Nét mặt dì Tư thay đổi hẳn khi người đứng trước mặt bà là ông
Kỳ.
- Dạ, cậu ấy ở trên phòng.
Ông Kỳ nhìn bà với cái nhìn cảnh cáo:
- Đừng quên tôi mới thật sự là chủ của các người, vợ chồng bà và
ông Hiền nên hiểu những gì nên làm và không nên làm.
Dì Tư lấm lét nhìn ông ta. Ông Kỳ ngang nhiên bước vào nhà, ông lên
thẳng phòng Gia Hưng trước cái nhìn lo sợ của dì Tư. Gia Hưng đang
ngồi lặng lẽ trước đống đồ chơi của anh nhưng gương mặt và đôi mắt
như vô hồn, anh ngồi thẫn thờ đến nỗi ông Kỳ vào đến phòng cũng
không hay.
- Con đang làm gì vậy?
Gia Hưng ngước lên nhìn ông, ánh mắt lộ vẻ buồn phiền không thay
đổi.
- Thưa, chú mới đến.
Ông Kỳ mỉm cười ngồi xuống giường, đúng như ông nghĩ, anh không khá
hơn một chút nào thậm chí còn tệ hại hơn trước. Gương mặt đờ đẫn và
hốc hác thấy rõ. Một cảm giác căm hận điên cuồng dâng lên trong
lòng ông.
- Con Lam có tốt với con không?
Gia Hưng nhìn ông im lìm không nói.
- Thay đồ đi, chú đưa con ra ngoài chơi! Cứ ở nhà riết rồi
ngu.
- Con không đi đâu. Con muốn một mình. Chú về đi!
Ông Kỳ có vẻ ngạc nhiên vì thái độ của anh:
- Nghe lời chú! Chú chỉ muốn tốt cho con thôi. Con Lam nói không
cho con ra ngoài, đúng không?
- Đi với chú không việc gì phải sợ. Một lát thôi, chú sẽ đưa con
về.
Cuối cùng, ông Kỳ cũng kéo bằng được Gia Hưng đi theo ông. Ông muốn
ít ra Gia Hưng cũng phải hiểu biết một chút, một chút thôi đủ để
không quá khờ khạo trước cha con ông Trọng, họ sẽ lợi dụng sự ngờ
nghệch của nó mà cướp trắng tài sản. Ông không thể để cho họ đạt
được điều đó dễ dàng và nếu có thể được ông sẽ dạy cho Gia Hưng
giành lại những gì đã mất.
Vài ngày sau, buổi tối khi Gia Hưng vừa về đến nhà thì đã gặp Tường
Lam ngồi ở phòng khách. Cô nhìn anh một cách nghiêm lạnh:
- Anh đi đâu vậy?
Thấy cô đã chịu nói chuyện với mình, gương mặt anh sáng bừng
lên:
- Em hết giận rồi sao?
Tường Lam lạnh lùng lặp lại:
- Tôi hỏi anh đi đâu?
Anh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô rồi nói nhỏ:
- Tôi đi với chú Kỳ.
Tường Lam thấy giận phừng lên, không ngờ ông Kỳ dùng cách này để
đối phó với cô. Khi nghe dì Tư nói, cô đã lo sợ đến bàng hoàng. Ông
ta đã đến đây nhiều lần và đã dạy Gia Hưng những gì rồi? Dì Tư thật
đáng trách khi đến hôm nay mới nói cho cô biết. Tường Lam cố ý nhìn
thẳng vào anh, cô cố tìm xem một sự thay đổi nào đó ở Gia
Hưng.
- Chú Kỳ đưa anh đi chơi ở đâu?
Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì, đôi mắt vẫn gợn buồn như từ ngày
ấy đến giờ.
- Đi nhưng tôi không vui.
- Thế anh đã làm gì?
Anh lắc đầu nhẹ giọng:
- Không thích làm gì cả.
Tường Lam hơi quay đi, cô biết có hỏi cũng vô ích. Nhưng thái độ
của Gia Hưng làm cô tin anh vẫn chưa hiểu biết gì nhiều. Cô đứng
lên nhưng anh đã vội nói:
- Tôi biết mình đã làm điều xấu, tôi biết mình đã hại em. Em có thể
phạt tôi thế nào cũng được nhưng đừng bỏ đi được không?
Tường Lam hơi khựng lại. Vết thương như hằn sâu xé nát lòng cô. Cô
đã muốn quên nhưng hằng ngày cứ phải đối diện với nỗi ám ảnh của
mình và đau đớn hơn là không thể làm gì để thoả mãn sự căm giận
trong lòng.
- Tôi không thích anh cứ tìm cách gặp tôi. Ngày mai không cần anh
phải mở cửa cho tôi nữa. Hãy để tôi yên, anh nghe rõ chưa?
Mắt Gia Hưng cụp xuống, gương mặt là cả sự đau khổ thất vọng mênh
mông. Tường Lam bước nhanh lên lầu, cô muốn hóa điên vì không khí
nặng nề bao phủ. Cô rất muốn dọn về nhà ba mẹ mình và xúc tiến
nhanh việc ly dị. Chỉ cần luật sư hoàn tất hồ sơ và thủ tục cần
thiết cho mục đích của cô, cô sẽ có cách làm Gia Hưng phải đồng ý,
cô nghĩ điều đó không khó khăn gì. Nếu ông Kỳ muốn đại diện cho anh
thì cô cũng đủ chứng cứ để bác bỏ quyền đó của ông ta. Cô sẽ có
trách nhiệm với Gia Hưng và cuộc sống của anh và bằng lòng với mọi
điều kiện.
Khoảng hai tháng sau thì cô đã có tất cả những gì cần, một sự giải
thoát mà cô nghĩ mình đã chờ đợi quá lâu. Chỉ còn một việc duy nhất
là thuyết phục Gia Hưng, cô nghĩ việc đó sẽ rất nhanh chóng, anh
đang mang mặc cảm có lỗi và sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô nhằm để
chuộc lỗi của mình. Ngày mai thôi, cô sẽ có cuộc nói chuyện thật
đặc biệt và quan trọng cho cả cô và Gia Hưng.
Chiều, cô vừa ra khỏi công ty thì gặp Vũ. Lâu rồi cô mới gặp lại
anh, vẫn với dáng vẻ chờ đợi quen thuộc nhưng không thể làm xao
động trái tim cô. Anh mỉm cười bước đến:
- Khá lâu rồi, đúng không? Nhưng anh vẫn dõi theo từng bước đi của
em Lam ạ. Chúng ta gặp nhau một lát, được không?
Không thể từ chối, cô để xe lại công ty và đi cùng anh. Vũ lái xe
ra hướng bờ sông, một không giam khá yên tĩnh. Tường Lam đứng ở lan
can hít thở thật sâu, cô có cảm giác thật yên tĩnh.
- Có chuyện gì không anh Vũ?
Vũ đưa mắt nhìn ra xa:
- Cần phải có lý mới gặp được em sao?
Cô mỉm cười:
- Nhưng gặp anh, em rất bất ngờ. Công việc của anh tốt chứ?
- Tốt như đâu bằng em. Bây giờ em đã trở thành người nổi tiếng rồi,
có lẽ em rất mãn nguyện khi đạt được ước mơ của mình.
Tường Lam lấy tay giữ tóc lại khi nó bay qua mặt Vũ.
- Có thể cho là vậy.
Vũ quay qua nhìn cô hơi lâu:
- Thật sự lúc đầu anh rất thất vọng, nhưng suy nghĩ kỹ nếu em không
làm vậy thì không phải là em rồi. Anh yêu em là yêu tất cả kia
mà.
Tường Lam cười nhẹ. Vũ luôn là người thận trọng và cân nhắc rất kỹ
những gì phải làm. Việc anh đến tìm cô chắc có lẽ cũng đã cân nhắc
rất nhiều.
- Cuộc sống của em tốt không?
- Cũng tốt. Hình như vậy, em cũng không quan tâm lắm, lúc nào em
cũng bị công việc cuốn đi.
Vũ khẽ cười:
- Em đừng ham việc quá, nếu không sẽ tự tạo áp lực cho bản thân. Tự
giờ em nói về cuộc sống rất mơ hồ, anh hiểu điều đó, nhưng nói thật
đi, em thấy có đáng không?
Cô quay người lại dựa lưng vào lan can nhìn anh:
- Em sẽ trở về cuộc sống trước đây. Em rất nhớ khoảng thời gian vui
vẻ đó.
Vũ khoanh tay nhìn cô thật ý nghĩa:
- Anh rất vui khi nghe em nói. Thời gian đó nghĩa là cũng có hình
ảnh của anh.
Tường Lam cười khẽ:
- Vâng. Em rất nhớ bạn bè, không hiểu sao nhỏ Thanh cũng bặt tăm,
em thì bận bù đầu vì công việc. Có lẽ đã đến lúc phải thư giãn
rồi.
Vũ nhìn cô rất lâu, cách nhìn của anh vừa sâu sắc vừa như nể
phục:
- Em có nghĩ một người phụ nữ ôm đồm công việc như em thì cần phải
có một chỗ dựa vững chắc không? Ít ra là những lúc mệt mỏi em có
thể tựa đầu vào.
Tường Lam hơi nhìn nơi khác. Nếu Vũ biết rằng điều làm cô không thể
chấp nhận nhất chính là để tình cảm chi phối, không hiểu anh sẽ thế
nào?
- Em không quan tâm điều đó lắm. Cứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt
hơn.
Vũ lại cười, nụ cười có vẻ nhúng nhường:
- Đôi lúc anh có suy nghĩ rất buồn cười, đó là không biết em có
phải phụ nữ hay không? Dù là một thoáng yếu đuối, anh cũng chưa
từng thấy ở em.
Tường Lam cười nhẹ. Cô không muốn nói quá nhiều về bản thân, Vũ cứ
hiểu theo suy nghĩ của anh. Cô không thích giãi bày khi với cô, anh
chỉ là một người bạn không hơn.
- Em đang nghĩ gì vậy?
Cô lắc nhẹ đầu:
- Hạnh phúc nhất là không phải suy nghĩ và bận lòng trước bất cứ
điều gì. Em đang có cảm giác đó.
Vũ bước tới một bước đối diện với cô:
- Nghĩa là sự xuất hiện của anh hôm nay không làm em bực
mình.
- Không đâu! Em rất vui. Đặc biệt là hôm nay, em cảm thấy như mình
vừa trút được gánh nặng.
Vũ nhìn cô như quan sát nhưng cũng không hỏi gì thêm. Anh nói đơn
giản:
- Vẫn là câu nói đó. Bao giờ anh cũng chờ đợi em.
- Nhưng...
- Được rồi, anh hiểu em muốn nói gì. Nói thẳng ra là chừng nào em
thật sự lựa chọn thì anh sẽ quyết định cho mình.
Tường Lam quay nhìn ra sông. Vũ cũng không nói gì nữa, anh đứng yên
lặng bên cô như hiểu với Tường Lam không nên nói quá nhiều, cô là
người nhạy cảm nên cô sẽ hiểu được sự chân thành ở anh...
Một lúc sau thì anh đưa cô về, dừng xe trước cổng nhà cô, anh không
giấu vẻ quan sát của mình:
- Em sống ở đây nên bạn bè không dám đến cũng phải. Qua cách biệt,
đúng không?
Tường Lam mỉm cười:
- Mọi người ở đây đều rất tốt và thân thiện, không như những gì
người khác nói đâu.
Vũ nhìn cô dịu dàng:
- Thế nào cũng được. Chỉ cần em thấy thoải mái thôi.
Cô gật đầu:
- Anh về đi. Em vào nhà nhé.
Nhưng Vũ vẫn đứng yên nhìn cô mở cổng và bước hẳn vào trong anh mới
ra về. Tường Lam hơi khựng lại khi gặp Gia Hưng đang ngồi lặng lẽ
nơi ghế đá. Việc cuối cùng của cô và thành công hay không đều phụ
thuộc vào Gia Hưng.
- Sao anh lại ngồi đây?
Anh nhìn vào khoảng tối trước mặt chứ không nhìn cô:
- Tôi không cố ý để gặp em đâu. Tối nào tôi cũng quen ra đây
rồi.
Tường Lam thấy nhoi nhói mà không hiểu vì sao:
- Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ ngạc nhiên thôi.
Gia Hưng không nói gì, gương mặt chìm khuất trong bóng tối mờ ảo
của ngọn đèn trong sân.
- Bạn của em à?
Cô gật đầu không nói, cái nhìn của anh như thấp xuống hơn:
- Em vào nhà đi. Tôi muốn yên tĩnh một mình.
Tường Lam sửng người nhìn anh. Cách nói chuyện của Gia Hưng làm cô
bất ngờ. Trông rất nghiêm nghị và có vẻ gan góc.
- Tôi có chuyện cần nói với anh nhưng có lẽ đợi ngày mai vậy.
Anh nhìn cô hơi lâu nhưng không biểu lộ gì, không biết từ bao giờ
Gia Hưng biết giấu cảm xúc của mình. Cô biết mình đã bỏ quên anh
quá lâu, cô chợt thăm dò:
- Nếu như là lúc trước, anh đã hỏi tôi chuyện gì rồi.
Gia Hưng hơi cười:
- Có lẽ vậy.
Tường Lam chợt nghe xốn xang. Anh ít lôi hẳn so với lúc trước. Cô
bỗng hoang mang cho mục đích của mình.
- Khuya rồi, em về phòng đi. Đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi không bao
giờ muốn nhìn thấy em buồn cả.
Tường Lam nghe day dứt. Cách nói như một lời khẳng định cho cô rõ
anh sẽ không bao giờ làm trái ý cô, nhưng cô vẫn nhận ra hình như
nghĩa nó không đơn giản là như vậy.
- Tôi sẽ rất cảm ơn nếu anh tôn trọng quyết định của tôi và đồng ý
những gì tôi muốn có giùm chúng ta. Hãy tin là tôi sẽ mang lại điều
tốt đẹp cho anh, Hưng ạ.
Gia Hưng quay qua nhìn cô. Từ nãy đến giờ đây là cái nhìn thẳng đối
diện lần đầu tiên, không hiểu sao cô có cảm giác man mát buồn và
xót xa vì vẻ thầm lặng của anh.
- Tôi không phiền anh nữa. Tôi về phòng nha.
Tường Lam đi thẳng vào trong. Ngày mai sẽ cô sẽ có cuộc nói chuyện
với anh, dù cô không thể giải thích được sự mâu thuẫn trong lòng
mình muốn dứt khoát thật nhanh chóng để dừng vướng bận nhưng lại
thấy một chút xót xa khi nhìn thấy dáng vẻ lặng buồn của Gia Hưng.
Có lẽ điều làm cô nhớ nhất sẽ là hình ảnh mỗi buổi tối của anh thế
này. Mọi chuyện dứt khoát phải kết thúc và nỗi ám ảnh buồn đau của
cả hai sẽ chấm dứt khi cô rời khỏi ngôi nhà này.
Sáng hôm sau, cô thức dậy muộn. Vừa ra khỏi phòng ý định đầu tiên
của cô là tìm Gia Hưng. Cô bước về phía phòng anh. Cánh cửa mở
toang, trên giường chăn gối đều được xếp gọn gàng. Khép nhẹ cửa
phòng lại, cô đi nhanh xuống phòng khách thì gặp gì Tư vừa đi chợ
về:
- Anh Hưng đâu dì?
Dì Tư mỉm cười:
- Chắc đi loanh quanh trong vườn thôi. Hôm nay cậu ấy thức sớm lắm,
sớm hơn cả tôi nữa.
- Vậy à! Để con đi tìm anh ấy.
Nói xong, cô bước nhanh ra vườn. Khoảng vườn nhỏ hoàn toàn yên ắng,
không thấy bóng dáng Gia Hưng đâu, cô cau mày nhìn quanh. Anh có
thể đi đâu được chứ?
Cô gọi vợ chồng dì Tư đi tìm khắp nhà nhưng vẫn không thấy. Sự lo
lắng, sốt ruột làm cô bần thần cả người. Suốt cả ngày hôm đó vẫn
không có liên lạc gì, cô gọi thẳng đến nhà ông Kỳ để hỏi tung tích
của anh nhưng cũng không được gì. Tường Lam lo sợ gọi điện thoại
cho ba mẹ mình. Cô chợt nhớ thái độ khác lạ của Gia Hưng lúc tối mà
điếng người khi nghĩ đến điều tệ hại nhất. Đầu óc Gia Hưng chưa
thật sự sáng suốt, thái độ của cô có phải là cú sốc đối với
anh?
Qua ngày hôm sau thì cô không thể bình tĩnh được nữa, ông Kỳ đến
nhà với vẻ mặt giận dữ, doạ sẽ báo công an khi hôm nay không tìm
thấy Gia Hưng. Anh có thể đi đâu trong thành phố rộng lớn này? Chỉ
còn một nơi là Đà Lạt nhưng cô không tin Gia Hưng có thể tự mình về
đó được.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô gọi điện cho ông Hiền, cách
nói chuyện thăm hỏi của ông, chứng tỏ anh đã không quay về
đó.
Đến tối thì Tường Lam nghe chóng mặt khủng khiếp, cô không ăn cơm
được và thấy buồn nôn. Các triệu chứng đó làm cô thoáng lặng người,
chấn động cả toàn thân, nếu thật sự như cô nghĩ thì phải làm sao
đây?
Cô về phòng trong tâm trạng hỗn loạn. Lần đầu tiên cô hoàn toàn
khủng hoảng và mất tự chủ, cô không đủ can đảm để đối diện với sự
thật, không ngờ số mệnh lại đùa cợt cô đến thế.
Sáng hôm sau khi cô còn nửa tỉnh nửa mê trên giường vì cảm giác
choáng váng thì nghe tiếng dì Tư hối hả chạy lên:
- Cô ơi! Cậu Hưng về rồi.
Tường Lam bật ngay dậy, tỉnh táo hẳn:
- Anh ấy đâu?
- Đang nói chuyện với ông bà ở dưới nhà.
Tường Lam rời nhanh khỏi giường, chỉ một lát cô đã có mặt ở phòng
khách. Gia Hưng cùng luật sư Hoà đang ngồi đối diện với ba mẹ cô.
Sự có mặt của ông Hòa làm cô không khỏi ngạc nhiên.
- Anh đi đâu vậy? Có biết mọi người lo lắng không? Anh đúng là
không biết suy nghĩ mà.
Ông Trọng nói nghiêm khắc:
- Lam! Con ngồi yên đi!
Nhưng Tường Lam như không còn kiềm chế, cô quay nhìn gương mặt trầm
lặng của Gia Hưng một cách giận dữ:
- Con phải nói! Anh ta làm con muốn phát điên lên được, ba có biết
không?
Gia Hưng ngước nhìn cô im lìm:
- Tôi xin lỗi.
Ông Trọng có vẻ nôn nóng ra mặt:
- Đủ rồi! Bây giờ điều ba cần nghe là thằng Hưng giải thích lý do.
Còn luật sư Hòa, sao lại có mặt ở đây?
Ông Hoà điềm đạm nói:
- Tôi đến đây theo yêu cầu của cậu Hưng.
Ông bà Trọng và cả Tường Lam đều sững sờ không dám tin vào lời nói
của ông Hòa. Gia Hưng chợt lên tiếng:
- Tôi muốn nói chuyện với em. Chúng ta lên phòng đi!
Gương mặt thật trầm tĩnh, cô như không còn nhận ra một Gia Hưng ngờ
nghệch nữa. Cái nhìn thật thẳng của anh như đâm thẳng vào lòng cô
một cảm giác cứ như trong mơ. Khi cả hai đã lên đến lầu, cô định mở
cửa phòng thì Gia Hưng đã ngăn lại:
- Tôi không cố ý làm cho em và mọi người lo lắng. Hãy tin
tôi.
Tường Lam cố nói bình thản:
- Đó không phải là lời giải thích.
Gia Hưng vuốt mặt, một cử chỉ như trấn an mình:
- Tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện. Câu trả lời đó đã đủ chưa?
Tường Lam hơi mất tự chủ, choáng váng. Ánh mắt thoáng đau đớn của
Gia Hưng làm cô thấy tuyệt vọng. Cách nói chuyện cùng với sự xuất
hiện của luật sư Hòa, cô đã mơ hồ đoán được, nhưng chưa dám tin vào
sự suy đoán của mình thôi:
- Tôi biết được điều đó qua chú Kỳ. Và chú ấy đã cho tôi số điện
thoại của luật sư Hoà. Cuối cùng tôi cũng được biết những gì mình
cần phải biết và cũng hiểu cuộc sống là như thế nào.
Tường Lam nghe tim mình như thắt lại. Cách nói của anh làm cô bàng
hoàng đến nỗi không tin đó chính là Gia Hưng. Giọng anh vẫn nhẹ
nhàng quen thuộc:
- Sống với tôi nặng nề lắm, phải không? Tôi đã hiểu vì sao em không
thích tôi. Tôi đã nói là không bao giờ làm em buồn, tôi sẽ giữ lời
hứa đó.
- Tôi...
Nhưng Gia Hưng đã ngăn lại:
- Để tôi nói hết đã! Đây là tất cả những gì em cần, có đúng
không?
Vừa nói, anh vừa để lên bàn những hồ sơ đang cầm trên tay. Tường
Lam nghe tim đập mạnh nhưng cô không nhìn đến chúng mà nhìn thật
lâu vào gương mặt trầm tĩnh của Gia Hưng:
- Chú Kỳ để anh làm việc này sao?
Gia Hưng cười nhẹ:
- Tôi đã khôn lớn rồi, quyền quyết định đó là của tôi. Luật sư Hòa
nói chú Kỳ không có quyền gì cả.
Tường Lam không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này, hình
như điều cô quan tâm nhất bây giờ không phải là những thứ đó mà là
thái độ của Gia Hưng thì đúng hơn. Cô còn chưa biết phải nói gì thì
Gia Hưng đã mở tiếp một tờ giấy để lên bàn. Tường Lam nhìn xuống
tay anh:
- Anh không đòi hỏi gì sao?
Gia Hưng đẩy tờ giấy về phía trước mặt cô:
- Có chứ! Tôi muốn ly dị. Em đọc đi rồi ký luôn.
Tường Lam sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt. Mọi chuyện đến với cô
thật quá dễ dàng, cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần thụ động đón
nhận mà thôi. Không ngờ lúc cô ở trong tình cảnh này. Tất cả ước mơ
giờ đã đạt được, sao lòng cô vẫn không sung sướng như mình từng
nghĩ.
- Anh có hiểu tất cả những điều này là thế nào không?
Gia Hưng nhìn cô trầm tĩnh:
- Nó sẽ làm em vui và tôi cũng không bị muốn xem thường thêm. Tôi
phải thay đổi, không thể sống như lúc trước nữa.
Cô thấy lòng không bình an, hình như sự thay đổi ở Gia Hưng đã kéo
theo luôn suy nghĩ của cô, tâm hồn cô đang đảo lộn thì phải. Nhìn
tờ ly dị được viết thật đẹp bởi nét chữ của Gia Hưng, không hiểu
sao cô lại thấy lòng trĩu nặng. Cô chợt sợ hãi khi nhớ đến sự hoài
nghi của mình, nếu đó là một bào thai đang tượng hình thì thật quá
đau đớn và nếu Gia Hưng biết được thì không biết mọi chuyện sẽ ra
sao?
Tường Lam ngồi bất động.
- Em ký đi! Tôi muốn giải quyết mọi chuyện nhanh chóng. Tôi phát
hiện cuộc sống của mình đã quá trễ rồi, tôi còn nhiều việc phải cố
gắng lắm. Tôi không muốn chúng ta phải bận lòng về nhau nữa.
Cách sử dụng ngôn từ rất chuẩn sâu sắc của anh làm cô thật sự bất
ngờ:
- Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh thật sự chỉ cần như thế thôi
sao?
- Đối với tôi, được trở về cuộc sống bình thường đã là vô giá. Tôi
phải cám ơn m đã đưa tôi về lại đây mới đúng.
Tường Lam nhìn anh đăm đăm:
- Anh đã thay đổi một cách không ngờ. Đến giờ tôi vẫn chưa dám
tin.
- Khi bị vấp ngã hoặc tổn thương, người ta sẽ không còn vô tư nữa
và sẽ trưởng thành hơn. Tôi đã khôn lớn từ những điều đó đấy.
Tường Lam cười nhẹ, một nụ cười đối với cô là vô nghĩa nhất. Có lẽ
gần hai tháng nay cô không quan tâm và luôn tránh gặp anh nên đã
không nhận ra sự thay đổi đó.
- Em ký tên đi, đừng để mọi người chờ!
Tường Lam cầm cây viết trên tay, cô ký thật nhanh và không nhìn đến
nó. Không hiểu cô không quan tâm hay không đủ can đảm để xem. Sự
mâu thuẫn bộc phát này khiến bản thân cô cũng phải ngỡ ngàng. Gia
Hưng cuộn tròn tờ giấy trong tay:
- Cảm ơn em.
Rồi anh chợt nhìn cô thật sâu lắng, cái nhìn một thoáng muộn
phiền:
- Hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi về tất cả mọi chuyện. Tôi rất
hối hận.
Anh đứng lên và quay người đi. Tường Lam thoáng nghe lòng đau nhói,
nỗi đau như lắng thật sâu vào tận đáy lòng:
- Khoan đã! Ngày mai tôi sẽ dọn về nhà ba mẹ, anh có thể về đây ở
được rồi. Và anh hãy quên mọi chuyện đi, hãy sống cho thật
tốt!
Gia Hưng gật đầu:
- Em cứ đi đi, tôi tự biết về mà.
Nói rồi anh bước thẳng xuống lầu, dáng đi thật tự tin và dứt khoát.
Tường Lam vẫn ngồi yên chứ không muốn xuống phòng khách. Cô nhìn
đăm đăm vào các giấy tờ mà Gia Hưng đã để lại. Thật cứ như trong
mơ. Cô cười cay đắng khi nghĩ Gia Hưng vẫn còn ngờ nghệch như
trước, vì nếu khôn ngoan không ai lại hành động như anh. Rồi đây
khi bươn chải ở đời, va chạm với những khó khăn, vất vả thì anh sẽ
phải hối tiếc cho quyết định ngày hôm nay.
Một lúc sau thì ông bà Trọng đi lên, nhìn bộ hồ sơ trên bàn, ông
liền mở ra xem, gương mặt bàng hoàng lẫn hớn hở:
- Đúng là ngốc! Vậy mà ba cứ tưởng nó sẽ nghe theo ông Kỳ.
- Anh ấy không nói gì với ba sao?
- Nó chỉ nói là hai đứa ly dị. Ba cứ nghĩ sẽ không dễ dàng. Vậy
mà...
Tường Lam tiếp lời ông:
- Nếu ba nói chuyện với anh ấy thì ba sẽ hiểu Gia Hưng đã thay đổi
ra sao. Không như những gì ba và con đã nghĩ đâu.
Bà Trọng nãy giờ mới lên tiếng:
- Tội nghiệp nó! Ông và con Lam phải có trách nhiệm với thằng Hưng,
tôi không cho phép gia đình mình cư xử vô tình với cậu ấy.
Ông Trọng cười thật tươi:
- Bà yên tâm đi! Tôi sẽ đối xử với cậu ấy như con trai của mình, dù
thế nào tôi cũng đâu thể phụ lòng anh Lộc được. Cậu ấy sẽ có cuộc
sống thật tốt và đầy đủ ở đây.
Tường Lam không biết ba mình có thực hiện được điều đó không khi mà
Gia Hưng đã nhất quyết tự lập và quan trọng hơn cả là anh đã thay
đổi. Không hiểu sao cô có cảm giác Gia Hưng sẽ không nhận bất cứ sự
giúp đỡ nào cũng như những việc có liên quan đến ba và cô.
- Con sửa soạn đồ đạc về nhà mình luôn đi.
- Con muốn ở lại đây hôm nay. Ngày mai đi mẹ!
Bà Trọng nhìn cô thoáng suy tư:
- Con sao vậy?
Tường Lam thoáng bối rối:
- Con muốn chuẩn bị đồ đạc trước, cũng mất nhiều thời gian chứ
không nhanh như mẹ nghĩ đâu. Con phải dọn dẹp lại mọi thứ
nữa.
Ông Trọng gật gù:
- Cũng được! Ba phải về công ty rồi. Bà ở đây với con hay về
nhà?
- Mẹ về nhà đi, con có dì Tư giúp rồi. Chiều con sẽ về nhà ăn
cơm.
Đợi ba mẹ đi xong, cô mới trở về phòng. Cảm giác buồn nôn lại đến,
cô mệt mỏi chạy vào phòng tắm. Không thể chần chờ được nữa, cô thay
đồ và tự mình đến bệnh viện. Kết quả làm cô chết điếng cả người,
giọt máu của Gia Hưng đang tượng hình trong người cô, đứa bé mà cả
cô và Gia Hưng đều không ngờ đến và cũng không hề mong muốn.
Cả ngày hôm đó cô như người mất hồn, cứ nhốt mình trong phòng dằn
vặt với những mâu thuẫn. Chiều cô cũng không về nhà ăn cơm như đã
hứa, cô sợ mẹ sẽ phát hiện ra sự khác lạ của cô. Tường Lam đang
đứng thẫn thờ bên cửa sổ thì nghe tiếng gõ cửa:
- Dì Tư hả? Dì vào đi!
Dì Tư mở cửa bước vào, trên tay là mâm cơm:
- Từ sáng giờ con không ăn gì hết nên dì mang cơm lên. Ráng ăn đi,
con phải giữ sức khoẻ của mình chứ!
Mùi cá chiên trên tay dì Tư xộc vào mũi làm cô không chịu nổi, cô
chạy vội vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo trước cái nhìn đầy ngạc
nhiên của dì Tư.
- Con sao vậy?
Tường Lam nói một cách mệt mỏi:
- Con không sao. Con không ăn đâu, dì đem ra đi.
- Nhưng...
Cô gắt giọng:
- Con đã bảo không ăn mà. Dì làm ơn mang ra giùm!
Dì Tư nhìn thoáng qua cô rồi mới bưng cơm ra khỏi phòng. Tường Lam
uể oải ngồi xuống giường. Không ngờ cái thai lại hành cô như vậy,
sự đau đớn và bất lực làm cô muốn điên lên.
Tối, không chịu nổi cảm giác đói cồn cào, cô xuống bếp tự pha cho
mình ly sữa nóng. Cô thấy khoẻ và tươi tỉnh hơn khi uống hết ly
sữa. Trở về phòng, ánh mắt cô vô tình hướng về phía cuối hành lang,
nơi căn phòng của Gia Hưng. Ngần ngừ giây lát cô bước về phía đó,
cô nhẹ mở cửa bước vào trong. Đây là lần đầu tiên cô chú ý và quan
sát căn phòng của anh. Thường những khi vào đây, cô luôn muốn nói
thật nhanh và không thích nấn ná lâu cũng không quan tâm gì đến mọi
thứ. Cô nhìn lướt qua từng thứ trong phòng, là những cuốn sách nói
về kỹ thuật sửa chữa và lỉnh kỉnh các thứ mà cô không thể biết.
Tường Lam ngồi xuống giường là nhưng cây kẹo đủ loại, cô bóc vỏ một
viên và cho vào miệng. Vị chua chua ngọt của nó làm cô thú vị. Hình
như lâu rồi cô cũng không ăn những thứ trẻ con này. Chợt cô nhìn
thấy một mảnh giấy ló ra dưới chiếc gối nằm, cô cầm lên đọc, nét
chữ nghệch ngoạc không thẳng hàng như nói lên tâm trạng bức xúc của
người viết:
Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác đó, một cảm giác mà suốt đời
cũng không thể quên được. Tôi thấy mình thay đổi. Những gì xảy ra
đêm đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, chưa bao giờ tôi thấy mình hạnh
phúc đến vậy. Chưa bao giờ...
Tôi không ngủ được vì Tường Lam đã ghét tôi rồi. Tôi biết mình đã
làm sai nhưng tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy,
giây phút ấy tôi như không còn là tôi nữa. Tôi sợ cô ấy sẽ bỏ đi,
tôi thương cô ấy, thương nhất trên đời, thương cô ấy hơn thương cả
tôi. Tôi phải là gì đây để giữ cô ấy lại? Không có bác Hiền, không
có dì Tư, không có mọi người, tôi chỉ buồn thôi. Nhưng nếu không có
Tường Lam bên cạnh, không được nhìn cô ấy, tôi cũng không biết mình
sẽ ra sao nữa...
Tường Lam nắm chặt tờ giấy trong tay, một cảm giác se thắt mà cô
không mong muốn, cô cay đắng nhận ra một tình cảm vừa chợt đến
nhưng đủ sức cày nát lòng mình. Có lẽ Gia Hưng đã viết những lời
này trong những ngày cô đã cư xử lạnh nhạt với anh. Bỗng từ trong
trí nhớ những hình ảnh ào ạt ập về, cô như thấy hình bóng của anh
khắp căn phòng này, từng cử chỉ, giọng nói và hình dáng như in đậm
trong tiềm thức của cô. Cô bàng hoàng nhận ra từ lâu Gia Hưng đã
len lỏi một cách êm đềm vào tâm hồn mình.
Tường Lam lắc mạnh đầu và đi nhanh vào phòng, cầu mong đó chỉ là
những phút giây thương cảm yếu lòng đối với một ngươi đáng tội
nghiệp như Gia Hưng. Cô vẫn còn đau đớn và bị ám ảnh bởi hành động
của anh, dù cô biết rõ Gia Hưng sẽ không làm thế nếu đêm đó cô cũng
tự chủ và không đến nỗi buông thả vì say. Ngày mai thôi, cô sẽ
nhanh chóng giải quyết tất cả chuyện này. Cô muốn trở về với công
việc và bỏ lại sau lưng những gì không đáng nhớ và cần phải quên,
cô sẽ không cho phép mình yếu đuối nữa. Bây giờ mọi việc đã đều tốt
đẹp thì không còn lý do gì để cô phải bận tâm cả.
Sáng hôm sau, cô đã nhanh chóng thu dọn mọi thứ để trở về nhà. Cô
không muốn nán lại thêm phút giây nào nữa, cô phải cương quyết quên
đi những tháng ngày vô nghĩa đó.
Về nhà được ba ngày thì buổi tối Gia Hưng đến tìm cô, lần đầu tiên
anh đặt chân đến đây. Cô tiếp anh nơi phòng khách khi chỉ có hai
người với nhau:
- Ba mẹ đâu?
Cô chớp mắt nhìn anh khi nghe cách gọi đó:
- Ba mẹ đều đã đi dự tiệc. Anh tìm ba à?
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu, cái nhìn thăm thẳm và thẳng thắn:
- Tôi đến để hỏi em một chuyện. Tôi muốn biết sự thật. Có phải em
đã có thai không?
Tường Lam ngồi chết lặng trên ghế. Làm sao Gia Hưng biết được
chuyện đó? Cô cố trấn tĩnh nhìn anh:
- Anh nghe tin đó từ đâu vậy? Thật buồn cười!
Cái nhìn của anh như một thoáng thất vọng:
- Tôi nghe dì Tư nói và đến gặp em ngay.
Tường Lam hơi nhìn nơi khác, cô thấy giận cho sự chần chừ của mình,
cô đã quá mềm lòng, cô đã không đủ can đảm để phá bỏ nó.
- Anh sợ à?
Gia Hưng nói trầm tĩnh:
- Tôi chỉ sợ mình không đến kịp, tôi sợ em đã không giữ nó.
Tường Lam cười nhẹ:
- Anh nói đúng! Nếu đó là sự thật thì dứt khoát tôi sẽ không giữ
lại. Đó sẽ là bất hạnh cho cả tôi và anh.
Anh nhìn cô không biểu lộ gì:
- Có thể đối với em, tôi không là gì cả nhưng với giọt máu của mình
thì suy nghĩ của em thật nhẫn tâm. Cách nói của em làm tôi quá thất
vọng. Tôi mừng vì đó không phải là sự thật.
Không ngờ Gia Hưng lại có thể nói những câu chết người như vậy. Dù
không muốn nhưng cũng phải thừa nhận nó làm cô đau đớn.
- Sẵn đây tôi xin nói thẳng, tôi không muốn nhận bất cứ sự giúp đỡ
nào từ em và gia đình. Tôi không muốn tiếp tục bị xem thường. Đó là
cuộc sống đen tối mà tôi muốn quên đi nhất.
Gia Hưng đứng lên, gương mặt thật điềm tĩnh:
- Ba mẹ tôi thật sự quý mến em và gia đình. Tôi luôn tôn trọng điều
đó. Dù tôi không là gì với em nhưng trên danh nghĩa em cũng từng là
con dâu của ba mẹ tôi. Tôi muốn em dành cho họ sự kính trọng và hãy
cố gìn giữ những gì mình đang có.
Tường Lam cảm thấy xốn xang. Cách nói chuyện thật thấm thía và sâu
sắc. Gia Hưng thật sự không đơn giản chút nào. Nếu ngày xưa anh
được học hành đàng hoàng và có cuộc sống bình thường như mọi người
thì cô tin chắc anh thừa sức gánh vác sự nghiệp của gia đình.
- Khoan đã....
Cô vội nói khi thấy Gia Hưng định quay đi:
- Có lẽ khi mới tiếp xúc với cuộc sống nên anh nghĩ cái gì cũng đơn
giản. Đó là một suy nghĩ ngây thơ. Tôi sẽ không nói nhiều, trước
sau gì anh cũng sẽ nhận ra điều đó. Điều tôi muốn nói là ba tôi và
gia đình luôn mong muốn anh ở đây và chúng ta là những người thân
của nhau. Tôi không nói để anh tự ái, dù sao những tài sản đó cũng
của anh mà.
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu nhưng đôi mắt vẫn không biểu lộ gì:
- Dù thật sự không thích nhưng những lời em nói nghe rất hài lòng.
Tường Lam mà tôi biết ít ra cũng phải là như thế.
Rồi anh mỉm cười thật thản nhiên:
- Tôi về đây. Em nghỉ ngơi đi, tôi thấy em xanh xao lắm.
Tường Lam cũng đứng lên, cô đưa anh ra tận cổng. Hình ảnh này làm
cô nhớ những ngày tháng mà Gia Hưng đã thật sự kiên nhẫn chờ cô về
để được mở cửa kỷ niệm chỉ mới đây thôi mà cô cứ ngỡ như xa vời
lắm. Hình như cũng cùng suy nghĩ như cô, cô thấy ánh mắt Gia Hưng
thoáng chút muộn phiền.
Mở cửa, cô đứng chờ Gia Hưng dắt xe ra cổng, cô nhận ra đó là chiếc
xe của vợ chồng dì Tư. Một cảm giác xao xuyến thật khó tả khi cô
thấy dáng vẻ của anh, Gia Hưng đang cố đạp máy cho xe nổ. Anh quay
lại nhìn cô nói nhẹ nhàng:
- Chào ** giùm tôi và cho gởi lời thăm ba mẹ.
Dù không được học hành đàng hoàng nhưng Gia Hưng được ông Hiền giáo
dục rất tốt. Từ cử chỉ, lời nói và cách cư xử đều rất hiểu chuyện
và lể phép. Tường Lam đứng yên nhìn dáng cao lớn củae anh hòa lẫn
vào dòng người và xe cộ trên đường. Một lúc sau, khi cô định quay
vào khép cổng thì thấy xe của Hoàng Minh cũng vừa dừng lại. Anh
mừng rỡ bước nhanh xuống khi thấy cô:
- Khoan đã, Lam...
Không thể làm khác, cô lịch sự nhìn anh:
- Anh đến để gặp em. Anh đã biết tất cả mọi chuyện. Hãy cho anh một
cơ hội để giải thích với em, đừng trốn tránh nữa Lam.
Tường Lam nhìn vẻ mặt đau khổ của anh mà thấy lòng thật dửng dưng,
đến nỗi cô phải tự vấn lại lòng là có phải mình đã từng yêu người
đàn ông này hay không?
- Tôi không trốn tránh mà là nghĩ chúng ta không có lý do gì để gặp
nhau cả. Anh đừng làm phiền tôi nữa.
Hoàng Minh chặn cách cửa lại:
- Anh có thể vào nhà không?
- Không!
Anh nhìn cô, không có gì là ngạc nhiên về thái độ đó:
- Em cứng rắn và dứt khoát lắm. Anh không ngại phải bắt đầu lại từ
đầu đâu. Anh biết mình đã phạm một sai lầm khó tha thứ, anh đã trả
giá cho những phút vui đùa của mình là để mất em, có lẽ nhờ chuyện
đó mà anh đã hiểu tình cảm đích thực là như thế nào. Anh sẽ dùng
thời gian để chứng minh tình cảm của mình.
Tường Lam mỉm cười:
- Tôi khuyên anh đừng hoài công nữa. Tôi nói rất thật, tôi không
trách giận gì anh cả, vì thật sự tình cảm mà chúng ta từng có với
nhau chưa phải là tình yêu.
Hoàng Minh nhìn cô như quan sát, đôi mắt thoáng tia nhìn tuyệt
vọng:
- Anh tin thời gian sẽ trả lời tất cả. Đừng khẳn định bất cứ điều
gì trong lúc này.
- Tùy anh, tôi mệt quá. Chào anh nha!
Nói xong, cô thản nhiên khép cổng, cô ghét nhất là sự giả dối, dù
không đau khổ nhưng cô vẫn cảm thấy tổn thương vì nghĩ mình đã bị
đùa cợt.
Tường Lam trở về phòng trong tâm trạng ảm đạm gần như kiệt sức. Mấy
ngày nay cô luôn phải đấu tranh về quyết định của mình nhưng cuối
cùng cô vẫn không giải quyết được gì.
Lại một đêm thức trắng, cô biết mình không thể yếu đuối nữa, dù đau
lòng nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, cô không thể giữ lại
cái thai khi nghĩ đến tương lai, đến những thử thách và khó khăn
phải đương đầu. Đó sẽ là sự bất hạnh không riêng gì cô và Gia Hưng
mà cho cả đứa bé nữa, cô chưa chuẩn bị tinh thần để trở thành một
bà mẹ trẻ một mình nuôi con.
* * *
Tường Lam đi bên cạnh Quốc Trung ra xe trong tâm trạng vui vẻ khi
vừa ký xong một hợp đồng mới. Quốc Trung mỉm cười mở cửa xe cho
cô:
- Em nói nghe thuyết phục thật. Nếu là anh, anh cũng sẽ ký hợp đồng
thôi.
Cô khẽ cười ngồi vào xe:
- Trước khi tìm đến mình, ông ta đã gặp gỡ công ty Thành Lợi rồi.
Ông ta đã cân nhắc và nghiên cứu rất kỹ về chúng ta. Điều đó mới là
điều để ông ta quyết định.
Quốc Trung nhún vai:
- Ông Thành là người kỹ tính lại đòi hỏi cao, mà hợp đồng này tính
ra công ty chúng ta thu về không có bao nhiêu.
- Lần đầu tiên hợp tác, mục tiêu của em là lòng tin và chữ tín,
phần lời bao nhiêu không quan trọng lắm. Anh nên hiểu những người
như vậy thường rất trung thành, nếu chúng ta thật sự làm tốt thì
chắc chắn đó sẽ là sự hợp tác lâu dài. Và lúc đó là lúc chúng ta có
thể đặt vấn đề dựa trên lợi ích nhiều hơn.
Quốc Trung mỉm cười không nói gì nhưng ánh mắt thì biểu lộ rõ sự
hài lòng. Dừng xe trước nhà cô, Tường Lam quay qua anh:
- Chào anh. Anh lái xe cẩn thận nha.
Quốc Trung gật đầu, giơ tay chào cô rồi mới cho xe chạy đi. Tườn
Lam lấy chìa khóa ra mở cổng. Khi cô vào đến phòng khách thì gặp
Hoàng Minh đang ngồi với ba. Đã mấy tháng trôi qua anh kiên nhẫn
hơn cô tưởng. Cô nhìn anh không biểu lộ gì và cũng không ngạc nhiên
khi thấy anh ở trong nhà mình.
- Cả nhà đang đợi cơm con đấy. Sao hôm nay con về trễ vậy?
- Con vừa ăn xong với khách hàng. Ba và mọi người ăn đi. Con xin
lỗi.
Ông Trọng nhướng mắt:
- Thế thì xuống ngồi cho vui, cậu Minh đã chờ con lâu rồi.
Hoàng Minh mỉm cười nhẹ nhàng:
- Cứ để Lam nghỉ ngơi đi bác. Không sao đâu!
- Như thế sao được!
Rồi ông nhìn cô nghiêm nghị:
- Con lên phòng đi rồi xuống. Ba và cậu Minh ăn xong, chúng ta sẽ
nói chuyện.
Tường Lam ngao ngán quay về phòng. Sự xuất hiện của Hoàng Minh đã
làm ba cô phấn khởi vì từ lâu ông đã có vẻ thích quen với anh. Cô
thay đồ và ngồi yên trong phòng một lúc, cô không thể cãi lời ba,
chỉ lo Hoàng Minh sẽ tiếp tục trò này để được gặp cô mà thôi. Không
thể ở trên phòng lâu hơn nữa, cô đành đi xuống phòng khách. Ba và
Hoàng Minh đã ăn xong. Thấy cô, ông nói một cách vui vẻ:
- Lam nó xuống rồi kìa, hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi, bác lên
phòng một lát.
Tường Lam ngồi xuống đối diện với anh:
- Đừng miễn cưỡng như vậy. Anh rất nhớ em nên mới đến đây chứ không
có ý gì khác.
Cô không ngờ Hoàng Minh vẫn tự tin như vậy:
- Tôi khuyên anh hãy dừng lại để chúng ta không phải khó xử với
nhau. Tôi muốn anh tôn trọng quyết định của tôi.
Hoàng Minh điềm tĩnh nhìn cô:
- Không ai lại không tôn trọng tình cảm của mình. Anh luôn tôn
trọng em. Đừng quá dứt khoát như vậy, Lam. Anh không ép buộc em
phải đón nhận, chỉ muốn em cho chúng ta một cơ hội nữa. Anh sẵn
sàng chấp nhận thử thách chứ không bỏ cuộc đâu.
Cô nhìn vẻ cương quyết trên gương mặt anh mà hiểu Hoàng Minh sẽ làm
đúng như những gì anh đã nói. Cô không quan tâm anh sẽ làm gì, chỉ
không thích phải bị quấy rầy vì những tình cảm mà mình không muốn
hay nói đúng hơn là đang cố quên đi. Cô không chối mình đã từng
rung động vì anh và đến giờ cô vẫn còn thấy nao nao khi phải đối
diện với anh. Nhưng tất cả sự vương vấn đó hoàn toàn không chi phối
được cô, cô còn đủ lý trí để nhận ra tình cảm đó chưa phải là quan
trọng đối với mình.
- Lần đầu tiên anh suy nghĩ nghiêm túc về một mối quan hệ. Anh rất
thật lòng, Lam ạ. Hãy vị tha với anh một chút, em sẽ thấy thoải mái
hơn và đón nhận tình cảm của anh một cách công bằng hơn.
- Tôi không có gì là thoải mái cả. Tình cảm đến rồi mất đi đôi khi
mình không tự chủ được. Đối với tôi, mất đi nghĩa là không còn gì
cả. Tôi không thể ép buộc hay tự khuyên hoặc mình là cảm giác ấy
vẫn tồn tại.
Hoàng Minh nhìn cô thật sâu lắng:
- Sao em không nghĩ anh chỉ đánh mất lòng tin ở em chứ không phải
tình cảm giữa chúng ta đã hết. Nếu thật sự yêu thì đâu dễ dàng quên
mau như vậy. Anh sẽ đem tất cả chân tình để thuyết phục và chứng
minh với em.
Tường Lam hơi dao động. Tính cách của Hoàng Minh quả thật nguy hiểm
đối với những phụ nữ yếu đuối.
- Tôi tin thời gian sẽ làm cho anh phải chấp nhận sự thật. Còn tôi
thì nghĩ mình đã nói quá đủ rồi.
Hoàng Minh cười nhẹ:
- Đó cũng là một tiến triển tốt vì ít ra em sẽ không khó chịu nữa
khi anh đến đây. Anh sẽ không từ bỏ một cơ hội nào để có được em
đâu.
Hoàng Minh đứng lên, ánh mắt thật nồng nàn:
- Dù không muốn nhưng có lẽ anh nên ra về. Anh sẽ không để em phải
thấy phiền và bực mình đâu. Chúc em ngủ ngon.
Tường Lam ngồi yên, cũng không tiễn anh ra cổng. Khoảng cách hai
người nên giữ như thế sẽ tốt hơn, rồi cũng đến lúc nào đó, không
cần cô phải nói thì Hoàng Minh cũng tự hiểu ra. Tường Lam quay về
phòng. Đã từ lâu cô như mất hẳn những phút vô tư vui vẻ mà không
hiểu tại sao, cô luôn phải sống trong tâm trạng da diết bồi hồi
thật khó tả. Nỗi ám ảnh mất mát đã lắng dịu, chỉ còn lại những kỷ
niệm như một ký ức thật khó quên. Không hiểu sao cô luôn nhớ về
thời gian đó, nó như một cú sốc hay nói đúng hơn là dấu ấn không
thể phai mờ.
- Con ngủ chưa? Ba vào được không?
Tường Lam ngồi ngay dậy, bước đến mở cửa:
- Có chuyện gì không ba?
Ông Trọng bước vào phòng, ông ngồi xuống ghế rồi nói:
- Xem tivi à? Con không ngủ được sao?
Cô mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện với ông:
- Cũng chưa khuya lắm mà ba. Giờ này con cũng ít khi ngủ lắm.
Ông Trọng nhìn con:
- Ba nghĩ mình không nên xen vào chuyện tình cảm của con nhưng nói
thật ba rất thích Hoàng Minh. Ba rất yên tâm về cậu ta.
Tường Lam mỉm cười. Khi ba mình vào phòng thì cô đã đoán được cuộc
nói chuyện sẽ là vấn đề này.
- Con sẽ đến với tình cảm bằng trái tim chứ không thể bằng lý trí
được. Con không thích hợp với anh Minh đâu ba.
Ông Trọng gật gù:
- Ba cũng đoán được con sẽ nói thế. Ba chỉ sợ con gái của ba không
có thời gian để sống cho bản thân mình như những cô gái khác. Con
hãy mở lòng một chút, đừng quá cứng rắn, tình cảm nếu có cũng cần
phải có thời gian vun đắp mà.
Tường Lam hơi buồn cười khi nghĩ ba mình lo lắng vì sự sắt đá của
con gái:
- Đã có lúc ba tưởng con và thằng Minh sẽ đến với nhau nhưng mọi
chuyện lại không như vậy. Có phải nguyên nhân từ thằng Hưng
không?
Tường Lam thoáng nao núng:
- Sao ba lại nói vậy?
Ông Trọng khoát tay:
- Con nên sống cho bản thân mình đừng nghĩ quá nhiều vì dư luận.
Thằng Minh đã không chấp nhất, con còn lo ngại điều gì. Ba thấy con
cũng không dửng dưng với nó mà.
Tường Lam không ngờ ba cô quan tâm đến chuyện này như vậy, có nghĩa
ông đã biết mọi chuyện của cô từ lâu rồi.
- Không đâu ba! Lý do duy nhất con không thể đến với anh Minh là
con không yêu anh ấy như mình đã nghĩ. Tình cảm đó rất mơ hồ, hình
như con chỉ cảm phục chứ không yêu ba ạ.
Ông Trọng khẽ cau mày:
- Thôi được, ba sẽ không nói đến vấn đề này nữa, ba tôn trọng quyết
định của con. Nhưng nếu có thể, hãy cho con và thằng Minh một cơ
hội nữa. Hoàng Minh thật sự là đứa có tài và đáng tin cậy.
Tường Lam ngồi yên. Chưa bao giờ ba cô lại ủng hộ người nào như
thế, không ngờ Hoàng Minh chiếm được lòng tin và tình cảm của ông
như vậy.
- Lúc chiều ba có đến gặp Gia Hưng, trông nó thật khác hẳn, nó vẫn
không đồng ý yêu cầu của chúng ta. Nó đã đi làm rồi , ngày mai đi
công tác gì đó. Thật không ngờ nó tiến bộ nhanh như vậy. Thấy cuộc
sống nó cũng thoải mái, ba cũng yên tâm.
Một cảm giác nao nao khó tả trong lòng cô khi nghe ba mình
nói.
- Ba không hỏi anh ấy làm gì sao?
Ông Trọng mỉm cười:
- Làm ở phòng kỹ thuật. Nghe qua ba cũng giật mình, chắc có người
giới thiệu nhưng làm ở bộ phận đó thì ba cũng không ngờ.
Tường Lam nhẹ cười:
- Ba không hiểu đâu. Gia Hưng rất giỏi về công việc đó. Lúc còn ở
chung với ảnh, con đã một lần tận mắt nhìn thấy.
Ông Trọng nhướng mắt:
- Thật sao?
Tường Lam gật đầu:
- Không hiểu sao con rất tin vào Gia Hưng, anh ấy sẽ không thất bại
đâu, thậm chí còn tiến xa nữa.
- Sao cũng được, ba luôn muốn điều tốt nhất cho cậu ta. Nhưng nếu
thằng Hưng đừng quá cố chấp thì ba sẽ đỡ ray rứt hơn.
Hai cha con lại im lặng. Nhưng cả hai đều biết họ luôn tránh nói
đến điều nhạy cảm đó, nó thật sự không vui khi cứ phải nhắc lại. Đó
là món nợ mà gia đình cô không thể nào trả nổi cho Gia Hưng và gia
đình anh.
- Thôi, con nghĩ ngơi sớm đi. Ba về phòng đây.
Tường Lam tiễn ba mình ra cửa. Khép cửa phòng lại, cô không sao
ngăn được lòng suy nghĩ về Gia Hưng cùng một nỗi đau dai dẳng luôn
nhức nhối không phai. Cô đã vứt bỏ giọt máu của hai người điều mà
chỉ có riêng cô và mẹ mình biết. Hôm đó, từ bệnh viện trở về, cô đã
bật khóc trong lòng bà Trọng. Cô không biết mình làm vậy là đúng
hay sai nhưng sự đau khổ dằn vặt thì chưa bao giờ trút bỏ
được.
Thời gian cứ thế trôi qua, công ty với sự điều hành của cô ngày
càng phát đạt và tên tuổi của Tường Lam cũng không còn lạ gì trong
giới kinh doanh. Có lẽ cô được chú ý hơn mọi người vì còn quá trẻ
và cũng vì được nhiều người săn đón, chinh phục, không có ai có thể
phủ nhận về sắc đẹp và tài năng của cô.
Hôm nay cô có cuộc hẹn với một khách hàng, Tường Lam đến nơi thì đã
thấy ông Khải ngồi đợi.
- Xin lỗi, tôi đến trễ.
Ông Khải mỉm cười thân thiện:
- Cô đúng giờ lắm, chỉ tại tôi đến sớm thôi.
Tường Lam ngồi đối diện với ông:
- Tôi hẹn thế này có làm phiền cô không?
- Không đâu! Tôi rất vui khi ông về thành phố mà vẫn dành thời gian
để mời tôi dùng cơm.
Ông Khải khẽ cười:
- Tôi rất thích nói chuyện với cô. Sự hợp tác thời gian qua làm tôi
rất hài lòng.
- Tôi cũng vậy.
Ông Khải rót rượu ra ly cho cô:
- Uống với tôi một tí nha, không say đâu, cô đừng lo.
Tường Lam mỉm cười cụng ly với ông. Đã từ lâu cô biết ông Khải rất
quý mến mình và sự nhiệt tình này cô không còn cách nào khác là đón
nhận.
Hai người nói chuyện với nhau về nhiều lĩnh vực, sự am hiểu rộng
rãi và kiến thức sâu rộng của ông Khải làm cô cảm phục. Một lúc sau
thì cô thấy ông nhìn ra cửa và giơ tay lên để chào ai đó. Tường Lam
vô tình nhìn theo hướng tay ông. Cô bàng hoàng ngồi chết lặng trên
ghế, Gia Hưng đang tiến về phía bàn của họ. Không ngờ gặp lại anh,
cô lại xúc động như vậy.
- Ngồi đi Hưng. Sao trễ vậy?
Gia Hưng ngồi xuống cạnh ông Khải, đối diện với cô, ánh mắt của anh
không biểu lộ gì khi nhận ra cô.
- Xin lỗi, tôi gặp người bạn.
Ông Khải vui vẻ:
- Tôi cứ tưởng cậu không đến. Để tôi giới thiệu trước đã.
Nói xong, ông quay qua Tường Lam để giới thiệu hai người với nhau,
thái độ bình thản của Gia Hưng làm cô không thể thể hiện sự nhiệt
tình là hai người đã từng quen biết. Gần một năm gặp lại, cô như
không còn nhận ra anh, Gia Hưng trước mặt cô từ dáng vẻ đến cử chỉ
đều rất đàn ông. Chững chạc và trầm tĩnh. Ngồi trao đổi với nhau về
các vấn đề, cô thật sự ngạc nhiên vì sự hiểu biết của anh, có lẽ
một năm qua Gia Hưng đã phải phấn đấu rất nhiều vì nếu anh không cố
gắng hết sức mình thì cô chắc chắn anh sẽ không tiến bộ và thành
công nhanh như vậy.
Thì ra Gia Hưng quen với ông Khải trong một lần đi công tác ở Nha
Trang, hai người có vẻ rất thân với nhau dù công việc của họ khác
nhau hoàn toàn. Cô được biết Gia Hưng hiện là phó phòng kỹ thuật
của công ty Thắng Lợi, đúng là một bước nhảy vọt thăng tiến ngoài
sức tưởng tượng của cô.
Cuối cùng khi cả ba chia tay nhau, dừng trước cửa, cô thấy Gia Hưng
bước về chiếc xe máy, có lẽ anh đã mua nó bằng số tiền làm ra từ
chính sức lao động của mình. Một cảm giác nhoi nhói gần như xao
xuyến thắt chặt trái tim cô khi nhận ra sự cách biệt giữa hai
người. Tường Lam chào ông Khải:
- Cảm ơn vì buổi tối. Tôi thật sự rất vui.
Ông Khải gật đầu vui vẻ:
- Tạm biệt. Chúc một buổi tối vui vẻ.
- Cảm ơn.
Cô hơi bối rối khi quay qua chào Gia Hưng. Đôi mắt điềm tĩnh không
biểu lộ gì của anh làm cô hơi nao núng lẫn thất vọng. Có lẽ anh
không mong muốn sự gặp gỡ này, trong khi với cô, hình như từ trong
sâu thẳm lòng mình cô đã luôn mong chờ một cuộc hội ngộ. Bằng chứng
là cô đã phải rất kiềm chế để không bộc lộ cảm xúc của mình trước
anh.
- Tôi về trước nhé. Chào anh.
Gia Hưng gật đầu chứ không nói gì. Tường Lam chạy xe đi trong tâm
trạng mà cô không giả thích được. Về đến phòng mình mà cô chưa
thoát khỏi cảm giác nôn nao dai diết.
Khuay, Tường Lam vẫn không ngủ được, cô cứ ngồi yên trên giường,
một sự bứt rứt làm cô không ngăn được hành động của mình. Cô lấy
điện thoại và bấm số máy nhà Gia Hưng.
- A lô.
Tiếng nói trầm ấm của anh không hiểu sao làm cô bối rối:
- Tôi, Tường Lam đây.
Bên kia đầu dây hơi im lặng:
- Có chuyện gì không?
Giọng nói vẫn không một cảm xúc, cô cứ tưởng trước mặt ông Khải,
anh ngại không muốn cho ông ta biết về mối quan hệ của hai người
nhưng hình như không phải vậy. Gia Hưng thật sự dùng thái độ này để
cư xử với cô.
- Lâu rồi không gặp. Anh thay đổi nhiều quá.
- Em gọi cho tôi giờ này là chỉ muốn nói như thế thôi sao?
Cô thoáng lúng túng:
- Không! Tôi chỉ muốn chúc mừng anh. Anh làm tôi ngạc nhiên lắm,
không ngờ anh thành công như ngày hôm nay.
Cô nghe tiếng Gia Hưng cười khẽ:
- Thành công à? Tôi không nghĩ vậy. Nhưng dù sao cũng cảm ơn lời
chúc của em.
Cả hai chợt im lặng, Tường Lam vội nói như sợ Gia Hưng cúp
máy:
- Anh đang làm gì vậy?
- Uống rượu.
Cô ngỡ ngàng buột miệng:
- Hả?
Tiếng anh trầm tĩnh nói tiếp:
- Không hiểu sao hôm nay tôi muốn say một chút. Tôi không ngủ được,
em cũng vậy, đúng không?
Tường Lam im lặng vì cảm giác không tự chủ.
- Em đừng day dứt nữa, cứ sống yên ổn như một năm qua. Đừng suy
nghĩ về tôi quá nhiều, nhất là sự thương hại. Điều đó thật khó chấp
nhận.
Tường Lam nhói đau, một cảm giác quặn thắt ở ngực:
- Nhưng...
- Nghe này Lam! Có lẽ cuộc gặp bất giờ này làm em không thoải mái.
Tôi hiểu vì sao em gọi điện cho tôi. Tôi nói thẳng, tôi rất không
thích sự quan tâm của em.
Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Những lời nói của anh như
đánh thức sự rung động và niềm đau đã ngủ yên. Khoảng cách xa vời
vợi giữa hai người là bởi do đâu? Cô nói một cách khó khăn:
- Anh không thích chúng ta gặp nhau, đúng không?
- Tôi thật sự không tự tin khi đứng trước em, vì tôi không thể quên
những tháng ngày mình sống vô nghĩa. Tôi muốn quên điều đó càng sớm
càng tốt.
Giọng Tường Lam nhẹ như gió thoảng, cô nói trong sự xúc động không
kiềm chế:
- Ngược lại, đối với tôi đó là những ký ức không thể nào
quên.
Đâu dây bên kia hơi im lặng, rồi tiếng Gia Hưng thật dứt
khoát:
- Thôi nhé! Đã khuya rồi! Chào em!
Tiếng cúp máy thật lạnh lùng cương quyết. Tường Lam cảm giác chiếc
điện thoại trên tay mình thật nặng nề. Những tình cảm mà thời gian
qua cô không dám đối diện, những sự nhớ nhung mơ hồ, những khắc
khoải như chờ đợi một điều gì đó thật xa vời bỗng chốc bừng sáng
trong tâm hồn cô. Cô bàng hoàng nhận ra trái tim mình từ lâu đã
được Gia Hưng thắp một ngọn lửa và hôm nay nó đã cháy bùng lên một
cách không ngờ.
Nhưng chỉ một tuần sau, cô lại vô tình gặp lại Gia Hưng tại một
buổi tiệc, buổi tiệc đó đông đủ mọi người ở các lĩnh vực kinh doanh
khác nhau. Sự náo nhiệt làm cô mệt mỏi. Gia Hưng không đi một mình
mà đi cùng một người đàn ông và một cô gái trông rất xinh. Tường
Lam không hiểu sao mình lại thấy muộn phiền và không thoải mái và
cô không ngăn được ý muốn quan sát họ. Cô nhạy cảm nhận ra ngay sự
thân mật của Gia Hưng và cô gái đó.
Một lúc sau thì cô mệt mỏi bước ra ngoài để tìm cho một mình một
chút yên tĩnh. Không lâu sau, cô thầm thở dài khi thấy Vũ bước về
phía cô:
- Hôm nay Quốc Trung không đi với em sao?
- Không! Chỉ là bữa tiệc xã giao thôi mà, anh ấy không cần phải có
mặt.
Vũ mỉm cười và chiếu ánh mắt như có lửa vào cô. Cô nhận anh đã uống
rượu và có vẻ say:
- Nếu biết trước anh đã đến đón em cùng đi rồi. Em sẽ không từ chối
chứ?
Tường Lam cười nhẹ:
- Chuyện qua rồi, câu trả lời cũng đâu cần nữa.
- Rất cần đối với anh. Anh luôn nắm bắt từng khoảnh khắc mà em suy
nghĩ về anh, Lam ạ.
Cô cảm thấy ngoa ngán khi phải nghe những câu nói đã quá nhàm chán
với mình:
- Chúng ta không nên nói đến vấn đề này nữa, sẽ không thay đổi được
gì đâu, anh hiểu không? Bây giờ em chỉ muốn yên tĩnh một
mình.
Vũ nhìn cô đăm đăm, rồi như không kềm được, anh chợt nắm vai cô kéo
về phía mình:
- Đến bao giờ em mới hiểu và cho anh cơ hội hả Lam? Anh cứ phải chờ
đợi một cách vô vọng hoài sao?
Cô gỡ tay anh ra nhưng không được:
- Em đã nói rất rõ ràng, anh mới là người không hiểu? Buông em ra
đi Vũ!
Chẳng những không buông mà Vũ còn kéo mạnh cô vào lòng:
- Buông cô ấy ra mau!
Tiếng nói lớn và giận dữ, vừa dứt câu cô đã thấy Vũ bị lôi thật
mạnh ra khỏi cô:
- Thì ra là anh! Lúc nào anh cũng ở giữa hai chúng tôi. Hôm nay có
ba người với nhau, thú vị thật.
Hoàng Minh lạnh lùng nhìn anh ta:
- Cậu say rồi nên ra về đi. Nếu còn hành động thế này một lần nữa,
tôi sẽ không để yên đâu.
Vũ cười gằn, đôi mắt đấy phẫn nộ:
- Anh lấy tư cách gì để cấm cản tôi. Thật nực cười. Tôi nói cho anh
rõ, không bao giờ Tường Lam chấp nhận một người sống phóng túng như
anh đâu.
Tường Lam lo ngại nhìn vào trong, cô sợ sự lớn tiếng của cả hai sẽ
làm mọi người chú ý. Vừa giận vừa chán nản, cô chỉ muốn bỏ mặc họ
ra về ngay tức khắc.
- Cậu nên cẩn thận lời nói của mình, kẻo khi tỉnh lại hối hận không
kịp đâu.
Vũ sấn tới nắm cổ áo của Hoàng Minh một cách giận dữ:
- Anh hăm doạ tôi đó hả? Đừng tưởng là tôi sợ anh, lầm rồi đấy anh
bạn.
Hoàng Minh hình như rấy kiềm chế:
- Yêu cầu anh buông tay ra, tôi không muốn xảy ra chuyện gì trước
mặt Tường Lam, và đây là buổi tiệc, anh nên tự trọng một
chút.
Đôi mắt Vũ toé lửa:
- Ngụy quân tử! Đừng giở giọng đàng hoàng ở đây. Đồ đê tiện!
- Đừng mà....
Tường Lam vừa nói dứt câu, Vũ đã đấm thẳng vào mặt Hoàng Minh, đã
đề phòng trước nên anh đã gạt nhanh tay của anh ta. Lúc này mọi
người đã bắt đầu chú ý, họ dồn ra ngoài xem càng lúc càng đông.
Tường Lam đỏ cả mặt vì xấu hổ, không nhìn đến một ai, cô lạnh lùng
quay người đi. Hoàng Minh giận dữ đấm mạnh vào mặt Vũ để thoát
ra:
- Tôi đánh để cậu tỉnh lại chứ mọi việc chưa xong đâu. Khi cậu tỉnh
táo, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này.
Nói xong, anh nhìn vào mọi người:
- Xin lỗi, mọi người nên vào trong đi, không có chuyện gì
đâu.
Hoàng Minh vội vã đi tìm Tường Lam. Thật chẳng ra gì khi để chuyện
đó xảy ra trước mặt cô, nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác và
người chủ động gây chuyện không phải là anh. Mong rằng Tường Lam
cũng nhận ra điều đó.
Tường Lam đến chào chủ nhân buổi tiệc để ra về, cô không thể ngang
nhiên bỏ về được dù rất muốn, vì dù sao cô cũng thấy có lỗi và xấu
hổ khi mình chính là nguyên nhân gây ra chuyện đáng tiếc ở buổi
tiệc của ông.
Khi cô vừa bước ra cửa thì gặp Gia Hưng, cái nhìn của anh mới thật
sự lam cô thấy nặng nề:
- Em không sao chứ?
Một thoáng bâng khuâng khi nhìn anh:
- Không!
- Có lẽ em nên ra về sẽ tốt hơn. Em cũng nên rút kinh nghiệm về
cách cư xử của mình.
Tường Lam ngỡ ngàng nhìn thẳng vào anh:
- Anh nói gì?
Gia Hưng thật bình thản khi đối diện với cô:
- Em nên tội nghiệp họ chứ đừng giận dữ. Họ đã vì em mà đánh mất sĩ
diện và địa chỉ của mình.
- Anh...
Cô định nói nhưng Hoàng Minh đi như chạy về phía cô, một thoáng
ngạc nhiên khi nhận ra Gia Hưng. Gia Hưng lịch sự gật đầu chào rồi
bước vào trong trước cái nhìn khắc khoải của Tường Lam.
- Anh xin lỗi. Để anh đưa em về!
Tường Lam mệt mỏi quay về với thực tại chán ngán:
- Không cần đâu! Tôi có xe và sẽ tự về.
Cô lạnh lùng quay người đi nhưng Hoàng Minh đã giữ lại:
- Anh biết em đang cảm thấy thế nào, nhưng quả thật anh không còn
sự lựa chọn nào khác, anh đã rất cố gắng để nó không xảy ra trước
mặt em.
- Đừng quan trọng em như vậy. Cái anh cần phải quan tâm làm mọi
người kìa.
Hoàng Minh đã khoát tay:
- Anh mặc kệ cái nhìn của người khác, dư luận không là gì với anh
cả. Điều duy nhất anh lo lắng chỉ là em thôi. Em mới chính là người
ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh.
Tường Lam khẽ giấu tiếng thở dài. Có lẽ Gia Hưng đã nói đúng, cô
không nên giận những tình cảm quá sâu đậm đối với mình mà nên thấy
tội nghiệp hơn:
- Em không giận đâu. Anh đâu có lỗi gì.
Ánh mắt Hoàng Minh lộ vẻ vui mừng:
- Có câu nói này của em là anh yên tâm rồi. Hãy để anh đưa em
về.
- Em có xe mà. Em muốn về một mình hơn. Chào anh!
Cô cương quyết bước đi trước cái nhìn buồn bã của Hoàng Minh. Tâm
trí cô đang ở bên trong buổi tiệc, nơi đó có Gia Hưng và cô gái ấy,
nơi mà cô cảm nhận tình cảm của mình đang bị chao đảo và tổn
thương.
Vài ngày sau, khi cô cùng Nhã Thanh đi ăn thì gặp cô gái đã đi dự
tiệc cùng Gia Hưng. Và điều cô bất ngờ nhất là cô ta chính là con
gái của bác ruột Nhã Thanh. Thanh nắm tay cô bước về phía bàn của
họ, cô ta đang ngồi cùng với một người đàn bà lớn tuổi:
- Bác và chị Duyên đi ăn hả?
Người đàn bà đứng tuổi vui vẻ nói:
- Ngồi ăn với bác và Duyên luôn thể. Bạn con à?
Bà ta đưa mắt nhìn cô hơi lâu:
- Dạ. Cô ấy tên Tường Lam. Có lẽ bạn con không lạ gì với bác trai
đâu.
Duyên mỉm cười dịu dàng:
- Chị biết bạn của Thanh. Hân hạnh được làm quen với Tường Lam. Đây
là mẹ của chị, còn chị tên Duyên.
Tường Lam mỉm cười gật đầu, cô lịch sự nói vài câu xã giao. Nhã
Thanh vui vẻ:
- Tụi con có hẹn với bạn nữa. Hẹn bác và chị Duyên hôm khác
nhé.
Nói xong, cả hai chào họ rồi đi vào bàn phía bên trong. Vừa ngồi
xuống, nhỏ Thanh đã bắt đầu huyên thuyên:
- Tao còn một bí mật chưa cho mày biết. Ai biểu lặn mất tiêu lâu ơi
là lâu.
Tường Lam cười nhỏ:
- Tao bận thật mà. Hôm nay được rảnh là tao gọi điện thoại cho mày
ngay đấy.
Nhã Thanh dài giọng:
- Biết rồi, mày là người của công việc mà. Đôi khi đi chung với mày
mà tao cũng thấy khớp. Nhìn lại càng tủi thân, tao chả làm được gì
cả.
Tường Lam thầm buồn cười:
- Về công ty tao làm đi. OK?
- Không dám đâu! Tao sợ hai đứa sẽ không còn vô tư được nữa, như
vậy khó chịu lắm.
Tường Lam cười nhỏ:
- Quyền quyết định là của mày thôi.
- Như thế sẽ tốt hơn. Mà sao Tuấn trễ quá vậy?
Vừa dứt câu thì điện thoại của nhỏ reo, nghe xong đôi mắt không
giấu được vẻ thất vọng nhìn Tường Lam:
- Tuấn nói bận việc không đến được, nhưng tao nghĩ có lẽ là tránh
mặt mày.
- Mày nên tôn trọng quyết định của Tuấn. Đừng rủ như vậy nữa, Tuấn
sẽ khó xử.
Nhã Thanh có vẻ bực bội, không hài lòng:
- Tao không nghĩ vậy. Con trai cầm lên được là buông xuống được.
Trốn tránh là hành động hèn nhát nhất.
- Đừng nghĩ như thế, mỗi người có cách dứt khoát khác nhau. Tao
thấy Tuấn đã rất cương quyết, cậu ấy cần có thời gian mà.
- Mày biết thời gian bao lâu rồi không? Đôi lúc hắn làm tao muốn
điên lên được.
Tường Lam nhìn bạn thương cảm, cô rất hiểu tình cảm của Nhã Thanh
nhưng nghĩ chính mình là nguyên nhân nỗi buồn của bạn, cô lại thấy
không dể chịu chút nào.
- Tao xin lỗi.
Nhã Thanh trợn mắt:
- Điên. Mày nghĩ sao mà nói câu đó vậy?
Tường Lam nhẹ cười chứ không nói câu gì. Cả hai cũng tránh nhắc đến
chuyện đó làm không khí mất vui.
Nhã Thanh vừa lau miệng xong liền nói:
- Quên nữa! Tao nói có một bí mật nói cho mày nghe mà.
- Gì mà gọi là bí mật dữ vậy?
Nhã Thanh tủm tỉm:
- Không bí mật cũng gây bất ngờ không nhỏ. Chị Duyên lúc nãy đó,
mày biết người yêu của chỉ là ai không?
Tường Lam nghe đắng chát cổ họng. Không ngờ Nhã Thanh cũng biết về
mối quan hệ đó, có nghĩa là họ đã thân mật từ lâu rồi, chỉ có cô là
bây giờ mới biết.
- Là anh Hưng đó. Tao có tiếp xúc với anh ấy một lần. Khi đó anh ấy
cùng chị Duyên đến nhà tao, suýt chút nữa tao không nhận ra vì thấy
anh ấy khác hẳn hôm đám cưới. Nhìn rất đàn ông, nói chuyện lại
duyên dáng trầm tĩnh, không như những gì người khác nói đâu. Ngờ
nghệch à, thật không thể tin được!
Tường Lam không hiểu sao lại thấy nhoi nhói, một cảm giác gần như
là hụt hẫng. Nhã Thanh nheo mắt đùa:
- Nè! Tao không hiểu sao mày lại chê anh Hưng, chứ chị Duyên thì
yêu ghê lắm. Tao cũng thích tích cách của anh Hưng nữa.
Thấy cái nhìn phật ý của Tường Lam, cô nhún vai:
- Xin lỗi nhưng tao chỉ nói sự thật thôi. Tao thấy mình nên nói một
câu công bằng cho anh Hưng. Những lời nói lúc trước của mọi người
thật ác, anh Hưng phải là người bản lĩnh lắm mới có thể vững vàng
như ngày hôm nay. Nỗi ám ảnh mất mát đó không dễ gì vượt qua
đâu.
- Mày tiếp xúc với anh Hưng mấy lần?
Nhã Thanh tròn mắt:
- Một.
- Mày hiểu được bao nhiêu?
Nhã Thanh nhún vai:
- Thứ nhất, anh ấy không phải là ngốc nghếch như mọi người nói. Thứ
hai, tao tin vào cách nhìn người của mình.
- Mày có chuyện gì phải không? Tao thấy mày không giống như lúc
trước.
- Tao cũng không biết nữa. Có lẽ áp lực công việc làm tao mệt
mỏi.
Nhã Thanh mím môi đùa:
- Mày đã cảm thấy rồi sao? Vậy mày có biết mình đang thiếu gì
không? Đó là một bờ vai để mày có thể dựa vào trong những lúc thế
này.
Tường Lam cười nhỏ:
- Tao cần một giấc ngủ ngon hơn, nhỏ ạ. Vậy được chưa?
Nhã Thanh như bị cụt hứng:
- Vô duyên! Tao nói thật chứ không đùa đâu.
Cả hai rời khỏi quán thì đã tối. Ngồi vào xe, Nhã Thanh rủ
rê:
- Hay đừng về nhà. Tao với mày đi vũ trường chơi đi. Rủ mấy đứa kia
luôn, lâu rồi tụi mình đâu có họp mặt.
Không hiểu sao cô không còn hứng thú với những buổi đi chơi như thế
nữa, có lẽ cuộc sống của cô đã không còn vô tư như trước.
- Tao mệt quá chỉ muốn nghỉ thôi. Hôm khác đi!
Nhã Thanh nhìn bạn:
- Ừ! Sao cũng được.
Tường Lam dừng xe trước nhà Thanh:
- Làm mày mất hứng phải không? Sorry nhé! Nếu rảnh, tao sẽ điện cho
mày.
Nhã Thanh mở cửa bước xuống rồi khom người qua cửa xe nhìn
bạn:
- Tao nghĩ mày đang có tâm sự thì đúng hơn. Khi nào cảm thấy cần
người chia sẻ thì điện cho tao. Tình cảm không giống công việc đâu
ngốc ạ.
Nhã Thanh nheo mắt một cái rồi mới quay lưng vào nhà. Cử chỉ của nó
khiến cô buồn cười, có lẽ người hiểu cô nhất chính là đưa bạn thân
này. Một năm qua Gia Hưng đã thay đổi hoàn toàn và cô cũng vậy, một
tình cảm muộn màng vừa thức tỉnh làm chao đảo cả tâm hồn, cô đã rất
khó khăn khi phải đối diện với nó. Sự mất mát, đau khổ sẽ làm người
ta cảm nhận tình cảm sâu sắc hơn và cô đã phải ngỡ ngàng bởi hình
bóng thật sự trong trái tim mình.
Tháng sau, cô lại ra Đà Lạt giải quyết một số việc. Mùa này ở Đà
Lạt thật lạnh, lại thêm những cơn mưa phùn càng làm không khí rét
mướt hơn. Tối, sau khi đã bàn công việc xong, trên đường trở về nhà
thì xe cô bất ngờ đụng phải một gã say rượu phóng xe ẩu ra giữa
đường, cũng may là anh Hiển tài xế xe chạy chậm khi gã đó tông vào
đầu xe của cô. Tường Lam sợ hãi mở cửa bước nhanh xuống, ngoài trời
đang mưa lất phất. Hiển bình tĩnh gọi xe để đưa anh ta vào bệnh
viện.
- Để tôi đưa anh ta vào bệnh viện. Cô ở đây chờ công an tới
nhé!
Tường Lam gật đầu một cách máy móc, cô nhìn anh tài xế cùng mọi
người bế xốc gã say rượu lên xe mà đầu óc rối mù như không thể suy
nghĩ được gì. Còn lại một mình giữa đường, cô đứng lơ ngơ bên cạnh
xe, vài người hiếu kỳ dừng xe lại xem rồi cũng lao vút đi trong cơn
mưa lạnh buốt. Chợt, một chiếc xe dừng lại làm sáng cả một khoảng
cô đang đứng, Tường Lam cũng không quan tâm làm gì. Lại là những
người tò mò muốn biết về tai nạn thế nào. Bỗng có một cái áo khoác
choàng lên vai cô và giọng nói trầm ấm quen thuộc làm cô cứ ngỡ
mình mơ:
- Sao không vào mái hiên đứng? Đầu óc em ở đâu vậy?
Vừa nói, anh vừa nắm tay cô kéo vào bên đường, đúng là có một mái
hiên trước cửa nhà ai đó.
- Em không sao chứ?
Tường Lam chợt thấy yếu đuối hẳn. Gặp được người quen trong hoàn
cảnh này mà lại là Gia Hưng thì đúng là cô đang mơ rồi.
- Sao anh lại ở đây?
Hỏi xong cô mới biết mình ngớ ngẩn. Đà Lạt chính là nơi Gia Hưng
gắn bó từ nhỏ. Anh không trả lời mà hỏi lại cô:
- Chuyện xảy ra thế nào? Anh ta có nặng lắm không? Tôi nghe nói anh
ta say mà, đúng không?
- Anh ta say nhưng tình trạng thế nào thì tôi không biết.
Cô vừa dứt câu thì đã thấy mấy người công an đến. Gia Hưng nắm tay
cô dắt về phía họ. Cô chỉ im lặng đứng kế bên và ngoan ngoãn nghe
theo sự sắp đặt của Gia Hưng. Cuối cùng thì cô ký tên vào biên bản.
Gia Hưng nhìn vẻ mặt không có thần sắc của cô một lúc rồi
nói:
- Em có đến bệnh viện không? Nhưng tôi nghĩ tâm trạng em thế này về
nhà sẽ tốt hơn.
Tường Lam lắc đầu cương quyết:
- Tôi phải xem anh ta thế nào, không thể để mặc anh Hiển lo
được.
Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì:
- Tài xế của em sẽ biết làm gì mà. Em đừng lo quá như vậy, tôi nghĩ
anh ta cũng không nghiêm trọng lắm đâu.
Chợt điện thoại của cô reo, cô vội mở máy khi thấy số của Hiển. Một
lúc sau thì cô tắt máy với gương mặt nhẹ nhõm hắn, cô đã không nhận
ra nét mặt hơi cười của Gia Hưng:
- Bây giờ yên tâm rồi chứ? Mọi chuyện sẽ không sao đâu. Khuya rồi,
để tôi đưa em về!
Bây giờ cô mới để tâm trí quan sát Gia Hưng. Việc anh có mặt ở Đà
Lạt làm cô thật sự ngạc nhiên. Như hiểu suy nghĩ của cô, anh nói
nhẹ nhàng:
- Công tác xong nên tôi ra đây thăm bác Hiền.
Tường Lam chợt rùng mình, trời lạnh buốt cả da. Anh nhìn gương mặt
tái mét của cô, thoáng nét lo lắng:
- Em ở đâu? Lên xe đi, tôi sẽ đưa em về.
Anh đi nhanh đến nổ máy xe và nhìn cô chờ đợi. Tường Lam đành ngồi
phía sau lưng anh. Gia Hưng phóng vút xe đi trong màn mưa, cả người
cô run rẩy như kiệt sức dựa vào lưng anh một cảm giác ấm áp làm tim
cô như thắt lại. Giây phút này đây sao quá đỗi êm đềm, nó như một
giấc mơ quen thuộc trong từng giác ngủ của cô thời gian qua.
Hạnh phúc luôn ngắn nủi đối với những ai quá mong mỏi nó. Chỉ một
lúc sau, Gia Hưng đã dừng xe trước nơi cô ở. Mữa vẫn còn lất phất,
cả người anh cũng ướt sũng. Cô nghe giọng mình thật lạ:
- Anh vào nhà đi! Chờ tạnh mưa rồi hãy về!
Gia Hưng mỉm cười:
- Không cần đâu! Em ở một mình à?
- Không! Còn có người giúp việc nữa.
- Em vào nhà nhanh đi, coi chừng ngã bệnh đó. Tôi đi đây!
Cô nói nhanh khi thấy anh định chạy đi:
- Khoan đã, áo khoác của anh!
Gia Hưng nheo mắt:
- Cứ giữ lấy làm kỷ niệm.
Nói xong, anh đã lao xe đi, Tường Lam thoáng ngẩn người nhìn theo.
Cô cảm thấy Gia Hưng hôm nay rất lạ như một người khác vậy, vừa dễ
gần lại vừa quan tâm dịu dàng. Hôm sau, cô thức dậy mà vẫn còn nghe
cảm giác mệt mỏi nhưng cũng may là cô đã không ngã bệnh. Việc đầu
tiên là điện thoại cho Hiển, anh nó chuyện không sao và cứ để anh
giải quyết. Chỉ cần biết tình trạng gã say rượu đó không nghiêm
trọng là cô yên tâm rồi, còn những chuyện khác chỉ là thứ
yếu.
Tường Lam nhìn chiếc áo khoác mình đã cẩn thận máng lên móc áo đêm
qua mà không ngừng suy nghĩ về chủ nhân của nó. Sự xuất hiện của
anh đêm qua như là sự sắp đặt của số phận, trên đời này sự ngẫu
nhiên như anh và cô rất hiếm hoi. Càng nghĩ, cô càng cảm nhận một
tình cảm mới mẻ trào dâng trong trái tim mình. Đó có phải là định
mệnh và định mệnh đó đã gắn chặt cô vào anh từ quá khứ thuở nhỏ của
hai người.
Tường Lam quyết định đến thăm bác Hiền. Cô cũng chưa bao giờ đặt
chân đến ngôi nhà gắn bó với những ngày tháng tăm tối của anh. Cô
bỗng ao ước được nhìn thấy nó như muốn nhìn lại nỗi đau của Gia
Hưng để cảm nhận là cô cũng đang se sắt.
Không khó khăn gì khi cô tìm ra nơi đó, căn biệt thự như tách biệt
với thế giới bên ngoài. Đưa tay bấm chuông mà cô thấy tim mình đập
dồn dập.
- Là cô à?
Giọng của bác Hiền nghe thật xa lạ, cô hiểu những gì ông đang cư xử
với mình. Tường Lam mỉm cười:
- Con đến đây thăm bác và anh Hưng.
Ông Hiền nhìn cô lạnh lùng:
- Cô yên tâm đi. Chúng tôi đều khoẻ và sống rất tốt.
Cô thấy rõ ràng ông không muốn tiếp cô. Dù buồn nhưng cô nghĩ đó là
điều tất nhiên, thậm chí ông đã cư xử quá nhẹ nhàng.
- Bác cho Tường Lam vào đi!
Tiếng nói của Gia Hưng vang lên ở phía sau làm cô thấy nhẹ người.
Ông Hiền miễn cưỡng mở rộng cổng. Cô nhìn ông trìu mến:
- Con xin lỗi.
Ông Hiền ngước nhìn cô im lìm. Câu cô nói là bao hàm cả một ý nghĩa
sâu xa, cô mong ông nhận ra sự chân thành trong đó.
Nhưng ông Hiền đã lạnh lùng quay bước vào nhà không nói lời nào.
Gia Hưng chậm rãi bước về phía cô:
- Tôi đang giúp em tìm lại sự thanh thản trong tâm hồn. Hãy cảm ơn
số phận vì em đã gặp một người như tôi.
Tường Lam lặng người nhìn anh, câu nói như một lời tha thứ nhẹ
nhàng nhưng lại đủ sức quật ngã cô.
- Anh muốn tôi trả lời thế nào đây?
Gia Hưng mỉm cười thản nhiên như đó không phải la điều anh bận
tâm:
- Tôi đoán trước em sẽ đến đây. Nếu em day dưt và cư xử thế này thì
tôi nghĩ chúng ta nên thẳng thắn với nhau một lần.
Anh nói và nhìn thẳng vào cô, ánh nắng buổi sáng nhu loé lên trong
đôi mắt của Gia Hưng.
- Em có biết điều mà em đạt được nhất là gì không?
Tường Lam ngồi xuống chiếc xích đu trong vườn, cảm giác lao đao khi
thấy cả hai quá gần nhau.
- Đó là tình yêu của tôi. Nếu không có nó thì em sẽ không có được
bất cứ điều gì.
Cô những tưởng nền gạch dưới chân mình sụp xuống, cảm giác rã rời
làm cô thấy mình như chông chênh. Gia Hưng bao phủ cô bằng những
lời nói và hành động thật quyết liệt. Cô run giọng:
- Anh đã nhận ra đó là tình yêu sao? Có thật không?
Cô cố thu hết can đảm để nhìn vào đôi mắt thật sáng của Gia Hưng,
một sự rung động mãnh liệt làm thổn thức trái tim. Cô thắt cả lòng
khi nghe anh nói bằng giọng thật trầm tĩnh:
- Và nó đã chết theo sự ngờ nghệch của tôi. Bây giờ mọi thứ tôi
đang có mới thật sự là cuộc đời của tôi.
Tường Lam thấy cổ họng mình nghẹn đắng không nói được gì, cô có cảm
giác như tất cả hy vọng vừa vuột khỏi tầm tay mình. Đó là nỗi đau
đớn mà cô hiểu chỉ có thể thầm lặng chịu đựng. Trong lúc này nếu cô
không biết kiềm chết thì những lời cô nói đều trở thành lố
bịch:
- Tôi không hối hận đâu và tôi muốn em cũng vậy. Dù thế nào tôi vẫn
tôn trọng quá khứ mà mình đã có với nhau. Em hãy cởi bỏ gánh nặng
ong lòng và hãy sống thật tốt. Đừng nhìn lại đằng sau nữa.
Tường Lam chớp mất khó khăn, không ngò cô nghe được những lời
khuyên này từ Gia Hưng. Cô thấy mình yếu đuối hẳn, đến nỗi cô không
dám nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắt mà cô đã từng nghĩ chỉ chứa
đựng mỗi hình ảnh của cô.
- Tôi hiểu, mình đã đạt được rất nhiều so với những gì phải mất.
Nói thẳng thắn thì tôi được tha thứ một cách cao thượng.
Gia Hưng ngồi xuống bộ ghế đá kế bên, đôi vai rũ xuống. Chống tay
vào hai gối, anh nhìn vào khu vườn nhỏ trước mặt:
- Em có được những điều ấy là do em thật sự có nặng lực và được sự
quý trọng của mẹ tôi. Hãy hiểu đúng như thế. Tôi không thể ích kỷ
để sự nghiệp của gia đình hủy vào tay mình đượ vì sự thật tôi không
có khả năng điều hành nó.
Anh chợt quay nhìn cô, gương mặt thản nhiên như những thứ ấy không
ảnh hưởng đến mình hay nói đúng hơn là không quá bận lòng:
- Ngày trước tôi luôn sống theo sự vui buồn của em, cảm giác hay
nói đúng hơn là thói quen đó vẫn chưa rồi bỏ được. Tôi muốn nhìn
thấy một Tường Lam vui vẻ và đầy tự tin hơn.
Cô cố hít thở thật sâu như để trấn áp cảm xúc:
- Anh cho rằng tôi chỉ có cảm giác ray rức thôi sao?
Gia Hưng nhẹ cười:
- Tôi không quan tâm điều đó, tự bản thân em phải biết mình nên làm
gì.
Cô mỉm cười xa vắng:
- Cảm ơn anh. Đúng lý ra tôi nên nói câu này nhiều hơn là xin
lỗi.
Gia Hưng đưa tay vào túi tìm gói thuốc, anh châm lửa và thả khỏi
trước cái nhìn như hút lấy của Tường Lam:
- Chưa từng thấy đàn ông hút thuốc sao?
Cô hơi bối rối khi bị bắt quả tang:
- Anh biết hút thuốc có hại cho sức khoẻ chứ? Tôi những tưởng anh
sẽ biết tránh những thứ độc hại này.
Gia Hưng hơi nhướng mắt:
- Như thế có tốt hơn không? Tôi thích em giống như lúc trước vậy.
Cứng rắn và đầy tự tin.
nh búng nhẹ tàn thuốc rớt xuống đất rồi nói:
- Việc của em thế nào rồi? Anh ta không sao chứ?
Cô nói nhẹ nhàng dù trong lòng đang chới với:
- Không sao.
Gia Hưng chợt đứng lên:
- Như thế em có thể yên tâm rồi. Bây giời tôi phải đi công việc.
Xin lỗi em vậy!
Tường Lam chấp chới mắt., cô lấy chiếc áo khoác và đua cho anh. Gia
Hưng cầm lấy và tự nhiên khoác vào người, anh chợt cười nhỏ:
- Chiếc áo rất thơm. Có lẽ tôi không cần giặt nữa.
Tường Lam thoáng đỏ mặt nhưng điều làm cô chú ý chinh là nụ cười
của Gia Hưng, lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy lại nụ cười đó.
- Em đến đây bằng gì?
Cô mỉm cười gượng nhẹ:
- Tôi đi bộ Tôi thích không khí buổi sáng sớm.
- Về nhé. Tô sẽ tiễn em một đoạn.
Cả hai đi dọc con dường xuống dốc, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi
được ở bên nhau, thật trái ngang khi cô vừa bắt đầu thì anh đã vơi
vàng vứt bỏ.
Tường Lam cay đắng nghĩ mọi chuyện đã thật sự kết thúc và cả hai
đang sống cho sự lựa chọn của mình và cô là một quá khứ mà Gia Hưng
không muốn tồn tại nữa.
- Bác Hiền rất quý em, rồi bác ấy cũng sẽ cởi mở hơn thôi.
Cô cười buồn không nói gì. Cô có thể quyết đoán cứng rắn trong công
việc nhưng lại quá yếu đuối trong tình cảm. Ngày trước, bên cạnh
Hoàng Minh, cô vẫn giữ được sự tự tin. Nhưng bây giời khi bên cạnh
Gia Hưng, không hiểu sao cô chỉ muốn mình trở nên nhỏ bé để được
nép vào vòng tay anh yên ổn. Mơ ước đó càng lúc càng mãnh liệt đến
nỗi cô cảm thấy rã rời vì phải chống lại chính cảm giác của
mình.
- Em biết không? Em là người đầu tiên đi cùng tôi trên con đường
này. Ngày trước, dù sống ở đây nhưng tôi chưa một lần được bước đi
trên nó.
Giọng nói nửa đùa nửa thật của anh làm cô phải ngước nhìn. Gia Hưng
nheo mắt, một cử chỉ thật quyến rũ và không quen thuộc lắm.
- Có tin không?
Cô mỉm cười, quay nhìn phía trước:
- Tôi không biết.
Gia Hưng cười nhỏ:
- Yên tâm đi! Dù tôi thay đổi thế nào cũng cố gắng giữ lại một điều
đáng quý ở mình mà em đã từng nói. Tôi không nói dối đâu, nhất là
với em.
Tường Lam thấy xốn xang, không ngờ anh vẫn còn nhớ những câu nói
ngày trước của cô, không biết Gia Hưng nhớ nó với ý nghĩa
nào?
- Em còn nhớ cô giáo Ngân không? Hôm qua tôi đã gặp cô ấy.
Nói xong, anh nhún vai:
- Đúng là không thể gọi là cô giáo được nữa.
Cô cũng mỉm cười:
- Chị ấy nói gì?
Gia Hưng nói bình thản:
- Khen học trò ngoan và rất tiến bộ. Em biết tôi đã làm gì
không?
Tường Lam nhìn anh như chờ đợi:
- Tôi đã hôn cô ấy và nói rằng mình thật sự đã lớn rồi.
Cô ngỡ ngàng nhìn, không ngờ Gia Hưng dám có hành động đó.
- Anh đùa phải không?
Gia Hưng thản nhiên nói:
- Không! Tôi đã chứng tỏ mình là một người đàn ông.
Tường Lam chợt dừng lại nhìn anh, cô thấy môi anh thoáng một nụ
cười:
- Tôi muốn anh thay đổi là thay đổi the cách sống tốt. Đừng để bị
cám dỗ bởi những điều đó.
Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì:
- Tôi không hiểu!
Tường Lam thấy khổ sở. Có thể cuộc sống vẫn còn mới lạ đối với Gia
Hưng và phụ nữa là điều dễ sa ngã nhất. Cô sợ anh đang sống bằng
những ảo tưởng:
- Tình ảm là thứ dễ tổn thương nhất, anh không nên xem đó là trò
đùa. Hành động của anh là rất vô trách nhiệm.
Gia Hưng nhìn vào mắt cô:
- Tôi có cảm gáic đang được em dạy bảo như ngày trước vậy.
Đôi mắt ánh tia nhìn thú vị của anh làm cô hiểu mình đã bị đùa cợt,
anh đã cốt ình trêu chọc cô. Thật không thể tin được có lúc cô bị
chính Gia Hưng chế giễu.
- Anh thay đổi đang sợ thật.
Gia Hưng bướ theo cô cười nhẹ:
- Nhờ nó mà tôi hiểu em vẫn còn xem thường bản lĩnh của tôi.
Cô thấy buồn cười, nhưng phải công nhận thái độ của anh làm cả hai
cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nói là đưa cô một đoạn nhưng anh đã đi cùng
cô về đến tận nhà.
- Em vào nhà đị Chúc vui vẻ nhé!
Cô nhìn vẻ mặt bình thản của anh mà cố giuấ nỗi buồn sâu kín. Hôm
nay cô nhận thấy Gia Hưng đã không còn ám ảnh bởi quá khứ
nữa.
- Chào anh.
Anh gật đầu rồi quay lại con đường cũ, cô đứng yên nhìn theo rồi
một lúc sau mới quay vô nhà. Hôm nay cô phải về thành phố, có lẽ
cuộc gặp gỡ thế này chỉ có một lần duy nhất giữa cô và anh.
Từ Đà Lạt trở về, cô như hoàn toàn khác hẳn, những tình cảm khuất
lấp như được sáng tỏ một cách rõ ràng, cô không thể tự lừa dối bản
thân, tình yêu của cô chính là Gia Hưng, một tình cảm thật sự và
trọn vẹn bằng tất cả những khát khao. Cô đau xé lòng khi nghĩ mình
đã vứt bỏ chính giọt máu tình yêu của hai người, cô đã không còn
đường để quay lại. Có lẽ Gia Hưng nói đúng, cô không nên nhìn lại
đằng sau nữa.
Về thành phố, công viẹc bận rộn giúp cô lãng quên tình cảm phiền
muộn phần nào, cô luôn cố gắng tận cùng để bắt mình phải vững vàng.
Tình cảm với Gia Hưng, dù phải mất thời gian bao lâu, cô cũng tin
mọi chuyện rồi cũng sẽ phai nhạt. Trong tình yêu, cô đang bắt đầu
tập sống kiên cường, nhất định cô sẽ thực hiện được điều đó.
Chủ Nhật nên cô cùng mẹ đi mua sắm, đã lâu hai mẹ con không có một
ngày nghĩ thảnh thơi thế này. Từ siêu thị bước ra, trên tay cả hai
lỉnh kỉnh những bọc đồ, nhiều lúc cô cũng phải buồn cười vì có khi
mẹ mua sắm mà cũng không nhớ là ở nhà đã có sẵn.
- Ngày chủ nhật vui vẻ nhỉ?
Tiếng nói quen thuộc của Quốc Trung làm cô quay lại. Anh mỉm cười
bước tới chào bà Trọng:
- Chào bác.
Bà Trọng cười thật tươi:
- Lâu rồi mới gặp cháu. Sẵn tiện ghé nhà bác dùng cơm luôn
thể.
Quốc Trung hơi do dự. Tường Lam mỉm cười tiếp lời mẹ:
- Không có mời lơi đâu, thật lòng đó. Nếu không, về nhà mẹ cũng
điện cho anh thôi. Hôm nay ngày đặc biệt mà.
Quốc Trung mỉm cười:
- Nếu có lộ ăn, cháu không từ chối đâu.
Quốc Trung đỡ mấy bọc đồ trên ta bà Trọng:
- Bác để cháu.
Tường Lam vừa bước về phía xe vừa hỏi:
- Anh định mua gì sao?
Trung mở cửa xe cho cô:
- Định đi mua vài thứ lặt vặt. Sống một mình nhiều lúc cũng khổ
thật.
Tường Lam khẽ cười:
- Đâu ai ép buộ anh. Tại anh kén chọn quá nên mới khổ thân.
Bà Trọng ngồi vào xe bật cười:
- Đúng đó! Cháu nên nghe theo Tường Lam. Khi nào có dịp thì dẫn cô
ấy đến gặp bác, bác sẽ nhận xét giùm cho.
Quốc Trung bật cười:
- Cháu sẽ cố gắng. Bác và Lam đi trước, cháu sẽ đến sau, xe cháu để
ở đằng kia.
Quốc Trung đóng cửa xe cho bà Trọng rồi quay qua Tường Lam:
- Hôm nay ngày gì vậy? Anh nghĩ mình cũng cần phải có thành
ý.
Tường Lam nheo mắt:
- Không cần đâu! Quà cáp, ba em sẽ không vui đó.
Quốc Trung mỉm cười nhìn cô ngồi vào xe. Đợi Lam cho xe chạy đi,
anh mới quay về xe mình. Anh rất hiểu sở thích của ông Trọng, sau
khi đã ghé mua rượu vang, anh mới lái xe đế nhà Tường Lam.
Bấm chuông xong, anh đang đứng đợi thì một chiếc xe máy đã dừng
trước mặt anh. Vừa lúc đó thì bà ** mở cổng:
- Con nhớ ** quá chừng.
Bà ** cười thật tươi với cô gái:
- Thôi cho ** xin. Nhớ trái cây ở quê ** thì có.
Nhã Thanh bật cười giòn:
- ** nghĩ xấu cho con không hà.
Nói xong, cô phóng vèo chiếc xe vào sân. Bấy giờ bà ** mới cười với
anh:
- Cậu Trung chạy xe vào luôn đi.
Anh nhìn ** rồi nhìn chiếc xe đậu ngạo nghễ giữa sân. Bà ** liền
hiểu nên khẽ cười:
- Thanh!
Cô gái vừa bước được vài bước đã quay lại.
- Con dắt xe qua một bên cho cậu Trung chạy xe vào!
Bấy giờ Nhã thanh mới chú ý đến anh. Quốc Trung hơi buồn cười, anh
quay lại để lái xe của mình. Dù không nghe cô bé nói gì với bà **
nhưng anh cũng hiểu cô đang hỏi anh là ai.
Quốc Trung chạy xe vào sân thì đã thấy Tường Lam đứng cùng cô bé
lúc nãy, anh chậm rãi bước về phía cả hai.
- Anh lại khách sáo nữa rồi?
Trung mỉm cười giơ chai rượu lên:
- Anh biếu bác trai. Sở thích này phụ nữ không hiểu đâu.
Tường Lam khẽ cười:
- Để em giới thiệu. Bạn em Nhã Thanh, còn đây là anh Quốc
Trung.
Quốc Trung mỉm cười nheo mắt:
- Chào cô bé.
Gương mặt Nhã Thanh xụ xuống trông thấy rõ, cô buông gọn:
- Chào.
Quốc Trung nhìn cử chỉ cô không biểu lộ gì, anh bước vào trong
không thấy cái nguýt dài phía sau lưng mình:
- Mày thấy mặt tao giống con nít không?
Tường Lam cố đáp tỉnh:
- Không! Sao?
Nhã Thanh nói giận dỗi:
- Rõ ràng anh ta phân biệt địa vị. Tao là bạn mày, vậy mà gọi là cô
bé. Có bao giờ anh ta dám gọi mày như thế không?
Tường Lam cố nín cười nhưng không được, cô mím môi nói:
- Như thế cũng tự ái sao?
Nhã Thanh lườm bạn:
- Việc gì phải tự ái. Tao chỉ không thích thôi. Chắc anh ta nghĩ
tao chẳng làm được gì, điển hình nhất để hắn so sánh với tao là
mày.
Tường Lam bật cười nhéo hông bạn:
- Nói quá rồi đó cô nương. Quốc Trung không có nghĩ gì đâu. Tao với
anh ấy làm chung công ty thì không thể xưng hô như vậy được rồi,
phải có nguyên tắc chứ. Tao thấy vì mày dễ thương nên anh ấy mới
gọi cô bé đó.
Vừa nói, cô vừa cố giữ vẻ thản nhiên. Nhã Thanh đỏ cả mặt:
- Trời! Phải mày nói không vậy Lạm. Phát ớn luôn.
Không nhiẹn được, Tường Lam bật cười vang:
- Tao vừa phát hiện ra một điều nhưng sẽ không nói đâu.
Nhã Thanh chồm tới nhéo tay cô rồi đi nhanh theo Tường Lam vào nhà.
Hôm nay là ngày giỗ ông nộ của nhỏ Lam, hàng năm cô đều đến dự như
một người thân trong gia đình, vì bác Trọng chỉ làm một bữa tiệc
gọn thôi. Hôm nay lại có thêm Quốc Trung chắc anh ta thật sự được
gia đình. Tường Lam coi trọng.
Suốt buổi ăn, tuy mọi người không nói về công việc nhưng cô vẫn
không theo kịp để hòa nhập, đúng là thật kém cỏi. Nhất là sự hiểu
biết sâu rộng của Quốc Trung và Tường Lam làm cô thấy hổ thẹn. Lần
đầu tiên cô thấy chán bản thân mình khủng khiếp.