Con bé đúng là rất giống với Thùy Mai. Cặp lông mày cong vút, mang
vẻ đẹp của bậc nữ vương. Đôi bàn tay với những ngón tay thon dài,
trắng muốt như mười chiếc cánh của một loài hoa linh thiêng từng
được nhắc đến trong truyền thuyết. Ngay cả lúc sợ hãi nhất, ở nó
vẫn toát lên một sức mạnh quái lạ. Sự xuất hiện của con bé trên cõi
đời hẳn phải mang một ý nghĩa nào đó. Tây Châu quan tâm để ý đến
Nam Phong quả là có lý do của mình.
- Hơi thở của cậu tại sao đột nhiên lại nặng nề như thế? – Khánh
bất thình lình tiến tới gần Nhật Hy hỏi.
- Tôi… - Anh ấy bắt đầu thở gấp – …Tôi cũng không biết tại sao lại
như vậy…?
- Hồng tử của cậu đang phản đối rất quyết liệt…Chuyện gì xảy ra với
nó thế?
- Nhật Hy vừa bị thương cách đây ít ngày – Kim Tinh nhanh nhẹn bước
đến – Lúc đó cậu ấy suýt mất mạng vì vết thương quá lớn và hồng tử
luôn tìm cách thoát ra ngoài. Có lẽ bây giờ những bộ phận bị tổn
thương vẫn chưa phục hồi được đầy đủ chức năng của mình.
Khánh hơi nhướn mày nhìn Tinh rồi lẳng lặng quay đi. Trông chị ta
thản nhiên như thể đã quên sạch cái tát tay lúc nãy.
- Kiểu cách này…thật đúng là chẳng giống ai… – Anh ta lầm bầm với
chút khó chịu – Nhật Hy, cậu được phép ở lại đây thêm ba ngày nữa.
Sau đó phải quay về hội ngay. Cả con nhóc này cũng vậy. Nếu nó quả
thật là một hồng tử có ý thức thì tôi đã tìm ra chỗ để dùng. Hùng
Anh, Kim Tinh và Quang Minh, ba người đi theo tôi, chúng ta vẫn còn
rất nhiều việc đang chờ. Đừng ở đây làm chuyện vô ích nữa
Quang Minh rõ ràng rất muốn phản đối nhưng bắt gặp cái nhíu mày của
Nhật Hy nên phải lặng thinh mà bỏ đi. Hùng Anh lắc đầu quay lưng
trong khi Kim Tinh thì bước nhanh qua người Hy và nói thật khẽ, khẽ
đến nỗi chỉ đủ cho mình anh ấy nghe thấy:
- Nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi người ta nhanh chóng cảm thấy khỏe
khoắn nhất. Đừng để mình bị cuốn sâu vào nó nhé, anh bạn.
Đôi mắt sáng của Hy lại lấp lánh khi hiểu ra thông điệp ẩn sau câu
nói ấy.
Đợi đến lúc chỉ còn lại mình và Phong trong phòng, anh ấy mới nhẹ
nhàng đưa tay đỡ nó ngồi dậy. Đôi mắt Hy vừa khép lại đã có rất
nhiều hình ảnh vụt qua: những ngôi nhà, hàng cây, những tiếng cười
và giọng nói, những cảm xúc đau khổ và thất vọng…
Dây thần kinh trong não anh bắt đầu phản đối và phát ra tín hiệu
đau rất dữ dội. Nhưng Hy vẫn chưa tìm thấy nó, điểm sáng màu hồng
trong kí ức của Nam Phong. Lẽ nào mấy năm qua nó sống mà chẳng hề
biết đến niềm vui?
Càng đi sâu vào quá khứ và tấn công vào những kỉ niệm của cô bé thì
tính mạng anh càng nguy hiểm. Cơn chấn động mạnh từ đâu ập đến
khiến Hy suýt phải bỏ cuộc. Anh đoán mình vừa “va” phải một kí ức
nào đó rất khủng khiếp của nó. Nỗi đau đớn và thất vọng ấy thật
khủng khiếp. Chuyện gì đã khiến Nam Phong phải chịu đựng những cảm
xúc đáng sợ như vậy? Nhật Hy băn khoăn muốn quay lại tìm hiểu nhưng
lời căn dặn của Kim Tinh chợt vang lên như một lời cảnh báo: “Đừng
để mình bị cuốn sâu vào nó”
- Em có còn tin vào ngôi sao may mắn của mình không?
- Em…em cũng không biết nữa…
Lại là hai giọng nói quen thuộc ấy. Họ chắc chắn là Nam Phong và
Đông Vân rồi. Nhật Hy hoàn toàn có thể khẳng định điều đó.
“Em cũng không biết nữa…em cũng không biết nữa...em cũng không biết
nữa…”
Câu nói liên tục lặp lại, liên tục nện từng đấm vào tim anh.
Nhưng Hy biết đây không phải là lúc để thỏa mãn trí tò mò. Anh sẽ
đặt tính mạng của mình và cả Nam Phong vào chỗ nguy hiểm nếu cứ
tiếp tục để cho kỉ niệm của nó làm cho sao nhãng.
Chỉ tập trung vào những điểm sáng màu hồng thôi.
Đừng quan tâm đến những thứ khác.
Mặc dù đã tự nhủ với mình nhiều lần như thế nhưng câu nói của Nam
Phong vẫn tiếp tục vang lên, khiến lòng anh tê tái.
“Em cũng không biết nữa…Em cũng không biết nữa…Em…em cũng không
biết nữa….”
- Đừng nói nữa…Anh xin em. Làm ơn đừng nói nữa – Nhật Hy bắt đầu
rên rỉ.
Dòng máu nóng hổi bắt đầu lăn khỏi mũi anh, chảy xuống môi và rơi
trên mái tóc cô bé. Những sự việc bắt đầu trở nên hỗn độn, không
còn tuân theo một trật tự thời gian nào nữa. Nhật Hy đã không thể
kiểm soát tình hình thật rồi…
Nhưng cũng chính thời điểm ấy, một quầng sáng màu hồng rực rỡ từ
đâu ập đến, lao thẳng về phía anh như một cơn lốc xoáy kéo theo
những tiếng cười và cảm giác hạnh phúc. Ngôi nhà trắng hiện lên với
tất cả kỉ niệm về khoảng thời gian ba mẹ nó còn sống. Đó thật sự là
nơi khiến Nam Phong được hạnh phúc
- Mình rời khỏi đây thôi...Đến một nơi có lợi cho sức khỏe của em
hơn chỗ này... – Nhật Hy bất ngờ mở mắt ra, dùng cánh tay lau sạch
máu ở mũi rồi vội vàng mang cô bé đi mất dạng.Bạn đang đọc truyện
tại
SONG LONG CUNG
Lúc bọn người Nguyên Khánh trở về thì thấy Sĩ Đức đang xử lý rất
nhiều hung tinh vừa bắt được. Tất cả đều ướt máu, da thịt tím tái,
đầu tóc rối tung, dấu vết của việc bị hành hạ dã man. Trên tay Đức
là cánh cung màu bạc to lớn, sáng lòa của Tây Châu. Hình ảnh song
long đang tranh nhau một viên dạ minh châu lấp lánh được chạm khắc
trên đó đã đủ cho thấy sự cao sang và sức mạnh của người sử dụng.
Cung đang được giương lên, mũi tên bạc “nhẹ nhàng” phóng đi chỉ đủ
khiến cho hồng tử vỡ thành… năm mảnh nhỏ
- Đưa cung cho tôi – Tinh lạnh lùng chìa tay về phía Đức.
- Nó chứa đựng rất nhiều ma lực – Khánh lập tức ngăn cản – Cô sẽ tự
làm tổn thương mình đấy.
- Đưa tôi cây cung – Chị phóng đến chỗ Đức như một ánh chớp.
Cướp lấy cánh cung bạc từ tay hắn, Tinh lập tức sải rộng chân rồi
nghiêng người về sau, tay giương tên lên ngang tầm mắt.
Năm mũi tên vừa phóng đi đã làm nổ tung năm mảnh nhỏ trước khi
chúng kịp tìm cách tẩu thoát. Những tưởng hành động ấy sẽ khiến
không khí bớt đi phần căng thẳng, nhưng sự thật lại không phải như
vậy.
Những người có mặt đều đang giương mắt nhìn Tinh với vẻ không tin
được. Tâm Giang từ phía sau bất ngờ chạy đến, vung tay định tát vào
mặt chị
- Tại sao lại đánh tôi? – Tinh lạnh lùng bắt lấy bàn tay ấy, trong
mắt ánh lên những tia nhìn khó hiểu
- Đồ trơ trẽn. Vậy mà lúc nào cô cũng luôn miệng nói chỉ yêu một
mình Văn Cường. Bây giờ, anh ấy vừa mới bị băng phong thì cô
đã…
Lúc này, Kim Tinh mới hiểu vì sao lại có nhiều người nhìn mình bằng
ánh mắt chê trách như vậy. Đang lúng túng chưa biết nên giải thích
thế nào thì Nguyên Khánh chợt ngửa cổ lên trời và phá ra cười một
cách chua chát:
- Hay, hay lắm…Đây đúng là một chuyện thú vị…Ha ha ha…Kim Tinh,
càng ngày cô càng khiến tôi bất ngờ đấy.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy Hùng Anh? – Quang Minh nhíu mày khó
hiểu – Chẳng phải Kim tinh vừa giúp chúng ta diệt trừ được năm hung
tinh sắp hình thành sao?
- Nhưng cô ấy đã vô tình để lộ việc mình thầm yêu Tây Châu bấy lâu
– Hùng Anh thở dài đáp.
- Kim Tinh yêu Tây Châu? Không đời nào đâu…
- Mọi người vẫn đồn rằng cánh cung ấy có một đặc điểm ma quái kì
lạ. Ngoài Tây Châu và người thật sự yêu thương anh ấy thì không ai
có thể sử dụng được. Vào tay chúng ta thì bảo vật ấy cũng chỉ trở
thành một thanh kim loại vô dụng mà thôi.
- Hả?? – Miệng Minh chợt há hốc – Tôi biết Kim Tinh mà. Cô ấy và
Văn Cường…Hai người họ cùng chơi trong đội của tôi…Không thể đâu
Hùng Anh. Tôi biết mà…
- Sự thật đã bày ra trước mắt mà cậu còn bênh vực cho cô ấy hả?
Quang Minh, lẽ nào cậu không thấy kẻ thiện xạ như Sĩ Đức mà sử dụng
cung cũng chỉ khiến hồng tử vỡ ra có mấy mảnh thôi sao? Ngày ấy,
Thùy Mai cũng có khả năng sử dụng cây cung này. Tên của cô ấy bắn
ra không có sức mạnh và độ chính xác như Tây Châu mà như những sợi
tơ nhện bủa vây lấy hồng tử làm cho nó ngạt đến tự nổ tung…- Sau
một hồi giới thiệu, Hùng Anh cũng đành lắc đầu chịu trận - … Dù sao
thì… đem lòng yêu thích Tây Châu cũng không phải là chuyện gì tội
lỗi. Anh ấy trước giờ vẫn có sức hút rất mạnh mẽ với hầu hết nữ
giới mà. Chỉ có điều tôi thật không ngờ Kim Tinh cũng nằm trong số
đó thôi.
- Tôi đã bảo cậu không được phép đụng vào cây cung ấy – Nguyên
Khánh nghiến răng truy hỏi làm mọi người phải chú ý– Cậu dám trái
lời tôi sao?
- Thủ lĩnh… Nó chứa đựng rất nhiều sức mạnh – Sĩ Đức ấp úng trả lời
- Tôi chỉ nghĩ biết đâu mình có thể…
- Cậu đã vi phạm luật lệ. Theo lí phải xử phạt..
- Anh sẽ không làm như vậy với tôi chứ? Dù sao tôi cũng là
người…
- Im miệng. Luật là luật, không có ngọai lệ với bất kì ai.
Vừa dứt lời đã thấy Sĩ Đức bị phong cứng trong một khối băng lạnh
toát. Đôi mắt trừng trừng nhìn về phía Nguyên Khánh. Ai cũng bất
ngờ vì họ không hề nghĩ rằng con người ấy sẽ ra tay với cả thuộc hạ
thân tín của mình.
Nhưng với Nguyên Khánh, không ai và cũng không có bất cứ thứ gì có
thể khiến anh ta thay đổi những nguyên tắc dường như đã được hình
thành từ lúc vừa lọt lòng mẹ. Khánh lạnh lùng, cứng nhắc một cách
khó chịu. Hắn cố chấp và độc đoán đến đáng ghét. Bản tính nóng nảy
càng khiến hắn bị mọi người khiếp sợ và xa lánh. Có lẽ vì vậy mà
trước nay Khánh luôn cô độc, không bạn bè, không người yêu.
Bỏ đi tất cả khuyết điểm thì Nguyên Khánh thật sự là một chàng cát
tinh có tài. Tương truyền,Thái Thượng Tinh, một trong những cát
tinh quyền lực nhất đang tồn tại, có ba người học trò rất xuất
sắc.
Người thứ nhất là Lãnh Diện Châu, thông minh, tài giỏi hơn người.
Gương mặt lạnh lùng của anh từng khiến nhiều kẻ cảm thấy sợ hãi,
không dám đến gần. Vì được sinh ra và lớn lên ở phương Tây nên mọi
người vẫn gọi anh ấy bằng một cái tên khác là Thiên Tây Châu (Ngôi
sao trời Tây). Sức mạnh và tài năng lãnh đạo của Tây Châu từ lâu đã
được mọi người thừa nhận. Anh ấy tôn thờ lẽ phải và luôn ra sức bảo
vệ nó.
Người thứ hai là Bắc Hải Tinh (Ngôi sao biển Bắc), tính tình ôn
hòa, điềm tĩnh. Khác với Lãnh Diện Châu, khả năng thật sự của nhân
vật này đến nay vẫn đang là một điều bí mật.Vì chưa bao giờ ra tay
đối phó với bất cứ ai nên cũng không có người nào biết được phép
thuật của Bắc Hải Tinh cao thâm đến mực nào. Và cái gì càng không
biết thì người ta lại càng đâm ra khiếp sợ nó. Mấy tháng trước, anh
ta bất ngờ rơi khỏi bầu trời. Đến nay vẫn không có tung tích.
Người thứ ba và cũng là cuối cùng được biết đến với chức danh Thập
Tam Thái Bảo. Nguyên Khánh nổi tiếng là người sống rất nguyên tắc
và có lòng dũng cảm phi thường. Anh ta cũng thông minh như hai
người học trò trước của Thái Thượng Tinh, không bao giờ biết sợ hãi
khi đối mặt với nguy hiểm. Nhưng con người này lại rất cứng đầu và
nóng nảy. Đôi khi còn bất chấp thủ đoạn
Nếu nói Bắc Hải Tinh là học trò cưng, Lãnh Diện Châu là niềm tự hào
thì Thập Tam Thái Bảo là nỗi lo lắng lớn nhất của Thái Thượng
Tinh.
- Tôi đã quyết định – Nguyên Khánh lại cao giọng - Kể từ hôm nay,
tất cả mọi cát tinh đều sẽ được cấp cho cung và tên bạc để tiêu
diệt bọn hung tinh bất cứ khi nào thấy cần thiết.
- Chuyện này là không thể - Kim Tinh ném cây cung về phía Quang
Minh rồi bước nhanh lại chỗ Khánh - Chúng ta đã có một đội chuyên
chịu trách thực hiện việc đó rồi mà.
- Đó là chuyện trước kia. Còn bây giờ, tôi mới là người làm chủ chứ
không phải tên Tây Châu cô thầm thương trộm nhớ đâu.
- Im đi - Kim Tinh bất ngờ đấm vào mặt Nguyên Khánh trước con mắt
sững sờ của tất cả mọi người - Tôi không cho phép anh xúc phạm …tôi
như thế.
- Cô!!!! - Khánh lồm cồm đứng dậy, vung tay chỉ vào mặt chị - Sau
bao nhiêu chuyện cô còn dám đánh tôi sao?
TIẾN HÀNH BIỂU QUYẾT
Tinh đứng yên, mở đôi mắt to điềm tĩnh đối mặt với Nguyên Khánh.
Một vẻ lạnh lùng nửa quen nửa lạ xuất hiện trên gương mặt chị như
đang thách thức. Nếu người đó không phải là Kim Tinh, nếu đó là một
người đàn ông thì hẳn là hắn đã không yên thân với chàng trai nóng
tính ấy.
Đằng này, đứng trước anh lại là một cô gái, tệ hơn nữa là cô ấy
chính là Kim Tinh, người hắn từng đã, đang và vẫn sẽ tiếp tục đem
lòng thương nhớ.
Bàn tay vung cao nhưng không thể hạ xuống.
Mỗi lần nhìn vào gương mặt ấy thì tình yêu trong Khánh lại trỗi
dậy. Bao ngày qua, Khánh vẫn luôn né tránh nhìn Tinh, nổ lực kềm
nén tình cảm của mình. Vừa nãy, khi biết chị bấy lâu đã đem lòng
yêu Tây Châu, trong tim anh chợt dậy lên cơn tức giận và nỗi tái tê
khó tả.
- Thập Tam Thái Bảo, cậu…anh có biết bây giờ đã là lúc nào rồi
không? Tại sao lại để những ghen tuông cá nhân này làm ảnh hưởng
tới công việc chứ? - Kim Tinh chợt dịu giọng
- Cô nói nhảm. - Khánh quay phắt đi - Sở dĩ tôi quyết định như vậy
là vì số lượng hung tinh bây giờ quá đông. Nếu bắt được kẻ nào cũng
phải chờ đến lúc gặp được những người có khả năng tiêu hủy hồng tử
thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Như thế thật lãng phí.
Tiếng rì rầm lập tức nổi lên. Nhiều người gật gù ra vẻ đồng ý. Số
khác lại bàn tán về thái độ kì lạ của vị tân thủ lĩnh. Tại sao anh
ta không xử phạt Kim Tinh vì thái độ vô lễ vừa rồi? Việc gì phải
tốn công giải thích này nọ? Nguyên Khánh trước nay không phải vẫn
luôn làm theo ý mình mà chẳng cần biết đến ai đó sao.
Thấy mọi người bắt đầu bị lung lạc, Kim Tinh vẫn không hề tỏ ra nao
núng. Chị đưa mắt nhìn lần lượt từng gương mặt đang hiện diện rồi
bắt đầu giảng giải:
- Tôi biết không ai trong các bạn là không mệt mỏi trước những việc
xảy ra gần đây. Tất cả chúng ta đều muốn những ngày tháng chém giết
sẽ sớm kết thúc. Nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Vô ảnh tiễn được
ban phát một cách tùy tiện? Ai có thể đảm bảo với tôi rằng mình sẽ
phá hủy hoàn toàn tất cả các hồng tử? Việc không có kĩ năng và
thiếu kinh nghiệm sẽ biến các bạn thành cỗ máy sản sinh hung tinh
một cách thần tốc…
- Kim Tinh, tôi rất hiểu những điều cô muốn nói. Thế nhưng… bọn này
đã mệt mỏi lắm rồi. Có lẽ đã đến lúc nên thử một cách mới. Tây Châu
đã ra đi, cô không nên vì quá thương nhớ anh ấy mà cố chấp tìm kéo
những nguyên tắc cũ nữa.
Một tốp khoảng mười người lần lượt tách khỏi nhóm và bước về phía
Thập Tam Thái Bảo.
- Ai nói bọn này không thể tiêu hủy hồng tử chứ. Cô đừng bắt chước
Tây Châu mà lên mặt dạy đời người khác. - Một nhóm khác lại bỏ đi -
Dù sao cách này cũng cho chúng ta một hy vọng hơn là ngồi đây mòn
mỏi.
- Các người bị sao thế hả? - Quang Minh bắt đầu nổi nóng - Tây Châu
vắng mặt chưa tới một ngày mà chúng ta đã chia rẽ thế này ư? Từ lúc
rời khỏi Mặt trời để đến với thế giới này, anh ấy là người đầu tiên
khiến tôi nể phục. Bất cứ quyết định, luật lệ nào do Tây Châu đặt
ra đếu có cái lí riêng của nó. Chẳng qua vì đầu óc chúng ta quá ngu
ngốc nên chưa thấy được thôi. Thời gian qua, mọi người đã sống thế
nào dưới sự lãnh đạo sáng suốt ấy? Vì sao lại đánh mất lòng tin một
cách nhanh chóng như vậy? Mỗi người bắn hỏng một hồng tử, tạo ra ít
nhất hai hung tinh, hai mươi người thì đã có thêm bốn mươi thứ rác
rưởi chuyên gây họa trên đời. Đến lúc đó hậu quả còn đáng sợ hơn
bây giờ. Chân lý đơn giản như vậy mà không ai nhận thấy hay sao?
Tôi thấy thật nhục nhã cho kẽ nào cứ đem việc Kim Tinh có tình cảm
với Tây Châu làm lí do cho mình đấy.
- Đúng đó - Hùng Anh ủng hộ - Tôi trước nay vẫn luôn tin vào những
quyết định của Tây Châu. Không thể ủng hộ luật lệ mới này. Nguyên
Khánh, anh có thể xử phạt nhưng không thể làm thay đổi ý kiến của
Hùng Anh này đâu. Việc anh đưa ra quá nguy hiểm, quá nhiều rủi
ro.
- Kim Tinh, chúng tôi ủng hộ cô vì chúng tôi tin tưởng Tây Châu -
Nhiều người khác cùng lên tiếng và bước về phía chị.
Trước tình hình bất hòa hiện tại, Nguyên Khánh biết anh không thể
áp dụng băng phong cho tất cả những người muốn phản đối ý kiến của
mình. Giữa lúc nhân lực đang ngày càng bị mất đi thì đó là một việc
làm thật ngu ngốc.
- Được rồi, để công bằng, chúng ta hãy quyết định chuyện này bằng
cách biểu quyết. Ai đồng ý với quyết định với của tôi thì hãy bước
qua phía bên này.
Đám đông lũ lượt di chuyển cho đến khi chỉ còn lại một người đứng
phân vân ở giữa.
- Chúng ta có 32 người - Một người đứng gần Nguyên Khánh nói
lớn.
- Bên bọn tôi cũng 32 - Quang Minh hét lên sau khi đã đếm đi đếm
lại thật kĩ.
Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía nhân vật cuối cùng đang bối rối
không biết nên bước về phía nào. Mọi chuyện trong phút chốc lại nằm
trong tay cô gái ấy.
Tâm Giang hết đưa mắt nhìn Nguyên Khánh lại quay về phía Kim Tinh.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt chị thì trong lòng cô ấy lại dâng lên
nỗi căm tức thật khó chịu. Giang là bạn thân của Cường và cũng là
một trong số rất nhiều cô gái bị Lãnh Diện Châu làm cho rung động.
Kim Tinh chẳng những phản bội Cường mà còn muốn tranh giành với
Giang. Rõ ràng là Tây Châu cũng có tình cảm với Tinh nên vừa nãy cô
ta mới sử dụng được cây cung ma lực ấy.
Chỉ nhiêu đó thôi đã khiến cô gái này vi phạm một trong những
nguyên tắc quan trọng nhất của một cát tinh chân chính: không được
để tình cảm cá nhân xen vào việc công.
- Tôi sẽ không ở chung hàng ngũ với kẻ phản bội anh Văn Cường - Vừa
dứt lời thì bước nhanh vè phía Thập Tam Thái Bảo trước sự sững sờ
và những ánh mắt đầy thất vọng của mọi người.
Tại khu rừng rậm rạp, một tiếng nổ lớn từ đâu vang lên. Sau đó là
hai con người bất thình lình bị ném xuống bãi cỏ rậm rạp một cách
vô cùng thô bạo. Nhật Hy giật mình chồm dậy kiểm tra khắp người Nam
Phong xem cô bé có bị thương ở chỗ nào không. Cú tiếp đất mạnh hình
như đã khiến nó tỉnh lại. Phong khẽ đưa tay dụi mắt rồi nhìn
quanh:
- Anh Nhật Hy, chúng ta đang ở đâu vậy?
- Anh cũng không biết nữa - Anh ấy bối rối nhìn quanh - Chắc là một
chỗ cách nhà em không xa lắm. Tại phép thuật của anh chưa hồi phục
hẳn nên giữa đường mới xảy ra sự cố này…
- Nhà em? Anh đưa em về Vĩnh Long làm gì vậy?
- Bởi vì đó là nơi rất có lợi cho sức khỏe của em bây giờ. Tin anh
đi!
Dứt lời thì đưa tay kéo nó đứng dậy. Nam Phong loạng choạng trong
giây lát rồi bất ngờ ngã vào người anh ấy với gương mặt nhăn
lại.
- Tự nhiên sao lại chóng mặt thế này?
- Em yếu quá. Mà sức anh thì khó mà dùng phép thuật để đến đó. Hay
là chịu khó để anh bế đi một đoạn nha, được không?
Nó nhìn anh, bối rối vì câu hỏi đến không nói được. Ánh mắt Nhật Hy
đang lấp lánh cả niềm hy vọng và nỗi lo lắng. Nam Phong biết anh ấy
muốn tốt cho nó nhưng lại sợ làm nó ngại. Vậy nên, thật khó để từ
chối.
- Thế thì em làm phiền anh chút ha.
- Không sao - Hy mỉm cười - Nào, đưa tay em cho anh đi
Sau khi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xíu của nó, anh ấy lập tức vòng
chúng quanh cổ mình, khom người và nhấc nó lên khỏi mặt đất một
cách nhẹ hẫng. Nam Phong dễ dàng nhận ra rằng cơ thể Nhật Hy ấm hơn
hẳn nhiệt độ ngoài trời. Trong khi đó, cả người nó lại bắt đầu run
rẫy trước những cơn gió lạnh.
Cô bé không biết anh ấy có nhận ra sự khác thường này của cơ thể
mình hay không, chỉ thấy thỉnh thoảng Hy lại ôm nó vào lòng chặt
hơn.
Phong thấy như mình đang say, cảnh vật xung quanh cô bé cứ lắc lư
theo từng bước chân của anh ấy. Phải cố gắng lắm nó mới có thể
khiến cho mình tỉnh táo mà cất tiếng hỏi một câu:
- Em đi thế này chắc anh Vũ sẽ lo lắng lắm phải không anh?
- Không đâu. Chuyện đó có Quang Minh lo rồi - Nhật Hy cúi xuống
nhìn nó và mỉm cười trìu mến - Em cứ yên tâm mà ngủ một lát
đi.
- Anh ấy sẽ nói với anh trai em thế nào? Rồi cả chị Đông Vân
nữa…
- Thật ra cũng không cần nói gì nhiều đâu em à. Chẳng qua là Quang
Minh sẽ điều chỉnh một chút đối với trí nhớ của những người từng
quen biết em. Họ sẽ tạm quên đi sự tồn tại của em trên thế gian này
cho tới khi bọn anh cảm thấy em đã thật sự bình phục để trở về cuộc
sống bình thường.
- Em… - Phong có vẻ ngập ngừng -…Em hỏi anh một chuyện nữa được
không?
- Chuyện gì? Em hỏi đi - Hy dịu dàng đáp.
- Băng phong thật ra là hình phạt thế nào vậy?
- À… - Đến lượt anh ấy bị nó làm cho khó xử
Nhật Hy biết Nam Phong hỏi như thế là vì Tây Châu. Anh biết sự an
toàn của Châu vẫn đang là nỗi ám ảnh của cô bé này. Nhưng liệu Hy
có nên nói thật với nó mọi chuyện? Vết thương của Phong chỉ mới
lành phần da, tổn thương bên trong nặng nhẹ thế nào thì có trời mới
biết được. Nhưng nếu nói dối cô bé thì thật bất công với nó
quá.
- Băng phong chính là…nhốt một người vào trong tảng băng. – Hy cố
lựa những lời lẽ nhẹ nhàng nhất – Khí lạnh từ đó sẽ từ từ xâm nhập
vào cơ thể, đóng băng dần các bộ phận.
- Lúc đó người bị phạt còn cảm giác được gì không anh?
Chậc, sao cô bé cứ toàn hỏi những câu đáng sợ thế này? Anh đã cố
tình không nhắc đến mà nó thì liên tục lôi ra.
- Điểm đáng sợ nhất của băng phong chính là ở đó – Hy thở dài, tiếp
tục cất bước – Thời gian chịu phạt càng lâu thì đau khổ càng kéo
dài. Một số cát tinh đã không thể sống dậy sau khi kết thúc thời
hạn. Một số khác phải mất hàng năm trời để bình phục.
- Họ không tự thoát ra được sao? – Đôi mắt long lanh của nó khẽ
chớp nhẹ như đang che giấu một cảm xúc nào đó - Đến hạn thì băng
mới tan được ư?
- Ừ.- Anh ấy lại gật đầu - Nhưng đối với vài cát tinh hùng mạnh thì
vẫn còn hy vọng. Họ có thể dùng ý chí của mình để phá băng. Nhưng
đó thật sự là một việc làm nguy hiểm. Em có thể chết hoặc bị di
chứng nặng nề. Những tổn thương do hoạt động sử dụng ý thức gây ra
thường tồn tại mãi. Không thể chữa trị…- Anh bất ngờ dừng lại khi
thấy cái nhíu mày của cô bé -..Chuyện gì vậy Nam Phong?
- Anh xem dùm có cái gì vướng vào chân em không. Em thấy đau quá -
Nó đưa tay chỉ xuống cổ chân mình, hai mắt ứa lệ.
Đúng là những sợi quang tuyến hồi sáng đang cắt sâu vào da thịt Nam
Phong. Từng giọt, từng giọt máu đỏ tươi cứ thế lặng lẽ rơi xuống
đất.
HỔ VỀ RỪNG
Nhật Hy khẽ chớp mắt rồi nhẹ nhàng đặt cô bé ngồi lên một mỏm đá
bên bờ suối, hai chân ngập trong làn nước mát. Vì trời tối nên
Phong không thể nhận ra mặt nước đang chuyển sang màu máu đỏ. Cô bé
thấy Nhật Hy cởi vội chiếc áo khoác đen để quàng lên người mình rồi
nhảy xuống nước, quỳ cạnh chân nó với một thái độ rất cẩn trọng.
Bàn tay anh nhẹ nhàng tháo hai chiếc giày của cô bé đặt lên bờ rồi
xoa nhẹ quanh cổ chân nó, thật dịu dàng, thật chậm.
- Có đỡ hơn tí nào không hả em?
- Dạ có - Cô bé gật đầu lia lịa - Sao mà hay quá vậy?
Nhật Hy mỉm cười chua chát rồi lại cúi xuống tiếp tục xoa bóp hai
cổ chân Nam Phong một cách thật nhẹ nhàng, từ tốn. Làm sao để giải
thích với nó nỗi đau đớn này đây? Làm sao để nói với cô bé rằng đây
chỉ là bước khởi đầu. Rằng sau này nó sẽ còn phải chịu đựng nhiều
thứ còn đáng sợ hơn thế? Tiếng cười khúc khích của Nam Phong khiến
Hy như bừng tỉnh.
- Chúng là con gì mà kì lạ vậy anh?
Đôi mắt anh ấy bỗng rực sáng khi bắt gặp những gặp sinh vật nhỏ có
hai cái càng và đôi cánh mỏng đang lởn vởn quanh cô bé. Nhanh như
cắt, Hy phóng lên mỏm đá, chụp lấy Nam Phong rồi bỏ chạy như
bay
- Chuyện gì vậy? - Nó giật mình hỏi.
- Là Bọ hút máu, chúng theo mùi máu của em tìm đến rồi.
Quả thật cô bé có thể cảm nhận thấy rất nhiều vật gì đó đang đuổi
theo phía sau. Qua bờ vai Nhật Hy, nó lờ mờ nhìn thấy những chiếc
râu, những cái càng và đôi cánh mỏng rung liên tục của chúng. Nhưng
chúng không phải là những con bọ nhỏ bé lúc đầu mà to lớn với kích
thước của một con người.
- Giữ chặt lấy anh nhé !- Nhật Hy bắt đầu tăng tốc.
Hơi thở gấp cùng nhịp tim dồn dập của anh vang lên bên tai nó rõ
mồn một. Thứ gì đó bất ngờ bay vút qua và đáp xuống chặn đường họ.
Lần đầu tiên trong đời, Nam Phong được nhìn thấy một con Bọ hút máu
thành tinh thật thụ. Chiếc râu của nó đen và dài, hai cái càng đầy
răng cưa khua vào nhau như tiếng kim loại. Thân mình xanh và cong
như lưỡi liềm với một cái đuôi nhọn. Cặp mắt lồi đen thẳm hầu như
chẳng có gì.
Đúng là những sinh vật xấu xí!
Họ đã bị bao vây, bởi không biết bao nhiêu là con bọ. Tiếng rung
cánh của chúng lớn đến nỗi có thể khiến người ta ngất xỉu vì khó
chịu. Nhật Hy đã quên mất việc Nam Phong vẫn đang là thứ có lực hút
cực mạnh đối với những sinh vật này. Máu của cô bé có mùi thơm rất
đặc biệt, nó bộc lộ tất cả bản chất vốn có của một hồng tử. Đó
chính là sức sống, là quyền năng và khả năng chữa lành thương tật.
Dòng suối đã góp phần đưa mùi hương ấy đi xa hơn và nhanh
hơn.
Trước đây, Phong ít ra vẫn sống trong môi trường có rất nhiều cát
tinh đang hoạt động. Còn bây giờ, nó lang thang trong rừng cùng với
một cát tinh chưa bình phục, xung quanh lại hoàn toàn vắng vẻ. Nếu
không có kì tích xảy ra thì họ chết chắc thật rồi!
Một sợi dây dài màu bạc bất ngờ xuất hiện, mắc vào hai thân cây
trên đầu bọn quái vật như thách thức. Nhật Hy khẽ thì thầm:
- Ở yên trên đó đợi anh nhé!
Vừa dứt lời liền đẩy nhẹ một cái. Cả người cô bé lập tức được nâng
lên, đáp xuống một cách thật nhẹ nhàng và duyên dáng trên sợi dây
màu bạc. Lũ bọ nhốn nháo muốn chụp lấy nhưng đều bị Hy dùng Vô ảnh
tiễn bắn xuyên tim, nát vụn ra từng mảnh. Điên cuồng, chúng liền
quay lại tấn công anh ấy. Khoảng cách quá gần khiến anh không thể
sử dụng cung tên của mình nữa. Những chiếc càng sáng lóa như gươm
cứ liên tục liếm sát người Hy làm Nam Phong nhiều phen hốt
hoảng.
- Anh Nhật Hy! - Cô bé thét lên khi nhận ra có một con bọ vừa phóng
lên chỗ nó và tìm cách cắt đứt sợi dây.
Mũi tên lấp lánh vừa bay ra đã cướp đi sinh mạng con vật xấu
xí.
Cùng lúc đó, một tiếng cắt "xoẹt" rất ngọt vang lên.
Tia máu bắn ra làm ướt hết tay áo.
- Ở yên đó, Nam Phong! - Anh ấy hét lên
Hai luồng sáng phát ra từ mắt Hy đang chiếu thẳng về phía cô bé tạo
nên một lớp vỏ bảo vệ óng ánh sắc màu. Những tiếng thì thầm từ đâu
vang vọng khắp đầu nó, càng lúc càng rõ rệt:
- Có phải không?
- Chắc thật rồi. Nhìn cách anh ấy giương cung kìa!
- Không thể nào…
- Xem đi, xem đi! Có thấy cú xoay người vừa rồi không?.. Trên đời
còn ai có khả năng xạ tiễn uyển chuyển và nhanh nhẹ như thế?
- Nhưng mà…
- Một mình anh ta đã giết hơn chục con quái này rồi. Phong thái đó
thật sự rất giống…
- Phải hay không thì cũng nên cứu người ta chứ!
Một con bọ vừa cắm cái càng của nó xuyên qua chân Nhật Hy, vật ngã
anh ấy xuống đất và ngoáy đi ngoáy lại vào vết thương nhiều lần.
Nước mắt Phong ràng rụa khi nó nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh
mà không làm gì được. Mới mấy tiếng trước, nó khiến Tây Châu bị
băng phong. Bây giờ lại đến Nhật Hy phải vì Phong mà bỏ mạng
ư?
Chẳng thà cô bé cứ lao xuống đó, để mặc lũ bọ muốn phanh thay xẻ
thịt nó. Lúc đó, Nhật Hy sẽ không còn vướng bận nào nữa. Một mình
anh ấy sẽ có thể thoát thân.
- Nam Phong, nếu em dám bước khỏi sợi dây ấy – Hy bất ngờ vung tay
về phía nó – Anh cũng lập tức chết cho em xem.
Lời hăm dọa không khiến Phong sợ hãi mà chỉ thêm xúc động.Được rồi,
nếu Nhật Hy đã muốn như thế…Nó sẽ đợi đến khi anh ấy chết, sau đó
nhảy xuống nộp mạng sau. Sớm hay muộn cũng có nghĩa gì đâu
chứ.
Chiếc càng thứ hai vừa định đâm thẳng vào tim đã bị Hy dùng tay
đánh gãy làm đôi. Chân còn lại anh dùng để đá văng con vật về sau
cả thước.
Cố kềm nén cơn đau, Nhật Hy gắng sức ngồi phắt dậy, giương cao cánh
cung và tiếp tục xạ tiễn. Ngón tay cứ buông rồi bắt với tốc độ
nhanh chóng mặt. Ở bất cứ vị trí và tư thế nào anh ấy cũng có bắn
một cách thật chính xác. Không mũi tên nào bay ra là dư thừa, không
chuyển động nào mà không có chủ đích. Tất cả đều như đã được tính
toán từ trước.
- Là anh ấy.- Giọng nói bàng hoàng cất lên
- Chính là anh ấy - Một giọng khác tiếp lời.
- Bắc Hải Tinh về thật rồi !!! - Cả bọn cùng reo hò phấn khởi - Bắc
Hải Tinh về thật rồi !!!
Một loạt tên từ khắp nơi bất thình lình bay tới khiến lũ bọ ngã
xuống như mưa. Nhật Hy không có thời gian để ngạc nhiên vì phải
lách người né tránh cơn loạn tiễn. Nhìn cảnh anh ấy một mình lạc
giữa làn tên bay, trong lòng Nam Phong thấy vừa lo vừa kính phục.
Trước giờ, nó vẫn không biết là anh ấy lại dũng cảm và tài giỏi như
vậy. Cô bé cứ tưởng Phùng Nhật Hy mà nó luôn tin tưởng chỉ là một
chàng trai ôn hòa, tốt bụng và có một ít khả năng khác thường mà
thôi.
Khi tất cả hành động đều chấm dứt và xung quanh Hy chỉ còn lại
những mảnh vụn chưa kịp tan biến của lũ bọ thì không khí căng thẳng
mới bắt đầu hiện rõ. Anh ấy vẫn bình tĩnh đứng đó như một pho
tượng. Đôi mắt rực rỡ tỏa sáng trong đêm đầy kì ảo.
Tiếng bước chân, tiếng lá khô xào xạc, tiếng cành cây bị giẫm gãy
bắt đầu vang lên, càng lúc càng lớn dần. Gần trăm người từ từ xuất
hiện trong bóng đêm. Họ đều mặc chung một loại trang phục, áo khoác
màu xám như tro, dài qua khỏi đầu gối. Trên tay mỗi người là một
cánh cung màu bạc.
Tất cả cùng dừng lại quanh Nhật Hy rồi bất ngờ quỳ xuống:
- Mừng thủ lĩnh đã trở về!
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
ĐỊNH MỆNH TRÁI NGANG
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học đã kết thúc. Nam Vũ nán lại
chơi bóng rổ thêm một tiếng nên sẽ về sau. Chỉ mình Đông Vân lên xe
cùng với bác ba. Lúc chạy trên đường cao tốc, thấy vắng vẻ, bác ba
liền tăng tốc để về nhà sớm hơn. Thật bất ngờ, màn sương mù không
rõ từ đâu ập đến che lấp mọi cảnh vật.
Còn chưa kịp kéo phanh thì một chiếc xe tải không rõ từ đâu xuất
hiện, lao thẳng về phía họ. Mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi điều
cuối cùng Đông Vân còn nhận thức được là đầu của chị vừa đập mạnh
vào thành xe, máu tuôn ra xối xả. Chiếc xe hơi bị hất tung về sau
mấy chục thước, nhắm thẳng hướng một xe tải thứ hai đang lao
tới.
Vừa lúc ấy thì Quang Minh bỗng từ đâu xuất hiện.
Bằng một sức mạnh phi thường, anh ấy đã kịp thời dừng hai chiếc xe
lại trước khi chúng va vào nhau, đồng thời nhẹ nhàng đặt xe của cha
con Đông Vân nằm ngay ngắn xuống đất. Nhưng rủi ro không chỉ dừng
lại ở đó khi cây cột điện gần nhất bất ngờ đổ xuống, sẵn sàng làm
chiếc xe bẹp dí.
Quang Minh nhíu mày trong tức giận rồi nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy
cây cột, mắt nhìn chăm chăm vào mái tóc bê bết máu đang ngã vào cửa
kính. Cách đó không xa, Minh chỉ kịp phát hiện ra một bóng đen với
đôi mắt đỏ ngầu vừa giận giữ lao vụt đi.
Hai người trong xe đều đang trong tình trạng hôn mê. Hơi thở của
bác Ba khá yếu ớt còn Đông Vân thì mất quá nhiều máu. Một mình Minh
không thể cùng lúc đem cả hai người đến bệnh viện được.
Lúng túng, anh liền bắn một tia sáng đỏ lên bầu trời để xin cứu
viện. Gần như ngay lập tức, hai cát tinh khác đã được cử đến. Một
người giúp Quang Minh đưa cha con Đông Vân đến bệnh viện gần nhất.
Kẻ kia ở lại điều chỉnh chút ít đối với trí nhớ của những người
đang có mặt.
Đang di chuyển thì thứ gì đó bỗng túm lấy áo họ ném ngược về sau.
Quang Minh một tay ôm lấy cơ thể bất động của Đông Vân, tay kia thì
bắt lấy cành cây rồi lộn một vòng uyển chuyển trước khi tiếp đất.
Bên cạnh anh, Minh Nhật cũng vừa đứng thẳng dậy, gương mặt đầy tức
giận:
- Thật khốn kiếp. Là kẻ nào phá tụi mình thế?
Hai hung tinh đen đúa đang đứng hiên ngang trước mặt họ, dánh bộ
đầy thách thức.
- Bọn mày đói đến thế ư? - Minh nhìn chúng bằng ánh mắt kinh
tởm.
- Tao muốn hai đứa nó phải chết… ngay-hôm-nay ! - Một đứa the thé
cất giọng.
- Vậy thì phải xem mày có đủ khả năng làm điều đó không đã. - Minh
Nhật từ tốn đặt bác ba ngồi xuống đất, xoa xoa cổ tay nói - Quang
Minh, dạy cho chúng biết thế nào là lễ độ đi!
Hai sợi dây màu bạc bất ngờ phóng ra từ bàn tay Minh, quấn chặt lấy
cổ tay của một trong hai hung tinh đang có mặt, kéo tuột nó về phía
anh ấy mà không kịp vùng vẫy. Với kĩ thuật thật điêu luyện, Minh
nhanh chóng khóa chặt hai bàn tay của nó ra sao và vô hiệu hóa xong
một kẻ địch. Nhật tốn nhiều thời gian hơn anh ấy vì con hung tinh
của anh có vẻ rất hung hăng và khá tài giỏi. Giao đấu một hồi, Nhật
cũng khóa cổ được nó và vật con ả nằm xuống đất.
- Mày đói quá rồi hóa rồ hả? Ngang nhiên dám tấn công cát tinh,
đúng là chán sống!
- Minh Nhật, cậu không định kết thúc chúng ngay bây giờ chứ? -
Quang Minh nhìn đăm đăm vào cây cung vừa xuất hiện trong tay anh ấy
- Cứu người quan trọng hơn. Cứ giao việc đó cho những người có khả
năng đi.
- Cậu im đi nào - Nhật xua tay - Tôi biết mình đang làm gì
mà.
Hồng tử vừa thoát ra khỏi người con hung tinh thứ nhất đã bắt đầu
bay loạn xạ. Minh Nhật hơi mím môi rồi từ tốn giương cung lên nhắm.
Không ngờ khi anh vừa định buông tay thì con ả hung hăng lúc nãy đã
dùng hết sức mình nhào về phía anh ấy khiến mũi tên bạy chệch
đi.
- Trời đất - Minh điên tiết khi thấy hơn mười mẩu nhỏ vừa văng ra -
Chuyện lớn thật rồi!
Bất hạnh thay, một trong mười mẩu đó lại văng ngay vào chỗ vết
thương đang chảy máu của Đông Vân
- Không không - Anh ấy vội vàng lao tới - Không thể như thế
được.
Nhưng quá muộn. Tinh thạch vừa chạm vào da đã lập tức hòa lẫn với
máu, chảy thẳng vào trong cơ thể.
- Đông Vân. ĐÔNG VÂN !!!
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? - Kim Tinh đột ngột xuất hiện
với đôi mắt sắc lạnh.
Chỉ sau vài giây quan sát, chị ấy đã nhanh chóng nhận thức được
tình hình. Ba mũi tên vừa bay ra đã làm ba trong chín mẩu tinh
thạch vỡ tung. Số còn lại thì đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy
mất.
Tức giận, Kim Tinh liền đuổi theo, quyết truy lùng và tiêu hủy cho
bằng hết.
Chị biến mất và xuất hiện chỉ trong những ánh chớp, cặp mắt sáng rỡ
như một máy ra đa dò tìm cực nhanh.
Cuối cùng, Tinh cũng phát hiện được hai mẩu tinh thạch đang bay
lượn gần đó. Chị phóng lên, mắc chân vào một cành cây rồi lộn người
giương cung nhắm.
Xong việc lại biến mất, nhanh như lúc xuất hiện.
Hai âm thanh lạ đến từ hai phía khác nhau khiến Tinh phải đột ngột
dừng lại.
Thứ gì đó đang chuyển động rất nhanh về phía chị. Còn chưa kịp phân
định là bạn hay thù thì một bàn tay đã nắm lấy vai Tinh. Chị lập
tức chụp lấy bàn tay ấy, quay phắt lại và kẹp chặt cổ hắn từ phía
sau.
- Là tôi đây, đừng manh động.
Tuy đã nhận ra đó chính là Phi Vũ nhưng Kim Tinh vẫn không chịu
buông tay:
- Cô đến đây làm gì? - Chị nói qua kẽ răng - Tại sao lại đi theo
tôi?
- Tôi đến để báo cho cô biết phía trước có rất nhiều mộ quang. Mau
trốn đi.
Từ phía xa quả thật đang vọng lại tiếng gió thổi, tiếng những hơi
thở nóng hổi đang lùng sục.
- Đây hoàn toàn là một cái bẫy. Cô phải tin tôi, Kim Tinh. - Phi Vũ
nói giọng tha thiết
Sau vài giây suy nghĩ, Tinh mới quyết định lôi theo Vũ vào bụi
rậm.
Một quầng sáng gay gắt đang tiến về phía họ, mang theo cả sức nóng
rất dữ dội. Nhiều tia sáng rọi qua tán lá khiến Kim Tinh phải vội
vàng nhắm mắt lại. Số lượng mộ quang đang có mặt quả là không ít.
Thấy tình hình quá nguy hiểm, Phi Vũ liền đứng phắt dậy và chạy vụt
về phía họ.
- Là tôi, Song Phi Vũ đây - Cô ấy hét lớn trước khi bị hàng chục
chiếc roi vàng quất tới tấp vào người.
- Ngươi làm gì ở đây? - Giọng ồ ồ đáp.
- Tôi đang theo dõi một ả cát tinh thì bị phát hiện nên phải bỏ
chạy.
- Thế bây giờ con ả đâu rồi?
- Vừa nãy thấy có nhiều mộ quang quá nên ả đã bỏ chạy về phía kia
rồi - Phi Vũ đưa tay chỉ về hướng ngược lại.
- Mau đuổi theo! - Hắn hét lên.
Cả bọn rầm rộ kéo đi thì không khí mới dần trở nên dịu xuống. Phi
Vũ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm thì đã nghe tiếng xương mình kêu
răng rắc. Kim Tinh không biết từ lúc nào đã khóa chặt hai tay cô ấy
ra sau, nói giọng đầy đe dọa:
- Nói, tại sao lại cứu tôi?
- Đừng tưởng tôi không biết cô là ai - Phi Vũ bật cười
Kim Tinh sững sờ trong giây lát rồi từ từ buông tay, ánh mắt đã có
phần dịu xuống nhưng vẫn chứa đầy ngờ vực. Phi Vũ lập tức hiểu ra
cơ hội mình mong đợi bấy lâu đã đến. Một cách bình tĩnh, cô quay
ngược ra sau để mặt đối mặt với Tinh…
DAO Ở TRONG TIM
Đông Vân cảm thấy đầu óc mình rất mơ màng, vết thương sau đầu thì
chốc chốc lại nhói lên từng cơn thật khủng khiếp. Lúc mở mắt ra,
chị thấy mình đang nằm trong một căn phòng sơn trắng. Trên đầu là
chiếc quạt trần đang xoay nhẹ và phát ra những tiếng ro ro đều
đặn.
Vân khẽ chớp mắt để thị lực được khá hơn nhưng vô ích. Mọi thứ vẫn
mờ mờ ảo ảo như trong giấc mơ. Một bàn tay thô ráp vừa luồn vào tóc
chị. Sau đó là giọng nói của Quang Minh chợt vang lên, thật gần
gũi:
- Bạn còn đau không?
- Đầu của tôi… - Vân thì thào -…đầu của tôi đau quá.
- Cố gắng lên - Anh ấy liền nắm chặt lấy bàn tay chị - Không còn
lâu nữa đâu.
- Ba mình đâu rồi?
- Thầy không sao. Chỉ bị thương nhẹ thôi. Bạn yên tâm nằm đây nghỉ
ngơi đi.
Đông Vân nghe vậy thì gật gật rồi ngã đầu sang một bên, đôi mắt
khép lại trong sự mệt mỏi.
- Mẩu tinh thạch quá lớn.- Kim Tinh bất ngờ hiện ra với hai bàn tay
đút trong túi - Phải mất ít ngày nữa thì nó mới thích nghi với cơ
thể cô ấy được.
- Tôi thấy lo quá!-Quang Minh nhẹ nhàng đặt lên tay Vân một nụ
hôn-Đông Vân chỉ là một cô gái yếu ớt.
- Điều quan trọng nhất trong lúc này là cần phải có một người
thường xuyên theo dõi diễn biến tình trạng của cô ấy.
- Liệu Đông Vân có chết không? - Anh ấy bỗng ngước nhìn chị với vẻ
mặt đầy đau đớn.
- Tôi không biết - Kim Tinh chép miệng cay đắng.
Trong đầu chị lúc này chẳng còn gì khác ngoài hai chữ "Nam Phong"
Câu hỏi ấy cũng từng giày vò Tinh không biết bao nhiêu đêm liền.
Nhưng đến nay, đáp án vẫn là một điều bí mật.
Theo các bậc tiền bối, hồng tử vốn không thể tồn tại lâu ngoài môi
trường, đặc biệt là dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng trước giờ chúng
vẫn thường được sinh vật khác nuốt vào trước khi bị phá hủy. Bởi
vậy, tuổi thọ thật sự của một hồng tử ngoài không khí là bao lâu
thì khó ai nói chắc được.
Hơn nữa, Nam Phong và Đông Vân lại không hoàn toàn giống với những
vật thể ấy. Việc suy đoán khoảng thời gian tồn tại của hai cô gái
này thật sự là một thách thức. Tinh không muốn phải tiếp tục ngồi
chờ cái ngày sự sống rời bỏ họ. Chị không muốn để họ chết!
- Có phải Phi Vũ là người đã báo cho cậu biết Đông Vân đang gặp
nguy hiểm?
- Làm sao cô biết?
- Cô ấy cũng vừa cứu mạng tôi - Kim Tinh thì thầm - Quang Minh, cậu
tuyệt đối không được nói cho ai biết chuyện này.
- Tại sao?
- Vì chúng ta sắp có một kế hoạch.
Phi Vũ vốn xuất thân là một con đom đóm cảm xúc. Do sự sơ ý của một
cát tinh trong lúc tiêu hủy hồng tử, cô ấy đã nuốt phải mảnh vỡ của
nó và biến thành hung tinh một cách bất đắc dĩ. Phi Vũ luôn căm
ghét sức mạnh mình đang sở hữu. Cô ấy không thích sự giết chóc. Vì
vậy, Phi Vũ luôn tìm cách tránh xa con người.
Đối tượng của cô luôn là những kẻ đáng phải chết. Phi Vũ muốn giúp
cát tinh nhưng đồng thời cũng không thể phản bội lại đồng loại của
mình. Yêu cầu duy nhất của cô ấy là hy vọng các cát tinh có thể tha
mạng cho những hung tinh như cô ấy, đều không muốn làm hại con
người…
- Chỉ hai chúng ta liệu có quá ít?
- Tôi sẽ cố gắng tìm thêm vài thành viên nữa. Chuyện này càng ít
người biết càng dễ tiến hành. Cậu sẽ giúp tôi chứ?
Quang Minh bỗng nhìn Kim Tinh thật lâu, ánh mắt như trở nên trong
suốt.
- Đến bây giờ tôi mới biết cô tài giỏi như vậy đấy… Mà này, sao gần
đây ăn mặc giống con trai thế hả?
Chị ấy hơi nhướn mày nhìn anh rồi như chợt hiểu ra liền quay mặt
đi, lẩm bẩm:
- Thay đổi phong cách thôi.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhiều người có đến thăm nhưng Đông Vân
vẫn chưa tỉnh lại. Nam Vũ ba chân bốn cẳng chạy vào, ngồi đó được
một lúc thì phải về nhà nghỉ ngơi, ăn uống. Chỉ có Quang Minh là
chưa từng rời chiếc giường nửa bước.
Anh ấy ngồi đó với sự lo lắng và chờ đợi. Lắng nghe từng nhịp thở
và quan sát từng cử động của chị. May cho Quang Minh là lúc đó
Nguyên Khánh đang bận phải xử lý nhiều chuyện nên không có thời
gian nhận ra mình có một thủ hạ "không chịu hoạt động".
Đông Vân thức dậy giữa đêm vì những đám mây hồng không hiểu vì sao
cứ lảng vảng trong đầu chị. Lúc Vân mở mắt nhìn quanh thì thấy mọi
thứ đã trở nên rõ ràng hơn trước dù vẫn còn phảng phất chút ánh
hồng kì lạ. Chị bàng hoàng nhớ lại những việc đã xảy ra: vụ tai
nạn, chiếc xe hơi, vết thương, máu và cả sự đau đớn…
- Nam Vũ có đến đây không?
- Có nhưng cậu ta vừa đi về rồi. - Quang Minh nhẹ nhàng đáp.
- Thế còn…?
- Còn ai? - Thần kinh anh ấy bắt đầu căng thẳng.
Lẽ nào mẩu tinh thạch lại có tác dụng với chị nhanh như vậy. Lẽ nào
chưa hết một ngày mà Đông Vân đã nhớ ra sự tồn tại của Nam Phong
rồi sao? Quang Minh im lặng nhìn chị trong khi Vân thì đang nhíu
mày nghĩ ngợi. Cảm giác cứ y như rằng trí nhớ của mình đã bị ai đó
đánh cắp mất một mảng.
Vừa nãy Vân đã định hỏi điều gì? Trong nhà ngoài ba và Nam Vũ thì
còn có người nào sẽ đến thăm chị nữa ta? Đông Vân cứ suy nghĩ và
suy nghĩ mãi nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời.
- Nhớ không ra thì để sau rồi hỏi cũng được mà - Anh ấy ân cần đưa
tay vuốt tóc chị - Bạn cố ngủ thêm một tí nữa đi.
- Ba mình thế nào?
- Thầy vẫn ổn. Chiều nay mình đã nói với bạn rồi…
- Thật sao? Vậy… Nam Vũ có đến đây không?
- Có nhưng giờ đã về nhà…- Quang Minh trả lời trong cay đắng - Bạn
chỉ vừa hỏi mình câu ấy cách đây ít phút thôi…Không nhớ
sao..?
- Thế ư? Còn ba… - Đông Vân vẫn chưa kịp nói hết câu thì Quang Minh
đã đưa tay ngăn lại
Chị mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt vô tư một cách kì lạ. Không thể nào
hiểu được chuyện gì đang xảy ra đằng sau ánh mắt ấy. Chỉ biết sau
đó Vân gật đầu rồi cuộn mình trong chăn như một đứa trẻ.
- Ba của mình có sao không? - Chị thì thào trong khi đôi mắt đã
khép lại.
- Thầy rất khỏe - Minh đáp.
- Nam Vũ có đến đây không?
- Có, nhưng cậu ta về rồi - Anh ấy khẽ khàng.
- Còn…
QUÁ KHỨ ĐỚN ĐAU
Cánh cửa vừa mở ra đã khiến Nhật Hy cảm thấy choáng váng.
Cả căn phòng đầy những mạng nhện óng ánh sắc màu và các dòng chữ
vàng rực đang nhấp nháy. Anh ấy di chuyển hết sức cẩn thận để không
làm hư hại bất cứ thứ gì rồi nhẹ nhàng đặt Nam Phong nằm xuống
chiếc giường nhỏ quen thuộc.
Có lẽ vẫn còn mệt nên nãy giờ cô bé không hề thức giấc. Cũng thật
may vì hai sợi quang tuyến đáng ghét kia đã thôi hành hạ nó. Sau
khi sắp xếp đâu đó ổn thỏa, Hy mới bắt đầu quan sát những thứ đang
tồn tại trong căn phòng.
Một chàng trai dáng người mảnh khảnh vừa bước vào. Anh ta có nước
da trắng như tuyết và một mái tóc bồng bềnh như mây trời. Bước chậm
rãi đến bên Nhật Hy, anh ấy từ tốn chỉ tay vào những chiếc mạng
nhện và giải thích:
- Chúng được làm nên từ các sợi tơ kỉ niệm. Mỗi con nhện khi ra đời
sẽ dùng tơ của mình để dệt nên tấm lưới ghi lại hình ảnh mà chúng
thấy yêu thích nhất. Sau khi lũ nhện chết, những tấm mạng ấy vẫn
tồn tại, thách thức thời gian…
Bài thuyết minh về lũ nhện này sao lại quen thuộc đến lạ. Hy có cảm
giác như mình đã biết tới chúng từ trước nhưng hỏi từ đâu ra
thì…chịu. Có khi nào do anh đọc quá nhiều sách?
Tập trung quan sát tấm mạng gần nhất, Hy giật mình nhận ra trong đó
quả thật có thứ đang chuyển động
Anh thấy chính mình đang chống hai tay lên bàn, trong lòng là một
cô bé nửa lạ nửa quen đang cặm cụi bên những phép toán. Hương thơm
từ mái tóc nó bay vào mũi Hy ngào ngạt. Nỗi kháo khát được chạm vào
cô bé, được ôm lấy nó không biết từ lúc nào đã bùng lên thật mãnh
liệt.
- Hãy ở lại bên anh …Chúng ta sẽ không bao giờ phải rời xa
nhau…không bao giờ…
Tại sao mọi thứ lại có thể chân thật đến vậy? Hy thậm chí còn tưởng
bản thân mình đang nhắc lại từng lời lẽ hết sức tình cảm này.
- Cứ bình tĩnh - Chàng trai lúc nãy chợt nắm lấy vai anh, khuyên
nhủ - Vẫn còn rất nhiều thứ bị cậu lãng quên ở đây.
Khung cảnh thứ hai xuất hiện là một buổi tối đầy sao. Trên chiếc
giường xa lạ, Nhật Hy đang ôm cô bé lúc nãy trong tay. Anh vuốt mái
tóc nó một cách thật nhẹ nhàng và âu yếm. Bên cạnh cảm giác bình
yên, hạnh phúc là sự bất lực và vô vọng của một tình yêu bế
tắc
- Anh sẽ luôn ở đây…mãi mãi bên cạnh em…hãy ngủ đi và đừng lo lắng
gì nữa nhé!
- Trời ơi! - Anh ấy vội lấy tay xoa trán, người hơi ngã vào chàng
trai bên cạnh.
Cô bé trong tấm mạng nhện thứ ba dường như đã lớn hơn trước. Nhật
Hy bàng hoàng khi nhận ra nó giống Nam Phong như hai giọt nước. Cô
bé đang ngồi nghĩ ngợi điều gì đó trên chiếc ghế đệm. Gương mặt nó
thật đáng yêu. Đôi mắt trong veo và sáng long lanh dưới ánh nắng.
Cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên như sắp mỉm cười. Nhật Hy thậm chí
có thể cảm nhận được tình cảm của mình lúc ấy. Cảm giác khao khát
được vuốt ve gương mặt nó đang đốt cháy trái tim anh.
Nam Phong bất ngờ ngã đầu ra sau và ngước nhìn lên trần nhà. Sự vui
vẻ lúc đầu biến mất. Thay vào đó là dáng vẻ mệt mỏi kì lạ. Nhật Hy
liền bước đến, đầu tựa lên trán cô bé, mắt nhìn thẳng vào mắt đôi
mắt trong veo không hề phản chiếu hình ảnh anh của nó:
- Em đang nghĩ gì thế?...Nếu mai này biết được anh nhìn em như vầy
thì em sẽ phản ứng thế nào?
- Những chuyện này xảy ra ở đâu?
- Một ít thì tại đây. Số còn lại ở nhà ngoại của cô bé.
- Tại sao anh lại biết nhiều chuyện về tôi như thế?
- Vì trước đây…cậu là bạn thân của mình.- Giọng chàng trai đầy xúc
động-…Rồi cậu đột nhiên biến mất…không nhắn nhủ, không một lời từ
biệt…
Nhật Hy ngẩn người nhìn chàng trai trẻ tuổi. Đôi mắt cậu ta quả
thật rất thân quen và gần gũi. Nhưng đó là ai, tại sao hai người
lại quen nhau thì anh ấy không tài nào nhớ được.
- Tên của anh là…? - Hy tỏ ra bất lực.
- Như Hà - Chàng trai buồn bã quay đi.
- Như Hà?
Hai tiếng ấy vừa vang lên đã khiến bão tố từ đâu nổi dậy, bới tung
mọi kí ức trong anh. "tên cậu thật là giống con gái","này này, cậu
vừa phải thôi nhé!", "Như Hà là Nhà Hư đúng không, hahaha", "Tên
khốn kiếp, mau đứng lại"… "chuyện này căn bản không thể xảy ra, cậu
định ngoan cố đến bao giờ chứ?",…"này gã kia, đi đứng bộ không biết
nhìn hả?",…"mình thấy lo quá!","cậu lo gì?","mình sợ cậu sẽ gặp
nguy hiểm"…
- Như Hà…Như Hà… - Nhật Hy đổ gục xuống sàn với bàn tay vò đầu một
cách khổ sở.
- Cậu cho rằng cứ lặp đi lặp lại tên mình như thế thì sẽ nhớ ra
sao? - Chàng trai vẫn quay mặt về phía cửa sổ.
- Cứu mình với. - Anh ấy rên rỉ -… Đầu mình sắp nổ tung lên
rồi…
Rồi Nhật Hy ngất đi, chìm ngập trong những kí ức lạ lẫm. Chúng như
cơn nước lũ, mang đến rất nhiều nhưng một khi đã bỏ đi thì mang
theo tất cả.
Đứa bé ngồi trên bậc thềm với đôi mắt ướt đẫm. Chân nó bị thương
còn trên mặt thì có không ít vết trầy xước. "Đừng khóc nữa, lỗi là
tại anh…Tất cả đều do anh không bảo vệ em thật tốt…", "không hay
rồi, bố mẹ con bé vừa gặp tai nạn. Bắc Hải Tinh, cậu mau trở về
đi","anh đã ở đâu?..khi đó anh đã ở đâu chứ?..em ghét anh,ghét anh,
hic..."
- Nam Phong - Anh ấy thở khó nhọc
Hình ảnh nó cùng anh trai lăn lộn, gào khóc trước chiếc xe bốc
cháy; tiếng nức nở trong đám tang ông bà, những giọt nước mắt khi
phải rời bỏ căn nhà của ba mẹ…đang bóp nghẹt trái tim Hy. "Giữ chặt
lấy anh nhé!", "anh là ai?","niềm tin của em",…"cậu vẫn chưa hiểu
sao, hai người vốn dĩ thuộc về hai thế giới hoàn nhau khác
nhau"…"anh…anh cũng không ngờ em lại cắn răng chịu đựng một cách
can trường như vậy…","Vì em tin anh sẽ không bao giờ muốn làm em bị
tổn thương đâu",… "em còn tin vào ngôi sao may mắn của mình nữa
không?","Em…em cũng không biết nữa"…
Câu nói chính là nhát dao chí tử, đánh bật Hy khỏi bầu trời.
Quá khứ cứ theo đó mà ùa về như giông bão.
Tình yêu trước đây đã trở lại, vẫn da diết và thiết tha như ngày
nào.
Nỗi đau cũ tiếp tục tra tấn sau nhiều tháng liền ngủ quên…
Nhật Hy đẩy nhẹ cửa rồi bước vào phòng.
Đêm nay, trời có rất nhiều sao.
Ánh trăng rọi vào phòng qua ô cửa nhỏ đầy mơ mộng. Những bức mạng
và dòng chữ ghi lại kỉ niệm cũng như tâm tư của anh trong phòng đều
đã được dọn sạch. Nhật Hy không muốn để Nam Phong nhìn thấy
chúng.
Trước đây nó là một con người nên không nhận ra trong phòng vốn tồn
tại rất nhiều thứ không nên có. Còn bây giờ, Phong đã trở thành một
hồng tử, những gì lọt vào mắt Hy cũng hoàn toàn có thể lọt vào mắt
nó.Cô bé phải đối mặt với bấy nhiêu chuyện là đủ rồi. Anh không
muốn gây thêm cho Phong một gánh nặng nào nữa.
Trên chiếc giường nhỏ, Nam Phong vẫn mê man chưa tỉnh lại. Gương
mặt nó thật dịu hiền với mái tóc dài xõa trên gối đen óng. Làn da
trắng hồng không biết từ lúc nào đã chuyển thành xanh xao, nhợt
nhạt. Mi mắt thì thâm quần vì nhiều đêm liền mất ngủ.
Hy bần thần nhìn cô bé mất một lúc lâu mới chậm rãi bước về phía
giường. Anh cúi xuống rồi nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn.
Giọt nước mắt lấp lánh lặng lẽ rơi xuống khi đôi môi khẽ thì thầm
ba tiếng:
- Xin lỗi em…
Nam Phong vẫn nằm đó, im lặng trong giấc ngủ mà chẳng hề hay biết.
Ngay cả khi Nhật Hy nhẹ vuốt tóc và nắm lấy bàn tay gầy guộc của
nó, cô bé cũng không cảm nhận được. Trong bóng tối, hồng tử của
Nhật Hy và mẩu tinh thạch trong người Nam Phong lại cùng phát ra
thứ ánh sáng màu hồng êm dịu. Cô bé hơi trở mình rồi bất ngờ ú ớ
trong cơn mơ:
- Tây Châu…Em xin lỗi…
Nước mắt nó bật ra thành dòng rồi lăn nhanh xuống gò má. Hàng lông
mày nhíu lại trong nỗi giày vò và cảm giác tội lỗi. Phong nào biết
ngay cạnh nó lúc này đang có một người còn đau đớn và tê tái hơn
thế. Ngôi sao trên cổ cô bé chợt tỏa sáng lung linh báo hiệu sự
viếng thăm của một đốm sáng từ cửa sổ bay vào.