Chương 7
Hướng Đình ngồi trên sô pha, Tiểu Quai trèo lên người anh, túm tay
anh lắc lắc, đúng là đã coi anh thành một món đồ chơi khổng
lồ.
Anh nhìn Tiểu Quai, xoa đầu bé, không sao, không sao, anh sẽ yêu bé
càng nhiều, để bé được yêu nhiều hơn tất cả những đứa bé còn lại
trên đời.
Anh ôm Tiểu Quai hỏi, “Nếu có một ngày không thấy mẹ nữa thì Tiểu
Quai sẽ làm gì?”
Tiểu Quai chớp chớp mắt không hiểu, “Vì sao Tiểu Quai lại không
thấy mẹ ạ?”
“Có lẽ mẹ bận làm việc quá, bận đến mức không có thời gian đến thăm
Tiểu Quai.”
Tiểu Quai cười toe, “Thế cũng không sao, Tiểu Quai sẽ tự đi tìm mẹ
mà.”
Hướng Đình cười bất đắc dĩ, không nói tiếp được.
Cửa phòng khách phía sau được mở ra, Lê Khê đi vào, Tiểu Quai lập
tức giãy khỏi vòng tay Hướng Đình, chạy ra chỗ Lê Khê, “Mẹ ơi, mẹ
ơi bế con.”
Hướng Đình nhìn thoáng qua bụng Lê Khê, cảm thấy chỗ đó cực kỳ
chướng mắt, anh sải vài bước lớn kéo Tiểu Quai về bên cạnh, “Tiểu
Quai, con về phòng trước đi, bố nói chuyện với mẹ một lát
đã.”
“Con cũng muốn nghe.”
Hướng Đình sầm mặt, Lê Khê ngồi xổm xuống dỗ, “Sao Tiểu Quai không
nghe lời bố thế? Con lên phòng chơi đi, lát nữa mẹ lên với con
nhé.”
“Mẹ không được lừa con đâu nhá.” Tiểu Quai nhìn Lê Khê, lúc này mới
lủi thủi lên lầu.
Đợi bé lên rồi Lê Khê mới đứng dậy nhìn Hướng Đình, “Tôi nghĩ chúng
ta cần nói chuyện tử tế.”
Hướng Đình ngồi đối diện Lê Khê, gương mặt không biểu cảm, chỉ thản
nhiên nhìn cô.
Lê Khê rút một tập tài liệu ra khỏi túi, “Đây là đơn ly hôn, tôi đã
ký tên rồi, chỉ cần anh ký nữa là có hiệu lực.”
Hướng Đình vẫn chưa nhận đơn, “Sao cô lại tự tin nghĩ rằng tôi sẽ
đồng ý ly hôn?”
“Chúng ta ở cạnh nhau đã mấy năm qua, tôi không hạnh phúc, anh cũng
không hạnh phúc, cần gì phải trói buộc đối phương?”
“Có lẽ tôi thích trói buộc lẫn nhau.”
“Hướng Đình, như vậy rất vô nghĩa.” Cô đã mệt mỏi, đã chịu không
nổi, đời người được mấy năm, sao phải làm những chuyện khiến mình
không vui vẻ chứ.
Anh nhìn cô, “Nếu tôi cảm thấy có ý nghĩa thì sao?”
Cô lắc đầu, “Anh cần gì làm thế, không có cuộc hôn nhân này anh sẽ
tự do hơn, anh thích chơi bời thế nào thì chơi bời, thích mờ ám với
ngôi sao nào thì mờ ám, không ai quản lý anh, anh có thể sống thoải
mái. Cuộc hôn nhân này căn bản là không có ý nghĩa với chúng ta, vì
sao không để cả hai được giải thoát, có lẽ nhiều năm sau chúng ta
vẫn là bạn bè.”
Anh nở nụ cười, “Hóa ra trong lòng cô tôi là người như vậy.” Anh
lắc đầu, “Lê Khê, người tự do là cô chứ gì?”
Cô không muốn tranh cãi nhiều về vấn đề này. “Tôi đã quyết định ly
hôn, tôi tin anh không phải loại người thích dây dưa, tờ đơn này
viết rất rõ, tôi sẽ không đòi một xu nào từ Hướng thị, kể cả quyền
giám hộ Tiểu Quai tôi cũng không tranh với anh. Tôi nghĩ chắc anh
sẽ hài lòng.”
Anh trầm mặc hồi lâu, “Cậu ta chờ cô bên ngoài?”
Cô lặng người, “Phải, tôi không thể chờ thêm năm năm nữa, dừng ở
đây đi.”
Cô đã muốn rời đi, bất luận anh có đồng ý hay không, nhất định hôm
nay cô sẽ rời đi.
Trái tim nguội lạnh của anh rốt cuộc không còn dấy lên hy vọng,
“Được, tôi sẽ tác thành cho cô.”
Cô gật đầu, “Cảm ơn.”
Cô đứng dậy lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Tiểu Quai rồi mà
không dám gõ cửa vào. Cô sợ, sợ mình sẽ không nỡ, sợ tất cả lại trở
về cái vòng luẩn quẩn.
Cô lùi ra sau hai bước, sau đó đi vào gian phòng khách, nhặt một
vài thứ xếp vào vali, xách xuống lầu.
Hướng Đình vẫn giữ nguyên tư thế như trước, không hề thay đổi, chỉ
nhìn đăm đăm vào tờ đơn ly dị trên bàn.
Khi đi ngang qua anh, cô khẽ nói một câu, “Rất xin lỗi.”
Tình yêu là một cảm xúc ích kỷ, cô biết mình rất ích kỷ.
Cô kéo vali bước nhanh, lúc này rời đi sẽ không bao giờ trở lại
nữa.
Rốt cuộc, mọi thứ đều đã xong.
Lòng của cô càng thêm trống rỗng.
Kha Văn Hằng thấy cô đi ra bèn xuống xe, giúp cô xách vali cất vào
cốp, “Em cẩn thận một chút.”
Cô gật đầu.
Tiểu Quai vốn đang nằm sấp chơi trên ban công tầng hai vội vàng
nháo nhào chạy xuống lầu đuổi theo, khi xe của hai người chạy đi,
Tiểu Quai chạy phía sau, “Mẹ ơi…”
Bé đuổi theo gọi, “Mẹ ơi, mẹ lừa con…”
“Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà…”
“Mẹ ơi…”
Bé vừa chạy vừa khóc, miệng không ngừng kêu “Mẹ ơi”, chân chạy
không ngừng, mặc cho chiếc xe kia đã bỏ cách một khoảng rất xa, bé
vẫn chạy liên tục.
Khi xe đã biến mất khỏi tầm mắt, bé càng dốc sức lao đi, “Mẹ ơi,
đừng bỏ con lại.”
Lúc này, bé té sấp xuống đất, khóc nức nở.
Chiếc xe đằng sau nhìn thấy mà không kịp đạp phanh…
*
Lê Khê ngồi trong phòng chờ với Kha Văn Hằng, sắc mặt ngày càng
kém, Kha Văn Hằng khó hiểu, “Em sao vậy?”
Cô lắc đầu, mắt trái máy liên tục, hình như có chuyện xui xẻo xảy
ra.
Kha Văn Hằng cầm tay cô, lạnh buốt, anh vô thức thở dài, “Lê Khê,
anh vẫn muốn hỏi em một câu, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Cô nhìn anh, “Anh không tin em ư?”
Anh lắc đầu, “Từ nãy đến giờ gương mặt em không hề có vẻ được giải
thoát, anh chỉ không muốn em hối hận.”
Cô cắn chặt răng, “Em sẽ không hối hận.”
Rốt cuộc cô có thể rời đi, tựa như bao lần cô đã tưởng tượng, nắm
tay Kha Văn Hằng đến già.
Vì sao cô phải hối hận?
Nhưng tay cô ngày càng lạnh, “Em muốn đi toilet.”
Kha Văn Hằng không yên tâm, nhưng vẫn phải ngồi lại trông hành lý,
anh đành cười nói, “Em đi nhanh về nhanh.”
Cô cảm thấy nghẹt thở đến đau đớn, dường như có thứ gì đó đang đào
xới thân thể mình. Ra khỏi toilet, tâm trạng không hề tốt lên chút
nào, sắc mặt lại càng tái nhợt. Kha Văn Hằng vô cùng lo lắng, “Rốt
cuộc em bị sao vậy?”
Cô lắc đầu, “Bao lâu nữa thì lên máy bay?”
“Chắc là sắp rồi…”
Anh vừa dứt lời, di động của cô liền reo lên. Cô nhìn tên hiển thị
trên màn hình, là mẹ mình. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô
là bọn họ định ngăn cản cô rời đi, do dự một lúc, cô vẫn nhấn nút
nghe.
Vừa nghe được câu đầu tiên, nước mắt của cô đã không kìm được chảy
xuống.
Kha Văn Hằng thấy cô kích động, lập tức vươn tay đỡ lấy, “Làm sao
vậy? Bây giờ em không được kích động quá mức.”
Cô túm chặt tay anh, “Chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện, bây
giờ, ngay lập tức.”
Tiếng phát thanh của sân bay vang lên, mời các vị khách đi ra soát
vé, nhưng Kha Văn Hằng vẫn thỏa hiệp, kéo hành lý ra khỏi sân
bay.
Cô khóc không ngừng, “Bé không thể xảy ra chuyện được, nếu không em
sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”
Kha Văn Hằng nghe thấy lời cô nói liền nhấn ga chạy nhanh hơn, vượt
cả đèn đỏ.
Thời khắc này cô chỉ nghe thấy giọng của mẹ mình không ngừng vọng
lại: “Tiểu Quai bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh
viện…”
Đến bệnh viện, cô cơ hồ lao người ra, Kha Văn Hằng lập tức xuống xe
đuổi theo, “Em đừng như vậy.”
Cô không thể cất lời, chỉ liên tục nhấn nút gọi thang máy.
Kha Văn Hằng theo sau an ủi, “Em đừng lo quá, nhất định Tiểu Quai
sẽ không sao đâu.”
“Bé đang trừng phạt em phải không? Trừng phạt người mẹ vô trách
nhiệm như em?”
Anh chỉ biết ôm cô vào lòng, cùng đợi thang máy lên tầng giải
phẫu.Chương 8
Lúc Lê Khê đến, cha mẹ cô và cha mẹ Hướng Đình đã có mặt đầy đủ. Cô
lại gần Hướng Đình, trông anh vô cùng ủ rũ, ánh mắt thất
thần.
Kha Văn Hằng thấy tình cảnh này cũng biết mình không nên xuất hiện
ở đây, khi quay người đi lại thấy Tỉnh Lan bước ngang qua, Kha Văn
Hằng cau mày, “Cô đến đó làm gì, thân phận của cô thích hợp
sao?”
Tỉnh Lan liếc mắt khinh thường, “Vậy thân phận của anh thì hợp
chắc?”
Kha Văn Hằng mím môi, không nói lời nào đi vào thang máy, anh cũng
không bỏ đi, chỉ ngồi trong xe ô tô dưới bệnh viện.
Tỉnh Lan đến gần thấy Lê Khê và Hướng Đình ngồi đó chợt cảm thấy lạ
lẫm. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Tỉnh Lan thấy hai người bọn
họ ngồi cùng một chỗ, thật là buồn cười, Lê Khê và Hướng Đình lại
có thể ở cùng một chỗ.
Tỉnh Lan hỏi, “Tiểu Quai bây giờ thế nào?”
Lúc này Hướng Đình thật sự không muốn nói chuyện, nhưng anh vẫn mở
miệng, “Xem tình hình phẫu thuật đã.”
Tỉnh Lan gật đầu, nhìn ba chữ ‘đang phẫu thuật’ rồi nhìn sang gương
mặt tái nhợt của Lê Khê, cảm thấy hơi thương hại. Cô cũng không ở
lại lâu, khi ra khỏi bệnh viện thì bắt gặp Kha Văn Hằng, cân nhắc
một chút rồi đi đến chỗ anh.
*
Bây giờ Hướng Đình không còn hơi sức mà quan tâm đến người gây tai
nạn, chỉ hy vọng Tiểu Quai không có vấn đề gì, chỉ hy vọng con gái
có thể khỏe mạnh, cười nói như trước đây, những việc khác anh không
cần biết.
Mọi người đều chờ trong yên lặng, không ai nói với ai.
Lát sau, một y tá đi ra thông báo, “Bệnh nhân cần phải truyền máu,
máu trong kho không đủ…”
Hướng Đình đứng lên, “Lấy của tôi đi!”
Y tá gật đầu, đưa anh đi kiểm tra máu.
Lê Khê mím môi ngồi tại chỗ, cha mẹ cô đều lại gần xoa dịu, “Con
đừng lo lắng quá, Tiểu Quai đáng yêu thế cơ mà, nhất định không sao
đâu.”
Cha mẹ Hướng Đình cũng an ủi cô như vậy.
Cô nhìn bốn người già, không xác định được cảm giác trong lòng mình
lúc này, cô chỉ mong ngóng Tiểu Quai có thể bình an.
Hướng Đình truyền máu xong quay trở về, Lê Khê nhìn gương mặt suy
sụp của anh dò hỏi, “Sao Tiểu Quai lại bị tai nạn xe cộ?”
Anh trừng trừng nhìn cô, tay siết thật chặt, lát sau lại buông lỏng
đáp, “Là tôi không tốt, không trông bé cẩn thận.”
Miệng cô hơi run run, rốt cuộc không mở lời nữa.
Trong thời gian phẫu thuật, Hướng Đình không chịu ăn cơm, không
chịu rời đi, cứ nhất quyết chờ bên ngoài. Lê Khê bảo cha mẹ hai bên
về nhà trước, sức khỏe bọn họ bây giờ không thích hợp ngồi chờ ở
đây, nhưng cô có khuyên bảo thế nào Hướng Đình cũng không chịu ra
ngoài.
Khi cha mẹ về hết, anh mới trầm giọng hỏi, “Cô về đây làm gì? Thừa
dịp này mà đi chẳng phải tốt sao?”
“Tôi về chăm sóc con tôi.”
Hướng Đình bật cười, “Cô nói nhầm à, đó là con tôi.”
Cô nghiến răng, “Tôi không muốn cãi nhau với anh.”
“Cô còn dám về sao, không sợ tôi không để cho cô đi nữa à?”
Cô đưa hộp cơm vừa mua đặt vào tay anh, sau đó một mình ra ban công
gọi điện, “Em xin lỗi, em không thể đi được.”
Kha Văn Hằng chỉ đáp lại một câu, “Anh hiểu.”
Cuối cùng phẫu thuật đã thành công, có điều đứa bé tạm thời chưa
tỉnh lại, hai ngày tới cần phải theo dõi trong phòng bệnh.
Bây giờ Lê Khê mới phát hiện Hướng Đình yêu đứa bé này đến mức nào,
anh trông Tiểu Quai một ngày một đêm, không chịu rời giường bệnh,
không chịu đi nghỉ, ngay cả chuyện công ty cũng chẳng thèm đoái
hoài.
Mọi người trong nhà đến bệnh viện thăm một lần rồi trở về, sau đó,
cả Kha Văn Hằng và Tỉnh Lan đều đến.
Kha Văn Hằng đi cùng Lê Khê ra góc hành lang, “Bây giờ em nghĩ thế
nào, anh hy vọng em thành thật nói cho anh biết.”
Cô trầm mặc cả buổi, mím môi không thể cất lời.
Kha Văn Hằng thở dài, “Hôm qua, Tỉnh Lan nói cho anh biết lý do em
và cô ấy cắt đứt quan hệ.”
Mắt cô mở lớn, “Cô ấy nói gì?”
Kha Văn Hằng chậm rãi đáp, “Tỉnh Lan nói tình bạn của hai người mất
đi không phải vì em kết hôn với Hướng Đình, từ trước đó hai người
vốn đã xa cách rồi, em cần anh nói tiếp không?”
Lê Khê cắn răng, “Cái đó thì nói lên được điều gì chứ?”
Kha Văn Hằng rốt cuộc tức giận, “Tỉnh Lan bảo em là một con rùa chỉ
biết trốn trong mai của mình, cô ấy quả nhiên là bạn thân của em,
biết tường tận tính tình của em.”
Cô đứng đó không phản ứng lại.
Kha Văn Hằng nhìn cô hồi lâu, “Anh hy vọng em có thể hiểu được rốt
cuộc điều em muốn là cái gì.”
Anh quay lưng bỏ đi, không nhìn lại nữa. Lê Khê vẫn đứng đó, cửa sổ
thốc gió lạnh, cô quả thực là một người chỉ biết trốn tránh, đúng
vậy, chẳng ai đổ oan cho cô cả.
*
Tỉnh Lan đứng trong phòng bệnh, đang ngắm gương mặt của Tiểu Quai,
đột nhiên cô quay sang hỏi Hướng Đình, “Em rất tò mò một
chuyện.”
Sau khi được bác sĩ thông báo tình hình hiện tại của Tiểu Quai đã
không còn nguy hiểm đến tính mạng, tâm tình Hướng Đình đã bình tĩnh
lại, tuy càng lúc càng mệt mỏi nhưng tâm trạng đã tốt hơn, “Chuyện
gì?”
“Nếu Tiểu Quai không có gương mặt này, anh có thể thích bé đến thế
không?” Giọng nói của Tỉnh Lan lộ ra vài phần nghiền ngẫm.
Anh nhíu mày.
Tỉnh Lan tự nhủ với bản thân: Hỏi đi, chỉ có vậy mới có thể giúp
mình hết hy vọng.
“Ý của em là, nếu Tiểu Quai không giống hệt Lê Khê, anh có thể yêu
chiều bé đến thế không?” Cô chăm chú nhìn Hướng Đình, “Em muốn
biết, thật sự muốn biết.”
Hướng Đình trầm mặc nhìn cô, “Không.”
Tỉnh Lan nở nụ cười, ít nhất cô cũng từng cố gắng, cũng từng đấu
tranh. Quả thực cô không thể trở thành nữ nhân vật chính trong cuộc
đời Hướng Đình, nhưng vai trò nữ phụ của cô cũng đã diễn tròn rồi,
không phá hoại quan hệ của nam chính nữ chính một chút nào.
Đúng vậy, cô đã không làm bản thân thất vọng.
Cô cười khẽ, “Vậy, hồi xưa anh với em quen nhau…”
Anh gật đầu.
Tất cả không nói cũng rõ, chẳng cần viện thêm nhiều lý do.
Tỉnh Lan lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, cô nghĩ, đây là điểm duy nhất
cô hâm mộ ở Lê Khê. Có lẽ tự Lê Khê cũng không biết cô ấy đã bước
vào trái tim của Hướng Đình từ giây phút nào, vừa bước vào liền ở
lại nhiều năm như vậy, không ai có thể làm lung lay vị trí của
cô.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chương 9
Cuối cùng Tiểu Quai đã tỉnh lại, câu đầu tiên bé nói là, “Con muốn
mẹ.”
Lê Khê nắm tay Tiểu Quai, “Mẹ ở đây.”
Tiểu Quai nhìn cô, nước mắt chảy xuống, “Con cứ nghĩ mẹ không cần
Tiểu Quai nữa, Tiểu Quai sẽ không được gặp mẹ nữa.”
Lê Khê lắc đầu, “Sao mẹ lại không cần Tiểu Quai! Mẹ vẫn ở bên Tiểu
Quai mà.”
Tiểu Quai nghe vậy mới ngừng khóc, nhưng tay cứ nắm chặt Lê Khê
không buông, Lê Khê không biết làm sao, chỉ đành thuận theo
bé.
Hướng Đình đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng có phần
chua xót. Tờ đơn ly hôn kia anh vẫn để trên bàn không hề động bút,
anh nói với chính mình, chỉ cần ký một chữ cô sẽ tự do, nhưng anh
không muốn cô tự do, cho dù quan hệ giữa bọn họ chỉ còn là những
chữ viết vô nghĩa trên giấy tờ, anh vẫn luyến tiếc.
Lê Khê dỗ Tiểu Quai ngủ, cô vuốt ve gương mặt Tiểu Quai, đây là đứa
con của cô, sinh ra từ cơ thể cô. Mạng sống con người quả thực là
một điều thần kỳ, cô cười, kéo chăn cẩn thận cho Tiểu Quai xong mới
đứng lên. Vừa quay đầu đã thấy Hướng Đình, cặp mắt anh ẩn chứa điều
gì đó mà cô không hiểu.
Cô và Hướng Đình đều nhẹ nhàng đi ra ngoài, không muốn ảnh hưởng
đến giấc ngủ của Tiểu Quai. Bọn họ ngồi bên ngoài phòng bệnh, yên
lặng và hòa bình, thật khó tin rằng đây lần đầu tiên bọn họ ngồi
bên nhau mà không phẫn nộ hay oán trách, chỉ đơn giản là
ngồi.
Hướng Đình dựa vào ghế, muốn cầm thứ gì đó cho tay đỡ trống, nhưng
vừa sờ đến thuốc lá và bật lửa lại do dự, cuối cùng đành bỏ
cuộc.
Anh cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ ổn định một chút, “Khi
nào thì cô đi?”
Cô kinh ngạc nhìn sang, “Anh có ý gì?”
“Khi nào cô rời đi? Thật xin lỗi đã làm phiền cô xuất ngoại.”
Câu nói đơn giản phát ra từ miệng anh lại khiến cô ý thức được
trước đây mình tàn nhẫn đến mức nào, so ra, sự khó chịu bây giờ của
cô đã là gì, “Anh muốn tôi rời đi?”
Hướng Đình cười, “Nếu Tiểu Quai không bị tai nạn cô sẽ không quay
về. Một khi đã vậy, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi, bây
giờ Tiểu Quai cũng ổn rồi.”
Cô cắn môi, “Nếu tôi nói tôi sẽ không đi nữa thì sao?”
“Cô muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, cô coi tôi là ai?”
Cô ngồi tại chỗ không nói gì. Tất cả đều là do cô tạo ra, chẳng thể
trách được ai. Cô thường nghĩ rằng gặp gỡ Hướng Đình là sai lầm cả
đời, cô không chịu thừa nhận sai lầm này, cũng không muốn thừa nhận
Hướng Đình, vậy nên cô luôn hờ hững với anh, vờ như bọn họ bình
đẳng, không ai từng nợ ai, cũng không ai từng trả giá tình
cảm.
Cô ghét người hút thuốc uống rượu, cho nên anh rất hiếm khi hút
thuốc uống rượu trước mặt cô.
Cô không thích thứ gì có lông, cho nên sau khi bọn họ kết hôn anh
liền đem tặng con chó đã nuôi nhiều năm cho người khác.
Cô không thích ăn gan lợn, cho nên trên bàn cơm chưa bao giờ xuất
hiện món đó.
Cô không thích cần tây và rau thơm, trong nhà có một cô giúp việc
quen dùng hai loại rau này để nấu nên bị anh cho nghỉ việc không lý
do.
Cô thích màu xanh da trời nhạt, tường trong nhà đều sơn một màu như
vậy.
Dép lê trong nhà là kiểu dáng cô thích, vật dụng trong nhà là phong
cách cô thích, ngay cả cây trồng trên ban công cũng là Lan Quân Tử
mà cô thích nhất, đây đều là những chuyện cô cố tình không chú ý,
hờ hững sự tốt đẹp của anh để mình cảm thấy đỡ áy náy hơn một chút,
sau đó có thể bình thản rời đi.
Tình cảnh bây giờ chẳng qua là cô tự làm tự chịu.
Hướng Đình nói, “Cô về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây trông Tiểu
Quai.”
Cô lắc đầu, “Tôi phải ở lại.”
Anh không kiên nhẫn, nhẹ nhàng khép mắt, dường như rất mệt mỏi,
“Tiểu Quai không có quần áo để thay, cô về lấy cho bé mấy bộ, nhớ
cầm cái váy màu hồng phấn có nơ đến, Tiểu Quai thích nhất cái
đó.”
Cô chần chừ một lát rồi gật đầu, “Được rồi.”
Anh có thể nói được quần áo yêu thích của Tiểu Quai, còn cô chẳng
biết gì cả.
Cô quay về biệt thự, dì Lý nói rằng có người mới gửi bưu kiện, tất
cả đều là hành lý của cô. Cô nhìn đống đồ của mình, trong lòng chua
chát.
Cô nhớ tới câu hỏi lúc trước của Kha Văn Hằng, “Thật ra em thích
Hướng Đình phải không?”
Cô nhớ tới lời trách mắng của Tỉnh Lan, “Cậu đúng là kẻ nhu nhược,
thích một người mà không chịu thừa nhận. Cái cậu gọi là một lòng
quan trọng đến thế sao? Vì sao không hỏi xem trái tim mình đang cảm
nhận thế nào? Trên thế giới này có biết bao người đang sóng vai với
người không phải mối tình đầu của mình, thế thì đã sao. Tổn thương
người khác vì muốn thỏa mãn cái cậu gọi là toàn vẹn và hoàn mỹ, dựa
vào đâu mà cậu làm vậy?”
Đúng thế, thích một người không phải xấu.
Có điều, cô không thể chấp nhận người thay lòng đổi dạ lại là
mình.
Rõ ràng cô khinh bỉ nhất loại người đó, nhưng một ngày cô đột nhiên
phát hiện, hóa ra mình lại là người như vậy.
Ngày ấy, Kha Văn Hằng tụ họp với nhóm người Hướng Đình, Kha Văn
Hằng gọi cô theo. Cô vốn không thích nhưng bất đắc dĩ vẫn đi cùng
Kha Văn Hằng. Trước đó cô đã từng gặp Hướng Đình, cảm giác cũng
bình thường.
Bọn họ đang nói chuyện ầm ĩ, không biết ai nhắc đến chuyện Hướng
Đình tính nhẩm rất siêu. Mọi người ở đó đều muốn thử xem Hướng Đình
có giỏi thật không. Lê Khê ngồi cạnh Kha Văn Hằng, quan sát mấy nam
sinh cố tình tìm mấy câu tính phức tạp để làm khó Hướng Đình, nhưng
chung quy Hướng Đình vẫn có thể mỉm cười và đưa ra đáp án sau vài
giây, điều này khiến mọi người không phục không được. Lê Khê cũng
cảm thấy rất kỳ diệu, nóng lòng muốn thử nhưng lại ngại mở
miệng.Hình như Hướng Đình nhận ra ánh mắt của cô, nhíu mày lên
tiếng. “Em có muốn thử không?”
“Anh có thể nói ra ngay à?”
Hướng Đình cười nhẹ, theo trực giác, cô cảm thấy nụ cười kia mang
theo chút khinh thường.
Vì thế cô cũng cười nói. “Em sẽ đố một câu rất đơn giản.”
Hướng Đình gật đầu.
Cô cười gian xảo, “Bình phương của tổng các nét viết tên em.”
Hướng Đình chỉ hơi sửng sốt, sau đó lập tức thốt ra, “784.”
Mọi người ở đó cực kỳ choáng váng, dồn dập vỗ tay hoan hô.
Còn cô lại đắm chìm vào nụ cười bình tĩnh mà tự tin của anh, rất
lâu sau chưa hoàn hồn.
Hồi đó cô không biết, vì là cô nên anh mới có thể trả lời được câu
hỏi này.
Bởi lẽ chỉ có tên của cô anh mới từng viết trong lòng, đọc qua khó
quên, luôn luôn ghi nhớ.
Cái gọi là nhân duyên, cái gọi là nhân quả, cũng chỉ đến thế.
Lê Khê lấy lại tinh thần, đến phòng Tiểu Quai tìm quần áo. Thấy
quần áo trong tủ của Tiểu Quai được sắp xếp gọn gàng, cảm xúc trong
lòng cô không khỏi lẫn lộn.
Tìm mãi không thấy chiếc váy Hướng Đình bảo, cô đành gọi điện thoại
cho anh.
“Xin chào.” Người bắt máy lại là Tỉnh Lan.
Lê Khê hơi nhíu mày, “Cậu gọi Hướng Đình nghe điện thoại đi.”
“Cha của con gái cậu giờ đang hầu con gái cậu đi đại tiện, cậu xác
định muốn gọi anh ấy nghe điện thoại à?”
Lê Khê hít một hơi thật sâu, “Không cần.”
Cô cúp máy, khoảnh khắc nghe thấy giọng Tỉnh Lan, cảm giác khác
thường trong lòng dần dần trào dâng.
Cô chạy xuống lầu nhờ dì Lý tìm giúp cái váy kia, còn cô ngồi trên
giường, không hiểu sao cảm thấy khó chịu.