Buổi chiều, Đông Vân rủ Phong cùng lên trường xem anh Vũ chơi bóng
rổ. Lâu rồi mới có dịp thấy anh ấy hăng hái như thế. Chị Vân cũng
mừng vì ít ra Vũ đã tìm được một nơi để “xả tức”. Quang Minh và
Nhật Hy cũng đang ở đó với mặt mày, mình mẫy ướt đẫm mồ hôi. Vũ mỉm
cười rất tươi và đưa tay vẫy lia lịa khi nhận ra sự xuất hiện của
chị em Vân.
- Hai người đến đây cổ vũ à?
- Chào em, Nam Phong - Quang Minh cười toe toét - Có muốn vào chơi
cùng với tụi anh không?
- Con bé không biết chơi bóng rổ đâu. - Đông Vân xua tay - Tha cho
nó đi!
- Mình hỏi nó có muốn không chứ có nói là biết hay không đâu. Chỉ
cần cô bé thích , vào đây anh sẽ chỉ tiếp.
Minh vừa nói vừa ném trái banh về phía Nam Phong.
- Anh dạy cho em với - Cô bé vội vàng chạy theo nhặt.
- Ha Ha Ha...Đúng là em gái Nam Vũ - Quang Minh chợt trở nên phấn
khởi - Nào, qua đây. Anh sẽ huấn luyện em thành một tuyển thủ bóng
rổ xuất chúng nhất trường này.
Đông Vân đưa tay vén tóc qua một bên rồi ngồi xuống cái ghế đá gần
đó mà quan sát. Sự xuất hiện của Nam Phong giữa ba chàng trai cao
lớn ấy lập tức biến cô bé thành trung tâm của buổi luyện tập. Trên
mắt còn dán miếng băng to thế mà nó hăng hái chẳng thua gì các anh.
Nhiều lúc không nhịn được, Vân đã phải che miệng cười khúc khích
trước những lần giả bộ thua của Quang Minh, những cú ném bóng xa
tít mù khơi của Nam Vũ và cả cái dáng chạy hối hả của Nam Phong
cũng làm chị thấy buồn cười lắm....Nhật Hy thì tỏ ra nhân đạo hơn.
Anh ấy không bắt nó chạy tới lui như hai người kia. Nhưng chỉ lối
di chuyển bóng từ trước ra sau rồi lại từ sau lên trước thật uyển
chuyển cũng đủ khiến con bé bắt hụt hơi.
Tại sao chị không có được sự dạn dĩ ấy? Vân cũng muốn tham gia
nhưng lại không dám. Điều gì đã giữ chân chị ngồi đây, chỉ có thể
ngắm nhìn mà mỉm cười với họ? Đối với Vân, hai từ "mạnh dạn" nghe
xa vời quá. Bởi từ trước đến giờ, chị chưa bao giờ dám làm việc gì
nếu không biết trước mình chắc chắn sẽ thành công. Nam Phong thì
ngược lại. Con bé không hề lo lắng về chuyện để cho người khác thấy
được dáng vẻ vụng về hay sự ngốc nghếch của mình. Chính điều đó
khiến mọi người dễ dàng đối xử thân thiện với nó. Đến Nhật Hy còn
có thể vô tư chơi đùa cùng con bé nữa là....
Còn Vân thì sao? Chị luôn theo đuổi sự hoàn mĩ. Không bao giờ Vân
có thể chấp nhận việc để cho người khác nhận ra điểm yếu kém của
mình trên tất cả các lĩnh vực. Nhưng con người có bao giờ hoàn hảo?
Vì thế, chị luôn phải cố gắng, luôn tìm cách che giấu để chứng tỏ
với bạn bè rằng mình lúc nào cũng giỏi giang. Tại sao đến bây giờ
Vân mới nhận ra cuộc sống ấy thật mệt mỏi và nhàm chán. Mười tám
năm sống trong vỏ bọc có quá muộn để chị trở về với những ước muốn
thật của mình. Chính Nam Phong đã đánh thức cảm giác hạnh phúc được
là chính mình trong Vân. Nhưng chị biết bắt đầu đi tìm tâm hồn từ
đâu đây?
Chơi đến khi thấm mệt, mấy anh em mới kéo lại chỗ Đông Vân ngồi
nghỉ. Quang Minh thở hồng hộc, lấy tay quạt lia lịa:
- Em cậu nhỏ con mà sao nó khoẻ thế?
- Lúc còn bé, ngày nào nó cũng theo mình chạy bộ từ nhà đến trường
đó.
- Nam Phong, khi nào rãnh lại ghé vào đây chơi nhé. Anh sẽ nhận em
làm đồ đệ.
- Này Quang Minh, nếu con bé nhận cậu là sư phụ thì hoá ra mình
cũng trở thành đệ tử của cậu à? Không có chuyện đó đâu.
Nhật Hy lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi lắc đầu cười. Hai người đó
đụng chuyện gì cũng có thể cãi nhau được. Nam Vũ hay nóng tính
trong khi Quang Minh lại thích chọc ghẹo người khác. Một tờ khăn
giấy bất ngờ đưa ra trước mặt khiến anh rất ngạc nhiên:
- Bạn cầm lấy mà lau mồ hôi đi - Đông Vân nói nhanh như tên
lửa.
Nãy giờ chị cứ đắn đo mãi mới quyết định được. Muốn làm nhưng lại
sợ Quang Minh và Nam Vũ nhìn thấy sẽ châm chọc. Nhưng cái quyết tâm
sống thật với lòng mình đã tiếp thêm cho Vân rất nhiều dũng khí.
Đúng vậy, chị thích Nhật Hy. Điều đó có gì sai trái đâu. Vân đưa
mắt nhìn Phong thì thấy cô bé lén đưa một ngón tay lên ra vẻ đồng
tình khiến chị vui lắm.
- Cảm ơn - Hy đưa tay nhận lấy cùng với một nụ cười.
- Đông Vân, mồ hôi của mình cũng đang vã đầy mặt đây này - Quang
Minh nghiêm giọng khiếu nại.
- Của anh đây - Nam Phong lập tức cứu nguy cho chị - Em dị ứng với
mùi thơm nên anh chịu khó...
Còn chưa kịp nghe hết câu thì Minh đã cười nắc nẻ:
- Nam Vũ, bây giờ mình đặt cọc trước. Mai mốt, cô bé này lớn lên.
Cậu gả nó cho mình nhé.
- Cái gì? - Vũ phun cảm bụm nước ra ngoài
Đông Vân đang giật mình trước lời nói đùa của cậu bạn. Nghe tới đây
cũng phải cười nghiêng ngã. Cũng may là có Nam Phong, nếu không
thì....
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Tối hôm đó, cô bé chủ động đến phòng của Đông Vân để nhờ chị giúp
cho một việc. Cầm tờ danh sách lớp mình trên tay, Phong ngỡ ngàng
nhận ra cái tên Trúc Linh không hề tồn tại. Nhưng rõ ràng hôm trước
còn thấy cô giáo mở sổ gọi nhỏ lên trả bài kia mà? Thế nghĩa là tất
cả những gì có liên quan đến Linh đều biến mất kể từ sau vụ mất
tích của bạn ấy. Chuyện này liệu có liên quan gì đến bọn người Tây
Châu không? Cô bé thấy mừng vì trước đây mình đã chưa nhắc gì đến
chuyện của Linh trước mặt anh ta. Chuyện nó vô tình biết quá nhiều
thứ là rất nguy hiểm. Phong đủ thông minh để nhận ra điều ấy. Cô bé
biết im lặng là cách duy nhất để bảo vệ mình. Vì vậy, Phong không
kể chuyện này với bất cứ ai, kể cả anh Vũ và chị Vân.
Sau khi uống xong liều thuốc giảm đau, cô bé nằm lên giường và
quyết định không nghĩ ngợi thêm nữa.
Người con gái đang ngồi trên chiếc ghế đệm bỗng ngã đầu ra sau và
ngước mắt nhìn lên trần nhà. Trông có vẻ mệt mỏi. Chàng trai bất
ngờ ngồi dậy, đi đến đứng trước mặt cô. Rồi anh ta khom người,
chống hai tay xuống thành ghế, từ từ tựa đầu lên trán cô ấy một
cách âu yếm và mỉm cười Họ nhìn nhau, đôi mắt chỉ cách đối phương
trong gang tấc. Một lần nữa, Nam Phong lại nghe thấy tiếng anh ta
đang thì thầm:
- Nếu mai này biết được, anh đã từng nhìn em như bây giờ thì em sẽ
phải ứng ra sao?
Thỉnh thoảng Nam Phong có nghĩ đến Nhật Hy. Đối với nó, anh vừa
giống một người anh lại vừa là ân nhân. Nếu mối quan hệ giữa anh ấy
và chị Vân cứ tiến triển tốt đẹp như thế này thì sớm muộn gì họ
cũng trở thành người một nhà. Sự bí ẩn về thân phận của Nhật Hy
không biết vì sao lại chẳng hề khiến nó thấy sợ hãi. Nhưng Phong lo
lắng không biết chị Vân sẽ phản ứng ra sao khi phát hiện ra bí mật
này. Có khi nào giận quá mà quyết định chia tay không?
Tính Đông Vân xưa nay vốn không tin vào những chuyện ma quỷ. Và nếu
chúng có thật thì đó sẽ là điều làm chị thấy khiếp sợ nhất. Phong
vẫn còn nhớ như in lí do chị đưa ra hôm nào: “Vì ma quỷ là thứ mà
em không thể dùng sức mạnh để đối phó.” Nó không dám nói bọn họ là
thánh thần hay ma quỷ nhưng chắc chắn không phải con người.Phải làm
sao để mọi chuyện đừng trở nên rối rắm? Nên tiếp tục chôn chặt bí
mật này hay nói cho một ai khác?
Trong trường thỉnh thoảng lại có thêm vài học sinh biến mất một
cách kỳ bí. Chẳng người nào nhận ra. Cũng không một ai ý thức rằng
những con người ấy từng tồn tại trên cõi đời. Nam Phong không sợ
nhóm người Tây Châu mà sợ chính bản thân mình. Tại sao ai cũng quên
mà nó lại nhớ? Tại sao mọi người đều bị đui và điếc đồng loạt còn
nó thì không? Đã vậy chỗ bị thương ở tay không lành mà cũng chẳng
nặng hơn. Vết cắt đến giờ vẫn còn đỏ hỏn, thỉnh thoảng nhói đau mấy
lần rồi hết. Con mắt phải lại hay dở chứng, lúc đau, khi chảy máu
thật thất thường. Cơ thể mình đã hư hỏng nhiều chỗ như thế ư? Phong
nghĩ mà thấy buồn rầu kinh khủng. Nhưng cô bé không muốn kể với Vũ
vì gần đây anh ấy đang phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng hơn
thế nhiều.
Tháng trước, trong lúc tham gia thi đấu, Vũ bị ngã trặc chân. Nhưng
vụ chấn thương không giữ chân anh được lâu. Chỉ mấy ngày sau đó,
người ta đã thấy Vũ xuất hiện với cái chân cà nhắc. Quang Minh còn
châm chọc anh em Phong Vũ bây giờ trông thật xứng đôi, người đau
mắt, kẻ què chân. Nhưng Vũ không giận vì anh biết Minh là một người
bạn tốt.
Sự vắng mặt của Nam Vũ trong đội hình đã tạo ra khoảng trống lớn.
Quang Minh vì chuyện này mà lo phát sốt lên được. Đã vậy, từ lúc
chân Vũ bị đau, ngày nào Minh cũng dìu anh đi hết mấy tầng lầu. Hôm
nào Minh bận lại thấy Nhật Hy xuất hiện. Hai người đó mà cứ làm thế
này thì Vũ sẽ bị cảm giác tội lỗi dìm chết mất thôi. Phải tìm ra
cách nào đó bù đắp cho đội, cho Quang Minh và Nhật Hy mới
được.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Vũ quyết định dùng bảy tấc lưỡi của mình
thuyết phục Nhật Hy vào thế chỗ. Tuy trước nay Hy vẫn cùng Vũ và
Minh luyện tập nhưng anh chàng lại từ chối tham gia vào đội tuyển
với lí do: cậu ta không bao giờ đủ tỉnh táo để chơi bất cứ thứ gì
vào buổi sáng. Bây giờ đem chuyện này ra nhắc lại, Hy vẫn một mực
từ chối. Câu lạc bộ nhiếp ảnh của anh ấy gần đây cũng đang bận rộn
chuẩn bị cho cuộc triễn lãm ảnh sắp tới. Xem ra, tài ăn nói lẫy
lừng thiên hạ của Vũ cũng khó mà thắng nổi sự cương quyết của Nhật
Hy.
Dù vậy, anh vẫn không chịu bỏ cuộc.
Tự mình làm không được, Vũ quay qua cầu cứu Đông Vân, nhờ chị "năn
nỉ" hộ. Ai dè sau một buổi "thương thuyết", chị Vân trở về với vẻ
mặt phơi phới mà nói rằng "Em đừng làm phiền Nhật Hy nữa. Bạn ấy
còn rất nhiều chuyện phải làm. Nghe nói là đã chụp được một bức ảnh
rất ưng ý nên hăng hái và phấn khởi lắm"
Hay chưa? Chính Vũ là người nhờ Vân đến thuyết phục Nhật Hy, vậy mà
giờ đây lại trở thành kẻ bị chị thuyết phục đừng làm phiền con ma
ngủ ấy nữa.
Vài ngày sau, khi Vũ bắt đầu nản lòng thì kì tích lại xuất hiện.
Nhật Hy bất ngờ thay đổi ý định khiến mọi người phải kinh ngạc.
Quang Minh chạy đến nhà Đông Vân báo tin mà mặt mày còn chưa hết
sửng sốt:
- Mới hôm qua Nam Phong còn nói với mình rằng nếu cậu không thể
tiếp tục tham gia thi đấu thì cứ để nó cải trang vào thay cũng
được. Đúng là so với những người khác, con bé là đứa giỏi hơn cả.
Nhưng sau đó mình lại nghĩ, đội ta lẽ nào thê thảm đến độ phải để
một cô bé chưa đủ tuổi giả trai vào thi đấu. Vậy mà đùng một cái,
Nhật Hy tuyên bố sẽ tham gia giải lần này. Cậu ấy còn một hai nhắc
đi nhắc lại rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai. Ai
thèm quan tâm chứ. Có Nhật Hy thì chúng ta khác gì hổ mọc thêm
cánh. Cậu nói có phải không?
Nam Vũ ngồi nghe mà hết tròn mắt đến há hốc miệng kinh ngạc. Nếu
phải bán hết gia tài để biết lý do làm cậu ta thay đổi quyết định
chắc anh cũng chịu. Đông Vân nghe được tin này cũng ngạc nhiên
không kém. Đến đứa hay suy nghĩ như Nam Phong còn phải bó tay chịu
thua, không thể lí giải được. Nhưng Nhật Hy còn có một điều kiện.
Nói đúng hơn thì đó là lời mời anh em Phong Vũ và Đông Vân đến dự
cuộc triễn lãm ảnh do câu lạc bộ tổ chức tại sân trường lúc ba giờ
chiều, sau khi trận đấu kết thúc.
- Cậu chỉ yêu cầu việc đơn giản như thế thôi ư? - Nam Vũ vẫn lắc
đầu ra vẻ không tin được.
Nhật Hy đưa mắt nhìn anh rồi cười nhẹ:
- Ừ, chỉ đơn giản vậy thôi.
BẠI LỘ CHÂN TƯỚNG
Thế nhưng sự phấn khởi của mọi người lại không kéo dài lâu. Chỉ vài
phút sau khi trận đấu bắt đầu, Nam Vũ mới nhận ra những lời Nhật Hy
nói đều là sự thật. Đã mấy lần anh ấy mất tập trung nên bị đối
phương giành mất bóng. Tốc độ và kĩ năng cũng giảm sút hơn so với
những buổi chiều cùng Minh và Vũ luyện tập.
"Vậy mà mình cứ cho rằng cậu ấy tìm cớ thoái thác", Vũ âm thầm nhìn
Hy, trong lòng dậy lên cảm giác tội lỗi.
Trận đấu phải tạm dừng khi đối phương có người phạm lỗi làm Nhật Hy
chấn thương. Từ trên khán đài, Đông Vân hối hả chạy xuống với vẻ
mặt đầy đau xót:
- Đủ rồi, đừng bắt bạn ấy tham gia nữa.
Đồng đội đứng xung quanh cũng tỏ ý khuyên can. Đội trưởng Quang
Minh mặt mày đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại còn hùng hồn tuyên bố:
- Nếu biết trước thế này mình đã không năn nỉ cậu đi thi đấu. Cái
chứng buồn ngủ đó sao lại dai dẳng và ghê gớm như vậy?
- Nhật Hy, bọn này làm khổ bạn rồi - Nam Vũ từ xa cà nhắc đi
đến.
Nam Phong đỡ anh mình lại gần rồi đưa cho Hy một chai nước. Vẻ mặt
cô bé cũng lo lắng không kém:
- Anh uống tí nước đi. Biết đâu sẽ thấy tỉnh táo hơn.
- Cảm ơn em - Nhật Hy liền đưa tay đón lấy.
Cú va chạm vừa rồi đã khiến anh ấy mất nhiều sức. Trên gương mặt
hằng lên vẻ đau đớn dù nãy giờ Hy chưa hé răng than lấy một lời.
Nhưng một cảm giác phấn chấn bỗng tìm đến, mang theo nguồn tinh lực
dồi dào lan tỏa khắp cơ thể.
- Đừng khóc nữa Đông Vân - Anh ấy vỗ nhẹ lên vai chị - Mình không
sao đâu.
Và như để chứng minh cho lời nói của mình, sau khi tiếng còi của
trọng tài vang lên, Nhật Hy lại bước ra sân, tiếp tục cùng đồng đội
chiến đấu. Sự kiên trì của anh đã có tác động mạnh đến những người
khác. Họ trở nên năng động và quyết tâm hơn hẳn. Nhưng điều khiến
khán giả cũng như các cầu thủ phải ngạc nhiên lại chính là cách di
chuyển linh hoạt của Nhật Hy trong lần trở lại này. Nam Vũ giật
mình trong khi Quang Minh sửng sốt đến ngơ ngẩn người. Đây là một
chiến thuật hay cơn nghiện ngủ của anh ấy đã hết tác dụng?
- Quang Minh phấn khởi. Nhật Hy tỉnh táo...đội mình ăn chắc rồi -
Tây Châu khoanh tay cười đắc thắng - Nếu không nhờ cái chân đau của
cậu thì chẳng phải bỏ lỡ mất một nhân tài sao? Nam Vũ, cậu phải mau
bình phục đi. Ba thiếu một thì còn gì hấp dẫn nữa?
Vũ ngồi lặng im không đáp. Anh ấy đang bận tập trung theo dõi trận
đấu dưới kia. Nhật Hy có lối di chuyển rất nhanh và khả năng ném
bóng xa thật chính xác. Mỗi lần trái bóng bay lên là người xem lại
có một phen hồi hộp đến nghẹt thở. Lại thêm những cú bung người lên
cao đến chóng mặt của Quang Minh càng khiến trận đấu trở nên quyết
liệt. Các thành viên trong đội bỗng trở nên đồng lòng và phối hợp
với nhau thật ăn ý. Sự kết hợp của những điều kiện thuận lợi ấy đã
mang về chiến thằng vinh quang cho cả đội.
Cả trường đồng loạt đứng dậy hò hét và vỗ tay vang dội. Chiến thắng
này đã đưa Lion King lọt vào vòng chung kết. Chỉ cần đánh bại tụi
Bình Dương, họ sẽ là đội vô địch miền Nam. Ước mơ lớn của Quang
Minh giờ đây đã gần nằm gọn trong lòng tay khiến anh chàng mừng đến
phát khóc.
Giữ đúng lời hứa, chiều hôm đó, Vũ cùng Phong đến tham quan cuộc
triễn lãm có chủ đề "yêu thương" của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Đông Vân
đã có mặt ở đấy từ trưa. Chị ấy muốn giúp mọi người chuẩn bị, nhưng
quan trọng hơn là để có nhiều thời gian bên cạnh Nhật Hy.
Đối với Hy, Đông Vân đặc biệt hơn những người khác vì giữa chị và
anh có một mối liên hệ đặc biệt nào đó mà cho tới giờ anh vẫn chưa
biết. Sau thời gian tiếp xúc, anh thấy chị là một người con gái
thật dịu dàng, nói năng rất nhỏ nhẹ và luôn đối xử tử tế với mọi
người xung quanh. Nhưng hình như tất cả chỉ dừng lại ở đó. Trên vai
Hy còn trách nhiệm lớn chưa hoàn thành nên không muốn nghĩ đến bất
cứ việc nào khác.
Mới hơn hai giờ chiều mà học sinh đã kéo đến khá đông. Cả đội bóng
rổ của Quang Minh cũng tham dự. Đây gọi là có qua có lại mới toại
lòng nhau. Đã là nam tử hán, nhận sự giúp đỡ của người khác thì
phải tự giác đi đền đáp. Hơn nữa, Minh đang nuôi trong đầu ý định
thực hiện một cuộc trao đổi nho nhỏ với Hoàng, người “cầm đầu” hội
nhiếp ảnh của trường. Phát hiện ra hòn ngọc sáng giá như thế mà
không đem ra sử dụng, anh thấy có lỗi với chức hội trưởng của mình
lắm. Nhưng không biết người ra có đủ rộng lượng để chia sẻ nhân tài
không nữa.
Lúc Vũ và Phong đến nơi thì thấy sân trường rải rác những giá đỡ
tranh bằng gỗ. Các bức tường cũng được phủ kín bằng những tác phẩm
do học sinh thực hiện. Không thấy ai quen, hai anh em lặng lẽ liếc
nhìn dọc theo lối đi. Nam Phong bất chợt đứng lại làm Vũ hơi bất
ngờ. Cô bé vừa nhìn thấy tấm ảnh chân dung Đông Vân được phóng to
đặt trên giá. Nụ cười của chị mới hồn nhiên và đáng yêu làm sao.
Gương mặt rạng ngời cùng mái tóc dài đen nhánh đổ xuống đôi bờ vai
đã tạo cho bức ảnh nét lôi cuốn đặc biệt. Ai mà tài giỏi đến mức
nắm bắt được cái khoảnh khắc hạnh phúc đầy yêu thương rất đẹp đẽ đó
của chị? Ở góc hình chỉ thấy ghi hai chữ TS thay cho tên tác giả.
Vậy là không phải anh Nhật Hy ư?
- Tôi nghĩ anh em các người nên xem cái này - Tây Châu bất ngờ xuất
hiện phía sau khiến Vũ và Phong giật bắn.
Ở góc phải sân trường, rất đông học sinh đang tụm lại bàn tán, bình
luận xôn xao xung quanh một bức ảnh.
- Linh hồn của cuộc triễn lãm nằm ở đó.
Lách người bước theo Châu, Phong thoáng nhận ra mọi người cũng cố
tình nhường chỗ. Chuyện gì mà anh ấy lại tỏ ra bí mật như vậy? Câu
hỏi được trả lời ngay khi cô bé nhìn thấy tấm ảnh. Bên cạnh Nam Vũ
đang đau đớn ôm lấy cái chân bị thương là Nam Phong với đôi mắt đỏ
hoe. Giọt nước vừa rơi khỏi khoé mắt cô bé phản chiếu ánh mặt trời,
sáng lấp lánh như một viên ngọc.
- Tuy hai nhân vật trong tấm ảnh đang rất đau khổ nhưng họ lại
khiến tất cả người xem phải mỉm cười. - Tây Châu khoanh tay quay
qua nhìn Phong - Em có biết vì sao không?
Cô bé vẫn còn sửng sốt đến nỗi cứ đứng ngây ra đó trong khi Nam Vũ
thì không giấu được xúc động. Nhìn vẻ mặt lo lắng đến sợ hãi của
em, anh mới thật sự hiểu được tâm trạng con bé lúc đó. Vì chỉ mãi
lo cho cái chân bị đau của mình mà Vũ chẳng hề để ý xem Phong đang
hoảng sợ đến nhường nào.
- Hôm đó, Nhật Hy định đem máy để chụp vài cảnh gây cấn trong trận
đấu - Tây Châu từ tốn giải thích - Trong lúc mọi người đang nhốn
nháo tìm cách chữa trị cho cậu thì chàng nhiếp ảnh gia của chúng ta
lại phát hiện ra cảnh tượng xúc động này.
Tất cả đều lặng im, đắm chìm trong nỗi niềm suy tư của chính mình.
Người đến xem bức ảnh cứ luân phiên hết tốp này đến tốp khác. Vì có
hẹn với bác sĩ nên anh em Vũ không ở lại lâu. Đông Vân suốt buổi
chỉ ra sức thuyết phục Nhật Hy nói ra người đã chụp bức chân dung
của chị nhưng không được. Anh nói người đó đã khẩn thiết yêu cầu
ban tổ chức không được tiết lộ danh tín của mình với bất cứ ai nên
chẳng còn cách nào khác.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Phải đến gần cuối buổi Hy mới có chút thời gian để nói vài câu với
Tây Châu và Quang Minh.
- Sáng nay, tôi còn lo cậu sẽ lăn ra ngủ ngay trên sân nữa
chứ.
- Lẽ nào cậu buồn ngủ cũng theo giờ ? - Minh nhíu mày nghĩ ngợi -
Cứ thế này thì dễ bị tấn công lắm, cậu biết không?
Một đám con trai chợt đi ngang qua chỗ họ, bàn luận thật sôi
nổi:
- Không ngờ con nhỏ học sinh mới lớp mày lên ảnh nhìn xinh
thế.
- Xinh mà đầu óc không bình thường cũng phí. - Đứa khác tặc lưỡi -
Bữa trước, bọn tao được một phen cười vỡ bụng. Nó cứ lảm nhảm về
một đứa tên Trúc Linh nào đấy. Rồi kể không biết bao nhiêu chuyện
về cô ta. Con nhỏ làm như thể người bị điên là tụi tao chứ không
phải nó vậy. Ha Ha Ha...
Chỉ mấy câu tình cờ nghe lóm được đã khiến Nhật Hy, Quang Minh và
Tây Châu lặng người.
- Dạo này nó còn lảm nhảm thế nữa không?
- Không. Chắc gia đình phát hiện ra kịp thời nên đã cho nó uống
thuốc rồi. Cũng tiếc, nếu không chắc còn nhiều trò vui nữa..
Lũ con trai lại cười phá lên đầy thích thú khiến Quang Minh bầm tím
cả ruột gan.
- Con bé vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra - Tây Châu nói qua kẽ
răng, ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh - Tại sao?
- Vì nó không phải là con người? - Nhật Hy thì thầm, như thể chính
anh cũng thấy sợ điều mình vừa nói.
- Thôi đi, không phải người thì cô bé là gì chứ? - Minh gạt phắc đi
- Nếu thật vậy thì chắc con bé cũng không ngu đến nỗi đi rêu rao
khắp nơi để mình biết mà tóm cổ nó đâu.
- Cậu còn nhớ lần Nhật Hy phát hiện ra Nam Phong ở cầu thang không?
- Châu bắt đầu nhớ lại - Có khi nào nó đã thấy tất cả và không hề
quên bất cứ chi tiết nào....????
Nhật Hy khoanh tay, gãi cằm suy nghĩ. Trong đầu anh đang tái hiện
lại cảnh tượng hôm ấy
- Điều này là hoàn toàn có thể.... Lúc đó, trông cô bé rất sợ
hãi....Nó không nói được câu nào mà chỉ biết khóc thôi.
- Nếu Nam Phong thật không phải con người thì sao? Tây Châu, anh
định xử lý vụ này thế nào? - Giọng Quang Minh không giấu được lo
lắng.
- Nếu nó đã không phải con người, lại biết quá nhiều bí mật của ta
thì chỉ còn một cách là....nhanh chóng trừ khử con bé thôi.
Những lời đó thoát ra khỏi miệng Tây Châu mà không đọng lại chút
thương sót. Con người anh ấy trước nay vẫn thế, không bao giờ để
tình cảm làm ảnh hưởng công việc. Nhưng với Quang Minh thì khác.
Anh chàng thích Nam Phong ra mặt. Ít cô gái nào có được sự mạnh mẽ
và dứt khoát như cô bé. Quan trọng hơn, nó lại là em gái Nam Vũ,
bạn chí thân của Minh. Xét về tình hay nghĩa thì anh cũng không cho
phép ai làm tổn hại con bé được.
- Nam Phong biết được bí mật của chúng ta thì đã sao? Chẳng phải
thời gian qua nó đã giúp mình giữ kín ư?
- Cậu yên tâm. Trước khi mọi chuyện được sáng tỏ, tôi sẽ không làm
việc gì manh động đâu.
- Để tôi điều tra cho - Minh vỗ ngực nói.
- Không được - Tây Châu chậm rãi lắc đầu - Không ai trong hai cậu
được nhúng tay vào việc lần này. Tôi nghĩ nên giao cho Thụy Miên
vẫn hơn.
- Thụy Miên??? - Cả Quang Minh và Nhật Hy cùng giật mình.
- Đúng vậy, chỉ giao cho cô ấy tôi mới thấy an tâm. Hơn nữa, Thụy
Miên là con gái thì việc tiếp cận Nam Phong đối với cô ấy chắc chắn
sẽ dễ dàng hơn các cậu, đúng không?
Phen này thì hỏng thật rồi. Cô gái tên Thủy Miên ấy trước giờ vẫn
nổi tiếng với trái tim bằng đá. Nam Phong rơi vào tay cô ấy chỉ có
nước tiêu đời. Quang Minh nghĩ đến đó mà tê tái. Mặc kệ Tây Châu
nói gì, Minh vẫn tin cô bé chắc chắn không có ý gì xấu. Anh sẽ
không để ai làm tổn hại đến đứa em gái yêu quý của bạn mình đâu.
Không bao giờ...
QUÁI VẬT TRONG TRƯỜNG HỌC
Chiều nay có điện thoại gọi từ dưới quê. Bà chị Vân bị ốm nặng nên
bác Ba và chị phải đón xe về đó gấp. Bà ngoại Vân chỉ có hai người
con là mẹ chị và cậu Nhân. Từ sau khi mẹ mất, bà sống một mình với
cậu trong căn nhà và mảnh vườn nhỏ ở Vĩnh Long. Cậu Nhân tuy đã lớn
tuổi nhưng chưa có việc làm ổn định, chưa lập gia đình và thích
nhậu nhẹt lung tung khiến bà không lúc nào hết lo lắng. Bây giờ
nghe tin bà bệnh, cha con chị tức tốc chạy về thăm. Có khả năng là
Vân phải nghỉ học ít ngày. Đợi khi nào bà khoẻ lại hẳn tính
Bác ba giao căn nhà cho anh em Vũ trông coi. Ông ra đi mà trong
lòng không mấy lo lắng. Vì bác thừa hiểu tính khí hai đứa cháu
mình. Ông tin chúng đủ khôn ngoan và trưởng thành để quán xuyến
việc nhà khi mình phải tạm vắng mặt. Hơn nữa ở đây vẫn còn một ông
quản gia và chị đầu bếp. Họ chắc chắn sẽ giúp đỡ Vũ và Phong hết
mức nếu chúng cần.
Sự vắng mặt của Đông Vân khiến Nhật Hy không tránh khỏi ngạc nhiên.
Anh cứ lo chị ấy bệnh.Phải đợi đến lúc nghe Vũ giải thích, Hy mới
an lòng. Sáng nay họ có bài thi học kì môn Địa. Vân nghỉ học như
thế thì lấy điểm ở đâu? Nhưng thật ra anh ấy không cần phải lo vì
chuyện này. Ba của chị là hiệu trưởng kia mà.
Khác với những kì kiểm tra thông thường, thi học kì bao giờ cũng có
sự sắp xếp lại vị trí. Hai người có số hiệu liền kề sẽ ngồi chung
một bàn. Ngặt một nỗi trước đây, sĩ số lớp 12Toán1 luôn là số lẻ ,
Phi Vũ bao giờ cũng được ngồi một mình ở cuối lớp. Nhưng nay, Nam
Vũ vừa xuất hiện đã trở thành bạn cùng bàn với cô khiến Vũ bực bội
lắm.
- Thưa thầy, hôm nay em bị bệnh đậu mùa. Thầy có thể cho em sang
bàn chót bên kia ngồi để khỏi lây cho các bạn được không?
Lời đề nghị đơn giản mà hết sức hợp lí này đã nhanh chóng được thầy
Long chấp thuận. “Cô ấy ghét mình đến thế ư?”, Vũ bâng quơ nhìn
theo người bạn khó tính. Mùi hôi thối từ đâu bốc lên khiến anh
không hít thở bình thường được. Nghe cứ như thức ăn bị bỏ lâu ngày
đã bị ôi thiu. Vũ khom mình nhìn xuống hộc bàn thì phát hiện trong
đó có ba bốn hộp cơm nhồi nhét, bịch nước vứt lung tung trông kinh
quá.
Đây là bàn của Quyên, nhỏ nổi tiếng là hoa khôi của lớp. Sao lại có
lối “ăn lông ở lỗ” đáng sợ như thế? Vậy mà mấy đứa bạn lớp ngoài
của Vũ si mê con bé ấy lắm. Họ chỉ nhìn thấy vẻ đẹp bề ngoài chứ
nào có biết bản chất con người bên trong. Đến Vũ học chung gần một
học kì còn không phát hiện ra thì nói chi...
Bất giác, anh quay qua nhìn Phi Vũ. Có khi nào không phải cô ấy
ghét Vũ mà đơn giản chỉ vì không chịu nổi mùi hôi thôi không?
Giờ ra chơi hôm ấy, Hùng Anh bất ngờ xuất hiện trước cửa lớp và ra
hiệu muốn gặp Tây Châu. Sau khi thì thầm với nhau điều gì đó, Anh
nhanh nhẹn bỏ đi trong khi Châu quay vào lớp và bảo Quang Minh đánh
thức Nhật Hy dậy. Ba người lặng lẽ rời khỏi phòng, bước thật nhanh
qua hành lang và khuất bóng ở ngả rẽ vào sân sau. Những người còn
lại cũng sốt sắng nhưng chưa thấy động tĩnh gì. Hình như họ được
lệnh phải đợi. Nam Vũ liếc nhìn đám người đó thật nhanh rồi quay
phắt đi. Tốt nhất là đừng dính dáng gì đến những chuyện băng nhóm
này. Nguy hiểm lắm.
Đến chỗ cây cây ổi góc tường, Châu mới ra hiệu dừng lại. Hùng Anh
đã chờ sẵn ở đó. Khu này khá trống trãi, ít ai qua lại trừ đám nam
sinh vẫn tụ tập chơi đá banh buổi chiều. Ban ngày, nắng chang chang
nên tụi nó ngại lắm. Nhật Hy lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo rồi ngồi
xuống xem xét những dấu vết dưới mặt đất. Còn Quang Minh thì mãi lo
nghiên cứu những vệt xước trên thân cây và bức tường trước
mặt.
- Xem ra.... - Tây Châu gãi cằm nghĩ ngợi - ....Chúng ta đã có một
vị khách không mời.
- Con mèo đó mới được phát hiện sáng nay - Hùng Anh vừa nói vừa hất
mặt về phía cái xác khô trước mặt Nhật Hy - Trong người nó không
còn một giọt máu. Dù đó là cái gì thì cũng thật đói khát.
- Báo cho mọi người phải đề cao cảnh giác. Chúng ta đông hơn nên sẽ
sớm bắt được nó thôi.
Trên đường quay trở về lớp học, ba người tình cờ nhìn thấy Nam
Phong đang nằm trên ghế đá gần đó. Con bé làm gì ở chỗ vắng vẻ
này?
- Nó ngủ à? - Quang Minh bật cười quay qua nhìn Nhật Hy
- Không phải đâu.... - Tây Châu lập tức phóng đến chỗ Nam
Phong.
- Đó là tư thế hôn mê của kẻ sắp bị hút máu đến chết - Nhật Hy vội
lao theo.
Quang Minh đứng sững ra mất vài giây mới ý thức được tình hình. Khi
anh chàng ba chân bốn cẳng chạy đến nơi thì thấy Tây Châu đã đỡ
Phong ngồi dậy. Nhật Hy đưa tay kéo cổ áo nó qua một bên thì thấy
vẫn lành lặn. Vậy là hắn chưa kịp đụng đến con bé. Ba người liền
đưa mắt nhìn nhau, thở phào nhẹ nhỏm.
- Nhưng sao nó nóng thế? - Châu giật mình sờ tay lên trán cô bé -
Nam Phong, em mau tỉnh lại đi.
- Thật là vô lí - Minh vò đầu tức tối - Bọn chúng xưa nay đâu có
khả năng làm hại con người.
- Tới giờ này mà cậu vẫn cho rằng con bé là người ư? - Châu bắt đầu
nổi giận
- Bình tĩnh đi - Nhật Hy vội can ngăn - Nó tỉnh lại rồi kìa.
Nam Phong khẽ cục cựa rồi từ từ mở mắt nhìn họ. Nó thấy đầu óc mụ
mẫm hẳn đi. Cảnh vật xung quanh thì mờ nhạt, không rõ nét. Những
người xung quanh đang nói với cô bé mà sao Phong chẳng nghe thấy
gì. Tây Châu nhanh nhẹn quàng tay nó qua cổ anh rồi nhấc khỏi
ghế.
- Các cậu nói với Nam Vũ rằng tôi sẽ đưa em gái cậu ta đến phòng y
tế. Xuống mà lo cho nó.
Nhật Hy ngẩn người nhìn theo rồi bất ngờ rút ra một kết luận:
- Cậu có thấy cậu ấy đối với Nam Phong đặc biệt quan tâm
không?
- Hùng Anh nói cô bé rất giống Thuỳ Mai.
- Trước đây họ là một cặp?
- Ừ...Cái chết của cô ấy khiến Tây Châu suy sụp suốt mấy tháng.
Chuyện kể ra dài dòng lắm – Anh ấy lắc đầu - Mà sao cậu tỉnh táo
vậy? Hết buồn ngủ rồi hả?
- Không biết nữa - Hy nhún vai - Tụi mình về lớp đi.
Tây Châu lặng lẽ ngồi cạnh Phong trong phòng y tế. Tâm trạng nó vẫn
còn hoảng hốt nên chưa hỏi han gì được. Hình như con bé không chỉ
bàng hoàng vì chuyện vừa xảy ra mà còn lo lắng vì nhìn thấy anh
nữa. Nhưng nếu sợ Châu thì sao Phong lại giúp anh giữ kín mọi bí
mật? "Thật ra em đang nghĩ gì vậy, cô bé?" Tây Châu thở dài đứng
dậy khi thấy Nam Vũ xuất hiện. Anh ấy lập tức sà xuống bên cạnh em
gái mình, bàn tay nắm chặt lấy vai nó:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Quang Minh nói với anh là em bị ngất. Có
đúng thế không?
- Nam Vũ, mình nghĩ là cậu nên đợi thêm tí nữa -Tây Châu ngoái đầu
nhìn cô bé- Nam Phong mới tỉnh dậy, trong người còn chưa khoẻ
đâu.
Rồi anh ấy quay đi, vẻ mặt lại trở nên lạnh tanh, đầy vô cảm. Nam
Phong muốn nói một tiếng cảm ơn với anh nhưng mãi không mở miệng
được. Lúc nãy, cô bé định xuống thư viện mượn mấy cuốn sách, không
ngờ giữa đường lại ngất đi. Khi mở mắt ra đã thấy ba người họ đang
vây quanh còn mình thì không còn chút sức lực. Nếu ai hỏi, nó cũng
chỉ biết nói bấy nhiêu, không gì hơn. Chuyện gì đã xảy ra với cô
bé? Câu hỏi này Phong đã tự đặt ra không biết bao nhiêu lần kể từ
lúc tỉnh lại.
- Tối nay có nhiệm vụ quan trọng cho cậu đây! - Tây Châu vỗ nhẹ lên
vai Nhật Hy, thì thầm...
XUI TẬN MẠNG
Hy mặc áo sơ mi, thắc cà vạt rồi khoác lên người tấm áo choàng đen
sáng lấp lánh. Những lời của Tây Châu vẫn còn vang vọng trong đầu
anh “Không phải tự nhiên mà kẻ đó tìm đến Nam Phong. Sức lực của
Thụy Miên càng không phải là đối thủ.” Có lẽ Châu cho rằng con quái
vật sẽ đến tìm Phong ngay đêm nay nên mới gấp rút gọi Hy đến thế
chỗ.
Phòng Phong không có ai khác ngoài nó. Tại sao chưa đợi Hy đến mà
Miên đã tự ý rời khỏi? Đây vốn không phải là tác phong làm việc của
cô ấy. Còn chưa hết ngạc nhiên thì mái tóc đen khẽ nhúc nhích của
Phong lại khiến anh giật mình. Hai ánh đèn sáng rực rọi ra từ mắt
Hy soi rõ hình ảnh một con dơi nhỏ màu đen đang nằm rúc mình trên
cổ nó.
- Thì ra là một tiểu tinh không biết trời cao đất dày.
Lặng lẽ giương cung lên, Nhật Hy dễ dàng bắn chết nó ngay tại chỗ.
Mũi tên xuyên qua người con vật, vừa chạm đến mái tóc Phong thì
hoàn toàn vỡ vụn. Ma dơi chết đi, cả thi thể cũng biến mất. Chỉ để
lại hai cái lỗ sâu hoắm trên cổ cô bé xanh xao nằm trên giường. Xét
theo lượng máu chảy ra từ vết thương thì con vật đó chỉ mới tiêm
độc vào da nó chưa lâu. Nhẹ nhàng vòng tay qua người Phong, Hy
nhanh chóng vực nó dậy.
Nếu cô bé là một con người, không lý gì lại có thể bị những loài
yêu tinh này tấn công. Nếu nó không phải con người thì lại càng
không có cớ để bất lực nằm yên cho một con dơi bé xíu hút máu như
vừa rồi. Nhật Hy hít một hơi thật sâu rồi nhíu mày, ra sức hút cho
hết lượng độc còn sót lại.
Sự đau đớn ở vết thương dần khiến Nam Phong tỉnh giấc. Nó định trở
người thì thấy Hy đang giữ chặt lấy cánh tay và vai mình. Mái tóc
mềm của anh cạ nhẹ dưới cằm nó. Cả gương mặt anh đang úp lên vai
Phong còn đôi môi thì ở ngay trên cổ cô bé. Giật mình, Phong định
vùng dậy nhưng Nhật Hy vẫn kiên quyết không chịu buông.
- Nằm im đi Nam Phong! – Giọng nói của anh vang lên thật khẽ - Một
chút thôi…chỉ một chút nữa thôi…Anh hứa đấy.
Từng lời lẽ chứa đầy sự thiết tha, nài nỉ. Nó gật gật đầu rồi buông
xuôi xuôi theo anh, cắn răng không phát ra một tiếng rên rỉ. Người
con trai ấy đã từng cứu mạng Phong. Dù anh có nhớ nó hay không, cô
bé vẫn chưa phút nào quên. Sự tri ân và lòng tin nó dành cho anh là
thứ tình cảm không thể giải thích hay cân đo đong đếm được.
Chẳng mấy chốc mà Nam Phong lại chìm sâu vào trạng thái mê man như
lúc đầu. Cảm giác mệt mỏi không buông tha cô bé dù là trong giấc
mơ. Nhưng cơn đau trên cổ lại bắt đầu thuyên giảm một cách rõ rệt.
Nó khẽ chớp mắt rồi nhìn quanh.
Nhật Hy vẫn còn ở đó, ngay sát bên giường, và nhìn nó bằng ánh mắt
đầy vẻ tội lỗi.
- Chuyện gì vậy anh? – Phong rụt rè ngồi dậy.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Có một con dơi nhỏ muốn… lấy đi chút máu của em.
- Eo ôi! - Nó vội vàng đưa tay sờ lên cổ.
- Eo ôi? - Hy chớp mắt - Nhiêu đó chỉ đủ để em thốt ra hai từ ấy
thôi sao?
- Nhưng dơi quỷ là con gì hả anh?
- Đó là một loài động vật chuyên đi hút máu của các loài
khác.
- Mà sao em chẳng hay biết gì hết?
- Trong nước bọt của dơi quỷ có các hóa chất gây cảm giác tê liệt
và ngăn cản sự co thắt của các mạch máu nhằm kéo dài sự xuất huyết.
Sau khi cắm hai chiếc răng nanh vào cơ thể con mồi, loài vật này
chỉ cần từ tốn liếm máu trào ra từ vết thương.
- Nghĩa là máu em sẽ chảy cho đến hết mà không biết gì sao?
- Anh xin lỗi vì đã bắt em trải qua đau đớn đó. Nhưng em càng đau
thì càng chứng tỏ không còn chất độc hại trong cơ thể - Ánh mắt
Nhật Hy chợt trở nên sáng rực - ..Anh cũng không ngờ em lại có thể
cắng răng chịu đựng một cách can trường như vậy....
Nghe tới đây, cô bé bỗng nhún vai rồi trả lời một cách vô tư:
- Vì em tin anh sẽ không bao giờ làm hại em đâu.
Nhật Hy lặng người nhìn nó với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Tại sao Nam
Phong không thắc mắc đang đêm mà anh làm gì trong phòng nó? Sao
nghe đến chuyện ma quỷ ghê sợ thế mà con bé vẫn bình tĩnh một cách
đáng ngạc nhiên? Thật ra Phong đã biết được bao nhiêu?
Đôi mắt lim dim của cô bé nhắc nhở anh đã đến lúc nên rời
khỏi.
- Em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ ngồi đây canh chừng – Hy vừa nói vừa quay
lưng bước về phía cái ghế cạnh bàn học.
- Khoan đã, anh Nhật Hy!
- Chuyện gì vậy?
- Anh có thể nào....có thể nào đừng nói chuyện này cho anh trai em
biết được không?
Câu nói lập tức khiến hai đồng tử của Hy mở to hết cỡ. Đôi mắt lấp
lánh của anh một lần nữa lại xoáy sâu vào mắt nó như đang tìm kiếm
điều gì đó. Rồi anh ấy chợt cúi đầu, miệng cười tủm tỉm:
- Anh nghĩ câu này nên để mình nói mới phải.
Bác Ba và Đông Vân bất ngờ xuất hiện ở cửa khiến mọi người càng
sững sờ. Chẳng là hôm nay thi hai môn Văn Toán, toàn bộ học sinh
khối mười hai chia phòng theo trình tự bảng chữ cái nên chị Vân
phải về gấp. Những môn khác thì còn có thể xin giáo viên sắp xếp
thời gian thi lại chứ thi tập trung thì rắc rối hơn nhiều. Trông vẻ
mặt chị đầy mệt mỏi. Chắc vì lo cho bà quá đó thôi. Trong lúc Vũ và
Phong bận ăn sáng thì Vân vội vã chạy lên phòng thay áo, chuẩn bị
cặp vở.
Chị thi cùng phòng với Vũ vì tên của họ đều là âm cuối. Nhưng thật
bất hạnh, phòng thi số 29 còn có một nhân vật nữa học cùng lớp.
Không cần nói cũng biết Phi Vũ bực mình thế nào khi tiếp tục được
xếp ngồi chung bàn với Nam Vũ. Ở đây khác trong lớp là chẳng còn
cái bàn nào trống để cô ấy chuyển đi nữa. Năm thuở mười thì mới có
bữa không được ngồi một mình. Dù ghét thế nào cũng có thể chịu được
mà. Vũ nghĩ mà thấy vừa ngạc nhiên vừa khó chịu trước thái độ quá
đáng của cô bạn. Cô ta hành xử như thể nếu ngồi chung thì một trong
hai người sẽ chết vậy.
Buổi sáng thi Văn, chiều thi Toán. Mọi hoạt động học tập trong
trường đều được tạm ngưng để phục vụ thi cử. Sau kì thi, học sinh
sẽ có một buổi cắm trại trước khi nghỉ Tết. Có thể nói đó là một
trong những hoạt động thú vị và được nhiều đứa mong đợi nhất trong
năm. Không biết người khác thế nào nhưng Vũ lại thấy những ngày này
rất vui, lớp lớp người người đều thi cả. Toàn trường hoà chung một
không khí căng thẳng trước giờ bắt đầu, vỡ tung bởi những lời tranh
luận khi kết thúc. Nghĩ ngợi một hồi, Vũ mới lén đưa mắt nhìn sang
bên cạnh. Phi Vũ đang ngồi khoanh tay, mắt đăm đăm nhìn lên bảng,
trông thật căng thẳng. Lẽ nào thi cử lại có thể làm cho một người
như cô ấy cảm thấy bất an?
- Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Tôi không giống bạn đâu - Phi
Vũ bất ngờ nói qua kẽ răng, mắt vẫn không rời tấm bảng
- Làm sao bạn biết tôi đang nghĩ gì chứ? - Vũ giật mình giả đò ngó
lơ đi chỗ khác
Phi Vũ không trả lời anh mà chỉ liếc nhìn Vũ một cái rồi thôi. Sao
trên đời lại có người kì cục và khó hiểu như vậy? Đã vậy thì thôi,
Vũ chẳng thèm bận tâm đến cô ấy nữa. Một hồi trống đổ dồn báo hiệu
giờ thi đã đến. Cầm đề trên tay, anh thấy lòng rưng rưng như sắp
khóc. Tối qua, vì chơi đá banh về mệt quá Vũ đã lên giường đi ngủ
mà không thèm xem lại bài cuối cùng trong sách. Bụng bảo dạ rằng:
“Cả chương trình mười mấy tác phẩm, lẽ nào lại xui đến mức ra phải
bài duy nhất mình “làm biếng không thèm học?” Ấy thế mà hôm nay,
cái xui ấy lại tìm đến thật. "Em hãy phân tích vẻ đẹp của dòng sông
Hương trong tác phẩm Ai đã đặt tên một dòng sông của Hoàng Phủ Ngọc
Tường" Cố nén một tiếng thở dài, Vũ chỉ còn biết chép miệng và bắt
đầu đặt bút viết những chữ đầu tiên.
Mấy hôm trước, Nam Phong đã nhắc đi nhắc lại là trước khi làm bài,
nhất thiết phải lập một dàn ý sơ lược ngoài giấy nháp. Nhưng cái đó
chỉ dành cho mấy đứa ý văn dồi dào, lúc nào cũng tuôn ra như dòng
nước. Còn đầu rỗng tuếch, không có chữ nào như anh thì cần gì đến
dàn ý ? Vũ ngồi cắn bút hết mấy phút mới viết được vài chữ. Được
mấy chữ lại ngồi cắn bút, nếu không cũng đưa mắt nhìn bâng quơ
ngoài cửa sổ, mong nảy ra ý tưởng gì đó.
Bất chợt, cây bút bi trên tay dở chứng, không thèm ra mực nữa. Vũ
yên chí vì đã cẩn thận mang theo đến ba cây.
Khốn khổ thay, hai cây còn lại cũng không thể viết được. Rõ ràng là
viết mới mua, tối qua anh viết thử thấy ổn cả mà.
- Cho mượn đó. Viết lẹ đi - Phi Vũ đặt cây viết của mình xuống
trước mặt anh, miệng thì thầm
- Nhưng bạn còn...???
- Không cần lo cho tôi - Cô ấy cáu
Người ta đã có ý tốt thì mình cũng đừng nên chối từ. Vũ gật gù rồi
cầm bút lên. Vừa lúc ấy, cơn gió bất ngờ lùa vào phòng, cuốn theo
bài làm của nhiều học sinh bất cẩn rơi xuống đất. Bài của Vũ cũng
nằm trong số đó. Sau một hồi tìm kiếm mà vẫn chưa thấy tờ giấy thi
của mình đâu, anh bắt đầu lo lắng. Có khi nào bay xuống lầu rồi
không? Bây giờ mà chạy đi tìm thì muộn mất. Dù sao cũng chưa viết
được bao nhiêu, Vũ quyết định xin giáo viên tờ giấy mới, trong bụng
không tránh khỏi cảm giác bực mình vì sao hôm nay xui xẻo
thế.
Lúc lúi húi cất bút thước vào cặp ở ngoài hành lang, Vũ mới phát
hiện ra người bạn cùng bàn đã lặng lẽ đứng bên cạnh mình từ lúc
nào.
- Bạn làm tôi giật mình đấy - Anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngạc
nhiên - Có chuyện gì vậy?
Cô gái không trả lời mà bỏ đi trong im lặng. Thật kì lạ, rõ ràng là
cô ta muốn nói với Vũ điều gì đó. Anh dễ dàng nhận ra qua ánh mắt u
buồn đó. Vừa định đuổi theo thì người đã biến mất từ lúc nào.
Quang Minh và Tây Châu thì rời khỏi phòng thi sớm hơn mọi người một
chút, thất thểu đi bên cạnh họ là Nhật Hy đang che miệng ngáp dài
ngáp ngắn.
- Không thể tưởng tượng nổi. Chứng kiến ngần ấy chuyện mà con bé
thật không hỏi câu nào ư?
- Càng lúc mình càng lo lắng về cái vốn hiểu biết quá phong phú của
nó - Tây Châu nhăn mặt ngồi xuống một cái ghế đá
- Khi hút độc ra khỏi người Nam Phong, tôi mới phát hiện mạch nó
nhanh chậm thật bất thường - Nhật Hy lảo đảo thả người rơi xuống
bên cạnh Tây Châu - Giống như....có cái gì bị nghẽn vậy....
- Cả cậu cũng không biết đó là gì?
- Không... - Hy lặng lẽ lắc đầu và đưa tay che miệng.
Quang Minh thấy vậy thì nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương cảm:
- Sáng giờ mới tươi tỉnh được một chút...Cậu có thấy là gần đây
bệnh diễn biến thất thường lắm không? Người ta cùng lắm chỉ mấy
ngày. Còn cậu, mình thấy chứng thèm ngủ ngày đã ám cậu thiệt
rồi.
- Phải nhanh chóng tìm ra cách chữa cho Nhật Hy - Tây Châu thở dài
– May mà tối qua chỉ là một tiểu tinh không đáng sợ. Giả sử con vật
đang gây rối trong trường mấy ngày nay mà đến. Giả sử người bị nó
tấn công là cậu chứ không phải Nam Phong…
- Chỉ cần nó đừng tìm mình vào buổi sáng – Hy lầm bầm khi cả hai
mắt đang từ từ khép lại
- Tây Châu - Hùng Anh bất ngờ xuất hiện với vẻ mặt khá nghiêm trọng
– Tối qua Thụy Miên không hề trở về.
- Ai là người cuối cùng gặp cô ấy?
Tây Châu vừa định đứng lên thì nhận ra Nhật Hy đã gục mặt lên vai
mình, ngủ say như chết.
- Tôi vẫn thích cậu ta lúc tỉnh táo hơn. - Anh vừa nói vừa để Hy
dựa qua người Quang Minh - Ở đây với cậu ấy nhé. Nhật Hy mà ngủ thì
chiến tranh thế giới thứ ba có nổ ra cũng không biết đâu.
Minh gật đầu rồi kênh vai cho Hy dựa. Anh hiểu Tây Châu đang lo
lắng điều gì. Một loại sinh vật mới đến trường sẽ không bao giờ gây
nguy hiểm cho con người. Nó chỉ đe doạ tính mạng những người như
Tây Châu hay Nhật Hy thôi.Trên đời có biết bao nhiêu loài muốn họ
chết. Ở cùng nhau, bọn họ là một tập thể hùng mạnh nhưng khi mất
cảnh giác hoặc tác chiến một mình thì nguy cơ tử vong là rất cao.
Đêm qua, có vẻ như Nhật Hy đã đến chậm một bước. Thụy Miên biến mất
đồng nghĩa với việc con dơi nhỏ vào phòng Phong rất có thể chỉ là
kẻ thừa nước đục thả câu. Người thật sự muốn tìm nó đã mất tích
cùng cô gái có bản tính nỏng như lửa ấy mất rồi.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
KHÔNG THỂ RA TAY
Đông Vân và Nam Vũ tình cờ bước ngang qua liền được Minh đưa tay
vẫy gọi. Sáng giờ chưa ăn uống gì nên mặt mày Vân trông có vẻ xanh
xao. Trong khi Nam Vũ “hăng hái” kể với Minh về một đống chuyện xui
gặp phải thì chị lại chăm chú quan sát gương mặt Nhật Hy. Những sợi
tóc đen loà xoà rủ xuống đôi mắt càng tô đậm thêm dáng vẻ mệt mỏi
thường ngày của anh ấy. Trong phút chốc, Vân quên hẳn cơn đói đã
giày vò chị suốt buổi sáng, trong lòng chỉ còn lại một nỗi lo lắng
và xót thương.
- Con ma ngủ này tối qua lại thức khuya ôn bài à? - Nam Vũ hất mặt
về phía Nhật Hy, cười châm chọc.
Quang Minh bật cười rồi quay qua nhìn Đông Vân với vẻ khoái
trá:
- Nói vậy không sợ có người đánh chết cậu mà trả thù cho người yêu
à?
- Mình đánh bạn thì có - Vân đỏ cả mặt khi hiểu ra ngụ ý trong câu
nói của Minh - Ai là người yêu của ai chứ?
- Giỡn tí mà, làm gì ghê vậy?...Lâu lắm mới gặp bạn đó, Đông
Vân.
- Lâu quá? Tới một ngày lận hả? - Chị còn định trả đũa thì phát
hiện Quang Minh đang nhìn chăm chăm vào cái gì đó phía trên đầu
mình
- Nhảm nhí quá. Thôi đi! - Anh ấy bất ngờ trừng mắt lên quát.
- Cậu bị khùng hả, hội trưởng? - Đến lượt Nam Vũ tròn mắt - Ai nói
gì mà cậu bảo thôi đi?
Quang Minh bối rối đưa mắt nhìn lần lượt hết Vũ đến Vân, ngượng
ngùng không nói được câu nào. Cuối cùng, anh quyết định chọn giải
pháp đánh trống lãng.
- Bạn...bạn có muốn mình đánh thức Nhật Hy dậy không?
- Không cần - Đông Vân vẫn nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ - Mà hai
bạn tính không về nghỉ ngơi ăn uống gì sao?
- Đi bộ từ đây về kí túc xá xa lắm. Tụi này mua cái gì đó ở ngoài
ăn rồi chờ tới chiều thi luôn.
- Vậy tụi này đi trước đây. Chúc cậu chiều nay sống sót ra khỏi
phòng thi nhé
Quang Minh gật đầu rồi vẫy tay chào họ. Trước khi đi, Đông Vân còn
ngoái đầu nhìn lại như dò xét khiến anh giật cả mình. Cô ấy đúng là
nhạy cảm. Chẳng biết chuyện vừa rồi có làm nghi ngờ gì không. Nếu
có thì chắc mau quên thôi.