Chương 5: Cái ôm
“Hả!…” Vy hoảng hốt. Mẹ anh ta đã qua đời. Vậy mà cô còn lục trong
danh bạ để tìm số điện thoại của bà. Ôi, thật là… Nhìn mặt anh ta
đau đớn thế kia. Là cô không biết, hoàn toàn không biết. Cô ngập
ngừng.
“Tôi…tôi không biết là cô đã mất!”
Việt ngẩng đầu lên nhìn cô. Anh cố nặn ra một nụ cười méo xệch.
Trong lòng ngực bất giác đau buốt tựa như hàng ngàn mũi kim đâm
thấu. Hai vai nặng trịch như mang cả ngàn cân.Vy nhìn anh, cô không
biết phải nói gì. Mặt anh xám ngoét, hai mắt đau thương u ám. Cô
nhẹ nhàng tới đứng trước mặt anh, đôi mắt trong như nước mùa thu
nhìn anh đầy cảm thông. Anh cũng nhìn cô. Không gian lặng yên. Vy
định nói lời an ủi nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh
lẽo dâng cao của anh ẩn chứa một nỗi đau có thể nhìn thấy được, cô
lại không biết phải nói gì nữa.
Nhìn hai tay anh nắm chặt lại run run,bất giác cô đưa tay về phía
trước, ôm lấy anh, dựa vào lồng ngực của anh, nghe được trái tim
anh đang đập thình thịch. Cô cảm thông với nỗi đau của anh, không
biết vì sao mẹ anh lạimất nhưng chắc chắn đây là một cú sốc rất lớn
đối với anh.
“Anh khóc đi!” Vy nói khẽ.
“….”
“Anh hãy khóc đi!” Cô nhắc lại “Đừng có lấy cái sĩ diện đàn ông mà
chịu đựng. Đau lòng thì khóc. Biết không?”
“…”
Việt bật khóc. Nước mắt rơi từng giọt bên tai cô ấm nóng. Anh dang
tay ômcô thật chặt. Nỗi đau như tuôn ra theo từng giọt nước mắt của
anh. Nỗiđau mà anh đã luôn cố gắng chịu đựng bao năm. Người mẹ yêu
thươnganh đã nhận một cái chết thảm. Anh cứ thế đứng ôm cô, để cô
vỗ về như một đứa trẻ. Nỗi đau nguôi ngoai, lòng anh nhẹ nhàng, cảm
giác đau đớn cũng đã dồn sâu vào trong tim. [E hèm, vì là truyện
đầu tay tớ viết nên nó có khá nhiều đoạn hổng logic… Hay nói đúng
ra là có những cục sạn to đùng… :”)].
Vy đóng cửa quán, thu luôn tấm biển “Xin mời vào” đem cất đi. Cả
buổi chiều, anh và cô cùng uống rượu, ngồi nói những chuyện không
đâu, trên trời dưới đất. Cô và anh thi nhau xem ai kể được nhiều
chuyện cười hơn rồi nhìn nhau cười rộ lên. Cô rất vui, anh cũng
vậy. Anh và cô cứ thế ngồi cụng ly cốp cốp, chuyện trò đến khi trời
tối mịt. Xe của Việt vẫn để ở nhà cô. Anh nói ngày mai sau khi cô
đi chợ về sẽ đến lấy rồi băng qua đường đi thẳng vào con hẻm nhỏ.
Vy cũng ngà ngà say, khóa cửa, leo lên giường ngủ thiếp đi.
***
“I’m heart sick. Heal me. Be crazy. Can’t let you go. Sad love
song… My love’s gone…Down down we gotta down down…” (Hihi!!! Đây là
cái bài Bad girl của Beast cute nà!).
Mười một giờ đêm. Vy gân cổ lên hát bài hát yêu thích. Làng xóm
láng giềng có lẽ đã sử dụng kính và tường cách âm tốt nên không bị
giật mình thức giấc vì giọng hát quái đản giữa đêm khuya của Vy.
Một ngày không mấy bận rộn làm cô thấy hơi hụt hẫng. Cả ngày và cả
buổi tối có đúng hai người tới uống rượu, người kêu dĩa mực nướng,
người kia gọi dĩa ốc xào bé xíu, đã vậy người đến sau lại còn ngồi
cà rê cả ngày nhưng biết làm sao được, ngay từ đầu cô đã đề ra cái
nguyên tắc đó mà. Lại là một ngày buôn bán ế queo, mà không phải
chỉ có dăm ba bữa, cả tháng nay đều rất ít khách đến quán, không
chừng sắp phải đóng cửa đến nơi. Nỗi u ám bao trùm tâm trí cô mấy
ngày liền làm cô ăn không ngon, ngủ không mơ đẹp mà chỉ toàn gặp ác
mộng. Cô không biết tình hình ảm đạm của quán kéo dài bao lâu
nhưngchắc sắp tới phải nghĩ ra “chiến lược buôn bán” khác thôi.
Tháng nào cũnghàng trăm thứ tiền chất chồng chất đống, nếu không có
thu nhập thì làm sao có thể cân bằng được các khoản. Cô nhẩm tính
tháng này với giá cả leo thang nội tiền chi tiêu mua nguyên liệu
chế biến đồ nhắm, mua thêm rượu, tiền điện nước, thuế má…cũng đã
ngốn của cô hết cả đống tiền. Chưa kể mới tuần trước sửa lại nhà vệ
sinh, mua ti vi mới vì cái cũ cháy do bị sét đánh làm khoản tiền
tiết kiệm của Vy can kiệt không ít. Ai dza!!! Thời hoàng kim của ta
nay còn đâu.
Rầm rầm rầm…rầm rầm rầm…
“Vy ơi!”
Rầm rầm rầm…
“Vy ơi! Mở cửa cho tao!”
Vy nghe tiếng Lam, nhỏ bạn thân nhất của cô ở thành phố này liền
hớnhở cắm đầu chạy ra mở cửa. Lam đi học cao học ở Sài Gòn mấy
tháng trời mới về thành phố Kon Tum hôm qua. Con nhỏ quần áo sành
điệu, chói mắt, phảng phất hương nước hoa dịu dịu, trông nhỏ rất
đáng yêu. Lam kéo rộngcửa rồi ra ngoài đường dắt chiếc xe Nouvo LX
của cô vào để cạnh chiếc Nouvo của Việt.
“Aaa! Mày mới đổi xe!!!” Lam phấn khích la lớn.
“Đâu mày, xe của ông khách để quên!”
“Ồ? Ông khách nào khùng hay sao để xe này lại mày. Mày đừng có xạo.
Chắc chắn là “tình yêu bựa” của mầy. Chàng để lại cho nàng đi. Ô la
la!”
“Tình yêu bựa gì mày …Khách người ta để quên thiệt đó. Sao hơn ba
thángrồi mà chưa thấy tới lấy!”
“Èo. Tao không tin. Là “chàng của mày” để lại xe à há. Mắc cỡ gì mà
không chịu kể với tao hả con kia. Taođi học có mấy tháng mà mày đã
hú hívới anh nào rồi. Nói mau!”
“Nói nhiều quá mày…”. Vy cười híp cả mắt với cô bạn rồi nhìn quanh
gian phòng “Hôm nay mày kiếm xó nào ngủ đỡ đi. Giường tao nay yếu
lắm, mới có mấy tháng mà trông mày mập như cái lu…”
“Con điên…”Lam tức mình lao tới đập túi bụi làm Vy đau điếng.
“Á…đau…được rồi, đại tỷ. Đại tỷ đừng đánh muội nữa. Mời đại tỷ đi
tắm rửarồi lên giường ngủ ạ”
“Con này…Mày đọc tiểu thuyết cổ trang dzữ quá rồi, lần nào cũng bắt
tao bắn tiền qua cả mấy trăm ngàn chỉ để đọc tiểu thuyết. Con
điên…”
Lam chỉnh lại quần áo, cười hi hi rồi đi vào nhà tắm, chỉ ba phút
sau trong đó phát ra giọng nói của cô:.
“Vy! Mày đưa cái váy tao thích cho tao”
“Ờ!”
Vy mở tủ lấy cái váy trắng mỏng tang mua dịp hội chợ Tết giảm giá.
Lúc đó nghe chị bán hàng bảo nào là mặc áonày rất “gợi cảm”, “hấp
dẫn”,”quyến rũ”,…lap lap lap, rồi “chị thấy dáng em rất đẹp, mặc bộ
này vào đảm bảo sẽ rất cuốn hút”… Giọng chị ấy lại vô cùng ngọt
ngào rồi sao sao đấy Vy liền mua về. Lúc mặc thử thì ôi trời
ơi,mỏng lét mong le, thế là cô quăng xuống dưới đáy tủ nhưng chỉ
được vài ngày Lam tới moi móc thấy lại lôi ra. Cô nàng bảo ở đây
đâu có ai đâu mặc ngủ có gì là xấu hổ, rồi lần nào tới nhà Vy ngủ
cũng mặc.
Lam đứng trước cái gương lớn, xoay xoay dáng người cao ráo, đầy đặn
dưới con mắt ngưỡng mộ của Vy. Mặtđẹp, dáng người đầy đặn. Hèn gì
con trai cứ xếp hàng dài theo nàng ta mặc kệ nàng có xua đuổi tới
tấp. Lambảo cô nhất định phải yêu chàng trai có thể hy sinh vì cô,
yêu cô hơn cả bảnthân mình. Tình yêu của cô và người đó phải lãng
mạn như trong phim Hàn quốc. Cũng nói thêm, Lam đặc biệt yêu thích
các bộ phim có anh Song Seung Hun đóng. Xem ra hai đứa cũng giống
nhau. Vy thì ghiền các chuyện tình yêu đẹp trong tiểu thuyết, còn
Lam lại say mê chuyện tình yêu trên phim. Hai đứa suốt ngàychí chóe
kể chuyện tình yêu nhưng các nhân vật chính lại ở hai thế giới hoàn
toàn khác biệt nhau. Vy bỗng nhớ tới anh chàng cao to, đẹp trai và
buổi trưa hôm đó. Hơ. Sao tự nhiên côlại nhớ tới anh ta không biết.
Lúc đó cô đã ôm anh ta, anh lại ôm cô rất chặt. Ôi! Xấu hổ quá đi
mất. Con gái con nứa mà chủ động thế người ta đánh giá. Cho dù có
bị người ta hút mất hồn cũng không được làm thế chứ.
“Mày! Khi ôm một người con trai, cảmgiác của mày thế nào?” Vy nằm
trên giường, hỏi trong mơ màng.
“AAAAAAAAAAAAAA” Lam nhảy rầm lên giường. “Mày ôm trai! Mày ôm trai
rồi đúng không?”
“Mày…từ từ sập giường…sập giường…”
“Que! Tao có 53 kg à nha. Đừng có chọc tao!”
“Xùy! Tao 43kg nè. Cái giường này được thiết kế riêng cho tao, thêm
mày là vượt quá trọng lượng cho phép”
“Con này điên…”Lam ra sức cù lét Vy. “Làm gì có cái dzụ đó…Ha ha
ha.”
“Á…ha ha ha…Mày thôi…đừng…nhột quá!” Vy giãy nãy người trên giường
thêm cả Lam nữa làm rầm rầm vang nhà.
“He…À, quên. Nãy mày nói mày ôm trai??? Là chàng nào đấy? Kể mau.
Kể mau!” Lam thôi không chọc lét nữa, nằm phịch xuống bên cạnh Vy.
Cô cười toe toét lộ ra hàm răng trắng đều.
“Mày hay nhể? Tao nói tao ôm trai bao giờ!” Vy nói oang oang “Là
tao hỏi khi ôm một người con trai cảm giác của mày thế nào? Tao hỏi
cho biết chớ có nói là tao – đã – ôm- trai đâu?”
“Hum biết! Hum biết. Mày lại nói xạo.Mày ôm trai. Xùy!
“Ừ! Đấy! Tao có ôm đấy nhưng là ôm người ta để an ủi!”
“A ha ha ha, đó, ôm rồi mà còn hỏi người ta là cảm giác thế nào?
Không phải hai người đã…”
“Đã gì?”
“Đã hun?”
“Hun gì đâu…?” Vy xấu hổ quay mặt vào tường. Cô chợt nghĩ nếu mà
Việt hôn cô thì cảm giác thế nào đây? Trờiơi trước giờ cô không có
bạn trai nên cũng chưa có được hun. AAA!! Mình đang nghĩ gì thế này
không biết…Vy thấy hai má mình nóng ran như lò than. “Kịa mày, mày
suy nghĩ lung tung lung tang, tao ngủ đây!”
Lam im lặng một lúc, nhìn cái lưng đang quay lại kia mà cười toe.
Hihi. Cô nàng xấu hổ đây mà. Chắc như đinh đóng cột là đã có chàng
nào đấyrồi. Nói chuyện mà cứ lấp la lấp lửng, mặt thì cứ đỏ cả lên,
không có chuyệnmúa rìu qua mắt thợ nhé.
“Chiếc xe Nouvo ngoài kia là của chàng?” Lam thì thầm.
“………”
“Chàng bao nhiêu tuổi?” Lại thì thào.
“…………”
“Chàng có đẹp trai không?”
“…………”
“Chàng là con cái nhà ai?”
“Con dở hơi”. Vy nhỏm người dậy đậpbộp cái gối vào mặt Lam.
“Phì! A ha ha ha!” Lam ôm bụng cười ngặt nghẽo làm Vy càng điên hết
cả người. Cô ra sức chọt chọt vào người Lam, cô nàng lại càng cười
to hơn. Hai đứa nhảy bịch xuống giường đậpgối vào nhau túi
bụi.
Chương 6: Sự tình cờ mang tên lãng mạn
5 giờ sáng. Lam dậy trước rồi dựng đầu “cô nàng lười kinh niên” là
Vy dậy để kịp tham dự thánh lễ sáng. Cả cô và Vy đều theo đạo Chúa
nên các ngày Chủ nhật đều dậy sớm để đi lễ và hôm đó thường thì Vy
cũng đóng cửa quán.
Đến nhà thờ, cả hai nghiêm túc đi vàodãy ghế, hòa vào dòng người
đông đúc, nghe tiếng chuông vang vang. Những bài giảng của cha xứ
cũng có nhiều ý nghĩa thiết thực về giáo lý. Tan lễ, cô bảo Vy đứng
đợi ngoài cổng rồi một mình đi vòng ra phía sau nhà thờ lấy xe. Xe
của cô chật émgiữa cả rừng xe máy. Lam loay hoay dắt từng chiếc xe
sau xe cô qua một bên để có đường dắt xe cô ra. Đang loay hoay với
chiếc Dream thì một bóng áo trắng đi tới cầm lấy tay lái xe, giọng
nói đều đều, lạnh lạnh:
“Em để anh dắt cho! Xe của em đâu?”.
Khá bất ngờ vì sự trợ giúp đột ngột của người lạ, cô chỉ cho anh.
“Dạ, chiếc Nouvo trắng kia!”
Thế là cô chỉ có mỗi một việc đứng dạt qua một bên nhìn chăm chú
anh chàng lăn xăn dắt từng chiếc một. Látsau, anh lấy được xe ra
dắt tới chỗ cô.
“Xe của em đây!”
“Hiiii! Em cảm ơn anh”
“Không có gì!” Anh chàng nhìn Lam cười rạng rỡ. Cô hơi choáng váng
trước nụ cười đẹp của anh.
“Em đi trước nha! Bạn em đang đợi”. Lam nói nhanh sau khi đã ngồi
lên xe.
“Ok! Bye!”
“Em về trước!”
Duy nhìn theo chiếc xe lướt đi. Cô ấy xinh thật! Làm mình không thể
không chú ý. Ban nãy ngồi chếch với bàn của cô, anh đã chú ý tới cô
gái mặc chiếc áo len dài màu đỏ, làn da trắng hồng với mái tóc xõa
ngang lưng lượn sóng. Phải nói ở cô toát ra một vẻ đẹp dịu dàng,
long lanh, nhìn rồi lại cứ muốn nhìn nữa [Đi lễ hông lo nhìn lên
bàn thờ mà chỉ ngắm gái đẹp không lờ sao dzậy Duy???). Anh tới
thành phố Kon Tum từ tối qua, ở lại nhà Việt, cậu bạn chí cốt rồi
sáng dậy đi lễ. Cậu ta mới mua một căn nhà hai tầng từ một cặp vợ
chồng đã di cư sang Mỹ. Hơn ba tháng trước, ông ngoại Việt qua đời
và có để lại cho thằng này một số tiền không nhỏcộng với tiền dì
Hương cho thế là anhchàng mua được căn nhà đẹp đó. Nhớhồi khi ông
mới đổ bệnh, Việt không la cà lêu lổng nữa mà chỉ quanh quẩnở nhà
chăm sóc ông. Lần Duy bị người ta đánh, Việt lại đi đánh nhau trả
thù cho anh nhưng rồi cũng được ông bố giải quyết ổn thỏa nhưng từ
tối hôm đó không thấy anh chàng nói sẽ về nhà. Ông mất, Việt ủ rủ
mất một thời gian dài rồi sau đó lại thấy cậu ta vác thân đi làm
thợ sửa xe ở đại lý xe máy của ông ngoại. Cái thằng khùng, không
chịu làm chủ mà lại nhọc công đi làm thợ sửa xe. Thật không thể nào
hiểu nổi. Từ đó trở đi cũng bỏ hẳn cái thói chơi bời trước đây,
nhìn có vẻ “chí thú làm ăn”. Anh chàng đã thay đổi rất nhiều.
Duy lái vù chiếc AB vào trong sân nhàViệt, thấy anh chàng đang cầm
tách cà phê đứng dựa cửa lớn. Anh giở giọng trêu chọc:
“Tao mới đi lễ có hơn một tiếng mà mày nhớ tao đến mức không chịu
được à?”
“Phụt!” Việt bị sặc. Anh lừ mắt. “Mày học đâu ra cách nói đó! Nổi
hết cả da gà!”
“Nay có kế hoạch gì?” Duy đi nhanh vào nhà, ngả người trên ghế sa
long.
“Giờ qua nhà dì Hương ăn sáng, trưa ăn cơm ở đó luôn. Tối hai thằng
đi nhậu!” Việt ngồi xuống chiếc ghế xếpcủa ông ngoại. Từ hồi ông
mất, anh đã vác cái ghế về nhà và rất hay ngủ trưa trên đó. Anh rất
nhớ ông, trong số các cháu nội ngoại của ông, ông thương anh nhất
vậy mà anh toàn làm cho ông buồn vì những chuyện xấu xa của
anh.
“Chỉ có tao với mày?”. Duy hỏi.
“Ừ!”
“Đi đâu?”
“Quán rượu Một người”
“Cái tên gì quái đản!”
“Không quái đản đâu!” Việt nhấm nháp ly cà phê, khóe miệng anh khẽ
nhếch lên như cười.
“Nghe tên quán kỳ cục quá mày!”
“Mỗi lần chỉ có một người dzô uống rượu!”
“Gì nữa????”
“Tối mày dzô đó nhậu trước, tao lái xe đi vòng quanh. Mày nhậu xong
gọicho tao tới đưa xe cho mày về!”
“Ắc…kiểu gì sao mà thấy cười dzậy? Thôi, tao mày ghé bar đi! Dẹp
cái quán rượu lạ quắc của mày đi giùm tao!”
“Mày cứ đi cho biết. Mồi nhậu cũng không tệ , quán khá yên
tĩnh!”
“Thằng điên!”
Duy nhìn cậu bạn đang nhắm mắt nằm trên ghế xếp. Cái thằng từ lúc
nào lại trở nên thích yên tĩnh, chẳng phải trước đây đêm nào cũng
đi bar chen chúc trong đám người đông đúc nghe nhạc dance ầm ĩ, tối
khuya lại đua xe rú vang cả đường phố. Nhiều lần Duy có rủ anh
chàng đi café nghe nhạc nhẹ, không bao giờ chàng ta nhấc chân tới
đó dù chỉ là một lần. Việt chê nhạc ở đó “ão não”, cậu ta muốn nghe
nhạc dance, mở volum hết cỡ, rồi nói thế mới phê. Vậy mà gần đây,
mỗi lần Duy đến Kon Tum, anh chàng đều rủ anh đi ngồi quán vỉa hè
gần nhà vừa uống café vừa nghe nhạc Trịnh. Nó khác hẳn so với con
người trước đây, thay đổi 360 độ cứ như đã trở thành một người
khác.
———–oOo———–
Buổi tối. Trời quang đãng. ChiếcAB đỏ chầm chậm lăn bánh dọc con
đường Nguyễn Trãi. Xe dừng trước Quán rượu Một người, Việt nhảy
xuống xe, tới trước cửa kéo ra nhưngkhông được, cửa khóa trái. Cô
ấy có ởtrong không nhỉ? Anh nghĩ.
“Đóng cửa à?” Duy hỏi gi,ọng chán nản.
“Ừ!”
“Thôi! Đi! Đi đâu làm chai Ken. Tao khát quá rồi!”
“….”
“Nhanh đi mày! Làm gì đứng đó!”
Việt đang định quay người bước ra xethì cánh cửa kéo “roẹt”, đầu Vy
thò ra,tóc xõa đen nhánh ngang lưng.
“Là anh à?” Vy mỉm cười.
Ban nãy lúc ở trong phòng nghe giọng con trai nói chuyện, cô chỉ
định ra nói với mấy người đó vui lòng đi quán khác, hôm nay quán
nghỉ bán, nhưng khi thấy anh thì tim cô bỗng đập bình bịch, biểu
tình rộn ràng.
“Chào em!” Việt mở miệng nói.
“Hey!!! Chào cô chủ quán dễ thương”. Duy nói lớn. “Thằng nhóc này
dẫn anh tới đây rồi keu anh vào nhậu một mình, còn nó thì lái xe đi
lang thang sau đó anh nhậu xong thì tới phiên nó nhậu. Quán xá gì
kì cục vậy em!!”
“Hi~!~~” Vy bật cười rồi quay sang Việt nói với anh. “Anh định lái
xe đi lang thang à?”
“Ừ!”
“Nay chủ nhật nên em nghỉ bán nhưng thỉnh thoảng vẫn có ngoại lệ.
Hai anh đều là bạn của em, vào đây em chuẩn bị mấy món, chúng ta
cùnguống rượu”
Duy vui vẻ rồ xe lên vỉa hè rồi bước nhanh vào trong. Việt vào ngay
sau anh.
“Vy ơi Vy! Mau sấy tóc cho tao!”
Đập vào mắt hai chàng trai là một cô gái đẹp mặc váy ngủ mỏng tang
với mái tóc ướt sũng nước đang nhỏ giọt lên người cô làm làn vải
càng dính chặt vào người.
“AAAAAAAAAAAAAA”. Lam chạy biếnvào trong phòng ngủ khi thấy trong
quán có đàn ông, đóng cửa cái rầm để một anh chàng đang đứng chôn
chân tại chỗ ngẩn ngơ. Việt không chú ý lắm, anh bước tới ghế ngồi
cười với Vy.
Lam nằm phịch xuống giường, mặt đỏ bừng, hai má nóng ran. Trời ơi!
Cô túm lấy váy. Đồ mỏng tang thế này lại còn ướt mèm nữa chứ. Quê
quá!!!
“Mày làm gì mà hét to dzữ Lam?” Vy mở cửa bước vào xì xào.
“Tao…tao… ư hư hư…là mày hại tao.”Lam rấm rứt nói. “Bọn họ…bọn họ
nhìn thấy hết cả rồi.”
“Nhìn thấy hết cái gì?”
“Tao không biết đâu.” Cô úp mặt xuống gối.
“Hờ hờ! Ai biểu cái tật “ tồng ngồng” mặc áo ngủ cả ngày”. Vy đập
đập lưng cô nàng. “Mau ra giúp tao nấu mấy món cho mấy anh đó uống
rượu.”
“Không! Mày đi mà nấu!”
“Hừ! Đợi đấy. Chút tao dzô tao xử mày!”
Nói xong, Vy đóng cửa đi ra ngoài. Nhìn Duy đang ngồi trên ghế mà
cứ ngó nghiêng về phía phòng ngủ, Vy thấy buồn cười. Cô bạn của
mình đúng là người có thể bỏ bùa người tamà. Vy mở tủ lạnh lôi ra
mấy hộp cá tôm đông lạnh, đặt lên trên quầy.
“Anh Việt, giúp em gắp cá, tôm, mực ra đĩa nha.”
“Ừ!”
Cô bật bếp ga, đặt nồi nước lên, cắt nhanh vào đó mấy quả cà chua,
thêmmấy lát thơm, không quên bỏ vào mấy cọng rau ngỗ, xúc mấy thìa
gia vị cần thiết cho một nồi lẩu đậm đà. Trong khi chờ nồi nước
sôi, cô bật bếp ga bên cạnh chiên chả ra, sau đó là cánh gà. Hmm.
Lát nữa phải xắt thịt bò thành từng lát để nướng.
Việt đập bộp vào vai anh bạn đang ngó nghiêng:
“Mày nhìn gì trong đó?”
“À, không…” Lúc này, Duy mới nhìn sang thằng bạn thận, anh giật lấy
cặp i nóc gắp gắp. “Mày để tao gắp thêm mấy con tôm. Tao rất thích
ăn tôm.”
Việt phì cười. Thằng bạn thân anh bình thường có thấy mê gái đâu,
mà hôm nay anh thực sự không ngờ được rằng lại có thể nhìn thấy bản
mặt si tình của nó. Từ lúc nhìn thấy cô nàng kia, thằng này cứ ngơ
ngẩn như bị cô nàng cướp mất hồn, còn đâu là một anh chàng giám đốc
thành đạt ở Sài Gòn nữa đây.
Mất khoảng nửa tiếng để Vy làm xong mấy món. Nồi lẩu bốc khói
nghingút trên bếp ga mini, mặt quầy bày sẵn dĩa thịt nướng, bốn
cánh gà chiên, chim cút rô ti, ốc xào xả ớt và một dĩa lươn xào xả.
Vy định mở tủ lấy hủ ớt tỏi thì Lam xuất hiện. Cô mặc một cái áo sơ
mi trắng đi kèm với quần jean ngắn trên đầu gối, tóc búi gọn trên
đỉnh đầu. Làm như không nhìn thấy anh chàng đang ngómình, cô mở tủ
lấy hủ ớt tỏi, cố làm ra vẻ tự nhiên mặc dù cô mắc cỡ muốn độn
thổ.
“Em còn nhớ anh không?”. Nghe giọng Duy trầm ấm vang lên sau lưng,
Lam quay người lại. Khi nhận raanh là anh chàng ban sáng dắt xe
giùm thì mặt cô lại đỏ lựng lên.
“Hóa ra hai người quen nhau à?” Vy vỗ tay cái bốp, cười ha ha trêu
Lam làm cô nàng càng lúng túng .
“Anh gặp Lam hồi sáng ở nhà thờ!”
“Sao mày đứng im ru dzậy Lam, mau lấy ớt tỏi giã đi kìa?”.Vy kéo
ghế ngồiđối diện với Duy ra lệnh cho cô bạn như “bà chủ sai người
làm” rồi cười tít mắt với anh chàng trước mặt.
“Anh là bạn của anh Việt à?”
“Ừ! Bạn thân.”
“Bình thường mày nói nhiều lắm mà sao bữa nay nói ít dzậy mà”. Việt
cườito rồi cầm chai Ken tu một hơi.
Mặc kệ Vy và Việt đang phối hợp nhìn anh trêu chọc, Duy say đắm
nhìn Lam giã ớt tỏi, mọi hành động của cô đều thu vào trong tầm mắt
của anh. Cô đáng yêu và xinh xắn như một nàng công chúa làm anh
không tài nào có thể rời mắt khỏi cô.
[ =))…Báo cáo với các anh chị và các bạn, Lam được anh Duy gọi là
nàng công chúa, còn Vy Vy xinh đẹp bị anh Việt gán cho biệt danh là
“ma cà rồng” nhá…)
Chương 7: Hỗn chiến ở điểm hẹn
Bốn người ngồi ăn uống vui vẻ. Vy Vy nói nhiều nhất và cũng là
người cười nhiều nhất Đồng hồ điểm 9 giờ tối, Duy đề nghị cả bọn đi
hát karaoke với lý do ngày mai anh phải trở lại Sài Gòn làm việc
nên muốn vui vẻ thêm một chút. Thấy Lam dắt xe ra, Việt giữ tay
lái.
“Hai em không phải đi xe đâu! Để anh dắt xe anh ra rồi lúc nữa về
luôn.”
“AAA” Cả Duy và Lam đều la lớn rồi giật mình nhìn nhau quê
độ.
“Ha ha! Hóa ra là mày để xe ở đây!”
Duy nhìn Việt cười cợt còn Lam thì nháy nháy mắt với Vy. Vy cười
cười. Có gì đâu mà hai người bọn họ làm um xùm lên như cô và Việt
“có gì ấy”.
Việt không nói gì, anh dắt xe ra rồi ngoắt Vy lại:
“Vy! Lại đây!”
Thấy Vy leo lên xe Việt rồi chiếc xe phóng vút đi, Lam mới tần ngần
đứngtrước trước cửa, lúng túng nhìn Duy đang cua xe AB.
“Không phải em định ở nhà đấy chứ? Vy khóa của rồi, xe của em cũng
ở trong nhà.” Duy nói.
“Dạ không…”. Lam ngập ngừng trả lời.
“Vậy thì mau lên xe đi!”
“Dạ”…
Lam cuống quít trèo lên xe. Đây là lần đầu tiên cô ngồi sau xe một
gã trai, tay chạm nhẹ vào lưng anh, cô xấu hổ rụt tay lại, mặt nóng
ran. Chiếc xe lướt đi trong gió giữa hàng điện đường sáng
trưng.
———–oOo—————–
Karaoke Điểm hẹn.
Cả bốn người bọn Vy chỉ mới vào phòng được 5 phút thì có 2 chiếc xe
máy phóng tới Điểm hẹn. Ba người đàn ông cao to, tay cầm gậy gộc
hùnghổ đạp tung cửa xông vào phòng của tụi Vy. Tên mặt thẹo nhảy
phốc lên bàn túm cổ áo Việt. Vy đang cầm mic song ca với Duy hét
toáng. Còn Lam ngồi trên ghế thì run bắn nhìn ba gã đàn ông hung
hăng. Cả bốn đều rất bất ngờ.
“Nhóc! Thằng Linh “tí” ở đâu?”. Tên mặt thẹo lớn tiếng.
“Tôi không biết!” Việt trừng mắt. Linh“tí” là anh kết nghĩa của
anh. Chẳng lẽ anh Linh lại gây chuyện.
“Mày không biết thì ai dzô đây biết”. Tên mặt thẹo quát lớn. “Đập
tụi nó cho tao!”. Rồi gã xông vào cầm gậy đập Việt khí thế.
Một gã to con quơ gậy hướng về phía Duy mà quất tới tấp. Anh còn
chưa bình phục sau lần bị Lâm thiếu gia đánh cách đây hai tháng,
giờ lại bị đánh cơ bản không thể đỡ đòn. Vy bực bội tung chân đá
bốp vào mặt gãto con, ném luôn cái mic vào mặt gã, nào đấm nào đá,
nào đạp túi bụi vào gã nhanh như chớp khiến gã không thể trở tay.
Phía bên này Việt đứng luôn lên ghế chống cự, anh lấy tay ra đỡ mấy
gậy tránh không để bị đánh vào đầu. Hai gã hung hăng nhắm vàoanh mà
đánh liên tiếp. Lam nép mình vào một góc, run run sợ hãi.
Mấy phút sau, công an ập vào bắt ba gã đàn ông hung hăng đó tống
vào xe, bọn Vy cũng phải lên xe về đồn công an. Duy chỉ bị thương
nhẹ trong khi Việt mặt mũi bầm tím.
Lâu thật lâu, khoảng 11 giờ đêm cả bốn mới được rời khỏi đồn. Lam
sợ hãi đi lững thững phía sau. Duy đi bên cạnh cô. Chuyện đánh và
bị đánh với anh không mấy xa lạ nhưng với cô bé Lam yếu đuối và
tiểu thư chắc chắn cô đã rất sợ hãi. Anh hận bản thân quá kém cỏi
không thể bảo vệ cô, ngay cả chính mình cũng để bị đánh cho tơi bời
thê lương mà bảo vệđược ai. Anh quay lại, nắm chặt hai vai cô, hỏi
lại câu hỏi anh đã hỏi hàngchục lần ở phòng công an:
“Lam!!! Em có đau ở đâu không? Thật sự không bị thương chứ?”
Cô lắc đầu. Tới tận lúc này cô vẫn còn run lập cập. Lần đầu tiên
chứng kiến người ta đánh nhau lại còn dùng gậy sắt đập vào người.
Tự nhiên cô òa khóc thật to làm Duy giật mình.
“Lam! Lam! Em đau ở đâu mau nói anh nghe? Em đau ở đâu đúng
không?”
Lam càng khóc to hơn.
Vy gọi một chiếc xe tắc xi bảy chỗ. Việt lên xe, nằm ngửa ra ghế,
trán anh nhăn tít lại. Cô lo lắng, hỏi:
“Anh Việt! Anh sao rồi?”
“Anh… Có lẽ gãy tay rồi!”
“Trời ơi! Chú! Nhanh tới bệnh viên. Mau lên chú!” Cô hét toáng lên
làm mọi người trong xe đều giật mình.
“Anh không sao! Không cần phải cuống lên như dzậy đâu.” Việt nhếch
môi cười.
Lam ngồi vào trong xe rồi vẫn còn khóc thút thít. Duy không biết
làm gì chỉ lặng lẽ ngồi nhìn đôi vai gầy khẽ run lên.
Điện thoại Việt rung èn èn trong túi. Anh khó khăn lấy ra áp vào
tai.
“Anh Hai! Em nghe”. Anh Hai là anh kết nghĩa của anh.
“Anh nghe báo lại là em bị bọn đệ tử của ông chủ Tứ Nam
đánh…”
“Dzạ!”
“Em không sao chứ?”
“Dạ, cơ bản là không sao”.
Vy nghe mà mắng thầm trong bụng. Đồ ngốc. Bị đánh đến thê lương mà
còn nói không sao.
“Chuyện thằng Linh anh sẽ bay về trong ngày mai để giải quyết. Em
đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, băng bó vết thương đi”
“Dạ!”
Việt cúp máy. Anh nghĩ mãi không biết anh Linh gây ra chuyện gì đến
mức bị mấy người hung hăng đó ráo riết truy lùng anh khắp nơi. Anh
Hai đang dẫn chị và các nhóc sang Mỹ thăm ông bà nội ngày mai lại
phải quay về giải quyết chuyện này. Anh Linh thực sự chắng đáng mặt
làm anh, gây chuyện rồi không dám xuất hiện. Lúc nãy anh cũng đã
thử gọi vàosố của Linh nhưng không được, gọi cho các anh em khác
cũng không mộtai biết Linh ở đâu cả. Tứ Nam là một ông chủ chuyên
buôn bán đồ cổ. Anh Linh bình thường không hề quan tâmđến đồ cổ,
sao lại có liên quan tới ông chủ Tứ Nam.
————oOo————-
Một tuần sau…
Anh Hai gọi Việt tới quán 303. Lúc anhđến, thấy có cả anh Linh ở
đó. Việt hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
“Việt! Anh Ba xin lỗi chú”. Linh nói nhỏ.
“…”. Việt im lặng.
“Mày nói gì đi Việt!”. Anh Hai nạt nộ.
“Em không có gì để nói với anh Ba cả”. Việt gằn giọng.
“Là bất đắc dĩ anh mới đi trốn!”
“Bất đắc dĩ?” Việt nhìn chằm chằm vào Linh, đôi mắt lạnh lẽo như
muốn được nghe câu giải thích rõ ràng.
“Bạn gái anh đang có thai. Cô ấy không để cho anh đi gặp bọn chúng.
Cô ấy nói nếu anh đi thì sẽ mãi mãi không bao giờ được gặp cô ấy và
connữa. Anh ba xin lỗi chú, đã làm liên lụy tới chú”.
“Nhưng tại sao bọn họ lại nhắm vào anh?”
“Ông chủ Tứ Nam có buôn bán một lượng lớn đồ cổ nhập lậu trái phép
vàtàng trữ ma túy, bạn của Linh là nhà báo đã điều tra được đầy đủ
bằng chứng có thể đưa ông ta ra trước pháp luật nhưng lại bị các
anh em thân tín của ông ta truy lùng, hãm hại.” Anh Hai lên tiếng
giải thích thaycho Linh. “Thằng Linh do cứu cậu bạn đó mà bị đám
đàn em của Tứ Nam truy lùng. Giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn
thỏa. Tứ Nam và đàn em đều đã sa lưới pháp luật”.
“Anh Ba xin lỗi chú!” Linh lại nói.
Việt đưa tay ra về phía Linh. Một cái đập tay thật mạnh. Các anh
luôn là những người anh em tốt nhất của anh.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chương 8: Bắt cá hai tay
Từ buổi tối hỗn chiến ở Điểm hẹn, hơn một tháng sau, Duy không hề
xuất hiện ở thành phố Kon Tum. Lam thỉnh thoảng vẫn đến nhà Vy ngủ
ké. Cô và Vy là đôi bạn thân thân nhau từkhi còn học mẫu giáo. Cô
xinh đẹp, dễ thương nên toàn bị đám con trai bámđuôi, chọc ghẹo
nhưng có Vy thì đố ai dám lại gần cả hai. Tốt nghiệp Đại học, cô
xin được vào làm trong một Ngân hàng nhỏ ở thành phố Kon Tumcòn Vy
ở lại huyện nhà làm quản lý khách sạn. Sau đó, cô nàng Vy gây
chuyện đánh khách bị đuổi việc lên thành phố K mở quán rượu Một
người, hai cô nàng lại thân thiết như trước. Tối nay, Lam đi dự
tiệc liên hoan với mọi người trong cơ quan cô đên 11 giờ đêm. Xe
taxi dừng lại trước ngõ hẻm không thể vào trong, cô phải xuống xe
đi bộ. Ngay lập tức một chiếc xe máy chất ba rồ ga phóng theo vào
trong hẻm. Lam nghetiếng xe sau lưng, quay lại, cánh tay liền bị
túm chặt đau điếng. Cảm giác run sợ ập đến, cô đạp mạnh vào phía
dưới bụng của tên đang nắm chặt taycô, chạy đi thật nhanh. Ba tên
mặt mũi dâm tục kia liền chạy theo cô. Cô chạy ngay vào một cái nhà
kho bỏ hoang ngổn ngang bàn ghế, tủ, chui sau vào dưới đống bàn,
run lập cập rút điện thoại ra. Gọi cho Vy. Tắt máy. Cả nhà dì cô
đều đi du lịch Vũng Tàu ba ngày nữa mới về. Cô bấm nhanh danh bạ,
thấy tên “Anh Việt” ở ngay đầu tiên vội bấm nút gọi. [Thim một chi
tiết nhỏ hin: Chị ấy và anh Duy mới gặp nhau có một lần hum đó níu
không có đánh nhau chắc hai người cũng đã trao đổi số điện thoại
rồi, nhưng do có chuyện nên chị ấy mãi khóc còn anh cũng im ru
thành ra không có số…)
“Alo” Việt trả lời.
“Anh Việt! Nhanh tới cứu em. Nhà khobỏ hoang hẻm A5 đường Huỳnh
Thúc Kháng”.
Nói xong, cô vội dập máy, im lặng, quan sát động tĩnh. Ba gã dâm
tục vẫn đang lật từng cái bàn, soi từng cái tủ để tìm cô. Hy vọng
còn kịp. Cô thầm an ủi mình. Điện thoại chợt vang lên tiếng nhạc,
là một đồng nghiệp gọi cho cô, cô cuống quít tắt máy. Ngay lập tức,
xung quang cô nhập nhòe ánh sáng đèn pin từ điện thoại di
động.
“Cô em xinh đẹp lúc nãy đá anh một phát, chỉ chút nữa thôi anh sẽ
đá vào mông em.” Giong nói ồm ồm, ghê ghớm phát ra từ một gã
mập.
“Bọn anh đi theo em từ nhà hàng Paradise. Chỉ định biết nhà nhóc
thôi ai ngờ đâu nhóc lại đi có một mình. Bọn anh muốn nói chuyện
với nhóc cả đêm nay. Hô hô hô”. Tên khác lại phát cái giọng nhẽo
nhẹt làm cô thấy cổ họng nghẹn lại, hai tay run lấy bẩy.
Một mùi ghớm ghiếc phả vào mặt cô, sau đó là một bàn tay to lớn
giật phăng áo khoác, xé toạt áo sơ mi của cô, nắm chặt chân tay cô
lại. Một gã ôm cô từ phía sau, bàn tay to bè bụm chặt lấy miệng
không thể hét lên. Gã khác đang mò mẫm trên đùi cô, tuồn tay dưới
váy. Khốn nạn. Khốn khiếp. Cô chỉ “um um” không thể la hét
được.
Rầm!!!! [Anh hùng cứu mỹ nhân!!! Anh Việt đệp trai của em tới rồi.
Hay lắm anh. Hên đây là nhà kho bỏ hoang níu không thì anh phải đền
cửa rồi. Há há =))…)
Chỉ nghe thấy tiếng “hự”, “bốp”, “bốp”, “bốp”, “phịch”, “á” bên
tai, rồi một cái áo khoác to rầm phủ lên người cô, sau đó cô được
một vòng tay mạnh mẽ nhấc ổng lên, ôm cô đi nhanh ra khỏi nhà kho
đưa vào trongmột chiếc taxi. Giờ Lam mới có thể nhìn rõ người đó,
không phải Việt mà chính là người đã giúp cô dắt xe, người đã bị
đánh rất là đau bằng gậysắt đêm đó, người con trai mà đôi mắt nhìn
cô như muốn hút cô vào trong đó. Cô òa khóc, giang tay ôm choàng
lấy anh. Chiếc xe taxi lao nhanh trong đêm.
Trong nhà kho, ba tên dâm tặc nằm chèo queo lê lết dưới đất, thở
phì phò phủi bụi cho sàn nhà. Việt cầm điện thoại, bấm nút
gọi.
Quán rượu Một người
Cánh cửa kiểu Nhật bị đập rầm rầm, Vy giật mình tỉnh dậy chạy vội
ra mở cửa. Lam dựa vào người Duy mặt trắng bệt có mấy vết cào ra
máu, hai mắt đỏ hoe, tóc tai bù xù, khoác một cái áo to sụ. Vy bật
khóc, cô nắm lấy tay Lam:
“Lam! Sao thế này Lam!”
“Suỵt! Đừng nói nhiều” Duy nói rồi đưa Lam vào trong phòng.
Một lát sau, Việt đến, Vy lao ra nắm chặt cánh tay anh, hỏi giọng
đứt quãng:
“Anh! Đã…có…chuyện…gì?”
“Lam bị ba gã đàn ông tấn công!”
“Cái gì?” Cô nói to rồi run run mở máy điện thoại. Có 3 cuộc gọi
nhỡ của Lam. Hư! Ngay lúc bạn thân xảy ra chuyện cô lại tắt máy. Cô
là bạn bè kiểu gì thế này. Vy òa khóc nức nở.
“Không sao! Không sao! Không có chuyện gì với cô ấy hết. Bọn anh
tới kịp”. Anh ôm cô an ủi.
“Huuu! Ba tên khốn thối tha. Bọn chúng ở đâu rồi”. Cô hung hăng đập
bùm bụp vào người anh. “Bon chúng phải bị em dần cho một trận vì
dám bắt nạt cô bạn thân nhứt của em.”
“Nè, em đập ai dzậy? Em đừng có tức quá hóa điên nhan!” Việt buông
cô ra,nắm chặt hai vai. “Em đừng có mà làm càng, bọn chúng có các
anh em của anh “dạy dỗ tận tình rồi”
“Thế hở?” Cô căng mắt hỏi.
“Ừ! Bây giờ việc của em là chăm sóc cho Lam, cô ấy đã rất là
sock”
“Dạ.!!!!”
Trong phòng ngủ, Duy lặng lẽ ngồi trên giường nhìn khuôn mặt của
Lam bị cào xước rớm máu mà đau nhói cả vào tim. Anh chỉ muốn băm
vằm ba tên khốn kiếp kia cho hả dạ. [Làm gì dzữ dzậy anh!!! Anh
Việt đẹp trai đã cứu được công chúa của anh mờ..)
Một bàn tay nhỏ bé, mịn màng nắm lấy tay anh, thều thào:
“Anh Duy!”
“Sao em?”
“Đừng báo công an. Em không muốn!”
“Không, anh không có báo!”
“Dạ…” Lam chống tay ngồi dậy, nói nhỏ, “Anh ra ngoài kêu Vy dzô đây
giùm em nha!”
“Ừ!”
Anh đi nhanh ra khỏi phòng, sau đó Vy bước vào hai mắt đỏ hoe, mũi
cô hồng hồng như mũi mèo.
“Mày tắt máy!” Lam nghiêm giọng.
“Huuuu!” Vy nắm lấy tay cô bạn lắc lắc. “Lam! Tao xin lỗi! Tao hông
biết nói gì hết nhưng…tao….”
“Tao đang nghĩ mai mốt nhà có món gì ngon hay có đĩa phim anh nào
đẹp trai muốn gọi điện kêu mày tới chắc lâu á.”
“Huuuuuuu…”. Vy cầm khăn giấy sụt sịt.
“Tao không sao đâu! Mày đừng khóc nữa. Coi mày kìa, xấu
xí!!!”
Duy dựa lưng vào tường thở phào nhẹ cả người khi nghe Lam nói. Việt
vỗ vai anh, cười cười:
“Cô ấy nói không sao là tốt rồi!”
“Ừ! Mà lúc nãy mày phóng xe như điện, tao lo cho Lam nên không để ý
giờ nhớ lại mà thấy rùng cả người.”
“Hờ! Tao là tay lái “đỉnh” nhất trong các anh em mà mày.”
“Cảm ơn mày!!!”
“Đừng nói cảm ơn không dzậy. Nhượng cho tao cái bar ở thành phố H.
Tao thích từ lâu.”
“Mày đừng có mà ham. Có tiệm cà phêở đường 19 Bis, mày thích thì
tao nhượng lại cho!”
“Ờ, nếu được cho tao luôn căn biệt thự mày mới mua…”
“Mày đừng có tham lam…”. Duy phì cười.
Cửa phòng mở toang. Lam nhìn Duy, mắt lấp lánh yêu thương. Vy vỗ
tay cái bốp, dõng dạc:
“Phụ bếp Việt đâu!”
“Dạ có tui!”
“Lại đem thịt gà trong tủ lạnh ra đây, vo gạo để tôi nấu cháo
gà,…Còn nữa, anh đi rửa rau sống đi làm món thịt bò trộn xà
lách…”
Cô chưa nói hết câu anh đã chạy te tera phía quầy, tay rớ dzô tủ
lạnh, boi móc làm đổ rau ra vương vãi.
“Nè, nè cậu kia. Cậu làm ăn thế hả. Cậu có muốn tôi trừ 99% lương
tháng này của cậu không. Tránh ra”. Anh chàng Việt dạt ra một bên
cho cô chủ sắp xếp lại tủ lạnh. Còn cô thì không ngừng làu
bàu:
“Cậu đúng là hậu đậu…là cái gì ra cái đó chớ…”
Duy và Lam nhìn nhau. Mặc dù hai người không rõ tại sao Việt lại
cun cút nghe lời Vy nhưng thấy bộ dạng của anh rất buồn cười. Ngoài
cửa ánhtrăng sáng rọi quá tán lá, nhánh cây, bãi cỏ. Quán rượu Một
người đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ.
***
Dì Hương cười tươi nhìn thằng cháu trai mà mình coi như con ruột
đang xìxụp húp tô phở.
“Cô Tuyết, bạn dì á con có cô con gái rất là dễ thương,lại ngoan
ngoãn, giỏi giang. Con biết không? Con pé đótốt nghiệp ĐH Kinh tế
thành phố H nha! Giờ đang làm việc ở Ngân hàng Phát triển đó
con…”
“Thảo…À, con biết”
“Trưa nay dì kêu nó tới nhà ăn cơm. Con pé nấu ăn rất là ngon. Con
cũng nhớ về ăn cơm nghen con. “
“Dzạ…”
Anh đặt tô phở trên bàn, đi ra cửa mang giày. Dì Hương chạy theo
đon đả:
“Con nhớ trưa ghé qua ăn cơm đó!”
“Dzạ, con ghé mà.”
Buổi trưa. Bữa cơm có một con bé rất xinh ngồi đối diện với Việt,
con nhỏ chỉ bẽn lẽn trả lời mấy câu hỏi của dì dượng. Việt không
chú ý đến con bé đó, anh còn mải tấn công mấy món ngon trên bàn,
tay gắp lia lịa hết món này tới món khác. Sau bữa ăn, đang định dắt
xe đi làm thì dì Hương chận anh lại:
“Việt! Nhờ con chở con pé Thảo về giùm dì ha!”
“Dzạ!
Anh thường chở dì Hương tới nhà cô Tuyết, lần nào gặp cô bé tên
Thảo đó anh đều cảm thấy khó chịu, không tự nhiên, không phải là
anh ghét nhưng cô pé thấy anh lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống,
ngượng ngịu, chẳng nói chẳng rằng. Chở cô pé đó về xong, anh tới
cửa hàng xe máy làm việc rồi buổi tối lại về nhà dì Hương ăn cơm.
Lúc hai dì cháu ngồi xem ti vi, dì chợt hỏi anh:
“Viêt! Con thấy pé Thảo thế nào?
“Xinh!”
“Quá đúng còn gì. Xinh đẹp, giỏi giang lắm con.” Giọng dì từ lúc
nào trở nên ngọt ngào. “Con pé đó hay nhắc tới con lắm. Nó bảo con
đẹp trai,tuổi trẻ mà đã điều hành được một Đại lý xe máy lớn như
dzậy. [Chuyện, anh Việt của ta mờ. Không những đẹptrai, giỏi giang
thông mình mà còn galăng nữa nhớ. À, quên thim một chi tiết nữa
nhớ. Ạnh Việt vs Vy Vy đều 23 tuổi, tất nhiên Duy vs Lam cũng thía
lun ná…)
“…..”
“Giờ Đại lý của ông ngoại phát triển rất là tốt. Con cũng 23 tuổi
rồi, nên nghiêm túc quen bạn gái đi thôi Việt à. Đừng có lông bông
nữa con. Dì muốn hai đứa quen nhau. Pé Thảo rất là được con à…”…Dì
Hương bắt đầu huyên thuyên không ngớt. “Dì rất muốn có một cô cháu
dâu giỏi giang xinh đẹp như con pé. Con không biết đâu con pé còn
là hoa khôi ở phòng nó nữa đó, có rất nhiều các chàng trai theo
đuổi nó đó con.”
“….” Anh vẫn chăm chú xem ti vi, không quan tâm lắm với chủ đề mà
dì anh đang “giảng giải”.
“Việt nè, dì làm mai con bé đó cho con nhan!”
“Dì thích thì đi mà làm mai cho thằng Út Hải”
“Con nói gì dzậy? Em nó mới có lớp mười mà. Là con á, cũng tới tuổi
lập gia đình rồi á!”
“Con không thích!”
“Con không thích dì làm mai à. Được rồi! Thì hai đứa cứ quen nhau
rồi từ từ cũng nảy sinh tình cảm, dì không làm mai nữa được không
nè?”
“Con không thích con pé đó!” Anh bắt đầu thấy bực bội.
“Sao con lại không thích?”
“Con nhỏ làm con thấy chán! Dì đừng có làm ba cái chuyện tào lao
nữa.”
“Con hỗn…” Dì Hương quắc mắt nhìn anh, quát to. “Từ lúc mẹ con mất
dì đã lo cho con từ miếng cơm tới cái áocho con, dì chỉ muốn tìm
cho con một người vợ hiền thảo mà con lại nạt lênvới dì à…”
“Thưa dì con dzề!”
Việt dậm chân bỏ ra khỏi phòng để lạibà dì đang phóng đôi mắt hình
viên đạn sau lưng. Anh bức xúc lắm. Dẫu biết dì rất yêu thương anh
nhưng không thể cứ muốn là can thiệp vào cả chuyện tình cảm của
anh. Giờ trong lòng anh chỉ có người con gái ấy, người con gái mảnh
mai nhưng không dễ bắt nạt. Anh phóng xe đi không hề biết rằng đằng
sau có một chiếc xe bám đuôi. Anh dừng xe trước quán rượu Một
người, lát sau Vy chạy vù ra cười tươi ngồi sau xe anh, hay tay ôm
chặt lấy anh. Xe lướtđi trong tiếng động cơ êm ru và tiếngcười ha
ha của cô.
————oOo—————
Việt ghé quán rượu Một người vào buổi chiều lúc trời mưa lất phất.
Bước vào quán thấy dáng người cao gầy của Vy đang lom khom lau chùi
gian bếp, anh nhẹ nhàng kéo cửa tiện tay thu luôn tấm bảng rồi bước
lại đứng sau lưng cô. Cô quay người lại, giật mình một cái.
“Anh Việt! Làm em giật cả mình.”
Anh không nói gì, nhìn sâu vào mắt cô, mắt đen trong vắt cũng nhìn
anh chăm chú. Bất chợt anh cúi xuống chạm môi mình vào đôi môi hồng
củacô, cảm nhận được cơ thể của cô khẽ run lên. Cô nhắm mắt lại,
thở một cách khó khăn, hoàn toàn bị đôi môi nóng rực của anh chi
phối, không thể nghĩ được gì khác. Môi anh dán chặt vào môi cô, đầu
lưỡi quấn lấy lưỡi cônút đầy mê hoặc, cơ hồ không để cho cô thở.
Anh hôn càng lúc càng mạnh mẽ, cuồng nhiệt, hai tay anh ôm lấy eo
của cô cho ép sát vào người anh. Mãi một lúc sau, anh rời môi cô
trượt xuống dưới cổ, chạm vào làm da mịn màng, mềm mại trên ngực
hôn nhẹ từng chút từng chút một. Hơi thở nóng hổi của anh lại tấp
vào mặt cô, say đắm hôn môi cô, tay lần cởi nút áo sơ mi. Cô lúc
này toàn thân rã rời, dựa sát vào tường. Khi anh cởi tới nút áo thứ
3, cô chụp tay anh lại, la lớn:
“Anh Việt! Đừng”
Nhưng anh không thể nào có thể kìm chế lại ham muốn đang bùng phát
mạnh mẽ trong anh, cả người anh nóng rực, xốc cô vác vào phòng ngủ,
đóng chặt cửa lại, đặt cô lên giường, nằm đè lên người cô.
“Anh Việt! Không được!” Cô nhắm chặt mắt lại, căng họng mà hét, hai
tay nắm chặt cổ áo anh. “Anh không được làm gì hết”
“Cho anh! Cho anh, Vy Vy!” Giong anh khàn khàn.
“Không…”
Anh lại hôn môi cô trong khi tay lần xuống cởi phăng áo sơ mi của
cô, lần ra sau cởi tiếp móc áo ngực.
Cô vội lấy hai tay che lại, hai mắt lúc này đã sũng nước. Cô biết
anh sắp làm gì, cô vẫn chưa rõ cảm xúc trong lòng cô dành cho anh
có phải là tình yêu hay không. Tình cảm của cô còn rất mơ hồ và
mong lung, cô tuyệt đối không thể làm cái chuyện đó.
Cô ôm choàng lấy cổ anh thật mạnh, nói như hét
“Anh Viêt! Không được làm như thế. Hu hu hu! Anh Việt. Em sợ lắm.
Em nhắc lại em sợ lắm. Không được, không được, không được. Không
được làm chuyện đó. Anh có nghe emnói không đó, không được làm
chuyện đó.”
Nước mắt cô ướt đẫm cả vai áo anh, anh chợt khững lại, dục vọng
trong anh cũng nguôi đi. Rõ ràng anh đã làm cô sợ hãi, làm cho cô
đang run rẩy trong lòng anh.. Là anh không tốt,anh hối hận. Anh và
cô vẫn đang quen nhau mà anh lại ham muốn có cô, muốn cả hai nhanh
chóng hòa làm một.
“Anh xin lỗi”. Anh khó khăn thốt ra câu đó, cầm lấy áo của cô khoát
lên, rồi bước nhanh đi ra ngoài. Cô cẩn thận mặc lại áo. Lúc ra
khỏi phòng, nhìn thấy anh đang rót rượu uống chay.
“Để em làm cho anh mấy món nha!”
“Ừ!”
Không lâu sau, cô đặt mấy dĩa đồ ăn trên mặt quầy trước mặt anh.
Anh nhìn vào mắt cô hỏi:
“Em không giận anh?”
“Em không có giận!”
“Là anh sai…”
“Em vẫn còn ngu ngốc à nha!” Cô nheo mắt pha trò. “Chuyện người lớn
không phải một sớm một chiều có thể thực hiện được đâu nha!”
“Cô trinh nữ của anh!”. Anh giơ ngón tay lên ngoắt ngoắt cô. “Chồm
người qua đây anh hun cái!”
Cô lúng túng không biết phải làm saothì anh đã túm lấy tay cô kéo
ập về phía anh. Môi anh liền áp vào môi cô hôn một nụ hôn dịu dàng.
Tình cảm của cả anh và cô cần có thời gian để vung đắp. Cô biết anh
thích cô và cô cũng thích anh. Nhưng liệu đó có phảitình yêu hay
không? Tình yêu là hai người yêu nhau phải cùng nhau nhìn về một
hướng. Thời gian sẽ cho cô câu trả lời về tình cảm của cô. Hiện
tạicô quên đi mọi thứ, trong mắt cô chỉ có một mình anh, duy nhất
một mình anh.
***
Sáng thứ bảy. Vy ngồi đối diện với một người phụ nữ đẹp và sang
trọng trong quán cafe gần nhà cô. Lúc sáng có một người đàn ông tự
xưng là lái xe của bà Hương nào đó và mời cô tới quán cafe nói
chuyện. Cô cũng nghĩ đơn giản chắc có chuyện gì đó quan trọng liền
đóng cửa quán đi ngay, không ngờ tới đây lại được nghe những điều
không đáng nghe một chút nào, bà ta tới đây chỉ là để sỉ nhục cô và
quán rượu Một người.
“Nãy giờ tôi nói cô nghe rõ chứ!!!” Người phụ nữ sang trọng đặt
tách cà phê xuống, ném cho cô cái nhìn khinhmiệt. “Con gái mà lại
đi mở một quán rượu phục vụ cả ngày lẫn đêm thật chẳng có gì là hay
ho. Tôi đang nghĩ chắc quán phục vụ cả đêm hôm khuya khắc chứ không
phải chỉ tới 9 giờ đêm như mọi người vẫn biết.”
“Dì nói như vậy là có ý gì?”
“Ha ha. Tôi nói vậy mà cô còn không hiểu sao. Mỗi lần chỉ phục vụ
có một khách hàng, như thế khác nào…”
“Xin lỗi, thật sự cháu không có nhưu dì nghĩ, cháu…
“Ba mẹ cô không dạy cô là khi người lớn nói chuyện không được ngắt
lời bừa bãi sao, cũng đừng có gọi tôi là dì. Ghê tởm. Tôi nhắc lại
cho cô rõ, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một cô cháu dâu hư thân,
mất nết như cô đâu. Cô đừng tưởng có thể mồi chài thằng Việt nhà
tôi, hạng người như cô làm sao có thể xứng với nó. Nó chẳng qua chỉ
yêu thích cô một cách nhất thời như những con bạn gái trước đây của
nó. Tôi cũng nói cho cô hay, nó đã có vợ sắp cưới rồi, cô đừngcó mơ
tưởng tới nó nữa”
Nói hết câu, người phụ nữ sang trọnghận hực bỏ đi. Vy đờ hết cả
người. Dì của anh tới nói anh có vợ sắp cưới, nên tin hay không nên
tin đây. Hay là anh ấy bắt cá hai tay. Đồ tồi. Để xem tôi xử anh
thế nào.
Vy trèo lên xe máy tăng tốc lái như bay tới Đại lý xe máy của Việt.
Cô thoáng thấy bóng anh sau cửa kính, bên cạnh là một cô gái trẻ
trung, xinh đẹp, trắng trẻo đáng yêu, đôi môi nũng nịu đang nói nói
gì đó, hai người đều quay lưng về phía cô. Những lời ban nãy của dì
anh lại văng vẳng bên tai cô: “vợ sắp cưới”, “đồ hư thân”, “sống
dựa vào đàn ông”. Anh chưa từng nói yêu cô, cũng chưa bao giờ nói
sẽ lấy cô nhưng cô luôn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô rất
mạnh mẽ. Anh ấy sắpkết hôn. Không thể nào! Không thể nào anh lại bỏ
mình để đi lấy vợ. Anhấy bỏ rơi mình. Anh ấy thật sự đã bỏ rơi mình
rồi.