Kim Tinh xuất hiện sau màn bụi lấp lánh với vẻ mặt sững sờ:
- Đây là đâu?
- Nhà của ba mẹ Nam Phong - Nhật Hy liền đứng dậy, vẻ ngạc nhiên
không kém- Làm sao cô đến được đây?
- Nhờ thứ kia - Chị bắt đầu hiểu ra và đưa tay chỉ về phía Tây Châu
điểm - Cô bé thế nào rồi?
- Nó đang hồi phục rất nhanh.
- Ở đây không có ai, cứ tự nhiên đi - Tinh lại đút tay vào túi,
miệng mỉm cười - Quang Minh nhờ mình hỏi thăm cậu đấy.
- Cậu ấy cũng biết à?
- Không, Quang Minh vẫn tưởng hai người đang ở nhà. Đông Vân xảy ra
chuyện nên chiều giờ cậu ta chưa rời xa cô ấy nửa bước.
- Chuyện gì đã xảy ra với Đông Vân? - Nhật Hy bắt đầu sốt sắng –
Cậu nói rõ hơn được không?
- Anh Tây Châu…đừng đi…đừng bỏ em… - Tiếng nức nở của Nam Phong lại
vang lên
Đôi mắt sắc lạnh của Kim Tinh lập tức quay qua nhìn nó, đầy ngỡ
ngàng.
Cô bé đang cuộn mình trong chiếc chăn, run rẩy với gương mặt ướt
đẫm nước mắt.
- Vừa nãy, Nam Phong cũng khóc và gọi tên cậu như vậy - Nhật Hy vội
quay mặt đi, giọng đầy cay đắng.
Kim Tinh hơi ngơ ngác. Nhưng chỉ ít giây sau đó, sự yêu thương và
trìu mến đã ngập tràn trong đôi mắt chị. Tinh lướt đến cạnh Phong,
loáng một cái đã ôm gọn cô bé trong vòng tay. Cố gắng tập trung để
điều khiển sức mạnh trong cơ thể, chị khẽ thì thầm với nó bằng
chính giọng nói trầm ấm của…Tây Châu:
- Đừng khóc nữa…Anh vẫn ở đây, ngay cạnh em mà…
- Em đã hại anh… - Phong tiếp tục nấc lên -…Em hại anh thật
rồi…
- Đó không phải là lỗi của em…- Chị mím môi an ủi nó, lòng đau như
cắt - …Tại anh không bảo vệ em tốt nên sự việc mới ra nông nỗi
này…
Mùi bạc hà thoang thoảng trên người Tinh nhanh chóng khiến Nam
Phong tin rằng Tây Châu đang ở bên nó thật. Giọng nói quen thuộc ấy
vỗ về vết thương lòng đang rỉ máu của nó, xóa nhòa cảm giác cô đơn
và sợ hãi.
Nhật Hy đứng lặng im bên ô cửa sổ với hai tay chắp sau lưng, đầu
ngẩng cao về phía bầu trời. Anh tự hỏi điều gì đang xảy ra trong
tình cảm của Nam Phong. Nó cảm thấy có lỗi vì đã khiến Tây Châu gặp
rắc rối hay … đem lòng yêu cậu ấy thật rồi?
Khoảng thời gian qua, Hy đã sống một cách thật vô ích. Người con
gái anh yêu vẫn hằng ngày đi lại trước mặt mà Hy thì chẳng nhận
ra.
Liệu có còn cơ hội để anh sửa chữa lỗi lầm và lấy lại những gì đã
mất?
- Nam Phong ngủ rồi - Kim Tinh bất ngờ đặt tay lên vai anh ấy -
Nhật Hy, chúng ta cần nói chuyện.
Chị từ tốn tường thuật lại những việc xảy ra hồi chiều, giải thích
chi tiết kế hoạch của mình cho người cộng sự trong khoảng mười lăm
phút rồi bắt đầu chờ đợi:
- Cô gái đó có đáng tin không? - Nhật Hy hơi ngã người ra lưng ghế,
nghĩ ngợi - Nếu đây lại là một cái bẫy thì sao?
- Tôi thì không cảm thấy như vậy. Lúc nhìn vào mắt cô ấy chỉ thấy
sự trong suốt. Phi Vũ là một người bất cần. Cô ấy chán ghét cuộc
đời này và chỉ muốn sớm chấm dứt nó. Xét về mặt động cơ và hoàn
cảnh thì hoàn toàn hợp lí.
- Nhưng cậu lấy gì để đảm bảo Phi Vũ trước đây thật sự là một con
đom đóm cảm xúc? Việc cô ấy chỉ "giết những người đáng chết" cho
đến bây giờ chỉ mới là lời nói suông mà thôi. Tây Châu, mình thật
sự thấy hơi lo lắng.
- Cô gái họ Song này có khả năng đọc thấu suy nghĩ người khác. Bất
cứ sinh vật nào khi biến thành hung tinh cũng giữ lại một vài đặc
điểm ban đầu của chúng. Lí do thứ hai khiến mình tin Phi Vũ không
lừa dối chúng ta là vì phép thuật của cô ấy rất yếu trong khi xét
về tuổi đời thì chênh lệch đáng kể. Điều này chứng tỏ Phi Vũ quả
thật ít khi làm hại ai. Cô ấy chỉ thực hiện nó khi bắt buộc, khi vì
mục đích sinh tồn mà thôi.
- Lũ đom đóm cảm xúc thường thân thiện và hòa đồng hơn những sinh
vật khác - Nhật Hy bắt đầu hiểu ra - Có lẽ bản tính đó vẫn tồn tại
sau khi Phi Vũ biến thành hung tinh.
- Chính xác - Kim Tinh vỗ tay xuống thành ghế - Cô gái này đã từng
cứu mạng cậu, Đông Vân và cả mình nữa.
- Nhưng nếu chán ghét như vậy thì tại sao cô ấy vẫn tiếp tục chịu
đựng cuộc sống ấy?
- Vì Phi Vũ nghĩ mình sẽ tìm ra cách giúp cổ - Chị bỗng gãi cằm bối
rối - Nói thật với cậu, bản thân mình rất bất ngờ khi hay tin bản
thân đã bị người ta quan sát suốt mấy năm qua mà không hề hay
biết.
- Thảo nào Phi Vũ phát hiện ra cậu trong dáng bộ này nhanh thế -
Đến lượt Hy bật cười – Thật khó tinh là một hung tinh lại có thể
ngày ngày đi lại trước mắt chúng ta mà không bị ai phát hiện
- Phi Vũ có khả năng đọc được suy nghĩ của mọi người. Chúng ta chưa
kịp nghi ngờ thì cô ấy đã sớm đề phòng rồi. Thiết nghĩ, việc làm
hại bất cứ ai đối với Phi Vũ cũng không phải là điều khó khăn. Vấn
đề bây giờ là…Cậu thấy kế hoạch của mình thế nào?
- Khoảng hai ngày nữa Nam Phong mới bình phục hoàn toàn. Đợi đến
khi đó, bọn mình sẽ lập tức quay về. Nhưng có lẽ cậu nên biết thêm
một chuyện…
Cặp lông mày của Tinh hơi nhướn lên, vẻ chờ đợi. Nhật Hy chỉ nói
anh ấy đã khôi phục trí nhớ nhưng không hề đá động gì đến mối quan
hệ giữa mình và Nam Phong cũng như cái tên Bắc Hải Tinh mà mọi
người thường gọi. Dù cùng là học trò của Thái Thượng Tinh, nhưng
Châu chưa bao giờ có dịp gặp mặt vị hiền đệ tên Bắc Hải này. Anh ấy
chỉ thấy ở Nhật Hy có chút khí chất của sư phụ, chút tương đồng về
lý tưởng mà thôi.
Một kế hoạch mới, hoàn thiện hơn, đã được vạch ra ngay trong
đêm.
Kim Tinh bỏ đi trước khi trời sáng còn Nhật Hy thì ngồi lại với Nam
Phong thêm một lát trước khi vội vàng ra ngoài để chuẩn bị cho kế
hoạch lớn. Lệnh triệu tập lập tức được phát ra trước sự ngỡ ngàng
của những cát tinh trong khu vực. Lúc mặt trời lên cao cũng là khi
tất cả mọi người có mặt đông đủ. Ai nấy cũng trang phục chỉnh tề,
trong tay là một cánh cung màu bạc.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
XA LẠ ĐẾN QUEN THUỘC
- Cho tôi chút thời gian nữa… rồi cô sẽ được tự do - Kim Tinh lặng
người nhìn khối băng khổng lồ đang bao phủ cả người Tây Châu.
- Cô nhớ thương anh ấy đến vậy sao? - Hùng Anh không biết từ đâu
bước tới.
- Cậu đừng ở đây ăn nói nhảm nhí - Chị lầm bầm, giọng đe dọa.
- Dạo gần đây tôi thấy cô thật kì lạ…Khó hiểu hơn là
kì-lạ-một-cách-quen-thuộc - Anh ấy bắt đầu đi rảo bước quanh Tinh -
Tại sao thế nhỉ?
- Ở ngoài kia không còn chuyện gì để làm nữa sao? - Kim Tinh liền
cho hai tay vào túi và nhìn Hùng Anh bằng ánh mắt nghiêm nghị - Số
hung tinh hiện tại là bao nhiêu?
- Khoảng hai trăm tên, gấp đôi chúng ta và gấp bốn lần trước đây. -
Anh trả lời, mắt vẫn không thôi nhìn chị với vẻ xăm soi.
- Chúng phát triển nhanh quá. Có thêm ai bị thương không?
- Hôm nay có thêm tám cát tinh bị giết, mười hai người bị thương và
một người sắp bị tôi vạch mặt - Hùng Anh bất ngờ vung tay về phía
Kim Tinh.
Nghe thấy tiếng gió, chị lập tức xoay lại và đưa chân lên đỡ. Chỉ
mấy chiêu đã có thể ghì chặt Hùng Anh vào tảng băng, miệng gầm gừ
như con hổ đang giận dữ:
- Cậu bị cái gì nhập vào người thế hả?
- HaHaHa - Anh ấy chợt phá ra cười dù tay chân bị Tinh giữ chặt đến
không động đậy được - Tây Châu, anh đúng là con người không biết
giả bộ.
- Cậu đang nói gì thế? - Chị ấy bất ngờ buông tay và quay mặt đi -
Lo làm việc của mình đi.
- Anh đừng tiếp tục che giấu nữa, không qua mắt tôi được đâu. Kể từ
lúc nhìn thấy anh giương cây cung ấy, trong lòng tôi đã bắt đầu
nghi ngờ. Hơn nữa, trên đời này chắc không còn ai biết được tôi là
người có thói quen thu thập các con số ngoài anh…
Thấy Kim Tinh làm thinh không đáp, Hùng Anh càng tỏ ra đắc
thắng
- Chiêu thức vừa rồi cũng giống Tây Châu như đúc. Nếu muốn trách
thì hãy trách bản thân anh tại sao lại có nhiều cái độc nhất như
thế, HaHaHa…
- Cậu nín được chưa? - Kim Tinh bất ngờ quay phắt lại. Hai mắt chị
sáng lấp lánh khiến anh ấy lập tức nín khe.- Muốn la làng cho tất
cả mọi người đều biết à?
- Nhưng mà bộ dạng anh bây giờ trông buồn cười quá - Hùng Anh lại
bụm miệng cười khúc khích - Tôi thật nể phục Kim Tinh. Không ngờ cô
ấy lại dám giở chiêu này với cả anh. HaHaHa…
- Nếu cậu còn không thôi cười cợt thì hãy coi chừng cái lưỡi của
mình đấy. Chuyện ở chỗ Đông Vân thế nào rồi?
- À.. - Anh ấy tỏ ra cố gắng -..à thì…Quang Minh vẫn ở đó. Đông Vân
hình như đang mê sảng, cứ nói lảm nhảm mãi. Ngay cả trong lúc ngủ
cũng không thôi hỏi về ba và em trai của cổ. Chỉ khi nào nghe được
câu trả lời của Quang Minh, cô ấy mới im lặng được một chút…
- Tình hình không khả quan mấy. Một ngày của Đông Vân bằng tới mấy
tháng của Nam Phong.- Kim Tinh nhíu mày - Mẩu tinh thạch đó ảnh
hưởng đến cô ấy quá nhanh. Tại sao lại như vậy?
- Có thể vì nó quá lớn. Hơn nữa, cá nhân tôi nhận thấy Đông Vân
trước giờ vốn là một cô công chúa chưa từng chưa trải qua đau khổ.
Tinh thần và ý chí con người của cô ấy có lẽ không giống như Nam
Phong. Nói một cách khác thì Nam Phong quá đặc biệt để đem ra so
sánh trong trường hợp này.
- Phải đến đó xem sao!- Chị quyết định.
Vừa bước vào phòng, dáng vẻ tươi tỉnh cùng nụ cười rạng rỡ của Đông
Vân đã khiến hai người họ không khỏi choáng váng. Kim Tinh quay qua
nhìn Quang Minh để tìm một lời giải thích thì thấy anh chàng cũng
đang ngồi bần thần trên ghế.
- Bạn khỏe lại từ khi nào thế? - Tinh nhanh chóng lấy lại vẻ bình
tĩnh.
- Sáng nay ngủ dậy mình cảm thấy rất khỏe khoắn - Đông Vân vui vẻ
trả lời - Nhưng hình như Quang Minh mệt rồi thì phải.
- Cho mình xem thử vết thương của bạn được không?
- Ừ, ở đây này - Chị ấy đưa tay chỉ lên đầu.
Thật kì lạ, chỗ ấy da thịt hoàn toàn lành lặn. Giống như chưa từng
bị xây xát. Thế thì tại sao vết thương nhỏ xíu trên tay Nam Phong
lại chảy máu mãi không hồi phục? Kim Tinh chớp mắt rồi từ tốn ngồi
xuống trước mặt Vân:
- Bạn có thấy đau chỗ nào trong người không?
- Sao mấy người cứ hỏi cùng một câu thế nhỉ? - Chị ấy hất đầu về
phía Quang Minh - Mình không sao hết. Thật đó. Khi nào mới có thể
về nhà…?
- Từ từ thôi, bác sĩ nói bạn phải ở lại theo dõi thêm vài ngày
nữa.
- Nhưng mà…Ối! - Đông Vân vừa định phản đối đã ngã lăn xuống
giường.
Quang Minh từ trên ghế lập tức phóng tới, trong khi Kim Tinh vội
vàng xem xét vết thương trên đầu chị. Thứ gì đó đang tìm cách trồi
ra ngoài xuyên qua lớp da. Đầu nhọn của nó đang đâm toạt da đầu
Đông Vân, khiến cho máu chảy ra lênh láng. Mẩu tinh thạch cuối cùng
cũng từ từ trồi lên, sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Nếu tóm được mẩu đá đó và lôi nó khỏi cơ thể Vân ngay lúc này thì
vẫn còn hy vọng. Chị ấy sẽ có thể tiếp tục làm con người, tiếp tục
sống những ngày tháng bình lặng.
Kim Tinh trong chớp mắt đã đưa bàn tay lại gần, dồn tất cả sức lực
để tóm lấy nó nhưng viên đá lại cứng đầu không chịu nhúc
nhích.
- Nhanh lên! - Hùng Anh giục- Đông Vân sắp chịu hết nổi rồi.
Cuộc giằng co kéo dài trong nhiều phút cho tới khi Tinh bất ngờ
quay đi, tay đấm mạnh vào bức tường và nguyền rủa:
- Đồ chết tiệt!...Nó trốn mất rồi.
- Cái gì ?? - Cả Hùng Anh và Quang Minh cùng thốt lên.
- Mau dọn dẹp chỗ này đi -Chị ấy liếc nhìn cái gối và tấm trải
giường ướt đẫm máu - Phải làm thủ tục cho Đông Vân xuất viện
ngay.
- Cô định đem cô ấy đi đâu?
- Cứ nghe theo lời Kim Tinh đi - Hùng Anh lắc đầu khuyên nhủ - Cô
ấy biết rõ mình đang làm gì mà.
- Quang Minh, cậu đi lo việc ấy ngay bây giờ đi - Tinh nói trong
khi mắt và đôi tay vẫn xăm xoi vết thương trên đầu Đông Vân.
Quang Minh hơi chần chừ trong giây lát rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Hùng Anh nhanh chóng dùng phép thuật xóa sạch các vết máu, ánh mắt
nhìn Kim Tinh đầy lo ngại:
- Đến anh cũng không thể làm gì được nó sao?
- Cũng không hẳn - Chị ấy hơi nhíu mày - Vì phép thuật của Kim Tinh
chưa đủ mạnh thôi...Nhưng có lẽ vẫn còn một người có thể làm
được.
- Ai?
- Phùng Nhật Hy - Đôi mắt Tinh chợt trở nên sáng rực
Vừa lúc ấy, một người khác hối hả chạy vào với gương mặt trắng
bệch:
- Nguy to rồi, gần chục con nhện biến hình vừa hóa thành hung tinh.
Hiện chúng đang tàn sát rất nhiều anh em. Nguyên Khánh cũng bị bọn
nó tấn công làm cho bị thương. Hai người mau đến đó giúp một tay
đi.
- Giờ mọi người đang ở đâu? - Hùng Anh tái mặt.
- Hãy đi theo tôi - Chàng trai ra hiệu.
- Kim… - Anh ấy định quay lại giục thì thấy chị đã giương cao cung
từ lúc nào - Cô…
Mũi tên lao đến, cắm phập kẻ đứng trước mặt họ vào bức tường phía
sau làm hắn giãy giụa dữ dội.
- Tại sao lại giết Minh Nhật? - Hùng Anh mở to mắt đầy sửng
sốt.
- Hắn không phải Minh Nhật - Kim Tinh lạnh lùng hạ cung tên xuống
-…Mà chỉ là một con nhện biến hình vừa hóa thành hung tinh
thôi…
Lúc nhìn lại thì thấy chàng trai khi nãy chỉ còn là xác một con
nhện khô queo nằm trên tường. Cơn gió nhẹ thổi qua, cả mũi tên và
con vật lập tức tan biến vào không khí.
- Anh tiêu hủy hồng tử ngay cả khi nó còn trong cơ thể bọn chúng
được sao?
- Cho đỡ tốn thời gian. – Tinh bình thản đáp - Khi nào Quang Minh
quay lại, bảo cậu ấy ở lại đây chờ tôi một lát.
- Anh định đi đâu?
- Đi kiểm tra xem lời con yêu này nói chính xác tới mức nào.
ĐỪNG ĐỤNG VÀO ANH ?!?!?
Cánh cung trên tay chị lập tức tan biến còn Kim Tinh thì cũng mất
dạng sau một ánh chớp chói lòa. Nếu quả thật có hơn chục con nhện
biến hình vừa hóa thành hung tinh thì thật là nguy hiểm. Lũ nhện đó
có thể biến thành bất cứ người hay con vật vào mà chúng muốn. Kết
hợp thêm bọn đom đóm cảm xúc thì hậu quả là điều không thể lường
trước.
Ngôi trường trông thật khủng khiếp với những đống đổ nát và tiếng
kêu la, gào thét. Khoảng chục cát tinh đang ngồi la liệt dưới sân,
kẻ bị thương, người đã bất tỉnh. Xung quanh họ là hai tên mộ quang
sáng chói và mười mấy hung tinh đang phá lên cười khoái trá.
Cách đó không xa, lũ rắn dạ quang cũng điên cuồng phát ra những
tiếng rít ghê rợn. Kim Tinh đoán chúng hẳn đang chờ lũ quái vật kia
phân phát cho ít hồng tử để có được cuộc sống bất tử.
Nguyên Khánh cũng có mặt dưới đó với vết thương khá lớn trên ngực.
Nếu không vá lại kịp thời thì hồng tử của anh ta sẽ bay ra ngoài
mất. Một tên mộ quang chợt tiến tới, nắm tóc Mỹ Hằng lôi dậy. Từ
trên người hắn phát ra những tia sáng chói chang và sức nóng kinh
dị khiến chị cảm thấy da mình như bị đốt cháy.
- Đồn khốn kiếp - Hằng hét lên trong khi hai mắt vẫn nhắm chặt -
Nếu để tao nhìn thấy mày thì…
Hắn dùng tay rung lắc một cách hung bạo rồi mở căng mắt chị ra.
Tiếng thét thất thanh vang lên làm cả không gian như vỡ vụn. Mỹ
Hằng quằn quại dưới đất với cặp mắt đầy máu trong khi lũ người kia
phá ra cười sung sướng.
- Đừng nóng vội - Giọng của Nhật Hy bất ngờ vang lên.
- Cậu làm gì ở đây thế? - Kim Tinh nhìn anh bằng ánh mắt sững
sờ.
- Thằng khốn đó đã dùng xích tử để điều khiển Nam Phong. - Anh ấy
nhìn Nguyên Khánh bằng ánh mắt căm ghét.
- Nam Phong cũng đang ở đây sao?
Kim Tinh hơi ngã người nhìn ra phía sau Hy thì thấy một chàng trai
ốm nhom đang đỡ cô bé đi tới. Bàn tay nó ôm lấy ngực và thở một
cách nặng nhọc. Đôi chân khập khiễng vì đang bị hai sợi quang tuyến
làm cho chảy máu. Nhật Hy liền đưa tay đỡ lấy Nam Phong và để nó
ngồi xuống cạnh Kim Tinh. Cô bé lập tức ngã đầu vào người chị, yếu
ớt như không còn chút sức lực.
Nỗi căm phẫn trong lòng Tinh càng trở nên sôi sục. Chị không chỉ
muốn giết hết lũ man rợ dưới kia mà còn ao ước có thể chém chết
tươi gã Bùi Nguyên Khánh.
Cố nuốt giận vào lòng, Kim Tinh liền đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt
đẫm mồ hôi của Nam Phong và nói bằng giọng nửa van xin, nửa đầy
thương xót:
- Em hãy cố gắng lên!
- Mấy thằng khốn dưới kia đang làm gì cô gái đó thế? - Như Hà nhìn
đăm đăm vào người con gái đang kêu la, lăn lộn dưới đất
- Kim Tinh, cô ở lại đây chăm sóc cho Nam Phong giúp tôi được
không?
- Cậu định một mình xuống dưới kia đối phó với chúng sao?
- Không một mình đâu. - Như Hà tiếp lời - Còn có tôi nữa mà.
Tinh nhìn anh ấy khá lâu, ánh mắt còn hơi ngờ vực. Nhưng Nhật Hy đã
trao cho chị cái gật đầu chắc chắn. Kim Tinh không biết rõ về con
người Như Hà nhưng chị ấy tin tưởng Nhật Hy. Hai người họ liền rút
trong túi một mảnh vải dài màu xám.
- Anh sẽ sớm trở lại thôi! - Hy lấy tay vuốt nhẹ gò má Nam Phong -
Em hãy ở yên đây với chị Kim Tinh nhé.
- Nhật Hy - Cô bé bỗng nắm lấy tay anh
- Chuyện gì vậy?
- Anh đừng chết - Dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống gương mặt
nó.
- Ừ - Anh ấy bật cười - Anh sẽ không chết đâu.
Nhìn thấy cảnh tượng quyến luyến ấy, trong lòng Kim Tinh không hiểu
sao lại quặn lên một cơn đau nhói. Nhật Hy thì nhíu mày đứng dậy,
tay quấn chặt mảnh vải quanh mắt rồi cùng Như Hà biến mất.
- Này, tên bụng bự mũi to kia. - Anh chàng khoanh tay ngạo nghễ -
Đối xử với phụ nữ phải lịch thiệp một chút chứ.
Chưa kịp nghe câu trả lời thì một chiếc roi đã quất mạnh tới. Như
Hà liền nhanh nhẹn nghiêng người rồi dùng tay bắt lấy đầu ngọn roi,
giật mạnh.
- Không có thứ ánh sáng chết tiệt đó thì bọn mày chỉ là những cái
thùng biết đi.
Dứt lời thì phóng người lên cao, đá mạnh một phát làm "cái thùng
biết đi" ngã lăn xuống đất.
- Coi chừng lũ rắn - Nhật Hy cảnh báo.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Khả năng bắn cung của họ thật đáng sợ. Việc mất đi đôi mắt không hề
ảnh hưởng đến chuyện giương cung hay độ chính xác mỗi lần xạ tiễn.
Nhật Hy thì di chuyển nhanh đến nỗi không ai có thể kịp nhận định
vị trí của anh ấy. Chẳng mấy chốc mà lũ hung tinh và bầy rắn đã
phải hoảng sợ, cuống cuồng tìm đường thoát thân.
Nhưng Như Hà đã chặn chúng lại, tạo điều kiện cho Nhật Hy tiêu diệt
hết cả bọn. Chục mũi tên bay ra, không có cái nào là không trúng
đích. Hồng tử thi nhau vỡ vụn. Xác chết lằm chất đống dưới đất. Họ
đúng là những cỗ máy tiêu diệt yêu tinh siêu hạng. Ai cũng ngạc
nhiên không hiểu vì sao phép thuật của Nhật Hy lại tiến bộ nhanh
như vậy.
Trong khi đó, Kim Tinh vì mãi quan sát trận đấu nên không để ý thấy
một con rắn dạ quang đang ẩn mình trong bụi cây gần đó. Phải đến
khi nó phát ra những rít trước khi thực hiện cú phập trời giáng thì
chị mới nhận thức được tình hình.
Con rắn phóng đến rất nhanh nên Tinh chỉ kịp đưa tay chụp lấy đầu
nó. Từ hai chiếc răng nanh, nọc độc phóng ra thành tia dài, rưới
lên cánh tay chị làm chúng bốc khói. Tinh nghiến rắng ném mạnh con
rắn vào gốc cây gần đó, chết tươi.
Chất độc giống như một thứ axit đang bắt đầu hủy hoại cánh tay chị.
Chúng ăn vào da nhanh đến nỗi có thể nhìn thấy xương trắng bên
trong. Sắc mặt Tinh lập tức chuyển sang màu xanh tái, hai cánh tay
thì co giật dữ dội. Rồi chị ngã nhào xuống đất, kéo theo cả Nam
Phong đang nằm trong lòng.
- Chị Kim Tinh… - Cô bé lồm cồm bò dậy
- Đừng đụng vào người anh… - Tinh thì thầm - …Em sẽ bị nhiễm độc
đó.
Nó hơi bất ngờ vì cách xưng hô kì lạ ấy. Nhưng Nam Phong chợt hiểu
ra đó chẳng qua chỉ là những lời lúc mê sảng. Cô bé nhớ đến điều
Nhật Hy từng kể. Nó là một hồng tử, có khả năng chữa lành hầu hết
các vết thương. Biết đâu Nam Phong có thể cứu được chị Kim Tinh? Dù
thế nào đi nữa, cô bé cũng không thể bỏ qua hy vọng này.
Phong tìm cách nhấc cánh tay Tinh lên rồi chui vào lòng chị. Nó ôm
chặt lấy Kim Tinh, trong đầu chỉ nuôi một mong muốn là chị sẽ qua
khỏi. Anh Tây Châu có thể bất chấp sự an nguy của mình để bảo vệ
các những cát tinh quanh mình. Vì anh, Phong cũng sẽ làm được điều
đó. Nó tuyệt đối không để anh ấy phải thất vọng, tuyệt đối không để
Châu phải mất thêm một người anh em nào.
Mẩu tinh thạch trong tim cô bé bắt đầu nhấp nháy và tỏa sáng lung
linh. Những ánh hồng huyền ảo đang lần tìm đến chỗ vết thương trên
tay Tinh, len lỏi vào da thịt. Một cách từ tốn, chúng chữa lành chỗ
da bị hủy hoại và làm nó trở nên liền lặn. Một luồng khí ấm áp bất
ngờ chạy thẳng vào phổi, các ngón tay đã bắt đầu cử động…Kim Tinh
thở mạnh một hơi rồi nhẹ nhàng ôm lấy Nam Phong…
LỰC HÚT NGUY HIỂM
Quang Minh sốt ruột quan sát trong khi Nhật Hy thận trọng xem xét
vết thương của Đông Vân. Tình trạng cô ấy thật kì lạ, mạch lúc
nghẽn lúc không. Chẳng giống gì với tình trạng Nam Phong trước
đây.Mẩu tinh thạch lại hết sức tinh ma, quỷ quái. Nó di chuyển khắp
nơi trong cơ thể chị.
Sự xấu xa của lũ hung tinh lẽ nào cũng làm ảnh hưởng đến hồng tử
của chúng? Và cơ thể Đông Vân lại quá "tốt bụng" để dung nạp
nó.
Cách đó không xa, Như Hà đang giúp Mỹ Hằng băng lại đôi mắt.
Ánh sáng trên người tên mộ quang đã tàn phá chúng một cách thật
nghiêm trọng. Chị ấy đang phải đối mặt với nguy cơ bị mù vĩnh viễn.
Nhưng Mỹ Hằng không vì thế mà ủ rũ, trái lại còn vui vẻ nhờ Như Hà
hãy chỉ cho mình cách để tiêu diệt bọn hung tinh mà không cần dùng
đến đôi mắt. Sự lạc quan của chị làm những cát tinh bị thương đang
có mặt phấn chấn hơn chút đỉnh.
Trên tấm phản đặt giữa phòng là Nguyên Khánh đang nằm thở hồng hộc,
hai tay ôm chặt vết thương lớn trên ngực. Theo lời những người có
mặt lúc đó kể lại thì một con nhện biến hình đã cải trang thành Kim
Tinh để tiếp cận anh ta. Chỉ chút nữa thôi thì nó đã được mục đích.
Nhưng đến phút cuối thì bị Khánh phát hiện.
Do bị tấn công ở khoảng cách gần nên vết thương khá sâu, nguy cơ tử
vong không nhỏ.
Bên cạnh anh ta là Nam Phong đang tỏa sáng như một ngọn đèn. Những
tia sáng phát ra từ người cô bé khiến cho mọi người thấy dễ chịu và
tươi tỉnh hơn hẳn. Nằm cạnh Nam Phong còn có Kim Tinh cũng đang mê
man chưa tỉnh lại. Mái tóc dài óng ánh bạc của chị phản chiếu với
sắc hồng từ phía Nam Phong tạo ra một không gian thật huyền
ảo.
Cô bé hơi nhíu mày rồi từ từ mở mắt nhìn xung quanh.
Phát hiện ra Nguyên Khánh đang nằm bên cạnh, Nam Phong giật nảy
mình. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn ta, nó lập tức
hiểu ra mọi chuyện. Cô bé có thể nhận ra Nhật Hy đang đứng cách chỗ
mình không xa. Gương mặt anh ấy trông thật căng thẳng. Phong ít khi
nào thấy Hy như vậy.
Hình như anh đang trị thương cho ai đó nên nó không muốn làm
phiền.
Nguyên Khánh bất ngờ để rơi cánh tay xuống người Nam Phong khiến
tim nó muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực. Gương mặt hung dữ ấy bình
thường vốn đã rất đáng sợ. Vậy mà nay, hắn còn nhăn nhó vì đau, ánh
mắt lạnh lùng cứ thỉnh thoảng lại quay qua nhìn cô bé chăm chăm
khiến nó sợ quá.
Nam Phong rụt rè nhấc tay Khánh lên rồi vội vàng đẩy ra khỏi người
mình. Nó cố gắng lùi ra xa và quay lưng lại để khỏi phải nhìn thấy
anh ta.
Vừa quay đi thì gương mặt trắng như tuyết của Kim Tinh lại hiện ra
trước mắt. Chị ấy đang ngủ say nhưng hơi thở thì có phần đều đặn
hơn gã đáng ghét nằm bên kia. Nếu sáng nay không nhờ Tinh ra tay
cứu giúp thì người bây giờ trúng độc phải là nó chứ không phải
chị.
Nam Phong còn phát hiện trên người cô gái này thoang thoảng hương
thơm bạc hà, thứ mùi hương nó vẫn thường ngửi thấy mỗi khi ở gần
Tây Châu. Thế là tự nhiên cô bé cảm thấy có thiện cảm và gần gũi
với chị ấy lắm. Nam Phong rón rén nhích lại gần Tinh và cuộn mình
nằm vào sát người chị…
Bàn tay chị ấy khẽ động đậy rồi vỗ nhẹ lên vai nó như dỗ dành. Biết
mình đã làm chị thức giấc, nó liền thủ thỉ với Tinh bằng giọng của
kẻ có lỗi:
- Xin lỗi chị…Tại em sợ anh Nguyên Khánh quá…
- Không sao đâu - Kim Tinh cũng đáp lại Phong bằng giọng nhỏ
nhẹ.
Cô bé mỉm cười rồi nhắm mắt lại. Nó gần như ngủ ngay tức thì vì quá
mệt mỏi.
Khả năng đặc biệt này liệu có gây ra rắc rối gì cho Nam Phong hay
không?
Câu hỏi đó khiến Kim Tinh phải trằn trọc, không sao ngủ được. Tại
sao cảm giác được ôm cô bé trong vòng tay lại hạnh phúc như vậy?
Ngọn lửa yêu thương ngày nào đã lụi tàn thì nay lại bắt đầu âm ỉ.
Cái gì đó đang thôi thúc chị cứ ôm nó chặt hơn nữa, ôm nó mãi không
bao giờ buông tay.
Giọng nói nôn nóng của Quang Minh bất ngờ vang lên khiến Tinh phải
chú ý:
- Cậu cũng không tìm được cách bắt nó sao? Vừa sáng còn muốn thoát
ra ngoài mà.
- Mẩu đá này rất ranh ma. Nó đã biết điều chúng ta muốn làm là đem
nó ra khỏi cơ thể Đông Vân nên luôn tìm cách trốn vào những nơi
nguy hiểm nhất. Động đến tinh thạch tức là cậu đang đem tính mạng
cô ấy ra đùa giỡn đó.
- Tinh thạch ở lại trong cơ thể Đông Vân thì lợi gì cho nó
chứ?
- Mình không biết - Nhật Hy khẽ lắc đầu - Phải theo dõi thêm ít
ngày nữa. Nhưng trước mắt, cậu nên nghĩ cách giải thích với cô ấy
tất cả những việc này. Chẳng sớm thì muộn, Đông Vân cũng từ từ phát
hiện ra giống như Nam Phong ngày trước thôi.
- Giải thích với cô ấy ra sao đây? - Quang Minh nhăn nhó - Cậu
không biết là Đông Vân rất sợ những chuyện ma quỷ thế này ư?
- Cái gì càng sợ hãi thì người ta càng phải đối mặt với nó. Tại sao
phải giấu những việc mà cậu thừa biết là không thể giấu chứ?
- Mình muốn Đông Vân sống cuộc sống bình yên đến khi nào còn có
thể…
- Có phải mọi người vừa nhắc đến chị gái em không? - Giọng nói nhỏ
nhẹ của Nam Phong bất ngờ vang lên.
- Không đâu - Kim Tinh khẽ khàng - Em nghe lầm đó thôi.
Cô bé gật đầu trong mơ màng rồi lại từ từ khép mắt lại. Giữa lúc
như thế này, chị thật lòng không muốn để nó phải lo lắng thêm bất
cứ việc gì nữa.
Tinh hiểu được nỗi tức tối trong lòng Quang Minh nhưng những lời
Nhật Hy nói không phải không có lý. Đằng nào cũng có lúc Đông Vân
sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Thà rằng chủ động giải thích với cô ấy
còn hơn để Đông Vân tự giết mình trong sự sợ hãi và suy diễn. Có lẽ
vì Quang Minh quá lo lắng nên mất hết bình tĩnh. Cho cậu ta chút
thời gian thì mọi chuyện sẽ ổn ngay thôi.
Tiếng trở mình của Nguyên Khánh lại khiến tư tưởng Tinh bị phân tán
một lần nữa. Chị đưa mắt nhìn hắn thì thấy gương mặt Khánh có vẻ gì
đó rất lạ. Một ánh đỏ ma quái thỉnh thoảng lại lóe lên trong mắt.
Đôi tay co lại như một con thú giữ vừa định chụp lấy Nam Phong đã
bị Tinh bắt lại.Chị nhanh nhẹn chồm qua người cô bé để đẩy nó ra xa
trong khi bản thân thì vật Nguyên Khánh ngã lăn xuống đất.
QUY ƯỚC KHÓ TIN
Hắn ta liên tục gầm rú và phản kháng như một con thú dữ. Quang Minh
từ xa lập tức phóng tới và dùng đôi tay khỏe mạnh của mình để khóa
cổ Khánh lại. Trong khi đó, Nhật Hy vội vàng kéo Kim Tinh đứng
dậy.
- Tên đó bị gì thế? - Như Hà trợn mắt nhìn con người đang giẫy giụa
muốn thoát khỏi tay Minh
- Anh ta đã bị sức mạnh hồng tử của Nam Phong mê hoặc - Kim Tinh
lạnh lùng đáp - Nó cũng giống như thuốc phiện, khiến người ta thèm
khát. Tới lúc nào đó thì không còn làm chủ được mình nữa.
- Quang Minh, cậu buông Nguyên Khánh ra đi! - Nhật Hy gật đầu ra
hiệu.
Anh ấy vừa bỏ tay ra, Khánh đã lao ngay tới chỗ cô bé. Nhưng Nhật
Hy nhanh tay hơn hắn ta. Hai sợi chỉ bạc vừa bay ra, trong nháy mắt
đã trói chặt Thập Tam Thái Bảo vào cây cột gần nhất. Nam Phong vừa
tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì thần trí lên mây, vẻ mặt vô
cùng sửng sốt.
- Ngày trước, Nhật Hy nằm cạnh Nam Phong cả đêm mà có xảy ra chuyện
gì đâu? - Quang Minh gãi đầu khó hiểu.
- Vì cậu ấy là người hiền lành, điềm đạm - Kim Tinh thẫn thờ - Tâm
tính ảnh hưởng rất nhiều đến việc này.
- Vậy cô thì sao? Cô không bị Nam Phong mê hoặc à?
- Nam Phong ảnh hưởng đến tôi theo một cách khác chứ không phải
kiểu muốn ăn tươi nuốt sống như gã này - Chị liếc nhìn Nguyên Khánh
bằng ánh mắt ghê tởm.
- Xem ra ý chí của cô cũng khá mạnh mẽ - Như Hà gãi cằm ra vẻ hiểu
biết.
- Hừm - Tinh ném cho anh một cái nhìn khó chịu trước khi quay qua
Nhật Hy - Tôi nghĩ cậu nên đưa Nam Phong về đi. Vết thương của
Nguyên Khánh đã lành rồi. Không còn cần đến cô bé nữa đâu.
- Ừ - Anh ấy gật đầu rồi đi thẳng đến chỗ Nam Phong - Để em ở đây
anh thấy nguy hiểm quá.
Nó vòng tay qua cổ Hy khi thấy anh chuẩn bị nhấc mình lên khỏi tấm
phản. Trong mắt Kim Tinh hình như có gì đó không vui. Phong chẳng
hiểu tại sao những vẫn mỉm cười chào chị. Trong đầu nó đang nghĩ
không biết có một lúc nào đó, những cát tinh trong phòng này sẽ
cùng lao vào nó như gã Nguyên Khánh vừa rồi hay không. Tưởng tượng
ra cảnh ấy, cô bé đã thấy tay chân mình lạnh ngắt.
Nhưng tại sao không chỉ mình anh ta là đáng sợ như vậy, những người
khác đã thấy dấu hiệu gì khác thường đâu? Hay chỉ khi nào càng nằm
gần Nam Phong thì họ mới càng dễ bị ảnh hưởng?
- Người nào càng cần đến hồng tử sẽ càng dễ bị nó điều khiển - Nhật
Hy thì thầm như thể anh đang đọc được suy nghĩ của nó - Những người
ở đây chỉ bị thương ngoài da trong khi Nguyên Khánh thì có thể chết
bất cứ lúc nào…
Một con người đáng ghét như vậy sao còn phải tìm cách cứu sống hắn
ta? Nhân cơ hội này mà trừ khử cho thiên hạ một tên máu lạnh ác ôn
cũng được mà. Nếu biết trước thì Nam Phong đã không để Nguyên Khánh
nằm gần mình rồi.
- Em có những suy nghĩ ngộ nghĩnh thật đó… - Nhật Hy bật cười khe
khẽ - Một cát tinh chân chính sẽ không bao giờ đẩy đồng loại của
mình vào chỗ chết. Em hiểu chưa?
Thật không thể nào hiểu nổi. Tại sao nó nghĩ gì anh cũng biết?
Chẳng lẽ những điều đó lại biểu hiện trên nét mặt Phong rõ ràng đến
thế ư?
Chớp mắt một cái đã thấy mình đang ở trong căn phòng cũ, xung quanh
không còn ai ngoài Nhật Hy và nó. Anh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống
giường, mỉm cười gần gũi:
- Em thấy thế nào rồi?
- Bình thường - Nam Phong trả lời mà thần trí cứ đâu đâu.
Nó đang mãi suy nghĩ xem tại sao những suy nghĩ của mình đều bị Hy
thấy hết thì anh ấy bỗng đưa tay bắt lấy vật gì đó cách lỗ tai nó
không xa. Rồi Hy từ tốn đưa bàn tay nắm hờ ra trước mặt Nam Phong,
vui vẻ trả lời:
- Con vật này đã theo em suốt từ nãy đến giờ đó.
Một con đom đóm với đôi cánh vàng lấp lánh liền bay vọt lên, để rơi
lại phía sau rất nhiều những hạt bụi sáng rỡ.
- Đom đóm cảm xúc? - Cô bé ngỡ ngàng.
- Anh đoán là nó rất thích em. - Anh ấy đưa tay lên để đùa giỡn với
con vật bé nhỏ - Lũ đom đóm này ít khi nào chịu đi theo ai…
Nam Phong mỉm cười rồi cũng đưa tay lại gần chú đom đóm. Bàn tay nó
vô tình chạm vào tay Hy, ánh mắt họ giao nhau rồi anh ấy bỗng dịu
dàng nắm lấy tay nó. Đôi mắt sâu thẳm của anh một lần nữa lại vây
khốn cô bé trong những đợt sóng tình cảm dào dạt. Hy mỉm cười rồi
chậm rãi chồm người về phía trước, làm khoảng cách giữa hai người
cứ ngắn lại.
Nam Phong ngồi im không dám nhúc nhích.
Cảm giác nửa muốn đẩy anh ra, nửa muốn để anh tiếp tục tiến gần
mình hơn đang đấu tranh rất dữ dội trong người nó.
Nhưng Nhật Hy chợt mỉm cười, rồi nhích đầu ra xa.
Sự bối rối của Phong thật đáng yêu. Nó vẫn ngây thơ và hồn nhiên
như đứa trẻ năm nào. Anh đã tự hỏi không biết bao lần, nếu ngày đó
mình nhìn Phong như bây giờ thì phản ứng của cô bé sẽ như thế nào.
Và câu trả lời đã có. Sự ngại ngùng, e ấp đong đấy trong ánh mắt
nó.
Hy chớp mắt rồi đưa tay ra trước mặt cô bé, cười nhẹ:
- Trên tóc em có một chiếc lá.
- Anh… - Phong không thể tự ngăn mình thở ra nhẹ nhỏm -…Anh đừng hù
dọa em như thế
- Hãy nhớ kỹ lời anh – Nhật Hy nói như thật như đùa - Em phải thật
cẩn trọng khi quyết định đón nhận nụ hôn của bất kỳ cát tinh nào.
Vì việc làm đó cũng có ý nghĩa như hành động… đặt bút ký vào giấy
đăng ký kết hôn của loài người vậy.