"Anh ấy yêu mình, anh ấy không thương mình, anh ấy yêu mình, anh ấy
không thương mình, anh ấy yêu mình, anh ấy không thương
mình......"
Sáng thứ bảy, tại vườn hoa của viện mồ côi, bạn Lí Thi Mạn đầu đội
mũ lưỡi trai, ngồi xổm trên bãi cỏ vặt cỏ dại, miệng thì lặp đi lặp
lại mấy chữ ấy.
"Ngừng!" Phương Dung Chân từ văn phòng đi ra la lên, "chỗ cỏ dại đã
nhổ hết rồi, đổi sang bên vườn hoa kia đi."
"Tớ biết rồi." Lí Thi Mạn giống như du hồn đứng lên, hướng đến chỗ
vườn hoa nhỏ ở trước mặt. Bên trong vườn dù không có một cọng cỏ
dại nào nữa, nhưng cô vẫn ngồi xuống, vừa vặt vừa lẩm bẩm, "Anh ấy
yêu mình, anh ấy không thương mình, anh ấy yêu mình, anh ấy không
thương mình, anh......" Cô cứ coi như mình đang nhổ cỏ thật vậy,
đúng là ngốc.
Phương Dung Chân ở bên cạnh thay Thi Mạn hô lên, "anh ấy yêu
cậu."
Thi Mạn để rơi cọng cỏ dại trên tay, ngồi xuống chiếc ghế lạnh lạnh
bên cạnh. Phương Dung Chân cũng ngồi xuống theo.
"Tại sao lại không có bộ dạng cao hứng gì hết thế, không phải vừa
rồi đếm tới là anh ta yêu cậu sao?"
Lí Thi Mạn so đo với cái kết quả lúc trước. "Nhưng cái chỗ kia là
anh ấy không thương tớ."
Phương Dung được một trận cười, nhìn thấy cô bạn tốt mất hứng nhìn
mình, cô lại ngừng cười, nhưng mà thật sự là đang cố nhịn. "Thật
xin lỗi, tớ không phải là cố ý muốn cười chuyện của cậu."
Một tuần trước, Thi Mạn đột nhiên xách hành lý tới nói tạm thời
muốn ở nơi này, cùng Phương Dung Chân nằm chen chúc một giường, bởi
vì cô đang bị thất tình. Trước kia Thi Mạn cũng thường ngủ lại ở
viện mồ côi, chuyện này thì chẳng có gì, nhưng cái vế sau của câu
nói kia thì làm cho Dung Chân khiếp sợ không thôi.
Thất tình?
Lúc trước không phải vẫn còn ngọt ngào, còn nói muốn đính hôn ư,
sao giờ lại biến thành chia tay? Nghe xong lý do chia tay, Dung
Chân không biết nên làm như thế nào, đành chỉ biết tận lực mà an ủi
Thi Mạn.
Một người không biết yêu là gì, thậm chí nói chuyện về tình ái cũng
không muốn cho dù làm trời long đất lở, một lòng hãm sâu xuống, bất
quá việc này rất giống với những chuyện mà Thi Mạn sẽ làm, cá tính
của cô ấy chính là như vậy, thẳng thắn, thật tình.
"Dung Chân, tớ có thể ở luôn lại viện mồ côi này được không?" Mặc
dù ban ngày đi làm, nhưng tạm thời cô không muốn ban đêm lại về nhà
kẻo lại bị cha truy vấn.
Cha cô hy vọng rằng hai người đừng vì mới khắc khẩu một chút hoặc
bất đồng ý kiến một tẹo mà đã nói muốn chia tay.
Nếu việc giữa cô và Hạ Nhĩ Bình chỉ đơn thuần là sự khắc khẩu của
đôi tình nhân thì còn có thể dễ dàng giải quyết tốt đẹp. Vấn đề là,
chuyện của bọn họ lúc này cũng không phải là cãi nhau, thì biết
giải quyết thế nào? Đành phải tạm thời ra đi trước đã.
Nhưng cha vẫn muốn chuyện của cô và Hạ Nhĩ Bình nhanh nhanh trở lại
tốt đẹp, cho nên ông mới có thể phiền lòng cho cô đến viện mồ côi,
nhắm mắt làm ngơ, như thế cô cũng có thể suy nghĩ kỹ càng một
chút.
"Cậu vẫn nghĩ tới chuyện ở lại đây?" Phương Dung Chân kinh
ngạc.
"Không thể sao?"
"Đương nhiên có thể, viện trưởng nói, cậu muốn ở bao lâu đều được."
Chẳng qua là nhiều hơn một bộ bát đũa, hơn nữa Thi Mạn buổi tối còn
phụ đạo các em nhỏ học bài, giúp được không ít việc. "Chỉ là......
Tớ cảm thấy cậu cứ trốn tránh như vậy, liệu có được không?"
"Tớ không có trốn tránh, chỉ là có một việc còn nghĩ chưa được
thông suốt."
"Thi Mạn, tuy rằng tớ chưa từng gặp qua Hạ Nhĩ Bình, nhưng đó là
dạng người cậu thích, nên tớ nghĩ anh ta nhất định rất xuất sắc.
Cậu cũng nói anh ta có cá tính rất tự đại, phóng đãng, không phải
sao? Người như vậy, tớ cảm thấy đó sẽ không phải là một kẻ âm hiểm
đâu."
Dung Chân đã công tác ở ngân hàng nhiều năm, mỗi ngày đều qua lại
với nhiều khách hàng như vậy, các ngành các nghề, đủ loại kiểu
người cô đều đã gặp qua, chính là cảm thấy Hạ Nhĩ Bình hẳn không
phải người giỏi về tâm kế. Anh ta có thể thật sự bởi vì muốn kế
thừa công ty mà quan hệ với Thi Mạn sao?
"Tớ cũng không biết." Lí Thi Mạn có chút mờ mịt bất lực.
Thật ra ngay sau hôm sinh nhật của chị họ, một người bạn của Thi
Mạn cũng tham gia bữa tiệc đó đã gọi điện cho cô, ngoài việc khen
thích pháp (H: chính là mấy cú đá lộ hết "hàng" của chị ý ạ) của cô
rất soái, rất đẹp (H: soái có nghĩa là đẹp trai tuấn tú), cũng nói
cho cô biết rằng cô đã hiểu lầm Hạ Nhĩ Bình, bởi vì Hạ Nhĩ Bình lúc
ấy nói anh ta muốn, ngoại trừ Bảo Lai, Long Hoa, còn có Thi Mạn,
anh ấy nói rằng mình thật sự rung động đối với cô.
Cái kẻ tự đại kia có thể thật sự ở trước mặt mọi người mà nói rằng
mình yêu cô sao?
Tâm tình của cô thật phức tạp, cao hứng vì anh có lẽ thật sự thích
mình, nhưng là về phương diện khác lại rất để ý việc anh nói rằng
anh quan hệ với cô là do có mục đích, như vậy cô nên tin tưởng rằng
anh thật lòng yêu cô sao?
Nhớ tới những lần cô nhắc chuyện đính hôn, trên mặt anh chẳng những
không có một chút vui mừng nào, còn nói là quá nhanh, anh không
phải là không thích cô như cô thích anh sao? Liệu có thể nào anh
chỉ đang diễn cho cha anh xem, chờ khi anh chính thức ngồi vào vị
trí chủ tịch rồi, sẽ lập tức vứt bỏ cô?
Cô giơ tay cào đầu, càng nghĩ tâm càng phiền, suy nghĩ càng
loạn.
"Thi Mạn, tớ cảm thấy là một đôi yêu nhau khi xảy ra vấn đề xích
mích, thì hẳn là đôi bên cần ngồi xuống nói chuyện cẩn thận, nghe ý
của đối phương một chút, trừ phi là cậu không còn muốn yêu anh ấy
nữa." Chỉ là, cứ xem Thi Mạn mấy ngày nay giống như là không có hồn
nữa, còn bạt hết cả đám cỏ dại của viện mồ côi, thì cũng biết rằng
cô vẫn rất yêu Hạ Nhĩ Bình.
Vẻ mặt Lí Thi Mạn có chút đăm chiêu. Cô ấy còn đang phải nghĩ, xem
nên quyết định làm như thế nào.
Nước Mỹ - New York
Ở văn phòng tại tầng cao nhất của tập đoàn Đế Nhĩ, Hạ Nhĩ Bình vừa
cùng trợ lý George trở về từ khách sạn, vẻ mặt hai người xem ra đều
có chút mệt mỏi. (@Hàn Liễu: các bạn có thấy cái tên Đế Nhĩ quen
không? Hắc hắc)
"Cuối cùng cũng giải quyết xong." Hạ Nhĩ Bình đem hiệp ước vừa ký
kết cùng thân vương Abi vứt lên trên bàn. Mười ngày trước, anh phải
bay tới Newyork để tự mình xử lý chuyện của thân vương Abi cùng con
của ông ta.
Năm ấy, vừa mới học xong ở Mỹ, vốn chỉ xuất phát từ sự thích thú
nhất thời, anh đã dùng tiền kiếm được từ cổ phiếu để đầu tư, mua
một câu lạc bộ kinh doanh cao cấp sắp đóng cửa. Anh và bạn bè từng
vào câu lạc bộ đó chơi, cảm thấy dù là thiết bị cùng dịch vụ phục
vụ gì cũng đều là phi thường cao cấp nhất, vốn dĩ việc kinh doanh
không có gì sai cả, sở dĩ nó chống đỡ không nổi, thuần tuý là do
khả năng kinh doanh của ông chủ có vấn đề.
Có lẽ anh thật sự có khả năng thiên phú trên phương diện kinh doanh
buôn bán, nên chỉ cần hơi sửa lại sách lược kinh doanh, nâng cao
mức tiêu chuẩn thành viên, nếu không phải kẻ siêu cấp giàu có thì
không được tham gia, kết quả thật không thể tưởng được, nhóm đại
phú hào cảm thấy rất thích thú. Cứ như vậy, câu lạc bộ cao cấp của
anh từ một biến thành hai, sau đó thành mấy cái, cuối cùng anh
thành lập tập đoàn Đế Nhĩ, đem nghiệp vụ mở rộng tới cả các quốc
gia châu Âu.
Đến nay tập đoàn Đế Nhĩ có đến hơn hai mươi câu lạc bộ cao cấp cùng
ba khách sạn. Quán bar N.T nổi tiếng ở Đài Loan cũng là sản nghiệp
của Đế Nhĩ, tiêu chí phục vụ nhấn mạnh sự cao cấp cũng rất được
hoan nghênh ở Đài Loan.
Năm kia anh bắt đầu chuyển sang đầu tư vào ngành công nghiệp gạch
đá hóa chất, tuy rằng trước mắt chuyện được mất là ngang ngửa nhau
(H: ý là khả năng thành công là 50-50, chưa nắm chắc được), nhưng
trong tương lai chỉ cần giá dầu thế giới ổn định, thì lợi nhuận là
vô cùng khả quan.
Năm đó khi đầu tư vào câu lạc bộ đầu tiên, bởi vì anh vẫn còn là
sinh viên, nên khi đó anh giao phó cho trợ lý kiêm phát ngôn viên
của mình là George đảm nhiệm vị trí chủ câu lạc bộ, còn anh lui về
phía sau làm ông chủ đưa ra những quyết sách cuối cùng. Hai người
hợp tác v ới nhau đến nay đã gần mười năm.
Kỳ thật mấy năm trước anh cũng đề nghị George có thể tự mở công ty
rồi đứng ra làm ông chủ, dù sao anh ta hàng năm đã lĩnh không ít
tiền lãi, coi như đã thuộc vào hàng trùm phú hào, hơn nữa đã trải
qua nhiều kinh nghiệm phong phú, nhưng George đã trả lời một cách
thần kỳ rằng anh ta không thích làm ông chủ, chỉ cần đi theo Nhĩ
Bình kiếm tiền là đủ rồi.
Thân vương Abi hy vọng có được một lượng lớn cổ phần công ty gạch
đá hoá chất của anh, nên cố tình ở phía sau cho con của ông ta bị
thương tại câu lạc bộ. Hai sự kiện trùng hợp thật sự làm cho người
ta không thể không hoài nghi là có quan hệ, dù sao thân vương Abi
năm trước cũng đã từng gửi thiếp mời tới anh, nhưng anh đã cho
George thay mình cự tuyệt, bởi vì anh không muốn bị bại lộ thân
phận.
Nếu thân vương Abi trở thành cổ đông lớn nhất, như vậy nguồn cung
dầu thô sẽ không hề thiếu, điều này đối với sự phát triển lâu dài
của công ty là cái lợi lớn nhất. Vấn đề là thân vương Abi là lão hồ
li, ông ta muốn mua được trên 30% cổ quyền công ty với giá thấp,
anh lại không thể chấp nhận điều kiện hợp tác của ông ta, cho nên
hai bên mãi giằng co.
Cứ như vậy, mười ngày trôi qua, sau nhiều lần họp thảo luận, cuối
cùng song phương cũng có chung quan điểm. Anh chấp nhận hoan nghênh
thân vương Abi đầu tư, để ông ta có thể có được 20% cổ quyền, trong
tương lai, khi công ty đã đứng vững trên thị trường thì ông ta có
thể có được 35% cổ quyền.
"Hôm nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi." George nói
xong, "Đúng rồi, chủ tịch, ngài hôm nay không có gọi điện thoại
sao?" Mười ngày nay, ông chủ hễ rảnh là gọi điện thoại, chỉ là hình
như chẳng có lần nào là thông máy, sau này anh ta mới biết là hình
như ông chủ bị cô gái mình thích hiểu lầm.
"Không cần gọi, bởi vì ngày mai tôi sẽ trở về Đài Loan." Anh đến
nước Mỹ đã mười ngày, cũng là mười ngày gọi điện thoại, nhưng Lí
Thi Mạn vẫn cứ tắt máy.
Nhớ tới chuyện xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật của Lục Khả Nhân đêm đó,
cho tới bây giờ, anh vẫn còn tức giận, mà cô lại dám tắt máy, không
tiếp điện thoại của anh, khiến cho cơn tức giận trong lòng anh
không có một ngày nào biến mất.
Vì sao cô lại cho rằng anh tiếp cận cô là do có mục đích, thậm chí
cho rằng anh không yêu cô? Cho dù nghe xong lời đồn đại, nhưng bọn
họ có thể nói là gần như mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, cô hẳn phải
biết anh thích cô nhiều như thế nào mới đúng, chẳng lẽ lần này cô
không có tí tinh thần nào, là vì nguyên nhân kia sao?
Bởi vì không biết mà đoán lung tung, lại càng làm cho anh nóng nảy
thấp thỏm. Chỉ sợ còn chưa thấy được cô thì tâm tình anh đều sẽ như
thế này, lại còn thêm thân vương Abi cứ cố tình trì hoãn chuyện ký
ước lâu như vậy nữa.
Ngẫm lại đêm đó cô ấy cũng thật hung hăng, đá anh tới mấy phát,
phát nào cũng như muốn lấy mạng anh, hoàn toàn không lưu tình, làm
cho anh phải thở hổn hển. Nhưng ngay lúc đó, cô cũng thật sự là cực
kỳ xinh đẹp, dữ dội hoang dã mà sáng ngời mỹ lệ, tươi tắn tràn đầy
sức sống. Anh vừa giận cô, nhưng lại vừa nhịn không được mà bị cô
hấp dẫn sâu sắc, chỉ hận không thể ngay lúc ấy chộp lấy cô rồi hung
hăng mà hôn.
Con thú nhỏ xinh đẹp hoang dã của anh (@Hàn Liễu: nói thật, mình
muốn để nguyên cụm "tiểu dã thú" ở đây lắm>"<) hết lần này
đến lần khác lại càng khiến anh thêm say đắm.
"Nói thật, tôi rất muốn nhìn xem cô gái nào lại có thể làm cho chủ
tịch thích như vậy, ngay cả khi đang làm việc cũng cố bớt chút thời
gian để gọi điện cho cô ấy." Trong đó còn có vài lần ngài chủ tịch
đang họp cũng trở nên thất thần nữa. "Cô ấy sẽ cùng ngài tới nước
Mỹ sao?"
Đối mặt với vấn đề mà George hỏi, Hạ Nhĩ Bình không có trả
lời.
Cô ấy sẽ cùng anh đến Mỹ sao? Anh không biết.
Bỏ lại cố hương thân quen cùng những tình cảm chân thành của người
nhà để đến nước Mỹ sống hết đời, thật ra là một chuyện rất khó
chịu. Chuyện này không giống như trước kia đến nước Mỹ du học, bởi
về sau bọn họ có lẽ sẽ vĩnh viễn định cư ở nước Mỹ. Chỉ có điều nếu
tình cờ lại quay về Đài Loan, cô ấy hẳn sẽ khó kiềm chế được nỗi
lưu luyến người nhà và hết thảy mọi thứ ở quê hương ......
Thi Mạn tuy rằng có cá tính đơn thuần, nhưng lại rất thông minh. Có
lẽ cô đã nhận thấy được có những điều anh còn đang che dấu, thậm
chí khi cô nhắc tới chuyện đính hôn, anh đều không muốn nói đến,
bởi vậy mới ý nghĩ cho rằng anh không hề thương cô. Chính tâm tư do
dự của anh đã ảnh hưởng tới Thi Mạn.
Xem ra, đã đến lúc anh nên cùng cô nói chuyện thật rõ ràng.
Tuy rằng anh muốn ngay lập tức đi tìm Lí Thi Mạn, đem mọi chuyện ra
nói rõ ràng, nhưng lúc Hạ Nhĩ Bình vừa trở lại Đài Loan, liền nghe
tin cha anh lúc chiều bị ngất, hiện tại đang nằm trong bệnh viện,
nên anh vừa buông hành lý xuống đã vội lái xe đi thẳng tới bệnh
viện thăm cha.
Hơn tám giờ tối, anh bước vào phòng bệnh tư nhân, chỉ thấy có vị
quản lý trong đó. Người quản lý nói hai vị phu nhân vừa mới rời đi,
còn cô ấy cũng sẽ ra ngoài trước đứng chờ, nếu có việc anh có thể
gọi cô vào.
Hạ Chính Đức nghe thấy tiếng quản lý nói chuyện cùng với ai đó, ông
còn chưa ngủ hẳn nên liền mở mắt, thấy được người con thứ đang ở
đây.
"Nhĩ Bình, con đã về rồi." Ông ngồi dậy.
Hạ Nhĩ Bình định đi qua. "Cha, cha thế nào rồi?"
"Cha không sao, chiều nãy là bị Đạt Bình làm tức giận đến nhất thời
không thở nổi, hiện tại cũng không có việc gì." Hạ Chính Đức xoa
xoa ngực. Đạt Bình chỉ biết hành động theo cảm tình đã bội ước với
khách hàng, lại còn chối rằng mình huỷ bỏ hợp đồng là do lúc ấy hợp
đồng đã hoàn thành xong cả rồi.
Khó trách được cha lại tức đến mức phải nằm viện. Chuyện cậu Tứ gây
hoạ, anh đã biết được qua thư ký lúc còn ở bên kia, quả thật là làm
cho người ta rất tức giận.
"Đúng rồi, sao con lại có thể cứ đột nhiên chạy tới nước Mỹ nhiều
lần như vậy chứ?"
"Không có gì."
"Còn nữa, cha nghe nói rằng con và Thi Mạn chia tay, chuyện này là
như thế nào? Là thật sao?" Con đi nước Mỹ, ông cũng không có biện
pháp tìm anh để chứng thực chuyện này.
Hạ Nhĩ Bình trầm mặt xuống. "Chia tay?"
"Là chính Thi Mạn cho bác Lí, nói rằng cô ấy muốn chia tay với con,
không còn giữ mối quan hệ gì nữa." Ông cũng là do nghe thấy ông Lí
bên kia nói.
Cái người con gái này, anh phải bắt đến, để rồi xem anh sẽ xử phạt
cô như thế nào. "Con và Thi Mạn không hề chia tay."
"Như vậy là tốt rồi. Con biết không, làm người thừa kế tập đoàn thì
người vợ của con phải xuất thân từ danh môn mới tốt. Con làm như
vậy là rất đúng. Kẻ làm chuyện đại sự phải biết suy xét đúng mực,
trăm ngàn lần đừng giống như Tuấn Bình, tuỳ tuỳ tiện tiện tìm một
đứa con gái về, chưa gì đã đòi kết hôn."
Lời nói của cha khiến Hạ Nhĩ Bình khẽ sững lại. Cha anh nghĩ rằng
anh vì phải làm người thừa kế nên mới đi yêu Thi Mạn sao? Ngay cả
cha cũng có ý nghĩ đó thì khó trách được cô ấy cũng nghĩ như
thế.
Nhưng anh thật sự là không phải như vậy.
"Cha, con không phải vì muốn là người thừa kế tập đoàn gì đó nên
mới có quan hệ với Thi Mạn." Mà là anh hoàn toàn bị con thú hoang
nhỏ xinh đẹp kia mê hoặc.
Hạ Chính Đức cũng không để ý tới cách nói của người con thứ. "Dù
sao cha cũng muốn con cứ như vậy, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế
mới có tư cách làm người nối nghiệp của Hạ Chính Đức này."
Hạ Nhĩ Bình hiểu rất rõ rằng cha anh không thèm để lời giải thích
của anh vào tai, vẫn cho rằng anh yêu Thi Mạn là có mục đích. Điều
cha anh muốn chính là quyền tối thượng của người cha, chứ nếu không
cũng sẽ không cãi nhau với Tuấn Bình, cha con bất hoà tới mức muốn
đoạn tuyệt quan hệ.
"Cha, con không thích hợp làm người nối nghiệp của cha đâu."
"Vì sao?" Hạ Chính Đức kinh ngạc, "Chẳng lẽ con cũng như Tuấn Bình,
có bạn gái khác nên mới chia tay với Thi Mạn sao?" Bằng không vì
sao lại nói rằng mình không thích hợp làm người nối nghiệp?
Xem ra muốn thay đổi quan niệm của cha anh là rất khó, bởi nó đã
trở thành thâm căn cố đế.
"Nhĩ Bình, cha vừa mới khen con hiểu biết đại thế, như thế nào mà
bây giờ con lại đi học Tuấn Bình như thế chứ!" Hạ Chính Đức nghĩ
rằng người con thứ hai này cũng giống như người con cả, yêu phải
người con gái không có gia thế mất rồi. "Nếu con có người yêu khác,
thì cũng đừng ngại mà cưới về làm vợ bé, dù sao con vẫn phải cưới
Thi Mạn." (H: xin ông, thời đại nào rồi??)
Đầu tiên là dẫu cho gia thế anh có tốt thế nào đi nữa, thì nếu anh
mở miệng nói muốn cưới tiểu dã thú xinh đẹp kia về làm vợ lẽ, thì
khẳng định là ngay lập tức sẽ bị cô ấy cắn cho mình đầy thương
tích.
Anh đại khái có thể hiểu được cảm nhận của Tuấn Bình rồi. Đó là
không thể nào làm cho người con gái mình yêu phải chịu bất công
được, và có lẽ anh và cái tên Tuấn Bình kia cũng có ý nghĩ giống
nhau, rằng suốt đời này bên mình sẽ chỉ có một người con gái mình
thích mà thôi, chứ nhất định sẽ không có thêm vợ bé gì nữa.
"Cha, con sẽ đi Mỹ."
"Cái gì?"
"Con thực sự muốn cuộc sống ở Mỹ. Từ khi con còn đi du học, con đã
nghĩ về sau sẽ tới Mỹ sống."
"Nước Mỹ có cái gì tốt chứ?" Hạ Chính Đức bỗng nhiên nhớ tới việc
người con thứ này cứ đột nhiên lại chạy tới nước Mỹ. "Con lần này
đi Mỹ là vì đã tính tới cuộc sống về sau ở đó, nên tới bên ấy sắp
xếp các thứ sao? Vậy còn công việc của con thì sao? Con muốn vứt bỏ
hết tất thảy ở bên này, kể cả công ty sao?" Năm đó vì muốn tương
lai các con được ra nước ngoài học tập, nên mấy người vợ của ông
đều sang Mỹ dưỡng thai, sau đó những đứa trẻ sinh ra đều được cấp
thẻ xanh.
"Ở nước Mỹ bên kia con đã có công việc rồi."
"Là cái dạng công việc gì? Chả lẽ so với làm ở tập đoàn Bảo Lai nó
còn tốt hơn sao?" Hạ Chính Đức không ngờ rằng người con thứ lại
không muốn làm người nối nghiệp của ông, khiến ông kinh ngạc mãi
không thôi.
"Đó là những chuyện mà bản thân con muốn làm." Còn về vấn đề có tốt
hay không tốt, thì đó chỉ là chuyện thứ yếu mà thôi
Hạ Chính Đức nhìn người con thứ. So với Tuấn Bình trầm ổn tự tin,
thì Nhĩ Bình tự tin giống như hơn ở chỗ càn rỡ cùng bá đạo. Từ nhỏ
người con thứ hai này cũng chưa từng làm cho người khác phải lo
lắng vì mình, bởi vì nó luôn biết chính mình đang làm cái gì, muốn
làm cái gì. Ngay từ rất sớm trước kia ông đã biết bản thân mình
cũng không có khả năng không quản nổi nó.
Hiện tại nhìn thái độ của Nhĩ Bình, giống như chỉ chờ hiệu lệnh săn
thú, đã muốn chuẩn bị xông ra bên ngoài. Ông nhìn ra được rằng anh
thật sự không hề muốn tiếp nhận vị trí của ông. Tại sao trước đây
ông không hề chú ý rằng con mình có ý nghĩ như vậy nhỉ?
"Cha, gọi Tuấn Bình trở về đi."
"Làm sao có thể được!" Hạ Chính Đức kêu lên. "Hơn nữa, gọi nó trở
về, thì cái thằng ấy sẽ trở về sao?"
"Nhưng cha hẳn là rất rõ ràng, anh ta quả thực thích hợp, hơn nữa
có năng lực tiếp quản tập đoàn Bảo Lai."
Ông không trả lời, xem ra là cũng có chung ý kiến với những gì
người con thứ vừa nói. Nhưng ông làm sao có thể hạ cái mặt già nua
này xuống mà đi gọi chính người con đã bị mình đuổi đi kia trở về
đây?
Hạ Nhĩ Bình nhìn người cha vẫn đang trưng ra vẻ mặt cứng rắn kia.
Có lẽ, anh nên đi tìm anh ta, thế này xem như anh thể hiện chút
lòng hiếu thảo với cha anh vậy.
Ngồi trên ghế ở trong phòng, Hạ Tuấn Bình có chút đăm chiêu nghĩ
tới việc lúc ban ngày Hạ Nhĩ Bình đã tìm đến mình. Anh nghĩ đến mức
nhập thần, ngay cả khi Vu Tâm Lăng vợ anh mở cửa định vào phòng,
anh cũng không hề phát hiện.
Lúc trước Đạt Bình cũng từng tìm đến anh, hy vọng anh có thể về
công ty giúp cậu ta xử lý một sự tình, nhưng anh không đáp ứng, bởi
vì anh đã muốn rời bỏ công ty, vừa lòng với cuộc sống "trạch nam"
bây giờ
Kết quả, anh không ngờ là cái tên Hạ Nhĩ Bình kia hôm nay lại tự
mình tới nhà tìm anh, muốn anh quay trở lại công ty khắc phục hậu
quả. -
Giải quyết mấy cái loại chuyện này, Nhĩ Bình hoàn toàn có thể xử
lý, bởi năng lực của cái tên gia hoả này có lẽ còn trên cả anh. Lần
trước khi Đạt Bình tìm đến, anh cũng nghe ra được rằng, Nhĩ Bình
tựa hồ là cố ý không xử lý mọi chuyện. Anh còn nhớ rõ là cậu Tứ rất
tức giận nói rằng Nhĩ Bình chỉ lạnh lùng đứng nhìn, ý định muốn cậu
ta phải gặp khó khăn, muốn xem công ty đóng cửa.
Tên kia tuyệt đối sẽ không là muốn công việc quan trọng tư đóng
cửa, nhớ tới ngươi yên ổn như thường lui tới lãnh liệt vẻ mặt, nói
hắn không có rảnh xử lý, bởi vì hắn muốn đi trảo mỗ chỉ đào tẩu
tiểu dã thú, hắn biết, Nhĩ Bình là chế tạo cơ hội làm cho hắn hồi
công ty.
Chẳng lẽ là cậu ta......
"Anh Tuấn, làm sao vậy, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Hạ Tuấn Bình hơi giật mình nhìn người vợ đang đứng ở trước mặt. Cô
quay vào phòng từ lúc nào vậy?
Vu Tâm Lăng tắm xong về phòng đã được một lúc lâu, ngay cả nhũ dịch
cũng đều đã lau kỹ rồi (H: nhũ - ngực, dịch - chất lỏng. @Hàn Liễu:
Amen, đây là tác giả viết thế, ta k hiểu, ta k chịu trách nhiệm!),
nhưng anh chồng yêu lại giống như là không hề phát hiện ra cô bước
vào, bởi vậy cô mới lại gần anh hỏi. "Anh có tâm sự gì sao?"
"Không có chuyện gì, anh chỉ đang nghĩ mấy chuyện này nọ thôi." Anh
lôi kéo vợ ngồi xuống bên mình. Cô vừa tắm xong, người thật là thơm
quá.
Cô không tin là không có việc gì xảy ra. Vừa rồi trên mặt chồng cô
có vẻ rất ngưng trọng (H: ngưng trọng - suy nghĩ chăm chú về vấn đề
gì đó). Cô liền hỏi: "Anh Tuấn, anh đang nghĩ không muốn quay về
tiếp quản công ty nhà mình, chỉ tại bọn em đều cho rằng anh nên trở
về, cho nên anh mới chịu đáp ứng phải quay về có đúng không?"
Lúc tối, Tuấn Bình lúc ăn cơm có nói rằng Nhĩ Bình tìm đến mình,
muốn gọi anh quay lại công ty, anh muốn biết ý kiến của mọi người.
Mẹ và bà của cô đều cảm thấy là khi công ty gặp vấn đề, anh hẳn là
nên quay về giúp xử lý. Cả cô cũng bỏ phiếu tán thành, bởi vì cô
biết rõ chồng mình thích công việc cũ ở công ty đến chừng
nào.
"Không phải. Nói thực ra, anh cũng có chút lo lắng cho công ty."
Mấy năm nay anh đã bỏ ra cho công ty bao nhiêu tâm huyết. Nhìn
người vợ đang vì mình mà lo lắng, anh cúi xuống hôn cô một
chút.
"Là như vậy sao?" Vu Tâm Lăng nhìn chồng gật đầu với mình. "Kỳ thật
lúc nghe được rằng Nhĩ Bình hôm nay tới tìm anh, em thật sự bị dọa
cho nhảy dựng lên. Em tưởng rằng hai người có cảm tình không tốt
lắm."
Lần trước cô cùng chồng đi tới quán bar T, đã gặp qua Nhĩ Bình vài
lần, đều cảm thấy rằng tình cảm anh em của bọn họ không được tốt
lắm, ngay cả nói chuyện cũng đều đối chọi nhau gay gắt.
Hạ Tuấn Bình cười thừa nhận, "Anh và cái tên kia quả thật là tình
cảm không được tốt."
"Vậy vì sao cậu ta lại tìm anh quay lại công ty?" Cô thật sự là
không hiểu nổi điểm này.
Từ khi Tuấn Bình vẫn còn là bạn trai cô, cô đã từng nghe anh nói
qua rằng cha anh sẽ chọn một trong hai người, anh và cậu em trai
cùng cha khác mẹ Hạ Nhĩ Bình, làm người nối nghiệp của ông. Nếu như
chồng cô ra đi, vậy không phải là Nhĩ Bình cũng vừa vặn thừa kế vị
trí của cha luôn sao, vì sao lại còn muốn đến tìm chồng của
cô?
Nhìn đôi mắt mở tròn xoe của vợ cùng dáng vẻ nghĩ ngợi trên khuôn
mặt, Hạ Tuấn Bình khẽ nhéo đôi má đáng yêu của cô. Anh đang rất
hoài nghi, có lẽ mình cho đến lúc già vẫn cứ thích véo véo mặt cô
mất, bởi vì rất là đáng yêu mà.
"Em cảm thấy Nhĩ Bình vì sao lại tìm anh quay về công ty?"
"Em không biết." Vu Tâm Lăng lắc đầu. "Vì sao?"
"Nói thật, anh cũng không biết."
"Cái gì chứ! Anh nhất định biết, chỉ là không muốn nói, đúng
không?" Cô cho rằng anh chồng mình nhất định là biết điều gì đó, mà
cô thì thật sự muốn biết có tin tức gì hay không. "Anh mau nói ra
nghe coi." (H: khổ, máu bà tám đang sôi sục)
Hạ Tuấn Bình không phải là không muốn nói, mà là không biết nói từ
đâu. Có rất nhiều chuyện không thể nói được hiểu được. Cho dù bây
giờ anh có nói, anh cũng biết cô vợ có chỉ số thông minh không được
cao lắm của mình có nghe cũng không hiểu được. Dù sao tình cảm giữa
anh và Nhĩ Bình cũng rất vi diệu (H: vi diệu - kỳ lạ, khó nói thành
lời). Nói rằng tình cảm hai người là tốt thì mọi người nhất định
không tin, nhưng tuyệt đối là không thẻ nào là không tốt.
"Anh mau mau nói đi."
"Được, vậy anh nói. Em biết không, Nhĩ Bình hiện tại đang yêu Lí
Thi Mạn."
"Thật vậy chăng?" Không hề phát hiện ra anh chồng đang nói lảng
sang chuyện khác, Vu Tâm Lăng vẻ mặt kinh ngạc.
Cô đã gặp qua Nhĩ Bình nhiều lần. Ấn tượng mà anh ta để lại là bộ
dạng đẹp trai, nói chuyện thẳng thắn bộc trực. Mà tiểu thư Lí Thi
Mạn cô cũng gặp qua một lần, ngoại hình rất được, rất cá tính. Bọn
họ hai người đang yêu nhau? Chỉ mới tưởng tượng hình ảnh hai người
đứng chung ở một chỗ, cô đã cảm thấy bọn họ thật xứng đôi.
"Là chính miệng Nhĩ Bình nói."
"Em cảm thấy hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi, thật làm người
ta hâm mộ quá."
Nhìn cái điệu bộ hâm mộ của cô ấy kìa, "Chúng ta đây thì lại không
xứng dôi?"
Vu Tâm Lăng nhìn nhìn anh chồng, không trả lời.
"Làm sao đột nhiên lại không nói lời nào?" Chẳng lẽ cô cảm thấy bọn
họ không xứng đôi sao? Nếu cô mà dám nói như vậy, thì được lắm, tối
nay cô không cần ngủ.
Nói thực, Vu Tâm Lăng rất muốn gật đầu. Cô và chồng thật ra là
không xứng đôi với nhau. Dù là gia thế hay bề ngoài, bọn họ dù thế
nào cũng là không xứng. Cô còn cảm thấy ban khoăn không hiểu vì sao
anh lại yêu thương cô nữa.
Nhưng nhìn thấy đáy mắt anh chồng có một vạt tia u lệ, cô biết
chồng đang tức giận, hơn nữa thái độ trên mặt anh nói cho cô biết
rằng, nếu như cô đáp sai, thì cái mặt cô sẽ bị trừng trị biến thành
đầu heo to.
Bọn họ đã ở cùng nhau đến mười năm, chỉ cần một ánh mắt, một cái
biểu tình, cũng biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
"Em đột nhiên cảm thấy có chút mệt nhọc, lên giường đi ngủ đây."
Lòng bàn chân như được bôi dầu, Vu Tâm Lăng chạy thật mau.
"Em còn chưa có trả lời đâu." Hạ Tuấn Bình đuổi ngay theo.
Trong phòng đầu tiên là một trận âm thanh vui đùa ầm ĩ, sau là âm
thanh triền miên thở hồn hển.
Tan tầm, Lí Thi Mạn lái xe quay trở lại viện mồ côi. Ra khỏi xe,
thấy bọn trẻ trong viện nói rằng cô có khách tới thăm.
Có khách?
Còn đang suy nghĩ xem là ai tới tìm mình, cô liền thấy Hạ Nhĩ Bình
đang đi về phía này. Sau nhiều ngày không thấy, người này tóc có vẻ
đã dài hơn một chút, hình tượng phóng đãng có điểm bùng nổ, thoạt
nhìn đã thấy gợi cảm chết người, làm cho lòng cô kinh hoàng.
Cô còn suy nghĩ cái gì? Tóc người ta dài như thế nào cũng đâu có
quan hệ gì với cô. Bọn họ đã chia tay rồi.
"Hạ Nhĩ Bình, anh làm sao có thể ở trong này?"
"Đương nhiên là tới tìm em, còn nữa, anh vừa mới quyên góp một chút
tiền."
"Anh làm sao có thể biết tôi ở trong này, cha tôi nói với anh
sao?"
"Mọi chuyện của em anh đều biết, không cần bác Lí nói." Hạ Nhĩ Bình
nhếch miệng cười. Nhiều ngày không gặp, tiểu dã thú xinh đẹp của
anh thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ.
"Anh còn tìm tôi làm cái gì, tôi đã quyết định chia tay với
anh."
"Anh không đồng ý."
"Cái gì?" Anh ta quả quyết cự tuyệt, làm cho Lí Thi Mạn cảm thấy
buồn cười. "Mặc kệ anh có đáp ứng hay không, tôi đều quyết định
chia tay." Mấy ngày nay, cô vẫn không nghĩ ra nên quyết định như
thế nào, bởi vì nghĩ đến là đầu rất đau, nên dứt khoát không nghĩ
nữa.
"Anh cũng không quan tâm em ra quyết định gì, anh cũng không muốn
chia tay."
"Anh ......"
"Kìa cô giáo Mạn, bây giờ cô đang cãi nhau với bạn trai sao?" Trong
đám trẻ đang đứng vây quanh để xem trò, có đứa đột nhiên mở miệng
hỏi.
Lí Thi Mạn xấu hổ cười cười. "Không phải, chúng ta không phải là
cãi nhau, hơn nữa, chú này cùng không còn là bạn trai cô." Cô đặc
biệt cao giọng nhấn vào hai chữ "không còn".
"Anh rốt cuộc có còn là bạn trai em hay không, anh nghĩ chúng ta
nên đổi địa điểm để thảo luận vấn đề này thì hơn." Dù sao nếu như
lại động tác bạo lực gì xuất hiện, dọa sợ mấy đứa nhỏ này thì cũng
không tốt.
Nhìn thấy Hạ Nhĩ Bình đang hướng về phía mình, Lí Thi Mạn lùi lùi
về sau. "Anh đừng lại đây, anh đã quên chuyện đêm đó sao? Anh còn
qua đây nữa, thì đừng trách tôi đây đối xử không khách khí."
"Nhắc đến chuyện đêm đó, là anh giúp em kiếm giày cao gót về nhà
nha."
Mặt cô nóng lên. "Ai... ai cho ngươi làm cái chuyện này."
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đã."
"Không có gì hay ho để nói cả."
"Mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta về nhà trọ của anh trước đã, ngồi
xuống nói chuyện cẩn thận, nhưng nếu em muốn ở trên giường nói
chuyện, anh cũng không phản đối." Hạ Nhĩ Bình nhìn Thi Mạn cười ái
muội, mười ngày không thấy, anh thật sự rất nhớ cô.
Cái điều ám chỉ trong lời nói này làm cho Lí Thi Mạn vừa tức vừa
thẹn. Grừ, anh ta làm sao có thể ở trước mặt mấy đứa nhỏ mà nói cái
loại chuyện hạ lưu này! Còn chưa kịp mắng chửi người ta, cô chợt
nghe bọn trẻ ở một bên hô -
"A, cô Thi Mạn đỏ mặt."
"Đúng nha, cô giáo mặt đỏ."
Năm, sáu đứa nhóc đều nhìn về phía cô giáo Thi Mạn, mọi người đều
nở nụ cười.
Lí Thi Mạn xấu hổ đến cực điểm, hai gò má hồng rực, chỉ thấy ai kia
giơ ngón trỏ đặt trên môi, cười cười nói:
"Hư, các em không cần cười nữa, các em xem, cô Thi Mạn mặt càng đỏ
hơn kìa."
Anh ta nói chưa dứt lời, tiếng cười của bọn trẻ đã càng lớn
hơn.
"Cô giáo Thi Mạn mặt thật sự rất hồng, ha ha a."
"Đúng vậy, cô giáo thẹn thùng đó."
Cái gã chết tiệt, tôi sẽ không tha cho anh! Lí Thi Mạn tức đỏ mặt
nhằm thẳng phía trước. Hôm nay cô mặc quần, là cực kỳ tiện lợi,
liền một cước nhằm hướng cái mặt cười đến phát chán mà lại rất mê
người kia, thật sự muốn đá cho bõ tức.
Hạ Nhĩ Bình cười tiếp chiêu, thân thể cao lớn động tác gọn gàng né
tránh, vừa né tránh, đồng thời cầm lấy tay cô, phản công đem cô ôm
vào trong lòng.
"Hạ Nhĩ Bình, anh mau mau buông ra, mọi người đều đang nhìn." Thấy
bọn trẻ đứa nào đứa này vẻ mặt thẹn thùng nhìn anh đang ôm cô, mặt
cô càng thêm đỏ bừng.
"Như vậy tiện thể dạy cho bọn trẻ biết cái gì được gọi là tương
thân tương ái." Anh ôm chặt lấy cái người đang giãy dụa này, cúi
xuống bên tai cô nói nhỏ, "Nếu em lại lộn xộn, anh liền ngay tại
chỗ này hôn em."
Lời anh nói làm cho mặt Lí Thi Mạn càng thêm nóng hồng, mặc dù rất
tức giận, chỉ muốn đá bẹp cái tên háo sắc ở phía sau, nhưng cô chỉ
có thể ngoan ngoãn đứng yên, bởi vì cô hiểu rõ rằng cái gã sẽ thật
sự làm như vậy. Cô không muốn mình mất mặt thêm nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ỹ,
Phương Dung Chân từ văn phòng chạy ra, liền thấy Hạ Nhĩ Bình đang
ôm lấy Lí Thi Mạn. Cái dáng ôm của hai người bọn họ, nếu Thi Mạn
không có vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người, sau đó lại mở hai tay
ra, thì quả thực đã đúng như là cái ôm lãng mạn kinh điển của Jack
và Rose rồi.
"Cô Phương, Thi Mạn đã trở lại, chuyện giữa tôi và cô cũng đã xong
rồi, thôi hẹn gặp lại nhé." Hạ Nhĩ Bình ôm lấy con thú hoang nhỏ
đang liều mình giãy giụa đi về phía xe của anh. Anh phải về dạy dỗ
một phen mới được, nếu không thì cứ nhốt lại ba ngày ba đêm, hẳn là
Thi Mạn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời.
"Ai muốn đi theo anh? Hạ Nhĩ Bình, anh mau buông tôi xuống." Lí Thi
Mạn hô, giãy trượt xuống, quay mặt về hướng cô bạn tốt để xin giúp
đỡ. "Dung Chân, mau tới cứu tớ!" Cô bạn tốt này cho đến lúc đi học
đại học vẫn tập luyện Taekwondo mà.
"Này......" Dung Chân muốn nói nhưng lại thôi, cười trừ. "Vừa rồi
anh Hạ đây đã quyên cả một năm tiền học phí cho bọn trẻ, cho
nên......"
"Phương Dung Chân!" Lí Thi Mạn tức chết mất thôi. Đúng là cái đồ
thấy tiền thì quên cả tên bạn bè!
Dung Chân thiếu chút nữa thì cho tay lên che tay. "Ai nha, Thi Mạn,
cậu hãy cùng ngài Hạ đi nói chuyện vui vẻ nhá."
Nhìn Thi Mạn bị Hạ Nhĩ Bình ôm vào trong xe như ôm một con thú nhỏ,
Dung Chân cũng không quên chào tạm biệt bọn họ một tiếng, bọn trẻ ở
một bên cũng giơ tay huơ huơ chào.
Hy vọng là sẽ không có việc gì! Phương Dung nghĩ như vậy.
Tuy rằng Thi Mạn ngoài miệng không nói ra, nhưng theo như Phương
Dung Chân thấy thì, kỳ thật trong thâm tâm, Thi Mạn đang vô cùng
khổ sở. Vừa rồi tiếp chuyện Hạ Nhĩ Bình, cô đã đại khái biết được
tại sao Thi Mạn lại thích anh ta như vậy. Người đàn ông này phát ra
vẻ tự tin cùng khí phách, ngoài ra cũng không thể bỏ qua sự tính
cách mãnh liệt của anh ấy, hơn nữa với cái gương mặt đẹp trai như
thế kia, chỉ sợ là không có cô gái nào có thể chống lại được sức
hấp dẫn của anh.
Mặt khác, qua ý nghĩa trong lời anh nói, cô cảm giác được rằng anh
thật lòng thích Thi Mạn. Ngẫm lại thì có ai ở trước mặt đối thủ của
mình, bị bạn gái quăng giày cao gót vào người rồi bị mọi người giễu
cợt, xong rồi vẫn còn tìm đến cô ấy chứ? Mà cũng chỉ có anh ta mới
có thể chế phục được Thi Mạn, bởi vậy nên cô không nhúng tay vào,
cho hai người bọn họ tự nhiên nói chuyện.
Đương nhiên, việc quyên tiền cũng là một nguyên nhân nhỏ.
Chẳng qua là lần sau mà Thi Mạn đến, cô nếu có thể trốn thật xa thì
sẽ nhất định trốn đi thật xa, cho nó an toàn.
Hai người về tới nhà trọ của Hạ Nhĩ Bình, Lí Thi Mạn đi thẳng vào
trong phòng, cầm lấy túi du lịch nhỏ cô để ở đây hồi trước, bắt đầu
tự mình thu dọn đồ đạc.
Cô không muốn cùng anh nói chuyện, bởi vì cô không biết phải nói
chuyện gì với anh.
Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ anh thật sự có một
chút thích cô, dù sao hơn hai tháng nay bọn họ ở chung cũng thật sự
vui vẻ, hơn nữa, lúc ở trên giường cũng thực hợp.
Thế nhưng, đêm hôm đó anh cũng đã tự thừa nhận rằng anh tiếp cận cô
là do có mục đích. Cho tới bây giờ, ngực cô vẫn còn âm ỉ đau, nội
tâm khó chịu bởi nghi ngờ việc anh thích mình, không biết trong đó
có bao nhiêu là thật, hay thuần túy chỉ là do sự khoái lạc của thân
thể mà thôi?
Cô hiểu rằng, cho dù bây giờ anh có nói thích cô thì trong lòng cô
vẫn sẽ nghi ngờ. Chẳng lẽ cô muốn cả đời này đều như vậy, mỗi ngày
đều nghi ngờ anh có thật sự thích mình hay không sao? Như vậy sẽ có
một ngày cô phát điên lên mất.
Cô không muốn đến cuối cùng cô và anh lại biến thành kẻ thù của
nhau, hay thậm chí là cô sẽ hận anh, điều này đối với cô bây giờ
càng khó khăn hơn. Nếu như giờ đây cô ra đi, thì có lẽ sau này bọn
họ vẫn có thể làm bạn của nhau.
Lí Thi Mạn thu thập quần áo của mình. Rốt cuộc là từ khi nào thì cô
lại cầm nhiều đồ này nọ tới đây như thế chứ? Cô phát hiện Hạ Nhĩ
Bình đang dựa mình vào cửa phòng, vẻ mặt như thể đang xem kịch vui,
nhưng anh ta chỉ nhìn thôi chứ cũng không nói gì.
Cô thật sự không biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa. Không phải anh
nói muốn cùng cô nói chuyện sao? Làm sao giờ lại không hề hé răng?
Ít nhất thì nhìn thấy cô thu thập hành lý, anh cũng phải mở miệng
giữ cô lại một chút chứ, chẳng lẽ anh tuyệt đối không nghĩ tới việc
muốn cô ở lại? Nhưng mà vừa rồi ở viện mồ côi, không phải là anh
còn lớn tiếng nói rằng tuyệt đối sẽ không chia tay với cô
sao?
Đoán không ra Hạ Nhĩ Bình đang suy nghĩ cái gì, làm cho Lí Thi Mạn
trong lòng nóng nảy, trừng mắt liếc anh một cái, rồi tiếp tục sửa
sang lại hành lý.
Cô không biết bản thân mình tức cái gì nữa. Dù sao thì mặc kệ anh
nói cái gì, cô đều sẽ quyết định chia tay, cho dù anh có giữ lại,
cô cũng sẽ cự tuyệt. Nhưng anh lại không nói lời nào, khiến cho cô
cảm thấy tức giận.
Rốt cục, Hạ Nhĩ Bình cũng mở miệng.
"Đồ đạc của em thoạt nhìn không ít đâu, có muốn anh giúp đóng gói
không?"
"Cái gì?" Đã không giữ cô lại, còn muốn giúp cô đóng gói hành lý?
Lí Thi Mạn tức điên, ném đống quần áo trong tay lên giường, tức
giận hô: "Hạ Nhĩ Bình, anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Trước đó một giây còn nói là không đáp ứng chuyện chia tay, giờ lại
nói giúp cô đóng gói hành lý, thái độ của anh làm cho Thi Mạn không
biết làm sao, tâm tình thoắt lên thoắt xuống, thật làm người ta
phát điên.
"Em rốt cục cũng chịu quay mặt lại nhìn anh." Từ lúc trên đường về,
cô hoàn toàn không nhìn anh, thậm chí lúc này khi đã trở lại nhà
trọ, cô cũng chỉ có trừng mắt liếc anh một cái lúc nãy, như vậy thì
anh nói chuyện tử tế với cô thế nào được?
"Hạ Nhĩ Bình, anh đang trêu đùa tôi sao?" Biết rõ cô không có tính
nhẫn nại, bởi vậy nên anh mới kích cho cô mắc mưu sao?