã đến rồi.”
Lưu Đông Pha vội nói: “Ừ, mau mời vào.” rồi quay sang phía La Thanh
Phong, “Lẽ ra việc của cháu lúc nào gặp người ta không phải do chú
quản, nhưng đã có cơ hội như thế này thì hai bên cũng nên tạo dựng
tình cảm...”
La Thanh Phong hơi ngạc nhiên, “Bố mẹ của Hàn Hiểu? Không phải là
họ không ở thành phố này sao?”
Lưu Đông Pha vội nói: “Không có cách nào khác, chế độ công ty đã
quy định, trong tình huống như thế này bắt buộc phải báo cho người
nhà. Nếu không, lỡ có vấn đề gì xảy ra, chú không biết phải cư xử
với người ta như thế nào!”
Chương 19: Chuyện xa xôi
Có lẽ, trước tiên chúng ta sống là vì bản thân mình, nhưng thế giới
vô cùng rộng lớn, tháng ngày dần trôi, sống một mình sẽ cảm thấy cô
đơn, vì thế, chúng ta tự đi kiếm tìm rất nhiều điều để bù lấp cảm
giác cô đơn đó.
Cánh cửa gỗ của phòng làm việc được mở ra, đôi vợ chồng già xuất
hiện bên ngoài quả nhiên rất giống Hàn Hiểu. Tính cách người cha có
vẻ hòa nhã, nét mặt đầy lo lắng, ngược lại, người mẹ có vẻ bình
tĩnh hơn nhiều.
“Có phải là tổng giám đốc Lưu không?” Bà Hàn khách khí chào, “Con
gái tôi có nhắc đến ông. Chúng tôi cũng đã nghe qua tình hình ở
phòng ngoài.”
Sau khi Lưu Đông Pha nói chuyện với ông bà Hàn, ông đẩy La Thanh
Phong đến trước mặt họ, “Mặc dù không phải lúc, nhưng để mọi người
quen biết nhau cũng không phải là không tốt. Đây là La Thanh Phong,
bạn trai của Hàn Hiểu.”
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của ông Hàn và dò xét cảnh giác của bà
Hàn, La Thanh Phong thấy bối rối, sau khi bị Lưu Đông Pha đánh mạnh
một cái vào lưng anh mới thốt lên được một câu: “Cháu chào hai
bác.”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Không khí có gì đó hơi kỳ lạ, Lưu Đông Pha ngạc nhiên, “Sao thế?
Hàn Hiểu chưa nói gì sao?”
Ông Hàn và bà Hàn nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên
người La Thanh Phong dò xét.
La Thanh Phong cảm thấy hơi khó chịu, anh nghĩ thầm: Dường như sự
lo lắng của mọi người đã bị lão hồ ly Lưu Đông Pha này đánh lạc
hướng rồi...
“Chú... Chú Lưu,” La Thanh Phong không hiểu vì sao lại nói lắp,
“Chú còn có điều gì muốn nói về tình hình của Hàn Hiểu
không?”
Lưu Đông Pha vỗ vai anh rồi quay sang nhìn ông bà Hàn, “Mọi người
đều đã hiểu tình hình hiện tại rồi, tạm thời công việc cứu trự
không thực hiện được. Lãnh đạo vẫn đang tìm biện pháp giải quyết,
mong hai bác tin tưởng vào tổ chức. Có tin vui, nhất định tôi sẽ
đích thân thông báo hai bác.”
La Thanh Phong thở dài. Nếu là tin xấu thì sao?”
Anh không thể nói những lời này trước mặt bố mẹ Hàn Hiểu. La Thanh
Phong nhìn bà Hàn, bà Hàn cũng nhìn anh, ánh mắt hai người gặp
nhau. Bà Hàn mỉm cười rồi quay sang Lưu Đông Pha nói, “Chúng tôi
tin tưởng tổ chức. Tạm thời chúng tôi ở lại thành phố T, đợi Hàn
Hiểu quay về.”
Bỗng nhiên La Thanh Phong cảm thấy hơi đau đầu. Không phản đối là
thái độ không biết phải làm gì. Nhân cơ hội lúc hai vị phụ huynh
đang nói chuyện với Lưu Đông Pha, La Thanh Phong cẩn thận suy nghĩ
về cách nói chuyện với bố mẹ mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bố anh
luôn nhường nhịn anh vô điều kiện, còn mẹ anh lại thường xuyên có
những ý kiến đối lập không đầu không cuối với anh. Cho dù theo kiểu
nào cũng không có lợi cho anh trong trường hợp này.
La Thanh Phong lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, nghĩ thế nào anh
lại cất vào trong hộp. Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy ánh mắt hiền
hậu của ông Hàn. Dường như đoán ra được băn khoăn trong lòng La
Thanh Phong, ông cười nhẹ nhàng, “Không sao. Mặc dù bác không hút
thuốc nhưng cũng không có phản cảm với người hút thuốc.”
La Thanh Phong lại càng bối rối hơn, “Vậy... để cháu đưa các bác về
chỗ Hàn Hiểu.”
“Không cần khách sáo,” ông Hàn nhìn bà Hàn đang không nói gì ngồi
bên cạnh, khách khí từ chối, “Đường không xa lắm, các bác tự về là
được. Người trẻ tuổi có việc của người trẻ tuổi, cháu không cần
phải lo lắng cho hai bác.”
“Như vậy sao được?” La Thanh Phong dựng lại cổ áo rồi lấy ô đưa cho
bà Hàn, “Cháu sẽ lái xe lại đây ngay.”
Bà Hàn cầm lấy ô, ánh mắt khó hiểu nhìn anh lao vào trong màn mưa,
bán tín bán nghi hỏi ông Hàn: “Cậu ấy là bạn trai của Hiểu Hiểu
thật sao? Vì sao chưa bao giờ thấy Hiểu Hiểu kể?”
Ông Hàn liếc nhìn về hướng La Thanh Phong chạy đi, do dự nói: “Lãnh
đạo đã nói thế thì chắc là thật. Con bé không nói, có lẽ là vì sợ
bà phản đối.”
Bà Hàn trợn mắt nhìn ông, “Chỉ cần là người tốt, tôi việc gì phải
phản đối?”
“Làm sao tôi biết được?” ông Hàn nhìn thấy La Thanh Phong đang lái
xe đến, biết rõ với khoảng cách như thế anh không thể nghe thấy
nhưng vẫn hạ giọng nói, “Bà nghĩ lại mà xem, cậu ấy rất sợ
bà.”
Bà Hàn lại mở to mắt nhìn, thấy La Thanh Phong đang đẩy cửa xe bước
ra bèn huých tay ông Hàn, “Đi thôi, người ta đang chờ. Có chuyện gì
chúng ta sẽ hỏi Hiểu Hiểu sau. Không phải là chúng ta đang chờ tin
tức đó sao?”
Ông Hàn nhìn về phía đám đông đang đứng chen chúc, thở dài.
Đầu mũi kim tiêm được rút ra rất nhanh, giọt máu chảy ra được rịt
lại bằng bông khử trùng. Bác sỹ Trương dặn dò Hàn Hiểu, “Giữ thêm
một lát nữa.”
Nét mặt của bác sỹ Trương không lạc quan như thế, ông vừa thu dọn
lọ thuốc và kim tiêm, vừa nói với Hồ Đồng: “Đợi bao giờ có cứu trự
đến, cần mau chóng đưa cô ấy về. Nếu không kiểm soát được chỗ viêm,
vết thương của cô ấy cần phải làm phẫu thuật, vết thương như thế
này, e rằng...” ông lắc đầu, không nói gì nữa.
Hồ Đồng vội vàng gật đầu, “Sau khi phục hồi hệ thống liên lạc, tôi
sẽ báo cáo ngay với cấp trên, tổng giám đốc Lưu đã ra chỉ thị, Tiểu
Hàn sẽ được chữa trị trong lượt đầu tiên.”
“Như vậy sao được?” Cơn sốt đã lui, Hàn Hiểu không còn cảm thấy khó
chịu nữa, cô cười nói với họ, “Có khó khăn không được lùi bước!
Cháu còn phải ở đây cùng mọi người bảo vệ tài sản quốc gia.”
“Được rồi,” Bác sỹ Trương còn chưa kịp nói thì Hồ Đồng đã lên
tiếng, “Nếu giữ cô ở lại đây, lúc về chúng tôi sẽ bị anh chàng đó
cầm dao hại mất.”
“Không có chuyện đó.” Nói đến chủ đề này, Hàn Hiểu cảm thấy hơi
ngượng ngùng. Trên sàn thi công không có nhiều người, nhìn tần suất
gọi điện thoại cũng có thể đoán ra được tám chín mươi phần trăm, Hồ
Đồng biết được điều gì đó cũng không có gì lạ. Nhưng đối với Hàn
Hiểu, thật sự cô không biết nên gọi La Thanh Phong là gì? Bạn học?
Hình như quan hệ bạn học của họ đã trở thành quá khứ rồi. Người
yêu? Hình như vẫn chưa đủ điều kiện... Cô chưa bao giờ nghe anh ấy
nói “thích em”, nhiều nhất cũng chỉ là một câu “nhớ em”. Nếu cái
gọi là “người yêu” chỉ là suy nghĩ đơn phương từ phía cô, như vậy
không phải là sẽ rất khó xử sao?
Nhưng, có thể làm cho anh ấy nói “nhớ em” liệu có phải đã là một
thắng lợi mang tính giai đoạn của cô rồi không?
Nghĩ đến việc ở trong đất liền có một người đang nhớ mình, trong
lòng Hàn Hiểu có một cảm xúc đặc biệt. Dường như khi cô vì công
việc mà bị kìm hãm ở một nơi xa xôi như thế này, không có cách nào
thoát được cảm giác cô đơn và bị thương... cảm giác nhớ nhung khiến
cho những trải nghiệm này trở nên có ý nghĩa.
Có lẽ, trước tiên chúng ta sống là vì bản thân mình, nhưng thế giới
vô cùng rộng lớn, tháng ngày dần trôi, sống một mình sẽ cảm thấy cô
đơn, vì thế, chúng ta tự đi kiếm tìm rất nhiều điều để bù lấp cảm
giác cô đơn đó.
Hàn Hiểu không có khái niệm cụ thể về tiền bạc. Chỉ cần số tiền
trong tài khoản lương của cô đủ để cô chi dùng hàng ngày, cô không
để ý đến những điều khác. Cô cũng không có yêu cầu đặc biệt nào về
ngoại hình của mình, sạch sẽ, nghiêm chỉnh, dễ coi là được, về học
vị, cô cũng không có ước mơ gì đặc biệt, hàng ngày gặp những tình
huống mới trong công việc và ứng phó là cơ hội học tập tốt nhất đối
với cô.
Vì thế, trong thế giới của cô chỉ có công việc, đó là một tòa thành
bằng kim loại với những loại máy móc đa dạng và những bảng báo cáo
với các con số chính xác. Dường như cô không có cảm giác lãng mạn
của những cô gái trẻ tầm tuổi, nếu có thì chỉ là một chiếc diều bay
cao trên toà thành đó mà thôi.
Trong ký ức của cô, chiếc diều đó có hình ảnh của La Thanh
Phong.
Lúc trước nghĩ rằng chiếc diều này cuối cùng cũng sẽ đứt dây và bay
đi trong một đêm nhiều gió, chỉ để lại trong lòng cô một khoảng
trời cô đơn màu xám. Không ngờ, chiếc diều không những rơi xuống
đất mà còn tạo ra một dòng sông ấm áp trong tòa thành, chứa đựng
tất cả niềm vui mừng hạnh phúc chưa từng dám mơ ước đến của
cô.
Niềm vui quá bất ngờ khiến cô bỗng nhiên cảm thấy vừa được vừa mất
mát. Cô không dám nghĩ đến việc nếu như có một ngày dòng sông này
cạn khô, tòa thành của cô liệu có còn vững chắc, kiên cố và... cô
đơn như ban đầu?
Vấn đề là, sau khi nhìn thấy dòng nước ấm áp đó mất đi, cảm giác cô
đơn, buồn bã... sẽ trở nên vô cùng khó chịu.
Ngón tay thon dài của Hàn Hiểu vẽ lên lớp hơi nước trên cửa
kính.
Đang giữa mùa hè nhưng vì nhiệt độ xuống thấp nên trên cửa kính có
một lớp hơi nước mơ hồ. Bên ngoài mưa to như trút nước nhưng gió đã
nhỏ hơn nhiều.
Khi cô tỉnh lại là vào ngày thứ ba bị thương. Mắt bão đã đi qua,
đám cháy trong khu sinh hoạt cũng được dập. Ngoài trưởng bộ phận
hậu cần Lý bị cháy mất nửa mái tóc, không có ai bị nguy hiểm đến
tính mạng. Rất nhiều người đã chuyển về khu sinh hoạt, nhưng vì
tình trạng đặc biệt của Hàn Hiểu nên Mạnh Giao tạm thời dùng văn
phòng làm phòng bệnh cho cô.
Sau khi mắt bão đi qua, tâm trạng hoảng loạn trên sàn thi công vì
không có cách nào di tản tạm thời lắng dịu. Ngoài Hàn Hiểu, hơn một
nửa số nhân viên kỹ thuật trên sàn thi công là những người có kinh
nghiệm rất phong phú. Đối với những tình huống bất ngờ xảy ra như
thế này, họ còn có nhiều kinh nghiệm hơn. Trước khi phát sinh tình
huống xấu, họ luôn nhanh chóng áp dụng các biện pháp để bảo vệ
mình. Cho dù điều này chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, ví dụ như tình
hình hiện nay, nhưng sự chuẩn bị này giúp cho họ có thể bình tĩnh
và không hoang mang.
Chiếc tàu quân sự không đến đúng thời gian như dự kiến. Đây có thể
coi như một tin xấu, nhưng tin này cũng chỉ khiến cho mọi người
đoán già đoán non. Tàu quân sự có thể chứa đựng những bí mật quân
sự tầm cỡ quốc gia... Tất cả mọi người đều xôn xao giống như đang
bàn tán việc ly hôn của một ngôi sao nào đó.
Thức ăn cũng ngon hơn bao giờ hết, dường như đầu bếp cũng đem tất
cả mọi tâm trạng phức tạp như lo âu, hoảng hốt, mong ngóng... trộn
vào nhau thành một thứ nguyên liệu mới và toàn tâm toàn ý nấu món
ăn.
Bữa cơm đầu tiên sau khi Hàn Hiểu tỉnh lại còn có một bát thủy tinh
hoa quả dầm, không đơn giản như một suất cháo trắng cho bệnh nhân
bình thường.
“Ăn khai vị trước,” Mạnh Giao ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, cười nói,
“Đầu bếp Quách đang nấu cháo thịt. Tôi nghe nói ông ấy là người
Quảng Châu, làm các món miền Nam rất ngon. Nhưng bình thường người
ta không thể hiện, đây là suất cơm cho bệnh nhân nên chúng tôi
không có phần.
Hàn Hiểu đưa miếng dứa lên miệng, cười hi hi gật đầu liên
tục.
Thời tiết khắc nghiệt khiến cho công việc ngoài trời không thể
triển khai, hầu hết mọi người đều nghỉ ngơi trong khu sinh hoạt. Hồ
Đồng và anh Lưu bên thi công là những người không chịu được nhàn
rỗi, ngày nào cũng chạy ra ngoài công trường vài vòng. Sau đó, họ
tháo một số máy móc hỏng hóc về phòng điều khiển trung tâm để sửa
dần.
Người sửa chữa máy móc kỹ thuật giỏi nhất là anh Lưu bên thi công,
nhưng người đánh giá kiểm tra giỏi nhất lại là Hàn Hiểu. Khi anh
Lưu vẫn còn đang loay hoay không biết rốt cuộc là bị hỏng bộ phận
nào thì Hàn Hiểu đã phát hiện ra vấn đề. Nhiều lần như vậy, anh Lưu
phải giơ ngón tay cái lên rồi nói với Hàn Hiểu, “Chẳng trách Lưu
Đông Pha cử một tiểu nha đầu lên sàn thi công.”
Trên sàn thi công hầu hết là đàn ông, những cô gái còn độc thân như
Hàn Hiểu luôn bị gọi là “tiểu nha đầu”. Chẳng qua là vì ý nghĩa của
“tiểu nha đầu” ít nhiều có vẻ thân mật, thậm chí là hơi coi thường.
Tuy nhiên, câu “tiểu nha đầu” của anh Lưu lại có nghĩa như một lời
khen đơn thuần.
Hàn Hiểu mím miệng cười, cô còn chưa kịp nói vài câu khách sáo và
khiêm tốn thì Hồ Đồng đã dương dương tự đắc vỗ đầu gối cười, “Đúng!
Đây là “tiểu nha đầu” của bộ phận chúng ta vốn bị che giấu tài
năng, nếu thể hiện ra chắc chắn sẽ làm được rất nhiều việc!”
Anh Lưu cũng cười theo, “Đợi bao giờ kết hôn thì không thể đi khắp
nơi được nữa.”
Hồ Đồng cũng cười trêu Hàn Hiểu, “Vậy phải xem anh chàng kia của
Tiểu Hàn có nhượng bộ hay không. Nếu vẫn không được thì sẽ đề nghị
tổng giám đốc Lưu cho làm các dự án trên đất liền gần đó để tiện
chăm sóc ông xã.”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hàn Hiểu cười không đáp, nghĩ trong lòng: Kết hôn, đó là... chuyện
xa xôi...
Dường như cảm thấy có người đang nhìn mình, người thanh niên đang
gọi điện thoại bên ngoài cửa kính quay lại mỉm cười với hai vị phụ
huynh. Anh đang đứng ở hành lang rộng ngoài khách sạn, cạnh một
vườn cây xanh tươi, phía xa là lan can màu bạc và bầu trời xám
xịt.
Trong khung cảnh đó, người thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng
trông rất bắt mắt.
Bà Hàn chạm tay vào chồng, “Này, ông xem, cậu bé này có phải có
ngoại hình đẹp hơn Hàn Hiểu không?”
“Có thể so sánh như vậy sao?” ông Hàn hừ một tiếng, “Đẹp thì có tác
dụng gì? Chúng ta tìm con rể, chứ không phải là tìm diễn
viên.”
“Tôi nói thế thôi,” Bà Hàn lại để mắt đánh giá, “Ngoại hình được,
lại là họa sỹ, ông xem rốt cuộc là để ý đến Hiểu Hiểu vì điều
gì?”
“Nói gì thế?” Ông Hàn không vui nói, “Hiểu Hiểu của chúng ta có gì
không tốt? Hơn nữa, vẫn còn chưa chắc chắn có phải là bạn trai của
Hiểu Hiểu không! Hiểu Hiểu chưa bao giờ nhắc đến cậu ấy.”
Về điều này bà Hàn không nghi ngờ gì nữa, “Cậu ta biết Hiểu Hiểu
lúc ăn cá nướng thích ăn hơi cay.”
Ông Hàn bực bội hừ một tiếng. Nhưng, khi La Thanh Phong gọi điện
xong quay lại, thái độ trên mặt ông trở nên hòa nhã.
Tính ra, họ đến thành phố T đã hai ngày rồi. Mặc dù mưa liên miên
không ngừng nhưng tin tức từ Hải Công khiến cho họ thở phào nhẹ
nhõm. Hiểu Hiểu của họ chỉ bị thương nhẹ, ngày kia, có khi là ngày
mai không biết chừng, cô ấy sẽ quay về.
Mặc dù trời vẫn mưa nhưng tâm trạng của họ tốt lên rất nhiều. Vì
thế, khi La Thanh Phong tiếp tục mời họ đi ăn cơm, ông Hàn và bà
Hàn vui vẻ nhận lời.
Dù sao Hàn Hiểu cũng sắp quay về, rốt cuộc câu hỏi cậu ấy có phải
là bạn trai hay không cũng sẽ nhanh chóng được giải đáp thôi.
La Thanh Phong vì cuộc điện thoại đột ngột mà ăn không ngon
miệng.
Đó là cuộc điện thoại Hình Nguyên gọi về từ sân bay, cũng không
biết là sân bay nào, chỉ thấy có giọng nói bằng tiếng Anh thông báo
chuyến bay tới sẽ bay đi Chicago. Nhưng... không biết là từ đâu bay
đi Chicago?
Trong điện thoại, Hình Nguyên cười với vẻ không có thiện ý, “Tôi
nghe nói bác trai và bác gái muốn đến thành phố T thăm cậu. Thế
nào? Họ có liên lạc với cậu không? Tôi vừa gọi điện thoại, thấy bác
gái nói thành phố T vẫn còn mưa bão, chuyến bay bị hoãn nên định đi
tàu hỏa. Nếu tôi kịp thời gian, tôi sẽ về Thượng Hải một chuyến đón
họ, đúng lúc tôi thuận đường.”
La Thanh Phong cười nghiến răng, “Chưa bao giờ tôi biết anh lại có
quan hệ tốt đẹp với họ như thế.”
“Không tốt không được,” Hình Nguyên thở dài, “Tôi đi xa một chuyến,
e rằng chiếc bánh ga tô sẽ chạy sang đĩa của người khác mất, không
nghĩ cách không được.”
La Thanh Phong bực bội đáp: “Cô ấy không phải là bánh ga tô!”
Hình Nguyên cười vui vẻ, “Thế thì là gì?”
La Thanh Phong nghiến chặt răng.
Anh muốn nói cô chỉ là một kỹ thuật viên nghiêm túc, nhìn cuộc sống
hơi mơ hồ, không biết trang điểm, không biết nói chuyện đưa đẩy,
không thích đi mua sắm. Nói chuyện thẳng thắn, ăn cá nướng thích ăn
hơi cay...
Chỉ như vậy mà thôi.
“Cô ấy không là gì cả,” La Thanh Phong nhìn những đám mây nặng nề
phía xa, khóe miệng cong lại, “Cô ấy là Hàn Hiểu.”
Đầu bên kia điện thoại, Hình Nguyên cười phá lên, “Cậu nói những
điều này với tôi không có ý nghĩa gì. La Thanh Phong, cậu biết tôi
là lưu manh, lưu manh đương nhiên phải dùng thủ đoạn.”
Lòng bàn tay của La Thanh Phong bỗng nhiên hơi đau. Anh nhớ đến
việc Thôi Hạo có nhắc đến chiếc túi mà Hình Nguyên nhờ Vu Dương
mang đến cho Hàn Hiểu. Thôi Hạo nói, anh ấy đã mở trộm khóa ra xem,
bên trong ngoài mỹ phẩm, đồ ăn vặt, còn có tạp chí thời trang và
trò chơi điện tử, còn gì bên trong nữa thì anh ấy không nhìn rõ...
La Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc chuẩn bị cho cô ấy những
thứ này. Nếu mình là phụ nữ, liệu có đủ sức chống lại sự quan tâm
đó không?
“Hình Nguyên, tôi vẫn nghĩ chúng ta là bạn bè.” Khi nói câu đó, La
Thanh Phong thấy miệng đắng nghét.
“Chúng ta là bạn bè,” Giọng Hình Nguyên trầm xuống, từng chữ từng
chữ xuyên qua màng nhĩ đập vào lòng La Thanh Phong, “Nhưng điều này
không có nghĩa là tôi sẽ nhường những điều tôi muốn có cho cậu.
Leo, tôi không thể luôn luôn nhường nhịn những người đàn ông họ La
nhà cậu...”
Chương 20: Tại sao lại là anh?
Hình Nguyên với nụ cười giảo hoạt khi cầm tách trà chanh trong
phòng tranh, Hình Nguyên xách túi gai bị cô chặn ngoài cửa, Hình
Nguyên trong điện thoại nói nửa đùa nửa thật “Có thời gian nhớ đến
tôi”... Rốc cuộc đâu mới là con người thực sự của anh ta? Hay...
đều không phải?
La Thanh Phong dừng xe, châm một điếu thuốc, yên lặng ngồi.
Mưa vẫn rơi nhưng nhỏ hơn. Bên ngoài khách sạn, hàng cây được nước
mưa gột sạch không còn một hạt bụi, im lặng trong bóng tối.
La Thanh Phong cần một chút thời gian trước khi gặp bố mẹ của
mình.
Mỗi lần gặp họ, anh đều có cảm giác giống như sắp tham gia một trận
chiến, chưa bắt đầu đã mệt mỏi. La Thanh Phong nheo mắt hít một hơi
thuốc, tâm trạng bỗng nhiên bay đến sàn thi công nơi mà anh không
hề biết đến.
Với tình hình thời tiết như thế này, La Thanh Phong rất nghi ngờ
liệu chiếc trực thăng có thể hoàn thành công tác cứu trự thuận lợi
hay không. Hơn nữa, chiếc tàu quân sự Lưu Đông Pha nhắc đến cũng
không thấy xuất hiện. Trong điện thoại Lưu Đông Pha bảo đảm với
anh, thông tin lần này rất chính xác nên anh chỉ biết bán tín bán
nghi tiếp tục chờ đợi.
Theo lời Lưu Đông Pha nói, hệ thống liên lạc trên sàn thi công mới
khôi phục được một phần, tạm thời không thể cung cấp dịch vụ cho
nhu cầu sử dụng của cá nhân nhưng Hàn Hiểu chỉ “bị thương nhẹ” nên
họ không cần phải lo lắng. La Thanh Phong không dám nghĩ đến việc
ông ấy không nói thật, trong thời điểm này, anh đành tin tưởng lời
ông ấy nói một trăm phần trăm là sự thật.
Dập tắt điếu thuốc, La Thanh Phong mở cửa xe ra ngoài, bước chầm
chậm về phía đại sảnh khách sạn.
Bên phải là nhà ăn, chưa đến giờ cơm nên chưa có nhiều người.
Người đầu tiên La Thanh Phong nhìn thấy là Vu Dương.
Vu Dương mặc một chiếc váy rất nghiêm túc, thể hiện rõ là một thục
nữ con nhà quyền quý. Lúc cô ta nói chuyện với bố mẹ anh, ngay cả
nụ cười trên môi cũng được chau chuốt rất kỹ lưỡng.
La Thanh Phong nhìn khắp nhà ăn, đúng là Hình Nguyên không có mặt ở
đó, cũng không thấy ông Mạnh thường đi theo Vu Dương. Nếu thật sự
bố mẹ do Hình Nguyên đưa đến... vậy Hình Nguyên đâu?
Trầm ngâm một lát, La Thanh Phong bắt đầu cảm thấy có việc gì đó
không bình thường.
Chau mày bước từ từ đến bên bàn, La Thanh Phong gọi một cách không
tự nhiên: “Bố, mẹ.”
Bà La đưa mắt lên nhìn vẻ không hài lòng, “Sao giờ con mới
tới?”
Ông La cười nhìn con trai, đập tay vào chiếc ghế bên cạnh ra hiệu
bảo anh ngồi xuống, “Bố và mẹ con đã chờ lâu lắm rồi.”
Vu Dương tranh lời giải thích: “Anh ấy bận mà. Lúc phòng tranh có
khách, anh ấy không đi được ạ.”
La Thanh Phong lạnh lùng liếc nhìn cô, “Vu Dương và con không quen
biết nhau lắm nên cô ấy không biết rõ việc của con. Hiện tại phòng
tranh hơi có vấn đề nên tạm ngừng hoạt động rồi.”
Vu Dương cắn môi, sắc mặt tái xanh.
Ông La nhìn Vu Dương rồi nhìn thái độ trịnh trọng của con trai của
mình, hỏi anh: “Tình hình thế nào? Có cần bố giúp không?”
“Không cần.” La Thanh Phong rút ra một điếu thuốc đưa cho bố. ông
La đang định cầm lấy thì bà La đã nhẹ nhàng nói: “ông, khí quản của
ông không tốt.”
Ông La nháy mắt với con trai rồi thu tay lại, bối rối sờ mũi.
La Thanh Phong mím miệng cười, cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn bật
tách một tiếng châm thuốc trong tay.
“Thanh Phong, con còn trẻ sao đã nghiện thuốc nặng như thế rồi?” Bà
La chau mày, có vẻ không hài lòng nhìn Vu Dương: “Cháu là bạn gái
mà không biết cách khuyên nhủ.”
Vu Dương đang cười định nói gì đó thì La Thanh Phong đã lên tiếng:
“Hàn Hiểu không phản đối con hút thuốc. Đợi bao giờ cô ấy phản đối,
con sẽ hạn chế hút là được.”
Tách trà trong tay Vu Dương đặt mạnh lên mặt bàn, nước trà sánh ra
ngoài làm ướt cả tấm khăn trải bàn màu trắng sữa.
Ông La ngạc nhiên hỏi: “Hàn Hiểu là ai?”
La Thanh Phong cười, ‘Bạn gái của con.”
Bà La chau mày, “Là người làm việc trên sàn thi công?”
La Thanh Phong liếc nhìn Vu Dương đang ngồi đối diện với anh, có vẻ
như... sự tồn tại của Hàn Hiểu đã có người giới thiệu thêm mắm thêm
muối vào rồi.
Thấy con trai không nói gì, bà La cố gắng tỏ ra như không có chuyện
gì xảy ra, vỗ vỗ tay Vu Dương, “Thanh Phong, Vu Dương vẫn còn ở
đây, con chú ý ăn nói một chút. Mẹ và bố con đang bàn bạc đến nói
chuyện với bố mẹ Vu Dương để định ngày.”
La Thanh Phong hỏi lại: “Ngày gì?”
Bà La nhìn Vu Dương, “Đương nhiên là ngày kết hôn. Các con cũng
không còn nhỏ nữa, kéo dài thời gian như thế này không phải là làm
cho bố mẹ lo lắng sao?”
Điếu thuốc hút đã gần hết khiến đầu ngón tay anh hơi nóng. La Thanh
Phong dập đầu thuốc vào gạt tàn, không ngẩng đầu lên nói: “Con đã
nói rồi, con đã có bạn gái.”
Mặt bà La trầm xuống, “Thanh Phong...”
La Thanh Phong ngẩng đầu nhìn Vu Dương, mặt anh không bộc lộ cảm
xúc gì: “Vu Dương, xin lỗi. Tôi nghĩ cô không thích hợp tham gia
vào những việc như thế này của gia đình tôi.”
Vu Dương vẫn đang cố gắng tỏ ra là một thục nữ, nghe thấy vậy, ánh
mắt cô ta dường như sắp tóe ra lửa.
Ông La thấy cảnh diễn ra trước mắt, chau mày. Sắc mặt của bà La trở
nên u ám.
“Hình Nguyên đâu?” La Thanh Phong hỏi, “Không phải là anh ấy đến
cùng bố mẹ sao?”
Vu Dương cứng rắn nói: “Anh ấy có việc nên đi trước rồi.”
Bỗng nhiên La Thanh Phong cảm thấy căng thẳng, anh lấy điện thoại
gọi cho Lưu Đông Pha.
Không ngờ, không có ai nghe máy.
Một linh cảm không hay ngày càng lớn, trở thành một lớp mây đen đè
nặng trong lòng anh. Bỗng nhiên anh không thể phân biệt được, cảm
giác ức chế đó là do không gọi được điện thoại hay vì hành tung bí
ẩn của Hình Nguyên.
La Thanh Phong đã sớm biết tập đoàn tài chính Vu Thị có liên quan
đến xã hội đen. Có lẽ vì lúc đầu chị dâu Anne Bạch nói nửa đùa nửa
thật như thế nên mặc dù anh biết nhưng cũng không quan tâm lắm. Dù
sao những gì được gọi là xã hội đen cũng là chuyện quá xa xôi so
với cuộc sống của những người bình thường. Khái niệm về “xã hội
đen” của La Thanh Phong cũng chỉ dừng lại trong phim ảnh như “Bố
già” hay “Người trong giang hồ”. Thật sự xã hội đen là gì, cho dù
anh có để tâm thì cũng không thể tưởng tượng được.
Nhưng... Nếu đúng như vậy thật thì sao?
Nếu Hình Nguyên dùng thế lực đáng sợ bên ngoài pháp luật thì sao?
Nếu anh ta coi Hàn Hiểu là một vật thay thế không thể thiếu
được...
La Thanh Phong không buồn để tâm đến tiếng gọi phía sau lưng, lao
đầu chạy ra ngoài khách sạn.
Chiếc xe Jeep lượn qua chiếc cột tròn trước cửa bãi đỗ xe rồi lao
như điên về phía Hải Công, để lại cột nước bắn phía sau xe cao đến
nửa mét.
Trong thời điểm bất thường như thế này, bảo vệ của Hải Công không
ngăn người nhà tùy ý ra vào, La Thanh Phong rất dễ dàng đến văn
phòng của Lưu Đông Pha.
Lưu Đông Pha đang ngồi sau bàn làm việc gọi điện thoại, ngẩng đầu
nhìn thấy anh bèn chau mày làm động tác tay ra hiệu cho anh yên
lặng, rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bảo anh ngồi đợi một lát rồi
nói chuyện.
Lòng La Thanh Phong nóng như lửa đốt, anh ngồi không yên. Anh đi
lại vài vòng quanh phòng làm việc, nghe thấy Lưu Đông Pha đang nói
“Ừ ừ à à” với giọng điệu nhã nhặn, anh hận rằng không thể cướp lấy
chiếc điện thoại ông đang cầm trong tay.
Không dễ dàng gì mới cúp được điện thoại, không đợi La Thanh Phong
mở miệng nói, Lưu Đông Pha đã trêu, “Sao lại lo lắng đến mức này?
Hai người mới xa nhau chưa lâu, không phải là đã thông báo cô ấy
sắp quay về rồi sao?”
La Thanh Phong không có tâm trạng để phí lời với ông, hỏi thẳng:
“Người đâu? Không phải chú nói là hôm nay sẽ đưa về sao?”
Lưu Đông Pha bước lại, cười cười vỗ lên vai anh, “Chú đang thông
báo cho mọi người. Người bị thương trên sàn thi công đã được bên
đầu tư của chúng ta dùng máy bay tư nhân đón về bệnh viện của Hải
Công để thống nhất kiểm tra và điều trị...”
La Thanh Phong biến sắc mặt, “Bên đầu tư? Nói như thế là...”
Lưu Đông Pha cười giải thích với anh, “Như thế là, ra sàn thi công
đón người không phải là máy bay cứu trự của Hải Công mà là máy bay
tư nhân do bên đầu tư phái đến, trên máy bay còn có một nữ y tá
giỏi. Cuộc điện thoại vừa rồi là của tổng giám đốc Hình bên đầu tư
đích thân gọi đến, thông báo vì thời tiết không tốt nên máy bay rất
khó hạ xuống địa điểm đã chỉ định. Anh ấy đang xin ý kiến của chúng
ta để đem nhân viên bị thương tới bệnh viện của anh ta kiểm tra kỹ
lưỡng...”
La Thanh Phong như bị rơi xuống đáy vực, bỗng nhiên anh cảm thấy vô
cùng lạnh lẽo.
Thật lạ, mọi việc đều thật lạ lùng.
Vượt qua thời tiết xấu đến sàn thi công đón họ không phải là máy
bay cứu trự của Hải Công đã là chuyện lạ rồi, nếu có thể giải thích
rằng đó là “sự thống nhất của lãnh đạo” thì nơi mà họ được đưa đến
không phải là bệnh viện của Hải Công là vì sao?
Điều quan trọng nhất là không biết vì sao nhân viên y tá ở đây đều
như bị bịt miệng? Cho dù hỏi câu hỏi gì cũng chỉ nhận được một câu
trả lời: “ Sorry, I don’t know ”
Khi từ sàn thi công lên máy bay, Hàn Hiểu được tiêm thuốc rồi bắt
đầu mơ hồ ngủ thiếp đi. Không biết cô đã ngủ bao lâu, giữa đường mơ
màng tỉnh lại, hình như cuộc phẫu thuật vừa kết thúc,một người đàn
ông ở bên cạnh cô đang báo cáo với ai đó: “Miệng vết thương rất
sâu, lúc đầu không xử lý tốt, không khống chế được tình trạng lây
nhiễm... nên việc làm liền vết thương rất khó, e rằng vết thương sẽ
để lại sẹo...”
Hàn Hiểu không để ý lắm đến sẹo, chẳng qua lúc mặc đồ bơi nhìn sẽ
hơi xấu mà thôi. Đối với cô, mặc đồ bơi là để bơi, không phải là để
khoe sắc đẹp. Nhưng ngữ khí đầy cung kính của bác sỹ điều trị chính
thật sự là rất kỳ lạ...
Hai ngày sau, đến khi hết tác dụng của thuốc, Hàn Hiểu mới tỉnh lại
thật sự.
Hàn Hiểu gối đầu lên gối, yên lặng nhìn nhân viên y tá xinh đẹp
giúp cô thay bình thuốc mới rồi nhẹ nhàng sửa lại mép chăn. Mặc dù
biết rằng sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, cô vẫn không
kiềm chế được hỏi: “Xin lỗi, bạn đồng nghiệp của tôi đâu? Họ thế
nào rồi?”
Nhân viên y tá chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cười tỏ vẻ xin lỗi,
“Sorry, I don’t know ”
Lại là câu trả lời như vậy!
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hàn Hiểu lườm một cái, mệt mỏi dựa đầu vào gối. Đó là một chiếc gối
lông rất mềm. Hàn Hiểu chưa thấy bệnh viện nào trang bị những đồ xa
xỉ như vậy. Rốt cuộc đây là đâu?
Hàn Hiểu mở to mắt nhìn xuôi theo chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh đầu
xuống phía dưới, bên ngoài cửa sổ khép hờ là bóng cây xanh um tùm,
giấy dán tường có hoa văn cỏ ba lá rất đẹp, rèm cửa sổ thêu hoa,
trên tủ ở đầu giường đặt một đĩa thủy tinh đựng đầy hoa quả nhập
khẩu, trong lòng cô cảm thấy hoang mang: Không biết bức tranh hiện
ra trước mắt có mơ hồ giống như khi nghe giọng điệu của bác sỹ điều
trị không hay đều là ảo giác. Người đó ngày nào đến kiểm tra phòng
bệnh cũng nghiêm nét mặt, lúc nói chuyện với y tá rất nghiêm khắc,
không giống một người có thể nói chuyện khách sáo.
Vết thương ở chân cô đã được làm phẫu thuật, cơn sốt cũng đã lui,
những vết thương nhỏ khác trên người không đáng để nhắc đến. Nếu ở
một bệnh viện bình thường, với tình trạng như vậy, cô đã sớm được
bác sỹ cho ra viện để nhường chỗ cho bệnh nhân khác rồi.
Hơn nữa, điện thoại di dộng của cô cũng bị mang đi mất...
Hàn Hiểu buồn bã nghĩ: có phải cô bị bắt cóc không? Vấn đề là, cô
không phải là thành viên quan trọng của tổ chức giữ bí mật kỹ thuật
nào, cũng không có gia thế nổi tiếng, muốn tiền không có tiền, muốn
sắc không có sắc. Bắt cóc cô - trừ khi bọn bắt cóc bị cửa đập vào
đầu.
Ý nghĩ này có vẻ không thực tế lắm. Hàn Hiểu thở dài, không biết bố
mẹ và La Thanh Phong biết được bao nhiêu phần chuyện này, có lo
lắng nhiều như cô không.
“Thở dài gì?” Giọng một người đàn ông đột ngột phá tan không gian
yên lặng, “Sao dưỡng bệnh mà cũng không yên?”
Hàn Hiểu mơ hồ nhìn sang, cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt, ngạc nhiên
hỏi: “Tại sao lại là anh?”
Hoàn toàn là một câu hỏi không ra sao, nhưng sau khi thốt lên, tất
cả những cảm giác kỳ lạ trong những ngày gần đây đều hiện lên câu
trả lời rõ ràng hoặc mơ hồ. Nhưng một câu hỏi lớn hơn hiện lên
trong đầu cô: Vì sao? Người đàn ông này mất nhiều công sức như thế,
rốt cuộc là có dụng ý gì?
Hình Nguyên mặc một bộ comple màu đen rất nghiêm chỉnh, nhìn cô với
ánh mắt sắc hơn bình thường.
Mặc dù anh ta cười, nhưng trong nụ cười có điều gì đó khang khác
khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
Hình Nguyên với nụ cười giảo hoạt khi cầm tách trà chanh trong
phòng tranh, Hình Nguyên xách túi gai bị cô chặn ngoài cửa, Hình
Nguyên trong điện thoại nói nửa đùa nửa thật “Có thời gian nhớ đến
tôi”... Rốc cuộc đâu mới là con người thực sự của anh ta? Hay...
đều không phải?
Hình Nguyên cởi áo khoác ngoài vứt lên ghế sô pha, xắn tay áo rồi
ngồi xuống ghế sô pha cạnh giường, anh nhìn bình nước truyền và đôi
mắt đầy cảnh giác của Hàn Hiểu, không nhịn được mỉm cười, “Sao mỗi
lần nhìn thấy tôi cô đều như nhìn thấy quỷ thế, tôi đáng sợ như thế
sao?”
Hàn Hiểu hừ một tiếng, cảm giác bất an càng ngày càng lớn.
“Sao thế?” Mặt Hình Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên, “Vết thương làm cho cô
khó chịu sao?”
Giọng nói quan tâm của anh ta khiến Hàn Hiển bỗng nhiên nhớ đến đêm
trước khi lên sàn thi công, anh ta nói với cô bằng một giọng trầm
trầm: “Đừng nghĩ rằng tôi không thể làm gì cô!”
Bỗng nhiên chân lông của Hàn Hiểu dựng đứng.
Hình Nguyên thấy tâm trạng bất ổn của cô bèn chau mày, anh đang
định giơ tay sờ trán cô để kiểm tra nhiệt độ, Hàn Hiểu bỗng nhiên
thu người về phía sau.
Tay phải của Hình Nguyên giơ trong không trung một lát rồi vẫn tiếp
tục tiến đến chạm lên trán cô, cảm thấy Hàn Hiểu đang căng thẳng
dưới bàn tay mình, Hình Nguyên mím miệng.
“Y tá nói trưa cô không ăn cơm?” Hình Nguyên rút tay lại, tảng lờ
ánh mắt đề phòng của Hàn Hiểu, giọng điệu trở nên gay gắt, “Cô còn
giở trò tuyệt thực sao? Cô làm thế cho ai xem?”
Nhắc đến chuyện này, Hàn Hiểu định thần lại, “Hình Nguyên, anh có ý
gì? Tôi là tù nhân của anh sao?”
Ánh mắt của Hình Nguyên tối sầm, “Lại có tù nhân nào được chăm sóc
và ưu đãi như cô sao?”
“Vậy đồng nghiệp của tôi đâu?” Hàn Hiểu biết thái độ không nhẫn
nhịn của mình sẽ khiến anh ta không vui, nhưng bực bội trong lòng
nhiều ngày nay, cô không thể kiềm chế cơn tức giận của mình nữa,
“Anh nhốt chúng tôi ở đây, không những không gặp mặt nhau, điện
thoại di động cũng bị thu mất. Anh không cảm thấy quá đáng
sao?”
“Hình Nguyên!” Hàn Hiểu lo lắng. Nhiều ngày như vậy cô mới gặp được
một người có thể nói chuyện, kết quả cô vẫn không thể hỏi rõ ràng.
Chân cô bị băng bó, mu bàn tay vẫn còn cắm kim tiêm nên không sao
động đậy được.
Mắt mở to nhìn Hình Nguyên bước ra khỏi phòng bệnh đầu không ngoảnh
lại, không chịu được cảm giác bị bắt nạt suốt nhiều ngày nay, nước
mắt cô chảy ra.
“Hình Nguyên, anh là đồ thần kinh!”
Không biết Hàn Hiểu khóc bao lâu, cho đến khi mệt quá cô mới ngủ
thiếp đi. Khi mở mắt trời đã về chiều, căn phòng vẫn rất yên tĩnh,
không khí nhuộm một màu vàng ấm áp.
Có thứ gì đó đè lên bụng cô, hơi nặng khiến cô không thở được. Hàn
Hiểu nhìn xuống, cô mơ hồ thấy cánh tay với làn da đen của một
người đàn ông, tay áo trắng của anh ta được xắn hai vòng.
Hàn Hiểu thấy đầu óc hơi mê muội, cô nhìn theo cánh tay, quay sang
thấy khuôn mặt đang ngủ của Hình Nguyên gần như ghé sát mặt
mình.
Hàn Hiểu cảm giác như có một tiếng nổ lớn trong đầu.
Trong ánh mắt đầy sự hãi của cô, Hình Nguyên mở mắt. Không phải là
đôi mắt buồn ngủ nửa nhắm nửa mở mà là một đôi mắt đẹp lung linh
khiến cơ thể cô bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Chân lông của Hàn Hiểu dựng đứng lên, một người phản ứng không
nhanh nhạy như cô vẫn có thể cảm nhận rõ vẻ sát khí trong ánh mắt
của người đàn ông này.
Hình Nguyên nhìn Hàn Hiểu, anh chớp mắt, ánh mắt trở nên dịu dàng,
khóe miệng nhếch lên thành một đường cong mềm mại, “Cô tỉnh
rồi?”
Hàn Hiểu quá sợ hãi nên không có phản ứng gì.
Hình Nguyên đưa tay vuốt nhẹ má cô, “Đói không?”
Hàn Hiểu nghe thấy chữ “đói” mới định thần lại, nhớ ra mình chưa ăn
bữa trưa nên cảm thấy bụng đói cồn cào.
Hình Nguyên rất tự nhiên tiến sát lại hôn lên má cô, “Ăn chút gì đó
đi, đừng giận dỗi nữa. Đợi cô ăn no rồi, tôi sẽ nói cho cô
biết.”
Giọng điệu thân mật bất ngờ khiến cho Hàn Hiểu nổi da gà khắp
người, cô có cảm giác như sắp phát khùng, “Hình Nguyên, anh không
bình thường một chút được sao? Rốt cuộc anh muốn chơi trò
gì?”
Hình Nguyên ngồi dậy, nghiêng đầu lười biếng nhìn cô rồi cười, “Tôi
là người thật thà, tôi có thể chơi trò gì được?”
Hàn Hiểu lườm anh, “Làm sao tôi biết được? Tôi và anh không quen
biết nhau!”
“Không sao,” Hình Nguyên cười tỏ vẻ không quan tâm, “Điều chúng ta
cần không phải là thời gian sao? Dần dần sẽ quen thôi. Bây giờ ăn
cơm đã, tôi cũng đói rồi. Muốn ăn đồ Trung Quốc hay đồ tây?” Không
đợi Hàn Hiểu trả lời, anh đã đưa tay ấn nút trên đầu giường.
Cửa phòng mở ra, có một người thanh niên rất quen mặt bước
vào.
Hình Nguyên cười, dặn dò cậu ta: “Đem cơm tối vào, đem cả suất của
tôi đến.”
Cậu thanh niên đáp một tiếng đồng ý rồi nhẹ nhàng bước ra
ngoài.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu nhớ ra cậu ta chính là người ngày ngày đem hoa
đến tặng thời gian trước, có vẻ là một người giúp việc thật
sự...
“Đang nghĩ gì thế?” Hình Nguyên đỡ cô ngồi dậy, lấy hai chiếc gối
đệm trên ghế sô pha kê lưng cho cô.
“Tôi đang nghĩ...” Hàn Hiểu nhìn anh, quyết định nhún nhường để có
được câu trả lời, “Rốt cuộc đây là đâu?”
“Đơn giản.” Hình Nguyên liếc nhìn cô, cười hơi ranh mãnh, “Cô ngoan
ngoãn ăn hết cơm, còn nữa... lúc nói chuyện với tôi không được tức
giận, tôi sẽ nói tất cả cho cô biết.”
Chương 21: Trò quỷ
Mặc dù được người khác hiểu là chuyện tốt, nhưng nếu đó không phải
là người cô hy vọng, tất cả những điều này sẽ mất đi ý nghĩa.
Một bát mỳ bốc hơi nghi ngút được đẩy lại trên bàn khiến La Thanh
Phong đang ngồi thẫn thờ giật mình, điếu thuốc lá đang kẹp trong
tay anh suýt rơi xuống bàn. Ngẩng đầu lên, anh thấy bà Hàn đang
nhìn anh chăm chú.
“Sao thế ạ?” La Thanh Phong nhìn bà Hàn rồi nhìn ông Hàn, “Thức ăn
không hợp khẩu vị sao?”
Bữa trưa ăn món ăn Tương là do bà Hàn đề nghị, La Thanh Phong chỉ
nghe Thôi Hạo giới thiệu nhà hàng “Tương thiên hạ” là nhà hàng nấu
các món Hồ Nam, anh chưa từng đến đây ăn. [Tương: Tên gọi khác của
tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc”]
“Tiểu La,” Bà Hàn nói với giọng điệu rất thận trọng, “Tôi thấy cậu
không động đũa món gì.”
La Thanh Phong lắc đầu, “Không sao ạ.”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Không nghe được tình hình cụ thể nào từ Lưu Đông Pha, không liên
lạc được với Hình Nguyên, La Thanh Phong cũng không muốn nhờ Vu
Dương giúp nên tâm trạng anh không tốt. Những lo lắng này không thể
để bố mẹ Hàn Hiểu nhận ra.
Bà Hàn cười, “Lo lắng cho Hiểu Hiểu à? Hôm qua lãnh đạo của nó đã
gọi điện cho chúng tôi, nói là vết thương của Hiểu Hiểu bình phục
rất tốt, còn nói rằng muộn nhất là ngày mai có thể đón chúng ta đi
thăm.”
Tay La Thanh Phong khựng lại giữa không trung, trong lòng anh vô
cùng nghi ngờ tính chân thực của những lời nói này. Lưu Đông Pha
đang nói với họ cho có chuyện để nói hay thật sự có thể gặp? Với
tính cách của Hình Nguyên, mất công cướp một người đi sao có thể dễ
dàng thả về như thế? Nói đi nói lại, cho dù Hình Nguyên thực sự có
ý định gì đó với Hàn Hiểu thì anh ta cũng không cướp người phiền
phức như thế....
Hay là... người Hình Nguyên muốn ngăn trở là anh?
Bà Hàn và ông Hàn nhìn nhau không nói gì nữa. Ngược lại với La
Thanh Phong, họ không nghi ngờ gì lời nói của Lưu Đông Pha. Biết
rằng sắp được gặp con gái, mặc dù trong lòng họ vẫn còn hơi lo lắng
nhưng thật sự đã giải tỏa được một nửa nỗi lòng.
Bà Hàn đang định khuyên La Thanh Phong ăn gì đó thì nghe thấy có
giọng phụ nữ hét: “Thanh Phong!”
Nghe thấy giọng nói đó, La Thanh Phong càng không sao vực tinh thần
của mình lên được, đặc biệt là vì anh có thể đoán những lời nói
khiến cho người khác phiền lòng sắp được thốt lên sau đó.
Vì thế khi La Thanh Phong đứng dậy, người anh cứng đờ không còn cảm
giác gì.
Bà Hàn ngạc nhiên nhìn về phía có tiếng nói.
Người phụ nữ gọi tên La Thanh Phong tầm tuổi của bà nhưng ăn mặc
trang điểm chải chuốt hơn, chỉ có điều thái độ rất nghiêm khắc. Bên
cạnh bà ta là một cô gái trẻ xinh đẹp đang cau mặt nhìn La Thanh
Phong. Trong ánh mắt của hai người đó đều hiện lên vẻ phẫn nộ không
thể lý giải được.
Bà Hàn do dự nhìn La Thanh Phong, “Hai vị này là...”
La Thanh Phong đứng đó không biết phải nói gì, “Thật là trùng hợp,
hai người cũng ra ngoài ăn cơm?”
Ánh mắt của Trương Ngọc, mẹ La Thanh Phong lạnh lùng nhìn bố mẹ Hàn
Hiểu rồi quay sang La Thanh Phong, “Có thời gian đi ăn cùng những
người không liên quan nhưng không có thời gian đi ăn cùng bố mẹ.
Thanh Phong, con thật là đứa con có hiếu.”
La Thanh Phong chau mày, đành phải giới thiệu hai bên với nhau,
“Hai bác, đây là mẹ cháu. Mẹ, đây là bố mẹ của Hiểu Hiểu.”
Ông Hàn khách sáo gật đầu chào, không nói gì. Còn bà Hàn cảm thấy
không vui vì câu nói “người không liên quan”.
“Đều không phải người ngoài thì cùng nhau ngồi ăn thôi.” Miệng nói
lời khách sáo nhưng ánh mắt bà Hàn lộ rõ vẻ lạnh nhạt.
Trương Ngọc liếc nhìn bà, khoác tay Vu Dương, “Xin lỗi, tôi không
có thói quen ăn cơm cùng người lạ. Hơn nữa, tôi và con dâu tôi còn
phải đi mua đồ. ”
Câu “con dâu” khiến bà Hàn vô cùng ngạc nhiên, bà nhìn cô gái bên
cạnh Trương Ngọc rồi nhìn khuôn mặt tái xanh của La Thanh Phong và
hỏi: “Tiểu La, nhà cậu có mấy anh em trai?”
La Thanh Phong chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Trương Ngọc nửa
như cười nửa như không trả lời: “Thanh Phong nhà tôi còn có một anh
trai cũng vừa kết hôn, hai đứa nó đang ở Đức. ở trong nước, chỉ có
một mình Thanh Phong.” Nói xong vỗ lên tay Vu Dương, “Thanh Phong
có việc, chúng ta về trước, tối nay sẽ bảo nó đưa cháu đi
ăn.”
Vu Dương cười nhìn bố mẹ Hàn Hiểu với vẻ đắc ý. Nhìn sang thấy ánh
mắt u ám của La Thanh Phong, cô hơi ngạc nhiên rồi cúi đầu ngoan
ngoãn đi theo Trương Ngọc.
“Bác gái...” La Thanh Phong cố gắng giải thích, “Mẹ cháu...”
Bà Hàn xua xua tay, “Cậu kết hôn rồi?”
La Thanh Phong vội nói: “Cháu chưa!”
Sắc mặt bà Hàn dịu đi, ánh mắt nhìn anh trở nên hơi xa lạ, “Tôi
hiểu rồi.”
La Thanh Phong không biết bà hiểu gì, anh đang nghĩ xem nên giải
thích như thế nào đã nghe thấy bà từ tốn nói: “Chẳng trách Hàn Hiểu
chưa bao giờ nhắc đến cậu trước mặt chúng tôi.”
“Bác gái,” La Thanh Phong hơi lo lắng, “Cháu và Hiểu Hiểu...”
“Cậu và Hiểu Hiểu không hợp nhau.” ông Hàn từ nãy đến giờ luôn nhìn
với ánh mắt lạnh lùng bàng quan thốt lên một câu.
La Thanh Phong ngạc nhiên, “Bác trai...”
Bà Hàn thất vọng nhìn chồng rồi quay sang La Thanh Phong, “Làm cha
mẹ đều phải nghĩ cho con. Mẹ cậu cũng thế. Chúng tôi cũng
thế.”
La Thanh Phong cầm chặt bật lửa trong tay, “Mẹ cháu là
người...”
“Chắc chắn là cậu hiểu thái độ của mẹ cậu hơn chúng tôi.” Bà Hàn
xua tay ngắt lời anh, “Sau này nếu muốn đến với nhau, mâu thuẫn
giữa mẹ chồng và con dâu sẽ giải quyết như thế nào? Sống phải có
tình cảm, chúng tôi không thể xúi giục con gái chống đối lại người
bề trên. Nhưng chúng tôi cũng không nhẫn tâm để con gái chịu sự kỳ
thị của mẹ chồng, cả đời bị hắt hủi. Tiểu La, làm phiền cậu mất
thời gian chăm sóc những ngày qua, thật sự cảm ơn cậu.”
Nói xong câu này, bà Hàn và ông Hàn đều đứng dậy.
La Thanh Phong cũng muốn đứng dậy nhưng bị ông Hàn ấn vai ngồi
xuống, “Ở đây không xa, chúng tôi có thể tự về. Sao có thể lúc nào
cũng làm phiền cậu được.” Tay ông không dồn nhiều lực nhưng thái độ
kiên quyết lạ thường.
La Thanh Phong mở to mắt nhìn bố mẹ Hàn Hiểu bước ra khỏi nhà ăn,
đứng ở bên này đường đợi đèn xanh.
Khoảng cách chỉ có vài bước chân nhưng anh không đủ dũng cảm để
đuổi theo giải thích.
Huống hồ, anh phải giải thích thế nào đây? Thái độ của mẹ anh, sự
xuất hiện của Vu Dương, lẽ nào không phải là vấn đề đang tồn tại
thật sự sao?
La Thanh Phong châm điếu thuốc, nặng nề hít một hơi, trong lòng cảm
thấy thất bại và suy sụp. Trong thời gian gần đây, những việc xảy
ra liên quan đến phòng tranh, Hàn Hiểu, bố mẹ... bỗng nhiên hòa
trộn vào nhau thành một tấm lưới dày và nặng nhốt chặt anh, khiến
anh buồn bã không sao thở được.
Khói thuốc trên đầu ngón tay bay lên mờ ảo, dường như mắt anh hơi
cay. Bất giác La Thanh Phong nghiêng đầu, muốn tránh xa làn khói
thuốc.
Lúc nghiêng đầu, ánh mắt của anh nhìn thấy chiếc xe BMW màu đen
quen mắt.
Đồng tử mắt La Thanh Phong hẹp lại, điếu thuốc trong tay rơi xuống
bát canh phát ra một tiếng động nhẹ.
Qua lớp cửa kính, anh nhìn thấy rõ ràng chiếc xe BMW của Hình
Nguyên đang đỗ bên đường, một người đàn ông mặc comple đang cười
nói gì đó với bố mẹ Hàn Hiểu.