Phong thật sự không dám và cũng không thể tin điều đó.
Nhớ lại mỗi lần gặp Châu, lúc hôn anh, hoặc đơn giản chỉ là nghĩ
đến anh ấy...cô bé đã thấy phấn chấn lạ thường. Cảm xúc dâng trào
đến nỗi nhiều khi không thể kiểm soát được. Là nó vui hay đứa trẻ
trong bụng đang mừng rỡ khi cảm nhận được sự hiện diện của ba
mình?
Nhưng Lưu Thủy nói điều đó chỉ xảy ra đối với hung tinh và cát tinh
mà thôi. Còn Phong đâu phải là thứ nào trong hai thứ ấy. Nó chỉ là
một hồng tử có ý thức. Làm sao gặp phải tình huống đó được.
“Mình cá với bạn là trên đời này chưa từng có con gì giống như
vậy"
"Mình không muốn nó phải gánh chịu sự căm ghét và truy giết của cả
hai phía”
“Không có một cát tinh nào mà không được sinh ra từ niềm tin và hy
vọng của con người. Cũng như bất cứ hung tinh nào cũng được tạo nên
từ việc chiếm đoạt hồng tử của kẻ khác. Con mình nếu sinh ra sẽ nằm
ở loại nào trong hai loại ấy? Nó không thể là quái vật”
Cái rùng mình của Phong khiến Tây Châu bắt đầu chú ý. Tại sao trời
lạnh thế này mà trán nó lại toát mồ hôi hột ? Bàn tay nhỏ trong vô
thức đã bấu chặt lấy cái mền đang phủ trước ngực. Anh vừa tính cầm
lấy đã giật mình nhận ra cơ thể ấm áp của cô bé trong chớp mắt đã
trở nên lạnh toát.
- Nam Phong, em không sao chứ? - Châu vội vàng sờ lên trán Phong -
Trong người có phải không khỏe?
Nó không trả lời mà bất ngờ vùng dậy, hai cánh tay vươn ra, ôm cổ
anh chặt cứng.
Hai dòng nước mắt trong suốt cứ thế chảy ra, làm ướt đẫm bờ vai anh
ấy.
Cô bé hãy còn quá nhỏ để làm mẹ, huống chi đứa trẻ nó đang mang
trong người lại không bình thường như bao đứa trẻ khác.
- Chuyện gì vậy? - Châu sốt sắng dỗ dành - Em mà cứ như thế...anh
chết vì vỡ hồng tử mất thôi.
- Tây Châu…Em… - Nó nghẹn ngào -…Em…
Phong không muốn sinh ra quái vật. Cô bé không thể tiếp tục gây cho
người mà nó yêu thương thêm rắc rối nào nữa.
Có lẽ Lưu Thủy nói đúng, chỉ cần ngồi dưới ánh nắng một buổi thôi.
Sau đó, tất cả cơn ác mộng này sẽ biến mất.
- Em yêu anh…- Phong vội vàng vùi mặt vào cổ áo Châu, nức nở
-...Những việc em làm cũng vì yêu anh...chỉ vì yêu anh mà
thôi.
- Anh biết...Anh biết điều đó mà...
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. Mặc dù đã cố gắng tỏ ra dửng
dưng nhưng Nam Phong vẫn không thể phớt lờ sự vui vẻ của đứa con
trong bụng khi được ở gần ba nó. Lúc Tây Châu ôm lấy Phong, cô bé
đã biết cảm giác hạnh phúc mà nó đang có là của hai người chứ không
phải một.
- Em có chuyện này muốn hỏi anh. - Nó cố gắng phớt lờ.
- Chuyện gì vậy?
- Anh có thể giúp em hỏi anh Nhật Hy xem chủ nhân của anh ấy là ai
không?
- Tại sao em lại thắc mắc vấn đề này?
- Vì em nghĩ anh ấy rất có thể là ngôi sao do chính em tạo
ra.
- Sao?
Phong liền đem mọi chuyện kể lại với Tây Châu. Nó kể rất tỉ mỉ,
không bỏ sót một chi tiết nào. Vì anh không chỉ là người cô bé yêu
mà còn là một trong những người mà nó tin tưởng nhất. Ngoài Châu
ra, Phong thật sự không biết phải nhờ ai.
Câu chuyện càng mở ra càng khiến cho nhiều vấn đề được sáng tỏ.Vì
Nhật Hy là ngôi sao may mắn của Nam Phong nên cậu ta mới muốn tìm
cách giấu nó. Nếu để thân phận bị tiết lộ, Hy sẽ lập tức biến mất.
Vì là ngôi sao của Nam Phong nên cậu ta không thể thổ lộ tình yêu
với cô bé. Việc âm thầm rút lui hẳn cũng xuất phát từ lí do này.
Chàng trai đó vì sao lại gặp phải nhiều bất trắc như thế?
Cũng may là trước giờ Nam Phong chỉ mới nghi ngờ chứ chưa dám khẳng
định. Chỉ cần nó tìm được bằng chứng nào đó...Chỉ cần ai đó dại dột
nói cho cô bé biết...sinh mạng Hy coi như chấm dứt.
Như thế không được.
Châu thà phản bội lại lòng tin của Phong chứ tuyệt đối không thể để
cậu ta chết.
- Chuyện này anh cũng chưa nghe Nhật Hy kể
- Anh ấy không nói với anh người đó là ai sao?
- Không – Châu buột phải nói dối - Nhật Hy chỉ nói đó là chuyện đau
lòng nên không muốn nhắc lại.
Cần gì cậu ta nói. Câu chuyện của Phong đã đủ để anh suy ra tất cả.
Ngay bây giờ, Châu đã có thể giải đáp ngay những thắc mắc trong
lòng nó. Nhưng vì sự an toàn của Nhật Hy, anh đành tiếp tục che
giấu cô bé.
- Em muốn gặp anh ấy. Anh có thể chuyển lời giúp được không?
- Được - Tây Châu nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu đáp - Anh
sẽ giúp em.
Nếu câu phủ định được thốt ra từ chính miệng Nhật Hy, Nam Phong
chắc chắn sẽ không còn nghi ngờ nữa. Cách này xem ra vừa đơn giản
lại vừa rất hữu hiệu.
- Sao mặt anh đột nhiên lại nhăn nhó như vậy? Có phải lại khó chịu
chỗ nào không?
- Ừ - Anh ấy đưa tay sờ lên lỗ tai – Thiết bị này đúng là rất hữu
dụng. Nhưng sử dụng nó liên tục làm anh nhức đầu quá.
- Những lúc không ở gần em, lỗ tai anh có còn chảy máu không?
- Có một chút.
- Vậy những triệu chứng khác thì sao? Có cái nào mới phát sinh hoặc
nặng hơn không?
- Em lại hỏi nhiều nữa rồi – Châu nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi nó
– Anh không có chuyện gì đâu. Đừng lo lắng nữa nhé.
Cô bé im lặng nhìn anh rồi gật đầu nhè nhẹ. Nó biết Châu chỉ đang
tìm cách trấn an mình. Nhưng nếu việc giả bộ an tâm của nó có thể
trấn an anh thì cô bé cũng chấp nhận.
Từ giờ, Phong nhất định phài để ý tới vết thương của Châu. Nhưng là
để ý trong bí mật, để ý một cách âm thầm.
- Bây giờ công chúa đã thấy đói bụng hay chưa? Anh thấy Đông Vân có
để ít đồ ăn cho em ở dưới nhà đó.
- Anh xuống ăn với em được không?
- Miễn là chị em không bỏ thuốc mê trong thức ăn – Anh ấy bật cười
đưa tay xoa nhẹ dưới cằm Phong – Tối nay anh còn nhiều chuyện phải
làm lắm đó
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
THÀNH THẬT VỚI CHÍNH MÌNH
Hôm nay là ngày cuối năm. Sàn nhà được hai chị em Vân lau sạch
bóng, đi đến đâu là nghe mùi thơm dậy lên đến đó. Mấy bó hoa mua
hôm qua đã được cắm vào lọ. Cái đem để trên bàn thờ, cái chưng
trong phòng khách. Trái cây thì sắp lên dĩa, sẵn sàng để đem
cúng.
Bác Ba đã nhận lời cho hai cậu học trò có lý lịch ghi trong hồ sơ
là “mồ côi cả cha lẫn mẹ” đến nhà mình cùng đón giao thừa. Vậy là
họ đã có thể công khai gặp nhau và cùng chờ đón giây phút thiêng
liêng, trọng đại nhất của năm. Tất cả đều có ý mời Nhật Hy nhưng
anh ấy đã từ chối, nói là có việc gì đó ở Vĩnh Long vẫn chưa làm
xong.
- Em đừng buồn – Tây Châu nhẹ nhàng ôm lấy vai Phong – Anh hứa sẽ
lôi cổ cậu ấy đến gặp em trong vài ngày tới.
- Không sao đâu – Nó lắc đầu cười nhẹ - Anh ấy càng lẩn tránh, em
càng tin vào giả thuyết của mình.
Câu nói đó của nó khiến tay chân Châu như rụng rời. Trong tương
lai, không biết còn việc gì có thể xảy ra. Anh tuyệt đối không thể
để Nhật Hy bỏ mạng một cách oan uổng như thế. Phải loại trừ suy
nghĩ này ra khỏi đầu Nam Phong, càng sớm càng tốt.
- Tin khẩn cấp – Quang Minh từ phía sau hối hả chạy ra – Thầy hiệu
trưởng lên.
Hai người vừa nghe xong đã lập tức đứng lùi ra xa cả thước.
Bác Ba xuất hiện gần như chỉ vài giây sau đó.
- Tây Châu, em lên đây. Thầy có mấy cuốn sách rất có ích cho kì thi
Học sinh giỏi cấp quốc gia sắp tới của em đó.
- Dạ - Anh ấy đưa mắt nhìn Phong thật nhanh rồi theo bác của nó lên
lầu.
Nhìn cái dáng cao cao gầy gầy của anh, cô bé thấy sao mà thương
quá. Hôm nay Châu mặc một cái áo sơmi màu đen, thắt cà vạt thật
lịch lãm. Trừ những lúc lãnh đạo mọi người tiêu diệt hung tinh, thì
thời gian còn lại ảnh quả là anh chàng hiền lành, dễ mến.
Mấy ngày nay thấy Châu dành nhiều thời gian cho mình, Phong cứ lo
nó đang làm anh ấy bị phân tâm. Không biết công việc thế nào mà
chẳng nghe Châu nói gì hết. Sóng gió quá thì vất vả. Nhưng cứ bình
yên mãi cũng làm cô bé thấy lo. Anh Vũ nói cái đầu nó hay nghĩ quả
không sai tí nào.
Phong thở dài đứng dậy, định sẽ vào bếp phụ chị Vân một tay. Nhưng
vừa bước đến cửa, nó đã thấy cảnh mà mình không nên nhìn thấy, nghe
được những điều mình không nên nghe.
- Coi chừng có ai đó nhìn thấy - Tiếng kêu hốt hoảng của Đông Vân
chợt vang lên
- Ba em bận chiếu tướng Tây Châu rồi, không rảnh rỗi xuống đây xem
hai đứa mình đâu - Giọng Quang Minh lại có vẻ đắc ý - Thay vào đó,
sao em không thừa nhận là mình đang sợ đi.
- Em thì sợ gì chứ?
Phong nép vào cánh cửa và thấy Vân vừa vội vàng quay lưng đi.
- Hãy đối mặt với cảm xúc của mình, Đông Vân à - Minh kiên nhẫn nắm
lấy tay chị - Em không cần lúc nào cũng phải tỏ ra bình tĩnh, ít
nhất là trước mặt anh. Em không biết là càng bối rối thì sức hấp
dẫn của em đối với anh càng lớn sao?
- Ý anh là em chỉ biết giả bộ trước mặt người khác?
Phen này thì chị ấy nổi giận thật rồi. Phong hiểu rất rõ con người
Vân. Điều anh Minh đang cố phân tích, nó cũng thông suốt. Chị Vân
thật sự luôn sợ để người khác nhìn thấy khuyết điểm hoặc thiếu sót
của mình. Trước giờ, chỉ luôn tìm mọi cách để che giấu điều đó.
Nhưng con người có mấy ai hoàn hảo?
- Ý anh không phải vậy. Anh chỉ nói em đừng tự xây một cái rào bao
lấy tình cảm của mình, đừng sợ để lộ những giây phút vụng về hay
lúng túng. Anh thừa nhận là mình đã từng hôn rất nhiều cô
gái...
Nghe tới đây, Đông Vân bỗng hậm hực nhìn Minh rồi thẳng thừng quay
lưng về phía anh. Tới giờ khoe thành tích rồi sao?
- ...Từ từ, nghe anh nói hết đã. Dù anh đã từng hôn rất nhiều cô
gái nhưng em cũng không nên vì thế mà tự ti hay xấu hổ. Anh biết,
đây có lẽ là nụ hôn đầu tiên của em. Anh biết, em có thể rất vụng
về hoặc... thiếu kỹ thuật...
Chậc, Phong đứng ngoài nghe mà sốt cả ruột. Sao Quang Minh cứ liên
tục đổ thêm dầu vào lửa thế này? Mỗi câu anh nói ra đều chứa đừng
những từ khó nghe khôn tả. Anh ấy không thấy mặt chị Đông Vân càng
lúc càng đỏ hơn sao.
-...Nhưng điều quan trọng không nằm ở đó... - Chậm rãi xoay người
Vân về phía mình, Minh giật mình nhận ra hai khóe mắt chị đầy nước
- ...Hạnh phúc nhất chính là được ôm trong tay cô gái mình yêu,
được hôn người mà mình thật sự quý trọng...
Vân hình như không hề bị những lời lẽ ngọt ngào kia làm cho rung
động mà chỉ thấy nước mắt chảy xuống mỗi lúc một nhiều hơn. Gương
mặt nhỏ xinh phút chốc đã đỏ lên trông thấy.
- Anh không chừa cho em chút tự trọng nào cả - Chị bất ngờ khóc
thành tiếng khiến anh Minh phát hoảng.
- Không phải, anh chỉ đang tìm cách để cuộc sống của em được thoải
mái hơn. Anh biết em cũng có lúc mệt mỏi vì luôn phải tỏ ra hoàn
hảo. Nhưng điều đó không hề khiến anh cảm thấy chán ghét em mà chỉ
ngày càng thương em hơn, muốn được chăm sóc và bảo vệ em hơn mà
thôi.
- Trước giờ, chưa ai nói với em những lời đó - Chị lại nức nở đưa
tay dụi mắt - Chưa ai...chưa ai lên án...lên án cách sống...của em
như thế...
- Được rồi, được rồi. Đừng khóc nữa mà, tiểu bảo bối - Minh lúng
túng rút khăn lau nước mắt cho Vân - Anh hứa sau này không nhắc đến
chuyện này nữa. Chỉ cần em thấy vui...
Trong khi anh chàng to xác trong kia đang cuống cuồng tìm cách dỗ
dành người đẹp thì Phong lại thấy rất thỏa nguyện. Vì nó hiểu được
phản ứng lúc này của Đông Vân. Nếu thật sự giận dỗi vì những lời lẽ
rất...thật lòng kia, chị ấy từ lâu đã không còn đứng đây nữa.
Những điều anh Minh nói, chị Vân có lẽ cũng nhận thấy từ lâu. Nhưng
lại không có đủ can đảm để đối mặt. Nay đột nhiên có người moi hết
khuyết điểm của chị ra phân tích, Vân nhất thời không ngăn được uất
nghẹn mà thôi.
Hy vọng sau cuộc đối thoại này, khoảng cách giữa hai người họ sẽ
ngày một thu hẹp.
Cô bé lẳng lặng quay đi khi thấy Quang Minh đang từ tốn cúi mặt
xuống gương mặt ướt đẫm của Đông Vân. Có lẽ Phong cũng nên chuẩn bị
tinh thần gọi anh là anh rể đi là vừa.
GIAO THỪA ẤM ÁP
Nó đánh một vòng ra sân, lòng nhẹ nhàng như kẻ đang lạc bước trên
tiên giới. Gần đây không có con yêu tinh nào tìm tới nên cuộc sống
của Phong cũng yên bình hơn trước.
Trời đã về khuya nhưng không khí vẫn rất ồn ào, náo nhiệt. Ai cũng
muốn thức đến 12h để đón mừng năm mới. Khu vườn giăng đầy những sợi
dây đèn lấp lánh màu sắc. Những cái cây sáng rực, mặt hồ lung linh
ánh sao càng làm khung cảnh thêm thơ mộng. Tiếng đàn dương cầm từ
trên lầu vọng xuống khiến Phong vô cùng xúc động.
Nó nhận ra bản nhạc này.
Anh Vũ vẫn thường chơi mỗi khi tết đến. Nhưng đó là lúc ba má còn
sống. Đã nhiều năm rồi mới được nghe lại khiến cô bé thấy mình như
được sống lại khoảng thời gian trong quá khứ. Phong xoay người về
phía căn nhà và ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng anh. Nam Vũ đang
mặc bộ đồ do nó mua cho và đánh đàn rất hăng say. Cuối cùng, anh ấy
cũng không tìm cách lẩn trốn và chối bỏ những kỉ niệm hạnh phúc của
gia đình nữa. Điều này khiến cô bé mừng đến rơi nước mắt.
Nhưng bản thân Phong có phải rất hèn nhát? Nó sắp sửa ra tay phá
hủy một gia đình nhỏ do chính mình và Tây Châu gây dựng. Cô bé sắp
sửa giết chết giọt máu của anh, đứa trẻ mà vừa thành hình đã yêu
quý anh hệt như nó.
Không ai có thể cho Phong lời khuyên.
Không ai có thể giúp cô bé.
Có lẽ nó cần phải mạnh mẽ hơn. Không thể tiếp tục nuôi suy nghĩ sẽ
nương tựa vào Châu hay bất cứ ai khác. Tự quyết định những việc có
liên quan đến mình là cách tốt nhất để không trở thành gánh nặng
cho mọi người.
- Em không sợ lạnh sao? – Tây Châu bất ngờ choàng lên người Phong
chiếc áo khoác đen của chính mình.
- Anh đứng đây từ lúc nào? - Nó tá hỏa khi nhận ra sự hiện diện đầy
bất ngờ này.
- Đủ lâu để nhận ra em đang bị lạnh – Anh ấy vòng tay qua người cô
bé để kéo nó sát lại gần mình
- Cảm ơn anh.
- Có phải em đang nhớ ba má?
Tây Châu vừa tựa đầu lên mái tóc Phong đã khiến cảm giác phấn chấn
trong nó trỗi dậy.
- Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình, em nhé.
- Chúng ta? – Cô bé nắm ấy cánh tay anh, hỏi lại.
- Phải. Anh và em nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc.
Câu nói chợt khiến lòng Phong tê tái. Nếu Tây Châu biết nó đang
mang trong người giọt máu của anh thì anh ấy sẽ phản ứng như thế
nào? Đó là niềm vui hay một nỗi bất hạnh? Dù sao ảnh cũng không hề
nghĩ đến chuyện nó có thể hiện diện trên đời này. Nếu mất đi cũng
chẳng có gì phải đau khổ.
- Anh sao thế? – Nó hỏi khi thấy Châu gục mặt lên vai mình.
- Đầu anh đau quá!
Một dòng máu đỏ lại bắt đầu chảy ra từ lỗ tai anh.
- Lên phòng em nằm nghỉ tí đi – Phong lập tức xoay người lại để đỡ
lấy Châu - Em sẽ giúp anh tìm thứ gì đó để băng nó lại.
Cô bé nhanh nhẹn quàng tay anh ấy qua vai mình rồi dìu Châu đi vào
nhà. Động tác thuần thục như những người đã quen sống trong các
tình huống khẩn cấp.
Phong để anh nằm xuống giường và bắt đầu đi kiếm dụng cụ. Nó biết
anh ấy rất đau nhưng đang cố chịu đựng. Sao cứ phải vất vả như thế?
Nếu khó chịu thì cứ la, cứ nhăn nhó đi. Có chết gì đâu chứ?
Phong đưa tay tháo cái máy gắn trên tai Tây Châu để lau đi vết máu.
Anh ấy hơi mím môi nhưng vẫn nằm im như một đứa trẻ. Cô bé cố gắng
làm thật nhanh rồi lấy gạc sạch băng lại. Sau đó, nó xuống nhà
nhúng ướt chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán
Châu.
Tại sao đến giờ này mà vết thương vẫn chưa lành? Phải làm sao thì
anh ấy mới có thể bình phục hoàn toàn? Mấy ngày nay thấy Châu nói
cười vui vẻ, Phong cứ tưởng đâu lỗ tai của anh đã gần như khỏe hẳn.
Ai ngờ lại nghiêm trọng thế này. Nếu Tây Châu có bề gì, nó cũng
chẳng thiết sống nữa.
- Anh hãy ráng lên – Cô bé cố kềm nước mắt.
Mười giờ rồi mười một giờ cứ thế trôi qua. Tây Châu vẫn nằm lặng im
trên chiếc giường của cô bé.
Hình như anh ấy đang ngủ.
Cơn đau tạm rút đi để nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Anh Quang Minh
phải cứu vãn tình thế bằng cách nói với thầy rằng một người bạn của
Tây Châu vừa bị tai nạn nên anh ấy phải gấp rút vào bệnh viện. Nếu
không, chỉ sợ bác ba nghĩ lung tung rồi sốt sắng chạy đi tìm.
Chị Vân và anh Vũ cũng lén lên thăm mấy lần nhưng thấy ảnh lúc nào
cũng đang ngủ nên sau đó lại lẳng lặng đi ra. Chỉ có Nam Phong là
không dám rời chiếc giường nửa bước. Nó sợ khi Tây Châu tỉnh lại,
không thấy ai ở cạnh sẽ rất cô đơn.
- Nam Phong… - Anh ấy bắt đầu trở mình và gọi tên cô bé.
- Anh thấy sao rồi? – Nó lật đật cầm bàn tay anh, áp sát vào mặt –
Có đỡ hơn tí nào không?
- Nước…
- Được rồi. Đợi em xíu.
Phong nhào tới chụp lấy chai nước để trên bàn, đổ vội vàng vào
chiếc ly nhựa rồi quay lại giường. Cô bé luồn tay xuống cổ để đỡ
Châu ngồi dậy. Anh ấy có vẻ rất khát nên uống nhanh lắm. Nhiều lúc
còn ho sặc sụa. Dường như mỗi lần cát tinh bị thương là nước lọc
giống như thuốc bổ. Mấy lần chăm sóc anh Nhật Hy, Quang Minh rồi
bây giờ là Tây Châu, Nam Phong thấy đều có chung đặc điểm
này.
- Tai nghe của anh…
- Đây, của anh đây. – Nó liền đặt cái vật nho nhỏ màu đen vào tay
anh – Điếc một lát cũng có chết đâu mà sợ.
- Không nghe thấy gì sao bảo vệ em được? Lỡ như có con gì tìm đến
biết tính sao?
- Anh dựa vào đây đi – Cô bé nhanh nhẹn kê thêm một cái gối vào
thành giường.
Sau đó nó bay đến cửa sổ, mở toang hết cỡ và cột tấm rèm gọn qua
hai bên. Đã mười một giờ bốn mươi lăm rồi. Còn mười lăm phút nữa là
đến giao thừa. Trên bầu trời sẽ có rất nhiều pháo hoa. Phong không
muốn Tây Châu bị lỡ mất giây phút này.
Xong xuôi đâu đó, cô bé mới quay lại và ngồi xuống cạnh anh:
- Vậy là mình vẫn kịp cùng nhau đón giao thừa.
- Anh xin lỗi vì đã khiến em phải lo lắng.
- Em có lo lắng gì đâu – Nó chối bay biến – Chẳng phải bây giờ anh
đã tỉnh lại rồi sao?
- Nam Phong, em không…
Châu còn chưa kịp nói hết câu thì nó đã nhẹ nhàng đặt lên môi anh
một nụ hôn rồi khẽ khàng:
- Đừng xin lỗi em... Đâu phải ai cũng có cái quyền được lo lắng và
chăm sóc anh…
- Anh…
- Không cần nói gì cả - Cô bé tiếp tục ngã đầu lên vai Châu, thủ
thỉ – Em hiểu mà.
Cạ mặt mình vào cái đầu ngoan cố và bướng bỉnh của Phong, anh thấy
lòng dâng lên cảm giác ấm áp rất dễ chịu. Giả sử cô bé có là một
loại thuốc độc, một loại thuốc độc có hương thơm quyến rũ, Châu
cũng tình nguyện đón nhận. Dù người đời có mắng anh là một kẻ ngu
ngốc, Châu cũng cam tâm nhận lấy.
Cá tính này có phải quá trưởng thành so với tuổi của nó? Chẳng lẽ
vì từ nhỏ đã phải đối mặt với đau khổ nên trái tim Phong mới trở
nên sâu sắc và đằm thắm như bây giờ? Nhiều người vì quá thương tâm
mà tâm hồn bị hóa thành sỏi đá. Nhưng cô bé thì ngược lại. Bản chất
tốt đẹp càng khiến nó trở nên nhạy cảm và kiên cường. Càng tổn
thương, Phong càng dễ thấu hiểu cho nỗi đau của người khác. Người
con gái như vậy, Châu biết tìm đâu ra người thứ hai?
Chuông đồng hồ vừa điểm mười hai tiếng thì nhiều tiếng nổ lớn vang
lên. Pháo hoa được bắn lên trời và bung xòe giữa cuộc hội ngộ màu
sắc. Tiếng nhạc rình rang, tiếng mọi người la hét và chúc mừng vang
lên khắp chốn.
Trong căn phòng nhỏ trên lầu, có hai người đang hạnh phúc cùng nhau
đón mừng năm mới, năm bắt đầu của những sự kiện trọng đại, mở ra kỉ
nguyên mới cho hai dòng họ hung và cát.
Nam Phong nép sát vào người Tây Châu, lắng nghe tiếng hồng tử của
anh đang chuyển động. Bất giác, nó đưa tay sờ lên bụng mình và thấy
dường như có thứ gì đó cũng vừa nhúc nhích…
QUÁ CỐ CHẤP
Sáng mùng một, đường phố vắng tanh. Cơn gió lạnh tha hồ tung hoàng
khắp các nẻo đường. Trong không khí có một cái gì đó thật yên bình.
Ở đây chẳng có nhà của người thân nào trong gia đình Nam Vũ nên anh
có dịp ngủ thẳng cẳng. Tối qua thức khuya chơi đánh bài tới tận ba
giờ sáng mới chịu nghỉ. Người cùng chơi với anh ấy không phải ai
khác ngoài Quang Minh. Hai người họ cứ như thể được sinh ra là để
dành cho nhau. Chẳng những có rất nhiều điểm tương đồng mà còn được
liên kết thông qua một mối quan hệ khác. Quang Minh thích Đông Vân,
Đông Vân là chị của Nam Vũ mà Nam Vũ lại là bạn của Quang
Minh.
Tây Châu thì rời khỏi Phong từ tối hôm qua. Nó biết là anh còn
nhiều việc phải làm nên an tâm ở nhà đợi. Hơn nữa, trong đầu Phong
cũng lên sẵn một kế hoạch. Hôm nay, cô bé sẽ tự tay giải quyết mọi
rắc rối. Nó sẽ kết thúc nhanh vấn đề mới nảy sinh này mà không cần
đến sự giúp đỡ từ bất cứ ai khác. Lưu Thủy có thể một mình chịu
đựng, tại sao nó lại không? Đợi đến khi Tây Châu trở lại thì đứa
trẻ đã hoàn toàn biến mất.
Anh ấy mãi mãi cũng không biết đến sự tồn tại của nó, mãi mãi cũng
không bao giờ có thể trách Phong. Chỉ có cô bé tự trách mình, tự
đau đớn vì đã ra tay giết hại giọt máu của bản thân và người mà nó
yêu thương nhất. Cái giá ấy so với việc giảm đi bớt một gánh nặng
cho Châu xem chừng rất xứng đáng. Phong không biết rằng, trong khi
nó đang tự chuẩn bị tư tưởng cho mình thì người yêu của cô bé lại
đang bận làm “công tác tư tưởng” với một đối tượng khác.
- Tại sao cậu không chịu đến gặp Nam Phong? – Tây Châu xăm xăm tiến
lại – Cô bé đã nói cậu càng lẩn tránh càng chứng tỏ điều nó nghi
ngờ là sự thật.
- Như vậy thì đã sao?
- Nếu để Nam Phong biết cậu chính là ngôi sao may mắn của nó thì
cậu sẽ chết. Như thế vẫn chưa phải là vấn đề ư?
- Mình và con bé gặp nhau chỉ khiến mẩu tinh thạch trong người nó
thêm thèm khát thoát ra ngoài thôi.
Tây Châu chợt lặng thinh. Thì ra cuối cùng vẫn là vì sự an toàn của
Nam Phong. Nhật Hy thà chết cũng không muốn để cô bé gặp nguy hiểm.
Đối với anh ta, Nam Phong giữ một vị trí vô cùng quan trọng. Cho dù
người nó chọn là ai thì Hy vẫn dành trọn sự quan tâm và yêu thương
của mình cho cô bé. Một ngôi sao lại đem lòng yêu chính chủ nhân
của mình. Vì sao đã biết trước là không lối thoát mà vẫn cứ đâm đầu
vào như thế?
Nhật Hy ngồi trên ghế và đưa tay ôm mặt. Mấy ngày qua anh ấy cứ
trằn trọc suy nghĩ xem có cách nào để kéo dài mạng sống cho Nam
Phong không. Đền nỗi bây giờ hai hốc mắt hỏm sâu, quần thâm hiện rõ
mồn một.
Trông Hy hốc hác và tiều tụy đi hẳn.
Tây Châu lặng lẽ đi đến và vỗ nhẹ lên vai anh:
- Nếu Nam Phong biết mấy ngày nay cậu vẫn luôn đi theo bảo vệ cô bé
mà không chịu gặp nó thì nó sẽ buồn lắm đó.
- Mình cũng chỉ có thể coi chừng cô bé từ xa. Mẩu tinh thạch đó
càng lúc càng trở nên nhạy cảm.
- Nhưng cũng không thể vì vậy mà đứng nhìn cậu chết. Chỉ gặp nhau
nói rõ một lần thôi mà. Hãy làm Nam Phong tin cậu không phải là
ngôi sao của nó. Sau đó, cô bé sẽ không còn nghĩ đến chuyện này
nữa. Cả hai người đều sẽ được an toàn.
- Tại sao lúc nào cậu cũng tỏ ra bình tĩnh như vậy? Cậu nói như thể
mọi thứ đều đơn giản. Tây Châu, mình không chấp nhận việc đem tính
mạng Nam Phong ra mạo hiểm đâu.
- Ai nói với cậu là mình xem thường mạng sống của Nam Phong? – Châu
vẫn nói giọng nhỏ nhẹ – Bình thường cậu vốn rất điềm tĩnh khi xử lí
công việc. Tại sao lần này lại nông nỗi như thế? Nếu cậu đến gặp cô
bé, mình sẽ ở đó và giúp cậu dùng phép thuật để giữ yên mẫu tinh
thạch trong người nó lại. Đâu nhất thiết phải chọn cách tiêu cực
này. Như vậy là thiếu trách nhiệm với bản thân, cậu hiểu
không?
- Anh Tây Châu! - Một cô gái chợt đẩy cửa vào phòng.
- Chuyện gì vậy?
- Bùi Nguyên Khánh đã trở về.
- Hắn còn đến đây làm gì? – Nhật Hy thoáng giật mình.
- Cho Nguyên Khánh vào đi – Tây Châu gật đầu ra hiệu – Còn cậu, tạm
lánh mặt chút được không?
Hy nghe xong lập tức biến mất. Châu biết anh ấy vẫn còn ở đâu đó
trong phòng, chỉ là anh không muốn để Khánh nhìn thấy Nhật Hy. Hắn
hay đa nghi lại ra tay rất tàn nhẫn. Lần trước nhờ may mắn mới giải
quyết được sợi xích trên chân Nam Phong. Nếu nay lại để cho hắn nắm
được điểm yếu nào khác của cô bé thì rắc rối to.
Nguyên Khánh lạnh lùng bước vào với vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như trước
giờ. Hắn đi ngang qua mặt Tây Châu rồi tự ngồi xuống một cái ghế
gần đó. Châu chẳng những không tỏ ra khó chịu mà còn bình thản ngồi
xuống vị trí đối diện rồi hất cằm hỏi:
- Cậu đến tìm tôi có chuyện gì?
- Thầy bảo tôi ở lại giúp anh.
- Giúp tôi? – Châu bật cười.
- Nếu không tin thì cứ tự đi hỏi – Hắn ta nhăn nhó – Anh nghĩ tôi
thích làm chuyện này sao?
- Dĩ nhiên là cậu không thích rồi – Nụ cười bí ẩn vẫn hiện diện
trên gương mặt anh – Nhưng thầy làm vậy hẳn phải có lý do.
- Tôi không biết.
Khánh khó chịu nhìn quanh. Vừa nghe đã hiểu hắn bị Thái Thượng Tinh
sai đi theo Tây Châu để học hỏi. Nhưng chẳng hiểu vì sao ngày trước
ông ấy lại đưa Khánh đến thay thế vị trí của Châu. Thái Thượng Tinh
chưa bao giờ làm việc gì mà không tính toán kĩ từ trước. Người muốn
Nguyên Khánh sau chuyện này mà nên người ư? Cái đó đã thuộc về bản
tính của hắn. Muốn thay đổi cũng không phải điều dễ dàng. Giờ thầy
đã giao Khánh cho Châu thì anh cũng đành cố hết sức mình
thôi.
- Cậu đến giúp tôi nghĩa là tôi nói gì thì cậu nghe nấy. Không được
cãi lại. Cũng không được tự ý làm điều gì khi chưa có lệnh.
- Biết rồi – Nguyên Khánh khoanh tay trước ngực, chân nhìm nhịp ra
vẻ sốt ruột – Nói xong chưa?
- Xong rồi – Tây Châu ngã người ra sau ghế - Cậu có thể ra
ngoài.
Hắn lập tức đứng dậy và sải những bước dài về phía cửa. Trước khi
đưa tay cầm lấy nắm cửa còn quay lại gửi gắm một câu:
- Chuyện của chúng ta chưa xong đâu. Tên vong ân bội nghĩa.
– Phòng của Thế Toàn vẫn còn trống. Cậu hãy đến đó mà ở
- Con át chủ bài vẫn còn đó. Một khi nó được tung ra. Tôi cam đoan
sẽ khiến anh sống không bằng chết
Ném cho Châu một cái nhìn đầy giận dữ, Khánh bước thật nhanh ra
khỏi phòng.
Hẳn là hắn vẫn còn hận anh thấu xương vì đã gây ra cái chết của Kim
Tinh. Bản thân Châu cũng không bao giờ có thể tha thứ cho mình vì
điều ấy. Dẫu biết đó là việc ngoài ý muốn nhưng sự thật anh vẫn nợ
Kim Tinh mạng sống này. Cho đến lúc chị ấy chết, Tây Châu vẫn không
có cơ hội để nói một lời cảm ơn. Đó là lỗi lầm, là nỗi đau lớn nhất
của anh.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Thế nhưng, Châu lại không thể để Khánh nắm được điểm yếu này của
mình. Rồi đây, hắn sẽ càng đem điều đó ra để đay nghiến Châu. Xét
về lý thì không sai nhưng nếu xét về tình…
Dù sao anh cũng đã mang tiếng máu lạnh từ trước đến giờ, nay có
thêm một chuyện cũng không hại đến ai. Quan trọng là phải giữ được
sự cứng rắn và làm chủ tình hình.
Nhật Hy lúc bấy giờ mới hiện nguyên hình trên chiếc ghế lúc đầu.
Ánh mắt anh nhìn Châu vừa có vẻ cảm thông vừa thoáng chút lo ngại.
Vốn biết Tây Châu rất mạnh mẽ nhưng gặp phải tình huống này thì đất
đá cũng phải thấy đau. Đau nhưng lại không được để cho ai
biết.
Hy bỗng nhớ đến lời của Thái thượng tinh trước đây. Thầy nói Tây
Châu là con người biết mềm nắn rắn buông, không bao giờ để cho tình
cảm kiểm soát lí trí. Còn anh tuy tư chất thông minh, học một biết
mười nhưng tình cảm lại mạnh hơn lí trí, khó mà làm nên việc lớn.
Khi Nhật Hy bắt đầu có mặt trên đời này thì Tây Châu đã sống gần
trăm năm. Có lẽ trải qua bao nhiêu sóng gió mới rèn luyện nên ý chí
sắt đá như vậy.
- Con người này thật nguy hiểm. Hắn sẽ không ngoan ngoãn ngồi đó mà
chờ lệnh đâu.
- Mình biết. – Châu khẽ gật gù - Nhưng chẳng còn cách nào khác.
Thầy đã muốn như thế…
- Hắn đang nắm giữ một điểm yếu của cậu, và điểm yếu này khiến hắn
tự tin hẳn…Mình tự hỏi nó có liên quan gì với việc bắt cóc em gái
Hoàng Lâm hay không.
Linh cảm liên tục cảnh báo Hy chuyện không hay đang giăng bẫy trập
trùng nhưng bản thân lại khó lòng xác định. Con át chủ bài Khánh
nhắc đến liệu có liên quan gì đến Nam Phong?
- Cậu không bắt hắn thả cô ấy được à?
- Làm sao có thể? Người hắn bắt là hung tinh. Mình biết lấy lý do
gì để hạ lệnh?
Quái gở, Nguyên Khánh làm gì với một con hung tinh còn sống
nhỉ?
Hay mục tiêu của hắn vốn không phải cô gái tội nghiệp mà là một
người khác?
- Phải thường xuyên để mắt tới gã này.
- Thế vấn đề chúng ta đang nói dở dang khi nãy thì thế nào?
- Vấn đề gì? – Câu hỏi bất ngờ của Châu khiến Hy thoáng ngơ
ngác.
- Vấn đề giữa cậu và Nam Phong. Mình thật sự không muốn phải mất ai
trong hai người.
- Để mình suy nghĩ thêm ít hôm đã.
- Cậu…cậu đúng là…một tên ngoan cố… - Tây Châu bắt đầu tỏ ra bực
bội.
- Cậu cũng có hơn gì mình đâu. Vết thương nặng thế mà không dám cho
Nam Phong biết.
- Chẳng phải cậu nói mỗi lần nó sử dụng sức mạnh hồng tử là mỗi lần
thúc đẩy mẩu tinh thạch bỏ đi sớm hơn sao?
- Thì phải rồi, cậu sợ Nam Phong dùng sức mạnh của nó để cứu mình.
Bởi vậy, thà chết cũng cố giấu cho bằng được. Không nói cậu ngoan
cố thì còn ai vào đây?
Hai người hậm hực nhìn nhau trong mấy giây rồi sau đó cùng hậm hực
quay đi. Ai cũng biết đối phương chỉ muốn điều tốt cho mình nhưng
không thể nào làm theo. Tất cả đều không muốn để Nam Phong gặp nguy
hiểm. Vì sợ tinh thạch bỏ trốn, Nhật Hy thì không dám đến gần trong
khi Tây Châu lại phải che giấu bệnh tật.
- Sao cậu không thử nhờ Đông Vân hoặc Nam Vũ xem sao? – Nhật Hy nói
mà vẫn quay mặt đi.
- Họ tuy trở thành hồng tử nhanh hơn Nam Phong nhưng vẫn còn rất
yếu – Châu thở dài cho hai tay vào túi – Ai biết được sau khi chữa
bệnh xong sẽ như thế nào?...Mình không muốn gây cho anh em họ thêm
rắc rối nào nữa.
- Nếu trong lúc đánh nhau mà bệnh của cậu tái phát thì sao?
- Vậy sao cậu không chịu để mình thử giữ chân tiểu tinh thạch? Mình
đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu
- Nãy giờ đang nói chuyện của cậu mà.
- Nhật Hy, mình không muốn nhìn thấy cậu chết.
- Mình cũng vậy đó.
- Nhưng tính tình Nam Phong chắc cậu cũng hiểu. Một khi cô bé đã
quyết định làm gì thì không ai cản nó được. Chỉ sợ ngày nào đó, nó
bằng cách này hay cách khác phát hiện ra mọi chuyện trước khi chúng
ta kịp ngăn cản…
- Chứ cậu nghĩ sẽ giấu được vết thương này trong bao lâu? Cậu mà
chết đi thì Nam Phong cũng không thiết sống nữa đâu…
- Đừng có lái sang chuyện của mình…
- Anh Tây Châu – Cô gái khi nãy lại ló đầu vào.
- Chuyện gì?
- Vừa phát hiện ra dấu vết của một sinh vật lạ trong thành
phố.
- Ở đâu?
- Gần công viên .
- Sinh vật lạ ư? – Nhật Hy quay phắt lại – Cậu nghĩ có khi nào nó
đến đây vì…
- Đừng nói nữa. Cậu qua chỗ Nam Phong còn mình tới đó xem sao. Gặp
nhau tại nhà cô bé nhé.
Vừa dứt lời thì cả hai cùng biến mất.
MÁU CHẢY RUỘT MỀM
Trời cũng đã xế trưa. Cái nắng gay gắt làm Hy thấy không dễ chịu
lắm. Cát tinh ít khi nào ra ngoài vào lúc này, chỉ trừ những trường
hợp thật cần thiết.
Nam Phong không có trong phòng. Nó cũng không ở nhà bếp hay phòng
khách. Nhật Hy nhìn khắp nơi một lượt rồi chạy ra ngoài xem thử.
Trên khoảng vườn hừng hực hơi nóng, cô bé đang đứng ngửa mặt lên
trời, hai tay dang rộng như muốn hứng lấy thật nhiều ánh nắng. Một
dòng nước mắt đang trào ra, lăn dài trên gương mặt nhăn nhó đầy đau
khổ.
Nó lại làm trò gì thế? Hy không thể nào hiểu nổi. Giữa trưa nắng
thế này, cô bé một mình đứng ngoài đó, không sợ ngã bệnh hay sao?
Phải có ai ra bảo nó vào nhà đi chứ. Anh thì không dám đến gần mà
chỉ có thể đứng từ xa quan sát.
Nhưng sao người Nam Phong lại run rẩy thế kia? Vì sao nét mặt cô bé
lại đau đớn như vậy?
Nó bị thương ở chỗ nào ư?
Nhật Hy nhìn mãi vẫn không thấy điều gì khác thường.
Nếu cứ thế này mãi thì sốt ruột đến chết mất…
Nhưng anh không phải đợi lâu để có câu trả lời. Phong bỗng bật khóc
rồi lao đầu chạy vào nhà, nước mắt ràn rụa. Nó vấp phải bệ cửa và
ngã nhào về phía trước. Hy thấy vậy thì quên cả việc giữ gìn khoảng
cách, nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô bé trước khi đầu nó lại đập
vào cái ghế gần đó.
- Nam Phong, em điên rồi sao?
- Anh Nhật Hy? – Hồn vía nó vẫn còn ở đâu đâu – Anh Nhật Hy…
- Bình tĩnh nói anh nghe đi. Đã có chuyện gì xảy ra vậy? – Anh ấy
nắm chặt lấy hai vai nó.
- Em không thể…Em thật sự không thể làm điều đó… - Cô bé vẫn lắc
đầu nguầy nguậy, nước mắt tuôn xuống như mưa.
- Làm gì? Nãy giờ em đứng ngoài đó là để làm gì hả? MAU NÓI ĐI ! !
!
- Em không thể giết chết nó… – Phong nức nở -…Chỉ cần nghĩ đến việc
nó là một phần của anh ấy thì em lại thấy yêu thương vô hạn…Nhưng
em không thể tạo ra nó để rồi lại biến nó thành quái vật… em thật
sự không muốn điều đó…
- Anh chẳng hiểu gì cả…Nãy giờ em gào thét chuyện gì thế? “Nó” là
ai? Liên quan gì tới em chứ?
- Hãy giúp em…Làm ơn giúp em cứu nó …
Nam Phong chỉ kịp nắm lấy cánh tay Hy mà nói mấy lời van xin đó
trước khi ngã ngửa ra sau. Anh ấy chẳng kịp suy nghĩ liền bế thốc
nó đem lên phòng. Đang yên đang lành, tại sao lại khóc lóc thảm
thiết thế kia? Lẽ nào anh và Tây Châu vừa rời xa Phong một chút đã
có rắc rối tìm đến với nó rồi sao?
Đặt cô bé nằm xuống giường, Hy vội vàng đóng hết các cửa sổ. Ánh
sáng này dường như cũng gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe cô bé.
Nó nằm rên rỉ trên giường trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hai tay
ôm chặt lấy bụng. Những giọt nước mắt trong suốt vẫn tiếp tục trào
ra làm ướt đẫm gối.
- Em cảm thấy trong người như thế nào?
- Em đau quá…
- Đau ở đâu? Ở đây à? – Anh đặt tay lên bụng nó.
Một luồng khí lạnh không biết từ đâu ra đang chuyển động liên tục
trong cơ thể Nam Phong khiến Nhật Hy sửng sốt.
- Làm ơn cứu con em… - Cô bé lại nắm lấy tay anh, mếu máo cầu xin -
…Anh làm ơn cứu con em với…
- Con em? – Hy bàng hoàng hỏi lại - … “Nó” là con của em sao?
- Em xin anh đừng để nó chết…Em xin anh…cầu xin anh…
- Được rồi, bình tĩnh đi Nam Phong…Anh sẽ không để mẹ con em có
chuyện gì đâu…
Anh ấy ra sức trấn tĩnh nó. Trong lúc này, yếu tố tinh thần giữ vai
trò vô cùng quan trọng. Không ai có thể cứu Nam Phong ngoài bản
thân cô bé. Đứa trẻ trong bụng có thể làm Phong đau đồng nghĩa với
việc nó đã bắt đầu có ý thức, bắt đầu nhận thức được suy nghĩ của
mẹ. Khi Nam Phong quyết định vứt bỏ cái thai này, cô bé đã chém hai
nhát rất đau vào thân xác cũng như tinh thần của đứa trẻ. Nó không
chỉ bị tổn thương mà còn rất sợ hãi. Cần phải khiến đứa bé hiểu
rằng đây chỉ là sai lầm của sự nông nỗi, phải cho nó biết mẹ nó
thương nó như thế nào.
- Em đã nghĩ ra sẽ đặt tên con là gì chưa?
- Cái gì? – Cô bé gần như gào lên.
Nhưng Nhật Hy đã giữ chặt lấy hai tay Phong, buột nó phải nằm im
trên giường.
- Em yêu thương nó, phải không?...Em không muốn nó chết…Vậy thì hãy
nghĩ đến việc khi nó chào đời, em và Tây Châu sẽ hạnh phúc thế
nào…Hãy cho nó biết là em muốn nó ở lại…rằng em sẽ không bao giờ
rời xa nó nữa…
- Em..
- Nghe lời anh. Tập trung suy nghĩ đi – Anh ấy nắm chặt lấy tay
Phong - Nhất định em sẽ làm được.
Nó thở hồng hộc, trên trán đẫm mồ hôi.
“Chúng ta nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc”, lời thủ thỉ của
Tây Châu lại vang lên.
Cảm giác hạnh phúc khi được nhìn thấy anh, khi anh mỉm cười đang
tái hiện một cách rõ rệt khiến những tia sáng hồng nhỏ nhoi bắt đầu
xuất hiện.
- Giỏi lắm… – Hy tiếp tục động viên - …Nghĩ tiếp đi….Tây Châu sẽ
thế nào nếu biết em đang mang trong người đứa con của cậu ta?…Chính
em là người đã biến cậu ấy trở thành cát tinh duy nhất được biết
cảm giác làm cha là như thế nào…Tây Châu sẽ càng yêu nó hơn vì
trong nó cũng có một phần của em…Rồi hai người sẽ có một cuộc sống
hạnh phúc…không lo lắng cũng không phiền muộn…Hãy cố gắng lên, vì
hai người mà em yêu thương nhất…
Những lời đó của anh khiến Nam Phong bắt đầu thở chậm lại.
- Ngay cả khi Tây Châu có từ chối sự hiện diện của đứa trẻ này…thì
em vẫn còn có anh… - Hy đau đớn nhìn xuống gương mặt xanh nhợt của
cô bé – …Em vẫn còn có anh mà…
- Nhật Hy.. – Nó đã thôi vùng vẫy mà nắm chặt lấy tay Hy - …Nhật
Hy…
Đây là lần đầu cô bé gọi tên anh.
Lúc sợ hãi và đau đớn nhất, nó cuối cùng cũng mở miệng gọi tên
anh.
Nếu không phải mấy ngày nay Hy vẫn tìm cách tránh mặt Phong, có lẽ
cô bé đã không phải tự đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy. Nó thật
sự bí lối, không biết nhờ vã hay cầu cứu ai. Còn anh thì ngày ngày
trông thấy những biểu hiện kỳ lạ mà chẳng hỏi han dù chỉ một chút.
Chỉ nghĩ đến thôi là Hy lại thấy thật căm giận bản thân mình.
- Dù con em sinh ra có là loại quái vật gì… - Hy hấp tấp hôn lên
bàn tay đang run rẫy của Phong - Dù cả thế giới này có quay lưng
lại với nó… …Anh vẫn thề sẽ chăm sóc và bảo vệ nó tới cùng…Anh thề
đấy…
Những tia sáng phát ra từ người cô bé mỗi lúc một trở nên rực rỡ.
Phong cố gắng suy nghĩ thật nhiều về cảm giác hạnh phúc mình từng
có, về tình yêu mà nó dành cho Tây Châu. Nó biết mình cần phải dũng
cảm hơn để bảo vệ cái gia đình bé nhỏ mà cô bé sắp cùng Châu xây
dựng. Anh ấy mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, Phong sẽ ở nhà chơi
cùng con. Hai mẹ con nó sẽ cùng vui vẻ, cùng nhau đợi anh về. Cuộc
sống thanh thản chẳng khác gì so với gia đình mà loài người vẫn
có.
Có thể đứa bé này sinh ra sẽ bị xem là quái vật nhưng Phong yêu nó
và cô bé biết Tây Châu cũng vậy. Nhật Hy đã hứa là sẽ hết lòng chăm
sóc cũng như bảo vệ con của Phong. Đứa trẻ này chưa kịp sinh ra đã
được nhiều người quan tâm như thế. Nó nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Phong còn muốn con mình nhận Hy làm ba nuôi, vì sự xuất hiện và
những lời anh nói đã giúp cô bé giữ lại đứa trẻ này. Mạng của nó và
con đều nhờ Hy mới chưa biến mất.
Gia đình họ bốn người sẽ cùng chăm sóc và yêu thương nhau mãi
mãi.
Phong đã quá ích kỉ khi tự quyết định mọi chuyện mà không hỏi ý
Châu. Dù sao anh ấy cũng là cha của đứa bé. Ảnh cũng có quyền được
biết, được quyết định…
Trong khi đó, tại công viên cách nhà nó không xa, Tây Châu đang bận
quan sát những hình thù kì dị trên mặt đất. Dấu vết dẫn đến hồ thì
mất hẳn.
- Con vật này biết bơi - Quang Minh gãi cằm nghĩ ngợi.
- Không những vậy, nó còn có thể leo lên cây– Tây Châu hất mặt về
phía cái cây bên kia hồ -Nhìn những dấu vết trên thân cây
kìa.
- Lúc leo lên cây, nó còn mang theo một vật gì đó – Thế Toàn bổ
sung.
- Có lẽ con vật này săn mồi dưới nước. Đêm đến ngủ trên cây. Còn
ban ngày…
- Nó vừa bay vừa di chuyển trên mặt đất à? – Quang Minh hào hứng
hỏi.
- Nó nhảy như chuột túi – Toàn trả lời gọn lỏn – Mà còn có thể nhảy
rất xa.
- Nhưng chuột túi đâu có leo cây, cũng không xuống nước được.
- Mình có bảo nó là chuột túi đâu. Tây Châu, anh nghĩ sao?
- Phải tìm hiểu xem nó đem cái gì lên cây đã.
Loáng một cái mà anh ấy đã biến mất khỏi vị trí lúc đầu và xuất
hiện trên cái cây lúc nãy. Châu cẩn thận vạch từng tán lá để tìm
kiếm. Nhưng nhiều phút trôi qua vẫn chưa thấy dấu hiệu gì khác
thường.
- Sao rồi, không tìm ra thứ gì hết hả?
- Chỉ thấy cái này – Tây Châu xòe bàn tay ra trước mặt hai chàng
trai.
- Nó là cái gì vậy? – Thế Toàn nhăn mặt – Một hột nhựa à?
- Trông nó giống cái nút áo hơn – Quang Minh nhận xét – Nhưng nút
áo gì lại ở tít trên cây?
- Điều này chứng tỏ con vật chúng ta đang tìm có thể đã đem xác ai
đó lên đây hoặc tệ hơn, nó có khả năng biến thành người.
- Hung tinh không xuống nước. Mộ quang và minh quang không thể làm
hại đến con người. Ngoài chúng ra vẫn còn loài sinh vật khác có thể
biến thành người sao?
- Chúng ta chưa nghe đến không có nghĩ là nó không tồn tại. Quang
Minh, cậu giữ lấy vật này và nhờ bạn bè mình tìm hiểu xem chủ nhân
của nó là ai.
- Được rồi – Minh gật đầu rồi vội vàng quay bước.
- Cử thêm vài người đến canh chừng nơi này – Châu quay qua Toàn,
dặn dò – Yêu cầu tất cả phải luôn đề cao cảnh giác.
Sắp xếp đâu ra đó, anh ấy mới lập tức đến nhà Nam Phong. Vừa bước
vào phòng đã trông thấy một bóng đen phóng thẳng về phía mình. Châu
theo phản xạ định chống trả nhưng nhận ra đó chính là Nhật Hy nên
lại thu tay. Thật không ngờ trong chớp mắt đã bị anh ấy túm lấy cổ
áo và đấm một phát vào mặt. Hai dòng máu nóng hổi lập tức lăn khỏi
cánh mũi…
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
CON CỦA CHÚNG TA
- Giao cho cậu chăm sóc Nam Phong mà cậu lại làm cho nó trở thành
thế này HẢ????? – Giọng nói như sấm lập tức truyền tới tai
Châu
- Thế này là thế nào? – Anh giận dữ hất văng bàn tay lại tiếp tục
túm lấy áo mình
Quả thật là quá đáng. Cú đấm vừa rồi Châu còn chưa kịp tính đã muốn
ra tay đánh anh nữa sao? Từ lúc vào phòng tới giờ, Hy nào có cho
Châu cơ hội để nhận thức tình hình của Phong đâu chứ.
- Nhìn những gì cậu đã làm đi! – Anh ấy lại xô mạnh anh về phía
giường – Chăm sóc Nam Phong là thế này ư?
Tây Châu theo trớn ngã nhào xuống cạnh Nam Phong. Cú đấm của Nhật
Hy lúc nãy thật sự vẫn còn khiến đầu óc anh choáng váng. Hơn nữa,
Châu cũng không có ý ra tay với Hy vì anh biết con người này sẽ
không vô cớ mà nổi giận.
Nằm trên giường là một cô gái xơ xác, hơi thở yếu ớt và không ngừng
phát ra những tiếng rên rỉ. Hai bàn tay ửng đỏ liên tục bấu chặt
lấy cái mền đang đắp ngang người. Những giọt nước mắt hình như vẫn
còn lấp lánh trên hàng mi cô bé.
- Chuyện này là thế nào?
- Con bé đã mang thai. – Hy tức tối gầm lên, tội của Tây Châu anh
thật sự không có cách nào để tha thứ - Nam Phong đã mang trong
người đứa con của cậu suốt mấy ngày qua mà cậu lại chẳng biết gì
hết.
- Mang thai ư? Không lí nào…Sao mình lại có thể không biết
được?
- Vì “Tây Châu điểm” không thể phát huy tác dụng với nguy hiểm do
chính cậu gây ra.
- Nhưng Nam Phong là một hồng tử. Lẽ nào cơ thể nó cũng âm
tính?
- Cát và hung vốn là một dương một âm. Bản thân Nam Phong lại là
một hồng tử. Cơ thể nó đương nhiên là lưỡng phân cực. Khi tiếp xúc
với loại nào sẽ lập tức biến đổi thành thứ ngược lại. Chuyện đơn
giản như vậy mà cậu cũng không nghĩ ra sao? – Nhật Hy thật sự mất
hết bình tĩnh - Trước đây chỉ mỗi mẩu tinh thạch thôi đã phiền phức
lắm rồi. Giờ lại thêm chuyện này – Anh đùng đùng bước về phía cửa -
Rắc rối là do cậu gây ra. Lo mà giải quyết đi!
Tiếng “Ầm” lớn vang lên cũng không đủ để Châu bừng tỉnh. Anh giống
như người vừa rơi xuống vực sâu. Cảm giác chới với, không cách nào
giữ lại…Chỉ có rơi và rơi…ngày một sâu thẳm…
“Em nghĩ…cơ thể em thấy vui… khi gặp anh”
“Những việc em làm cũng vì yêu anh...chỉ vì yêu anh mà thôi.”
Tại sao bây giờ Châu mới hiểu được câu nói đó của cô bé? Thì ra nó
đã nhận ra sự khác thường từ trước. Nhưng vì lí do gì vẫn giữ im
lặng? Lúc nào Phong cũng muốn một mình vượt qua khó khăn như thế
sao? Lẽ nào anh đáng sợ đến mức khiến nó không dám chia sẻ?
Mấy ngày nay, Châu vì mãi lo chỉnh đốn lại lực lượng mà quên để mắt
tới cảm xúc và những phản ứng khác thường của cô bé. Cả đời anh chỉ
biết đi bảo vệ người khác nhưng suýt nữa lại đánh mất người yêu và
con của chính mình.
Trách nhiệm này thật sự không thể quy cho ai khác.
Nhưng Nam Phong đối với Châu từ lâu đã không còn sự sợ hãi này. Mỗi
lời cô bé nói ra đều khiến anh cảm nhận được sự tin tưởng. Việc nó
quyết định giấu kín hẳn là do một nguyên nhân khác.
Đứa trẻ này nếu được sinh ra sẽ trở thành loại sinh vật gì? Trong
lịch sử hình như chưa từng nghe nhắc đến. Nếu đó quả thật là một
loại quái vật, Châu sẽ không còn lựa chọn nào khác là ra tay diệt
trừ. Sự thật này hẳn là Nam Phong cũng hiểu. Nhưng chẳng lẽ vì hiểu
được điều đó mà nó quyết định thay anh làm cái việc nhẫn tâm này?
Con còn chưa kịp sinh ra, tại sao cô bé lại hấp tấp như vậy? Mọi
chuyện đâu vẫn còn có đó. Nó nghĩ Châu sẽ không yêu thương đứa con
do chính cô bé sinh cho anh ư? Phong nghĩ Châu sẽ không tìm mọi
cách để chăm sóc và bảo vệ mẹ con nó ư?
Mọi người thường nói anh là một tảng băng lớn. Đúng vậy. Nhưng tảng
băng này từ khi gặp cô bé đã không thể tiếp tục là một tảng băng
nữa. Châu thừa nhận mình vẫn sẽ làm cái việc tàn ác ấy nếu cần
thiết. Nhưng khi còn hy vọng, dù chỉ là rất mong manh, anh vẫn
quyết không bỏ cuộc. Chỉ cần mọi việc còn nằm trong tầm kiểm soát,
anh thề sẽ không để bất cứ ai làm tổn hại đến nó.
- Anh phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm này? Phải làm gì để em đừng
làm điều gì dại dột như thế một lần nữa?
Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua mà cô bé vẫn chưa tỉnh dậy. Tuy sắc
mặt nó đã bắt đầu trở nên hồng hào nhưng hơi thở xem chừng vẫn rất
nặng nhọc. Nam Vũ có đến tìm mấy lần nhưng Châu phải nói dối rằng
Phong ngủ chưa dậy. Vào lúc này, tâm trạng anh đang rối bời nên
chẳng còn suy nghĩ được cách nói dối nào khác.
Buổi chiều, Đông Vân và Nam Vũ lại lên tìm Nam Phong. Tây Châu bí
nước quá đành phải bảo mình chuẩn bị đưa cô bé đi chơi, đến tối mới
về. Không biết hai người họ có nghi ngờ gì không, chỉ thấy nhìn
nhau cười tủm tỉm rồi lặng lẽ quay bước.
Màn đêm buông xuống rất nhanh với những ngôi sao trên bầu trời thi
nhau tỏa sáng. Mùng một tết, người ta mở tiệc, xem tivi, nói cười
thật náo nhiệt. Từ dưới nhà, thỉnh thoảng lại vang lên những tràn
cười vô cùng sảng khoái của thầy hiệu trưởng. Hình như họ đang xem
một vở hài kịch nào đó.
Về phần Nam Phong, cô bé thấy cơ thể hình như đã bình thường trở
lại. Nó khỏe hơn vẻ bề ngoài của mình nhiều lắm. Có lẽ là yếu tố
tinh thần đã khiến Phong quên đi tất cả mệt mỏi. Hương bạc hà thơm
mát đang nồng nàn trong từng hơi thở, thông báo cho cô bé đứa nhỏ
vẫn bình an vô sự. Phong trở mình rồi mở mắt nhìn quanh. Lúc này,
người mà nó mong được gặp nhất không ai khác ngoài Tây Châu.
Và anh ấy đã ở đó, ngay sát bên cạnh nó.
- Tây Châu – Cô bé nắm nhẹ lấy tay anh.
- Anh đây – Châu vội chồm người về phía trước, ánh mắt long
lanh.
- Xin lỗi anh…Đều tại em quá nông nổi…suýt nữa là hại chết con của
chúng ta…
- Không, người có lỗi là anh. – Câu nói đó của Phong càng khiến
trái tim Châu thập phần đau đớn – Vì anh quá chủ quan nên mới khiến
em khổ sở như vậy.
- Em không khổ - Nó khẽ lắc đầu rồi rụt rè sờ lên bụng mình, ánh
mắt chứa đựng cả nỗi lo lắng lẫn cầu xin – Anh…có thích nó
không?...Anh…anh sẽ không phiền nếu em giữ lại con chứ?
Tây Châu im lặng nhìn Phong, trong lòng thấy đau như cắt.
Cuối cùng vẫn là vì nỗi lo lắng vớ vẩn này. Cuối cùng, mọi hành
động ngu ngốc đều vì sự thờ ơ của anh mà có.
Nhìn thấy gương mặt cứng đờ vì tội lỗi của Tây Châu, Nam Phong càng
hiểu lầm là mình đã làm anh ấy khó xử. Hai giọt nước mắt vừa định
trào ra đã nhanh chóng được chảy ngược vào trong. Nó cắn môi để
không bật ra tiếng khóc:
- Xin lỗi anh…Em biết mình không nên đòi hỏi nhiều như thế…
- Không phải..ý anh.. – Chết tiệt, khí thế giết người của Châu
thường ngày không biết đi đâu cả rồi
- Ngày mai em sẽ cương quyết hơn – Những dòng nước mắt ngắn dài
cuối cùng cũng lăn xuống – Em sẽ không động lòng vì…
- Đủ rồi…
Cuối cùng thì nó còn tính tra tấn trái tim anh đến bao giờ? Trong
mắt Phong, Châu là một người bạc bẽo và vô tình như thế ư?
- Em quá đáng lắm – Anh ấy bất ngờ hôn lên môi nó với một chút giận
dỗi. – Quả thật rất quá đáng mà…
Cảm giác phấn khích lập tức dâng lên thành từng đợt sóng tình cảm,
đánh vào lòng cô bé tới tấp. Hành động này có ý nghĩa gì? Tại sao
Châu lại nói là Phong quá đáng? Nó cố gắng suy nghĩ thật nhanh
trước khi mọi ý niệm của mình đều bị người con trai này đánh tan
bay biến. Bàn tay không an phận chẳng biết từ lúc nào đã vòng qua
cổ Châu, kéo anh xuống gần mình hơn nữa. Hành động này không phải
vì chỉ lợi ích của riêng Phong mà còn do ý muốn của đứa trẻ trong
bụng nó nữa.
Nhưng mỗi lần sinh linh bé nhỏ ấy thấy vui thì mẹ nó lại không thể
thở được. Bầu không khí trong phổi bao giờ cũng gần như bị rút cạn.
Hơi thở gấp gáp của Phong nhanh chóng bị Tây Châu phát hiện. Nhưng
lần này anh đã không còn ngạc nhiên nữa.
- Nó lại làm phiền em à? – Ánh mắt Châu nhìn cô bé đầy âu
yếm.
- Tại con vui khi gặp anh thôi – Phong lật đật thanh minh – Nhưng
hết ngày mai, anh sẽ không phải chịu đựng nó nữa – Vẻ mặt cô bé
trong phút chốc đã sa sầm – Việc em đã hứa thì nhất định làm
được.
- Chịu đựng? – Anh chợt nhướn mày nhìn nó – Chịu đựng cái suy nghĩ
tàn nhẫn của em thì có – Bất ngờ gõ lên trán Phong một cái – Anh
thương nó còn không hết thì lấy đâu ra ghét bỏ?
- Nhưng khi nãy...
- Nam Phong, em sẽ không hiểu hết hai chữ “con cái” lạ lẫm với bọn
anh thế nào đâu – Hơi thở mát lạnh phả nhè nhẹ vào mặt cô bé làm
cho nó ngây ngất – Đó thật sự là một… cảm giác lạ... Anh nhất thời
không kịp thích ứng …
Bàn tay khẽ vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Phong khiến đầu
óc nó càng lúc càng trở nên mụ mẫm.
-... Nhưng, chỉ cần có liên quan đến em...
- Nó cũng có một phần của anh nữa - Cô bé lật đật nói thêm - Đứa
trẻ này là con của chúng ta.
- Ừ - Châu bật cười khe khẽ - Ý anh là...Dù không dính dáng gì tới
anh - Mũi của Châu và nó khẽ cạ vào nhau -...nhưng chỉ cần có liên
quan tới em...anh tất thảy đều hết lòng yêu thương, quý
trọng...
- Tây Châu...Tây Châu.. - Thế Toàn từ ngoài cửa sổ đột ngột phóng
vào - Ôi trời...xin lỗi...
- Chuyện gì vậy? - Châu rời khỏi Phong và tiến lại gần anh ta chỉ
trong chớp mắt.
- Con vật đó đã xuất hiện. Quang Minh và Nguyên Khánh đang đuổi
theo nó - Toàn đưa mắt nhìn Phong khiến cô bé đỏ mặt.
Nó xấu hổ quá liền lấy mền trùm lên đầu kín mít.
- Đã biết đó là con gì chưa?
- Trời tối nên không nhìn rõ.
- Nguyên Khánh rất nóng nảy. Cậu đến đó phụ Quang Minh một tay. Có
gì bất thường phải báo ngay cho tôi biết.
- Ừ - Toàn gật đầu rồi nhanh nhẹn phóng người ra khỏi cửa sổ.
Trước khi đi vẫn không quên đưa mắt nhìn Nam Phong một lần nữa. Anh
ta nhận ra nó chính là người nhìn thấy mình và Lưu Thủy ở công viên
ba hôm trước. Chắc ảnh đang sợ cô bé nhiều chuyện đem việc đó kể
với Tây Châu.
- Cậu ta đi rồi - Châu mỉm cười ngồi xuống mép giường và đưa tay
kéo cái mền khỏi đầu nó - Không cần trốn nữa đâu.
- Em xấu hổ quá - Phong nói lí nhí trong miệng.
Vừa nãy nó và anh thân thiết như vậy, cả hai lại đang dùng những cử
chỉ và lời lẽ âu yếm với nhau ở trên giường.
Thật ngại đến chết mất.
- Anh biết mà - Tây Châu bỗng cười tủm tỉm – Lần sau phải yêu cầu
cậu ta gõ cửa trước. Chốn riêng tư của người ta chứ có phải nơi
công cộng đâu.
Cái này rõ ràng là anh muốn chọc ghẹo nó đây mà. Phong nhíu mày
nhìn anh rồi bất ngờ nhớ đến thông tin vừa nghe được lúc nãy.
- Lại có con gì đến đây sao?
- Một con quái vật "kì dị lai căng"
- Hả?
- Nó mang trên người đặc điểm của nhiều loài động vật khác nhau.
Cho đến giờ phút này, anh vẫn chưa đoán ra đó là con gì.
- Vậy sao anh không đến đó xem thử?
- Anh đi thì ai sẽ bảo vệ mẹ con em?
Mẹ con em?
Cụm từ ấy cứ như ly nước đường vừa rót vào bụng nó.
Không ngờ sự tồn tại của đứa bé đã ghi vào trí nhớ Tây Châu nhanh
như vậy. Ấy thế mà lúc đầu Phong còn sợ Châu sẽ không thích nó, sợ
anh vì sự tồn tại của đứa trẻ mà gặp rắc rối.
- Em đừng nghĩ mình làm cản trở công việc của anh - Châu đưa tay
vuốt tóc cô bé - Ở lại đây thật ra cũng là làm nhiệm vụ đó.
- Nhiệm vụ gì?
- Em có biết nếu trong thành phố xuất hiện một con quái vật thì nó
sẽ muốn đến đâu nhất không?