Quán rượu Tình yêu
Chương 1: Cầm đồ
Trước Quán rượu một người, một cậu nhóc quần tây áo sơ mi trắng xộc
xệch, tóc xịt keo vuốt dựng đứng dựa vào tường, tay bấm điện thoại.
Cửa vừa được kéo ra, cậu chàng lập tức phi vào trong làm ông khách
suýt nữa thì ngã ngửa.
"Cái thằng..."Ông khách hậm hực rồi bỏ đi.
Cậu nhóc nhảy lên chiếc ghế cao, đập điện thoại cái rầm lên mặt
quầy gỗ. Cô gái cao gầy quay lưng lại, nở nụ cười tươi, tay băm băm
mớ nấm tai mèo.
"Bin muốn đập điện thoại thì đưa đây chị đập giùm cho?"
"Chị!!! Tức quá đi mất"Bin cầm đũa tre bẻ"rắc", mặt tối sầm
lại.
"Ai dza!!!"Vy giựt phăng ống đũa đem cất lên tủ, tiện tay lấy cái
chày gỗ quăng rầm trên mặt quầy.
"Bẻ cái này đi!!!"Vy hừ lạnh, giọng nói rít qua kẽ răng."Có giỏi
thì bẻ đi! Bẻ đi!!!"
Long giật mình. Cậu chàng nhìn chăm chăm vào ánh mắt như chá lửa
của Vy mà sợ run. Không biết có bị túm áo tống ra ngoài không nữa,
có khi còn bị tạt xô nước lạnh ngắt. Bà chị này một khi đã tức giận
lên trông rất là đáng sợ. Cậu nhóc vội nhắm tịt mắt.
"Sao tự nhiên lại nhắm mắt chi vậy?". Vy hỏi.
"E he he..."Long hoảng hồn mở to mắt, tay sờ sờ mái tóc sịt
keo."Chị đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Nhìn chị bây giờ già thấy
ghê".
"Em-nói-cái-gì?". Vy liếc mắt một cái sắc như dao.
"A...Không có không có!!!"Long nhanh chóng ôm lấy hai tai. Chị Vy
mà nhéo tai có nước đỏ cả ngày."Ý em là chị Vy Vy xinh đẹp của em
sẽ xấu đi một chút. Chỉ một chút thôi."
"Ha ha ha."
Vy cười lớn rồi đổ nấm vào một chiếc hộp nhựa, bên trong có thịt
băm nhỏ, rồi bóp mấy cục mì gà cho vào, bắt đầu trộn.
"Ra lật mặt tấm biển lại cho chị". Vy hất hất cằm"Em cũng dzề luôn
đi. Chị phải bán"
"Chị, em vào uống rượu!"
"Không được!"
"Em 18 tuổi rồi nha!"
"Chị ngứa tay ghê há..."
"A...em biết rồi"
Long chạy vù tới cửa nhưng còn chân trong chân ngoài.
"Chị! Cho em 10 phút thôi. 10 phút quí báu của chị Vy Vy xinh
đẹp"
"Việc gì?"
"Em bị Mi sút rồi. Hic!!!". Giọng nhóc Long đầy bi thương.
Nhìn mặt cậu nhóc thiểu não đau khổ mà Vy cố nén cười. Thằng nhóc
này thích một cô bé xinh xắn cùng trường, Vy bày cho mấy chiêu thế
rồi cũng cưa đổ cô đó. Chẳng hiểu thằng nhóc làm trò gì mà bị sút
cho một phát. Haizzz, yêu sớm chỉ khổ thôi nhóc. Cô giơ tay ra
hiệu"ok". Long liền chạy nhanh ra ngoài, lật tấm biển xong chạy
ngay vào trong.
"Lúc sáng Mi gọi em xuống căn tin kêu là hai đứa không hợp nhau,
chia tay đi"
"Ừ, rồi sao?"
"Cô ấy chạy đi thật nhanh làm em đuổi không kịp".
"Ừ, rồi sao?"
"Lúc em chạy tới lớp của Mi thì chuông reo nên phải trở về"
"Ừ, rồi sao?"
"Lúc tan học em lại chạy ngay đến lớp của Mi nhưng không thấy Mi
đâu hết!"
"Ừ, rồi sao?"
"Thế rồi em chạy về gặp chị!"
"Ừ, rồi sao?"
"Chị Vyyyyyy!!!!!"Long bực mình đập bàn."Chị có nghe em nói không
vậy."
Vy đánh rơi cái muỗng xuống đất. Cô nhăn trán, nhíu mày, căng mắt
làm cậu nhóc rụt cổ.
"Em nói chuyện với ai thể hả, hả, hả?"Vy gân cổ lên phun một
hơi."Em dám to tiếng với chị thế à. Đây không có phải nơi để em
muốn hét là hét. Kể chuyện lê thê không có vào trọng tâm ai mà
thích nghe hả. Nói dông dài chẳng đâu vào đâu....Em..."
"Chị stop stop...". Long giơ 5 ngón tay phía trước, mắt nhắm
tịt."Chị đừng có tức. Để...để em nói..."
"Nói!"
"Em -bị - seven-love- rồi? Chị- nói-em-phải-làm-sao-bây-giờ?"Long
nhấn mạnh từng chữ với cái mặt không thể bi đát hơn làm Vy cười run
cả người. Mặt thằng nhóc xịu xuống, thở dài một cái.
"Haizzzzzzz!"
"Chị có biết đâu?"
"Chị! Nhờ có chị tư vấn em mới cua được Mi sao giờ chị lại nói"biết
đâu". Chị phải tiếp tục tư vấn cho em"
"Cái thằng này!!"Vy quăng cho cậu nhóc cây kẹo mút lấy ra từ túi
tạp dề."Em làm như chị là chuyên gia tư vấn tình cảm á . Chẳng qua
nhờ con bé đó cũng thích em nên mọi chuyện mới tiến triển thuận lợi
đó nhóc ơi!"Vy nhìn đồng hồ đeo tay, xua xua tay rồi tiếp tục cuốn
chả ram."Hết mười phút rồi, đi mau đi trước khi chị đạp em bay ra
ngoài cửa!"
"Vâng, em biết rồi!"Long thở dài tiu nghỉu bước chậm rãi lê thê mãi
mới ra được tới cửa. Đang định kéo cửa ra thì nghe giọng Vy ở đằng
sau:
"Đừng có buồn!! Tối chị sẽ nhắn tin cho em há!!"
Mặt ngay lập tức giãn ra, nụ cười tươi rói nở trên môi, Long huýt
sáo rồi lên chiếc xe Max phóng đi.
Một tiếng cốp nghe như ai đó bị đập đầu...
"Ai, chết tiệt"
Vy ngẩng đầu lên thì thấy một anh chàng cao to đang lom khom đi qua
cánh cửa kéo. Cửa cao 1m7, bên trên còn có mái hiên bằng gỗ rất dễ
bị đụng u đầu, ai cao trên 1m7 khi bước vào mà không để í chắc chắn
sẽ bị đụng"cốp"vào đầu như anh chàng này.
"Xin chào! Anh không sao chứ???"Vy nói to.
"A..."Anh chàng cao to đi vào quán rượu."Tôi không sao".
Vy chớp chớp mắt. Mặt lạnh, mắt lạnh, tóc nâu bồng bềnh nhưng rất
gọn gàng, cao to phong độ, quần áo thời trang. Vy ngẩn người mất
mấy giây trước anh khách đẹp trai nhưng cũng bừng tỉnh ngay tức thì
để còn bán.
"Anh ngồi đây! Anh ăn gì ha!!"
"Hm...Cho tôi chả ram, cháo tim...".Anh nhìn bảng thực đơn treo
trên tường, nói chậm rãi."Lẩu thập cẩm 2 người ăn, 2 chai
soju...Tôi mua đem về...Và tôi có thể thế bằng điện thoại của tôi
không?
Tay đang chiên chiên chả ram, Vy ngẩng đầu lên nhìn anh chàng đẹp
trai trước mặt. Nhìn quần áo đẹp đẽ thế kia, mặt mũi cũng sáng sủa,
có đến nỗi nào đâu sao lại phải thế điện thoại. Trước giờ cũng chưa
có ai để lại đồ đạc vì không có tiền trả, ghi nợ là chủ yếu.
"Dạ, cũng được!". Vy cười một cái thật tươi."Anh cứ để điện thoại
lại đây, lúc nào đến chuộc lại cũng được hết".
Nói xong, Vy thấy mắc cười. Cô bỗng dưng từ chủ quán rượu trở thành
chủ tiệm cầm đồ. Ha ha ha. Chắc phải sửa lại bảng hiệu"Quán rượu
Một người kiêm cầm đồ", có khi lại đắt khách.
"Tại sao cô lại lấy tên là Quán rượu Một người?". Anh chàng nhìn
ngó một hồi rồi quay sang hỏi.
"Ah...Trước đây cũng không có cái tên đó. Nhưng do một mình tôi vừa
nấu vừa chạy tới 4,5 bàn lận không thể phục vụ tốt nên tôi mới dẹp
hết bàn ghế. Với lại cũng có rất nhiều người khách đến một mình và
thích không gian yên tĩnh nên tôi đã đổi lại tên quá và chỉ bán
rượu và đồ nhắm cho một người."
"Thế nếu người ta đi vào cả nhóm người thì sao?"
"Thì tôi sẽ bảo họ đi quán khác. Quán có nguyên tắc của quán"
Vy cột chặt bì nilong lại rồi đưa ra trước mặt anh chàng."Của anh
đây!!"
Chàng trai nhận lấy rồi rút điện thoại từ túi quần jean ra."Của cô
đây!!!"
Vy cười cười cầm lấy điện thoại, nghiêng đầu săm soi.
"Điện thoại của anh..."
Cô gọi theo nhưng đã không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.
Xời!!! Cái Nokia 6300 này còn sáng lóa thế này đem bán tiệm đầu
đường cho dù bị ép giá cũng bán được tận 800 ngàn. Trong khi tính
tổng cộng chỉ hết có 130 ngàn. Mình lời to rồi. Anh ta cũng thật là
khùng. Tự nhiên lại đưa cái điện thoại cao giá thế này. Chừng quay
lại thì mình bảo không biết, không nhớ thì sao nhỉ. Thôi cứ cất đi
đã.
Chương 2: Trả thù
Trời còn chưa sáng hẳn, sương xuốngphủ quanh con đường nhỏ vắng vẻ,
lác đác có mấy người quơ tay quơ chân tập thể dục. Vy kéo cửa cái
roẹt rồi dắt ra chiếc 81 cũ kĩ tay lái treo giỏ xách. Cũng như mọi
ngày, cứ giờ này Vy lại đi chợ sớm để mua rau thịt tươi ngon. Trèo
lên chiếc xe, đạp chátchát mấy cái rồi lạch cạch cho xe chạy.
Đối diện với Quán rượu Một người có một con hẻm nhỏ, trong hẻm là
dãy trọ năm phòng tồi tàn, cây cối um tùm. Duy mặt mũi sưng vù bầm
tím, tóc tài bù xù nằm trên chiếc giường duy nhất trong căn trọ
chật hẹp, tay phải và chân anh đều băng bột. Dưới sàn nhà, một anh
chàng cao to mệt mỏi ngồi dựa lưng vào tường, hai mắt nhắm
nghiền.
“Mày… chưa về… sao Việt?”. Duy hỏi.
“Ừ!” Việt hờ hững trả lời. Anh hơi mệt sau chầu nhậu tối qua.
“Hôm qua mày thanh toán viện phí cho tao hết bao nhiêu vậy?”. Duy
cố nén đau chống tay ngồi dậy. “ Mai tao sẽ chuyển tiền vào tài
khoản của mày!”
“…”
“Sao mày im ru không nói gì?”
“Mày hại tao lái xe như bay đến chỗ mày nên không đem theo nhiều
tiền. Hôm qua tao trả viện phí, thuê nhà trọ hết tiền phải đi thế
cái điện thoại để mua đồ ăn. Nhục thiệt!!!”
Duy bật cười ha ha quên cả việc toàn thân đang đau nhức. Tối hôm
kia, ngay sau khi bị một đám người chục tên đánh khí thế ở cánh
đồng hoang phường Duy Tân, anh cố lê lết bấm điện thoại gọi cho
thằng bạn thân. Không ngờ thằng này phóng xe bạt mạng thế nào đến
liền ngay sau đó mấy phút, chất anh lên xe rồi đem cấp cứu ở bệnh
viện. Sau đó lại đưa anh đến căn trọ nhỏ như cái cũi vừa nóng vừa
bốc mùi cống đến phát nôn.
“Ai biểu mày ngu không làm thẻ Ngân hàng. Mà mày đưa tao tới nơi
quỉ nào thế này?”
“Dzậy tao chất mày dzô lại bệnh viện!”. Việt đưa mắt khiêu
khích.
“Thôi, thôi. Tao lại càng không muốn ở đó. Mày mau thu xếp đưa tao
về SàiGòn đi.”
“Để chiều tao gọi cho anh ba!!”
“Tối qua mày không về nhà chắc ba mày đang giận lắm”. Duy nói lớn.
“Thằng đầu to…” Rồi cười run cả người… “Ha ha ha. Ba mày kêu mày là
“thằng đầu to”…”
Việt lừ mắt với cậu bạn, đứng dậy bựcbội đá cửa đi ra ngoài. Trong
phòng trọn, Duy vẫn đang cười rũ cả người. Lần nào về nhà với Việt,
anh cũng nghe ba Việt hết chửi tới đập bàn. Hai cha con họ không
thể sống chungmột nhà. Thằng này ngay cả ba nó nócòn không sợ thì
còn sợ ai. Có lẽ cái chết thảm của mẹ đã tác động rất lớnđến nó.
Rồi khi ông Hùng dẫn một người phụ nữ trẻ về nhà, Việt càng trởnên
hung hăng, đáng sợ. Suốt ngần ấy năm gây ra không biết bao nhiêu là
chuyện xấu. Đánh người, phá hoại của công, đua xe,…Việt càng ngày
càng trở nên bất cần đời, bê tha, suốtngày rượu bia, gái gú,…Cứ như
thế này chắc có ngày nó cũng sẽ chết vì những thứ độc hại đó.
“Tao điều tra rồi. Bọn đánh mày đều là đàn em của thằng Lâm thiếu
gia”. Việt bước nhanh vào nói.
“Mẹ…Thằng nhóc hèn quá. Dám đánh lén tao!!!”
“Mày với nó có xích mích gì???”
“Mày nhớ tháng trước nó cầm mã tấuchém với mấy thằng khu Lò heo ở
quán bar của tao không?”
”Nhớ. Thằng đó đánh đấm cũng khá. Mày có đục vào mặt nó một
cú”.
“Hừ! Khá gì. Nhỏ mà không coi ai ra gì, dám gây lộn ở quán bar của
tao, lại còn đánh cả con gái.”
“Tối mai tao với các anh em sẽ tìm bọn nó đập một trận cho nó hết
láo!” Việt khoanh tay đứng dựa vào tường,trừng mắt nhìn lên trần
nhà.
“Tao sợ không ổn. Nó có cái mác con ông cháu cha, bắt bỏ tù mày dễ
như trở bàn tay”.
“Đ** ngán. Xong việc tao sẽ tự thú. Chiều sẽ có người lái xe tới
chở mày về Sài Gòn”.
Nói xong, Việt bỏ đi, đóng cửa rầm một cái. Không phải anh đang ra
vẻ anh hùng hảo hán gì nhưng thấy thằng khốn đó kéo băng đảng đánh
người như thế, anh không thể nào cóthể bỏ qua cho nó được.
***
Tháng 3. Bầu trời xanh thật xanh, nắng rải vàng rộng khắp làn
đường, chim hót líu ríu trên cành cây. Gió đếnthổi lao xao tán lá
xanh ngắt. Quán rượu một người tấp nập khách vào ra làm Vy nháo
nhào chạy lên chạy xuống, tất bật với công việc nấu nướng.
Buổi tối, lúc Vy đang lúi húi lau nhà thì điện thoại có số lạ gọi
đến.
“Alo”
“Có phải chị Vy không?”
“Ừ! Vy đây. Ai đó?”
“Chị Vy! Thằng Lâm bị người ta đánh thảm ở cuối ngõ cụt đường Trần
Nhân Tông”. Giọng nói trong đầu dây gáp gáp, căng thẳng.
“Nó làm gì mà bị người ta đánh?” Vy hét toáng lên trong điện
thoại.
“Em…AAAAAAA” Trong điện thoại phát những tiếng “bốp bốp” như đánh
nhau, sau đó là những tiếng động lạo xạo, thùm thụp rồi tắt ngúm.
Cô điên hết cả người, túm ngay lấy chìa khóa trên bàn, lao nhanh ra
cửa đạp máy phóng đi.
Lúc này tại ngõ cục đường Trần Nhân Tông, một người mặc áo sơ mi
đen đang túm đầu một cậu nhóc đấm túi bụi vào bụng vào lưng. Thằng
nhóc mặt mũi sưng vù, quần áo đất cát bám đầy. Cách đó không xa có
một thằng nhóc nhỏ con hơn cũng bị đánhrất thảm, nằm sõng soài dưới
đất.
“Con chuột nhắt này, mày gọi điện cho đám đàn em của thằng Lâm đến
muộn rồi. Tụi nó đã bị bọn tao túm cổhết!”
Cậu nhóc Minh nằm dưới đất rên rỉ. Cái chân chắc cũng cả mười mấy
ký của ông béo này đang đạp trên ngườicậu. Lúc thấy Lâm thiếu gia
bị hai người lạ mặt tống lên xe ô tô, Minh đã định báo công an
nhưng nhớ lại chuyện đánh người hôm trước sợ bị điều tra ra, liền
nhanh chóng gọi điện cho tụi bạn chí cốt rồi nhanh chóng bám theo
xe ô tô đến tận ngõ cụt này. Sực nhớ thằng Lâm còn có một bà chị họ
đai đen karate cấp tốc gọi điện ngay. Càng đông càng dễ cứu thằng
Lâm. Chẳng biết thế nào lại bị đạp mấy cái thế này. Đau hết cả mình
mẩy.
“Anh! Tha cho em!”
Lâm thều thào. Bên kia nhóc Minh cũng than vãn xin tha.
“Mày còn dám nói! Mày giỡn mặt với bạn của tao tức là giỡn mặt với
tao”
“Dạ, dạ…em biết em sai rồi!!! Anh thacho em lần này. Em đảm bảo với
anh từ giờ sẽ không béng mảng tới trước mặt các anh làm loạn
nữa.”
“Mày nói nghe hay quá ta!”
Việt hừ lạnh một cái rồi kéo quật tay Lâm ra đằng sau làm cậu nhóc
đau điếng như sắp gãy tay đến nơi. Tiếp sau đó lại bị thụi liên
tiếp vào bụng, vào hông.
Từ đằng xa Vy lái xe cấp tốc với tốc độ tối đa của chiếc xe cà
tàng, thắng xe cái kittttt, bánh xe xoẹt một đường điếc tai. Việt
dừng tay nhìn về phía đèn xe đang chĩa vào mặt không rõ người tới
là ai. Sau đó, nhanh như chớp anh bị một vật gì cứng cứng dẹp dẹp
đạp vào mặt với lực đạp cực mạnh làm anh tối tăm mắt mũi, ngã bịch
xuống đất. Chưa kịp định thần, anh lại bị đạp túi bụi vào bụng, vào
hông. Khó khăn lắm mới né qua được một bên, vùng người đứng dậy
định tung chân đá đối phương thì xung quanh ngập đènxe, tiếng còi
công an chíu chíu.
“Mời tất cả về đồn giải quyết!”
Chương 3: Quá khứ
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
“Ai dza!!! Sao chị có công báo công anmờ cũng phải ngồi đây dzầy.
Tại em hết, thằng quỉ kia!!!”
“Ai dza! Đau quá…”. Lâm há to miệng “Chị Vy! Chị Vy xem em bị gãy
mấy cáirăng rồi??”
“Hừ!!! Gây lộn gây lạo. Đáng á. Xem nào, ghê quá, gãy hết rồi. Dzề
trồng lại là dzừa em ơi!!!”
Lâm ôm mặt mũi ê ẩm, tay bầm tím rên hừ hừ, bên cạnh là bà chị họ,
tiếp đến là Minh, cậu bạn cũng bị đánh đến thảm. Dãy ghế đối diện
là Việt vàmột anh mập, người anh em của anh.
“Hai anh có thể về. Có gì chúng tôi sẽ liên lạc sau.”
Việt và anh mập đó đứng dậy bước ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng
của Vy.
Ơ. Rõ ràng anh ta đánh người, sao lại có thể dễ dàng được thả ra
như thế.
“Nè, anh công an! Sao hai người đó được thả? Rõ ràng họ đánh em tôi
và cậu bạn đây dã man như thế!” Vy chồm người lên bàn nói oang
oang. “Sao các anh lại dễ dàng thả người hả hả?!”
“Anh ta được bảo lãnh! Chúng tôi cũng đã lập biên bản rồi. Không
việc gì nữa. Mọi người có thể về”. Anh công an từ tốn giải
thích.
Vy hậm hực đi nhanh ra khỏi phòng. Đáng lẽ phải bắt anh ta nhốt
trong nhà giam chứ. Sao có người tới bảo lãnh là liền thả ngay một
tên “xã hội đen” như thế được. Ai chà chà!!! Nhìnxem. Ăn mặc đen
thui, mặt lạnh tanh.
Hở?!? Mà sao mình thấy anh ta quen quen? Quái! Đã gặp ở đâu
nhỉ.
Nhìn vẻ mặt ngố tệ của Vy, Lâm phất phất tay qua lại.
“Chị! Không phải chị sợ quá phát điên rồi chứ?”
“Có mày phát điên á!” Vy tức mình nói“Chị không hiểu sao anh ta sao
lại được thả ra dễ dàng như vậy?”
“Chị không biết à? Thư kí của bố anh ta đến bảo lãnh. Với lại bố mẹ
em có dặn là không được khiếu nại.”
“Có chuyện đó à?”
“Hai bên đang hợp tác làm ăn. Không thể vì chuyện này mà hủy mối
quan hệ trong giới kinh doanh… Túm lại là thế”
“Nhà anh ta giàu thế cơ á? Lại có quan hệ kinh doanh với chú thím
à?” Vy hỏi.
“Dạ, doanh nghiệp tư nhân của bố anh ta làm ăn rất phát đạt”.
“Mà mày cũng thật là…”Vy đấm bốp bốp vào lưng Lâm “Hại chị phải đến
đồn công an. Xấu hổ ghê cơ. Có thằngem như mày đến là khổ. Chú thím
không nỡ đánh mày nhưng chị đánh…”
“Chị…chị Vy…Em là người bị hại mà…Huuu. Chị, đừng đánh em
nữa….Á”
Cô không nghe cậu nhóc nói càng đánh dữ hơn. Thằng nhóc mặt mày
nhăn nhó đến là khổ, vừa bị đánh thảm giờ lại bị đánh tập hai, chỉ
còn biết la oai oái.
***
Căn nhà ba tầng của ông Hùng nằm trên đường Lê Lợi, một căn nhà
sang trọng và đẹp nhất nhì khu đó. Đằng trước có vườn hoa hồng, có
hòn non bộ nước chảy róc rách khá đẹp mắt. Trong phòng khách, ông
Hùng đang trừng mắt nhìn chàng trai mặt áo đen đứng giữa phòng.
Ngồi bên cạnh ông là một người phụ nữ còn trẻ đẹp, quý phái.
“Mày… mày lại đánh nhau!” Ông Hùng xả ra một tràng bực mình. “
Nhànày thật vô phúc khi có một thằng đầu to ngu dốt như mày. Mày là
thằng mất dạy, đồ du côn.”
“Mình à! Chuyện đâu đã vào đó. Dù sao, bên nhà anh Nguyễn Lâm cũng
không có kiện con mà.” Dì Lan dịu dàng khuyên nhủ chồng.
“Hừ, cái thằng mất dạy! Mày đi quangđàng để rồi học mấy cái thói
đánh người dã man như vậy! Đồ chết tiệt”
“….”. Việt không nói gì. Anh nắm chặt hai tay lại, đưa ánh mắt lạnh
lẽo nhìnra ngoài cửa sổ.
“Mày cút đi cho khuất mắt tao” Ông Hùng đập bàn cái rầm.
“Mình à, mình đuổi con, thằng bé biếtđi đâu?”
“Đi đâu mặc xác nó. Đi mà làm anh hùng giang hồ gì đấy. Mày sống
chết ra sao tao không quản nữa… Đi ngay cho khuất mắt tao. ..
Cútttt! Mày còn đứng đó mà trừng mắt với bố mẹ mày à. Đồ mất
dạy!”
“Choang!”
Một chai rượu Tây vỡ tan tành trên nền nhà. Ông Hùng vẫn ngồi trên
ghế,phang tia giận về phía Việt. Anh lại lôi từ tủ rượu ra một chai
rượu giơ cao rồi đập cái chảng. Mùi rượu bốc lên nồng nặc khắp
phòng khách. Dì Lan vội đứng dậy giữ tay Việt, mắt ậng nước:
“Dì xin con, đừng đập nữa!”
“Bà tiếc?”
“Không…không…” Lúc này thì nước mắt đã trào ra, dì Lan lắc đầu lia
lịa.
“Ha ha ha! Thưa bà, bà và ông ta có cả gia tài đồ sộ.Tôi đập vài
chai như thế này bà thấy tiếc sao? Ha ha ha”
“Đồ hỗn hào…” Ông Hùng đập bàn quát to.
“Tôi đi.Tôi đi là được chứ gì?”. Việt nhún vai, nhếch môi cười một
cái rồi xoay người đi.
“Con…Việttttttt. Việt ơi! Đứng lại con!”
Dì Lan lật đật chạy theo Việt nhưng lại thấy bóng anh mất hút nhanh
chóng sau cánh cổng. Bước vào nhà thấy ông Hùng đang ngồi thất thần
trên ghế, bà lo lắng chạy lại:
“Mình làm sao thế, khó chịu ở đâu à?”
“Thằng Việt, nó vẫn còn hận tôi gây racái chết của mẹ nó”
“Không, không phải là tại mình.”
“Ngày đó, tôi đã không yêu hai mẹ con bà ấy…Nó vẫn nghĩ là tôi nói
thằng khốn ấy kêu mẹ nó tới rồi bức mẹ nó phải nhảy lầu tự sát.
Tôi…Chính tôi đã đưa thằng khốn nạn đó vào trong công ty. Hắn ta đã
làm nhục bà ấy đến mức phải nhảy lầu tự sát. Tôi…là tôi không tốt.
Tôi đã hại chết mẹ thằng Việt…”
“Mình…”
Hai người nước mắt lưng tròng.
Màn đêm tĩnh mịch, vắng lạnh, thoang thoảng có mùi hương hoa sữa
phảng phất. Đường phố lung linh, đèn đường chiếu những dòng màu sắc
đẹp đẽ ấm áp. Xe cộ qua lại trùng trùng điệp điệp kết nên một
lànsóng rực rỡ sa hoa. Ngồi trên tầng thượng của khách sạn Romance,
nơi đây là một bar khá nổi tiếng dành cho giới làm ăn trong thành
phố, Việt thẫn thờ nhìn vẻ đẹp về đêm mà trong lòng đau buốt từng
đợt, nhói vào tận tim can. Ngày ấy mẹ anh đã chết. Mẹ đã chết. Anh
vẫn không quên được hình ảnh cuối cùng của mẹ. Cậu nhóc Việt bảy
tuổi năm đó lao tới ôm cơ thể người phụ nữ lạnh toát, máu me ra sức
khóc gào gọi mẹ nhưng mẹ không bao giờ tỉnh lại nữa. Không còn ai
nhìn anh dịu dàng, nở nụ cười đẹp đẽ, không còn ai xoa hai má anh
rồi hôn lên đó, không còn ôm anh vào lòng âu yếm thương yêu.Mẹ
chết… thảm quá.
Việt cầm ly rượu uống cạn rồi loạng choạng bước tới cầu
thang.
Chương 4: Say rượu
Việt chầm chậm lái xe rẽ vào con đường Nguyễn Trãi. Giờ đã là 12
giờ đêm, nhà nhà đóng cửa kín mít. Anh định ghé vào căn trọ hôm
trước thuê cho Duy. Anh thuê liền một tháng và đã đặt cọc cả tiền
nhà, chìa khóa vẫn giữ. Không thể về nhà dì Hương với bộ dạng say
khướt trong đêm hôm khuya khoắt thế này. Nhà anh Hai cũng không thể
đến được, có chị Hai với mấy nhóc đông đúc, càng không thể vác thân
tới nhà mấy đứa bạn, tụi nó ở chung với bố mẹ. Cổ họng nóng rát,
anh dừng trước ngõ nhỏ, quăng xe rồi lao xuống đường nôn thốc nôn
tháo. Buổi tối chưa ăn gì nhưng lại uống quá nhiều, cảm giác khó
chịu ở bụng ập đến. Đầu óc choáng váng, mặt mày xây xẩm, trời đất
quay cuồng xung quanh. Anh không tài nào có thể đứng dậy được, nhíu
mày chống tay xuống đất tiếp tục nôn.
Cách đó một quãng không xa, bên kiađường có tiếng kéo cửa cái
“roẹt” rồi ánh đèn điện chiếu ra sáng lóa cả một góc. Việt nhìn về
phía đó thấy có một bóng người cao gầy thò đầu ra nhìn về phía anh.
Anh thật sự không thể gượng dậy được nữa, mệt mỏi gục xuống nằm dài
trên vỉa hè. Vy thấy vậy liền chạy lạch bạch tới chỗ người đang nằm
sõng soài. Mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi làm cô thấy khó chịu. Lấy
điện thoại từ trong túi áo ra chiếu đèn bin vào mặt gã. A!!! Là gã
áo đen lúc nãy đánh nhau với thằng Lâm đây mà. Sao hắn ta lại nằm
đây nhỉ? Không phải trúng gió rồi đấy chứ. Thôi, mặc kệ hắn ta. Vy
quay người định bỏ về nhà thì nghe loáng thoáng bên tai một giọng
nói thều thào.
“Nước…Khát nước quá!”
Uống rượu cho cố dzô rồi khát. Bà đây không rãnh đi phục vụ mấy
người say rượu nhá, hơn nữa lại là kẻ đánh người dã man.
“Nước…Khát nước…” Một lần nữa Vy lại nghe được giọng nói trầm trầm
của gã ta. Giọng nói ấy làm Vy chùn bước chân. Khỉ thật! Sao trời
lạnh thếnày. Cứ để hắn ta ở đây có khi hắn chết mất. Hic. Thôi đành
khiêng anh ta vào nhà trước đã. Cô quay trở lại xốc Việt lên vai
rồi gắng hết sức dìu lại phía quán rượu. Cả người anh mềm nhũn và
nóng rực như lò than. Có một quãng ngắn mà gần cả chục lần anh
trượt lên trượt xuống dưới lòng đường. Vy khó nhọc hết kéo tới lôi
xềnh xệch mới vác được anh chàng cao to vào trong quán. Chạy vào
phòng ngủ đem chăn trải ra rồi lại kéo gã trai nằm lên, đắp thêm
mộtcái chăn nữa lên người anh. Sau đó cô lại chạy ra ngoài đường
dắt chiếc xe của anh vào quán. Đó là chiếc Nouvo LX.
Wow! Đẹp ghê! Nhìn mới kẻng luôn. Vy lấy tay sờ sờ lên thân xe mặt
mày sướng rơn. Thích quá. Đẹp quá. Sáng mai trước khi anh ta dậy
phải trèo lên làm mấy vòng mới được. Mệt bơ phờ, Vy mở tủ lạnh lấy
chai nước uống một hơi.
“Nước…”
À quên, anh ta muốn uống nước. Cô cầm bình nước kê ngay miệng Việt
rồithấy anh chàng khẽ nhấc đầu lên nghển cổ uống ừng ực, sau đó lại
nằm bịch xuống chăn quất cần câu. Lúc này cô mới giật mình một cái.
Đem một người đàn ông vào nhà giữa đêm hôm khuya khoắt thế này nếu
ai mà thấy chắc chắn cô sẽ bị đàm tiếu không ít. Nhưng cứu người là
quan trọng, chuyện đâu còn có đó. Vy tắt điện rồi bước vào phòng
ngủ, khóa cửa lại, trèo lên giường ngáy pho pho.
————————-oOo——————————-
Hai giờ sáng. Việt mở choàng mắt. Không gian lạ lẫm làm anh ngạc
nhiên. Anh sực nhớ đêm qua uống say, sau đó lái xe đi về phía nhà
trọ, còn sau đó thế nào thì không nhớ nữa. Đây không phải là căn
phòng trọtồi tàn mà anh đã đưa Duy tới. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, anh
có thể nhìn ra được một cái quầy giống như ở bar, đính trên tường
sau quầy là một cái tủ bằng gỗ cửa kính la liệt chai là chai. Có lẽ
đó là tủ rượu. Anh nghĩ thầm. Trên tường, treo những bức tranh
phong cảnh, ngoài ra còn có một giá sách đầy sách,… à không hình
như là truyện tranh. Chiếc xe của anh cũng dựng ngay đó, bên
cạnhchiếc xe 81 cà tàng. Không gian im ắng chỉ có thể nghe được
tiếng đồng hồ treo tường và tiếng ai đó thở đều đều. Có lẽ là chủ
nhà ngủ trong phòngkia. Chắc họ đã đưa anh vào nhà, đúng là những
người tốt. Việt muốn rửa mặt. Anh đứng dậy dò dẫm đi ra phía sau
tìm nhà vệ sinh. Trời tối nên Việt không nhìn thấy gì cả liền đá
phải cái cái ghế nhựa lăn rổn rảng. Không có động tĩnh. Chủ nhà vẫn
đang ngủ rất say. Anh mò được công tắc bật điện lên, thấy có cánh
cửa gỗ phía cuối nhà liền bước vào. SẮC…Toàn đồ phụ nữ treo đung
đưa, lại còn màu sắc sặc sỡ. Việt phì cười. Cô vợ có sở thích cũng
hay thật. Anh mở vòi, vục đầu vào dòng nước mát lạnh.
Sáng sớm tinh mơ, trời vẫn còn tối. Điện thoại báo thức kêu liên
tiếp từng hồi. Vy với tay tắt bụp rồi uể oải bước xuống giường,
lạch cạch mở cửa, lẹp xẹp đi xuống nhà vệ sinh. Đánh răng rửa mặt
xong, vừa bước rakhỏi phòng vệ sinh, cô thấy một bóngđen lù lù
trước mặt sợ quá hét toáng lên.
“AAAAAAAAAAAAA, Maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Bóng người phía trước cũng hoảng hồn. Hai chân cô thủ thế định tung
chân đá vài cái rồi bỏ chạy. Nhưng khi nhìn rõ người đối diện dưới
ánh đèn, Vy thở ra.
“Anh tỉnh rồi. Nhưng sao lại đứng đâydọa người ta. Làm tôi hết hồn,
tưởng con ma nào bự con hiện lên nhát tôi.”
“Bự con…?”
“Ừ!”
“A, cô chính là người ở phòng công an!”. Việt nhìn mặt Vy, nhớ lại
cú đạp “thần tốc” của cô vào mặt anh.
“Đúng thế! Anh đánh thằng em tôi thê lương. Anh là xã hội đen.”. Vy
tức giận xỉ mặt Việt. Dẫu biết chuyện đã được giải quyết êm thấm
nhưng cô vẫn thấy rất ức chế.
“Là do nó tự chuốc lấy thôi”. Việt nhún vai. “Tối hôm qua là chồng
cô đưa tôi vào nhà phải không?”
“Chồng hả?”
“Anh ấy đang ngủ trong phòng à?”
“Ha ha ha. Anh nghĩ gì đấy. Tôi chưa có chồng và tôi chỉ sống một
mình.”
“Cái gì?”
Việt mở to mắt nhìn Vy chằm chằm. Côta làm sao có thể đưa một thằng
say rượu vào nhà khi mà cô ta chỉ sống có một mình.
“Anh đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”
Vy lách người đi qua Việt rồi lên quầy lấy giỏ xách. Cô treo nó lên
tay lái chiếc xe 81.
“Anh có thể về bây giờ hoặc nằm nghỉthêm một lúc. Mà tốt nhất anh
về bâygiờ luôn đi.”
Vy nói với anh rồi dắt xe ra khỏi quán.Việt đi ra theo. Anh
hỏi:
“Cô không sợ tôi?”
“Sợ anh cái gì? Sợ anh ăn hiếp tôi à. Khuya đi. Tôi có đai đen
katate nhá!”
Vy hớn hở khoe rồi nghĩ bụng. Chẳng hiểu sao cô lại dễ dàng bắt
chuyện với cái gã đã đánh thằng em họ mìnhthảm thê… Hic. Chắc tại
thấy tên này đẹp trai quá nên cái sự ghét nó cũng sụt giảm tới
99,9%.
Cô đạp xe xạch xạch nhưng mãi không nổ. Không phải nó lại xuống cấp
rồi chứ. Tuần trước mới đem ra tiệm được mấy anh chàng ở đó bảo là
đã nâng cấp rồi mà. Giờ mà không đi chợ thì sẽ không mua được thịt
ngon. Ai dza. Vy bực mình đập rầm rầm vào hộp số.
“Lấy xe tôi mà đi!”
Vy quay lại thấy Việt chỉ tay vào trongnhà, nhắc lại.
“Lấy xe Nouvo kia mà đi!”
Vy mừng rơn. Cha cha! Nouvo LX nha. Anh đã nói vậy thì tôi không
khách sáo nữa nhá.
Cô cười sảng khoái, dựng chân chốngxe cái rộp, hí hửng đi nhanh vào
nhà. Phất cái giỏ lên tay lái, đang định dắtxe ra thì cái bóng cao
to lại cầm lấy tay lái dắt ra ngoài.
Vy trèo lên xe, rịn ga rồi cười to đến Việt cũng hết cả hồn.
“Á ha ha ha ha! Ha ha ha ha!”
“Cô bị làm sao vậy?”
“Lần đầu tiên được ngồi lên một chiếcxe đẹp thế này, thêm nữa lại
chỉ việc đề một cái là nổ không cần phải đạp xạch xạch như chiếc xe
của tôi. Tôi phấn khích quá! Á ha ha ha ha ha ha!”
“…” Mặt Việt nghệt ra, nghĩ trong đầu. Con này bị điên à?
“Á ha ha ha ha!”
Xe lướt đi rồi Việt vẫn còn nghe tiếng cười kinh hồn bạc vía của Vy
bên tai, nghe không khác mấy so với tiếng ma gọi hồn, rùng rợn, nổi
hết cả da người. Anh lại chiếc xe cũ kĩ xem xét tứ phía rồi thở dài
dắt vào trong nhà, khóa cửa lại. Lúc nãy Vy có dặn khóa cửa xong
rồi để dưới chậu cây xương rồng. Việt làm như vậy rồi băng nhanh
qua đường đi về phía dãy trọ.
***
Chợ đông đúc. Các cô bán rau, thịt, cá nói chuyện chảng chảng với
khách hàng. Tiếng mặc cả, cười nói xôn xao cả chợ. Có cô bán cá còn
cao hứng tạt thau nước bẩn ngay lối đi. Dòng người chen lấn giữa
mùi tanh của thịt cá càng lúc càng đông. Vy lịch xịch luồn lách qua
lớp lớp người cuốicùng cũng ra được tới bãi giữ xe.
Nhìn chiếc xe Nouvo sáng trưng cô không khỏi hào hứng và sướng rơn.
Cô treo giỏ xách và túi rau to tướng lên hay tay lái, trèo lên đề
máy cho xechạy đi. Thật là quá êm ru, lướt nhẹ chưa từng thấy,
chẳng như chiếc 81 của mình phải đạp rớt cả dép, khi đi êhêt cả
mông. Vy vừa chạy xe vừa cườiha ha ha.
Lúc về đến quán thì các nhân viên, công chức trong khu bắt đầu rục
rịch lái xe đi làm. Vy mở cửa, xách hai túi to vào nhà. Một mùi
nồng nặc… Ghê quá. Khiêng anh ta vào đây làm gì giờ cả nhà mình
toàn mùi của người say rượu. Hừ! Vy cuộn hai cái chăn lại một đống
rồi đem quăng vào phòng tắm.
Sau khi đã ướp thịt, rửa rau và chuẩn bị xong một số nguyên liệu
cần thiết, Vy vào phòng tắm hì hụi chà chà đập đập cho bay hết mùi
khó chịu. Giặt xong mệt bơ phờ lại phải vất vả vác ra khoảng sân
nhỏ phơi nắng. Xong đâu đấy, cô bắt đầu lau gian quán. Bình thường
phải đến trưa mới bắt đầu có khách nên cô nghĩ từ giờ đến lúc đó
thế nào sàn nhà cũng sẽ khô. Nghĩ thế, Vy nhúng giẻ vào xô nước bắt
đầu lau khí thế.
“Renggggggg….Renggggggg…” Điện thoại bàn trong phòng ngủ reo lên.
Cô quăng luôn cái giẻ lau xuống sàn nhà rồi chạy biến vào
trong.
Có tiếng kéo cửa “roẹt” một cái, Việt cúi đầu bước vào quán. Vy
nghe tiếngkéo cửa cũng vội dập máy chạy ra. Anh kịp nhìn thấy mình
dậm phải một miếng giẻ dưới sàn nhà, sau đó là trượt cái “véo” chúi
dúi về phía trước. Phịch một cái. Thân hình cao tocủa anh đè lên
người Vy. Mặt mũi cô tím tái lại vì đau, lưng có cảm giác như gãy
làm hai, đau nhói cả vào tim trong khi ngực và bụng bị một lực nặng
ép đến không thể thở nổi. Cô quờ quạng tay chân, la oái.
“Đau quá! Đau quá… Anh kia, mau tránh ra…Ôi cái lưng, cái lưng của
tôi!”
Lúc này, Việt mới nhìn xuống rồi lồm cồm dạt qua một bên. Vy lấy
tay chống lên để ngồi dậy nhưng không được. Anh vội đỡ lưng cô, cẩn
thận đểcô dựa vào tường. Cô xoa tay bóp, vuốt lưng, mặt cay cú nhăn
nhó làm Việt thấy khó xử.
“Anh sao dzợ? Sao còn đứng đó. Mau đi lấy cho tôi chai dầu trong
phòng ngủ. Nhanh lên!”
“Tôi xin lỗi!”
Việt đi nhanh vào phòng mang ra mộtchai dầu gió đưa cho Vy. Cô bắt
đầu xoa dầu lên khắp cánh tay.
“Tôi xin lỗi!”
“Không sao. Không sao. Cái giẻ vứt ngay đó không trượt té nhào mới
là lạ”. Vy đấm đấm cái lưng đau ê ẩm. “Vừa mới giặt cái mền và lau
nhà đauhết cả lưng, giờ lại bị ngã dập lưng… Hic hà…!!!”
“Giặt mền?”
“Ừm, đầy mùi rượu…”
“Thật phiền cho cô quá…”
“Không sao!”
“Mà sao tối qua cô lại giúp tôi?”
“Ah…” Vy nhoẻn miệng cười “Thực sự là lúc đó trời rất lạnh. Nếu tôi
để mặcanh nằm ngoài trời lạnh như thế không biết sẽ thế nào
nữa.”
“Cảm ơn!”
“Không có chi”. Vy đứng dậy một cách khó khăn, dựa tường lại chỗ
quầy “Xe của anh ở ngoài kia…”
Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô reo lên. “AAA, tôi nhớ ra rồi. Anh
là người cách đây mấy hôm đến mua đồ rồi đểlại điện thoại.”
“Đúng vậy!”
“Sao anh không nói với tôi. Tôi sẽ đưa lại điện thoại cho
anh!”
“Không cần!”
“Sao lại không cần. Hôm đó tôi tính tất cả 130 ngàn. Tôi không nhận
chiếc điện thoại giá trị đó đâu. Hôm nay anh còn cho tôi mượn xe đi
chợ. Coi như anh đã trả tiền” Vy kéo hộc tủlấy điện thoại ra đưa
cho Việt. “Điện thoại của anh nè!”
“Không cần!”
“Anh nói gì thế. Mau cầm lấy đi!”
“Tôi đã bảo không cần mà!” Việt quát.
Ơ hơ. Vy ngạc nhiên. Sao tự nhiên lại quát lên với mình. Mình có
làm gì sai đâu. Trả lại điện thoại cho là tốt lắm rồi còn nổi khùng
to tiếng với mình.
Nhìn đôi mắt tròn xoe của Vy, Việt thoáng lúng túng. Trong đôi mắt
đó là sự giận dỗi một cách vô tư nhưng cũng có gì đó rất sâu sắc,
đáng yêu. Đôi mắt đẹp, lấp lánh và trong veo như giọt sương. Cảm
giác thân thuộc và thương yêu ùa về trong anh. Mẹ anh, người mẹ dịu
dàng cũng có đôi mắt giống như Vy. Mẹ rất đẹp. Tuy cô nàng này gầy
teo và cũng không đẹp như mẹ nhưng đôi mắt rất giống, thật sự rất
giống mẹ mà bây giờ anh mới nhận ra.
“Anh làm gì mà nhìn tôi ghê thế?”
“À, tôi thấy cô có đôi mắt giống mẹ tôi!”
“À, thế à?” Vy cười tươi. “Tối qua anh không về nhà chắc mẹ anh lo
lắm. Nếu tôi sớm nhớ lại anh là chủ nhân của chiếc điện thoại này
thì tôi đã lấyđiện thoại ra gọi cho mẹ anh rồi. Chắcchắn trong này
có số heng…”
“…”
“Ừm…để xem nào!”. Vy mở danh bạ trong điện thoại dò tìm.
“Mẹ tôi chết rồi!”
“Sao?”
“Mẹ tôi chết rồi!”