Old school Easter eggs.




Ngọt Ngào Ước Nguyện

Ông bà Trọng cố gắng sắp xếp công việc để cùng nhau ra sân bay đón đứa con gái duy nhất từ Mỹ trở về sau bốn năm du học. Ông bà luôn kỳ vọng và hãnh diện rất nhiều vào cô con gái của mình, cho nên sự trở về của cô là điều hết sức đặc biệt và quan trọng với cả gia đình. Ông Trọng tin con gái của ông đử bản lĩnh lẫn tài năng để điều hạnh mọi việc thay ông.

Bà Trọng có vẻ nôn nóng khi cứ cau mày mỗi lần thấy hành khách đi ra mà không phải con gái của mình. Cuối cùng, Tường Lam cũng xuất hiện. Trong đám người đi ra, cô nổi bật hơn cả, điều đó khiến bà Trọng thầm hài lòng. Bà bước vội về phía cô.

- Ba, mẹ!

Bà Trọng có vẻ xúc động khi nhìn con:

- Được rồi. Muốn gì thì về nhà tôi sẽ chiều cô hết.

Tường Lam cười khúc khích:

- Là mẹ hứa đó nha! Con sẽ đòi một cái thật nặng ký.

Ông Trọng mỉm cười nhìn hai mẹ con:

- Chúng ta về thôi.

Nói rồi ông quay qua anh thanh niên đứng kế bên:

- Cậu để hành lý vào xe đi.

Anh ta gật đầu rồi nhanh nhẹn xách hành lý của cô chủ nhỏ đi về phía xe. Tường Lam đi bên cạnh cha mẹ ở phía sau, cô tíu tít đủ thứ chuyện như đã lâu rồi không được nói vậy. Khi xe vừa dừng trước cổng nhà, cô đã mở cửa bước nhanh xuống. Bà ** đã đứng đó chờ sẵn từ bao giờ. Tường Lam ôm ngay bà ** một cách vui mừng:

- Con nhớ ** quá trời.

Bà ** cười thật tươi:

- ** cũng vậy. Mỗi lần về là ** thấy con càng đẹp ra, nhưng hơi ốm đấy.

Tường Lam bật cười:

- Ở Mỹ ốm là hàn hiếm đó **.

Bà Trọng mỉm cười nhắc:

- Thôi được rồi. Vào nhà đi.

Tường Lam bước nhanh vào nhà. Dù trong thời gian du học, mỗi năm cô đều về nhà một lần, vậy mà vẫn thấy nhớ khủng khiếp như đã đi xa quê từ lâu lắm vậy. Vừa vào đến phòng khách thì chuông điện thoại reo. Bà ** mỉm cười nhìn cô:

- Con nghe đi. Chắc cậu Vũ gọi đó. Từ nãy giờ cậu ấy gọi không biết bao nhiêu lần nữa.

Tường Lam mỉm cười, những tháng ngày xa quê hương, trong nỗi nhớ của cô đôi khi cũng có hình bóng Vũ, từ lâu cô đã hiểu mình quan trọng như thế nào đối với anh.

- A lô.

Tiếng Vũ mừng rỡ khiến cô thoáng xúc động:

- Em về rồi hả Lam? Có nhận ra tiếng của anh không?

Tiếng cô thật trong trẻo:

- Suốt mấy năm đi học nghe giọng nói của anh là nhiều nhất, sao có thể quên được?

Cô nghe tiếng anh cười khẽ:

- Anh chỉ mong có vậy, chỉ cần em nhớ một điều gì đó ở anh là anh hạnh phúc rồi.

Tường Lam cười nhẹ. Cô chợt thấy tội nghiệp Vũ, không hiểu sao mỗi lần nghe anh nói thế cô không có cảm giác gì ngoài cảm giác thương cảm. Cô định nói nhưng tiếng Vũ đã vang lên:

- Anh xin lỗi, anh đang ở Trung Quốc nên không thể đón em được. Ngày mốt anh về nhất định sẽ có quà đặc biệt cho em.

- Nghe anh nói, em cũng thấy tò mò. Để xem quà đặc biệt của anh là gì.

Vũ cười nhỏ, giọng thật ngọt:

- Nhất định em sẽ thích. Tin anh đi.

Tường Lam khẽ cười:
- Được rồi, anh cứ lo công việc đi. Khi nào anh về mình sẽ nói chuyện nhiều hơn. Chúc anh công tác tốt.

Giọng Vũ có vẻ buồn:

- Anh rất muốn nói chuyện với em. Anh nhớ em lắm, nhưng thôi chắc em mệt rồi, nên nghỉ sớm đi. Sáng, anh sẽ điện cho em, được không?

- Cũng được. Bye anh!

Nói rồi cô gác máy. Bà Trọng mỉm cười nhìn con:

- Sao không nói chuyện lâu một chút? Mẹ thấy thằng Vũ rất tốt, con nên suy nghĩ đi là vừa.

Ông Trọng khoát tay:

- Cho con nó nghỉ ngơi đi, sao lại nói chuyện đó vào lúc này.

Tường Lam mỉm cười không nói gì, một lúc sau cô về phòng. Việc đầu tiên là cô chộp ngay chiếc điện thoại để điện cho Thanh, nhỏ bạn thân nhất của cô.

- A lô.

Cô suýt cười vì giọng ngái ngủ của nó:

- Tao, Lam nè! Vừa về tới là điện cho mày ngay.

Tiếng Thanh như hét lên:

- Quỷ! Về sao không cho tao hay?

Tường Lam cười khúc khích:

- Tạo bất ngờ cho mày mà. Đang làm gì vậy?

- Giờ này ngủ chứ làm gì?

- Về chưa kịp nghỉ ngơi là điện cho mày đấy.

Thanh dài giọng:

- Cảm ơn nha! Mày cố ý phá giấc ngủ của tao thì có. Sáng mai tao qua mày, tao có nhiều chuyện muốn kể cho mày nghe lắm. Bây giờ thì nghỉ ngơi giùm đi cô nương.

Tường Lam khẽ cười:

- Vậy bye nha. Ngày mai qua tao sớm đó.

- OK! Chúc ngủ ngon.

Tường Lam mỉm cười gác máy. Cô cũng định sáng mới gọi cho nó nhưng nhớ đến cái tính mê ngủ của nhỏ Thanh nên cô muốn phá thôi.

Sáng hôm sau thì nhỏ Thanh đã đến thật sớm, cô còn đang nướng trên giường thì đã nghe tiếng nó chí choé trước cửa phòng:

- Mở cửa đi tiểu thư, có khách đặc biệt viếng nè!

Tường Lam phóng nhanh xuống giường, cửa mở Thanh tủm tỉm bước vào:

- Ăn no ngủ kỹ dữ hé. Biết mấy giờ rồi không?

Tường Lam nhúng vai, liếc nhanh chiếc đồng hồ trên bàn:

- Mới chín giờ chứ mấy. Đợi tao một chút nha. Sẵn tay xếp giùm mền gối luôn đi.

Nói xong, cô cười khì phóng nhanh vào phòng tắm. Một lúc sau trở ra thì thấy Thanh đang đọc hồ sơ của cô, nó giơ lên trước mặt ngắm nghía:

- Mày cừ thật. Tao nghĩ không lâu mày sẽ được gánh vác công ty của gia đình thôi.

Tường Lam ngồi vào bàn trang điểm:

- Chuyện đó còn xa nhưng đúng là ước mơ của tao đấy. Tao rất muốn thử xem khả năng của mình thế nào.

Nhã Thanh nhìn bạn. Cô không lạ gì tính mạnh mẽ, quyết đoán của nó. Từ thời đi học Tường Lam đã thể hiện được năng lực lãnh đạo của mình, lúc nào nó cũng sắp xếp và giải quyết công việc một cách nhanh chóng và thuyết phục. Cô hiểu Tường Lam luôn thích sự thử thách, chinh phục. Nó làm mẫu người luôn ấp ủ những tham vọng lớn. Một lúc sao thì cả hai đã ra khỏi nhà, Thanh chở cô một mạch đến quán ăn quen thuộc. Vừa ngồi vào bàn, nó đã tiếp tục léo nhéo:

- Không có mày, tao cũng ít đến chỗ này. Món mày ghiền nhất mà, đúng không?

Tường Lam tủm tỉm cười:

- Cảm ơn nha, vì vẫn còn nhớ món khoái khẩu của tao.

Thanh nheo mắt:

- Có một người còn nhớ kỹ hơn nữa kìa thuộc nằm lòng những sở thích và khẩu vị của mày. Đi với hắn mà tao cứ ngán ngẩm vì phải nghe nhắc đến mày.

Tường Lam cười khẽ:

- Tuấn lúc nào cũng trẻ con, mày trách làm gì.

Thanh trề môi:

- Mày bỏ tư tưởng đó đi. Tuấn đã đi làm rồi và chững chạc hơn trước rất nhiều, không như mày nghĩ đâu.

Tường Lam nói thản nhiên:

- Tao không nghĩ gì cả. Tóm lại, tao chỉ xem Tuấn như bạn, không thể khác đi được.

Thanh đẩy phần ăn về phía bạn rồi nói:

- Tao nghĩ chắc Tuấn cũng hiểu rõ điều đó. Nhưng nói thật, với những tình cảm chân thành như thế rất quý, mày nên cư xử nhẹ nhàng chứ đừng lạnh nhạt như vậy.

Tường Lam nhìn bạn:

- Tao không cố ý nhưng tính tao thích sự dứt khoát. Tuấn cần phải hiểu và nên biết cách chấp nhận. Điều đó sẽ tốt cho cậu ấy hơn.

Thanh cuối xuống phần ăn của mình. Cô hiểu với tính cách của Tường Lam thì Tuấn không bao giờ có thể làm nó rung động được. Để đến được trái tim của nó, điều trước nhất phải làm cho nhỏ bạn thân của cô nể phục. Cô biết với mẫu người như Tường Lam chỉ có thể gục nhã trước nhưng người đàn ông bản lĩnh và thành đạt hơn hẳn nó một cái đầu thôi. Nhớ đến lại thấy xót xa, cô hiểu Tuấn cố gắng phấn đấu như ngày hôm nay là mong muốn Tường Lam sẽ có cái nhìn khác về mình. Tội nghiệp, một việc làm và suy nghĩ thật ngây thơ trước một tình yêu vô vọng. Đúng là Tuấn nên thức tỉnh từ bây giờ, nếu không sẽ càng tổn thương hơn vì sự trở về của Tường Lam.

- Mày sao vậy?

Thanh lắc đầu:

- Tao đang nghĩ về Tuấn và những gì hắn đã làm. Tuấn có biết mày về không?

Tường Lam nhìn bạn thoáng mơ hồ:

- Không, tao không nói!

- Nếu biết mày về, chắc hắn sẽ bay ngay đến đây.

Tường Lam đưa tay khuấy nhẹ ly nước:

- Bây giờ đối với tao công việc là tất cả. Tao cố gắng học là không muốn phụ lòng ba mẹ. Ông bà chỉ có mình tao là con. Tao không thể là đứa vô tích sự được.

- Nếu tính mày không mạnh mẽ thì không có suy nghĩ đó. Mày luôn thích lãnh đạo người khác và chinh phục sự thử thách mà.

Tường Lam chợt cười nhỏ:

- Hôm nay mới biết mày nghĩ về tao như thế. Nhưng nếu nói đúng hơn thì đó là trách nhiệm của tao chứ không phải thích. Tao phải gánh vác sự nghiệp gia đình, Thanh ạ.

Nhã Thanh nheo mắt:

- Hiểu rồi tiểu thơ, nhiệm vụ cao cả chứ gì. Cụng ly nào, tao chúc mày thành công trong sự nghiệp.

Tường Lam phì cười, cụng nhẹ ly với bạn:

- Thanks.

Cô đặt ly xuống bàn rồi nói:

- Chủ nhật này nhà tao tổ chức tiệc, tao sẽ gửi thiệp cho mày và Tuấn, nhớ đến nhé.

Nhã Thanh mỉm cười:

- Chỉ có hai đứa tao thôi sao?

Tường Lam nhẹ cười:

- Chỉ là một bữa tiệc thân mật thôi, tao không muốn rình rang.

- OK.

Cả hai tính tiền và đèo nhau chạy lòng vòng qua các ngả đường. Tường Lam rất thích chạy xe rong như thế này nhưng lại không sự bụi bặm của đường sá Sài Gòn. Cuối cùng khi cả hai về đến nhà thì đã gần trưa.

Vừa bước vào phòng khách, cô đã thấy ba tiễn một người đàn ông lạ mặt ra cổng. Thấy cô, ông ta nhìn một cách cố ý như quan sát. Cô lịch sự gật đầu chào rồi bước về phòng với một chút tò mò trong lòng. Lần đầu tiên ba cô tiếp chuyện với một người lạ tại nhà. Thường nếu là công việc ông đều hẹn ở công ty, chỉ khi nào khách đặc biệt và thân quen ba cô mới hẹn đến nhà.
Chủ nhật đến, cô làm một buổi tiệc nhỏ với bạn bè nhưng không kém phần thân mật, Vũ cũng cố gắng xếp công việc để đến chúc mừng cô. Hai vị khách cuối cùng đến trễ lại là nhỏ Thanh và Tuấn. Từ xa, cô đã thấy cái nhìn cháy bỏng tha thiết của Tuấn hướng về mình. Tường Lam nhẹ mỉm cười:

- Sao hai người trễ vậy? Muốn bị phạt phải không?

Thanh nhăn nhó phân bua:

- Tại Tuấn đến trể kìa.

Tuấn mỉm cười nhẹ nhàng:

- Xin lỗi vì công ty có việc nên đến trễ. Lam thông cảm nhé.

Cô nheo mắt:

- Đùa thôi! Hai người đến là Lam vui lắm rồi. Vào đây đi!

Cô dắt hai người về phía bàn của tụi bạn, cả bọn gặp nhau nói cười rộn rả cả lên, vậy mà nhỏ Lam nói chỉ mời có cô và Tuấn, làm cho cô thấy mất hứng mấy ngày nay. Một lúc sau thì Tường Lam bước đến, bên cạnh cô là Vũ, cô giới thiệu mọi người với nhau. Vũ chủ động nâng ly lên vui vẻ nói:

- Chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tất cả chúng ta. Cụng ly nào các bạn, chúc mừng sự trở về của Tường Lam!

Thái độ của Tuấn là lặng lẽ hơn cả nhưng đôi mắt vẫn không giấu được sự da diết khi nhìn về phía Tường Lam. Sự trở về của cô là mong ước bấy lâu nay của anh nhưng cũng là điều anh cảm thấy khó khăn nhất. Anh hiểu mình phải đối diện với sự thật là cô sẽ không bao giớ thuộc về anh. Từ lâu, Tuấn đã hiểu rõ điều đó. Anh cũng đã tập cho mình một sự chấp nhận, nhưng để quên cô đi là một điều hình như là không thể đối với anh. Đến màn khiêu vũ, Tường Lam lại ở trong vòng tay Vũ với bản nhạc đầu tiên của buổi tiệc, không hiểu đó có phải là câu trả lời của cô không?

Tuấn bước vòng ra phía sau vườn nhà Tường Lam, anh ngồi xuống ghế đá và trầm ngâm đốt thuốc. Một lúc sau thì Tường Lam xuất hiện, cô thật đẹp và mỉm cười thật tươi nhìn anh, hình ảnh này giống như một giấc mơ mà anh đã từng thấy trong những năm qua.

- Sao Tuấn lại ra đây?

Tuấn dụi điếu thuốc cười nhẹ:

- Còn Lam, chủ nhân buổi tiệc định trốn à?

Cô bật cười nhỏ, tiếng cười ấm cả lòng Tuấn:

- Lam định ra đây một lát cho thoáng, tụi nó đang quậy tưng bừng ở trỏng nên không để ý đâu.

Tường Lam ngồi xuống chiếc ghế xích đu đối diện:

- Nghe nói Tuấn đã đi làm? Công việc có tốt không?

Tuấn cười nhẹ:

- Cũng tốt.

Tường Lam cũng nhận ra sự thay đổi ở Tuấn, Tuấn ít nói và trầm lặng hơn nhiều.

- Còn Lam, chắc vào công ty của gia đình, đúng không?

Cô gật đầu:

- Lam phải làm quen mọi việc ở đó một cách nhanh nhất.

Tuấn mỉm cười. Không hiểu sao dù không yêu Tuấn nhưng cô lại thích cái nhìn của Tuấn đối với mình, ánh mắt rất da diết và thể hiện sự chân thật, một đôi mắt với một tình yêu trong sáng.

- Tuấn tin Lam sẽ thành công mà, Lam là một phụ nữ rất đặc biệt.

Cô bật cười nhỏ. Một câu nói rất lạ tai mà cô nghe được từ Tuấn. Có lẽ cô sẽ không ngạc nhiên khi nó được thốt ra từ người khác nhưng với Tuấn thì bất ngờ thật.

- Tuấn nói sai sao?

Cô nhìn Tuấn mỉm cười:

- Không! Chẳng qua Tuấn là người đầu tiên nhận xét về Lam như thế đấy.

Tuấn khẽ cười:

- Tuấn cũng mong như vậy. Vì cái gì đầu tiên cũng làm người ta nhớ lâu.

Tường Lam nói bình thản:

- Lam luôn nghĩ và nhớ về Tuấn như một người bạn thật sự. Suốt thời gian xa nhà, sự quan tâm của bạn bè luôn là điều Lam quý trọng nhất.

Tuấn nhìn cô như hiểu, cái nhìn cam chịu thầm lặng:

- Tuấn hiểu. Tuấn sẽ không đi quá xa để Lam phải khó xử đâu. Tuấn biết mình phải dừng lại ở giới hạn nào mà.

Tường Lam cảm thấy nhẹ nhàng. Đúng là Tuấn đã thay đổi khác với những gì cô đã nghĩ. Có lẽ khi đã ra đời bươn chải, người ta sẽ có cách nhìn và suy nghĩ chững chạc và thâm trầm hơn.

- Lam vào trong đây. Không thể trốn lâu với tụi nó được đâu.

Tuấn cũng đứng lên:

- Có thể mời Lam nhảy một bản không?

Cô mỉm cười gật đầu:

- Dĩ nhiên rồi. Chúng ta vào đi!

Khi cô và Tuấn vào thì cả bọn ồn ào hẳn lên:

- Hai người tự giờ trốn đi đâu thế? Khai mau!

Tuấn mỉm cười:

- Sao lại trốn?
Nhã Thanh nheo mắt:

- Chuyện gì mà không thể nói ở đây phải ra chỗ khác vậy? Kỳ nha!

Vừa lúc đó Vũ cũng vừa bước đến, anh nhìn thoáng qua Tuấn rồi nói:

- Hai bác đang tìm em. Em đến đó đi.

Tường Lam quay qua Tuấn đang đứng bên cạnh:

- Đợi Lam một lát nhé. Em sẽ quay lại nhanh thôi.

Vũ hơi cau mày, chiếu tia nhìn không thiện cảm vào Tuấn rồi bước theo sau Tường Lam. Anh không tin Lam lại có tình cảm với thằng nhóc con đó, nhưng cái cách quan tâm của cô làm anh thật sự khó chịu. Nhưng gần cuối bữa tiệc, cô cũng không có thời gian để thực hiện lới hứa của mình. Cuối cùng khi đến gặp Tuấn, cô mỉm cười như có lỗi:

- Lam xin lỗi.

Tuấn cười dịu dàng:

- Tuấn hiểu rồi mà. Lam tiếp bạn đi. Tuấn và tụi nó phải về rồi.

Tường Lam nói nhẹ nhàng:

- Để Lam tiễn mọi người.

Cô tiễn đám bạn học ra cổng, mỗi người một câu làm xôn xao cả lên. Nhã Thanh chen ngang:

- Thôi, đủ rồi, cho nhỏ Lam thở với! Mấy bây nói mà tao còn thấy mệt huống chi nó.

Nhỏ Dung dài giọng...nhiều chuyện:

- Lâu quá mới gặp, nói đến sáng còn chưa hết chuyện nữa là. Hé Lan?

Tường Lam cười nhỏ:

- OK. Tao sẽ điện cho tụi mày sau. Tụi mình còn gặp nhau dài mà.

Nói thế chứ đến một lúc sau cả bọn mới chịu kéo về. Nhìn dáng vẻ lặng lẽ của Tuấn, cô thấy một chút xốn xang.

- Cậu ta học chung với em à?

Tường Lam quay lại thì thấy Vũ đã đứng kế bên tự bao giờ.

- Anh nói ai?

Vũ nhìn cô:

- Người đi cùng Nhã Thanh.

Tường Lam gật đầu rồi bước đi vào nhà:

- Tụi em học chung nhau hồi phổ thông.

Vũ đi bên cạnh nói nhẹ:

- Có vẻ cậu ta không xem em như những người bạn khác.

Tường Lam nói mà không nhìn anh:

- Em tôn trọng tình cảm đó. Tuấn là một người rất tốt.

Vũ chợt đứng lại nắm nhẹ tay cô:

- Thế còn anh?

Tường Lam bình thản đối diện với ánh mắt anh:

- Em không muốn nghĩ đến tình cảm trong lúc này, hay nói đúng hơn là em không có cảm giác đó. Đừng bắt em trả lời những câu hỏi thế này nữa.

Vũ thoáng lặng người, anh nhìn cô đau khổ:

- Đến bao giờ thì em mới có cảm giác? Khi người ta không yêu thì mãi mãi sẽ là như vậy. Anh không muốn nghĩ đến điều tệ hại đó. Nhất định anh sẽ làm em thay đổi.

Tường Lam gỡ nhẹ tay anh ra:

- Em xin lỗi. Đừng phí thời gian vì em nữa, Vũ ạ. Chúng ta chỉ có thể là bạn mà thôi.

Vũ nhìn cô da diết:

- Từ bây giờ chúng ta mới thật sự ở bên nhau, anh sẽ làm mọi cách để em có cảm giác đó. Cảm giác của tình yêu thật sự và duy nhất.

Tường Lam chỉ cười nhẹ chứ không nói gì thêm. Những gì cần nói cô đã nói hết rồi, cô không muốn cứ dây dưa như thế. Đến lúc nào đó Vũn cũng phải chấp nhận những gì không thể giữa hai người. Cô bước vào trong bằng những bước tự tin quen thuộc, phong cách thật tự chủ và quý phái, nó khiến Vũ cứ đứng ngây người với cảm giác vừa say đắm vừa bất lực.
Tối hôm sau, cô đang ở trong phòng thì ông Trọng bước vào, rất ít khi ba cô vào phòng con gái mình.

- Ba!

Ông Trọng vừa ngồi xuống ghế vừa nói:

- Qua đây ngồi đi. Ba có chuyện muốn nói với con.

Tường Lam bước qua ghế ngồi đối diện với ba, đôi mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên khi nhìn ông:

- Có chuyện gì không ba?

Ông Trọng mỉm cười:

- Nói ba nghe xem! Trở về đây, con mơ ước một công việc thế nào?

Tường Lam không khỏi bất ngờ khi nghe ba hỏi:

- Cứ nói đi, bất cứ công việc gì ba tin con gái của ba đều tự tin vào bản thân mình.

Tường Lam mỉm cười:

- Con thích một công việc mà trong đó có sự thử thách, con muốn thử xem năng lực của mình đến đâu.

Ông Trọng nhìn cô thoáng nét hài lòng. Ngày xưa khi biết vợ chồng ông không thể sinh con được nữa, ông đã tập cho Tường Lam sự cứng rắn, dứt khoát từ lúc nhỏ. Ông bắt cô phải biết cách tự lập và nhất là không được mơ ước những điều nhỏ bé, cô sinh ra là để gánh vác sự nghiệp gia đình và những công việc lớn lao. Nhiều lúc ông cũng thấy xót xa khi đã uốn nắn con gái theo suy nghĩ của mình, ông đã không cho phép cô được yếu đuối như những đứa con gái khác. Ông biết mình đã cướp mất của con gái những tháng ngày thơ mộng mà nó đáng phải có. Vừa tốt nghiệp xong, ông liền đưa cô qua Mỹ du học, tuổi thơ của Tường Lam chỉ biết có học và sống trong khuôn phép của ông. Giờ đây ông lại muốn cô gánh vác một trách nhiệm mà ông nghĩ sẽ là quá sức đối với cô nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, đó là con đường duy nhất để cứu vãn gia đình ông.

- Tốt lắm! Ba luôn tự hào về con, Lam ạ.

Cô mỉm cười nhìn ba. Con nhận ra ngay sự khác lạ ở ông, nhưng cô chỉ ngồi yên chờ nghe ba mình nói tiếp:

- Con còn nhớ gia đình bác Lộc không?

Tường Lam hơi nhíu mày:

- Có phải hai bác đã chết trong tai nạn giao thông không ba?

Ông Trọng gật đầu:

- Ba vừa phát hiện ra một sự thật và đó cũng là điều cứu vãn gia đình mình.

- Ba nói rõ đi. Điều đó là sao hả ba?

Ông Trọng nhìn cô rồi nói trầm ngâm:

- Ngày xưa ba và bác Lộc đã hứa với nhau là ba sẽ gả con cho con trai bác ấy. Lời hứa ngày xưa không ngờ ông bà ấy vẫn nhớ và đã để lại một tời di chúc trước khi mất.

Tường Lam nhìn ba khắc khoải:

- Con không hiểu? Sao lại có di chúc ở đây?

Ông Trọng trầm giọng:

- Trước khi mất vì tai nạn, ông Lộc đã có bệnh rồi, nên ông ấy đã làm sẵn một tờ di chúc để ở chỗ luật sư của mình. Khi ông bà ấy chết thì thằng Hưng chỉ mới bảy tuổi nên toàn bộ tài sản đều do ông Kỳ chú ruột của nó nắm giữ. Cách đây một tháng, ba vô tình gặp được luật sư của ông Lộc và được biết về tờ di chúc và âm mưu của ông Kỳ.

Tường Lam thấy căng thẳng cả người, cô hiểu mọi việc đều có liên quan đến mình:

- Nội dung của tờ di chúc là nếu thằng Hưng và con cưới nhau thì ông Kỳ phải giao lại toàn bộ công ty cho hai vợ chồng con, ông ta sẽ chỉ được hưởng một ít cổ phần trong công ty mà thôi. Biết được sự thật đó, từ nhỏ ông ta bắt thằng Hưng lên Đà Lạt sống cô đơn trong ngôi biệt thự với ông quản gia, không cho tiếp tục đi học và sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Ông ta sợ nếu thằng Hưng có học thức và hiểu biết khôn ngoan sẽ giành lại tất cả. Tuần trước ba có tìm đến đó. Thật xót xa, cậu ta như không hiểu biết gì, ngờ nghệch như một đứa bé con, ông Kỳ thật nhẫn tâm đối với đứa cháu của mình.

Tường Lam bất thần nhìn ba:

- Con hiểu rồi. Có phải ba muốn con đám cưới với anh ta không?

Ông Trọng nhìn con gái, ưu tư:

- Ba không ép con, ba cho con toàn quyền quyết định. Đó là một công ty lớn, nếu con có được nó thì mơ ước của con đã thành hiện thực rồi. Với lại, nó sẽ cứu vãn được công ty của mình.

Cô nói một cách khó khăn:

- Nhưng làm sao con có thể làm vợ anh ta được chứ?

Ông Trọng mỉm cười:

- Chỉ là đám cưới trên danh nghĩa thôi. Nó ngu ngơ lắm, không hiểu thế nào là vợ chồng đâu. Sau một thời gian con có thể ly dị mà.

Tường Lam nhìn ba mình trân trối. Ông Trọng thoáng bối rối trước cái nhìn của con gái:

- Ba xin lỗi nhưng sự thật là như vậy. Chúng ta sẽ không bỏ rơi thằng Hưng, ba sẽ đối xử với cậu ấy như con trai của mình vậy. Ba tin ông bà Lộc sẽ không trách chúng ta. Người đáng tội chính là ông Kỳ, ông ấy phải trả giá cho việc làm của mình.

- Nhưng như thế mình cũng đâu khác gì ông Kỳ, con không thể làm như vậy được.

Ông Trọng vẫn nói nhẹ nhàng:

- Có thể mục đích giống nhau nhưng lương tâm mỗi người lại khác. Ba và bác Lộc từng là bạn thân của nhau thì không có lý gì ba lại để con trai bác ấy bị đối xử như thế. Nếu được, ba sẽ chữa bệnh và dạy dỗ lại cậu ta một cách đàng hoàng. Chúng ta hưởng tài sản đó là do ý muốn thật sự của bác Lộc chứ không phải chiếm đoạt như ông Kỳ.

- Vậy sao đên giờ luật sư của bác Lộc mới cho ba biết?

- Vì ông ấy không biết được địa chỉ của chúng ta, lúc bác Lộc mất thì chúng ta đã dọn nhà đi rồi. Ông Kỳ đã không cho ông ấy biết.

Tường Lam ngồi yên, cô như vừa trải qua một giấc mơ mà khi tỉnh dậy vẫn còn cảm giác sống trong ảo tưởng. Cô hiểu suy nghĩ của ba mình, đó chưa hẳn đã là một việc làm xấu xa, nếu cô đồng ý thì sẽ giúp con trai bác Lộc thoát khỏi tình trạng giam lỏng đó và điều quan trọng là công ty của gia đình sẽ được cứu giản. Cô chỉ áy náy một điều là mình đã có ý lợi dụng con trai của bác Lộc để đạt mục đích của bản thân. Một người bạn thưở nhỏ mà cô không sao nhớ rõ mặt, cô chỉ nhớ anh ta là một đứa trẻ rất thông minh và có đôi mắt rất sáng. Không ngờ ông Kỳ lại làm cháu ruột của mình ra nông nỗi đó.

Ông Trọng đã ra khỏi phòng tự bao giờ nhưng Tường Lam vẫn cứ ngồi yên như thế. Cô biết rõ về ông Kỳ và công ty đó. Đúng là được điều hành nó là cả một giấc mơ, cô không phủ nhận là mình ao ước đạt được điều đó nhất, vực dậy công ty gia đình và nắm giữ công ty gia đình của bác Lộc.
Cuối cùng thì đám cưới cũng được diễn ra, ông Kỳ không thể làm gì được khi luật sư đem các giấy tờ chứng thực ra trước mặt. Khi đã dàn xếp xong về ông Kỳ thì chỉ hai ngày trước khi cưới, Gia Hưng đã được mọi người đón về Sài Gòn. Cậu ta ngơ ngác như một đứa trẻ. Đi bên cạnh nhau nhưng Tường Lam cảm thấy thật hổ thẹn với một chút xấu hổ trước cái nhìn của mọi người. Nhưng cô không phải là loại người yếu đuối, cô không sợ những ánh mắt đó nghĩ gì về mình, điều cô cần bây giờ là cứu vãn gia đình và thực hiện ước mơ. Buổi lễ cũng kết thúc, cô dâu chú rể được đưa về ngôi biệt thự của gia đình. Lần đầu tiên cô mới thấy hết sự giàu sang của gia đình bác Lộc. Đúng là cũng nên thông cảm cho ông Kỳ, đứng trước sự cám dỗ quá lớn thì làm sao có thể từ bỏ được.

Cả hai vừa bước vào cổng thì đã gặp những người làm đã chờ sẵn, cô hiểu đó là sự sắp xếp của ông quản gia:

- Cảm ơn bác!

Ông quản gia mỉm cười hiền lành:

- Chắc cô cậu cũng mệt rồi nên về phòng nghỉ đi.

Nói rồi, ông quay qua Gia Hưng đang đứng lơ ngơ kế bên:

- Cậu theo cô Lam về phòng nhé. Đi ngủ đấy, hiểu không?

Tường Lam đỏ cả mặt. Lần đầu tiên cô liếc nhìn anh ta, nụ cười của anh rất hiền.

- Dạ.

Không thể làm khác, cô đành dắt anh ta về phòng. Vừa đóng cửa xong, cô đã thoáng bối rối. Cố ý nhìn Gia Hưng với cái nhìn nghiêm nghị, cô nói:

- Anh mệt không?

Gia Hưng nhìn cô, cái nhìn thật trẻ con:

- Mệt. Hôm nay vui lắm.

Tường Lam mỉm cười, cố gắng nói thật đơn giản:

- Nếu anh mệt thì đi tắm rồi nghỉ sớm.

Nói xong, cô nhìn anh xem phản ứng thế nào.

- Tôi không tắm đâu. Em tắm đi!

Tường Lam thấy thật khổ sở, cô nhìn thẳng vào Hưng:

- Vậy anh sẽ làm gì?

Gia Hưng nhìn cô rồi quay nhìn xung quanh:

- Tôi muốn uống nước.

Tường Lam thở nhẹ:

- Anh khát nước lắm sao? Sao tự giờ không nói?

Hưng chỉ gật đầu chứ không nói gì, cô cố ý chỉ vào góc phòng nơi có chiếc tủ lạnh mini:

- Nước ở đó, anh tự lấy được chứ?

Gia Hưng mỉm cười, anh bước đến mở tủ và lấy nước uống. Cô thấy nhẹ nhàng khi không phải phục vụ anh ta những chuyện nhỏ nhặt đó. Cô nhận thấy Gia Hưng giống như một đứa trẻ không hiểu gì chứ không phải tâm thần như những gì người khác nói. Trong lúc anh ta uống nước thì cô bước vào phòng tắm. Sau khi khóa cửa thật chặt cô mới dám cởi bỏ chiếc áo cưới rườm rà và ngâm mình trong bồn tắm. Một lúc sau, khi cô trở ra thì thấy Gia Hưng đã gọn gàng trong bộ pyjama, thầm hài lòng vì ít ra anh cũng được ông quản gia chỉ bảo những điều đơn giản nhất. Cô thấy cái nhìn thẳng hơi lâu của anh ta vào mình:

- Em đẹp lắm.

Cô nhìn anh cười nhẹ. Đối với người khác thì câu nói đó có lẽ sẽ có cảm giác khác, nhưng đối với Gia Hưng thì nói thậy ngây ngô, cô xem lới nói đó như một đứa trẻ khen con búp bê xinh xắn của mình. Tự nhiên cô thấy tò mò:

- Anh có thường tiếp xúc với phụ nữ không? Những người giống tôi đấy.

Cô nói thêm câu sau vì sợ anh không hiểu nhưng Gia Hưng đã lắc đầu:

- Không.

Tường Lam thấy thương cảm, cô nói nhẹ nhàng:

- Anh có thích ở đây không? Ý tôi nói là nó có đông người hơn anh ở lúc trước.

Gia Hưng đứng yên nhìn cô, đôi mắt sáng nhưng lại thiếu sự từng trải, cương quyết. Một cái nhìn không làm người khác khó chịu:

- Bác Hiền nói tôi phải ở đây.

Tường Lam cười nhẹ. Cô nghĩ không nên hỏi nữa làm gì, cô rất mệt mỏi mà nói chuyện với anh ta không cuốn hút gì cả. Cô cố ý nhìn thật nghiêm nghị vào anh:

- Tôi muốn nghỉ sớm. Anh sẽ ngủ ở đâu?

Gia Hưng nhìn cô hơi rụt rè:

- Trên giường! Nhưng chỉ có một chiếc giường thôi.

Tường Lam nói ngắn gọn:

- Không sao, tôi sẽ ngủ dưới đát. Bây giờ thì anh ngủ sớm đi.

Nhưng Gia Hưng vẫn đứng im lìm:

- Sao lại ngủ dưới đất, giường rộng lắm mà? Bác Hiền nói chúng ta sẽ ngủ chung với nhau.

Tường Lam thầm lo trong lòng, không hiểu ông quản gia còn dạy bảo anh ta những gì nữa? Nhưng dù thế nào cô vẫn áp đảo được, Gia Hưng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

- Nhưng tôi không muốn, chúng ta chỉ mới quen nhau. Ý tôi nói là không quen ngủ với người lạ.

Cô dừng lại như cố ý để anh từ từ hiểu rồi nói tiếp:

- Tuy ở chung nhưng tôi và anh mỗi người đều có cuộc sống riêng. Anh cứ chơi đùa hay làm những gì mình thích. Còn công việc của tôi, tôi không thích người khác xen vào, anh hiểu không?

Hình như cô đã nói hơi nhiều, cô bắt đầu lặp lại vì điều này cô cần cho Gia Hưng hiểu một cách rõ ràng:

- Anh làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ không phá hay quấy rầy. Đổi lại, anh cũng không được làm phiền công việc của tôi.

Gia Hưng nhìn cô hoang mang:

- Tôi không chơi đùa cũng không phá phách. Tôi sẽ không làm vậy.

Tường Lam thở nhẹ:

- Chuyện của chúng ta, tôi không muốn người khác biết, nhất là với bác quản gia. Anh hứa được không?

Gia Hưng gật đầu, rồi đứng yên nhìn Tường Lam đến giường thu xếp chăn gối.

- Tôi sẽ ngủ dưới đất cho. Em ngủ trên giường đi.

Tường Lam quay lại nhìn anh, cô hơi buồn cười khi nghĩ anh cũng biết ga lăng với phụ nữ.

- Cũng được. Cám ơn anh.

Cô không cần phải khách sáo làm gì, cô biết nếu phải ngủ dưới đất, cô sẽ không ngủ được. Thôi thì dù sao anh ta cũng là con trai, ngủ như thế chắc không sao. Dù rất mệt nhưng cô cũng tiếp anh trải mền gối xuống gạch, cô không nỡ để anh ta tự làm một mình. Cuối cùng thì đã xong, Gia Hưng cười thật tươi nhìn cô:

- Cảm ơn em.

Cô đi ngay về giường và nói nhanh:

- Không có gì. Chúc anh ngủ ngon.

Tường Lam vẫn còn một chút lo lắng, lần đầu tiên cô ngủ cùng phòng với một người đàn ông lạ, dù cô không tin Gia Hưng dám làm gì mình nhưng cái cảm giác ngại ngùng vẫn làm cô bứt rứt. Suy nghĩ một lúc rồi cô cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau khi tỉnh dậy thì đã gần trưa, không ngờ cô lại ngủ ngon đến thế. Chợt nhớ ra, cô ngồi ngay dậy và nhìn xuống đất. Mền gối đã được Gia Hưng xếp thật gọn gàng, cô thật sự hài lòng vì sự tươm tất sạch sẽ của anh. Gia Hưng thật ra không đến nỗi nào.

Một lúc sau, khi cô xuống phòng khách thì gặp ông Hiền đang nói gì đó với Gia Hưng. Thấy cô, ông vội mỉm cười:

- Cô chắc đói rồi phải khôn? Để tôi bảo dì Tư dọn bữa sáng cho cô.

Tường Lam mỉm cười:

- Anh Hưng ăn sáng chưa bác?

- Cô yên tâm đi, nó ăn từ sớm rồi.

Tường Lam bước vào phòng ăn, phải nói là những người ở đây làm việc thật chu đáo. Khi dì Tư định dọn thêm thức ăn, cô đã vội ngăn lại:

- Như thế thì đủ rồi, con không ăn nhiều được đâu.

Dì Tư cười hiền:

- Dạ, nếu cần gì cô cứ gọi.

Tường Lam gật đầu. Quả thật cô đang rất đói, thức ăn lại ngon nên cô ăn rất ngon miệng. Khi cô ngước lên thì đã thấy Gia Hưng đứng ở phía bàn đối diện. Cô uống một ngụm cam vắt rồi mỉm cười nhìn anh:

- Anh ngồi đi! Sao lúc sáng anh không đánh thức tôi?

Gia Hưng cười hiền:

- Em ngủ rất ngon.

Tường Lam lấy khăn lau miệng:

- Có lẽ hôm qua tôi mệt quá, không ngờ anh cũng thức sớm như vậy.

Gia Hưng nói vô tư:

- Tôi không thích ngủ nướng.

- Vậy à? Anh ngoan lắm.

Gia Hưng hơi ngẩn người khi được cô khen. Tường Lam thấy buồn cười, cô đứng lên:

- Tôi muốn nói chuyện với bác Hiền. Bác ấy đâu rồi?

Gia Hưng nhanh nhẹn:

- Để tôi dẫn em đi.

Tường Lam đi phía sau anh. Dù không cố ý nhưng cô vẫn đưa mắt quan sát anh từ phía sau. Dáng dấp cao ráo, gương mặt đẹp góc cạnh, ở anh hội tụ đủ tất cả về mẩu người lý tưởng của các cô gái. Chỉ tiếc rằng, tâm hồn của anh chỉ như là một đứa trẻ non nớt và chưa hiểu biết gì. Ông Hiền đang chăm sóc cây cảnh ở cuối vườn. Cô dừng lại:

- Anh vào nhà được rồi. Tôi cần nói chuyện riêng với bác ấy.

Gia Hưng ngoan ngoãn gật đầu. Đợi anh đi xong, cô mới bước về phía ông Hiền.

- Cậu Hưng đi đâu vậy?

- Con có chuyện cần nói với bác, không có mặt anh ấy sẽ tốt hơn.

Ông Hiền gật đầu như hiểu:

- Cô ngồi đi.

Tường Lam ngồi xuống băng đá đối diện với ông:

- Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô, vì ngày mai tôi phải trở về Đà Lạt rồi.

- Sao bác không ở lại đây? Anh Hưng rất cần có bác bên cạnh.

Ông Hiền mỉm cười rồi nói đầy ý nghĩa:

- Bây giờ cậu ấy đã có cô chăm sóc rồi, nên tôi cũng yên tâm. Vả lại, tôi không quen sống ở nơi ồn ào thế này.

Tường Lam nhìn ông, hỏi thẳng thắn:

- Bác muốn nói gì với con?

Ông Hiền nhìn xa vời:

- Tôi biết nếu bảo cô làm tròn bổn phận một người vợ đối với cậu Hưng thì hơi quá sức. Về thành phố có lẽ sẽ tốt cho cậu ấy hơn. Tôi chỉ mong cô hãy đối xử tốt và chăm sóc cho cậu ấy.

Tường Lam nhìn ông dịu dàng:

- Con sẽ làm như vậy, bác yên tâm đi.

- Ông bà chủ chỉ có mỗi cậu Hưng là con trai, cậu ấy không khờ như mọi người nghĩ đâu, chỉ vì chưa từng tiếp xúc bên ngoài và không hiểu biết gì nhiều nên mới khờ thế thôi. Mơ ước lớn nhất của tôi là gia đình ông bà chủ có người nối dõi, nhưng tôi biết mình không có quyền gì để đòi hỏi điều đó ở cô.

Tường Lam thoáng đỏ mặt. Có lẽ ông Hiền nói đúng, ông có thể đòi hỏi ở cô bất cứ điều gì trừ chuyện đó.

- Cảm ơn cô đã mang cậu Hưng về đây. Nơi này mới thật sự là nơi của cậu ấy.

Tường Lam ngưỡng mộ sự trung thành của ông:

- Bác yên tâm đi! Anh Hưng sẽ sống thật tốt ở đây. Nhưng còn một điều con muốn nói với bác, con chỉ cần hai người giúp việc thôi, không cần phải đông thế này đâu.

Ông Hiền khẽ cười:

- Đó là quyền của cô mà. Được rồi, tôi sẽ để hai vợ chồng dì Tư ở đây với cô cậu.

- Thế cũng được. Cảm ơn bác.

Nói xong chuyện với ông Hiền, cô cảm thấy thật nhẹ nhàng. Ông luôn giữ đúng khoảng cách chủ tớ với cô, ông ta chỉ dám nhắc nhở chứ hoàn toàn không thể ép buộc được cô.

* * *

Tuần sau, cô mới bắt đầu đi làm. Cô đã báo cô thư ký đem tất cả sổ sách đến nhà cho cô xem qua, cô cần nắm rõ về tài chánh cũng như công việc trước khi đặt chân đến công ty làm việc.

Tối thì cô đã có một đống sổ sách và hồ sơ trên bàn. Cô thư ký thật chu đáo, cô ta đã đánh dấu sẵn những điều quan trọng và đáng ghi nhớ cho cô xem. Kể ra ông Kỳ cũng có công rất lớn gần hai mươi năm qua ông đã đem lợi về cho công ty không ít. Cô nghĩ mình nên ghi nhớ điều này. Dù sao ông ta cũng xứng đáng được hưởng những gì mình đã bỏ công ra. Cô sẽ không truy cứu những lỗ hổng mà ông đã để lại, cô hiểu đó là phần mà ông ta muốn bù đắp cho bản thân mình.

Cô đang chăm chú xem các số liệu thì có tiếng mở cửa phòng. Gia Hưng bước vào với vẻ rụt rè:

- Anh buồn ngủ rồi phải không? Có lẽ tôi nên sắp xếp cho mình một phòng làm việc.

- Không. Em cứ ở đây, tôi sẽ đi!

Tường Lam ngừng xem, cô quay lại nhình anh:

- Anh nói gì?

Gia Hưng mỉm cười với một chút ngây ngô:

- Tôi có phòng của tôi rồi. Tôi sẽ không ở đây nữa.

Tường Lam thầm hài lòng. Sau khi đã nói chuyện với ông Hiền, cô cũng định sắp xếp cho xong chuyện riêng của cô và anh, nhưng không ngờ Gia Hưng lại làm điều đó trước cả cô. Cô ngả người ra ghế, có vẻ mệt mỏi rồi nói:

- Anh thật sự muốn thế?

- Tôi thích một mình hơn.

Tường Lam gật đầu:

- Thường mỗi ngày anh làm gì?

Gia Hưng đứng yên, gương mặt đăm chiêu. Cô lặp lại:

- Buổi sáng anh thường làm gì?

- Không làm gì cả.

- Chiều và tối?

- Cũng vậy.

Tường Lam hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh ta. Cô cười nhẹ. Không biết khai thác suy nghĩ của anh thế nào?

- Thế này nhé, tôi sẽ lên thời khóa biểu cho anh. Mỗi ngày, dù ai cũng phải có công việc của riêng mình.

Gia Hưng lắc đầu:

- Tôi cũng có công việc của tôi nhưng không giống em.

Tường Lam thầm buồn cười. Nói chuyện kiểu này không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa. Cô nói một cách dứt khoát:

- Tốt thôi! Tôi và anh đều có cuộc sống công việc của riêng mình. Từ nay, yêu cầu anh trước khi bước vào phòng nên gõ cửa và tôi cũng vậy, nếu chúng ta gần gặp nhau.

Gia Hưng nhìn cô hơi lâu như có vẻ ngỡ ngàng. Tường Lam không để ý cái nhìn đó, cô muốn kết thúc cậu chuyện và quay về với công việc:

- Anh có thể về phòng mình rồi, hay anh cần lấy gì?

Gia Hưng ngần ngừ bước về phía tủ, cô thấy anh lôi một chiếc valy cũng khá lớn ra, không hiểu anh ta dựng gì trong đó mà nó có vẻ như rất nặng nề. Anh lặng lẽ xếp vài bộ đồ còn sót lại và kéo valy ra khỏi phòng cô không một lời chào. Tường Lam khẽ nhún vai. Sống với anh ta cũng không đến nỗi nặng nề lắm, chỉ có sự buồn chán vì không thể nói chuyện như một người bạn được.

Một tuần sau, Tường Lam đã bắt đầu cho công việc mới. Sự quy mô của công ty làm cô cứ ngỡ mình đang mơ, không thể tin có ngày cô được điều hành nó. Cô nhanh chóng làm quen với công việc và mọi người. Cô đặc biệt quan tâm đến Quốc Trung, người trợ lý của ông Kỳ. Qua nhiều lần tiếp xúc, cô nhận định đây sẽ là người mình cần nhất trong thời gian đầu làm quen với công việc. Anh ta đã tỏ rõ nặng lực của mình cho cô thấy và cô hiểu anh ta muốn chứng minh về vị trí mà mình đang nắm giữ. cô hoàn toành không có ý thay đổi nhân sự mới, nếu là người thực sự có tài thì điều đầu tiên là cô cần giữ lại. Cô cũng hiểu mình còn quá trẻ lại không kinh nghiệm thì lòng tin của họ đối với cô sẽ không tuyệt đối. Đây sẽ là thử thách và cũng là động lực để cô phấn đấu và chứng tỏ bản thân mình cho mọi người thấy.

Lúc đầu, cô phải nhờ vào sự trợ giúp của ba mình và sự nhiệt tình giúp đỡ của Quốc Trung. Cô thật sự yên tâm khi có anh ta bên cạnh. Nhìn vào đôi mắt của anh ta, cô hiểu mình đã có một vị trí nhất định. Đôi khi cô cũng phải thừa nhận sắc đẹp cũng là một sự thành công.
Hôm nay là lần đầu tiên cô đến dự một buổi tiệc với tư cách là chủ công ty Thiên Lộc. Ánh mắt của mọi người làm cô không bận tâm lắm đó là thái độ mà cô đã đoán trước, đa số họ đều nghĩ cô không đủ nặng lực và không tự lượng sức mình. Họ ganh tỵ ái ngại và cả thích thú. Quốc Trung bước đến trao cho cô ly rượu:

- Uống một ít, em sẽ thấy khoẻ hơn....Không say đâu!

Tường Lam mỉm cười, cô hớp một ngụm nhỏ và thấy thú vị vì vị ngọt và hơi nồng của nó.

- Rất ngon. Cám ơn anh.

Quốc Trung mỉm cười, rồi nhìn xung quanh:

- Đừng bận tâm đến họ, rồi thì họ cũng có cái nhìn khác về em, cũng như tôi đã đánh giá sai lầm lúc đầu vậy.

Tường Lam cười nhẹ:

- Đó là điều tất nhiên, nên tôi không quan tâm làm gì.

Quốc Trung nhìn cô hơi lâu:

- Tôi rất ngưỡng mộ em. Em rất tài giỏi.

Tường Lam xoay nhẹ ly rượu trong tay.

- Tôi thấy mình còn quá non nớt thì đúng hơn. Có những sự cố tôi thật sự bối rối vì không có kinh nghiệm nên tôi không biết phải giải quyết bằng cách nào. Nói tóm lại là tôi rất cảm ơn anh.

Quốc Trung nói tự tin:

- Chỉ cần một năm thôi, tôi bảo đảm em sẽ rất vững vàng mà không cần đến sự trợ giúp của một ai khác.

Tường Lam bước chậm rãi về phía bàn ngồi xuống, Quốc Trung cũng ngồi đối diện với cô:

- Anh ta là ai vậy?

Quốc Trung nhìn theo hướng mắt của cô:

- Hoàng Minh. Sao em lại hỏi thế?

Tường Lam nhướng mắt:

- Tôi nhận thấy sự ưu ái của mọi người đối với anh ta. Hoàng Minh? Hình như tôi đã từng nghe nhắc đến.

Quốc Trung gật đầu:

- Một nhân vật nổi tiếng cả trên thương trường lẫn tình trường. Anh ta là tổng giám đốc công ty An Bình.

Tường Lam nhẹ cười và không hỏi gì thêm. Một lúc sau, thì ông Phước, chủ nhân buổi tiệc đến gặp cô, cả hai trao đổi một lúc lâu. Cuối cùng ông ta hồ hởi nói:

- Rất mong chúng ta sẽ hợp tác dài lâu. Tuy mới lần đầu tiếp xúc nhưng tôi rất tin ở cô.

Tường Lam mỉm cười lịch sự:

- Tôi cũng mong vậy. Cảm ơn ông.

Đợi ông ta đi xong, cô định gọi người bồi bàn đổi ly nước khác thì một ly nước trái cây đã ở trước mặt cô. Tường Lam quay qua, đôi mắt thoáng tia ngạc nhiên khi nhận ra Hoàng Minh:

- Mời cô.

Tường Lam mỉm cười nhẹ:

- Cảm ơn anh.

Hoàng Minh tự nhiên ngồi xuống bàn:

- Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giới thiệu về nhau, đúng không?

Tường Lam nhìn thái độ tự tin có phần kiêu ngạo của anh ta rồi cười nhẹ:

- Có lẽ vậy! Tôi cũng vừa mới biết về anh qua một người bạn.

Hoàng Minh hơi cười:

- Tôi cũng không lạ gì Quốc Trung. Anh ta luông biết rất rõ về tôi.

Tường Lam nói bình thản:

- Thật tiếc là Quốc Trung đã không nói thêm gì về anh. Điều tôi thu nhập được chỉ là một cái tên.

Hoàng Minh nheo theo mắt, tỏ vẻ như thú vị:

- Có nghĩa là anh ta chán nói về tôi?

Tường Lam cười nhẹ:

- Tôi nghĩ vì điều đó quan trọng thì đúng hơn.

Hoàng Minh hơi nhướng mắt:

- Cô đáo để lắm. Cô làm tôi rất ngạc nhiên. Tôi đã bắt đầu hiểu lại sao Quốc Trung vẫn không chịu ra đi.

- Tôi có thể xem đó là một lời khen?

Hoàng Minh thích thú vì sự thẳng thắn của cô:

- Đúng vậy! Và cô đã thành công.

Tường Lam chợt thấy buồn cười. Một cuộc nói chuyện thật không đâu vào đâu và cô không hiểu trọng tâm của nó là gì hay chỉ là cách xã giao đơn thuần.

- Tôi đã chú ý đến cô từ đầu buổi tiệc. Cô cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, tôi muốn nói về tất cả.

Tường Lam nhìn anh ta. Có lẽ trọng tâm là đây chăng?

- Tôi hiểu và tôi nghĩ ở đây không chỉ có mình anh là có suy nghĩ đó.

Hoàng Minh ngả người ra sau nhưng đôi mắt vẫn không rời khuôn mặt cô:

- Cô sai rồi, tôi không giống họ. Tôi không giống họ. Tôi không quan tâm công việc của cô.

Tường Lam cảm thấy một thoáng bối rối lước qua rất nhanh, cô định nói nhưng anh ta đã chặn lại:

- Tôi hiểu cô muốn gì. Tôi biết tất cả về cô, cho nên không cần phải nhắc nhở cho tôi rõ.

Tường Lam không ngờ cuộc nói chuyện lại đi xa như vậy, dù là trên danh nghĩa, cô cũng đã là vợ của Gia Hưng và cô cần phải tôn trọng và giữ gìn điều đó.

- Tôi nghĩ mình nên kết thúc câu chuyện ở đây và xin anh nhớ cho, tôi không muốn nghe điều gì tương tự như thế nữa.

Hoàng Minh có vẻ thú vị vì sự dứt khoát của cô:

- Em cư xử dứt khoát lắm. Tôi rất thích.

Tường Lam hiểu mình đã gặp một người đàn ông mạnh mẽ một cách kiêu ngạo, hình như anh ta chẳng biết ái ngại điều gì.

- Không phiền em nữa, tôi đứng lên đây. Tôi sẽ sớm gặp lại em, hãy tin như thế.

Nói xong, Hoàng Minh chào cô một cách lịch sự rồi mới bước đi. Tường Lam đưa mắt nhìn theo trong một thoáng ngỡ ngàng. Anh ta luôn cư xử một cách bất ngờ, lúc đến cũng như lúc đi. Dù không muốn cũng phải thừa nhận anh ta đã thành công khi để lại ấn tượng cho cô.
Tối, khi cô về đến nhà thì đã khuya. Tường Lam dùng chìa khóa riêng để mở cổng. Khi bước lên lầu để về phòng, vừa định mở cửa thì cô thấy ánh sáng hắt ra từ phòng của Gia Hưng ở cuối hành lang. Chần chừ một lúc, cô bước về phía đó. Cửa phòng mở toang, bên trong Gia Hưng đang mải mê chăm chú vào nhửng thiết bị máy móc hay chò trơi nào đó lỉnh kỉnh xung quanh anh ngồi. Thấy cô, anh mỉm cười thật tươi:

- Khuya rồi, sao anh không ngủ?

Gia Hưng đứng lên, cử chỉ vui mừng khi được gặp cô:

- Sao em không gọi cửa?

Cô mỉm cười:

- Tôi có chìa khóa riêng mà nên có thể tự mở cửa được.

Nói chuyện với Gia Hưng lúc nào cũng phải có câu sau như giải thích.

- Tôi thức mở cửa cho em.

Tường Lam nhìn anh ngạc nhiên, không ngờ anh ta cũng biết quan tâm đến người khác.

- Không cần đâu! Mai mốt anh cứ ngủ đi. Tôi có chìa khóa rồi.

Gia Hưng gật đầu, đôi mắt trong sáng với cái nhìn thật thẳng.

- Thôi được rồi, tôi về phòng đây. Anh cũng nên ngủ đi, đừng thức khuya quá, không tốt đâu.

Nói xong, cô định quay đi thì chợt nghe tiếng anh:

- Hôm nay em khác hơn mọi ngày.

Tường Lam dừng lại, cô quay lại nhìn anh:

- Anh nói gì?

Gia Hưng chớp mắt, nhìn cô dè dặt:

- Mỗi ngày em đẹp khác nhau. Hôm nay em rất đẹp.

Tường Lam suýt phì cười vì câu nói hơi ngờ nghệch của anh. Dù sao anh cũng nhận ra sự khác nhau, ít nhất là về hình thức của cô, thì ra Gia Hưng cũng rất biết quan sát.

- Hôm nay tôi đi dự tiệc. Anh có biết dự tiệc là sao không?

Gia Hưng vẫn nhìn cô và lắc đầu. Tường Lam không biết là phải giải thích thế nào cho anh hiểu, cô còn đang lựa lời thì anh đã nói:

- Tôi không biết nơi đó nhưng tôi hiểu.

Cô thở nhẹ mỉm cười:

- Hiểu thế nào?

- Nơi đó đông người và phải ăn mặc thật đẹp.

Câu nói cũng có vẻ hợp lý. Thôi, cứ để anh hiểu theo suy nghĩ của anh. Cô rất mệt nên không muốn nói nhiều nữa:

- Anh nói đúng đấy. Bây giờ tôi rất mệt nên phải về phòng nghỉ. Chúc anh ngủ ngon.

Nói xong, cô quay nhanh người đi về phòng mình. Tự nhiên cô thấy thương cảm cho hoàn cảnh của Gia Hưng. Nếu anh không bị ông Kỳ đối xử tệ hại thì bây giờ không biết Gia Hưng sẽ là người đàn ông như thế nào? Và lời giao ước của người lớn sẽ được thực hiện? Nhìn sự vô tư, ngờ nghệch của anh mà cô thấy lòng bất nhẫn xốn xang. Đôi khi cử xử quá vô tình với Gia Hưng, cô lại thấy ray rứt. Nhưng đúng là cô không biết phải nói chuyện thế nào để không phải nhàm chán.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay