Không chỉ vắng mặt trong hai ngày thi cuối mà buổi cắm trại Phi Vũ
cũng không xuất hiện. Lúc cả lớp lo lắng chuẩn bị đi thăm thì cô ấy
lại "tái xuất” với tình trạng hoàn toàn khỏe mạnh và lành lặn. Vẫn
khó tính và xa lánh mọi người như từ trước tới giờ. Nhưng không
hiểu sao Nam Vũ lại không còn thấy khó chịu vì cô gái này nữa. Anh
bắt đầu cho rằng Phi Vũ thật tội nghiệp vì chẳng tìm ra ai có thể
nói chuyện.
Nếu chị Vân chọn cách im lặng chấp nhận thì cô ấy lại quyết tâm xa
lánh cuộc sống nhiều ngang trái này. Đội tuyển tham gia kì thi học
sinh giỏi quốc gia đã cố định. Nam Vũ vẫn còn nhớ như in cảm giác
tức giận của mình khi nhìn thấy con nhỏ từng đoạt giải ba quốc gia
môn Văn hấp tấp lật cả đống sách phê bình và lí luận giấu trong hộc
bàn lúc làm tập làm văn trên lớp. Nó không phải là đứa ngu dốt
nhưng lại kém tự tin và lười suy nghĩ. Nếu không phải do hoàn cảnh
bắt buộc, nhiều đứa trong lớp này sẵn sàng bỏ qua cái tài của mình
để lựa chọn cách nào vừa đơn giản lại vừa khỏe cho tụi nó nhất.
Chúng nó liệu có xứng đáng được người ta ngưỡng mộ và ngợi
ca?
Thầy cô không biết lại cứ nhìn vào điểm số và những lời ngon ngọt
của mấy đứa học trò mà đánh giá chúng thật đáng yêu, thật giỏi
giang. Nam Vũ nghĩ tốt nhất là đừng để họ thức tỉnh vẫn hơn. Nếu
không, e có nhiều người lên tăng song mà chết. Nhiều đứa hở ra là
xuống nhà thầy cô nhờ tư vấn, mượn sách vở đọc thêm, ca ngợi và bày
tỏ lòng biết ơn đủ thứ. Chúng chợt trở thành những con người chữ
nghĩa đầy bụng, văn chương lai láng đến kinh ngạc.
Vậy mà Ngày Nhà giáo vừa đến, nhân tài trong lớp đã rụng rào rào
như lá mùa thu. Cả lớp đùn đẩy không đứa nào chịu viết cho cô thầy
một tấm thiệp. Cuối cùng vẫn là những người thường ngày ít nói nhận
lãnh công việc ấy. Đã thế thì thôi, đợi người ta nắn nót viết ra
những lời tâm sự chân thành xong lại chê bai này nọ khiến Vũ giận
đến đỏ mặt. Riết rồi chẳng còn đứa nào dám rớ tới những thứ rất
thiêng liêng đó nữa.
Vũ hiểu được cảm giác của cô bạn về cuộc đời phù du đầy giả dối
này. Thậm chí anh đã từng tâm niệm với mình:"Chớ bảo cuộc sống còn
nhiều bất công mà hãy nói công bằng từ lâu đã không còn tồn tại" Có
phải anh đã quá bi quan? Vũ cũng không biết. Nhưng chí ít, anh vẫn
chưa đến nỗi tự cô lập mình như Phi Vũ. Trừ những lúc thi cử hay lễ
lạc, còn lại thì cái lớp này cũng có những giây phút vui vẻ. Đó là
khi mọi người đều hạ cái tôi và lợi ích cá nhân của mình xuống. Đó
là lúc chúng không còn bị áp lực của điểm số và thi cử.
Nhưng một đời học sinh, có mấy lần được sung sướng như thế?
Vũ còn nhớ cách đây không lâu, Nam Phong đã trở về sau buổi học
thêm với đôi mắt đỏ hoe. Ông thầy dạy Toán mà cô bé vẫn yêu quý và
ngưỡng mộ đã thảy tấm thiệp vào hộc bàn và xua tay đuổi nó về trong
ngày 20/11. Con bé vẫn giữ thói quen tặng thiệp cho những thầy cô
mà nó thật lòng biết ơn hay kính trọng cho dù họ chỉ dạy ở lớp học
thêm. Vũ không biết người thầy ấy mong chờ điều gì sau ánh mắt ngây
thơ của em? Nghe nó kể mà anh cứ tưởng đó là chuyện chỉ xảy ra trên
màn ảnh. Giá như thầy biết được mình đã làm tổn thương tình cảm Nam
Phong như thế nào.
Hành động của người giáo viên ấy đã hình thành trong lòng cô bé một
nỗi sợ hết sức quái dị: "Em sợ thầy cô không chịu lấy" Đúng là câu
nói làm Vũ cười ra nước mắt. Nhưng nó lạc quan hơn anh tưởng. Nam
Phong không vì cú sốc đó mà từ bỏ ước mơ trở thành cô giáo của
mình. Cách lí giải của nó đơn giản mà lại rất dễ thương: "Em làm cô
giáo để có thêm một người thích nhận thiệp" Mọi người vẫn nói Vũ là
kẻ lạc quan vui vẻ. Nhưng ít ai hiểu rằng càng lạc quan người ta
càng đang cố quên đi một nỗi buồn nào đó.
Với nỗi lòng như vậy, anh nghĩ Phi Vũ có lẽ là người duy nhất có
thể đồng cảm với mình. Nhưng làm sao mới trò chuyện được với cô ấy
khi mà mỗi lần nhìn thấy anh, Phi Vũ lại luôn tìm cách tránh
xa?
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hai ngày nghỉ học liên tiếp của Nhật Hy và sự vắng mặt của Quang
Minh là ngòi nổ đưa đến quyết định viếng thăm kí túc xá của Đông
Vân.
Đứng tần ngần trước căn phòng F8 một lúc lâu, chị mới có can đảm
giơ tay gõ cửa.
- Cứ tự nhiên - Giọng của Quang Minh từ trong vang lên.
Vân đẩy thử thì thấy cửa không khóa. Đây là lần đầu chị đến phòng
của họ. Cảm giác tò mò về nơi anh ấy vẫn sinh hoạt và học tập thu
hút Vân nhiều lắm. Và những gì chị trông thấy thật ngoài sức tưởng
tượng. Trên bức tường hướng ra cửa là một tấm bản đồ tỉnh Đồng Nai
với đủ các kiểu kí hiệu và màu sắc. Cứ như thể người trong phòng
đang đánh dấu địa bàn hoạt động hay cách bày binh bố trận. Hai
chồng báo chất cao ngất trong góc. Vài tờ còn để mở trên bàn, để lộ
những dấu khoanh tròn, gạch đỏ to tướng. Ngoại trừ hai thứ đó, còn
lại đều gọn gàng, sạch sẽ. Quang Minh đang ngồi trên chiếc giường
tầng, mò mẫm băng một vết thương trên trán:
- Ủa, là Đông Vân à?
- Nhật Hy đâu rồi? - Chị vừa hỏi vừa trèo lên chỗ Minh - Trong giấy
xin phép ghi bạn ấy bị bệnh mà.
- À. thật ra thì....Cậu ta về quê rồi.- Anh chàng nổ như pháo - Sợ
thầy quản sinh làm khó dễ nên ghi hai chữ bị bệnh vào đó...
- Vậy mà mình còn lo lắng - Đông Vân thở phào nhẹ nhỏm - Mà bạn làm
gì để bị thương nữa thế?
- Ha Ha ....Mình tập bóng rổ nên bị....TTTTTÉÉÉÉÉÉÉ....Đúng rồi, bị
té đó...
- Bị té thôi mà bạn la làng như phát hiện chân lý gì ghê gớm
lắm.
Cái giường khẽ cọt kẹt trước sức nặng của hai người. Một lần nữa,
Đông Vân lại giúp Minh bôi thuốc.
- Chắc là té trúng cục đá hả? - Gương mặt chị hơi nhăn lại vì vết
thương khá sâu - Mà phải là cục đá to và nhọn nữa.
- Ờ...Hì Hì - Anh gãi đầu nhìn Vân - Bạn biết không, mình thích bạn
cứ nhìn mình thế này.
- Thế này là thế nào? - Vân dừng lại, nheo mắt hỏi.
- Biến đi cho tui nhờ? - Minh bỗng gắt lên, hai má đỏ bừng như đang
xấu hổ.
- Cái gì? - Giọng Vân cất lên cao vút.
Lũ đom đóm lại gây rắc rối cho anh rồi. Mỗi lần Minh gặp Vân là tụi
nó lại viết ra bao nhiêu là chữ kì cục. Toàn những điều anh chưa
bao giờ nghĩ tới. Ai chẳng biết trước giờ trong lòng bạn ấy chỉ có
mình Nhật Hy. Quang Minh không thể và không bao giờ có gì với Đông
Vân được. Bạn bè ai lại làm những chuyện trời đất không thể tha thứ
đó. Nhưng không hiểu sao cứ đứng trước mặt Vân là Minh lại thấy nói
dối sao mà khó khăn đến thế. Suy cho cùng cũng vì anh không nỡ lừa
dối chị, dù là chuyện nhỏ nhất.
- Thôi bỏ đi - Chị lắc đầu - Ngoài vết thương trên đầu, bạn còn đau
chỗ nào khác không?
- Không không. Mình hoàn toàn khỏe rồi.
- Khỏe sao sáng nay nghỉ học?
- Ờ...Ờ...
Vân biết anh cố tình nói như thế để mình yên lòng. Chắc chắn nỗi
đau mà Minh đang gánh chịu không thể nhìn thấy qua bề ngoài được.
Cú đá của Hùng Anh có thể làm vỡ lồng ngực, giập phổi anh ấy cũng
nên. Trên đời sao lại có người mạnh khỏe như thế? Trước nay, Đông
Vân chưa từng thấy Quang Minh yếu ớt trong mắt mình như lúc này.
Đối với mọi người, anh ấy luôn là chàng trai hoạt bát, năng động và
được nhiều cô gái vây quanh. Vậy mà nay, Minh ốm nằm chòng queo một
mình trong phòng, không ai chăm sóc thế này.
- Bạn đã ăn gì chưa?
- Mình muốn uống nước mà hết mất rồi - Minh giơ chai nhựa trống
không trước mặt Vân
- Đưa đây. - Chị cầm lấy rồi leo xuống đất.
Mới hôm qua tới nay, đau nặng thế thì chơi bóng rổ gì được. Đến nói
xạo cũng không biết cách mà sao quyến rũ được nhiều cô gái thế. Chị
nghĩ vậy mà đang rót nước từ bình thủy vào chai cũng phì cười. Nếu
không phải bị té thì ai hay cái gì đã làm anh ấy chảy máu? Đông Vân
vừa nghĩ ngợi vừa cầm chai nước leo trở lên. Cây đinh nhô ra ở
thành giường như chiếc chìa khóa mở toang cánh cửa.
- Không ai giúp bạn hết à? - Chị hỏi bằng giọng thương cảm
- Trước đây có Nhật Hy. Tối hôm qua thì thêm Tây Châu và vài người
nữa nhưng bây giờ họ bận cả rồi. Không trách được.
Câu nói cùng thái độ sợ hãi của anh tự nhiên lại khiến chị thấy vui
đến lạ.
Vừa lúc đó thì Hùng Anh đến.
Vân giật nảy mình vì khiếp sợ. Nhưng Quang Minh đã đặt một tay lên
vai chị, thì thầm: "Không sao đâu" Thì ra anh ấy đến để xin lỗi. Vẻ
mặt Anh đã trở nên ôn hòa và mang chút hổ thẹn. Thật khó để tin
chàng thư sinh lịch lãm này lại chính là kẻ dùng một đá khiến Quang
Minh không ngồi dậy nổi. Hùng Anh cũng xin lỗi Đông Vân vì đã dùng
những lời lẽ thô lỗ đối với chị nhưng lại chẳng buồn giải thích lí
do.
Minh vừa nghe xong đã cười xòa, trong lòng không vướng chút giận
hờn hay oán trách. Đừng nói là ghét chấp nhặt. Cả chuyện lớn như
cái nhà, anh ấy cũng có thể dễ dàng bỏ qua hết. Vân biết Minh không
giống như một số người, ngoài mặt thường nói cười vui vẻ nhưng bên
trong lại rất hay để bụng. Một khi anh đã nói tha thứ thì đồng
nghĩa với việc sẽ quên chuyện đó một cách triệt để, mãi mãi không
bao giờ nhắc lại. Cuộc sống như vậy phải chăng rất dễ chịu?
QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHĂN (P1)
Nhật Hy vẫn nằm trên giường trong tư thế quen thuộc. Anh ngẩng đầu
khỏi trang sách để mìm cười với Nam Phong khi thấy cô bé đẩy cửa
bước vào. Vừa để chiếc giỏ lên bàn, nó đã sà xuống cạnh giường để
kể cho Hy nghe về sự xuất hiện của nhân vật tên Bùi Nguyên Khánh.
Sự lo lắng theo vào cả giọng nói của Phong khiến tiếng cô bé trở
nên run run một cách kì lạ. Nhật Hy nhận ra điều đó nhưng vẫn giữ
im lặng để nghe nó kể hết.
Trước đây, Tây Châu đã từng nhắc đến con người này. Anh ấy ví tên
Bùi Nguyên Khánh như loài chuột túi Mỹ Opossum độc ác. Chúng là
những con vật không thể thuần dưỡng vì quá hung hãn. Một con
Opossum sẵn sàng ăn thịt cả mẹ nó nếu có dịp.
Cách nói chuyện của Tây Châu xưa nay vẫn luôn rõ ràng và dễ hiểu
như thế. Mặc dù đang nắm giữ một kho kiến thức khiến nhiều người
phải ngưỡng mộ, anh ấy cũng không bao giờ tỏ ra khoe khoang, tự mãn
hay trước mặt người khác. Nhật Hy vẫn còn nhớ rõ những câu chuyện
được anh dùng như một bằng chứng về sự tàn ác của loài động vật
này.
Năm 1987, trong một trang trại nuôi thú ở Paris, người ta được
chứng kiến bầy con non Opossum đã ngừng ** để ăn phần bụng của mẹ
nó. Giống như Dơi quỷ, loài thú này có những hormone nội tiết có
tác dụng ức chế sự đau đớn. Khi con vật nhận ra rằng mình là nạn
nhân thì đã quá muộn. Bình thường, Opossum tránh nhìn thẳng vào
đồng loại vì chỉ cần ánh mắt giao nhau là đủ nảy sinh ra sự cắn xé.
Thật dễ hiểu vì sao Nguyên Khánh lại khiến Nam Phong khiếp sợ mặc
dù cậu ta chưa làm gì cô bé cả. Nhưng tại sao một con người như vậy
lại được cử đến thay thế vị trí của Tây Châu?
Thái Thượng Tinh không bao giờ làm những việc vô ích. Dù chưa bao
giờ gặp mặt nhưng Hy vẫn có tình cảm khá đặc biệt với nhân vật được
gọi là thầy của Tây Châu này. Cùng là đệ tử của mình, lẽ nào ông
lại không hiểu rõ tính cách của mỗi đứa? Đằng sau mọi việc chắc
chắn còn có một lý do khác. Nếu lão tiền bối ấy đã quyết như thế
thì có lẽ cũng nên thử một lần xem sao. Có điều, tương lai phải gặp
nhiều sóng gió sẽ là việc khó tránh khỏi.
Tính đến hôm nay, vết thương của Nhật Hy mười phần đã bình phục
chín. Cùng lắm là sáng mai anh sẽ có thể rời khỏi đây. Hai ngày ở
nhà Nam Phong đã đủ để Hy ngâm cứu hết tủ sách hơn trăm cuốn của
nó. Thức ăn tinh thần của anh ấy rất phong phú và đa dạng. Sách gì
Hy cũng có thể đọc và thường chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ. Lúc
đọc anh rất tập trung, không phải kiểu qua loa lấy lệ như một số
người. Nhật Hy còn nói nhờ Nam Phong anh ấy mới có thể tỉnh táo
ngồi đọc báo lúc tám giờ sáng, tiết kiệm được rất nhiều thời
gian.
Ở gần cô bé, Hy cảm thấy rất thoải mái. Nó không bao giờ thắc mắc
hay tìm hiểu nhiều. Lúc nào cũng trả lời anh bằng một giọng nhỏ nhẹ
đến êm ái. Tuy chung một phòng nhưng hai người lại có không gian
riêng và ít khi nào làm phiền đối phương. Hai ngày trôi qua là
khoảng thời gian anh ngủ ít nhất dù cơ thể chẳng được khỏe
mạnh.
Buổi tối vẫn là Nam Phong đi ngủ trước còn Nhật Hy thì đọc sách tới
tận ba giờ sáng. Anh ấy uống nước nhiều kinh khủng. Trong một ngày
có thể lên đến mười chai một lít rưỡi. Người bình thường mà thế có
khi phải nhập viện cũng nên. Nhưng hình như càng uống thì anh lại
càng khỏe hơn trước. Ngoài mấy cái bánh và vài loại trái cây Nam
Phong lén mang lên thì không ăn thêm bất cứ thứ gì khác.
Khoảng mười một giờ tối hôm đó, Nhật Hy vừa đọc xong một cuốn sách
định cất lên kệ để lấy cuốn khác thì một vật màu đen bỗng từ đâu
rơi xuống. Nhờ vào ánh sáng phát ra từ trên người, anh nhận ra đó
chính là cuốn sổ Nam Phong vẫn thường mang theo bên mình. Trang đầu
tiên tự động lật ra trước mắt Hy như số mệnh. Anh cầm cuốn sổ lên
và thấy mình như bị dán chặt vào đó.
Tại sao lại có hình của Nhật Hy trong này? Dòng chữ nhỏ được ghi
bên dưới càng khiến anh bất ngờ hơn
- 23/7/2003... Mình đã gặp con bé từ sáu năm trước ư? Sao trong đầu
chẳng để lại chút ấn tượng nào cả?
Bức tranh tiếp theo là cảnh một chiếc xe hơi bốc cháy. Ngọn lửa rất
to, ngấu nghiến chiếc xe đầy hung bạo. Cảnh tượng làm trái tim anh
ấy nhói đau. Cảm giác tội lỗi không biết từ đâu đang xâm chiếm
trong cảm xúc. Tiếng trở mình của Nam Phong khiến Hy giật mình đánh
rơi cuốn sổ. Anh đang làm gì thế này? Như thế là bất lịch sự. Nhật
Hy không thể tự ý xem đồ của cô bé dù đó là thứ gì. Anh đỏ mặt và
vội vàng nhặt cuốn sổ đen để lên kệ như cũ.
Nhưng cũng từ giây phút đó, trong anh ấy đã âm thầm hình thành nên
một dấu hỏi lớn. Nhật Hy bắt đầu hoài nghi mối quan hệ giữa mình và
Nam Phong vốn không đơn giản như anh từng nghĩ...
Sáng hôm đó, một lá thư mật đã được gởi đến để thông báo về những
quy định do Nguyên Khánh đặt ra. Phần lớn đều không có gì thay đổi.
Riêng hai điều bị Tây Châu phản đối thì sửa lại đôi chút. Quang
Minh vẫn phải đi gặp mộ quang nhưng sẽ được bảo đảm an toàn và
không bị xem như vật đánh đổi. Tất cả sinh vật không phải con người
nếu làm ảnh hưởng đến việc tiêu diệt hung tinh đều phải bị giết
chết.
Đây cũng có thể xem là kết cục tốt đẹp cho cả hai bên dù chưa thật
đúng ý họ lắm. Phần lớn mọi người đều hoang mang trước cách lãnh
đạo độc tài của Nguyên Khánh trong khi một số ít lại lấy làm vừa ý.
Họ là những kẻ trước nay im hơi lặng tiếng nhưng thật ra trong bụng
vẫn cho rằng Tây Châu là một thằng hèn nhát, thiếu bản lĩnh. Họ
thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề hơn là chính nghĩa. Họ muốn
trả thù hơn là trừng trị. Mục đích hành động của những con người đó
hoàn toàn vì lợi ích cá nhân nhưng lại nhân danh cái thiện. May mắn
là Tây Châu vẫn còn ở đây. Nếu không có anh ấy, chẳng biết mọi
chuyện rồi sẽ đi về đâu.
Giống như mọi hôm, Nam Phong đang ngồi ôn bài trên một cái ghế đá
dưới sân trường. Đợi khi nào gần tới giờ mới chịu xách cặp lên lớp.
Thế nhưng, tiếng la hét của ai đó đang quấy rầy cô bé. Lại thêm một
thứ âm thanh không ai hay, chỉ mình nó nghe thấy. Lúc đầu, Phong
định phớt lờ nhưng âm thanh cứ vọng đến mỗi lúc một rõ hơn. Nghe
thật thê thảm. Nó liếc nhìn đồng hồ rồi quyết định đứng dậy.
Lần theo tiếng gào thét, cô bé tìm đến gốc ổi sau trường.
Phong núp mình sau gốc cây, lén lút quan sát. Nó thấy Sĩ Đức đang
ra sức đấm đá vào người một cô gái nằm lăn lóc dưới đất. Cứ mỗi lần
giơ chân lên là anh lại nguyền rủa và mắng **** bằng những lời lẽ
hết sức thô tục. Cách đó không xa là Kim Tinh đang nắm chặt tay,
mặt quay đi đầy vẻ nín chịu. Nam Phong lấy làm ngạc nhiên vì hành
động này không giống gì với những điều nó từng nghĩ về họ. Sĩ Đức
muốn gì lại không ra tay mà phải hành hạ người khác tàn nhẫn thế?
Nhất là khi đó lại là một cô gái. Con trai mà đánh con gái thì hèn
nhát quá.
Má phải của người con gái bầm dập, môi miệng đầy máu. Áo quần thì
lấm lem đất cát, chứng tỏ đã vật vã một lúc lâu.
- Là kẻ nào? - Đức bất ngờ quay phắt về phía Nam Phong.
Hoảng hốt, cô bé còn đang định bỏ chạy thì đã anh ta đã phóng
tới.
- Đừng! - Kim Tinh lập tức đưa tay kéo lại - Cậu nóng nảy quá rồi
đó!
- Tránh ra - Sĩ Đức hất tay Tinh một cách thô bạo - Nếu cô còn gây
cản trở, tôi sẽ báo cáo...
- Đừng đem cái tên đó ra dọa tôi - Đến lượt cô ấy nổi giận - Từ lúc
nào anh đã trở thành một kẻ hèn nhát như thế?
Kim Tinh vừa nói dứt lời đã bị Đức đá văng vào gốc cây khiến lá
trên cành rụng xuống như mưa. Một tia sáng đỏ lập tức bay vút lên
trời, nổ bung thành những hạt bụi sáng lấp lánh.
- Cô dám...??? - Sĩ Đức nghiến răng nhìn cô ấy.
- Nam Phong, mau chạy đi! - Kim Tinh liền nhào tới vật Đức ngã lăn
ra đất.
Phong chẳng kịp suy nghĩ gì hơn liền quay đầu bỏ chạy. Nơi này vắng
vẻ quá, có kêu cứu chắc cũng không ai nghe thấy. Nhưng tại sao chưa
được mươi bước nó đã nghe tiếng ai đó đuổi theo. Lẽ nào anh ta hạ
Kim Tinh nhanh thế sao? Sợi dây bạc từ phía sau phóng tới, quấn hai
vòng quanh cổ cô bé quật xuống. Nó thấy mình bị kéo lê trên mặt đất
với vận tốc của hai con ngựa. Đất đá cứ theo đó mà đâm vào da vào
thịt.
Trong lúc vật vã vì đau đớn thì sợi dây chuyền trên cổ Phong bất
ngờ trở nên sáng chói.
- Tây Châu điểm???? – Tiếng kêu hốt hoảng của Sĩ Đức chợt vang lên
- ...Chết tiệt.!!!!!
QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHĂN (P2)
Tia sáng xanh làm sợi chỉ bạc đứt đôi. Nam Phong lập tức rớt lại
phía sau trong khi cách nó một khoảng không xa, một người nữa vừa
xuất hiện. Tiếng nổ nho nhỏ vang lên đâu đó rồi Quang Minh vội vã
chạy đến đỡ nó dậy. Anh nhăn nhó vừa lấy tay bịch chặt vết cứa sâu
do sợi dây để lại trên cổ nó vừa gọi liên tục:
- Nam Phong, em nghe anh nói gì không?...Mở mắt dậy đi cô bé....Nam
Phong...Nam Phong...
Đầu óc nó choáng váng vì đau. Cổ áo thì ướt nhẹp máu.
Tất cả đều trở nên mơ hồ.
Mặt đất dưới chân đang chao đảo.
Nhưng giọng nói của những người xung quanh thì vẫn vang lên mồn
một:
- Anh dám làm trái luật? - Sĩ Đức đã lấy lại được vẻ bình tĩnh -
Con bé kia đang theo dõi chúng ta. Vậy mà anh lại vì tình cảm cá
nhân ngăn cản tôi giết nó. Có biết đó là tội gì không, Tây
Châu?
- Nam Phong không thể và cũng không bao giờ gây nguy hiểm cho chúng
ta được.
- Nguyên Khánh đã nói bất cứ sinh vật gì trừ con người gây cản trả
cho công việc đều phải chết. Hôm nay nó lén lút rình mò thì xem như
tự chọn con đường chết.
- Tây Châu - Quang Minh sốt ruột kêu lên khi thấy máu của Phong
không ngừng ứa ra mà chẳng có cách nào ngăn chặn.
Anh ấy vừa quay lưng thì Sĩ Đức đã tấn công, nhằm lúc Châu sơ hở mà
nhào tới
- Tên hèn nhát - Cơn tức giận trong anh bùng phát.
Chỉ một đấm đã khiến Đức ngã lăn xuống đất, răng và máu lạo xạo
trong miệng. Trong lúc anh ta còn đang nằm dài trên đám lá khô, Tây
Châu mới xắn tay áo tiến về phía Quang Minh và Nam Phong. Nhưng
chưa kịp ngồi xuống thì một bàn chân khác đã vung lên, mục đích
nhắm thẳng vào cổ tay anh ấy. Nhờ phản xạ nhanh, Châu đã kịp thời
lùi về sau để tránh. Ánh mắt lạnh lùng lập tức phóng những tia nhìn
giận dữ về phía kẻ vừa xuất hiện.
Năm sáu người nữa không biết đã đến từ lúc nào cũng đang đứng vây
quanh họ.
Và người đá hụt anh vừa rồi không ai khác ngoài Nguyên Khánh.
- Cứu người quan trọng hơn! - Tây Châu lạnh lùng đẩy Khánh qua một
bên.
- Kẻ được định sẵn phải chết thì cứu làm chi? - Anh ta nói giọng
cao ngạo - Tôi đã bảo giết ai thì người đó nhất định không thể
sống. Anh hiểu điều đó mà.
Năm người còn lại lập tức tiến lên, dàn thành bức tường cản đường
Tây Châu. Xung quanh họ lại xuất hiện thêm nhiều người nữa nhưng
phần lớn chỉ đứng ngoài quan sát bằng ánh mắt hoang mang. Họ thắc
mắc tại sao Nguyên Khánh cứ nhất quyết đòi giết chết Nam Phong
trong khi Tây Châu lại ra sức bảo vệ nó. Điều gì có thể khiến họ
sẵn sàng đánh nhau trước mặt mọi người như thế.
- Mọi người nghe đây! Từ lúc tôi đến đây, Lãnh Diện Châu đã liên
tục vi phạm luật lệ. Ngày hôm nay, chính cách làm việc không phân
minh của anh ta buột tôi phải sử dụng hình phạt của mình.
- Anh dám?? – Hùng Anh hung hăng tiến về phía trước với hai tay nắm
chặt.
- Cậu mới là kẻ không biết điều – Một người khác gầm lên – Tây Châu
phạm quy là trách nhiệm của cậu ấy.
- Ở đâu ra cái quy định nhảm nhí ấy? – Anh và gã đó đã đứng rất gần
nhau – Bọn này không hề nói là sẽ nghe theo.
- Vậy thì ở đó mà chờ bị băng phong.
- Cậu có giỏi thì cứ…
- Hùng Anh – Tây Châu bất ngờ lớn giọng - Cậu im ngay!
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Sự tức giận xuất phát từ nỗi lo lắng của anh khiến anh chàng lập
tức nín khe. Châu không muốn Nguyên Khánh lại tìm ra lý do gì để
tiến hành hình phạt dã man ấy với bất cứ ai nữa. Đám đông đứng
trước mặt không biết từ lúc nào đã tách thành hai phe riêng biệt.
Trông mặt ai cũng mất hết kiên nhẫn và bình tĩnh.
Không muốn gây mâu thuẫn trong tập thể, Tây Châu đành phải cắn răng
giải thích:
- Nam Phong là một hồng tử. Cô bé không có lí gì để phá hoại chúng
ta cả.
Bí mật này anh vẫn muốn chôn kín nó mãi mãi. Bởi vì Châu biết một
khi chuyện vỡ lỡ, rất nhiều tai họa sẽ kéo đến. Bây giờ tình thế
bắt buột, nếu từ chối giải thích thì không chỉ mình cô bé mà rất
nhiều người khác ở đây phải bỏ mạng oan uổng. Hai từ "hồng tử" vừa
vang lên đã thấy mắt Nguyên Khánh ánh lên một ý nghĩ tinh
quái.
- Lãnh Diện Châu, anh biết mà không nói, thế là tội gì?
- Bùi Nguyên Khánh - Một chàng tai tóc quăn bước đến – Rõ ràng là
cậu đang tìm mọi cách để kết tội anh ấy.
- Đúng thế! – Khánh hất cằm kiêu ngạo – Cây ngay không sợ chết
đứng. Nếu Lãnh Diện Châu là người trong sạch, Nguyên Khánh tôi dù
có tài giỏi thế nào cũng không thể làm khó dễ. Đằng này… - Đôi mắt
hắn phóng thẳng về phía Nam Phong -…Sự sáng suốt của anh ta từ lâu
đã bị con bé kia lấy mất…
- Nói năng hàm hồ. – Kim Tinh bất ngờ tách khỏi đám đông - Một
thằng ngu như anh thì biết gì?
“BỐP”
Cái tát bất ngờ khiến chị ngã lăn ra đất, miệng thắm đỏ vì
máu.
- Cô dám vì hắn mà lớn tiếng với tôi ư? Thật nực cười
Giọng nói tuy hung dữ nhưng lại đầy vẻ chua chát. Hắn không cố ý
làm tổn thương Tinh. Chỉ là nhất thời nóng giận vì thái độ ương
ngạnh ấy. Nhìn ánh mắt long lanh đầy căm hận của chị, hắn chỉ hận
mình sao không biết giữ bình tĩnh.
- Nếu đã không thể thống nhất thì hôm nay cứ giải quyết một trận ở
đây đi! – Sĩ Đức giơ cao nắm đấm về phía Tây Châu và những người
đứng cạnh.
- Kẻ nào dám ra tay? – Châu lập tức đáp trả, cặp mắt nảy lửa như
khiến đồng tử Đức nổ tung.
Trong lời nói của anh toát ra một sức mạnh đáng sợ đến nỗi những kẻ
đi theo Nguyên Khánh cũng phải nghe theo và chậm rãi lùi
xuống.
Đợi khi không khí đã hơi lắng dịu, anh ấy mới điềm tĩnh cất
giọng:
- Vậy cuối cùng cậu muốn xử trí vụ này như thế nào?
- Phạt anh băng phong trong ba tháng để làm gương. Còn con nhóc
này, tôi hứa sẽ không tìm cách giết nó nữa.
- Thủ lĩnh, anh không thể nghe lời hắn... - Chàng trai khi nãy hốt
hoảng đến nỗi nói năng loạn xạ - Bọn này làm sao thiếu cậu được
chứ?
Ai cũng biết nếu Tây Châu không đồng thì chẳng ai có thể thi hành
bất cứ hình phạt nào đối với anh ấy. Nhưng Châu xưa nay lại nổi
tiếng là người có ý thức tập thể rất cao. Nếu bây giờ anh chống cự
sẽ kéo theo rất nhiều bạn bè của mình nhập cuộc. Một trận chiến đẫm
máu sẽ diễn ra mà nguyên nhân chỉ vì quyền lợi cá nhân của Châu. Kẻ
thù còn chưa kịp đối phó mà nội bộ đã lục đục thế này sao?
Không, đây không phải là kết cục mà anh mong muốn.
Nổ lực xây dựng cuộc sống bình yên của Châu suốt thời gian qua
không thể chấm hết như thế.
Anh cần phải cứu Nam Phong, cứu cả tập thể anh em này.
Đứng lặng người giữa bầu không khí căng thẳng cực độ, Tây Châu bỗng
chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Phong. Ôm lấy cơ thể đã ướt đẫm máu của
nó, anh dịu dàng tựa đầu mình lên trán cô bé:
- Hứa với anh là em sẽ khỏe lại đi!
Gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng ấy giờ đây đang nhăn lại, ánh mắt
buồn toát ra một nỗi đau khó tả. Anh ấy đau vì cho rằng chính mình
đã mang đến đau khổ này cho nó. Tây Châu đau vì những người đã cùng
anh chiến đấu bỗng chốc trở thành kẻ muốn dồn Châu vào đường cùng.
Có nằm mơ anh cũng không tin sẽ có ngày, sự tồn tại của mình lại
chính là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn trong tập thể.
Những điều đó Nam Phong đều hiểu hết. Và cũng vì quá hiểu anh mà nó
thấy vô cùng sợ hãi. Cô bé sợ Châu sẽ chấp nhận yêu cầu của tên thủ
lĩnh đáng sợ kia. Không có anh ấy, những người kia biết vượt qua
những ngày sắp tới thế nào đây?
- Đừng nghe lời hắn - Nước mắt nó lặng lẽ lăn xuống – Là lỗi của
em.
- Nam Phong, anh cần một lời hứa của em.- Châu nắm chặt lấy tay
Phong, giọng thiết tha như nài nỉ - Hứa với anh rằng em sẽ không
bao giờ bỏ cuộc, cho dù là vì bất cứ lý do gì.
Những lời dặn dò đó của anh khiến nó chỉ muốn bật khóc. Anh ấy muốn
bỏ rơi nó thật rồi. Tây Châu đã quyết định làm theo cái giao ước vô
lý ấy. Và một khi anh ấy đã quyết thì dù cho Phong có nói gì thì
cũng vô ích.
- Em hứa… - Nó quyết định giải thoát Châu khỏi gánh nặng cuối cùng
- …Em hứa với anh…
- Phải biết tự lo cho mình cho thật tốt… – Anh khẽ gật đầu, sóng
mũi cao cạ vào mũi nó - …vì anh không thể bảo vệ em nữa rồi
Vừa dứt lời đã lạnh lùng đứng dậy.Vẻ mặt lại trở nên vô cảm.
- Quang Minh, cậu đưa Nam Phong đến chỗ Nhật Hy đi.
- Thế còn...? - Minh ngơ ngác.
- Đi đi.
- Tây Châu, đừng!!!!
- Cậu không thể chấp nhận yêu cầu của hắn. ĐỪNG, TÂY CHÂU ! ! ! !
!
Quang Minh nén lòng nhấc Nam Phong lên khỏi mặt đất rồi chạy đi
thật nhanh. Hình ảnh Châu cứ xa dần khỏi tầm mắt khiến cô bé không
thể ngừng khóc. Tuy không hiểu hết những lời họ nói nhưng linh cảm
vẫn mách bảo cho nó lần chia xa này có thể kéo dài đến mãi
mãi...
- Anh Tây Châu....
MẤT MÁT LỚN
Một tia sáng bất ngờ lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Kim
Tinh.
Hất vội mái tóc về phía sau, chị nhanh chóng chạy đến, hai tay níu
chặt lấy hy vọng cuối cùng của tập thể.
- Tây Châu, tôi nhất định không để anh làm việc ngu ngốc này.
Khi ánh mắt họ giao nhau cũng chính là lúc cả không gian và thời
gian như dừng lại. Hàng lông mày anh ấy bất ngờ nhíu lại trong một
phần rất ngắn của giây trước khi tiếp tục nhìn chị bằng ánh mắt
điềm tĩnh quen thuộc.
Kim Tinh lập tức ngất đi trên tay Châu, mái tóc dài lấp lánh buông
xuống, che hết nửa gương mặt.
Nhẹ nhàng đỡ chị về phía Hùng Anh, Châu lắc đầu thì thầm:
- Tôi biết là cô có ý tốt nhưng vô ích thôi...Giúp tôi đưa cô ấy
đến chỗ Nhật Hy được không?
- Nhật Hy, Nhật Hy - Quang Minh hốt hoảng gọi như một đứa
trẻ.
- Chuyện gì xảy ra thế? - Từ trên giường, Nhật Hy liền nhảy xuống
để đỡ lấy cơ thể đầy máu của Nam Phong. - Quang tuyến của ai mà tàn
nhẫn quá vậy?
- Là Sĩ Đức. Chắc cậu ta nghĩ con nhóc này là một loại yêu ma quỷ
quái nào đó...
Do cơ thể bị mất quá nhiều máu nên da dẻ cô bé đã trở nên xanh tái,
bờ môi trắng bệch như kẻ bị trúng độc. Nó không còn đủ tỉnh táo để
nhận thức chuyện đang xảy ra nữa. Những kí ức trước và sau cứ loạn
lên trong trí óc. Cơn gió lạnh quấn chặt lấy người Phong như muốn
dìm chết cô bé trong cõi băng giá.
- Nghĩ đến cái gì tươi đẹp đi em - Nhật Hy hối hả ôm nó vào lòng -
Nghe lời anh, mau nghĩ đến điều gì làm em hạnh phúc nhất đi, cô
bé!
Nhưng lòng Phong lúc này đã chết. Chính tay nó đã đẩy Tây Châu vào
rắc rối. Cảm giác tội lỗi đã đủ để bóp nghẹt trái tim nó rồi, Phong
còn tâm trí đâu để nghĩ đến những chuyện vui vẻ khác? Giờ phút này
đây, nó thật lòng chỉ muốn chết quách đi cho xong.
“Hứa với anh là em sẽ khỏe lại đi”
“Hứa với anh rằng em sẽ không bao giờ bỏ cuộc, cho dù là vì bất cứ
lý do gì”
Cô bé chợt bật khóc khi nhớ đến những lời dặn dò ấy.
“Mình đã hứa với anh ấy…”
“Mình đã hứa với Tây Châu sẽ không bỏ cuộc…”
Phong run rẫy nắm chặt lấy cổ áo Hy, miệng không ngừng thở
dốc
“Anh chính là lý do duy nhất…khiến em không thể chết…”
Mặt mày nó nhăn nhúm vì đang cố gắng tìm kiếm một kỉ niệm đẹp nào
đó trong quá khứ. Cô bé không thể thất hứa với người đã vì mình hy
sinh tất cả. Nó phải sống để đòi lại công bằng cho Tây Châu.
Nụ cười tươi của anh Vũ lúc Lion King giành quyền lọt vào chung
kết, vẻ mặt rạng ngời của chị Đông Vân mỗi khi nhắc đến anh Nhật Hy
cùng sự lúng túng của Quang Minh khi bị Phong phát hiện ra bí mật
của mình...tất cả đồng hiện lên trong tiềm thức.
Niềm hạnh phúc lập tức lan tỏa như liều thuốc thần tiên giảm đau
một cách hiệu quả.
- Tốt lắm, Nam Phong...Tiếp tục đi - Giọng Hy đầy tha thiết - Em
làm được mà...
Hình ảnh thủơ bé được ba công kênh trên vai, nắm tay mẹ đi dạo
trong công viên hay cùng anh Vũ rượt bắt trước hiên nhà... tiếp tục
xoa dịu nỗi đau cả về tinh thần lẫn thể xác. Đó thật sự là khoảng
thời gian hạnh phúc nhất trong đời nó.
Khi mọi thứ đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp thì gương mặt
tuấn tú nhưng lạnh lùng của Tây Châu lại hiện lên. Ánh mắt đau đớn
của anh trước lúc chia tay như lưỡi dao nhọn cắm thẳng vào tim
khiến máu lại tiếp tục chảy ra lai láng từ cổ và miệng cô bé.
- Sao thế này? - Quang Minh hốt hoảng kêu lên.
- Không thể để đau lòng tiếp tục giết chết nó. Phải tìm cách khiến
Nam Phong quên Tây Châu đi thôi - Nhật Hy vừa nói vừa đưa tay bịt
vết thương lại - Quang Minh, cậu phải cho mình biết chuyện gì đã
xảy ra với cậu ấy...
- Tây Châu sắp bị băng phong trong ba tháng vì...rất nhiều tội.
Chúng tôi vội vàng rời khỏi đó nên không biết bây giờ thế
nào.
- Thế thì không hay rồi - Ánh mắt Hy chợt trở nên se sắc
- Nhật Hy, Nhật Hy - Đến lượt Hùng Anh hốt hoảng chạy vào như một
đứa trẻ.
- Lại chuyện gì nữa đây? - Quang Minh giật mình quay lại - Tây Châu
không bị băng phong nữa hả?
- Không phải. Là Kim Tinh, cô ấy hôn mê rồi. Thủ lĩnh bảo tôi đưa
cổ đến tìm cậu.
- Đây đâu phải là trạm xá. - Minh vừa nói vừa nhảy sang một bên để
nhường chỗ cho Hùng Anh đặt Kim Tinh nằm xuống - Ai có chuyện gì
cũng bảo tìm Nhật Hy hết là sao?
- Chẳng biết Tây Châu đã ếm bùa gì lên cô ấy mà không cách nào làm
cho tỉnh dậy được. Hai người họ vừa chạm vào nhau thì trở thành thế
này đây.
Nhật Hy vội vàng đặt tay lên cổ Tinh và ra hiệu cho hai người kia
hãy im lặng. Bàn tay còn lại của anh thì bận rộn dùng phép thuật
ngăn chặn sự xuất huyết của Nam Phong trong tất cả nổ lực. Có thứ
gì đó đang chuyển động một cách bất thường trong người cô gái này.
Thứ gì đó rất mạnh nhưng cũng vô cùng yếu ớt.
Luồng sinh khí nửa quen nửa lạ gợi cho anh nhớ đến điều gì đó trong
quá khứ. Cơ thể này đang kềm ***. nó. Luồng sinh khí ấy muốn thoát
ra nhưng không thể. Phải làm sao mới cân bằng được hai phần đối
nghịch này đây?
Lẽ nào..?.
- Sao mặt cậu lại trở nên căng thẳng như vậy? - Quang Minh sốt sắng
hỏi.
- Mình đang nghĩ... - Nhật Hy bất ngờ phóng một tia sáng vào người
Kim Tinh, khiến cơ thể chị bật dậy như điện giật.
Tinh đột ngột mở bừng mắt khiến Hùng Anh và Quang Minh giật mình
ngã ngửa.
- Cái gì thế này ?!?!? - Kim Tinh ngỡ ngàng thốt lên - Cô ấy đâu
rồi ?!?!?
- Cứu Nam Phong trước đã! - Hy vội vàng nắm lấy cánh tay Tinh mà
giữ lại. Anh biết chị muốn đi đâu nhưng lúc này thì không
được.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Ánh mắt họ như xoáy vào nhau và âm thầm trao đổi một thông điệp bí
ẩn nào đó. Trong khi Hùng Anh và Quang Minh vẫn còn ngơ ngác thì
Kim Tinh đã chuyển mối quan tâm về phía cô bé nằm trên giường với
nửa mình đầy máu.
Chị nhanh nhẹn ngồi xuống sát cạnh nó, luồn tay qua cổ để vực nó
ngồi dậy. Miệng vừa lẩm bẩm đọc thần chú thì tay đã ôm ngực, gương
mặt không giấu nỗi vẻ đau đớn:
- Nhật Hy, tôi không thể....Kim Tinh không thể....
- Vậy cô chỉ tôi cách thực hiện đi – Anh ấy lập tức hiểu ra và ngồi
vào thế chỗ.
- Đầu tiên, phải dùng phép thuật kích thích "Tây Châu điểm", nhưng
chỉ được tác động vào phần ngoài của nó. Khi cậu bắt đầu nhận thấy
sự chuyển động thì phải lập tức buông tay. Nếu không, sẽ bị hút vào
vòng xoáy vô hồi của nó. Phải vừa bắt vừa buông cho đến khi tất cả
quyền năng đã được chuyển đổi....Nhật Hy, cậu phải dụ dỗ
nó...
Ngay khi anh ấy vừa chạm tay vào người Phong, ánh sáng phát ra từ
ngôi sao mỗi lúc một trở nên rực rỡ. Giữa các tia sáng xanh óng ả
là những ánh hồng dịu dàng như đang len lỏi vào làn da khiến vết
đứt bắt đầu liền lại, không để lại chút dấu vết..Bàn tay ôm ngực
của cô bé dần dần hạ xuống khi luồng hơi ấm nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể
nó, xua cơn đau biến đi cùng những hạt bụi nhỏ bé, sáng ngời
...
Phong bất chợt ngã đầu ra sau rồi thiếp đi.
Hương bạc hà thơm mát một lần nữa lại đang dụ dỗ nó.
Đầu óc cô bé lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Gương mặt thanh thản như đang chìm trong giấc ngủ.
- Cái gọi là Tây Châu điểm ấy… thật ghê gớm ! - Quang Minh bàng
hoàng thốt lên.
Tia sáng đỏ bất ngờ bắn lên ở phía chân trời rồi nổ tung thành cơn
mưa bụi lấp lánh, rơi xuống như những giọt nước mắt sáng
ngời.
- Chúng ta mất anh ấy thật rồi! - Tiếng thở dài đầy ảo não của Hùng
Anh làm không khí càng thêm nặng nề.
- Tất cả là lỗi ở tôi...Đáng lẽ tôi phải đoán trước việc này - Kim
Tinh bần thần đi về phía cửa sổ - ...Bây giờ thì đã quá muộn để có
thể thay đổi tất cả...
- Đừng tự trách mình nữa - Minh nhẹ nhàng an ủi - Dù sao cô cũng
làm hết sức rồi.
- Tôi không thể ngờ... Tại sao lại phải dùng đến hạ sách
này...?
Chị đứng lặng im, đầu ngẩng cao nhìn ánh mặt trời với hai bàn tay
đút trong túi. Vẻ mặt vừa xúc động vừa mang một chút tự dằn vặt khó
hiểu.
Nhật Hy nhẹ nhàng đặt Nam Phong nằm xuống giường rồi chậm rãi đi
đến gần Tinh, khuyên nhủ:
- Tôi tin anh ấy đã suy nghĩ rất kĩ trước khi đưa ra quyết định
này...Đừng - quên - bây - giờ -cô - là - ai....
- Có người tới - Tinh chợt quay phắt người lại, ánh mắt đầy vẻ đe
dọa.
SÓNG TO GIÓ LỚN
Nguyên Khánh xuất hiện sau màn bụi mờ ảo, theo sau là hai chàng
trai thân hình vạm vỡ, tay đeo những vòng chỉ bạc lấp lánh. Trong
khi Quang Minh và Hùng Anh sốt sắng bước tới thì Nhật Hy đã lặng lẽ
kéo hai bàn tay đang đút trong túi của Kim Tinh ra một cách thật
kín đáo.
- Thanh, Nhật, hai cậu cũng đến đây xem náo nhiệt à? - Hùng Anh hất
cằm hỏi.
- Tụi này thi hành nhiệm vụ thôi. Thông cảm đi - Chàng trai có mái
tóc xoăn liền nhíu mày đáp.
Nói đoạn thì xăm xăm đi đến cạnh giường. Quang Minh thấy vậy thì
vội vàng chạy đến chắn trước mặt.
- Các cậu định dùng thứ đó vào việc gì?. - Mắt anh ấy dán chặt vào
những sợi quang tuyến lấp lánh trên tay họ, vẻ đề phòng.
- Đừng làm khó tụi mình - Người con trai có vẻ rất miễn cưỡng - Cậu
cũng biết đây là nhiệm vụ mà.
- Vậy thì bước qua xác mình trước đi.
- Tích lịch hỏa, cậu gây rối đủ chưa? - Nguyên Khánh từ từ tiến lại
- Đừng nghĩ tôi sẽ nể mặt Tây Châu mà bỏ qua thái độ hỗn xược
này.
- Anh...
- Bảo cậu ấy dừng lại đi - Kim Tinh đưa mắt nhìn Nhật Hy, nói
khẽ.
Hiểu ý, anh ấy liền gật đầu rồi đi đến kéo tay Quang Minh lùi về
sau, thì thầm khuyên nhủ:
- Đừng manh động, tụi mình tuyệt đối không được để hắn tìm ra bất
cứ lí do nào mà thi hành hình phạt...Nam Phong cần chúng ta.
Quang Minh hậm hực nhìn Hy hết mấy giây mới chịu theo anh lùi về
phía sau. Chỉ chờ cái gật đầu của Nguyên Khánh, Nam Thanh và Minh
Nhật đã dùng những sợi dây bạc trên cổ tay, khóa hai cổ chân Nam
Phong lại. Dây trắng vừa chạm vào da đã lập tức tan biến. Cô bé chỉ
kịp rên lên một tiếng rồi lại thiếp đi. Nhật Hy khẽ lắc đầu quay
mặt đi trong khi Kim Tinh lặng yên đứng nhìn với hai bàn tay nắm
chặt.
- Cậu có cần sử dụng biện pháp này với một đứa trẻ như nó
không?
- Tôi có cách xử lí riêng của mình. Con nhóc này đã gây ra quá
nhiều rắc rối. Đã đến lúc cho nó biết thế nào là luật lệ.
- Các người đang nói gì vậy? - Quang Minh đưa mắt nhìn quanh, chờ
đợi một lời giải thích- Hắn vừa làm gì Nam Phong thế?
- Đó là một trong những biện pháp khống chế hung tinh tàn ác nhất -
Nhật Hy trả lời trong cay đắng - Người mang xích tử sẽ phải chịu
đựng nỗi đau đến chết đi sống lại nếu không chịu nghe theo sự điều
khiển...Quang Minh, bình tĩnh lại đi...Quang Minh...
Nguyên Khánh nhếch miệng cười rồi rảo bước đến gần chỗ Nam Phong.
Cặp mắt sáng dán chặt vào gương mặt xanh xao vì mất máu của
nó.