Chương 15: Mình chia tay đi
Tối khuya, nhà nhà đóng cửa kín mít, đường phố vắng tanh lác đác
vài chiếc xe máy chạy vun vút. Vy Vy sau khi tạm biệt gia đình vui
nhộn của anh Tí Bum lái xe lạng khắp đường phố, ngõ hẻm. Cô còn có
ý định chạy xe ra đường quốc lộ thẳng tiến thành phố H nhưng cảm
giác thèm ngủ, nhớ nệm êm chăn ấm cùng căn phòng quen thuộc của
mình làm cô quăng ý nghĩ điên khùng đó ra khỏi đầu. Thành phố H còn
xa hơn thành phố Đ gấp đôi quãng đường, cô không muốn bị ê mông,
mỏi tay, rát mặt vì gió đâu, nếu gặp mưa nữa thì lại càng khổ
sở.
Vy lái xe rẽ vào con đường Nguyễn Trãi tối thui. Sao lại tắt điện
đường thế này!! Tiết kiệm điện cũng vừa vừa thôi chứ, đêm hôm tối
mịt lỡ mà bị xe nào tông trúng thì có phải toai không. Đèn xe chiếu
thẳng về phía trước, Vy có thể thấy rõ được chiếc xe ô tô màu
đenđang đậu trước cửa quán rượu. Cô lờ đi, lái xe thẳng lên vỉa hè,
dựng chân chống xe, lạch cạch tra chìa khóa vào ổ. Một vòng tay ấm
áp, quen thuộc ôm lấy cô làm cô khẽ rùng mình.
“Vy! Em đi đâu cả đêm qua tới tận bây giờ mới về!” Giọng nói của
anh sao lại trở nên khàn khàn.
Cô quay người lại, xô mạnh Việt ra, kéo cửa rộng ra rồi ra dắt
chiếc xe vào nhà. Anh đi nhanh vào theo, nắm lấy cánh tay của cô
nói to:
“Em! Đừng lơ anh! Nói gì đi chớ!”
“Xin lỗi, thưa quý khách!” Cô gạc tay anh ra, mắt nhìn sang hướng
khác, lạnh lùng nói. “Bây giờ là 11 giờ đêm, quán rượu Một người đã
nghỉ bán. Xin mời quý khách ra về! Mai lại tới!”
“Em…”
Cô đi nhanh lại phía quầy, quay lưng về phía anh, lấy khăn lau chùi
gian bếp. Cô không muốn nhìn thấy mặt anh, không muốn nghe anh nói
nếu không cô lại khóc trước mặt anh mất. Cảm giác đau đớn lại ập
đến trong lòngcô, gấp gáp xâm chiếm từng tấc sâu trong trái tim cô.
Cổ nghẹn lại khô đét thôi thúc cô nấc lên thành tiếng. Vy bụm chặt
miệng, hai vai bắt đầu run run. Một giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống
thành bếp, sau đó là hai hàng nước mắt bắt đầu len theo khóe mắt
tuôn ra mặn chát đầu môi. Cô nhắm mắt lại hít thở thật sâu.
“Vy Vy!…”.Việt lặng người đứng chôn chân tại chỗ. Khuôn mặt tối
lại, đau đớnhiện rõ trong đôi mắt anh.
“Anh còn không mau đi!”. Vy quát to. “Tôi đã nói quán rượu không
bán nữa,đóng cửa ngay bây giờ đây! Mời anh về cho!”
“Vy Vy!” Anh bước lại phía cô, đứng cách cô khoảng ba bước chân.
“Em quay lại nhìn anh đi!”
“Anh muốn nói gì nói lẹ đi rồi về cho!” Vy bực mình hét toáng
lên.
Anh tiến lại gần, lập tức xoay hai vai cô lại. Đôi mắt long lanh
của Vy ngập nước, môi mím chặt lại, cô ương bướng quay mặt sang
hướng khác.
“Vy! Em phải tin anh. Tối qua Thảo đến nhà anh khóc lóc vì ba mẹ cô
ấy đòi li dị, đập phá đồ đạc, ba Thảo còn đánh cô ấy.” Việt nói
nhanh. “Anh chỉ muốn an ủi Thảo thôi, không ngờ Thảo lại hôn
anh!”
“…”
“Vy! Em phải tin anh chớ!”
“Chính anh đã làm cho tôi không thể tin anh được nữa!”. Vy gạc mạnh
hai tay anh ra, nghiêng đầu nhếch môi cười một cái. “Anh làm cho
tôi cảm thấymệt mỏi lắm anh biết không?”
“Mệt mỏi?”
“Ờ, rất rất mệt mỏi.” Cô nhấn mạnh từng chữ. “Cuộc đời tôi ghét
nhất là bị phản bội, bị chính người mình yêu lừa dối…Ha ha…Chuyện
tình yêu vốn dĩ nó rất là rắc rối. Hai người yêu nhau nhưng không
tin tưởng nhau thì sớm muộn gì cũng tan đàn xẻ nghé thôi. Tôinói
thẳng ra luôn, tôi không có tin anh nữa.”
“Em…Sao?”
“Anh không biết là tôi đau lòng như thế nào khi thấy anh ôm cô ta,
hôn cô ta đâu. Hơ! Tôi đâu phải là người có tráitim bằng đá, tôi
cũng có những cung bậc cảm xúc. À, mà có lẽ là tôi ghen với cô ta.
Ghen ghen…Ha ha. Chắc anh thấytôi nực cười lắm ha. Cô ta được anh
ôm ấp, chở che lúc đau khổ nhất. Ô! Còn tôi! Tôi chả có chuyện gì
đến mức phải chạy tới bên anh để được anh ôm ấp, an ủi. Woa!!! Nghĩ
lại tôi chẳng có gìphiền lòng cả. Cuộc sống vô cùng thoảimái, vô
tư…”
“Anh chỉ an ủi Thảo!” Việt nhìn sâu vào mắt cô nói. “Anh không có
tình cảm vớicô ấy. Thật đó! Là cô ấy hôn anh trước.”
“Như nhau cả thôi!” Cô xua xua tay. [Chị! Làm sao mà như nhau
được.) ”Tôicòn nghĩ hai người sắp làm chuyện thân mật hơn nữa
cơ…”
“Em nói vậy là có ý gì?”
“Mình…chia tay đi!” Cô vẫn quay mặt đi, giọng lạc hẳn đi.
“Chia tay?”. Anh sững sờ nhìn cô. Cô ấymuốn chia tay sao?
“Hai chúng ta không hợp nhau. Chia tay thôi!”
“Không hợp nhau! Lý do cũ rích. Ha ha!” Việt nắm chặt hai vai cô,
lay mạnh. “Em tưởng muốn chia tay chỉ cần nói cái lý do mà hầu hết
các cặp khi chia tayđều nói là có thể chia tay anh sao. Ha ha!
Không hợp nhau. Không hợp nhauchỗ nào em nói đi!”
“Tất cả!”. Cô buộc miệng nói.
“Tất cả?!…”. Anh nói to. “Tất cả sao? Em nói thời gian qua em và
anh yêu nhau mà không có bất kỳ điểm gì hợp nhau sao. Nói dối. Em
nói dối!”
“! Giờ anh đi đi! Chúng ta kết thúc rồi!”
Vy gào lên, đẩy Việt lùi ra sau, cố gắng hết sức đẩy anh ra tới
cửa, dộng cánh cửa lại cái rầm. Việt đứng ngây ngô cười. Lại dùng
bạo lực đuổi người. Anh bắt đầu đập cửa rầm rầm.
“Vy! Mở cửa cho anh! Anh và em chưa nói xong đâu!”
“Anh về đi! Anh mà còn đứng đó đập cửa tôi kêu người tới bắt nhốt
anh!”
“Anh mặc kệ! Kêu người tới bắt anh nhốt hết sức 24 tiếng rồi cũng
thả. Anh sẽ lại đến!”
“Đồ khùng! Anh đi ngay cho tôi!” Vy gào to bên trong.
“Đồ cứng đầu, cứng cổ! Em mở cửa ngay cho anh!”. Việt vẫn đập
cửa.
“Anh đi điiiiiii!!!”
Một bà cụ nhà sát bên, mở cửa cái rột, thò đầu ra nói:
“Cậu kia! Đêm hôm đập cửa rầm rầm không định cho ai ngủ à?”.
“…” Anh không nói gì, lúng túng đứng ngay cửa.
“Về đi! Có gì mai hai đứa kéo nhau ra đồng ruộng mà cãi nhau. Biết
bây giờ là mấy giờ rồi không? Nửa đêm rồi đấy.!”
Bà cụ nói xong, đóng cửa lại. Việt bực bội đá chậu xương rồng cái
bốp làm nó ngả ngửa lăn lăn một đoạn. Anh nhìn cánh cửa một lúc rồi
ra xe phóng vù đi. Vy kéo cửa, bước ra ngoài ngó nghiêng. Phù! Đi
rồi! Cái tên ồn ào đó đirồi. Đang định quay người vào trong thì
thấy chậu xương rồng bị đá cho văng ra xa. Cô lại gần cầm lên ngắm
nghía rồi đặt lại chỗ cũ. Gió lao xao vi vu thổi vào tai lại nghe
thành u u ghê rợn như tiếng ma gọi hồn. Vy rùng mình một cái, rồi
chạy biến vào nhà kéo sập cửa.
—————————————-
Vy đuổi Việt như đuổi tà, dường như trong mắt cô anh không hề tồn
tại. Mỗi lần anh đến quán rượu là lập tức bị cô đuổi đánh, đóng sầm
cửa lại, cứ thế cả ngày cũng không mở. Cô nghĩ anh và cô đã kết
thúc không nhất thiết phải gặp nhau làm gì nữa. Với cô chia tay là
hết, không dây dưa gì sất. Yêu nhau nhưng khi thấy không thể tin
tưởng được người mình yêu nữa thì cốt yếu sẽ chia tay thôi. Cô
không muốn lại phải thấy cảnh anh ôm eo, hôn môi cô gái khác. Anh
trước giờ đào hoa ai cũng biết, cặp bồ tùm lum tùm la, ăn chơi nổi
tiếng nhưng cô đều coi như không biết, yêu anh, tin tưởng anh tuyệt
đối thế mà anh lại bỡn cợt tình cảm của cô, nói yêu cô hóa ra chỉ
là chót lưỡi đầu môi. Nhìn anh và cô gái đó ôm hôn thắm thiết, say
đắm quên trời, quên đất mà cô trái tim cô đau xót.Tình yêu không
phải là thứ để chia sẻ. Thà cô không gặp anh nữa, biến mất khỏi
cuộc đời anh còn hơn phải nhìn anh chia sẻ tình yêu với một người
congái khác. Cô suy nghĩ cả đêm không ngủ, khóc cũng thâu đêm suốt
sáng đến nỗi mặt sưng húp cả lên.
Sáng sớm, cô thu dọn vài bộ quần áo cho vào một cái valy kéo xệch
xệch ra ngoài đường lớn. Một chiếc xe taxi trờ tới, cô lên xe ngồi
nhìn cảnh vật bên đường. Woa! Mới đó mà đã hơn hai năm sống ở đây,
tất bật với quán rượu nhưng cuối cùng lại vì “tình” mà rời xa cái
quán rượu nhỏ bé, bỏ lại tất cả những kỷ niệm mà cô có ở đó với
người con trai ấy, người đang chiếm giữ vị trí số 1 trong trái tim
cô, người mà cô yêu, rất yêu.
Em không muốn gặp lại anh nữa. Em đi đây, đi đến bất kỳ nơi nào
không có anh. Em sẽ sống tốt, thật vui vẻ, yêu đời. Cảm ơn anh đã
cho em những giây phút tuyệt diệu nhất, hình ảnh củaanh sẽ không
bao giờ phai nhạt trong trái tim em.
———————————
Rầm…bịch bịch…loảng xoảng…
Việt hất tung các đồ vật trên bàn, mặt anh tối sầm lại như bầu trời
sắp phang sấm sét. Vy đột ngột bỏ đi không nói với anh một tiếng
nào làm đầu anh như muốn nổ tung. Hôm anh tới quán rượu thì thấy
treo cái biển “Bán nhà” chình ình, lái xe tới những nơi mà anh đoán
cô có thể tới nhưng họ cũng không biết cô đi đâu. Anh đến cả nhà bố
mẹ cô lục tung nơi đó lên nhưng cũng không thấy. Duy gọi cho anh
nói là Vy cũng không có đến đó. Cô rốt cuộc đã đi đâu? Việt nghĩ
nát óc nhưng cũng không ra được nơi nào cô có thể tới nữa.
“Vy Vy!”. Đôi mắt phừng phừng lửa giận, anh nhìn lên trần nhà. “Em
đừng có để anh tìm thấy em nếu không em chết chắc!” [Ha ha ha! Vy
Vy kỳ này tiu rồi…)
——————————–
Vy gọi điện về nhà gặp má cô. Má bảo là có một cậu con trai đi
chiếc xe ô tô màu đen tự nhiên xông vào nhà lục lạo khắp nơi bảo là
tìm Vy Vy, trông cậu ta rất là tức giận. Vy cắn cắn môi, cô
nói:
“Má! Bọn đòi nợ á!”
“Sao? Con đi vay tiền bọn cho vay nặnglãi à?”. Má Vy hét lên trong
điện thoại. “Con, con nợ bọn họ bao nhiêu? Trời ơi, con ơi là con!
Con sao lại đi vay tiền hở con…”. Má Vy bắt đầu sụt sịt trong điện
thoại.
“Má, con bán nhà rồi, khi nào bán đượccon sẽ trả nợ cho bọn họ
ngay. Má không phải lo cho con đâu. Má đừng có khóc nữa.” Vy nói
rồi thấy hình nhưmình dọa má sợ quá rồi. “Dza, cỡ 100 triệu!”
“Vy Vy…Bọn chúng có tới tìm con nữa không? Con đang ở đâu đó? Ráng
ăn uống vô con nhan!”
“Má đừng có khóc nữa mà. Đâu còn có đó. Con đang ở nhà anh Tí Bum
con cô Sáu Xuân á má. Nếu bọn đòi nợ có tới tìm con má cứ nói không
biết, không nghe, không thấy, không liên lạc nhan má.”
“Ờ,…má sẽ nói là không thấy con liên lạc. Huuu. Con sao lại vay
tiền chi để giờkhổ vầy con, phải đi trốn chui trốn lủi nhà mình
cũng không về được.”
“Dzạ, má cũng biết rồi đó, nay lạm phát giá cả tăng cao, con cần
tiền để sửa sang lại quán rượu, nộp thuế, mua sắmnồi niêu xong
chảo,…” Giọng Vy chợt nhỏ đi. “Lãi mẹ đẻ lãi con…”
“Hu. Để giờ má với ba qua nhà họ hàng, rồi láng giềng vay mượn gửi
chocon trả nợ, được chút nào hay chút nấy…”
“Má! Thôi, ba má đừng có vay…” Vy la toáng lên trong điện thoại.”
Sắp bán được nhà rồi má. Má đừng có đi vay nhen.”
“Huuu…”
“Ba má đừng có đi vay tiền nhan. Còn cái tên đòi nợ đi xe ô tô màu
đen nếu có tới tìm con nói gì mà cũng đừng có tin, má cứ bảo với gã
là không biết, không thấy,…”
“Má nhớ rồi mà!”
Vy cúp máy, ngồi thần người ra. Anh đitìm mình sao? Không phải mình
đi rồi anh tha hồ mà yêu đương, hú hí với con nhỏ kia sao? Hay là
anh tìm mình để đòi chiếc xe Nouvo, rõ ràng mình đãnhờ người tới
trả lại cho anh rồi mà. Hey a, thôi không nghĩ nhiều nữa. Mình hiện
giờ ở đây rất là dzui, không quan tâm tới chuyện của anh và mình
nữa. Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi.
“Pa…pa…pa!” Cậu nhóc một tuổi rưỡi bibô, tay đập đập vào má cô.
Thằng nhócđáng yêu không thể tả, hai mắt tròn xoe đen láy như hai
viên bi, da trắng bóc, thơm tho làm cô thích quá, cứ hôntới tấp lên
mặt cậu nhóc.
“Pa pa con đi làm rồi!” Vy nựng nựng hai má cười nói.
Chị Linh từ dưới nhà đi lên, bế thằng nhóc từ tay Vy đặt vào trong
nôi. Chị đánh đánh tô cháo trên tay.
“Chị! Em bé có khỏe không? Được mấy tháng rồi nhỉ?”
“Em bé khỏe lắm. Bốn tháng rồi em!” Chị Linh vừa đút cháo cho cậu
nhóc vừa cười với Vy. “Em nè, chút nữa em ở nhà trông thằng Quân
với thằng Quy để chị ra coi sạp vải cho. Chắc em mệt nhiều rồi, nay
nghỉ đi.”
“Hì! Chị! Ngồi coi sạp vải không chớ có làm gì nặng nhọc đâu mà
mệt, em thấy dzui lắm. Chị lại đang có em bé nữa, chị cứ ở nhà nghỉ
ngơi, dưỡng thai. Hum bữa bác sĩ nói chị phải ở nhà nghỉ ngơithì em
bé mới khỏe mà!”
“Bác sĩ đâu mà bác sĩ. Là anh Quang nói đó. Hồi mang thai ba nhóc
này, chị còn ù chạy ra chợ khiêng chồng vải như thường.”
“Wow! Chị pro nhan. Nhưng mờ bây giờ đã có em, chị không phải lo gì
hết.”.Vy dắt chiếc xe 81 cũ kỹ ra. “Chị! Em đi nha!”
“Ờ! Mệt thì cứ gọi cho chị là chị ra liền nha!”
“Dzạ!”
Chương 16: Đau
Vy kê ghế ngồi giữa la liệt đủ các loại vải vóc màu sắc sặc sỡ được
xếp thànhchồng chồng cao ngất và treo nhiều lớp trên các thanh sắt.
Chợ tấp nập người qua lại, ồn ào náo nhiệt. Cô vừa xem hài Hoài
Linh vừa ôm bụng cười ha ha. Từ hôm rời khỏi quán rượu Một người
tới bây giờ cũng đã hơn một tháng cô không gặp anh. Cô nhớ anh, rất
nhớ nhưng lý trí lại nhắc cô phải quên anh đi, anh không giành cho
cô. Cô nghĩ đến tình yêu của anh và cô, cô đã yêu anh lúc nào chính
cô cũng không hay biết, không quan tâm quá khứ của anh, tin tưởng
và trao cả trái tim mình cho anh. Cô yêu sâu sắc nên cũng đau đớn
gấp bội khi chứng kiến anh tay trong tay, môi kề môi với một cô gái
khác. Dặn lòng cố quên anh đi nhưng càng quên lại càng nhớ. Nhớ đôi
mắt ấm áp, nhớ nụ cười đẹp trai, nhớ vòng tay của anh,…lại nhớ từng
cái áo anh mặc mà mỗi khi anh đến nhàbảo trời nóng quá lại cởi ra
vứt bừa trên giường, rồi những buổi chiều cô choàng tay anh trên xe
ô tô mui trần đi dạo khắp thành phố,… Phì. Bất giác Vy nghĩ đến
gương mặt giận dữ của anh khi cô chơi xấu hay trêu chọc anh lại
ngồi cười một mình. Cô và anh đã có khoảng thời gian bên nhau rất
vui vẻ, anh đã làm cho cô biết thế nào là hạnh phúc khi yêu và được
yêu.
“Dì! Woa. Dì xem, tấm vải này màu sắc đẹp và sang trọng rất thích
hợp với dì nha!”
Vy nghe giọng con gái sau lưng, cô quay người ra định đứng dậy chào
hỏithì bắt gặp ánh mắt của bà dì Việt mà cô đã gặp ở quán café, bên
cạnh bà dì là cô gái mà cô thấy ở nhà anh. Đôi mắt bà ta phang cho
cô cái nhìn không mấythiện cảm. Thảo chạy lại nói giọng
ngọtngào:
“Em chào chị!…Em…Em cũng đã nhiều lần định đến gặp chị để xin lỗi
chị chuyện em và anh Việt có tình cảm với nhau” Thảo cười như hối
lỗi. “Hai anh chị yêu nhau như thế nhưng em lại là người thứ ba xen
vào tình yêu của anh và chị. Em…”. [Èo, làm người thứ 3 mà còn tới
à? Chị Vy túm tóc đánh ghen…Nhào dzô chị!)
“…”. Vy im lặng không nói gì. Vậy là anh và cô gái này đã chính
thức công khai tình yêu rồi sao. Cảm xúc lại trào dâng mạnh mẽ
trong lòng cô, cô muốn tìm một góc mà khóc cho vơi đi nỗi đauđang
dậy sóng từng đợt trong trái tim cô.
“Con giải thích với cô ta làm gì? Việt và con tìm hiểu nhau rồi yêu
nhau, sắp tới hai đứa sẽ tổ chức đám cưới nữa. Cô tacó muốn cũng
chẳng làm gì được.”. Dì Hương lên tiếng. “Đi, hai dì cháu mình đi
chỗ khác xem vải.”
Nói xong dì Hương xoay người bỏ đi. Thảo cười chào Vy rồi đi nhanh
theo. Vy dựa sát vào tường. “Đám cưới”. Dì của anh vừa nói sắp tới
anh và cô gái xinh đẹp kia sẽ tổ chức đám cưới. Vy đập ngực mấy
cái, cô òa khóc. Anh sẽ kết hôn, anh sẽ kết hôn, kết hôn với côgái
xinh đẹp kia. Hơ hơ! Vy phì cười, mắt ậng nước mông mênh mờ nhạt
mọi thứ xung quanh cô. Hèn gì anh chưa bao giờ mua nhẫn cho cô, hóa
ra là vì anh thực sự không có muốn lấy cô, anh chỉ bỡn cợt tình cảm
của cô, coi cô như một con búp bê thích thì yêu thương không thích
thì vứt vào trong xó. Tình yêu…Hơ hơ…Yêu mà phải khóc, yêu mà phải
đau lòng, yêu mà phải khổ đau…thà không yêu còn hơn.Bấm điện thoại
gọi cho chị Linh ra chợ rồi nhờ cô bán quần áo bên cạnh coi hàng
một lúc, Vy đi lấy xe lái ra công viên Xanh, ngồi xuống ghế đá mà
anh và cô hay ngồi bên nhau mỗi khi tới đây. Tán lá cây lao xao
trong gió, ánh nắng xuyên qua tán lá rọi vào mặt. Cô ngước đầu lên
nhìn bầu trời xanh thật xanh không đụn mây.
“Woa! Trời xanh thật đấy!”. Vy thốt lên.
Bất giác Vy mỉm cười, giơ bàn tay lên trên bầu trời, xòe năm ngón
tay ra. Bàntay mình nhỏ mà bầu trời thật là to và xa. Cô nghĩ. Nhớ
có lần anh và cô chở nhau ra bờ kè ngồi trên những bậc thang, cô
cũng giơ tay lên bầu trời và nói như vậy. Anh cũng giơ bàn tay của
anh lên đan những ngón tay vào trongtay cô. Anh bảo: “Đối với anh,
em là cả bầu trời!”. Cảm giác lúc đó rất là vui trong một không
gian lãng mạn như thế nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ngồi đây. Vy
khẽ thở dài, có lẽ số mình lận đận trong đường tình duyên. 23 tuổi
mới có một anh chàng theo đuổi mình, nói yêu mình thế mà bây giờ
anh chàng lại đi lấy vợ, hay là mình tới phá đám cưới của anh. Nghĩ
rồi cô lại lắc lắcđầu, bàn tay nắm lại đập nhẹ lên trên ngực. Gió
thổi tới làn hơi mát lạnh, không khí trong lành của cây xanh trong
công viên. Bầu trời xuất hiện những áng mây trôi bồng bềnh. Ánh
nắng buổi sáng lấp lánh nền gạch đỏ. Một đôi chim ríu rít trên cành
cây ngay ghế đá, Vy nhìn lên nhoẻn miệng cười. Ngay cả chim cũng
còn có đôi, có cặp, còn có thể ở bên nhau mà líu lo, ca hát. Cô lại
hát bài hát mà có lẽ cô đã hát hàng trăm lần. “I’m heart sick. Heal
me. Be crazy. Cant let you go. Sad love song, love gone…”. Gió vẫn
lao xao, cây lá vi vu, chim ríu rít ríu ra, bầu trời trong
xanh.
—————
Duy và Lam bay từ thành phố H đến thành phố K rồi bắt taxi tới nhà
Việt. [Hey a, anh Việt còn không đi đón…). Lam đã mang thai tới
tháng thứ 5, bụng cô to lên sau lớp áo bầu. Bước vào nhà, hai vợ
chồng thấy căn nhà bừa bộn, đổ vỡ đầy vỏ chai nhìn nhau lắc
đầu.
“Em! Cẩn thận.” Duy giữ vợ lại để cô không giẫm chân lên mẻ chai.
“Cái thằng quỷ kia! Mày ra đây dọn mẻ chai mau!”. Duy bức xúc la
lớn nhưng chẳng nghe tiếng trả lời. Anh đỡ vợ ngồi xuống ghế rồi đi
nhanh lên gác, mở toang cửa vào phòng ngủ. Việt nằm trên giường,
hai tay gác lên trán, mắt nhắm lại.
“Mày bê tha quá rồi đó!”. Duy khoanh tay đứng dựa vào tường. Anh
không ngờ thằng bạn thân vốn nổi tiếng sànhđiệu giờ chẳng khác gì
một gã bợm nhậu hôi hám, quần áo thì xộc xệch, đầu tóc bù xù, mặt
mũi râu ria. Nếu nói cậu ta mới từ rừng ra chắc cũng đáng tin lắm.
“Hôm nay mày không đi làm à?”
“Không! Tao mệt, nghỉ cả tháng.” Việt trả lời.
“Mày đi tìm Vy ở hết các nơi chưa?”
“Rồi!”
“Cô ấy đang ở đâu nhỉ?”
“Mày hỏi tao tao biết hỏi ai?”. Việt la lớnlàm Duy giật cả mình.
Anh chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường. “Đồ cứng đầu. Đồ
bảo thủ. Đồ cố chấp.Anh mà tìm được em anh sẽ bạc cho em mấy bạc
tai.”
“Ha ha! Xem ra cô ấy không thể về lúc này!”
“Mày im đi!” Việt bước xuống giường, xỏ chân vào đôi dép đi trong
nhà hình con heo mà Vy mua. Cô mua bốn đôi giống y nhau, hai đôi
màu xanh để ở nhà anh và hai đôi màu đen để ở nhà cô. Anh nhớ cô
đến phát điên, bực bội anh lại uống rượu. Ngoài uống rượu đến say
khướt rồi lại lái xe như điên tìm cô anh chẳng còn biết làm gì
khác. Anh thấy bế tắc, không lối thoát trong chuyện này. Anh bỏ bê
Đại lý của ông ngoại cả tháng trời, mặc cho nó ra sao thì ra, bây
giờ anh chỉ muốn gặp được cô.
Việt lê chân xuống cầu thang, Duy cũng đi theo sau, anh hoảng hồn
khi thấy Lam đang ngồi trên sàn nhà nhặt mẻ chai. Anh chạy thật
nhanh xuống, nắm lấy tay cô:
“Em! Ai cho em nhặt mẻ chai hả?”. Anh quát lớn, cầm hai tay cô lật
qua lật lại. “Lỡ đứt tay thì sao?”
“Em chỉ muốn dọn dẹp một chút. Nhà đầy mẻ chai thế kia.” Lam lí
nhí.
“Em ngồi lên ghế đi, gác hai chân lên luôn.” Duy dìu Lam đứng lên
rồi đỡ cô ngồi xuống ghế ra lệnh. “Em không nghe là anh giận đó,
biết không?”
“Dzạ!”
“Thẳng quỷ kia!” Duy quay về phía Việtnói. “Mày còn không mau dọn
đống mẻ, chai lọ, rác rưởi này quăng đi!”
Việt lại mở tủ lạnh, cầm chai nước lọc uống ừng ực. Đi nhanh tới
ghế xếp, anh nằm phịch xuống nói:
‘Mày muốn thì mày dọn đi! Tao mệt, ngủ đây!”
“Mày…”. Duy tức điên. “Mày nằm đó mà ngủ. Tao đưa Lam về đây. Quay
sang vợ, anh dịu dàng. “Em, anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi nha,
rồi anh và em đi ăn tối. Mai hai đứa mình sẽ về nhà thăm bố
mẹ.!”
“Nhưng…mình phải giúp Việt dọn dẹp nhà cửa…”
“Dọn rồi cậu ta cũng lại quăng bừa bãi. Chúng ta về khách sạn
thôi.”
Duy kéo tay Lam tới cửa thì gặp Thảo đang tung tăng đi vào. Lam
nhìn cô gái xinh đẹp nghĩ bụng. Chắc là vì cô này mà Vy Vy bỏ đi.
Anh chàng Việt cũng đào hoa ghê thật. Haizzz, đến bạn thân là mình
đây Vy cũng chẳng thèm gọi điện .Con điên đó nhất định hồi nào gặp
nó mình phải đập nó mới được.
Thảo gật đầu chào Duy và Lam rồi đi nhanh vào trong phòng khách, cô
sà ngay lại chỗ Việt:
“Anh Việt! Nhà cửa bề bộn quá. Em giúp anh dọn dẹp nha.” Thảo nói
rồi bỗng dưng cô la lên. “Ui dza, đau quá!”. Cô nhìn xuống dưới
chân thấy chân bị gim vào một mẻ chai đau điếng.
Việt không mở mắt nhìn người vừa tới.Anh trả lời hờ hừng:
“Cô tới rồi đấy à! Đi mua cho tôi mấy chai rượu.” Gần đây anh phát
chán với cô nàng bám anh cả ngày này, không biết cô ta bị gì mà trở
nên nói nhiều, ngày nào cũng đến làm phiền anh, còn dì của anh thì
cứ ra sức gán ghép anh và cô ta. Anh thấy mệt mỏi thêm chứ chẳng có
chút hứng thú nào.
“Anh à! Anh đừng uống rượu nữa được không? Hay em nấu cho anh bát
mì nha!” Thảo nũng nịu bên tai anh.
Nghe Thảo nói mà Việt muốn nổi cáu. Lần nào tới cũng cái giọng đó,
nói sẽ nấu cho anh bát mì trong khi anh cũng có thể tự làm cần gì
cô ta. Anh nhớ cơm, canh Vy nấu, rất là ngon. Lần nào ăn cơm với
cô, anh cũng ăn sạch boong cả nồi cơm, ăn hết đồ ăn làm cô giận lại
đánh anh khí thế. Anh nhớ như in tất cả những kỷ niệm ngọt ngào đó.
Vy Vy! Anh thầm gọi tên cô trong lòng. Hãy về bên anh! Anh nhớ em
sắp không chịu đựng được nữa rồi.
“Cô không đi thì tôi đi”. Việt trừng mắt ngồi dậy. “Cô đi về luôn
đi, tôi mệt không muốn nói chuyện với ai.”
“À, để em đi mua, em đi mua cho anh ha.”. Thảo cười tươi rồi đứng
dậy đi ra cửa.
“Mua rượu Voka đó, càng nhiều càng tốt.”Anh nói lớn theo.
————
Việt say khướt khệnh khạng lên cầu thang. Thảo luống cuống chạy tới
đỡ lấy vai anh. Anh gạc tay cô ra, mặt lạnh lùng nói:
“Cô đi về đi!”
“Được thôi! Người ta về bây giờ đây.”
Thảo nhăn mặt, cầm túi xách đi ra, khép cửa lại. Việt vào phòng nằm
vật ra giường, đầu óc nặng trịch. Anh mơ màng một lúc rồi thiếp
đi.
Nắng ấm áp chiếu vào ô cửa sổ làm Việt chói mắt. Mở choàng mắt, lồm
cồm bò dậy, anh chống tay lên trán nhìn sang bên cạnh, bất ngờ khi
thấy Thảo đang ngủ say trên giường, hai vai trần dưới lớp chăn. Anh
nhìn lại mình, cơ thể trống trải không mặc gì hết. [=)) không có gì
hết là không có gì hết. Xong teng. Anh Việt tiu rầu tiu rầu.)
Không phải tối qua Thảo đã mở cửa về sao bây giờ lại nằm ngủ trên
giường anh. Hay là tối qua anh và cô ta đã…Anh xuống khỏi giường,
nhặt quần áo của mình dưới sàn nhà mặc vào. Mở tủ lạnh trong phòng
lấy chai nước uống cạn, Việt vẫn thấy lòng nóng bức như có lửa.
Chuyện này là sao? Sao anh lại không nhớ gì hết.
“Ư…ư…!” Thảo duỗi hai tay ra rồi mở tomắt. Cô nhìn thấy Việt đang
nhìn mình liền đỏ mặt trùm chăn kín đầu.
“Cô nói đi! Sao cô lại ở trên giường của tôi?”. Anh đứng giữa phòng
hỏi.
“Là anh kéo em lên.” Tiếng nói của Thảo từ trong chăn phát ra. “Tối
qua lúc em vào phòng xem anh có cần gì không liền bị anh kéo lên
giường.”
“Nói láo!” Việt nói lớn.
“Em không có nói láo. Sau đó hai chúngta đã làm chuyện đó…”
“Nếu tôi có quan hệ với cô tại sao tôi lại không nhớ gì hết?”
“Anh đã làm chuyện đó với em, bây giờanh còn nói là không nhớ.”
Thảo lật chăn ra, bù lu bù loa. “Huhuhuhuhuhu, anh phải chịu trách
nhiệm với em.”
“Tôi không nhớ gì hết.”
“Anh không nhớ gì em mặc kệ, tối qua anh say khướt làm sao mà nhớ.
Dù saođi nữa, chúng ta cũng đã có quan hệ với nhau rồi.”
“Hừ! Cô đừng có nói bậy bạ. Tôi khôngcó quan hệ với cô.” Anh trừng
mắt nhìn Thảo mà không có cảm giác gì. Anh không tin anh say quá
rồi có quanhệ TD với cô ta. Anh chắc chắn tối qua lúc anh nằm lên
giường rồi ngủ một mạch tới sáng. Còn cô ta vào đây, dàn dựng như
thế này chắc chắn là đểgạt anh nhằm đưa anh vào cái bẫy của cô ta,
sau đó rất có thể là tròng vào cổ anhmột cái đám cưới. Anh không
ngờ một cô gái nhìn mặt ngây thơ như thế kia lại nghĩ ra cái trò
này.
“Anhhh!Huhuhuhuhu. Anh Việt! Anh phải chịu trách nhiệm.” Thảo lại
bù lu bù loa.
Mặt vẫn lạnh lùng, Việt đi nhanh ra khỏiphòng, đóng sầm cửa lại.
Bên trong, khuôn mặt xinh đẹp của Thảo nở một nụ cười.
Chương 17: Nhớ anh
Hai tháng sau. Việt bị triệu về nhà dì Hương. Trong phòng khách,
Thảo đang ngồi bên cạnh mẹ cô thút thít khóc. Thấy Việt xuất hiện,
ông Nam – bố của Thảo đứng bật dậy lao tới chỗ anh, nắm lấy cổ áo
giận dữ nói:
“Thằng khốn! Mày làm con bé có thai rồi định bỏ rơi nó à?”
“Anh Nam! Bình tĩnh lại anh Nam. “Dì Hương ngăn ông Nam lại. “Anh
lại ngồixuống ghế rồi chúng ta cùng hỏi cháu.!”
Ông Nam lúc này mới buông Việt ra. Anh đứng thẳng người, hai tay
nắm chặt lại, mặt lạnh lùng không chút sợ hãi.
“Việt! Ngồi xuống đi con!” Dì Hương nói với anh nhưng anh không
nghe, lạnh lùng quay mặt sang hướng khác.
Ông Nam đập bàn quát lớn:
“Mày coi đi. Giấy xét nghiệm có thai hai tháng từ bệnh viện đây.
Mày là thằng đàn ông khốn nạn, dụ dỗ con gái tao có thai rồi định
quất ngựa chạy à? Đồ khốn. Đồ mất dạy!”
“Mình à!” Bà Ly vợ ông nhắc nhở. “Mìnhđừng có tức, coi chừng máu
lên não đấy!”
“Hừ! Mày định thế nào đây?”.
Ông trừng mắt nhìn Việt nhưng anh không nhìn ông, cũng không nhìn
bất kỳ ai trong căn phòng. Môi anh khẽ nhếch lên.
“Mày phải chịu trách nhiệm với hai mẹ con con bé. Thằng khốn. Nhà
mày phảiqua nhà tao đem đầy đủ trầu cau hỏi cưới con bé…”
“Bây giờ…”. Việt ngắt lời ông Nam, giọng nói của anh đầy thách
thức. “Nếu tôi nói tôi không lấy con gái ông, ông sẽ làm gì
tôi?”
“Mày, mày…”Ông Nam lao vào Việt địnhđấm vào mặt anh nhưng anh né
qua một bên làm ông ta đấm vào không khí.
“Anh Nam. Anh Nam bình tĩnh. Đừng có nóng mà.”.Dì Hương vội lên
tiếng.
Thảo giương đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn Việt nhưng anh từ lúc
vào nhà không nhìn tới cô dù chỉ là một lần. Không sao. Anh sẽ phải
cưới mình.Cô nghĩ. Chắc chắn anh sẽ phải cưới mình. Ba mẹ mình đã
đến tận đây, cả dì Hương cũng đứng về phía mình. Không tốn bao
nhiêu để có một giấy xét nghiệm có thai. Sau khi kết hôn với anh,
mình sẽ nói dối là thai bị chết lưu. Chắc sắp tới lại phải đến bệnh
viện lần nữa…
“Ha ha!” Việt cười lớn. “Ha ha ha. Tôi không ngờ ông lại thương yêu
cô ta như vậy. Vậy mà chỉ mới đây thôi cô ta chạy đến khóc lóc nói
với tôi là ông bạccho cô ta mấy bạc tai.”
Ông Nam sững người ngạc nhiên, hết nhìn Việt rồi nhìn cô con gái
rượu cũngđang ngây người, ông hỏi:
“Con nói ba đánh con…”
‘Con…”. Thảo lắp bắp. “Con…không có nói vậy, con chỉ nói ba la
con…”
“Ha ha ha. Cô bảo ba mẹ cô cãi nhau đòi li dị, đập phá đồ đạc, ba
cô đánh mẹcô rồi đánh cả cô. Không phải thế sao? Ha ha!”
“Em…”
“Hừ!”
Việt lấy điện thoại ra bấm nhanh. Lát sau, trong nhà dì Hương xuất
hiện mộtanh chàng áo quần đóng sơ vin lịch sựvà một cô gái mặt tái
mét ngồi run run trên ghế. Thảo ngồi bên cạnh mẹ mặt trắng bệch cúi
gằm xuống.
“Xin chào ông bà. Xin lỗi vì đã đường đột tới đây mà không báo
trước. Vì vấn đề này liên quan đến uy tín của bênh viện GLH chúng
tôi nên với cương vị là trưởng khoa nhi của bệnh viện tôi đến đây
để nói với ông bà giấy xét nghiệm này là giả. Một bác sĩ trong khoa
đã cung cấp cho cô nhà.”. Nghe tới đây, mặt ông Nam và bà Ly liền
biến sắc. “Nếu ông bà không tin có thể tới bệnh viện để kiểm tra
lại. Tôi chỉ có mộtyêu cầu hai gia đình giữ kín chuyện này cho bệnh
viện GLH chúng tôi, vì đây là vấn đề thuộc về uy tín và đạo đức
nghề nghiệp.”
Anh trưởng khoa quay sang trừng mắtvới cô bác sĩ ngồi bên, cô ta
vội cúi đầu:
“Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi!”
“Mọi chuyện ông bà cũng đã rõ. Chúng tôi xin phép ra về.” Anh bác
sĩ mỉm cười chìa ra danh thiếp. “Đây là danh thiếp của bênh viện
GLH chúng tôi. Nếu có bất kỳ vấn đề gì về sức khỏe, hãy đến với
bệnh viện GLH của chúng tôi.” [Anh ấy tranh thủ
marketing…=))…)
Hai người vừa đi khỏi. Việt cũng đi nhanh ra xe ô tô lái thẳng đến
bar No1.Ngồi trên quầy là một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, áo sơ
mi trắng đi kèm quần kaki đen trong khi Việt với phong cách T-shirt
và jean thụng hip hop trông khá đối lập lại gần đập lên vai người
đàn ông đó.
“Anh Phong!”
“Giải quyết xong rồi?”. Phong cười.
“Dzạ.!”
”Tốt!”
‘Em mời anh một ly.” Hai ly rượu đụng vào nhau cái cốp. Việt và
Phong cầm lên uống cạn.
Phong cũng là một trong những ngườianh em kết nghĩa của Việt. Anh
Phong cũng là người mà anh nể nhất. Phong tốt nghiệp bác sĩ đa khoa
ở Pháp sau đó về nước làm việc tại bệnh viện FVH, một trong những
bệnh viện rất có uy tín và lớn nhất nhì ở thành phố K. Chỉ sau một
thời gian ngắn anh đã giữ vị trí giám đốc bệnh viện, có rất nhiều
công trình nghiên cứu cho y học. Ngay khi nghe dì Hương gọi điện
thông báo Thảo có thai, anh không tỏ ra bất ngờ mấy , gọi điện ngay
cho anh Phong nhờ anh Phong kiểm tra lại ở các bệnh viện mà cô ta
có thể đến. Kết quả đúng như anh nghĩ. Cô ta không hề có thai. Làm
chuyện đó trong khi say chưa hẳnlà anh chưa từng trải qua nhưng khi
tỉnh dậy ít nhất phải có dấu vết để lại [(=.=) đừng hỏi Bơ dấu vết
gì, Bơ không biết…), đằng này lúc tỉnh dậy anh cũng không nhớ gì
hết, trong đầu anh không hề có bất kỳ cảm nhận gì vềchuyện đó cả.
Anh không phải thằng ngu ngay cả chuyện quan hệ TD rồi hay chưa
cũng không biết, cô ta đã quá coi thường anh. Một cô gái nhìn trong
sáng, ngây thơ nhưng bên trongtoàn dối trá, giả tạo, thật là đáng
tiếc. Anh đã coi cô ả như em gái nhưng giờ thì anh chỉ coi cô ả
giống như những cô bạn gái lắm điều trước đây của anh.
Nụ cười trong trẻo, vô tư của Vy lại hiện ra trong đầu anh, hình
ảnh cô lúc lắc đầu cười tít mắt trêu chọc anh hay đôi mắt đen lấp
lánh nhìn anh ở bãi biển…Nhớ cô cồn cào cả ruột gan, Việt cầm chai
XO rót ra ly uống một ngụm. Cảm giác đau đớn trong trái tim được
dòng rượu cay nồng xoa dịu, anh lại nhấc ly rượu kề lên môi uống
ngụm nữa. Rượu sóng sánh trong ly thủy tinh như mặt nước biển buổi
chiều hôm anh chở cô ra biển. Anh đã nói gì. Anh đã nói cô là của
anh, mãi mãi là củaanh, không bao giờ được phép rời xa anh dù có
bất kì chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Vậy mà cô nàng bướng bỉnh ấy
lại bỏ đi không nói với anh mộttiếng nào. Người con gái đã làm cho
anh đau khổ, làm cho anh phát điên lên vì nhớ nhung duy nhất chỉ có
mình cô.
º º º º º º º º
Hi! Chuyện quan hệ nam nữ ở trên á, theo Bơ nghĩ là níu mờ có “xảy
ra” á thì chính anh Việt phải biết nên Bơ giải thích như thía, hum
biết là có thuyết phục hông nhỉ. Chị Bơ đem về một cái bài “Bí mật
củ hành tây”, bây giờ má Bơ mua cho Bơ một củ bỏ vào trong giường,
Bơ chẳng thích củ hành tây chút nào. Chương sau Việt và Vy vẫn ởhai
nơi, nhưng cũng không xa nhau mấy, cùng trong một thành phố…
——————-oOo———————-
Từ hôm mang vác hành lý đến nhà anhQuang tá túc, anh chàng Vương
cao to dễ thương hay chạy xe tới chở Vy đi chơi, đi uống ca fe, tán
gẫu, nói chuyệnphiếm. Anh chàng hay nhìn Duy bằng ánh mắt rất lạ
nhưng cô cũng không để ý lắm, vẫn vô tư đi chơi, cười nói rất là
vui vẻ.
“Anh Vương nè, sao em thấy anh không tìm cho mình một cô bạn gái
nhể? Các anh kia có vợ con hết rồi còn anh vẫn độc thân đi đi về về
hông thấy buồn à.” Vy cười tít mắt nói với Vương trong quán
café.
“Hì. Anh nghĩ là anh đã tìm ra người con gái mà anh đợi bao lâu
nay.” Vương nói với Vy.
“A ha! Ai dzẫy ta? Ai lại lọt được vào trong mắt xanh của anh Vương
dzẫy ta?”. Vy hút nước cam, ngây ngô hỏi.
“Người con gái đó đang ngồi trước mặt anh đây.”. Vương nghiêm túc
nói. “Vy! Anh thích em!”
“Phụt!”. Vy bị sặc nước cam. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh chàng Vương
dễ thương, không phải là cô không có cảm tình với anh, ngược lại là
đằng khác, Vy rất quý anh, nhưng đó chỉ là tình cảm dành cho một
người anh, cũng như cô rất quý anh Quang, anh Sang,…Cô hiện giờ
không muốn đón nhận tình cảm của bất kỳ ai nữa, hình ảnh của Việt
chưa bao giờ phai nhạt trong trái tim cô. Dù anh làm cho cô
đaulòng, làm trái tim cô đau đớn không nguôi nhưng cô vẫn luôn yêu
anh, thậtsự rất yêu anh.
“Em có người trong lòng rồi phải không?”. Thấy Vy im lặng không nói
gì, Vương hỏi.
“Ơ, anh hỏi gì ạ?”. Vy hỏi lại.
“Hì, em sao lại ngồi ngây ra như thế!”. Vương cười hiền. “Em đã có
bạn trai rồi đúng không?”
“À,…là trước kia, bây giờ em và anh ấy đã chia tay.”
“Em vẫn còn rất yêu cậu ấy?”. Vương nói mà trong lòng thầm nghĩ.
Thằng nào may mắn vậy.
“Dzạ,…!”. Vy trả lời lấp lửng.
“Chắc có hỏi em cũng không nói cho anh biết tại sao hai người lại
chia tay đúng không?”. Vương nhìn ly café đenđang nhỏ giọt toong
toong nói. “Hây! Nhìn vào mắt em anh đã biết rằng em không có tình
ý gì với anh rồi, có cố gắng cũng không thể làm cho em
thíchanh…Tình yêu vốn dĩ không thể gượng ép…”
“Anh chỉ mới thích em thôi mà.” Vy lém lỉnh, cười toe toét.” Anh
thấy em dễ thương, đáng yêu nên anh thích. Sau này anh sẽ gặp được
một người con gái mà khi đó anh sẽ yêu người đó thực sự cơ!”
“Có lẽ vậy!”
“Anh buồn à?”. Vy nheo mắt hỏi.
“Một chút!”
“Chỉ có một chút thôi sao?”. Vy chống hai tay lên bàn, lúc lắc đầu.
“Dzẫy mà em cứ tưởng anh Vương sẽ buồn nhiều khi bị em từ chối
cơ.!”
“Em ha! Sao anh lại thích một cô bé nhưem chứ. Lém quá nha!”.
Vương và Vy cùng cười vang. Rời quán café, anh chở cô tới nhà Tuấn
sàochúc mừng anh ấy mới mua chiếc xe AB mới toanh nhân tiện kéo anh
Tuấn và phu nhân đi “rửa” xe. Vừa vào tới cổng đã thấy nồi niêu
xoong chảo bay tứ tung trong nhà. Chị Mai Anh, vợ anh Tuấn đang cầm
đủ thứ đồ quăng vào anh. Vy nhìn đống hỗn độn đồ lỉnh kỉnh dưới
chân anh Tuấn mà thầm phục anh, bị ném đến như thế mà vẫn cứ đứng
yên cho chị ném. Một chiếc gạc tàn thuốc lá bay cái dzéo, Vy
nhanhtay chụp lấy chứ nếu không cánh cửa kính đã vỡ toang.
“Hừ hừ! Tôi ghét anh. Anh đi đi, đi khỏicái nhà này đi.”. Mai Anh
sụt sịt khóc, ánh mắt hình viên đạn chỉa thẳng về phía anh
Tuấn.
“Mai Anh! Anh không có, anh không cóphản bội em. Anh thề!”
“Anh còn chối”. Mai Anh cầm điện thoạilên đọc oang oang. “Anh Tuấn!
Tối nayở khách sạn Red Sun!”. A…khách sạn Red Sun cơ đấy. Anh giàu
quá ta. Bao gái ở khách sạn, đi đi, 8 giờ tối rồi đó! Hư, anh còn
không mau đi gặp con bồ nhí của anh hay cô nàng mắt xanh mỏ đỏ nào
đó đi. ”
“Em! Đây là bạn anh nhắn tin, không phải như em nghĩ đâu?”
“Tôi không nghe! Tôi không nghe! Anh nói láo.” Mai Anh bịt tai lại,
hét to. “Li dị. Chúng ta li dị ngay. Anh sẽ được tự do để nuôi bồ
nhí và các cô em mắt xanh mỏ đỏ…Hư hư hư!”
“Mai Anh, anh không có…”.Tuấn ra sức giải thích.
“Hu hu! Anh…huuu!”
“Chị Mai Anh!”.
Vy bước qua đống ngổn ngang dưới chân, đi tới trước mặt Mai Anh, cô
hỏi:
“Chị đã tận mắt thấy anh Tuấn đi với các cô mắt xanh mỏ đỏ chưa
nà???”
“Ơ…chưa! Nhưng chị có nghe người tađồn, với lại em xem cái tin nhắn
này nữa nè, hai người bọn họ hẹn gặp nhau ở khách sạn Red Sun đây
này. Hu!”
“Đưa điện thoại em coi, để em gọi thử xem là giọng của cô nào…”. Vy
mở điện thoại bấm nút gọi rồi mở loa ngoài.
“Alo!” Đầu dây bên kia có tiếng trả lời là giọng nam.
“Xin lỗi! Anh có phải là bạn của anh Tuấn không?”
“Anh là bạn của Tuấn, có chuyện gì với anh ấy sao?”
“À,em là em gái của anh Tuấn. Anh ấy có nhờ em nhắn lại với anh là
tối nay không thể đến chỗ anh được…”
“Vậy à! Anh là bạn của anh Tuấn mới từ nước ngoài về, tối nay hai
anh em rủ nhau đi nhậu mà anh Tuấn bận thì thôi, có sao đâu. Cả nhà
vẫn khỏe chứ em. Em là bé Lan đúng không?”
“Dzạ, dzạ,…”. Hic. Lỡ giả danh em gái nên giả danh tới cùng
luôn.
“Anh là Hải, em còn nhớ anh không?”
“Dzạ nhớ, dzạ nhớ!” Vy liền đánh trốnglảng. “Anh đi chơi vui vẻ
nha. Em cúp máy đây.”
“Oke. Bye!”
Cúp máy xong, cô nhìn Mai Anh cười toe. Chị ấy đang lúng túng, khó
xử.
“Chị! Từ giờ chị phải tin tưởng anh nha. Khi nào chị tận mắt nhìn
thấy anh ấy đi với cô nào đấy thì chị cũng phải bình tình, biết đâu
chỉ là bạn bình thường của anh ấy. Chị à…”. Vy ôm lấy chị Mai Anh
cười cười. “Em nghe bảo chị đang có em bé, sao lại nổi nóng thế
này, chị cũng mệt mà em bé cũng mệt”.
“Đó, em thấy không, ghen gì mà ghen với cả thằng bạn anh. Anh chỉ
yêu mình em thôi bà xã.!”. Anh Tuấn bước tới trước mặt Mai Anh, nói
nhanh. “Ngoài bà xã ra, anh tuyệt đối không có để ý tới bất kỳ cô
nào hết!”
“Xí!”.
Mai Anh phụng phịu bỏ vào trong phòng ngủ. Anh chàng Tuấn cao khều
nháy mắt với Vương và Vy ám hiệu “vềđi” rồi cũng đi nhanh vào trong
phòng.Vương chở Vy về tới nhà, trước lúc cua xe về anh nói với
cô:
“Hừ! Sớm biết trước là hai vợ chồng nhà đó cãi nhau hai anh em mình
ra tiệm bà Tám ăn bánh xèo với thịt nướng cho rồi!”
Vy chỉ cười.Cô không vào nhà mà đứng trên vỉa hè, ngước nhìn lên
bầu trời đầy sao. Không biết anh giờ này đang làm gì? Ngày trước
anh và cô cũng thường cãi nhau bùm chèng, loạn xạ, có khi còn đánh
nhau bùm bụp, anh toàn thua thảm cô. Là ngày trước,…ngày trước…Cô
không muốn hỏi bất kỳ ai về anh, có khi anh đã kết hôn và đang sống
rất hạnh phúc với côvợ xinh đẹp mới cưới. Thời gian sẽ chữa lành
vết thương trong trái tim cô. Bầu trời muôn ngàn vì sao lấp lánh,
Vy nhìn vào không gian bao la trải rộng trong tầm mắt nói khẽ. “Anh
Việt! Em rất nhớ anh!”
Trong một căn nhà hai tầng đường Trần Hưng Đạo, Việt nằm trên ghế
xếp hắt xì một cái, rồi hắt xì tiếp một cái nữa. Cảm rồi. Anh nghĩ
rồi ngồi dậy, mang đôi dép đầu heo đi thẳng lên gác, trèo lên
giường trùm chăn kín đầu. Những ngôi sao vẫn lấp la lấp lánh trên
bầu trời đêm.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chương 18: Quán rượu tình yêu
Trời sẫm tối. Vy hí hửng lái chiếc xe cà tàng ra đường lớn. Đèn
xanh, cô đạp mạnh mấy cái rồi cho xe chạy. Bất ngờ,một chiếc xe ô
tô phóng nhanh từ làn đường bên tay phải đang đèn đỏ tông mạnh vào
xe Vy rồi cua xe đi như bay. Vy ngã xuống đất, đầu cô đập mạnh
xuống lòng đường. Cảm giác đau đớn khắp cơ thể, Vy nghe loáng
thoáng tiếng ồn ào xung quanh, hai mắt từ từ khép lại, ngất
đi.
Tiếng xe cứu thương inh ỏi khắp đường phố. Xe chạy nhanh vào bệnh
viện FVH, Vy được các bác sĩ và y tá đặtlên băng ca đẩy vù vù vào
trong phòngcấp cứu. Bệnh viện nhanh chóng liên lạc cho bố mẹ Vy.
Hai ông bà cấp tốc đi xe máy từ huyện nhà cách trung tâm thành phố
khoảng 40km đến thẳng bệnh viện. Lúc đến nơi, má Vy nước mắt ngắn
dài chạy khắp bệnh viện tìm con gái, cuối cùng thấy cô nằm trên
giường bệnh đầu băng trắng, tay đầy băng gạc, lốm đốm máu. Má Vy
bật khóc, lay lay cánh tay bác sĩ đang khám cho Vy.
“Bác sĩ! Nhờ bác sĩ cứu con bé. Bác sĩ, bác sĩ hãy cứu lấy con
bé….”
“Bệnh nhân Vy Vy vừa được mổ, đã qua cơn nguy hiểm. Có điều bệnh
nhânbị chấn thương ở đầu nên đã rơi vào tình trạng hôn mê. Có thể
sẽ sớm tỉnh lại nhưng cũng có trường hợp hôn mêkéo dài và trở thành
“người thực vật”.
“Cái gì?Bác sĩ nói con bé bị hôn mê, cái gì mà người thực
vật…?
Trong đầu má Vy bỗng dưng hoảng loạng, hôn mê kéo dài, người thực
vật,…không phải là cứ nằm mãi trên giường không tỉnh lại sao?
Không, conbé nhất định sẽ tỉnh lại. Má Vy vội trấn an. Vy Vy chắc
chắn sẽ tỉnh lại. Con bé không thể sống cả đời trên giường bệnh
được. Vy Vy vô tư, trẻ con của má, con mau tỉnh lại đi Vy Vy.
Má Vy lại khóc nấc lên, run rẩy nắm lấy tay cô. Ba Vy ôm lấy má Vy.
Lúc này cả hai cần phải mạnh mẽ để còn chăm sóc cho cô con gái yêu.
Cố kìm lòng nhưngnước mắt ông bất giác chảy dài trên má. Lấy điện
thoại ra, ông gọi cho họ hàng, và sau đó là Lam cô bạn thân nhất
của Vy…
————–
[(T___T). Viết tới đây, Bơ đã khóc. Khóc chính bởi truyện của mình,
bạn thấy giúng như bạn cũng là người thân củachị Vy…Và nước mắt lại
trào ra…Bây giờ là sự xuất hiện của anh Việt…Huuu! Bạn đi khóc
đây.)
————–
Việt chạy rầm rầm trong bệnh viện, áo sơ mi xộc xệch nhăn nhúm được
anh lôi lên từ máy giặc mặc vội vào còn chưa kịp gài hết nút. Anh
đã lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể đến thẳng bệnh viện ngay khi
Duy gọi điện cho anh. Ở thành phố H, Lam cũng đang khóc nức nở
trong phòng, Duy chỉ biết ôm cô vào lòng, vỗ về, an ủi.
Việt hỏi nhanh số phòng Vy đang nằm rồi lại chạy rầm rầm lên mấy
bậc cầu thang. Anh mở cửa lao vào phòng nhưmột cơn lốc, nhưng khi
tới trước giường Vy, anh đứng sững người, toàn thân bất động. Cô
nằm đó, mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, đôi môi cô khô nhạt. Anh
nhìn cô đau đớn đong đầy trong mắt anh. Bước lại gần, tay run run
chạm vào lớp băng trắng quấn quanh đầu cô có vết máu loang ra, anh
nắm chặt tay lại, nước mắt trào ra.
“Vy Vy! Anh nhớ em. Anh nhớ em nhiều lắm, rất nhớ. Em sao thế này
Vy, hãy mở mắt ra nhìn anh. Em à, mở mắt ra nhìn anh, nhìn anh.”.
Anh chợt cười ra tiếng. “Ha ha! Em, chẳng phải lúc nàoanh giận
không nhìn em là em lại chạy lại trước mắt anh cười ngất rồi lí lắc
nói: “Look at me! Look at me! Watch to me! Watch to me”…Vy à,
anh…anh muốn lại được nghe em nói như thế, anh đang giận em
đây.!”
“Con là…”Má Vy từ trong phòng vệ sinhđi lại phía giường, ngồi xuống
bên cạnh. Má cô nắm lấy cánh tay Vy lau laubằng khăn ướt.
‘….”
Má Vy nhìn lại anh chàng cao lớn đang nhìn Vy chăm chú không chú ý
tới mình, chợt nhận ra anh là người đòi nợ lần trước liền
hỏi:
“Cậu tới đòi nợ à?”. Má Vy khóc nấc lên.“Cậu không thấy tình trạng
của con bé hiện giờ sao mà cậu còn tới đây đòi nợ.”
“Cô nói gì con không hiểu?”. Việt lúc này mới nhìn sang má Vy ngạc
nhiên hỏi.
“Con pé Vy nói với tôi là nó vay tiền củabọn người cho vay nặng lãi
và hôm đó cậu đến là để tìm nó đòi nợ.”. Má cô ngừng lại một lúc,
nhìn Vy rồi nói tiếp. “Cậu về đi. Ngày mai tôi và ba con bé sẽthu
xếp kiếm tiền trả cho cậu. Bây giờ cậu về đi.”
“Cô…”. Việt nhíu mày. Vy nói anh là người tới nhà cô đòi nợ. Anh
thật không ngờ cô ghét anh tới mức đó. Còn gán cho anh cái nghề đó
nữa…
“Cô à! Con là bạn trai của Vy mà, khôngphải con tới để đòi nợ…” Anh
ráng giảithích.
“Ủa, con là bạn trai của con pé sao nó không nói?”
“Chắc là cô ấy vay tiền của bọn người đó rồi đi trốn, sau đó nghe
cô nói là có người tới tìm nên tưởng là bọn người đó liền nói với
cô như dzậy.” Anh không biết phải giải thích thế nào nên nói
bừa.
“Hic…Tội nghiệp con bé. Bây giờ lại bị tai nạn…Huuu!”
Ba Vy vào phòng ôm lấy má Vy. Việt nhìn cô nằm trên giường lòng anh
đauđớn không tả xiết. Vy! Em nhất định phải tỉnh lại.
“Nếu cô ấy tỉnh lại, chú và cô lập tức báo cho con biết!”
Anh nói nhanh rồi xoay người bước rakhỏi phòng, đi vào trong thang
máy lên thẳng phòng giám đốc.
***
Công an đã điều tra ra được chiếc xe gây ra tai nạn và bỏ chạy. Họ
kết luận đây là một vụ án cố ý gây tai nạn. Nhưng điều bất ngờ hơn
cả là lời khai của tên lái xe, người đứng sau thuê hắn ta đâm xe
vào Vy là Thảo, cô gái xinh xắn, ngoan ngoãn. Nghe đâu Thảo đã bị
bắt trên đường chạy trốn sang Pháp. Tất cả những ai biết chuyệnnày
đều tiếc cho cô gái trẻ đã hủy hoại tuổi thanh xuân và sự nghiệp
của mình chỉ vì tình yêu mù quáng.
***
Vy hôn mê hai ngày một đêm thì tỉnh lại. Cô được các bác sĩ theo
dõi gắt gao tình trạng sức khỏe, các y tá cũng chăm sóc cho Vy rất
nhiệt tình và chu đáo. Việt đến thăm cô nhưng toàn bị ba Vy và em
trai chặn lại ngay cửa không cho vào với lời giải thích là “Vy cần
yên tĩnh để phục hồi sức khỏe sau tai nạn.”. Anh biết cô không muốn
gặp anh nhưng ngày nào cũng đến và đập cửa rầm rầm, la lối gọi tên
cô ngoài cửaphòng bệnh. [Hờ, ảnh đập rầm rầm dzẫy càng không được
dzô). Lam sinh con trai trong sự vui mừng của hai đại gia đình nội
ngoại. Thỉnh thoảng trong thời gian Vy nằm viện vợ chồng anh Tí dẫn
mấy nhóc cũng đến thăm cô. Cô nằm viện hai tháng thì được các bác
sĩ cho xuất viện. Ba Vy và mẹ Vy đưa cô về huyện T suốt ngày bắt cô
uống thuốc bổ, ăn toàn gà hầm, xương bò hầm đến phát ngán.
Có điều lạ là Vy không thấy Việt đến nhà cô la lối như ở bệnh viện,
cũng không thấy có bất kỳ liên lạc gì với cô. Cô có chút thất vọng,
không phải chàng đã bỏ cuộc rồi đấy chứ. Định làm mặt lạnh với anh
một thời gian nhưng không ngờ anh chàng lại bỏ cuộc giữa chừng như
thế, hây a, mình muốn thử thách tình yêu của chàng như trên phim
Hàn quốc mà chàng thậtlà…ngốc. Đến thế mà cũng không chịu phối hợp
với người ta, đúng là ngốc ghê. Cả ngày đi loanh quanh trong
nhàcũng chán, Vy xin phép ba Vy và má Vy rồi leo lên xe buýt làm
một chuyến du lịch đến thành phố K, thành phố cô đã sống hơn hai
năm. Trước đây, theo lời dặn của Vy, cậu nhóc Long đã bán nhà và
chuyển tiền vào tài khoản của cô. Cô rất muốn đến xem Quán rượu Một
người sau khi đổi chủ trông như thế nào, không biết họ có đập đi
xây lại hay sửa sang thành nhà để ở khôngnhỉ.
Xe taxi rẽ vào con đường Nguyễn Trãi rợp bóng cây. Xe dừng lại, Vy
bước xuống xe tròn xoe mắt ngạc nhiên. Quán rượu vẫn như cũ, vẫn là
cánh cửa kiểu Nhật, bên trên treo một cái biển gỗ “Xin mời vào”,
ngay cả chậu xương rồng cũng ở ngay vị trí như lúccô rời đi chưa hề
bị xê dịch. Cô nhìn lêntấm biển hiệu. A ha! Quán rượu Tình yêu.
Woa! Không ngờ khi sang nhượng lại quán rượu cũng có một người mở
quán rượu mà lại rất lãng mạn nha. Cô kéo cửa qua một bên, bước vào
trong, há hốc miệng. Trên tường treo toàn là ảnh của cô và anh được
phóng to, ảnh anh và cô chụp trong chuyến du lịch ở đảo Je Ju, cảnh
cô ôm anh cười tít mắt trong đám cưới của Lam, còn đây là bức ảnh
cô phòng má dựa đầu lên vai anh trên cáp treo ở Bà Nà,…Cô nhìn sang
phải gian quán, một dàn bếp rất sang trọng, sáng choang với những
vật dụng làm bếp rất dễ thương và còn rất là mới. Sát vàotường kê
một tủ kính lớn bày toàn rượu ngoại đẹp lung linh, đối diện với tủ
là một bàn quầy cũng bằng kính có kê hai chiếc ghế cao. Vy đẩy cửa
bước vào trong phòng ngủ, cô thấy một chiếc giường to với chăn ga
gối đệm đều màu tím nhạt là màu cô yêu thích, sát vào tường là một
giá bằng kính xếp đầy truyện tranh và tiểu thuyết, bên cạnh là một
bàn trang điểm, tủ quần áo,…tất cả đều rất mới và đẹp. [Không mới
sao được, chị bán nhà kiu người tới khiêng tất cả đồ đạc đi để nhà
trống quắc giờ còn nói…). Khung cửa sổ treo hai lọ thủy tinh bên
trong làgiàn phong lan khoe sắc. Vy lại gần vuốt ve cánh hoa.
“Anh biết em sẽ tới.”
Cô quay người lại. Việt đứng dựa cửa, anh mặc áo thun đen cô mua,
quần jean cô mua, chân mang đôi dép heo màu đen cô mua nốt. Tóc anh
bồng bềnh, gọn gàng, trên khuôn mặt đẹp trai lấp lánh ánh cười. Anh
bước lại gần, đưa tay chạm vào má cô.
“Anh đã từng nói với em. Nếu em rời xa anh, anh sẽ tìm em cho bằng
được, bạc cho em mấy bạc tai, lôi về nhốt em trong nhà! Anh đang
định đi tìm em thì em lại tự đến…”
“Anh đã nói như vậy sao? Em không cónhớ. Bị tai nạn xong quên hết
rồi.” Cô nói một hơi, mặt khiêu khích.
“Em không nhớ cũng không sao?”. Anh nhìn cô, cười một cái tinh
quái. “Anh sẽ nhắc cho em nhớ.”
Vừa nói xong, môi anh đã gắn chặt vào môi cô, gấp gáp xâm chiếm cả
bờ môi cô, tay luồn dưới vạt áo sờ sẫm. Vythụi mạnh một cú vào bụng
anh làm anh phải buông cô ra, cô còn khuyến mãi thêm cho anh một
cái đạp vào chân.
“Đau quá!” Anh ôm bụng nói. “Con gái gì mà mới đụng vào người một
cái là tung đòn rồi.”
“Hừ! Cho chừa cái tật thích sàm sỡ người ta!”. Vy cong môi.
“Ai sàm sỡ ai? Là anh vuốt ve em mà…”
“Còn nói…”. Cô nhứ nhứ nắm đấm trước mặt anh.
“Vy! Em mập lên nhìn…”. Anh cười cười.
“Xinh hơn đúng hông?”. Cô chớp chớp hai mắt.
“Nhìn…eo-chang-hy”.
“Anhhhhh!Grrrrrrrr!”
Cô lao vào anh đập bốp bốp lên lưng. Anh khom người chịu trận, thầm
kêu khổ trong lòng. Mình sẽ phải sống với cô nàng “vũ nữ” này cả
cuộc đời, chắc là ốm người vì bị đánh đập mất thôi, không chừng có
khi còn phải nhập viện vì cô nàng quá mạnh tay. Anh chợt nói
lớn.
“Em! Nhìn đằng sau kìa!”
Vy quay lại đằng sau liền bị Việt đẩy nằm trên giường, anh cũng nằm
ập lênngười cô, nhìn cô một lúc anh nghiêng đầu nhắm mắt lại hôn
lên môi cô, cô lại đón nhận đôi môi cuồng nhiệt của anh,hai tay dịu
dàng đặt trên cổ anh. Trong căn phòng nhỏ, hai người môi kề môi, má
kề má say đắm, đam mê.
==========
Quán rượu Tình yêu sau này là điểm đến của rất nhiều cặp tình nhân.
Đại lý Xe máy Việt giao lại cho một người bạncủa anh giúp anh quản
lý, hàng ngày đều đến Quán rượu Tình yêu mang tạpdề làm chân sai
vặt cho Vy. Bạn bè, các anh em của Việt mỗi lần dẫn vợ con, bạn gái
đến đều nhìn anh cười chọc quê nhưng anh mặc kệ bọn họ, thương
xuyên lại làm vỡ cái này bể cái kia. Anh và cô dự định làm đám cưới
vào tháng 11. Dưới sức ép của cô, anh cũng dẫn cô về nhà giới thiệu
với ông Hùng, ba của anh và dì Lan, hai người rất quí cô. Dì Hương
không còn thể hiện thái độ ghét cô ra mặt, thỉnh thoảng cũng mời cô
và anh tới ăn cơm.Cô luôn đeo trên cổ dây chuyền kỷ vật của mẹ anh,
mặt dây chuyền có hình một cậu bé dễ thương khoảng 6 tuổi cười rạng
rỡ. Cô ngồi trên ghế đá trong công viên nói với anh:
“Anh hồi nhỏ ngố quá à!”
“Khi đó anh ngố nhưng lớn lên đẹp traingời ngời!”. Anh hôn lên má
cô nói.
“Tự tin quá ha!”
“Đẹp trai tới mức cô nàng bướng bỉnh tên Vy Vy phải chạy theo đòi
hun anh!”
“Ghê! Xạo cái mặt kìa. Ai thèm! Là ai nghèo rớt mồng tơi đi mua
rượu dzới đồ ăn mà không có tiền trả phải để lại cái điện thoại hả
hả??”
“Không phải! Duyên số đã ấn định em là vợ của anh từ trước nên anh
phải đểđiện thoại lại làm vật đính ước.”
“Xùy! Lại xạo. Vật đính ước phải là vàng, bạc, kim cương đá quý
cơ.”
“Em tham lam.”. Anh cốc lên đầu cô mộtcái.”Có thằng nào đó đem thỏi
vàng tới cầu hôn chắc em đi theo liền quá.”
“Tất nhiên rồi!”. Cô cười toe. “Nhưng em lại sợ ai đó đau
lòng,…”
“Hì, lấy được chồng giàu còn lo anh đau lòng à!”. Hai tay anh ôm
lấy eo cô, kéo cô sát vào người anh.”Nhưng anh nghĩ tới lúc em chưa
trèo lên được xe bông thì chú rể đã bị anh cho người bắt nhốt rồi.
Ha ha, đám cưới sẽ không có chú rể.”
“Xùy! Bắt nhốt á? Sao anh không cướp cô dâu ngay trong nhà thờ. Lúc
mờ chaxứ hỏi em: Con có đồng ý lấy ví dụ như…Mai cồ làm chồng
không? Em chưa kịp trả lời anh đã xông vào nói to: Cô ấy không đồng
ý đâu, rồi kéo tayem ra khỏi thánh đường. Woa! Lãng mạn, quá lãng
mạn.”
“Anh không có rỗi hơi làm ba cái chuyện đó đâu.” Anh lại cốc đầu
cô. Cô ôm đầu giận dỗi phồng má lên làm anhphì cười.
Không khí trong lành mát mẻ của mùa hè thổi tới làm con người ta có
cảm giác dễ chịu. Trên ghế đá trong công viên, chàng trai ngồi cười
còn cô gái thìphụng phịu giận dỗi. Bầu trời đêm muôn ngàn vì sao
thi nhau phát sáng. Tình yêu cũng phát sáng như muôn ngàn vì sao,
anh và cô mãi mãi không rời xa.