Đến chiều, khi cô chuẩn bị ra về thì trời đổ mưa thật lớn. Nhã
Thanh ngán ngẩm nhăn nhó:
- Đành dầm mưa về vậy. Tao đang giữ chìa khóa nhà, mọi người sẽ
không vào được.
Quốc Trung chợt lên tiếng:
- Cứ để xe ở đây, tôi sẽ đưa cô bé về.
Gương mặt Nhã Thanh thật...lạnh lùng:
- Không cần đâu! Cảm ơn.
Rồi cô quay Tường Lam đang đứng bên cạnh, nhìn gương mặt cười cười
của nó mà phát tức:
- Cho tao mượn cái áo mưa đi.
- Tao nghĩ mày nên để anh Trung đưa về. Mưa lớn lắm đó.
Nhã Thanh mím môi:
- Tao tự về được. Làm ơn nhanh đi Lam!
Cuối cùng, cô cũng giữ ý mình, Nhã Thanh mặc bộ áo mưa thùng thình
và chạy xe nhanh về nhà. Nhưng thật xui xẻo cho cô, chỉ đi được một
đoạn thì chiếc xe đã giở chứng tắt máy. Cô than thầm trọng bụng khi
xung quanh không tìm được một chỗ sửa xe nào. Cô dựng chân chống xe
và cố nhớ những thao tác của mấy người con trai khi gặp trường hợp
này, nhưng cô hết sờ rồi vặn chiếc xe vẫn im lìm. Đúng là bất lực.
Vừa lúc đó một chiếc xe hơi dừng lại bên cạnh, Quốc Trung bước
xuống với cây dù trên tay:
- Xe hư à?
Nhã Thanh hơi quê:
- Anh không thấy sao còn hỏi.
Hình như nhận ra cách nói không thiện cảm của cô, anh nhìn thoáng
một cái nhưng không biểu lộ gì.
- Không còn cách nào khác. Cô bé phải gửi xe ở quán cà phê đằng kia
thôi. Tôi sẽ đưa cô bé về.
Dù không muốn nhưng đúng là không còn cách nào khác như anh ta
nói.
- Cô vào xe đi. Để tôi dắt xe gửi cho!
Lòng hơi nao nao khi thấy sự nhiệt tình của Quốc Trung, anh cũng
ướt nhem vì phải dắt xe cho cô. Ngồi vào tay lái, anh quay qua cô
mỉm cười:
- Lạnh không cô bé. Mặc đỡ áo khoác của tôi đi.
Vừa nói, anh vừa chồm ra phía sau lấy áo cho cô.
- Không cần đâu. Anh cũng ướt mà.
Quốc Trung cười khẽ:
- Tôi là đàn ông không dễ ngã bệnh đâu nhưng em thì không chắc
lắm.
Nhã Thanh thấy buồn cười, cô đành cầm chiếc áo anh ta đưa. Đúng là
cô lạnh thật. Suốt đoạn đường về nhà cô, Quốc Trung cũng không gợi
chuyện thêm và cô thì lại càng không có gì để nói. Đến lúc dừng xe
trước nhà cô, anh mới quay qua:
- Nhớ uống một ly sữa nóng. Nó rất hiệu quả đây.
- Cảm ơn anh.
Đợi cô vào nhà xong, Quốc Trung mới cho xe chạy đi. Dù ghét cách
xưng hô của anh ta nhưng cô cũng phải công nhận anh ta rất ga lăng
và chu đáo. Sực nhớ ra chiếc áo vẫn còn khoác trên người, cô thầm
trách cho sự lơ đễnh của mình.
Trưa hôm sau, cô thật sự bất ngờ khi thấy Quốc Trung đến tận chỗ
làm của mình. Cô đứng yên nhìn anh ta như không tin. Quốc Trung mỉm
cười bước về phía cô:
- Sao vậy?
Cô hỏi cho chắc chắn:
- Anh tìm tôi hả?
Quốc Trung nhướng mắt:
- Tôi không quen ai ở đây cả, ngoài trừ em.
Nhã Thanh chợt nhớ chiếc áo khoác, cô ấp úng:
- Tôi....không có mang theo áo khoác của anh.
Quốc Trung nhìn cô hơi cười:
- Lần sau cũng được. Tôi đến để đưa em đi lấy xe.
Nhã Thanh hơi quê khi nhận ra câu nói vô ý bất lịch sự của mình. Cô
những tưởng Quốc Trung sẽ khó chịu nhưng thái độ của anh ta rất
bình thản làm cô cũng thấy nhẹ nhõm.
- Không cần đâu, như thế phiền anh lắm. Tôi tự đi được.
Quốc Trung bước đến mở cửa xe:
- Em đang thật sự phiền cả hai chúng ta đấy. Lên xe đi!
Chần chừ giây lát, cô đành miễn cưỡng đi cùng anh. Sự nhiệt tình
hơi quá của Quốc Trung làm cô hoang mang.
- Em nói gì đi. Hai người đi chung mà không có gì để nói thì thật
chán.
Cô trố mắt nhìn anh ta, Quốc Trung mỉm cười thản nhiên:
- Chẳng hạn như tại sao tôi biết chỗ của em làm hoặc thắc mắc về sự
nhiệt tình của tôi?
Nhã Thanh quay sang nhìn anh. Thật không ngờ Quốc Trung có lối nói
chuyện áp đảo người khác như vậy.
- Tôi không có gì phải thắc mắc, vì đó là chuyện của anh.
Quốc Trung mỉm cười:
- Tôi thì ngược lại. Tôi không biết là em không thích cách xưng hô
của tôi. Xin lỗi nhé.
Nhã Thanh ngồi cứng đơ trên ghế, ngượng cứng cả người, không ngờ
nhỏ Lam lại bán đứng cô như thế. Cô nói hơi thiếu tự tin:
- Lam đã nói gì với anh?
- Nói tôi đã làm em giận.
Cô hít thở thật sâu như cố xua đi sự ngượng ngùng:
- Tôi không rảnh để tâm những chuyện đó, anh đừng nghe nhỏ Lam
đùa.
Quốc Trung cười nhẹ chứ không nói gì. Cô thấy không khí thật ngột
ngạt, nhất là anh ta sẽ nghĩ cô đã cư xử một cách buồn cười. Đúng
là nhỏ Lam ác thật, nó đưa cô vào tình thế vừa ngượng lại vừa không
thể phản kháng.
- Chuyện có gì đâu. Em lấy gương nhìn mặt mình xem. Đỏ mặt đến thế
là cùng.
Nhã Thanh thật sự bị lúng túng, lần đầu tiên cô không tự chủ trước
người khác. Quốc Trung thật đáng ghét, anh ta nói mà không hề nghĩ
đến cảm giác của người khác.
- Anh luôn thích dồn người khác vào chân tường thì phải.
Quốc Trung bật cười, anh quay sang cô, nheo nheo mắt:
- Em nói đúng nhưng không đúng vào trường hợp này. Điều tôi muốn là
chúng ta sẽ là bạn và toi xem em như Tường lam vậy.
Nhã Thanh dài giọng:
- Dù thế nào, tôi cũng ghi nhớ sự nhiệt tình của anh.
Quốc Trung mỉm cười:
- Tôi thật lòng chứ không phải vì xã giao đâu. Em không nên khách
sáo như vậy, tôi sẽ buồn đấy.
Nhã Thanh còn thấy một chút buồn cười vì cách nói chuyện của cả cô
và anh nhưng cô chỉ im lặng chứ không nói gì thêm. Vì cô hiểu rất
rõ cách này là an toàn nhất trước một gã đàn ông sắc sảo như Quốc
Trung. Một lúc sau thì anh đã dừng xe trước quán cà phê. Cô đứng
yên nhìn Quốc Trung tỏ ra vô cùng lịch sự, anh dẫn chiếc xe đến
trao tận tay cô:
- Tôi nghĩ mình đã xong nhiệm vụ. Có đáng nhận một lời cảm ơn từ em
không?
Nhã Thanh liền mỉm cười:
- Cảm ơn anh.
Quốc Trung nheo mắt:
- Tôi có việc phải đi rồi. Nếu không, tôi rất muốn mời em dùng cơm.
Hẹn dịp khác nhé, cô bé.
Nói xong anh nheo mắt mỉm cười thật điệu nghệ rồi mới bước về phía
xe của mình. Nhã Thanh nhìn theo thầm buồn cười. Phải thừa nhận
Quốc Trung không thể làm cho người khác nhàm chán được, cách nói
chuyện của anh dí dỏm và rất thẳng thắn.
Tối hôm sau thì cô đến nhà Tường Lam, không quên mang theo chiếc áo
khoác của Quốc Trung, cô muốn gửi trả lại anh càng sớm càng tốt, cô
không muốn cứ mang cảm giác nợ người khác, dù chỉ là cái nhỏ nhặt
nhất.
Tường Lam bước ra mở cửa phòng, thấy bạn, cô cười tủm tỉm:
- Đi đâu vậy?
Nhã Thanh lườm bạn sắc lém:
- Nói chuyện thấy ghét! Đến hỏi tội mày chứ gì!
Tường Lam tỉnh bơ bước về phía bàn làm việc, cô xem tiếp các số
liệu trên màn hình rồi hỏi:
- Tội gì?
Nhã Thanh ấm ức bước đến dựa cạnh bàn.
- Sao mày lại nói là tao...ghét anh ta.
Tường Lam thản nhiên nói:
- Tao nói thế bao giờ? Tao chỉ nói anh ấy không nên gọi mày là bé
con...
Nhã Thanh vỗi vai bạn:
- Mày....
Tường Lam tắt máy rồi ngước lên nhìn bạn:
- Anh Trung còn xưng hô như thế nữa không?
Nhã Thanh giận dỗi quay mặt chỗ khác.
- Không.
Tường Lam nhún vai đứng lên bước về phía giường:
- Thế thì được rồi! Vậy mà còn giận cái gì?
Nhã Thanh hình như hết chịu nổi, cô nhào tới nhéo vào hông
bạn:
- Con quỷ! Mày hiểu tao nói gì mà. Mày có biết tao quê thế nào
không?
Tường Lam bật cười:
- Tao chỉ muốn nói chuyện tốt đẹp thôi. Chỉ có tao mới giúp hai
người hiểu nhau hơn.
Nhã Thanh trợn mắt:
- Mày nói cái gì vậy?
- Tao thấy anh Trung không dửng dưng với mày. Không phải tự nhiên
mà tao nói. Là do anh ấy hỏi thôi.
Nhã Thanh chấp chới mắt, không hiểu sao lại thấy xốn xang:
- Stop được rồi. Tao không nói lại mày đâu.
Tường Lam khẽ cười, cô nhìn bạn tủm tỉm:
- Nói thật lòng nha.
Nhã Thanh nhìn cô cảnh giác:
- Gì nữa?
Gương mặt Tường Lam thoắt nghiêm chỉnh:
- Tuấn không hợp với mày đâu, tính cách hai người quá khác xa nhau.
Mày cầm một người bản lĩnh và mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhã Thanh thoáng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Tường Lam đề cập
đến chuyện riêng tư của cô. Dù cả hai chơi thân nhưng chỉ có cô là
hay chí choé mọi chuyện. Còn Tường Lam rất kín đáo và không thích
xen vào chuyện của người khác.
- Tao hiểu điều đó chứ. Nhưng tình cảm không phải mày muốn là được.
Có lẽ tao không bản lĩnh như mày.
Vẻ mặt Tường Lam thoáng xa vắng. Nếu bản lĩnh thì cô đã không sống
trong sự đau khổ triền miên. Cô đã phải tự nhắc nhở mình từng phút
giây là mọi chuyện đã kết thúc.
- Đừng bỏ qua cơ hội đến với mình. Tao muốn mày nắm bắt nó, cứ xem
như cho bản thân thêm một sự chọn lựa nữa.
Nhã Thanh hoàn toàn bất ngờ. Hôm nay nghe được những lời này từ
Tường Lam thật có hơi ngỡ ngàng. Cô hiểu nó đang nói rất thật. Cô
có cảm giác Tường Lam đang gặp chuyện gì đó, và đó cũng chính là
nguyên nhân làm nó thay đổi.
- Vậy còn mày, có quá nhiều sự lựa chọn phải không? Tao thấy mày có
chút thay đổi.
Tường Lam nhẹ cười:
- Thay đổi theo hướng tốt hay xấu?
Nhã Thanh cũng cười theo, cô làm ra vẻ suy nghĩ:
- Tao không biết nhưng có một điều tao chắc chắn, khi đã thấy sự
yêu thì trái tim đứa con gái nào cũng mềm yếu như nhau thôi. Tình
cảm không phải là cái dễ khống chế đâu.
- Mày và anh Minh đến đâu rồi?
Tường Lam nhẹ cười. Hình như mối quan hệ này được mọi người biết
nhiều hơn cô nghĩ, đến nỗi cô thấy chán ngán lẫn buồn cười mỗi lần
nghe nhắc đến.
- Mọi chuyện đã kết thúc. Tao không quan tâm nữa.
Nhã Thanh nhấn giọng:
- Không muốn quan tâm hay không còn quan tâm?
Cô mỉm cười buông gọn:
- Không quan tâm!
Nhã Thanh nhìn cô một lúc, rồi nói:
- Tao không hiểu thật đó. Nói đúng hơn là không hiểu nổi mày. Lúc
trước, không phải mày chờ đợi để có được ngày hôm nay sao? Bây giờ
sao nói nghe dễ dàng vậy?
Tường Lam cay đắng nhận ra, chính cô là người tự gây đau khổ cho
mình, cô đã sống bằng những ảo tưởng hoàn hảo tốt đẹp mà không nghĩ
tình yêu cũng có thể đến từ những điều bình thường nhất.
- Tao không yêu anh Minh. Câu nói này có thể giả thích tất cả rồi
chứ?
Nhã Thanh nhìn cô đăm đăm:
- Mày nhận ra điều đó từ lúc nào?
Tường Lam nhìn bạn, Thanh nhún vai cười cười:
- Mày có quyền không trả lời nhưng tao thì không thể không
hỏi.
Tường Lam nhìn bạn, Thanh nhún vai cười cười:
- Mày có quyền không trả lời nhưng tao thì không thể không
hỏi.
Tường Lam ngả người dựa vào thành giường, ôm chiếc gối vào
lòng:
- Mọi chuyện đã qua tao không muốn nhắc nữa. Hiện tại công việc vẫn
là cái quan trọng nhất đối với tao.
Nhã Thanh nằm dài xuống giường bên cạnh cô:
- Hỏi thật nhé! Mày không có chút tình cảm nào với anh Hưng
sao?
Tường Lam thoáng bối rối. Không ngờ nhỏ Thanh cũng nhạy cảm, cô
không biết là nó vô tình hay cố ý gợi chuyện nữa.
- Tò mò....quá đáng rồi đó nhỏ?
Nhã Thanh cười khì:
- Tao quan tâm bạn bè thôi. Mày biết không? Hình như anh Hưng và
chị Duyên sắp đám cưới đó.
Tường Lam thoáng lặng người. Một cảm giác đau đớn lẫn choáng váng
cuộn cả lòng. Dù đã đoán trước rồi cũng sẽ có ngày này nhưng sao cô
vẫn không đủ bình tĩnh để đón nhận. Tất cả ước mơ như vừa sụp đổ
trong tâm hồn, một cái gì đó như vừa cứa nát trái tim.
- Mày sao vậy?
Cô nói một cách rời rạc:
- Không có gì! Đừng nói chuyện tao nữa! Nói về mày đi!
Những Nhã Thanh có vẻ chú ý, nó chống tay ngồi dậy nhìn cô:
- Mày đang nghĩ gì vậy? Nói thật đi, nghe tin này mày vui hay
buồn?
- Điên khùng! Chuyện đó thì liên quan gì đến tao.
Nhã Thanh vẫn không rời mắt khỏi gương mặt cô:
- Tao phát hiện mày kỳ lạ từ lâu rồi, hay nói đúng hơn là từ khi
chia tay với anh Hưng. Mày không vui vẻ như tao nghĩ mà ngược lại
thì dúng hơn.
Tường Lam chớp mắt, cô hơi quay nhìn nơi khác:
- Đừng có mạnh mẽ nữa Lam, tình cảm chứ không phải công việ mà mày
cáo thể giải quyết bằng lý trí. Tao muốn nhìn mày khóc hơn, yếu
đuối thật sự kìa. Như thê,1 tao mới thấy mày xem tao là bạn thân
của mày.
Tường Lam nhìn bạn. Giờ phút này cô biết mình không đủ bản lĩnh để
che đậy taamt rạng đau khỏ, đau khổ hơn những gì cô đã tưởng
tượng.
- Tao rất tin trên đời có luật trả vay. Tao đang trả giá cho những
gì mình đã làm phải không Thanh?
Nhã Thanh nhìn bạn xót xa. Cô đã mơ hồ đoán được nhưng đúng là có
hơi bàng hoàng khi biết được sự thật. Tường Lam yêu anh Hưng. Đúng
là tình yêu thật không đơn giản chút nào, đôi lúc khiến chính người
trong cuộc cũng không thể tin được.
- Hôm qua bác Hưng đến nhà chơi, bác ấy nói chị Duyên mướn kết hôn.
Tao cũng bị bất ngờ vì không nghĩ hai người đó lại tiến triển nhanh
đến vậy.
Tường Lam hít thở thật sâu, cô đưa tay lau vội giọt nước mắt còn
đọng trên má:
- Có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Tao không tin mình không thể vượt
qua.
Nhã Thanh nắmt tay bạn. Cô hiểu lời nói chỉ là đẻ tự trấn an, chứ
nếu quên được một người dễ dàng thì cô đã quên được từ lâu rồi.
Nhưng với Tường Lam, một khi đã yêu thật sự, cô sợ sẽ càng trở nên
khó khăn hơn khi nói muốn bắt đầu lại từ đầu.
- Đùng cố gắng để quên một người, như thế sẽ càng làm mày đau khổ
hơn. Hãy đón nhận một cách tự nhiên sự đau đớn đến với mình. Thời
gian rồi thì cũng sẽ nguôi ngoai mọi thứ. Đôi lúc mày đã quên rồi
mà cũng không nhận ra đấy.
Tường Lam chợt cười nhẹ:
- Kinh nghiệm quá vậy nhỏ. Mày cũng có cái để tao học hỏi
lắm.
Nhã Thanh bật cười nhỏ:
- Ừ! Hôm nay tao mới thấy mày còn ngờ nghệch hơn tao tưởng nhiều.
Tao nhận được những bài học quý giá từ những kinh nghiệm đau thương
đấy. Tường Lam mỉm cười. Nhã Thanh vui vẻ nhưng lại sống rất nội
tâm, nó thường có cái nhìn rất sâu sắc đối với mọi việc, nhất là
tình cảm.
- Nếu nói một cách thực tế như mày từng nói, thì Hoàng Minh xứng
đáng để mày suy nghĩ đó.
Tường Lam bình thản lắc đầu:
- Có thể với người khác nhưng không thể là Hoàng Minh. Một khi đã
xác định rõ ràng là không yêu thì mãi mãi sẽ là như vậy. Tao sẽ
không bao giờ sống khác lòng mình đâu.
Nhã Thanh nhìn bạn. Đó cũng là một trong những tính cách cô nể phục
ổ đứa bạn thân của mình. Lúc nào Tường Lam cũng rất dứt khoát và rõ
ràng, nó khong bảo giờ mập mờ hay mơ hồ một việc gì đó.
Tự nhiên cô liên tưởng đến Gia Hưng, tính cách của anh nếu hai
người yêu nhau không biết anh có đủ bản lĩnh để khống chế tính cách
mạnh mẽ của Tường Lam không? Trái tim đứa con gái nào cũng yếu
đuối, nãy giờ cô nhận thấy Tường Lam cũng không ngoại lệ. Có bao
giờ cô thấy nhỏ Lam khóc đâu, vậy mà hôm nay sự yếu đuối đó lại
phát sinh từ Gia Hưng. Đúng là tình yêu thật diệu kỳ.
Gia Hưng hối hả chạy vào cổng bệnh viện. Anh mới từ Nha Trang về
khi hay tin bác Hiền ic Hiền bị tai nạn đã được đưa vào thành phố.
Tù xa, anh đã nhận ra dáng vẻ hớt hải của dì Tư. Gia Hưng bước
nhanh đến bên bà:
- Tình trạng bác Hiền ra sao rồi dì?
Dì Tư mừng rỡ khi thấy anh:
- Đang ở phòng hồi sứ,c sức khoẻ vẫn chưa ổn định. Sao cậu về trễ
thế?
Gia Hưng hỏi nhanh:
- Vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm sao?
Dì Tư thở dài:
- Dì cũng không rõ lắm, chỉ nghe cô Lam nói đã tạm ổn nhưng phải
chờ thời gian theo dõi nữa.
Gia Hưng vội bước đến phòng hồi sức khi thấy một bác sĩ bước ra,
anh hỏi nhưng ông ta cứ trả lời qua loa. Lần đầu tiên anh phải thừa
nhận sự không quen biêt là một thiệt thòi thế nào. Anh cay đắng khi
nghĩ đến Tường Lam, có lẽ sự có mặt của cô sẽ giúp ích được cho bác
Hiền nhiều hơn là sự quan tâm lo lắng đến cháy lòng của anh. Gia
Hưng bước về phía băng đá ngồi xuống rồi nhìn dì Tư đang đứng loay
hoay không biết làm gì:
- Dì về đi, ở đây có con rồi! Đêm nay con sẽ ở lại bệnh viện.
Dì Tư liền xua tay:
- Không được đâu, con mới về cũng mệt rồi. Để dì kêu ông Tư
vào.
Nhưng Gia Hưng cương quyết khoát tay:
- Con không sao! Chỉ cần một người ở lại được rồi, ở đây nhiều cũng
không giúp được gì.
Dì Tư nhìn anh lưỡng lự, nhưng bà biết sẽ không lay chuyển được Gia
Hưng nên đành nói:
- Vậy cậu ở lại nhé! Cậu có cần gì nữa không? Hay tôi mang mền gối
vào cho cậu?
Gia Hưng liền xua tay:
- Không cần đâu, như thế lu bu lắm! Con tự lo cho mình được mà. Dì
yên tâm về đi!
Dì Tư thở dài rồi quay người ra về, nhưng được vài bước thì Gia
Hưng đã gọi lại:
- Khoan đã dì!
Dì Tư liền quay lại:
- Có gì không cậu?
- Dì có nghe Tường Lam nói nhờ cậy bác sĩ nào ở đây không?
Dì Tư lắc đầu:
- Cô Lam không có nói. Hôm qua nay mọi việc đều do cô ấy lo và sắp
xếp cả, chứ tôi và ông Tư thì đâu biết gì, cũng đâu có quen ai
trong này.
Gia Hưng gật đầu:
- Vậy thôi dì về đi.
Dì Tư cố dặn dò thêm lần nữa:
- Nếu có gì cần, cậu nhớ gọi điện về nhà nhé.
Đợi dì Từ đi xong, anh mới lấy điếu thuốc rồi bật quẹt châm lửa,
nhìn những vòng khói tròn do mình cố ý tạo ra mà đầu óc trống rỗng
không nghĩ được gì. Nếu bản thân gặp khó khăn anh co thể tự mình
vượt qua. Nhưng những người thân gặp bất trắc thì anh mới hiểu mình
vẫn chưa đủ khả năng để giúp đõ hay bảo vệ họ. Và để chấp nhận được
điều đó thì thật khó khăn đối với một người đàn ông.
Hút chưa đầy nửa điếu thuốc thì anh đã dụi tắt, anh bước về phía
hành lang nhìn vào khảng sân phía dưới bệnh viện. Trời đã xế chiều.
Đã quay ngày thứ hai mà tình trạng của bác Hiền vẫn chưa có gì khả
quan, anh rât muốn gọi điện cho Tường Lam để hỏi rõ tình trạng của
ông nhưng vẫn còn do dự. Cuối cùng không thể làm khác, anh đành bấm
máy để gọi cho cô:
- A lô.
- Tôi, Gia Hưng đây. Tôi muốn hỏi em về tình trạng của bác Hiền,
bác sĩ nói thế nào vậy?
Tiếng Tường Lam trong trẻo:
- Anh đang ở đâu vậy?
- Bệnh viện. Tôi đã nghe dì Tư kể lại. Cảm ơn em về tất cả mọi
chuyện.
- Tôi đang trên đường vào bệnh viện. Chúng ta gặp nhau rồi hãy nói.
Nhưng nói thật, tôi không muốn nghe lời cảm ơn, tôi đã xem đó như
là bổn phận của mình rồi.
Nói xong, cô đã tắt máy. Gia Hưng nhướng mắt rồi cất điện thọai vào
túi. Cách nói chuyện đúng là không thể lầm lẫn được, lúc nào cũng
cho người khác có cảm giác một chút uy quyền trong đó.
Không lâu sau thì cô đã vào đến. Gia Hưng ngồi yên trên băng đá
nhìn cô chứ không nói gì.
- Anh đã gặp bác sĩ chưa?
- Họ nói rất qua loa, tôi cần một câu trả lời chính xác kìa.
Tường Lam hơi cười:
- Không ai dám khẳng định chắc chắn đâu. Họ không muốn làm người
nhà hoang mang thôi. Khi tình trạng của bác Hiền thật sự ổn định
thì chính họ sẽ đến thông báo với anh mà, không cần anh phải hỏi
đâu.
Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì:
- Cách nói thật khó chấp nhận.
- Anh mới vào bệnh viện lần đầu, đúng không?
Một thoáng bối rối qua rất nhanh rong đôi măt anh:
- Dù thế nào tôi cũng muốn biết sự thật về tình trạng của bác
ấy.
Tường Lam ngồi xuống cạnh anh, khẽ cười:
- Tôi đùa thôi, anh đừng căng thẳng quá! Bác Hiền không sao đâu, vì
sức khoẻ bác hơi yếu nên phải nằm ở phòng hồi sức. Có lẽ nay mai sẽ
ra ngoài thôi.
Gia Hưng nhìn cô thoáng cau mày:
- Chỉ có vậy thôi sao? Rõ ràng hơn được không?
Tường Lam thầm phục sự nhạy bén của anh:
- Bác ấy không sao nhưng sau này đi lại sẽ rất khó khăn, có thể sẽ
phải ngồi trên xe lăn một thời gian.
Gia Hưng thắt lòng. Anh cũng đã dự đoán tình trạng sẽ không mấy lạc
quan, nhưng nếu phải ngồi xe lăng thì anh biết ông sẽ rất đau
khổ.
- Anh đừng bi quan quá! Khi bác Hiền khoẻ, bác ấy sẽ đượ tập vạt lý
trị liệu, có thể rồi sẽ đi lại được.
Gia Hưng quay qua nhìn cô, cái nhìn đối diện đầu tiên từ khi gặp
nhau.
- Cảm ơn em.
Tường Lam định nói nhưng anh đã nói tiếp:
- Em ngoan ngoãn một lần, được không?
Tường Lam tưởng mình đang nghe lầm, cô nhìn anh như chưa tin lắm
vào điều vừa nghe.
- Anh nói gì?
Gia Hưng nhìn cô rồi nhìn nơi khác.
- Hình như em chưa bao giờ thụ động đón nhận một việc gì đó mà
không đáp trả lại.
Một thoáng bối rối trong lòng, không ngờ Gia Hưng lại nói về mình
như thế. Đây là lần đầu tiên cô để người khác phê phán mà không
phản kháng lại. Không hiểu sao cô không thấy giận, ngược lại như là
một sự xao động nhẹ nhàng. Có lẽ Gia Hưng sẽ không bao giờ hiểu
được điều đó, hiểu về những gì anh đã vô tình ghi khắc đậm sâu
trong lòng cô.
- Nghe lời cảm ơn của anh, anh có biết tôi có cảm giác gì không?
Mình như là một người chẳng ra gì?
Gia Hưng ngồi chống tay lên gối một cách im lìm, như không còn gì
để nói, cử chỉ như muốn kết thúc câu chuyện. Tường Lam cố nuốt nỗi
cay đắng vào lòng, cô biết đó là nỗi đau mà mình phải chấp nhận
gánh chịu. Nhưng có quá đau đớn không khi cô vừa hiểu được điều gì
quan trọng đối với mình, thì đã không còn đường để cô có thể quay
trở lại. Có lúc cô đã muốn bất chấp tất cả để níu kéo lại những gì
đã mất, nhưng lại sợ làm vậy sẽ mất luôn cả những tình cảm còn sót
lại trong nhau. Dù thế nào cô cũng muốn ký ức đó vẫn là một kỷ niệm
đẹp và cô tin hình ảnh mình sẽ mãi còn ở một góc nhỏ trong trái tim
của Gia Hưng.
- Anh và chị ấy rất xứng đôi. Tôi đã nghe nói về chuyện của hai
người. Chúc mừng nha.
Gia Hưng quay qua nhìn cô không biểu lộ gì:
- Đùng tùy tiện chúc mừng như vậy. Hãy chúc mừng khi nào chính tôi
nói ra điều đó.
Tường Lam nghe tim đập thật nhanh. Cô không ngốc mà không hiểu
những gì anh nói, nhưng vẫn ước sao Gia Hưng trả lời rõ ràng
hơn:
- Sự thật không đúng vậy sao?
Gia Hưng thoáng im lặng một lúc rồi nói bằng giọng trầm tĩnh:
- Tôi không yêu cô ấy. Tôi không có được cảm giác như ngày xưa khi
tôi ở bên em. Hoàn toàn không. Và tôi hiểu đó không phải là tình
yêu. Vì vậy, tôi mong mọi người sẽ không bàn tán thêm để làm tổn
thương đến Duyên nữa.
Cách nói chuyện không màu mè, đắn đo, suy tính, vừa thật vừa thẳng
thắn và cũng có một chút khờ khạo của anh làm cô thắt nghẹn cả tim.
Có lẽ Gia Hưng đã giữ đúng như lời hứa, anh sẽ không bao giờ nói
dối lòng mình. Sao cô yêu quá đỗi tính cách đó của anh và càng yêu
nhiều hơn về sự phấn đấu để không gục ngã trước cuộc sống vốn bất
công đối với mình. Tường Lam cố gắng lắm mới không nhào đến ôm chặt
lấy anh mà thể hiện tình cảm. Và cô những muốn bất chấp tất cả để
nắm lấy cơ hội hiếm hoi này.
- Tối rồi, em về đi. Tôi muốn yên tĩnh một mình hơn.
Tường Lam nhìn anh thật lâu và da diết, đến nỗi không nghe cô trả
lời gì, Gia Hưng phải quay lại. Hai ánh mắt đối diện nhau, nhưng
Tường Lam lại không đọc được gì trong đôi mất đó. Cô cố ý nhìn
thẳng vào đôi mắt của anh như ngày xưa và thầm mong mình sẽ thấy
được một sự dịu dàng ấm áp dù nhỏ nhoi. Nhưng cô không thấy gì, chỉ
duy nhất cảm giác nhoi nhói trong tim.
- Tôi rất mệt và chỉ muốn yên tĩnh. Em thông cảm nhé.
Tường Lam quay nhìn nơi khác như cố ngẳn sựu yếu đuối:
- Anh thích dùng tháy độ này để đối xử với tôi lắm sao? Nếu không
có huyện gì thì giữa ch1ng ta không có lý do gì để gập nhau, đúng
không? Anh muốn nói với tôi như thế, đúng không?
Tường Lam như không ngăn được cảm xúc, cô xót xa nhìn gương mặt
bình thản của anh.
- Xem ra, em vẫn còn mang nặng những ky ức không vui đó. Đúng là
tôi không còn gì để nói nữa, nhưng tôi không có ý như em đã nói
đâu.
Tường Lam chớp mắt nhìn anh nhưng giọng anh đã thật dứt
khoát:
- Đây không phải là lúc để nói những chuyện này và tôi cũng không
thích. Em nên hiểu mà về đi.
Sự cứng rắn đến lạnh lùng của Gia Hưng làm cô thoáng ngỡ ngàng lẫn
đau đớn. Tường Lam hít thở thật sâu như cố lấy lại sự điềm tĩnh
quen thuộc:
- Tôi không mang nặng nó như cách anh đã nghĩ. Và xin anh đừng có
lúc nào cũng bảo rằng tôi hãy quên đi, khi mà anh chẳng hiểu về
những gì tôi phải chịu đựng.
Nói xong, cô đã đứng lên và bước nhanh trên hành lang bệnh viện.
Gia Hưng ngồi im nhìn theo một cách im lìm. Thà anh cứ ngờ nghệch
như ngày xưa để có thể được vô tư mà yêu cô. Nhưng bây giờ khi đối
diện vơi nhau, anh không có cách nào để có thể ngâng cao đầu trước
người phụ nữ mình yêu. Sự mặc cảm đã ăn sâu vào lòng, những gì xảy
ra và tồn tại giữa hai người thật khó chấp nhận. Dù có thể tha thứ
nhưng những toan tính và tham vọng của cô vẫn còn làm anh thấy tổn
thương nặng nề.
Tuần sau thì sức khỏe ông Hiền đã khá một phần là nhờ sự giúp đỡ
của Tường Lam hình như ở đây mọi người đều biết đến cô. Sự nổi
tiếng và thành công của Tường Lam đúng là đáng khâm phục
thật.
Anh không thích những phụ nữ quá sắc sảo và thành đạt nhưng trớ
trêu thay lại bị chính những điều ấy quyến rũ mình:
Tối hôm sau, Tường Lam vào thăm khi chỉ có một mình ông Hiền. Ông
nằm yên nhìn cô không tỏ thái độ gì.
- Bác khỏe chưa?
Ông Hiền nhìn cô im lìm không trả lời. Tường Lam khẽ nắm tay
ông:
- Bác mau khỏe nhé, mọi người đã rất lo lắng cho bác, nhất là anh
Hưng.
Ông Hiền 1ên tiếng một cách chậm rãi:
- Cảm ơn cô.
Cô nhoi nhói vì, cách xưng hô của ông:
- Đó là bổn phận của con, bác đừng nói vậy.
Ông Hiền nhìn cô nghiêm nghị:
- Cô đừng đến đây nữa, nhất là dừng để thằng Hưng gặp cô. Nhưng gì
cô đã làm đối với nó thật khó tha thứ. Tôi không nói về những
chuyện khác, chỉ nói về sự tổn thương mà thằng Hưng phải gánh chịu
khi gia đình cô đã lợi dụng nó.
Tường Lam chớp mắt một cách khó khăn:
- Con xin lỗi.
- Cô không có lỗi gì với tôi, đừng nói câu đó. Tôi chỉ muốn bảo vệ
thằng Hưng thôi. Tôi mong cô và gia đình cô để thằng Hưng sống yên
ổn. Nó đã đối xử quá tốt đẹp với gia đình cô rồi còn gì.
Tường Lam nghe đau thắt vì những câu nói thấm thía của ông:
- Con không cố ý làm tổn thương anh Hưng. Con đã thật sự mong muốn
chúng ta sẽ là một gia đình, nhưng không ngờ…
Ông Hiền ngắt ngang lời cô:
- Có phải cô không ngờ thằng Hưng không còn ngờ nghệch nữa, và cô
đã không có cách để bù đắp nên thây ray rứt, đúng không?
Tường Lam hơi nhắm mắt. Cách nói chuyện của ông đã tước mất sự phản
kháng nơi cô, ông đã nói rất đúng về những suy tính lúc đầu của cô.
Nhưng có một điều ông không hiểu, cô đang bị trả giá bằng chính tâm
hồn và trái tim tan nát của mình.
- Thôi cô về đi! Tôi cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô mấy ngày
qua.
Ông vừa dứt câu thì cửa phòng đã bật mở, Gia Hưng và dì Tư bước
vào. Anh nhìn gương mặt thẫn thờ của Tường Lam rồi quay ông
Hiền:
- Dì Tư mang súp đến cho bác. Hôm nay bác phải ráng ăn nhiều
đấy.
Gương mặt ông Hiền vẫn lạnh lùng:
- Được rồi, lát nữa bác sẽ ăn.
Gia Hưng quay qua cô:
- Em đến lâu chưa?
Tường Lam cố gượng cười:
- Em còn một cuộc hẹn. Em về đây.
Nói rồi, cô quay qua ông Hiền đang nằm trên giường:
- Bác mau khỏe nhé. Con đi đây.
- Để tôi tiễn em.
Gia Hưng mở cửa phòng rồi bước ra cùng cô. Tường Lam dừng lại nơi
hành lang:
- Không cần đâu anh vào với bác ấy đi. Tôi đi nha:
- Khoan đã, Lam!
Tường Lam qua lại nhanh. Gia Hưng tiến thêm vài bước đối diện thật
gần với cô:
- Người già là vậy, càng quý mến bao nhiêu, người ta sẽ càng trách
giận bấy nhiêu. Bác Hiền rất quý em, hãy tin tôi
Tường Lam cười nhẹ:
- Tôi hiểu, tôi được đối xử thế này là quá nhẹ nhàng rồi. Có lẽ tôi
đã quá tự tin khi nghĩ, có thể hàn gắn lại những tổn thương mà mình
đã gây ra lúc trước. Tôi xin lỗi vì khiến mọi người phải khó
xử.
Gia Hưng chợt nhìn cô đăm đăm, đôi mắt lướt qua tia gì đó rất
nhanh, một khoảnh khắc cảm xúc của anh mà cô không nắm bắt
kịp:
- Sao vậy? Tôi đã nói sai à?
Gia Hưng hơi cười nhưng ánh nhìn vẫn không thay đổi. Cô cố dằn sự
xốn xang trong lòng, cô không chịu nổi sự rung động bởi cách nhìn
đó.
- Lần đầu tiên thấy sự yếu đuối ở em. Hình ảnh này thật hiếm, tôi
muốn, nhìn thật kỹ để khắc sâu vào lòng.
Tường Lam cảm tưởng toàn thân đều chơi vơi Gia Hưng luôn tạo cho
những cảm giác ngỡ ngàng. Trái tim như muốn ngừng đập khi cô nhìn
vào đôi mắt của anh.
- Anh có biết những câu nói đó sẽ dẫn người ta đến suy nghĩ gì
không?
Gia Hưng gật đầu không do dự:
- Tôi không phủ nhận ngoài mẹ tôi ra, em là người phụ nữ mà quan
tâm nhất. Trong ký ức của tôi luôn có sự hiện diện của em. Đó là
những ngày tháng không thể nào quên được:
Tường Lam chua xót cảm nhận một hạnh phúc nhỏ nhoi làm tê tái cả
lòng. Cô nghe giọng mình thật xa lạ:
- Anh không hận tôi, dù chỉ là một chút sao?
Gia Hưng nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt như lan tỏa cả sự ấm áp dịu
dàng. Đôi mắt anh luôn có một sức hút kỳ lạ làm trái tim cô rung
lên khác thường.
- Nếu tôi nói không, em có tin không?
Tường Lam gượng cười, xót xa:
- Tôi đã hỏi mộtcâu thật ngốc nghếch phải không?
Gia Hưng hơi cười rồi nói trầm ấm:
- Tôi chỉ thấy, thất vọng. Không chỉ với riêng em mà ngay cả bản
thân tôi.
Tường Lam quay qua nhìn anh, gương mặt anh như chìm đắm nơi xa xăm
nào đó.
- Nhưng rồi cũng vượt qua được, tôi không muốn ép buộc bản thân
phải sống như thế này, thế khác để thích hợp với hoàn cảnh. Tôi chỉ
muốn là chính mình.
Tường Lam chớp mắt. Đây là lần đầu tiên Gia Hưng nói ra những cảm
nghĩ của anh và cũng là lần đầu tiên cô cảm thay khoảng cách giữa
hai người không xa vời rồi sẽ mất hút như cô đã tưởng tượng.
- Anh đã làm được rồi. Thậm chí ngoài sức tưởng tượng của mọi
người.
Gia Hưng quay lại nhìn cô im lìm:
- Đừng nói những lời như thế nữa, tôi nghe không quen đâu.
Tường Lam nhìn anh dè dặt. Cô hiểu anh không thoải mái nếu nói sâu
vào bản thân anh.
- Tạm biệt ở đây nhé. Tôi phải quay vào với bác Hiền rồi.
Tường Lam gật đầu:
- Có lẽ tôi không nên đến đây nữa. Tôi mong là bác ấy sẽ mau bình
phục.
Gia Hưng mỉm cười từ tốn:
- Cảm ơn em.
Tường Lam cố cười thật tươi để tạo vẻ tự nhiên mà nhìn thẳng vào
anh. Ước gì một giây thôi để anh cảm nhận tình cảm tha thiết đang
dăng đầy trong tâm hồn cô.
- Tôi về đây. Chào anh.
Tường Lam quay người đi nhanh ra phía cổng. Cô cảm nhận Gia Hưng
vẫn còn đứng đó không biết anh nghĩ gì khi nhìn theo từng bước xa
dần của cô.
Cô luôn căm ghét bản thân mình. Tuy nói là cương quyết phải quên
nhưng tận sâu thẳm của lòng cô vẫn ấp ủ một một niềm hy vọng mong
manh.
Vài ngày sau, qua hỏi thăm, cô biết Gia Hưng đã cương quyết đưa bác
Hiền về ở với mình. Không hiểu sao cô khao khát được sống như một
gia đình ở nơi ấy, nơi mà khi ra đi cô mới biết trái tim mình bị
đánh cắp.
…
Tháng sau, cô lại vô tình gặp Gia Hưng ở sinh nhật của Nhã Thanh,
không ngờ nhỏ bạn cô lại quý mến anh vậy và dĩ nhiên người đi bện
cạnh anh không ai khác ngoài Duyên. Gia Hưng chào cô với một thái
độ không biểu lộ gì. Đến giờ cô mới hiểu bản lĩnh tiềm ẩn trong con
người anh, sự điềm tĩnh đến bình thản đó, quả thật cố gắng lắm cô
vẫn không tự tin khi thể hiện. Cô bước đưa gói quà và một bó hoa
hồng do Quốc Trung gửi tặng:
- Quà là của tao. Còn bó hoa là do một người không được mời nhưng
có lòng gửi đến. Sinh nhật vui vẻ
Nhã Thanh nguýt cô thật dài, rồi ôm lấy cả, hai món quà vào
lòng:
- Cảm ơn anh ấy giùm tao.
Tường Lam mỉm cười:
- Tao không thích làm người trung gian đâu. Muốn gì thì cứ gặp anh
ấy mà nói.
Nhã Thanh tủm tỉm:
- Tao cảm ơn vì lịch sự thôi, đừng hòng nhé!
Nói rồi, nhỏ quay người đi nhanh vào trong. Tường Lam thầm buồn
cuời, rõ ràng là thích thiện ý của người ta mà cố làm như không
quan tâm vậy.
- Chào Lam.
Tường Lam quay qua thì gặp Tuấn đã đứng bên cạnh tự lúc nào:
- Xin lỗi. Tuấn đứng đây bao lâu rồi?
Tuấn nhún vai:
- Từ lúc Lam vào, hai người nói chuyện có vẻ tâm đắc quá nên đâu để
ý đến bạn bè.
Tường Làm cười nhỏ:
- Thôi đi, Tuấn quá lời rồi. Lam rất vui khi gặp mọi người, thật
đấy.
Tuấn mỉm cười, né người sang một bên và chỉ tay về đám bạn đang ồn
ào ở bên kia:
- Mọi người đợi Lam đấy. Đến đó đi. Tụi nó có vẻ ngán bà tổng giám
đốc lắm.
Tường Lam mỉm cuời bước nhanh về phía bạn bè của mình. Ngang qua
Gia Hưng, cô cảm nhận ánh mắt anh như theo bước chân mình đến chỗ
đám bạn. Có lẽ Gia Hưng ngạc nhiên về sự đùa giỡn hồn nhiên của
cô.
Một lúc sau, thì cả đám đã lôi được Gia Hưng và Duyên vào cuộc
chơi. Đám bạn cô đều hiểu lắm quan hệ của hai người, họ cứ tìm cách
bắt cả hai phải thể hiện tình cảm. Tường Lam gượng cười và chỉ đứng
yên nhìn. Lúc đám cưới, cô đã không mời các bạn, chỉ có mỗi Nhã
Thanh đến dự mà thôi, nên hôm nay vô tình tụi nó lại đùa giỡn trên
chính nỗi đau của cô. Cô biết mình không thể trách hay nói chính
xác là hoàn toàn không có quyền đó.
- Thôi đủ rồi, tụi bây ăn hiếp anh Hưng và chị Duyên vừa thôi cho
người ta thở với.
Nhân Vỗ tay cái đốp:
- Được thôi, nhưng với một điều kiện, chị Duyên hãy đút anh Hưng ăn
một... trái nho, không được bằng tay, phải bằng... miệng.
Cả bọn đều khoái chí với ý kiến của Nhân nên vỗ tay giòn giã: Gia
Hưng nhẹ cười chứ không có vẻ gì là lúng túng. Duyên hình như từng
ở nước ngoài nên cũng không thấy bở ngở nếu phải hành động như thế.
Thậm chí ánh mắt của cô tỏ rõ niềm hạnh phúc long lanh. Tường Lam
thấy căm ghét bản thân khi cứ phải để ý từng cử chỉ nhỏ của cả hai
dành cho nhau, rồi lại thấy nhói đau một cách âm thầm. Thật tệ hại,
cô sẽ tố cáo mình ngay khi rút lui không muốn chứng kiến trò chơi
đó. Tường Lam đứng yên nhìn Duyên tình tứ nhìn vào mắt Gia Hưng để
bắt đầu trò chơi, một nụ hôn dù rất nhẹ là không thể tránh khỏi
Tường Lam quay nhìn nơi khác mà nghe thắt nghẹn cả tim.
Một lúc sau, khi cuộc vui tạm lắng xuống, Tường Lam mới có dịp ra
hành lang mà tìm cho mình mộ chút yên tĩnh, hay đúng hơn là để vỗ
về nỗi cay đắng trong lòng.
- Em có những người bạn thật tuyệt. Thời sinh viên cỏa em và các
bạn là thế sao?
Tường Lam giật mình quay qua, Gia Hưng đã bước lên đứng bên
cạnh:
- Đầu óc tôi luôn trống rỗng. Ký ức của tôi không hề có những kỷ
niệm đẹp đó.
Lại một lần nữa, cảm giác nhoi nhói khi cô nhìn vào gương mặt như
chìm hẳn vào thế giới nào đó của anh:
- Anh không sao chứ?
- Không. Cảm giác của tôi không đến nỗi tồi tệ như em nghĩ
đâu.
Tường Lam vẫn không nhếch nổi một nụ cười, cô không muốn nói quá
sâu vào quá khứ của anh, chỉ gợi buồn chứ không giúp ích được
gì.
- Bác Hiền khỏe không?
- Đỡ hơn rất nhiều.
Rồi thì như không còn gì để nói, Gia Hưng im lặng đứng bên cạnh,
đôi mắt nhìn thẳng một cách xa vời. Cảm giác nghẹt thở như bao trùm
cả không gian, Tường Lam thấy lòng thật nặng nề.
- Sao em không lấy chồng?
Tường Lam tưởng mình nghe lầm, cô quay qua nhìn anh.
- Em không thấy đã để Hoàng Minh chờ đợi quá lâu sao? Tôi thấy anh
ta thật kiên nhẫn.
Tường Lam nghe giọng mình thật khác lạ, cô nói mà không nhìn
anh:
- Đó không phải là điều tôi mong muốn.
Gia Hưng quay người lại, anh dựa lưng vào lan can và chống tay lên
đó đối diện cô:
- Em luôn không bằng lòng với những gì mình đang có sao? Đừng làm
cho người đàn ông phải sợ vì thaam vọng quá lớn của mình.
Câu nói còn đau đớn hơn cả cái tát. Tường Lam cảm tưởng cả gương
mặt mình như tê cứng lại.
- Anh nói ai sợ?
Đôi mắt Gia Hưng thật sáng nhưu một quan tòa đang phán xét tội đồ
của mình:
- Ví dụ như tôi chẳng hạn. Vừa nể lại vừa sợ, cảm giác giống như
ngày xưa vậy.
Tường Lam cố nuốt nỗi đau đớn vào lòng. Anh nói đúng cô là một phụ
nữ quá tham vọng.
Cô đã từng nghĩ bằng mọi giá, cô sẽ khiến người khác phải kiêng nể,
e dè. Cô muốn thành công và chiến thắng tất cả. Cô thích cảm giác
có trong tay cả một giang sơn của riêng mình. Nhưng không ai biết
đằng sau sự mạnh mẽ ấy là cả một sự yếu đuối của người phụ nữ muốn
được yêu thương che chở. Cô có gì sai khi phấn đấu thành một người
tài giỏi, một ước mơ mag ai cũng mơ ước, chỉ khác chăng là mỗi
người có thật hiện được giấc mơ của mình không thôi.
- Anh hiểu tôi đến như vậy sao? Anh nói đúng lắm, tôi là một người
phụ nữ có tham vọng rất lớn.
Gia Hưng vẫn không rời mắt khỏi cô:
- Tôi không phê phán mà chỉ muốn khuyên em. Bất cứ việc gì cũng có
giới hạn của nó, đôi khi mình phải biết bằng lòng.
Tường Lam cười nụ cười có vẻ cay đắng thầm lặng:
- Sao hôm nay, lại nói với tôi điều này?
- Tôi phải hiểu đó sự quan tâm hay cảnh cáo đây?
- Em muốn hiểu thế nào cũng được. Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi
.Tường Lam quay qua nhìn thẳng vào mắt anh:
- Hiện tại đối với tôi đã là quá tốt. Về chuyện này tôi sẽ không
tham vọng nhiều. Như thế đã là quá đủ.
Cô quay đi khi thấy cái nhìn thăm thẳm của Gia Hưng như xuyên qua
ánh mắt mình. Có một cái gì đó như vỡ tan trong tâm hỗn cô, niềm hy
vọng mong manh được cô ấp ủ mỗi đêm, để cố ru mình vào giấc ngủ mà
trong đó cô đã tham vọng mơ về những giấc mơ thật đẹp. Thực tế bây
giờ đã đánh tan mọi thứ.
- Dù thế nào tôi cũng cảm ơn anh. Tôi luôn trân trọng những gì
người khác đối với mình. Xin lỗi, tôi quay vào trước nhé.
Khi TườngLam bước ngang qua anh, thì Gia Hưng đã chặn bước chân cô
bằng giọng nói thật trầm ấm:
- Tôi luôn muốn bất chấp tất cả để có được em, nhưng thực tế tôi
không đủ khả năng để cho em hạnh phúc. Tôi biết mình chỉ đứng phía
sau chứ không thể sánh ngang với em được. Hãy hứa với tôi là em sẽ
sống thật tốt và vui vẻ.
Từơng Lam còn đang chết lặng lẫn ngỡ ngàng thì Gia Hưng đã quay
người đi vào trong. Cô như bừng tỉnh, vội tiến lên một bước, như để
đuổi kịp anh:
- Gia Hưng!
Gia Hưng bình thản quay lại chứ không hề nao núng như cô
nghĩ:
- Tôi không dối em cũng không dối bản thân mình, tôi biết tình. cảm
của em đang xáo trộn. Không người đàn ông nào chịu nổi cảm giác
thiếu tự tin và không thể ngẩng cao đầu trước người phụ nữ mình yêu
đâu. Tôi sẽ không bao giờ là người như vậy.
Tường Lam nghe cổ họng nghẹn cứng vì cảm giác như bão táp trào dâng
trong lòng.
- Không phải! Anh...
Cô chưa dứt câu thì Duyên đã bước ra đến chỗ hai người, đôi mắt cô
ta thoáng nét gì đó khi nhìn cả hai.Tường Lam không đủ sức hay đúng
hơn mặc kệ không cần che giấu vẽ mặt tơi tả đau khổ của Duyên tự
nhiên nắm tay Gia Hưng lôi đi:
- Vào trong đi.Mẹ em muốn gặp anh.
Tường Lam quay người bước trở lại phía hành lang, cô hơi nhắm mắt
như trấn tĩnh lại lòng mình. Cuộc nói chuyện vừa rồi là ngoài sức
tưởng tượng của cô, cô không ngờ Gia Hưng yêu cô theo cách nghĩ đó.
Điều đó chứng tỏ quá khứ là một ký ức đầy mặc cảm và quá nặng nề
đối với anh và điều tệ hại hơn là chính cô đã từng xem thường và
chà đạp nó. Cô phải làm sao đây để lấy lại những gì đã mất không
kiềm chề được, cô khóc một cách nghẹn ngào, những lời nói của Gia
Hưng đến giờ vẫn còn buốt lòng cô.
Một lúc sau cô mới trở vào trong. Cô gặp ngay nhỏ Thanh đang đứng
lóng ngóng nói chuyện điện thọai ngay phía cửa. Tường Lam bước đến
đã nghe giọng chanh chua của nó:
- Anh gọi có gì không?
Tường Lam, thấy buồn cười, cô đã đoán được 1à ai. Quốc Trung đang
đứng ở trước cổng, anh dựa người vào xe với dáng vẽ thoải
mái:
- Tôi đang đứng trước cửa nhà em. Tôi có thể vào mừng sinh nhật
không? Tôi muốn điều đó.
Tiếng Nhã Thanh vẫn chua chát như giấm:
- Lần đầu tiên tôi gặp một người, khách như anh.
Quốc Trung cười khẽ:
- Cũng là lần đầu tiên tôi đánh mất phong độ của mình đấy. Phải năn
nỉ để được mời một buổi sinh nhật. Sao, cô chủ nhỏ?
Nhã Thanh dài giọng:
- Tôi không đến nỗi bất lịch đâu.
Nói rồi cô liền cúp máy. Vừa quay qua đã thấy Tường Lam tủm tỉm
cười, dù gương mặt vẫn phảng phất một nỗi buồn. Nhã Thanh nhìn
theo:
- Mày không sao chứ? Tụi nó không biết nên đùa hơi quá. Đừng buồn
nhé nhỏ.
Tường Lam lắc đầu:
- Không có gì. Nói chuyện với anh Trung à?
Nhã Thanh tròn mắt:
- Sao mày biết?
Thái độ của mày. Đúng là khổ thân anh Trung.
Nhã Thanh ngượng ngùng nhéo nhẹ tay cô.
- Đồ quỷ! Tao có làm gì đâu. Thôi, để tao ra mở cổng trợ lý của mày
đúng là khác người thật.
Tường Lam mỉm cười nhìn dáng vẽ hấp tấp lẫn bối rối của nhỏ bạn. Cô
ước chi tình cảm của mình cũng bình yên trong sáng như vậy. Cô bước
về phía bàn rót cho mình một ly rượu Champagne, cô rất muốn ra về
nhưng trái tim cứ nặng trĩu không muốn rời khỏi đây Cô còn nhiều
chuyện muốn nói mới Gia Hưng nhưng quả là rất khó có cơ hội. Dù
không muốn, cô vẫn đưa mắt nhìn về phía họ Gia Hưng đang ngồi cùng
bàn với Duyên và mẹ cô ta. Sự thân thiết của họ làm cô liên tưởng
lại quan hệ giữa gia đình mình và Gia Hưng, chưa bao giờ giữa mọi
người có một không khí đầm ấm như thế, như một gia đình thật
sự.
Quốc Trung bước nhanh về phía cô, anh nheo mắt:
- Có đườg đột quá không?
Tường Lam mỉm cười:
- Riêng em thì không. Rất vui được gặp anh tại đây.
Quốc Trung cười nhỏ:
- Nhớ ủng hộ anh đấy.
Quốc Trung lấy cho mình ly rượu và đưa mắt nhìn khắp phòng:
- Gia Hưng cũng đến dự sao?
Tường Lam cười không tươi lắm, cô chỉ gật đầu không nói.
- Anh đến chào nhé.
Nói rồi, anh bước thằng đến bàn bắt tay Gia Hưng. Hai người nói gì
đó cũng khá lâu, lúc sau Quốc Trung mới trở về bàn cùng cô. Ngay
lúc đó, tiếng nhạc vũ trường đã bắt đầu vang lên. Các bạn cô ùn kéo
nhau ra sàn nhảy điệu nhạc thật sôi động càng làm mọi người phấn
khích. Tường Lam nhìn mọi thứ quen thuộc với mình mà không một chút
hứng thú, cô ngồi im lặng nơi bàn nhìn mọi người quay cuồng theo
điệu nhạc. Quốc Trung cũng bắt đầu khởi động, anh kê sát mặt vào
tai cô huýt sáo làm một cử chỉ kêu cô hòa nhập cùng mọi
người:
- Lâu rồi không nhảy thế này. Ra đi Lam!
Tường Lam lắc đầu, có nói chưa chắc Quốc Trung nghe rõ. Chỉ một
thoáng cô đã thấy Quốc Trung xoắn bên cạnh Nhã Thanh, hai người tạo
thành một đôi nhảy thật đẹp trước mọi người. Cô không ngờ một Quốc
Trung điềm đạm thường ngày lại náo động như vậy. Duyên cũng đã ra
sàn nhảy. Bên kia bàn chỉ còn mỗi Gia Hưng, anh có vẻ trầm ngâm bên
ly rượu của mình. Tất cả đều tham gia cuộc vui, chỉ còn lại lác đác
vài người ngồi ở bàn. Tường Lam cố ngăn nỗi chua xót của mình bằng
cách uống, cô không ý thức như vậy là sẽ say, chỉ muốn làm cho mình
trấn tĩnh hơn. Một lúc sau thì Gia Hưng đã bước qua đứng trước mặt
cô và ngăn ly rượu trên tay cô lại:
- Đừng uống nữa!
Tường Lam ngước lên nhìn anh, cô không đến nỗi say, cô nghe không
rõ nhưng hiểu được anh nói gì. Bất chợt Gia Hưng nắm lấy tay cô và
lôi ra phía sân trước cửa:
- Ra ngoài cho thoáng đi! Ở trong đó em sẽ chết vì rượu đấy. Nãy
giờ uống mấy ly rồi, biết không?
Tường Lam nhìn anh đăm đăm. Đúng là cô uống hơi nhiều, nhưng với
một người quen xã giao như cô thì bao nhiêu đó cũng không đến nỗi
say như anh tưởng. Gia Hưng vẫn còn khờ lắm. Tự nhiên cô ứa nước
mắt vì ý nghĩ đó.
- Để tôi gọi người đưa em về. Em đứng đây đợi nhé!
Nhưng anh vừa dợm bước thì cô đã nắm tay anh ngăn lại:
- Anh có thể về với em không? Em có chuyện muốn nói với anh.
Gia Hưng quay lại nhìn cô hơi lâu:
- Em say rồi và tôi cũng không biết lái xe. Em đợi ở đây đi!
Tường Lam cố gắng nói rõ ràng vì giọng nói bắt đầu nghẹn lại:
- Không! Lúc nãy em vẫn chưa nói hết. Chúng ta đi đâu đó nói chuyện
đi, được không anh?
Gia Hưng nhìn vào mắt cô. Dù trời hơi tối nhưng cô vẫn tin anh nhận
ra mắt cô đang long lanh sụ van nài:
- Tôi không thích.
Chỉ có ba chữ nhưng lại có sức mạnh ghê gớm. Từ lúc nào cô đã buông
thông tay ra khỏi anh. Gia Hưng nhìn thoáng qua cô rồi quay người
định đi vào.
- Không cần đâu! Tôi không say như anh tưởng, tôi tự về được.
Nói rồi, cô lặng lẽ bước về phía xe của mình. Gia Hưng bước nhanh
đến đứng trước mặt cô:
- Em không sao chứ?
Tường Lam nhìn thẳng vào mắt anh:
- Nếu tình cảm của tôi làm anh thấy áp lực nặng nề thì tôi sẽ không
thế nữa. Tôi đã tự nhủ với lòng, tôi thà tự giết mình chứ không
chịu nổi khi nhìn thấy anh đau khổ và tổn thương một lần nữa vì
tôi.
Đôi mắt Gia Hưng như chứa đựng cả sự thống khổ thầm lặng, một cảm
xúc hiếm hoi mà lần đầu tiên cô bắt gặp. Không kềm được, cô ôm chầm
lấy anh nức nở:
- Em yêu anh, Hưng ơi.
Gia Hưng đứng yên không cử động, không một cử chỉ đáp lại.
- Hãy tin em, đó là sự thật. Em đã sai lầm, em thật ngốc
nghếch.
Gia Hưng bình tĩnh nhìn vào trong rồi kéo cô ra khỏi mình:
- Xin lỗi, tôi thật sự không còn thiết tha nữa. Nếu có chút tình
cảm nào đó với tôi thì em hãy cố quên đi.
Tường Lam định nói nhưng Quốc Trung đã bước ra, đôi mắt chứng tỏ là
đã thấy tất cả. Gia Hưng quay qua nói trầm tĩnh:
- Nhờ anh đưa cô ấy về giùm. Lam có vẻ hơi say.
Quốc Trung gật đầu:
- Anh yên tâm. Tôi sẽ đưa Lam về.
Tường Lam lau vội giọt nước mắt trào ra. Cô đưa mắt nhìn theo bước
chân Gia Hưng rồi hít thật sâu như để trấn áp cảm xúc. Cô ngồi vào
xe bên cạnh Quốc Trung:
- Khỏi tạm biệt bạn em nhé. Tôi nghĩ nên như thế.
Tường Lam đưa chìa khoá xe cho anh rồi dựa người vào ghế nhắm mắt
lại:
- Cảm ơn anh.
Quốc Trung cho xe chạy đi. Được một đoạn, anh chợt lên tiếng:
- Không ngờ có lúc em cũng mất tự chủ như vậy. Lúc nãy may mắn là
chỉ có anh nhìn thấy thôi.
- Em không sợ như anh nghĩ đâu. Em xin lỗi.
- Về điều gì.
- Bắt anh phải về giữa chừng thế này.
Quốc Trung khẽ cười:
- Nên xin lỗi sự khách sáo của em thì đúng hơn.
Tường Lam hít thở thật sâu. Cô thẫn thờ nhìn ra cửa, những dòng xe
cộ đang lùa dần phía sau.
- Lần đầu tiên nhìn thấy em khóc. Không ngờ người may mắn đó lại là
Gia Hưng.
Tường Lam hơi cười. Dù đang đau khổ nhưng cô cũng không giận được
vì cách nói chuyện của anh. Quốc Trung luôn tạo cho người khác cảm
giác thoải mái, nhẹ nhàng, sự cởi mở của anh làm cô cũng nhẹ lòng
đôi chút.
- Có muốn nói gì không cô bé? Ngoại trừ công việc, anh phát hiện
trong chuyện tình cảm em rất khờ. Đúng là khi yêu thật sự, sẽ có
lúc người ta không hiểu mình đang làm gì. Lúc nãy khi ngồi nơi bàn,
em đã để lộ cả tâm trạng của mình ra ngoài. Thật không giống Tường
Lam chút nào.
Tường Lam nhìn anh dè dặt:
- Có thật không? Em đã như vậy sao?
Quốc Trung gật mạnh đầu:
- Nhưng anh thích nhìn thấy em như vậy, anh dám chắc Gia Hưng cũng
thế. Hắn sẽ không quên nỗi hình ảnh của em lúc nãy đâu.
Tường Lam đỏ cả mặt vì ngượng. Quốc Trung bật cười lớn:
- Chết thật! Lại còn biết mắc cở nữa. Anh bảo đảm không bao lâu Gia
Hưng sẽ phát cuồng mà tìm em thôi.
Tường Lam chớp mắt nói yếu đuối:
- Đừng đùa nữa anh Trung, em đau lắm.
Quốc Trung nghiêm nghị nói:
- Anh không đùa. Không ai thắng nổi được anh yêu đâu Lam ạ. Gia
Hưng cũng vậy. Rồi cũng có lúc cậu ta sẽ hiểu mình đã đấu tranh vô
vọng như thế nào.
Tường Lam quay qua nhìn anh. Quốc Trung cho xe rẽ sang hướng nhà
cô:
- Đừng suy nghĩ bi quán quá. Tình yêu của em và Gia Hưng chỉ bị cản
trở bởi chính bản thân hai người thôi. Hãy cho Gia Hưng thời gian,
đó là liều thuốc rất hay, rồi cậu ấy sẽ hiểu điều gì quan trọng
nhất đối với mình.
Tường Lam nhìn anh cảm kích. Quốc Trung có hiểu anh vừa thắp lại
tia hy vọng trong cô, dù nhỏ nhoi nhưng cũng cảm thấy ấm
lòng.
- Cảm ơn anh.
Quốc Trung mỉm cười điềm đạm, anh chợt nheo mắt:
- Đừng cảm ơn suông như vậy. Anh đang đau đầu vì cô bạn của em.
Giúp anh với!
Tường Lam cười nhỏ:
- Anh mà cũng cần giúp đỡ sao?
Quốc Trung nhún vai:
- Cần chứ, nhất là về khoản thông tin lặt vặt. Như thích cái gì,
thường đi đâu. Cái đó anh mù tịt.
- Anh phải tìm hiểu chứ! Em không giúp được đâu. Anh hãy chứng minh
thành ý đi.
- Trời! Thời gian của anh bị em nắm hết rồi, em không thấy sự bất
lợi của anh sao?
Tường Lam mỉm cười:
- Em sẽ giúp anh điều này. Còn những thứ khác tự anh cố gắng
đi.
Quốc Trung dừng xe trước nhà cô cười khẽ:
- Yes, madam.
Tường Lam bước xuống mở cổng. Quốc Trung cho xe chạy đi vào trong.
Sau khi đã đậu xe ngay ngắn anh thong thả bước đến đưa chìa khóa
cho cô:
- Anh trở lại đó lấy xe thì xin lỗi nhỏ Thanh giùm em nhe.
Quốc Trung nhún vai:
- Và chuẩn bị sẵn tâm lý để bạn em chì chiết chứ gì. Thế nào cững
đổi lổi tại anh đã không thông báo cho cô ấy biết.
Tường Lam bật cười nhỏ:
- Coi bộ nhỏ Thanh còn hơn cả em nữa. Thôi, anh về đi, trễ rồi. Cảm
ơn nhe.
Quốc Trung gọi taxi quay trở lại buổi tiệc. Khi anh vừa đến nơi,
cũng là lúc Gia Hưng ra về, Duyên đã đưa anh ra tận cổng. Quốc
Trung mỉm cười chào cả hai, một chút bâng khuâng khi nghĩ về Tường
Lam, cô là mối tình đơn phương thầm lặng của anh, Quốc Trung hiểu
sẽ chỉ một mình anh giữ điều bí mật đó suốt đời. Và bây giờ anh đã
tìm thấy một sự rung động mới mẻ, anh quyết sẽ không từ bỏ tình cảm
hiếm hoi bất chợt này. Quốc Trung không bước vào nhà vì thật sự anh
không quen ai ở buổi tiệc cả, anh lấy điện thoại ra bấm số máy của
Nhã Thanh.
- Tôi trở lại lấy xe, ra tiễn tôi chứ cô bé.
Nói xong anh tắt máy, rồi thong thả đứng dựa vào xe chờ đợi, không
lâu sau đã thấy cái dáng dằn dỗi của cô chủ nhỏ.
- Anh khác người thật, như vậy cũng điện thoại.
Quốc Trung nhướng mắt:
- Tôi muốn gặp em nhưng không thể vào trong tôi kéo em khỏi bạn bè
được. Chỉ có cách này thôi.
Nhã Thanh hơi buồn cười, nhưng chợt nhớ đến Tường Lam, cô liền xẵng
giọng:
- Sao lúc nãy đưa nhỏ Lam về, anh không báo với tôi, không lịch sự
chút nào cả.
Quốc Trung nói thản nhiên:
- Về cũng đã về rồi. Bạn bè với nhau đâu cần phải để bụng những
chuyện đó.
Nhã Thanh ấm ức:
- Anh....
Quốc Trung vội ngắt lời cô:
- Lúc nãy tôi cũng có thể ra về, nhưng lại muốn gặp em để chúc mừng
sinh nhật.
Nhã Thanh định nói thì thấy Tuấn bước ra, đôi mắt cô thoáng thay
đổi, dù rất nhanh nhưng Quốc Trung vẫn nhận ra cử chỉ khác lạ
đó:
- Tuấn về sao?
Tuấn bước đến mỉm cười với cô:
- Sinh nhật vui vẻ nhé Thanh. Tuấn về đây.
Một thoáng hụt hẫng lướt qua mắt Nhã Thanh:
- Cảm ơn. Hôm nay Tuấn vui chứ?
- Dĩ nhiên. Lâu rồi không gặp bạn bè, hôm nay thật sự rất
vui.
- Để mình tiễn Tuấn.
- Thôi, được rồi. Thanh tiếp bạn bè đi. Hôm nào gặp nhé!
Nói rồi, Tuấn quay qua chào Quốc Trung, anh đáp lại với vẻ lịch sự
quen thuộc:
- Mối tình đầu hay đơn phương vậy?
Nhã Thanh ngỡ ngàng quay lại:
- Anh nói gì?
- Chắc là đơn phương rồi. Đôi mắt của em những muốn theo cậu ta về
đến tận nhà vậy.
Mặt Nhã Thanh đỏ bừng vì ngượng, không ngờ Quốc Trung ăn nói báng
bổ, không kiên nể như thế.
- Anh không được nói bậy. Tôi cấm anh.
Quốc Trung chợt đối diện với cô:
- Cậu ta thật sáng suốt khi không phải lòng em. Nếu không, cậu ta
sẽ phải chịu đứng phía sau em suốt đời.
Nhã Thanh giận thật sự, cô run giọng:
- Anh...
- Tôi không cố ý làm tổn thương tình cảm của em, chỉ muốn vạch cho
em rõ sự khác biệt giữa hai người mà ngốc đến mấy cũng nhận ra. Tôi
về đây. Tôi chúc em một dêm sinh nhật bình yên trong lòng thì sẽ
thích hợp hơn.
Nói rồi, không đợi phản ứng của cô, anh ngồi vào xe và bình thản
lái ra về. Nhã Thanh đứng yên, ấm ức nhìn theo, dù giận nhưng cũng
phải thừa nhận Quốc Trung đã thật sắc sảo khi nhận ra được mọi
chuyện chỉ trong một lần tiếp xúc ngắn ngủi. Đúng là một con người
đáng sợ. Lần đầu tiên cô suy nghĩ về một người đàn ông nhiều hơn
nhớ về Tuấn, một người luôn biết cách chi phối suy nghĩ của
cô.
Tường Lam vừa bước ra khỏi phòng họp thì gặp ngay Quốc Trung đang
đi đến.
- Thế nào rồi anh Trung?
Quốc Trung gật đầu bước theo cô về phòng:
- Tạm ổn. Có lẽ ngày mai anh sẽ bay ra đó.
Tường Lam mở cửa phòng làm việc:
- Em cũng nghĩ vậy. Em sẽ cho Nghĩa theo gặp anh. Dù thế nào cũng
đừng làm phiền lòng bà Dung, cứ cho bà ấy yêu cầu những gì bà ấy
muốn.
Quốc Trung để lên bàn xấp tài liệu rồi nói:
- Em xem các số liệu này đi. Anh vừa bổ sung thêm vài điều trong kế
hoạch dự án của bà Dung.
Tường Lam ngồi xuống ghế mở máy vi tính:
- Cảm ơn anh. Em sẽ xem và gặp anh trước khi anh đi.
Quốc Trung gật gù:
- OK. Anh về phòng nhe.
Tường Lam chăm chú vào các số liệu vừa nhận được từ Hà Nội. Sự phản
ảnh của bà Dung về cách làm việc của nhân viên thật sự làm cô phiền
lòng lẫn tức giận. Có lẽ xong chuyện này rồi, cô cần chấn chỉnh lại
chi nhánh ngoài ấy. Đến trưa thì cô thư ký ôm một bó hoa thật to,
dáng vẻ rụt rè đứng ở cửa:
- Dạ, có người gửi hoa cho chị.
Tường Lam mỉm cười thờ ơ:
- Em để lên bàn đi. Cảm ơn.
Đợi cô thư ký đi xong, cô lại tiếp tục với công việc dang dở. Đến
chiều thì cô gọi Quốc Trung qua phòng để bàn một số vấn đề trước
khi anh ra Hà Nội. Cả hai thảo luận đến tối mới thống nhất mọi
việc. Quốc Trung hớp một ngụm cà phê đã bắt đầu nhạt thếch:
- Em có vẻ mệt mỏi lắm. Đói bụng rồi, đúng không?
Tường Lam mỉm cười, rồi làm một động tác thư giãn, cô ngả người ra
ghế, nghiêng đầu nhìn anh:
- Em mời anh ăn tối được chứ?
Quốc Trung nheo mắt:
- Nghe có vẻ được đấy. Còn không nhanh lên, anh đói bụng lắm
rồi.
Cả hai bước ra khỏi công ty thi đã gặp Hoàng Minh đứng đợi tự bao
giờ. Quốc Trung nhún vai, đưa mắt nhìn cô:
- Có lẽ anh nên cho em nợ lại lần sau vậy.
Tường Lam mỉm cười:
- Không có gì đâu. Chúng ta đi chung cũng được mà.
Hoàng Minh chậm rãi bước về hai người:
- Sao lâu thế? Anh đã đợi hơn một giờ rồi đấy.
Tường Lam ngạc nhiên nhìn anh:
- Sao anh không điện thoại mà đứng đây đợi?
Hoàng Minh nói từ tốn:
- And đã nói giờ hẹn trong thiệp rồi. Em chưa nhận được hoa anh gởi
sao?
Tường Lam ngỡ ngàng sực nhớ, lúc nãy về cô cũng quên luôn nó. Thật
đãng trí.
- Em xin lỗi.
Hoàng Minh mỉm cười dễ dãi:
- Không sao! Nhưng chẳng lẽ sinh nhật mình, em cũng không
nhớ?
Lại ngớ người một lần nữa, cô khẽ cười, lắc nhẹ đầu:
- Thật sự em không nhớ. Cảm ơn anh.
Quốc Trung quay qua cô, mỉm cười:
- Xin lỗi. Sinh nhật vui vẻ nhé Lam.
- Cảm ơn anh. Năm rồi không tổ chức nên năm nay em cũng quên luôn.
Sẵn đây chúng ta cùng ăn tối nhé, xem như chúc mừng sinh nhật cho
em.
Hoàng Minh có vẻ không hài lòng:
- Anh đã đặt sẵn bàn rồi. Em không phiền chứ?
Quốc Trung nhẹ cười:
- Anh nghĩ em đừng nên phụ lòng anh ấy. Anh về đây, anh sẽ chúc
mừng sinh nhật em sau vậy.
Quốc Trung quay qua chào Hoàng Minh rồi cương quyết ra về. Đợi xe
Quốc Trung chạy đi, Hoàng Minh liền nói:
- Anh phải cảm ơn cậu Trung. Đúng là anh thích không gian chỉ có
hai đứa thôi.
Tường Lam mỉm cười, cô hiểu không thể từ chối thành ý của anh.
Hoàng Minh đưa cô đến nhà hàng quen thuộc mà hai người đã từng gặp
nhau. Anh đặt sẵn một phòng riêng biệt và bài trí thật đẹp. Cô hơi
xúc động khi cảm nhận hình như Hoàng Minh đã chú trọng từng thứ nhỏ
nhặt nhất để làm vừa lòng cô. Anh kéo ghế cho cô rồi mỉm cười thật
tươi:
- Thành ý của anh có làm em cảm động không?
Tường Lam ngồi xuống đối diện anh:
- Cảm ơn anh.
Hoàng Minh rót rượu cho hai người, anh cụng nhẹ vào ly cô rồi
nói:
- Sinh nhật vui vẻ. Anh hi vọng mỗi năm anh đều chúc mừng sinh nhật
em thế này, có được không?
- Sinh nhật thì không thể thiếu bạn bè. Em rất vui nếu nhận được sự
chúc mừng của anh.
Hoàng Minh cười nhẹ, ánh mắt vẫn chiếu vào cô tia nhìn nồng nàn
không giấu giếm:
- Chưa bao giờ anh lại sợ hai chữ bạn bè đến như vậy. Em luôn đặt
nó giữa hai chúng ta. Không thể thay đổi được sao?
Tường Lam nhìn thẳng vào đôi mắt của anh:
- Em đã trả lời rồi. Em không muốn lặp lại nữa.
- Anh xin lỗi, đêm nay anh không thể làm em mất vui được. Anh mong
em sẽ có một buổi sinh nhật thật vui vẻ.
Nói rồi, anh gọi người bồn bàn mang thức ăn lên. Tường Lam nhìn
từng món ăn đều là sở thích của cô, không ngờ Hoàng Minh chịu khó
sắp xếp cho buổi sinh nhật này đến vậy. Cô thật sự thấy thoải mái
khi nghĩ về tình bạn giữa hai người. Sao Hoàng Minh không nhận ra
điều này thế nhỉ? Thật nặng nề nếu phải chịu đựng những áp lực mình
không muốn.
- Có thể nhảy với anh một bản không?
Tường Lam mỉm cười gật đầu, cô đặt tay vào tay anh và bước theo
điệu nhạc nhẹ nhàng:
- Tuyệt vời thật! Cuộc sống thật có ý nghĩa khi có em trong vòng
tay thế này.
Hoàng Minh hơi siết cô vào lòng.
- Hãy từ bỏ đi anh Minh. Giữa chúng ta không thể nào đâu.
Ánh mắt Hoàng Minh vẫn đầy vẻ tự tin:
- Anh sẽ biến cái không thể thành có thể. Huống chi chúng ta đã
từng yêu nhau, cảm giác đó không dễ gì có được đâu Lam.
Tường Lam mỉm cười nhẹ nhàng:
- Em hiểu rõ bản thân mình muốn gì. Em không yêu anh Minh ạ. Em
không muốn lặp lại mãi những lời này, cả hai đứa đều không
vui.
Hoàng Minh thoáng im lặng rồi nói trầm tĩnh:
- Em không yêu anh vì đã có tình cảm khác, đúng không?
Tường Lam dừng lại giữa chứng bản nhạc, cô rời khỏi vòng tay anh
một cách nhẹ nhàng:
- Anh không thấy em phải trả lời quá nhiều sao? Em xin lỗi, em muốn
giữ lại những gì riêng tư cho mình.
Hoàng Minh bước theo cô, đôi mắt không giấu được sự thất vọng
thoáng qua:
- Em vẫn không quên quá khứ, đúng không? Hay nói chính xác hơn, em
vẫn chưa gạt bỏ được Gia Hưng ra khỏi cuộc sống của mình.
Tường Lam thoáng lặng người, cô không ngờ Hoàng Minh thấu đáo mọi
việc sâu sắc như vậy.
- Gần hai năm qua anh luôn dõi theo từng bước đi của em, anh hiểu
tất cả Lam ạ. Nhưng luôn tự dối gạt bản thân điều đó là không thể.
Sau khi tiếp xúc và hiểu về cuộc sống của Gia Hưng, anh nhận ra mọi
chuyện không đơn giản như mình tưởng. Gia Hưng thật sự là người đàn
ông đáng tin cậy.
Tường Lam chớp mắt, cô nhìn ngọn nến lung linh tỏa sáng mà nghe tâm
hồn mình như nặng trĩu thêm.
- Nói như thế không có nghĩa là anh bỏ cuộc. Anh chỉ muốn em hiểu,
anh chấp nhận đối đầu với tất cả thử thách, kể cả việc trái tim
không bao giờ thuộc về anh. Nhưng anh yêu là chỉ muốn mang đến cho
người mình yêu được hạnh phúc. Nếu Gia Hưng không thể thì anh sẽ là
người thực hiện điều đó.
Tường Lam quay qua nhìn anh. Tình cảm sâu nặng của anh thật sự là
cô không ngờ tới, nhất là đối với một người mạnh mẽ như Hoàng Minh
:
- Em xin lỗi. Đừng bắt em phải nói câu này với anh nữa, được không?
Mọi chuyện kết thúc ở đây đi anh Minh.
Hoàng Minh tiến thêm một bước để đối diện với cô:
- Em có phát hiện, chúng ta rất giống nhau không? Có lẽ vì thế mà
em không thể yêu anh. Tường Lam ngước nhìn anh, Hoàng Minh nhẹ cười
rối bất chợt bước đến hôn nhẹ lên trán cô một cách trân
trọng:
- Anh yêu em. Mãi mãi sẽ không hối hận.
Tường Lam cố giấu sự xúc động. Đúng là tình yêu thì không thể giải
thích, cũng như cô không thể hiểu được tại sao trái tim mình lại
quay lưng với anh.
Khi thấy cô có vẻ mệt mỏi, Hoàng Minh đã đưa cô về sớm. Vừa dừng xe
trước uổng thì cô đã ngỡ ngàng khi nhận ra Gia Hưng cũng vừa đến.
Hoàng Minh nhìn thoáng qua cô rồi nói:
- Em vào đi.
Tường Lam vội mở cửa xe bước xuống, sự hối hả của cô. Vô tình làm
Hoàng Minh phải quay đi.
- Anh về nhé.
- Cám ơn anh.
Đợi xe Hoàng Minh đi xong, cô mới quay qua Gia Hưng đang đứng trước
cổng.
- Anh bấm chuông chưa?
Gia Hưng gật đầu không nói gì, cử chỉ im lìm của anh thật khó bắt
chuyện. Sự xuất hiện của Gia Hưng ngày hôm nay quả là bất ngờ, đúng
là đêm sinh nhật đúng với ước nguyện của cô. Đợi bà ** mở cửa xong,
cô quay qua anh:
- Anh đắt xe vào đi. Anh đến có chuyện gì không?
- Tôi đến để gặp ba em.
Tường Lam bước song song cùng anh vào nhà. Ông Trọng đã ngồi đợi
sẵn ở phòng khách thấy cả hai, ông khẽ cười:
- Con cũng mới về à? Thằng Minh đâu?
Tường Lam bối rối, một cử chỉ hiếm hoi ở cô làm ông hơi ngạc
nhiên:
- Sao hai đứa về sớm vậy? Sinh nhật vui chứ con gái?
Tường Lam mỉm cười không nói. Ông Trọng liền quay qua Gia
Hưng.
- Ngồi đi con! Sao, công việc của con tốt chứ?
Gia Hưng ngồi xuống đối diện ông:
- Vâng.
Tường Lam nhìn hai người rồi nói nhẹ nhàng.
Tường Lam bước nhanh về phòng. Cô đã hiểu ba mình hẹn anh đến để
làm gì. Dù rất muốn ở lại nhưng cô biết sự có mặt của mình sẽ khiến
Gia Hưng không hài lòng. Cô hiểu ba sẽ phải thất vọng vì quyết định
đó, Gia Hưng sẽ không bao giờ đồng ý vì quyết định đó. Gia Hưng sẽ
không bao giờ đồng ý sự sắp đặt và giúp đỡ của ông.
Tường Lam cứ thấp thỏm ngồi nơi giường, tưởng tượng Gia Hưng đang ở
dưới phòng khách mà nao cả lòng. Gặp được nhau quả là khó khăn,
tình cảm cứ phải kềm nén giờ như nước vỡ bờ. Cô đau đớn khi nghĩ cả
hai đứa cứ vô tình đi lướt qua nhau, dù đã hiểu rõ tâm hồn mình
luôn chờ đợi hiện đang ở nơi nào?
Một lúc sau, không chịu nỗi cảm giác bồn chồn, cô quyết định xuống
phòng khách. Cô ngỡ ngàng khi chỉ có mỗi ba mình ở đó. Tường Lam
vội hỏi mà nghe tim mình đập dồn dập:
- Anh Hưng về rồi hả ba?
Ông Trọng gật đầu, không giấu được sự thất vọng:
- Ừ ! Nó vừa về. Nó làm ba thất vọng quá.
Không cần suy nghĩ, cô bước nhanh ra ngoài. Cô muốn khóc khi nhìn
thấy dáng anh vừa khuất nơi cổng.
- Khoan đã, anh Hưng!
Bà ** nhìn cả hai rồi nói như hiểu:
- ** vào đây. Con tiễn cậu Hưng nhé.
Đợi bà ** vào xong, cô đã bước đến đứng trước mặt anh. Gia Hưng
dừng chống xe rồi đang yên nhìn cô.
- Ba tôi đã nói gì với anh?
Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì:
- Em hiểu rõ hơn tôi mà. Tôi có cảm giác chúng ta gặp nhau cũng chi
có mỗi lý do này thôi.
Tường Lam nghe cổ mình khô khốc:
- Anh đừng hiểu sai lời đề nghị của ba tôi. Ông chỉ muốn tốt cho
anh thôi.
- Hiện tại tôi có gì không tốt. Tôi hài lòng với cuộc sống của
mình. Hôm khác, nếu muốn mời tôi đến, chùng một bữa cơm thôi, tôi
sẽ rất sẵn sàng.
Tường Lam chớp mắt:
- Có thật là anh sẽ đến không?
Gia Hưng nhẹ cười:
- Tôi luôn xem gia đình em là người thân của mình. Điều đó không
bao giờ thay đổi.
Đôi mắt Tường Lam sáng long lanh:
- Anh có biết hôm nay là ngày gì không?
Gia Hưng khẽ cười, nụ cười làm Tường Lam xao động:
- Sinh nhật em. Xin lỗi, tôi đã không biết. Chúc em sinh nhật vui
vẻ.
Tường Lam chớp mắt:
- Cám ơn anh.