Sáng tỉnh dậy đã thấy đồng hồ chỉ 8h, cuống cuồng lao ra nhà vệ
sinh đánh răng rửa mặt rồi còn đi học. Muộn học chắc rồi. Nhưng tới
còn hơn không, mình chúa ghét ở nhà một mình.
Nhìn vào gương muốn khóc thét. Mặt mình như bị quai bị, hai má sưng
và viền hàm còn hơi tím. Vết thương cũ chưa khỏi, vết thương mới đã
tới, dữ dội, ác liệt hơn. Mũi mình hôm trước bị nhỏ đấm đã khỏi
đâu, giờ thêm hai má sưng u hai cục thế này chắc mấy ngày phải hút
cháo bằng ống hút sữa vinamilk mất.
Đi xuống bếp lục đồ ăn thì thấy mẹ đang lúi húi làm bếp. Mình hét
ầm lên
- Ủa sao nay mẹ không đi làm? Mẹ bị sếp đuổi việc à?
Mẹ nhìn mình không nói câu nào. Chắc mẹ bị đuổi thật rồi. Chắc lại
cãi nhau hay đánh đấm gì với mấy bả ở cơ quan rồi. Tính mẹ động
chân động tay thích bao lực, mình biết mà. Đến gần mẹ mò đồ ăn,
thấy mẹ nấu món gì thơm quá. Hôm nay đi học muộn sao kịp ăn thức ăn
nấu thế này hả trời.
- Mẹ ơi có gì ăn nhanh rồi con đi học.
- Hoàng ơi. Tao tính phải đi cắt thuốc cho mày
- Thuốc gì hả mẹ? Con béo lên rồi mà
- Khỏi, cho mày uống thuốc bổ phí lắm. Càng uống càng thấy ngu. Tao
tính đi cắt thuốc điên cho mày đấy.
- Hả? Sao lại cắt thuốc điên cho con?
- Một ngày mày lên cơn mấy lần liền. Nay mới ngủ dậy đã lên cơn.
Nay chủ nhật mẹ đi làm với ma à? Còn mày nữa. Đi học gì ?
- Ủa hôm nay chủ nhật hả mẹ ?
- Lên cơn mà còn không nhận thức được. Điên này khó chữa con
ạ.
Mình ngồi thừ ra. Tốt quá, hê hê, ở nhà ăn cơm mẹ nấu. Cả tuần mới
được có một ngày mẹ vào bếp.
- Mặt mày làm sao thế kia hả Hoàng ?
Nhớ đến cái mặt, mình tự nhiên lại thấy ức
- Mẹ coi đi, tối qua mẹ tát con đó !
- Tao tát có một phát mà sao mặt mày sưng đều cả hai bên ?
- Con không biết, mẹ làm thế nào thì làm chứ thế này con làm sao
dám đi học ?
- Không đi học thì ở nhà ! Liệu hồn mà dán salapas vào.
Mẹ ác quá đi. Mẹ chẳng thương con trai gì hết. Định ăn vạ đòi tiền
mà mẹ không mắc mưu. Bữa nay mình thay đồ đi học rồi. Nhìn quần
jean áo phông style thế này mà vướng phải cái mặt sưng tròn như quả
bóng, hic. Đang đau khổ ngồi đợi cơm thì nghe thấy một giọng nói
quen đến mức mỗi lần nghe thấy là mình giật thót.
- Con chào bác ạ!
Trời ơi, nhỏ Vi. Nhỏ đang đứng trước cửa nhà mình. Mình nhảy số ra
chỗ mẹ hét:
- Mẹ ơi! Sao nhỏ Vi lại ở nhà mình?
Lúc ấy mình hành động theo cảm tính nên hơi buồn cười. Cái nỗi sợ
nhỏ nó ngấm vào máu rồi. Nhìn nhỏ lén nhìn mình rồi cúi gằm mặt
xuống cũng thấy tội tội. Mẹ mình chạy ra cửa đón nhỏ vào. Rõ giả
nai. Có mặt mẹ mình trông nhỏ nhón nhén nhẹ nhàng như một con mèo
ngoan. Mà không hiểu nhỏ sang đây làm gì? Sang ăn cơm à? Hèn chi
hôm nay mẹ cất công đi chợ vào bếp. Hóa ra không phải nấu cho mình
mà là cho khách. Ghét!
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me Website: Truyen186.Com
Mặt mũi nhỏ cũng sưng u bầm tím không khác gì mình. Bên mắt phải
xước dài một vệt. Chân tay không biết có sao không nữa vì nhỏ mặc
quần áo dài kín mít. Nhưng mà nhỏ bị bố đánh, còn mình bị nhỏ đánh,
trong khi mình không có lỗi gì. Vô lý quá. Thương thì thương chứ
bực thì vẫn bực.
Nhỏ ngồi đối diện mình, mặt vẫn cúi gằm không dám ngước lên nhìn
mình lấy một lần. Mình thì cứ ngồi nhìn nhỏ chằm chằm. Mà nhỏ này
có nhiều mặt nạ, khó đoán thiệt đấy. Ai biết được lúc sau nếu không
có mẹ, nhỏ giở trò gì với mình thì sao.
Mẹ đang dọn đồ ăn ra bàn thì bố về. Trời ơi sao hôm nay bố lại về
lúc mẹ có nhà. Lại còn có nhỏ Vi ở đây nữa. Mình luống cuống đứng
lên, định chào bố thì bố đã đi vào đến bếp, chào mẹ mình một câu
lấy lệ rồi lấy mấy thứ đồ đưa cho mình. Bố hay đi công tác xa, mỗi
lần về là lại đem quà đến. Bình thường có mỗi mình ở nhà không sao.
Hôm nay có mẹ, mỗi khi bố gặp mẹ là thế nào lại có chuyện. Ngó qua
thấy mẹ vẫn bình thản, không có ý kiến gì phản đối hay đuổi bố ra
khỏi nhà như mọi lần, thấy yên tâm hơn. Cầu mong mẹ đừng làm gì
khiến mình bẽ mặt với nhỏ Vi.
- Bác ngồi đây đi ạ!
Nhỏ Vi đứng lên nhường ghế cho bố. Từ nãy giờ mình vô tâm quá. Để
bố đứng đó mãi. Tiện thể theo nhỏ, mình nài bố luôn
- Hôm nay bố ở lại ăn cơm với mẹ con đi.
Nói thế thôi chứ mình sợ mẹ gắt ầm lên, đuổi bố đi như mọi lần thì
nhục mặt mình lắm. Ai ngờ mẹ lẳng lặng lấy thêm bát đũa đặt xuống
bàn. Bố cũng lẳng lặng ngồi xuống. Mính cũng ngồi xuống theo. Nhà
hôm nay có tới bốn người ăn, đông mà chẳng thấy vui. Ai cũng ôm
trong lòng một nỗi niềm riêng. Mình không dám nhìn bố mẹ, thỉnh
thoảng liếc liếc nhỏ Vi. Thấy nhỏ tự nhiên như trẻ con, mẹ mình gắp
cho gì thì ăn nấy.
- Bạn con tên gì vậy Hoàng?
- Dạ Vi bố ạ!
- Lê Hoàng Vi ấy hả?
- Vâng ạ! … Ê! Bố không được nghĩ linh tinh con đâu nha. Không phải
như bố nghĩ đâu!
Bố cười. Mình thì đỏ bừng mặt. Nhỏ Vi hơi ngạc nhiên rồi lại cắm
cúi ăn. Mà cô Thi đâu không nấu cơm cho con mà lại để con gái đi ăn
rình nhà hàng xóm vậy?
Xong xuôi, nhỏ Vi giúp mẹ mình rửa bát. Bố với mẹ mình chẳng thèm
nói với nhau câu nào, bên nào cũng coi bên ấy như người vô hình.
Lúc bố chào cả nhà đi về, mình vội chạy theo đến cửa, gắng gạt hết
ngại ngùng tủi hổ mới dám thốt với bố một câu:
- Bố hay về chơi với nhà mình nha!
Bố cười! Bố lúc nào cũng cười. Đứng nhìn theo xe bố đi ra đường lớn
mà thấy trống trải như ông bán kem đi qua mà thẳng nhỏ hết tiền
mua.
Vào nhà, thấy mẹ đã thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Mình lúi húi đi lục
tủ lạnh tìm táo ăn. Mà mẹ ra ngoài thì nhỏ Vi ở đâu?
- Mẹ! Mẹ đi với nhỏ Vi à?
- Không, mày ở nhà trông em cho cô Thi. Cô Thi gửi Vi bên nhà mình
mấy ngày. Sợ chú Tùng về bất ngờ mà con bé ở nhà một mình thì không
ổn.
- Cái gì ?????????????
Khóc thét ! Không đội trời chung với con nhỏ trời đánh này đâu. Lại
còn ở nhờ mấy ngày nữa. Sao không về nhà đóng chặt cửa cổng cửa
chính vào ? Sang ở nhà mình làm chi ?
Mẹ chẳng thèm đoái hoài đến cảm xúc của mình gì cả. Thế này gọi là
không tôn trọng ý kiến con trẻ, cố ý xâm phạm đời tư cá nhân. Mà
nhỏ đâu rồi ? Đâu rồi ?
- Nhỏ Vi đâu rồi mẹ ?
- Trên phòng mày. Mẹ vừa nhờ nó lên dọn cái ổ lợn cho mày đấy
- Cái gì ???
Không đợi khóa cổng, mình phi như bay lên phòng. Không đời nào cho
một đứa con gái vào dọn vương quốc nhỏ lắm điều bí ẩn tủn mủn của
mình được. Mở cửa ra đã thấy nhỏ lúi húi cầm chổi khua gầm
giường.
- Không !!!!!!!!!!!!!!
Nhỏ đã kịp lôi ra một đống tất với quần sịp cả tuần vừa rồi nhét
dưới góc giường, mình định sáng nay bỏ vô máy giặt. Nhỏ còn cầm lên
rồi nhăn mũi nữa. Nhục thấu trời thấu đất.
- Nhỏ kia ! Đi ra ngay ! Ai cho phép vô phòng tui ?
- Đằng ấy cút ra thì có, biến đi cho tui làm việc ?
Mình biết ngay là trước mặt mình, nhỏ sẽ trở về nguyên dạng bản
chất thật của nhỏ mà.
- Việc gì ? Ai khiến ?
- Dọn phòng cho đằng ấy, mẹ đằng ấy khiến.
- Nhưng tui không cần, đi ra ! – Vừa nói mình vừa vào giật chổi, cố
đẩy nhỏ ra ngoài
- Nín ! Liệu hồn thì đi ra ngoài, không thì đừng trách tui nha. –
Nhỏ tiện tay cầm chổi vạng cho mình mấy nhát đau điếng. Rồi cúi
xuống nhặt đống sịp vứt thẳng vào mặt mình. – Ôm đống của nợ bốc
mùi này lên máy giặt giúp tui, tui sắp ngộ độc khí chết tươi rồi
đây.
Bực quá ! Chẳng nhẽ lại nhét đống này vào mũi nhỏ cho nhỏ tử trận
luôn chứ. Hậm hực đi lên gác, vừa bấm xong máy giặt thì nhỏ lại gọi
váng bên dưới. Mình biết là nếu nhỏ ở nhà mình, bầu trời bình yên
của mình sẽ trở nên xám xịt cho coi.
- Gì nữa ? Đừng bắt tui dọn nhà cùng. Tui chúa ghét việc nhà
- Không thèm ! Chạy ra ngõ mua giúp chai lau nhà
- Lau nước không đi còn bày đặt !
- Có đi mua ngay không ? Hay muốn tui lột hết đống quần đùi rồng
trong tủ ra vứt ?
Mình chạy tót đi ngay. Cả gia sản có mấy cái quần đùi, nhỏ mà hủy
nữa mai lấy gì mặc. Ức nhỏ sôi máu. Biết thế qua không cứu cho bị
đánh tàn tật luôn, đỡ quậy mình.
Cầm chai lau nhà, lững thững đi về. Mấy ngày nữa mình sống kiểu gì
? Lúc nào cũng có nhỏ nhòm ngó. Nhỏ lại hợp mẹ mình, thế nào cũng
săm soi rồi mách lẻo đủ thứ cho xem.
Qua bãi rác, mình giật mình khi đá phải thùng các tông to để bên vệ
đường. Thùng này nhìn còn mới tinh, lúc đi chưa nhìn thấy giờ về đã
nằm chình ình ở đây. Chắc ai mới vứt. Nghe thoáng thấy có tiếng í
ẹ, lại xạo bên trong. Hoảng quá ! Chẳng lẽ ai đem thùng gián ra đây
vứt ? Mà bắt gián sao nhốt vô thùng to đùng vậy ?
Nghe ngóng một lát thấy không giống tiếng gián lắm, rõ là trong đó
có gì rồi. Mình tò mò không đứng lên về được. Lúi húi mở hộp ra xem
trong đó có gì.
Trời ơi. Một đàn mèo con. Ai bỏ mà ác vậy trời ? Một, hai, ba, bốn,
năm. Con nào con nấy cũng xinh hết. Con lông trắng con lông hơi pha
vàng. Mũi màu hồng nữa. Mình là con trai nhìn còn yêu, sao ai nỡ bỏ
thế này? Giờ làm sao giờ? Mẹ mình chúa ghét chó mèo, mình mang về
thế nào mẹ cũng đuổi mình ra ngoài dựng lều dưới gốc cây xà cừ ôm
mèo mà sống qua ngày.
Ngu quá Hoàng ơi, tự nhiên tò mò mở hộp ra làm chi rồi rước áy náy
dằn vặt vào thân thế này? Đóng nắp hộp lại, đứng lên định về thì
nghe tiếng quát:
- Thằng kia. Mày vừa bỏ cái gì ở đấy?
Ông tổ trưởng phường bên, hic, gặp phải ông này là lường trước được
đen đủi rồi. Ông đến chỗ thùng mèo, mở ra xem rồi ngước nhìn mình
chăm chú
- Dạ, có thùng mèo ai đó vứt đó bác. Không phải của cháu đâu!
- Mày đừng tưởng bác không nhìn thấy. Mang về nhà ngay. Sống bất
nhân thế? Mèo này đem bỏ ra đây, nó nhảy ra ngoài xe chẹt chết hết
thì sao?
- Nhưng không phải của cháu bác ơi!
- Lôi thôi. Mang về hay lên công an phường?
Mình lút cút chạy lại ôm thùng mèo mang về. Dự là tối nay mẹ sẽ
treo ngược mình lên trần nhà rồi xé xác mình từng mảnh mà
xem.
- Ê! Quên chai nước rửa nhà này cu!
Đó, chỉ tại đi mua chai nước rửa nhà cho nhỏ Vi mà mình rước vạ vào
người. Nhỏ này như phù thủy, đụng đến cái là đen. Nghĩ đến viễn
cảnh tương lai gần ngay trước mắt mà mình chỉ muốn đập đầu vô mấy
gốc cây bên đường chết luôn.
Lại còn mấy con mèo nhỏ trong thùng. Kêu gì hoài vậy? huhuhu
Vừa mở cửa là thấy ngay nhỏ đang lúi húi lau dọn bếp. Lại còn bày
đặt lôi tạp dề mẹ mình ra mặc vô nhìn ngứa cả mắt.
- Ê, bảo có có một chai mà sao vác cả thùng nước lau nhà về
vậy?
- Nước lau nhà của đằng ấy đây, thùng này là thùng đồ của tui. Cấm
đụng vào.
- Đưa đây tui xem ngay không! Lại mang gì về nhà bầy chứ gì.
- Tui đã nói đừng đụng vào. Tui không nhịn đâu đấy.
Nhỏ cầm chổi lau nhà hằm hằm tiến đến. Mình biết thế nào cũng không
xong với nhỏ rồi. Đặt cái hộp lên bàn ăn, mặc kệ nhỏ mở ra xem. Nắp
hộp vừa mở, nhỏ tròn mắt nhìn rồi reo ầm lên. Biết ngay mà. Nhỏ
thích mèo.
- Ở đâu ra đây?
- Lượm ở bãi rác. Chắc bị vứt.
- Tội thế. Thế làm gì với chúng nó bây giờ?
- Tối lên facebook đăng tin cho mèo chứ sao
Nhỏ vứt chổi lau nhà, quấn quýt với lũ mèo luôn. Thấy nhỏ bê thùng
mèo lên tầng trong khi nhà vẫn đang bừa bộn, mình hỏi
- Ê! Thế còn nhà cửa thì sao?
- Hỏi gì nữa. Lau đi. Nhà ấy chứ nhà tui đâu?
- Kì vậy? Thế tự nhiên bà bày bừa bộn ra đây làm gì?
- Dọn đi, hỏi nhiều vả cho phát giờ.
Ờ, nhỏ này sinh ra để vả người khác sao ấy. Mà mất dậy. Đã nhờ còn
vả? Cầm chổi lau nốt nhà bếp, cất hết nồi niêu xoong chảo nhỏ lôi
ra vào tủ. Người đâu kì cục. Nhà người ta thì kệ mẹ người ta, tự
nhiên lôi ra rồi bắt mình dọn dẹp. Rõ rảnh. Nhỏ này chắc chắn bị
điên rồi. Hành động không có tí trật tự nào hết. Tội thật. Đẹp
nhưng mà điên.
Lên đến phòng, thấy nhỏ lôi hết mèo ra để giường mình, con thì cuộn
trên chăn, con cắn màn, con cào gối. Nhỏ thì ngồi bàn học mở máy
tính mình online. Trời ơi!!! Người gì vậy?
- Này nhỏ kia? Lôi chúng nó ra làm cái quái gì không trông để chúng
nó cắn rách hết đồ tui?
- Bé tí thế lấy đâu ra móng với răng mà làm rách được?
- Bị khùng hả? Lúc mới đẻ đã có răng với móng hết rồi. Đâu như
nhỏ.
- Tui làm sao?
Nhỏ tiến đến gần mình. Gai cả người. Định chửi nhỏ vài câu nhưng sợ
nhỏ đập nên thôi. Nhà có mỗi mình mình, nhỏ đập mình biết kêu ai.
Lôi lũ mèo vào thùng, chẳng biết phải làm gì với chúng nó trước khi
mẹ về bây giờ
.- Mà này, nhỏ thích mèo thì nuôi đi
- Không, nhà tui có con Ki, nó cắn chết chúng.
- Thế phải làm sao giờ?
- Ai biết! Mang về tự chịu đi.
Nhỏ được nha. Dám vênh mặt giả bộ. Cúi xuống ôm thùng mèo, mình vờ
làm mặt ngầu ra ban công phía sau nhà. Nhỏ gọi giật lại ngay, biết
mà !
- Ê ê. Tính làm gì thế ?
- Làm gì kệ bố tui. Đi vứt lũ này chứ sao.
- Đồ điên kia. Để chúng nó cho tui.
Mắc bẫy chưa. Hớn hở ôm thùng mèo quay lại.
- Nhận thì nuôi đi nha.
- Tui sẽ nuôi, nhưng để ở phòng đằng ấy.
- Cái gì ? Để ở phòng tui mà nói là đằng ấy nuôi ?
- Đến bữa tui khác trèo sang chăm. Được chửa ?
- Chửa ? Tôi đếch chịu.
- Im mồm, muốn gãy răng không ? Tui nói thì dựa cột mà nghe
đi.
Mình muốn quỳ xuống, cắn rơm rắn cỏ lạy nhỏ. Nhỏ không phải là
người. Mà là quỷ. Quỷ lại còn không được bình thường. Mà là quỷ
điên. Mình chỉ ước bây giờ cô Thi sợ chú Tùng đến nỗi chuyển nhà,
đưa luôn nhỏ Vi đi chỗ khác sống, trả lại cuộc sống yên ổn cho
mình. Chứ nhỏ cứ quậy thế này mình phát điên mất. Lần đầu tiên mình
thấy hối hận vì một hành động ngu ngốc trong cuộc đời, đó là tung
cái ảnh nhỏ nhổ lông nách lên facebook, để bây giờ nhỏ ám mình suốt
ngày. Mắc nợ nhỏ có một tí mà cái giá phải trả sao lớn như quả núi
thế này.
Quay ra, thấy nhỏ ngồi chăm chú đọc gì đó. Lại gần nhìn thấy mà
phát hoảng.
- Nhỏ kia ! Vô duyên vừa thôi. Nhật ký của tôi.
Nhỏ nhìn mình cười nhe răng, cầm cuốn sổ chạy vọt ra ban công nhảy
sang nhà nhỏ trốn luôn. Mình hoảng hốt chạy theo. Quyển sổ đó con
gái không đọc được đâu, huhuhu. Mình toàn ghi những lần trộm tiền
mẹ tiêu vặt, đánh dấu lịch ‘‘thẩm du’’, những lần ngồi trong lớp
cùng mấy thằng bạn ngắm gái, những đêm nhớ bố hay giận mẹ đến phát
khóc cũng ghi hết vào đó. Nhỏ đọc được thì mình làm sao còn mặt mũi
nhìn nhỏ. Thêm nữa, nhỏ mà chụp ảnh mấy trang mình ghi lịch ‘‘thẩm
du’’ thì mình còn mặt mũi đâu tới lớp.
Nhỏ nhanh tay thật, đã chốt chặt cửa ban công. Mình đành phải chạy
xuống ngõ để vào nhà nhỏ bằng cửa chính. Đùa chứ, mình mà bắt được
là mình bóp chết tươi luôn, hết quậy.
Mở cổng ra lao vào sân. Hình như giận quá, hoảng quá nên mất khôn,
quên hết cả các thứ. Nhìn con Ki nhà nhỏ lao vút đến phía mình mà
mình hoa hết mắt. Những gì xảy ra tiếp theo khiến mình có chết cũng
không thể quên.
Truyen186.Com – Website đọc truyện dành cho Mobile
Ngã ra sân rồi mà con Ki vẫn không chịu tha mình. Mình yếu quá
không chống lại được nó. Việc duy nhất mình còn có thể cố gắng khi
sắp lịm đi vì đau quá là gọi tên nhỏ Vi. Bỗng nhận thấy một cảm xúc
mới lạ len lỏi chảy trong tim mình. Mình cần nhỏ biết bao, không
chỉ đơn giản là cần nhỏ ra cứu mình thoát khỏi con chó. Mà là cần
một bờ vai hay một điểm tựa những lúc vấp ngã, chênh vênh, hay đau
đớn như thế này
Nhỏ chạy ra sân đỡ mình với khuôn mặt hốt hoảng và sợ hãi. Tay nhỏ
vẫn cầm quyển sổ Nhật ký. Thực sự mình không muốn nhỏ đọc nó. Mình
đã viết vào đó quá nhiều kí ức buồn khi bố bỏ mẹ con mình mà đi.
Mình không muốn nhỏ thấy mình là một thằng con trai yếu đuối và
bệnh hoạn.
Trán nhỏ mướt mồ hôi, nhỏ quát con Ki rồi cúi xuống nâng mình dậy,
mắng mình một hồi, nhưng mình chẳng còn nghe được gì nữa. Chân mình
bị con Ki nghiến nát một mảng, đau tê tái, máu chảy đỏ hết ống
quần. Mình với tay túm quyển sổ Nhật ký trên tay nhỏ. Mình biết nhỏ
Vi không ưa nặng lời, phải có cách đối phó với nhỏ, nên xuống
nước.
- Vi ơi, đừng đọc của Hoàng, nhật ký là thế giới riêng tư, Vi đừng
bước vào khi Hoàng không cho phép.
Nói là đối phó, nhưng những lời ấy mình thốt ra với nhỏ, thật lòng
chưa từng có. Nhỏ Vi hơi sững người, rồi nhỏ cũng buông cuốn Nhật
ký ra cho mình. Mình chẳng còn biết trời đất gì nữa, ôm khư khư
cuốn Nhật ký, mắt mình hiện lên toàn hoa với sao. Mình lịm đi trong
khi nhỏ Vi vẫn ôm mình trong lòng.
…
Tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc. Người mình chỗ nào cũng đau.
Chân tay mặt mũi, vết thương này chèn lên vết thương kia, nhức
buốt. Chợt thấy buồn buồn phía tay, quay sang thấy hai con mèo đang
rúc vào người mình ngủ. Ngồi hẳn dậy ngó nghiêng thì thấy nhỏ Vi
đang nằm dưới sàn với ba con mèo còn lại. Nhỏ mất dậy, mình đau thế
mà chẳng đắp gì cho mình, còn lấy chăn mình trải xuống nền nhà rồi
nằm ôm mèo ngủ. Tính đứng dậy mới nhớ ra cái chân bị chó cắn đau
quá. Ai đã băng bó cẩn thận giúp mình. Không đứng dậy được, đành
ngồi dựa vào tường ngắm nhỏ Vi.
Nhỏ nằm khum người, trong lòng ôm trọn ba con mèo con. Nhìn dễ
thương kinh khủng. Lúc này nhìn nhỏ hiền lành cực kì. Nhỏ Vi không
xinh nhưng ưa nhìn, da trắng nữa – nhưng không trắng bằng mình.
Nhìn mặt nhỏ lúc ngủ chỉ muốn xuống cắn cho phát. Chỉ ước một ngày
nhỏ ngủ khoảng 20 tiếng, 4 tiếng dậy ăn uống rồi lại đi ngủ thì bầu
trời này bình yên biết bao.
Mới ước tí thôi mà nhỏ đã tỉnh dậy. Nhìn thấy mình ngồi đó, nhỏ
đứng dậy dụi mắt, trèo lên giường nghía mình. Mình chợt nhớ ra, vội
cầm vai nhỏ lắc lắc.
- Nhật ký của tui đâu?
Nhỏ Vi nhăn mũi lườm mình
- Có cuốn Nhật ký đòi hoài, ở đầu giường kia!
Mình lết ra đầu giường cầm cuốn sổ rồi nhét dưới chiếu. Mình ngủ
phải đến mấy tiếng rồi, liệu nhỏ Vi đọc chưa nhỉ? Thấy thái độ nhỏ
cũng không khác gì lúc trước mấy. Yên tâm!
- Tui đọc hết rồi, khỏi giấu!
Khóc thét! Con quỷ dạ soa, đã nói là đừng xâm phạm vào đời tư người
ta còn cố. Sao lại có con nhỏ đáng ghét và quá quắt vậy trời. Đang
tính chửi um lên thì nhỏ đã biến xuống nhà.
Lết xuống bếp, nhỏ đang chuẩn bị nấu cơm. Ức quá, nhưng chẳng thèm
chấp con gái. Thôi đọc rồi thì kệ mẹ nhỏ. Nhỏ muốn làm gì thì làm,
troll mình nữa thì mình chịu, cho troll chán thì thôi. Mà sao nhìn
nhỏ vừa huýt sáo vừa nấu cơm ghét thế không biết.
- Thích ăn gì tui nấu
- Khỏi, ăn đồ nhỏ nấu tui ngộ độc chết mất
- Thế tối nay không ăn nữa nhá
- Mà nhỏ kia, về nhà nhỏ mà nấu, cớ sao nấu nhà tui?
- Thích thế! Được không?
Thích cái phích. Chỉ muốn vả cho phát. Lết vào nhà vệ sinh, nhòm
cái mặt vẫn thấy hơi sưng, lại bực. Ra chỗ nhỏ Vi, mình đứng chắn
bếp nhìn thẳng vô cái bản mặt đáng ghét của nhỏ.
- Tính sao đi, tui bị chó nhà đằng ấy cắn què chân, đằng ấy đền đi
chứ!
- Đền gì? Tôi đá cho què nốt chân kia bây giờ.
Nhỏ này vô lý quá trời. Muốn mình ức đến chết luôn thì phải. Mình
giật cái nồi cơm, nhỏ lại giật lại, giơ lên tính phang mình thì
mình lùi ra đằng sau. Nhỏ nạt:
- Đằng ấy liệu hồn đi nha, không tui mách mẹ đằng ấy nhặt mèo ở bãi
rác về nuôi.
Trời ơi, nhắc đến lũ mèo mới nhớ đến bao nhiêu rắc rối. Tối về mẹ
nhà mình thấy mèo thì sao? Lại còn cái chân chó cắn của mình thế
này. Mình vội nhắc nhỏ Vi
- Nè, đừng bảo mẹ tui bị chó cắn nha
- Không bảo lấy đâu ra tiền? Con Ki không bị dại nhưng vẫn phải đi
tiêm. Mà sao lại không cho mẹ biết
- Tui có tiền, tui khắc tự đi. Mẹ tui hay sát muối vào vết thương
lắm. Cho mẹ biết không được ích gì đâu.
- Tiền trộm của mẹ chứ gì!
Nhỏ lè lưỡi trêu ngươi mình, phát ghét.
- Thế thì tối nay chở tui tớ trường nha
- Làm gì?
- Tui phải diễn văn nghệ.
Quỷ sứ! Nhỏ thì văn nghệ văn gừng gì chứ? Múa võ chắc? Mà đi một
mình đi còn lôi thằng què như mình theo làm gì không biết. Nhỏ này
lôi mình vào đủ thứ rắc rối, gỡ mãi không hết, càng ngày càng rối
thêm. Mình sợ nhất là chỗ đông người. Nhỏ đưa mình đến trường, có
quen ai đâu mà nói chuyện. Lại thêm đi cùng nhỏ, nhỡ đâu thằng nào
thích nhỏ ghen rồi tụ lại oánh mình như chơi. Sợ nhất mấy trò đánh
ghen. Kinh bỏ xừ. Mình đã nhỏ con sẵn, lại gầy như nghiện, chỉ cần
du một phát là gục.
Bữa tối mình cứ lầm lì ăn, trong khi nhỏ với mẹ nói đủ thứ truyện.
Đàn bà có khác. Không biết cô Thi đi công tác ở đâu mà bỏ của nợ
này ở nhà mình. Giờ chỉ ước mẹ sai mình việc gì đó để ăn xong được
ở nhà không phải đưa nhỏ Vi đi diễn. Đang tính cách chuồn thì mẹ hạ
lệnh:
- Thằng kia ăn nhanh lên còn đưa em tới trường!
Thôi xong, đời mình xuống dốc không phanh rồi. Phụng phịu đi thay
quần áo rồi tập tễnh xuống nhà. Ngồi hiên đợi nhỏ Vi mà thấy uất ức
thần chưởng. Mình như ô sin cao cấp. Sáng sang nhà mình ăn cơm rồi
bắt mình đi giặt sịp với tất, bắt đi mua nước rửa nhà rồi về bắt
lau bếp luôn. Giờ lại phải đưa nhỏ đến trường diễn văn nghệ. Thật
không gì rắc rối bằng.
- Làm cái quái gì lâu thế? Có đi không thì bảo tui còn biết.
- Im mồm đi, tui đi giấu mèo. Để mẹ biết thì chết à?
Lũn cũn bước theo nhỏ, nhỏ về nhà dắt xe đạp ra ngõ.
- Hả? Đi xe đạp hả?
- Tui đâu có biết đi xe máy. Lên đi tui đèo
- Thôi, ba đánh không đau bằng ngồi sau con gái
- Lên đi, què chân còn sĩ diện.
Ngồi sau xe nhỏ, nhỏ vừa đèo mình vừa hát, hát cái bài tiếng anh
khỉ gió gì. Mình dốt nên chẳng nghe được câu nào. Thỉnh thoảng nhỏ
lại nhắc
- Đừng có ôm tui đó nha
- Ai thèm! Tập trung đi đi. Bày đặt!
Nhỏ lại cười. Tiếng cười như chuông gió. Vang vang khắp đoạn
đường.
Đến trường, lo chỗ ngồi cho mình xong là nhỏ tót đi luôn. Thôi biến
đi cho rảnh cũng được. Mình lôi điện thoại ra chơi game giết thời
gian. Đang chơi có thằng đập bộp vai mình rú lên
- Hoàng! Mày tới làm gì đó?
Ngoảnh ra mới thấy thằng Hưng lớp mình. Thằng lẻo mép hay hóng hớt,
phát ngán khi thấy nó.
- Đi chơi, không được hả? Mày thì sao?
- Ghê nha, tao đưa gấu đi diễn văn nghệ. Mày đưa em Nhíp đi đúng
không? Tao vừa nhìn thấy nhỏ xong.
Mình ừ hữ cho qua chuyện. Nói chuyện với thằng này chỉ tổ mỏi mồm
với đau tai. Muốn về nhà quá đi. Đám đông ồn ào đông đúc thấy
mệt.
Nhỏ hát thứ năm. Mình chỉ hóng mỗi tiết mục của nhỏ thôi, còn lại
chẳng quan tâm ai hết. Nhỏ mặc váy ren đen, nhìn khác bình thường
thế, tóc lại tết lệch sang một lên và chải vài lọn tóc nhỏ xoăn
xoăn hai bên tai. Nhỏ mà thế này, đi với nhỏ cũng tự hào ghê. Có
gấu xinh xắn, được dịp vênh mặt.
Nhỏ hát bài tiếng anh gì đó. Mình ngu tiếng anh nên chẳng hiểu lời.
Chỉ nghe giai điệu, cũng thấy hay hay. Thỉnh thoảng nhỏ lại nhìn về
phía mình và hát. Mỗi lần như thế mình lại nóng ran và đỏ bừng mặt.
Phản ứng gì mà lạ!
Xong buổi văn nghệ, mình đứng ngoài sân trường chờ nhỏ. Nhỏ này làm
gì cũng lâu. Đợi mãi không thấy ra, trong khi mọi người về hết rồi.
Trường sắp tắt đèn sân rồi, nhỏ không ra thì thấy gì mà đi? Thấy
hơi lo, mình đi vào phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa gọi nhỏ. Chẳng
thấy ai cả. Sân trường thì rộng với tùm lum bụi cây tre cây trúc,
trông phát khiếp. Nhỏ mà không ra là mình về trước nha. Hay lại
định troll mình nữa đây!
- Vi ơi! Vi…
- Hoàng ơi, tui nè…
Nhỏ đang trong nhà vệ sinh nữ, chẳng hiểu làm gì mà không ra. Không
có ai ở đó nữa nên mình đi vào, thấy nhỏ thập thò trong cửa phòng
vệ sinh.
- Làm gì trong đó mà không về? Tính làm ma nhà xí hả?
- Không biết lúc thay đồ tui đi vệ sinh ai cầm nhầm quần tui rồi.
Giờ còn mỗi áo thôi à. Váy thì chị cho thuê tới lấy rồi.
- Thế giờ sao? Không có quần mặc à?
- Hoàng có mặc quần đùi không? Cởi cho tui mượn quần jean đi.
Lại còn thế nữa ? Thật không còn trò nào nhỏ không nghĩ ra nữa rồi.
Giờ bắt mình mặc quần đùi hoa đi từ trường về, nhỡ gặp ai thì biết
dấu mặt vào đâu ?
- Hay thôi, Hoàng vào phòng bên cởi cho tui mượn quần đùi, còn
Hoàng mặc quần dài đi. Vết thương chưa lành, không nên phơi ra gió
bụi.
Đứng nghĩ một hồi. Đành phải thế chứ biết làm sao ? Thiệt là chỉ
muốn ném nhỏ sang châu Phi, ném đi đâu đó thật xa mình thôi. Phiền
phức !
- Này ! Mặc vào rồi đi về nhanh hộ tui cái. Bảo vệ tắt hết đèn
giờ.
Nhỏ Vi bước ra, mình tí ngã ngửa vì cười. Nhìn ngộ khiếp. Cũng may
mà người mình nhỏ nên quần đùi nhỏ, chứ không nhỏ Vi bơi trong
quần. Nhỏ cứ khúm núm ngượng ngịu thấy tội. Ra lấy xe bị bác bảo vệ
quát :
- Hai đứa làm gì trong ấy bây giờ mới về ? Hả ? Hay là .. ?
Bác này nghĩ bậy bạ !
- Không ạ ! Con thay đồ bị lạc mất quần, nên bạn con phải cởi quần
đùi cho mượn giờ mới ra được.
Bác bảo vệ nhìn mình cười ầm lên. Bác này bị sao vậy. Nhỏ bị mất
quần thì cười nhỏ chứ sao cười mình ? Bực mình !
Nhỏ lại đèo mình và hát. Cái quần đùi phấp phới trước mặt làm mình
thỉnh thoảng lại phì cười. Trông nhỏ ngộ ngộ.
- Lạnh không ?
- Ờ cũng hơi hơi, tại quần đùi ấy rộng quá nên gió tạt vào tận
trong.
Nhỏ này thiệt chẳng biết ngại gì.
- Mà mặc quần đùi con trai thế này có bầu không nhỉ ?
- Thôi đê, đừng giả ngu troll tui nha.
- Ha ha…
Nhỏ cứ cười mãi thôi. Người đâu cười khỏe dữ. Nhỏ đèo tui đi dưới
bao nhiêu là lá rụng.
Sắp đông rồi !
Đang đi êm ru, về đến đầu ngõ tự nhiên nhỏ Vi phanh kít lại, làm
mặt mình đập vào lưng nhỏ, răng cắn vào lưỡi đau điếng. Nhỏ hoảng
hốt nhảy xuống xe, chạy sang núp vào ngách ngay cạnh mình. Nhìn về
phía nhà thấy chú Tùng đang đứng bấm chuông. Nhìn bộ dạng lảo đảo
chắc lại say rồi. Cô Thi mới thay chìa khóa cổng nên chú không vào
được. Không biết có bức quá trèo cổng vào không nữa.
Nhỏ Vi lúc này nhìn tội quá. Nhỏ khúm núm đứng trong ngách, thỉnh
thoảng thò đầu ra ngóng về phía cổng nhà. Cứ thế này đợi đến hết
đêm. Ông Tùng say rượu ông ngủ ngoài cổng luôn mất. Mình kéo kéo
nhỏ Vi về phía mình, lúc này chỉ muốn mình cao thêm cái đầu, để nhỏ
đứng đến ngực mình, mình che chở cho nhỏ, mình sẽ đánh ông Tùng bầm
rập cho ông ý sợ không bao giờ về làm khổ nhỏ nữa.
- Mặc áo khoác rồi vén tóc lên, đội mũ tui vào nữa. Nhìn nhỏ thế
này không nhận ra đâu.
- Thui đừng, tui sợ lắm, bố Tùng nhìn thấy tôi là lao ra đánh chết
đó.
- Bậy, con chú sao chú đánh chết được.
- Thôi Hoàng về mình đi, để tui đến nhà bạn ngủ nhờ
- Không ! Lên xe ngay, đêm lạnh mặc quần đùi đi lanh thang sao
được.
- Tui nói thật đó, bố Tùng đánh chết tui đó
- Tui bảo không là không, hổ dữ không ăn thịt con mà
- Nhưng… tui không phải con của bố Tùng…
Nhỏ Vi khóc. Mình thì choáng váng muốn ngã, không phải con của chú
Tùng thì con của ai ? Chẳng dám hỏi nhỏ tiếp, vì nhỏ khóc quá trời.
Mà khổ quá, một thằng đứng đường, bên cạnh có con nhỏ ngồi ôm mặt
khóc. Ai đi qua nhìn thấy tưởng mình vừa hấp nhỏ mất. Dựng xe rồi
ngồi xuống với nhỏ. Nhỏ không chịu thì mình tự làm. Cởi áo khoác
trùm cho nhỏ, vén tóc nhỏ lên rồi đội mũ lên đầu. Đợi nhỏ nín khóc
hơn chút, mình dỗ
- Thui lên xe tui đèo. Tui gọi điện bảo mẹ mở cổng sẵn rồi mình lao
vút về nha. Nhìn nhỏ lúc này giống thằng bạn tui, không nhận ra
đâu.
Nhỏ vẫn lừng khừng vì sợ. Nhìn tội dã man.
- Tui hứa với Vi đó, tui sẽ bảo vệ Vi mà. Về nha !
Hứa thì hứa thế, chứ mình còn sợ hơn nhỏ. Một đằng là chú Tùng vốn
đã bạo lực, lại say khướt. Thêm nữa là cái tin nhỏ vừa nói với mình
làm mình càng thêm hãi. Cảm giác như chú Tùng suốt ngày chỉ biết đi
tìm đứa con hoang này để đập chết. Phi chưa về nhà chú đứng chặn
lại, rồi lôi nhỏ Vi đi thì mình biết bảo vệ kiểu gì ? Biết thế này
ngày xưa lúc mới dậy thì mình chịu khó ăn uống với tập thể thao có
phải bây giờ to con, giải quyết êm thấm vụ này không.
Hít sâu một cái, nhìn thấy mẹ ra mở cổng, mình bảo nhỏ Vi ngồi lên.
Cứ chiến thôi. Cùng lắm nếu bị bắt thì mình tri hô cả ngõ ra trói
ông Tùng lại. Xe chạy, mình cứ từ từ đi thôi. Nhỏ Vi núp mặt vào
lưng mình, tay bám chặt áo mình, như bé con bám vào lưng bố. Cảm
giác thích thích. Giá cứ đi một đoạn dài mãi thế này cũng được. Hi
Hi
Phi được vào đến sân, hú hồn. Mẹ mình đóng ngay cửa lại. Nhỏ Vi
chạy tót vào nhà từ bao giờ. Khiếp ! Sợ bố như sợ cọp. Đang cất xe
thì nhỏ dò dẫm đi ra, đưa cho mình chùm chìa khóa.
- Hoàng ra đưa giúp bố tui nha, để bố vào nhà ngủ không nằm ngoài
cổng bị cảm mất
.- Cái gì ? Tui ra đó để bố Vi đập phát chết queo à ?
- Không, bố tui chỉ đánh tui thôi, không đánh Hoàng đâu, tui
thề.
- Thề gì mà thề ? Tui chết ai đền tui cho mẹ tui ?
Cãi nhỏ thế, nhưng mình vẫn hậm hực cầm chìa khóa đi sang nhà nhỏ.
Mình biết nhỏ sẽ tìm mọi cách đưa chìa khóa cho bố vào nhà. Mình
không giúp thì còn ai giúp nữa. Mở cổng nhà nhỏ ra, chú Tùng vừa
nằm vật ở đường vừa lảm nhảm thứ gì không nghe rõ. Lôi chú lên sân
mà mệt thở không kịp.
- Chú Tùng, vào nhà ngủ đi. Con không mang chú vào nhà được đâu.
Chiều nay con mới bị chó nhà chú cắn rách chân xong.
Ông này coi bộ vẫn tỉnh tỉnh, nghe mình gọi cũng dậy lảo đảo vào
nhà. Khổ. Đàn ông trai tráng, chả hiểu dính vào rượu là gì rồi khổ
mình khổ cả vợ con.
Đóng cổng vào nhà, mẹ mình tự nhiên hằm hằm đến, cầm cái ví đập vào
vai mình mấy phát. Chẳng hiểu mẹ sinh giờ chém giết hay sao, mà
ngày nào về đến nhà cũng thấy mẹ kiếm cớ đánh mình một trận. Hay là
mẹ phát hiện ra lũ mèo ?
- Mày đem bộ tóc giả với thỏi son của mẹ đi đâu rồi ?
Thôi tiêu đời mình, hic. Biết nói với mẹ thế nào bây giờ ? Thỏi son
mình bẻ ra pha nước làm máu giả để dọa ma nhỏ Vi, tóc giả hôm qua
sau khi bị nhỏ tát xong mình vứt bên nhà nhỏ luôn. Sáng dậy đi tìm
thì không thấy nữa. Nhìn tướng mẹ mình biết mình sẽ bị đánh tuốt
xác mà. Hu hu. Biết làm thế nào giờ.
- Bác Ngọc ơi ! Tóc của bác đây !
Ôi, cứu tinh của đời tôi ! Hóa ra nhỏ Vi cất đi cho mình. Đỡ hơn
rồi. Có thỏi son thì mai sẽ đi mua đền cho mẹ.
- Hôm qua anh Hoàng giả ma nhát bố cháu để cứu cháu nên…
- Không sao đâu con, đưa đây cho bác. Thằng Hoàng nhà này chỉ giỏi
phá thôi. Con không phải bênh nó.
Đang nhẹ nhàng tình cảm, mẹ quay ngoắt sang bên mình
- Mày liệu hồn mai mang trả mẹ thỏi son không thì đừng trách.
Lạ thật. Có thỏi son mà mẹ đòi hoài. Mẹ thiếu gì son chứ có phải
chỉ có nó đâu. Quay ra nhỏ Vi. Tự nhiên tâm trạng khó tả. Chẳng
biết phải nói gì với nhỏ. Lúc nãy nhìn thương nhỏ thật đấy, giờ lại
thấy bình thường, chẳng muốn quan tâm. Dù gì nhỏ trong nhà mình
cũng là an toàn rồi. Cũng không có gì để nói với nhau. Mình lách
nhỏ đi lên phòng. Ủa, nhỏ đi theo. Không vào ngủ với mẹ mình đi còn
theo mình chi ? Lên ngủ với mình hả ?
- Muốn thăm mèo không ?
Ừ, quên xừ mất lũ mèo. Nhỏ dẫn mình lên tầng thượng, hai đứa chui
vào góc nhà kho. Nhỏ để thùng mèo trong góc ấy, bên cạnh có đĩa
thức ăn khô, nước uống và chậu sỉ cho lũ mèo đi ị. Bọn mèo cuộn vào
nhau ngủ ngon lành. Nhỏ Vi chọc chọc lũ mèo còn rồi cười khúc
khích. Mình cảm giác như cái góc nhà kho đầy bụi bặm này là nơi ấm
áp và bình yên nhất trên đời.
Xuống phòng, nhỏ Vi leo lên giường ngồi bó gối. Nhỏ này tính không
đi ngủ à ? Để mình nghỉ ngơi mai còn đi học chứ.
- Lại đây tui thay băng cho.
- Khỏi, đây tự thay được
- Lại đây ngay không, tui tát cho phát giờ
Thì lại, đời thủa gì chỉ biết vả với tát. Nhỏ cắt lớp băng cũ, tra
thuốc rồi băng mới cho mình. Nhỏ vừa làm vừa thổi phù phù. Nhìn ngộ
ngộ
- Xong chưa? Xuống ngủ với mẹ đi. Muộn rồi
- Tui không ngủ với bác đâu
- Cái gì? Thế ngủ với ai? Với tui chắc
Nhỏ cười, lúc nào cũng cười.
- Tui bảo bác là tui trèo về nhà ngủ rồi. Đóng chắc cửa là bố không
vào được đâu.
- Thôi, đừng có dại, hôm nay tui không có tóc giả với áo khoác mà
dọa chú nữa đâu.
- Mà tui cũng không muốn ngủ.
- Không ngủ thì làm gì?
- Thì thức, đằng ấy thức nói chuyện với tui đi
- Không, muốn thức thì cút về đi, tui ngủ mai còn đi học.
- Không đánh răng, thay sịp à?
- Mặc kệ tui, tui có hôn hay… nói chung là mặc kệ tui.
Nhỏ ngồi im, ngồi chếch sang cho mình nằm. Nhỏ này kì cục, ngồi ở
phòng con trai không biết ngượng à. Mà hơn nữa, không biết sợ à?
Mình quay mặt vào tường, mặc kệ nhỏ. Thấy im im một lúc, không biết
sau lưng mình nhỏ đang làm gì nữa.
- Khi bố Hoàng bỏ đi, Hoàng buồn lắm à?
Mình ngồi phắt dậy.
- Này nhỏ kia. Tui không muốn tính sổ vụ nhỏ đọc Nhạt ký của tui
nha. Đừng có hỏi lằng nhằng. Tui cáu!
- Tui mới đọc một đoạn thôi, rồi Hoàng bị chó cắn là tui trả Hoàng
luôn mà
Mặc kệ nhỏ, không quan tâm. Muốn lảm nhảm gì thì lảm nhảm. Mình nằm
một lúc, giả vờ ngủ say, ngáy khò khò. Được một hồi, nhỏ rướn người
vào xem mình ngủ chưa. Thừa biết. Mình nằm im xem nhỏ làm gì.
- Mẹ tui cũng sắp bỏ tui mà đi rồi…
Nhỏ nói cái gì vậy trời?
- Mẹ tui đã có người mới. Bố Tùng thì chẳng phải bố tui. Tui cũng
chẳng biết bố tui là ai nữa… Sẽ chẳng còn ai bên tui nữa Hoàng
ạ…
Nhỏ nín thinh. Mình nghe thấy tiếng nhỏ khóc. Mình biết nhỏ sẽ lại
gục mặt vô gối. Mình nằm cứng đơ mà không biết làm gì. Hay là ngồi
dậy ôm nhỏ? Thôi, nhỏ này dễ bị kích động, cứ im re thế này còn
không sao. Đụng vào nhỏ là ăn tát như chơi. Nhưng mình muốn nói gì
đó với nhỏ quá. Sao nhỏ lại tội quá trời. Giờ mới nhớ mẹ mình hay
nhắc mình về gia đình hàng xóm. Cô Thi thì đi công tác suốt ngày,
chẳng thèm lo con gái ăn ở học hành thế nào. Ông Tùng thì lần nào
về là đánh đập nhỏ lần đấy. Sắp tới thì mỗi người một ngả, nhỏ đứng
giữa, chới với chẳng biết đi về đâu.
Mình nhắm mắt lại cố ngủ. Thôi thì đêm nay cho nhỏ ở đây vậy. Ít ra
vẫn có mình nằm bên cạnh, dù mình có ngủ say như một con lợn. Nhưng
chắc cũng giúp nhỏ bớt cô đơn hơn. Sao có cái cảm xúc gì đó len lỏi
trong mình, từng phút một nó lại nhích lên một ít. Tự nhiên mình
muốn đưa nhỏ đến một nơi thật xa, chỉ có mình và nhỏ cùng với lũ
mèo. Cả ngày chúng mình đánh nhau loạn xạ, đánh nhau chán rồi quay
ra chăm mèo. Chăm mèo chán rồi lại lăn ra giường, có khóc lóc kể
khổ lúc thì lại lăn ra ngủ. Nghe hơi điên những mình cảm thấy như
thế là hạnh phúc.
Thôi ngủ đi nhỏ. Ngày mai sẽ tươi sáng hơn. Ít ra là nhỏ còn có
tui, và lũ mèo.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me Website: Truyen186.Com
Sáng tỉnh dậy, chẳng thấy nhỏ Vi đâu. Lật chăn chạy lên sân thượng,
chui vào nhà kho thì thấy lũ mèo đã được cho ăn và đang cào cấu đùa
nghịch nhau. Chắc nhỏ về nhà tắm táp chuẩn bị đi học. Ngáp ngắn
ngáp dài xuống bếp, mẹ mình đã đi từ bao giờ, dán mảnh giấy nhớ lên
tủ lạnh dặn dò mẹ đi công tác mấy ngày, ở nhà trông coi nhà và nhỏ
Vi cẩn thận. Gì mà coi nhỏ Vi chứ? Nhỏ lớn tồng ngồng từng đấy rồi,
có phải đứa bé con phải bón cơm ngồi bô đâu.
Ăn sáng rồi lên phòng, nhận được tin nhắn của nhỏ từ sáng sớm. Nhỏ
dặn mình chờ trước cổng đèo nhỏ đi học. Rắc rối quá đi. Tự đi được
sao cứ bám mình hoài vậy? Thay quần áo rồi xuống cổng đợi. Lần đầu
tiên trong đời đứng đợi con gái. Mà nhỏ Vi đàn ông bỏ xừ, chẳng một
chút nữ tính nào hết. Chợt nhớ đến những điều nhỏ nói đêm qua, thấy
mình cay nghiệt với nhỏ quá. Cái gì mình cũng chấp vặt rồi để bụng
nhỏ từng tí một. Mình cũng chẳng có chút nam tính nào hết. Như
thằng đàn bà. Cơ mà cũng tại nhỏ quá quắt với hay bắt nạt mình quá
cơ.
Đợi một hồi lâu chẳng thấy nhỏ đâu. Sốt ruột quá. Đang đứng huýt
sáo thì thấy chú Tùng chạy ra. Nhìn thấy mình chú hoảng hốt rồi
chạy ra phía đường lớn. Mình lạnh sống lưng, dự là có chuyện chẳng
lành. Rồi thấy con Ki nhà nhỏ sủa váng lên trong nhà. Sợ quá, vội
vứt xe ở cửa chạy vào. Con Ki cũng khôn, thấy bóng mình cũng không
cắn càn gì hết, chạy đến chân cầu thang rên ư ử.
Trời ơi, nhỏ Vi nằm bẹp dưới góc cầu thang, đầu bê bết máu. Không
biết chú Tùng làm gì nhỏ mà ra nông nỗi này nữa. Lật đật chạy tới,
nâng nhỏ lên, vuốt vuốt tóc xem vết thương ở đâu để cầm máu. Người
nhỏ còn ấm, mắt nhỏ hấp háy mở.
- Vi ngốc vậy? Sao ở nhà tôi đang yên lại chạy về nhà làm gì? Làm
gì hả?
Nhỏ chẳng nói được, nằm mềm nhũn trong tay mình, thở từng hồi. Hu
hu. Mình chưa gặp cảnh này bao giờ. Chẳng lẽ đi tìm mẹ? Mà biết mẹ
đi công tác ở đâu mà tìm. Cũng không biết số điện thoại cô Thi
luôn. Phải làm gì? Ngồi đợi lâu quá nhỡ nhỏ chết thì sao? Tay nhỏ
Vi cố nâng lên bám vào áo mình, nắm chặt. Nhỏ đang cầu cứu mình.
Nhỏ cầu cứu mình. À, phải đưa nhỏ đi bệnh viện cấp cứu.
Vừa ôm nhỏ, mình vừa móc túi lấy điện thoại ra gọi taxi. Mình gần
như hét ầm lên trong điện thoại. Gọi xong xuôi, mình lấy tay áo lau
bớt máu cho nhỏ, lần trên trán theo vết máu chảy xem vết thương ở
đâu để rịt kín vào, không cứ mất máu thế này lát nữa là chết. Tay
nhỏ vẫn nắm chặt áo mình không chịu buông. Mình nâng nhỏ vào lòng
mình hơn, áp đầu nhỏ vào ngực mình, dỗ nhỏ không cho nhỏ ngủ lịm
đi.
- Vi đừng chết nha, Vi mà chết mẹ Vi bắt đền tui, rồi tui phải vào
tù đó. Tui còn trẻ lắm, còn nhiều việc phải làm lắm, tui còn phải
nuôi mẹ nữa, không vào tù được đâu!
Miệng nhỏ Vi hơi nhoẻn cười. Nhỏ Vi xinh nhất những khi hiền lành
tội tội thế này. Nhỏ bé bỏng và yếu ớt. Nhìn nhỏ thế này trong lòng
mình trỗi dậy một cảm xúc lạ lắm, chỉ muốn mình to lớn hơn, già hơn
nhỏ chục tuổi, nhỏ gọi mình là chú cũng được. Rồi mình sẽ chăm sóc
nhỏ, bảo vệ nhỏ khỏi những đau đớn, sợ hãi trong cuộc đời.
Tay nhỏ Vi nắm chặt áo mình không buông lỏng một chút nào, ngồi
trên taxi nhỏ cũng bám vào mình, như sợ chỉ buông ra một vài giây
là mình sẽ biến mất vậy. Bế nhỏ chạy vào viện, mà mình như đang
nâng niu một thứ gì đó mong manh dễ vỡ, chỉ cần không cẩn thận một
chút thôi là vụn thành từng mảng. Chưa bao giờ trong cuộc đời, mình
thấy sợ hãi nhiều đến thế này.
Ngồi phịch xuống ghế chờ bác sĩ băng bó cho Vi, mình nhắn tin nhờ
thằng Hưng xin phép cho mình nghỉ một tuần học. Mình sẽ đợi Vi tỉnh
dậy, chờ Vi đỡ choáng và khỏe lại, rồi đưa Vi đi đâu đó. Chỉ có
mình và Vi thôi. Gạt bỏ hết tất cả phiền muộn xảy ra những ngày
qua. Những cảm xúc sợ hãi, lo lắng cứ trồi thụt trong tim mình,
khiến mình hiểu ra nhỏ Vi không biết từ bao giờ đã là một phần rất
quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời mình. Cuộc sống trước kia
của mình vốn như một cuộn len, bình thường và yên ổn, rồi nhỏ Vi
như một con mèo, luôn cào cấu và làm cuộn len rối tung rối mù lên.
Nhưng nếu chẳng có nhỏ, thì mình mãi chỉ là cuộn len thôi. Cả ngày
chỉ biết ru rú ở góc tủ mà không bao giờ hiểu được những điều thú
vị bên ngoài kia. Nếu không có nhỏ, mình sẽ chẳng có những bực tức,
chẳng có những giận hờn, căm ghét, sợ hãi, lo lắng… Mình chẳng có
gì cả ngoài cái thời gian biểu ngày này qua ngày khác lặp đi lặp
lại như đóng gạch.
Lấy hết dũng cảm, mình nhấn số điện thoại của bố.
- Alo
- Bố ơi, con Hoàng đây
- Bố nghe!
- Bố cho con mượn một khoản tiền được không?
- Bao nhiêu?
- À… 50 triệu được không bố?
- Có chuyện gì xảy ra với con thế Hoàng.
Lúc này mình chẳng nín được nữa, tay cầm điện thoại mà người run
bắn lên.
- Bố ơi, bạn con bị nạn, đang nằm trong viện. Mẹ cho con có vài
trăm. Con không có tiền trả viện phí.
- Cho bố địa chỉ.
Nhắn tin cho bố xong, chạy lại phòng cấp cứu. Nhỏ Vi đã được băng
bó và chuẩn bị chuyển qua phòng hồi sức. May quá nhỏ không chết.
Nhỏ mà chết không hiểu mình sẽ thế nào nữa. Đối mặt với bao nhiêu
câu hỏi chất vấn, rồi lên đồn công an, rồi hầm bà nhằng cả. Nhất là
cả cuộc đời sống trong ám ảnh mà không thoát ra được.
Bố đến bệnh viện sau cuộc điện thoại của mình khoảng 20 phút cùng
với số tiền mình hỏi mượn. Nhìn thấy bố mà mình thấy nhẹ nhõm và
yên tâm quá.
- Số tiền này quá lớn, bệnh viện đòi viện phí cao thế à ?
- Không ạ, con muốn đưa Vi đi chơi vài hôm
- Con thích bạn ấy à ?
Mình im lặng, chẳng biết trả lời thế nào. Hỏi bố cái khác :
- Bố có biết nơi nào có thể khiến người ta chạy trốn nỗi buồn không
?
- Con đưa Vi vào Đà Nẵng ngắm cầu sông Hàn xoay đi, bác Hải nhà
mình làm ở trạm bảo vệ bên cầu đấy. Để bố gọi cho bác trước cho
!
- Dạ…
- Và nhớ thuê hai phòng nghỉ nhé.
Bố lại cười. Bố cứ vậy hoài à. Nhiều lúc ghét thật đấy.
…
Đưa nhỏ Vi về nhà, mình không dám để nhỏ bước vào nhà của nhỏ một
lần nữa. Đóng chặt cổng, dắt nhỏ lên phòng mình. Nhỏ cũng ngoan
ngoãn, lũn cũn theo mình không cãi một câu, không ương bướng phản
đối gì hết.
Ấn nhỏ ngồi xuống giường, ngồi cạnh nhỏ, mình xoay người nhỏ ra
phía mình, nhìn nhỏ nghiêm túc nói chuyện.
- Hoàng bảo Vi cái này
- Ờ… Bảo đi. Nghe đây
- …. Ờ, vào Đà Nẵng chơi với Hoàng đê. Hê hê
- Khiếp, nhìn mặt khả ố dã man. Vào làm gì ?
- Vào ngắm cầu xoay, nha nha ! Cả đời chưa được nhìn cầu sông Hàn
xoay bao giờ. Đi nha.
Nhỏ suy nghĩ một lúc, rồi thỏ thẻ :
- Thế Hoàng ôm theo thùng mèo đi nha. Để nó ở nhà ai chăm ?
- Cái gì ? Đã đi chơi còn đem theo mèo ?
- Không thì thôi !
- Ờ được. Đồ khùng. Nhìn nhỏ tui thấy ghét
- Hê hê
Không biết nhỏ còn đau không. Ngoài vết thương ở đầu, còn chân tay
cũng bị bầm tím xước xát khắp nơi. Mà mình có khác nhỏ đâu. Thương
tật khắp người, dải đều từ đầu đến chân. Chẳng hiểu nổi hai đứa
mình nữa. Mai phải nhờ mẹ đi xem bói xem mình và nhỏ có phải khắc
tinh không, mà từ hồi chạm nhau, hết đứa này đến đứa kia gặp
chuyện. Mình mở tủ lấy quần áo ra đi tắm. Nếu mang mèo theo thì
không đi máy bay được, mai phải ra đi tàu. Nhỏ Vi này lúc nào cũng
rắc rối hết. Lại thấy ghét rồi đấy. Ông lại không đưa đi chơi, cho
ở nhà gặm nhấm nỗi buồn giờ.
Nói thì nói vậy, nhưng ngày hôm sau tại ga tàu, có một con bé quấn
băng ở đầu, đi cùng một thằng nhỏ tập tễnh ôm theo thùng mèo con.
Vừa đi vừa nói chuyện, cãi nhau loạn xị ngậu.
Người mình yếu quá nên mệt và say tàu suốt. Nhỏ Vi khỏe như một con
trâu, mình say tới mức dựa đầu vào vai nhỏ ngủ mà thỉnh thoảng nhỏ
lại đứng phắt dậy ngắm cảnh bên cử sổ làm mình ngã dúi dụi. Hết
biết. Đi tàu vừa đau đầu vừa ê mông, chẳng hiểu lũ mèo có chịu được
không nữa. Đi vào đến ĐN cả năm con lăn quay ra chết thì hết
vui.
Xuống tàu, nhỏ Vi ôm mỗi thùng mèo, để lại cho mình hai vali đồ
đạc. Gì chứ, ít ra cũng chia sẻ cho nhau chứ. Chân mình thì đau. Cứ
thế này thì mình phải suy nghĩ lại chuyện tình cảm với nhỏ thôi.
Con gái không biết chia sẻ, ứ thèm yêu. Đang nghĩ thì nhỏ quay lại,
nhìn thấy mình nhăn nhó chắc cũng đoán ra mình đau với mệt, nhỏ
chạy lại kéo một cái vali giúp mình. Đấy, ít ra cũng phải thế. Bắt
taxi đến khách sạn. Thỉnh thoảng ngó nhỏ mà thấy tủi thân bỏ mẹ.
Nhỏ chẳng hề để ý đến mình, chỉ chăm chú vào cảnh vật đường phố ĐN,
hình như cả đời chưa được đi đâu.
Vào khách sạn thuê phòng, lễ tân nhìn mình ái ngại. Vô duyên. Mình
tuy nhỏ con như học sinh cấp hai nhưng cũng làm gì đến nỗi. Đưa
chứng minh thư ra mà còn nhìn dò xét kiểu mình mượn chứng minh thư
của bố. Quay ra chẳng thấy nhỏ Vi đâu, tìm mãi mới ra nhỏ đang chơi
bên cạnh bể cá. Bực quá, đã thế thuê một phòng cho biết tay.
Mang đồ vào phòng, nhỏ cũng chẳng hỏi gì là thuê một phòng hay hai
phòng. Hình như nhỏ mặc định là ở chung phòng với mình hay sao ấy.
Lục tìm quần áo vào wc tắm, mình say tàu xe nên nôn mấy lần, mùi
chua chua phát kinh. Vừa tắm vừa nghĩ về nhỏ Vi. Chẳng hiểu nhỏ
nghĩ gì nữa. Có lúc thấy nhỏ thông minh, có lúc thấy nhỏ ngố, lúc
thì ghê gớm, lúc thì đáng thương, lúc thì chẳng đoán được luôn. Mà
rủ đi chơi đi ngay, thấy người ta thuê một phòng cũng không nói gì.
Con gái gì dễ dãi quá vậy. Không sợ đang đêm mình lên cơn, làm hại
nhỏ à. Nghĩ một hồi cũng chẳng tìm thấy lời giải đáp nào đúng. Mà
không biết cái thành phố này có gì hay mà bố bảo đưa Vi vào đây
chạy trốn nỗi buồn. Có phải mỗi Vi cần chạy trốn đâu. Mình cũng
cần, cần chạy trốn khỏi nhiều thứ lắm.
Tắm xong thấy nhỏ Vi đã nằm co quắp trên giường, ngủ tít thò lò.
Mình lục vali lấy túi thức ăn mèo và đổ sữa ra cho chúng nó ăn.
Tội. Mới mở mắt mà dứt mẹ. Có lẽ nhỏ Vi thương nên mới nhận nuôi.
Kéo rèm cửa sổ lại cho nhỏ ngủ, mình cũng thấy mệt quá. Ngoài trời
đang mưa nhỏ. Đi chơi chán nhất gặp mưa. Bụng kêu ọc ọc mới nhớ ra
nhỏ Vi chưa ăn gì. Giờ gọi nhỏ dậy ăn sợ nhỏ tát. Thôi kệ vậy. Hút
hộp sữa rồi ra giường với nhỏ. Nằm nhìn nhỏ chán, chẳng biết làm
gì, kéo cái chăn đắp cho mình và nhỏ. Muốn ôm nhỏ quá. Nhưng mình
chưa nói lời gì để ràng buộc với mình và nhỏ cả. Liệu ôm có bị sao
không ? Lỡ nhỏ dậy la ầm lên mình lợi dụng hay giở trò thì nhục
mặt. Thôi, lại kệ. Lạnh lắm ! Nằm sát vào nhỏ, ôm nhỏ vào lòng. Nhỏ
khẽ cựa mình rồi lại ngủ tiếp. Nghển cổ lên thấy lũ mèo ở góc phòng
cũng đã ăn xong và ôm nhau ngủ. Thấy giống trong giấc mơ của mình
quá. Mình và nhỏ với lũ mèo, ở một góc nào đó của thế giới, tự sưởi
ấm và lấp đầy.
…
Tỉnh giấc, thấy nhỏ Vi đang chống tay nằm ngắm mình ngủ. Chẳng hiểu
sao mình cảm thấy mình vừa ngủ một giấc ngủ ngon nhất từ trước đến
giờ, chẳng hề mộng mị hay giật mình hốt hoảng như thường
ngày.
- Tỉnh rồi hả ?
- Chưa, ngủ tiếp đây.
Vừa quay ra chỗ khác thì nhỏ cấu mình một cái đau điếng.
- Vi làm cái quái gì thế ?
- Cấu ! Sao không ?
Ờ, nói thế rồi còn sao được nữa.
- Tui cấu lại đó !
Nhỏ Vi cười rồi nhảy xuống giường, ra góc phòng ngồi chơi với lũ
mèo. Mình cũng ngồi dậy. Rèm cửa mở khắp nơi. Nhìn ra ngoài thấy
trời hơi tối. Bước xuống ra cửa sổ ngắm cảnh, lúc này mới thấy
thành phố này đẹp ghê, cảm giác yên bình khó tả.
- Đi ăn nha !
Nhỏ vừa nghịch nghịch lũ mèo vừa nói.
- Bảo lũ mèo hay tui đó ?
- Không đi thì tui đi một mình.
Thấy ghét, vẫn cái thái độ vênh váo. Thay quần áo rồi đi cùng nhỏ.
Nhỏ hôm nay mặc váy, trông xúng xính như trẻ con. Nhìn nhỏ xinh
mình cũng thấy thích thích. Nhỏ tự nhiên nắm tay mình như đôi mình
yêu nhau từ kiếp trước ấy. Thấy ngại ngại. Mình cũng không biết Đà
Nẵng có món gì ngon nữa, nên mặc kệ cho nhỏ dẫn đi đâu thì đi. Chắc
nhỏ tìm hiểu trên mạng trước rồi. Thấy từ lúc vào đây nhỏ háo hức
với thích thú lắm.
Nhỏ dẫn mình vào một quán bánh tráng thịt heo. Thấy người ta cho
thịt thì ít mà cho đĩa rau sống to như cái mâm, không hiểu ăn kiểu
gì. Nhỏ cuộn bánh cho mình ăn, nhìn thành thục lắm. Lần đầu được
con gái làm đồ cho ăn, tay mình run bắn nước chấm tứ tung ra bàn.
Đang ăn thì có bác đi tới, tét vào vai nhỏ Vi một cái.
- Trời ơi con bé này, từ lúc chuyển đi chẳng thèm gọi điện hỏi thăm
lấy một lần.
- Dạ ! Con chào bác Nga !
Nhỏ nói chuyện với người phụ nữ lạ ấy một hồi. Mà trước khi chuyển
đến gần nhà mình, nhỏ sống ở Đà Nẵng à ? Hèn gì cứ tung tăng như ở
nhà. Mà biết Đã Nẵng rồi sao lúc mình rủ đi chơi không bảo để mình
đưa đi chỗ khác. Kế hoạch đưa nhỏ đi chạy trốn nỗi buồn thất bại
lần 1.
- Thằng này, bạn trai con Vi hả ?
Bác gái vỗ vai mình cái đét. Cảm tưởng như vai mình nở hoa
luôn.
- Dạ, vâng ạ !
- Sao bạn trai mày nhỏ tí vậy Vi, có làm ăn được gì không ?
Nhỏ Vi cứ xua tay cười với bác ý hoài. Mình chằng biết làm gì nên
cứ ngồi ăn nốt miếng bánh cuộn nhỏ Vi làm cho. Làm ăn gì được là
sao ? Cháu có khả năng cho ra sản phẩm rồi đấy. Bác đừng khinh.
Thích thì tối nay cháu thử nghiệm với cháu gái bác luôn. Cơ mà nghĩ
xong thấy mình mất dậy quá. Nhỏ Vi là bạn gái mình, thử thử cái
gì.
Bác gái đi rồi, mặt mình hằm hằm với nhỏ Vi. Giả bộ vậy thôi, chứ
nhỏ cuốn cho thêm cái bánh nữa lại dịu ngay.
- Này, sống ở đây rồi sao không bảo tui đưa đi chỗ khác chơi
?
- Không, muốn về thăm lại nơi tui đã sống. Chắc cả đời tui không
được về đây nữa
- Sao lại cả đời. Vi thích thì cứ cuối tuần tui đưa Vi về đây
chơi.
- Thôi đi, kiếm tiền nuôi thân chưa được, đâu tiền lo cho tui
vui.
- Tui xin bố
- Vớ vẩn, tính xin bố cả đời à.
Ừ nhỉ, mà lần này về, chẳng biết xoay tiền đâu trả bố. Số tiền lớn
như con bò.
- Thế nhỏ được nhìn cầu sông Hàn xoay chưa ?
- Nhìn chán rồi !
Hic, kế hoạch thất bại lần hai ! Chán không còn gì để nói. Nhỏ làm
mình tụt hết cả cảm xúc.
- Đi về nhà, tui ứ muốn ở đây nữa !
- Ơ, Hoàng bị khùng hả ?
- Ờ, khùng đấy. … Ơ mà, nhỏ được đứng trên cầu lúc nó xoay chưa
?
- Chưa, người ta có cho đâu mà đứng.
- Tui cho. Thế đêm nay ra xem cầu xoay nhá.
Nhỏ nhìn mình cười, cuốn thêm cho mình cái bánh nữa. Mình nhắn tin
cho bố xin số bác Hải. Hi vọng kế hoạch không thất bại lần
nữa.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me Website: Truyen186.Com
Gọi điện xin bác Hải đêm nay cho trốn lên cầu ngắm sông xong, mình
dắt nhỏ Vi đi dạo. Nếu có điều kiện chuyển vào đây sống thì hay.
Đường phố không có tí bụi bẩn rác rưởi với ăn xin. Cuộc sống yên
bình đến khó tin nếu cứ sống ở Hà Nội. Xưa nhà mình sống trong Hồ
Chí Minh, cũng nhộn nhạo lắm. Chẳng ở đâu như ở Đà Nẵng. Nhỏ Vi dẫn
mình đến Lu caffe, mình cùng nhỏ ngồi ngắm đường phố. Có lúc nhỏ Vi
chẳng nói gì, cứ im lặng hồi lâu. Mình cũng ít chuyện, nên để mặc
nhỏ chạy theo những cảm xúc không đầu không cuối.
12h đêm, mình và nhỏ Vi đi bộ ra cầu. Vào mùa lạnh nên cũng ít
người hứng ra xem cầu xoay ban đêm. Bác Hải đứng đợi mình từ bao
giờ. Nhìn thấy bác, mình đi nhanh hơn. Bác Hải quý mình từ hồi nhỏ,
nên nhìn thấy mình là bác cuống quýt hỏi chuyện. Bác nắn tay nắn
chân chê mình còi cọc, không lớn lên được mấy. Khổ quá, nỗi đau của
cháu bác cứ đụng vào làm chi. Bác Hải hỏi han nhỏ Vi một vài câu
rồi chỉ cho bọn mình chỗ ngồi phía giữa cầu.
- Đừng có ngồi lung tung rồi cầu xoay lại rơi xuống sông, bác không
vớt được đâu.
Bác dặn dò mình cẩn thận một hồi rồi để mình dắt nhỏ Vi ra cầu. Nhỏ
Vi có vẻ thích. Tay nhỏ nắm chặt tay mình, ướt nhoèn mồ hôi, mà cứ
đung đưa mãi. Tìm chỗ ngồi xong, mình và nhỏ ngồi dựa vào thành
cầu, nhìn lên trời. Bầu trời tối đen, như cái màu tối tăm đang hiện
hữu trong lòng mình. Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là đến 1h sáng, phần
giữa của cây cầu này, chỗ mình đang ngồi, sẽ quay 90 độ quanh trục
và nằm dọc theo dòng chảy của dòng sông, mở đường cho tàu lớn đi
qua. Mình dẫn nhỏ Vi tới đây, không chỉ để ngắm cầu, không chỉ để
nhìn sông. Mình muốn ngồi bên nhỏ vào thời khắc cầu chuyển động, để
trải nghiệm cái cảm giác dù thế giới có chuyển động, xoay chuyển,
đổi thay, thì mình và nhỏ vẫn ở bên nhau, trái tim mình vẫn vậy,
vẫn chỉ dành riêng, cho một người thôi… Nghĩ cũng thấy hơi
sến!
Thấy khát khát, mình bảo nhỏ Vi ngồi lại rồi chạy đi mua gì uống.
Ngồi suốt một tiếng mà không có gì uống thì mệt. Nhỏ Vi hơi níu
mình rồi cũng cho đi. Đi một lúc rồi quay lại mà. Lo thừa.
Chạy đến hàng tạp hóa cũng mất hơn 1 cây. Chọn hai cái bánh ngọt và
hai chai nước khoáng, kết 22k. Lục tiền trả thì hoảng hồn. Ví tiền
để trong túi sách nhỏ Vi, lần mò sang túi bên thì nhận ra điện
thoại cũng gửi nhỏ hết. Ngượng ngịu gửi lại đồ, bước ra đường tính
khoảng cách từ đây về khách sạn, gần hơn chạy ra cầu. Đành chạy về
khách sạn lấy tiền. Mình chạy cố hết sức, chỉ sợ không quay lại kịp
lúc cầu xoay. Lên phòng thì không có chìa khóa, mình phải gọi là
đại ngu. Gọi nhân viên lên mở cửa lấy tiền cũng mất mười phút rồi
lao như tên bắn ra cầu. Lúc này giá có cái mô tơ lắp vào mông thì
tốt.
Hai chai nước khoáng và hai cái bánh ngọt khiến mình hối hận suốt
đời mất. Mình quay trở lại cầu khi cầu đã xoay được gần một nửa .
Có lẽ nhỏ Vi sẽ hoảng sợ và gọi cho mình. Đi theo hướng xoay của
cầu, mình tìm chỗ gần với nhỏ nhất.
Nhỏ Vi đứng phía xa, bình thản nhìn mình. Có lẽ nhỏ đang cười.
Không trách móc. Mình và nhỏ chỉ cách nhau một dòng nước. Mình và
nhỏ, cứ đứng nhìn nhau, mãi như thế
Ở phía trước, ánh đèn chiếu xuống khiến cho bóng nhỏ Vi trải dài.
Gió thổi nhẹ làm tóc nhỏ chờn vờn trên má. Mình không khóc. Mình là
con trai. Mình không dễ khóc. Nhưng có cái gì đó đang ướt, trong
mắt mình. Kế hoạch của mình thất bại một cách thảm hại. Cuối cùng
thì khi trái đất xoay chuyển, mình bỏ mặc nhỏ Vi một mình, ở cái
nơi lạnh lẽo và cô đơn kia. Chán thật!
…
- Bác Hải ơi!
- Trời đất, thằng quỷ, sao giờ còn ở đây? Bạn gái đâu?
Mình im chẳng thiết nói gì nữa. Muốn nịnh hót bác để bác xoay cầu
về nhưng chắc không được. Đành quay ra bờ sông chỗ nhìn thấy nhỏ
đứng, Nhỏ xua tay mãi, ý bảo mình là không sao đâu. Nhưng mình áy
náy và chán nản dã man. Thôi thì ngồi đây đợi một tiếng nữa cầu trở
lại vị trí cũ, mình sẽ ra đón nhỏ về.
Nhìn dòng nước ngăn cách mình và nhỏ Vi mà thấy buồn buồn. Như
những báo hiệu xấu về tình cảm của mình với nhỏ. Nghĩ miên man mãi
về những ngày tương lai sắp tới mà mình không khỏi phiền lòng. Mỗi
lần ngước nhìn nhỏ lại thấy tội. Không biết nhỏ đang cười hay đang
khóc nữa. Chỉ biết nhỏ luôn nhìn về phía mình, cùng mình chờ đợi
từng giây phút một.
Gần 3h sáng, mình đứng dậy nắn chân cho đỡ tê, rồi chạy về bên đầu
cầu đón nhỏ. Nhỏ Vi đợi cho cầu dừng chuyển động hẳn mới chạy về
phía mình. Nhỏ chạy rất nhanh, dường như nhỏ đang chạy trốn nỗi sợ
hãi đang đuổi theo đằng sau. Mình chỉ chầm chậm bước tới phía
trước. Mình muốn đón lấy nhỏ một cách nhẹ nhàng, dịu dàng như cái
cách mà nhỏ luôn quan tâm, yêu thương lũ mèo. Dang rộng tay để nhỏ
Vi ùa vào lòng. Nức nở. Chắc nhỏ giận mình lắm. Nhỏ òa khóc như một
đứa trẻ. Còn mình chỉ biết im lặng, giữ chặt nhỏ trong vòng tay.
Tim mình lúc này đập loạn nhịp và không thể kiểm soát được. Cúi
xuống hôn nhẹ lên mái tóc nhỏ. Chỉ im lặng thôi. Bởi mình không thể
làm gì hơn được nữa.