Tình trạng tại sân thi đấu bóng chuyền cũng căng thẳng không kém.
Học sinh liên tục được đưa đến phòng y tế vì nhiều lí do khác nhau,
không đau bụng thì chảy máu mũi, không tiêu chảy cũng sốt cao...Dù
tình trạng của họ không mấy nguy hiểm nhưng nếu cứ tiếp tục như thế
này thì phòng y tế sẽ bị quá tải. Phải đợi đến khi Nam Vũ bị một cú
va chạm mạnh đến nỗi không thể đứng dậy được nữa thì Phi Vũ mới tìm
ra kẻ vẫn ngầm ám hại anh từ đầu đến giờ là ai. Lúc mọi người
khiêng anh ấy đến phòng y tế thì Hải vẫn bám theo. Anh ta đã quyết
tâm thực hiện đến cùng kế hoạch lúc đầu, lấy mạng ngôi sao bóng rổ
của trường, Hàn Nam Vũ...
Theo dự đoán ban đầu thì có lẽ Vũ bị gãy chân thật rồi. Nằm trên
cán, anh ấy cứ liên tục ôm lấy cái chân đau và không ngừng rên rỉ.
Gương mặt ướt đẫm mồ hôi đang nhăn lại, hằng lên nỗi đau đớn.
- Trò vui chỉ mới bắt đầu thôi - Hải khoái trá giơ tay lên cao,
chuẩn bị thực hiện một hành động tàn nhẫn khác.
- Dừng lại - Phi Vũ bất ngờ xuất hiện và đánh hắn ngã lăn ra đất -
Tao sẽ không để cho mày làm hại Nam Vũ nữa.
- Cô bày trò gì thế? - Hải hét lên - Cút đi, chớ có xen vào việc
của tôi.
- Mày mới phải là kẻ nên cút khỏi thế gian này.
Phi Vũ còn chưa kịp tiến lại đã bị một người từ phía sau, vòng tay
siết chặt lấy cổ
- Cuối cùng mày cũng lò đuôi cáo - Thanh Thu nghiến răng - Ngay từ
đầu tao đã nghi ngờ, chỉ vì chưa tìm ra bằng chứng mà thôi...
Biết mạng sống đang bị đe dọa, Phi Vũ liền dùng hết sức mình kéo
Thanh Thu rơi xuống đất. Cả hai cùng tóm chặt lấy đối phương và vật
lộn trên mặt đất. Lê Hải lúc này đã đứng dậy và túm lấy cổ áo Phi
Vũ mà lôi khỏi người Thanh Thu. Hắn đấm vào mặt cô ấy một cú thật
mạnh khiến Vũ xịch máu mũi, không còn thấy trời đất gì nữa.
- Thì ra nãy giờ con ả là kẻ đã phá đám tôi - Hải đưa tay kéo Thu
đứng dậy - Thảo nào mà tên Nam Vũ đó đến giờ vẫn chưa chết.
- Vì sao nó lại ra sức bảo vệ thằng nhóc đó như vậy?
- Tôi cũng chẳng rõ...Hay là..? - Hắn nhìn Phi Vũ rồi tự ngẫm nghĩ
- ...Đã vậy lại càng phải giết chết thằng con trai ấy. Thanh Thu,
cô đi gọi ít người đến giúp tôi được không?
- Còn con ả này thì sao?
- Cứ tạm giam nó vào chỗ nào đó. Đợi khi nào đông đủ thì đem ra xử
trí luôn.
CỔ THỤ TINH
Nam Phong tỉnh dậy trong một trạng thái khá dễ chịu. Những chiếc lá
xanh đang bao lấy bầu trời trước mặt cô bé. Điểm vào đó là vài khe
sáng nhỏ cho ánh sáng chiếu vào.
- Mình đang ở đây thế này? - Phong nhỏm người dậy và nhìn
quanh.
"Cái giường" của nó hình như được làm bằng gỗ, rải thêm ít rơm cho
êm ái. Mấy bức tường hình tròn bao quanh chỗ cô bé nằm hình như
cũng bằng gỗ tuốt. Nó đưa tay vén bức màn cũ màu xanh lên, ánh sáng
lập tức ùa vào sáng rực. Cô bé đang ở trên một cái cây lớn, cách
mặt đất đến mấy mét.
- Mình sẽ dùng cách gì để xuống đó đây? – Nam Phong thì thầm, mắt
nhìn quanh tìm kiếm.
Cây cổ thụ thật to, cành lá sum xuê đầy sức sống. Khung cảnh trông
quen quen nhưng không nhớ là đã thấy ở đâu rồi. Thảm cỏ xanh tươi
bên dưới cho Phong hy vọng nếu nhảy xuống thì có lẽ cũng không đến
nỗi bị gãy tay hay chân gì đó.
Cô bé đưa tay vén tóc ra sau rồi bắt đầu loay hoay tìm cách xuống
đất. Lúc đầu, nó thả hai chân xuống trước. Sau đó là nửa thân dưới,
rồi hết phần còn lại. Cuối cùng, chỉ còn hai bàn tay treo lơ
lửng.
Khi Phong quyết định thả tay thì một bóng người thướt tha liền vòng
tay ôm lấy người nó. Cô gái đặt nó xuống đất rồi mỉm cười:
- Mặt đất không êm ái như vẻ ngoài của nó đâu.
Nam Phong lúc bấy giờ mới định thần quan sát xem người vừa giúp
mình là ai. Khuôn mặt cô ấy thật hiền dịu, mái tóc dài đến tận thắt
lưng cứ bay bay trong gió. Dưới mắt phải là ba viên ngọc sáng lấp
lánh.
- Bạn hẳn là Nam Phong rồi.- Cô gái nhiệt tình giới thiệu - Còn
mình là Lưu Thủy.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi nước mát rượi từ chỗ người
bạn mới về phía cô bé. Người thứ hai xuất hiện ngay cạnh cô nàng
sau ánh sáng chói lòa. Anh ta mặc chiếc áo màu vàng và cái quần nâu
sậm, khoác bên ngoài một loại vải mỏng trong suốt, có nhiều nếp
nhăn như cánh của một loài côn trùng nào đó.
- Cô bé này đã ở đây rình em suốt từ đầu đến giờ đấy. Nó cứ nói
muốn là người đầu tiên được trò chuyện với em.
- Chúng ta biết nhau sao? – Phong rụt rè hỏi lại.
- Ha ha – Lưu Thủy bật cười thành tiếng – Ở đây có ai là không biết
bạn?
- Nhưng mình thật sự không nhớ ra bạn là ai…
- Anh là một con đom đóm cảm xúc – Chàng trai lập tức mở lời, tay
chìa nhanh về phía nó
Đáp lại thái độ thân thiện của anh là một bước lùi và vẻ mặt đề
phòng.
Những chuyện xảy ra gần đây khiến Phong không thể không cẩn
trọng.
Nơi này thật ra là đâu? Tại sao lại vừa quen vừa lạ?
Nó đưa mắt nhìn quanh thì thấy không gian hoàn toàn trống
trãi.
Một cây cổ thụ già to lớn…
Một ngọn đồi chỉ toàn cỏ với cỏ…
Một vầng dương chói lọi như tiếp xúc mặt đất…
Tất cả đều y hệt!
- Anh Tây Châu… - Phong tự lẩm bẩm rồi dáo dác nhìn quanh.
- Này Nam Phong, bạn chạy đi đâu thế?– Lưu Thủy lật đật đuổi theo -
Coi chừng bị lạc đó!
Nhưng điều kì lạ đã xảy ra khiến cô ấy đột ngột dừng lại. Mỗi chỗ
Phong đặt chân xuống đều nở đầy một loại hoa màu đỏ thắm. Những
bông hoa rực rỡ cứ thế bung ra bao nhiêu là hạt bụi lấp lánh. Cây
cối không biết từ đâu cứ thi nhau lớn dậy, cành lá vươn dài trong
ánh nắng.
Nam Phong cứ liên tục nhìn quanh, trong lòng chỉ hy vọng sẽ nhìn
thấy Tây Châu ở đâu đó. Khoảng không trước mặt thì mở ra như vô
tận. Chẳng mấy chốc, nơi nó đang đứng chẳng còn giống với khung
cảnh lúc đầu chút nào nữa.
Không khí trở nên mát mẻ hơn. Nắng nhuộm vàng lối đi với thật nhiều
bông hoa đẹp. Những cây nấm khổng lồ đủ màu sắc mọc rải rác bên
cạnh những thân cây to, tán lá rộng che bóng mát xuống mặt đất. Một
cái thác nhỏ hiện ra với tiếng nước chảy róc rách. Dòng nước nhẹ
nhàng uốn lượn mà chẳng rõ sẽ chảy về đâu.
Một tảng băng khổng lồ đang phản chiếu ánh nắng sừng sững hiện ra.
Những sắc màu xanh đỏ đập vào mắt làm nó chẳng nhìn thấy gì nữa.
Phong cẩn thận dùng tay che mặt rồi từng bước tiến lại. Càng đến
gần, nó càng cảm nhận rõ những luồng khí lạnh buốt đang quấn quanh
cơ thể.
Tại sao cái nắng chói chang này lại không thể làm cho băng tan
chảy?
Cô bé biết điều mình đang hy vọng là phi lý, là không thể. Nhưng nó
vẫn không có cách nào tự ngăn mình đừng tiếp tục ước ao, đừng tiếp
tục hy vọng. Phong nhớ Châu, khát khao được gặp anh từng giây, từng
phút.
Hình ảnh chàng thiếu niên tuấn tú đang đứng lặng im giữa khối băng
như xé nát tim nó. Hai tay anh vẫn thong thả để trong túi, đầu vẫn
ngẩng cao đầy kiêu hãnh trong khi cặp mắt tinh anh trước đây thì đã
khép lại. Cơ thể gầy gò như gồng lên để chống chọi với cái lạnh
đang tìm cách thâm nhập.
“Băng phong chính là…nhốt một người vào trong tảng băng…Khí lạnh từ
đó sẽ từ từ xâm nhập vào cơ thể, đóng băng dần các bộ phận…Thời
gian chịu phạt càng lâu thì đau khổ càng kéo dài. Một số cát tinh
đã không thể sống dậy sau khi kết thúc thời hạn. Một số khác phải
mất hàng năm trời để bình phục”
Những lời của Nhật Hy cứ thế vang lên trong đầu nó, quất những làn
roi mạnh vào thứ tội lỗi mà hàng đêm nó phải gánh chịu. Nam Phong
bất ngờ đưa tay ôm mặt rồi đổ gục xuống cạnh tảng băng.
Những giọt lệ trên khóe mắt cũng theo đó mà rơi xuống đất.
- …Xin lỗi anh… - Nó bật khóc trong sự hối hận - …Xin lỗi
anh…
Cơn gió lạnh từ đâu nổi lên, cuốn theo những chiếc lá nhỏ đang xoay
tít. Làn gió lượn quanh các gốc cây rồi trở lại chỗ cô bé với thật
nhiều cánh hoa đẹp, dường như đang ra sức dỗ dành. Gió nhẹ nhàng
mơn man trên gò má và lau khô những giọt nước mắt. Gió dịu dàng ôm
lấy Phong và thổi bay mái tóc dài của nó. Nghe trong đó thoang
thoảng hương bạc hà thơm mát, thứ mùi hương nó vẫn cảm nhận được
mỗi khi ở gần Tây Châu.
- Em sẽ làm mọi cách để đưa anh khỏi tảng băng này… - Cô bé tự lẩm
bẩm rồi bất ngờ hét lên - EM NHẤT ĐỊNH SẼ TÌM RA CÁCH ĐỂ CỨU
ANH…
Tiếng của nó vang vọng khắp nơi, khiến cây cối như cũng rung động.
Thác nước đổ ầm ầm như tràng pháo tay cổ vũ. Dòng nước cuồn cuộn
chảy như lời khích lệ cho quyết tâm mãnh liệt.
Một đám lửa đỏ rực bất ngờ hiện lên trong mắt Phong. Lửa bốc rất
cao và có nhiều tiếng gào thét. Giọng nói quen thuộc của ai đó đang
thì thầm gọi tên nó khiến cô bé hốt hoảng.
- Đừng khóc nữa Nam Phong! Anh cõng em đi tìm người cứu ba mẹ…Đừng
khóc nữa mà….
- Anh hai? – Phong vội vàng bật dậy và chạy quanh – Anh đang ở
đâu?.. Anh hai…
- Nóng quá…Nóng quá…
- Anh hai, anh đang ở đâu thế? – Phong mếu máo – Lên tiếng trả lời
em đi…
- Nóng quá!..Đau quá!...Đừng giẫm lên người tôi nữa….
Tiếng rên rỉ cứ từ xa vọng lại không lúc nào ngớt. Nam Phong bắt
đầu cắm cổ chạy mà không biết nơi mình sắp đến là đâu. Cô bé không
thể không nhận ra giọng nói của anh trai mình. Chuyện gì đang xảy
ra với anh ấy? Nó muốn đến bên anh bằng cách nhanh nhất có
thể.
Khoảng không lại cứ thế tiếp tục mở ra vô tận. Không khí không còn
mát mẻ như lúc mới bắt đầu mà dần trở nên nóng rực. Hai bức tường
lửa cao ngất ngưỡng không biết từ lúc nào đã được dựng lên hai bên
lối đi.
- Anh Vũ, em tới cứu anh đây…
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
ANH HÙNG TRONG BIỂN LỬA
Phòng y tế trường Lion King cũng đang xảy ra một vụ hỏa hoạn. Lửa
cháy ngùn ngụt, khói bay ra làm đen hết cả bầu trời. Nhiều người
khỏe mạnh đã kịp nhanh chân chạy thoát. Số còn lại thì vẫn bị mắc
kẹt bên trong.
Những cát tinh trong trường đều đã nhanh chóng đến nơi xảy ra vụ
cháy nhưng không có cách nào vào được. Vì xung quanh ngọn lửa là
hàng chục tên mộ quang đang chắn lối. Đến giờ phút này, họ vẫn chưa
tìm ra cách nào để đối phó với bọn chúng. Tất cả đều đang phải lẩn
trốn trong sau những bồn hoa và bụi cây cách đó một khoảng
xa.
- Còn bao nhiều người trong ấy? – Nguyên Khánh nghiến răng
hỏi.
- Không biết được – Hùng Anh hớt hơ hớt hãi chạy đến – Nhưng chắc
không nhiều vì chẳng nghe tiếng ai gào thét nữa.
- Phải vào kiểm tra mới chắc. – Kim Tinh bất ngờ chồm người về phía
trước.
- Không được – Khánh lập tức ngăn lại – Cô làm như thế khác gì biết
chết mà vẫn làm?
- Ai nói với anh là tôi sẽ chết? – Chị lạnh lùng đáp – Không thể bỏ
mặc những con người đáng thương ấy.
- Biết đâu đây chỉ là một cái bẫy? Biết đâu chúng phục kích trong
đó đợi chúng ta vào?
- Thế còn việc trong kia có người sắp chết, cần được chúng ta cứu
thì sao? – Tinh đứng bật dậy, vung tay chỉ vào biển lửa.
- Cứ đợi những con người khác đến cứu họ.
Ném cho Khánh một cái nhìn tức giận, Tinh lạnh lùng xé một miếng
vải lớn ở tay áo rồi bịt hai mắt lại. Chị đã từng thấy Nhật Hy sử
dụng phương pháp này để đối phó với lũ mộ quang kia. Thoạt nhìn thì
thấy khá hiệu quả. Trong lúc đánh nhau, nếu có vô tình mở mắt cũng
không đến nỗi bị tổn thương. Chỉ sợ chưa quen với việc sử dụng tai
để định vị nên sẽ gặp khó khăn ít nhiều.
Lặng người nhìn Tinh một mình tiến về phía đám cháy, Hùng Anh chỉ
có thể thốt ra được phân nửa câu nói:
- …Lúc nào cũng… Luác nào cũng...
- Cậu đang lẩm bẩm gì thế? – Khánh chợt gắt lên – Còn không mau ra
ngăn cô gái ngốc nghếch ấy lại?
Giọng nói khiến Anh giật mình như tỉnh cơn mơ. Anh ấy gật đầu rồi
cũng vội vàng xé áo và chạy ra theo Kim Tinh. Sáu tên mộ quang lập
tức nhảy ra chặn đường họ. Hùng Anh vừa định tiến lên thì đã bị
Tinh đưa tay ngăn lại:
- Hãy tập cách lắng nghe – Chị thì thầm – Không có thứ ánh sáng
nguy hiểm đó, chúng chỉ là những tên vô dụng.
- Tôi hiểu rồi – Anh thì thầm trả lời – Kể từ giờ phút này, anh sẽ
trở thành thần tượng của tôi.
Câu nói như lời đùa làm Tinh phải mỉm cười.
Một tên mộ quang vừa lao tới đã bị chị giương cung bắn vỡ tung
thành nhiều mảnh. Những kẻ khác thấy thế liền hùa nhau xông lên
cùng một lúc. Vài đứa bị trúng tên, chết ngay tại chỗ. Nhưng số còn
lại thì thoát được.
Lũ mộ quang đã kéo đến rất gần nên cung tiễn đối với họ đã không
còn tác dụng. Có điều, những tia nắng gay gắt do chúng phóng ra đã
không còn đe dọa đến đôi mắt.
Nhìn cảnh hai thành viên đơn độc phải chống chọi với đám mộ quang
hung hăng, nhiều cát tinh đã không thể tiếp tục ngồi yên được
nữa:
- Tôi thà chết còn hơn thế này. – Một chàng trai tức tối đứng
dậy.
- Ngồi đây nhìn kẻ khác giết hại đồng loại của mình thì có gì hay
ho đâu chứ. – Cô gái ở bên cạnh cũng đồng tình.
Họ lũ lượt kéo ra khỏi bụi rậm, mỗi người đều trang bị cho mình một
miếng vải.
Thấy mọi người rủ nhau làm điều ngu ngốc, Khánh liền lấy quyền hành
ra hăm dọa:
- Nếu ai dám bước ra đó sẽ phải chịu băng phong trong nửa
năm.
Tâm Giang đang ngồi rất gần cũng bật cười chua chát:
- Đến chết họ cũng không sợ thì thử hỏi cái trò băng phong của anh
còn giá trị gì?
- Đến cô cũng muốn chống đối tôi sao? – Khánh sững sờ khi thấy
Giang đã đứng dậy từ lúc nào.
- Điều quan trọng nhất của một cát tinh là gì, anh biết không?..
“Không bao giờ được thấy chết mà không cứu” - Chị lặng lẽ quay đi,
hai tay buột chiếc khăn quanh mắt - …Đó là tất cả những gì mà Tây
Châu đã cố gắng dạy cho chúng tôi từ trước đến nay…
- Lỡ như trong đó chẳng còn ai thì sao? – Hắn lại gọi với
theo.
Nhưng chẳng còn ai quan tâm đến những lời của Khánh nữa. Họ như đã
nhìn thấy hình bóng của Tây Châu trong Tinh lúc này. Chính sự dũng
cảm và lòng thương yêu đối với con người ở chị đã nhắc nhớ mọi
người về một vị thủ lĩnh nhân từ, tài giỏi. Tuy rằng, anh ấy vẫn
đang vắng mặt, nhưng những gì Tây Châu để lại thì còn mãi.
Chỉ tiếc họ vốn không quen với việc chiến đấu mà không sử dụng đôi
mắt của mình. Nhiều người bị thương, một số khác đã hy sinh. Hồng
tử của những người ấy lập tức tái tạo nên những hung tinh mới. Kim
Tinh phải ở lại chặn bọn mộ quang, mở đường cho những cát tinh khác
tiến vào sâu hơn. Mọi người không thể ngờ, phía sau ngọn lửa đỏ vẫn
còn có một trận chiến khác…
- Nam Vũ… - Phi Vũ thất thểu nhìn khắp đống lộn xộn -…Nam Vũ…Bạn
đang ở đâu?...NAM VŨ…
Chị hấp tấp dựng dậy từng cái bàn, cái ghế đang nằm ngổn ngang dưới
mặt đất. Tuy sức nóng không thể ảnh hưởng đến Vũ nhưng trận đòn lúc
nãy đã làm cô yếu đi nghiêm trọng. Tiếng kêu cứu vang lên thật
thống thiết nhưng Phi Vũ lại chẳng hề bận tâm. Cô đang mãi đi tìm
Nam Vũ. Anh ấy chắc chắn vẫn còn nằm đâu đây. Với một cái chân gãy,
Vũ làm sao có thể đi xa được?
Chiếc giường xếp khẽ kêu cót két rồi một giọng nói yếu ớt chợt vang
lên:
- Cứu tôi…Cứu tôi với…
- Nam Vũ – Cô ấy vội vàng chạy đến, gương mặt ướt đẫm nước mắt –
…Ôi Nam Vũ…Mình cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại bạn
nữa…
Phi Vũ vội vàng lật chiếc giường lên để lôi anh ra. Nam Vũ chẳng
nói được lời nào mà chỉ biết ho sặc sụa vì khói. Cái chân gãy cứ
nằm trơ ra đó, không thèm nhúc nhích.
- Mình sẽ đưa bạn ra ngoài – Cô gồng mình đỡ anh đứng dậy – Bạn sẽ
không có chuyện gì đâu…Mình hứa đấy…
Hai người khập khiễng chưa kịp đi được bước nào thì đã nhận lấy một
cú đá trời giáng làm cho ngã lăn ra đất. Thanh Thu xuất hiện với vẻ
mặt lạnh lùng như băng:
- Lê Hải đúng là thằng vô dụng. Chỉ mỗi việc nhỏ nhặt này cũng làm
không xong. Xém chút nữa thì mày đã làm hỏng chuyện của bọn tao lần
nữa rồi.
Loáng một cái, cô gái xinh đẹp ban đầu đã không còn nữa, thay vào
đó là một con hung tinh đen đúa với cặp mắt đỏ ngầu đang lồng lộn.
Phi Vũ đang nằm bên cạnh cũng biến mất mà chỉ còn cơ thể đen đầy
vuốt. Hai con hung tinh lập tức lao vào cấu xé nhau trước cặp mắt
đầy kinh hoàng của Nam Vũ.
Chúng gào rú và phát ra những âm thanh mới rùng rợn làm sao.
Giữa làn khói mù mịt, Nam Vũ vẫn không thể tin vào những điều đang
bày ra trước mắt mình.
C ô bạn mà anh vẫn cho là đáng thương, tội nghiệp lại có thể là một
quái vật ư? Không đâu, chỉ có thể là quái vật đã biến thành cô ấy
mà thôi. Con vật đen đúa kia tuyệt đối không phải là Phi Vũ mà anh
quen biết.
Tiếng rống ghê rợn bất chợt vang lên. Một trong hai con hung tinh
ngã lăn vào đám lửa, không ngồi dậy được nữa. Con còn lại thì thất
thểu tiến về anh với vẻ mặt mệt mỏi.
Quá sợ hãi, Nam Vũ liền tìm cách lùi ra xa. Nhưng cái chân gãy làm
anh khó lòng di chuyển.
- Đồ quái vật…- Vũ rên rỉ trong tuyệt vọng khi bàn tay đầy móng
vuốt của con hung tinh nắm lấy vai mình - …Tránh xa ta ra…
Có tiếng của thứ gì đó vừa đỗ vỡ.
Một mảng tường lớn đang rơi xuống mà chẳng hề có nguyên nhân.
Con hung tinh nhìn thấy vậy thì bỗng kêu rống lên đầy đau khổ.
Nhanh như cắt, nó chồm tới ôm lấy Nam Vũ và đưa tay đẩy mảng tường
qua một bên. Tiếng cười khoái trá từ đâu vang lên khắp nơi và bốn
năm con hung tinh khác đã xuất hiện:
- Cứu con người khỏi hiểm họa do chính mình gây ra….mày chán sống
thật rồi…
Kiệt sức, con hung tinh lúc đầu ngã khỏi người Nam Vũ, nằm thở khó
nhọc dưới đất. Những hạt bụi lấp lánh bốc lên khỏi người nó mỗi lúc
một nhiều. Cuối cùng, gương mặt u uất của Phi Vũ lại xuất hiện. Bộ
đồng phục cô ấy đang mặc dính đầy máu. Máu trào ra khóe miệng, trào
ra từ mũi khiến Vũ ho sặc sụa…Nam Vũ lúc bấy giờ mới hốt hoảng,
gắng sức lết từng chút lại gần, những dòng lệ cứ liên tục lăn khỏi
khóe mắt:
- Phi Vũ, là bạn sao?...Là bạn thật sao?... – Anh nắm lấy bàn tay
đầy máu của chị và bật khóc như một đứa trẻ - …Bạn đừng chết…Đừng
chết mà…
- Mình, mình thật lòng không muốn làm bạn sợ đâu – Cô ấy cũng khóc
nức nở –… thế nhưng, chẳng còn cách nào khác…
Vừa dứt lời thì phun ra một bụm máu tươi, khuôn mặt trắng nhợt ngã
vào lòng Nam Vũ.
- Không…không… - Anh ấy ra sức lây cô dậy - …Bạn đừng chết, đừng
chết…PHI VŨ….
Khói dày đặc làm anh không thở được. Nam Vũ còn đang lấy tay ôm
ngực thì Nam Phong bất ngờ xuất hiện. Không ai biết nó chui ra từ
chỗ nào, làm sao có thể vượt qua được biển lửa mà không hề hấn gì.
Đến chính cô bé cũng không thể lý giải điều đó.
Phong sà xuống cạnh anh trai, kéo anh ấy dậy mà chẳng nhận ra có
đến bốn năm con hung tinh cũng đang có mặt ở đó. Nó không biết tại
sao trông Vũ lại đau khổ như vậy. Kể từ sau khi ba má mất, đây là
lần đầu tiên cô bé nhìn thấy anh trai mình gào khóc thảm thiết như
thế.
Nó vội quàng tay Vũ qua vai rồi nghiến răng kéo anh đứng dậy. Cái
chây gãy lập tức khuỵu xuống khiến anh em Phong đều ngã ngửa.
Thi thể Phi Vũ thì đã biến mất từ lúc nào không hay. Hồng tử của cô
vừa bay đã lập tức bị một con quái nào đó nuốt lấy, làm gia tăng số
lượng hung tinh đang có mặt. Nam Vũ đang đau khổ bỗng “tỉnh bơ” và
nói với Phong như thể anh mới gặp nó lần đầu.
- Cô bé, em mau chạy đi…Cứ mặc kệ anh…
- Không…Anh là anh trai của em …Em không bao giờ bỏ anh một mình ở
lại nơi này đâu…
- Con bé là một hồng tử - Một con hung tinh trỏ vuốt về phía
nó.
- Vậy ra tin đồn là có thật – Một con khác the thé trả lời.
- Có ai biết nếu giết chết một hồng tử thì quyền năng sẽ tăng lên
bao nhiêu không?
- Không, nhưng cứ thử khắc rõ.
Một con hung tinh liền lao như bay về phía Nam Phong và chụp lấy cổ
áo của nó. Mặc cho cô bé ra sức vùng vẫy và kêu cứu, nó lôi Phong
lên lầu, mở tung cánh cửa rồi ném cô bé ra ngoài cửa sổ.
- Đừng làm hại nó! – Nam Vũ lê lết dưới đất…
Ở bên ngoài, vài cát tinh đã vào được bên trong và nhiều người đã
được cứu. Thế nhưng, không ai nhận ra tình thế nguy kịch của Vũ và
Phong. Bọn hung tinh dù biết kế hoạch thảm sát của mình đã thất bại
nhưng vẫn quyết tâm giết bằng được anh em họ. Bởi vì chúng tin, hai
tên nhóc này chính là nguyên nhân khiến cho tất cả cát tinh sẵn
sàng hy sinh và chống trả tới cùng.
Cứ tưởng họ sẽ vì lũ mộ quang đứng canh ở ngoài mà không dám manh
động. Ai dè, những người ấy thà chết cũng quyết xông vào. Tuy chưa
thành công trong việc giết ai nhưng tổn thất do bọn hung tinh gây
ra cũng đủ khiến cho quyền năng của chúng tăng lên đáng kể. Lũ hung
tinh khéo léo tìm một nơi ẩn mình và lặng lẽ chờ đợi cho đến khi
tất cả cát tinh đều rút đi và đinh ninh rằng đã không còn bỏ sót ai
trong đám cháy. Họ nào biết Nam Vũ vẫn còn đang bị chôn vùi dưới
đống bàn ghế và giường tủ.
- Kim Tinh, chúng ta phải rút thôi! – Hùng Anh hấp tấp đỡ một cậu
bé chạy ra khỏi căn phòng lửa và hét lên.
- Không còn ai trong đó chứ?
- Hết rồi. Mau đi thôi.
Kim Tinh gật đầu rồi phóng mình lên cao, thoát khỏi bàn tay của
chục tên mộ quang phía dưới. Chị vừa định gỡ mảnh vải che mắt ra
thì cảm giác nhói đau quen thuộc ở tim khiến Tinh phải dừng
lại.
- Nam Phong? – Chị bàng hoàng xoay người về phía đám cháy, hai vành
tai khẽ rung rung như đang “dò sóng”.
MỘT LẦN NỮA...
- Anh hai, cứu em với… - Tiếng kêu nức nở của cô bé từ xa vọng lại
- …Cứu em với…
Nam Phong đang treo lơ lửng trên tầng cao nhất của tòa nhà, đôi bàn
tay nhỏ xíu bám vào bệ cửa sổ và trên cổ là một ngôi sao sáng rực.
Từ nãy, nó đã thấy không thể cầm cự lâu thêm nữa. Mùi khói bốc lên
càng lúc càng khiến Phong cay mắt, không thở được.
Cô bé không muốn chết. Nó vẫn còn nhiều việc chưa làm xong. Nó càng
không thể đi theo ba má mà bỏ lại anh trai lẻ loi một mình. Thế
nhưng mồ hôi tuôn ra làm các ngón tay Phong trở nên trơn trượt,
chúng không giữ nổi cơ thể này của nó nữa rồi.
Phong bật khóc khi thấy mình đang dần tuột khỏi bệ cửa.
- Đừng sợ. Anh giữ được em rồi – Giọng nói của Tây Châu bất ngờ thì
thầm bên tai.
Bàn tay nhỏ nhắn của ai đó đang ôm lấy người Phong và kéo nó bay
lên cao, vượt ra khỏi đám khói bụi mù mịt. Nhưng chưa kịp hoàn hồn
thì cô bé đã thấy mình bị hất tung lên trời.
Hai con hung tinh bất ngờ xông ra tấn công khiến Tinh chỉ kịp đẩy
nó bay vút lên cao. Vì chúng quá gần nên chị không thể sử dụng cung
tên của mình. Tinh đành phải đấu tay đôi với hai con vật xấu xí
ngay trên ngọn lửa đỏ rực.
Một con bị chị đạp mạnh rơi xuống dưới. Chưa kịp chạm đất thì Tinh
đã rút tên bắn nát vụn hồng tử. Con thứ hai vừa định xử lý thì chị
phát hiện Phong đang rơi xuống. Con hung tinh thứ ba từ đâu chui
ra, dùng móng vuốt cào rách một đường trên chân Tinh. Tức giận, chị
bất ngờ giang rộng hai chân, đá cho mỗi con một phát rồi phóng
người lên không để chụp lấy Nam Phong.
Ngay sau đó, Tinh lại phải nghiêng mình, dùng chân đỡ một đòn tấn
công khác từ hai con quái vật. Cú đá mạnh làm cả hai cùng văng
ngược về sau mười mấy thước. Nam Phong có thể nghe rất rõ tiếng gió
rít bên tai và âm thanh của cú va chạm khi người phía sau nó vừa
lún sâu vào tường cả tấc. Bàn tay đang giữ chặt lấy Phong suýt
buông lơi vì cơn đau tàn khốc nơi lồng ngực.
Giữa lúc hai tay đều vướng bận, Tinh hoàn toàn không thể giương
cung bắn.
Mà ở lại chỗ này càng lâu thì càng nguy hiểm..
Nhíu mày trong trạng thái tập trung cao độ, chị đứng lặng giữa
không trung, chờ đợi hai con hung tinh lao tới.
Nam Phong thất kinh khi thấy lũ quái vật đang hung hăng phóng đến
mà Kim Tinh thì cứ như một pho tượng sắt. Không biết làm gì để đối
phó, nó đành chọn giải pháp quay mặt đi, đầu dúi vào người
chị.
Hương bạc hà từ trên người Tinh một lần nữa lại quấn lấy Phong như
một sự che chở, vỗ về. Nó cảm thấy an tâm dù bản thân đang trong
tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Phong bỗng thấy tin tưởng mà không
chút hoài nghi về chuyện người con gái này sẽ bảo vệ nó như anh Tây
Châu ngày trước.
Vành tai Tinh khẽ rung rung để bắt kịp chuyển động của hai con quái
vật. Đợi đến khi chúng đã vào đúng vị trí, chị mới phóng người lên,
dùng hết sức để tung ra cú đá thật mạnh, đúng vào vị trí hồng tử
của con hung tinh thứ nhất.
Con vật bị đánh bật về sau cùng với tiếng rống khủng khiếp trước
khi đồng loại bên cạnh nó cũng nhận lấy hoàn cảnh tương tự. Cơn
chấn động lan ra khiến cả hai lập tức nổ tung. Kim Tinh loạng
choạng lùi về sau, suýt nữa thì đánh rơi Nam Phong xuống đất.
Cô bé có thể cảm nhận được chị ấy đang yếu đi. Giống như người vừa
làm một việc gì đó quá sức. Đã hai lần vì cứu nó mà Tinh bị thương.
Phong cảm thấy mình nợ chị nhiều lắm.
Nhưng có một điều mà cô bé vẫn chưa biết. Ngoài hai lần ấy ra, con
người đang ở trước mặt này đã và sẽ tiếp tục vì nó mà hy sinh nhiều
hơn thế.
Phong khẽ nép mình vào người Tinh, hy vọng sức mạnh hồng tử trong
người nó có thể khiến chị chóng bình phục.
Không ngờ trên đời lại có người quan tâm và đối xử với nó tốt như
thế. Chẳng rõ vô tình hay hữu ý mà Phong đã dành cho cô gái này sự
cảm kích vốn thuộc về Tây Châu ngày trước.
Khi cả hai vừa đáp xuống đất, Hùng Anh đã hấp tấp chạy đến, giang
tay đỡ lấy Phong trước khi Tinh bị té ngã.
- Là Tây Châu đã dạy cho cô hả? – Một chàng trai như tiếp
lời.
- Cô là kẻ liều lĩnh, ngu ngốc nhất tôi từng gặp – Hùng Anh bắn vào
Tinh một loạt những tia nhìn giận dữ – Muốn thử cảm giác hộc máu
đến chết hay sao? Không nghĩ cho mình thì cũng phải biết vì người
ta chứ.
- Này nhóc con – Khánh bất ngờ chụp lấy Phong khi thấy cô bé lại ba
chân bốn cẳng lao vào đám cháy– Cô nghĩ là mình đang đi đâu hả? Khó
khăn lắm mới ra được đây.
- Anh hai… – Nó bắt đầu vùng vẫy - … Anh hai em vẫn còn ở trong đó
…Làm ơn bỏ em ra…
- Nam Vũ còn mắc kẹt trong kia ư? – Tinh quay qua nhìn Anh bằng ánh
mắt sửng sốt – Sao cậu bảo là đã đưa tất cả ra ngoài rồi?
- Thì chúng tôi đã kiểm tra nhiều lần lắm. Tình hình lúc đó cô cũng
thấy, đâu có nhiều thời gian để lật từng viên gạch lên mà tìm chứ.
Cô bé này có khi quá sợ hãi nên tinh thần bất định thôi.
- Bỏ em ra…các anh chị hãy bỏ em ra… - Nam Phong òa khóc - …Đừng bỏ
mặc anh trai em trong đó …
Kim Tinh nhìn thấy bộ dạng ấy của nó thì bỗng dậy lên nỗi thương
cảm tột độ.Rõ ràng trước khi đi, chị để cô bé ở chỗ cổ thụ tinh.
Thế thì nó đã đến đây bằng cách nào? Phải có mối liên hệ mật thiết
nào đó mới khiến cây cổ thụ đưa Phong đến vụ cháy. Vì vậy, khả năng
Nam Vũ bị mọi người bỏ quên trong ấy là rất cao.
Đừng nói đó là anh trai Nam Phong, chỉ cần một người còn sót lại,
Tinh tuyệt đối không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước sự sống chết của
họ.
- Tôi sẽ vào đó kiểm tra lần nữa.
- Đừng – Hùng Anh vội ngăn cản – Chật vật mãi mới chạy ra được
ngoài này.Vậy mà bây giờ cô lại muốn một mình quay vào đó
sao?
Câu nói khiến Tinh chần chừ quay sang nhìn Phong. Nỗi đau mất người
thân ẩn sau những giọt nước mắt của cô bé đã khích lệ cho quyết tâm
ở chị.
- Cậu và mọi người hãy ở đây đợi. – Kim Tinh vỗ nhẹ lên vai Hùng
Anh – Tôi không muốn bất kì ai mạo hiểm theo mình vào đó lần
nữa…
Nói đoạn thì một mình hiên ngang bước về phía đám cháy. Xa xa vọng
lại tiếng còi của xe cứu hỏa…
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
HOẠN NẠN CÓ NHAU
Quang Minh nhoài người về phía trước để nắm lấy cánh tay Đông Vân,
nói giọng nài nỉ:
- Em đừng hoảng sợ. Sự thật không phải như vậy đâu.
- Đừng đụng vào người tôi!
- Đông Vân, nghe anh nói trước đã. Sau đó em muốn đi cũng còn kịp
mà.
- Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói hết - Vân vùng khỏi tay Minh và
bỏ đi.
Nhưng tiếng kêu yếu ớt của ai đấy đã khiến chị bị phân tâm. Dường
như người ấy đã sức tàn lực kiệt, không còn chút hy vọng. Vân bần
thần khi nhận ra giọng nói đó chính là cậu em trai yêu dấu. Nam Vũ
đang rên rỉ trong một nơi nào đấy rất gần vì tiếng cậu ta cứ ngày
một rõ.
Đông Vân ngẩng đầu nhìn quanh thì phát hiện khói đen đang bao trùm
lên khắp bầu trời Lion King. Đã có chuyện gì xảy ra ở đó? Em trai
Vân liệu có liên quan đến đám khói bụi mịt mù đó không? Lòng bồn
chồn lo lắng, chị quyết định quay về tìm em. Quang Minh chẳng còn
biết làm gì hơn là đuổi theo sát gót…
Ngọn lửa lớn khiến Vân vô cùng kinh hãi. Linh tính mách bảo cho chị
biết em trai đang gặp phải chuyện chẳng lành. Nhưng chẳng lẽ nó
đang bị mắc kẹt trong đám cháy?
Lực lượng cứu hỏa đã có mặt. Những người bị thương đều được đưa đến
bệnh viện. Nhưng điều kì lạ là họ chẳng hề nhớ mình đã bằng cách
nào thoát khỏi biển lửa cũng như nguyên nhân dẫn đến hỏa hoạn là
gì.
Cách đó không xa, mười mấy học sinh đang tụ lại một chỗ, sốt sắng
nhìn về phía phòng y tế. Vân nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của
“tên sát nhân” Hùng Anh và… một cô bé trông mặt rất quen. Một cái
tên đang tìm cách len lỏi, quay về trong trí nhớ của chị nhưng
không thể.
Mọi tội lỗi lập tức được Vân chụp lên đầu Hùng Anh. Trong mắt chị,
Anh bây giờ chẳng khác gì một tên giết người nguy hiểm.
- Anh đã làm gì em trai tôi? - Vân bất ngờ lao tới, tay túm cổ áo
Anh mà lắc- Mau nói đi! Các người đã làm gì nó?
- Bình tĩnh đi Đông Vân – Quang Minh vội kéo chị ra, mắt đăm đăm
nhìn vào ngọn lửa – Chuyện gì xảy ra ở đây thế?
- Nam Phong nói anh trai nó vẫn còn mắc kẹt trong đó – Hùng Anh
nhíu mày đáp - Kim Tinh quay vào tìm đã được một lúc mà vẫn chưa
trở ra.
- Nam Vũ còn mắc kẹt trong đó? – Minh bần thần hỏi lại.
Bàn tay đang giữ Đông Vân bất ngờ buông thõng.
Trong khi đó, cái tên Nam Phong vừa vang lên đã khiến đầu Vân như
nổ tung.
Chị đổ khuỵu xuống đất, mặt nhăn lại vì đau.
- Chị Vân – Phong vội chạy đến đỡ lấy chị – Chị có sao không?
- Tôi phải vào đó cứu Nam Vũ – Quang Minh tự lẩm bẩm rồi chạy vụt
đi.
- Không được, Kim Tinh đã dặn không ai trong chúng ta được phép vào
đó – Hùng Anh chồm tới nhưng không kịp ngăn anh ấy lại.
Minh lao thẳng vào ngọn lửa mà không một ai trong số những con
người đang có mặt ở đó nhìn thấy. Họ cũng không nhận ra xung quanh
đang hiện diện rất nhiều cát tinh, kẻ đứng người nằm dưới đất la
liệt. Bọn mộ quang không biết vì lí do gì đã rút hết vào phía trong
căn phòng. Xông vào đó lúc này chỉ còn con đường chết.
- Tất cả mau rời khỏi đây – Nguyên Khánh đột ngột ra lệnh
- Nhưng Kim Tinh và Quang Minh vẫn còn ở trong đó – Hùng Anh lập
tức phản đối.
- Nếu sống sót ra khỏi căn phòng ấy… - Gương mặt Khánh phảng phất
vẻ đau đớn - …Thì họ sẽ tự biết đường về nhà thôi…
- Chúng ta sao có thể nhẫn tâm như vậy? - Anh tức tối hét lên – Bỏ
mặc sự sống chết của đồng loại. Anh không có tư cách là thủ lĩnh
của chúng tôi…
- Cậu có biết ở lại đây là nguy hiểm như thế nào đối với tập thể
này không? – Hắn lao tới, trong nháy mắt đã nắm lấy áo anh ấy mà
xốc dậy - Nếu bọn mộ quang đó lại bất ngờ xông ra từ đống lửa kia
thì sẽ như thế nào, HẢ????
- Nhưng cũng không thể bỏ mặt Kim Tinh và Quang Minh trong
đó.
- Đây là do họ lựa chọn. Bây giờ chúng trong tối còn chúng ta ngoài
sáng. Việc dập lửa cứ để lại cho lực lượng cứu hỏa lo đi. Tôi sẽ
không để mất thêm bất cứ thành viên nào trong ngày hôm nay nữa. -
Dứt lời thì buông tay ném Hùng Anh qua một bên.
Dù không trực tiếp nói ra, nhưng mọi người quả thật đã rất mệt mỏi.
Không ai dám chắc mình còn có thể tiếp tục chiến đấu nữa hay không.
Nếu ở lại để cùng chết thì chi bằng rút lui còn hơn.Tâm Giang ngần
ngại trong giây lát rồi cũng chạy đến đỡ Hùng Anh lên khỏi mặt
đất:
-Tôi biết anh lo cho họ nhưng hãy học cách hành động vì tập thể.
Đây chẳng phải cũng là một trong những điều mà anh Tây Châu vẫn
mong tất cả chúng ta ghi nhớ sao? Tôi dám chắc khi biết được
chuyện, anh ấy sẽ cảm thấy tự hào về Kim Tinh và Quang Minh
lắm.
- Cô không hiểu đâu – Hùng Anh buồn bã quay mặt đi – Nếu Tây Châu
không còn thì tập thể này rồi sẽ đi về đâu?
- Tây Châu vẫn còn sống, anh ấy chỉ tạm thời bị băng phong trong ba
tháng mà thôi…- Tâm Giang tỏ ra ngạc nhiên.
- Em không đi đâu hết – Nam Phong vùng chạy khỏi bàn tay của những
cát tinh đang đứng gần nó - Anh Vũ vẫn còn ở trong đó.
- Con oắt này. Không dạy cho nó một bài học thì không nên người
được – Nguyên Khánh hùng hổ đi tới, đưa tay nắm lấy cổ tay Phong,
giật mạnh.
Nó đau quá chỉ biết kêu lên một tiếng. Bàn tay lạnh lẽo cứ như
chiếc còng sắt khóa chặt lấy cổ tay cô bé, mặc cho Phong ra sức
vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được. Nó bật khóc vì tức
giận. Cả người run run không có cách nào kềm chế. Cô bé giận mình
sao quá yếu đuối, đã không thể cứu anh trai lại còn để người ta
muốn bắt đi đâu thì đi. Bản thân chẳng bao giờ làm chủ được hành
động của chính mình...
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
TỨC NƯỚC VỠ BỜ
Nỗi căm phẫn cuồn cuộn trong tâm can, trào ra khóe mắt, mạnh mẽ đến
nỗi Nguyên Khánh phải giật mình vì sự thay đổi thân nhiệt đầy bất
thường của nó. Nhưng trước khi có điều gì khác xảy ra thì một cái
bóng màu xám đã lướt nhanh qua mặt họ.
Loáng một cái, không biết bằng cách nào, Nhật Hy đã kéo được Nam
Phong ra khỏi Nguyên Khánh. Đôi tay anh dịu dàng ôm lấy khuôn mặt
ướt đẫm nước mắt của nó:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tìm mãi không thấy em làm anh lo quá
….
Không đợi anh ấy nói hết câu, cô bé đã nhào lòng Hy và òa
khóc
- Anh ta không cho em ở lại chờ anh Vũ…Em sợ anh ấy sẽ
chết…Em..Em…
- Được rồi, được rồi mà.. – Nhật Hy vòng tay ôm lấy đôi vai run run
của nó - …em đừng khóc. Anh sẽ không để cho hắn bắt nạt em nữa
đâu
Cái nhìn sâu lắng của anh ấy không biết vì sao lại khiến cho Khánh
phải rợn tóc gáy. Nó làm hắn nhớ đến thầy. Mỗi lần học trò làm sai
điều gì đó, Thái thượng tinh không bao giờ la mắng mà chỉ nhìn
người đó như cách mà Nhật Hy vừa nhìn hắn. Cái nhìn như xuyên suốt
tâm can, ẩn chứa sau đó sự không vừa lòng, sự chê trách và thất
vọng. Con người này thật ra có nguồn gốc và lai lịch như thế
nào?
- Kim Tinh đâu? – Nhật Hy đưa mắt nhìn quanh.
- Ở trong kia – Hùng Anh đưa tay chỉ vào ngọn lửa – Cả Quang Minh
và Nam Vũ cũng thế.
Sự xuất hiện của Hy ngay lập tức làm hạ nhiệt bầu không khí, khiến
mọi người cảm thấy nhẹ nhỏm. Sau Tây Châu, anh ấy vốn là người điềm
tĩnh và tài năng nhất. Chỉ mắc cái tội lúc nào cũng buồn ngủ.
Đợt này trở về, trông Hy khác hẳn. Phong thái thật hiên ngang,
giọng nói vốn đã trầm ấm trước đây dường như lại càng lắng xuống.
Sức mạnh của quyền uy tỏa ra từ người anh ấy thật mạnh mẽ, lấn át
tất cả cảm xúc tiêu cực khác. Nhậy Hy hôn nhẹ lên tóc Nam Phong rồi
thì thầm vào tai nó những lời lẽ âu yếm:
- Đừng khóc nữa cô bé… Nước mắt rất quý giá, em biết không?
- Nhưng em sợ… - Nó nức nở.
- Anh hứa sẽ không để em mất đi bất cứ người thân nào nữa – Anh ấy
từ tốn đưa tay vuốt tóc Phong.
- Anh đừng đi! – Cô bé lại vòng tay ôm lấy anh chặt hơn – …Em không
muốn phải mất cả anh…
Những lời thổn thức của nó khiến Nhật Hy vô cùng xúc động. Anh có
cảm giác trái tim mình sắp nổ tung vì hạnh phúc. Nhưng chỉ ngay sau
đó lại đau đớn đến cùng cực.
Mặt Hy nhăn lại vì phải tìm cách che giấu tình yêu đang trỗi dậy
khắp cơ thể.
“Đừng yêu anh…Nam Phong…Đừng bao giờ làm điều đó… em nhé… ”
Trái tim Hy thổn thức khi lý trí phải phát ra những lời rên rỉ
đó.
Nước mắt anh không thể rơi xuống mà chỉ biết chảy ngược vào
trong.
Tại sao giây phút vốn hạnh phúc lại trở nên đau khổ với Hy thế
này?
Cơn xúc động bất ngờ ập đến khiến hồng tử của anh chuyển động liên
tục. Sợ nó lại kích thích mẫu tinh thạch trong người Nam Phong tìm
cách tẩu thoát, Hy đành lạnh lùng đẩy cô bé ra xa. Nam Phong ngơ
ngác nhìn anh, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
- Anh…Anh phải tìm cách đưa những người trong đó ra ngoài… - Nhật
Hy bối rối quay mặt đi, hai bàn tay nắm chặt.
- Họ kia rồi – Một người bỗng hét lên – Kim Tinh và Quang Minh đã
cứu được Nam Vũ rồi…
Từ trong biển lửa, một bóng người cao ráo hối hả chạy ra. Trên vai
anh ấy là một thanh niên đang bất tỉnh. Theo sau là cô gái có mái
tóc dài màu bạch kim óng ánh. Niềm vui còn chưa kịp lan tỏa thì
nhiều bàn tay đen đúa từ trong ngọn lửa bất ngờ giơ ra, tóm lấy Kim
Tinh lôi ngược vào trong.
- KHÔNG ! ! ! ! – Nam Phong bỗng hét lên và chạy như bay về phía
đó.
Tốc độ tên lửa của nó khiến tất cả đều phải sửng sốt. Không ai kịp
làm gì kể cả Nhật Hy, người đang đứng gần cô bé nhất.
Hàng lông mày của Khánh bất giác nhíu lại, cặp mắt đăm đăm nhìn về
phía nó.
Phong lao vào căn phòng đang bốc cháy, xô ngã bốn năm tên hung tinh
đang giữ Kim Tinh và hất văng thêm mấy gã mộ quang đứng gần đó. Ánh
sáng của chúng chẳng thể gây ra bất cứ tổn hại nào cho cô bé.
Nó quàng vội cánh tay chị qua vai mình rồi hì hục kéo Tinh đứng
dậy. Máu chảy ra từ mắt chị nhanh chóng thấm qua áo làm ướt vai cô
bé. Hai cánh tay in đầy những dấu roi liên tục rơi khỏi người nó…
Cô gái này đang yếu lắm…
Nhưng Phong tuyệt đối sẽ không cho chị chết. Bằng mọi giá, nó cũng
phải cứu Tinh, bảo vệ chị khỏi mọi nguy hiểm như cách mà anh Tây
Châu vẫn làm.
- Em đưa cô ấy ra ngoài trước! – Nhật Hy từ đâu xuất hiện, dùng tay
đẩy mạnh Phong về phía cửa – Chuyện ở đây, cứ để anh.
Nó không dám trái lời mà chỉ biết ra sức dìu Kim Tinh chạy đi thật
nhanh. Khói lửa mù mịt khiến cô bé chẳng nhìn thấy trời trăng gì
nữa. Đang quơ quào tìm lối thoát, nó chợt nghe thấy tiếng của một
chàng trai
- Bắt được em rồi – Hùng Anh vội vàng túm lấy áo nó – Đi theo
anh!
Thả lơi cánh tay Kim Tinh khỏi người một chút, Phong an tâm di
chuyển về phía lực kéo. Anh Tây Châu vẫn thường đi cùng người này
nên nó nghĩ mình hoàn toàn có thể tin tưởng. Phong cứ thế mà nhắm
mắt chạy theo Hùng Anh. Vì khói bụi này thật sự khiến nó không thở
nổi.
Trong khi đó, bên ngoài phòng y tế, mọi người đang đứng vây quanh
Quang Minh và Nam Vũ. Đông Vân thì quỳ sát cạnh cậu em trai cả
người bám khói đen như than, vừa lay vừa gọi liên tục. Vũ lắc lư
một hồi vẫn không tỉnh lại. Quần áo loang lỗ những vết máu. Quang
Minh một tay ôm ngực, tay kia nắm lấy vai anh ấy mà “gầm”
lên:
- Tỉnh lại đi...Cậu mà chết thì không yên với mình đâu….NAM
VŨ….
Những giọt nước mắt cứ thế thì nhau lăn khỏi gò má anh và rơi xuống
người Vũ như mưa. Đông Vân ở bên cạnh cũng nức nở như đang van xin,
nài nỉ.
- …Vũ ơi…Mở mắt ra nhìn chị đi em…Mở mắt ra nhìn chị đi…
- Anh hai !! – Nam Phong vừa để Kim Tinh nằm xuống đất đã vội vàng
nhào tới - …Anh hai…
Trên mặt cô bé nhạt nhòa nước mắt. Nó chẳng biết làm gì ngoài việc
ôm lấy thi thể anh trai mà gào khóc thật thảm thiết. Anh Vũ là
người thân thiết nhất trong cuộc đời của cô bé . Kể từ sau khi ba
má ra đi, Vũ đã thay họ yêu thương và chăm sóc nó, cô em gái ốm yếu
hay buồn bã. Cái gì anh cũng chiều theo ý cô bé. Chỉ cần có ai dám
to tiếng với nó là Vũ lập tức ra tay “trừng trị”.
Bao nhiêu năm qua, hai anh em cùng tiếp thêm cho nhau nghị lực để
vượt qua nỗi mất mát lớn. Dù không nói ra nhưng trong thâm tâm
Phong, Nam Vũ vẫn luôn là niềm tự hào lớn nhất. Có tình thương của
anh ấy, nó thấy mình chẳng hề thua kém bất cứ bạn bè nào trong lớp.
Vậy mà nay, Nam Vũ lại rời bỏ Phong mà đi…
- Anh đã hứa sẽ không bao giờ để em lại một mình… - Nó gục mặt nên
người anh, rũ rượi -…Anh hứa sẽ cùng em về quê thăm ba má...Anh
hứa…
- Bình tĩnh lại đi em – Nhật Hy phải vội vàng kéo cô bé dậy – Xem
ai tới kìa…
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng một nguồn sáng đang từ xa tiến
lại. Quầng sáng cứ thế lớn dần và lan rộng ra mãi làm nhiều người
phải đưa tay che mắt.
ỦY QUYỀN
Một cô gái tóc dài lặng lẽ xuất hiện giữa những cặp mắt ngơ
ngác.
Vẻ đẹp huyền ảo phát ra từ người cô thật sự khiến ai nấy đều phải
choáng váng.
Cô gái đi đến đâu, mọi người lại tản ra nhường lối tới đó.
Nhật Hy chẳng nói chẳng rằng đã dùng sức kéo Nam Phong lùi về sau,
hai tay giữ chặt lấy người nó. Con bé đang xúc động. Giờ phút này,
lý lẽ chẳng còn ý nghĩa gì với nó nữa. Chỉ còn cách tạm dùng sức
mạnh để khống chế.
- Cô… – Quang Minh tỏ ra vô cùng sửng sốt -…Cô…cô…
Phớt lờ thái độ đó của anh chàng, cô gái dịu dàng đưa tay xoa nhẹ
gương mặt lấm lem của Vũ. Ánh mắt lấp lánh một thứ tình cảm rất da
diết. Chỉ vài giây sau đó đã thấy lông mày Vũ nhíu lại, ngực bắt
đầu phập phồng những hơi thở yếu ớt.
Nam Phong như không tin vào mắt mình. Cô bé vùng khỏi tay Nhật Hy
rồi vội vàng sà xuống, nắm lấy tay anh trai. Mắt nó đang mở to, dõi
theo từng biến đổi trên gương mặt anh ấy.
Vũ hơi rùng mình rồi bất thình lình mở mắt nhìn quanh. Bắt gặp
gương mặt đang mếu máo của Nam Phong, anh bỗng mỉm cười đầy mãn
nguyện:
- Tạ ơn trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của con.
- Anh đã cầu xin điều gì? – Nó vội vòng tay đỡ Vũ ngồi dậy, mắt vẫn
không tin vào những điều mình đang thấy.
- Anh xin ông trời đừng bắt anh phải bỏ rơi em – Anh ấy bỗng bật
khóc.
- Anh hai – Nam Phong nức nở chồm tới ôm chặt lấy người anh trai
bất hạnh.
- Cậu ấy vừa gọi con bé là em…?!?!? – Quang Minh trừng mắt nhìn
Nhật Hy.
Điều đó đồng nghĩa với việc cơ thể Nam Vũ đã bắt đầu kháng lại phép
thuật. Cậu ta biến thành cái quái gì thế này???
- Ôi trời ơi ! – Đến nước này thì Hy chỉ còn biết lấy tay xoa
trán.
- Kim Tinh, Kim Tinh… - Hùng Anh bất ngờ kêu lớn.
Cô gái trong tay anh vừa ngất đi. Đôi mắt chị vẫn liên tục chảy
máu. Nãy giờ mọi người mãi quan sát Nam Vũ nên đã quên bén chị ấy.
Nhật Hy vội vàng chạy đến trong khi Quang Minh cũng vừa đổ gục
xuống ngay cạnh Đông Vân. Bàn tay nãy giờ vẫn được dùng để ôm ngực
của anh rơi xuống, để lộ một vết thương lớn, máu chảy lai
láng.
- Quang Minh…Quang Minh…- Đông Vân hốt hoảng gọi - …Đến lượt anh
cũng muốn làm em sợ sao…Quang Minh…