Điều kì lạ là mẩu đá nằm im y hệt như mẩu tinh thạch Phong từng
nhặt được chứ không hề ra sức vùng vẫy.
- Lãnh Diện Châu, anh có biết đây là hồng tử của ai không? – Nguyên
Khánh ném nó qua một bên rồi quỳ xuống trước mặt Châu, tay ghì sát
mẩu đá vào mặt anh – Chính là Thùy Mai, cô người yêu bất hạnh mà
anh tưởng đã chết mấy chục năm trước.
- Thùy Mai? – Đôi mắt Châu bỗng ngấn lệ.
- Phải. – Thập Tam Thái Bảo liền đứng dậy – Không ai biết thật sự
chuyện gì đã xảy ra lúc ấy…trừ tôi.
- Thật ra cậu đã làm gì? – Tây Châu gượng ngồi dậy – Cậu đã làm gì
cô ấy?
- Tôi chẳng làm gì cả. Thùy Mai có hoàn cảnh khá giống với Nhật Hy.
Hôm ấy cổ bị chủ nhân hoài nghi nên bất ngờ bị phong kín trong hồng
tử. Mà tôi lại vô tình rượt theo một con hung tinh qua chỗ đó. Anh
nói chúng ta có phải rất có duyên với nhau không?
- Nhưng rõ ràng…rõ ràng con hung tinh hôm trước đang giữ hồng tử
của cô ấy – Thần trí Châu bắt đầu bị hắn làm cho hồ đồ.
- Chậc, anh nghĩ bảo vệ một viên đá khỏi hàng chục con yêu nhện là
chuyện đơn giản lắm sao? – Khánh chắt lưỡi thật lớn – Nó hoàn toàn
có thể vì va đập mà vỡ mất vài mẩu. Anh phải cảm ơn tôi vì đã ném
con hung tinh xuống đó thế mạng cho cô ta.
Mọi chuyện cuối cùng cũng sáng tỏ.
Vì hồng tử không thể tồn tại lâu ở bên ngoài nên Khánh mới phải
liên tục thay thân xác hung tinh để bảo quản. Hắn như vậy vừa tránh
thu hút sinh vật nguy hiểm, vừa có thể đảm bảo Thùy Mai vẫn sống
sót đến lúc cần. Em gái Hoàng Lâm chẳng qua chỉ là một trong những
kẻ bất hạnh.
- Nếu đã có thiện ý giúp đỡ cô ấy, vì sao còn…? - Châu đến cuối
cùng vẫn không thể hiểu được.
- Tôi muốn anh vì chuyện đó mà chết quách đi. Thật không ngờ, tình
cảm đối với cô gái tội nghiệp này lại mờ nhạt và ít ỏi như vậy. Hai
tháng, …hai tháng là đủ khiến anh quên sạch tất cả.
- Việc này không tới phiên cậu nhận xét.
- Này, ít ra cũng nên cảm ơn tôi vì tôi đã cẩn thận chăm sóc Thùy
Mai suốt mấy chục năm qua chứ? Thỉnh thoảng còn kể cho cô ấy nghe
về anh. Lúc đầu cổ có vẻ rất hứng thú – Hàng lông mày rậm khẽ nhướn
lên - Nhưng gần đây, màu sắc của mẩu tinh thạch bắt đầu trở nên đen
sạm. Tôi đoán Thùy Mai nhớ anh quá nên mới như vậy. Nhưng vừa rồi,
nghe thấy người yêu và cô gái khác nói chuyện tình cảm như vậy,
chẳng biết cổ còn muốn gặp anh không nữa.
- Tại sao anh phải làm như vậy? – Nước mắt Phong rưng rưng, nó cuối
cùng mới tìm ra đủ sức lực để mở miệng – Anh chia cách họ bao nhiêu
năm qua mà không thấy tội lỗi sao?
- Nếu tôi không giữ im lặng thì cô nằm mơ cũng đừng hòng có được
trái tim Tây Châu – Khánh nhếch môi cười khinh miệt - Không biết
cảm ơn thì thôi, sao lại đi oán trách người ta như thế?
- Đừng ở đó mà hành hạ chúng tôi nữa. Cậu muốn gì thì nói mau
đi.
- Hãy khoan, để tôi hỏi Thùy Mai xem cổ có muốn gặp anh không – Hắn
vừa nói xong liền đưa mẩu tinh thạch lên trước mặt – Thùy Mai à, cô
có muốn gặp kẻ đã phụ cô và đi sinh con đẻ cái với một người khác
không? Không à? Cô bảo cả đời cũng không muốn gặp hắn nữa sao? Đừng
ngu ngốc như thế. Cuộc đời vẫn còn nhiều điều tốt đẹp lắm. Sao? Cô
muốn chết quách đi à? Giời, việc gì phải đau khổ. Tây Châu không
yêu cô thì vẫn còn nhiều người đàn ông khác mà. Hả? Giờ cô lại muốn
tôi giúp cô chết cho nhẹ nhỏm à? Nhưng tôi làm sao đành lòng giết
cô chứ. Hắn giết cô về tinh thần nhưng tôi cũng không thể giết cô
về thể xác được. Ném đại xuống đất ư? Cô có chắc là mình muốn như
vậy không? Lãnh Diện Châu, Thùy Mai nói muốn tôi quăng đại cổ xuống
đất này. Coi như là giải thoát cho cô ấy đi.
Nguyên Khánh vừa dứt lời đã tung tay ném mẩu tinh thạch bay thẳng
về phía đang xảy ra xung đột.
- Đừng, Nam Phong ! – Tây Châu kêu lên một cách yếu ớt khi thấy cô
bé đã ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Nó lao vào giữa đám lộn xộn, nhào người xuống đất để bắt cho được
mẩu tinh thạch.
- Hồng tử nếu gặp ánh sáng của mộ quang sẽ lập tức tan chảy đấy
nhóc con – Khánh mỉm cười nhắc nhở - Tây Châu, nhìn cảnh người yêu
cố gắng chuộc lỗi cho anh kìa.
- Quay lại đi Nam Phong – Lòng Châu đau như cắt – Em đừng làm
thế…Quay lại với anh đi…
Nam Phong vội vàng nhét mẩu tinh thạch vào trong áo rồi tìm cách
len lỏi khỏi đám người đang đánh nhau rất dữ dội. Nhưng giữa chừng,
một tên mộ quang đã quất roi trúng người nó khiến cô bé ngã nhào
xuống đất.
- Ái chà, té đau quá – Khánh chắt lưỡi.
- Nam Phong…
Tên mộ quang lại vung roi lên và quất xuống liên tục. Tiếng la hét
của cô bé vang lên giữa âm thanh hỗn độn như mũi dao đâm toạt bầu
không khí.
- Tha cho cổ đi – Tây Châu cắn môi nhìn Khánh – Tôi xin cậu…
- Là con nhóc đó tự lao vào chỗ chết. Ai kêu nó muốn giúp anh bù
đắp cho Thùy Mai?
- Chúng bây đúng là quái vật – Thế Toàn lao tới đỡ cô bé đứng dậy –
Chạy đi Nam Phong. Cô chạy đi.
Phong vừa lồm cồm đứng dậy đã nghe tiếng kêu đau đớn của anh ấy
vang lên phía sau. Nhưng nó không dám nhìn lại mà chỉ biết cắm đầu
chạy về phía Tây Châu, hai tay giữ chặt lấy mẩu tinh thạch. Lúc gần
tới nơi thì cô bé bỗng té lăn quay khiến mẩu đá lăn long lóc vào
người Châu. Anh run rẩy nhặt nó lên thì thấy trên đó lấm đầy máu
của Nam Phong. Nước mắt Châu chỉ biết ứa ra mà không nói được lời
nào. Anh ấy nghẹn ngào lết lại gần nó và nắm lấy bàn tay gầy
guộc
- Mẩu tinh thạch còn nguyên chứ? – Phong ngẩng mặt nhìn Châu – Nó
vẫn còn nguyên phải không anh?
Nhưng Tây Châu không trả lời mà chỉ bật khóc khi đưa tay lau đi
những giọt máu đang ứa ra trên mặt nó. Mẩu tinh thạch trên tay anh
bắt đầu lấp lánh rồi vỡ tung thành nhiều hạt bụi nhỏ. Chúng bay vút
lên cao và tản ra khắp không khí. Cơn gió giang tay cuộn những hạt
bụi thành một vòng xoáy nhỏ trên mặt đất. Vòng xoáy ấy cứ nhỏ dần,
nhỏ dần cho tới khi một cô gái có gương mặt trông rất giống Nam
Phong xuất hiện. Chính sự hy sinh của nó đã giúp cô ấy được giải
thoát.
LỰA CHỌN NGHIỆT NGÃ
Tây Châu – Cô gái có mái tóc vàng óng thì thầm trong những tiếng
nấc – Anh quên em thật rồi sao?
- Thùy Mai – Châu tê tái quay đầu về phía chị
- Éo le thật – Thập Tam Thái Bảo lại tặc lưỡi – Người yêu cũ và mới
giống nhau thế này thì chọn thế nào được? Dù sao Thùy Mai cũng
không thể sinh con cho anh. Nhưng Nam Phong thì khác. Con bé có vẻ
là một cái máy đẻ hoạt động tốt.
- Im đi – Tây Châu quắc mắt nhìn hắn, toàn thân run lẩy bẩy.
- Chọn Nam Phong thì anh vừa có người vừa được con. Dù gì nó cũng
giống Thùy Mai như đúc mà.
Hắn vừa dứt lời liền lôi cả Nam Phong và Thùy Mai về phía
mình.
- Cho anh 5 giây để quyết định. Trong hai cô gái này, người nào mới
thật sự quan trọng. Kẻ kém may mắn hơn nhất định sẽ phải
chết.
- Tây Châu, em nhớ anh lắm – Thùy Mai bỗng nức nở, dường như chẳng
hề để ý gì đến hoàn cảnh hiện tại - Em chờ đợi từng phút từng
giây…
- Thùy Mai, ngày trước là lỗi của anh… - Châu nghẹn ngào - …Là anh
đã bỏ lại em ở đó….
- Em không trách anh – Nước mắt chị ấy tuôn xuống như mưa – Em biết
điều đó đã làm anh đau đớn trong suốt nhiều năm liền.
- Anh cứ tưởng là em đã chết.
- Một… - Khánh bắt đầu đếm.
Nam Phong vẫn ngồi cứng đơ như tượng, trên mặt không chút cảm giác.
Nó đau đến nỗi không khóc được tiếng nào nữa. Tại sao một người
tưởng rằng đã chết lại bất ngờ sống dậy. Nó vừa hận chị ấy vừa thấy
mình là kẻ đã cướp đoạt hạnh phúc của người khác.
Phong phải làm gì đây?
Nó không muốn mất Tây Châu nhưng cũng hiểu mình không đủ tư cách
tranh giành với Thùy Mai. Cô bé không biết nên tỏ ra bình tĩnh hay
cứ để cho mọi uất ức dồn hết ra nét mặt. Chị Mai biết khóc chẳng lẽ
nó thì không? Nhưng Phong không muốn Tây Châu vì thấy nó tội nghiệp
mà động lòng. Người chết nó còn giành không lại thì nói chi một cô
gái bằng xương bằng thịt.
Nghĩ vậy, cô bé chợt mỉm cười, một nụ cười ngây ngô như điên như
dại.
- Hai…
Tây Châu đau đớn nhìn vẻ mặt thất thần của Phong. Anh hiểu những
điều đang diễn ra trong đầu nó. Cô bé vốn hay che giấu cảm xúc thật
của mình. Phong thường nuốt hết đau khổ vào thân miễn sao người nó
yêu thương được vui vẻ. Nhưng lần này, sự kích động lớn đến nỗi
gương mặt cô bé đan xen cả hai trạng thái. Phong vừa muốn giấu
nhưng lại vừa không thể giấu được. Nó không còn làm chủ được cảm
xúc của bản thân nữa.
Nguyên Khánh căn bản vốn là một kẻ không biết giữ lời hứa. Hắn chỉ
cần xác định xem Châu muốn giữ lại ai sẽ lập tức ra tay giết ngay
người ấy. Thậm chí còn có thể tra tấn anh bằng cách giết cả hai
người họ cũng nên. Nhưng Châu vẫn phải lựa chọn, dù cho hy vọng có
thật sự ít ỏi.
- Tây Châu, anh cứ mặc kệ em – Mai rớt nước mắt – Chuyện của chúng
ta dù sao cũng là quá khứ…Anh nên trân trọng những thứ ở hiện
tại…Nguyên Khánh nói đúng, Nam Phong có thể cho anh rất nhiều điều
mà em không thể…
- Em nói điên khùng gì thế? – Châu đột ngột ngắt lời – Cả hai người
anh đều rất yêu thương.
- Nhưng anh chỉ có thể chọn một.
- Ba…
Mai nhìn thấy người yêu phải khổ sở như vậy, trong lòng vô cùng đau
đớn. Chị ấy còn rất yêu Tây Châu, đương nhiên cũng muốn người anh
ấy chọn là mình. Không phải vì Mai sợ chết mà chị chỉ ao ước tìm ra
câu trả lời cho điều nghi vấn bấy lâu. Trong mấy chục năm xa cách,
tình yêu của Châu vẫn còn tha thiết hay đã nguội lạnh từ lâu? Mai
thật lòng không muốn nghĩ đến việc điều duy nhất khiến anh ấy không
quên được chị chỉ là cảm giác ân hận. Chỉ cần người Châu yêu là
Mai, dù có phải chết hàng trăm lần chị cũng không hề thấy sợ
hãi.
Trong khi chị ấy mãi suy nghĩ về sự lựa chọn của Tây Châu thì Nam
Phong vẫn ngồi ngây ra như người mất hồn. Những câu nói đang vang
vọng khắp đầu nó.Cô bé không biết phải tin ai. Anh ấy thật sự yêu
nó hay cũng bị chính tình cảm của mình đánh lừa?
“Cô chỉ giống như một tấm ảnh biết đi của Thùy Mai”, “bao nhiêu năm
qua, ảnh luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ mình đã hại chết chị ấy…kể từ
khi cô xuất hiện, nỗi đau trong lòng Tây Châu lại bùng lên mạnh mẽ
hơn bao giờ hết. Cô vừa xoa lại vừa đấm vào vết thương của ảnh. Anh
ấy ra sức bảo vệ cô chẳng qua vì tình yêu mà ảnh mắc nợ với Thùy
Mai mà thôi”
“Chẳng lẽ cô không bao giờ thắc mắc tại sao một người nổi tiếng
lạnh lùng như Tây Châu lại dễ dàng quan tâm đến con nhỏ tầm thường
và ngu ngốc như cô ư? Cô nghĩ mình có điểm gì đặc biệt thu hút anh
ta à?” “Người khiến hắn không tiếc hy sinh tính mạng chính là Thùy
Mai. Người có thể làm hắn ngày đêm thương nhớ cũng là cô ấy chứ
không phải cô. Mau tỉnh lại đi”
“Anh thừa nhận là ban đầu, gương mặt đặc biệt của em đã thu hút
anh. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ anh có ý nghĩ xem em là cái
bóng của cô ấy” “Trước mặt em, anh được là chính mình. Không cần
phải che giấu, cũng không phải đề phòng… Anh yêu em không phải vì
em có gương mặt giống Thùy Mai mà vì những điều làm em khác với cô
ấy cũng như khác với những người con gái khác…”
Nam Phong bất ngờ kêu thét lên rồi lấy tay bịch chặt hai lỗ tai và
lắc đầu nguầy nguậy. Nó không muốn nghe thấy những âm thanh đó.
Chúng chỉ làm quấy rối khả năng phán đoán của cô bé hơn thôi.
Giữa lúc Phong muốn giũ bỏ tất cả thì một giọng nói nhỏ nhẹ vẫn tìm
cách len lỏi vào đầu nó “Tây Châu lạnh lùng thế mà đụng chuyện gì
có liên quan tới Nam Phong là anh ấy mềm lòng ngay…. Bạn không biết
chứ hằng ngày nó vẫn ca hát và réo gọi tên bạn trong từng bông hoa,
ngọn cỏ… Ngay khi ảnh đưa bạn đến chỗ tụi mình, cái cây phấn khởi
đến nỗi khắc tên bạn lên từng tảng đá”
“Tỉnh táo lại đi Nam Phong, em đang hoài nghi tình cảm của một
người vì yêu em sẵn sàng đánh đổi tất cả đó” Giọng nói tức tối của
Nhật Hy bất ngờ vang lên “Người khác nghĩ Tây Châu muốn tha cho
hung tinh là vì em. Còn em lại nghĩ cậu ấy làm như thế vì Thùy Mai”
“Tại sao không ai chịu nghĩ xem Tây Châu đã rộng lượng thế nào khi
bỏ qua thù hằng cá nhân để nói một lời công bằng cho những hung
tinh vô tội? Tại sao em không nghĩ nếu còn xem em là Thùy Mai thì
cậu ta phải vì cô ấy mà giết hết những hung tinh đang trốn trong
chỗ ở của mình từ lâu rồi”…
Nước mắt nó bỗng bật ra khi nhận thức được sai lầm của mình.
Tây Châu đã vì Phong làm biết bao nhiêu chuyện. Vì cứu nó mà hai
lần ảnh suýt chết. Vì bảo vệ nó nên Châu mới bị băng phong, mới
phải từ bỏ chức thủ lĩnh và trở thành kẻ đối đầu với cả tập thể.
Vậy mà bây giờ cô bé còn nghi ngờ tình cảm anh ấy dành cho
mình.
Câu nói thất vọng của Hy càng khiến trái tim Phong như bị xát muối:
“Người khác hoài nghi sự phân minh của cậu ấy đã quá đáng lắm rồi.
Em hoài nghi tình yêu của Tây Châu còn quá đáng hơn”
Anh ấy nói đúng.
Những suy nghĩ của Phong có thể giết chết người mà nó yêu thương
nhất. Tây Châu yêu Thùy Mai nhiều hơn thì có là vấn đề gì. Dù sao
chị ấy và anh Châu cũng quen nhau từ rất lâu. Với vài tháng ngắn
ngủi của nó thì những điều anh đã làm đủ khiến Phong hạnh phúc lắm
rồi. Ít ra, cô bé có thể khẳng định một điều, lúc Tây Châu cho rằng
Mai không còn nữa, anh ấy đã thật lòng thật dạ yêu thương nó. Cho
dù bây giờ người ảnh chọn là ai, Nam Phong cũng không còn gì phải
hối tiếc.
- Bốn… - Tiếng của Khánh vang lên như sấm.
- Có phải tôi chọn ai thì cậu sẽ để người đó được sống không?
- Đương nhiên.
Tây Châu hết nhìn vẻ tiều tụy, hốc hác trên mặt Mai lại quay sang
nét u buồn trong đôi mắt Phong. Một người đã chung thủy chờ đợi anh
suốt mấy chục năm, người kia lại đang mang thai đứa con của Châu.
Bên tình bên nghĩa, làm sao có thể giữ lại cái này mà giũ bỏ cái
kia? Châu thấy có lỗi với Mai nhưng sự suy sụp của Phong lại đang
làm trái tim anh tan nát.
“Cứu chị ấy đi anh” Đôi mắt nó nhìn Châu như đang van xin.Cô bé
biết nếu hôm nay Thùy Mai chết, Tây Châu mãi mãi cũng không bao giờ
được giải thoát. Tháng ngày sau này của ảnh sẽ ngập trong cảm giác
tội lỗi. Hình ảnh cô gái đó sẽ càng khắc sâu vào tâm trí Châu hơn
nữa. Chi bằng cứ dùng mạng Phong trả hết món nợ này.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
NỖI LÒNG THẤU TRỜI XANH
- Xin lỗi em – Anh ấy đau đớn quay mặt đi - …Anh đã nợ cô ấy quá
nhiều….
Nước mắt Châu lặng lẽ rơi xuống trong khi Nguyên Khánh cười phá lên
đầy hả dạ.
- HaHaHa. Cuối cùng người anh ta yêu vẫn là Thùy Mai. Tôi nói có
sai đâu. Nam Phong, cô mãi mãi vẫn không thể có được chỗ đứng trong
trái tim Tây Châu.
Cả Thùy Mai và Nam Phong đều đang dán chặt mắt vào Tây Châu. Họ
không dám tin vào điều vừa nghe thấy. Nhưng suy nghĩ của cả hai thì
hoàn toàn khác biệt vì đang lý giải sự việc theo hai cách trái
ngược.
- Hãy xem cậu đã làm con bé này đau khổ như thế nào – Nguyên Khánh
bất ngờ xô Thùy Mai về phía Châu rồi xách áo Nam Phong lôi dậy -
Người yêu thà để mình chết để cứu cô gái khác. Nam Phong, cô đã
hiểu cảm giác của tôi khi phát hiện ra chuyện Kim Tinh chấp nhận
thay Tây Châu bị băng phong là thế nào chưa? Nhưng tôi may mắn hơn
cô. Đó chẳng qua là một mối tình đơn phương. Còn cô, cô bị gã này
lừa gạt suốt từ đầu đến giờ. Hắn làm cô có thai rồi đùng một cái đã
muốn cô chết để người yêu hắn được sống. Đau khổ như vậy thì chết
đi còn hơn đúng không?
- Nguyên Khánh, đừng làm hại cổ - Tây Châu lật đật chồm tới.
- Tại sao? Người anh chọn là Thùy Mai mà. Bộ muốn đổi ý hả - Hắn
khinh khỉnh – Đừng tưởng là mình thông minh. Tôi theo dõi cách làm
việc của anh suốt bao nhiêu năm qua. Anh nghĩ gì, lẽ nào tôi không
biết? – Lời nói mang theo hàm ý sâu sa khiến Thùy Mai nhất thời
không hiểu được - Sư phụ bao giờ cũng nói Lãnh Diện Châu thông
minh, Lãnh Diện Châu tài giỏi. Hôm nay, tôi phải chứng minh cho ông
ấy thấy vẫn có người còn thông minh hơn anh.
Nguyên Khánh ném mạnh Phong xuống đất rồi phóng ra một tia sáng vẫn
thường được dùng để cướp đi tính mạng của bao hung tinh khác. Cô bé
chỉ có thể nằm đó mà chờ chết. Vết thương của nó đau nhưng lòng cô
bé thì hoàn toàn thanh thản.
- Đừng, Tây Châu! – Thùy Mai bỗng gào thét – Tây Châu.
Nam Phong vừa mở mắt ra đã thấy anh ấy đang nằm trên người mình, từ
trên miệng nhễu xuống bao nhiêu là máu.
- Em thật là lì lợm… - Châu nhìn nó, thở nặng nhọc-…Sao cứ nằm trơ
ra cho người ta giết thế hả…
- Tây Châu.. – Cô bé hốt hoảng liền xoay anh xuống đất
- Anh cứ tưởng ít nhất mình cũng có thể bảo vệ được em – Anh ấy lấy
tay ôm ngực - …Nhưng đến cuối cùng… vẫn bị hắn lừa…
- Em biết.. – Nước mắt nó rơi lã chã khi thấy một mẩu đá sáng chói
đang tìm cách trồi ra – Em biết tại sao anh làm như vậy…
- Anh còn nghĩ…nghĩ…nếu em có thể sống sót qua khỏi kiếp nạn
này…thì…thì sẽ dùng tính mạng để bù đắp cho cô ấy…
- Đừng nói nữa Tây Châu. - Từng giọt lệ trong suốt cứ thế rơi
xuống, hòa vào dòng máu đỏ không ngừng tuôn chảy – Em hiểu rồi…hiểu
anh nghĩ gì rồi mà….
- Tây Châu, Tây Châu – Thùy Mai cũng vừa nhào đến – Anh không được
chết. Chúng ta vừa mới gặp lại nhau thì anh đã muốn bỏ em đi
sao?
- Thùy Mai… - Châu nằm trong lòng Phong, chậm rãi dùng bàn tay đầy
máu để nắm lấy tay chị - ..Những gì anh nợ em có lẽ không bao giờ
trả hết được…
- Chỉ cần anh có thể sống khỏe mạnh thì mình chẳng nợ nhau gì hết.
Nếu anh thấy có lỗi với em thì tuyệt đối không được chết…ANH KHÔNG
ĐƯỢC CHẾT có nghe không?
Hơi thở của Châu từ yếu ớt đã dần chuyển sang thoi thóp khiến hai
người phụ nữ xung quanh anh đồng loạt hốt hoảng.
- Mày đúng là tên quái vật – Giọng của anh trai Phong bất ngờ vang
lên.
Nam Vũ không biết từ đâu đã xuất hiện, đi theo sau là khoảng chục
con hung tinh khác. Tất cả đều mang trên mình một vẻ ngoài đen đúa
và xấu xí. Họ lao ngay vào trận đấu để cứu những cát tinh còn sống
sót. Lũ mộ quang đối với hung tinh không phải điều gì nguy
hiểm.
- Nam Phong, em yên tâm. Hôm nay anh hai nhất định giúp em giết hết
lũ quái vật này – Vũ vừa dứt lời đã lao ngay vào đám hỗn độn.
Phong nhận ra trong số hung tinh có cả người chị nhút nhát của
nó.
Họ làm sao biết đánh đấm gì mà đến đây. Hai mắt cô bé đỏ hoe khi
nhìn anh Vũ lăng xả vào lũ mộ quang, tay giương móng vuốt cào cấu
loạn xạ. Chị Vân thì bị một gã một quang quấn sợi roi quanh cổ chặt
đến nỗi không thở được.
Hắn nhấc chỉ lên cao giữa lúc Vân đang ra sức giẫy giụa.
Nam Vũ trông thấy thế liền xông tới cào lên người hắn năm đường sâu
hoắm.
Sợi roi khác bất ngờ quất mạnh vào khuỷu chân khiến anh ấy khuỵu
gối.
Làn roi thứ hai vừa giáng xuống thì Quang Minh xuất hiện…
- Tôi có chết cũng phải bắt anh đền tội – Thùy Mai bất ngờ lao tới
siết cổ Khánh
- Con ả ngu ngốc này. Cô mới sống dậy đã đòi giết tôi sao? – Hắn
nhẹ nhàng đẩy chị ấy qua một bên.
- Tôi phải trả thù cho Tây Châu – Mai lại như một người mất hết lí
trí mà nhào tới.
- Được – Khánh trả lời dứt khoát.
Tia sáng thứ hai bắn ra.
Mọi người chỉ kịp nghe Mai hét lên một tiếng rồi ngã lăn xuống
đất.
- Thùy Mai. – Tây Châu đau đớn kêu lên, máu trào ra khỏi miệng đến
ngợp thở.
- Đã ngoan cố thì tôi để cô không bao giờ sống dậy nữa. – Nguyên
Khánh liền rút tên bắn vụn viên hồng tử vừa bay vụt lên.
- Tây Châu…TÂY CHÂU – Nam Phong hốt hoảng gào lên.
Anh ấy không còn nói được câu nào nữa. Hai mắt thì từ từ khép lại,
ép cho giọt nước mắt cuối cùng lăn nhanh xuống gò má.
- Anh đã hứa sẽ vì em mà chiến đấu tới giây phút cuối cùng... – Nó
hối hả lấy tay giữ chặt mẩu hồng tử đang tìm cách thoát ra – Em
không thể để anh chết như vậy …Anh tuyệt đối không được
chết….
Cả người cô bé bất ngờ bừng sáng khiến Nguyên Khánh lóa mắt.
Ánh sáng phát ra từ người nó mạnh mẽ đến nỗi đẩy lùi hắn ta về sau
mười mấy thước.
- Đừng làm thế, Nam Phong! – Nhật Hy cuối cùng cũng xuất
hiện.
Dòng chữ Hoàng Lâm để lại trong phòng đã giúp mọi người đến kịp
lúc.
Nhưng vầng hào quang do cô bé tạo ra có sức mạnh đến nỗi không ai
đến gần được. Hy hết đấm lại đá vào đó nhưng vẫn vô ích.
- Em sẽ chết mất – Anh ấy gào lên – Nam Phong, MAU DỪNG LẠI ĐI ! !
! !
Phong vẫn đè chặt viên hồng tử và giữ cho nó không thoát khỏi cơ
thể Tây Châu, đầu óc nó không bận tâm đến bất cứ điều gì khác. Thứ
duy nhất quan trọng đối với cô bé lúc này chính là mạng sống của
Châu. Không cứu được anh ấy, Phong dù sức tàn lực kiệt cũng không
thể bỏ cuộc.
Những kỉ niệm về anh đang tiếp thêm sức mạnh cho nó, tình yêu cô bé
dành cho anh ấy càng làm cho sắc hồng trở nên rực rỡ.
Ngực Phong chợt nhói đau như có thứ gì đó đâm xé. Mẩu tinh thạch
đang nhích dần khỏi vị trí trong trái tim của cô bé. Ánh sáng càng
mạnh thì lực hút của Nhật Hy đối với mẩu đá càng lớn. Tuy không
hiểu nguyên nhân nhưng nó vẫn quyết tâm sẽ không từ bỏ.
Phong đã bắt đầu cảm nhận được chỗ da bị rách của Tây Châu có dấu
hiệu liền lại. Sự chống đối của viên hồng tử hình như cũng yếu hơn
lúc đầu.
Anh ấy vẫn còn có hy vọng, anh ấy vẫn chưa chết!
- Đừng làm như thế mà Nam Phong – Nhật Hy bắt đầu rên rỉ - Cả tính
mạng của mình em cũng không cần sao?
ĐẠI NGHĨA DIỆT THÂN
Ở bên ngoài, hung tinh đang giành được ưu thế. Họ đã tiêu diệt gần
hết lũ mộ quang và đang tìm cách cứu chữa cho nhiều cát tinh bị
thương.
Lập tức nhận thức được tình hình đang tiến triển theo chiều hướng
bất lợi cho mình, Nguyên Khánh bắt đầu tìm đường thoát thân.
- Đừng để hắn chạy thoát – Nam Vũ vừa phát hiện đã hét lớn.
Từ lúc Nam Phong xảy ra chuyện, người anh căm thù nhất chính là gã
tên Bùi Nguyên Khánh này.
Hắn năm lần bảy lượt gây rắc rối cho gia đình Vũ, thủ đoạn vô cùng
hèn hạ. Bây giờ còn giết chết người mà em gái anh yêu nhất.
Hôm nay, người làm anh hai như anh ấy nhất định phải thay em báo
thù.
- Tao sẽ giết mày! - Vũ há miệng hét lên thật to rồi lao tới
Nhưng anh còn chưa kịp đụng vào Khánh thì đã bị hắn dùng tay đánh
văng qua một bên.
- Con hung tinh ngu ngốc – Tên tội đồ ngứa mắt lẩm bẩm.
- Nam Vũ – Đông Vân thấy vậy liền chạy lại chỗ em trai – Vũ, có sao
không?
- Đừng lo cho em. Chúng ta nhất định phải bắt được hắn để trả thù
cho Tây Châu.
Vân quay đầu nhìn quanh thì nhận ra Quang Minh và Nguyên Khánh đang
đánh nhau rất quyết liệt. Anh ấy không bao giờ tha thứ cho kẻ nào
dám làm tổn thương người bạn thân thiết nhất của mình. Minh phải
giết chết Khánh, trả thù cho anh em Nam Vũ và những cát tinh đã bị
hắn hại chết.
Nhưng anh tuyệt nhiên không phải là đối thủ của kẻ máu lạnh này.
Người ta không ngẫu nhiên đặt tên hắn vào danh sách Tam Đại Kỳ Châu
hiển hách.
Nhìn thấy Minh bị Khánh đá liên tiếp mấy phát vào ngực mà Vân ứa
nước mắt.
- Nằm đây chờ chị. - Chị nhẹ nhàng để Nam Vũ xuống đất.
Sau đó thì một mình phóng tới, nhảy chồm lên người của Bùi Nguyên
Khánh.
Một tay Vân bám lấy cổ, tay kia thì ra sức cào cấu vào người hắn.
Khánh đau quá liền đưa tay ra sau đánh lia lịa khiến đầu Vân túa
máu. Nhưng dù hắn quay tới quay lui thế nào, chị cũng không chịu
buông tay.
Quang Minh nhanh nhẹn đưa tay chùi máu rồi phóng ra một sợi dây bạc
lấp lánh.
Dây vừa bay ra đã lập tức quấn chặt quanh đôi chân Khánh khiến hắn
ngã lăn quay.
- Thứ này trước giờ chỉ dùng để đối phó với hung tinh… – Anh chớp
thời cơ, liền phóng mình chạy đến – …Thật không ngờ bắt cát tinh
cũng hiệu quả không kém.
- Cậu mà còn tiến thêm một bước thì con ả này gãy cổ - Nguyên Khánh
đã nhanh tay bóp cổ Đông Vân trước khi Minh kịp tiến lại.
- Không được làm cô ấy đau. – Anh như điếng người liền lập tức lùi
lại.
- Mau mở sợi quang tuyến ra.
- Không được. – Một cát tinh còn sống sót tiến lại – Hắn mà thoát
ra thì không biết làm sao bắt lại được.
Những người khác lúc bấy giờ cũng đang bước đến gần. Tất cả lũ mộ
quang đều đã bị tiêu diệt.
Hai nhà hung và cát lại đang đứng thành hai phía.
Chính giữa là Nguyên Khánh đang siết lấy cổ Vân chặt cứng.
- Phần thắng đang nghiêng về phía chúng ta. Không có lí do gì để
hắn chạy thoát.
- Quang Minh, cậu muốn nhìn Đông Vân chết chung với tôi thật
sao?
- Mọi người – Minh lập tức đứng chắn trước mặt Nguyên Khánh – Nếu
các cậu còn không chịu buông tha thì hắn sẽ giết Đông Vân
mất.
- Không thể vì cô ấy mà tha cho tên khốn kiếp này. Quang Minh, cậu
tránh ra.
- Không được. Mình không để các cậu bỏ mặc sự sống chết của cô
ấy.
- Đó chỉ là một con hung tinh.
- Một con hung tinh đã đồng ý đến đây để cứu cậu – Anh ấy hét lên –
Sao mấy người lại có thể vô ơn như thế?
- Nếu cát tinh bỏ mặt sự sống chết của cô gái này…. – Một hung tinh
bất ngờ tiến lên phía trước – Thì kẻ phải chết tiếp theo không phải
hắn – Cặp mắt hung hăng ném về phía Nguyên Khánh – Mà sẽ là các
người.
Chàng trai có mái tóc màu hạt dẻ đưa mắt nhìn những hung tinh đang
đứng xung quanh với vẻ ngần ngại rồi bất ngờ hạ giọng:
- Trận chiến nào cũng phải có hy sinh. Cậu không thể vì một mình
Đông Vân mà…
- Quang Minh, mau thả tôi ra. – Khánh lại đe dọa - Nếu không đừng
trách sao tôi một phát bẻ cổ con hung tinh này.
- Đừng đừng. Đừng làm như thế! - Quang Minh thật sự đã bị dọa đến
phát hoảng.
- Quang Minh, sao cậu lại ích kỷ như vậy? Hắn là kẻ thù của tất cả
chúng ta.
- Im miệng – Chàng trai hung tinh lại hét lên – Bằng không, tôi vặn
cổ anh trước.
- Làm nhanh lên! – Bùi Nguyên Khánh tiếp tục gầm lớn
- Quang Minh, hắn giết bao nhiêu người rồi. Cậu thấy như thế vẫn
chưa đủ sao?
- Nhưng Đông Vân không phải là vật hy sinh. Nếu cô ấy không phải là
hung tinh, các người liệu có mạnh miệng đòi vứt bỏ như vậy?
Cộng đồng hung tinh đang rầm rộ kéo lên. Khí thế hừng hực hoàn toàn
áp đảo tình thế.
Họ đã bỏ qua mọi thù hằn để đến đây giúp sức. Bọn cát tinh chẳng
những không cảm kích lại còn xem như rác rưởi. Nếu không phải mang
ơn cứu mạng với Tây Châu…
- Mấy người im hết đi! – Quang Minh bất ngờ hét lên.
Cuộc tranh cãi này chỉ khiến đầu óc anh thêm rối rắm.
Đông Vân thấy Minh vì mình mà bị đẩy vào hoàn cảnh khó xử, trong
lòng vô cùng khó chịu. Nếu họ cứ tranh cãi như thế thì thể nào cũng
xảy ra đánh nhau. Và Vân là người duy nhất có thể ngăn chặn chuyện
đó.
Nguyên Khánh là một kẻ đáng chết. Hắn không chỉ giết nhiều sinh vật
vô tội mà còn nhẫn tâm tàn sát cả đồng loại của mình. Ngày hôm nay,
nếu để Khánh chạy thoát thật chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Đông Vân sặc sụa nhìn Quang Minh, chị muốn ghi nhớ thật kĩ gương
mặt anh, người đã khiến Vân hiểu ra thế nào là hy sinh vì người
khác.
Ngày trước, Minh vì cứu Vũ mà bất chấp cả mạng sống. Bây giờ, vì
những người còn sống và tất cả những ai đã bị Khánh *** hại, Vân
sẵn sàng vứt bỏ mạng sống này. Chị không muốn Quang Minh vì mình mà
xảy ra tranh chấp với những người vẫn cùng anh ấy sát cánh trong
các trận đấu.
- Đồ khốn! – Khánh bất ngờ rít lên – Đúng là thứ đàn bà vô
dụng.
Quang Minh vừa ngoái đầu nhìn lại thì thấy hắn đã đẩy Vân qua một
bên. Trong khi mọi người đổ nhào đến tóm chặt lấy Nguyên Khánh thì
Minh lật đật ôm lấy chị.
Đông Vân vừa dùng móng vuốt tự moi hồng tử của mình vứt ra ngoài.
Cơ thể giờ đây chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.
Lớp vỏ hung tinh đang dần biến mất. Chị xuất hiện với mái tóc dài
óng ả và dòng máu đỏ thắm từ miệng.
Lỗ trống lớn trên ngực càng không ngừng tuôn máu tươi lênh
láng
- Tại sao em lại hấp tấp như thế? – Minh run rẩy ôm lấy Vân, lòng
không kềm được tiếng khóc – Chuyện vẫn còn cách giải quyết mà. Mạng
sống đối với em đơn giản vậy sao?
Vân không thể trả lời mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.
- Anh làm mọi thứ cũng chỉ mong đến lúc chúng ta được sống bên nhau
– Anh ấy vội siết lấy chị chặt hơn – Em chưa gì đã muốn bỏ cuộc rồi
ư?... Đông Vân. Em đừng chết…
- Chị Vân, chị làm sao thế? Chị làm sao thế? – Nam Vũ cuối cùng
cũng lê lết được tới gần.
Vân chớp mắt nhìn cả hai người rồi đưa tay nắm lấy tay họ.
- Chị ráng một chút nữa thôi. Em sẽ gọi Nhật Hy đến, cậu ấy sẽ biết
cách để cứu chị.
Vũ định quay đi thì Đông Vân đã giữ tay anh ấy lại, nước mắt lăn
dài trên má. Chị ấy cứ lắc đầu rồi ôm lấy bàn tay của Quang Minh và
Nam Vũ thật chặt, sau đó thì nhắm mắt ra đi.
- Đông Vân…Tỉnh lại đi em…Đông Vân! – Minh hết rung lại lắc rất dữ
dội.
Nhưng Đông Vân đã không bao giờ tỉnh lại nữa, mặc cho Minh và Vũ
thay nhau gọi tên chị liên tục. Tiếng kêu gào của họ đã khiến Nam
Phong bị phân tâm. Hai chữ “Đông Vân” đập vào đầu nó và đánh văng
cô bé khỏi sự tập trung. Phong bất ngờ phun ra một bụm máu rồi ngã
xuống người Tây Châu. Ánh hồng vừa tắt thì lớp bảo vệ cũng biến
mất.
VÁN CỜ SỐ PHẬN
Nhật Hy lúc bấy giờ mới có thể chạy đến, hai tay ôm lấy vai cô bé
vực dậy.
- Nam Phong…Em có nghe anh nói không?...Đừng nằm im như thế…Nam
Phong…
Mẩu tinh thạch trong người nó đã nhô một đầu ra ngoài. Máu từ đó
vẫn đang chảy ra liên tục. Phong thấy mình đã sức tàn lực kiệt. Nó
không thể làm bất cứ việc gì dù chỉ là một cái chớp mắt. Cánh mũi
cô bé phập phồng, trán rịnh mồ hôi còn da dẻ thì lạnh ngắt.
Mạch của nó nhanh mà nhỏ đến nỗi Hy khó lòng bắt được.
Huyết áp cô bé cứ thế tụt xuống rất nhanh.
Nếu để tình trạng này kéo dài, nó sẽ chết.
Hiện tại đang có rất nhiều cát tinh bị chết. Hồng tử của họ biết
đâu có thể cứu sống Nam Phong.
- Đừng sợ…Anh sẽ cứu em…
Vội vàng bắt lấy một mẩu đang bay ở ví trí gần nhất, Hy liền mang
đến cho cô bé.
Thế nhưng, phản ứng của cơ thể Phong lại như dội cho anh một gáo
nước lạnh.
Hồng tử còn chưa kịp xuống cổ đã bị nó phun ra, kèm theo một loạt
tiếng ho xé cổ.
Phong vật vã trong lòng Hy, hai tay ôm lấy chỗ da thịt bị rách trên
ngực:
- Em không qua được đâu. – Nó bật khóc khi ngã đầu vào lòng anh –
Anh đừng phí công vô ích.
- Nhảm nhí ! – Nhật Hy như gầm lên – Thử cái khác. Thử cái
khác.
Anh hối hả chạy đi lấy thêm một viên hồng tử khác mang lại.
Và lần này, cô bé vẫn tiếp tục phun ra với cả bụm máu đỏ.
- Đừng…đừng thử nữa. – Phong khẽ lắc đầu nhè nhẹ - Em không chịu
nổi nữa rồi – Bàn tay dính máu chợt nắm chặt lấy tay Hy – Em không
cứu được anh ấy…Nhật Hy, em không cứu được anh ấy…
- Nam Phong, chuyện này đâu phải muốn là làm được? – Nước mắt Hy
cũng lặng lẽ lăn ra, rơi liên tục trên gương mặt ướt đẫm máu của nó
– Em phải sống, nhất định phải sống…
- Nhật Hy…em… - Những lời thốt ra như bản di chúc nghiệt ngã - …em
muốn gặp Tây Châu…Em…em không thể sống mà…mà không có anh ấy…
- Nếu bây giờ em chết, Tây Châu sẽ không tha thứ cho em, anh cũng
không tha thứ cho em. Không ai tha thứ cho em hết.
Bỏ ngoài tai những lời lẽ hăm dọa, Nam Phong vẫn tiếp tục thều thào
trong những tiếng thở dốc.
- Giúp em…giúp em…chăm sóc anh Vũ… - Nước mắt nó bật ra, hòa tan
vào những vết máu – Giúp em…được không anh?
- Câm miệng. Anh cấm em nói những lời như thế. Hôm nay nếu em chết,
anh nhất định bỏ mặc cậu ta.
- Cảm ơn anh…Nhật Hy…cảm ơn anh…
Cô bé hơi mỉm cười vì nó hiểu người con trai này sẽ không bao giờ
để mình phải thất vọng.
Anh là người bạn tri âm, là người anh trai mà Phong vẫn luôn luôn
yêu quý.
Nó thật sự mong Nhật Hy sẽ tìm được một người con gái biết yêu
thương và trân trọng anh.
- Ở đây vẫn còn rất nhiều hồng tử. Anh tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
KHÔNG BAO GIỜ BỎ CUỘC.
- Nhật Hy. – Giọng nói điềm tĩnh bỗng từ đâu vang lên.
Một thằng nhỏ khoảng mười sáu tuổi đang chậm rãi đi đến.
Xung quanh nó lấp lánh ánh hào quang, tay còn lôi theo một kẻ trên
mặt lấm lem đất cát là Nguyên Khánh.
- Thầy? – Hy sững sờ nhìn hai người đang đứng trước mặt.
- Con còn định tiếp tục để cho tình cảm chi phối đến bao giờ? –
Thái Thượng Tinh dù trông như một đứa trẻ nhưng giọng nói lại hết
sức đĩnh đạc – Mọi chuyện xảy ra đều có ý nghĩa của riêng nó…Vạn
vật trên thế gian nà đều xoay quanh trục theo những quy luật nhất
định… Mỗi người từ khi sinh ra đều được định sẵn một số mệnh…
Tất cả mọi người, bao gồm thành viên của hai nhà hung và cát đều im
lặng lắng nghe, một chữ cũng không bỏ sót.
- Ý đồ của ta rõ ràng như vậy mà con vẫn không hiểu được là thế
nào?
Nhật Hy thả mình xuống đất trong bất lực.
Giờ phút này, thầy anh còn muốn giảng giải đạo lý gì nữa?
Chẳng lẽ người thật sự muốn Nam Phong phải chết?
- Một thành kiến có từ lâu đời không thể được hóa giải chỉ trong
một sớm một chiều. Con người ta cũng không thể tự nhiên giành được
sự tín nhiệm. Cái xấu đôi khi cũng cần dùng vào việc gì đó… - Từng
lời lẽ vang lên như thầm vạch ra cho anh ý nghĩa tiềm ẩn. - Tất cả,
Nhật Hy à, tất cả đều cần phải có một quá trình…
Có phải thầy đang muốn ám chỉ, tất cả những việc xảy ra từ trước
đến giờ đều nhằm một mục đích nhất định?
Hy trở thành ngôi sao của Phong, rơi khỏi bầu trời và để lại một
mẩu tinh thạch trong người nó. Chính điều này đã mở ra cho cô bé cơ
hội phát hiện sự tồn tại của hai nhà hung cát. Đồng thời cũng đưa
nó đến bên cạnh Tây Châu. Nam Vũ cùng Đông Vân lần lượt trở thành
hung tinh chẳng phải cũng vì sự xuất hiện của Bùi Nguyên
Khánh.
Những việc hắn gây ra dù quả thật tổn hại đến Lãnh Diện Châu muôn
bề nhưng song song đó vẫn là khiến sự kính trọng của mọi người đối
với cậu ta tăng lên gấp bội. Việc Nam Phong mang thai đẩy Tây Châu
vào tình thế tiến thoái lưỡng nan nhưng lại tạo điều kiện cho hung
và cát tinh lần đầu tiên cùng hợp sức chiến đấu…
Tất cả đều móc nối với nhau theo quan hệ nhân quả.
Mỗi sự việc xảy ra đều có giá trị riêng của mình.
Nhưng kết cục chính là điểm nào?
Đông Vân, Tây Châu và Nam Phong đều đã gặp tử nạn.
Bốn phương Đông Tây Nam Bắc chẳng phải chỉ còn thiếu một mình Bắc
Hải Tinh anh thôi sao?
- Những người khác đều đã làm tốt vai trò của mình. – Lời nhận xét
càng khiến Hy thêm tin phán đoán của mình là đúng – Đại sự thành
hay không đều phụ thuộc vào con.
Haha.
Thì ra đến cuối cùng, anh vẫn chỉ là một con tốt. Một con tốt trong
ván cờ khắc nghiệt của số phận.
Cuộc đời Hy dường như sinh ra chỉ để làm bước đệm cho những sự việc
trọng đại khác.
Có lẽ, Thái Thượng Tinh quyết định nhận ba người bọn anh làm đồ đệ
cũng là có chủ đích từ đầu.
Hy đưa mắt nhìn Khánh đang nằm một đống dưới chân thầy mới bật cười
nhận ra sự thật chua chát.
Nhưng anh tuyệt nhiên không hề hối hận. Yêu thương và bảo vệ Nam
Phong là quyết định đúng đắn nhất trong đời Hy.
- Hãy suy nghĩ cho thật kỹ. - Thái Thượng Tinh lại trầm tĩnh cất
lời – Điều mà mẩu đá kia thật sự mong muốn là gì…
Tinh thạch trước nay đều tìm cách quay về hồng tử của Hy.
Nếu hồng tử đó nằm ngay trong cơ thể Nam Phong thì nó sẽ không còn
muốn đi đâu nữa.
Tại sao trước nay anh chỉ nghĩ đến việc không cho tinh thạch trở về
mà chẳng bao giờ tìm cách đem hồng tử của mình đến gần nó. Nhưng
phải làm sao để Nam Phong không nghi ngờ, để cô bé có thể thanh
thản sống tiếp khoảng đời còn lại?
Tình thế quá khẩn cấp, không còn nhiều thời gian để suy nghĩ. Nhật
Hy phải hành động ngay thôi.
- Nhật Hy, cậu mang em gái tôi đi đâu? – Nam Vũ thấy anh bất ngờ ôm
lấy Nam Phong đứng dậy thì vội vàng đuổi theo.
Hy nhanh tay bắt lấy một hồng tử còn sót lại rồi ném lại cho anh
một câu:
- Nếu muốn nhìn mặt em gái, tốt nhất đừng làm phiền tôi trong một
tiếng đồng hồ. - Ánh mắt tái tê nhìn khắp những người có mặt như từ
biệt – Sau một tiếng ấy, hãy đến nhà cũ của mọi người. Nam Phong
tuyệt đối được bình an vô sự.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
ĐẠI KẾT CỤC
Tiếng chuông leng keng trong gió cùng hương thơm dịu nhẹ khiến Nam
Phong cảm thấy rất dễ chịu.
Cô bé có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài. Dài đến nỗi cơ thể
cũng không muốn vận động.
Hình như trời đang mưa nên không khí có vẻ khá mát mẻ.
Phong từ từ hé mắt nhìn quanh.
Nó thấy mình đang ở trong một căn phòng sơn trắng. Trên trần nhà là
hình ảnh của bầu trời xanh với những đám mây xốp trôi bồng bềnh. Âm
thanh nghe được lúc nãy là của một chiếc chuông gió màu nâu treo
trên cửa sổ.
Ngoài trời quả thật đang mưa. Những giọt nước nhỏ li ti bay lất
phất giữa buổi trưa gay gắt.
Cô bé đang tìm cách ngọ nguậy thì cánh tay vô tình chạm phải một
làn da vô cùng mềm mại, non nớt.
Tiếng ư ử nho nhỏ khẽ vang lên khiến trái tim Phong muốn ngừng
đập.
Bên cạnh nó lúc này là một đứa bé trai chừng bốn tuổi đang nằm
thiêm thiếp. Mái tóc đen của nó nhẹ rủ xuống vầng trán, trông cứ
hệt như… hình ảnh Tây Châu khi ngủ. Làn da trắng hình như đang phát
ra tia sáng óng ánh tại vị trí vô tình bị những tia nắng chiếu
vào.
Đứa trẻ này hoàn toàn không bị ảnh hưởng trước sự hiện diện của mộ
quang.
Còn chưa hết bàng hoàng thì Phong lại tiếp tục nhận thức thêm sự
tồn tại hai “nhân vật” bí ẩn.
Trong góc khuất ở đầu giường, nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới,
có một người đàn ông đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gỗ. Đầu anh
ta hơi cúi về trước, giống như là đang ngủ. Vòng tay âu yếm ôm lấy
cơ thể bé nhỏ của một đứa con nít mặc váy.
Cô bé ngồi trong lòng người đàn ông, mặt áp sát vào trước ngực anh
ta, cánh tay nhỏ cũng yêu thương ôm lấy thân thể to lớn. Mái tóc
bồng bềnh của nó đẹp như mây trời, nhưng gương mặt lại hoàn toàn bị
vòm ngực rộng lớn kia che khuất.
Chuyện gì đang xảy ra? Nam Phong ngỡ ngàng đến mức sặc to một
tiếng.
Nó hốt hoảng nhìn quanh, lòng thoáng mừng vì nhận ra cả hai đứa trẻ
đều chưa bị mình làm cho thức giấc.
- Chào em. – Người đàn ông ôm đứa bé gái không biết đã rời khỏi ghế
từ lúc nào.
- Anh… - Cô bé chớp mắt liên tục, trong miệng như bị mắc nghẹn -
…Anh…
- Thế nào? Mới ngủ hai tháng đã quên mất anh là ai rồi sao?
- Hai tháng? – Phong bối rối đưa tay vò vò mái tóc của mình – Em
nhớ mình chỉ vừa…
- Vừa làm gì? – Châu dịu dàng ôm con ngồi xuống bên giường rồi mỉm
cười nhìn nó.
- Có thật là anh không? – Cô bé rụt rè đưa tay sờ nhẹ gương mặt
anh, ánh mắt vẫn đầy vẻ nghi ngờ - Em không nằm mơ chứ?
- Em đang mơ một giấc mơ cả đời.
Tây Châu bật cười, tay không quên vuốt má Phong nhè nhẹ.
Đứa trẻ trong lòng cũng bất ngờ cựa mình rồi nũng nịu ôm lấy anh
thật chặt.
Nửa gương mặt lộ ra của nó lúc này mới thật khiến cô bé sửng
sốt.
Nam Phong có cảm giác trước mắt chính là tấm hình của bản thân lúc
bé.
- Nó quá giống em. – Châu không đợi Phong lấy lại bình tĩnh đã khẽ
lắc đầu, tay xoa xoa tấm lưng của đứa trẻ - Không chịu ngủ một mình
mà chỉ đeo anh suốt.
- Chuyện…chuyện gì …đang xảy ra ở đây vậy?
- Em không chỉ cứu mạng anh mà còn mang đến hai món quà vô giá
này.
Cử chị dịu dàng Châu dành cho cô bé kia thật khiến Phong có chút
ganh tị. Nó chưa từng thấy anh yêu thương và ôm ấp một “người khác
giới” nào như thế trừ bản thân mình.
Đứa con trai nằm kế bên cũng đang bắt đầu nhích lại gần Phong trong
vô thức.
Bàn tay thằng nhỏ nhẹ để lên tay nó, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng tạo ra
cả một cơn chấn động.
- Hôm đó, Nhật Hy đã dùng rất nhiều hồng tử của cát tinh đã chết để
biến em thành hung tinh. Nhưng thử hết cái này đến cái kia mà cơ
thể em vẫn một mực kháng cự. Cậu ấy rất thông minh liền tìm ra cách
đưa em về nhà – Châu hơi nhíu mày rồi gãi nhẹ trên trán - Nhật Hy
nói đó là nơi em có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc. Sức mạnh của ngôi
nhà đó đối với em là vô biên. Cậu ta mang em đi cùng với hồng tử
cuối cùng còn sót lại và dặn mọi người không được đi theo làm
phiền.
- Và việc làm đó đã thành công?
- Ừ, em chỉ có ngủ mà chẳng cần ăn uống gì hết. Sau khi anh tỉnh
dậy, Quang Minh mới nói lại rằng Nhật Hy bảo anh đến nhà để đón em.
Khi anh vào đến nơi thì chỉ thấy em nằm thở đều đặn trên giường còn
cậu ta thì chẳng rõ tung tích.
- Anh ấy không sao chứ? – Phong bắt đầu suy nghĩ lung tung. Anh
Nhật Hy không phải là người có thể thản nhiên bỏ lại nó ở đó – Có
khi nào…Có khi nào?
- Đừng hốt hoảng. Cậu ta để lại cho em lá thư này – Châu nhoài
người về phía tủ rồi lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Phong không hỏi thêm điều gì khác mà vội vàng mở ra xem.
Nét chữ nghiêng ngiêng của Hy lập tức hiện ra với những lời nhắn
nhủ thật chân thành và tha thiết:
"Nam Phong thân mến!
Anh vốn định chờ đến khi em tỉnh lại nhưng rất tiếc đã đến hẹn về
trời. Mong em sẽ thông cảm và không trách anh vì đã ra đi mà không
có một lời từ biệt. Bây giờ mọi chuyện đã ổn định, anh tin em sẽ
được sống những tháng ngày hạnh phúc
Còn nhớ hôm đó, nhờ dòng chữ của Hoàng Lâm mà bọn anh mới tới kịp
lúc để cứu em và tất cả mọi người. Thân phận hung tinh của Nam Vũ
đã kêu gọi những hung tinh từng mang ơn Tây Châu đến trợ giúp. Lần
đầu tiên trong lịch sử, bọn anh và họ đã cùng nhau sát cánh trong
một trận chiến sinh tử. Thiết nghĩ những kẻ cứng đầu nhất cũng
không thể phủ nhận sự thật này.
Nguyên Khánh là cát tinh lại đi cấu kết với mộ quang, nhẫn tâm ra
tay giết hại đồng loại của mình. Trong khi đó, hung tinh lại bao
dung độ lượng đi cứu giúp những người hàng trăm năm qua vẫn không
ngừng truy giết họ. Cái chết của Đông Vân và Phi Vũ càng chứng tỏ
họ đáng được mọi người tôn trọng vì phẩm chất tốt đẹp của
mình.
Xấu và tốt luôn luôn có sự đan xen và giằng co. Thật khó để tuyệt
đối hóa mọi thứ. Dù không nói ra nhưng anh biết sự việc này đã để
lại trong lòng mọi người rất nhiều suy nghĩ.
Đây là khởi đầu tốt cho ý định mà em và Tây Châu vẫn ấp ủ. Đó giống
như xô nước lạnh, tuy chưa thể dập tắt ngọn lửa nhưng cũng đủ làm
cho nó yếu đi. Ít ra, bây giờ hai người đã không còn cô độc.
Cần phải có rất nhiều thời gian để thay đổi một lối mòn trong suy
nghĩ. Nhưng anh tin với bộ óc sáng suốt và ý chí sắt đá của Tây
Châu, mọi thứ đều có thể. Biết đâu lần xuống trần tiếp theo, anh sẽ
có thể ngồi trò chuyện vui vẻ với một nàng hung tinh xinh đẹp nào
đó mà không bị ai nguyền rủa.
Cát tinh hiện đang có mặt ở khắp nơi trên thế giới. Điều em và Tây
Châu muốn làm, tạm thời chỉ mới có tác dụng đối với những người
sống trong khu vực quanh đây thôi. Muốn suy nghĩ đó trở thành phổ
biến thì anh nghĩ cả hai cần phải đến nhiều nơi hơn nữa. Hãy làm
cho cát tinh khắp mọi nơi đều hiểu rằng tiêu diệt kẻ xấu cũng là
một cách để bảo vệ người tốt. Hãy tập hợp những hung tinh khốn khổ
và bảo vệ họ. Thành phố Biên Hòa sẽ trở thành mái nhà chung đầu
tiên cho thành viên của hai nhà hung cát.
Về phần em, Nam Phong. Đừng bận tâm việc mình trở thành hung tinh
sẽ bị xa lánh và hắt hủi như thế nào. Đây có lẽ là một thuận lợi
chứ không phải khó khăn. Em sẽ dễ dàng tiếp cận và thuyết phục hung
tinh hơn Tây Châu cũng như tất cả những cát tinh khác. Họ sẽ ít đề
phòng với em vì dù sao cả hai cũng là đồng loại.
Khi hung tinh bắt đầu tin tưởng thì danh tiếng và vị thế của Tây
Châu lại rất cần thiết. Tiếng nói của anh ấy không chỉ có giá trị
đối với những cát tinh khác mà còn tạo ra sự an tâm cho hung tinh.
Dù sao lời hứa từ một cát tinh lẫy lừng cũng đáng để họ thử tìm
kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Em và Tây Châu dường như có mặt trên đời là để bổ xung cho nhau.
Khi con của hai người được sinh ra, nó sẽ trở thành ngôi sao đầu
tiên không xuất hiện từ niềm tin hay sự chiếm đoạt mà là tình yêu
thật sự. Điều này theo anh thấy lại là một thuận lợi nữa mà chúng
ta đang có. Còn gì thuyết phục hơn khi tận mắt nhìn thấy sản phẩm
của tình yêu giữa hai kẻ thù truyền kiếp? Cả cát tinh và hung tinh
đều không muốn làm hại nó vì trong đứa trẻ này có một phần của họ.
Lúc nào thấy cô đơn, em hãy nhìn lên bầu trời và anh sẽ là ngôi sao
sáng nhất.
Anh thật sự hy vọng khi con em lớn lên sẽ có được sự thông minh,
bản lĩnh và lòng bao dung như cha mẹ. Đồng thời, nó cũng nên tự hào
về xuất thân của mình chứ không được lấy đó làm điều để tự ti, xấu
hổ. Không ai có thể xem thường nó khi nó biết tự xem trọng mình.
Hãy nói với con rằng: Đừng quá bận tâm đến việc khi sinh ra nó là
ai mà điều quan trọng là nó đã sống như thế nào…