Polly po-cket




Khi tình hình của Tây Châu đã bắt đầu ổn định, Nhật Hy quyết định cử vài cát tinh canh gác bên ngoài căn nhà để bảo vệ họ. Trên đời còn gì quyến rũ lũ yêu quái hơn một hồng tử có ý thức và một cát tinh đang bị thương chứ. Bản thân anh thì quay về Lion King để xem tình hình thế nào. Lúc Hy rời khỏi đó, mọi thứ vẫn còn lộn xộn lắm.

Ngoài trời bắt đầu mưa.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Nam Phong vẫn ngồi bên giường với bàn tay đang vuốt tóc Châu nhè nhẹ. Nó không biết anh sẽ đối mặt với mọi việc thế nào sau khi tỉnh dậy. Chị Kim Tinh đã không còn nữa. Trách nhiệm của anh là không thể phủ nhận. Tây Châu nhất định sẽ vì điều này mà ray rứt khôn nguôi.

Hôm nay cũng là ngày Châu bị mất đi rất nhiều bạn bè, những người đã cùng anh đồng cam cộng khổ suốt khoảng thời gian dài. Phải tận mắt nhìn thấy từng người trong số họ ra đi, Châu làm sao tránh khỏi cảm giác bị thương tổn? Anh Nhật Hy nói cơ thể anh ấy chỉ có thể bình phục phần ngoài còn tổn thương bên trong thì chưa xác định được. Chẳng biết có để lại di chứng nặng nề nào không?

Trước đây, Phong từng cho rằng bản thân bị lôi vào những chuyện như thế này là xui xẻo. Nó hằng ao ước có được cuộc sống bình yên như bao con người khác. Bây giờ nghĩ lại, cô bé mới thấy cuộc sống mà nó hằng ao ước hình như chẳng bình lặng tí nào. Chỉ là trong nhất thời chưa nhận ra những rắc rối đang tiềm ẩn bên trong mà thôi.

Yêu Tây Châu và được anh ấy yêu có lẽ là một trong những điều may mắn nhất đời nó. Con đường đi từ sợ hãi sang kính trọng, rồi từ kính trọng lại chuyển đến tình yêu của Phong thật trắc trở. Nó đã từng lo ngại, không biết trái tim này có đủ kiên cường để ở cạnh anh ấy hay không.

Cô bé không muốn ngày ngày phải thấp thỏm lo âu, không biết anh ấy còn sống hay đã chết, có được bình an hay không. Nhưng yêu Tây Châu, Phong lại không có cách nào khác là chấp nhận điều đó. Một con người như anh làm sao có thể bị cái chết làm cho chùn bước, làm sao có thể chấp nhận làm ngơ trước sự an nguy của người khác? Nếu không phải vậy, nó cũng không biết mình có thể yêu anh ấy như bây giờ không.

Trải qua bao nhiêu sóng gió, Phong tin bản thân đã chuẩn bị đủ dũng khí để cùng Châu bước đi trên con đường gian nan ấy. Nó không thể tiếp tục trốn tránh trong hèn nhát. Dù không thể làm gì để giúp anh, Phong vẫn nguyện sẽ làm một nơi để Châu có thể nương tựa mỗi khi cô đơn hay mệt mỏi. Chỉ cần anh ấy vui, nó cũng không màn đến bất cứ điều gì khác.

Thẫn thờ một lúc lâu, Phong bỗng giật mình nhận ra bàn tay mình sớm đã bị ai đó nắm lấy. Nó cúi đầu nhìn anh, trên môi lập tức xuất hiện một nụ cười ấm áp

- Anh ngủ bao lâu rồi? – Châu khẽ trở mình, mắt hướng về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Giọng anh yếu và trầm đến nỗi bị tiếng mưa làm cho át cả.

- Chắc chỉ mới vài tiếng thôi – Cô bé loay hoay giúp Châu ngồi dậy – Em cũng không để ý.

- Xin lỗi, em nói nhỏ quá nên anh không nghe – Tây Châu nhíu mày đáp

- Em nói là chỉ vài tiếng thôi, không chắc lắm.

- Sao? – Anh ấy bỗng chồm người về phía nó - Em nói lớn hơn một tí được không? Anh chẳng nghe thấy gì cả.

Hai mắt Phong mở to nhìn Châu. Chuyện gì đã xảy ra với đôi tai thính nhất mà nó từng gặp thế này?????


RANH GIỚI TÌNH YÊU

Vừa lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên.

Thì ra là Nhật Hy nhờ người đưa chị Vân và anh Vũ đến. Con người anh ấy không chỉ chu đáo mà còn rất hiểu tâm lý người khác. Theo lời Nam Vũ thì tình hình ở trường đã tạm ổn. Với sự trợ giúp của những cát tinh đến từ Vĩnh Long, bọn hung tinh đã bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại vài đứa may mắn thoát được. Chúng không thể ngờ chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể xuất hiện số lượng cát tinh đông đảo như vậy.

Nam Vũ khuyên Phong hãy về phòng chợp mắt một lát. Chuyện ở đây cứ để anh ấy lo. Vũ sẽ thay nó “chăm sóc” Tây Châu. Vấn đề thính giác của anh ấy có thể chỉ là tạm thời. Vụ nổ lớn hình như khiến hai màn nhĩ bị chấn động rất mạnh. Nếu không thể bình phục, cuộc đời sau này của Châu biết tính thế nào? Lỗ tai và đôi mắt không phải là hai vũ khí quan trọng nhất đối với một cát tinh hay sao?

Phong vốn không muốn đi nhưng vì chị Vân cứ lôi kéo mãi. Lại thêm ánh mắt khó hiểu của ông anh khiến cô bé càng không thể ở lại. Nhưng thật tình là nó sợ, sợ mình chỉ cần rời mắt khỏi Tây Châu thì anh ấy sẽ lại biến mất. Những ngày tháng vừa qua đối với Phong đã kinh hãi lắm rồi.

- Đừng lo cho anh… - Châu gật đầu trấn an nó – Thương tích thế này, muốn đi đâu cũng chẳng được.

Miệng anh bảo cô bé đi nhưng ánh mắt lại có phần lưu luyến khiến nó chẳng đành lòng bước chân qua cửa.

- Em không nghỉ thì đến lượt mọi người phải chăm sóc em mất – Vân dịu dàng nắm lấy tay Phong – Chị em mình lên lầu đi.

Cô bé chần chừ một lát mới đồng ý theo chị ra ngoài. Lâu rồi họ mới có dịp trò chuyện cùng nhau. Vân có rất nhiều điều muốn chia sẻ với Phong và chị tin, nó cũng muốn nói với mình nhiều thứ lắm.

Cánh cửa vừa mở ra thì bao kỉ niệm thời thơ ấu lập tức ùa về. Một nỗi buồn không tên cứ tìm cách len lỏi vào trái tim hai chị em. Tại nơi đây, họ đã từng cùng nhau nô đùa rất vô tư và thoải mái. Nam Phong khi đó hãy là một cô bé nhỏ nhắn, trên má có lúm đồng tiền rất dễ thương. Nó thích cười và dường như chẳng bao giờ quấy khóc.

Cô chú Tư qua đời làm gương mặt Phong trở nên hiu hắt. Nụ cười cũng dần vắng bóng trên gương mặt nó. Còn Nam Vũ, vì là anh trai nên phải tỏ ra mạnh mẽ để che chở và bảo vệ cho em. Mấy năm qua, họ cố vui vẻ vì nhau, nhưng Vân hiểu nỗi đau năm nào vẫn còn tê tái.

- Chị ngồi đi – Phong nhẹ nhàng đi đến chỗ đầu giường - Ở đây tối quá, để em bật đèn đã.

Áng sáng dịu nhẹ lập tức xuất hiện giữa làn gió đêm lạnh lẽo. Hai chị em cùng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và lắng nghe. Mưa vẫn còn rơi từng hạt nặng trĩu. Chiếc giường khẽ kêu cót két khi Đông Vân bất ngờ xoay người về phía em gái và cất giọng dịu dàng:

- Chị thấy hình như giữa em và Tây Châu có gì đó không bình thường??

- Sao tự nhiên lại hỏi em câu ấy? – Cô bé có vẻ lúng túng.

- Vì trước giờ chị vẫn nghĩ người em thích là Nhật Hy… Nhưng vừa rồi, cách Tây Châu nhìn em lại có vẻ không phải như vậy. Giữa hai chàng trai ấy, ai mới thật sự là…?

- Nhật Hy đối xử với em rất tốt. Anh ấy lúc nào cũng ân cần và dịu dàng. Lúc còn bé, em từng xem ảnh là thần tượng của mình. Bây giờ, anh ấy gần gũi và quan trọng đối với em cũng như chị và anh Vũ vậy. Còn Tây Châu, gương mặt lạnh lùng và thái độ dửng dưng của ảnh từng khiến em muốn tránh xa. Nhưng vừa sợ em lại vừa có cảm giác là anh ấy luôn luôn bảo vệ mình. Nói chung, em chưa từng nghĩ rằng một lúc nào đó mình sẽ phải lựa chọn người này hay người kia

- Nhưng bây giờ thì có nghĩ đến rồi phải không? – Vân mỉm cười lém lỉnh – Đừng giấu nữa. Nói chị nghe đi mà.

- Nhiều lúc em cũng nhầm tưởng mình đã thích Nhật Hy. Nhưng anh ấy thân thiết và gần gũi đến nỗi em không thể nào thích ảnh được nữa. Ảnh giống như một thành viên trong gia đình chúng ta…

- Vậy còn Tây Châu? Chị nhớ ngày trước em bảo là sợ cậu ta lắm mà? Anh chàng ấy xem ra không phải người dễ hiểu…

- Lúc đầu, em không thích Tây Châu vì thái độ hung dữ của anh ấy. Ảnh lại hay đưa ra những quyết định lạnh lùng mà không bao giờ giải thích với người khác. Ai mới gặp sẽ cho rằng đó là con người sống khô khan, thiếu tình cảm. Nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, em mới nhận ra Tây Châu không chỉ là một chàng trai làm việc nghiêm túc, có ý chí sắt đá mà còn vô cùng nhạy cảm. Anh ấy cũng có lúc đau buồn, thất vọng mà không thể chia sẻ cùng ai. Không biết có phải từ lúc hiểu ra điều đó em đã bắt đầu thích ảnh hay không. – Phóng lúng túng đưa tay vén tóc, gương mặt trong phút chốc đã chuyển sang màu đỏ - … Lần anh ấy vì em mà chấp nhận băng phong ba tháng, em thấy mình đã nợ Tây Châu điều gì đó. Cảm giác tội lỗi cứ đeo bám làm em chẳng còn có thể suy nghĩ điều gì khác…Lúc đó, anh Nhật Hy lại túc trực ở bên cạnh. Anh ấy động viên, an ủi và chăm sóc em rất tận tình. Em cảm thấy mình đã tìm được một nơi để nương tựa. Không còn cô đơn hay sợ hãi… Thế nhưng, khi phải đối mặt với việc sẽ mất Tây Châu mãi mãi, em mới nhận ra anh ấy quan trọng đối với mình như thế nào. Rồi khi em biết mình và người yêu của ảnh có gương mặt rất giống nhau, nỗi thất vọng dường như có thể giết em ngay giây phút ấy. Chưa bao giờ em nghĩ bản thân sẽ đau khổ như vậy…

- Cảm giác đó có lẽ cũng giống lần chị nhìn thấy Quang Minh thay mình đỡ cú đá của Hùng Anh – Đông Vân bồi hồi nhớ lại – Dù bản thân không hề hấn gì nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó, chị thấy tim mình đau lắm.

- Phải rồi – Phong bất ngờ nhớ ra - Chị ở đây với em thì ai sẽ chăm sóc cho anh ấy?

- Không sao đâu – Vân mỉm cười vuốt tóc nó – Trước khi đến gặp em, chị đã “lo” cho ảnh rồi.

Cô bé nghe vậy thì mỉm cười tủm tỉm. Nó hiểu chữ “lo” của chị Vân là thế nào. Hẳn chị ấy đã sử dụng sức mạnh hồng tử của mình để giúp anh Quang Minh mau chóng khỏe lại. Nếu không thì giờ này chẳng còn tâm trạng mà tới thăm nó đâu.

Phong thấy thật khâm phục anh Minh. Anh ấy là người làm cho chị Vân trở nên mạnh mẽ. Ảnh tiếp thêm cho người chị gái rụt rè, nhút nhát của nó sức mạnh dể đương đầu với khó khăn. Có anh Quang Minh làm điểm tựa vững chắc, Nam Phong tin chị Đông Vân sẽ luôn luôn vui vẻ và ngày một tự tin hơn trong mọi việc.

- Chị hết sợ chuyện ảnh không phải là con người rồi sao?

- Thật ra cũng có một chút – Vân đỏ mặt gật đầu, thẹn thùng giấu ánh mắt của mình sau mái tóc – Nhưng hình như chưa gặp qua người nào tốt hơn Quang Minh

Nó nhận ra rất rõ là chị cố tình nhấn mạng tiếng “người” trong câu nói vừa rồi. Hẳn là Vân muốn ám chỉ, dù Minh không phải con người nhưng loài người lại khó tìm ra người thứ hai giống như anh ấy. Chàng trai đó thật sự khá ấn tượng. Vẻ hào hoa của anh đương nhiên không cần phải bàn bạc. Sự đa tình của anh cũng là một vấn đề không thể chối cãi. Nhưng nếu chỉ vì hai thứ ấy mà bỏ qua sự dũng cảm và tinh thần “nghĩa hiệp” của Minh thì thật sự oan uổng cho ảnh.

Nếu không nhờ Nam Vũ chơi thân với Quang Minh, nếu không phải vì anh trai nó suốt ngày cứ thao thao về người huynh đệ chí cốt này thì có lẽ, Phong cũng lầm tưởng Minh là một chàng trai chẳng ra gì. Trải qua bao nhiêu chuyện, nhìn thấy cách anh đối xử với chị Vân, thấy những điều anh khiến chị ấy thay đổi, cô bé thật sự tin rằng, đây chính là người sinh ra là để dành cho chị gái mình.

Một người suốt ngày tự khép mình vào khuôn khổ như chị, nay có dịp được bay nhảy bên ngoài, ắt hẳn sẽ rất phấn khởi. Chủ đề Quang Minh vừa được gợi ra đã có thể khiến Vân nói liên miên không dứt. Bảo là về phòng nghỉ ngơi nhưng thật ra nó ngồi nghe Vân nói chuyện đến tận một giờ sáng.

Khi chị đã bắt đầu thấm mệt và chìm vào giấc ngủ say, Phong mới dám rón rén rời khỏi giường. Trời đất phù hộ, anh Vũ mệt quá nên quay về phòng ngủ rồi. Nếu ảnh vẫn còn ở đó, nó biết làm sao vào thăm Châu đây?

Dù biết mình chẳng làm gì sai, nhưng cảm giác ngại ngùng vẫn liên tục tìm cách ngăn cản bước chân của cô bé. Hơn nữa, anh Vũ nó cũng phong kiến không thua gì các bậc tiền bối ngày xưa. Chuyện này có khi làm ảnh sốc đến phát điên cũng chưa biết chừng.

Nhè nhẹ bước chân lên cầu thang bám đầy bụi, lòng Phong thấp thỏm cầu mong và hy vọng. Tâm tình thật không khác những kẻ làm điều gian là mấy…
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
KHI THƯƠNG YÊU LÊN TIẾNG

Nam Vũ quả thật đã không còn ở đó. Căn phòng tối chỉ còn mình Châu đang tựa lưng vào tường, cặp mắt buồn nhìn miên man về phía màn mưa tầm tã. Hình ảnh Kim Tinh cứ liên tục hiện lên trong tâm trí anh. Đáng ra, người phải chết là Châu chứ không phải chị. Lúc quyết định đánh tráo linh hồn với anh, Tinh hẳn không bao giờ nghĩ sự việc sẽ đi đến nước này.

Rồi đây, Châu biết ăn nói thế nào với Tiến Cường, với lương tâm của chính mình?

Mạng sống này vốn thuộc về Kim Tinh chứ không còn là của anh nữa. Nếu Châu chết đi mà có thể khiến cho Tinh sống lại thì anh cũng chẳng ngần ngại. Nhưng sự việc lại không đơn giản như vậy. Trên vai Châu là cả một gánh nặng chưa hoàn thành, là mối tình vừa chớm nở nhưng rất sâu đậm với Nam Phong. Châu tùy tiện đòi vứt bỏ như thế, liệu có quá ích kỷ?

Những tâm sự này của anh, Phong hoàn toàn có thể hiểu được. Cho dù chị Kim Tinh không hoán đổi linh hồn với Châu thì hôm nay cũng chưa chắc có thể sống sót sau trận chiến đẫm máu. Dù biết anh đủ sáng suốt để nhận ra điều đó, Phong vẫn sợ cảm giác tội lỗi này sẽ làm Châu suy sụp. Anh ấy lại không có thói quen chia sẻ suy nghĩ của mình với ai, lúc nào cũng lẳng lặng mà gánh chịu tất cả.

Vấn đề quan trọng nhất hiện nay chính là đôi tai của Châu. Vào phòng đã được lúc lâu mà chẳng thấy anh có phản ứng gì khiến lòng Phong tê tái. Đây thật sự không phải là Tây Châu mà nó từng quen biết.

Chẳng biết còn cơ hội nào để chữa lành vết thương ấy cho anh hay không.

Cố nuốt nước mắt để ngồi xuống cạnh Châu, Phong vừa chạm tay vào mái tóc màu nâu thẫm thì bất ngờ bị anh bắt lấy, hung hăng đè xuống giường.

- Tha mạng. Tha mạng – Cô bé rối rít cầu xin – Em hứa lần sau không dám mạo phạm nữa.

- Hả? - Châu một phát đã kéo bật nó dậy, dễ dàng như người ta kéo một con rối.

- A - Phong theo trớn nhào vào lòng anh với gương mặt nhăn nhúm.

Người đâu lại đối xử với con gái như thế?

- Xin lỗi. – Anh ấy vội vàng ôm lấy nó, tay không ngừng xoa xoa từng chỗ trên người cô bé – Tại anh không nghe tiếng em vào. Lại còn tưởng có quái vật tìm đến.

- Em không sao – Phong vui vẻ rê tay dọc theo cổ áo anh, mũi hít sâu hương bạc hà thơm mát.

Đây thật sự là cảm giác mà cô bé vẫn mong nhớ.

- Hiện anh đang có chút vấn đề về thính giác – Châu cúi đầu xuống gần nó – Em phải nói lớn một chút…

Nhưng thay vì lặp lại cho anh ấy câu nói khi nãy, trái tim nó lại bắt đầu nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Đôi mắt cùng cái miệng nhỏ xinh phút chốc đã trở thành ba chữ o to tướng.

- Sao thế? – Đôi mắt anh cũng mở to nhìn cô bé

Thái độ này của Phong thật sự làm Châu lúng túng. Gương mặt xanh xao bất ngờ chuyển sang màu hồng phấn khiến anh càng chú ý. Bàn tay đang giữ chặt lấy Phong cảm nhận rõ nhịp tim vô cùng vội vã. Chuyện gì đang xảy ra trong tình cảm của nó thế? Cô bé này còn biết đến điều gì khác ngoài sợ anh sao?

Nhưng nhắc tới màu da nhợt nhạt của nó, Châu mới giật mình nhận ra Nam Phong chẳng khác mấy bộ xương di động là bao nhiêu. Những ngày qua, nó hẳn đã chịu nhiều vất vả. Gương mặt vì thế mà mất đi vẻ hồng hào, tươi tắn như những cô bé cùng tuổi.

- Em gầy – Anh ấy cẩn thận vuốt ve hai gò má nó –…Nhưng ngoại hình này xem ra rất phù hợp để che giấu trái tim sư tử đáng sợ.

- Anh Vũ nói em hiền nhất nhà – Phong bắt đầu thích nghi với hoàn cảnh, gương mặt không ngần ngại áp sát vào tay Châu – Thật đó!

- Sao? – Anh ấy vừa định cúi xuống một lần nữa thì bỗng nhận ra cô bé đã nhắm mắt lại.

Hành động đó của nó không hiểu vì sao lại cám dỗ anh rất dữ dội.

Hình như đã có lúc, Châu mong đợi giây phút này.

Hình như đã có đêm, anh nghĩ đến chuyện được độc chiếm cô bé.

Bản chất nam nhi không cho phép Châu chia sẻ Nam Phong với bất cứ người đàn ông nào khác.

Chỉ cần một nụ hôn là có thể ràng buột nó mãi mãi.

Chỉ cần một nụ hôn thì cô bé sẽ vĩnh viễn trở thành người con gái của riêng anh, ít nhất là về mặt thể xác

Hơi thở nóng bỏng liên tục phả vào mặt khiến lòng Phong nóng như lửa. Là con gái, nó dư biết điều gì sắp xảy ra. Anh Nhật Hy cũng từng cảnh báo qua ý nghĩa của hành động này. Nhưng Phong chấp nhận. Nó muôn danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh, dù là theo phương thức nào.

Trái tim Phong từ lâu đã không còn nghe theo sự điều khiển của chủ nhân nó nữa rồi.

Cảm giác gương mặt Châu mỗi lúc một gần hơn khiến trái tim cô bé như ngừng đập. Khi dây thần kinh của Phong đã được kéo căng hết cỡ cũng là lúc anh ấy bất ngờ giải phóng hoàn toàn cơ thể nó khỏi tay mình.

Phong ngỡ ngàng mở mắt ra nhìn anh thì thấy Châu đã xoay lưng về phía khác

- Em làm anh điên dại mất rồi – Anh ấy tự gõ vào trán mình rồi bật cười chê trách – Khi không sao lại nghĩ đến việc có được em bằng cách này chứ?

- Tây Châu – Nó chậm rãi chồm người về phía anh, mặt đối mặt – Hãy nghe em nói

- Sẽ thật bất công khi làm những điều này mà không hề cho em biết trước hậu quả… - Châu lắc đầu, hai tay nắm chặt lấy vai cô bé -…Nam Phong, đều tại anh quá ích kỷ. Xin lỗi em… Vừa nãy…

- Anh đừng nói nữa… - Nó đặt ngón tay mình lên môi anh – …Em chỉ muốn biết một việc…

Chần chừ một lát mới ghé sát miệng vào tai Châu và hỏi từng tiếng một:

- Anh-đã-từng-hôn-chị-Thùy-Mai-chưa?

Không biết có phải ông trời phù hộ nó hay không mà để câu nói như tiếng sấm, lọt vào tai Châu không sót một chữ.

- Chưa – Anh ấy nhìn nó bằng ánh mắt ngơ ngác – Bọn anh chưa…

Ngọn lửa chiến thắng bất ngờ bùng lên trong tim Phong một cách mãnh liệt.

Cuối cùng nó cũng có chỗ hơn được cô gái ấy.

Dù có nghĩ thế nào, Phong cũng không thể ngăn mình đừng ghen với chị, người con gái từng khiến trái tim Châu trở thành băng giá. Thùy Mai tuy đã mất từ rất lâu, nhưng nỗi ám ảnh đối với Tây Châu thì chưa từng phai nhạt. Những chuyện anh ấy từng làm với chị tuy đã không còn ý nghĩa nhưng câu trả lời vừa rồi lại khiến Phong rất phấn chấn

Cố gắng nín cười, nó làm mặt nghiêm nghị nói với anh

- Vậy thì tốt…vì em không thích làm vợ lẻ…

- Nam Phong… - Châu tiếp tục nhíu mày-…Anh không nghe…

Câu nói còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại.

Một vòng tay nhỏ vừa quấn lấy cổ anh, ôm thật chặt.

Thế này chẳng phải là Châu đã muốn tránh mà cô bé cứ cố tình dụ dỗ anh sao? Nó hình như đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của Châu rồi….

LIÊN KẾT THIÊNG LIÊNG

Hành động liều lĩnh bị đáp trả bằng thái độ lãnh cảm và cơ thể cứng đờ của Châu khiến Phong bắt đầu thấy ngượng. Nó đã điên cuồng, tự mãn quá rồi chăng? Giờ phút này, có muốn hối cũng chẳng còn kịp. Chỉ là cô bé không biết phải đối mặt với Tây Châu thế nào…

Đôi mắt đang nhìn nó đăm đăm bất ngờ khép lại khiến Phong càng hốt hoảng. Cô bé toan định rời ra thì hai cánh tay rộng đã nhanh chóng giữ lấy nó trong âu yếm. Cơ thể lạnh toát nhanh chóng trở nên mềm nhũn và nóng rực. Hai bàn tay chỉ để hờ trên vai càng lúc càng nắm chặt.

Tình cảm của Châu đang khiến Phong chết ngạt. Nhưng cô bé lại không có cách nào để cự tuyệt.

Đơn giản vì nó thích cảm giác này, mê mẩn với những cử chỉ đầy say đắm của anh.

Khi nhịp điệu vội vã và cuồng nhiệt của khúc dạo đầu vừa bắt đầu lắng xuống đã được thay thế bằng thái độ vuốt ve, vỗ về. Từ nụ hôn đến sự ôm ấp của Châu đều tràn ngập vẻ dịu dàng, âu yếm. Mỗi cái đụng chạm đều mang trong đó tình yêu mà cả hai vẫn thầm giấu kín. Chẳng hề dữ dội hay vồ vập mà chỉ như đợt sóng triều nhịp nhàng lên xuống, miên man vỗ vào bờ.

Đầu óc Phong hoàn toàn trống rỗng. Nó chẳng còn nghĩ được gì khác ngoài cái tên “Tây Châu”

Nhưng vừa ngã lưng xuống giường, cô bé đã điếng người vì nhận ra thứ gì đó có vị the the, lành lạnh đang chảy vào miệng mình. Chẳng đợi Phong nuốt xuống, chất lỏng kì lạ đã tự động trôi tuột vào trong cơ thể.

Giật mình, cô bé chỉ muốn thoát ra nhưng bị lực hút vô hình ngăn lại, buột nó phải nằm yên, chờ đợi đến khi chất lỏng kia đã xuống hết.

Hương bạc hà đang tràn ngập khắp trong đầu cô bé.

- Chuyện gì vậy? – Tây Châu đã bật dậy, hai mắt nhìn cô bé đăm đăm – Em có sao không?

Nhưng Nam Phong không trả lời mà chỉ nằm đơ như tượng. Nó đang mãi dõi theo sự chuyển động của luồng khí lạ trong cơ thể. Luồng khí ấy đi đến đâu là cơ thể cô bé lại như bị đóng băng ở đó.

Sau khi tản đi khắp một vòng, hơi lạnh bất ngờ dừng lại ở dưới bụng, bất động trong vài giây rồi… mất hẳn.

Mọi cảm giác kỳ lạ cũng theo đó mà tan biến.

Chuyện gì đang xảy ra? Phong ngây ngốc nhìn Châu rồi lại đảo mắt về phía trần nhà. Có khi nào nó gặp ảo giác?

Cổ tay phải của Phong hơi nhói lên rồi đột nhiên ngứa dữ dội. Nó đang định lấy tay gãi thì bị Châu giữ lại.

- Em ráng chịu một chút.

Bàn tay anh dùng để giữ lấy Phong đang lấp lánh một ngôi sao năm cánh, thứ cô bé chưa nhìn thấy bao giờ.

- Em bị đóng dấu à? – Nó hỏi mà quên khuấy đi rằng Châu chẳng thể nghe được

- Để người ta biết em là “vật đã có chủ” – Anh ấy có ý cười nhẹ - Nhưng cứ yên tâm. Phàm là con người thì không thể nhìn thấy được. Vì quy ước này chỉ có ý nghĩa trong thế giới của bọn anh mà thôi.

- Như thế cũng đủ chết em rồi. – Phong cắn môi nghĩ đến cảnh anh Vũ và chị Vân biết được.

Trời ơi, nó chỉ có nước chui xuống đất. Họ bây giờ cũng hết là con người, nhìn đâu cũng thấy sự bất thường cả.

Nhưng nhớ lại hiện tượng kỳ lạ vừa nãy, cô bé thấy rằng mình cũng nên "báo cáo" với Tây Châu một tiếng.

- Hình như có cái gì đó của anh vừa chảy vào người em – Nó mơ màng nhớ lại – Vừa the, vừa mát…Thật sự rất thú vị…

- Em bảo sao?

- Ấy…Em quên mất…

Phong tức giận tự đánh vào đầu mình. Có bấy nhiêu mà sao nó mãi không nhớ được?

Dù sao mọi chuyện cũng chỉ giống như việc ăn một viên kẹo nên cô bé quyết định không thèm bận tâm nữa. Có khi đó chỉ là một phần trong cái quy ước kì lạ của bọn họ. Chẳng tổn hại gì đến Phong cả.

Lấy lại bình tỉnh sau nhiều giây suy nghĩ, nó vừa định ngồi dậy thì phát hiện bản thân đang bị mắc kẹt giữa hai cánh tay Châu. Dư âm nụ hôn đầu tiên vẫn còn nồng nàn trên đầu lưỡi khiến nó xấu hổ và vội vàng tìm cách đẩy anh ra

- Tha cho em…Em muốn về phòng ngủ.

Chẳng cần nghe Châu cũng biết nó đang muốn điều gì. Nam Phong suy cho cùng vẫn là một cô bé, khó tránh khỏi những suy nghĩ non nớt. Hơn nữa, anh cũng không hề có ý định làm gì nó. Chỉ muốn đề nghị với Phong một chuyện, một chuyện rất nhỏ mà thôi:

- Tối nay… – Châu có chút ngập ngừng, những lời này không hiểu vì sao lại khó thốt ra như thế - …Ở lại với anh đi…được không?

Câu nói của anh chàng càng khiến cô bé kinh hãi. Hiểu lầm giữa hai người càng lúc càng trở nên khủng khiếp.

- Không, không… – Nó lắc lia lắc lịa – Em không thể…Anh chờ em ít năm nữa…còn bây giờ thì không, không được…

- Anh hứa sẽ không làm gì em – Châu lập tức nói thêm vì đã bắt đầu nhận ra vấn đề của nó -…Chỉ muốn cùng em trò chuyện…

A?

Nam Phong bất ngờ nằm im.

Tây Châu mà nó quen biết bây giờ lại cần một người để trò chuyện ư? Ngày hôm nay anh ấy cứ làm cô bé bất ngờ hết lần này đến lần khác. Nhưng có thể khiến anh chịu mở miệng, Phong mở tiệc ăn mừng còn chẳng kịp.Với lại, lời cam kết “không làm gì” của Châu đối với nó cũng rất có giá trị.

Thấy Nam Phong bắt đầu có dấu hiệu thoải mái, trong lòng anh cũng dịu xuống. Thong thả nằm qua một bên, Châu lặng lẽ tựa lưng và ngã đầu vào vách thành giường.Người con gái này đã trở thành một nửa không thể thiếu đối với anh, Châu muốn bắt đầu chia sẻ với cô ấy mọi thứ, kể từ lúc này.

- Em có biết tai hại lớn nhất của việc hoán đổi linh hồn là gì không?

- Là gì? – Nó bắt đầu nhích lại gần Châu

- Nếu ở trong cơ thể một ai đó, em là người quyết định sự sống chết của họ. Ngay khi cơ thể ấy chết đi, linh hồn em sẽ trở thành vô định. Lúc bấy giờ, cơ thể vốn thuộc về em đương nhiên tìm cách tống khứ linh hồn xa lạ để đón nhận. Đối phương dù muốn hay không cũng buột phải rời khỏi.

Thì ra anh ấy vẫn vì chị Kim Tinh mà đau khổ. Phải làm sao mới gỡ hết được khúc mắc này trong lòng Châu đây? Nó muốn giúp anh nhưng xem chừng khả năng không thể đáp ứng.

- Anh thật sự không biết phải đối mặt với Tiến Cường như thế nào. Cậu ấy ngay đến cơ hội để nói lời từ biệt cũng không có.

- Đừng tự trách mình – Nó lập tức sà vào lòng anh, đôi tay nhỏ dịu dàng ôm lấy Châu như vỗ về – Tất cả đều là tai nạn… chỉ là tai nạn cả mà thôi…

- Anh biết mình không thể làm cho Kim Tinh sống dậy, nhưng cũng không thể xem như chưa có việc gì xảy ra.

Phong chợt lặng người trước nét ủ dột trên mặt Châu. Ít khi nào nó thấy anh anh u sầu hay buồn bã như thế. Cô bé hiểu điều Châu đang cần lúc này là một người để san sẻ chứ không phải khuyên bảo.

Tây Châu trước giờ vốn không cần ai nói cho biết mình nên làm gì. Kể cả khi đau khổ, lý trí của anh vẫn đủ tỉnh táo để tìm ra cách xử sự cho phù hợp. Phong chẳng sợ anh ấy nghĩ quẩn rồi làm gì dại dột. Cái nó lo chính là việc tự kềm chế tình cảm của bản thân Châu. Sợ có ngày những cảm xúc tiêu cực ấy trở thành con dao hai lưỡi, gây tổn thương cho chính người nuôi dưỡng.

Ngoài trời, gió vẫn thổi và mây vẫn bay…

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua…và mọi việc dường như chỉ mới được bắt đầu…

NGƯỜI MỘT NHÀ (P1)

Buổi sáng của Phong bắt đầu với cảm giác sảng khoái chưa từng có. Suốt đêm qua, hương bạc hà thơm ngát chưa lúc nào rời khỏi người nó. Vị the the mát lạnh lúc này vẫn còn nồng đậm trong miệng, nhắc nhớ cô bé về những điều đã xảy ra. Phong ngại ngùng mở mắt nhìn quanh, lòng cầu mong Tây Châu đã rời khỏi. Nhưng khốn khổ thay, gương mặt tuấn tú có xen chút mệt mỏi của anh lại là thứ đầu tiên mà nó nhìn thấy.Chẳng những thế, hai tay Châu lại còn đang ôm lấy cô bé.

Gió lùa vào phòng khiến những sợi tóc bay lòa xòa trên trán anh một cách thanh thản.

Tây Châu vẫn chưa thức dậy.

Việc này đúng là rất lạ nha!

Biết nhau từ trước đến giờ, nó hình như chưa lần nào có cơ hội nhìn thấy anh ngủ. Lần cắm trại trước, Phong cũng bị đánh lừa đó thôi. Cứ tưởng là Châu đã ngủ say, ai ngờ anh ấy chỉ đang ngồi suy nghĩ. Nhờ vậy mà nó có được dịp hú tim…

Thử đưa tay qua lại trước mặt anh, Phong thấy người con trai này cũng không tỏ ra chút phản ứng. Gương mặt thanh thản đã biến anh thành đứa trẻ không hề phòng thủ và hoàn toàn vô hại.

- Hôm nay em có muốn đến trường không?

- Hả? – Nó giương mắt về phía vừa phát ra giọng nói, miệng lắp bắp – Anh, anh…anh chẳng phải đang ngủ sao?

- Em cứ ngọ nguậy như thế, anh làm sao ngủ được? – Châu mỉm cười xoay người đi, bàn tay chậm rãi luồn vào tóc – Hôm nay là ngày cuối trước khi nghỉ tết. Anh nghĩ em muốn gặp lại bạn bè.

- Nhưng từ đây về trường…xa lắm nha.

- Chuyện đó không thành vấn đề….Chỉ cần em muốn…

- Cả chị Vân và anh Vũ cũng vậy sao? – Cô bé ráng hỏi lại – Anh có thể đưa cả ba người bọn em đến trường à?

- Đương nhiên – Châu bật cười trước sự ngây thơ của nó – Nhưng em phải đi rửa mặt và chải lại đầu tóc đi.

Ấy chết, Phong bỗng giật mình nhớ ra.

Lúc nào ngủ dậy, đầu tóc nó cũng dựng lên như bị nhiễm điện. Để anh ấy có dịp nhìn thấy đúng là mất mặt quá đi.

- Đợi em một lát – Cô bé ba chân bốn cẳng trườn xuống đất.

Nhưng mới đi được nửa đường nó đã quay phắt lại

- Tây Châu – Hai mắt tròn xoe nhìn Châu chăm chăm– Sáng nay… anh không bị điếc?

- Chứ em muốn như thế à? - Anh ấy nhướn mày về phía cô bé với một chút tinh quái, tâm trạng xem bộ đã khá hơn hôm qua nhiều lắm.

Phong hơi nghiêng người để quan sát Châu và phát hiện trên tai anh đang gắn thứ gì đó màu đen rất lạ. Chẳng lẽ là máy trợ thính như của con người? Anh ấy lấy nó ở đâu ra thế?

- Tối qua, Nhật Hy có đến – Châu từ tốn bước khỏi giường, tay phải đẩy nhẹ cô bé về phía phòng tắm – Cậu ta đưa anh cái này. Kể ra cũng rất hữu dụng.

- Anh Nhật Hy đến? Sao anh không kêu em dậy? – Nó không giấu được vẻ tiếc rẻ - Em có chuyện muốn hỏi ảnh.

- Anh có gọi nhưng em cứ ngủ say như chết – Châu nháy mắt với Phong lần cuối rồi nhanh tay đóng cửa lại
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me

Khao khát quay về trường của Phong bất ngờ xẹp xuống như quả bóng xì hơi khi nó nhớ ra người sẽ ngồi chung bàn với mình trong lớp là ai. Tên điên ấy không biết đã bình tĩnh lại hay chưa. Hắn sẽ tiếp tục làm thủ lĩnh hay bị mọi người tống cổ đến nơi khác? Nếu Tây Châu và Nguyên Khánh gặp nhau, liệu họ có đánh nhau đến một mất một còn? Chị Kim Tinh vì Châu mà chết nên Khánh nhất định sẽ hận anh ấy thấu xương.

- Cậu ta có nói gì, em cũng đừng để ý – Châu dịu dàng đặt tay lên vai nó khuyên nhủ - Anh không để tình trạng này kéo dài lâu đâu.

- Em biết rồi – Cô bé miễn cưỡng gật đầu, chuẩn bị xoay lưng bước vào lớp – Gặp anh sau nhé!

- Đợi đã - Anh ấy bất ngờ nắm lấy tay nó, môi lướt nhẹ qua trán Nam Phong – Anh sẽ đến tìm em ngay khi có thể.

Lời hứa hẹn đượm tình cảm khiến mặt nó ửng đỏ. Giữa thanh thiên bạch nhật, người con trai này sao có thể?

Phong không dám nhìn Châu mà cứ thế đi thẳng vào lớp. May là chưa bị ai phát hiện. Cứ tâm trạng lén lút này thì không được. Hoặc là nó mau chóng thích nghi, hoặc bàn bạc lại với Châu về vài nguyên tắc ứng xử nơi công cộng thôi.

Nguyên Khánh vừa thấy cô bé xuất hiện đã tự động bước ra, mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Tây Châu chưa rời khỏi mà kiên trì đứng ngoài cửa. Ánh mắt anh nhìn mông lung vào lớp học, khéo léo che đậy đối tượng chính đang được quan sát.

Tay trái Châu khẽ xoa nhẹ cổ tay phải, để lộ một ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng. Tư thế vô cùng ung dung, tự tại. Khánh đưa mắt nhìn anh rồi bất ngờ nhận ra, con nhóc đang ngồi cạnh cũng có một sao trên cổ tay trái.

Khi đảm bảo là hắn đã nhìn thấy, Tây Châu mới thong thả đứng thẳng người, một mạch đi về phía cầu thang.

Lúc rảo bước qua hành lang, anh tình cờ trông thấy hai dáng người đang giằng co. Một trong hai bị đối phương lôi tuột vào nhà vệ sinh một cách thô bạo. Chẳng lẽ giờ phút này vẫn còn có hung tinh nào cả gan ra tay một cách trắng trợn như thế?

Rút vội hai tay ra khỏi túi, Châu nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

- Nói, mày là yêu quái phương nào – Tiếng hét lớn vang lên kèm theo âm thanh của một cú va chạm mạnh.

- Tôi không phải yêu quái – Tiếng rên rỉ nghe đầy đau đớn – Họ nói tôi là một hồng tử.

- Còn dám đặt điều à? – Giọng nói lúc đầu lại gầm lên – Không dạy cho mày một bài học thì khó lòng chừa được.

Nắm đấm lớn vừa vung lên đã bị bàn tay cứng như sắt giữ lại.

- Người này không nói dối – Châu một tay đã kéo được Vũ ra khỏi người con trai lạ mặt – Anh ta đích thị là một hồng tử.

- Anh là ai?

Vũ nhăn nhó xoa xoa cái lưng rồi giương mắt nhìn hai chàng trai đang vì mình mà bừng bừng sát khí. Bốn mắt xoáy vào nhau trong ít giây rồi đồng loạt thu hồi chiêu thức.

- Tây Châu?

- Cậu hẳn đến từ chỗ Nhật Hy – Châu vui vẻ chìa tay về phía trước – Rất vui vì đã có thiện ý giúp chúng tôi.

- Khách khí quá – Chàng trai vội vàng bắt lấy bàn tay ấy – Chuyện của anh, chúng tôi đã được nghe kể. Được làm việc cùng với Tây Châu là may mắn mà mọi người trông đợi.

- Cậu tên gì?

- Trung,… Kiên Trung.

- Lần này, các cậu đến bao nhiêu người?

- Trước mắt khoảng hai mươi người. Sau đó có thể sẽ nhiều hơn.

- Mọi người tập trung lại một chỗ hay là…?

- Tùy hứng. – Trung khẽ nhún vai – Tôi cũng không rõ những người kia đã chọn cho mình lớp nào.

- Cũng sắp tới giờ vào lớp rồi – Châu liếc mắt nhìn đồng hồ - Cậu nên trở lại vị trí đi. Giờ ra chơi, đừng quên đến phòng trên cùng để họp.

- Vậy tôi đi trước – Chàng trai nhìn nhanh Vũ một cái – Xin lỗi vì đã mạnh tay với cậu, hồng tử “to xác”

Trừng mắt ngó anh ta, Nam Vũ chỉ biết hừ một tiếng rồi thôi. Có Tây Châu ở đây nên anh cũng không muốn đôi co với con người nóng nảy đó làm gì. Nhưng Trung rõ ràng đã dùng rất nhiều sức khi xô Vũ vào tường. Báo hại cái lưng anh giờ đau điếng, khắp người ê ẩm.

- Anh có bị thương chỗ nào không? – Tây Châu bất ngờ cất giọng lễ độ - Cậu ta mới đến nên có chút hiểu lầm.

Anh?

Vũ không biết mình có nghe lầm không?

Va vào tường một cú mà lỗ tai anh cũng có vấn đề luôn ư? Một người như Tây Châu làm sao có thể mở miệng gọi Vũ là anh được? Họ trước giờ vẫn là bạn bè của nhau mà.

Đang bần thần nghĩ ngợi thì câu nói thứ hai của Châu lại vang lên như một tiếng sấm:

- Lần sau, nếu có nhìn thấy ai lạ mặt thì anh cũng cứ giả đò như không hề hay biết. Phòng trường hợp chuyện như hôm nay lại xảy ra. Em sợ mình không thể có mặt kịp lúc để giúp anh thôi.

Trời ạ, cậu ta đúng là muốn làm Vũ đi không nổi nha. Chẳng những gọi anh là “anh” mà còn xưng “em” ngọt xớt như thế là nghĩa làm sao?????


NGƯỜI MỘT NHÀ (P2)

Đông Vân đang ngồi trong lớp, nhìn thấy Nam Vũ cùng Tây Châu bước vào, vẻ mặt cứ ngây ngô như đứa trẻ thì rất ngạc nhiên. Hình như anh chàng đang gặp phải điều gì khó hiểu.

- Chuyện gì xảy ra với em vậy? - Chị chăm chú quan sát gương mặt Vũ - Lại xảy ra rắc rối gì à?

- Ừ - Anh ấy thẫn thờ đặt chiếc ba lô xuống ghế - Rất rắc rối là đằng khác.

- Chuyện gì, em nói mau đi. Chị sốt ruột lắm.

- Cái anh chàng đó - Vũ lấm lét nhìn Châu rồi che miệng thì thầm - Sau khi phá băng thoát ra, chỗ này của cậu ta - Tay xoay xoay bên đầu - Hình như bị vấn đề.

- Tây Châu có vấn đề về thần kinh à? - Vân nhịn không được phải thốt lên.

- Suỵt, chị nhỏ tiếng thôi.

Vũ hấp tấp lắc tay ra hiệu. Mấy người đó thính tai như vậy, nếu để họ nghe thấy thì có mà chết.

- Sáng này, cậu ta đột nhiên gọi em là anh, sau đó còn tự nhận mình là em. Chị thấy có đáng lo không hả?

- Sao? - Hai mắt Vân mở to khi nghe đầu đuôi câu chuyện

Rồi chị bắt đầu cười, từ khúc khích đến ngất ngây. Ngón tay không ngừng huơ qua huơ lại trước mặt Vũ.

- Đại ngốc trong thiên hạ chính là đây - Bất ngờ trỏ thằng vào trán anh - Em rể lễ phép thế mà bị coi là thần kinh thì thật là...

- Cái gì mà em rể? - Đến lượt anh chàng dựng đứng

- Quang Minh, Quang Minh ! ! ! !

Vài cô gái bất ngờ kêu toáng lên khi ở cửa xuất hiện một chàng trai cao to, vai đeo ba lô, tay cầm chiếc áo gió màu trắng như tuyết. Nụ cười sát thủ dường như không hề bị những vết thương của ngày hôm qua làm cho suy giảm.

Đột ngột biến mất trong trận chung kết đã khiến số lượng fan hâm mộ của Minh giảm đi đáng kể. Nhưng sức hút từ vẻ ngoài tuấn tú và bản tính ga lăng, lịch thiệp thì vẫn còn nguyên vẹn.

Cái nháy mắt và nụ cười mà Minh dành cho mấy cô gái đang tíu ta tíu tít vẫy gọi thật khiến Vân không còn nhếch miệng cười nổi. Tại sao chị lại quên bén đi phẩm chất đào hoa của chàng trai này. Muốn anh ta thay đổi, chắc chắn không phải là chuyện một sớm một chiều.

Nhật Hy hôm nay không đến lớp nên vị trí bên cạnh Minh đương nhiên bỏ trống. Anh chàng còn đang đủng đỉnh bước về chỗ của mình thì bất thình lình nhận ra cô bạn tên Khánh đã ngồi chễm chệ trên chiếc ghế của Hy từ lúc nào. Minh trước giờ hay hẹn hò nhưng trong lớp thì tuyệt đối chưa từng ngồi cạnh con gái nha. Nếu có ngồi thì cũng phải là ...

Ánh mắt bất chợt phóng về phía Đông Vân. Cái nhìn sắc lẻm của chị thật làm Minh sởn tóc gáy. Vân rõ ràng đang phóng tối hậu thư cho anh mà. Nhưng chỗ ấy vốn là vị trí của Minh, nếu anh không ngồi ở đó thì biết đi đâu?

Bước chân Mình bắt đầu chậm dần rồi đột ngột đánh vòng, xoay lưng về phía khác.

Anh thong thả đưa tay vào túi, búng mấy cái đã rút ngay ra một cặp kính cận mới toanh..

- Nam Vũ - Minh mỉm cười đặt tay lên vai cậu bạn - Tụi mình đổi chỗ đi.

- Cái gì??? - Hai chị em Vân cùng thốt lên, mắt thao láo nhìn chàng trai đang đứng trước mặt.

- Mình bị cận - Anh vui vẻ đeo cặp kính vào mắt, tay hất tóc ra sau một cách đầy điệu nghệ - Ngồi dưới không thấy đường.

- Mới hôm qua tới nay mà cận nhanh vậy sao?

- Ừ - Tay xách Vũ đứng dậy - Trong lớp, cậu tốt với mình nhất - Kéo anh rời khỏi ghế - Cậu không giúp mình thì còn ai?

- Quang Minh !

Đến nước này thì cả cái ghế và cái hộc bàn đều đã bị Minh trưng dụng. Đông Vân ngồi chung bàn cũng chỉ biết giương mắt nhìn chứ không nói được câu nào.

Vũ tức tối đưa mắt nhìn quanh để tìm sự ủng hộ thì nhận ra ngoài mấy cô gái vẫn đeo đuổi Quang Minh thì chẳng ai thèm đoái hoài hay bận tâm gì đến việc vừa xảy ra. Tây Châu đang ngồi ở góc cũng khoanh tay, hất đầu về phía vị trí bị Minh bỏ lại rồi mỉm cười. Hình như không hề có ý sẽ can thiệp.

Hay lắm! Giờ thì anh hay em rể gì Vũ cũng không nhìn mặt nữa.

- Cậu là tên trọng sắc khinh bạn ! - Liếc nhìn Minh một cái thật đau rồi vác ba lô đi về phía chiếc ghế còn lại - Cứ chờ đó mà xem!

Việc có Quang Minh ngồi kế bên đối với Đông Vân chẳng khác gì mang lò than bỏ trên người giữa ngày hè nóng nực. Cái tướng ngồi vắt chân, lưng tựa ghế như ông hoàng của anh thật không chịu được. Cô giáo giảng bài mà tay Minh cứ xoay bút liên tục. Cặp kính trí thức chỉ khiến mặt anh thêm ...gian chứ chẳng được tích sự gì. Nhưng cái gian này hình như cũng rất lôi cuốn. Nó khiến Vân dù rất ghét nhưng thỉnh thoảng vẫn phải quay qua nhìn. Và mỗi lần như thế, chị lại phát hiện ra anh ấy cũng đang nhìn về phía mình.

Gương mặt trắng liên tục vì Minh mà ửng đỏ.

Cây viết bi vô tội cũng vì anh mà liên tiếp rơi xuống đất.

- Em làm rớt này - Anh ấy vui vẻ giúp chị nhặt nó lên, ánh mắt tràn ngập những tia nhìn láu lỉnh.

- Cảm ơn. – Vân lí rí trả lời.

Lớp phó học tập như chị trước giờ luôn “cao cao tại thượng”. Mỗi ngày chỉ biết đến lớp ngồi nghe giảng hoặc tham gia vào công tác đoàn đội. Hình tượng mẫu mực này thật khiến nhiều chàng trai dù có thích cũng không dám đến gần, đặc biệt là Quang Minh.

Thoạt đầu, anh tưởng chị kiêu, không muốn nói chuyện với những người “học không giỏi mà chỉ tốt cái bông đùa” như mình. Nhưng từ khi chơi với Nam Vũ, Minh mới có nhiều cơ hội để tiếp xúc và gần gũi với Vân. Hóa ra chị không kiêu mà còn rất nhút nhát. Vì nhút nhát và sợ người ta bảo mình nhiều chuyện nên Vân chẳng bao giờ bắt chuyện với ai.

Hôm nay ngồi cạnh Vân, thấy chị dễ dàng bị mình làm cho lúng túng, Minh lại càng thích. Anh yêu nhất chính là vẻ rụt rè, e thẹn này. Thời buổi thị trường, muốn tìm ra một người như Vân quả thật rất khó. Minh ngán tận cổ những cô nàng cứ tự lăng xả vào anh rồi. Con trai, dù nói thế nào, vẫn thích đi chinh phục người khác hơn là bị người ta chinh phục.

Hai người càng khác biệt thì sức hút càng lớn. Vân thấy tò mò về cuộc sống năng động và thoải mái của Minh bao nhiêu thì anh cũng hứng thú với cái khuôn mẫu mà chị vẫn ngày ngày khép mình vào đó bấy nhiêu. Nếu những nét đáng yêu này của Vân được thể hiện sớm hơn thì có lẽ Minh đã lập kế hoạch tiếp cận chị ấy ngay ngày đầu gặp gỡ chứ chẳng đợi tới tận bây giờ.

Nhưng cũng may, vì Vân giấu kĩ quá nên chưa thằng con trai nào phát hiện ra những ưu điểm hiếm có ấy. Chứ không thì…

Cô gái này chính là người mà trước giờ anh vẫn chạy quanh tìm kiếm. Chạy từ đằng Đông sang đằng Tây. Chạy hết mấy chục năm trời. Cuối cùng cũng tìm được. Minh nhất định sẽ giữ chặt lấy, không để chị có dịp mọc cánh bay xa.

- Quang Minh, đừng nhìn Đông Vân nữa - Cô giáo bất ngờ gõ thước vào bảng làm anh chàng giật bắn.

Thì ra nãy giờ, Minh mãi lo nghĩ ngợi. Cô kêu mấy lần mà chẳng hề nghe thấy.

Những người bạn trước giờ vẫn chơi chung đội bóng rổ với anh đều đập bàn cười phá lên khiến Vân ngượng đỏ cả mặt.

- Thưa cô, em xin lỗi - Minh gãi đầu đứng dậy, miệng không quên nở nụ cười thật tươi với cô giáo

- Tập trung vào - Cô Liên tằng hắng giọng - Hôm nay là buổi cuối nhưng cũng không được lơ đãng. Ngồi xuống đi.

Anh lật đật làm theo và đưa mắt nhìn Vân. Nữ hoàng băng giá hôm nay hình như đang bị đốt cháy.

- Anh mà còn nhìn nữa…Em sẽ… - Chị ấp úng - sẽ…

- Sẽ thích anh chứ gì? – Minh ngẩng đầu nhìn lên bảng, môi khẽ nở nụ cười – Anh biết mà.

- Không, em sẽ… ghi tên anh vào sổ kỷ luật.

- Sao? – Minh trừng mắt nhìn chị.

- Anh đừng quên, em vẫn là lớp phó.

- Nhưng em sẽ ghi vào đó tội gì? Tội nhìn em hả?

- Cô giảng bài mà nhìn chỗ khác.. – Vân ngắt ngứ - …Là tội thiếu tập trung.

- Hứ, anh chẳng sợ lưu bang. Dù sao cũng học đi học lại mấy thứ này vài chục năm rồi.

- Quang Minh, Đông Vân, hai em làm gì mà nói chuyện mãi thế? – Cô giáo lại gắt lên – Đừng tưởng tui không biết là hai anh chị tự ý đổi chỗ trong lớp.

- Ý đồ, ý đồ!!!! – Cả lớp nghe xong lập tức cùng rống lên.

- Lớp phó học tập mà như thế đó hả - Cô Liên đầy vẻ phiền lòng – Em làm tôi thất vọng.

Đông Vân chẳng nói gì mà chỉ cúi mặt ngồi yên. Hai mắt long lanh dường như sắp khóc.

Phen này Minh thật sự đã chọc giận người đẹp rồi.

Ý định trở thành anh rể Nam Vũ xem chừng khó khăn đây.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
THẦY HIỆU TRƯỞNG

Tây Châu vừa rời khỏi thì Nguyên Khánh đã rục rịt muốn bắt chuyện với Phong.Vừa rồi, Châu rõ ràng muốn gửi đến hắn lời cảnh cáo. Con nhóc này giờ đã là người của cậu ta nên không thể tùy tiện giở trò được.

Tuy nhiên, Khánh vẫn muốn moi ra từ miệng nó một ít thông tin về thương thế của Châu. Phá vỡ tảng băng ấy, cậu ta còn sống đã là điều rất may mắn. Chịu thương tổn là điều gần như không thể tránh khỏi. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, cô bé vẫn kiên quyết không nhìn hắn, dù chỉ một cái. Con người này quá tinh ranh, nó sợ mình sẽ bị Khánh đưa vào tròng lúc nào không biết.

Việc phớt lờ Nguyên Khánh sẽ không phải là điều gì khó khăn nếu hắn ta không bất ngờ đề cập đến một chủ đề mà Phong cũng rất quan tâm:

- Thùy Mai nếu biết được chuyện này thì cô ta có mà chết thêm lần nữa nhỉ?

Im lặng.

- Tên Tây Châu đó kể ra không phải là kẻ chung tình như tôi nghĩ. Tại sao ngày trước, hắn quen Thùy Mai lâu như vậy mà chưa từng có ý định đính ước cùng cô ta?

Im lặng

Đã không moi được thông tin thì ít nhất cũng phải tạo ra khoảng cách giữa hai người này.Nam Phong trẻ người non dạ, sẽ nhanh chóng cắn câu thôi. Nghĩ vậy nên hắn lại hít một hơi thật dài rồi tiếp tục nói với vẻ như chẳng có gì.

- Chuyện mới đó mà hắn quên nhanh vậy hả ta? Cô ấy chết thảm như thế mà.

- Lúc đó anh cũng có mặt? – Phong thật sự đã dính bẫy.

- Đương nhiên. – Khánh ra vẻ đắc thắng - Thùy Mai chết là do lỗi của hắn… Bởi vậy Tây Châu mới ray rứt mãi không thôi. Nhưng hình như… - Ánh mắt sắc lẻm của hắn phóng về phía Phong - …sau khi gặp cô, hắn lại có cảm giác mình đang được chuộc lỗi với cô ấy.

Cho đến giờ phút này, vẫn chưa có ai nói cho nó biết Thùy Mai đã chết như thế nào. Tại sao sự ra đi ấy không chỉ để lại đau thương mà còn ám ảnh Tây Châu bởi cảm giác tội lỗi? Phong không muốn hỏi trực tiếp anh vì nó sợ sẽ chạm vào vết thương cũ. Nhưng muốn lấy được thông tin chính xác từ miệng Nguyên Khánh lại là điều gần như hoan tưởng.

“Mình không được để những lời của tên này làm nhiễu loạn suy nghĩ” Phong lại phải tự căn dặn bản thân. Anh Tây Châu đã nói dù hắn có hỏi gì cũng đừng quan tâm. Nó tin anh và sẽ không làm bất cứ điều gì trái lại lời khuyên này. Nếu đến việc đơn giản là tin tưởng Châu mà Phong cũng không làm được thì thật không xứng đáng với tình yêu mà anh dành cho nó chút nào.

Ném cho Khánh một cái nhìn khinh miệt, cô bé hít sâu rồi lẳng lẳng nhìn đi chỗ khác.

Vừa phấn khởi vì đã dụ được nó nói ra mấy câu, Khánh lại như kẻ vừa bị dội một gáo nước lạnh. Con nhỏ lại tiếp tục giữ im lặng và đối mặt với hắn bằng vẻ lạnh lùng y hệt tên người yêu đáng chết của nó.

Giờ ra chơi hôm đó, Phong lại nhìn thấy tín hiệu quen thuộc trên bầu trời. Nó đoán là một cuộc họp sẽ diễn ra trên căn phòng cao nhất của dãy nhà đối diện. Chuông báo hiệu vừa vang lên là Khánh đã đi ngay. Trên mặt hình như có chút nôn nóng.

Phong không dám mò lên đó vì sợ bản thân lại gây thêm điều gì phiền phức. Nhưng ngồi ở lớp chờ đợi, nó thật sự rất sốt ruột. Cô bé lo Nguyên Khánh lại nghĩ ra cách gì đó làm khó dễ Tây Châu, lo họ lôi chuyện anh ấy tự ý thoát khỏi băng phong khi chưa hết thời hạn để làm cái cớ.

Hung và cát tinh lẽ nào vừa sinh ra đã định sẵn phải đối đầu và tiêu diệt nhau đến chết? Anh Quang Minh từng nói “chính và tà không thể chung đường, chúng phải luôn đấu tranh để trở thành duy nhất”. Nhưng thật sự không thể tìm ra biện pháp nào để dung hòa lợi ích cả hai bên hay sao? Nếu mọi sinh vật trừ con người khi có được hồng tử đều trở thành hung tinh thì không phải chỉ mình cát tinh bị đe dọa mà chính bản thân những kẻ là hung tinh cũng đang gặp nguy hiểm.

Cứ thế, nó cứ vừa nghĩ ngợi vừa lo lắng cho Châu. Ba mươi phút đầy bồn chồn loáng một cái đã trôi đi mất. Tiết học mới bắt đầu được hơn mười lăm phút mà vẫn chưa thấy Khánh đâu khiến lòng cô bé càng như lửa đốt. Chắc không phải lại đánh nhau một trận sống mái trên đó chứ?

Vì đã là ngày cuối cùng trước khi nghỉ tết nên các thầy cô cho phép lũ học trò được ngồi tán dóc trong…kỷ luật. Tâm trạng lo lắng khiến cô bé thật sự không muốn nói chuyện với ai. Đây có vẻ như là bài kiểm tra đầu tiên cho tính chịu đựng của nó.

Giữa lúc thầy giáo dạy Toán của Phong đang cặm cụi ghi điểm vào học bạ thì một giọng nói lễ phép chợt vang lên ngoài cửa.

- Thưa thầy.

- À – Người thầy lớn tuổi mỉm cười đầy tình cảm – Em đến có chuyện gì thế?

Cả lớp đang rì rầm nói chuyện đều im lặng để dõi mắt nhìn về phía cửa. Thầy Hùng cũng dạy Toán nên dương nhiên không thể thoát khỏi cái quy luật yêu quý cậu học sinh ưu tú này. Nữ sinh trong trường cũng ít ai có thể kháng cự lại sức hút từ vẻ ngoài điển trai có xen nét lạnh lùng của anh. Có lẽ do lâu rồi không đi học nên Phong đã quên mất Tây Châu trong mắt bạn bè nó là người đặc biệt thế nào.

- Thưa thầy, thầy hiệu trưởng nhờ em gọi Nam Phong xuống văn phòng có việc.

Tiếng xì xầm lập tức râm ran khắp trong lớp học.

Gõ mạnh cây thước gỗ xuống bàn mấy cái liên tiếp, thầy Hùng liền ngoắc tay gọi cô bé

- Em xuống xem thầy gọi có việc gì.

- Dạ - Phong vội vàng đứng dậy.

Có chuyện xảy ra với bác Ba của nó rồi sao? Khi không sao lại gọi Phong xuống giữa giờ học như thế này? Nó bước nhanh ra khỏi cửa và đi theo Tây Châu, trong lòng thấp thỏm lo lắng.

- Chuyện gì xảy ra vậy anh? – Phong đợi đến chỗ không có người mới dám mở miệng hỏi.

Châu không trả lời mà chỉ đưa mắt nhìn nó trong vài giây rồi lại tiếp tục sải bước. Anh ấy rẽ lên cầu thang tầng trên khiến cô bé rất ngạc nhiên. Nó thừa biết văn phòng nằm ở tầng trệt kia. Càng leo lên cao càng không có lớp học nào. Chỉ toàn những phòng chứa đựng thiết bị giảng dạy thôi.

- Anh nói em biết chuyện gì đi. Chứ cứ im lặng mà đi thế này em thấy lo quá. – Phong níu vội lấy tay áo Châu mà nài nỉ

- Thì có chuyện quan trọng nên anh mới phải dẫn em lên đây.

- Chuyện gì mà gấp đến nỗi phải đi vào giữa giờ học hả anh? – Nó vẫn không hiểu.

- Em bắt đầu hỏi nhiều như thế từ lúc nào? – Anh ấy nhướn mày và bất ngờ xăm xăm tiến lại gần cô bé hơn.

- Em…

Cơn sóng tình cảm đang dâng lên từ đáy mắt anh khiến tim nó đập mỗi lúc một dữ dội. Châu bất ngờ đặt tay lên vai Phong rồi nhẹ nhàng đẩy nó vào bức tường phía sau. Cô bé bối rối tìm cách né tránh ánh nhìn của anh vì nó đã lờ mờ đoán ra lí do mình bị “thầy hiệu trưởng” gọi lên lầu. Nhưng bàn tay Châu đã tìm đến gương mặt Phong khi anh ấy cố nhìn vào mắt nó. Và cô bé biết, nó đã không thể trốn chạy khỏi anh được nữa.

- Anh nhớ em – Châu âu yếm dùng tay đỡ lấy gương mặt Phong – Và hình như còn bị nghiện.

Vừa dứt lời đã cúi đầu hôn lên môi cô bé thật thắm thiết

Những lời anh nói thật sự không hề có chút giả dối. Hơn trăm năm sống trên đời, Châu chưa từng hôn bất cứ cô gái nào, kể cả người đã ám ảnh anh bao nhiêu thập kỷ. Sự dịu dàng và cảm giác ngọt ngào từ Nam Phong thật sự khiến Châu như bị hút vào vòng xoáy vô hình của tình ái. Chỉ cần một phút phân tâm thì giọng nói nhỏ nhẹ của cô bé và cảm giác mới mẻ này lại hiện lên

Nhưng biểu hiện tình cảm ấy lại làm Phong cảm thấy choáng váng. Thì ra bấy lâu nó đã bị vẻ ngoài đứng đắn của Châu đánh lừa một cách thảm hại. Nhưng tại sao cảm giác được anh siết chặt trong tay lại ấm áp như vậy. Tại sao nó không khó chịu mà chỉ thấy anh ấy thật dịu dàng.

Một cảm giác rạo rực bỗng trổi dậy khắp người Phong khiến cô bé thở như người hết hơi.

Chuyện gì đang xảy ra với nó thế này?

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay