Snack's 1967





Mẹ già: Run rẩy móc thêm một xấp.

Tôi rất hào phóng trả lại một tờ, nhiều rồi.

Trước khi mẹ tôi băng hoại và phát điên lên, tôi vọt nhanh với tốc độ tên lửa.

Tiền, tiền, tiền!

Thứ tôi yêu nhất!

Tôi dùng một nửa của một nửa của một nửa để mua một cái váy.

Tôi vốn xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp.

Soi gương chán chê sau đó tôi nói với cô nhân viên bán hàng đứng bên cạnh: "Cô gái này thật là xinh đẹp".

Trước khi cô bán hàng buồn nôn, tôi trả tiền và đi ngay.

Tiểu Phiên tới đón tôi, trên đường anh ấy có tâm sự thì phải, cứ định nói gì đó rồi thôi.

Tôi không chịu được nên hỏi thẳng: "Có gì thì nói đi".

Tiểu Phiên không nén được nên nói: "Tiểu Nam, hay là chúng ta không đi nữa, em không biết đó thôi, bà dì mà bố anh đang kiếm ấy, người nhà họ cũng đi, những người đó không có văn hóa, anh lo cho em".

Trong lòng tôi thầm nghĩ: Chết tiệt, không có tí văn hóa nào, có thể bằng mẹ tôi không? Mẹ tôi tôi còn không sợ thì còn gì tôi không dám đối mặt nữa chứ?

Tôi nói: "Không sao không sao, vì anh em sẽ nhịn".

(Buồn nôn...)

Rất nhanh sau đó đã tới nhà hàng, rượu xanh đèn đỏ, vô cùng hoa lệ.

Có tiền thật tốt. Có tiền thật tốt. Có tiền thật tốt.

Nho nhã bước xuống xe, giả vờ mình là công chúa cao thượng nhất cái thế giới này, được hoàng tử ôm eo bước xuống...

Đến cửa.

"Cô ơi...". Một giọng nói ấp úng vang lên.

Tôi chớp chớp đôi mắt mơ màng: "Uh?".

"Cô..".

Cô gái ra hiệu, tôi ngoảnh đầu lại nhìn.

Chết tiệt, may mà chưa ngất ra ở đây! Trong túi xách thò ra một cái búa.

Vội vàng chỉnh lý cái túi, Tiểu Phiên cũng đờ người ra nhìn tôi.

"Xin lỗi xin lỗi, đồ vật phòng thân thôi".

Tiểu Phiên im lặng nhìn tôi rồi nói: "Tiểu Nam, em thực sự khiến anh mê mẩn, anh yêu em đến chết cũng không dứt ra được".

Chết tiệt, quá quắt quá!

Khi không thích một người thì cô ấy có làm gì cũng không thấy hay ho.

Khi thích một người thì ngay cả cô ấy cầm búa bạn vẫn thấy đẹp.

Tôi mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, mỉm cười tiếp.

Chết tiệt, nếu mà không khiến anh mê mẩn thì tôi đi chết.

Đúng cái lúc chúng tôi đang ân ái nhìn nhau đầy tình cảm thì tôi cảm nhận được một ánh mắt ác độc nhìn tôi.



TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN


heoubaotam - Cấp 10 [ được Cảm Ơn lần trong 17882 Bài Viết ] Thời Gian: Chủ Nhật, 02/12/2012, 4:07:23 | Bài Thứ 22
Chương 11: Đàn bà đanh đá cũng cần phải có tố chất
Sưu tầm
Nghẹo đầu nhìn cái thấy Tiểu Vi ở phía xa, nhìn tôi đầy căm thù, bên cạnh còn có mấy con nha đầu đang tức giận như kiểu cái mông nó chi phối cái đầu, máu nóng dồn lên, cứ chồm chồm lên chờ đợi ra tay cho cô ta.

Xa hơn chút nữa là bà mẹ kế mượn xe lần trước, cũng đang nhìn về phía tôi, bên cạnh bà ta là mấy bà già ăn mặc diêm dúa, lòe loẹt nhưng lạc bầy đàn, miệng nhọn, má hóp, mắt chó, cứ gườm gườm nhìn người khác.

Tôi nhìn qua một cái, đàn bà đành hanh thuộc cấp độ kém nhất, còn quá xa so với mẹ già tôi, đối với tôi mà nói, cho dù cả đám họ có xông lên thì cũng chỉ là chuyện nhỏ!

Nhìn qua một lượt, những mụ đàn bà trong đám này chẳng ai có thể làm hại tôi được.

Tí nữa thì tôi ngửa mặt lên trời mà cười sằng sặc.

Độc cô cầu bại bại bại bại bại....a

Tôi cười đắc ý, tôi cười đắc ý, cười đắc ý.

Cười suýt rơi cả cằm.

Tiểu Phiên nắm chặt lấy tay tôi:

"Anh sẽ bảo vệ em".

Tôi đắc ý cười.

Tôi là một con sói chạy tới giữa bầy cừu.

Tôi sợ ai chứ?

Ai cũng sợ tôi.

Anh cả và bố (bố chồng) luôn luôn đẹp trai, chúng tôi qua bên đó chào hỏi.

Anh cả và bố quý tôi không còn gì để nói, dường như đang muốn công bố với thiên hạ, đây là con dâu của nhà chúng tôi.

Ban đầu đám người nhà, bạn bè nhìn tôi với ánh mắt chả ra làm sao, bây giờ đều nhìn tôi với ánh mắt thân thiện.

Tôi cũng mấy chiêu học được khi xem phim truyền hình lúc 8h tối với mẹ già, cầm cốc rượu, đi khắp nơi làm quen với mọi người, luôn giữ vẻ con nhà khuê các.

Quỷ mới biết là hai tiếng trước tôi đi chợ mua rau và cãi nhau nảy nửa suýt chút nữa là đánh nhau với một bà chỉ vì 5 xu!

Đời người đúng là lên voi xuống chó chả biết đâu mà lần, kích thích quá thì về bảo với mẹ già, mẹ già chắc chắn sẽ ghen tị đến nôn ra mất.

Khà khà khà khà khà.


Nhìn thấy Tiểu Vy và đám nha đầu quanh cô ta cứ nhìn theo tôi chạy khắp nơi, dường như sắp bùng nổ đến nơi, tôi cũng không nhẫn tâm.

Cho họ cơ hội bùng nổ vậy.

Tôi giả vờ đi hóng gió nên bước ra ngoài ban công. 4 con nha đầu liền lao đến trước mặt tôi.

Đồ mặt dày, đồ không biết xấu hổ.

Đồ cướp bạn trai của người khác, đồ thối tha.

Mau trả lại Tiểu Phiên cho Tiểu Vy nếu không thì bọn tao không khách khí với mày.

Đồ đàn bà thối tha, đồ mặt dày! Lại còn bám theo anh Tiểu Phiên đến đây nữa!

Đúng là! Trình độ nhi đồng quá! Chỉ có chút sức thế này mà dám giúp người khác sao?

Tôi đau đớn thay khi nhìn gương mặt đỏ phừng phừng của mấy người họ.

Tôi cảm thấy mình cần phải cho họ mở rộng tầm mắt một tí, phải biết rằng, thế nào mới đúng , đàn bà đanh đá cũng cần phải có tố chất.

Liếc mắt nhìn ra ngoài, bên ngoài không ai chú ý tới chúng tôi cả, âm thanh bên trong cũng đủ to rồi.

Tôi đập cốc rượu xuống đất, tay trái chống nạnh, tay phải chỉ người, chân phải gác lên lan can, lấy một hơi dài, mở miệng, dồn hơi nói:

"Cô là cái đồ thối tha có mẹ đẻ mà không có cha chăm, là loại con hoang, là đồ tạp chủng, là đồ chó ngày, đồ con lừa nằm, đồ lợn làm, đồ vịt bò, đồ chó cái nuôi, đồ mai rùa....".

Vừa tròn năm phút, tôi không còn hơi thở nữa!

Mấy con nha đầu đó há hốc miệng, trợn mắt nhìn tôi.

Kém cỏi, dám đứng trước mặt lão tổ tông đây mà bán môi buôn lưỡi à, định dùng mỡ lợn bôi trơn chắc!

Tôi gườm gườm ác độc nhìn bọn họ, gió đêm thổi bay tóc tôi, tay trái lấy cái búa trong túi ra.

Còn ai có ý kiến gì không?

Lùi lại!

Cứ thế mà tản.

Cái con Tiểu Vy nhoi lên đầu tiên.

Sửa sang lại mái tóc, tôi cười và bước ra.

Tiêu phiên đang tìm tôi khắp nơi, thấy tôi anh liền chạy vội tới, lo lắng nhìn tôi: "Sao rồi, sao rồi?".

Tôi cười: "Không sao, em hơi khó chịu một chút nên ra ngoài ban công hóng gió".

Tiểu Phiên: "Anh thấy Tiểu Vy và đám bạn của cô ta không thấy đâu cả, họ không làm khó em chứ?".

Tôi: "Không, em không thấy bọn họ đâu cả".

Tôi đảo mắt bốn phía, mấy con nha đầu còn đang ngồi xổm trong góc nhà.

Tôi lừ mắt.

Chạy rồi!

Đắc ý uống một ngụm rượu, suy nghĩ xem lần sau dạy dỗ Tiểu Vy thế nào, để cô ta biết sự lợi hại của tôi.

Chương 12: Buổi tiệc náo nhiệt
Sưu tầm
"Hứ, thời buổi này đàn bà mặt dày không biết xấu hổ thật là nhiều, đàn bà vì tiền còn nhiều hơn!". "Đúng thế, chắc chắn là vì tiền, nhà cô ta có điều kiện gì đâu chứ, ai mà chả biết". "Cũng không biết bố mẹ thế nào mà đẻ ra đứa con gái mặt dày thế!". "Khác gì bán thân đâu".

Chết tiệt! Ai mà to gan thế này?

Lại dám nói mẹ kế của Tiểu Phiên một cách to gan lớn mật như thế?

Nhìn kĩ lại không phải là đám đàn bà đanh đá đẳng cấp thấp sao, vừa nói vừa nhìn tôi đầy ác ý, chắc chỉ còn nước chưa kẹp mũi tôi mà nói, tôi đây không biết người được nói tới chính là tôi.

Tôi nhấp một ngụm rượu, được lắm! Tôi khoác tay Tiểu Phiên đi đến, làm quen tí. Dì của mẹ kế, mẹ của mẹ kế, lại còn một bà dì họ nữa. Uh, chính là bà dì họ, quan hệ không thân thiết lắm, có đánh đấm cũng phí.

Tôi chậm rãi lướt qua lướt lại, mấy mụ đó nhìn tôi không có phản ứng gì, vừa nói vừa cười ác ý với tôi, càng nói chuyện càng lợi hại, càng nói càng bậy, càng nói càng lớn tiếng. Nhìn xung quanh không có ai, tôi lao lên cho mụ dì họ hai cái tát. Đám mấy bà tám ấy há hốc miệng, run run nhìn tôi. Tôi làm bộ dạng không dễ gì gây sự, cao quý ngút trời, rồi cười khinh miệt nhìn bà ta: "Bà biết bố tôi làm gì không?".

Bà dì bị tát cho chóng mặt, giờ mới sực tỉnh, định phản kháng nhưng nghe tôi nói thế liền chần chừ. Dù sao bên này tụ họp vô cùng cao quý, bà ta sao mà động vào được. Những bà tám khác cũng ngậm bớt miệng lại rồi len lén nhìn tôi. Tiểu Phiên xuất hiện, anh cả cũng chạy tới. Tôi nghiêm mặt nói với họ:

"Bố tôi là người bán rau".

Bà dì tức quá gần như phát điên lên: "Mày là cái đồ mặt dày không biết xấu hổ, giả vờ ngây thơ, mày là ai mà dám đánh tao chứ?". Bà ta gào ầm lên thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả mẹ kế.

Nhân lúc mọi người vây quanh tôi cũng kẹp vào trong đám người, lên tiếng khuyên giải: "Chú ý hình tượng một chút chứ, đừng như thế mà". Rồi nhân lúc đám đông tôi ác man thò chân ra đá cho bà ta ba phát.

Sau đó tôi chau mày, làm mặt cười, dùng đủ mọi emoticon (biểu cảm) nói cho bà ta biết: Chính là tôi đá bà đó, là tôi đá đó.

Hê hê hê!

Dã thú phát điên rồi, bà dì chồm lên. Tôi nói không phát ra tiếng động: Đồ - đại - ngốc! Tôi đắc ý cười, đắc ý cười. Đám người đều vây tới, bố cũng đến, uy nghiêm nói: "Đừng gây sự nữa". Bà dì xấu hổ im bặt.

Quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy tôi bôi nước mũi lên áo bà ta. Ha ha ha! Dã thú lại lên cơn rồi! Mẹ kế không chịu được nữa, mặc kệ hình tượng, lao tới kéo bà dì: "Dì lên cơn gì chứ?".

Mẹ kế A Tam này luôn trong hình tượng cao quý, cổ điển, có thể tức điên tới mức này quả không dễ dàng gì.

Sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta thế chứ, ai bảo bà ta ban nãy còn mắng tôi mắng mẹ tôi bố tôi. A Tam kéo bà dì ra ngoài phòng.

Từ phía cửa có người đi vào, đó không phải là mẹ của Tiểu Vy sao? Tôi kéo tay Tiểu Phiên: "Mẹ Tiểu Vy có biết mặt bà dì không?". Phiên: "Chưa gặp bao giờ". Ôi thần ơi! Tôi vui vẻ cười và bước qua chỗ bà ta: "Cháu chào cô". Người phụ nữ trung niên hằm hằm nhìn tôi: "Lần trước cô nói ai bị bắt đi khiến tôi...".


"Cô ạ, quan trọng không phải chuyện đó, ban nãy Tiểu Phiên dẫn bạn gái đến, Tiểu Vy tức quá cãi nhau với cô ta. Thực ra, họ cãi nhau cũng không sao, thế nhưng đám bà dì của mẹ kế Tiểu Phiên lại hợp sức mắng Tiểu Vy là đồ mặt dày, đồ tham tiền, giả vờ ngây thơ...".

Người phụ nữ trung niên: Cái vũ trụ này, lên cao nữa đi, tôi sắp bùng nổ rồi! Trong mắt bà ta đã sắp bốc hỏa, lông mày dựng ngược lên rồi! Tôi sung sướng tới mức răng và mắt sắp dính lại với nhau. "Cô ơi, họ trốn trong kia kìa". Tôi chạy trước dẫn bà ta tới mặt bà dì: "Bà kia, mẹ tôi đến rồi, look!".

Mẹ Tiểu Vy bước vào phòng bên. Bà dì trông thấy liền phi lên trên: "Bà là cái đồ mặt dày, bà dạy con bà kiểu gì thế hả, định bán mình à? Nghĩ tới tiền là phát điên lên à?".

Mẹ Tiểu Vy bị câu nói này nói trúng mong muốn trong lòng, cơ mà là mong muốn chưa thành hiện thực.

Tay chống nạnh, đối đáp: "Con mụ kia nói gì hả, ăn cơm mà không biết làm việc của con người à, mày giả vờ cái gì chứ, bán cái gì hả, họ hàng nhà mày không phải cũng dựa vào cái ấy để bán à?". Ha ha ha! Mẹ kế, bà ta mắng mẹ kìa! Tôi ra bộ đờ đẫn đứng đằng sau mẹ Tiểu Vy, nhỏ nước miếng nói với bà dì: "Ôi, lợi hại quá, lợi hại quá!". Ha ha ha! Dã thú phát điên rồi, bà dì không nhịn được nữa liền xông lên chỗ mẹ Tiểu Vy. Tiếng đánh, tiếng chửi mắng. Tôi xông lên, với danh nghĩa khuyên can, nhân cơ hội đá cho bà dì vài phát.

Ha ha ha! Bà dì ra tay với mẹ Tiểu Vy càng lúc càng dữ, mẹ Tiểu Vy thấy tôi không để ý tới sự an nguy của mình, thấy tôi xông lên giúp đỡ liền vừa đánh vừa nhìn tôi với ánh mắt cảm phục.

Tôi: "Cô ạ, đây là việc cháu nên làm".

Tôi chạy ra ngoài, Tiểu Vy đang thất thần ở đó.

Tôi lao lên: "Tiểu Vy, mẹ kế của Tiểu Phiên và họ hàng của bà ấy đang đánh mẹ cô kia kìa, mẹ kế nói trước giờ nhìn cô ngứa mắt, bây giờ cô bị đá rồi, nên bà ấy không sợ gì nữa, vừa may trút giận lên đầu mẹ cô".

Oh yeah. Lại thêm quân sinh lực đến! Được sự chỉ huy của tôi, Tiểu Vy nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt long lanh: "Mẹ.... mẹ...". Hai cánh tay thon nhỏ xông lên. Tôi lo lắng cho Tiểu Vy thân mỏng lực yếu. Thế là, tôi nhét một cái gạt tàn vào tay Tiểu Vy. Và nghe thấy... Bộp. Mẹ kế đổ rầm. Ngừng chiến đấu. Một vết sưng to lắm! Tôi cười ác độc, tôi cười ác độc. Cũng tương đối rồi.

Tôi lao lên, gào to: "Đừng đánh nữa, bên ngoài có nhiều khách, mất mặt lắm!". Mẹ kế coi trọng thể diện, bà ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ đánh nhau ở trong bữa tiệc, bà dì thấy mẹ kế đổ gục thế cũng vô cùng sợ hãi. Tôi vội kéo Tiểu Vy và mẹ cô ta: "Mẹ, hai người mau đi đi". Tiểu Vy kinh ngạc nhìn tôi, từ khi nào tôi và mẹ cô ta có quan hệ thân thiết thế chứ! Mẹ Tiểu Vy kéo tay tôi: "Nha đầu tốt, cảm ơn cháu".

Sau đó, rút! Mẹ kế sưng một cục to tướng cũng không tiện lộ diện, nên kéo tay bà dì rút lui. Tôi chỉnh lại quần áo, bước ra ngoài phòng bên. Nhìn xung quanh, những người ngứa mắt như Tiểu Vy, mẹ Tiểu Vy, mẹ kế, bà dì, đều đã biến mất.

Wow, thoải mái quá, tôi hít thở sâu, tiếp tục công việc làm quen giao tiếp của mình. Khà khà khà! Tôi đắc ý cười, tôi cười đắc ý!


Chương 13: Thực ra cháu là diễn viên
Sưu tầm
Bữa tiệc rất thành công.

Tôi biểu diễn rất đạt.

Bà dì bị đánh, mẹ kế bị gạt tàn đập vào đầu, thực sự quá hoàn hảo.

Sau khi về nhà tôi báo cáo với mẹ, mẹ tôi vui chết đi được. Miệng liên tục nói: "Sướng quá đi mất" và yêu cầu tôi lần sau nhất định phải đưa mẹ đi cùng.

Tôi đồng ý.

Cuộc sống vẫn tiếp tục. Công việc vẫn phải làm, tôi vẫn bận rộn.

Đột nhiên, khách không mời mà đến.

Nhìn kĩ lại, là mẹ của Tiểu Vy, chuyện nhỏ!

Quả nhiên thấy tôi một cái là nổ như sấm, hóa ra tôi chính là con yêu tinh thay thế con gái bà ta, yêu quái...

Tôi nghiêm mặt nói: "Chúng cháu có nỗi khổ riêng!".

Mẹ Tiểu Vy: "Nỗi khổ?".

Tôi: "Thực ra cháu là diễn viên".

Mẹ Tiểu Vy: "Diễn viên?".

Tôi: "Vâng, chúng cháu bất đắc dĩ mới làm như vậy".

Mẹ Tiểu Vy: "Bất đắc dĩ?".

Tôi: "Chúng cháu chỉ muốn tốt cho Tiểu Vy".

Mẹ Tiểu Vy: "Muốn tốt cho Tiểu Vy?".

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

Sao cứ nói lại theo tôi thế?

Tiếp theo, tôi kể lại cho mẹ Tiểu Vy nghe một câu chuyện bi tình hư cấu về một chàng trai tốt sắp tuyệt chủng, thân mang trọng bệnh, tình sâu nghĩa nặng, có cha không phải cha ruột, mẹ không phải mẹ ruột, bà không phải bà ruột, ông không phải ông ruột, vì người con gái anh yêu mà nhẫn nhục từ bỏ cô ấy để đi tìm hạnh phúc mới, để cô ấy từ bỏ anh.

Còn tôi, chỉ là vì đã cầm của Tiểu Phiên chút tiền mà thôi.

Khóc, mẹ Tiểu Vy khóc rồi kìa.

Bà ta kéo tay tôi lại và nói: "Cô gái ngoan, vất vả cháu rồi".

Tôi: "Đây là việc cháu nên làm".

Sau đó, bà ấy đi về.

"Cô à, cháu yêu cô".

Chương 14: Mẹ già lộng lẫy đi dự tiệc
Sưu tầm
Chưa được hai ngày thì nhà Tiểu Phiên lại có tin báo, tổ chức buổi gặp mặt gia đình, mời mẹ tôi tới.

Tôi về nhà nói với mẹ già, mẹ già sung sướng lắm, ôm đầu nói đợi ngày này lâu lắm rồi, mẹ tôi cũng chải chuốt một chút, kiểu gì cũng bị nghiện, xem phim truyền hình lúc 8h nhiều quá đâm trúng độc rồi.

Lần này mẹ tôi đi một lần, hậu quả trực tiếp gây ra là, bà dì sẽ không bao giờ dám tới nhà Tiểu Phiên nữa.

Hậu quả kéo theo đó là, bà dì có thêm một biệt hiệu: Đại tràng lợn.

Sự việc nên được kể từ đầu.

Buổi gặp mặt hôm đó đều là người nhà tham dự, nói là họp mặt gia đình nhưng kiểu gì cũng không cảm nhận được không khí gia đình của những người nhiều tiền.

Ăn mặc thì chỉnh tề, nghiêm túc, gặp mặt thì khách khí.

Mẹ già vừa bước vào liền cười nói có ý, phong thái cao quý lắm, luôn miệng hỏi nhỏ tôi:

"Thế nào? Có đủ cao quý không? Đủ lộng lẫy không? Đủ khí phái không? Đủ khoa trương không?".

Chết tiệt, mẹ già, tha cho con đi!

Tiểu Phiên nhẹ nhàng hỏi tôi: "Mẹ sao thế? Giận lắm à?".

Tôi: "Đúng thế, mẹ kế của anh ban nãy không khách khí với mẹ".

Tiểu Phiên: "Anh biết rồi".

Lúc này, bà dì nhìn thấy tôi, tự nhiên sắc mặt chẳng dễ coi chút nào, lông mày dựng lên, lại xiêu lại vẹo...

Ha ha ha, không ngờ bà ta dám tới, lại còn dám nói xấu tôi!

Trong lòng tôi vui mừng nở hoa, hôm nay có mẹ già tôi ở đây, không cần tôi ra mặt.

Bà dì à, bà đen đủi lắm rồi!

Khi mọi người đang đợi đủ người tới để ăn cơm, phụ nữ tụ tập lại với nhau để tám nhảm, đàn ông quây lại khách sáo chào nhau.

Tôi và Tiểu Phiên, bạn bè của anh ấy và anh cả đang nói chuyện với nhau, đột nhiên tôi phát hiện ra mẹ già và bà dì đang nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn tôi với sắc mặt khó coi.

Tôi nhớ ra rồi.

Bà dì này không biết mẹ tôi, lần trước bà ấy nghĩ mẹ Tiểu Vy là mẹ tôi rồi.

Ha ha ha, kịch hay sắp bắt đầu rồi.

Gặp bà ta, ke ke ke ke ke ke...

Sắc mặt mẹ già càng lúc càng khó coi, có mấy lần muốn xác định xem bà dì có phải bị thần kinh hay không nữa.

Xông tới trước mặt người ta nói xấu con gái yêu quý nhà người ta, còn có não không biết?

Tôi dùng khẩu hình nói với mẹ: "Bà dì".

Mẹ tôi đã hiểu, sau đó rất thân thiện khoác vai bà dì họ đi ra ngoài.

Tôi than thầm trong lòng, mẹ già tôi không phải đùa đâu, ngay cả tôi còn đánh không lại bà ấy cơ mà, không thể dùng hai chữ "dũng mãnh" mà diễn tả được!

Năm phút sau, mẹ già sắc mặt kì dị bước vào.

Có chuyện à?

Tôi lao tới, kéo mẹ già lại hỏi: "Sao thế?".

Mẹ già: "Mẹ đánh cho bà ta một trận".

Tôi: "Cũng có gì đâu, lần trước con cũng đánh ả một trận".

Mẹ già: "Bà ta nôn rồi".

Tôi: "Đánh tới nôn? Mẹ già, công lực của mẹ lại tăng rồi".

Mẹ già: "Bà ta lại nôn ra một đoạn đại tràng lợn!".

Tôi phun ngay ngụm rượu trong miệng ra: "Mẹ chắc chắn là đại tràng lợn chứ không phải ruột người?".

Mẹ già: "Bà ấy nói mẹ đánh bà ta đến nỗi nôn cả đại tràng lợn vừa ăn bữa trưa nay ra rồi".

Tôi: ........

Một lát sau, bà dì xuất hiện.

Tôi cười chào hỏi: "Hi, đại tràng lợn".

Bà dì lượn nhanh như điện xẹt, từ đó không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Thực là, tôi đáng sợ đến thế sao? Đồ nhỏ nhen!


Chương 15: Mẹ già đi Shopping (Hết)
Sưu tầm
Sau khi bữa tiệc kết thúc mẹ già vẫn ăn nói giữ kẽ.

Chết tiệt, mẹ già, giả vờ quá mức rồi đó. Nhưng mà, tôi không có gan nói.

Tiểu Phiên lại rất lo lắng. anh ấy cứ thì thầm kéo tôi ra và hỏi: "Mẹ không vui, làm thế nào bây giờ?".

"Làm thế nào? Còn làm thế nào được nữa? Việc gì con gái thích thì mẹ em cũng thích, anh mời mẹ đi shopping đi, đương nhiên, anh nói với mẹ, anh thanh toán".

Tiểu Phiên đúng là một anh chàng thật thà, anh cầm ngay thẻ đưa cho mẹ.

"Mẹ, chúng ta đến công ty bách hóa mua đồ cho mẹ và bố đi".

Mẹ già: cao quý -ing... lộng lẫy -ing... khí phái -ing...

Tôi sắp không chịu được rồi, tôi muốn đánh người quá!

Mẹ già, đừng giả vờ nữa, còn giả vờ thì... quá đáng quá!

Đi ra ngoài cửa mẹ già cầm thẻ thanh toán, dùng sự nhiệt tình mà Dương Quá và Tiểu Long Nữ tích tụ sau 16 năm để được gặp nhau, nói một hơi: "Mẹ muốn mua gì cũng được à? Mẹ muốn mua gì cũng được à?".

Tiểu phiên: ".... Đương nhiên ạ!".

Đến công ty bách hóa.

Mẹ già hớn hở nhảy xuống xe.

"Mẹ muốn cái này .. cái này .. cái này .. cái này .. cái này .. cái này .. cái này .. cái này ..".

"Mẹ, mẹ mua đấm bốc làm gì?".

"Cứ dùng chổi mãi không sướng lắm, thử cảm giác khác xem thế nào".

"Mẹ già...".

Tôi shock.

"Mẹ già, mua cái lau nhà này làm gì?".

"Phí lời! Đương nhiên là mua cho con rồi, nếu không con lấy gì đỡ bộ đấm bốc của mẹ?".

Tôi choáng... tôi shock.

"Có mua dao thái rau không mẹ?".

"Sao lại không mua? Cái này 40 tệ đấy, con dao ở nhà sớm đã không dùng được rồi, con dao 40 tệ trong truyền thuyết đó! Cho tôi ba con!".

Tôi choáng.... tôi shock nặng...

"Chết tiệt, mẹ già, mẹ dám mua bồn cầu, thì con... đi chết".

"Nha đầu chết tiệt, có phải con vác về đâu, mẹ tự vác là được chứ gì?".

Shock chết!

Không được, tôi muốn nhảy lầu!

Giằng co -ing, khuyên giải -ing, van xin -ing....

Đột nhiên tôi nhìn thấy bà dì từ phía xa, đứng bên một người đàn ông trung niên.

Tôi mặc kệ bà mẹ già đang tiếc nuối với cái bồn cậu, tôi nhảy ngay tới trước mặt bà dì:

"Bà dì, xin chào".

Sắc mặt bà dì biến đổi: "Cô, cô muốn làm gì?".

Tôi: "Hỏi thăm thôi mà, dì họ".

Người đàn ông trung niên đứng cạnh gì ưỡn ngực đứng trước mặt tôi.

Gương mặt nhỏ xương xẩu, đôi mắt dài, miệng vêu ra ngoài, gỉ mắt hôm qua còn đọng lại, mấy cái râu mũi không ngừng rung rinh trước gió, trên dưới, vô hình trung lại thể hiện ra một kiểu đẹp tri thức.

Tôi không kiềm chế được liền đấm hai phát lên mặt ông ta.

Vẫn chưa kịp nói nhiều đột nhiên tôi phát hiện ra đằng sau ông ta, bà dì đã thay đổi sắc mặt, và cắm đầu chạy không ngoái lại. Tôi vừa may vẫn kịp lên tiếng: Đừng chạy mà!

Đằng sau là mẹ tôi, đeo hai nắm đấm bốc trước mặt, cây lau nhà ở giữa eo, hai tay vung vẩy hai con dao 40 tệ, hưng phấn bước tới hỏi: "Ai thế?".

Chết tiệt, nhìn thấy dáng vẻ mẹ thế này bà ta không chạy có mà điên!

Kết thúc:

Khi kết hôn, Tiểu Vy cũng đến, thế nhưng không vào.

Cô ta đứng ngoài khách sạn, nhìn rất lâu.

Rồi nhẹ nhàng đi mất.

Tình yêu của tôi, cuối cùng cũng được thu hoạch rồi.

- END-

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay