Hàn Hiểu thở một hơi thật sâu, cúi đầu tránh vẻ mặt buồn buồn của
La Thanh Phong. Lần đầu tiên anh nói đúng mực như thế khiến cho cô
cảm thấy không quen, “La Thanh Phong, thực sự tôi không muốn nợ anh
món nợ nhân tình lớn như thế. Tôi cảm thấy, sau này chúng ta nên
coi nhau như người xa lạ sẽ tốt hơn.”
La Thanh Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dường như không ngờ cô có
thể thốt lên những lời như vậy.
Hàn Hiểu lần đầu tiên thấy thái độ đó của La Thanh Phong, cô cười
nói, “Tôi nghĩ, như vậy chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
La Thanh Phong tránh ánh mắt của cô, vẻ mặt của anh đông cứng lại,
“Cô đã cứu tôi, coi như tôi báo đáp cho cô là được.”
Hai tiếng “báo đáp” như kim đâm vào lòng Hàn Hiểu. Hàn Hiểu bất
giác nắm chặt lấy tay vịn cửa xe, gân xanh nổi lên dưới da rồi dần
dần trở lại bình thường.
“Không cần báo đáp.” Hàn Hiểu tiếp tục nói, giọng điệu đã lấy lại
được bình tĩnh, giống như lúc cô báo cáo số liệu kiểm tra thực
nghiệm trước đây, đó là điều mà một tổng giám sát kỹ thuật hai mươi
bảy tuổi nên có, “Một người ngốc nghếch mơ giữa ban ngày suốt mười
năm cần có một chiếc gậy đánh vào người để tỉnh táo lại. Giá trị
của chiếc gậy đó không thể tính được. Thật ra, tôi nên cảm ơn
anh.”
La Thanh Phong ngẩng đầu lên, Hàn Hiểu đã đóng cửa xe. Anh nhìn
thấy cô bước vào dòng người không hề quay đầu lại, cô mặc một chiếc
quần bò và một chiếc áo phông rất đơn giản, tóc buông xõa xuống
lưng và hơi rối, dường như không hề có ý định đi cùng anh đến gặp
ai.
La Thanh Phong cảm thấy hơi nóng ruột. Cô gái này! Vô duyên vô cớ
nói ra những lời khiến người khác ngạc nhiên, sau đó quay người bỏ
đi không lưu luyến, như vậy là có ý gì?
Cô ấy có thực sự thích anh không? Đột nhiên La Thanh Phong cảm thấy
nghi ngờ. Liệu có phải hôm đó cô ấy tức giận quá nên cố tình nói
như thế để châm chọc anh không?
Rốt cuộc... cô ấy có thực sự thích anh không? Nếu thật thì bắt đầu
từ lúc nào? Từ lúc đến giúp khai trương phòng tranh? Từ lúc cứu anh
trong ngõ tối? Hay sớm hơn, từ lúc cùng nhau làm báo tường thời học
trung học?
La Thanh Phong rối bời trong lòng, vò hộp thuốc lá rỗng thành một
nắm.
Cô gái này là một người rất rõ ràng và chắc chắn, là kiểu người có
thư gửi đến nhà cũng phải đọc xong từng chữ một mới ký tên. Chỉ nói
những gì mình biết rõ, chỉ làm những việc mình nắm rõ...
Nhưng anh vẫn muốn hỏi cô: Câu “thích” hôm đó của cô rốt cuộc có
phải là thật không?
Yên ắng chưa được ba ngày, một buổi sáng sớm, chuông cửa lại vang
lên.
Hàn Hiểu bán tín bán nghi nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo nhưng chỉ
thấy có vật gì đó chắn tối đen. Không biết là có chuyện gì?
Nghĩ rằng đó là cậu bé mang hoa đến, không ngờ khi mở cửa ra, cô
nhìn thấy tên thần kinh Hình Nguyên. Trong tay anh ta xách một
chiếc bao tải gai - loại mà N năm trước đây những người đi dọn rác
trên đường vẫn dùng, rất bẩn.
“Anh còn định giở trò gì nữa?” Hàn Hiểu cảm thấy đau đầu, “Không
phải là ép tôi ném gạch chứ?”
Hình Nguyên nở một nụ cười, là nụ cười giống hôm lừa cô ở phòng
tranh, dường như gặp một việc gì đó rất thú vị, buồn cười khiến anh
ta vô cùng hứng thú.
Hàn Hiểu tức giận, vốn dĩ bị thất nghiệp đã khiến cô mệt mỏi, thêm
cú shock nặng với La Thanh Phong, Hàn Hiểu cảm thấy hiện tại cô
giống như một thùng thuốc nổ, chỉ cần thuận tay vứt vào một đầu
thuốc lá là tất cả sẽ nổ tung.
“Con người họ Hình, tôi cảnh cáo anh...” Hàn Hiểu giơ tay chỉ vào
mũi anh, với chiều cao của anh ta, cô phải ngước mặt lên, “Đừng để
tôi phải tức giận, làm ầm lên thì mọi người đều xấu mặt.”
Hình Nguyên giữ cửa không để cho cô đóng lại, cười rất vui vẻ, “Tôi
không làm gì cả. Không phải cô thích ăn bí đỏ khoai tây sao? Tôi đã
về tận làng để mua, rất tươi ngon, ngay cả túi đựng cũng nguyên
xi...”
Hàn Hiểu cố gắng kéo cửa nhưng Hình Nguyên giả vờ như vô tình đứng
chắn ở đó.
Hàn Hiểu buồn rầu nhận ra sức lực của phụ nữ không thể so được với
đàn ông, cô cố hết sức mà vẫn không đọ được với cái vẻ hờ hững giả
vờ đứng chắn cửa của anh.
Hàn Hiểu tức giận, đẩy cửa rồi vào bếp lấy dao thái rau.
Chuyện nhỏ! Cô không tin là không trị được anh!
Cầm dao ra, Hình Nguyên đã mang túi vào phòng, đang thung dung đánh
giá căn nhà nhỏ của cô.
Hàn Hiểu tự mua nhà. Đó là một căn nhà nhỏ không đến bốn mươi mét
vuông, ở tầng trên cùng, một bên trần nhà còn hơi bị nghiêng. Mặc
dù cô mua rất sớm, phải bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm của mình nhưng
cũng phải đợi vài năm mới trả hết. Hàn Hiểu cảm thấy mình đã làm
một việc rất đúng. Từng nhìn thấy bố mẹ mình nhiều lúc có chuyện
xích mích, từ khi bắt đầu đi làm, Hàn Hiểu đã xác định phải có một
chốn nương thân, sau này lấy chồng, lúc hai vợ chồng tranh cãi còn
có chỗ mà về.
Không có nhiều tiền để sửa chữa, cũng không muốn nói với bố mẹ nên
căn phòng của cô bài trí rất đơn giản. Thứ xa xỉ nhất là một chiếc
cửa sổ trời rất đẹp trên trần nhà, nằm trên giường có thể nhìn thấy
bầu trời.
Lúc này Hình Nguyên đang rất thích thú ngắm nhìn chiếc cửa sổ đó,
nghe thấy có tiếng động, anh cười hỏi một câu: “Này, cái cửa sổ này
của cô... có bị dột không?” Quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Hiểu đang
tức giận cầm dao, nghiêm mặt lại, có vẻ đang rất tức giận, Hình
Nguyên lại trêu, “Dao của cô... có vẻ như chất lượng cũng chỉ
thường thường thôi.”
Con dao có giá mười tệ mua ngoài chợ, đương nhiên là thường thôi,
không cần anh ta phải nói. Hàn Hiểu giơ dao chỉ ra cửa, “Đừng để
tôi phải phạm tội giết người!”
Nét mặt cô căng thẳng, lông mày chau lại, cô thở rất mạnh, có vẻ
như đang rất tức giận. Hình Nguyên nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng
nghĩ: Lúc tức giận, trông thật giống cô ấy.
“Anh có đi hay không?” Hàn Hiểu giận dữ.
Ánh mắt của Hình Nguyên tự nhiên trở nên dịu dàng, “Được, tôi đi,
cô đừng tức giận nữa. Cô muốn ăn gì? Tôi cho người mang đồ ăn đến.
Món ăn Thái Lan có được không?”
“Thái Lan cái đầu anh!” Hàn Hiểu không giữ kiên nhẫn được nữa,
“Ngay lập tức! Ra ngoài!”
Thấy cô đã quá tức giận, Hình Nguyên sợ cô sẽ ra tay làm mình bị
thương, vội nói: “Đi ngay, đi ngay đây!”
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh, Hàn Hiểu không còn chút sức lực nào
nữa, cô dựa vào cửa, vứt con dao lên tủ giày.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vốn dĩ cuộc sống đang rất bình thường, đột nhiên lại trở nên mất
kiểm soát như thế. Không còn công việc nữa, giấc mộng yêu đương
cũng tan vỡ, cô còn nợ ngân hàng mấy chục nghìn tệ tiền mua nhà
chưa trả, bây giờ lại xuất hiện một con người không biết điều hàng
ngày đến trêu đùa cô...
Tất cả mọi vấn đề đều bắt đầu từ khi gặp La Thanh Phong. Lúc đó vì
sao tai cô lại thính như thế? Sao cô có thể nghe thấy câu nói đó?
Lúc đầu cô chỉ đi bộ qua đó thôi, vì sao có thể trở thành “anh hùng
cứu mỹ nam”?
Vì anh ấy là La Thanh Phong sao?
Mắt Hàn Hiểu hơi cay.
Quách Dung Dung nói không sai, La Thanh Phong đúng là một tai
họa.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kenhtruyen.wap.s
Chương 7: Đương nhiên là thật
Công việc của cô khiến cho con người cô rất rõ ràng. Những số liệu
cô đã xem qua, nếu đổi thành một con số khác, chắc chắn cô sẽ nói
“NO”.
Một tuần sau đó, thứ hai, Hàn Hiểu đến bộ phận giám sát kỹ thuật
của Hải Công theo lịch hẹn.
Lưu Đông Pha đã từng gặp cô khi đến thị sát công việc trong nội bộ
hệ thống, có thể coi là lãnh đạo gián tiếp của cô trước đây. ông có
một vị trí đức cao vọng trọng trong ngành. Hàn Hiểu không có cách
nào từ chối khi ông đích thân gọi điện mời cô đến, trừ khi cô không
muốn làm trong ngành này nữa. Huống hồ, cô vẫn còn đang nợ ngân
hàng mấy chục nghìn tệ chưa trả. Đang trong tình trạng khó khăn, đã
đến nước này rồi, không ai giữ chí khí được nữa.
Nhưng lần này đến, cô không thể trốn tránh món nợ nhân tình với
người đó.
Ngày đầu tiên đi làm về, Hàn Hiểu nằm trên giường suy nghĩ mông
lung, cô cầm lấy điện thoại nhắn tin cho La Thanh Phong chỉ với hai
chữ đơn giản “Cảm ơn” nhưng đó là tất cả những gì cô muốn
nói.
Không ngờ La Thanh Phong nhắn tin lại rất nhanh, hỏi một câu khiến
Hàn Hiểu cảm thấy bất ngờ: “Câu nói đó của cô là thật sao?”
Hàn Hiểu không ngờ anh lại có thể nghi ngờ thành ý của mình, trong
lòng không vui. Cô ấn phím nhắn từng chữ một, “Đương nhiên là thật.
Tôi thành tâm cảm ơn anh.”
Kết quả là anh không phản ứng gì nữa.
Hàn Hiểu không hiểu ý anh, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. La
Thanh Phong rất thông minh, vì sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như
vậy?
Nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được, nhìn lên bầu
trời đêm tối đen qua cửa sổ, Hàn Hiểu thở dài không thành tiếng.
Cho dù là không có phản ứng gì cũng nên lịch sự giữ liên lạc. Đều
đã là người lớn rồi mà sao vẫn còn trẻ con như thế?
Ở đầu điện thoại bên kia, La Thanh Phong tắt điện thoại, tiện tay
vứt điếu thuốc đang hút dở vào chậu hoa.
Đây là hoa Vu Dương chủ định mang đến, lá rất nhỏ, đến gần có thể
ngửi thấy hương thơm, không phải là loại mà La Thanh Phong thích.
Nhưng từ trước đến giờ, Vu Dương làm việc gì đều không hỏi sở thích
của anh. Trong mắt cô, La Thanh Phong giống như những đại sư kỳ lạ
trong truyền thuyết, trầm tư trong thế giới riêng của mình, ngoài
vẽ tranh không còn quan tâm đến vấn đề gì khác.
Có lẽ cô ấy cảm thấy chỉ những người đàn ông như vậy mới tương xứng
với cô, trong cuộc sống không tìm được người như thế nên chỉ có thể
tự tạo ra một con người như thế.
La Thanh Phong tự cười mình, tiện tay vứt điện thoại vẫn nằm yên
trong tay từ nãy lên tủ trên đầu giường.
Mặc dù anh không phải là người đắm chìm vào hội họa như trong mắt
của Vu Dương, cũng không phải là một người hay tò mò, nhưng không
biết vì sao, anh rất muốn biết câu “Tôi chỉ thích một mình anh” của
Hàn Hiểu rốt cuộc có phải là thật hay không.
Nhưng, biết rồi thì sẽ ra sao? La Thanh Phong tạm thời không nghĩ
đến. Cảm giác muốn hỏi cho đến cùng hơi nhàm chán, La Thanh Phong
không biết tâm trạng này có liên quan gì đến việc anh chưa bao giờ
xác định tiêu chuẩn nào trong cuộc sống của mình không?
Cho đến giờ, anh vẫn cảm thấy chính anh cũng như mọi người, từ Vu
Dương, Hình Nguyên cho đến Thôi Hạo đều rất mơ hồ về cuộc sống và
con người của anh. Cũng giống như bức tranh trước mặt anh, màu đỏ
cũng được, màu tối hơn cũng không sao, có lẽ thay bằng một màu sắc
nào đó khác đều được...
Nhưng người đó không như vậy. Công việc của cô khiến cho con người
cô rất rõ ràng. Những số liệu cô đã xem qua, nếu đổi thành một con
số khác, chắc chắn cô sẽ nói “NO”.
Nếu cô ấy nói thích, chắc chắn là cô ấy thích. La Thanh Phong rất
muốn hiểu rõ về khái niệm mơ hồ mà cô gọi là “thích”, nếu thực sự
có thể chạm vào được thì đó là gì?
Đó là một cảm giác tò mò hoàn toàn không thể khống chế được.
Từ phong cách kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây có thể nhận ra,
ông chủ của nhà hàng Đức này không phải là người nước ngoài. Nhưng
vì đầu bếp là người Đức nên hương vị các món ăn ở đây đích thị là
của Đức.
Đây là nhà hàng Vu Dương giới thiệu với anh. Sở thích của cô ấy rất
kỳ lạ, khi ở Đức cô ấy ăn đồ Trung Quốc, khi ở Trung Quốc cô ấy lại
hay ăn đồ ăn Đức và Ý. La Thanh Phong luôn nghĩ cô ấy là một người
rất kỳ lạ và khó hiểu, cho dù là cách cư xử hay thói quen sinh hoạt
của cô ấy cũng vậy.
Không ăn sáng nên La Thanh Phong cảm thấy đói nhưng ngoài canh nấm
và lạp xường, anh hầu như không ăn thêm món gì khác. Có lẽ là vì
tâm trạng anh không vui nên ảnh hưởng đến khẩu vị.
Ngồi đối diện anh là Vu Dương đang hờ hững gẩy miếng bánh hoa quả
kiểu Đức trong đĩa hồi lâu mà không ăn.
Ngược lại, Hình Nguyên ăn rất ngon miệng, sau khi ăn đĩa thịt nướng
của mình, anh trút hết cả chỗ lạp xường trong đĩa Vu Dương sang đĩa
mình.
La Thanh Phong châm một điếu thuốc, do dự một lát rồi lại đặt
xuống.
Vu Dương liếc nhìn anh, lười biếng nói: “Rốt cuộc anh có chuyện gì
muốn nói?”
Hai tay La Thanh Phong ấn lên huyệt thái dương của mình rồi vén tóc
ra phía sau, để lộ một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Anh nhìn Vu
Dương với thái độ rất chăm chú, “Vu Dương, chúng ta đã thỏa thuận
trước rồi, em về đây cùng anh làm nhà đầu tư, anh nghĩ... em chỉ
cần để luật sư của em làm việc với anh là được. Anh cảm thấy em
không cần phải đến phòng tranh hàng ngày.”
Vu Dương đang cầm dao dừng tay lại, đầu mày giãn ra, nhìn anh vẻ
không vui, “Anh lại làm sao thế?”
La Thanh Phong không chớp mắt nhìn cô, “Anh đang nói chuyện nghiêm
túc với em.”
Vu Dương không kiềm chế được nữa, bực bội ném chiếc dao trong tay,
giọng vút cao, “ Cái trò này anh chơi mãi không chán sao?”
La Thanh Phong lắc đầu, “Chúng ta biết nhau đã nhiều năm, có thể
coi là hiểu nhau. Vì anh chơi chán rồi nên mới không muốn tiếp tục
nữa. Vu Dương, chúng ta không hợp nhau.”
Vu Dương đay nghiến hỏi anh: “Lần này anh lại để ý đến ai
rồi?”
“La Thanh Phong, anh toàn nói những lời không thực tế!” Vu Dương
cầm cốc đưa lên miệng uống mới phát hiện ra đó là cà phê đen của
Hình Nguyên nên vội nhổ ra, “Em không thể hiểu nổi rốt cuộc anh đi
tìm cái gì! Anh là họa sỹ, ngoài vẽ tranh, sáng tác, mọi việc trên
thế giới này không có liên quan gì đến anh. Không có em anh có nổi
tiếng được không? Lúc nào cũng muốn tìm cảm giác... Ngoài việc soi
gương nhìn chính mình, anh còn có cảm giác với ai nữa?”
La Thanh Phong vẫn không nói gì.
Vu Dương mềm giọng, mở to mắt dịu dàng nhìn La Thanh Phong, “Chỉ có
em mới có thể giúp anh, em có thể lợi dụng điều kiện của họ Vu để
giúp anh gây ảnh hưởng. Hàng năm chúng ta có thể về Munich tổ chức
triển lãm tranh...”
La Thanh Phong dựa lưng vào ghế, mặt mũi tỏ vẻ thờ ơ, có vẻ nhu
viễn cảnh sáng lạn mà cô vẽ ra không hề hấp dẫn anh.
Hình Nguyên nhìn miếng lạp xường rồi nhìn Vu Dương, dường như đang
chờ xem tiếp vở kịch.
“Vu Dương, em có thể đầu tư vào phòng tranh của anh, nhưng xin em,
đừng coi anh là chỗ đầu tư của em.” Ngón tay La Thanh Phong gõ nhẹ
lên cốc rượu rồi tự cười mình, “Anh không có hứng thú với những
điều em nói, hoặc là, không có em và họ Vu giúp đỡ, anh vẫn làm
được, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi. Em không cho anh được những
gì mà anh thật sự thích thú.”
Mặt Vu Dương biến sắc.
La Thanh Phong thở dài, “Hơn nữa, em không nên đi lạc vấn đề, anh
đang nói chuyện của em và anh. Ngay từ đầu chúng ta đã không hợp
nhau, qua nhiều năm càng nhận rõ sự thật đó, không nên nhầm lẫn
nữa. Em nói xem.”
Vu Dương thở mạnh, run rẩy vì tức giận, “Cái gì mà không hợp nhau?
Em ở Đức rất tốt, nếu không phải vì thích anh, em đã không đi cả
nửa vòng trái đất đến đây!”
“Thích là gì?” La Thanh Phong cảm thấy buồn chán, mệt mỏi hỏi lại
cô, “Kế hoạch của em là biến anh thành Picasso hoặc Dùrer thứ hai
là thích sao?” [Albrecht Dùrer (1471-1528): Họa sỹ người Đức]
Khuôn mặt của Vu Dương hơi biến dạng vì tức giận, “ Em bỏ công việc
làm ăn của họ Vu, đến Trung Quốc cùng anh, không phải là thích
sao?”
La Thanh Phong chau mày, “Làm ăn? Nhà em không phải là xã hội đen
sao?”
“Anh mới là xã hội đen!” Vu Dương giận dữ, “Cả nhà anh đều là xã
hội đen!”
Hình Nguyên bật cười không đúng lúc.
Vu Dương thấy anh không những không giúp mình nói một câu, còn cười
như đang xem diễn kịch, mặt đỏ lên rồi chuyển sang xanh tái, cuối
cùng xách túi bỏ đi. Bước đến cửa nhà hàng còn buông lại một câu,
“La Thanh Phong, chuyện này chưa xong đâu!”
Hình Nguyên nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Vu Dương, cầm khăn lên
lau miệng, “ Thất lễ, thất lễ.”
La Thanh Phong liếc nhìn anh ta, cuối cùng cũng lấy thuốc trong túi
ra.
Hình Nguyên vội vàng cướp một điếu rồi cầm bật lửa châm thuốc cho
anh.
“Sao thế, lại muốn chia tay sao?” Hình Nguyên vẫn giữ vẻ mặt như
cũ, không tỏ vẻ ngạc nhiên, “Trước mặt tôi nói chia tay không ít
hơn ba lần rồi!”
La Thanh Phong hít một hơi thuốc, quay đầu nói: “Hôn tôi một
cái.”
Anh nhìn điếu thuốc dưới đất rồi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của La
Thanh Phong, không hề có vẻ như đang muốn đùa giỡn.
“Không phải là anh có thể trêu đùa với cả đàn ông và phụ nữ sao?”
La Thanh Phong sốt ruột, “Còn giả vờ với tôi làm gì?”
Hình Nguyên sờ vào túi mình, không có thuốc nên tiện tay lấy một
hộp thuốc trong túi La Thanh Phong, giải thích: “Tôi phải giả vờ
sao? Vô sỉ là vũ khí tốt nhất của tôi! Nhưng nói đi nói lại, người
anh em, tôi thật sự không có cảm giác gì với cậu.”
La Thanh Phong thờ dài, “Không hôn được sao?”
Hình Nguyên thật thà gật đầu.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kenhtruyen.wap.s
La Thanh Phong tiếp tục thở dài, “Cảm giác của tôi với Vu Dương
cũng tương tự như cảm giác của anh với tôi.”
Một lần nữa, Hình Nguyên lại làm rơi điếu thuốc ra khỏi
miệng.
La Thanh Phong nhìn xuống, che giấu ánh mắt hoang mang của mình,
“Có thể tôi không biết thích là gì, nhưng tôi có thể khẳng định
không thích là gì, vì thế, không nên tiếp tục lừa dối nữa. Thật sự
tôi cũng không ham muốn thứ gì của nhà anh.”
“Tôi cũng không hy vọng cậu ham muốn gì ở nhà tôi.” Hình Nguyên rút
ra điếu thuốc thứ ba trong năm phút, lười biếng nói, “Không phải
tôi tự khen mình, tôi không phải là người xấu. Nhưng... Dương Dương
không giống tôi.” Anh nhướn mày, ánh mắt có vẻ hơi tàn bạo, “Hơn
nữa, cô ấy tiếp xúc với những người không giống tôi, ví dụ ông ba
Mạnh. La Thanh Phong, tôi nói với cậu những lời này không phải là
cảnh cáo, chỉ là nhắc nhở thôi. Tôi không biết Vu Dương sẽ ngáng
đường cậu như thế nào, cậu đã có gan gây sự với cô ấy thì tốt nhất
là nên chuẩn bị tâm lý. Cô ấy sẽ không dễ dàng buông tay với những
gì mà cô ấy đã để tâm.”
La Thanh Phong nhìn xuống không nói gì.
Hình Nguyên nói tiếp: “Cho dù nói như thế nào, tôi và anh trai cậu
cũng có quan hệ thân thiết. Cậu ấy chỉ có một mình cậu là em trai,
tôi có thể chăm sóc cậu đến mức nào hay mức đó. Nhưng nói thật, nếu
sớm biết sự việc sẽ trở nên như thế này, năm đó khi đến thăm cậu ở
Munich, tôi đã không dẫn cô ấy theo.”
Trong mắt La Thanh Phong, người bạn này của anh trai mình mặc dù
không phải là người tốt, hoàn cảnh gia đình rất phức tạp, nhưng dù
xấu tốt thế nào cũng vẫn là người biết điều, không ép buộc người
khác làm bất kỳ điều gì, cho dù người bị ảnh hưởng là người thân
của mình. Có lẽ chính vì điểm này nên La Thanh Phong mới có thể làm
bạn với anh ấy.
“Anh trai tôi tháng sau kết hôn.” La Thanh Phong cầm cốc nhấp môi,
“Anh có đi được không?”
Hình Nguyên thở dài, “Để sau. Tôi từng này tuổi rồi, không có việc
thì đến đó làm gì để bị shock?”
La Thanh Phong mím môi cười, không nói gì nữa. Anh đã nghe nói, năm
đó Hình Nguyên và anh trai anh học đại học cùng thích chị dâu Anne
Bạch nhưng không gặp vận may nên rốt cuộc vẫn phải để anh trai anh
lấy mất người đẹp.
Hình Nguyên cầm cốc thất thần một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Cậu
có phát hiện ra không? Cô bạn học họ Hình của cậu trông rất giống
chị dâu cậu.”
Hàn Hiểu?
La Thanh Phong ngạc nhiên, cẩn thận nhớ lại ngoại hình của Hàn
Hiểu, mặc dù cô không trang điểm nhưng khuôn mặt rất tinh tế. Đúng
là... có vài điểm giống nhau. Vì sao trước đây anh không nhận
ra?
La Thanh Phong liếc nhìn Hình Nguyên như đang có tâm sự gì đó, đột
nhiên cảm thấy không vui trong lòng, “Anh đừng có ý định gì với cô
ấy.”
“Ồ?’ Ánh mắt Hình Nguyên nhìn anh, đầu mày hơi rung lên, “Không
phải là cậu muốn chia tay Vu Dương vì cô ấy chứ?”
La Thanh Phong chau mày, “Không phải.”
“Có thật là không phải không?” Ánh mắt Hình Nguyên rất chăm chú rồi
nhìn về phía sau lưng anh.
La Thanh Phong thấy thế, trong ánh mắt anh ấy có gì đó hơi
lạ.
Anh quay đầu lại nhìn.
Có vài người ăn mặc rất nghiêm chỉnh đang bước vào nhà hàng, vừa
mới nhìn thoáng qua La Thanh Phong đã nhận ra Hàn Hiểu.
Không phải là một Hàn Hiểu buộc tóc đuôi gà, mặc áo phông và quần
bò mà là một Hàn Hiểu mặc sơ mi trắng với váy. Mái tóc hơi dài
buông xõa xuống vai, cô trang điểm nhẹ nhàng và toát lên vẻ xinh
đẹp chưa từng thấy.
Bất giác La Thanh Phong cảm thấy khó thở.
Cùng lúc đó, Hàn Hiểu nhìn thấy anh. Cô hơi ngạc nhiên rồi gật đầu
chào, ngồi xuống một ghế trống cùng mọi người.
La Thanh Phong quay lại, bắt gặp cái nhìn của Hình Nguyên. Không
biết vì sao, trong giây phút đó, anh cảm nhận được ánh mắt sắc bén
của Hình Nguyên.
“Có thật là không phải không?” Hình Nguyên tiếp tục hỏi mà không
động sắc mặt.
“Không phải gì?” Nói xong, La Thanh Phong mới nhớ ra câu hỏi lúc
trước. Có liên quan đến Hàn Hiểu không? Hình như có, hình như
không. Dù sao cô ấy cũng chỉ là bạn học cũ...
“Không phải.” La Thanh Phong cảm thấy mất kiên nhẫn vì bị hỏi
dồn.
“Vậy thì tốt.” Hình Nguyên gật đầu, “Như vậy, nếu tôi theo đuổi cô
gái này sẽ không có gì liên quan đến cậu.”
Cánh tay đưa ra của La Thanh Phong dừng lại rồi tiếp tục đưa về
phía trước như không hề có chuyện gì xảy ra, cầm lấy chiếc chìa
khóa xe bên cạnh cốc rượu, “Theo đuổi? Tôi thấy anh không nên động
đến những cô gái như vậy thì tốt hơn. Cô ấy không phải là đối tượng
tốt để anh đùa cợt.”
Hình Nguyên cười, “Có phải cậu cảm thấy, kẻ tồi tệ như tôi chỉ
thích hợp với những cô gái phong trần thôi sao?”
La Thanh Phong trả lời dứt khoát: “Phải.”
Hình Nguyên ngậm điếu thuốc và cười, không nói gì nữa.
Hàn Hiểu không biết vì sao mình ngồi được xuống ghế, không những
chân cứng đờ mà các cơ mặt của cô cũng đông cứng lại.
Đây là lần đầu tiên cô hội họp cùng đồng nghiệp sau khi đến Hải
Công, không ngờ lại trùng hợp như vậy...
Bây giờ Hàn Hiểu muốn trốn La Thanh Phong. Liệu có cô gái nào sau
khi bộc lộ tình cảm có thể đối diện với đối phương như không hề có
chuyện gì xảy ra?
Hờ hững ăn xong bữa cơm, mấy người đồng nghiệp đang lấy ví ra chia
tiền thì nhân viên phục vụ mang lên tặng hoa quả, nói với họ là có
người đã thanh toán với lý do mời khách của cô Hàn.
Mọi người ngạc nhiên, xúm lại hỏi cô có phải là bạn trai
không.
Hàn Hiểu hoa cả mắt, quay lại nhìn, thấy Hình Nguyên đang đứng dựa
vào quầy hôn gió với cô. Đứng bên cạnh anh ta còn có La Thanh
Phong, sắc mặt u ám.
Hàn Hiểu không biết anh đang nghĩ gì.
Thật ra... cô quen La Thanh Phong cũng không lâu, cô còn chưa bao
giờ nhìn thấy thái độ đó của anh nên không phân biệt được rốt cuộc
anh có tâm trạng như thế nào. Nhưng, thái độ không vui của anh có
thể rất dễ dàng nhận ra. Vì sao anh không vui? Vì Hình Nguyên? Lẽ
nào anh ấy vẫn còn cảm thấy mình đang câu kéo Hình Nguyên?
Trong mắt anh ấy mình không tốt như vậy sao?
Hàn Hiểu lườm Hình Nguyên, không vui nói: “Tôi không có bạn trai bị
bệnh thần kinh như thế. Anh ta nhiều tiền thì để cho anh ta trả.”
Cô không nói thành lời ý sau đó của mình: Dù sao cũng là mời cả
mâm, không phải chỉ mời một mình tôi.
Quỷ mới thèm đi công nhận tình cảm với anh ta.
Chương 8: Mơ giữa ban ngày
Tình cảm của tôi không có cách nào nói bắt đầu hay kết thúc, tôi
không thể coi đó là một trò chơi. Tôi không tham gia được vào trò
chơi mà anh muốn.
Hiếm có khi tụ tập, buổi chiều họ không cần vội về cơ quan, mọi
người cùng nhau đi dạo phố mua sắm. Mặc dù Hàn Hiểu không muốn đi
nhưng cũng không tiện chối từ, dù sao cô cũng vừa vào một môi
trường mới nên không muốn mọi người cảm thấy mình không hòa
nhập.
Môi trường làm việc thay đổi, đồng nghiệp cũng thay đổi, ngay cả
thói quen sinh hoạt cũng thay đổi. Hàng ngày cô dậy sớm một tiếng
đồng hồ để kịp đón xe của công ty, trong lúc đợi xe, cô ăn bữa sáng
với bánh bao và uống sữa đậu nành...
Tất cả mọi thứ trước đây đều đã thật sự thay đổi. Hàn Hiểu nhìn
xuống những viên gạch vuông bằng đá xanh dưới chân mình, cúi đầu
bước từng bước đi theo các đồng nghiệp, hờ hững tham gia góp chuyện
cùng họ, trong lòng nghĩ đến việc có lẽ trước đây La Thanh Phong
chưa bao giờ được cô gái nào bộc lộ tình cảm, nhưng... cho dù là
bối rối hay hoàn toàn không để tâm, cô không nên duy trì mối quan
hệ như thế với anh quá lâu...
Các bạn đồng nghiệp của cô dừng bước, Hàn Hiểu thấy họ đang thì
thầm bàn tán. Đang phân vân không hiểu xảy ra chuyện gì, cô nhìn
thấy chiếc xe của La Thanh Phong qua vai họ.
Chiếc xe Jeep cũ rất bình thường nhưng nhờ người đàn ông đang hút
thuốc đứng cạnh nên trở nên lóa mắt.
Hàn Hiểu thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình, cô dường như ngừng
thở. Không thể, anh ấy không thể đang đứng đó chờ cô...
Vì sao có thể như thế? Anh ấy là La Thanh Phong.
La Thanh Phong nghiêng đầu, dường như không hài lòng khi thấy cô
trốn sau lưng người khác, anh chau mày gọi: “Hàn Hiểu?”
Hàn Hiểu có cảm giác tim mình đập mạnh khiến cho cô không sao thở
được.
“Hàn Hiểu, không giới thiệu anh chàng đẹp trai này với chúng tôi
sao?” Có người nhận ra anh chính là anh chàng đẹp trai đứng trong
nhà hàng, cười trêu Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu gượng gạo bước đến trước mặt anh, không hề bộc lộ cảm xúc
gì giới thiệu: “La Thanh Phong, bạn học của tôi. Đây là các đồng
nghiệp của tôi.” Tim cô đập mạnh khiến cô dường như không làm chủ
được chính mình. Hàn Hiểu yên lặng nhìn mọi người bắt tay anh, cười
hi hi giới thiệu tên mình. La Thanh Phong nói chuyện vài câu với họ
rồi bước lại kéo cô lên xe.
Kính râm che mất nửa khuôn mặt của La Thanh Phong nên Hàn Hiểu
không nhìn ra được tâm trạng của anh. Không gian yên lặng một cách
kỳ lạ và có vẻ gì đó ám muội. Cảm giác lo lắng trong lòng Hàn Hiểu
dần dần khiến cô cảm thấy tê dại, cô không biết La Thanh Phong tìm
cô có chuyện gì, cũng không muốn đoán, dù sao thời khắc kinh khủng
nhất cũng đã qua rồi.
Xe dừng lại bên ngoài phòng tranh.
La Thanh Phong không bộc lộ thái độ gì xuống xe, bước lên trước mở
cửa phòng tranh. Hàn Hiểu vẫn đứng giữa dòng người, không biết nên
bước vào hay bỏ đi.
“Vào đi.” La Thanh Phong buông hai tiếng, không ngoảnh đầu
lại.
Có cảm giác như nợ anh rất nhiều tiền, Hàn Hiểu bực bội nhưng vẫn
cầm túi bước vào.
La Thanh Phong nghiêm mặt đi qua phòng khách, bước lên cầu thang
vào phòng tranh ở tầng hai.
Đẩy cửa đi vào, mùi thuốc màu nồng nặc phả vào mặt khiến cô suýt
sặc.
La Thanh Phong tháo kính vứt sang một bên, quay lại hỏi: “Uống
gì?”
Trong tủ lạnh của anh có bia, trà, cà phê, trà sữa... Hàn Hiểu biết
thế nhưng cô vẫn lắc đầu, “Không cần. Anh có chuyện gì muốn nói
không?”
La Thanh Phong quay đi, không nói gì.
Hàn Hiểu nhìn xuống, cảm thấy hai cốc rượu vang vừa uống lúc trưa
đang bốc lên đỉnh đầu khiến cô hơi hoa mắt, không giữ ý gì nữa,
“Nếu vẫn là chuyện liên quan đến bạn của anh, tôi mong anh yên tâm.
Tôi rất bận, không có thời gian đi câu kéo những người đàn ông
không liên quan.”
La Thanh Phong nhắm mắt lại, chửi thầm một câu gì đó. Không biết đó
là ngôn ngữ của nước nào, dù sao Hàn Hiểu cũng không hiểu.
Cảm giác hoa mắt khiến đầu cô nặng trịch, cô quay người vịn vào tay
nắm cửa, chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng bước chân của La Thanh
Phong tiến lại gần. Một giây sau, tay của anh đã... đặt lên cánh
tay cô.
Từ lòng bàn tay của anh truyền sang một cảm giác vô cùng yêu
thương, sau khi ngăn hành động mở cửa của cô, anh nhanh chóng thu
tay lại.
“Hàn Hiểu,” giọng của La Thanh Phong vang lên cách cô không đến một
bước chân, cô có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở nóng rực của anh,
“Hàn Hiểu, tránh xa Hình Nguyên một chút.”
“La Thanh Phong, anh biến đi!” Đột nhiên Hàn Hiểu nổi giận. Thật ra
cô rất muốn giữ hình ảnh là một thục nữ trước mắt La Thanh Phong,
tiếc là vừa nghe thấy La Thanh Phong nói ra những lời như vậy, cô
không thể kiềm chế được cơn bực bội trong lòng, “Thật sự anh nghĩ
tôi có thể bán mình như vậy sao? Hay là anh cảm thấy con lợn đó của
anh khiến cho phụ nữ thèm nhỏ dãi?”
La Thanh Phong giữ lấy bàn tay cô, trong ánh mắt hiện lên sự giận
dữ, “Thật sự cô không hiểu được lòng tốt của người khác sao?
Hả?”
Hàn Hiểu cố gắng giãy giụa thoát khỏi anh nhưng không được, vô cùng
tức giận, “Anh cút đi cho tôi! Tôi đúng là mù mắt mới đi thích một
người như anh nhiều năm như thế!”
Hàn Hiểu rõ ràng là muốn rút lại những lời mình nói, nói ra một lần
không đủ sao, vì sao cô lại nói tiếp lần thử hai?
Điên rồi, thật sự là điên rồi.
Không dám ngẩng đầu lên nhìn La Thanh Phong, chỉ có thể nghe thấy
hơi thở gấp gáp của anh đột nhiên ngừng lại, sau đó, giọng của anh
có vẻ đang cố gắng kiềm chế vang lên bên tai cô, “Thích thật
sao?”
Hàn Hiểu cảm thấy mình đã uống say nên bị ảo giác, sao tự nhiên lại
xảy ra chuyện như thế này? Vì sao một người vốn tự tôn như La Thanh
Phong có thể yêu cầu cô chứng thực một vấn đề nhỏ bé như thế? Dường
như thích hay không thích thật sự có ý nghĩa gì đó với anh...
La Thanh Phong thả lỏng tay cô rồi nâng cằm cô lên. Hàn Hiểu không
thể không ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của La Thanh Phong. Mặt
anh ấy rất gần, rất gần... có thể nhìn rõ cả những tia đỏ trong mắt
anh. Con ngươi màu đen toát ra vẻ gì đó vừa nguy hiểm vừa cuốn
hút.
Men rượu khiến cho không khí giữa họ có vẻ mờ ám. Hàn Hiểu muốn
trốn nhưng lưng cô dựa vào tường, không động đậy được.
La Thanh Phong lắc cằm cô, “Thật không?”
Hàn Hiểu dường như có thể khẳng định mình đang bị ảo giác, giống
như những giấc mơ của cô, chỉ cần mở mắt là mọi thứ sẽ biến
mất.
Đã là một giấc mơ thì không cần phải giữ ý nhiều nữa. Hàn Hiểu chớp
mắt, cười hoang mang, “Phải, tôi thích anh. Mỗi lần anh đến lớp
muộn đều đi qua tôi, trong tay cầm bánh mỳ bọc dừa, quần bò có sơn
hoa văn...”
Bắt đầu sớm như vậy sao? La Thanh Phong cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Anh chỉ nhớ cô đặt sách giải trí dưới sách học để đọc trộm, chỉ nhớ
cô luôn luôn cúi đầu, chưa bao giờ nhìn thẳng vào mình. La Thanh
Phong nhìn gò má hồng hồng vì rượu của cô, hỏi lại với vẻ không
tin: “Cô nói thích... chỉ là như vậy thôi sao?”
Hàn Hiểu không rõ câu hỏi của anh có dụng ý gì. Nhưng... đây không
phải là điều bình thường sao? Nếu bây giờ anh nói anh thích cô, như
vậy mới là không bình thường. Khóe miệng Hàn Hiểu hơi động đậy rồi
cong lại, “Thích là... thích, không phải là gì khác.”
La Thanh Phong có vẻ không hiểu lời cô nói. Thái độ khó hiểu của
anh khiến cho cô cảm thấy buồn cười nhưng hơi chua xót trong lòng.
Hóa ra mình thích một người đàn ông mà ngay cả thích là gì cũng
không biết.
“Nhìn thấy một người bên cạnh nhưng không biết là có thật sự thích
cô ấy không, cảm giác này..thật là trống rỗng đúng không?” Hàn Hiểu
cảm thấy hơi mất tự tin, dựa người vào cửa, “Đáng tiếc là tôi không
có cách nào dạy anh. Có những thứ chỉ có bản thân mình tự trải
nghiệm mới hiểu được. Hay là đi hỏi Vu Dương của anh, có lẽ cô ấy
có thể cho anh một câu trả lời chuẩn xác.”
ở khoảng cách gần như thế này, không thể không nhắc đến tên một
người con gái khác khiến Hàn Hiểu cảm thấy xót xa. Cô đẩy La Thanh
Phong ra, đang định quay người bỏ đi thì bị La Thanh Phong giữ tay
lại. Cô nhìn xuống thấy chiếc cúc đậm màu trên chiếc áo sơ mi của
anh. Bên trong làn áo đó là con người đầy sức sống của anh. Hàn
Hiểu liếm môi, nhìn sang hướng khác.
“Không giống như cô tưởng tượng.” Giọng của La Thanh Phong trầm
xuống, nói với một vẻ trịnh trọng cô chưa bao giờ thấy, “Tôi và Vu
Dương... chỉ là quen biết nhiều năm, chỉ là như vậy thôi.”
Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn vào mắt anh như chờ anh nói tiếp. Mặc dù
ánh mắt của cô hơi hoảng hốt nhưng đã bình tĩnh hơn, như thể cho dù
anh nói gì cô cũng có thể tiếp nhận.
Mắt của La Thanh Phong rất đẹp, với khoảng cách gần như thế này, có
thể nhận thấy mắt anh có màu hạt dẻ và rất sáng. Anh nhìn cô như
muốn hút hồn cô, giọng nói trở nên dịu dàng, “Hàn Hiểu, em đã thích
anh, vậy chúng ta cùng thử xem.”
Hàn Hiểu yên lặng nhìn anh, dường như ngừng thở. Trong mắt cô dường
như chỉ có anh, chỉ có một mình anh.
Trong lòng La Thanh Phong bắt đầu có một tình cảm gì đó trỗi dậy,
cảm giác đó khiến anh hưng phấn, anh cầm cổ tay cô chặt hơn, “Được
không?”
Những sợi lông mi dài của Hàn Hiểu che đi những cảm xúc của cô mà
anh đang muốn thấy. Khi cô mở to mắt, vẻ hoảng hốt đã biến mất, chỉ
còn lại sự tỉnh táo và mệt mỏi.
“Thử gì?” Hàn Hiểu nhàn nhạt hỏi lại anh, “Thử xem gặp một cô gái
tự nói là thích anh xem anh có thể thích được cô ấy không sao? Nếu
tôi nói được, liệu anh có nói rằng: OK, trò chơi bắt đầu, từ giờ
phút này, em là bạn gái của anh, chúng ta cùng chơi trò “thích
nhau”. Có phải như vậy không?”
La Thanh Phong ngạc nhiên.
“Có lẽ anh có thể làm thế, còn tôi thì không.” Hàn Hiểu gạt tay anh
ra, nhếch môi tự cười mình, ánh mắt có vẻ lạc lõng, “La Thanh
Phong, tình cảm của tôi không có cách nào nói bắt đầu hay kết thúc,
tôi không thể coi đó là một trò chơi. Tôi không tham gia được vào
trò chơi mà anh muốn.”
La Thanh Phong không ngờ bị cô từ chối, “Không phải trò
chơi...”
“Vậy thì là gì?” Hàn Hiểu hỏi vặn lại.
Hàn Hiểu cười, cô nghĩ, giấc mơ hôm nay không giống những lần khác.
Trong những giấc mơ trước đây, cô luôn vui mừng rồi gật đầu nói “Em
đồng ý.”
Hàn Hiểu cười mệt mỏi, “Có lẽ tôi già rồi. Tôi cảm thấy... từ lúc
tôi bắt đầu nói chuyện rõ ràng với anh, tôi không có cách nào dùng
mộng tưởng để tiếp tục lừa dối bản thân mình. Có lẽ anh không để ý,
mọi người đều không để ý, nhưng tôi không thể. Đó là điều quý giá
nhất đối với tôi từ trước đến nay, nếu bắt tôi phải đánh bạc với
anh trong trò chơi này, tôi không làm được.”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kenhtruyen.wap.s
La Thanh Phong cố chấp nhìn cô, dường như đợi cô thay đổi ý
định.
Hàn Hiểu không có phản ứng nào như anh mong đợi, cô gạt tay La
Thanh Phong, mệt mỏi mở cửa phòng, “ La Thanh Phong, tạm
biệt.”
Không biết cô đã ngủ bao lâu, khi mở mắt thì trời đã tối.
Trong phòng vẫn không bật điện, ánh đèn dưới đường hắt lên, mông
lung như một đám mây mù.
chân rã rời.
Có một số việc đã xảy ra giống như giấc mộng. Có những giấc mộng
rất gần gũi giống như thật khiến Hàn Hiểu không phân biệt
được.
Có thật là La Thanh Phong đã dựa người lên cửa xe, vừa hút thuốc lá
vừa đợi cô không? Có thật anh ấy đã nói với cô “Chúng ta cùng thử
xem.”
Vì sao cô lại có cảm giác không thật?
Nếu cô gọi điện hỏi La Thanh Phong, màn kịch chiều nay có phải đã
thực sự xảy ra không thì sẽ như thế nào?
Nếu La Thanh Phong nói với cô bằng giọng lạnh nhạt: “Không có việc
này, có lẽ là cô nhớ nhầm.”, cô sẽ làm gì?
Hàn Hiểu đau buồn nghĩ, hay coi đó như một phiên bản khác của giấc
mơ giữa ban ngày là được.
Một lần nữa, tiếng chuông điện thoại vang lên. Đột nhiên Hàn Hiểu
nhớ ra lúc trước mình đã bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô
mệt mỏi lấy điện thoại ở dưới gối.
Đó làm một số điện thoại lạ.
“Tôi là Hàn Hiểu. Ai đấy?” Hàn Hiểu nhắm mắt nằm lên gối, thở
nhẹ.
Trong điện thoại vang lên rất nhiều âm thanh hỗn độn, tiếng nhạc và
tiếng người huyên náo. Nửa đêm rồi, đó là ở đâu?
Hàn Hiểu mở mắt, thấy hơi lạ.
Một lát sau, có tiếng đóng cửa, tiếng ầm ĩ trong điện thoại biến
mất. Sau đó, giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên,
“Hàn Hiểu?”
Hàn Hiểu không nhận ra ai, ngạc nhiên một lát rồi hỏi: “Ai
đấy?”
“Hôm nay cô uống bao nhiêu rượu?” Người đàn ông trong điện thoại
hỏi.
Hàn Hiểu nhớ lại, “Chỉ hai cốc rượu vang thôi.”
“Chỉ hai cốc rượu vang mà ngủ đến tận bây giờ sao?” Giọng nói của
anh ta có vẻ như đang cảm thấy điều gì đó thú vị, đó là một giọng
nói ấm áp và quyến rũ, “Sau này không nên uống rượu nữa.”
Giọng điệu có vẻ rất quen nhưng Hàn Hiểu vẫn không nhớ ra người này
là ai. ở thành phố T, những người bạn khác giới của cô chỉ đếm trên
đầu ngón tay, không phải Mạch Lâm, không phải Thôi Hạo, càng không
phải là vị bác sỹ nhi khoa mà bố mẹ Quách Dung Dung giới thiệu cho
cô...
“Có phải La Thanh Phong đã tìm cô không?” Người đàn ông hỏi với
giọng đều đều, “Cô đã đến phòng tranh sao?”
Trong đầu Hàn Hiểu như có một tiếng sét, cô đã nhận ra người này là
ai, “Hình Nguyên?”
Hình Nguyên cười nho nhỏ, “Giờ mới nhận ra sao?”
Cảm giác bực bội trong lòng Hàn Hiểu dường như được dịp nổ tung, “
Nửa đêm rồi anh không có việc gì làm à? Anh không ngủ thì phải để
cho người khác ngủ! Anh nghĩ cả trái đất này quay quanh anh
sao?”
Hình Nguyên không nói gì, bình tĩnh nghe cô nói với giọng gấp
gáp.
Hàn Hiểu luôn nghĩ mình là một người giữ bình tĩnh rất tốt, vì sao
cô luôn biến thành một thùng thuốc nổ khi tiếp xúc với con người
này, vừa châm lửa là nổ ngay?
“Ngày mai cô có rỗi không?” Hình Nguyên vẫn rất bình tĩnh, giọng
điệu có gì đó khiến cho người khác
không có thiện cảm, “Tôi muốn mời cô đi ăn.”
“Không rỗi!” Hàn Hiểu dứt khoát từ chối.
Hình Nguyên cười nhỏ, “Nghe tôi nói này, cô không cần như
vậy!”
Có vẻ như cô hoàn toàn vô lý. Cảm giác này khiến cho Hàn Hiểu không
thoải mái nhưng cô biết là không nên quá nhẫn tâm. Cô cố gắng giữ
bình tĩnh, nói: “Xin lỗi, tôi bận việc, thật sự là không có thời
gian rảnh rỗi.” Nói xong cô cúp máy.
Nằm xuống, cô tắt máy điện thoại.
“Đồ xấu xa...” Hàn Hiểu bực bội nghĩ, “Tôi để cho anh tha hồ
gọi!”
Chương 9: Người không hiểu rõ tình hình
Nếu thích... có lẽ một bát mỳ ờ hàng ăn ven đường cũng lãng mạn.
Những màn romantic trước mắt cô chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác
sặc sỡ để che giấu nội tâm trống rỗng mà thôi.
Trong điện thoại Hàn Hiểu nói với Hình Nguyên, cô không có thời
gian rảnh rỗi không phải hoàn toàn là cớ thoái thác, thực sự cô
không có thời gian.
Công việc chính ở bộ phận giám sát kỹ thuật là tiến hành nghiệm thu
kỹ thuật tất cả các dự án của Hải Công, trong đó bao gồm các dự án
ở đất liền và sàn thi công ngoài biển. Hàn Hiểu đã nhận được chỉ
thị công tác từ cấp trên, chuẩn bị tham gia khóa đào tạo tập trung
trước khi làm việc trên sàn thi công.
Hàn Hiểu là người mới đến bộ phận giám sát kỹ thuật, chưa bao giờ
lên sàn thi công. Vì thế, đối với các lão làng làm việc lâu năm ở
Hải Công đây là việc bình thường trước khi ra biển, nhưng đối với
cô, đây là một việc vô cùng mới mẻ.
Vì công việc ở sàn thi công rất nguy hiểm, nội dung của khóa đào
tạo tập trung hầu như chỉ triển khai các vấn đề xoay quanh việc cứu
sinh như thế nào khi có tình hình cấp bách xảy ra, các nội dung như
kết cấu của sàn thi công và thuyền, cách sử dụng thuyền cứu hộ và
các đồ dùng cứu hộ, thiết bị phòng cháy chống nổ, dạy bơi và nhảy
từ trên cao xuống nước...
Những mệt mỏi và vất vả vô hình chung giúp Hàn Hiểu thoát khỏi
những dằn vặt trong chuyện tình cảm. Đặc biệt là nội dung học nhảy
từ trên cao xuống nước, khi nhắm mắt lại nhảy từ độ cao mười mét,
sau giây phút căng thẳng lo lắng, cô cảm thấy tất cả mọi bức bối
trong lòng đều được giải phóng và biến mất trên chín tầng
mây.
Lúc Hàn Hiểu run rẩy bước lên từ bể nước, cô nhìn thấy giáo viên
hướng dẫn đang chỉ lên bục nhảy cao mười mét nói với hai anh chàng
ở bộ phận thiết kế, “Người ta là một tiểu cô nương còn dám nhảy,
hai anh rốt cuộc có phải là đàn ông không? Hả?!”
Lúc đó Hàn Hiểu bật cười, trong lòng nghĩ không biết thầy giáo dạy
có mắt không, còn gọi mình là “tiểu cô nương”? Rõ ràng cô là một
“cô nương già”...
Trước khi ra biển, Hàn Hiểu nghe theo lời khuyên của các bậc tiền
bối đi mua bảo hiểm. Trong cột ghi tên người hưởng lợi ngoài bố mẹ,
ma xui quỷ khiến thế nào cô còn viết tên La Thanh Phong vào
đó.
Điền xong cô cảm thấy hơi đau xót. Cho dù mình có ra sao, La Thanh
Phong cũng không đồng ý nhận số tiền này. Huống hồ anh ấy cũng
không thiếu tiền...
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Khi Hàn Hiểu nghĩ đến đó, cô giận không tát mình vài cái. Sao lại
nghĩ đến điều không hay như vậy? Hơn nữa nếu thực sự đến mức đó,
linh hồn cô đơn của cô không biết bay đi đâu, lại còn có thể biết
La Thanh Phong vui hay không vui sao? Nếu không vui...
Coi như đó là một điều để anh nhớ tới cô là được.
Theo quy định của Hải Công, chu kỳ làm việc của nhân viên trên sàn
thi công là hai mươi tám ngày. Điều đó có nghĩa là, nếu không có gì
bất thường, nhân viên đã lên sàn thi công sẽ cách ly với thế giới
bên ngoài trong thời gian gần một tháng.
Tất nhiên là có thích thú, có căng thẳng và có một chút lo sợ. Hàn
Hiểu không biết người khác lần đầu lên sàn thi công có đứng ngồi
không yên như cô không.
Sau khi thu dọn xong các đồ cá nhân, gọi điện cho bố mẹ và Quách
Dung Dung, Hàn Hiểu không biết nên làm gì nữa. Khi cô đang nhìn đám
đồ chơi bằng bông xếp đầy trên giường và dưới sàn, chuông điện
thoại đột nhiên vang lên. Hàn Hiểu nghe điện thoại mà không nhìn
màn hình, “Tôi là Hàn Hiểu. Ai đấy?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói không thật quen nhưng giọng
điệu đủ khiến cô nhận ra đó là ai, “Nghe nói cô sắp bay đến biên
cương xây dựng cho Tổ quốc rồi?”
“Hình Nguyên,” Hàn Hiểu mắm môi mắm lợi, “Anh lại nghĩ ra trò gì
nữa?”
Túi bí đỏ khoai tây lần trước của anh hại cô mất đúng một tiếng đem
đi tặng hàng xóm. Cái túi gai rách vứt bên cạnh thùng rác, mấy ngày
sau vẫn thấy nằm ở đó. Có lẽ, người nhặt rác cũng không cần đến thử
đồ quá lỗi thời đó.
“Hàn Hiểu, tôi cảm thấy cô rất đáng yêu.” Hình Nguyên trêu, “Thật
ra tôi cũng không có nhiều trò như thế, tôi chỉ có lòng tốt quan
tâm đến cô Hàn luôn làm việc chăm chỉ.”
“Anh...” Cô còn chưa kịp nói ra những lời căm hận chất chứa trong
lòng thì bị anh ngắt lời. Lần này, giọng nói của anh trở nên rất
nghiêm túc, “Hàn Hiểu, tôi nghe nói sàn thi công là một nơi làm
việc có rất nhiều nguy hiểm. Nếu cô hối hận, tôi sẽ giúp cô giải
quyết. Chuyện công việc...”
Hàn Hiểu mắng, “Ai bắt anh phải quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt
như thế?”
“Coi như tôi rỗi việc đi.” Hình Nguyên ngừng một lát rồi nói: “Cô
thật sự quyết định sẽ đi sao?”
“Đương nhiên!” Hàn Hiểu trả lời với giọng chắc nịch.
Hình Nguyên không nói gì.
Hàn Hiểu đang nghĩ xem có nên tắt máy không thì nghe thấy giọng nói
trầm trầm của anh vang lên, “Gần đây tôi phải đi Aachen một chuyến,
có lẽ phải hai tháng.”
“Ồ,” Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Không cần nói chuyện đó với tôi, tôi và
anh không quen biết.”
Hình Nguyên hừ một tiếng, “Cô đúng là một cô gái... thật sự không
có trái tim.”
Hàn Hiểu không nói gì tắt điện thoại, chưa đến hai phút sau, chuông
điện thoại lại vang lên. Hàn Hiểu đang phân vân không biết nên mang
theo đồ gì, cầm lấy điện thoại hét lên, “Anh vẫn còn chưa xong à?
Anh thích đi đâu thì đi, không liên quan gì đến tôi? Tôi không quan
tâm anh chết ở Đức hay chết ở Mỹ.”
Đầu bên kia im lặng, không có ai cười hi hi phản bác cô. Hàn Hiểu
ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó nhầm lẫn.
“Tôi, La Thanh Phong.” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại khiến Hàn
Hiểu giật mình, “ Ngày mai cô lên sàn thi công sao?”
Hàn Hiểu cảm thấy tim mình đang chặn lấy cuống họng, đầu ngón tay
cô run run, “Quách Dung Dung nói với anh à?”
La Thanh Phong ừ một tiếng, “Xuống đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Hàn Hiểu không nói gì.
La Thanh Phong không biết đang nghĩ gì, giọng có vẻ hơi mất kiên
nhẫn, “Hàn Hiểu, coi như cô không coi trọng cách bộc lộ tình cảm
của tôi, dù tốt xấu thế nào chúng ta cũng là bạn học, tiễn cô đi
cũng không có gì là quá đáng.”
Cách bộc lộ tình cảm? Hà Hiểu cười khổ sở. Nhưng đồ đạc đã thu dọn
xong rồi, ngồi thẫn thờ cũng chán rồi, so với việc ở trong phòng
nghĩ linh tinh, không bằng đi... gặp anh ấy.
Nghĩ như vậy, cảm giác muốn gặp tạm biệt anh ấy trước khi đi của cô
trở nên mãnh liệt.
vẫn là nhà hàng Đức đó, cảnh sắc ban đêm có vẻ ấm áp và lãng mạn
hơn ban ngày.
Hoa hồng cắm trên bàn ăn rất đẹp, ánh đèn êm dịu, âm nhạc cũng rất
tuyệt khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc
mơ. Nhưng trong giấc mơ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở bên
cạnh La Thanh Phong như lúc này.
Mọi tình tiết đều rất tuyệt vời.
Hàn Hiểu nghĩ, đúng là La Thanh Phong không thích mình.
Nếu thích... có lẽ một bát mỳ ờ hàng ăn ven đường cũng lãng mạn.
Những màn romantic trước mắt cô chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác
sặc sỡ để che giấu nội tâm trống rỗng mà thôi.
Nếu thích.
Nếu anh ấy cũng thích... có lẽ sẽ tuyệt vời hơn.
Hàn Hiểu xoa khuôn mặt nóng ran của mình, không muốn La Thanh Phong
nhìn thấy sự thất vọng của cô. Mẹ cô đã nói, làm người không được
quá tham lam, phải biết thế nào là đủ mới có thể sống vui vẻ. Nhưng
dục vọng, được một lại muốn hai, được hai lại muốn ba...
“Hàn Hiểu,” La Thanh Phong ngồi đối diện chăm chú nhìn cô, “Cô có
thể gọi điện cho tôi không?”
“Tôi không biết.” Hàn Hiểu thật thà lắc đầu, “Lần này tôi đi sàn
thi công khá xa, điện thoại có thể bị mất sóng. Điện thoại vệ tinh
trên sàn nghe nói phải xếp hàng để gọi, vì thế tôi không nói trước
được, nếu có cơ hội tôi sẽ gọi cho anh.”
“Giữ lời nhé.” La Thanh Phong nâng ly rượu nhẹ nhàng chạm vào ly
của cô, “Đợi cô quay lại, tôi sẽ mở tiệc tiếp đãi.”
Hàn Hiểu cười không đáp. Đợi cô quay về sao? Phải sau một tháng
nữa. Một tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ đủ để anh cảm
thấy chán với trò chơi này, có lẽ anh sẽ nhận ra, bạn gái cũ của
anh là thích hợp với anh nhất...
Ai biết được?
Những gì hiện ra trước mắt đã vượt quá tưởng tượng của cô, Hàn Hiểu
không dám hy vọng vào chuyện quá xa xôi.
Hai người vừa bước ra khỏi nhà hàng thì nghe thấy có tiếng phụ nữ
gọi phía sau: “Leo!”
La Thanh Phong dừng bước, quay lại nhìn.
Hàn Hiểu không hiểu, đang nghĩ hóa ra anh còn có tên nước ngoài thì
nhìn thấy một người phụ nữ đang vội vàng chạy về phía họ, mặc một
chiếc váy hiệu Chanel, không giống như chiếc váy liền đơn giản của
Hàn Hiểu. Trên cổ và tay cô ấy có đeo một bộ trang sức bằng đá rất
đẹp.
Cho đến khi cô ấy thở gấp chạy xuống bậc cửa, Hàn Hiểu mới nhận ra
đó là Vu Dương. Cô ngại ngùng nhìn La Thanh Phong, La Thanh Phong
chau mày rồi bình thản nói: “Thật là trùng hợp, cũng đến đây ăn cơm
sao?”
Vu Dương trừng mắt nhìn anh rồi nhìn Hàn Hiểu đứng bên cạnh anh, có
vẻ rất tức giận, “Hóa ra anh vì cô ta mà chia tay với tôi
sao?”
La Thanh Phong nhíu mày, kéo Hàn Hiểu bước đi.
“Leo!” Hàn Hiểu nghe thấy tiếng người phụ nữ như sắp phát điên, La
Thanh Phong vẫn kéo cổ tay cô, không ngẩng đầu lên bước thẳng về
phía bãi đỗ xe.
Vu Dương đuổi kịp Hàn Hiểu, giơ tay lên tát cô.
Một tay Hàn Hiểu vẫn bị La Thanh Phong giữ, cô chao đảo người, va
vào người La Thanh Phong.
La Thanh Phong vội vàng đỡ lấy Hàn Hiểu, không nghĩ gì, giơ tay tát
Vu Dương.
Một âm thanh vang lên khiến cả ba người đều sững sờ.
Vu Dương bị đánh, ôm lấy mặt ngạc nhiên hồi lâu rồi lắp bắp chỉ vào
mặt La Thanh Phong: “Anh đánh tôi?!”
Hàn Hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy móng tay quét sơn màu đỏ của Vu
Dương đang giơ lên hướng về phía mặt La Thanh Phong. Cô chưa bao
giờ gặp người phụ nữ nào hành động khác thường như thế nên bất giác
sợ hãi lùi ra sau một bước. Tay La Thanh Phong đỡ chặt lấy người
cô, bàn tay anh ấm nóng truyền hơi ấm lên cơ thể cô qua lớp vải
mỏng khiến cô có cảm giác như đang bị thiêu đốt.
La Thanh Phong nhanh tay kéo Hàn Hiểu ra phía sau rồi giữ lấy tay
Vu Dương, nói nhỏ: “Từ khi bắt đầu quên cô, tôi đã luôn luôn nhẫn
nhịn trước những cơn thịnh nộ, động tay động chân vô lý của cô. Tôi
nhịn cô chỉ vì cảm thấy cô nhỏ tuổi, lại là bạn thân của chị dâu
tôi, lúc cô ở bên tôi, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cô, nhưng
điều đó không có nghĩa là tôi đồng tình với thái độ của cô! Vu
Dương, tôi luôn không hiểu vì sao cô lại có suy nghĩ là cô cao quý
hơn tất cả những người khác trên thế giới này? Theo tôi, đây là một
điều rất ấu trĩ, là biểu hiện của việc không được dạy bảo. Cô đã
không còn là trẻ con nữa, tôi hy vọng cô có thể học cách tôn trọng
người khác, đồng thời có thể giữ thể diện cho chính mình!”
Thái độ của Vu Dương từ ngạc nhiên đến mức khó tin chuyển sang
thịnh nộ: “La Thanh Phong, từ trước đến giờ anh không đối xử với
tôi như thế này... Có phải là vì cô gái này không?”
La Thanh Phong buông lỏng tay cô ta ra, tránh ánh mắt của cô, “Là
vì hôm nay tôi không chịu đựng được nữa. Vu Dương, tôi đã nhẫn nhịn
với cô quá lâu rồi.”
Giọng của Vu Dương vút cao, “Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên nhìn rõ
tình hình rồi hãy lên giọng với tôi.”
“Tôi thấy ở đây chỉ có cô là không nhìn rõ tình hình.” La Thanh
Phong lùi lại một bước, chỉ vào chiếc xe Mercedes màu đen phía sau
lưng cô ta, “Tốt nhất là cô nên nhìn cho rõ, cô phải đối xử với
người đó như thế nào? Nếu tôi không đoán nhầm, cô đến đây cùng ông
ta đúng không?”
Vu Dương không nói được gì, càng lúc càng tức giận.
Hàn Hiểu bị cô ta tát nên đầu óc vẫn còn choáng váng, bây giờ thấy
họ cãi nhau giằng co như thế, cô không khỏi cảm thấy đau đầu. Không
ngờ, Hàn Hiểu cô lại có thể bị tát giữa đường như thế này...
“Tôi sang bên kia đợi hai người.” Hàn Hiểu vừa bước được một bước
thì bị La Thanh Phong kéo lại. Hàn Hiểu quay lại nhìn, thấy đôi mắt
to tròn của Vu Dương dường như biến dạng. Hóa ra người đẹp khi trợn
mắt cũng khó coi như vậy!
“Đi thôi.” La Thanh Phong kéo cô đi, giọng điệu có vẻ hơi mất kiên
nhẫn.
“La Thanh Phong!” Tiếng người phụ nữ tức tối vang lên phía sau,
“Việc này không dễ bỏ qua như thế đâu!”
La Thanh Phong không quay đầu lại nói: “Hà tất phải biến mình trở
nên khó coi như thế?”