Tường Lam bỏ mặc cô ta đứng giận dữ ở quán, cô trở về công ty mà
nghe lòng nặng nề hơn bao giờ hết. Hạnh phúc chưa được trọn vẹn giờ
như càng mong manh hơn. Càng nghĩ cô càng nhận ra tình yêu vô bờ
bến của Gia Hưng đối với mình. Có lẽ Duyên không can tâm cũng là
điều đúng, vì sự thật cô không xứng đáng được hưởng hạnh phúc bên
cạnh Gia Hưng.
Tường Lam không làm được gì cho đến khi hết giờ làm việc. Cô mệt
mỏi gục đầu trên tay mà nghe nỗi buồn thấm thía. Một lúc sau, khi
cô quyết định ra về thì trời đã xụp tối.
Gia Hưng đang đứng trước cổng với chiếc xe quen thuộc của mình. Cô
bỗng thấy xúc động và yêu anh đến nao lòng, anh thật khờ khi không
gọi điện mà đứng chờ cô thế này.
- Anh đợi lâu chưa? Sao không điện cho em?
Gia Hưng cười dịu dàng:
- Anh có thể chờ nhưng không thể để em bỏ ngang công việc được. Lên
xe đi, anh đưa em về.
Cô ngoan ngoãn bước lên ngồi sau lưng anh. Vòng tay siết nhẹ người
anh, cô nhẹ giọng:
- Anh đưa em đi đâu vậy?
Tiếng anh nghe thật ấm:
- Về nhà nhé. Hôm nay anh thấy em có vẻ mệt mỏi lắm.
Cô nghe lòng dâng yêu thương. Đúng là cô không có tâm trạng để đi
đâu.
- Em xin lỗi.
Anh nắm tay cô đưa lên môi, một cử chỉ quen thuộc:
- Mỗi lần mệt mỏi em cứ dựa vào vai anh thế này nhé Lam. Nếu được,
cứ ôm lấy anh và khóc thật to. Đối với anh, em không cần phải che
giấu gì cả, biết không?
- Em sẽ làm thế. Chỉ có duy nhất với anh, em mới có cảm giác được
che chở, bình yên thôi:
Gia Hưng không nói gì, anh cứ siết chặt tay cô trong im lìm.
- Có bao giờ đù một chút trong suy nghĩ, anh so sánh em với người
phụ nữ khác không?
- Em nghĩ thế nào mà hỏi anh câu đó.
Tường Lam se sắt cả lòng:
- Anh trả lời em đi, có không?
Tiếng Gia Hưng ấm áp quen thuộc:
- Nếu có ý nghĩ đó thì anh đã không yêu em. Anh không muốn nghe
những câu hỏi tương tự thế này nữa, em hiểu không?
Tường Lam chớp mắt, cố ngăn sự yếu đuối:
- Em xin lỗi. Không hiểu sao em cứ có cảm giác lo sợ, bất an.
- Sợ gì?
- Em nói anh đừng giận nhé. Em sợ bị dao động và tổn thương bởi
những lời nói của người khác, sợ một lần nữa em lại là nguyên nhân
làm anh đau khổ.
Gia Hưng chợt tấp xe vào lề ngay phía công viên:
- Vào đây nói chuyện một lát!
Anh dựng chống xe và nắm tay cô đi vào ghế
đá phía bên trong. Vừa ngồi xuống cạnh nhau,
Gia Hưng đã tìm điếu thuốc và bật lửa, nhưng
Tường Lam đã ngăn lại:.
-Em không thích.
Gia Hưng quay qua nhìn cô rỗi cất vào túi
trong im lìm.
. - Nãy giờ anh đã rất kiên nhẫn để không
giận em. Em hỏi như vậy' em có nghĩ đến cảm
nhận của anh không? '
Đôi mắt Tường Lam đã bắt đầu rưng rưng, cô hơi cúi nhìn
xuống:
- Em xin lỗi.
- Đã biết không đúng mà em vẫn hỏi, sau đó lại xin lỗi anh. Em nghĩ
anh là gì vậy?
Tường Lam không ngờ anh lại phản ứng như thế. Anh có vẻ giận thật
sự. Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ và không dám nhìn thẳng vào
anh.
- Tóm lại, là em không tin vào tình yêu của anh, đúng không? Hay
nói đúng hơn em nghĩ anh không đủ bản lĩnh để bảo vệ tình cảm của
hai đứa. Đây là lúc anh cần nghe câu trả lời thành thật nhất.
Tường Lam thật sự bối rối. Cô hoàn toàn không có ý nghĩ đó, mà chỉ
là nỗi lo sợ thường tình của người con gái khi lòng bất an, cô đã
không khéo léo để dẫn Gia Hưng đến suy nghĩ lầm lẫn thế này.
- Em không hề có những ý nghĩ như anh nói. Em chỉ đau khổ khi mình
không thể mang hạnh phúc đến cho anh. Em chỉ sợ anh cứ phải chịu
đựng sự bất hạnh chỉ vì yêu em.
Vừa dứt câu, không kiềm được, cô đã bật khóc òa. Lòng Gia Hưng như
quả bóng xì hơi, anh xót xa kéo nhẹ cô vào lòng:
- Em biết anh rất sợ nhìn thấy nươc mắt của em mà. Đừng khóc nữa
Lam.
Cô tức tưởi đánh vào ngực anh:
- Anh ăn hiếp em.
Gia Hưng suýt phì cười vì câu nói đó nhưng cố kiềm lại vì sợ sẽ là
cô nức nở hơn:
- Anh biết lỗi rồi. Em nín đi rồi muốn trừng phạt anh thế nào cũng
được.
Phải dỗ dành một lúc, tiêng nấc của cô mới vơi dần. Gia Hưng thật
sự ngạc nhiên khi thấy cô mau nước mắt như vậy, nếu không tận mắt
chứng kiến chắc anh không bao giờ nghĩ Tường Lam lại có lúc yếu
đuối đến trẻ con như thế. Anh từ tốn lau những giọt nước mắt trên
má cô rơi trên má cô rồi không kiềm được, anh bất chấp cúi xuống
nhưng Tường Lam đã lấy tay ngăn lại:
- Hãy chấp nhận trừng phạt đi. Hôm nay không được hôn em.
Anh hôn lên tay cô đang trên môi rồi buông ra:
- Dù thật khó khăn nhưng anh sẽ giữ lời hứa.
Cô thấy thương làm sao vẻ mặt thất vọng của anh nhưng vẫn cố cứng
lòng. Cô chợt mím môi khi nhớ đến Duyên và sự ấm ức cả ngày
nay.
- Anh có gặp chị Duyên không? Anh giải thích với chị ấy chưa?
Gia Hưng nhướng mày:
- Sao lại giải thích? Càng nói càng sai, anh thấy em không nên nói
nữa mà hãy nghe anh nói thì đúng hơn.
Tường Lam dàn dỗi nhưng vẫn ngồi ngoan ngoãn.
- Anh không giống em, suy nghĩ quá nhiều. Hãy nghe anh, những
chuyện không đáng, nhưng lời nói ngoài tai của mọi người, đừng để
nó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em và nhất là ảnh hưởng đến tình
cảm của hai đứa. Tốt hay xấu là do mình quyết định, em hiểu không?
Về chuyện của Duyên, anh chỉ nói lần này thôi, cô ấy là cô ấy,
chúng ta là chúng ta, em đừng nên đem cô ấy xen vào giữa hai đứa
nữa, hoàn toàn không liên quan gì nhau.
- Nhưng chị ấy không nghĩ vậy thì sao? Anh cũng hiểu tình cảm của
chị ấy đối với anh mà.
Gia Hưng gật đầu không do dự:
- Từ đầu anh đã cư xử rất rõ ràng nên anh không nghỉ mình phải có
trách nhiệm với tình cảm đó cỏa Duyên. Anh tin cô ấy sẽ hiểu và
chúc phúc cho chúng mình.
Tường Lam hơi buồn cười. Có lẽ Gia Hưng chưa hiểu hết sự ích kỷ của
người phụ nữ trong tình yêu và đối với Duyên bên cạnh sự ích kỷ còn
có lòng háo thắng thì làm sao cô ta có thể chấp nhận bỏ cuộc đễ
dàng:
- Em cũng mong như vậy.
Cô trả lời một cách buông xuôi, ý muốn kết thúc vấn đề này. Cô quá
mệt mỏi nếu cứ để Duyên làm ảnh hưởng đến tình cảm của mình. Gia
Hưng nói đúng, cô không nên làm bản thân nặng lòng thêm nữa.
- Có nhẹ lòng một chút nào chưa? Vẻ mặt của em làm anh nặng cả
tim.
Tường Lam khẽ cười, cô nói một câu tận đáy lòng mình:
- Em vừa mới phát hiện... hình như em đã yêu anh bắt đầu từ sự cảm
phục thì phải.
Anh ngở ngàng khi nghe câu nói của cô:
- Thật không?
Cô gật đầu thật mạnh như để khẳng định, anh thấy chao đảo vì cử chỉ
đáng yêu đó.
- Còn anh?
Gia Hưng thầm buồn cười, anh lắc đầu:
- Anh không biết, không giải thích được. Chỉ biết rằng càng lúc
càng yêu em hơn. Yêu đến mức tuyệt đối.
Tường Lam chớp mắt rưng rưng. Cô cảm động đến mức không kềm được,
cô chồm qua hôn nhẹ lên môi anh. Gia Hưng nheo mắt.
- Như thế có xem là không giử lời hứa không?
Cô đỏ mặt nhéo vào tay anh:
- Đáng ghét!
Gia Hưng bật cười trong hạnh phúc, anh không ghì cô vào lòng và hôn
lại thật nồng như mọi khi. Anh đứng lên và kéo cô theo:
- Về thôi bé con. Không nên về khuya quá nhiều đâu.
Tường Lam lại ngồi phía sau anh, vòng tay cô siết chặt như muốn giữ
lại hơi ấm của anh, cô úp mặt vào vai anh trong sự yêu thương như
càng lúc càng bất tận.
Gia Hưng chạy xe đến nhà Tường Lam. Hôm nay anh đã chủ động hẹn gặp
ông bà Trọng. Anh biết chắc tối nay Tường Lam đã đi dự tiệc nên cố
ý hẹn giờ này, anh không muốn cô phải khó xử khi ở giữa hai bên, vì
anh hiểu chuyện của hai người sẽ không dễ dàng được chấp
nhận:
Gia Hưng trầm tĩnh ngồi đối điện với ông bà Trọng nơi phòng khách.
Dáng vẻ bình thản, tự tin của anh làm ông bà Trọng hơi chùng
lòng.
- Con đến để thưa với ba mẹ về chuyện của con và Tường Lam.
Ông Trọng nói ngay sau khi anh dứt câu:
- Con Lam có nói với ba và ba đã không đồng ý. Con có trách giận
thì ba mẹ cũng đành chịu, vì ba mẹ chỉ muốn tốt cho hai đứa
thôi.
Gia Hưng nhìn thẳng cả hai, giọng nói điềm đạm:
- Con hiểu sự lo lắng của ba mẹ, nhưng con xin phép nói thẳng suy
nghĩ của mình. Con hiểu ba mẹ còn e ngại và không tin tưởng vào
con. Nhưng chỉ cần ba mẹ cho con cơ hội, con tự tin sẽ không làm ba
mẹ phải thất vọng.
Cái nhìn cương quyết của anh làm bà Trọng thầm xốn xang:
- Con cũng biết ba mẹ xem con như người thân mà. Nguyên nhân chính
không phải vì ghét bỏ hay không tin ở con mà là tính cách của hai
đứa. Sự khác biệt cũng là nguyên nhân giết chết tình yêu đó.
Gia Hưng hiểu nhiều hơn những gì bà Trọng nói. Có lẽ bà nghĩ anh
quá mờ nhạt so với tính cách của Tường Lam. Anh không giận mà chi
thấy buồn cười vì ý nghĩ chủ quan đó.
- Con không cần giải thích hay thuyết phục ba mẹ nữa. Hai đứa đã
chia tay thì hãy sống cho tốt cuộc sống của mình. Ba sẵn sàng chấp
nhận bất cứ chuyện gì trừ chuyện này.
- Có lẽ con chỉ còn mỗi cách là chờ đợi. Trong khỏang thời gian đó,
con sẽ cô gắng làm thay đổi suy nghĩ của ba mẹ. Con sẽ chứng minh
con đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho Tường Lam.
Một thái độ vừa nhún nhường vừa quyết liệt của anh làm ông bà Trọng
hơi ngỡ ngàng. Cả hai đều không nghĩ anh lại quá tự tin khi đối
diện với họ. Thật khác xa hình ảnh rụt rè, khép kín của hai năm về
trước. Hiện tại trước mặt hai người là một người đàn ông không dễ
gì áp đảo được.
- Con đến đây xin phép chúng tôi hay chỉ để thông báo về mối quan
hệ của hai đứa vậy?
Gia Hưng không nao núng nhìn thẳng vào hai người:
- Có lẽ cả hai! Con xin lỗi. Đối với con, Tường Lam đã là cả cuộc
đời, cho nên con sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy.
Bà Trọng nhìn anh hơi lâu, tia nhìn không dữ đội như lúc nãy nữa,
mà là một thoáng đăm chiêu rất nhanh:
- Thái độ chống đối này, con học ở đâu vậy? Đó không phải là tính
cách tốt. Nghe lời người lớn không bao giờ sai cả con hãy suy nghĩ
lại đi.
Ông Trọng hình như đã hết kiên nhẫn:
- Bà không cần nói nhiều với nó. Thật vô phép! Tôi nói cho cậu rõ,
bất cứ cậu làm cái gì, chờ đợi cái gì cũng không thay đổi được
quyết định của chúng tôi đâu.
Bà Trọng nhìn anh dè dặt, khi thấy phản ứng quá nóng giận của
chồng:
- Ba mẹ đă nói hết lời rồi. Con về suy nghĩ lại đi.
Gia Hưng nghe lòng dâng lên căm phẫn. Dù không muốn, anh cũng tê
tái khi nghĩ ngày xưa vì mục đích, họ đã dễ dàng gả Tường Lam cho
anh. Còn bây giờ... Nếu nói vô ơn thì có quá đáng không? Gia Hưng
gạt nhanh ý nghĩ đó khi nghĩ đến Tường Lam. Thật lạ, dù là ý nghĩ
thầm kín riêng mình mà anh vẫn không muốn làm tổn thương đến
cô.
- Con xin lỗi. Con về đây!
Gia Hưng cố dằn lòng để đứng lên. Tiếng ông Trọng nghiêm
lạnh:
- Có thể con sẽ hận chúng tôi. Nhưng sau này khi có con rồi, con sẽ
hiểu. Hạnh phúc của con gái là tất cả đối với cha mẹ. Con Lam hoàn
toàn không thích hợp với con. Tôi không cho phép mọi người cười vì
sự đổ vỡ hai lần của con gáí mình mà lại chỉ với một mình
cậu.
Gia Hưng nhìn ông với cái nhìn mạnh mẽ.
- Con không muốn làm ba mẹ giận thêm. Con đã nói hết suy nghĩ của
mình. Con xin phép!
Anh chào ông bà Trọng lần nữa rồi mới bước ra ngoài. Cuộc nói
chuyện tồi tệ hơn anh tưởng, điều đó chứng tỏ ông bà Trọng không có
chút lòng tin nào đối với anh. Lần đầu tiên anh thấy lòng tự trọng
bị tổn thương một cách nặng nề.
Nhưng chỉ hơn tuần sau, điều Gia Hưng không ngờ đến là ông Trọng
lại đến nhà tìm mình. Có lẽ cuộc nói chuyện lần trước vẫn chưa
nguôi ngoai trong lòng anh. Gia Hưng tiếp ông với thái độ trầm tĩnh
quen thuộc. Cả hai đi vào phòng làm việc của anh, anh không muốn
ông Hiền hay bất cứ người nào ở đây nghe được và có ấn tượng không
tốt về gia đình Tường Lam nữa.
- Cậu vẫn tiếp cãi 1ời tôi để qua lại với con Lam. Cậu muốn tôi cư
xử thế nào với cậu đây?
Gia Hưng nhìn ông điềm đạm:
- Ba muốn người con rể như thế nào?
Ông Trọng nhíu mày, gằn giọng:
- Cậu nói gì?
Gia Hưng nhìn thẳng vào ông:
- Con muốn biết suy nghĩ của ba và xin hãy cho con cơ hội. Con tự
tin sẽ làm ba mẹ hài lòng.
Ông Trọng có vẻ bất ngờ về thái độ của anh ông nói tiếp giọng
nghiêm lạnh:
- Tôi không muốn nói nhiều với cậu nữa. Nếu biết suy nghĩ và tôn
trọng người lớn thì cậu nên nghe lời và chấm dứt với con Lam. Tôi
mong đây là lần cuối cùng tôi nói với cậu về chuyện này.
- Con thật sự yêu Tường Lam và con tin cô ấy cũng vậy. Hãy cho con
thời gian để chứng minh con đủ khả năng để bảo bọc cô ấy. Nếu con
không làm được điều đó, con sẽ tự nguyện ra khỏi cuộc đời của Tường
Lam ngay.
Ông Trọng cười gằn:
- Cậu luôn sống không thực tế và nhìn cuộc đời quá đơn giản. Đừng
phí thời gian nữa và cũng đừng chắc chắn là con Lam nó thật lòng
yêu cậu. Có thể nó đang lẫn lộn giữa tình yêu và cảm giác thương
hại muốn bù đắp cho cậu thôi.
Đôi mắt Gia Hưng thật dữ đội, tia nhìn sắc lại một cách lạnh lùng
ông Trọng đang dùng mọi cách đánh vào lòng tự trọng của anh.
- Con tin vào cách nhìn của mình và nhất là tin vào tình yêu của
Tường Lam. Con xin lỗi vì phải nói những câu làm trái ý ba.
Ông Trọng cô vẻ đã hết kiên nhẫn:
- Tôi định sẽ không bao giờ nói ra chuyện này nhưng vì muốn thức
tỉnh cậu, buộc lòng tôi phải làm vậy. Nếu con Lam thật lòng yêu cậu
thì ngày trước nó đã không phá bỏ cái thai. Cậu hiểu tôi nói gì rồi
chứ?
Gia Hưng ngồi chết lặng trên ghế, cảm giác choáng váng làm tê liệt
cả người. Một sự thật mà anh chưa bao giờ tưởng tượng, cũng như
chưa bao giờ hình dung sự nhẫn tâm đến thế của Tường Lam. Cô đã
giết chết đứa con của hai người, đứa con mà đã một lần anh đến tìm
và ngu ngốc tin ngay vào những lời nói dối thật bình thản của
cô.
- Cậu đừng quá đau lòng và nên thông cảm với con Lam, nó đã không
có sự lựa chọn nào khác. Nếu vì lỗi lầm đó mà nó đến với cậu thì
quả là sai lầm này nối tiếp sai lầm khác. Tôi không thể để điều đó
xảy ra, hai đứa sẽ không có hạnh phúc đâu.
Gia Hưng nhìn ông lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh của anh làm ông Trọng
thoáng nao núng:
- Ông nên ra về và nói rõ cuộc nói chuyện hôm nay với Tường Lam.
Tôi sẽ đến gặp cô ấy và giải quyết mọi chuyện.
Ông Trọng nhìn thái độ vừa trầm tỉnh vừa cương quyết của anh mà ngỡ
ngàng. Hình như ông đã đánh giá sai về tính cách của Gia Hưng. Ông
vừa phát hiện sự bản lĩnh không dễ gì đối phó toát ra từ vẻ điềm
tĩnh của anh.
- Tôi tin cậu biết mình nên làm gì. Cứ coi như gia đình tôi vô ơn
và có lỗi với cậu, tôi sẵn sàng lãnh hậu quả việc mình làm, chỉ
mong cậu dứt khoát với con Lam và đừng oán trách nó.
Gia Hưng đứng lên, giọng nói rắn đanh:
- Ông và gia đình ông đã đánh mất sự tôn trọng cuối cùng của tôi,
điều mà tôi đã cố gắng để duy trì mối quan hệ của chúng ta. Từ bây
giờ, hãy sống cuộc sống của mỗi người và đừng bao giờ xuất hiện
trước mặt tôi nữa, ông hiểu chứ?
Ông Trọng nhìn anh mợt thoáng e dè. Lần đầu tiên ông có cảm giác sợ
Gia Hưng, ông đã sai lầm khi đánh giá anh quá thấp:
- Cậu muốn cư xử với chúng tối thế nào cũng được. Riêng tôi và
Tường Lam nữa, mãi mãi vẫn xem cậu là người thân trong gia đình.
Cậu có đón nhận hay không thì chúng tôi vẫn vậy.
Ông Trọng hơi dần dừ rồi bước ra khỏi phòng ông không can đảm nấn
ná thêm vì sợ đối diện với cái nhìn dữ dội và khinh thường của Gia
Hưng. Mong là Gia Hưng vẫn còn bản chất hiền lành như lúc trước và
mọi chuyện sẽ nguôi ngoai theo thời gian như những gì đã xảy ra
trước đây, để ông có thể nhẹ lòng hơn mà đối diện với anh.
Gia Hưng ngồi yên trong phòng trong cảm giác như chết tất cả cảm
xúc trong người. Anh những muốn đến gặp Tường Lam ngay, nhưng nỗi
đau vẫn chưa lắng dịu mà càng lúc như càng sâu sắc hơn. Anh muốn
mình phải thật bình tĩnh để đối diện với cô và đối diện với sự thật
này.
Nhưng hôm sau không cần anh đên tìm, buổi chiều đi làm về, anh đã
gặp Tường Lam ngồi đợi ở phòng khách. Gương mặt nhợt nhạt cùng với
ánh mắt đau đớn thất thần của cô chỉ càng làm lạnh giá tâm hồn anh.
Thấy anh cô liền đứng bật dậy:
- Gia Hưng!
Gia Hưng nói lạnh lùng:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi. Cô mang theo xe, tôi đợi cô ở
quán nước bên đường.
Nói xong, anh quay người đi ra cửa mà không nhìn đến cô lần nào.
Khi anh ngồi vào bàn thì Tường Lam cũng vừa vào đến. Cả hai ngồi
đối diện nhau. Gia Hưng tìm gói thuốc và bật lửa. Tiếng Tường Lam
khàn đi vì khóc nhiều:
- Ba đã nói hết với em. Chuyện đó…
- Tôi đã nghe đủ lắm rồi. Tôi chỉ muốn nghe chính em khẳng định
điều đó có phải thật hay không thôi?
Tường Lam nhìn anh bằng đôi mắt đầy lệ, cô như mất hết sinh lực.
Yếu đuối và hoảng loạn:
- Em xin lỗi.
- Chỉ có thế thôi à. Không dám nói thẳng là chính mình đã giết chết
đứa con của mình sao?
Tường Lam gục đầu trong tay khóc lặng lẽ, giọng nói của cô xen lẫn
tiếng nấc:
- Lúc đó em đã rất hoảng loạn: Lần đầu tiên phải đối diện với
chuyện khủng khiếp như vậy mà lại chỉ một mình âm thầm chịu đựng,
em đã không sáng suốt
để nhận ra sai lầm. Suốt thời gian qua em luôn sống trong đau khổ
trong sự dằn vặt của lương tâm. Em đã sai rồi Hưng ơi.
- Nếu có lương tâm thì khi tôi đến tìm cô, cô đã không giấu giếm.
Dù không yêu tôi, cô cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ. Con người cô
thật đáng sợ.
Tường Lam ước gì mình có thể chết đi ngay phút giây này để cho Gia
Hưng có thể hiểu được. Sự thống khổ của cô . Cô không còn lời nào
biện minh cho lỗi lầm của mình càng nói sẽ chỉ càng hạ thấp bản
thân. Cô rất đáng phải chịu đựng sự trừng phạt này.
- Em không dửng dưng như anh nghĩ. Em đã rất đau khổ khi hành động
như thế. Bây giờ em cũng không còn can đảm để giải thích việc làm
của mình. Em biết mình không đáng được tha thứ.
Gia Hưng nhìn sự tơi tả của cô mà căm phẫn, anh ghét cảm giác vừa
gan góc vừa xót xa. Anh đã yêu cô quá nhiếu để bây giờ nhận lấy sự
tổn thương gáp mây lần tình yêu đó.
- Có lẽ bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời tôi là yêu em. Tôi muốn
chúng ta kết thúc ở đây, tôi không thể yêu người phụ nữ đã giết con
mình.
Câu nói như vắt kiệt sức sống của cô, Tường Lam nhìn anh bằng đôi
mắt vô hồn. Khi thấy Gia Hưng đứng lên, cô nói mà như không ý
thức:
- Chia tay thật sao?
Gia Hưng nhìn thoáng qua cô rồi nói lạnh lùng:
- Hãy sống theo cách của cô. Tôi tin không có gì làm cô gục ngã
được. Sau này chúng ta đừng bao giờ gặp nhau sẽ tốt hơn.
Nói xong, Gia Hưng bình thản bước ra khỏi quán, bỏ lại sau lưng
Tường Lam đang gục đầu câm 1ặng. Sự đau khổ làm cô không thể cất
lên tiếng nói, hơi sức như cạn dần theo từng bước chân của Gia
Hưng. Lần đầu tiên trong đời cô đau đớn đến không gượng nổi. Ý thức
sẽ mất nhau vĩnh viễn làm cô chỉ muốn mình cứ thiếp đi và không bao
giờ tỉnh lại. Cuộc nói chuyện thật nhanh và quá ngắn gọn, hình như
Gia Hưng cố tình không muốn nghe quá nhiều, anh đã quyết định và
gặp cô chỉ với lý do duy nhất là dứt khoát.
Tường Lam không nhớ rõ mình đã lái xe về được đến như như thế nào.
Cô bước vào nhà trong tâm trạng đau khổ đến tận cùng:
- Con không sao chứ Lam?
Bà Trọng hoảng hốt khi thấy thần sắc nhợt nhạt của con:
- Không có gì! Con chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi. Mẹ đừng gọi con
nhé.
Nói xong, cô định bước về phòng thì gặp ông Trọng cũng vừa đi xuống
lầu:
- Mọi chuyện đều đã kết thúc theo ý của ba rồi, con bắt đầu lãnh
hậu quả cho việc làm của mình đây.
Ông Trọng không khỏi đau lòng khi nhìn con. Ông không ngờ Gia Hưng
có sức ảnh hưởng đến thế với Tường Lam. Cô khẽ cười tê tái:
- Con cảm ơn vì ba đã nói thay con sự thật mà con không đủ dũng cảm
để nói. Nếu không, con sẽ không thanh thản cả đời.
Ông Trọng thoáng day dứt, dù đó không phải là lời trách móc nhưng
vẫn đau xé lòng:
- Ba 1àm vậy chỉ muốn tốt cho con. Qua thời gian này, con sẽ hiểu
được việc làm của ba hôm nay.
Tường Lam cố hít thở thật sâu như tìm lại sự vững vàng:
- Con xin lỗi, con không hề có ý nghĩ trách ba, con thừa nhận là
mình rất đau khổ nhưng bên cạnh đó là cảm gíac nhẹ lòng. Con đã dám
đối điện với lỗi lầm của mình và sẵn sàng gánh lấy hậu quả.
Ông Trọng biết con gái mình rất kiên cường, nhưng hình ảnh của cô
đêm nay là lần đầu tiên ông chứng kiến:
- Ba xin lỗi. Con lên phòng đi và đừng suy nghĩ gì cả, ngủ một
giấc, con sẽ thấy phấn chấn và tỉnh táo hơn.
Tường Lam hơi nhắm mắt:
- Ba mẹ đừng lo, con biết suy nghĩ mọi chuyện mà. Con về phòng
nhé.
Cô bước thẳng lên lầu. Sau khi khóa cửa phòng, cô không mở đèn mà
bước đến cửa sổ đứng yên lặng nhìn ra bên ngoài, nước mắt lặng lẽ
rơi. Nỗi đau đớn cũng lặng lẽ ập về cô đã dùng tất cả lý trí để
không ngã qụy. Nhớ lại những lời nói của Gia Hưng, cô chỉ muốn chết
đi cho rồi. Anh có hiểu những lời nói đó có thể làm tan nát cả cuộc
đời cô không?
Tưởng Lam đã thức trắng đêm, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được
cảm giác đau khổ bế tắc, ngược lại càng làm tăng nỗi đau đớn thâm
trầm một cách sâu sắc. Có lẽ cô sẽ mang theo suốt đời những câu nói
như lời phán tội của Gia Hưng. Với anh, cô mãi mãi là người phụ nữ
không đáng được tôn trọng.
Sáng, Tường Lam cố gắng đến công ty như thường lệ. Dù trong lòng là
cả một tâm hồn sụp đổ nhưng cô cố giữ cho mình vẻ bề ngoài cứng rắn
quen thuộc. Cô không thể để ba mẹ thất vọng và nhất là để ảnh hưởng
đến công việc được.
Nhưng đến gần tối, sau khi xong công việc, không ngăn được lòng
mình, cô lại lái xe đến nhà Gia Hưng. Đậu xe trước cổng nhưng không
đủ dũng cảm bước vào. Tưởng tượng ra vẻ lạnh lùng như xua đuổi của
anh là cô lại chùn lòng không dám. Lần đầu tiên cô gạt bỏ cả lòng
tự trọng để đến thuyết phục và van xin sự tha thứ, cô không chịu
nổi với ý nghĩ hai người đã thật sự mất nhau. Mấy ngày trước, cô
vân còn ngở mình đang sống trong mơ. Nhưng giờ đây, dối điện vài sự
thật phũ phàng, cô vẫn chưa dám tin là mình đã thật sự mất Gia
Hưng, mất tất cả tình yêu mà cả hai đã hết lòng vun đắp.
Cô nhắm mắt và hít thở thật sâu như cố lấy hết can đảm để đối diện
với Gia Hưng. Một lúc sau, cô bước đến bấm chuông. Người ra mở cổng
là dì Tư. Thấy cô, bà có vẻ bối rối.
- Có anh Hưng ở nhà không dì?
- À… có! Cậu ấy đang ở phòng khách. Cô vào đi!
Tường Lam không còn tâm trí để ý đến cử chỉ khác lạ của dì Tư, cô
đang cố tập trung tinh thần để gặp Gia Hưng. Vừa vào đến phòng
khách, bao nhiêu dự tính nói với anh đều tan biến, cô đã phải ngỡ
ngàng vì sự có mặt của Duyên. Gia Hưng nhìn gương mặt chết lặng của
cô một cách lạnh lùng. Tường Lam nghe cổ họng nghẹn cứng, cô cố nói
trầm tĩnh:
- Em đến để gặp anh. Chúng ta nói chuyện lát được không?
Gương mặt Gia Hưng không một cảm xúc:
- Cô luôn bắt người khác phải theo ý mình mà không cần nghĩ và tôn
trọng quyết định của họ. Đừng áp dụng thói quen đó với tôi, sẽ
không có cuộc nói chuyện nào đâu. Cô về đi!
Những lời nói sắc bén như cứa nát tim cô. Tường Lam nhìn vẻ mặt ngỡ
ngàng lẫn hả hê của Duyên mà cố bắt mình không được ngã qụy:
- Em sẽ tôn trọng quyất định của anh. Em về đầy!
Cô bước thật nhanh ra ngoài. Gia Hưng cho cô một cảm giác bẽ bàng
không gì có thể chống đỡ được. Sự hiện diện của Duyên như một minh
chứng cho sự kết thúc giữa hai người. Cô đúng là vô duyên tệ, khi
để họ chứng kiến sự lố bịch của mình. Bây giờ cô không còn ý định
nlu kéo nữa, cô cần phải giữ lại chút sĩ diện cuối cùng để sau này
khi gặp lại còn có thể ngẩng cao đầu mà đối diện với nhau. Cô biết
dù có giải thích, van xin để mong tìm một sự hàn gắn thì tình
yêu
đó cũng không còn trọn vẹn khi mà lòng tin và sự tôn trọng đã xen
vào giữa hai người. Cô sẽ can đảm đối diện với sự đổ vỡ, dù biết
rằng không dễ dàng gì để có thể vượt qua.
Nhưng chỉ một tuần sau thì Tường Lam như chết lặng khi từ phòng
khám của bệnh viện bước ra. Có nằm mơ cô cũng không ngờ mình lại
mang thai một lần nữa sau lần ân ái duy nhất đó. Một cảm giác hỗn
độn làm rối mù tâm trí, cô không biết nên vui hay buồn vì điều bất
ngờ này. Gia Hưng sẽ có thái độ nào nếu cô nói với anh về cái thai?
Hay anh sẽ càng khinh thường hơn khi nghĩ cô dùng nó để níu kéo? Cô
có thể chấp nhận tình cảm san sẻ và sự không tôn trọng trong tình
yêu. Chỉ cần suy nghĩ đến điều đó là lòng cô lập tức cứng rắn ngay,
gạt phăng những ý nghĩ yếu đuối, cố gắng vượt qua sự nhứt nhối của
con tim, cô sẽ sống một cuộc sống do mình làm chủ và quyết định.
Chưa bao giờ cô thấy ý chí mình mạnh mẽ đến thế và cũng chưa bao
giờ cô ý thức về tình cảm của một người mẹ bảo vệ đứa con của mình
đến vậy. Có lẽ cô sẽ phải đi xa một thời gian. Cô cần một tâm trạng
thật yên bình để sanh đứa bé và chuẩn bị mọi thứ để đối diện với
tất cả khi trở thành một bà mẹ trẻ trước cái nhìn của dư
luận.
Tối, Tường Lam ngồi đối diện với ông bà Trọng, cô biết quyết định
của mình sẽ làm ba mẹ ngỡ ngàng:
- Con muốn qua Mỹ để học tiếp cao học, cũng như muốn thanh thản một
thời gian.
Ông Trọng có vẻ bất ngờ thật sự:
- Con bỏ đi như vậy rồi công ty thế nào? Con có suy nghĩ không?
Muốn yên tĩnh cũng đâu cần phải đi xa như vậy?
Bà Trọng nhìn con rồi nhỏ giọng:
- Tôi thấy nó suy nghĩ như vậy cũng tốt. Học cao học sẽ giúp ích
cho công việc sau này hơn. Thời gian qua, tôi thấy con nó cũng mệt
mỏi vì làm việc quá sức rồi. Ông nên đồng ý quyết định của nó
đi.
- Con đi khoảng hai năm thôi, ba và anh Trung hãy giúp con điều
hành công ty một thời gian. Con sẽ thường xuyên liên lạc với mọi
người.
Ông Trọng khẽ thở dài. Ông hiểu sự ra đi của cô không đơn giản là
tìm sự thanh thản như đã nói. Lần đầu tiên ông thấy hơi hối hận khi
đã dùng chính nỗi đau khổ của con gái mình để làm nguyên nhân ngăn
cách tình yêu của nó.
- Thôi được! Nếu con đã quyết định thì ba mẹ không ngăn cản làm gì.
Con cứ làm những gì mình muốn.
Tường Lam chớp mắt yếu đuối:
- Con sẽ sớm trở về và không làm ba mẹ thất vọng đâu.
Thế làm một tháng sau cô đã bay qua Mỹ. Sự ra đi của cô có lẽ sẽ
làm Gia Hưng thấy thoải mái hơn. Cô rất sợ mình yếu đuối một lần
nữa, vì vậy dứt khoát ra đi sớm là tốt hơn cả. Cô tin rồi mọi
chuyện sẽ qua và cô sẽ không bao giờ hối hận vì quyết định ngày hôm
nay của mình.
-----
Hơn hai năm sau....
Gia Hưng bồi hồi bước vào công ty của chính gia đình mình, công ty
mà ba mẹ anh đã vượt qua bao nhiêu khó khăn để tạo dựng nên, vậy mà
anh đã dễ dàng trao cho người khác mà không chút đắn đo. Đến bây
giờ anh mới hiểu và nhận ra sự ngây thơ của mình. Anh đúng là đứa
con không ra gì và thật bất hiếu. Gia Hưng được cô thư ký dẫn đến
phòng làm việc của Quốc Trung. Hôm nay anh đến với tư cách là đối
tác của công ty, công ty anh đã ký hợp đồng cung cấp các thiết bị
kỹ thuật cho công ty của Tường Lam. Không muốn nhưng anh vẫn thầm
cảm phục vì dù ở xa nhưng cô vẫn quản lý công ty một cách vững
vàng.
Quốc Trung đón anh với thái độ thật cởi mở:
- Tôi tin sẽ có ngày chúng ta gặp nhau ở cương vị này mà. Tôi nghe
rất nhiều về thành công của cậu chúc mừng nhé.
Gia Hưng bắt tay anh thân tình:
- Cảm ơn anh.
Cả hai ngồi đối diện nhau thật thoải mái. Gia Hưng thật sự quý mến
người trợ lý này của Tường Lam:
- Cậu đến, tôi rất ngạc nhiên. Tuần trước, người của cậu đã qua
kiểm định các thiết bị máy của công ty rồi. Tôi rất hài lòng với đề
nghị của công ty cậu.
Gia Hưng mỉm cười:
- Tôi cần xem lại lần cuối cùng, tôi không muốn xảy ra bất cứ sơ
suất gì, nhất là với công ty này.
Quốc Trung hình như hiểu nhiều hơn sự ẩn ý trong câu nói của
anh:
- Cậu theo tôi! Tôi nghĩ Tường Lam sẽ rất vui khi biết cậu đến
đây.
Gia Hưng nhướng mày:
- Cô ấy về rồi à?
Quốc Trung gật đầu:
- Hơn một tuần rồi. Tôi vẫn chưa nói về sự hợp tác của chúng ta.
Cậu qua phòng gặp cô ấy nhé.
Gia Hưng đứng lên:
- Cũng được.
Anh theo Quốc Trung lên tầng trên. Nhìn thoáng qua phong khách làm
việc của nhân viên công ty, anh chợt hiểu Tường Lam đã thành công
như thế nào. Tiếng Tường Lam vang ra thật trong trẻo:
- Mời vào!
Đôi mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình khi cả hai đã bước vào
phòng. Hình như cảm nhận không chỉ có một người, cô liền ngẩng lên.
Ánh mắt cô thoáng qua nét sững sờ. Khẽ chớp mắt, cô giấu rất nhanh
cảm xúc yếu đuối vừa đến thắt chặt cả trái tim để đối diện với Gia
Hưng. Tường Lam đã lấy lại sự tự tin quen thuộc, cô đứng dậy rời
khỏi bàn và tiến đến hai người.
- Gia Hưng hiện là đối tác của chúng ta đấy. Công ty cậu ấy sẽ cung
cấp tất cả các thiết bị máy tính cho công ty mình.
- Rất vui khi chúng ta gặp nhau thế này. Chúc mừng anh đã thành lập
công ty.
Gia Hưng mỉm cười với một chút thờ ơ:
- Cảm ơn em.
Quốc Trung vỗ vai anh:
- Quen cả mà. Ngồi đi Hưng!
Khi cả ba ngồi xuống, Quốc Trung đã nói ngắn gọn cho Tường Lam rõ
về sự hợp tác của hai công ty. Cô thật sự không ngờ Gia Hưng thành
công nhanh như vậy. Nỗi vui mừng âm thầm mà cô chỉ biết giấu tận
đáy lòng. Gia Hưng đã chứng minh cho mọi người thấy về năng lực của
mình và ba cô, ông đã nghĩ gì khi biết được điều này? Khi mà hơn
một tuần qua cô trở về, ông không một lần nhắc đến Gia Hưng. Cô
không tin là ba cô không biết gì về tin tức của anh. Gia Hưng như
không muốn nấn ná thêm khi đã xong công việc, anh nói điềm
đạm:
- Nếu có phát sinh gì, hai người cứ gặp trợ lý của tôi. Xin lỗi,
bây giờ tôi phải về vì còn một cuộc hẹn.
Người tiễn anh là Quốc Trung, anh theo anh ta đến xem lại các thiết
bị đã được lắp đặt rồi mới ra về. Sự gặp gỡ với Tường Lam, anh cố
gạt ngang xem như không có ấn tường gì, chỉ đơn thuần là sự hợp tác
vì công việc.
Tối, khi Gia Hưng đến dự buổi tiệc của một khách hàng, khi anh đến
đã gặp Mỹ Phương đứng đón:
- Anh đúng giờ thật. Sao bảo sẽ đến sớm với em mà.
Gia Hưng khẽ cười:
- Anh bận.
Mỹ Phương tự nhiên nắm tay anh đi vào:
- Hôm nay anh về giờ nào em sẽ về giờ nấy. Em muốn được anh đưa
về.
Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì:
- Ba em đâu?
- Đang nói chuyện với khách. Nếu không có anh, em đã không đến đây.
Chán chết được.
Gia Hưng gỡ tay cô ra:
- Em đến chỗ ba đi. Anh phải gặp môt vài người bạn.
Mỹ Phương đưa mắt nhìn xung quanh:
- Em không ở bên cạnh được sao? Em muốn gặp bạn anh.
Gia Hưng nhìn vẻ bướng bỉnh tiểu thư của cô mà buồn cười chứ không
thấy giận. Một năm nay anh đã rất thân với gia đình cô, nhất là ông
Quang đã giúp đỡ anh không ít.
- Anh không thích.
Mỹ Phương mím môi giận dỗi:
- Nếu biết đến đây để bị bỏ rơi thế này thì em đã ở nhà rồi.
Gia Hưng nói nghiêm nghị:
- Đây không phải là chỗ để em mè nheo đâu. Tìm một bàn và ngồi yên
ở đó đi, lát nữa anh sẽ gặp em.
Biết là không thể bướng bỉnh nữa, nhất là với Gia Hưng, tính cách
cứng rắn của anh cô đã quá hiểu. Mỹ Phương dấm dẳn:
- Dừng để em chờ lâu nhe. Em đến đây là vì anh mà.
Gia Hưng im lặng không nói gì. Dù chưa thật sự yêu cô nhưng anh đã
từng nghĩ, nếu chọn cho mình một người vợ thì Mỹ Phương cũng tốt.
Anh thích sự trong sáng và có phần hơi ngây thơ của cô. Một người
phụ nữ ngoan ngoãn, không quá cứng rắn và nhất là đừng quá tham
vọng đối với công việc thật sự làm anh hài lòng.
Một lát sau, khi đang nói chuyện với vài người bạn, đôi mắt hơi
dừng lại nơi cửa hki thấy Tường Lam cùng Quốc Trung bước vào. Tối
nay, cô đẹp một cách rạng rỡ. Nhìn vào ánh mắt của những người đàn
ông, anh cảm nhận trong mắt họ cô như đã làm bừng sáng cả buổi
tiệc. Anh biết với nhan sắc đó, sự thành công đó của cô khiến họ
chỉ dám mơ ước chứ không dám ồn ào thể hiện. Sự háo sắc càng phải
được giữ gìn hơn đối với những người có địa vị và càng thận trọng
hơn khi người đó lại là Tường Lam.
Một lúc sau, sau khĩ đã bàn xong công việc anh bước đến bàn để tìm
Mỹ Phương thì không gặp cô đâu cả. Gia Hưng thầm ngán ngẩm, không
biết cô bé đã trốn ở đâu rồi. Không thể làm khác, anh vòng ra phía
trước khuôn viên để tìm cô. Từ xa, anh đã thấy cô bé ngồi trên ghế
đá bên cạnh hồ nước. Chậm rãi bước đến, anh nhẹ nhàng ngồi xuống
bên cạnh.
- Sao lại ra đây?
Cô vò nát những chiếc lá trong tay giận dỗi:
- Đợi anh lâu ơi là lâu. Anh và ba đều bỏ mặc em.
Gia Hưng thấy buồn cười vì vẻ mặt của cô.
- Em con nít quá nên những buổi tiệc thế này không hợp với em
đâu.
Cô mím môi quay quay anh:
- Em không phải là trẻ con.
Gia Hưng khẽ cười:
- Người lớn thì không đòi theo ba như vậy, mà lại còn giận dỗi thế
này.
- Anh thấy ghét lắm. Nếu không vì anh thì em đâu đến đây cực khổ
thế này. Cả tuần này sao anh không đến nhà chơi?
- Anh bận. Không thể muốn gì được nấy đâu, cô bé. Anh còn có công
việc của mình.
Mỹ Phương chấp chới mắt:
- Em chỉ hỏi vậy thôi chứ có đòi hỏi gì anh đâu. Anh đến hay không
là quyền của anh mà.
Gia Hưng búng nhẹ chóp mũi cô:
- Không nhắc chuyện này nữa. Bây giờ anh rảnh, em muốn gì?
Câu nói có tác dụng, cô tủm tỉm quay quay anh:
- Từ bây giờ anh phải luôn ở bên cạnh em, nhảy với em và khi về
phải đưa em đi dạo một vòng.
Gia Hưng nheo mắt:
- Điều kiện của em khó khăn nhỉ? Anh sẽ cố gắng.
Mỹ Phương nguýt anh một cái thật dài. Cô hiểu anh đang nghĩ cô trẻ
con. Có lẽ đối với anh những điều đó quá đơn giản, nhưng đối với cô
những phút giây được ở bên anh là cả một ước mơ.
Gia Hưng đứng lên và đưa tay ra cho cô, cử chỉ ga lăng của anh làm
cô hân hoan đỏ hồng đôi má. Cô đặt tay mình vào tay anh, rồi không
biết ngớ ngẩn thế nào cô lại bị trượt chân và ngã chúi vào lòng của
Gia Hưng. Không đau nhưng cô vẫn nhắm mắt không cử động và đứng yên
trong lòng anh.
- Một phút thôi, đừng đẩy em ra!
Gia Hưng thoáng xúc động, vừa buồn cười lại vừa ngán ngẩm vì tính
trẻ con của cô. Bỗng anh nghe tiếng chân càng lúc càng gần về phía
hai người. Gia Hưng vội đỡ cô đứng ngay dậy và quay nhìn, đôi mắt
anh chạm phải tia nhìn thăm thẳm của Tường Lam. Mỹ Phương tròn xoe
mắt nhìn cô, vừa ngượng ngập vừa tò mò. Gia Hưng bình thản nắm tay
Mỹ Phương nói nhẹ nhàng:
- Chúng ta vào thôi.
Mỹ Phương líu ríu theo anh. Anh chào Tường Lam với một chút thờ ơ
rồi bước qua cô. Mỹ Phương không ngăn được, ngoái lại nhìn thêm lần
nữa rồi buột miệng:
- Anh quen chị ấy hả? Chị ấy đẹp thật.
Gia Hưng không trả lời, im lặng kéo cô đi theo mình. Gương mặt chết
lặng của Tường Lam như theo bước chân anh, một cảm giác nhoi nhói
mà từ lâu rồi anh không hề có. Gia Hưng xua nhanh ý nghĩ vừa thoáng
qua đầu. Anh mỉm cười nhìn Mỹ Phương:
- Điều kiện thứ nhất. Nhảy một bản nhé!
Mỹ Phương nheo mắt, cười thật tươi:
- OK.
Anh cười nhỏ rồi dìu cô theo điệu nhạc hòa lẫn với mọi người. Suốt
buổi tiệc, anh đã không rời Mỹ Phương như đã hứa, anh cũng không
quan tâm xem Tường Lam đang ở đâu và làm gì trong buổi tiệc. Một
quyết tâm mà anh bắt buộc mình phải thực hiện dù trong lòng là cả
một sự bất ổn từ khi gặp lại cô.
Một mùi hương thoáng qua chỗ anh ngồi làm Gia Hưng phải ngước nhìn.
Tường Lam vừa bước ngang qua anh để ra về. Một thoáng nao nao khi
nhận ra mình vẫn không quên được mùi nước hoa dịu dàng của
cô.
Tường Lam ra về trong tâm trạng lặng lẽ. Thái độ đó của cô làm Quốc
Trung cũng không dám phá vỡ không gian mà Tường Lam đã cố tình bao
phủ quanh mình. Tử lúc trở về, anh nhận ra cô trầm lặng hơn trước
rất nhiều, nhất là từ khi gặp lại Gia Hưng. Anh biết tới nay cô đã
biết mối quan hệ thân thiết của cậu ta với con gái của ông Quang.
Ngày trước, sự chia tay của cả hai khiến anh cũng phải ngỡ ngàng và
càng ngỡ ngàng hơn nữa là sự ra đi của Tường Lam, anh có cảm giác
đó là một sự trốn chạy. Bây giờ khi trở về, cuộc sống riêng tư của
cô càng khép kín hơn.
Dừng xe trước cổng nhà cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng:
- Em không sao chứ?
Tường Lan cười nhẹ:
- Không! Em chơi mệt thôi. Em vào nhà nhé. Cảm ơn anh.
Quốc Trung gật đầu không nói. Đợi cô vào nhà xong, anh mới cho xe
chạy đi. Tường Lam bước thẳng về phòng mình, vừa bước vào đã gặp mẹ
cô ngủ quên bên cạnh bé Bo, đứa con trai mà cô yêu thương hơn cả
bản thân mình. Lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, cô nghe lòng dâng lên
nỗi cay đắng âm thầm, hình ảnh Gia Hưng tối nay
như lịm chết cả tâm hồn. Thà không nhìn thấy chứ tận mắt chứng kiến
anh bên người phụ nữ khác, cô nghe đau đớn đến không chịu nổi. Hơn
hai năm xa nhau mà tình yêu trong cô vẫn không hề thay đổi, cô luốn
nghĩ về anh với những tình cảm và nỗi nhớ ngút ngàn. Bây giờ cô
không biết cảm giác của mình là gì, nêu nói không hận Gia Hưng thì
quả là giả dối. Cô căm ghét sự mâu thuẫn đang cày xéo bản thân. Gia
Hưng có biết sự trừng phạt của anh đã thật sự giết cô một cách mòn
mỏi hay không?
- Con về rồi à?
Tường Lam mỉm cười nhìn mẹ:
- Dạ. Bí Bo có phá mẹ không?
Bà Trọng ngồi lăn nói:
- Nghịch không chịu nổi. Dỗ lâu lắm mới chịu ngủ đấy.
Tường Lam cười nhỏ:
Mẹ về phòng nghỉ đi. Con thấy mẹ cũng mệt rồi.
Bà Trọng vẫn ngồi yên nhìn cô:
- Con định thằng Bo thế nào đây việc làm của con nhiều lúc mẹ không
hiểu nói.
Tiếng Lam nhẹ giọng:
- Mẹ đừng như thế nữa. Con biết mình làm gì mà.
Bà Trọng nổi nghiêm khắc:
- Quyết định của con không thể chấp nhận được. Hãy nói sự thật với
thằng Hưng, đừng có sống ngu ngốc như vậy. Con không vì mình cũng
nên vì thằng Bo. Mẹ không cho phép hai mẹ con sống cuộc sống như
thế.
Tường Lam xót xa:
- Cha mẹ sống không hạnh phúc thì càng ảnh hưởng đến con cái nhiều
hơn, Con sẽ cho Bi Bo một cuộc sống và sự dạy dỗ tốt nhất.
- Vậy con có cho nó tình thương của người cha không? Bỏ cách sống
mạnh mẽ hiện đại đó đi. Nhiều lúc mẹ thấy hối hận vì đã đặt quá
nhiều trách nhiệm vào con. Con cứ sống kiên cường như vậy, mẹ không
vui đâu Lam ạ.
Tường Lam chớp mắt yếu đuối:
- Con xin lỗi.
- Chuyện đến thế này nếu con và thằng Hưng đến với nhau, ba con
chắc cũng không phản đối. Đúng là ba mẹ đã quá chủ quan khi đánh
giá về nó. Nếu cần, mẹ sẽ đến gặp Gia Hưng.
Tường Lam bất lực kêu lên:
- Đừng mà mẹ!
Bà Trọng đứng lên cương quyết:
- Nếu không thì con hãy sớm giải quyết chuyện của mình đi. Mẹ không
đồng ý việc làm của con một chút nào.
Bà Trọng lặng lẽ ra khỏi phòng con. Việc cô trở về cùng với đứa bé
làm ông bà đã suýt ngất đi, quyết định táo bạo của cô đã làm bà
thật sự bị sốc. Bà quá đau lòng khi nghĩ chính tính cách đó sẽ làm
con gái bà đau khổ. Không thể giấu mọi người cả đời được, Tường Lam
rồi cũng phải đối diện với sự thật này nhưng để có được hạnh phúc
là điều không dễ dàng.
Chủ nhật là ngày Tường Lam gác lại tất cả công việc để ở nhà chăm
sóc bé Bi Bo. Thằng bé càng ngày càng giống Gia Hưng rõ nét, nhất
là nụ cười, nhiều lúc cô nhìn con mà cứ nhớ về cha của nó. Cô ẵm
con xuống phòng khách. Bi Bo đã biết đi, nó chạy loanh quanh trong
nhà và phá tất cả những thứ mà nó có được ông bà Trọng càng ngày
càng không thể xa thằng cháu ngoại, nhiều lúc nó vòi vĩnh và đeo
dính ôngbà còn hơn cả cô. Vừa gặp bà Trọng ngồi ở ghế, thằng bé đã
chạy lại quấn lấy chân bà. Không thể làm khác, bà đành bỏ tờ báo
đang đọc xuống để dang tay đón cu cậu, nó thích thú ngồi hẳn trong
lòng bà ngoại. Bà Trọng vừa nựng nịu cháu vừa hỏi:
- Con định đưa thằng bé ra ngoài à?
Tường Lam ngồi xuống bên cạnh.
- Dạ không lên ngoài bụi bặm lắm, thằng bé vẫn chưa quen với khí
hậu bên đây mẹ ạ.
Bà Trọng gật gù:
- Ừ! Để nó ở trong nhà sẽ tốt hơn.
Nói dứt câu thì chuông cửa reo. Lật sau thì Nhã Thanh cùng với mấy
cái bọc lỉnh kỉnh đi vào. Cô cười thật tươi chào cả nhà, rồi đong
đưa mấy đồ chơi trước mặt Bi Bo:
- Bo... Thơm dì Thanh một cái nào, dì mới cho con.
Thằng bé cườt tít cả mắt, nhào vào lòng Nhã Thanh hôn thật kêu. Cô
bật cười đưa món đồ chơi cho nó:
- Cảm ơn... dì... Thanh.
Giọng nói đớt của thằng bé làm cả ba cùng bật cười:
- Hôm nay anh Trung đâu mà đến đây.
Nhã Thanh cười cười:
- Bộ lúc nào cũng phải gặp nhau sao? Như vậy chán lắm, phải không
bác?
Bà Trọng lắc đau, khẽ cười:
- Bác không hiểu nổi cô cậu bây giờ. Yêu hiện đại quá, bác theo
không kịp.
Cả hai cô cùng bật cười, Tường Lam nheo mắt với bạn:
- Ý mẹ tao là hai người nên kết hôn đi. Anh Trung đã đợi dài cả cổ
rồi đấy.
Nhã Thanh hớp mắt bối rối nhìn thật buồn cười:
- Mày lại bênh vực cho anh ta rồi. Tao có bắt anh ấy phải thế
đâu.
Tường Lam tủm tỉm cười:
- Nói vậy mà nghe được hả? Anh Trung chỉ vì quá yêu mày thôi.
Bà Trọng khẽ cười:
- Bác thấy con Lam nói đúng đó. Cả hai đứa đều có việc làm ổn định,
đâu còn chuyện gì phải lo mà chưa chịu kết hôn.
Nhã Thanh hơi đỏ mặt:
- Tụi con cũng định năm nay.
Tường Lam nhướng mắt. Nếu không có mẹ cô truy tới dễ gì con nhỏ
chịu khai sớm. Nhã Thanh ấm ức nhìn vẻ thích thú của bạn:
- Vậy là tốt Bác chúc mừng hai đứa trước nhé. Thôi, con nói chuyện
với con Lam, bác đưa thằng Bo về phòng đây.
Tường Lam mỉm cười:
- Mẹ để nó ở đây với tụi con đi.
Bà Trọng ẵm thằng Bo lên tay:
- Thôi, để thằng bé ở phòng mẹ. Lát mẹ dỗ nó ngủ luôn.
Tường Lam nhìn theo hai bà cháu rồi nói như cố ý:
- Kết hôn đi rồi sinh con. Mày sẽ thấy không có hạnh phúc nào bằng
hạnh phúc được làm mẹ.
Nhã Thanh nhìn bạn nhẹ giọng:
- Thằng Bo rất giống anh Hưng. Sự thật thì không thể giấu mãi được
đâu Lam ạ.
Tường Lam cười nhẹ:
- Tao hiểu. Tao cũng không có ý nghĩ trốn tránh lám gì. Khi trơ về
là tao đã quyết định đối mặt với tát cả mọi chuyện rồi.
Nhã Thanh không dằn được nói:
- Vậy mày có biết anh Hưng có người khác chưa? Nghe đâu hai người
sắp đám cưới rồi đấy.
Quặn thắt cả tim nhưng cô vẫn nói nhẹ nhàng:
- Tao có nghe.
Nhã Thanh nói liền khi cô vừa dứt câu:
- Vậy mày tính sao? Để mặc chuyện đó xảy ra à? Mày không có ý định
gặp anh ấy một lần để nói chuyện rõ ràng sao?
- Nếu có ý định đó thì tao đã đến gặp Gia Hưng hai năm trước rồi
chứ đâu đợi đến hôm nay.
- Tao nói mày đừng giận. Mày làm vậy là ích kỷ lắm. Nhất là với bé
Bo. Nếu thương nó, này nên gạt bỏ hết tất cả mọi chuyện để cho
thằng bé có được cha như những đứa trẻ khác mới đúng.
- Đổi lại, thằng bé sẽ càng bất hạnh hơn khi chứng kiến cha mẹ nó
sống không hạnh phúc.
Tao không bao giờ cho con mình sống trong một gia đình như
vậy.
Nhã Thanh day đứt nhận sự cương quyết của bạn:
- Mày có chắc đã hiểu hết anh Hưng chưa sao dám khẳng định là hai
người sẽ không hạnh phúc?
Đôi mắt Tường Lam đã bắt đầu ngấn nước:
- Tao xin mày đấy. Mày nghĩ tao thế nào cũng được. Tuyệt đối tao
không thay đổi quyết định của mình.
Nhã Thanh vừa thấy bất lực vừa thấy thương bạn xót xa:
- Tao không biết mày cứng rắn hay yếu đuối nữa. Nếu là tao, tao sẽ
không thế này đâu.
Tường Lam lau vội giọt nước mắt vừa ứa ra:
- Trong tình yêu khônng ai chấp nhận sự xem thường bao giờ: Dù
không muốn nhưng tao cũng phải thừa nhận thất bại của mình. Điều
cuối cùng mà tao có thể giữ lại đó là lòng tự trọng, mày hiểu
không?
Nhã Thanh nhẹ nắm tay bạn. Nếu phải ở trường hợp Tường Lam, cô chắc
mình sẽ không vượt qua nổi. Cô chợt hiểu mình nên dừng lại, Tường
Lam không phải là đứa nông cạn để cô phải phân tích mọi chuyện ra
như thế. Thậm chí đứa bạn cô quá bản lĩnh để không ghục ngã trước
hoàn cảnh. Lúc nào Tường Lam cũng đứng vững trên đôi chân của mình,
cũng như nó luôn làm chủ cuộc đời của bản thân một cách mạnh
mẽ.
Nhã Thanh ngồi được một lát thì có điện thoại của Quốc Trung, cô
cười giả lả khi thấy cái nhìn tinh quái của Tường Lam:
- Thông cảm đi! Mày cũng biết anh ấy mới đi công tác về mà lần sau
tao sẽ tâm sự với mày lâu hơn.
Tường Lam nhún vai:
- Không sao! Chi cần cho tao ăn cưới sớm là được rồi.
Nhã Thanh cười nhỏ, gương mặt hồng lên vẻ hạnh phúc:
- Quỷ! Không được nói với ai đó! Tụi tao vẫn chưa quyết định tháng
nào nữa.
Tường Lam đứng lên tiễn bạn ra cổng:
- Chững chạc một chút để làm con dâu đi 1à vừa. Chuyện vậy mà cũng
mắc cỡ nữa.
Nhã Thanh cười ngượng nghịu rồi nói:
- Nghĩ kỹ, tao có được hạnh phúc ngày hôm nay cũng phần cảm ơn mày.
Tao thật sự yêu anh Trung, Lam ạ.
Tường Lam tủm tỉm:
- Tự giờ nghe mày nói câu này là hay nhất.
Nhã Thanh đã xe ra cổng rồi quay nhìn bạn:
- Mày trách tao nói nhiều cũng được, nhưng tao khuyên mày lên gặp
anh Hưng một lần nói chuyện rõ ràng, dù mọi việc ra sao mày cũng
thấy nhẹ lòng hơn.
Tường Lam nhẹ cười không nói gì. Sau khi tiễn nhã Thanh về, cô mệt
mỏi quay trở về phòng. Những gì Nhã Thanh nói, cô cũng đã từng nghĩ
nhưng vẫn không thuyết phục được lý trí vốn cứng rắn hơn trái tim
yếu đuối của cô.
Nhưng điều cô ngờ nhất, là khoảng một tháng sau, buổi tối khi cô đã
đi dự tiệc thì bà Trọng đã quyết định mang theo Bí Bo đến gặp Gia
Hưng. Bà sẵn sàng bỏ cả sĩ diện vì con, gái và cháu ngoại của mình.
Bà không thể để con gái bà sống cuộc sống của một người mẹ trẻ
không chồng mà có con được. Nhất là không thể để thằng Bo lớn lên
trong sự thiếu thốn tình thương của ba nó. Gia Hưng là người đàn
ông có trách nhiệm, bà không tin anh có thể dửng dưng gạt bỏ hai mẹ
con của Tường Lam để đến với người phụ nữ khác. Bà thật sự bị sốc
và không còn kiêm nhẫn khi biết tin anh sắp đám cưới. Và Tường Lam,
mấy ngày nay dù cô không bộc lộ ra nhưng bà vẫn thấy nét héo hắt
trên gương mặt và cái nhìn u uất của cô. Bà sẽ bất chấp tất cả để
giành lấy hạnh phúc cho con gái mình.
Gia Hưng từ phòng làm việc bước ra, khi dì Tư báo cho anh biết có
bà Trọng đến tìm. Sự viếng thăm bất ngờ này làm anh có hơi ngạc
nhiên nhưng cũng không đủ sức làm anh quan tâm hơn.
Gia Hưng bước qua ghế ngồi đối diện với bà. Đôi mắt anh thoáng đăm
chiêu khi phát hiện ra sự có mặt của đứa bé, cái nhìn dao động đó
không lọt qua mắt bà Trọng:
- Bác đến đường đột quá, có phiền con không?
Gia Hưng nói bình thản:
- Có chuyện gì bác cứ nói thẳng đi. Giữa chúng ta không cần phải
khách Bác làm gì.
Thái Độ vừa lạnh lùng vừa cương quyết của anh làm bà hơi bất an.
Liệu việc làm của bà có sai lầm hay không? Nhưng dù sao sự thật thì
không thể giấu giếm mãi được ít ra nếu Gia Hưng phủi bỏ trách nhiệm
thì bà cũng đã vạch rõ cho Tường Lam thấy người đàn ông này không
đáng để cho con gái của bà đặt hết lòng yêu thương như thế. Bà
Trọng cố gắng không quá bối rối trước cái nhìn sắc sảo của Gia
Hưng:
- Bác biết con có cái nhìn không tốt về gia đình bác, thậm chí xem
thường. Nhưng đến nông nỗi này bác không thể không gạt bỏ lòng tự
trọng để đến gặp con. Mọi chuyện bác sẽ tùy con quyết định theo
lương tâm của mình.
Tia nhìn Gia Hưng vẫn không thay đổi, sự bình thản của anh làm bà
thoáng hụt hẫng.
- Con không thắc mắc gì về sự ra đi của con Lam hai năm về trước
sao? Nó không phải là đứa yếu đuối để phải trốn chạy như vậy, trừ
khi có nguyên nhân khác mà ngay cả bác cũng không tưởng tượng được
nó đã hành động như thế.
Gia Hưng thoáng sững sờ. Một linh cảm làm anh lặng người, tia nhìn
anh vô tình dừng lại nơi đứa bé. Một cảm giác nghẹn thở nhoáy mạnh
vào tìm, anh cứ nhìn thằng bé như bị thôi miên. Bà Trọng chớp mắt,
khi thấy gương mặt đầy cảm xúc của anh:
- Con Lam nó giấu tất cả mọi người để sinh thằng bé. Hai bác cũng
chỉ mới biết khi nó mang tiếng Bo về nước. Nó định giấu bí mật này
đến suốt đời. Nhưng là mẹ, bác không cho phép con gái mình sống như
thế được. Dù thế nào cả hai đứa cũng phải có trách nhiệm với thằng
Bo là không thể lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương được.
Gia Hưng như vẫn chưa tin vào sự thật anh ngồi lặng một lúc như cố
trấn tĩnh để nói chuyện với bà. Tường Lam đúng là đã đi quá sức
tưởng tượng của anh. Gia Hưng thấy giận điếng người, khi nghĩ cô
luôn tự mình quyết định mọi chuyện mà không nghĩ gì đến cảm nhận
của người khác:
- Con không chối bỏ trách nhiệm của mình, con sẽ nói chuyện sau với
Tường Lam về chuyện này. Dù sao cũng cảm ơn vì bác đã đến gặp
con.
Bà Trọng có vẻ nôn nóng và không hài lòng về cách nói chưa rõ ràng
của anh:
- Con định sẽ thế nào?
Gia Hưng nhìn bà không giấu được vẻ lạnh lùng. Anh hiểu bà muốn gì
khi đến đây? Và anh thấy căm giận vì ý nghĩ đó. Gia đình Tường Lam
thật ích kỷ, họ chi nghĩ đến lợi ích của riêng mình mà không nghĩ
đến sự tổn thương của người khác. Cũng may anh đã kịp nhận ra Tường
Lam không giống họ, bằng chứng là những ngày tháng sống bên nhau
lúc xưa cô đã không cư xử thẳng tay với anh và bây giờ cô đã bất
chấp tất cả để giữ lại giọt máu của hai người. Anh hiểu bà Trọng vì
con gái của mình nhưng vẫn không sao chấp nhận được cách sống ích
kỷ đó. Thấy cái nhìn như có uy lực của anh, bà khẽ giọng:
- Bác không xấu hổ khi nói bác làm vậy chỉ vì con gái của mình. Bác
xin lỗi vì những việc làm từ trước đến nay, bác không hề nghĩ đến
cảm nhận của con. Nhưng khi có con rồi thì con sẽ hiểu và bác tin
con cũng sẽ làm như bác. Đó là làm tất cả để con mình được hạnh
phúc.
Gia Hưng nhìn vẻ nhợt nhạt cửa bà với một chút chạnh lòng. Có lẽ bà
Trọng nói đúng, tình phụ tử đang lớn dần trong anh và xua tan mọi
thứ, đến mức nếu phải đánh đổi bất cứ điều gì rong lúc này để được
ở bên con, anh cũng không , hề hối hận hay nao núng.
Gia Hưng đứng lên bước qua cạnh thằng bé. Đến giờ anh mới nhận ra
từng đường nét quen thuộc mặt ngây thơ, đôi mắt tròn xoe của Tường
Lam, đôi chân mày rậm cái miệng giống anh như đúc. Không ngăn được
xúc động, anh định ôm chặt thằng bé vào lòng thì nó đã đẩy anh ra,
đôi mắt e dè nhìn như đề phòng nhưng không hề sợ hãi, cử chỉ có làm
anh nhớ đến tường Lam, chưa gì anh đã nhận ra một nét tính cách mà
nó có được từ mẹ không hiểu sao anh thấy thật ấm lòng.
- Con chào ba đi Bi Bo. Ngoan nào!
Bà Trọng nói như dỗ đành nhưng thằng bé cứ giương mắt nhìn anh đăm
đăm. Gia Hưng mỉm cười, kiên nhẫn. Anh nghe giọng mình thật
lạ:
- Con gọi ba đi!
Thằng bé chớp mắt nhìn bà ngoại rồi quay qua nhìn anh, một lúc sau,
mới ngọng nghịu gọi tiếng ba hạnh phúc như òa vỡ trong lòng Gia
Hưng, anh nhắc bổng thằng bé lên. Hình như lần đầu tiên được tung
hứng trên tay nên thằng Bo khoái chí cười nắc nẻ. Bà Trọng không
ngăn được xúc động khi thấy hình ảnh dó. Bà ước chi có là mặt Tường
Lam trong giờ phút này, con gái bà sẽ hạnh phúc biết bao với mái ấm
thật sự của mình.
Thật lâu, Gia Hưng mới lái xe đưa hai bà cháu về, vẻ bịn rịn của
anh làm bà Trọng hài lòng. Đến lúc này bà mới yên lòng là mình đã
quyết định đúng.
Gia Hưng ẵm thằng Bo trên tay và bấm chuông gọi cửa. Bi Bo có vẻ
rất quyến luyến ba mình, thằng bé cứ đeo dính lấy anh mà đùa giỡn.
Cổng mở, bà Trọng liền hỏi:
- Con Lam về chưa?
Bà ** ngỡ ngàng nhìn thằng bé trên tay Gia Hưng.
- Vẫn chưa.
Bà Trọng quay qua anh, nhẹ giọng:
- Con vào nhà chơi. Con Lam chắc cũng sắp về rồi.
Gia Hưng nói trầm tĩnh:
- Hiện tại con không có ý định gặp cô ấy. Bác vào đi!
Anh hôn thằng bé một lần nữa rồi đưa nó qua cho bà. Bà Trọng có vẻ
hoang mang về thái độ của anh nhưng không dám thể hiện thêm
nhiều.
- Vậy con về đi. Nếu muốn thăm thằng Bo, con cứ đến bất cứ lúc
nào.
Gia Hưng không nói gì, anh lặng lẻ nhìn cánh cổng khép lại mang
theo cả niềm hạnh phúc lớn lao vừa có được. Ngồi vào xe, anh thoáng
rùng mình khi nghĩ nếu bà Trọng không đến tìm và anh bước sang cuộc
đời khác bên cạnh Mỹ Phương thì mọi việc sẽ ra sao? Sự thật sẽ phần
bị chôn vùi vì Tường Lam sẽ không bao giờ hé môi với anh bất cứ
điều gì. Một cảm giác giận dữ lẫn tổn thương làm anh chỉ muốn gặp
cô ngay để trừng phạt hành động đó. Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ
tính cách mạnh mẽ của Tường Lam, hình dung một mình cô sinh con và
nuôi nấng nó nơi xứ lạ làm anh vừa đau lòng vừa căm phẫn, khi nghĩ
cô đã không tin vào anh, thậm chí xem anh không ra gì, cô đã tự
mình quyết định mọi chuyện và mặc nhiên sắp xếp cuộc đời anh theo
suy nghĩ của cô. Từ đầu đến cuối cho đến tận bây giờ, anh chỉ biết
đón nhận chứ không một lần quyết định gì cô trong chuyện của hai
người.
Gia Hưng lái xe ra về trong tâm trạng giằng xé mâu thuẫn mãnh liệt,
đủ thứ cảm xúc mà anh vẫn chưa đủ bình tĩnh để đón nhận. Nhưng có
một điều anh chắc chắn, anh sẽ làm mọi cách để con mình có được
hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng chi một tuần sau, anh đã nhận được điện thoại của Tường Lam
hẹn gặp mặt. Không cần suy nghĩ, anh cũng đoán được cuộc nói chuyện
sẽ như thế nào? Anh thấy vừa giận vừa thương cho cái tội quá lớn
của cô. Cô có hiểu vì ai mà mấy ngày nay anh đang cố gắng sắp xếp
mọi chuyện ổn thỏa trước khi đến gặp cô không? Gia Hưng hẹn cô đến
nhà nào buổi tối, anh đã bảo mình rất lười ra ngoài. Anh nhận ra cô
có vẻ do dự nhưng rồi không thể làm khác định phải theo ý của
anh.
Buổi tối, đúng như đã hẹn, Tường Lam đến thật đúng giờ. Gia Hưng
chợt thấy buồn cười vì hành động đó. Có lẽ cô đang chứng tỏ chuyện
cả hai gặp nhau cũng bình thường như một cuộc gặp gỡ vì công việc.
Tường Lam ngồi đối diện giọng nói thắt:
- Anh cũng hiểu lý do tôi đến đây phải không? Vậy tôi cũng không
cần vòng vo làm gì. Tôi biết trước sau gì chúng ta cũng phải gặp
nhau nói chuyện rõ ràng.
Gia Hưng nhìn sự cứng rắn của cô không biểu lộ gì:
- Anh rất không thích người phụ nữ luôn cho mình cái quyền quyết
định mọi chuyện. Đúng lý ra, em nên ở nhà chờ đợi. Anh biết em muốn
chứng tỏ điều gì khi đến gặp anh.
Tường lam không ngờ Gia Hưng nói thẳng vào mặt cô như thế. Anh bẻ
cong từ đầu những định mà cô đã cố sắp xếp trước khi đến đây. Cố
giấu vẻ ngỡ ngàng lẫn bối rối, cô cố ngăn cho giọng mình đừng
run:
- Tôi đến đây không phải để đôi co. Mong là anh tôn trọng và đừng
ngắt lời tôi. Tôi biết anh suy nghĩ gì về gia đình tôi, tôi cũng
không biện minh cho việc làm của mẹ mình. Có thể anh xem đó là ích
kỷ, thậm chí coi khinh hành động đó. Nhưng đối với tôi nó là tất cả
tấm lòng của người mẹ lo cho con gái của mình.
Cô dừng lại, đôi mắt long lanh đầy cảm xúc. Tường Lam nuốt nghẹn
nỗi cay đắng vào lòng khi thấy cái nhìn bình thản của Gia
Hưng.
- Tôi đến để nói rõ ràng với anh, tôi không hề có ý định dùng đứa
bé để níu kéo và cũng biết tôi không có quyền chối bỏ quyền làm cha
của anh. Anh cứ yên tâm sống yên ổn với cuộc sống riêng của
mình.
Gia Hưng những muốn tát cho cô một cái. Cô mạnh mẽ, sĩ diện một
cách ngu ngốc. Anh chợt thoang mang không biết tình cảm củ còn lại
gì trong cô, sao Tường Lam có thể buông xuôi dễ dàng như vậy? Sao
cô không dùng sự mạnh mẽ đó để giành lại những gì đã mất.
- Em làm tôi rất thất vọng. Hãy thử một lần đặt mình vào vị trí của
ngươi khác mà suy nghĩ. Tôi đã chịu đựng em đủ lắm rồi. Em về đi
Tường Lam choáng váng ngồi yên, vừa bị xúc phạm lại vừa có tâm
trạng hoài nghi. Cô cố gắng nói bình tĩnh:
- Tôi không nói để thỏa mãn bản thân: Tôi chỉ không thích mình là
gánh nặng hay áp lực nào đó để người khác phải chịu trách nhiệm.
Bây giờ tôi thấy nhẹ lòng và thật tình chúc phúc cho cuộc sống của
anh. Tôi đã nói hết rồi. Tôi về đây!
Đôi mắt gia Hưng thật thẳng thắn khi đứng lên đối diện với cô, cái
nhìn như muốn tước đoạt của người khác. Tường Lam khẽ chớp mắt,
quay đi:
- Em nói quá nhiều, trong khi tôi chỉ muốn em trả lời một câu thôi.
Hai mẹ con em có cần tôi không?
Như có một luồng điện chạy qua làm tê cứng mọi cảm giác. Tường Lam
thấy mình như đang đứng bên bờ vực thẳm, chỉ một sơ suýt nhỏ thôi
là cô sẽ trượt chân mà té xuống.
- Anh không thấy được điều đó trong hai năm qua sao? Nếu được lựa
chọn một lần nữa, tôi cũng không thay đổi quyết định của
mình.
Gia Hưng như đọc thấu suy nghĩ thật của cô trên gương mặt cứng rắn
nhưng không giấu được vẻ nhợt nhạt.
- Em cho tôi cái cảm, giác mà không ai có thể mang lại được, Vừa
đau lòng vừa hạnh phúc.
Tường Lam hơi lùi ra sau vì thấy cả hai đang đứng quá gần:
- Tôi đã nói hết những gì cần nói. Chào anh!
Nhưng Gia Hưng đã chắn ngang trước mặt cô:
- Dù thế nào, tôi cũng cảm ơn em. Cảm ơn em đã chịu đựng tất cả để
giữ lại thằng Bo.
Đôi mắt Tường Lam thoáng xúc động khi đối diện với tia nhìn chân
thành của Gia Hưng. Hai năm gặp lai, anh đã có nhiều thay đổi, duy
chỉ có đôi mắt là luôn thể hiện nét chân thật như xưa. Tường Lam
khẽ quay nhìn nơi khác. Lúc này đây cô sợ sự yếu đuối hơn bao giờ
hết.
- Tôi phải về vì đã ở đây quá lâu rồi. Mong rằng anh hiểu tất cả
những gì tôi đã nói.
Gia Hưng đứng yên nhìn theo cô chứ không giữ lại.
Tường Lam luôn biết cách thiêu đốt lòng anh bằng những hành động
rất riêng của cô, cô cứ xoay vòng anh bằng những tâm trạng hỗn độn.
Vừa như sẽ nắm bắt được mà cũng vừa như không được gì lẽ cả cô và
anh đều cần một khoảng thời gian để nhìn lại tình cảm đã cách xa
của hai người. Riêng đối với anh, hình bóng cô vẫn chưa một lần
phai nhòa trong tâm trí, vì vậy anh đã không hề nao núng khi từ bỏ
đám cưới với Mỹ Phương. Cảm giác trong anh chị là ý nghĩ có lỗi vì
dã làm tổn thương tâm hồn non nớt của Mỹ Phương mà thôi. Không biết
đến bao giờ anh mới nghe được Tường Lam nói cô cần có anh trong
cuộc đời mình và ai là tất cả đối với mẹ con cô.
Hai tháng qua anh vẫn đến thăm bé Bo đều đặn nhưng chưa một lần
chính thức đế cập chuyện của hai người. Hôm nay vừa đi công tác về
anh lại phải đi dự tiệc, nhưng giữa chừng buổi tiệc, anh quyết định
ra về sớm. Một tuần không gặp anh nhớ thằng Bo đến phát điên, hay
nói đúng hơn nhớ hai mẹ con đến không chịu nổi. Nhưng vừa bước ra
đến của, anh đã gặp Mỹ Phương, ánh mắt của cô làm anh thấy xốn
xang. Không thể làm khác anh đành đưa cô về, cô có vẻ trầm lặng hơn
trước nhưng cách nói chuyện thì trưởng thành hơn rất nhiều. Anh
chợt thấy yên tâm cùng với cảm giác thật nhẹ lòng.
Khi anh đến nhà thì Tường Lam đi dự tiệc vẫn chưa về. Thấy anh,
thằng bé từ lòng bà ngoại đã nhảy sang ngay cạnh ba nó. Gia Hưng
đặt con ngồi vào lòng rồi chọc cho cu cậu cười hăng hắc. Bà Trọng
nhìn hai cha con mỉm cười:
- Con uống cà phê nhé?
- Không cần đâu bác. Con vừa mới đi dự tiệc về mà.
Bà Trọng ngồi yên:
- Con đi công tác tốt chứ?
Gia Hưng mỉm cười gật đầu. Anh đã không còn thành kiến với bà Trọng
nữa thậm chí là cả hai người. Bà Trọng có vẻ dần dừ rồi nói:
- Con định thế nào với mẹ con con Lam?
- Bác thấy hai đứa nên giải quyết sớm mọi chuyện đi.
Gia Hưng đặt thằng Bo ngồi xuống bên cạnh. Bà Trọng nói tiếp giọng
nhẹ nhàng:
- Bác biết con không hài lòng tính cách quá mạnh mẽ của con Lam.
Đàn ông nào cũng thích sự dịu dàng ở phụ nữ của mình. Con Lam nó
chỉ cố tỏ ra cứng rắn chứ không mạnh mẽ như con nghĩ đâu. Tính cách
đó của nó, một phần nặng trên vai nó về trách nhiệm ghánh vác sự
nghiệp gia đình. Thế nên dù thế nào Lam nó cũng không cho phép mình
yếu đuối hay gục ngã nếu nó càng đấu tranh cứng rắn thì càng đau
khổ nhiều hơn. Bác rất đau lòng khi con mình sống như thế. Lam nó
rất yêu con nhưng lại không vượt quá được ý nghĩ sợ con xem thường
nó và gia đình.
Gia Hưng ngồi yên lắng nghe, cảm giác nhoi nhói khi nghĩ đến Tường
Lam. Chắc cô chưa một lần sống hạnh phúc cho riêng mình, vây quanh
cô luôn là những trách và nghĩa vụ, cô đã đánh đổi quá nhiều để có
được địa vị ngày hôm nay. Từ lâu anh đã nhận ra cô, như một đứa trẻ
con được trưởng thành quá sớm, bởi vậy trong tính cách của cô xen
lẫn cả sự nông nổi, khờ khạo trong lớp vỏ ngoài cứng rắn.
- Con không chối mình đã từng có ý nghĩ đó. Nhưg chính Tường Lam đã
dã làm thay đổi mọi thứ trong con và nhất là tình thương của hai
bác đối với mẹ con Tường Lam, con đã hiểu và học được rất nhiều
điều. Bây giờ đối với con đây đã thật sự là một gia đình.
Bà Trọng có vẻ rất xúc động khi nghe anh nói. Lặng người một lúc,
bà mới lên tiếng:
- Cảm ơn con. Bây giờ hai bác chỉ mong hai đứa sống hạnh phúc là
mãn nguyện rồi.
Gia Hưng mỉm cười không nói gì. Đúng là mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn
nếu người ta chịu mở lòng với nhau. Tường Lam của anh, anh ước chi
được nhìn thấy cô khóc thật to và nép vào lòng anh ngoan ngoãn để
anh cớ thể dỗ dành, che chở.
Một lúc sau thì bà Trọng về phòng nghỉ, anh là nói với bà sẽ đợi
Tường Lam về. Gia Hưng ẵm con về phòng để dỗ cho thằng bé ngủ. Chỉ
một lát nó đã ngủ ngon lành trong lòng anh. Đặt con nằm lại ngay
ngắn, anh nhẹ nhàng gỡ chai sữa đặt lên bàn và ngồi nhìn thằng bé
thật lâu. Căn phòng của hai mẹ con lúc nào cũng ngăn nắp, điều đó
chứng tỏ Tường Lam chăm sóc con mình rất chu đáo. Anh nhìn tấm ảnh
thật lớn của hai mẹ con được treo trên đầu giường mà nao lòng. Gia
Hưng không tìm thấy một chút hình ảnh nào của anh trong căn phòng
này. Một ý nghĩ trẻ con chợt thoáng qua anh mở ví lấy hình anh và
cô chụp chung lúc mới quen nhau rồi đặt lên bàn. Để xem cô sẽ xử lý
thế nào. Với tấm hình này?
Gia Hưng khép nhẹ cửa phòng và trở xuống phòng khách, đã hơn mười
giờ mà cô vẫn chưa về. Anh đốt cho mình điếu thuốc rồi bước đến ghế
đá trước sân ngồi đợi. Sự chờ đợi không biết đến bao lâu thì anh đã
nghe tiếng xe quen thuộc dừng lại nơi cổng. Ánh đèn xe soi sáng cả
một khoảng sân. Gia Hưng phải đưa tay che mắt vì chói, anh nhận ra
Tường Lam không về một mình, dáng vẻ cô nghiêng ngả theo vòng tay
của một người đàn ông lạ. Một cảm giác giận dữ phừng lên làm mờ cả
tâm trí, không cần suy nghĩ, anh vội bước đến mở cổng, đôi mắt toé
lửa nhìn cả hai.
- Sao lại là anh? ** đâu?
Gia Hưng nhìn như muốn giết chết cô, người đàn ông lạ có vẻ ngần
ngừ:
- Xin lỗi, anh là gì của Lam?
Gia Hưng nói rắn đanh, mắt vẫn không rời cô.
- Hãy hỏi cô ấy khi nào cô ấy tỉnh táo.
Thấy có vẻ căng thẳng, anh ta khẽ mỉm cười:
- Không ngờ hôm nay Lam uống nhiều quá. Cô ấy có vẻ say nên tôi
phải đưa về.
Không dằn được Gia Hưng bước đến đỡ người cô:
- Cảm ơn anh.
Nhưng Tường Lam đã hất tay anh ra:
- Anh làm gì vậy? Không được đụng vào người tôi!
Đợi người đàn ông đó đi xong, không nói không rằng anh kéo cô đến
ngồi xuống ghế đá trước sân. Sau khi đã chạy xe vào và khóa cổng
lại, anh quay qua cô đang ngồi gục nơi ghế đá:
- Không ngờ em cũng đổ đốn như vậy?
Tường Lam đưa tay xoa nhẹ thái dương:
- Tôi không muốn gặp anh. Làm ơn biến đi giùm!
Gia Hưng nhìn cô toé lửa. Cách nói chuyện khiến anh phải kềm lắm
mới không tát cho cô một bạt tai. Uống cho say thế này để cho một
người đàn ông lạ đưa về nhà thì thật quá quắt!
- Nếu không sợ làm hai bác thức giấc, tôi đã cho em một trận nên
thân rồi. Thật không biết suy nghĩ!
Tường Lam ngước lên nhìn anh, đôi mắt đầy phẫn nộ chứ không lờ đờ
như anh nghĩ:
- Đã xem thường tôi như thế thì anh đến đây làm gì? Sao anh không
đường đường chính chính nói ra suy nghĩ thật của mình đi? Đâu ai
bắt anh phải sống giả dối như vậy.
Gia Hưng nói một cách kiềm chế:
- Cô có biết mình nói gì không? Tôi thật sự thấy hết kiên nhẫn với
cô rồi.
Tường Lam chợt đứng lên đối diện với anh, cười nhẹ tênh:
- Vậy thì chấm dứt ở đây đi! Anh không là gì cả để tôi phải đau
khổ, níu kéo. Tầm thường thôi!
Vừa dứt câu, cô đã lãnh trọn cái tát toé lửa từ Gia Hưng, cả người
Tường Lam ngã ngồi trên ghế đá.
- Tôi đã lầm khi nghĩ mình có thể khuất phục được cô. Cô đã đi quá
sức chịu đựng của tôi rồi. Cô không đáng để cho tôi luyến tiếc
nữa.
Gia Hưng quay người đi thật nhanh ra cổng. Nhưng ra đến xe, anh lại
không dằn lòng được vì cảm giác không yên tâm khi nhớ lại hình ảnh
của cô lúc nãy. Dần dừ một lúc, anh lại quay trở vào. Tường Lam vẫn
gục đầu trong tay im lìm, đôi vai cô hơi rung, từng tiếng nấc thật
nhỏ như xoáy mạnh vào tim Gia Hưng. Anh bước đến nắn nhẹ vai
cô:
- Lam!
Cô hất tay anh ra, giọng tức tưởi:
- Anh đi đi. Mặc kệ tôi!
Gia Hưng nhìn cô im lìm. Cuối cùng anh nói cương quyết:
- Khóc như thế đủ rồi. Vào nhà đi hay muốn tôi ẵm vào. Khuya lắm
rồi cô không thấy sao?
Vẫn không nghe cô trả lời. Không cần suy nghĩ, anh bước đến bồng
xốc cô lên đi vào nhà. Tường Lam vừa khóc vừa đấm túi bụi vào người
anh:
- Anh đi chưa! Nếu không, tôi sẽ giết chết anh đó.
Gia Hưng giận dữ quát nhỏ:
- Cô nói một tiếng nữa tôi sẽ quăng cô xuống đất ngay. Cô muốn đánh
thức hết mọi người không?
Tường Lam quắc mắc nhìn anh nhưng cũng không dám phản ứng mạnh
nữa:
- Anh thả tôi xuống! Không được chạm vào người tôi!
Gia Hưng thầm buồn cười. Anh không nói gì, ẵm thẳng cô lên lầu đi
về phòng. Chợt anh nghe rát buốt bên vai, không ngờ Tường Lam hung
dữ như vậy. Anh cố nén đau mặc tình cô đang cố gắng cắn cho anh
thật đau để thoát ra. Gia Hưng ẵm cô vào căn phòng bên cạnh chứ
không vào phòng cô, anh sợ làm thằng Bo thức giấc. Đặt mạnh cô
xuống giường cũng là lúc bờ vai anh tươm máu:
- Càng ngày tôi càng thất vọng về em. Người phụ nữ có quá nhiều
tính xấu.
Tường Lam đỏ mặt bừng mặt không biết vì rượu hay vì bị xúc phạm. Cô
hét nhỏ:
- Anh ra khỏi nhà tôi ngay!
Gia Hưng không nói gì bước đến bàn tìm bông gòn:
- Tủ thuốc ở đâu vậy?
Cô chấp chới mắt rồi gắt giọng:
- Bên phòng tôi.
Gia Hưng bước qua phòng bên cạnh. Một lúc sau, anh đã trở lại, một
tay giữ chặt vết thương trên vai rồi nói:
- Em có vẻ chưa say lắm. Vậy thì ngồi yên nghe tôi nói đây.
Không biết vì xốn xang bởi sự hung dữ của mình hay xót xa bởi vết
thương mình đã...cắn quá mạnh mà Tường Lam không phản ứng gay gắt
nữa. Cô ngồi yên và quay nhìn nơi khác.
- Tôi sẽ nói nhanh và ra về để cho em nghỉ ngơi. Vì vậy hãy khiên
nhẫn một chút đi.
- Giả dối.
Gia Hưng nhìn cô lạnh lùng:
- Đây là lần thứ hai em mắng tôi như thế. Nếu em không giải thích
rõ ràng thì tôi sẽ không để yên đâu. Đừng ăn nói tùy tiện như
vậy.
Tường Lam quay lại nhìn anh, đôi môi hồng mím lại một cách giận
dữ:
- Tôi không cần thứ trách nhiệm giả dối của anh. Hãy cứ thẳng thắn
với tình cảm của anh đi, để người khác còn tôn trọng. Đừng lén lút
như thế hèn lắm.
Gia Hưng như cố dằn:
- Nếu em còn úp úp mở mở một cách hồ đồ thì đừng trách tôi. Cô nói
rõ ràng không?
Tường Lam đứng bật dậy như mất hết tự chủ:
- Anh xéo đi với cô Mỹ Phương gì đó của anh đi, tôi không muốn thấy
mặt anh nữa. Tôi không ngờ sau khi đã đi với cô ta xong, anh còn đủ
bình thản để đến đây như không có chuyện gì. Tôi cấm anh xem tôi
như một con ngốc, anh nghe rõ chưa?
Sững sờ mất mây giây, Gia Hưng mới bàng hoàng hiểu ra nguyên nhân
mọi chuyện. Thì ra Tường Lam cũng có mặt ở buối đó. Nhìn gương mặt
đằng đằng sát khí của cô mà chợt thấy....hạnh phúc. Anh chợt mỉm
cười một mình và thấy hối hận quay quắt vì cái tát của mình lúc
nãy:
- Em ghen đủ chưa? Đúng là hồ đồ!
- Anh nói gì?
Gia Hưng bình thản nhìn thẳng vào mắt cô:
- Không ngờ em yêu anh đến....mờ lý trí như vậy. Tỉnh táo một chút
để suy nghĩ đi cô bé. Anh lười phải giải thích với em rồi.
Tường Lam đỏ bưng mặt, cô quắc mắt định nói nhưng anh đã nghiêm
nghị tiếp lời:
- Với anh tình cảm đối với em là duy nhất. Rất buồn khi đến giờ em
vẫn không tin vào điều đó. Anh chợt nhận ra những việc trước đến
nay của anh thật vô nghĩa. Anh đã mệt mỏi rồi Lam ạ. Anh sẽ tôn
trọng quyết định của em. Anh về đây!
Gia Hưng quay người bước nhanh ra khỏi phòng, thái độ thật dứt
khoát như lời anh vừa nói. Một nỗi cồn cáo làm quặn thắt trái tim
Tường Lam nhưng cô chỉ ngồi yên chứ không phản ứng gì. Anh chợt
dừng lại nơi cửa:
- Anh không yên lòng chút nào khi để con sống bên cạnh em. Nếu em
dạy dỗ nó theo cách nãy giờ em đã làm với anh thì thật không chấp
nhận được.
Tường Lam chớp mắt bối rối. Như không thấy thái độ của cô, anh nói
tiếp:
- Đã đến lúc em nên học sự dịu dàng đi. Nếu không, anh sẽ không để
thằng Bo ở bên cạnh em nữa.
- Anh dám....
Gia Hưng nhìn thẳng vào cô một cách cứng rắn:
- Đừng thách thức anh. Anh không nói suông đâu.
Nói xong, không nhìn đến cô lần nào nữa, anh quay người đi xuống
cầu thang. Gia Hưng chợt mỉm cười một mình khi thấy sức mạnh lời
nói của mình đã có một chút tác dụng. Vừa chững chạc, bản lĩnh, vừa
nông nổi, trẻ con. Không hiểu sao anh lại điên đảo vì cô đến
thế.
Một tuần nữa trôi qua, anh cố dằn lòng không tìm đến Tường Lam dù
anh nhớ hai mẹ con phát điên. Vết thương trên vai anh vẫn còn nhoi
nhói, mỗi lần nhìn đến nó là buốt cả lòng anh.
Chiều, anh đang ở công ty thì điện thoại reo. Tiếng Bí Bo ngọng
nghịu thật dễ thương:
- Ba...ăn....cơm.
Gia Hưng bật cười:
- Bí Bo của ba đang làm gì vậy?
Mấy giây sau, thằng bé mới trả lời:
- Chơi.
Gia Hưng thấy lòng thật ấm áp:
- Mẹ con đâu?
- Mẹ...bệnh.
Gia Hưng định nói nhưng tiếng bà Trọng đã vang lên:
- Chiều nay con rảnh ghé nhà ăn cơm nhé. Thằng Bo có vẻ nhớ ba
lắm.
- Dạ. Chiều con sẽ đến.
Gia Hưng gác máy, lòng như lửa đốt khi nhớ đến giọng nói của thằng
Bo nói là mẹ bệnh. Không biết cô ở nhà hay vẫn đi làm. Lúc nãy anh
định hỏi bà Trọng nhưng không hiểu sao lại im lặng. Cuối cùng cũng
đợi được hết giờ làm việc để anh có thể đến nhà Tường Lam. Vừa bước
vào phòng khách thằng bé đã lao vào ôm cổ anh:
- Ba về.
Gia Hưng hôn đánh chụt vào má nó. Anh bày mấy món đồ chơi vừa mới
mua trước mặt thằng bé.
- Mấy ngày nay Bo có ngoan không?
- Bo....ngoan...lắm.
Gia Hưng bật cười, anh đặt thằng bé xuống để chào ông bà
Trọng.
- Con từ công ty đến hả?
- Dạ.
Ông Trọng mỉm cười nhìn anh:
- Nghe nói con mở chi nhánh ở Cần Thơ. Công việc tiến triển thế
nào?
- Cũng tốt bác ạ. Cần Thơ cũng đang phát triển, mặt bằng ở đó cũng
không đắt lắm.
- Ừm! Nó là trung tâm của miền Tây mà. Nhất là khi cầu Cần Thơ xây
xong thì sẽ thu hút được nhiều công ty đầu tư ngay.
Gia Hưng cười nhẹ:
- Vâng.
Ông Trọng nhìn anh một lúc rồi nói:
- Con đừng gọi bác nữa. Dù thế nào cũng không ai gọi ông bà ngoại
của con là bác bao giờ.
Gia Hưng khẽ cười nhẹ nhàng:
- Dạ. Con sẽ nghe lời ba.
Rồi như không dằn lòng được nữa, anh liền hỏi:
- Con nghe bé Bo nói Lam bệnh, có đúng không ạ?
Bà Trọng vừa mang ra hai ly cà phê liền nói:
- Mấy ngày nay không biết nó làm gì mà lại thức khuya. Mới sáng sớm
đã sốt cao. Đang nằm trên phòng chứ đâu có đi làm nổi.
Gia Hưng nhẹ giọng:
- Con xin phép lên thăm cô ấy một lát.
- Ừ! Nó vừa uống thuốc xong chắc chưa ngủ đâu.
Thấy vẻ nôn nóng của anh, ông bà Trọng kín đáo đưa mắt nhìn nhau.
Đúng là lúc nãy bà đã cố ý để cho thằng Bo nói chuyện điện thoại
với anh. Bà muốn mọi chuyện mau kết thúc trong tốt đẹp để cháu bà
có thể sống bên cạnh cả cha lẫn mẹ nó. Lần đầu tiên bà thấy bất lực
vì tính bướng bỉnh của Tường Lam. Mấy ngày nay dù ngốc đến mấy cũng
nhận ra thái độ mong chờ Gia Hưng của cô, thấy con gái héo hắt, bà
cũng đau lòng nhưng phải công nhận Gia Hưng làm vậy là đúng. Đến
giờ, bà cũng không ngờ Gia Hưng mới chính là người làm con gái bà
thay đổi và cũng chỉ có anh mới khiến Tường Lam suy sụp yếu đuối
như vậy.
Gia Hưng mở cửa phòng bước vào. Tường Lam đang nằm nhắm mắt trên
giường, cô vẫn chưa hay sự có mặt của anh. Gia Hưng đứng yên nhìn
cô. Mới một tuần không gặp mà cô đã xanh xao thế này. Anh chợt thấy
mình hơi ác khi chơi trò tung hứng gây hoang mang cho cô. Đúng là
ngốc! Anh làm sao có thể vứt bỏ hai mẹ con cô, cuộc đời của anh đã
đặt trọn vào tay cô từ lâu rồi. Gia Hưng thầm hài lòng khi nhìn
thấy tấm hình mà mình để lại đã được cô lồng vào khung kính và đặt
trang trọng ở bàn làm việc, bên cạnh lọ thủy tinh có ngôi sao mà đã
xếp tặng cô vào lần sinh nhật mấy năm về trước. Không dằn lòng
được, anh bước đến ngồi xuống giường cạnh cô, đưa tay sờ nhẹ lên
trán Tường Lam cũng là lúc cô mở mắt ra:
- Vẫn còn nóng lắm. Em thấy trong người sao rồi?
Tường Lam chớp mắt yếu đuối, đôi mắt rưng rưng của cô làm anh cứ
nhìn như thôi miên:
- Anh đến đây làm gì?
Vẫn không rời gương mặt cô, giọng anh thật tỉnh:
- Thăm thằng Bo. Anh nhớ nó muốn phát điên.
Cô cố ngồi dậy để đẩy anh ra nhưng hình như không đủ sức. Gia Hưng
nhói cả lòng.
- Tôi mệt lắm, anh ra ngoài chơi với bé Bo đi, đừng làm phiền
tôi.
Gia Hưng bình thản đứng lên:
- Vậy em nghĩ ngơi cho khoẻ. Tôi ra ngoài đây.
Vừa dợm bước thì Tường Lam đã bật khóc. Cô cố ngồi lên và nghẹn
giọng nói lớn:
- Anh đi đi! Nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ gặp
mặt tôi nữa.
Gia Hưng lắc đầu chịu thua, quay lại:
- Cả cái cách yếu đuối của em cũng khác người. Thử nói một câu dịu
dàng để giữ anh lại xem sao?
Cô nói trong tiếng nấc:
- Anh đừng mơ!
Gia Hưng quay lại ngồi xuống cạnh cô. Nâng mặt cô lên đối diện với
mình. Anh nói cứng rắn:
- Chỉ cần em nói không cần anh, anh sẽ đi ngay. Nếu em thấy mình đủ
bản lĩnh thì nói đi.
Tường Lam chớp mắt, hít mũi. Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt
thật sắc của Gia Hưng. Rồi như không chịu nổi, cô khóc nấc
lên:
- Em ghét anh lắm!
Gia Hưng hơi nhắm mắt rồi không thể cứng rắn nữa, anh siết cô vào
lòng thật chặt:
- Bờ vai anh lúc nào cũng dành cho em, hãy dựa vào anh bất cứ lúc
nào em muốn. Từ bây giờ anh muốn em sống thật với cảm xúc của mình
chứ đừng cố gắng kiên cường nữa. Hãy để anh che chở cho hai mẹ con
và em hãy sống thật bình yên trong vòng tay anh đi.
Tường Lam cứ khóc như chưa bao giờ được khóc, cô cứ im lặng và thút
thít trong lòng anh từng hồi. Chưa bao giờ anh thấy Tường lam yếu
đuối đến vậy. Dù nhói đau nhưng anh cũng cảm thấy hài lòng vì cô đã
chịu bộc lộ cảm xúc trước anh.
- Em đau khổ lắm, anh biết không? Nhất là những lúc nghĩ anh khinh
thường em, em chỉ muốn chết đi cho rồi.
Gia Hưng vùi mặt vào tóc cô, lặng lẽ nghe nỗi đau và niềm hạnh phúc
xen kẽ. Cô cứ nghẹn giọng hỏi tiếp:
- Sao anh lại trở lại? Không phải anh nói sẽ tôn trọng quyết định
của em sao?
Gia Hưng nhìn cô nói nhẹ nhàng:
- Anh chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc. Anh chỉ muốn em có thời gian
nhìn lại hành động của mình thôi. Cả hai tháng qua, không lẽ em
không nhận ra thành ý của anh sao?
Tường Lam nói yếu đuối:
- Em sợ, em luôn bị dằn vặt và tổn thương bởi ý nghĩ, nếu không có
thằng Bo thì anh đã bỏ mặc em và cưới Mỹ Phương. Em nói đúng
không?
Gia Hưng không ngờ Tường Lam suy nghĩ nhạy cảm như vậy. Anh chợt
nhận ra cô đã phải đau khổ thế nào khi sống như thế.
- Đúng! Nhưng nếu sẽ khác đi, nếu em dám bất chấp tất cả để giành
lấy hạnh phúc cho mình. Anh sẽ không bao giờ giữ nổi sự cứng rắn
nếu em làm như thế.
Tường Lam tròn mắt nhìn anh ngơ ngác, cử chỉ như không tin.
- Em ngốc lắm. Sức mạnh lớn nhất của người phụ nữ là sự dịu dàng
yếu đuối. Sao em cứ cố giấu những điều đó đi mà không dùng nó để
trói buộc anh. Chỉ cần em dịu dàng một chút thôi là cũng đủ giết
chết anh rồi.
Tường Lam đỏ cả mặt. Gia Hưng mê mải nhìn màu hồng trên đôi má xanh
xao của cô.
- Lúc nghe mẹ nói em một mình sinh con nơi xứ lạ, anh vừa giận vừa
đau lòng. Nhất là nghĩ em đã không xem anh ra gì khi cứ một mình
quyết định mọi chuyện. Đúng là anh không tưởng tượng được em dám
làm điều đó.
Tường Lam rơi nước mắt khi nhớ lại những ngày tháng ấy, cô đã phải
một mình chịu đựng nỗi đau khổ và cô đơn thế nào để giữ lại giọt
máu của hai người. Nghĩ là thế nhưng cô lại không muốn nhắc lại vì
không muốn nhìn thấy sự day dứt trong đôi mắt anh.
- Em sẽ không kiên cường thế đâu nếu không vì yêu anh.
Gia Hưng hình như xúc động vì lời cô nói, anh nhìn cô rất lâu rồi
siết chặt cô vào lòng đến mức Tường Lam cảm thấy đau.
- Anh xin lỗi. Quên hết đi em, hai đứa sẽ làm lại từ đầu. Đối với
anh, chờ đợi đến hôm nay đã là quá muộn rồi.
Gia Hưng buông cô ra, từ tốn lau những giọt nước mắt trên mặt cô.
Tường Lam chợt giữ tay anh lại, nhìn vào mắt anh như tìm kiếm điều
gì đó.
- Anh tha thứ cho em thật chứ? Anh sẽ ở bên cạnh mẹ con em và không
cưới Mỹ Phương thật chứ?
Gia Hưng tê tái cả lòng vì ánh mắt nôn nao đến tội nghiệp của cô.
Anh không trả lời mà cúi xuống môi cô hôn thật nồng nàn:
- Yếu đuối đến mức thiếu tự tin vậy mà còn dám hung dữ với anh.
Đúng là ngốc.
Tường Lam chấp chới mắt. Anh nhẹ cười trên môi cô:
- Dám lấy thẹo trên vai anh thì không thể hiền rồi.
Cô đỏ bừng mặt xô nhẹ anh ra:
- Không được nhắc, em xấu hổ lắm. Không hiểu sao lúc đó em hung dữ
đến vậy.
Gia Hưng mỉm cười yêu thương:
- Công nhận em ghen dễ sợ thật.
Tường Lam quê thật sự, cô nhéo nhẹ vào hông anh:
- Không được nói nữa. Em sẽ không dám say như vậy nữa đâu. Anh cũng
trừng phạt em rồi còn gì, tát em mỗi cái ơi đau là đau.
Gia Hưng nhẹ nhàng hôn lên má cô như lời xin lỗi.
- Anh còn đau hơn cả em nữa.
Tường Lam chớp mắt. Cô hiểu Gia Hưng đang nói rất thật, cái nhìn
của anh không giả dối bao giờ. Tự nhiên cô ứa nước mắt khi nhớ lại
tình yêu ngây ngô của anh ngày xưa và tình cảm sâu sắc bây giờ. Một
tình yêu bao dung và vô bờ bến vậy mà không hiểu sao cô lại nghi
ngờ khi bắt gặp hình ảnh của anh và Mỹ Phương bên nhau. Có lẽ cô đã
quá yêu anh nên không nhận định sáng suốt để gây tổn thương cho cả
hai mấy ngày qua.
- Đang suy nghĩ gì đó bé con? Hối hận và thấy yêu anh nhiều hơn,
đúng không?
Gia Hưng đúng là sắc sảo. Cô mỉm cười thật ngoan và ngả vào lòng
anh khép hờ mắt lại:
- Anh là tất cả đối với mẹ con em, anh biết không? Hãy luôn là chỗ
dựa vững chắc cho em và con. Bây giờ em muốn giành anh với bé Bo
đêm nay, anh phải ở bên em, ôm em vào lòng cho đến lúc em ngủ và
khi thức dậy người mà em muốn nhìn thấy đầu tiên là hai cha con
anh, có được không?
Nói xong, cô khẽ cười nhỏ trong lòng anh một cử chỉ trẻ con làm
trái tim anh như lạc nhịp. Gia Hưng cúi xuống thì thầm trong sự xao
xuyến tận cùng:
- Anh chết mất vì em, nhóc ạ.
Cô khẽ cười, mắt vẫn nhắm và tiếp tục nói:
- Vai anh còn đau không?
- Hết rồi.
Cô trả lời thật nhẹ:
- Ngày mai em sẽ xem nó và đền bù cho anh. Xin lỗi nhé.
Gia Hưng mỉm cười không nói gì. Anh đỡ nhẹ cho đầu cô gối lên tay
anh và siết chặt cô vào lòng mình hơn, cảm nhận cơ thể cô đã không
còn sốt nữa, có lẽ cô buồn ngủ là do ảnh hưởng bởi thuốc. Bỗng anh
nghe tiếng Bí Bo gọi ngoài cửa, Gia Hưng thận trọng nhìn xuống
gương mặt cô, anh nhẹ nhàng bước xuống giường mở cửa cho con, anh
đưa tay ra dấu bảo thằng bé đừng ồn. Anh nhấc bổng thằng Bo đi về
phía giường. Vừa ngồi xuống, đã nghe tiếng cô thật nhẹ:
- Anh không giữ lời. Em biết mà, anh thương con hơn em.
Gia Hưng bật cười trong hạnh phúc. Thằng Bí Bo không hiểu gì cũng
khúc khích cười theo. Anh đặt thằng Bo vào giữa và dang tay ôm cả
hai mẹ con vào lòng:
- Anh yêu nhất là hai mẹ con. Ngủ đi vợ yêu của anh. Hai cha con
anh sẽ ru cho em ngủ.
Tường Lam không trả lời. Trong giấc ngủ gương mặt cô đẹp rạng ngời,
nụ cười hạnh phúc như thấp thoáng trên môi. Không dằn lòng được anh
cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Anh tin ngày mai khi thức dậy, dù không có anh bên cạnh, cô vẫn cảm
nhận được tình yêu và niềm hạnh phúc vây quanh. Điều kiện của cô
anh sẽ thực hiện sau vậy, khi một ngày không xa, anh sẽ đưa cô trở
về ngôi nhà yêu dấu ngày xưa, ngôi nhà với đầy ắp những kỷ niệm
không thể nào quên đang chờ đón niềm hạnh phúc quay về. Rồi đây,
anh sẽ ôm cô vào lòng và hát ru cho cô mỗi ngày và mỗi khi thức dậy
người đầu tiên cô nhìn thấy sẽ là... anh thôi. Gia Hưng chợt mỉm
cười với ý nghĩ ấy, anh nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Chúc ngủ
ngon. Hai người thân yêu nhất của cuộc đời anh.