Kim Tinh nhíu mày rồi lấy tay xoa trán. Chị chớp mắt vài lần vì
nhìn cảnh vật xung quanh không được rõ nét. Cảm giác đau nhói làm
Tinh chỉ muốn nhắm luôn mắt lại. Căn phòng xanh ngọc xếp đầy những
chiếc giường màu trắng. Trên đó, bạn bè của chị đang thiêm thiếp
ngủ. Gương mặt họ trông mới tiều tụy làm sao. Trận chiến ban sáng
đã khiến quân số vốn đã ít càng trở nên nguy kịch. Cứ tiếp tục như
thế, Tinh thật không dám tưởng tượng, mọi chuyện rồi sẽ đi về
đâu.
Ngọn đèn màu hồng ở đâu rọi những tia sáng ấm áp vào người chị như
đang xua đi nỗi đau đớn. Tinh đảo mắt nhìn quanh một lần nữa thì
thấy Nam Phong đang ngồi cạnh giường, ngủ mê mệt. Cô bé tựa lưng
vào tường, một tay nắm lấy tay chị, tay kia thì nắm lấy Quang Minh.
Ánh sáng từ người nó tỏa ra rất mạnh mẽ. Đến Quang Minh bị thương
nặng như thế mà bây giờ da dẻ đã hồng hào trở lại.
- Em đúng là một viên ngọc quý - Kim Tinh thở dài ngắm nhìn cặp mắt
sưng mọng vì khóc nhiều của cô bé - Vì quá quý giá mà em mới phải
chịu nhiều đau khổ như vậy ư?
Cũng may ông trời đã không nhẫn tâm cướp đi người anh trai mà nó
luôn yêu quý. Nếu không, chị cũng chẳng dám tưởng tượng cô bé sẽ
phải vượt qua nỗi đau to lớn ấy như thế nào.
Nhưng người đã cứu Nam Vũ là ai? Tại sao trước đây Tinh chưa từng
thấy qua? Lúc đó mắt chị cứ chảy máu nên không thấy hết những việc
đã xảy ra. Chỉ nhớ tiếng nức nở của Nam Phong đã khiến trái tim
Tinh tan nát.
- Tỉnh rồi à? – Nhật Hy không biết xuất hiện từ lúc nào đang từ tốn
đi tới.
- Cậu…
Chị chưa kịp nói hết câu đã bị anh ấy ra hiệu im lặng. Hy nhẹ nhàng
ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi hất đầu về phía Nam Phong, nói
khẽ:
- Coi chừng đánh thức nó…
- Sao cậu không đưa Nam Phong về đi? Ở đây không an toàn với cô
bé.
- Nó cứ sợ cô và Quang Minh có chuyện gì… - Hy cẩn thận dùng từ ngữ
xưng hô thật phù hợp - Nói thế nào cũng không nghe…
- Nhưng hồng tử của Nam Phong mạnh quá – Kim Tinh cố gắng ngồi dậy
thật nhẹ để không làm cô bé thức giấc - … Nó lấy năng lượng ở đâu
ra để hoạt động kia chứ?
- Từ hồng tử của tôi – Nhật Hy lặng lẽ đáp.
- Hả?
- Cô còn nhớ lần trước ở nhà cô bé không? Cứ mỗi lần tình cảm của
tôi không ổn định là mẩu tinh thạch trong người Nam Phong lại bắt
được tín hiệu. Dường như chúng vẫn còn mối liên hệ nào đó.
- Nếu cứ để như vậy thì cậu sẽ yếu đi rất nhanh. Hãy nhìn xem Nam
Phong đã sử dụng sức mạnh hồng tử của cậu làm cho bao nhiêu người ở
đây khỏe mạnh này.
- Đó không phải là điều tôi quan tâm – Anh ấy lắc đầu – Tôi chỉ sợ
nếu Nam Phong tiếp tục ở gần mình thì một lúc nào đó, mẩu tinh
thạch sẽ tự động rời bỏ nó mà quay về chỗ cũ.
- Không có cách nào để khắc phục điều đó sao?
- Trước mắt thì chưa tìm ra. Nhưng hy vọng nếu tôi rời xa cô bé thì
có thể làm cho tinh thạch từ bỏ ý định thoát khỏi người nó.
- Nhật Hy à…
- Chỉ cần có lợi cho Nam Phong thì dù là bất cứ chuyện gì, tôi cũng
chấp nhận – Anh đột ngột ngắt lời.
- Con bé sẽ buồn lắm…Cậu đành lòng sao…
- Bởi vậy tôi muốn cô hứa một chuyện, hãy thay tôi chăm sóc Nam
Phong, được không?
- Người nó thích là cậu kia mà - Kim Tinh buồn bã lắc đầu - Tôi dù
có muốn cũng không biết làm sao mà giúp.
- Tối nào cô bé cũng khóc lóc trong những giấc mơ, miệng cứ gọi Tây
Châu liên tục. Tuy ban ngày nó không hỏi han gì nhưng rõ ràng sự ra
đi của cô đã ám ảnh con bé nhiều lắm. Lúc cô bị bọn hung tinh bắt
giữ, Nam Phong chẳng cần suy nghĩ đã lao thẳng vào ngọn lửa. Chuyện
này tất cả mọi người đều nhìn thấy. Dù cô có xuất hiện trước mặt nó
trong diện mạo như thế nào thì tình cảm của Nam Phong vẫn mách bảo
cho cô bé tất cả. Chỉ có điều trong nhất thời, nó khó lòng nhận ra
điều này thôi.
- Chúng ta đừng tranh cãi về chuyện này nữa. Điều quan trọng nhất
bây giờ là tìm cách giữ lại mạng sống cho cả cậu và cô bé. Sau đó
mới để nó tự quyết định, được không? Tôi không cho phép cậu tự ý bỏ
đi rồi để hết hậu quả lại cho tôi giải quyết đâu đấy.
Tiếng ú ớ của Nam Vũ gần đó khiến Tinh phải chú ý. Giữa giường của
Quang Minh và anh chàng là Đông Vân đang gà gật. Từ trên người chị
cũng phát ra thứ ánh sáng màu hồng nhưng so với Nam Phong thì vẫn
còn yếu hơn hẳn.
Tại sao Nam Vũ không được đưa đến bệnh viện mà lại nằm ở đây? Kim
Tinh vừa tính quay sang hỏi Nhật Hy thì đã nghe tiếng anh ấy thở
dài:
-Anh em nhà đó không biết mắc phải kiếp nạn gì mà cứ nối tiếp
nhau…
- Ý cậu là...? – Chị không dám tin vào tai mình - Từ lúc nào
thế?
- Mới đây thôi. Vừa tỉnh dậy là cậu ấy đã nhận ra Nam Phong. Tốc độ
còn khủng khiếp hơn cả Đông Vân.
Chàng trai đó, cậu ta vẫn như một đứa trẻ vô tư, trước giờ chẳng
bao giờ quan tâm đến chuyện thị phi. Vậy mà bây giờ, đùng một cái
lại bắt Nam Vũ phải tiếp nhận cả thế giới mới mẻ đầy nguy hiểm này.
Tại sao không thành cái gì mà cứ phải là một hồng tử có ý thức,
loại sinh vật có thể bị tấn công bởi tất cả các loài khác mà không
có cách nào tự vệ? Rồi đây, biết tìm ai để bảo vệ họ đây? Chuyện cũ
chưa giải quyết xong, chuyện mới đã kéo nhau tìm đến.
- Thế cô gái đã cứu cậu ta là ai?
- Ngôi sao của Nam Vũ đấy.
- Ngôi sao của hồng tử ư? Chuyện gì lạ đời vậy?
- Lúc đầu tôi cũng lấy làm khó hiểu nhưng sau khi đi vào kí ức của
cậu ấy mới hiểu tại sao lại xảy ra chuyện hy hữu này – Nhật Hy hơi
mỉm cười - Cô sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa khi biết ngôi sao mới sinh
đó có gương mặt giống Phi Vũ như hai giọt nước.
Chẳng là lúc Phi Vũ đánh nhau với Thanh Thu, cô ấy không tiêu hủy
hoàn toàn hồng tử của ả mà chỉ mới làm cho nó thoát ra khỏi cơ thể.
Hồng tử gặp phải ánh sáng của mộ quang trong môi trường không khí
thì lập tức tan chảy. Cả người Nam Vũ lúc đó đầy vết thương nên
dung dịch có dịp ngấm sâu vào mọi nơi trong cơ thể. Nhờ vậy, nó
phát huy tác dụng nhanh hơn trường hợp của Đông Vân, góp phần bảo
vệ mạng sống của anh cho đến khi Kim Tinh và Quang Minh xuất
hiện.
Trong thời khắc đấu tranh giữa sự sống và cái chết, giữa lúc hồng
tử đang dần biến đổi anh, Vũ đã bắt đầu học cách tin tưởng. Khát
vọng được gặp lại em gái đã khiến niềm tin của anh ấy trở nên vô
cùng mạnh mẽ. Vì thế mà ngôi sao dù mới hình thành vẫn có đủ khả
năng hiện hình và ra tay cứu giúp chủ nhân của mình.
Phi Vũ, bản thân là hung tinh lại ra tay cứu nạn nhân khỏi hiểm họa
do chính mình mang đến nên đã bị hủy diệt. Theo quy luật thì những
hung tinh chết đi vì lí do đó sẽ được sắp xếp chờ đợi nơi trần thế
có ai đó bắt đầu nuôi niềm tin để đầu thai thành một cát tinh mới.
Vòng tuần hoàn bao nhiêu thế kỷ qua cứ vậy mà luân chuyển. Lúc Nam
Vũ biết nuôi niềm tin thì Phi Vũ là hung tinh mới chết đang ở gần
đó nhất. Vậy là trong cùng một lúc, anh ấy đã vừa trở thành hồng tử
vừa tạo ra cho mình một ngôi sao may mắn.
- Thật khó tin – Kim Tinh khẽ chớp mắt – Họ cứ như đã mắc nợ nhau
từ kiếp trước vậy.
- Quang Minh…Quang Minh…- Đông Vân khẽ ú ớ trong giấc mơ, gương mặt
nhăn lại nhìn rất khổ sở.
- Cô ấy không còn sợ nữa sao? Nghe Hùng Anh nói bị choáng nặng
lắm
- Đông Vân chịu ở lại chỉ vì Quang Minh. Cô ấy lo cho cậu ta. Nhìn
thấy cổ, tôi cứ thắc mắc không biết Nam Phong đã một mình vượt qua
tất cả những chuyện này như thế nào.
- Ừ - Kim Tinh phì cười - Chỉ một chút nữa là nó đã qua mặt tất cả
chúng ta…
PHÙNG NHẬT HY
Ngồi trò chuyện thêm một chút thì Nhật Hy phải quay về. Kim Tinh từ
tốn nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại. Chị thấy trong người vẫn
chưa khỏe lắm nên muốn nghỉ thêm. Lực lượng của họ lúc này quá ít
ỏi. Nếu bị tấn công bất ngờ thì chẳng còn cơ may sống sót. Nỗi lo
lắng đeo bám theo chị cả trong lúc nghỉ ngơi.
Nhiều lần Tinh giật mình tỉnh dậy vì tiếng người đi lại. Nhưng chỉ
ngay sau đó, chị lại thiếp đi rất nhanh vì quá mệt mỏi. Giấc ngủ
chập chờn với đầy những âm thanh hỗn tạp. Lần thứ hai tỉnh dậy, Kim
Tinh cảm nhận được bàn tay gầy guộc, bé nhỏ của Nam Phong đang đặt
trên trán mình. Mái tóc dài của cô bé hiện ra dưới ánh đèn một cách
mờ ảo. Tinh thấy mắt mình vẫn còn đau nhưng cảnh vật thì đã có phần
rõ nét.
- Chị còn đau lắm không? – Phong ngập ngừng hỏi.
- Không – Tinh khẽ lắc đầu.
Nam Phong mỉm cười và vội đưa tay ra khi thấy chị ấy có ý ngồi dậy.
Khi gương mặt của nó vừa cúi xuống gầnTinh thì hương bạc hà thơm
mát lại thoang thoảng. Hai chữ “Tây Châu” lập tức chạy ngang qua
đầu cô bé như tên lửa.
Nam Phong bần thần ngồi yên trước suy nghĩ kì lạ. Nó cúi mặt, mắt
chăm chăm nhìn vào bàn tay trắng muốt của Kim Tinh đang nắm lấy tay
mình. Trong tích tắc, bàn tay nữ tính ấy lại biến thành bàn tay rắn
rỏi của Tây Châu ngày nào, bàn tay đã bao lần che chở và bảo vệ cô
bé.
Có chuyện gì thế này? Phong khẽ chớp mắt. Kim Tinh vẫn ngồi đó
nhưng sao cảm giác thật kì lạ. Hay là nó đã nhớ anh ấy đến phát
khùng rồi chăng?
- Em không sao chứ? – Tinh thì thầm với chút ái ngại.
- Em…không… - Phong trả lời mà đầu óc vẫn để đâu đâu.
- Em cần được nghỉ ngơi – Chị trả lời một cách chắc chắn – Trông em
rất mệt mỏi, cô bé ạ.
- Nhưng trông chị còn mệt mỏi hơn em – Nó quyết định gạt bỏ chuyện
vừa rồi qua một bên – Sáng này, nếu không có chị…nếu như chị không
tin em…
- Chuyện gì qua rồi thì em hãy cứ để nó trôi qua – Tinh từ
tốn.
Hiểu rằng chị không muốn nhắc lại, cô bé liền gật đầu. Nhưng lòng
nó lúc này đang ngỗn ngang rất nhiều câu hỏi. Anh Nhật Hy thì không
biết đã đi đâu. Phòng y tế tại sao lại bốc cháy? Cô gái đến cứu anh
trai nó là ai? Vì sao mọi người không đưa anh Vũ đến bệnh viện mà
để anh ấy nằm lại đây?…Còn chưa kịp nói lời nào thì Kim Tinh đã thở
dài rồi đưa mắt nhìn nó:
- Có lẽ là không công bằng nếu bắt em chấp nhận tất cả những việc
này mà không có một lời giải thích.
- Chị biết em đang nghĩ gì ư? – Cô bé tỏ ra sửng sốt.
- Anh chỉ biết em là cô bé hay thắc mắc nhưng không bao giờ hỏi mà
thôi.
Câu nói vừa thốt ra đã khiến Kim Tinh lúng túng. Cứ mỗi lần ở gần
cô bé là chị lại mất cảnh giác như vậy. Cũng may rằng lúc đó tiếng
trở mình của Nam Vũ ở giường bên kia đã làm nó phân tâm.
- Em xin lỗi, nhưng vừa nãy chị nói gì vậy? – Phong quay lại nhìn
Tinh.
- Không có gì quan trọng – Chị ấy vờ lắc đầu – Trước đây em đã bao
giờ nghe ai nói đến những ngôi sao may mắn chưa?
- Ngoại em nói khi ai đó trên thế gian này bắt đầu tin tưởng thì
cũng là lúc một ngôi sao chào đời. Những ngôi sao may mắn được sinh
ra từ niềm tin và hy vọng của ai đó.
- Ừ, đúng rồi – Tinh gật đầu – Niềm tin và hy vọng càng nhiều thì
ngôi sao của họ càng hùng mạnh. Các ngôi sao thường chỉ đi theo bảo
vệ cho chủ nhân của mình. Nhưng thỉnh thoảng, họ đến hạn phải xuống
trần để giúp đỡ người khác, những người không phải chủ nhân và cả
những ai chưa một lần tin vào sự tồn tại của họ. Vì những ngôi sao
có lúc phải rời xa chủ nhân của mình nên trên đời có rất nhiều
người dù luôn tin tưởng và hy vọng nhưng vẫn gặp phải bất
trắc.
Lúc còn bé, câu chuyện thần thoại về các vì sao vẫn đi theo bảo vệ
con người của bà thật sự làm nó tin sái cổ. Dù không nói với ai,
nhưng trong lòng nó bắt đầu hy vọng, hy vọng đâu đó trên bầu trời,
có một ngôi sao dành riêng cho mình. Bà nói ngôi sao chỉ giúp đỡ
người tốt nên Phong luôn cố gắng là một đứa trẻ ngoan.
Tuổi thơ cô bé trôi qua trong sự êm đềm cho đến ngày ba má nó bị
chết cháy. Cơn chấn động làm lòng tin của Phong bị lung lay dữ dội.
Nếu quả thật có một ngôi sao vẫn đi theo bảo vệ thì vì sao ba má nó
lại chết? Nhưng việc tin tưởng và hy vọng đối với cô bé dường như
đã trở thành thói quen. Trong nhất thời khó lòng từ bỏ được. Nó tự
an ủi mình rằng chắc hẳn còn một lý do nào khác.
Nhưng niềm tin vừa phục hồi còn chưa kịp kéo dài lâu đã bị dập tắt
bởi sự ra đi của ông bà ngoại. Lúc đó, nó thật sự suy sụp, mất
phương hướng. Phong thấy đời chỉ toàn những điều bất công.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một ngày ngôi sao không còn được chủ
nhân tin tưởng hả chị?
- Một ngôi sao khi đánh mất niềm tin của chủ nhân sẽ rơi khỏi bầu
trời và biến mất mãi mãi. – Câu hỏi của Phong khiến Tinh bỗng nhớ
ra - Em biết không, Nhật Hy cũng là một trong số những ngôi sao bất
hạnh ấy. Nhưng cậu ấy may mắn hơn những người khác ở chỗ chủ nhân
của cậu ta chưa đánh mất tất cả hy vọng. Sự hoài nghi của người ấy
đã khiến Nhật Hy bất ngờ bị phong kín trong hồng tử của chính mình
và rơi xuống mặt đất.
Mỗi lời của Kim Tinh khiến tay chân Phong rụng rời. Kể từ lúc Nhật
Hy cứu mạng nó, trong lòng Phong đã dậy lên một mối nghi ngờ. Nhưng
nó không dám tin, càng không dám khẳng định. Tất cả chỉ là những
suy nghĩ mờ nhạt.
Buổi tối hôm đó, trong ngày diễn ra tang lễ của bà ngoại, ngay tại
khu vườn sau nhà bà, chị Vân đã hỏi nó có còn tin vào ngôi sao may
mắn của mình nữa không. Sau khi nghe được câu trả lời của nó, chị
thở dài rồi đứng dậy đi vào trong. Chính lúc ấy, Phong nhìn thấy từ
trên bầu trời, một quả cầu lửa nhỏ đang lao xuống.
Quả cầu rơi xuống cách chỗ nó không xa và làm cho mặt đất lõm một
lỗ sâu. Khi cô bé tiến lại gần thì thấy một mẩu đá màu hồng sáng
chói, xung quanh khói vẫn còn bốc lên ngùn ngụt. Đến bây giờ nó mới
dám khẳng định điều mình ngờ ngợ trước đây là hoàn toàn chính xác.
Chính Nam Phong, chính nó chứ không ai khác, chính nó là người đã
làm hại ngôi sao may mắn của mình
-…Chỉ khi nào nhận được sự quý trọng, tin tưởng của một người nào
đó, Nhật Hy mới được giải phóng. Và người đó chính là em. – Tinh
khẽ mỉm cười - Nghe cậu ta kể, trong lúc em tìm cách chụp lấy viên
đá đã vô tình khiến mình bị thương? Điều đó đối với sự hồi sinh của
Nhật Hy là vô cùng ý nghĩa. Những ngôi sao lâm vào hoàn cảnh như
cậu ấy mà vẫn có cơ hội sống dậy thật sự không nhiều. Hồng tử của
họ có thể rất nhanh bị những sinh vật khác nuốt lấy. Nếu không phải
như vậy thì cũng ít ai tự dưng đem lòng quý trọng một viên đá lạ
giống như em.
- Có phải…ngôi sao sẽ rơi xuống ngay…??
- Cái đó còn tùy lúc đó họ đang ở đâu – Kim Tinh bình thản đáp –
Không nhất thiết lần nào cũng là bên cạnh chủ nhân của mình.
Ngày hôm đó, chị Vân mượn xem tiểu tinh thạch rồi đánh rơi. Mẫu đá
rớt xuống đất và vỡ ra thành nhiều mảnh. Nam Phong chỉ biết nhào
đến mà nhặt lấy những mảnh vỡ nằm vương *** dưới đất. Nước mắt nó
rơi xuống cùng lúc một mảnh nhọn cứa vào tay làm chảy máu. Vết
thương rất nhỏ nhưng không hiểu vì sao lại chảy máu lênh láng làm
những mẩu đá nằm dưới đất đều ngập trong đó. Đông Vân nhìn thấy thế
thì hốt hoảng chạy đi tìm thứ cầm máu.
Những mảnh vỡ của tiểu tinh thạch bất ngờ trở nên sáng chói rồi bay
hết ra ngoài qua cửa sổ, để lại mình Nam Phong với nỗi xót xa và
đau đớn vô hạn. Cho đến nay, cô bé mới có thể xâu kết các sự việc
lại với nhau một cách rõ ràng nhất. Nếu ai hỏi tại sao ngày ấy,
Phong lại nâng niu, quý trọng mẩu đá rơi xuống từ trên trời ấy như
vậy thì nó cũng không trả lời được. Chỉ biết tiểu tinh thạch đối
với cô bé có điểm gì đó đặc biệt thân thiết. Mẩu đá lại rơi xuống
ngay lúc Phong đang hối hận vì lỡ miệng nói ra câu nói đáng giận
ấy. Linh cảm mách bảo với nó rằng hai sự việc này có thể liên hệ
với nhau theo một cách nào đó.
Nhưng nói như vậy, chẳng phải anh Nhật Hy chính là ngôi sao của cô
bé hay sao???
-…Cậu ta từng nói, cái tên Phùng Nhật Hy có nghĩa là “mong đến ngày
được trùng phùng”. Suốt thời gian qua, mục tiêu lớn nhất của Nhật
Hy là tìm cho ra chủ nhân của mình và lí do khiến người đó không
còn tin tưởng vào cậu ấy nữa. Đó là nỗi đau lớn nhất của tất cả cát
tinh…
- Thế anh ấy đã tìm ra người đó chưa? – Nó hồi hộp chờ đợi.
- Hình như là rồi – Kim Tinh khẽ nhíu mày – Nhưng là ai thì cậu ta
chưa nói…
Vì mang trong người mẩu hồng tử của Hy mà giữa Phong và anh có
những mối quan hệ rất đặc biệt. Những giấc mơ thường xuất hiện
trong đầu nó rất có thể đều là sự thật. Chúng thuộc về một phần ký
ức của Nhật Hy. Việc anh ấy luôn ở bên nó hoàn toàn có thể xảy ra.
Và khả năng cô bé là người chủ nhân ngu ngốc khiến Hy rơi khỏi bầu
trời là không hề thấp.
Khi nào gặp anh, Phong nhất định phải hỏi.
Nếu Nhật Hy quả thật là ngôi sao của nó, cô bé nhất định phải
biết…
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
BÍ MẬT HAI NHÀ HUNG - CÁT
- Em có thể hỏi chị thêm một chuyện nữa, được không? – Phong rụt rè
đề nghị - Một chuyện nữa thôi.
- Bao nhiêu chuyện cũng được cả, Nam Phong à – Kim Tinh nhìn nó
bằng ánh mắt dịu dàng.
Câu nói này của chị đã cởi bỏ mọi đắn đo trong lòng cô bé. Trước
giờ, Phong vốn không dám nêu ra những thắc mắc của mình nhưng không
hiểu sao ở trước cô gái này thì hoàn toàn ngược lại.
- Hung tinh thật ra là loài vật thế nào hả chị?
- À… - Tinh ngã người ra gối và mỉm cười - Bất cứ loài vật nào trừ
con người khi nuốt phải hồng tử đều trở thành hung tinh. Sức mạnh
của chúng phụ thuộc vào số tai họa mà chúng gây ra. Trong đó, giết
chết một con người là biện pháp gia tăng sức mạnh nhanh nhất. Nhưng
một khi quyết định sử dụng phương pháp này, con hung tinh phải thật
bản lĩnh để không bị phát hiện. Do vậy, hầu hết các hung tinh
thường chỉ gây ra những tai họa “nho nhỏ” mà em thường thấy – Nói
tới đây, chị bỗng lấy tay xoa ngực, gương mặt thoáng chút mệt mỏi -
Ngày trước, cô bạn cùng bàn tên Trúc Linh của em cũng là một con
hung tinh “có tuổi” Có vẻ như lúc đầu, nó định giết em ngay. Nhưng
nhiều lần thất bại khiến cô nàng đổi sang kế hoạch B, hại em liên
tiếp vướng vào những rắc rối…nho nhỏ.
- Chị sao lại am hiểu tường tận chuyện của em thế?
- Hả? – Câu nói của nó khiến Tinh cứng họng
Chị lại quên mất thân phận của mình nữa rồi. Nam Phong quả thật
không hề đơn giản. Nếu cứ tiếp tục thả trôi cảm xúc của mình theo
cô bé, Tinh nhất định còn nói hớ thêm nhiều thứ nữa.
- Anh Tây Châu kể với chị à? – Nó lại tiếp tục truy kích – Có phải
lần ấy, chính ảnh là người đã giúp em trừ khử con hung tinh
đó?
- À…ừ - Chị đưa tay che miệng, ho lục khục vài tiếng – Hình như là
vậy.
- Anh ấy chẳng bao giờ nói cho em biết – Phong có chút hờn dỗi -
Ảnh chỉ toàn làm những việc mà mình cho là đúng thôi.
- Như vậy có hại gì đến em đâu?
- Nhưng mà có hại cho ảnh. – Cô bé trả lời ngay lập tức - Hại anh
ấy bị em coi là người xấu suốt thời gian dài.
- Thì ra… - Tinh gật gù, trong mắt như có ý cười.
Tiếng “anh” vang ra từ miệng nó không hiểu vì sao lại êm tai đến
lạ. Nãy giờ, cô bé cứ liên tục anh dài anh ngắn. Cảm giác thật gần
gũi.
- Em biết không – Chị bắt đầu thấy thư giản - Một hung tinh có thể
mang đến tai họa cho con người ngay cả khi nó chỉ ở gần người đó.
Nếu một hung tinh cứu nạn nhân khỏi tai họa do chính nó mang đến sẽ
biến mất mãi mãi…
Rồi Tinh từ tốn kể cho nó nghe chuyện của Phi Vũ, cô nàng hung tinh
hay buồn bã nhưng rất tốt bụng. Nam Phong bấy giờ mới hiểu vì sao
lúc mới đến, nó lại thấy anh Vũ gào khóc thảm thiết như vậy. Nhưng
tại sao thi thể chị ấy vừa biến mất thì Nam Vũ lại trở nên dửng
dưng một cách kì lạ?
- Bất cứ hung tinh hay cát tinh nào khi bước vào thế giới của con
người đều phải tạo cho mình một lý lịch nhất định. Sau khi chọn địa
điểm thích hợp, chúng sẽ tác động vào trí nhớ của những người sống
ở đó, tạo cho họ vài kí ức về một “nhân vật” mới để không bị nghi
ngờ. Phần kí ức này chỉ được duy trì khi kẻ tạo ra nó vẫn còn tồn
tại.
Một lần nữa, những lời của Kim Tinh đã khiến Nam Phong liên tưởng
đến việc trước đây. Chị Đông Vân từng thắc mắc tại sao học chung
với anh Nhật Hy đã hơn hai năm mà phải tới ngày đầu tiên nó và anh
Vũ vào trường thì chị mới bị anh ấy thu hút. Cứ như thể đó là lần
đầu Vân được gặp Hy. Có lẽ hôm ấy cũng là ngày đầu tiên anh ấy đến
trường. Rồi chuyện của Trúc Linh nữa. Sau khi cô ta bị tiêu diệt
thì không còn ai nhớ gì đến sự tồn tại của Linh nữa.
- Phép thuật này chỉ có thể ảnh hưởng đến con người. Vì vậy, nếu có
một hung tinh không biết “nhìn trước ngó sau”, vừa vào trường đã tự
biến mình thành…một học sinh lớp 12 chẳng hạn, nó sẽ lập tức bị
những cát tinh đang hoạt động trong tập thể ấy tóm được. Cứ mỗi năm
lại có không biết bao nhiêu hung tinh theo chân học sinh bước vào
trường. Cuộc sống ngoài kia rộng hơn hẳn nơi này, việc nhận diện
chúng cũng trở nên phức tạp… – Tinh tiếp tục ho vài tiếng – …Cát
tinh thì ra vào dễ dàng hơn. Nhưng cũng vì vậy mà mọi người luôn ở
ngoài sáng, còn bọn chúng thì ở trong tối. Sau mỗi lần gây tội ác,
sức mạnh từ tội ác ấy sẽ di chuyển đến chỗ người vừa thực hiện. Đây
cũng là một trong những cách để phát hiện ra hung tinh. Tuy nhiên,
hung tinh sống càng lâu năm thì kỹ năng càng tiến bộ. Ánh sáng màu
hồng đó xuất hiện và biến mất chỉ trong tích tắc, nhiều lúc rất khó
để phát hiện. Đối với một cát tinh thì cặp mắt và đôi tai chính là
những vũ khí lợi hại nhất.
Nhớ đến ánh nhìn của Tây Châu, Nam Phong mới hiểu sâu sắc được câu
nói ấy. Chắc được rèn luyện thường xuyên nên chẳng cái gì lọt qua
được mắt anh ấy. Mỗi lần anh nhìn nó là cô bé lại có cảm giác như
thể mọi suy nghĩ của mình đều bị phơi tra trước mặt con người này.
Phong nào có hay, Tây Châu cũng có lúc lao đao vì phải tìm cách lý
giải những điều đang diễn ra trong đầu nó. Hai người đối với nhau
đều là những dấu hỏi lớn. Nhưng hai dấu hỏi khi gặp nhau lại tạo
thành một trái tim…
- Lúc còn là con người, trí nhớ của em vẫn bị người ta xóa đi xóa
lại như thế ư?
- Trung bình một ngày khoảng hai hoặc ba lần. Tuổi thọ của con
người cũng vì vậy mà giảm sút trầm trọng. Nếu không, có thể đã sống
đến mấy trăm năm…
- Thế mộ quang, mộ quang thật ra là con gì hả chị?
- Đó là những tia sáng thường xuất hiện từ trưa đến chiều tối.
Chúng gay gắt và rất có hại. Mộ quang xưa nay vốn là khắc tinh của
cát tinh. Những ngôi sao chỉ xuất hiện vào đêm hoặc sáng sớm. Ánh
nắng trưa và chiều khiến bọn chị không thể nhìn thấy gì. Nếu tiếp
xúc trực tiếp thì có thể phá hỏng cả đôi mắt…Nhưng mộ quang sinh ra
vốn đã có đời sống bất tử nên chúng chẳng bận tâm đến việc giết hại
cát tinh. Tiếc rằng, một số người do không chịu nỗi ánh sáng do
chúng phát ra thường tỏ ra khó chịu và xa lánh. Lâu dần, hành động
đó đã đẩy chúng vế phía hung tinh….- Hai bàn tay Tinh hơi nắm lại -
Tất cả đều là lỗi của chị…Đáng ra phải tính trước việc này…
Thái độ ray rứt của Tinh vì sao lại quen thuộc như thế? Chị ấy làm
Phong nhớ đến Tây Châu, nhớ tới cái đêm anh tìm nó trong một tâm
trạng buồn bã và bất lực. Lần đó, dù rất sợ hãi nhưng thật lòng nó
vẫn muốn ôm lấy Châu để an ủi, vỗ về. Thế mà Phong chẳng làm được
gì cả. Nó chỉ biết ngồi đó, lặng im lắng nghe tiếng hơi thở nhè nhẹ
của anh rồi ngủ quên lúc nào không hay. Giờ nghĩ lại mới thấy mình
thật vô tâm.
Ngước nhìn vẻ mặt u sầu của Kim Tinh, cô bé càng thấy nhớ Tây Châu
tha thiết.
Nam Phong khẽ chồm tới, đưa tay nắm nhẹ lấy bàn tay ngọc ngà của
chị và động viên:
- Không ai có thể tính trước được việc này. Thần thánh cũng có lúc
mắc phải sai lầm kia mà.
Ánh mắt đồng cảm và ủng hộ của cô bé khiến trái tim Tinh như ngừng
đập.
Sự dịu dàng của nó vì sao lại giống Thùy Mai đến thế?
Tại sao trước mặt Phong, chị không ngại để lộ bất cứ điều gì về bản
thân mình? Tinh không thể yêu Nam Phong nhanh như vậy.
Lẽ nào chỉ vì nó quá giống Thùy Mai nên cảm xúc mới rối tung thế
này?
Đối với Tinh, cái chết của Mai đến nay vẫn là một nỗi ám ảnh. Lẽ ra
tối hôm ấy, chị không nên để cô ấy lại đó. Lẽ ra Tinh phải là người
ở lại. Lẽ ra chị không được rời khỏi người yêu nửa bước…
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống tay Phong khiến nó giật mình
thoát khỏi dòng cảm xúc. Tại sao chị Kim Tinh lại khóc? Có gì đó ở
người con gái này khiến người ta phải nể sợ. Ánh mắt lạnh lùng,
hương bạc hà, sự dứt khoát, tinh thần xả thân vì người khác…đều
phảng phất đâu đó bóng dáng Tây Châu. Sao trên đời lại có một cô
gái mang trên mình nhiều đặc điểm của anh ấy như thế? Liệu họ có
phải là anh em của nhau hay không?
Trong khi cả hai đang đắm chìm trong những suy nghĩ của bản thân
thì cách đó không xa, Đông Vân vừa thở dài thật khẽ trong khi Nam
Vũ thì quay mặt đi, hai dòng nước mắt chảy dài trên má.
Đến bây giờ anh ấy mới hiểu rõ người bạn mà mình vẫn cho là khó gần
bấy lâu. Nam Vũ thấy lòng mình thắt lại vì cảm giác hối hận và sự
nhớ thương dành cho Phi Vũ. Nếu được gặp lại cô ấy một lần nữa, Vũ
mong sẽ được nói lời cảm ơn cùng câu nói mà đáng lẽ anh phải nói ra
từ rất lâu rồi.
- Phi Vũ, hãy tha lỗi cho mình…
SỨC CÙNG LỰC KIỆT
Quang Minh có một giấc ngủ khá êm ái. Ngực anh không còn đau nhói
như lúc đầu nữa. Một cảm giác ấm áp đang lan tỏa khắp trong cơ thể.
Anh ấy thấy mơ màng như đang ở tiên giới. Những bức tường xanh
ngọc, những khối màu trắng rải rác, những làn gió nhẹ và mùi hoa
ngọc lan êm dịu cứ thoang thoảng đâu đó.
Minh khẽ cục cựa ngón tay thì chạm phải làn da mịn màng của Vân.
Chị đang ngủ say. Đầu tựa trên tay anh còn mái tóc thì xõa dài
xuống bờ vai. Minh giật mình tưởng đang nằm mơ. Mới khi sáng, chị
ấy còn gào khóc đòi chạy khỏi anh. Vậy mà sao bây giờ đã nằm cạnh
Minh và ngủ ngoan như một đứa trẻ thế này? Có khi nào Đông Vân đang
bị bệnh nên ngất xỉu ở đây không?
Quang Minh rụt rè chồm người về trước để nhìn gương mặt chị được rõ
hơn. Trông mặt Vân hồng hào, chẳng có dấu hiệu gì của một người
đang bị bệnh cả. Hơi thở mát nhẹ cứ phả vào tay Minh đều đặn. Ngần
ngại một lát, anh đưa tay vén sợi tóc đang rũ trên trán chị.
Trông Vân đẹp quá, đẹp như một nàng công chúa. Rồi anh ấy bỗng giật
mình, đưa tay lên má và nhéo một cái thật mạnh. Cảm giác đau điếng
cho Minh biết tất cả đều là sự thật.
Trên chiếc giường bên cạnh, Nam Vũ vẫn đang ngủ say. Cậu ta đúng là
phước lớn mạng lớn. Bị mười mấy con hung tinh ám hại vẫn thoát
chết. Nhưng không biết Vũ sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào,
liệu có khủng hoảng như Đông Vân sáng nay không? Có khi nào Vũ sẽ
không còn muốn làm bạn với Minh nữa?
Nguyên Khánh đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Không ai biết anh ta
định “xử lý” anh em nhà Nam Vũ thế nào. Duy chỉ có một điều mà
Quang Minh hoàn toàn chắc chắn. Đó là, chỉ cần ngày nào anh còn
sống trên đời này thì ngày đó sẽ không có ai được phép chạm tới dù
chỉ là một sợi tóc của anh em họ.
Đông Vân chớp chớp cặp mi dài rồi nhỏm dậy. Vẻ mệt mỏi vẫn còn
vương vất trên nét mặt. Chị giật mình khi nhận ra Quang Minh đã
tỉnh. Cặp mắt đen láy của anh đang nhìn chị với vẻ nửa hồi hộp, nửa
lo lắng. Vân biết Minh sợ chị sẽ lại gào khóc và hoảng loạn như
sáng này. Nhưng cuộc đối thoại giữa Kim Tinh và Nam Phong thật sự
đã xoa dịu nỗi sợ trong lòng Vân nhiều lắm.
Ít ra Đông Vân cũng biết rằng họ không phải là người xấu hay một
loại ma quỷ ăn thịt người nào đó. Chỉ có điều, mọi thứ quá bất ngờ,
quá mới lạ nên nhất thời, chị không biết nên đón nhận như thế
nào.
Khi nhìn thấy Quang Minh một mình lao vào ngọn lửa, Vân mới hiểu
sâu sắc cái gọi là tình bạn giữa anh ấy và Nam Vũ. Những giọt nước
mắt của Minh khi tưởng rằng mình đã mãi mãi mất đi người huynh đệ
thân thiết khiến chị vô cùng xúc động. Anh ấy không chỉ là đội
trưởng xuất sắc của đội bóng rổ, không chỉ là chàng trai vui tính
có biệt danh “kẻ sát gái” mà còn là một người hết lòng vì bạn bè,
rất rộng lượng và dũng cảm.
- Anh bao nhiêu tuổi rồi? – Vân bỗng thì thầm
Quang Minh chớp mắt nhìn chị,không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Cô ấy
nghĩ gì mà lại đi hỏi câu đó?
- À…cái đó…- Minh cũng nhỏm dậy, lưng tựa vào bức tường phía sau -
…Anh sống được khoảng gần một trăm năm rồi.
- Hả?
Lúc đầu, Vân chỉ định hỏi để biết nên xưng hô với anh ấy như thế
nào. Ai dè câu trả lời của Minh làm chị rùng mình.
-…Nhưng cứ gọi là anh thì được rồi.. – Quang Minh lật đật nói thêm
vào.
- Ừ…anh…cũng là một cát tinh?
- Em tìm ở đâu ra hai từ đó thế? – Anh ấy đột ngột hỏi.
- Nghe mọi người nói chuyện nên biết thôi.
- Không, anh là một minh quang, không phải cát tinh đâu – Minh đưa
tay gãi đầu
- Minh quang là…gì?...Có giống với mộ quang không?
- Hả? – Hai mắt anh ấy như lồi cả ra - Đến mộ quang em cũng từng
nghe vậy mà lại không biết minh quang là cái gì ư?.. Anh chính là
thứ đầu tiên em nhìn thấy khi mặt trời mọc…ánh sáng chỉ xuất hiện
vào mỗi buổi sáng sớm…
- Vậy thì sao anh lại đi chung với bọn họ? - Đông Vân đưa mắt nhìn
những cát tinh bị thương đang nằm xung quanh – Đồng loại của anh
đâu?
- Cát tinh và minh quang từ rất lâu đã trở thành những người bạn
tốt. Bọn anh cùng hợp tác, giúp đỡ nhau trong việc tiêu diệt hung
tinh. Quang tuyến của minh quang rất có lợi khi truy bắt lũ xấu xa
đó. Những cát tinh khi phát hiện ra điều này đã quyết định cùng
liên kết với minh quang. Họ là sinh vật cực kì thông minh và rất
sáng tạo. Nhờ có cát tinh mà quang tuyến của bọn anh mới phát huy
hết tác dụng và được sử dụng vào nhiều mục đích khác nhau…Đông Vân,
em làm sao thế?...
- Đầu của em đau quá – Chị ấy gục mặt xuống giường, hai bàn tay vò
chặt mái tóc
Những giọt máu đỏ tươi bắt đầu nhỏ xuống tấm trải giường trắng
tinh. Quang Minh hốt hoảng chồm người về phía trước, vòng tay ôm
lấy Vân và hét lên:
- Khốn kiếp, tại sao mày lại không chịu để yên cho cô ấy chứ?
Mọi người gần đó đều bị tiếng la của anh làm cho tỉnh giấc. Tiếng
nức nở vì đau của Đông Vân cũng lôi Kim Tinh ra khỏi giấc ngủ. Nam
Phong vội vàng đỡ lấy Tinh khi thấy chị có ý ngồi dậy. Chị ấy còn
yếu quá nên không thể tự di chuyển được. Đưa tay sờ vào chỗ vết
thương trên đầu Vân, Tinh khẽ nhíu mày:
- Có lẽ phải hóa lỏng thứ quỷ quái này thì mới mong ngăn chặn những
trò quậy phá của nó.
- Cô định làm gì?
- Giữ chặt cô ấy nhé – Kim Tinh cố gắng đứng vững rồi thận trọng
lùi về phía sau
Nam Phong nhìn thấy chị ấy mím môi rồi dùng tay phóng ra một luồng
sáng xanh sáng chói, thứ ánh sáng y hệt anh Tây Châu đã từng sử
dụng để cứu mạng nó lần trước. Luồng sáng chiếu thẳng vào vết
thương đang rỉ máu trên đầu Đông Vân khiến chị ấy vùng vẫy, gào
thét rất dữ dội. Đến anh Quang Minh cũng phải bật khóc.
Minh ôm chặt lấy Vân, cầu mong cho giây phút khủng khiếp này chóng
trôi qua trong khi Phong lại bắt đầu thấy lo cho Kim Tinh. Chị ấy
yếu thế kia mà không thể nghỉ ngơi, lúc nào cũng hao tốn sức lực
như vậy thì biết khi nào mới có thể bình phục? Anh Tây Châu ngày
trước cũng vì lo cho người khác mà chẳng lúc nào có thời gian để lo
cho mình.
Nam Vũ ngồi ở giường kế bên, nhìn thấy cảnh tượng đó thì vô cùng
sửng sốt. Anh ấy cứng đơ như một bức tượng, ánh mắt hãi hùng nhìn
chị gái mình đang khóc lóc thảm thiết. Vừa thương chị Vũ lại vừa
kinh hoàng khi nghĩ đến việc bản thân cũng có thể gặp phải chuyện
gì tương tự.
Mái tóc Vân trở nên sáng lòa, máu vẫn không ngừng chảy xuống. Luồng
sáng xanh bao lấy vết thương khiến cho mẩu tinh thạch giẫy giụa dữ
dội. Nhưng Kim Tinh nhất quyết không chịu buông tha nó. Lần trước
để cho tinh thạch chạy thoát, bây giờ bắt được lại không thể lấy nó
ra khỏi cơ thể Đông Vân, Tinh quyết tâm làm kẻ gây rối này phải tan
chảy.
Từng giây phút căng thẳng trôi qua, trong phòng chỉ còn vang lên
tiếng khóc của Vân, còn lại đều im lặng chờ đợi. Mẩu tinh thạch
cuối cùng cũng bị phép thuật của Tinh làm hóa lỏng, thấm sâu vào
trong máu Đông Vân. Khi chị ấy ngất lịm đi cũng là lúc Tinh đổ gục
xuống đất với bờ môi thấm đẫm máu.
Nam Phong lập tức đỡ lấy chị, mặt xanh như tàu lá.
- Chị Kim Tinh.
- Đừng lo… - Chị ấy lấy tay ôm ngực - …Tạm thời, chị gái em sẽ
không gặp phải vấn đề gì nữa…
Nó nắm lấy bàn tay run rẫy của Tinh mà thấy mắt mình rưng rưng.
Lòng tự hỏi không biết vì sao chị lại đối xử với mình tốt như thế.
Hai người họ chỉ mới biết nhau cách đây không lâu. Xét về tình hay
lý cũng không phù hợp. Phong vòng tay ôm lấy Tinh rồi nhắm mắt lại.
Sắc hồng lung linh chẳng mấy chốc lại tỏa sáng khắp người nó.
- Chị sẽ không sao đâu – Cô bé thì thầm – Em sẽ không để chuyện gì
xảy ra với chị…
- Đừng…Đừng làm như thế… - Kim Tinh bất ngờ rên rỉ trong đau đớn
-…Dừng lại đi, Nam Phong…
Nhưng nó không thèm nghe. Giờ phút này đây, sự an toàn của Tinh là
điều quan trọng hơn tất cả. Chỉ cần chị sống, Phong sẵn sàng đánh
đổi tất cả.
Cùng lúc ấy, tại nơi trú ẩn của những cát tinh đang sinh sống tại
Vĩnh Long, Nhật Hy bỗng thấy ngực mình đau nhói, đầu óc thì choáng
váng đến mất phương hướng.
- Cậu có sao không? – Như Hà đang bị thương phải đỡ lấy anh.
- Không sao – Anh ấy lấy tay xoa trán – Chắc là Nam Phong vừa sử
dụng sức mạnh hồng tử để cứu một ai đó.
Nhìn vẻ mặt Như Hà là biết anh chàng sắp sửa “khiếu nại” về sức
khỏe của Hy. Anh không muốn anh ấy cứ tỏ ra bất mãn với Nam Phong
như thế. Căn bản là cô bé chẳng hề có lỗi gì trong chuyện này.
Nhưng Nhật Hy cũng thừa hiểu Hà đang nghĩ gì. Người bạn này vẫn cho
rằng chính Nam Phong là nguyên nhân của tất cả rắc rối.
- Phải nhanh chóng tìm ra cách cắt đứt sự gắn kết quái dị này trước
khi cậu đột ngột mất mạng mà chẳng kịp biết vì sao.
- Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như thế. Chẳng phải mình vẫn đang
sống khỏe mạnh ở đây sao?
- Nhật Hy, cậu phải làm việc bao nhiêu để vừa duy trì năng lượng
cho mình, vừa để cho cô bé đó ra tay trượng nghĩa.
- Hôm nay cậu nói nhiều quá – Anh ấy giả vờ như đang cắm cúi băng
vết thương trên tay Hà – Im lặng chút có khi ít đau hơn đó
NAM PHONG...ANH....
Đất đá bất ngờ rơi xuống như mưa trong khi trần nhà đang bắt đầu
nứt ra. Tất cả đều giật mình khi thấy những luồng khói đen bắt đầu
lần theo các kheo nứt bay vào phòng. Chúng lướt vù vù quanh các
giường bệnh và phát ra tiếng cười ghê rợn. Bọn hung tinh lần lượt
xuất hiện trong hình hài xấu xí. Đi cùng với chúng còn có rất nhiều
loài vật quái dị và kinh tởm.
Điều Kim Tinh lo sợ đang trở thành sự thật. Kẻ thù của họ quả nhiên
đã tìm đến. Chúng muốn nhân lúc mọi người còn chưa kịp hồi phục để
truy cùng đuổi tận, tạo cơ hội cho nhiều đồng loại biến thành hung
tinh. Nhưng tại sao lũ hung tinh lại vào được đây? Những cát tinh
làm nhiệm vụ canh gác ở đâu hết rồi? Không lẽ chúng đã giết tất cả
họ rồi sao?
Tinh bất ngờ nắm lấy cánh tay Phong, gượng đứng dậy trong khi những
cát tinh bị thương gần đó đều đã bước khỏi giường. Trông họ không
có chút gì sợ hãi mà trái lại, tràn đầy sự dũng cảm và quyết tâm.
Điều này khiến Phong thấy lòng mình bỗng chốc tràn ngập sự thương
cảm và kính trọng.
Những người đang có mặt ở đây, dù biết chắc mình sẽ khó lòng sống
sót nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Bởi vì họ mang trong lòng lý
tưởng cao đẹp, tiêu diệt tất cả bọn hung tinh để bảo vệ cuộc sống
bình yên cho loài người. Mỗi ngôi sao từ lúc vừa được sinh ra, số
mệnh đã định sẵn không có cuộc sống của riêng mình. Cái chết đối
với họ bây giờ đã trở nên vô nghĩa.
Nước mắt cô bé lặng lẽ rơi xuống khi nó nhìn thấy từng người từng
người một lần lượt gục ngã. Những cái vuốt nhọn đang cào nát làn da
của họ để lấy được hồng tử. Mọi người dồn anh em Phong vào giữa để
bảo vệ. Anh Quang Minh mới tỉnh dậy chưa lâu đã phải đánh nhau với
lũ man rợ. Chị Kim Tinh vừa bất tỉnh cũng phải thu hết chút sức lực
còn sót lại để chiến đấu. Những người khác tay đau, chân không đi
được cũng không chịu đứng ngoài cuộc.
Cõi lòng Phong tan nát khi thấy Hùng Anh bị ném vào tường, Quang
Minh bị đánh gãy tay, Kim Tinh thì bị một gã thụi vào bụng liên tục
đến hộc máu…Một con quái vật vừa phóng tới, vồ lấy cơ thể bất động
của Hùng Anh và ra sức cào cấu trong khi anh ấy vẫn đang co giật
rất dữ dội, máu tươi trào khỏi miệng òng ọc. Rồi nó hối hả moi ra
từ lồng ngực Anh một viên hồng tử sáng chói.
Nam Vũ vội dúi đầu em gái vào lòng mình và quay mặt đi. Cảnh tượng
đó sẽ làm nó rất kinh hãi. Anh hoàn toàn có thể nhận ra cô bé đang
bắt đầu run, cơ thể ngày một co rúm. Từ lúc lọt lòng mẹ đến giờ, họ
chưa từng phải chứng kiến cảnh chém giết nào đẫm máu như vậy.
Đông Vân ngồi bên cạnh cũng bắt đầu thấy lạnh toát. Mọi việc mỗi
lúc một vượt ra ngoài tưởng tượng của chị. Mỗi lần nhìn Quang Minh
bị người ta đánh là lòng Vân lại quặn lên từng cơn. Khao khát được
chạy đến giúp anh đã bị sự sợ hãi cầm chân triệt để. Chị thật sự
không thể nhúc nhích, dù chỉ là một ngón chân. Hèn nhát? Là Vân quá
hèn nhát để đối mặt với sự thật hay là…
Một con hung tinh từ đâu lao tới và chộp lấy chị chỉ trong nháy
mắt.
- Chị Vân! – Vũ lật đật chồm tới nhưng không kịp.
- Mau thả cô ấy ra ! – Quang Minh cũng hét lên.
Cùng lúc ấy, tiếng kêu đầy đau đớn của Kim Tinh như lưỡi dao cứa
vào tim khiến Nam Phong vùng khỏi người anh trai chỉ trong chớp
mắt. Chị ấy vừa ngã xuống với một vết cắt rất sâu trên vai, cánh
cung bạc cũng theo đó mà rơi xuống đất. Con quái vật có hai cái
càng sáng lóa đang khoái trá định cúi xuống đánh cắp hồng tử của
Tinh thì Phong lao tới, xô nó bật ngửa ra sau.
Vội vàng vòng tay ôm lấy gương mặt đầy máu của chị, cô bé bật khóc
nức nở:
- Chị đừng chết…đừng chết mà chị Kim Tinh…
- …Nam Phong… - Bàn tay Tinh run rẩy sờ lên mặt nó - …Anh…
Cô bé chồm tới ôm lấy người chị trong nỗi uất nghẹn. Nó biết mình
sắp mất Tinh nhưng lại chẳng tìm ra cách gì để ngăn chặn điều đó.
Kim Tinh bất ngờ ôm lấy Nam Phong và xoay nó xuống đất. Cô bé nghe
tiếng chị nghiến răng và dòng máu nóng đang chảy khắp người mình.
Ngay cả trong lúc hấp hối, Tinh vẫn ra sức bảo vệ Phong. Chị ấy vừa
che chở cho nó khỏi sự tấn công của con quái vật lúc nãy. Chiếc
càng dài, sắc nhọn của nó xuyên qua người Tinh càng làm cho máu
tươi chảy ra lênh láng.
Rồi con vật bất ngờ rút mạnh ra khiến những tia máu dài phun khắp
mặt cô bé. Phong kinh hãi nhìn lỗ thủng lớn trên người chị cùng
dòng máu đỏ đang tuôn ra xối xả. Nó muốn hét lên nhưng mọi âm thanh
đều nghẹn lại trong cổ.
Sợ hãi…
Kinh hoàng…
Hốt hoảng…
Phong thật sự không biết làm gì để cứu vãn tình thế.
-…Anh… - Tinh tiếp tục thở gấp trên người cô bé - …Nam
Phong…Anh…
- Tây Châu…? – Nó bàng hoàng khi nhận ra giọng nói quen
thuộc.
- …Nam Phong…Anh…. – Chị vẫn đang sặc sụa vì máu ngập trong buồng
phổi đang trào ra khỏi miệng
- Là anh đúng không? – Phong mếu máo – Trả lời em đi…TÂY
CHÂU…
Con quái vật lại nhào tới nhưng trước khi nó kịp chạm vào người họ
thì bị một mũi tên dài sáng lóa cắm thẳng vào ngực.
Nhật Hy đã xuất hiện.
Anh ấy giương cung và bắn hạ một lúc bốn năm con quái vật. Sau đó
còn giúp Quang Minh và cứu Đông Vân khỏi con hung tinh ác độc.
Trong khi đó, Kim Tinh đã gục người lên người Nam Phong, không cục
cựa. Dù cố gắng thế nào, nó cũng không thể nghe thấy hơi thở của
chị. Dù rung lắc bao nhiêu cũng không có được chút phản ứng. Chỉ có
máu là không ngừng chảy xuống làm ướt đẫm bộ quần áo của cô
bé.
Tại sao nó không nhận ra sớm hơn? Tại sao ở gần nhau bấy lâu mà anh
ấy không bao giờ nói? Bao nhiêu lần Phong cảm thấy Tinh có rất
nhiều điểm giống Châu. Nhưng nó vẫn ngu ngốc cho rằng chị ấy là anh
em với ảnh. Bao nhiêu lần Tinh vì Phong mà không màn đến nguy hiểm.
Cô bé vẫn ngu ngốc tin chị làm thế vì trách nhiệm của một cát tinh.
Không, nó không thể để Tây Châu ra đi một cách dễ dàng như vậy. Nó
không thể mất anh lần nữa…
Mẩu tinh thạch trong người Phong lại bắt đầu tỏa sáng lung linh,
thứ ánh sáng màu hồng rực rỡ hơn bao giờ hết. Những tia sáng chói
lọi khiến Nhật Hy gục ngã. Chiến đấu suốt mấy ngày liên tục khiến
anh yếu đi hẳn. Lại thêm tinh thạch trong người Nam Phong không
ngừng phát huy tác dụng chữa trị cho những người khác. Giờ phút này
đây, nó lại đang sử dụng năng lượng của Hy để cứu lấy Kim Tinh.
Phút choáng váng khiến anh bị tấn công dồn dập. Đôi mắt cũng không
nhìn rõ như lúc đầu. Anh có cảm giác mình như cái ly bị thủng một
lỗ ở đáy và nước cứ từ đó mà chảy ra liên tục, liên tục…
Lũ quái vật đánh bật Hy ra sau, làm đổ sụp cả bức tường. Anh ấy rơi
xuống đất với phía sau đầu dính đầy máu. Cố gắng gượng đứng dậy
nhưng anh cảm thấy bản thân hoàn toàn bất lực. Chút hơi sức cuối
cùng cứ thế bị rút cạn đi. Nhìn lũ quái vật đang nhắm thẳng hướng
anh mà lao đến, Hy có cảm giác đây chính là giây phút cuối cùng của
cuộc đời mình. Nhưng anh không cam tâm. Hy có thể chết bất cứ lúc
nào trừ bây giờ. Nam Phong đang gặp nguy hiểm. Nếu cả anh cũng bỏ
mạng thì ai sẽ bảo vệ cô bé?
Ông trời ơi, người nhẫn tâm để mọi việc kết thúc trong bi kịch như
thế này ư?
Hy vọng cứ thế lụi tắt dần trong nỗi uất nghẹn.
Nhật Hy thật không ngờ Nam Phong đã nhìn thấy tất cả. Tiếng kêu đau
đớn của anh vừa rồi đã đập vào tai nó một cách rõ ràng khiến cô bé
phải mở bừng mắt. Không kịp suy nghĩ nhiều, nó lập tức chồm dậy,
tay chụp lấy cánh cung Tinh lại để trên mặt đất. Một mũi tên bạc
sáng lấp lánh lập tức xuất hiện trong bàn tay còn lại. Phong ra sức
tập trung để giương cung lên, gương mặt nhạt nhòa nước mắt của cô
bé đang nhăn lại vì căm phẫn. Nghiến răng kéo căng dây cung hết cỡ,
nó tức giận buông tay.
Mũi tên bạc phóng đi, bất ngờ tách ra thành chục mũi tên khác, lao
thẳng đến chỗ bọn hung tinh đang chuẩn bị tiến về phía Nhật Hy.
Điều kì lạ là chúng lại chẳng hề bay thẳng mà cứ uốn lượn một cách
huyền diệu khiến đối phương khó lòng né tránh. Đó là việc đến cả
Tây Châu cũng chưa từng làm được.
Nhật Hy trông thấy cảnh tượng đó thì sững sờ xen lẫn đau đớn. Phong
vừa dừng hoạt động cứu Tinh thì sức lực trong anh cũng lập tức được
hồi phục. Cùng lúc ấy, bạn bè của Hy đã đến với số lượng thật áp
đảo. Như Hà lập tức có mặt bên cạnh anh và đưa tay kéo anh ấy đứng
dậy.
- Cậu không việc gì chứ?
- Mình không sao – Nhật Hy khẽ lắc đầu – Mau đến giúp những người
khác đi.
Đưa mắt nhìn quanh, anh ấy mới phát hiện ra Nam Phong đã biến mất.
Bên cạnh thi thể đầy máu của Kim Tinh là cánh cung sáng lóa. Hồng
tử của chị vừa bay lên liền bị một con vật xấu xí lao đến đớp gọn.
Vì cứu Hy mà Phong đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để giữ lấy sinh mạng
cô gái ấy. Vì cứu Hy mà cô bé phải quay lưng lại với sự sống chết
của người đã vì nó hy sinh tất cả. Những gì mắc nợ anh trước đây,
coi như hôm nay, Phong đã trả hết.
- Đừng làm gì dại dột…– Nhật Hy vội vã chạy ra ngoài -… Hãy chờ
anh…anh xin em..
Nó chắc chắn đang rất đau đớn.
Một mình cô bé ra ngoài lúc này thật nguy hiểm. Phong có thể đi đâu
với một trái tim tan nát như thế?
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
CHỈ LÀ CÁI BÓNG
“Bây giờ anh mới nhận ra, em chính là một thỏi nam châm chuyên hút
tai họa. Chuyện nhỏ chuyện to gì cũng dính hết”
“Cấm em tùy tiện đòi vứt bỏ sinh mạng của mình như thế….Nếu muốn
chết, cũng phải xem… anh có đồng ý hay không”
“Em thật sự cho rằng, anh có thể…ra tay với em sao?”
“Đến bao giờ em mới để anh được yên ổn mà ngủ…Em, em có thể thôi
hành động một cách… “điên khùng” như vậy không?”
“ Hứa với anh là em sẽ khỏe lại đi… Hứa với anh rằng em sẽ không
bao giờ bỏ cuộc, cho dù là vì bất cứ lý do gì.”
“Nam Phong…Anh…”
Những lời Tây Châu từng nói trước đây đang tìm về trong nỗi thất
vọng cùng đau đớn
- Tại sao lại giấu em…TẠI SAO THẾ…??
Cô bé cứ thế mà cắm đầu chạy về phía trước. Nó không thể chấp nhận
sự thật phũ phàng này. Đến trong giấc mơ, Phong cũng mong được gặp
anh. Vậy mà Tây Châu lại không bao giờ nói cho nó biết là anh ấy
vẫn luôn ở ngay cạnh, vẫn liên tục che chở và bảo vệ cho nó. Những
lần ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc trên người Kim Tinh, đáng lẽ
Phong phải sớm đoán ra. Tại sao nó không bao giờ tìm cách lí giải
vì sao một cô gái xa lạ lại năm lần bảy lượt cứu mình? Cả hai lần,
Tây Châu đều vì cứu Nam Phong nên mới gặp phải tai họa. Lẽ nào nó
thật sự là khắc tinh của anh?
Cô bé băng qua nhiều ngã tư mà không hề nhớ được là mình đã tránh
xe hay xe đã tránh nó như thế nào. Phong cũng không để tâm đến việc
có bao nhiêu người đã ngoái đầu nhìn theo khi nó chạy qua. Trong
đầu nó chỉ có mỗi một nghi vấn cần tìm lời giải ngay lập tức.
Nếu cô gái đó là Tây Châu thì người đứng trong tảng băng là
ai?
Tại sao linh hồn và thể xác anh lại ở hai nơi tách biệt?
Lấy tay quệt nhanh dòng nước mắt, Phong hối hả chạy ba vòng quanh
gốc cây. Khung cảnh mới hiện lên và cái cây lại tiếp tục đưa đường
chỉ lối cho cô bé. Dừng lại trước cơ thể bất động của Châu, nó
không ngừng thở hồng hộc. Mồ hôi cùng nước mắt cứ thế liên tục chảy
xuống. Máu chảy ra từ miệng anh đang thấm qua từng lớp băng giá
lạnh. Xung quanh đó, cỏ cây cũng héo tàn. Từng cơn gió bốc lên,
cuốn tung những chiếc lá khô khốc. Mặt đất như rung lên vì cơn phẫn
nộ của cây cổ thụ già khó tính. Tất thảy đều khóc than và kêu gào
trong tuyệt vọng.
- Anh đã đi thật rồi sao? – Nó bàng hoàng rơi mình xuống bãi cỏ -
Anh bỏ em lại đây thật ư?
- Cô thật sự cho rằng Tây Châu làm tất cả những việc này đều vì hắn
ta yêu cô sao? – Nguyên Khánh bỗng từ sau bước đến
- Sao anh lại ở đây? – Nó quay qua nhìn Khánh bằng đôi mắt ngấn
lệ
Hẳn là hắn đã đi theo Phong, sau đó nhân lúc cái cây đưa đường chỉ
lối cho nó mà tiến vào. Cô bé quá bất cẩn nên mới để người ta bám
đuôi mà không biết. Nhưng chẳng lẽ, bấy nhiêu chuyện xảy ra đối với
Khánh vẫn chưa đủ? Nỗi căm hận của nó đối với hắn ta bắt đầu trỗi
dậy ngùn ngụt. Mọi tội lỗi, suy cho cùng, cũng từ tên máu lạnh
này.
Gương mặt hắn vẫn tỏ vẻ hờ hững, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt lại
bùng lên một nỗi đau khó tả.
- Tôi hiểu cảm giác yêu đơn phương một người là người như thế nào –
Khánh từ tốn tiến lại – Nhưng tôi cũng hiểu rất rõ con người Tây
Châu. Hắn và Thùy Mai vốn có tình cảm rất sâu đậm…
- Tôi không quan tâm – Nó ngắt lời – Có gì nói thẳng đi.
- Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết rằng cô và Thùy Mai rất giống
nhau sao?
Thông tin vừa nghe được khiến Phong sững sờ. Nó ngồi bất động, cặp
mắt long lanh dán chặt vào gã đàn ông đang rảo bước quanh
mình.
- Chẳng lẽ cô không bao giờ thắc mắc tại sao một người nổi tiếng
lạnh lùng như Tây Châu lại dễ dàng quan tâm đến con nhỏ tầm thường
và ngu ngốc như cô ư? Cô nghĩ mình có điểm gì đặc biệt thu hút anh
ta à? Thật ngây ngô. Thật ngốc nghếch… - Anh ta chỉ tay vào mặt nó
–… Tất cả chỉ vì cô có gương mặt rất giống với ả người yêu bất hạnh
của hắn ta mà thôi.
- Anh nói dối… – Cô bé lẩm bẩm như người mất hồn.
- Người khiến hắn không tiếc hy sinh tính mạng chính là Thùy Mai.
Người có thể làm hắn ngày đêm thương nhớ cũng là cô ấy chứ không
phải cô. Mau tỉnh lại đi. Tại sao các người, ai ai cũng đau khổ,
cũng hy sinh mù quáng vì gã xấu xa đó? Cứ tưởng tượng đến cảnh hắn
ôm cô trong tay nhưng đầu lại nghĩ là mình đang ôm một người con
gái khác là lại thấy thật đê tiện.
- Im đi. – Phong lắc đầu nguầy nguậy - Tôi không muốn ở đây để nghe
anh lăng nhục anh ấy.
Cô bé đứng dậy thật nhanh nhưng thứ gì đó bỗng siết chặt lấy hai cổ
chân của nó và đốt cháy chúng. Phong ngã nhào xuống đất với sợi
quang tuyến sáng rực ở chân.
- Cô muốn tự ý rời khỏi đây mà không có sự đồng ý của tôi
sao?
- Anh là tên xấu xa – Nó tức tối ngồi dậy – Thật ra tôi đã đắc tội
gì với anh…
- Tất cả đều vì tên Lãnh Diện Châu này – Nguyên Khánh vung tay đấm
mạnh vào tảng băng – Chính hắn ta đã hại chết người con gái mà tôi
yêu thương nhất…Phụ nữ các người đều ngu ngốc như nhau. Lúc nào
cũng bị đánh lừa bởi những lời đường mật và vẻ đẹp hào nhoáng bên
ngoài. Cô ấy nghĩ làm như vậy sẽ khiến hắn động lòng ư?
Tên này đang bị điên. Nếu tiếp tục ở lại đây, nhiều khả năng Phong
sẽ bị hắn giết chết. Cô bé cố hết sức để đứng dậy nhưng không được.
Sợi quang tuyến vẫn tiếp tục khiến hai cổ chân nó rỉ máu. Điều duy
nhất Phong muốn lúc này là nhanh chóng thoát khỏi Nguyên Khánh. Cô
bé đã đau khổ vì sự ra đi của Tây Châu lắm rồi. Nó không muốn ở lại
đây thêm giây phút nào nữa. Nó không muốn biết thêm bất cứ điều gì
về sự thật đau lòng đó và cũng không muốn nghe anh ta buông ra
những lời lẽ xúc phạm Tây Châu nữa. Thế nhưng, Nguyên Khánh đã bất
ngờ sà xuống cạnh Phong, tay tung vào khoảng không một lớp bụi mù
mịt. Cô bé giật mình định quay mặt đi thì anh ta đã xoay người nó
lại, hướng mặt thẳng về phía màn bụi lấp lánh khi nãy.
- Hãy nhìn đi! Nhìn cho thật rõ, người Tây Châu thật sự yêu thương
là ai…
Hình ảnh một bãi cỏ dần hiện lên, dưới gốc cây cổ thụ là chàng trai
trẻ với gương mặt lạnh lùng rất quen thuộc. Cặp mắt sáng của anh
đang dán chặt vào trang sách, sóng mũi cao cùng vầng tráng rộng
càng làm sự thông minh trở thành điểm nổi bật. Bàn tay trắng muốt
của một cô gái khẽ che mắt anh. Và Tây Châu mỉm cười, nụ cười dịu
dàng nhất Phong từng thấy. Anh từ tốn đóng sách lại rồi đưa tay kéo
tuột người con gái vào lòng mình.
- Em nghịch ngợm quá rồi đấy.
Thùy Mai bật cười khúc khích. Mái tóc vàng của chị phản chiếu ánh
mặt trời và óng ánh một cách thật lộng lẫy. Cặp mắt xanh biếc đang
hướng về phía anh với những tình cảm yêu thương thật tha thiết. Cái
nhìn họ trao nhau khiến Nam Phong nhận ra anh ấy đã thay đổi nhiều
lắm. Sự thương yêu từ lâu đã không còn hiện diện trong mắt anh mà
thay vào đó là nỗi cô đơn, trống trãi đến tột cùng.
Phong bần thần nhìn Châu ngồi cười nắc nẻ trước những màn pha trò
của Thùy Mai. Đôi mắt nó long lanh khi nghe anh thì thầm những lời
lẽ yêu thương nồng thắm. Chưa bao giờ Phong thấy anh ấy hạnh phúc
như lúc này.
Từng lời lẽ cay nghiệt của Khánh cứ vang lên như một nỗi ám ảnh:
“Cứ tưởng tượng đến cảnh hắn ta ôm cô trong tay nhưng đầu lại nghĩ
là mình đang ôm một người con gái khác là lại thấy thật đê tiện”
“Người khiến hắn không tiếc hy sinh tính mạng chính là Thùy Mai.
Người có thể làm hắn ngày đêm thương nhớ cũng là cô ấy chứ không
phải cô”…
Trái tim Phong nhói đau. Cô bé nhớ đến ngày nó nhìn thấy mọi người
đưa ra phán quyết đối với ả hung tinh hại chết Thùy Mai, thái độ
xúc động của Tây Châu thật khác hẳn với phong thái ung dung thường
ngày. Lẽ nào, tất cả mọi chuyện đều đúng như những lời Khánh đã
nói? Ngay từ đầu, Châu tiếp cận nó chỉ vì cô bé trông giống người
yêu cũ của anh. Lẽ nào sự quan tâm, che chở của anh cũng là vì chị
ấy chứ không phải nó? Trước giờ nó chỉ là cái bóng của cô gái đó
thôi sao?
Nam Phong ngồi bất động, người cứng đơ như một bức tượng. Tại sao
những điều này lại khiến cô bé cảm thấy đau đớn đến thế. Nó đã từng
nghe mọi người nói đến sự kiên cường của anh trước sự ra đi đột
ngột của người yêu. Nhưng tại sao không ai trong số họ cho Phong
biết là nó và cô gái ấy rất giống nhau? Ít ra nó sẽ không nhầm
tưởng tình cảm của anh. Ít ra nó sẽ không để lòng mình dao động vì
sự quan tâm vốn chẳng phải dành cho nó.
Nhưng bây giờ anh ấy đã không còn nữa. Việc Tây Châu đối với nó là
chân thật hay giả dối chẳng còn ý nghĩa gì. Nỗi đau mất anh đã lấn
át tất cả. Điều làm Phong đau khổ nhất là tại sao mãi đến giờ phút
này nó mới nhận ra anh ấy quan trọng như thế nào đối với mình. Tại
sao đến bây giờ, cô bé mới phát giác linh hồn anh vẫn luôn ẩn náu
trong thân xác cô gái ấy? Nó đúng là đứa ngu nhất trên đời
mà!
Bất ngờ hất mạnh tay Khánh ra khỏi người, Phong giận dữ dùng tay
bứt đứt sợi xích dưới chân. Trong cơn xúc động, cô bé không hề biết
mình đã bằng cách nào làm được điều đó. Nó cũng không nhận ra sợi
dây đã cắt vào tay một đường dài sâu hoắm. Nhưng cảm giác chảy bỏng
quanh cổ chân thì không còn.
- Cút đi! – Nó xô người đàn ông ngồi cạnh mình qua một bên rồi bỏ
chạy.
Gió từ bốn phương bắt đầu nổi lên lồng lộng. Mặt đất dưới chân thì
không ngừng rung lắc.
Nam Phong biết mình không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa. Nó
cần phải trốn chạy khỏi tình cảm dành cho Tây Châu, trốn chạy khỏi
những kỉ niệm về anh cũng như cảm giác của một người thay thế. Lòng
cô bé rối bời bởi cảm giác giữa yêu và hận. Nó hận anh đã lừa dối
mình, hận anh đã che giấu thân phận suốt bấy lâu. Nhưng đồng thời
nó lại thấy yêu anh dù biết trước giờ Châu chỉ xem mình là cái bóng
của người yêu cũ. Tại sao Phong lại ngu ngốc như thế? Tại sao khi
nó bắt đầu nhận thức được tình cảm của mình cũng là lúc ông trời để
cô bé phát hiện ra sự thật phũ phàng này? Thật bất công!
Cô bé chạy vụt đi với đôi chân và bàn tay đang chảy máu. Nó bỏ lại
phía sau Nguyên Khánh trong trạng thái từ kinh ngạc đến sửng sốt.
Con nhóc ngồi trước mặt anh vừa dùng tay bứt đứt sợi quang tuyến mà
chưa từng có một con hung tinh nào thoát được. Lẽ nào sự hiện diện
của nó trên cõi đời này đã được định sẵn? Nó trở thành hồng tử cũng
là do ý trời?
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
LỜI GIẢI TỪ TRÁI TIM
- Cảm giác thế nào? – Khánh ngước nhìn Châu bằng ánh mắt căm phẫn –
Anh hại chết người yêu của tôi. Tôi lại khiến người anh yêu sống
không bằng chết...Ân oán giữa chúng ta cũng thanh toán được phân
nửa…
Cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng lá khô xào xạc…
Lớp lớp mây đen kéo đến, giăng kín cả bầu trời…
- Vốn còn một bí mật muốn làm anh đau khổ - Hắn nhếch môi cười –
Nhưng xem ra đã không còn giá trị…Bây giờ, Nam Phong mới thật sự là
kẻ có khả năng làm điều đó… Và người hành hạ tình cảm của nó lại
chính là anh chứ không phải ai khác… Oan nghiệt, thật đúng là oan
nghiệt mà…
Vừa nói, Khánh lại vừa ngửa cổ lên trời, cười lớn. Trong âm thanh
phát ra, thấm đẫm nỗi cay đắng cùng cực.
Mục đích của hắn không phải giết chết Châu mà muốn anh ấy phải khốn
khổ. Khốn khổ khi nhìn người yêu đánh vật với thương tổn và thất
vọng. Khốn khổ trong cảm giác không thể giải thích hay bảo vệ Nam
Phong. Trạng thái bất lực ấy, thiết nghĩ không thua gì việc hắn
đang phải chịu đựng lúc này: người mình yêu vì kẻ thù mà
chết.
Mặt đất dưới chân lại bắt đầu rung chuyển. Dòng máu đỏ chảy ra mỗi
lúc một nhiều, len lỏi khắp nơi như rể cây dưới lòng đất. Tảng băng
lớn bất ngờ nứt ra giữa luồng sáng rực rỡ. Tiếng nổ lớn vang lên,
ném tung những mảnh vỡ lên bầu trời. Hàng trăm tia sáng xanh đang
tỏa ra khắp hướng, làm tan chảy hết những gì còn sót lại. Nguyên
Khánh giật nảy mình, vội vàng đưa tay che mắt.
Tây Châu lảo đảo chống tay xuống đất với thân người ướt sũng. Mái
tóc nâu đang nhỏ nước của anh rủ xuống vầng trán như cố che đi cặp
mắt giận dữ. Từng luồng hơi nóng tỏa ra khi Châu dùng sức để đứng
thẳng dậy. Ngọn lửa đỏ đang cháy rực trong mắt anh, thiêu rụi mọi
cảm xúc.
- Làm sao…Làm sao anh… – Khánh há hốc mồm - … Không thể nào…KHÔNG
THỂ NÀO !!!!!!!!
Cố gắng kềm chế cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt, Châu run rẩy bước
ngang qua tên trời đánh. Hắn đang đau khổ vì mất người yêu. Anh
phải tha cho hắn. Châu nhất định phải tha cho hắn, phải tha cho hắn
thôi…
- Nam Phong… - Anh tê tái nhìn quanh -…Em đi đâu rồi….?
Không ai trả lời Châu mà chỉ có những cái cây bắt đầu chuyển động.
Cây cổ thụ già lại âm thầm mở ra trước mắt anh một lối đi mới. Đâu
đó cuối con đường sẽ có người con gái anh yêu đang chờ đợi.
Châu lấy tay ôm bụng rồi thất thểu bước đi. Đôi chân cà nhắc chậm
chạp lê từng bước một. Trông dáng bộ rất vất vả.
Hai bên đường, cỏ non bắt đầu mọc lên cùng những bông hoa rực rỡ.
Tất cả như được chuẩn bị cho một khởi đầu mới…
Những vệt máu Phong để lại trên mặt đất đã giúp Châu lần theo một
cách dễ dàng. Con đường nhỏ dẫn anh đến ngôi nhà cũ của cô bé.
Tiếng khóc thút thít của nó vang lên thật khẽ, nhưng cũng đủ làm
Châu thấy tê tái.
- Nam Phong… – Anh nhíu mày bước đến gần.
Căn phòng lập tức nên tĩnh lặng. Tây Châu hiểu điều đó có nghĩa
rằng cô bé đã nhận ra sự hiện diện của anh. Nhưng tại sao nó vẫn
ngồi trong bóng tối? Chắc trong lòng Nam Phong vẫn còn căm ghét
Châu lắm. Nhưng còn có điều nó chưa biết.
- Anh biết em rất giận anh… Anh cũng biết mình đã làm em bị tổn
thương…
Tiếng cọt kẹt khẽ vang lên từ phía cánh cửa đã thông báo chính xác
vị trí của cô bé.
Tây Châu liền lê bước lại gần. Mặt nhăn lại vì đau.
- Anh thừa nhận là ban đầu, gương mặt đặc biệt của em đã thu hút
anh. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ anh có ý nghĩ xem em là cái
bóng của cô ấy…Hai người về cơ bản là hoàn toàn khác nhau….
Mỗi chỗ anh đi qua đều có đầy những vết máu do Nam Phong để lại. Bị
thương nặng như thế, làm sao nó chịu đựng nổi? Cô bé cứ phải tra
tấn anh bằng cách này ư? Dù vậy, cũng không nên chọn cách tự tổn
thương mình như thế.
- Trước đây, anh cũng từng thắc mắc, vì sao mình cứ nghĩ về em
mãi….Hình ảnh của em cứ hiện lên trong tâm trí anh…Những buồn vui
của em điều khiển tâm trạng anh…Sự an nguy của em khiến anh không
lúc nào được an giấc…Chính anh cũng không tin mình lại có thể để
cho bản thân phải lòng em nhanh như vậy… Nhưng Nam Phong, có điều
này em cần phải biết. Anh chưa bao giờ dám để ai nhìn thấy sự mềm
yếu của mình…kể cả Thùy Mai. – Châu tựa hết cơ thể vào chiếc bàn
gỗ, bàn tay run rẩy đang ôm chặt lấy bụng - Nếu mọi người biết anh
cũng có lúc mệt mỏi và thất vọng thì họ cũng sẽ nhanh chóng trở nên
yếu đuối, mất lòng tin…Còn Thùy Mai…cô ấy quá nhạy cảm. Anh không
thể để cho cổ nhìn thấy rắc rối của mình. Anh sợ cô ấy vì lo lắng
mà ăn ngủ không yên. Nhưng… - Tiếng của anh mỗi lúc một nhỏ dần,
thay vào đó là hơi thở gấp gáp -…Kể từ khi gặp em, anh mới nhận ra
em thật mạnh mẽ và can đảm… Em giàu tình cảm nhưng lại không hề yếu
đuối. …Em cho anh cảm giác bình yên… Trước mặt em, anh được là
chính mình. Không cần phải che giấu, cũng không phải đề phòng… Anh
yêu em không phải vì em có gương mặt giống Thùy Mai mà vì những
điều làm em khác với cô ấy cũng như khác với những người con gái
khác…
Vẫn không có âm thanh nào phát ra phía sau cánh cửa. Tây Châu đã
đứng kề bên nhưng lại không dám bước vào. Bản tính ngang bướng của
cô bé không ai là không biết. Việc gì nó đã không muốn thì có nài
nỉ thế nào cũng không được. Và Châu tôn trọng quyết định của Nam
Phong. Nếu nó không muốn gặp thì anh cũng không ép. Nhưng điều
khiến Châu lo lắng là những vết thương trên người cô bé. Phong cứ
ngồi đó thì máu vẫn tiếp tục chảy. Nó cần được chăm sóc và tìm cách
cầm máu ngay.
- Những điều cần nói anh đều đã nói cả rồi. Nếu em vẫn không muốn
gặp anh thì xin em hãy cứ ngồi yên đó…Anh sẽ gọi Nhật Hy đến…
- Anh đừng đi! – Nam Phong bất ngờ chạy ra với gương mặt ướt đẫm
nước mắt
Không để Châu kịp làm gì khác, nó nhào vào lòng anh, hai bàn tay
gắt gao ôm lấy cơ thể gầy gò sắp đông cứng thành đá. Giây phút này
Phong đã mơ thấy không biết bao nhiều lần. Dù có chết, nó cũng
không buông tay ra, không thể để cho anh rời xa mình một lần
nữa.
- Em không cần ai hết. – Cô bé òa khóc như một đứa trẻ - Em chỉ
muốn anh thôi.
Sự vội vã của nó khiến thân hình liêu xiêu của Châu như nghiêng
ngã. Quần áo trên người anh vẫn còn ướt sũng. Bàn tay ôm lấy đôi
vai Phong không biết vì sao lại rung rẩy một cách kì lạ. Hơi thở
Châu đứt quãng và rất yếu ớt, tựa như đang phải gồng mình chống
chịu điều gì đó. Anh mím môi, đưa tay định vuốt nhẹ mái tóc dài của
Phong thì bất ngờ gục mặt xuống vai cô bé, bất tỉnh. Từ lỗ tai trái
âm thầm chảy ra một dòng máu đỏ au.
Không đỡ nổi anh, nó cũng theo đà ngã nhào xuống đất. Những giọt
máu đang thi nhau lăn xuống tay làm cố bé hoảng hốt. Anh Nhật Hy đã
từng nói với nó, những cát tinh hùng mạnh có thể dùng ý chí của
mình để thoát ra khỏi tảng băng “nhưng đó thật sự là một việc làm
nguy hiểm. Em có thể chết hoặc bị di chứng nặng nề. Những tổn
thương do hoạt động sử dụng ý thức gây ra thường tồn tại mãi. Không
thể chữa trị…”
Tây Châu nhất định đã vì Phong mà làm việc đại ngu ngốc này. Tại
sao lúc nào nó cũng phải trở thành khắc tinh của anh như thế? Cứ
tưởng mọi giông tố đã qua đi mà sao bây giờ trông Châu lại thê thảm
như thế? Phong không muốn lại tiếp tục tháng ngày sợ hãi, tiếp tục
với nguy cơ sẽ mất Châu lần nữa.
- Tỉnh lại đi anh – Nó đau đớn ôm chặt lấy cơ thể bất động – Em vẫn
còn chuyện chưa nói…rất nhiều, rất nhiều chuyện chưa nói…với
anh…
Tây Châu vẫn tiếp tục nằm yên, máu từ hai lỗ tai không ngừng lan ra
khắp người cô bé. Một bàn tay to lớn bất ngờ lôi bật cả nó và Châu
dậy, gấp gáp quàng tay anh qua cổ rồi nhấc lên khỏi mặt đất.
- Anh Nhật Hy? – Phong đưa tay dụi mắt, lòng không dám tin vào
những điều đang bày ra trước mặt.
- Nam Phong, em đi theo anh. - Hy lẳng lặng để Châu lên lưng rồi
bước thật nhanh lên lầu.
Ở LẠI BÊN EM
Anh đặt vội Châu nằm xuống chiếc giường trong phòng của ba má Phong
rồi xăm xăm đi kéo tất cả các rèm cửa lại. Mọi thứ trong chớp mắt
đã chìm vào bóng tối. Nhật Hy còn cẩn thận niêm phong tất cả các
cửa bằng một loại bùa chú nào đó mà anh giải thích là đề phòng lũ
yêu tinh tìm đến.
Một ngọn đèn lập tức xuất hiện khi người anh bắt đầu tỏa sáng rực
rỡ. Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc đầy nặng
nhọc của Châu. Mở nhanh các hột nút của chiếc áo đã ướt đẫm máu, Hy
thẳng thừng quăng nó qua một bên.
Một cảnh tượng khiếp đảm lập tức bày ra trước mắt Phong.
Làn da của Châu nứt nẻ như mảnh đất bị hạn hán. Từ những khe nứt,
máu đang rỉ ra và chảy khắp cơ thể.
- Cũng may là chưa lan xuống bên dưới. Nam Phong, mau sử dụng sức
mạnh hồng tử của em để cứu anh chàng liều lĩnh này đi.
Cô bé gật đầu rồi vội vàng nằm xuống cạnh Tây Châu. Bàn tay nhỏ
nhanh chóng đan vào đôi tay dài, ốm đến trơ xương của anh. Gương
mặt xanh đang cách nó chưa tới một tấc đầy những vết trầy xước. Hẳn
là Châu đã phải vật lộn rất vất vả mới có thể thoát ra khỏi tảng
băng đó. Đuổi theo Phong tới đây, anh lại tiếp tục nhận lấy sự giận
dỗi rất nhảm nhí từ nó. Sau đó còn tốn bao nhiêu thời gian để phân
trần, giải thích. Thử hỏi có đáng hay không? Nếu ngay từ đầu được
chữa trị, tình trạng chắc cũng không đến nỗi nguy kịch như bây giờ.
Xem ra, kẻ đại ngốc trong thiên hạ lại chính là anh chứ không phải
cô bé.
- Hãy tập trung vào cảm xúc của em – Nhật Hy ở bên cạnh nhắc khẽ -
Chỉ cần em tin tưởng, việc gì cũng có thể.
Nó gật gật đầu rồi cố gắng nằm sát vào Châu hơn. Đầu Phong nép vào
dưới cổ anh, tập trung theo dõi từng hơi thở.
Bất kể sau này sẽ xảy ra việc gì, chỉ cần anh còn sống… cô bé đã
cảm thấy mãn nguyện. Dù người Châu yêu không phải là Phong nhưng
miễn anh được bình an, nó nguyện suốt đời không trách móc hay oán
hận.
- Hãy ở lại bên em...Ở lại bên em...được không anh?
Tâm tình dào dạt yêu thương ấy của cô bé lập tức khiến những tia
sáng hồng mỗi lúc một rực rỡ. Chúng không chỉ khiến làn da Tây Châu
trở nên lành lặn mà còn tự chữa lành vết thương trên người
nó.
Nhật Hy lặng lẽ quay mặt đi, mỗi bước chân đều trở nên nặng trĩu.
Nam Phong cuối cùng cũng tự nhìn thấu được bản thân. Khi nó bảo
không muốn mất anh, có lẽ cô bé chỉ yêu quý Hy như người anh thứ
hai của mình.
Đây chính là quyết định tốt nhất cho cả ba người.
Từ nay, Hy sẽ không còn phải lo lắng về sự an nguy của nó nữa. Đã
có người tình nguyện thay anh làm việc đó rồi. Chẳng những thế, Tây
Châu lại là người mà nó yêu, Nam Phong nhất định sẽ rất hạnh
phúc.
Vấn đề còn lại là đảm bảo cho mẩu tinh thạch còn sót lại trong
người Phong sẽ không đe dọa đến tính mạng nó. Giải quyết xong
chuyện đó, Nhật Hy sẽ có thể thanh thản mà rời khỏi đây, an phận
làm ngôi sao may mắn của Nam Phong.
Mọi việc đang diễn biến tốt đẹp như thế nhưng lòng anh vẫn đau, một
nỗi đau không thể san sẻ cùng bất cứ ai khác. Nếu rời xa Phong có
thể giúp Hy quên được cô bé thì anh cũng nguyện không bao giờ gặp
lại nó. Nhưng một ngày không nhìn thấy cô bé đối với Hy chẳng khác
gì cực hình. Không bị nhớ nhung hành hạ thì cũng vì sự an nguy của
nó mà đứng ngồi không yên.
Anh thật sực cảm thấy kiệt sức.
Nam Phong càng cố gắng cứu chữa cho Tây Châu thì Nhật Hy càng suy
sụp. Ngày hôm nay, cô bé đã sử dụng của anh rất nhiều sức mạnh. Hy
chỉ sợ mình không đủ sức để duy trì tình trạng này lâu.
Bàn tay phải nắm chặt lấy bệ cửa sổ, ánh mắt đau đớn của Hy lặng lẽ
nhìn về phía chân trời xa…