Hàn Hiểu, Cô kỹ Sư máy móc thông minh và tài giỏi nhưng lại là một
cô gái ngốc nghếch, trong chuyện tình cảm. Rất khó có cơ hội làm
bạn với La Thanh Phong, người bạn thời trung học phố thông cÔ thầm
yêu trộm nhớ suốt mười năm, cô bíết được thân thể láy lừng và phức
tạp trong giới giang hô của anh, điểu này khiến cho mối tình lãng
mạn gân nửa cuộc đời của có trở nên “kinh thiên động địa”…
Vừa cân phải là một người phụ nử hiêh thục để gíử lấy hình ánh hoàn
mỹ vể người mình yêu đầu tiên, vừa dốc hết tình cảm thể hiện mình
là một “thuyền truởng xãu”, với tính cách mạnh mẽ, đanh đá, thêm
vào đó là vụ bắt cóc, cuộc đấu súng, ám ánh về bạn gái cũ… Nếu là
bạn, bạn sẽ chọn lựa như thể nào?
Tác gỉa Kinh Hồng thuộc cung song ngư, mặc dù đã bước qua lứa tuổi
mơ mộng nhưng vẫn tin tưởng vào những câu chuyện cố tích tình yêu
tuyệt đẹp. Nhận được sự dạy báo nghiêm khác của cha mẹ, thích đọc
sách, yêu vãn thơ và bút mực, hiện tại đang sống ở Thiên Tân.
Các tác phẩm đã xuât bản: ‘Như Mộng Lệnh” (2 tập), “Chim anh vũ”,
“Tôí muốn yên lòng”, “Tình yêu không mật mơí”.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
heoubaotam - Cấp 10 [ được Cảm Ơn lần trong 18417 Bài Viết ] Thời
Gian: Chủ Nhật, Hôm Nay, 7:48:54 | Bài Thứ 2
Chương 1: Cuộc gặp gỡ tình cờ đến kỳ lạ
Cô chưa bao giờ quan sát anh với khoảng cách gần gũi như vậy. Khuôn
mặt có đường nét của người đàn ông đó đã sớm biến mất trong những
ký ức thời niên thiếu của cô. So với những hình ảnh hiện lên mơ hồ
trong kỷ ức, khuôn mặt của người đó rõ ràng khiến cho người khác vô
cùng ngạc nhiên.
Hàn Hiểu đã nghĩ đến trăm ngàn khả năng khiến người ta gặp gỡ, chỉ
có duy nhất một trường hợp cô không nghĩ đến, đó là khi anh đang bị
một đám người vây lấy ở góc phố đúng lúc cô bước qua.
Cô mặc chiếc áo đồng phục lao động rộng thùng thình, tay cầm một
chiếc đèn pin cũ. Đó là vật bạn ở cùng cô khi chuyển nhà không cần
đến nữa, một chiếc đèn pin bên ngoài có bọc nhôm kiểu cũ, khi lắc
lắc tay lại vang lên âm thanh ầm ĩ. Hoàng tử trong mộng của cô đang
bị quây ở góc một ngõ nhỏ ẩm thấp bốc mùi khó chịu, mặt đầy
máu.
Đó là ngõ sau của quán rượu “Bách Hương Quả” nổi tiếng ở thành phố
T, không có đèn đường, người qua lại rất ít. Quách Dung Dung, bạn
thân của cô đã từng nói với cô, hầu hết các vụ cướp bóc và tội ác
đều xảy ra ở những địa điểm như thế nên cô đều đi đường vòng mỗi
lần đến đây, không biết hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi
đường này.
Trong bóng tối vang lên âm thanh hỗn độn giống như có một đám người
đang đánh nhau.
Hàn Hiểu dựa sát vào tường, sợ hãi nhìn trộm về phía đó. Họ đứng
trong góc tối nên cô không nhìn rõ được gì, nhưng tiếng đấm đá vào
da thịt khiến cho cô sợ hãi. Thậm chí, Hàn Hiểu không nghĩ đến việc
báo cảnh sát, lúc quay người định chạy đi, cô nghe thấy một tiếng
chửi nhỏ: “La Thanh Phong, tao cho mày biết, việc này không dễ dàng
bỏ qua! Cho mày nếm món khai vị trước, nếu còn tiếp tục ngáng đường
ông Mạnh, mày sẽ không còn đường sống nữa!”
“La Thanh Phong?”
Cái tên này giống như bùa chú dính chặt chân cô xuống đất, cô phân
vân không biết có phải vì mình bị ám ảnh bởi chuyện này quá lâu nên
nghe nhầm không?
La Thanh Phong là bạn học thời cấp ba của cô, lên lớp 11 cậu ấy
chuyển đi Thượng Hải nên cô không gặp nữa. Hàn Hiểu nghe tin từ một
người bạn trong hội đồng học nói, La Thanh Phong đã thi đỗ vào học
viện mỹ thuật Munich, thật không ngờ...
Năm đó, ngày nào La Thanh Phong cũng đi học muộn. Dường như đợi mọi
người bắt đầu vào giờ ôn bài một lúc rồi mới thấy cậu xách một túi
bánh mỳ bước vào lớp với vẻ mặt cao ngạo, mái tóc hơi xoăn rối bù
như tổ gà.
Hàn Hiểu nghiêm túc đọc to bài cùng người khác nhưng luôn nhìn trộm
cậu khi cậu bước qua. Chỉ nhìn một lần nhưng để ý đến những chi
tiết khác nhau: Có lúc nhìn túi bánh mỳ bọc dừa trong tay cậu, có
lúc nhìn túi áo khoác của cậu, có lúc nhìn chi tiết hoa văn sơn
trên quần bò của cậu...
Lúc cậu đi qua, cô luôn cảm nhận thấy một mùi hương rất lạ trên
người cậu, nhẹ nhàng đến mức người khác ở bên cạnh không thể cảm
nhận được.
Chỉ có cô để ý và điều đó trở thành một bí mật được giấu kín tận
đáy lòng cô.
Đã mười năm trôi qua rồi.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kenhtruyen.wap.s
Thế giới này... thật là kỳ lạ.
Chẳng trách, dưới ngòi bút của Picasso, một khuôn mặt bình thường
có thể trừu tượng hóa thành hình tam giác. Hóa ra Picasso không
điên mà chính là thế giới này.
Khi Hàn Hiểu thở hổn hển cứu được hoàng tử ra khỏi đám côn đồ,
trong lòng cô bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ không nho nhã như
thế. Một lần nữa cô nhận ra rằng, mặc dù La Thanh Phong là hoàng tử
trong mộng của cô nhưng anh vẫn có trọng lượng và kích thước của
một người bình thường. Chiều cao trên một mét tám của anh ấy rõ
ràng không cùng đẳng cấp với Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu thở dốc, đặt anh lên vai mình, chợt nhớ đến hồi còn nhỏ cô
đã nhìn thấy cách người ta bắt chim sẻ như thế nào: dựng đứng một
chiếc chậu ở góc, bên dưới đặt ít mồi nhử rồi dùng một thanh gỗ nhỏ
chống chiếc chậu đó. Cô cảm thấy lúc này mình giống hệt thanh gỗ
nhỏ đó.
Hoàng tử của cô vẫn không ngừng phả hơi rượu lên đầu cô.
Lúc Hàn Hiểu đỡ anh đến bên đường và gọi một chiếc taxi, chân cô
trở nên run rẩy.
Lái xe không xuống giúp cô, lạnh lùng nhìn hai người vất vả ngồi
vào phía sau rồi hỏi với giọng đều đều: “Đi đâu?”
Hàn Hiểu hỏi anh ta: “Gần đây có bệnh viện nào không?”
La Thanh Phong nghe thấy hai tiếng “bệnh viện”, lầu bầu nói: “Không
đến bệnh viện...”
Hàn Hiểu hỏi anh: “Vậy đi đâu? Anh ở đâu?”
La Thanh Phong nghiêng đầu, không biết là ngủ hay ngất lịm đi rồi.
Hàn Hiểu đang lo lắng thì nghe thấy tiếng người lái xe hỏi: “ Rốt
cuộc là đi đâu?” Giọng điệu có vẻ như sắp mất hết kiên nhẫn.
Thật sự, Hàn Hiểu không tưởng tượng được cảnh mình có thể lôi một
người có trọng lượng như vậy đến bệnh viện nên đành nói địa chỉ nhà
mình. Cô nhớ hình như có một phòng khám ở lối vào khu nhà cô ở,
không biết muộn như thế này có còn ai trực không.
Đến khi xe chạy ra đường lớn, Hàn Hiểu mới bắt đầu có một chút cảm
giác thật. Hai chân cô đau nhức, người lái xe taxi rõ ràng rất ghét
người say rượu đang ngồi phía trước cô, bên cạnh cô là kẻ say rượu,
trên người đầy máu, đang nửa nằm nửa ngồi và thở ra đầy hơi
rượu...
Thế giới này thật là ly kỳ.
Người này đúng là La Thanh Phong.
Đó là La Thanh Phong, người khoác cặp sách trên vai, bước vào lớp
học với dáng vẻ cao ngạo thật sao? Đó là La Thanh Phong, người đã ở
trong lòng cô suốt mười năm qua thật sao?
Sao lại như thế?
Sao lại không thể như thế?
Hàn Hiểu cắn ngón tay mình, cảm thấy chưa bao giờ cô trở nên ngốc
nghếch như vậy. Hai câu hỏi lởn vởn trong đầu cô suốt quãng đường.
Cho đến khi La Thanh Phong dở sống dở chết nằm trên giường bệnh
trong phòng khám và được truyền, cô mới mơ hồ nghĩ đến một việc rất
quan trọng: Cô chưa bao giờ hiểu rõ La Thanh Phong, có lẽ La Thanh
Phong vốn dĩ là con người như thế này: rượu chè, đánh nhau, chơi
bời...
Hàn Hiểu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, đưa tay tắt đèn
trong phòng khám. Ánh đèn sáng như thế trong đêm tối khiến cô nhớ
đến những câu chuyện ma trong bệnh viện, chỉ để đèn ở đầu giường
bệnh khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Người này là La Thanh Phong...
Hàn Hiểu lấy từ trong túi da ra một chiếc khăn ướt, cẩn thận lau
mặt cho anh.
Cô chưa bao giờ quan sát anh với khoảng cách gần gũi như vậy. Khuôn
mặt tuấn tú của anh đã sớm biến mất trong những ký ức thời niên
thiếu của cô. So với những hình ảnh hiện lên mơ hồ trong ký ức,
khuôn mặt của người này rõ ràng khiến cho người khác vô cùng ngạc
nhiên.
Hóa ra, cô không biết diện mạo của anh như thế nào...
Rốt cuộc điều gì đã khiến cô yêu đến mê muội như vậy? Đó là mùi sơn
phun trên quần áo tỏa ra trên người anh? Hay là túi bánh mỳ bọc dừa
được xách trong tay anh?
Chỉ là... mùi hương sao?
Khi bác sỹ trực ban đến thu phí, Hàn Hiểu ngạc nhiên nhìn tờ phiếu
thu vừa được in ra rồi cẩn thận hỏi: “Có thể quét thẻ được không?”
Cô chưa bao giờ mang nhiều tiền mặt như vậy theo người lúc đi làm,
trừ khi đã hẹn trước với Quách Dung Dung đi mua sắm.
Mặt bác sỹ trực ban tối lại: “Từ tám giờ đến hai mươi mốt giờ thì
có thể.”
Hàn Hiểu bối rối nhìn ra ngoài trời đêm tối đen, chần chừ do dự.
Dường như trên phố này không có cây rút tiền tự động, để bệnh nhân
lại phòng khám thì không ổn lắm...
Bác sỹ trực ban hất cằm về phía La Thanh Phong: “Anh ta không có
tiền mặt trên người sao?”
Hàn Hiểu thở dài. Theo quan niệm của cô, làm việc tốt là phải làm
đến cùng. Nhưng... điều kiện không cho phép không phải lỗi của
cô.
Ví tiền của La Thanh Phong có màu hạt dẻ, khi mở ra, cô nhìn thấy
một tấm ảnh.
Đó là một tấm ảnh của một đôi trai tài gái sắc trông rất đẹp
đôi.
Tay của Hàn Hiểu tự nhiên hơi run run.
“Có không?” Bác sỹ trực ban giục cô.
Hàn Hiểu thở thật sâu, tạm thời tập trung sự chú ý vào tập tiền
nhân dân tệ, cô rút ra vài tờ tiền mặt đưa cho bác sỹ rồi đặt tờ
phiếu thu tiền và tiền lẻ được trả lại vào đó. Sau đó... ánh mắt
của cô lại hướng vào tấm ảnh.
Người con trai đang cười rất vui vẻ rõ ràng là La Thanh Phong, nét
mặt tuấn tú, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời mà cô chưa bao giờ
nhìn thấy. Bên cạnh anh là một cô gái cười tươi như hoa với mái tóc
xoăn xinh xắn như búp bê.
Hàn Hiểu gập ví lại, trong lòng cảm thấy chua xót: Đúng là... trai
tài gái sắc.
Sau khi cô rửa mặt quay lại, La Thanh Phong đã tỉnh, đang dựa vào
đầu giường nghịch điện thoại. Lúc ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt
anh có vẻ hơi hoài nghi.
Hàn Hiểu run run đứng ở cửa phòng bệnh, bỗng nhiên cảm thấy tim
mình chặn lấy cuống họng, không thể đập được nữa.
“Chào!” Người lên tiếng trước là La Thanh Phong, giọng anh trầm
trầm.
“Anh... tỉnh rồi.” Thấy anh nói, tim của Hàn Hiểu hoạt động lại
nhưng càng lúc càng đập nhanh hơn khiến cô thở rất khó khăn.
“Anh ấy là La Thanh Phong.” Hàn Hiểu nghĩ, “Trên đường mình gặp La
Thanh Phong rồi anh ấy nói chuyện với mình...”
“Việc đó... Cảm ơn cô.” La Thanh Phong cảm thấy không thoải mái,
“Hôm qua, tôi...”
“Hôm qua tôi tình cờ đi qua đó.” Nói xong Hàn Hiểu mới nhận ra là
mình nói quá nhanh, có vẻ như muốn giấu một điều gì đó nhưng lại bị
lộ tẩy nên bất giác cảm thấy hơi xấu hổ.
La Thanh Phong không để ý đến lời giải thích của cô. Anh sờ lên lớp
băng trên trán mình, cười với vẻ ngại ngùng, “Tôi đã làm phiền cô
rồi.”
“Không sao.” Nụ cười của anh giúp cho người khác cảm thấy thoải
mái, Hàn Hiểu cũng mỉm cười, “Hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm
nên không ảnh hưởng gì.”
Ánh mắt của La Thanh Phong nhìn về phía cô. Mắt anh rất sáng, qua
một đêm say rượu nhưng ánh mắt vẫn rất linh hoạt, “Không biết vì
sao tôi cảm thấy hình như... đã gặp cô.”
Một lần nữa tim của Hàn Hiểu dường như ngừng đập.
Trong không khí im lặng đến kỳ lạ, có một giọng đàn ông ở ngoài
hành lang hét lên: “La Thanh Phong? La Thanh Phong?”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, cánh cửa phòng khép hờ bị đẩy ra,
một người đàn ông chạy vào, “Tên tiểu tử đáng chết sao giờ này vẫn
chưa chết...”
Người đàn ông đó rất cao lớn, trên vai khoác một chiếc áo lông màu
xám, ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Hiểu đang ở đó, “Sao cô lại ở
đây?”
Hàn Hiểu cũng ngạc nhiên, “ Không phải anh là... chính là...” Chỉ
tay vào anh hồi lâu mà mãi không thốt lên được tên. Mặt Hàn Hiểu
hơi đỏ vì xấu hổ.
Người đó cười rất thoải mái: “Thôi Hạo.”
Thôi Hạo học cùng khóa với họ nhưng ở lớp khác. Hai tháng trước,
Quách Dung Dung đưa Hàn Hiểu tham gia vào buổi tụ tập với hội đồng
học, anh cũng tham gia. Mặc dù Hàn Hiểu hầu như không nói chuyện gì
với anh, nhưng khi đó anh rất hoạt bát vui vẻ, lấy danh nghĩa là
bác sỹ chỉnh hình chê các nét trên khuôn mặt các bạn học nữ không
hài hòa, anh còn nói mũi của Hàn Hiểu không đủ cao... nên cô có ấn
tượng sâu sắc với anh.
Thôi Hạo nhìn cô và thấy vẻ ngạc nhiên của La Thanh Phong liền
cười, “Hai người học chung một lớp, Hàn Hiểu. Cậu không nhớ gì sao?
Người mà rất trầm tính, khi đi đầu hay cúi xuống...”
La Thanh Phong nhìn Hàn Hiểu nhưng ánh mắt không hề lộ vẻ vui mừng,
ngược lại còn nghi ngờ, “Chẳng trách... nhìn hơi quen.”
Thôi Hạo giới thiệu với Hàn Hiểu, “Cậu ấy là La Thanh Phong, học
cùng lớp với cô. Cô có ấn tượng gì không? Cậu ấy chuyển trường năm
học lớp 11, quan hệ với mọi người không được tốt, thường một mình
đi đi về về. Nếu cô không có ấn tượng gì cũng hơi lạ...”
La Thanh Phong nằm lên gối lườm anh, “Đó là bạn học của mình, cậu
bớt gây mất đoàn kết một chút đi.”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kenhtruyen.wap.s
Thôi Hạo cười hi hi nhìn anh đánh giá, “Đẹp quá! Bác sỹ nói
sao?”
La Thanh Phong bối rối nhìn về phía Hàn Hiểu, cô vội vàng giải
thích: “Không bị thương vào xương nên không có gì nghiêm trọng.” Sự
thực nguyên văn của bác sỹ trực ban là “Không bị thương vào xương,
không chết được.”
Hàn Hiểu đoán La Thanh Phong biết những kẻ đó nhưng anh không muốn
nói nên cô cũng không muốn hỏi nhiều. Thôi Hạo đến thật đúng lúc,
nếu không có vị thiên sứ này tự nhiên xuất hiện, Hàn Hiểu không thể
tưởng tượng được mình sẽ một mình đối mặt với La Thanh Phong như
thế nào.
Thôi Hạo vỗ tay, “Đều là người quen, không cần nói lời khách sáo
nữa. Thế nào, cùng nhau đi ăn sáng chứ?” Nói rồi anh giả vờ ôm bụng
với vẻ rất khoa trương, “Mình vừa mới tan ca làm đêm, mệt chết mất.
Vì cuộc điện thoại của cậu mà mình lại phải đến đây... Mình kể cho
cậu nghe, mình đã phải an ủi một nữ bệnh nhân suốt cả buổi tối, khô
cả bọt mép mà cô ấy vẫn không yên tâm. Sự thật là cuộc phẫu thuật
của mình rất thành công, ngực của cô ấy sau khi được mình chỉnh sửa
vừa cao, vừa tròn, vừa cân xứng...
Hàn Hiểu ngẩng đầu thấy dáng vẻ như đang cố gắng nhịn cười của La
Thanh Phong. Ánh mắt của hai người chạm nhau rồi đều cười phá
lên.
Sau khi lấy thuốc và nghe bác sỹ dặn dò rất nhiều điều cần chú ý,
ba người bước ra khỏi phòng khám.
Bận cả buổi tối nên thực sự Hàn Hiểu rất đói. Hơn nữa... rốt cuộc
cô đã có một cơ hội quang minh chính đại gặp anh ấy nên không thể
bỏ lỡ dịp này.
Trên đường đi chỉ có một mình Thôi Hạo nói chuyện, lúc bước đến lầu
Quảng Tây, La Thanh Phong mới nói một câu, “Tôi vừa mới về chưa
được bao lâu, cũng chỉ liên lạc với vài người bạn cũ như Thôi Hạo.
Không ngờ lại trùng hợp như thế này, thật sự cảm ơn cô.”
Đây là lời cảm ơn rất trịnh trọng nên nghe có vẻ xa cách.
Lần đầu tiên Hàn Hiểu nhìn kỹ La Thanh Phong dưới ánh sáng mặt
trời, sắc mặt anh vẫn hơi tái nhưng ánh mắt rất linh hoạt và sắc
sảo khiến cho cô cảm thấy không có cách nào giấu được anh bất kỳ
điều gì.
“Không cần khách sáo.” Nghĩ một hồi Hàn Hiểu mới ấp úng trả lời,
“Dù sao cũng dùng tiền trong ví của anh để trả.”
Thôi Hạo góp vui một câu, “Hàn Hiểu, cậu đúng là thật thà.”
Hàn Hiểu không hiểu.
La Thanh Phong liếc nhìn anh ta rồi quay lại cẩn thận giải thích
cho cô, “Nếu bọn người xấu phát hiện ra ví tiền của tôi thì có lẽ
tôi sẽ chẳng còn gì nữa.”
“Sao thế?” Hàn Hiểu vẫn không hiểu lắm, “Có thể tùy ý lấy tiền
thuốc sao?”
La Thanh Phong liếc nhìn Thôi Hạo rồi cười thành tiếng nho nhỏ: “Rõ
ràng là cô không hiểu lòng tham vô đáy của ông Thôi, ông ta sẽ chủ
động coi số tiền thừa còn lại là phí trả cho công sức mà ông ta đã
bỏ ra.”
Hàn Hiểu cười, trong lòng cảm thấy hơi ngưỡng mộ. Có thể được La
Thanh Phong coi là bạn, cô cảm thấy chắc chắn...
“Rõ ràng cậu biết bây giờ mình đang thiếu tiền.” La Thanh Phong
nhanh tay cướp lại một con tôm bị Thôi Hạo gắp từ đĩa của mình,
trách móc, “Mình nghĩ cậu dùng dao phẫu thuật để đi ăn cướp đã
thành thói quen rồi.”
“Đầu tư mà,” Thôi Hạo cười có vẻ hơi gian trá, “Đợi bao giờ phòng
tranh khai trương, cái hóa đơn đó không còn là vấn đề nữa...”
Hàn Hiểu không hiểu hỏi lại: “Phòng tranh?”
“Ừ” Thôi Hạo nói xen vào, “Tên tiểu tử này quay về hơn hai tháng để
lo liệu chuyện này, đã chọn được địa điểm rồi nhưng đang tu sửa
lại. Đợi hôm nào có thời gian, tôi đưa cô đi xem.”
“Như vậy là...” Hàn Hiểu nhìn La Thanh Phong, tự nhiên không thở
được, “Anh sẽ ở lại thành phố T?”
La Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười và gật đầu.
Hàn Hiểu chào các bạn học cũ và mỉm cười một cách ngốc nghếch trên
đường về nhà.
Bước vào cửa, cô nằm lăn ra giường, gối đầu lên gối, trước mắt cô
chỉ hiện lên nụ cười của La Thanh Phong.
La Thanh Phong quay lại rồi...
La Thanh Phong nhận ra cô rồi...
La Thanh Phong đã ăn sáng cùng cô, hơn nữa còn hẹn cô cuối tuần sau
sẽ đưa cô đi xem phòng tranh của anh ấy...
Quan trọng nhất là La Thanh Phong sẽ sống ở thành phố T!
Những điều này liên tiếp đến với cô qua một đêm khiến cô hoàn toàn
không có thời gian để suy nghĩ. Hàn Hiểu ôm lấy đầu, cảm thấy mình
giống như một người luôn cúi xuống khi đi trên đường bỗng nhiên bị
va vào thứ gì đó, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện ra đó là một đống
tiền...
“Kỳ diệu quá... Kỳ diệu quá...” Hàn Hiểu nghiêng người, nhìn ánh
nắng đầu mùa hè chiếu xiên qua cửa sổ vào trong phòng, cảm thấy
trái tim mình cũng tràn đầy ánh sáng và vô cùng ấm áp.
Hàn Hiểu bị đắm chìm trong điều kỳ diệu lạ lùng này suốt cả ngày,
cô đứng ngồi không yên nên xắn tay áo lên thu dọn nhà cửa.
Giặt quần áo, lau nhà, lau kính... Cô lần lượt thu dọn lại đồ đạc
trong nhà cho ngăn nắp, thậm chí còn sắp xếp cả hòm giấy tờ cũ đã
nhiều năm không động đến.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, cô vẫn không ngủ được.
Bên ngoài cửa kính, muôn ngàn vì sao đang sáng lấp lánh trên bầu
trời. Cô chớp mắt, tất cả đều biến thành ánh mắt của La Thanh
Phong.
Chương 2: Phản ứng liên hoàn
Cho dù mười năm trước hay mười năm sau, nước chảy hoa trôi, mãi mãi
không bao giờ vượt qua được khoảng cách.
Trở mình liên tục đến già nửa đêm mới ngủ được nên buổi sáng cô dậy
hơi muộn.
Hàn Hiểu làm vệ sinh buổi sáng trong mười lăm phút, cô chạy ra
ngoài cửa nhanh như gió nhưng vẫn muộn hơn bình thường vài
phút.
Quách Dung Dung đang đứng đợi cô ở bên đường. Cô ấy mặc một chiếc
váy màu đỏ tươi tôn lên dáng người cao ráo khiến cho Hàn Hiểu vốn
dĩ là người không có nhiều cảm giác với màu sắc cũng cảm thấy mọi
vật tươi sáng hơn.
Nhận lấy chiếc bánh mỳ bọc dừa Quách Dung Dung đưa cho, Hàn Hiểu
thuận miệng hỏi: “Bây giờ đã mặc váy rồi, cậu không thấy lạnh sao?
Dự báo thời tiết nói hôm nay mới mười hai độ.”
Quách Dung Dung mở to mắt nhìn cô, “Mười năm nữa, nếu hai mươi độ
thì mình cũng không mặc vừa nữa, đương nhiên phải tranh thủ thời
gian.” Nói xong, thấy cô vẫn mặc áo đồng phục đi làm, “Công ty có
chỗ thay đồ đúng là lãng phí với cậu, cậu xem có ai mặc đồng phục
trực tiếp đi làm như cậu không?”
Hàn Hiểu không tán thành, “Buổi sáng mặc một bộ, qua mười mấy phút
lại thay một bộ khác, không ngại phiền phức sao?”
“Không thể nói với cậu vấn đề này được. Được rồi, ăn đi, mình thấy
trong việc ăn uống mình và cậu còn có tiếng nói chung.” Quách Dung
Dung lắc đầu, “Cả tuần mới được nghỉ một ngày, cậu không biết nghỉ
ngơi sao? Đống báo cáo nát đó có ai không làm được? Đám người đó
bắt nạt cậu rồi, cậu đúng là ngốc! Cậu nhìn các tổng giám sát khác
xem, làm gì có ai tự mình điền số liệu làm báo cáo bao
giờ...”
Sau khi tốt nghiệp, Hàn Hiểu và Quách Dung Dung cùng vào làm tại
“máy móc Hoa Thịnh”. Quách Dung Dung làm việc ở bộ phận tài vụ, Hàn
Hiểu tốt nghiệp chuyên ngành tự động hóa nên được điều xuống phân
xưởng. Sau vài năm thực tập, Hàn Hiểu được phân công làm tổng giám
sát kỹ thuật của phòng thực nghiệm.
Trên danh nghĩa là tổng giám sát kỹ thuật nhưng thực tế, theo như
cách Quách Dung Dung nói, cũng chỉ là người đi theo một mệnh phụ
giàu có để cầm túi xách mà thôi.
Trước thời kỳ thị trường mở cửa, máy móc Hoa Thịnh là một doanh
nghiệp nhà nước nổi tiếng ở thành phố T đã tồn tại không ít các vấn
đề nổi cộm. Ví dụ như phòng thực nghiệm thuộc “hậu cung Hoa Thịnh”,
sạch sẽ, không ầm ĩ, nhàn hạ hơn phân xưởng, vì thế, hầu hết những
người vào làm ở đây đều là em vợ của tổng giám đốc X, con gái của
trưởng bộ phận X, con dâu của trưởng khoa X. Chuyên môn của họ rất
đa dạng, có người học điện, có người học thương mại, còn có một
người học ngôn ngữ Trung Quốc...
Rất nhiều tiểu thư tập trung ở đó, người thích khoe đồ trang sức,
người thích ăn mặc thời thượng, nhưng việc của phòng thực nghiệm
vẫn cần có người làm. Là một khâu quan trọng kiểm tra trước khi sản
phẩm xuất xưởng, phòng thực nghiệm phải đưa ra các bản báo cáo kiểm
tra mẫu.
Vì thế, sự tồn tại của Hàn Hiểu thực sự trở nên có ý nghĩa.
Hàn Hiểu mỉm cười nghe Quách Dung Dung kể lể.
Đợi cô ấy quở trách mình xong, cô mới kể lại chuyện xảy ra ngày hôm
qua. vốn nghĩ rằng Quách Dung Dung sẽ lại mắng cô, không ngờ cô ấy
mở to mắt ngạc nhiên mãi một hồi rồi mới thở dài, “Hàn Hiểu, không
phải mình muốn đả kích cậu nhưng việc của cậu chẳng qua chỉ là tình
cờ gặp lại một người bạn học cũ và có vẻ hơi kỳ lạ, thật ra không
thể bàn đến những chuyện xa hơn. Mình cảm thấy cậu không có gì đáng
vui mừng cả, nên tránh kiểu người tai họa như La Thanh Phong càng
xa càng tốt. Cậu như thế này không phải là tự tìm lấy phiền phức
sao?”
Hàn Hiểu không nói gì, tự nhiên miếng bánh mỳ trong miệng trở nên
nhạt thếch, không còn mùi vị gì nữa.
Quách Dung Dung ôm lấy vai cô rồi thở dài, “Thật ra yêu thầm một
người cũng không phải là chuyện gì to tát, trong lòng ai cũng có
thần tượng của mình, vấn đề là cậu không nên liên lạc với thần
tượng của mình, đó không phải là không ốm lại tự làm cho mình ốm
sao?” Nói xong rồi vỗ vai cô với vẻ rất thương cảm, “Đồ ngốc, mình
cảm thấy những ngày khổ sở của cậu sắp bắt đầu rồi.”
Mặc dù như vậy nhưng đến ngày hẹn đi xem phòng tranh, Hàn Hiểu vẫn
rất vui mừng.
Phòng tranh nằm trên đường Hà Bắc, phố Đại Học Thành Nam, cách phố
Thương Mại không xa.
Xe buýt chưa dừng ở bến, Hàn Hiểu đã nhìn thấy hai người đàn ông
đứng trước cửa phòng tranh được tu sửa qua cửa sổ xe.
La Thanh Phong mặc một chiếc áo phông màu đen có hình những đường
thẳng đan chéo vào nhau và một chiếc quần bò hơi cũ, tôn lên dáng
người cao lớn của anh. Đứng bên cạnh là Thôi Hạo, râu ria lởm chởm,
có vẻ như lại bị kéo đến đây sau khi vừa tan ca làm đêm.
Phòng tranh không lớn lắm, phía gần đường có một chiếc tủ kính,
trên đó vẫn còn ghi dòng chữ “Cẩn thận làm vỡ kính”. Trong phòng,
nền và tường đều có màu đen tạo nên một vẻ thanh tịnh và nho nhã.
Chỗ rẽ cách đó không xa là nhà hàng cơm Tây mà Hàn Hiểu không nhớ
tên. Năm ngoái, cô đã mời Quách Dung Dung ăn cơm suất hai người ở
đó. Lúc đó, bạn trai Quách Dung Dung là Mạch Lâm đã giơ cao dĩa nói
món sườn bò rượu vang ở đó nấu rất đúng vị.
Hai người đàn ông đều nhìn thấy cô. Thôi Hạo hé miệng cười, còn La
Thanh Phong vẫy tay với cô.
Nhìn thấy khóe miệng cong cong hơi nhếch lên của anh, tim Hàn Hiểu
bắt đầu đập mạnh và loạn nhịp.
“Ở đây.” Thôi Hạo rất tự nhiên giữ vai trò như chủ nhà, giơ tay về
phía phòng tranh, cười hi hi nói: “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ
tạng. Tổng giám sát Hàn, cô thấy sao?”
“Đừng, gọi là Hàn Hiểu là được rồi.” Hàn Hiểu bị từ “tổng giám sát”
của anh làm nổi cả da gà.
“Vậy thì gọi là công nhân Hàn vậy.” Thôi Hạo tiếp tục trêu cô với
tâm trạng rất vui vẻ, “Thật ra tôi không hiểu vì sao cô lại có thể
học tự động hóa. Tôi nhớ hồi đó cô là một cô bé rất văn nghệ sỹ, đi
đâu cũng ôm theo sách. Tôi luôn nghĩ cô sẽ học y hoặc làm giáo
viên.”
“Tôi đã từng văn nghệ sỹ sao?” Lần đầu tiên nghe thấy vậy, Hàn Hiểu
trợn tròn mắt, “Anh có nhận nhầm người không? Tôi không phải là
người quan hệ rộng, chỉ có vài người bạn học thôi.” Cô vừa nói vừa
chỉ vào La Thanh Phong, “Không tin anh hỏi...” Chưa nói xong, nghĩ
đến vẻ cao ngạo lạnh lùng của La Thanh Phong hồi đó, cô vội vàng
xua tay, “Coi như tôi chưa nói gì.”
“Vì sao lại coi như cô chưa nói gì?” La Thanh Phong cười nói, “Sợ
tôi cũng nhận nhầm người sao? Không thể. Hồi đó cô vẫn như vậy,
không thích nói nhiều, đi đâu cũng ôm sách, lúc ôn bài còn tranh
thủ đặt sách giải trí ở phía dưới để đọc trộm.” Nói xong anh cười
lớn.
Hàn Hiểu chỉ cảm thấy như bị va chạm một cú rất mạnh, lục phủ ngũ
tạng bị một đôi tay to lớn giữ chặt, không sao thở được nữa, một
cảm giác vui mừng kỳ lạ, nhẹ nhàng dần dần lan tỏa trong lòng
cô...
Hóa ra, anh ấy vẫn còn nhớ cô...
Thôi Hạo khua khua năm ngón tay trước mặt cô, “Sao thế? Có hai
người làm chứng nên cô không chống lại được sao?”
Hàn Hiểu cười một cách không tự nhiên, trốn tránh. “Không
phải.”
Thôi Hạo hỏi La Thanh Phong, “Sao mắt cậu tinh thế? Cậu tuổi chó à?
Người ta để sách giải trí đặt ở bên dưới mà cậu cũng biết
sao?”
La Thanh Phong thấy Hàn Hiểu có vẻ như đang không biết phải làm gì
liền cười, “Lúc đó mình ngồi ở hàng ghế cuối cùng, khi đi qua liếc
nhìn về phía cô ấy ngồi là thấy ngay. À, đúng rồi, thật ra hồi đó
tôi cũng muốn nói cho cô biết, cô để sách hóa học lên trên sách
giải trí như thế, thật ra rất lộ liễu...”
Hàn Hiểu cảm thấy nếu anh tiếp tục nói thì ngực cô sẽ nổ tung. Cô
không bao giờ nghĩ rằng, anh chỉ đi lướt qua chỗ cô như thế nhưng
cũng đã từng chú ý đến cô.
Mặc dù chỉ là vô tình.
Hàn Hiểu ôm lấy mặt, rồi giả bộ xấu hổ cười nói: “Đúng là mất mặt,
hóa ra vẫn bị phát hiện.”
Thôi Hạo và La Thanh Phong nhìn nhau rồi cười phá lên.
Hôm đó mọi người ăn trưa ở nhà hàng phong cách Tây gần đó.
Hàn Hiểu không dám gọi các món chưa từng ăn vì có La Thanh Phong ở
đó, cô không muốn làm trò cười cho thiên hạ nên gọi các món quen
thuộc như sườn bò hạt tiêu và sa lát rau.
Thôi Hạo phân vân hồi lâu với rất nhiều món tráng miệng có tên hoa
mỹ, sau đó gọi cho mỗi người một suất kem hoa quả là món mà phụ nữ
rất thích.
Ăn được nửa chừng, La Thanh Phong ra ngoài nghe điện thoại, khi
quay lại, anh dắt theo một cô bé, nói đúng hơn là một người phụ nữ
bởi vì cô ấy trang điểm trông rất người lớn. Hàn Hiểu đã nhìn thấy
ảnh của cô ấy trong ví của La Thanh Phong, cô ấy xinh hơn trong
ảnh, ánh mắt cũng lanh lợi hơn.
Khi La Thanh Phong giới thiệu cô ấy là nhà đầu tư vào phòng tranh,
cô ấy nhìn Hàn Hiểu rồi mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng.
Đột nhiên Hàn Hiểu thấy thông cảm với cô ấy. Không ai có thể vui vẻ
khi bị bạn trai giới thiệu theo kiểu xa lạ như thế. Huống hồ, cô ấy
có vẻ là một người phụ nữ rất kiêu ngạo...
Theo quan niệm của Hàn Hiểu, cô ấy là con gái thành phố đích thực,
biết trang điểm, biết nói chuyện, biết thưởng thức rượu, dùng tiếng
Đức để nói chuyện phiếm với La Thanh Phong.
Cô ấy tên là Vu Dương.
Cái tên này không hiểu vì sao khiến cho Hàn Hiểu nhớ đến một câu
trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, “Thình lình tiếng trống
Ngư Dương, Hãi hùng tan khúc "Nghê thường vũ y"”
Người đang còn trẻ thì không rõ cảm giác ưu sầu, thích đăng cao
nhìn về nơi xa.
Thích đăng cao nhìn về nơi xa, vì ngâm phú tân từ mà miễn cưỡng nói
sầu.
Mà hiện tại nếm hết cảm giác ưu sầu muốn nói rồi lại không nói
gì.
Muốn nói mà không nói gì, lại chỉ nói: “Mùa thu mát mẻ làm
sao!”]
Thật ra, sự xuất hiện của cô ấy khiến cho Hàn Hiểu tỉnh mộng. Ý
nghĩ không trốn tránh được hiện thực một lần nữa xuất hiện trong
đầu cô: Cho dù mười năm trước hay mười năm sau, nước chảy hoa trôi,
mãi mãi không bao giờ vượt qua được khoảng cách.
Cho dù khoảng cách đó có tên là tự ti, xa cách hay là Vu
Dương.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kenhtruyen.wap.s
Không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều không, Hàn Hiểu luôn cảm
thấy La Thanh Phong đối xử với Vu Dương không giống như với người
yêu, không giống thái độ của Mạch Lâm đối xử với Quách Dung Dung.
Quan tâm nhưng vẫn giữ khoảng cách, ngược lại có vẻ giống như là...
đối tác làm ăn.
Hoặc anh là mẫu người đàn ông lịch thiệp, nếu không vì sao có thể
giải thích về tấm ảnh trong ví của anh?
Sau cuộc hẹn hò không chính thức đó, tự nhiên Hàn Hiểu trở nên buồn
bã và trầm tư.
Lúc hết giờ làm việc, Quách Dung Dung nói cô vốn dĩ là “Niên thiếu
bất thức sầu tư vị, vi phú tân từ cường thuyết sầu.”, còn bây giờ
là “ Nhi kim thức tẫn sầu tư vị, dục thuyết hoàn hưu”
Hàn Hiểu lạnh lùng nói mình không đến nỗi chua xót như thế.
Quách Dung Dung cười rồi hỏi ngược lại: “Không? Không thật sao? Vậy
bây giờ cậu gọi điện thoại cho Từ Thiên Lâm, hẹn anh ấy ra ngoài ăn
cơm đi.” Từ Thiên Lâm là bác sỹ khoa nhi mà mẹ của Quách Dung Dung
giới thiệu cho Hàn Hiểu, Hàn Hiểu bị Quách Dung Dung kéo đi gặp mặt
một lần.
Hàn Hiểu lắc đầu. Rõ ràng mình vì người khác mà hồn bay phách lạc,
giờ đi hẹn người ta là bác sỹ khoa nhi thì thật sai lầm.
“Đợi cậu thông tư tưởng, nhận ra cái trò yêu thầm này chỉ là vài
cọng hành trên đĩa rau, không làm no bụng như thịt kho tàu, đợi đến
khi cậu thông suốt mọi chuyện thì con của anh chàng bác sỹ khoa nhi
đó đã biết quấy xì dầu rồi.” Quách Dung Dung thở dài, “Rốt cuộc cậu
đang chờ đợi điều gì? Hay phải đợi đến khi người ta lấy vợ sinh con
rồi cậu mới nản lòng?”
Hàn Hiểu tiếp tục lắc đầu, “Mình không đợi.”
Chuyện cười. La Thanh Phong đâu phải là người chồng đi làm ăn xa
của cô mà cô phải đợi, đến lượt cô đợi từ lúc nào? Cô chẳng qua chỉ
là... chẳng qua chỉ là người qua đường bị lạc trong rừng hoa đang
sống trong mộng tưởng không muốn tỉnh lại mà thôi.
Mười năm, cuối cùng chỉ là một giấc mộng.
Hàn Hiểu tạm biệt Quách Dung Dung rồi đi lòng vòng một mình trên
đường không muốn về nhà.
Bất giác, cô bước đến đường Hà Bắc.
Cách một con phố đã nhìn thấy ánh đèn sáng chiếu ra từ phòng
tranh.
Biển đã được treo lên. Trên tấm biển đen có viết vài chữ đơn giản
“Phòng tranh La Thị”. Có vẻ công việc tu sửa đã đến giai đoạn cuối,
vài người công nhân đang làm nốt vài công việc vụn vặt cuối
cùng.
Hàn Hiểu không muốn bước tới, nhưng cũng không muốn bỏ đi nên ngồi
lên chiếc ghế gỗ ở bên đường, quan sát từ xa. Chỗ này khuất ánh đèn
nên cho dù có người đi qua cũng không chú ý đến cô.
Hàn Hiểu không biết vì sao mình lại đến đây, có lẽ tiềm thức của cô
luôn muốn như vậy. Như tối nay cũng tốt, tất cả mọi tâm sự trong
lòng ban ngày không được bộc lộ giờ đây có cơ hội được giải tỏa
theo gió đêm.
Hàn Hiểu nhìn thấy La Thanh Phong cầm điện thoại bước ra ngoài cửa
phòng tranh. Bóng của anh bị ánh đèn chiếu kéo dài ra, từng đường
nét đều hiện lên rất rõ nhưng đó chỉ là một cái bóng.
Cũng chỉ là một cái bóng mà thôi.
Hàn Hiểu cảm thấy vô cùng buồn bã. Vì ngoài việc nhìn trộm anh từ
phía xa, cô không thể làm bất kỳ điều gì khác.
Quách Dung Dung nói La Thanh Phong là một tai họa.
Tai họa là một điều rất nghiêm trọng. Hàn Hiểu nghĩ, rất có thể
điều này sẽ dẫn đến rất nhiều phản ứng liên hoàn: Việc nghiêm trọng
thứ hai sẽ xảy ra sau đó, rồi đến việc nghiêm trọng thứ ba...
Hàn Hiểu chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ gặp phải vấn đề
“bận quá nên phạm sai sót”
Nhìn thấy bản báo cáo số liệu ngỡ rằng đang nằm gọn trong máy hủy
tài liệu, bỗng nhiên bị trưởng bộ phận Nghiêm đẩy ra trước mặt, Hàn
Hiểu nhất thời không hiểu chuyện gì, trong lòng nghĩ: Không thể như
thế được. Đường đường là trưởng bộ phận vì sao lại đến xem đống
giấy lộn của mình? Ngạc nhiên nhận lấy tờ báo cáo, đập vào mắt cô
là vài vết móng tay trên đó, hình như... đã bị cầm chặt trong tay
từ rất lâu rồi.
Hàn Hiểu vẫn chưa kịp hiểu tình hình, trưởng bộ phận Nghiêm mặt mày
tươi tỉnh lên tiếng, “Cô Hàn, tôi gọi cô đến đây vì sợ trong điện
thoại nói không được rõ ràng. Việc này nói to cũng không phải, nói
nhỏ cũng không đúng. Dù sao ai cũng có lúc sai lầm...”
Đột nhiên Hàn Hiểu nhanh nhạy hơn một chút và hiểu ra được điều gì
đó.
Ai cũng biết Nghiêm Hiểu Phong chưa đến ba mươi tuổi đã ngồi được
vào vị trí trưởng bộ phận và là người có khả năng cao nhất kế nhiệm
chức giám đốc, con người này có rất nhiều vấn đề lớn cần giải
quyết, vì sao lại đích thân chỉ ra sai sót trong công việc của
cô?
Hơn nữa... Sai sót trong công việc? Hàn Hiểu giống như bị gậy đánh
vào người, sững sờ.
“Xét đến kinh nghiệm, năng lực và chức vụ, cô là một người quan
trọng của phòng thực nghiệm. Nhưng tất cả mọi số liệu báo cáo của
các nhóm đều do cô tổng hợp, e rằng vì bận quá nên phạm sai sót...”
Trưởng bộ phận Nghiêm đẩy gọng kính, nói nhấn mạnh từng chữ, “Nhưng
lần này, bên A là một đối tác liên doanh mới, yêu cầu của họ cũng
rất khắt khe. Nếu báo cáo những con số sai lệch này với họ, người
ta hỏi vặn lại, chúng ta mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, sau này e rằng
sẽ rất khó hợp tác...”
Hàn Hiểu sau khi bối rối cảm thấy tỉnh táo hơn, cô nhìn khóe miệng
anh ta động đậy và cảm thấy một cơn tức giận bùng lên trong lòng.
Rõ ràng là thứ mình đã hủy đi rồi, vì sao trong chớp mắt lại lẫn
vào trong báo cáo và lọt vào tầm mắt của lãnh đạo?
“Bận quá nên phạm sai sót”, những chữ này mặc dù rất bình thường
nhưng từ khi vào phòng thực nghiệm, Hàn Hiểu chưa bao giờ phạm sai
lầm như vậy.
Lúc mới vào xưởng, cô lấy danh nghĩa là trợ lý đã phô tô lại mọi
ghi chép trong suốt ba năm ở phân xưởng, quen thuộc với các con số
giống như với đầu ngón tay..., vì sao lại không nhận ra sai sót? về
việc bận quá nên phạm sai sót, để báo cáo sai vào chung với tập báo
cáo đã kiểm tra càng là điều không thể xảy ra. Trên bàn làm việc
của cô, giấy tờ được sắp xếp thành từng loại rất ngăn nắp gọn gàng,
chưa bao giờ xảy ra chuyện để lẫn lộn trước đây.
Hàn Hiểu chưa kịp cười nhạt thì trưởng bộ phận Nghiêm đã nói, “Tóm
lại, tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện này thêm một lần nữa. Tôi
rất tin vào năng lực làm việc của cô, nếu việc quản lý quá bận rộn,
cô có thể để Tiểu Lý và Tiểu Tô giúp đỡ. Họ vừa tốt nghiệp, không
có kinh nghiệm làm việc, đây cũng là cơ hội để họ rèn luyện.”
Bỗng nhiên Hàn Hiểu hiểu rằng, những lời nói cuối mới là vấn đề cốt
lõi của buổi nói chuyện.
Thấy Hàn Hiểu không nói gì, cũng không có ý định cáo từ, trưởng bộ
phận Nghiêm ho hai tiếng, hỏi cô: “Cô Hàn, còn vấn đề gì
không?”
Hàn Hiểu lắc đầu, “Không. Sau này tôi sẽ chú ý.”
Trưởng bộ phận Nghiêm nhìn cô rồi cười nói: “Cô Hàn là kỹ thuật
viên có nhiều kinh nghiệm của Hoa Thịnh, lãnh đạo rất hài lòng về
công việc cô làm. Sau này chú ý đến những vấn đề nhỏ này là
được.”
Hàn Hiểu gật đầu, khi đóng cửa bước ra ngoài, cô cảm thấy trong
lòng hơi chua xót.
Trong công việc, cô là người rất tỉ mỉ, bản báo cáo sai không thể
từ tay cô đưa cho bộ phận kỹ thuật. Nhưng điều kỳ lạ là nó vẫn nằm
ở đó, kỳ lạ hơn là trưởng bộ phận Nghiêm có thể nhận ra ngay con số
sai sót đó trong bản báo cáo dài cả trăm trang...
Vấn đề hôm nay đúng là nói to cũng không phải, nói nhỏ cũng không
đúng. Nhưng cảm giác bị hiểu nhầm thật sự không phải là dễ chịu,
hơn nữa Hàn Hiểu không biết ai là người đổ lỗi cho mình nên cô cảm
thấy vô cùng bức bối.
Lúc về văn phòng, Hàn Hiểu gọi Lý Nam là người đưa tài liệu vào,
giả vờ như vô tình hỏi cô: “Lúc nộp báo cáo cho trưởng bộ phận
Nghiêm, anh ấy có nói gì không?”
Lý Nam và Tô Lệ là sinh viên mới tốt nghiệp mà phân xưởng chọn vào
phòng thực nghiệm, Lý Nam rất nho nhã còn Tô Lệ lại hoạt bát. Bình
thường có chuyện gì, Hàn Hiểu đều nhờ Lý Nam giúp đỡ.
Lý Nam nghe thấy cô hỏi thế, bĩu môi nói: “Có thể nói gì, lúc em
đem tài liệu vào, Tô Lệ đang ở đó, trưởng bộ phận Nghiêm cầm báo
cáo rồi bảo em ra ngoài.”
Hàn Hiểu thở dài. Cuối cùng “Thâm cung nội chiến” cũng xảy ra ở chỗ
cô rồi.
Tô Lệ và trưởng bộ phận Nghiêm hình như có quan hệ họ hàng gì đó
nên Lý Nam là người có năng lực và kinh nghiệm tương đương cảm thấy
không cam tâm. Bản báo cáo đó rốt cuộc do ai làm cũng không phải là
dễ dàng nhận định.
Sự việc đã đến mức này, sau này cô nhất định phải chú ý.
Sau khi cô kể với Quách Dung Dung chuyện này, Quách Dung Dung cười
nhạt, “Cậu ngốc thật. Nói cho cậu biết, công ty có tiêu chuẩn,
phòng thực nghiệm chỉ cần có một kỹ sư. Nếu có cậu là bà cô ở đó,
hai còn bé này không thể vượt mặt, cũng không có cơ hội thi tuyển
làm kỹ sư. Đều là những con người có khát vọng, có ai muốn làm trợ
lý mãi dưới trướng của cậu? Trong lòng họ chắc chắn đang rất lo
lắng. Ai không biết chơi xấu, có khi cả hai người đó kết hợp ra tay
cũng nên!”
Hàn Hiểu không thốt lên được lời nào.
Quách Dung Dung lại nói: “Cậu đợi đó mà xem. Theo mình hiểu, đây
mới chỉ là món khai vị trước bữa cơm thôi, còn cả một bữa tiệc nữa
cơ. Cậu cứ từ từ mà đợi. Có thời gian hãy nghĩ xem nên làm thế
nào.”
Hàn Hiểu cười tự chế giễu mình hỏi lại: “Ngoài việc lũ đến phải đắp
đập be bờ còn làm thế nào được nữa?”
Chương 3: Người chịu trách nhiệm
Anh đứng ở đó, cách không đến một trăm mét nhưng giống như cách cả
dải ngân hà. Mặc dù cô nhìn thấy nhưng giữa họ là một khoảng không
bất tận.
Mặc dù vấn đề này không phải là quá to tát nhưng làm Hàn Hiểu mất
ngủ cả đêm, cô vẫn cảm thấy bực bội trong lòng nên bắt đầu nghĩ
mông lung, nếu thực sự sắp có một bữa tiệc sắp được bê lên như
Quách Dung Dung nói thì cô có thể ứng phó được không?
Nghĩ đến những cô gái làm việc dưới quyền của mình, thông minh lanh
lợi và có hoài bão, càng lúc cô càng cảm thấy mình đang làm việc mà
không có chỗ nâng đỡ, cản trở con đường phát triển của người
khác.
Thật ra so với bên ngoài, vị trí của cô là rất bình thường. Có bằng
kỹ sư chẳng qua chỉ được thêm hai trăm tệ tiền trự cấp hàng tháng
mà thôi, hơn nữa cô còn phải chịu trách nhiệm rất lớn nên tính ra
thật sự rất thiệt thòi. Tuy nhiên, kể cả chỉ là một hạt lạc nhỏ, đã
rơi vào trong ổ chuột rồi cũng đủ để khiến cho người ta thèm rỏ
dãi.
Hàn Hiểu ít nhiều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Cô thấy hơi lo lắng
khi nghĩ đến trước đây, chị Trần đã từng nửa thật nửa đùa gây sự
với cô. Rồi cô lại nghĩ đến mấy chị nhân viên có tuổi ở bộ phận đó,
lợi dụng thâm niên của mình bảo cô đi rót nước pha trà... Dù gì cô
cũng là kỹ sư máy móc, đúng là bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay
trắng nhưng cô vẫn cảm thấy không cam tâm.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kenhtruyen.wap.s
Hàn Hiểu thở dài, đúng là mọi sự đều rất dễ dàng thay đổi...
Từ đó, cô vẫn làm việc như trước, tuy nhiên lúc đọc báo cô cũng tự
nhiên để ý đến mục tuyển dụng.
Một ngày thứ năm đầu tháng bảy, Hàn Hiểu đang đưa mấy cô gái học
việc đến dán nhãn cho lô phao đo mực nước mới xuất xưởng, đột nhiên
Thôi Hạo gọi điện đến, mời cô và Quách Dung Dung tham dự lễ khai
trương “Phòng tranh La Thị”.
Mặc dù Hàn Hiểu tự an ủi mình rằng Thôi Hạo gọi điện đến mời cũng
không có gì khác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi buồn. Lúc cô
đang ăn bữa cơm trưa ngày thứ sáu, cuối cùng La Thanh Phong cũng
gọi điện cho cô.
Hàn Hiểu nhìn thấy ba chữ “Thịt Thiên Nga” lóe sáng trên màn hình,
cảm thấy miếng thịt vừa nuốt như đang nghẹn ở cổ họng khiến cô
không sao thở được.
“Hàn Hiểu? Hàn Hiểu?” Trong mớ âm thanh hỗn độn đầu bên kia điện
thoại, La Thanh Phong nói rất to. Cái nóng của mùa hè như truyền
qua sóng điện thoại phả lên mặt cô, cảm giác rất thật. Bỗng nhiên
Hàn Hiểu cảm thấy hình ảnh các nhân viên đang làm việc trong nhà ăn
trở nên mờ ảo, giống như nhòa đi trong một màn sương khi nghe thấy
giọng nói của anh.
“Thôi Hạo nói với cô chưa? Thứ bảy tôi khai trương phòng tranh, có
không ít người đến, tôi muốn mời các cô đến giúp việc.” La Thanh
Phong nói đùa, “Không được phép không đến.”
Hàn Hiểu nghe thấy tim mình đập thình thịch, hỏi nhỏ: “Nuôi cơm
không?”
“Dù sao cô ăn cũng không nhiều, cũng chỉ như nuôi mèo thôi.” La
Thanh Phong cười vui vẻ, “Cô thích ăn gì?”
Có lẽ Hàn Hiểu đang bị nghẹn thật, cô cảm thấy mình nói không thành
hơi, giống như sắp khóc, “Anh đã nói là nuôi mèo, thế thì... ăn cá
đi.”
“Được.”, La Thanh Phong đáp, “Đợi xong việc, tôi sẽ mời cô đi ăn cá
hồi nướng.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Anh cũng biết món đó sao?”
La Thanh Phong hỏi lại cô: “Cô nghĩ tôi là người ngoài hành tinh
sao?”
Hàn Hiểu mỉm cười, trong lòng nghĩ: Sự tồn tại của anh..khoảng cách
còn xa xôi hơn cả người ngoài hành tinh.
Hàn Hiểu không hiểu hội họa.
Mặc dù có lý do xuất phát từ La Thanh Phong, cô đã từng xem không
ít sách giới thiệu về nghệ thuật, cô nhận ra các bức tranh như “Hoa
hướng dương” của Van Gogh, “Vui sống” của Pablo Picasso. Tuy nhiên,
cho đến giờ cô vẫn không biết được quái vật trong bức tranh với bộ
ngực rất lớn là người hay là thú.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô ngạc nhiên trước những
tác phẩm của La Thanh Phong, rốt cuộc... đây là tranh của La Thanh
Phong sao?
Mặc dù có vài bức tranh Hàn Hiểu hoàn toàn không hiểu anh ấy vẽ gì,
nhưng tóm lại, tranh của La Thanh Phong được vẽ theo bút pháp tả
thực. Đặc biệt là những bức tranh phong cảnh, màu sắc sáng đẹp tràn
đầy sức sống. Tuy Hàn Hiểu không phải là người trong ngành nhưng
những bức tranh này có sức cuốn hút rất lớn đối với cô.
“Những bức họa không tồi.” Có tiếng đàn ông lạ vang lên, giọng điệu
phấn khích, “La Thanh Phong rất biết cách nắm bắt màu sắc.”
Hàn Hiểu quay đầu sang nhìn người đàn ông tay cầm cốc trà chanh
đang nói chuyện với mình, ngại ngùng cười: “Tôi hoàn toàn không
hiểu gì. Tôi chỉ nghĩ xem rốt cuộc anh ấy đang vẽ phong cảnh ở
đâu.”
Người đàn ông đang cầm cốc đưa lên miệng, nghe thấy cô nói vậy bật
cười thành tiếng, chăm chú quan sát Hàn Hiểu.
Anh ta có vẻ nhiều tuổi hơn La Thanh Phong một chút, mặc một chiếc
áo thể thao nhạt màu để lộ làn da đen, đôi mắt sáng như đang
cười.
“Cậu ấy vẽ Elrabrunn,” người đàn ông hạ cốc xuống, cười nói, “một
thị trấn nhỏ rất đẹp ở Đức. Bên kia là Wurzburg. Rất đẹp, đúng
không?”
Hàn Hiểu gật đầu. Cô là người sinh ra và lớn lên ở thành phố T, đi
Thanh Đảo cùng bố mẹ một lần hồi vừa tốt nghiệp, công ty tổ chức đi
du lịch cũng chỉ đi thăm núi và hồ ở vùng ngoại ô.
“Cô rất ít khi đi chơi đúng không?” Người đàn ông nhìn cô, dường
như thấy vốn hiểu biết nông cạn của cô là một điều rất thú
vị.
Hàn Hiểu thật thà gật đầu, “Công việc bận quá nên không có thời
gian.” Hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, cô thường về thành phố gần
đó thăm bố mẹ. Hơn nữa... cô là một người lười đi, có chút thời
gian cô thích nằm trên giường ngủ nướng hơn. Đương nhiên, vì gặp
một người lạ nên cô không thể nói như thế được.
Hôm nay là ngày khai trương phòng tranh nên có rất nhiều khách mời
đến tham gia. Ngoài Thôi Hạo, Quách Dung Dung, hầu như Hàn Hiểu
không quen biết ai. Tự nhiên cô muốn có một người đến nói chuyện
với mình, nhưng lúc này, người đứng bên cạnh cô khiến cho cô cảm
thấy mất tự nhiên. Không quen với việc nói chuyện như thế này, ánh
mắt của cô có ý tìm kiếm bóng dáng của La Thanh Phong trong đám
người đông đúc.
Hôm nay La Thanh Phong là nhân vật chính nên có rất nhiều người
đứng xung quanh. Vu Dương đứng bên cạnh anh, mặc một bộ lễ phục màu
đen ôm sát người, nụ cười rạng ngời sáng hơn cả chuỗi hạt cô đeo
trên cổ.
“Đúng là đẹp đôi.” Hàn Hiểu nghĩ, “Dù sao ngoại hình cũng rất phù
hợp. Nếu La Thanh Phong có thái độ nhiệt tình hơn với cô ấy thì bức
tranh sẽ đẹp hơn.”
Chí ít... cũng dễ khiến mình mất hy vọng nhiều hơn.
Điều này khiến cho cô cảm thấy hơi tuyệt vọng nhưng lại có một chút
vui mừng. Có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh ấy khiến cho
cô có cảm giác hạnh phúc trong chua xót.
Dù sao cô đã có tình cảm trong lòng lâu như thế, giờ đây có thể
nhìn thấy anh cũng là một điều tốt rồi.
Hàn Hiểu thở dài.
Đang định quay người bỏ đi thì thấy người đàn ông giới thiệu về
Erlabrunn vẫn đứng ở bên cạnh nên cô giật mình, “Vì sao anh vẫn ở
đây?”
Người đàn ông đó nhìn cô vui vẻ, “Nói thật với cô, tôi không quen
ai ở đây.”
“Không quen anh đến đây làm gì?” Câu trả lời khiến cho Hàn Hiểu cảm
thấy ngạc nhiên.
Người đàn ông giơ cốc trà chanh lên rồi cười rất kỳ lạ, “Tôi từ xa
đi qua đây, thấy ở đây có nước ngọt miễn phí nên ghé vào uống một
cốc.”
“Thật sao?” Hàn Hiểu nửa tin nửa ngờ.
Người đàn ông gật đầu một cách trịnh trọng rồi đưa ngón tay trỏ lên
môi thì thầm dặn cô: “Đừng nói cho ai biết.”
Thật sự Hàn Hiểu chưa gặp chuyện này bao giờ nên đành khách khí
nói: “Không cần gấp, dù sao hôm nay cũng là ngày khai trương, có
người đến xem là điều đáng hoan nghênh.”
Người đàn ông lại đổi một cốc trà chanh khác rồi quay sang hỏi cô:
“Cô quen người ở đây à?”
Hàn Hiểu gật đầu, trong lòng nghĩ: Anh nghĩ ai cũng giống anh...
hào phóng như vậy sao?
Người đàn ông như biết được suy nghĩ trong lòng cô, cười chỉ vào La
Thanh Phong, lúc đó đang nói chuyện với khách mời ở cửa chính, “Đó
là ông chủ, cô quen cậu ta sao?”
Hàn Hiểu không muốn nhắc đến La Thanh Phong với người lạ, nhưng
cũng không muốn người đàn ông vào đây uống nước ngọt miễn phí hiểu
nhầm quan hệ giữa mình và anh ấy nên đành gật đầu, trả lời một câu
rất ngắn gọn: “Bạn học.”
Người đàn ông “ồ” lên một tiếng, đang định nói gì đó thì nghe thấy
có một người phụ nữ sốt ruột giục: “Đã uống đủ chưa? Vẫn chưa đi
sao?”
Hàn Hiểu quay lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy Vu Dương.
Nhưng ngữ điệu thân thiết trong câu nói có vẻ như là không phải nói
với mình. Cô đang nghi ngờ thì người đàn ông bên cạnh cô đã từ tốn
nói: “Được rồi được rồi, mới uống có hai cốc nước ở nhà em mà đã
tiếc sao? Hôm khác sẽ trả em hai thùng…”
Vu Dương liếc nhìn anh rồi quay sang Hàn Hiểu, gật đầu chào cô với
thái độ không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình.
Vẻ cao ngạo của người đẹp khiến cho người khác không dám tùy ý đến
gần. Hàn Hiểu cũng gật đầu chào, quay người bước lẫn vào đám đông
tìm Quách Dung Dung. Đi được hai bước cô mới nghĩ ra, người đàn ông
đó rõ ràng có quen biết với Vu Dương, tất nhiên không phải là ghé
đến đây để uống nước ngọt miễn phí. Cô quay lại nhìn, anh ta và Vu
Dương đã bước đến gần cửa, đang vui vẻ nói chuyện gì đó với La
Thanh Phong.