Chương 9: Lời mẹ dặn
Sưu tầm
"Aya, những năm tháng tới đây ở phổ thông của con sẽ có nhiều cam
go và thử thách, từ những điều tưởng chừng đơn giản đến những ánh
mắt của những người xung quanh. Nhưng những ai sống trên đời cũng
đều gặp phải những khó khăn thử thách. Đừng nghĩ rằng con thiếu may
mắn. Con sẽ thấy hạnh phúc hơn khi biết rằng trên đời này còn có
những người đau khổ , bất hạnh hơn con" .
Nghĩ về mình, tôi hiểu những gì mẹ nói. Mẹ có thể đau đớn hơn cả
tôi. Công việc của mẹ là quan tâm, chăm lo cho những người đau yếu,
cần được giúp đỡ. Nghĩ như thế, tôi như trút bỏ được gánh nặng
trong lòng. Vì ba mẹ, vì bản thân mình, và vì xã hội tôi quyết định
tiếp tục nỗ lực hết mình với hi vọng mình sẽ là nguời có ích cho
mọi người.
Chương 10: Nằm viện
Sưu tầm
Buổi kiểm tra định kì đầu tiên của tôi ngay sau hôm khai
giảng.
Tôi và mẹ rời khỏi nhà từ sáng sớm, mất gần 2 giờ ô tô thì đến bệnh
viện.
Tôi nghĩ tôi sẽ viết những điều muốn nói cho bác sĩ.
1.Tôi đi lại ngày càng khó khăn. Tôi bị ngã mà không bám vào thứ gì
được. Nhấc chân đã là khó rồi.
2.Tôi sẽ bị nghẹn khi ăn hay uống vội vàng.
3.Tôi cười rất to một mình ( Giống như cười toe toét vậy. Tôi phát
hiện ra sau khi cậu em trai hỏi tôi một chuyện rất ngây ngô).
4.Tôi bị mắc bệnh gì ?
Như mọi khi, sau khi phải chờ đợi một lúc lâu, tôi được gọi vào. Có
1 bác sĩ già và 3 cô y tá trẻ, tôi đoán mình sẽ được kiểm tra sức
khỏe : co và duỗi chân, gõ vào đầu gối và đi lại . Mẹ tôi tóm tắt
những gì tôi đã viết cho bác sĩ và nói với bà ấy rằng : tôi đang là
tâm điểm chú ý ở trường và luôn phải nhờ vào sự giúp đỡ của những
người bạn bên cạnh.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói "Hãy cho cháu nhập viện vào dịp
hè tới, khi đó mới có điều kiện để có thể kiểm tra và điều trị. Cô
có thể xem qua thủ tục nhập viện trước khi rời khỏi đây."
Ehee ? Tôi sẽ phải nằm viện ư ? Ôi trời. Mà nếu có thể vứt bỏ được
tình trạng hiện nay, tôi sẵn sàng ngay . Tôi cũng chẳng khó dễ gì,
nhưng tôi không biết điều gì đang xảy ra với bản thân tôi.
Có gì đó bên trong như sắp sửa gãy vụn. Cảm giác đó ngày càng rõ
ràng và tệ hại trừ khi được điều trị càng sớm càng tốt. Tôi sợ. Tôi
không đủ kiên nhẫn để chờ đến khi nhập viện mới có câu trả lời cho
câu hỏi thứ 4.
Trên đường về nhà, tôi đã hỏi mẹ.
" Bệnh viện Nagoya Daigaku Fuzoku Byouin có tốt không, mẹ ? Họ sẽ
chữa khỏi cho con chứ ? Sắp tới là mùa hè đầu tiên của con ở phổ
thông, con muốn làm nhiều thứ lắm, con không muốn nằm viện lâu
đâu."
" Aya, con yên tâm, các bác sĩ ở đó rất quan tâm tới con, tới cả
những điều con đã viết, dù những chuyện ấy có nhỏ nhặt đến đâu. Nó
sẽ giúp con trong điều trị. Đừng quá bận tâm tới kì nghỉ hè, vì nếu
con so sánh quãng thời gian nhập viện tới với cả cuộc đời thì con
sẽ thấy nó ngắn ngủi nhường nào, như là một thí nghiệm vui vậy. Tuy
nhiên, mẹ chỉ có thể tới thăm con vào chủ nhật hàng tuần thôi , nên
con phải tự lo đấy nhé. Mẹ sẽ mua nhiều đồ lót cho con. Ah, nhớ
viết những chuyện này vào nhật kí nhé , và con cũng nên chuẩn bị
sẵn sàng đi."
Trên đường vê, chúng tôi có tạt qua Okazaki Interchange thăm dì (em
gái mẹ) tôi. Tôi lại khóc khi nghe mẹ tâm sự với dì về chuyện của
tôi.
" Chị sẽ phải chữa bằng được cho cháu nó , dù phải tốn kém thế nào
! Nếu bênh viện Meidai Byouin không làm được, chị sẽ đi Tokyo , đi
Mỹ đi bất cứ đâu để tìm người có thể chữa cho cháu ".
"Aya nó sẽ sớm khỏe thôi mà. Y học ngày nay cũng rất tiến bộ rồi,
không có bệnh gì là không chữa được cả. Aya nó còn trẻ nữa. Chị
đừng có bi quan như thế, chị phải tin vào mình, phải tự động viên
mình chứ. Nếu chị cứ ngồi đó mà khóc lóc thì ngay cả phương thuốc
tốt nhất cũng chẳng có ích gì cả. Em còn chuyện nhà nên không thăm
cháu thường xuyên được, nhưng nếu cần gì chị cứ gọi em , em sẽ xông
đến ngay, thế nên đừng có lo lắng và cố chấp nữa nhé." Dì ngưng nói
một lát rồi lên giọng kẻ cả.
"Thôi nào, hỷ mũi và uống thử cốc nước quả này coi, bà chị. Nó sẽ
mặn chát nếu có hạt nước mắt rơi vào đó ". Tự dưng tôi bật
cười.
Tôi biết , mình sẽ phải chờ 2 tháng nữa, nhưng thời gian ơi, tôi
xin người đấy , ngừng lại đi . Căn bệnh của Aya , ngừng lại đi, tôi
xin đấy ...
16 tuổi - Bắt đầu của khổ đau
Chương 11: Trong bệnh viện
Sưu tầm
Cuộc sống mới của tôi là lần đầu tiên tôi xa nhà.
Tôi ở cùng phòng với một phụ nữ trạc ngũ tuần. Mẹ trước khi về đã
nói với bà ấy, "Nhờ chị để ý tới cháu", vì thế tôi đã cúi đầu để
cảm ơn . Người phụ nữ đó trông có vẻ trầm lặng với cặp mắt buồn man
mác, xa xôi như khung cảnh nơi đây vậy. Còn tôi, tôi lo lắng không
biết cuộc sống sẽ ban cho tôi điều gì phía trước.
Buổi chiều, tôi cùng với bác ấy đi dạo , chúng tôi ngồi trên phiến
ghế dài dưới những tán anh đào lặng ngắm những tia nắng nhảy múa
trên những tán lá. Vì tôi bị cận từ bé nên không thể nhìn cho rõ,
nhưng tôi cảm nhận được vẻ đẹp màu xanh của lá trong nắng. Và cảm
nhận được sự thoi thóp của những chiếc lá sắp phải lìa cành cuốn
theo làn gió.
Ở bệnh viện, tôi sẽ dậy lúc 9 giờ sáng và ăn tối lúc 4 rưỡi chiều ,
có vẻ như hơi sớm. Cảm giác về cuộc sống cũng thay đổi, một ngày ở
đây trôi qua thật bình lặng và chậm chạp.
Tôi phải trải qua rất nhiều bài kiểm tra như điện cơ đồ (cái này
đau lắm) , điện tâm đồ, X quang và kiểm tra thính giác. Mỗi lần
phải chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, tôi phải đi qua những hành
lang tối , rất dễ bị lạc, những lần bước qua không gian tối đặc đó,
tôi cảm tưởng như chính cuộc đời mình vậy, đen tối và chưa có lối
thóat.
Bác sĩ của tôi, Yamamoto Hiroko (giáo sư trường Fujita Hokeneisei
Daigaku ở Shinkeinaika) nói là, cuối cùng tôi cũng phải tiêm thuốc,
như thế sẽ khá hơn. Để theo dõi tác dụng của thuốc trước và sau khi
tiêm, các bác sĩ sẽ ghi hình tôi các cử động của tôi như đi lại ,
lên xuống lầu, bấm nút bằng một máy quay 16mm.
Tôi tự hỏi, sẽ như thế nào khi tôi lớn lên, hoặc tôi có thể làm gì
?
Có 3 yêu cầu mà tôi phải đối mặt:
1.Một việc không đòi hỏi nhiều về chân tay.
2.Một việc đơn thuần bằng trí óc.
3.Một việc nhẹ nhàng và tươm tất.
Sẽ thật là khó, tôi tự hỏi không biết có công việc nào có đủ 3 điều
trên không.
Một hôm, ở ngoài sân, có một số y tá gọi tôi lại chơi cùng.
"Đứng bằng mũi chân! Nhắm mắt lại! Có làm được không?"
Nhưng có gì đó xảy ra ở xương chậu của tôi ...
Sau đó, họ còn hỏi "Vui chứ ?"
....
Tôi không thể làm được như thế.
Tôi đã muốn nói "Tôi đâu phải con chuột, dừng lại đi!"
....
Chủ nhật, ngày tôi mong chờ nhất cuối cùng cũng đến. Mẹ và em gái
tôi tới thăm. Chúng tôi cùng lên mái nhà để phơi quần áo. Bầu trời
trong xanh trông thật đẹp , nâng đỡ những đám mây trắng hững hờ
lặng lẽ trôi thật duyên dáng. Những cơn gió nhè nhẹ thật đáng yêu
như sưởi ấm cõi lòng, như đưa tôi cảm giác được trở lại làm người.
Các bác sĩ đã rút một ít chất lỏng ở tủy sống, đến giờ đầu tôi vẫn
còn đau, đau không chịu nổi, nghĩ về những mũi tiêm, tôi càng hãi
hùng.
Cả nhà của chú Michan (em trai mẹ)cũng tới thăm tôi. Nhìn mắt ông
ngoại đỏ hoe, tôi đã cố muốn nói vài điều với ông nhưng không thể,
và nước mắt tôi bắt đầu rơi ...
"Cháu nom ông có lạ không ? Ông cháu phải làm việc vất vả và tối
nào cũng phải ngủ muộn đấy" - Ông nói.
Mắt ông long lanh như mắt thỏ vậy, như thể ông đang khóc, tự dưng
tôi cảm thấy thật đen tối và tồi tệ.
"Aya, cố lên cháu. Lần tới, ông sẽ mang đồ ăn ngon cho cháu, cháu
có thích gì không?"
"Cháu muốn một cuốn sách, cuốn Chào nỗi buồn của Sagan. Cháu rất
muốn đọc nó, ông ạ ! "
Hôm nay tôi đã tới phòng Vật lý trị liệu được đặt ngầm dưới
đất.
Tôi đã làm bài kiểm tra dưới sự giám sát của bác sĩ Kawabashi và
Imaeda.
Lúc đó, tôi đã nói vài điều thật ngớ ngẩn, tôi không thể tin là
mình có thể nói với họ rằng tôi thích tiếng Nhật và tiếng Anh, và
rằng tôi kì vọng vào những môn đó rất nhiều, và điểm số của tôi
luôn cao nhất lớp như thế nào. Đây có thể là lần cuối tôi kiêu hãnh
về điểm số của mình ... nó làm tôi trông thật khốn khổ , đáng
thương như kẻ cướp nhà băng hay gì đó đại loại vậy.
Dù thế nào thì bạn cũng sẽ chẳng bao giờ có thể biết được mình
thông minh cỡ nào chỉ quả điểm số hay những bài kiểm tra. Bác sĩ
Kawabashi nói rằng, khi còn là sinh viên, chú ấy là một kẻ luôn phá
quấy và sinh sự, ai cũng ghét ...
Thậm chí, nếu chỉ thế thôi thì cũng tốt hơn tôi bây giờ rất nhiều
rồi, ít nhất thì chú ấy cũng có thứ quý giá nhất đời người : sức
khỏe. Mỗi khi nhìn lại cơ thể mình, nghĩ rằng mình còn quá trẻ, tôi
lại cảm thấy tủi thân và thế là nước mắt lại rơi. Tôi sẽ chẳng nói
về điều gì nhiều nữa. Sau khi viết được những gì mình muốn viết,
tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lý do tại sao tôi lại học chăm chỉ là vì đó là thứ duy nhất mà tôi
giỏi giang. Nếu ai đó lấy sự học ra khỏi tôi, tất cả còn lại cũng
chỉ là một cơ thể vô dụng. Tôi không muốn điều đó.
Có thể là khó nghe, có thể là rất buồn, nhưng thực sự là tôi chẳng
quan tâm là mình có ngu ngốc hay không , tôi chỉ muốn một thân thể
khỏe mạnh.
Mình vừa đọc truyện này vừa nghe Planetarium của Ai Otruka, cảm
giác rất tuyệt. Mặc dù câu chuyện của Aya rất buồn, nhưng khi đọc
những trang nhật kí này và nghe bài hát kia, mình không buồn mà chỉ
cảm thấy khâm phục sự kiên cường chống chọi với bệnh tật và khát
khao sống mãnh liệt của Aya. Rất thích câu nói của người mẹ: "Đừng
nghĩ rằng con thiếu may mắn. Con sẽ thấy hạnh phúc hơn khi biết
rằng trên đời này còn có những người đau khổ , bất hạnh hơn
con."
Chương 12: Kiểm tra và tập luyện
Sưu tầm
1) Kiểm tra.
Tôi phải di chuyển tay theo nhịp điệu bài hát " Twinkle twinkle
stars".
Đầu tiên là tay phải 12 lần, tay trái 17 lần.
3 phút sau là tay phải 18 lần, tay trái 22 lần.
5 phút tiếp là tay phải 18 lần, tay trái 21 lần.
2) Tập luyện
1. Tập đứng trên tay và đầu gối.
Giữ thăng bằng khi chuyển động cơ thể (như xoay bán thân nửa
vòng).
Co duỗi một chân, chân kia quỳ , một tay chống , xoay người, đổi
tay , lại xoay người và giơ tay nhưng không được cử động chân và
xương vai.
2. Tập chân
Tập nhấc chân lên chạm tay, xương vai sẽ di chuyển vào trong, như
thế trọng lượng sẽ kéo cơ thể lại, cái này sẽ giúp tôi khi bị
ngã.
3. Tập tay
Đưa tay ra từ sau ra trước và theo dõi hông có chuyển động không
,bình thường là không , cụ thể
Khi tay phải đưa ra trước thì hông phải lại lùi về sau.
Và khi tay phải lùi về sau thì hông phải lại tiến về phía
trước.
Lần lượt và xen kẽ. Nhưng với tôi ...
Khi tay phải đưua ra trước, hông phỉa lùi về sau
Và khi tay phải lùi về sau, hông phải không tiến về phái
trước.
Thật tệ , như thế cả chân và tay tôi lùi về sau cùng lúc.
4. Tập bò bằng đầu gối
Để làm đúng thì phải để vai thẳng, thân cũng phải thẳng , đầu gối
phải thẳng với xương sống.
Bò về phía trước : nhấc tay trái lên, gối phải cũng đưa lên rồi đưa
tay phải lên, gối trái cũng đưa lên. Yêu cầu chân phải thẳng với
mặt đất. (bò như thế thôi cũng đã là khó rồi).
Tập xong thì đứng dậy, kết thúc buổi kiểm tra.
Hôm nay, khi chúng tôi đi ngang qua một cậu bé trong hành lang, bác
sĩ Yamamoto đã nói với tôi, "Cậu bé tên là K-kun đó chuẩn bị nhập
viện hôm nay. Cậu bé đó cũng bị ốm như cháu."
Tôi ngoái lại nhin, đứa bé đó cỡ lớp 6 hay 7 gì đó, trông rất gầy
nhưng ngây thơ và vui vẻ, dường như nó chẳng để ý tới ốm đau gì cả.
Tự nhiên, tôi như muốn nói, "Chị hy vọng những mũi tiêm sẽ giúp em
chóng khỏi bệnh. Cố lên em nhé!"
Sáng nay, sau khi tiêm, tôi bỗng bị đau đầu và muốn nôn, có thể là
do tác dụng của thuốc, hoặc là tôi quá căng thẳng và sợ hãi. Các
bác sĩ còn tiến hành ghi âm giọng nói của tôi, tôi thấy lạ khi đó
các bác sĩ chỉ chú ý tới cổ họng và lưỡi.
Quan trọng nhất là hồi phục sức khỏe! Đó là những gì bác sĩ
Yamamoto đã nói. Tôi biết, mình sẽ phải cố gắng hết sức mình,
nhưng, "Mẹ ơi .... Có phải con không bình thường..." Nghĩ tới đó,
tôi chỉ chực khóc.
Lúc chiều, tôi lên phòng kiểm tra để các bác sĩ ghi hình với 1
chiếc camera 16mm. Tôi đã ngã vài lần trong một vài động tác thăng
bằng, tình cảnh lúc đó trông thật khổ sở. Khi ngồi nghỉ, bác sĩ phụ
trách Kawabashi có đùa rằng tôi chỉ có thể đi như một robot, tôi
cười thật buồn cảm ơn bác sĩ, như để xin lỗi, bác sĩ Kawabashi đã
kể cho tôi nghe một chuyện thời thơ ấu.
"Khi còn nhỏ, chú rất nghịch ngợm, có lần đã tè lên đầu một thày
giáo từ trên mái nhà xuống, để rồi sau đó bị đập một trận nhớ đời
..."
"Wow ... thật quá tinh quái... Tôi không thể làm như thế được.
Nhưng cảm giác muốn làm một điều gì đó như cứ sôi sục trong
tôi.
Chú còn kể cho tôi nghe những lần chộp những con ve sầu (cả đực và
cái) trên những thân cây. Về cả những cái vỏ lột của bọn ve, riêng
cái này thì chú cực kì thích thú khi cho rằng bọn ve sau khi lột vỏ
thì sẽ trần như nhộng .... Tất nhiên rồi, chú ấy cũng là con trai
mà ... tôi thầm nghĩ.
Tôi bị sốt, 39 độ.
-Có phải tôi sắp chết không?
-Không! Không thể thua vì bệnh tật được.
Những lúc thế này, tôi rất nhớ mẹ, nhớ các em và gia đình
mình...
Trời ơi ... cứ mỗi khi tôi cố gắng bước một bước thì điều đó lại
xảy ra. Dường như luôn có cái gì đó bấp bênh, chới với trong con
người tôi, cả thể xác và tinh thần, những thứ đó lại cứ kéo dài mãi
...
Thời gian dần trôi luôn làm tôi sợ, tôi sợ khi nghĩ về mình sau
này, tôi mới chỉ 16 tuổi.
Chỉ còn hơn 2 lần tiêm nữa là xong. Cuối cùng tôi cũng đã có thể
xuất viện ...
Bình thường, đó sẽ là một điều rất vui, nhưng với tôi lại
khác.
Từ khi bắt đầu được điều trị bằng những mũi thuốc tiêm, tôi đã phải
chịu những cảm giác đau đầu, buồn nôn do tác dụng phụ của thuốc
ròng rã hàng tháng trời, nhưng bác sĩ đã trấn an rằng những mũi
tiêm sẽ phát huy tác dụng, có điều ước muốn được đi lại bình thường
của tôi dường như không còn nữa...
Bây giờ, tôi có thêm một cuốn sổ khác bên cạnh cuốn nhật kí ...
cuốn sổ cho những người tàn tật. Căn bệnh của tôi là do những tế
bào của tiểu não đang dần thoái hóa một cách tự nhiên, khiến cơ thể
khó di chuyển và vận động, căn bệnh này đã được phát hiện từ khoảng
100 năm trước.
Tại sao căn bệnh này lại chọn tôi?
Định mệnh ư, từ đó không đủ để lý giải...
Chương 13: Kỳ học thứ 2
Sưu tầm
Mẹ đã dặn: chầm chậm không sao, mắc lỗi gì đó không quan trọng,
điều quan trọng là con đã nỗ lực hết sức mình.
Tôi đã muốn nói "Mẹ ơi, con sợ lắm, cử động của con có thể ... "
nhưng rồi tôi lại im lặng, chỉ còn những nhói đau hằn trong lòng
mỗi khi nghĩ đến.
Sau lễ nhập học, mẹ đã nói chuyện với thầy giáo.
1. Mặc dù thời gian chữa trị trong bệnh viện đã giúp đỡ tôi phần
nào, nhưng việc bình phục vẫn tiến triển rất chậm vì đây là một căn
bệnh phức tạp và khó chữa.
2. Mẹ có một đề nghị, có thể chuyện của tôi sẽ gây sự chú ý tới bạn
bè xung quanh, như việc đi từ lớp này sang lớp khác, dù những phiền
phức có nhiều lên nhưng hãy để tôi làm những gì tôi có thể
Mẹ khuyên.
1. Chia vở viết thành từng phần, chỉ mang những trang cần thiết.
Dán vào mỗi tập thêm cái nhãn tiêu đề môn học.
2. Chuyển sang dùng cặp đeo lưng.
3. Tới trường bằng taxi vì giờ cao điểm ở ngoài đường rất nguy
hiểm. Còn lúc về thì tùy hoàn cảnh và điều kiện mà đi bằng taxi hay
xe buýt.
"Mẹ lo cho con nhiều rồi. Con đã gọi cho công ty taxi, mẹ đừng trả
thêm đồng nào nữa" Tôi nói với mẹ ... nước mắt chảy vào trong...
con đã ngốn của nhà mình quá nhiều tiền rồi, mọi rắc rối đều tại
con cả... con xin lỗi.
Chương 14: Ngày 13 tồi tệ
Sưu tầm
Tôi đón xe buýt từ cổng trường như thường lệ. Vì để kịp chuyển sang
chuyến khác nên tôi đi tắt qua Asahibashi, băng ngang đường và đi
bộ tới bến xe buýt tiếp theo. Khi ánh đèn chuyển sang màu xanh,
trời bắt đầu lác đác những hạt mưa. Một cậu bé tiểu học đã san sẻ
chiếc ô của cậu cho tôi. Tôi đã cố bước thật nhanh để theo kịp nhịp
đi của cậu bé. Rồi đột nhiên, tôi ngã về phía trước.Máu bắt đầu
chảy từ miệng nhuốm đỏ mặt đường ướt át... Nhiều máu quá, tôi bắt
đầu lo sợ mình sẽ chết, tôi bắt đầu khóc. Cô bán bánh mì ở góc phố
vội vã chạy tới và giúp tôi đứng dậy. Cô ấy đưa tôi vào trong và
lau cái miệng đầy máu của tôi bằng một chiếc khăn... chiếc khăn đầy
máu. Tôi được đưa vào trong xe và chở tới một bệnh viện gần đó. Qua
bìa vở của tôi, cô đã gọi tới trường học và thày giáo chủ nhiệm đã
tới. Sau khi được sơ cứu, thầy đưa tôi về nhà. Cô bán bánh mỳ, thày
giáo chủ nhiệm... em biết ơn mọi người nhiều lắm!
Môi của tôi đang sưng phồng và 3 cái răng cửa phía trước đã gãy và
biến mất rồi. Khi chạm đầu lưỡi vào đó, nó vẫn còn ởn đỏ. Tôi là
"con gái" , ba chiếc răng trước đã không còn và giờ thì trông thật
xấu xí, đáng sợ.
Căn bệnh của tôi còn tệ hơn cả ung thư nữa!
Nó đã cướp đi vẻ đẹp của tuổi trẻ!
Nếu tôi không mắc phải, tôi có thể đã có một cuộc sống tươi đẹp và
dễ thương ... tôi chỉ muốn có ai đó để có thể tin tưởng...
Tôi không thể ước gì hơn!
Kaoru no Kimi (Ikeda Riyoko) đã nói "Anh yêu em!" và để người mà
anh ta yêu ở lại mà ra đi. Liệu tôi có thể yêu và được ai đó yêu
không?
Trong giấc mơ của tôi, tôi có thể đi, có thể chạy, có thể cử động
tự do... nhưng sự thực tế tôi lại không thể làm được gì. Khi tôi
đọc đến đoạn Nanako bắt đầu chạy, tôi thấy ngậm ngùi, tôi ước mình
có thể làm được như thế. Thê thảm quá phải không?
Tôi đã ngủ thiếp đi và tôi mơ thấy khi mình ngã K-ko-san đã gọi tôi
và hỏi "Không sao chứ?" Điều đó làm tôi thấy hạnh phúc. Có thể tôi
sẽ không tồn tại nữa...
Tôi tỉnh dậy lúc 7:30 , đứa em gái Ako-chan chuẩn bị đến Nagoya. Nó
trông đáng yêu thậm chí cả trong những lúc giận dỗi.
Dậy sớm rất tốt. Tôi ăn bữa sáng với một chiếc bánh kem. Rất dễ ăn
và nuốt, chỉ có điều không có răng cửa thì thật khó. Tôi đã phải
mím môi để không cho rớt ra ngoài. Ngày mai tôi sẽ đến nha sĩ khám,
tôi muốn nhanh chóng trở lại Aya như trước. Tôi đã không dùng gương
nữa, nó nằm chỏng chơ trong góc khuất trên bàn học...
Hôm nay, khi đang đọc cuốn sách nấu ăn với mẹ, nhìn thấy chiếc váy
trắng mẹ dùng nấu bếp khi tôi còn bé , tôi đã hỏi "Mẹ, cái này mẹ
đọc và tự may theo à?". "Ừ, có nhớ mẹ đã mặc vào dịp Năm mới , cột
tóc và chụp ảnh cùng cả nhà trước cửa không?"
Nếu tôi khỏe, cả nhà sẽ hạnh phúc và ca thán mỗi khi lại chụp ảnh
"Nào, lại thế rồi..." nhưng càng nghĩ thì càng cảm thấy đau buồn vì
thế tôi và mẹ đã im lặng mà không nói gì nữa....
Chương 15
Sưu tầm
2 tiếng đồng hồ vô nghĩa (trong khi chờ đợi ở tiệm bán bánh
kẹo)
Trong suốt 2 tiếng đồng hồ khủng khiếp đó, tôi phải buộc mình nhìn
theo dòng người đi vào rồi đi ra và cũng ép mình phải lắng nghe
những từ ngữ chẳng có tí ý nghĩa gì. Hmm...Thời gian cứ thế trôi
đi.
Mặc dù việc đi xe bus tới trường có thể nhàm chán, nhưng nó khiến
tối có cảm giác về hoạt động con người mạnh mẽ. Ngoài ra, tôi còn
có thể thấy cảnh vật hai bên đường, những cửa hàng trái cây và...
mùi vị của một mùa
Khi tôi đang đi dạo (tất nhiên là nhờ bạn dìu), cũng chính lúc đó,
tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi. Tôi không thể làm đc gì ngoài
việc đi càng lúc càng nhanh. Tôi thậm chí còn kéo cổ áo vào. Rồi
đột nhiên, tôi nghe thấy ai đó nói một cái gì đập mạnh vào tôi và
làm tôi buồn vô hạn
"Tiếc thật...Có phải con bé đó bị tàn tật không?"
---------------------
Tôi ko muốn lớn!
Nhìn thấy tôi khóc nức nở, mẹ tôi mắng "Chỉ có trẻ con mới khóc
thôi! Con là kiểu học sinh trung học gì thế?"
Dành cho Humei (anh họ của tôi)
Humei, Sao Aya thích khóc nhiều như thế? Sao cô ấy không thể như
ngày xưa, luôn luôn mỉm cười. Tôi thật sự rất nhớ những ngày
xưa!
Nếu có một cỗ máy thời gian, tôi muốn có nó để trở về quá khứ và
nhìn thấy chính tôi chạy nhảy, đi đứng, chơi đùa...nhưng hiện tại
việc tôi phải làm là đối mặt với hiện tại và tương lai.
Thực sự tôi phải đối mặt với hiện tại sao?
Tôi không muốn lớn đâu!!!
Thời gian! Làm ơn dừng lại! Tôi không muốn khóc nữa
Có phải tuyến nước mắt của tôi bị hỏng rồi không?
Bây giờ là 9h tối. Thậm chí nếu tất tật các loại đồng hồ trên thế
giới này có hỏng hết thì thời gian vẫn tiếp tục trôi, đúng
không?
Cuộc sống có hạn, nhưng thời gian chẳng bao giờ chấm hết.
Tôi nên dừng việc nghĩ ngợi quá nhiều đi.
Tôi thích đi bộ
Suốt năm nhất, tôi đã từng đi bộ 5km và trên con đường ấy tôi đã
hái hoa và ngắm nhìn bầu trời xanh trong to lớn bên trên. Khi mây
trôi đi, nỗi buồn của tôi cũng theo mây đi mất. So sánh với việc
đạp xe hay lái xe, tôi vẫn thích đi bộ hơn.
Hm... Thật là tuyệt nếu tôi có thể tự đi
Bạn tôi đã từng nói, khi có một mình, bạn ý cảm thấy mình giống một
đứa trẻ hư. Và có những điều khác... khi bạn có một mình, cái cảm
giác mà bạn thấy tuyệt nhất đó là thực sự là chính mình.
Không, tôi ghét bị bỏ lại một mình. Tôi sợ nỗi cô đơn.
Vậy chính xác ra, tôi sống vì cái gì?
Tôi luôn luôn nhận sự giúp đỡ của người khác, nhưng tôi chẳng giúp
được ai cả. Có lẽ học là việc duy nhất tôi làm lúc này.
Thậm chí chỉ là 3m, tôi cũng không thể đi đứng cho vững vàng. Cuộc
sống không thể chỉ phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần và cứ thế
à?
Tôi muốn được giống như không khí, khi người ta thiếu nó, người ta
mới thấy hết tầm quan trọng của nó, và tôi cũng hy vọng mình có đc
sự bình thản, và có thể hiểu đc mọi người
Hôm nay lớp đổi lại chỗ ngồi. Tôi ngồi hàng đầu. Ngày nào cũng như
ngày nào cũng đến trế, tôi đã nghĩ đến việc làm sao đến chỗ ngồi
của mình nhanh nhất có thể. Dường như cách nhanh nhất là trượt. Nếu
tôi không để ý đến cơ thể mình, tôi sẽ rất nhanh bị mệt, ngáp, khó
thở, vì thế tâm trạng của tôi sẽ trở nên không tốt.
Món tráng miệng trưa nay là khoai lang luộc, ngon dễ sợ!
Mặc dù mới có 2 giờ chiều, cảm giác của tôi đã chuyển về đêm tối.
Từ nhà, tôi có thể nhìn thấy những cây hoa anh đào, và tất cả những
chiếc lá đã rụng về cội. Tôi đoán lá những cây trong trường đã
chuyển sang màu đỏ. Bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào đôi vai những
người bạn hoặc thanh vịn để đi lại. Nếu tôi nhổm người, tôi sẽ ngã
mất.
Đó là ngày Gia đình đến thăm trường, rất may là người nhà tôi không
đến. Tôi cũng mong mẹ không đến. Như thế tôi sẽ thấy tốt hơn, tôi
không thích bị đối xử đặc biệt. Từ cái nhìn của những người xung
quanh, "Nhìn kìa, con bé bị tàn tật." Bị như thế, tôi sẽ lại khóc.
Có ai cảm thấy hạnh phúc khi sức khỏe của mình như thế??? Suốt bữa
tối, tôi lại nghĩ về việc đó và lại khóc.
Trong cái ngày họp phụ huynh ấy, tôi và mẹ được gọi để nói chuyện.
Nếu môn toán của tôi tiến bộ, tôi sẽ được học lên tiếp. Aya, cố
lên!!!Bây giờ là 11 giờ tối, tôi đã thấy vầng trăng khuyết ở cửa sổ
chái đông và tôi mỉm cười. Tắt đèn rồi, liệu tôi có thể cầu nguyện
không nhỉ?
Học cùng với những bạn học khỏe mạnh, tôi có cảm giác mình như một
thứ vô dụng
Tôi cảm thấy thật sự rất rất tệ...
Nhưng nghĩ lại, những cảm giác đó có thể trợ thành động lực học
tập. Tôi yêu ngôi trường này, những người thầy, S-chan, Y-ko chan,
M-chan. Tôi cũng rất quý anh lớp lớn đã cho tôi thanh sô-cô-la khi
đứng chờ mẹ ở quầy bánh kẹo