Mà anh đã quyết định sẽ rời Đài Loan, nếu lúc này quan hệ giữa hai
người tiến thêm một bước, chỉ sợ những chuyện cần anh phải quyết
định sẽ càng nhiều thêm.
Thứ hai hàng tuần Lí Thi Mạn đều đến cô nhi viện để dạy mấy đứa nhỏ
ở đấy học tiếng Anh, bởi vậy cứ sau khi hết giờ làm, cô lại lái xe
đi đến viện.
Tuy rằng nơi cô làm việc là ở công ty nhà mình, nhưng cô vẫn luôn
cố làm xong hết việc rồi mới rời đi.
Không biết do đâu mà trong mấy tháng gần đây, cô nhi viện lại phải
tiếp nhận thêm mấy đứa trẻ nữa, chi tiêu vì thế mà cũng lớn hơn.
Tuy rằng Dung Chân không nhắc gì về vấn đề tiền bạc với cô, nhưng
tự cô cũng nhận thấy. Xem ra hôm nào đó nàng sẽ phải tổ chức một
buổi tiệc từ thiện, mà đối tượng tham gia đương nhiên là mấy cô dì
chú bác của cô rồi.
Dạy xong bài tiếng Anh, cô cùng bọn trẻ ăn tối. Sau đó cô lại dành
thời gian dạy bọn trẻ lớn tiếng Anh ở cấp độ cao hơn, bên cạnh đó
còn kiểm tra vốn tiếng Anh bình thường của bọn trẻ, để xem có vấn
đề nào cần lưu ý hay không.
Chín giờ tối, buổi học kết thúc, Lí Thi Mạn đi tới văn phòng của
Phương Dung Chân - cô đang kiểm tra sổ liên lạc với người giám hộ
của bọn trẻ.
"Thi Mạn, tan học rồi sao? Vất vả cho cậu quá."
"Đừng khách khí." Cô cảm thấy Dung Chân thật sự rất yêu quý cô nhi
viện này. Cô chỉ đến đây để dạy học, hoặc là là quyên tiền, còn
Dung Chân thì ngày nào cũng ở viện mồ côi làm giúp việc. Ngoại trừ
lúc đi làm ở ngân hàng thì dường như cô ấy dành hết thời gian của
mình cho bọn nhỏ ở đây. Thi Mạn đoán có lẽ kể cả khi Dung Chân kết
hôn rồi cô ấy cũng nhất định không rời được viện mồ côi.
Dung Chân có một người bạn trai từ hồi còn học đại học, chính là
một thầy giáo, cũng có lòng từ tâm giống như Dung Chân. Ngày nghỉ
hai người thường hẹn nhau ở cô nhi viện. Bọn họ quả thực rất xứng
đôi.
Phương Dung Chân xem hết sổ liên lạc với người giám hộ của bọn trẻ,
rồi xếp gọn lại, định lát nữa sẽ đem qua từng phòng cho bọn
trẻ.
"Dung Chân, cậu mỗi ngày đều làm việc bận rộn như vậy, không cảm
thấy phiền sao?"
"Không phiền." Phương Dung Chân cười."Nhưng nhìn cậu kìa, bộ dạng
như kiểu sắp chết vì mệt vậy đó. Sao thế? Bác Lí lại muốn sắp xếp
cho cậu đối tượng kết hôn nữa hả?
"Haiz, bị cậu nói trúng rồi." Dáng vẻ mệt mỏi của nàng có tới một
nửa là bất đắc dĩ.
"Không thể nào, mới nhanh như vậy mà đã muốn cậu đi xem mắt nữa
sao?" Chuyện với nhà họ Hạ mới kết thúc chưa được bao lâu, không
ngờ bác Lí đã muốn sắp xếp ngay hôn sự khác cho Thi Mạn, khó trách
được việc Thi Mạn trông thần hồn nát thần tính như vậy. Nếu là cô
thì cũng sẽ thấy rất đau đầu.
Nhìn người bạn tốt cả người uể oải dựa vào bàn, Phương Dung Chân
không khỏi có chút đồng tình.
"Bác ấy lần này lại an bài cho cậu đối tượng như thế nào?"
"Cha có nói, nhưng mà tớ không nghe, tớ chỉ biết thời gian xem mắt
là vào buổi tối thứ Bảy này." Cô chỉ mơ hồ nhớ rằng hình như đối
tượng là con ông tổng giám đốc công ty điện tử khoa học kỹ thuật
nào đó, tóm lại là không thèm để ý xem người ta là ai.
"Thi Mạn, lần này cậu muốn làm thế nào? Chẳng lẽ giống như lần
trước, tìm người đi điều tra về đối tượng của mình, sau đó thì
phá?" Lần trước cô ấy đã làm chính cách này.
Lí Thi Mạn nhún nhún vai. "Không còn cách nào khác."
"Tớ có đề nghị này, không biết cậu nghe có được không?"
"Đề nghị gì vậy?"
"Tớ thấy cậu thì cứ cố kiếm người mai mối cho cậu, còn cậu thì cứ
cố tìm cách phá, vậy sao cậu không đi kiếm bạn trai đi? Như thế thì
sẽ không bị ép phải đi xem mắt nữa, mà cũng được cưới người mà mình
thích, dù có kết hôn trễ một chút cũng có sao đâu."
"Vấn đề là tớ không có đối tượng ưa thích nào cả."
"Cho dù không có đối tượng để thích, nhưng tớ nghĩ bên cạnh cậu
nhất định là có đầy người con trai có điều kiện tốt, có lẽ là cậu
không để ý thôi." Thi Mạn bộ dạng rất được, hẳn là có rất nhiều
người đàn ông thích cô ấy, nhưng cô lại có chút hơi vô tâm. Nếu cô
ấy chú ý những người xung quanh hơn, nhất định sẽ nhanh chóng có
bạn trai.
"Không có." Lí Thi Mạn lắc đầu.
"Thật sự không có sao? Thế người con trai cậu gặp mặt gần đây nhất
mà còn độc thân là ai?"
Lí Thi Mạn nghĩ lại những người đàn ông gặp mặt trong thời gian gần
đây nhất, trong đầu lại hiện lên cái mặt Hạ Nhĩ Bình, làm cho tâm
tình cô lại càng tệ hơn. "Miễn bàn đến kẻ tớ gặp gần đây nhất đi,
đó là một tên luôn làm người ta cảm thấy ghét."
"Rốt cuộc là ai mà có thể làm cho công chúa xinh đẹp của chúng ta
phải tức giận? Tớ thật sự rất ngạc nhiên nha."
Bị bạn tốt tra hỏi, cô đành nói: "Tên đó là Hạ Nhĩ Bình, là em trai
Hạ Tuấn Bình."
"Em trai Hạ Tuấn Bình" Chuyện này thật đúng là khiến cho người ta
cảm thấy kinh ngạc, "Cậu vì sao mà chán ghét anh ta?"
Nhắc tới Hạ Nhĩ Bình, Thi Mạn không khỏi nghĩ về anh ta xấu đi."Bởi
vì tên đó là một con dê xồm!" Vừa nói hết, phát hiện bạn tốt vẻ mặt
đang chờ nàng nói tiếp, Lí Thi Mạn tự thấy mình đã nói quá nhiều.
"Tớ và cái tên ấy là kẻ thù, cho nên không có khả năng đâu." Ý là
muốn Dung Chân đừng có hiểu lầm rồi nghĩ rằng họ sẽ thành được một
đôi uyên ương.
Quen biết Thi Mạn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được
cô nhắc tới tên của một người đàn ông, tuy rằng Thi Mạn thoạt nhìn
có vẻ mặt thật chán ghét đối phương, nhưng vẫn làm cho Dung Chân
thấy tò mò về Hạ Nhĩ Bình. "Vì sao lại mắng Hạ Nhĩ Bình là đồ dê
xồm?"
"Đó là bởi vì......" Cho dù là đối với bạn tốt, Lí Thi Mạn cũng
khồng thể mở miệng nói ra những chuyện mà tên sắc lang kia đã
làm.
"Tớ nghe người khác kể lại, có người nói anh ta là yêu râu
xanh."
"Thật vậy chăng?" Phương Dung Chân nghi hoặc.
"Thật! Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tớ và anh ta thật sự không
có gì, huống chi anh ta lại là em trai của Hạ Tuấn Bình, cậu cho
rằng tớ và anh ấy có thể thích đến với nhau được sao?" Anh ta không
chỉ có phẩm chất bất lương, mà lại còn là em trai của Hạ Tuấn Bình,
cô suýt nữa thì thành chị dâu của anh ta rồi.
"Vì sao lại không thể đến được với nhau? Cậu không được gả cho Hạ
Tuấn Bình, thậm chí ngay cả đính hôn cũng chưa, vì sao không thể
với em trai của anh ta yêu nhau được?"
"Quên đi, chúng ta đừng tán gẫu những chuyện không có khả năng phát
sinh nữa đi, thực không thú vị gì cả." Lí Thi Mạn không muốn tiếp
tục nói về cái người kia nữa, bởi vậy nên cô cố ý nói sang chuyện
khác, "Đúng rồi, có chuyện này tớ muốn giải thích với cậu, cái bản
thiết kế nội y tình thú kia quả thật tớ chẳng biết sửa thế nào
nữa."
"Cô giáo ơi, hai người vừa nói muốn sửa gì thế?"
Đột nhiên có người chen vào nói, làm cho Lí Thi Mạn cùng Phương
Dung Chân sợ tới mức cùng quay lại nhìn về phía người vừa nói, thì
ra là cô bé tám tuổi Tiểu Quân, là một học sinh rất đáng yêu.
"Tiểu Quân, sao em lại đến văn phòng?" Phương Dung Chân hỏi. Hai
người vừa rồi tán gẫu rất hăng say, hoàn toàn không hề chú ý có
người bước vào văn phòng.
"Là viện trưởng nói có việc muốn tìm cô Dung Chân, bà ấy đang ở
phòng viện trưởng chờ cô đó."
Phương Dung Chân cười cười. "Cô biết rồi, cám ơn em, Tiểu Quân
ngoan."
Tiểu Quân ngửng đầu nhìn cô giáo dạy tiếng Anh Thi Mạn. "Đúng rồi,
cô ơi, cô vừa mới nói muốn sửa cái gì vậy?"
Lí Thi Mạn vẻ mặt xấu hổ, đành phải tùy tiện nói cho có lệ. "À cô
vừa mới là nói muốn sửa chữa một ít quần áo."
"Hoá ra là sửa quần áo. Thế thì rất đơn giản, không phải là mặc vào
rồi sẽ biết là cần sửa như thế nào sao?" Viện mồ côi thường nhận
được quần áo từ thiện do mọi người quyên góp, các mẹ thường gọi bọn
trẻ đến mặc thử quần áo hoặc là đem so lên một chút, như thế có thể
sửa được chiều dài hoặc kích cỡ cho hợp.
"Mặc vào?" Lí Thi Mạn khẽ hỏi.
"Đúng rồi." Tiểu Quân cười gật đầu.
Phương Dung Chân ở một bên cười trộm, sau đó còn ra vẻ thật sự phụ
họa. "Tớ cảm thấy đề nghị này được lắm, không mặc lên, làm sao mà
biết muốn sửa ra sao?"
Lí Thi Mạn trợn mắt với cô bạn tốt đang cười trộm: "Lần khác tớ sẽ
mời cậu mặc thử để nhìn xem."
"Ha ha, không cần, dáng người tớ đâu có đẹp." Phương Dung Chân cười
cười từ chối.
"Không sao hết, tớ không ngại xem đâu."
Nếu thật sự có người nguyện ý mặc lên, cô quả thật sẽ không ngại
xem, bởi vì có lẽ như vậy cô sẽ biết nên sửa ra sao, sẽ làm cho cái
bộ nội y tình thú kia chỉ vừa nhìn thôi đã thấy gợi cảm khiêu
khích.
Lại qua mấy ngày, Lí Thi Mạn vẫn không biết nên sửa như thế nào cho
tốt. Nếu đã muốn sửa, cô nhất định phải sửa cho đến khi hoàn hảo,
để không bị người ta trả lại nữa. Dù sao thì khoản tiền năm vạn đô
kia là cô muốn dành cho quỹ giáo dục của cô nhi viện.
Chỉ là, đến thứ Bảy rồi, cô vẫn chỉ có thể nhìn nhìn bộ nội y kia
mà ngẩn người.
Từ lúc sáng sớm cho đến giữa trưa, ngay cả ngủ trưa cũng không dám
ngủ, Lí Thi Mạn chỉ nhìn chăm chú cái nội y tình thú màu phấn hồng,
trên đó còn có gắn vài miếng lông chim, trong đầu bỗng vang lên lời
nói của Hạ Nhĩ Bình.
Cô biết không? Cái bộ nội y tình thú kia, tôi đã từng thấy qua loại
tương tự. Nói thực, cái kiểu gắn lông chim ở trên hơi bị cổ lỗ sĩ,
chả có gì là hấp dẫn cả.
Cổ lỗ sĩ? Lại còn thế nữa? Cô đưa tay vuốt nhẹ mấy chiếc lông chim
trắng muốt, không hề thấy chúng không được ở chỗ nào cả. Thật sự là
lỗi thời sao? Nhưng người bình thường không phải là vẫn thích dùng
lông chim để trang trí sao........
Ngực của con gái thì không nên dùng một tấm vải gắn lông chim để
che đậy, có thể thay bằng sa mỏng thì chắc là tốt đó, như ẩn như
hiện, nhất định là mức độ mê người sẽ tăng lên.
Như ẩn như hiện? Như thế nào thì là như ẩn như hiện?
Lí Thi Mạn bóp bóp trán, trầm tư. Nhưng suy nghĩ cả buổi cũng không
thể có được chút khái niệm gì là như ẩn như hiện cả. Khó khăn rồi
nha. Có lẽ là vì cô không được đào tạo chính quy, lại chỉ thiết kế
cho vui thôi, chỉ thiết kế đồ nội y mặc ở phần trên, nên cũng khó
mà đạt được mức yêu cầu cao.
Chẳng lẽ thật sự phải gọi Dung Chân lại đây mặc cho cô xem
sao?
Nhưng mà Dung Chân hôm nay không rảnh. Nghe nói hôm nay vị quan
chức cấp cao thay mặt ngài bộ trưởng đến thăm cô nhi viện, mà cô ấy
là phát ngôn viên của viện nên xem ra cả ngày hôm nay sẽ phải bận
rộn.
Dung Chân không rảnh, còn có thể tìm ai đây?
Lí Thi Mạn chậm rãi bước trong phòng, do dự mà. Chẳng lẽ cô thật sự
phải mặc vào?
Cô không thể lãng phí thời gian, đối phương có thể sẽ không muốn
chờ lâu như vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ? Cô vô lực ngã nằm ngửa
ra giường.
Quên đi, mặc thì mặc, dù sao cũng chỉ mặc cho chính mình xem, người
khác lại nhìn không tới. Nghĩ như vậy, Lí Thi Mạn không còn do dự,
đứng lên, quyết định là chính mình sẽ đảm đương công việc của
model.
Cô vừa mới mặc nội y tình thú ấy vào, còn chưa kịp đi đến trước
gương, đột nhiên có người gõ cửa phòng, làm cho cô hoảng sợ, vội
vàng nắm lấy quần áo đang để một bên lên.
"Tiểu thư, lão gia nói cô nên bắt đầu đi thôi." Là nữ phó quản
gia.
Đi? Lí Thi Mạn sửng sốt, lập tức nhìn lên cái đồng hồ báo thức trên
tường. Trời ạ, thời gian sao lại trôi quá nhanh như vậy, hiện tại
đã năm giờ rưỡi rồi! Nếu cô nhớ không nhầm thì giờ hẹn đi xem mắt
của mình là sáu giờ.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, nên nữ phó quản gia lại gõ cửa.
"Tiểu thư, cô không nghe thấy sao?"
"Tôi, tôi nghe thấy rồi." Lí Thi Mạn kích động một hồi. "Chờ tôi
một lát, tôi sẽ xuống ngay."
Trong phòng, cô vội vàng cởi bộ nội y ra, nhưng lại phát hiện nó
rất khó cởi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi rõ ràng
là mặc vào rất đơn giản mà......
"Thi Mạn, còn chưa chuẩn bị xong sao?"
Lần này là cha của cô, làm cho Lí Thi Mạn càng hoảng sợ, thiếu chút
nữa là kéo hỏng luôn cái nội y. Không được, nếu cứ cố gắng giật,
khẳng định là sẽ đứt luôn, mà cô chỉ có một cái hàng mẫu này thôi,
lại còn chưa nghĩ ra được cách sửa nữa. Xong đời rồi, tại sao lúc
nãy cô lại không chú ý đến thời gian cơ chứ?
"Thi Mạn?"
"Cha, con nghe thấy rồi, chờ con một chút." Cô đang muốn từ từ mà
cởi ra.
"Con ở trong phòng cả một ngày rồi, còn chưa chuẩn bị xong sao?" Lí
Long Nguyên hoài nghi cô con gái có phải là đang cố ý đến muộn để
cho đối phương có ấn tượng không tốt về mình hay không đây. "Thi
Mạn, không thể đợi được, con phải đi ngay bây giờ, nếu không sẽ đến
muộn đấy." Bởi vì lần trước ông và Hạ gia hai bên cùng nhau hẹn đi
ăn để đặt vấn đề, kết quả là Hạ Tuấn Bình không hề tới, cho nên lần
này ông quyết định để cho con gái tự mình đi gặp đối tượng trước.
Cho hai người trẻ tuổi này quen biết nhau trước, như vậy sẽ đỡ bị
áp lực hơn.
"Con......"
"Thi Mạn, ra nhanh lên." Bình thường biết con gái trang điểm cũng
rất khéo, nên ông tin chắc là không thể có cái chuyện cô ở lỳ trong
phòng để sửa soạn trang điểm.
"Nhưng mà con......" Cô như thế này làm sao dám đi ra ngoài
chứ!
"Thi Mạn, con mà không ra, là cha tức lên đấy."
Cô điên mất thôi! Cô biết cha đang nổi giận thật sự.
Thật là, tại sao lại không thể cởi ra chứ? Thôi mặc kệ, cứ đi trước
rồi về tính sau.
Hết sức bối rối, cô lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo rộng thùng
thình, mặc cùng với một chiếc váy nhiều màu sắc, soi lại gương, may
mắn là tóc không có rối lắm, rồi tô son một cách thần tốc, sau đó
ngay trước khi cha phát hoả, thì cô đã mở toang cửa phòng.
"Con đi ngay đây."
Cô cố hết sức bước đi bình thường, để sao cho mọi người không phát
hiện ra mình là kẻ quái dị, định là sẽ đến nhà hàng, cùng đối
phương nói chuyện một lúc rồi sẽ kiếm cớ ra về.
Lí Thi Mạn lái xe đến chỗ hẹn. Bởi vì cô quá lo nghĩ đến việc trên
người mình đang mặc bộ nội y ấy, tinh thần bất ổn, cho nên hoàn
toàn không phát hiện ra có một chiếc xe hơi màu đen vẫn bám theo
mình kể từ lúc cô vừa ra khỏi nhà.
Sắp đến đoạn hay rồi đây, hố hố!!! Bạn K.Bee bị hớn hớn
hớn....
Hai mươi phút sau, Lí Thi Mạn đi tới gần chỗ hẹn, đỗ xe lại, kiểm
tra lại quần áo, xác định rõ là không có gì khác lạ rồi mới xuống
xe đi về phía nhà hàng.
Đi tới phía trước, cô thấy có chiếc xe thể thao Porsche đang dừng
lại ở ven đường. Cô còn đang nghĩ rằng chủ nhân của chiếc xe này
đúng là không hiểu luật giao thông, bởi vì nơi này là chỗ không thể
đỗ xe, kết quả lại thấy người lái chiếc xe ấy mở cửa bước ra. Cô
đứng há hốc mồm ngay tại chỗ.
Hạ Nhĩ Bình? Tại sao lại gặp anh ta ở đây chứ?
Anh ta đang đi nhanh về phía cô, không là anh ta đặc biệt xuống xe
chỉ để chào hỏi cô đấy chứ? Thấy anh ta đến gần, Lí Thi Mạn hô to,
"Đứng lại, anh không đư ợc tiến lại đây, đừng quên tôi đã cảnh cáo
trước, về sau hễ nhìn thấy tôi, anh phải cách xa mười
mét......"
Cô còn chưa kịp nói xong, đã bị anh ta bước nhanh đến bắt lấy tay
mình. "Hạ Nhĩ Bình, anh định làm gì? Mau buông ra!"
Hạ Nhĩ Bình sắc mặt rất khó coi. "Phía sau có kẻ lù lù bám theo,
thế mà cô không hề phát hiện sao?"
Có kẻ bám theo cô? Lí Thi Mạn kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ thấy có
một gã đàn ông hẳn là kẻ đang theo dõi cô, vừa mới quay ngoắt đầu
nhìn sang chỗ khác, ra vẻ đang đợi ai đó.
Thật sự có kẻ bám theo cô? "Hắn tại sao lại muốn bám theo tôi?" Cô
không ngờ mình lại bị theo dõi, mà rốt cuộc đối phương bám theo từ
khi nào, tại sao cô lại không hề phát hiện?
"Nếu tôi không đoán sai, hắn hẳn là thủ hạ của người đã bị cô đánh
thương đêm đó-Hào ca." Lí Thi Mạn còn tưởng rằng đêm đó bọn họ tìm
không thấy mình rồi thôi, không ngờ tên Hào ca kia còn phái người
lùng tìm cô. Nếu đã có kẻ theo dõi nàng như thế này, thì chứng tỏ
Hào ca đã biết thân thế của cô rồi.
Tuy nhiên cái tên đi theo dõi kia vẫn chỉ bám theo ở xa chứ không
tiến lại gần, thì rất có thể là hắn được Hào ca phái tới để nhằm
vào Lí Thi Mạn, nhưng báo thù chỉ là phụ còn cái chính là muốn bắt
cóc cô đem về!
Xem ra, anh không thể không giải quyết triệt để cái vấn đề này, dù
sao chuyện này cũng liên quan đến an nguy của cô. Thật không ngờ,
anh chỉ chạy ra ngoài mua mấy thứ, thế mà lại bắt gặp cô đang bị
người ta theo dõi.
Anh không biết là việc mình và Lí Thi Mạn "gặp nhau" trong tình
cảnh này, có thể được coi là duyên phận hay không. Lần trước là cả
hai cùng bị truy đuổi, mà lần này xem ra hẳn cũng sẽ rất thú vị
đây.
Trong khi Hạ Nhĩ Bình trên mặt đang có chút cười thích thú, thì Lí
Thi Mạn đừng nói là cười không nổi, phải nói là sợ chết khiếp mới
đúng.
"Anh nói hắn là thủ hạ của Hào ca thật à?" Nỗi sợ giống như trong
cái đêm bị một đám người đuổi theo kia lại nổi lên. "Tôi phải làm
thế nào bây giờ?"
"Theo tôi lên xe." Hạ Nhĩ Bình nắm tay cô, đi về chiếc xe thể thao
đỗ ven đường của anh.
"Đi đâu?"
"Đi giải quyết cho triệt để chuyện ân oán giữa cô với Hào
ca."
Ngồi trên xe, Lí Thi Mạn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Anh muốn
giải quyết thế nào?" Cô cảm thấy đôi tay nhỏ bé của mình đang run
rẩy.
Thắt chặt dây an toàn, ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy ngay cặp mắt đen
ấy, rồi cô chợt thấy anh nở nụ cười, một nụ cười rạng rỡ vừa bình
tĩnh lại có nét ngạo nghễ tự tin, còn có chút gì đó giống như là
dịu dàng, hơn nữa nhìn anh rất tuấn tú, làm cho cô nhất thời thấy
choáng váng.
Hạ Nhĩ Bình đưa tay vuốt hai má cô, "Em yên tâm, anh sẽ không để
cho có chuyện gì xảy ra với em."
Tuy rằng không biết anh muốn dẫn mình đi đâu để giải quyết vấn đề,
và làm thế nào để giải quyết, nhưng giờ phút này, lời anh nói,
không hiểu sao lại làm cho cô có cảm giác an tâm, cảm thấy anh nói
được thì nhất định sẽ làm được.
"Thì ra, cô đang sợ hãi như thế, thảo nào mà không hề đẩy
ra?"
"Cái gì?" Lí Thi Mạn đầu tiên không hề có phản ứng, lát sau mới
phát hiện tay anh vẫn đang vuốt vuốt hai má mình, thậm chí còn véo
véo xoa xoa, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bất chợt đỏ lên, tức
giận đẩy tay anh ra ngay lập tức. Mình vừa mới làm sao thế này? Tự
nhiên còn cảm thấy anh ta thật tin cậy, hơn nữa rất tuấn tú nữa
chứ!
"Cuối cùng cũng hồi phục được tinh thần."
Anh ấy đang động viên tinh thần cô đấy ư? Lí Thi Mạn ngây ngốc nhìn
anh.
"Ngồi cho vững nhá," Hạ Nhĩ Bình qua kính chiếu hậu phát hiện có
chiếc xe đuổi đến, hẳn là sẽ không chỉ có một chiếc thôi đâu.
"Chúng ta bắt đầu đua xe."
"Cái gì?"
Ầm ầm ầm! Ngay khi anh giẫm chân ga, chiếc Porsche thể thao màu đen
giống như một con báo đen giữa đường phố, lao thẳng về phía
trước.
Vừa nghe Hạ Nhĩ Bình nói muốn đua xe, Lí Thi Mạn còn tưởng rằng anh
nói đùa, nhưng hiện tại, cô mới biết là nói thật. Hơn nữa cô cũng
không thể không hoài nghi việc anh chính là một tay đua thứ thiệt,
bởi anh có thể vô cùng nhanh gọn vượt lên hết các xe khác, hơn nữa
chỗ nào rẽ chỗ nào ngoặt cũng đều rất thành thục lưu loát. Cô cũng
biết lái xe, nhưng cũng biết rõ rằng cả đời này mình cũng không có
khả năng lái xe với kỹ thuật siêu đẳng như anh được.
"Chúng ta sẽ đi đâu đây?"
"Rồi lát nữa sẽ biết."
Xem ra cô bây giờ cũng chỉ có thể đi theo anh. Lí Thi Mạn vừa nhìn
vào kính chiếu hậu, kinh ngạc hô lên: "Có hai chiếc xe con đang đi
theo chúng ta." Hạ Nhĩ Bình đã muốn đi thật nhanh, bọn họ lại có
thể đuổi kịp?
"Cô vẫn nhìn thiếu một cái, là ba chiếc."
"Ba chiếc?" Thật sự có tới ba chiếc xe đuổi theo bọn họ sao? Cô
định xoay người lại xem cho rõ ràng, lại bị Hạ Nhĩ Bình ở một bên
ngăn trở.
"Ngồi xuống, không cần nhìn đâu."
"Nhưng ......"
"Chúng ta nhanh đến nơi đã."
Nhanh đến? Lí Thi Mạn nhìn cái nơi mà bọn họ đang đi đến, hai bên
đường cái đều là quán rượu cùng quán khách sạn, đường phố đặc biệt
náo nhiệt, dường như chính là Bất Dạ Thành, sao Hạ Nhĩ Bình lại
muốn đưa cô đến nơi này?
Cô chợt cảm thấy anh cho xe đi chậm lại, hơn nữa dường như là đang
tìm kiếm một cái quán nào đó.
"Kỳ quái, tôi nhớ rõ là cái quán kia ở gần đây chứ."
"Bọn họ đang đuổi theo."
"Tìm được rồi." Hạ Nhĩ Bình quẹo phải, lái xe hướng đến một khách
sạn tên là Ngân Báo, dừng lại ngay trước sân khách sạn. Ba chiếc xe
con từ phía sau đuổi đến, một trái một phải dừng lại bên xe anh,
bao vây chiếc xe vào giữa.
"Vì sao lại tới nơi này?" Lí Thi Mạn thấy từ ba chiếc xe con kia có
không ít người lục tục bước ra, toàn bộ hướng bọn họ mà đến.
"Nghe nói nơi này là Hổ Bang tổng bộ." Kỳ thật tổng bộ là một toà
nhà lớn ở sau khách sạn này, nhưng mặc kệ, dù sao ở nơi này cũng
tìm được kẻ cần tìm.
"Hổ Bang tổng bộ?" Lí Thi Mạn trố mắt."Chúng ta đây không phải là
chui đầu vào lưới sao?"
Bang bang phanh! Bên ngoài có vài kẻ dùng sức đập cửa kính xe, làm
cho cô hoảng sợ.
"Các ngươi mau xuống xe!"
Nghe được những người bên ngoài kêu gào, Lí Thi Mạn thấy khẩn
trương không biết nên làm gì. Thế này thì bọn họ nhất định sẽ bị
băm thành thịt vụn!
Hạ Nhĩ Bình cầm lấy tay trái của cô, đem kéo đến bên miệng, khẽ hôn
xuống mu bàn tay ấy. "Đừng sợ, không có việc gì đâu."
"Làm sao có thể không có việc gì. Nơi này là Hổ Bang tổng bộ, chứ
không phải là trụ sở cảnh sát." Lí Thi Mạn muốn thu ay về, nhưng
lại bị anh cầm thật chặt.
"Em có nguyện ý trao cho anh một cái hôn không?"
"Cái gì?"
"Nếu lần này chúng ta có thể lại một lần nữa bình an thoát nạn, thì
em có nguyện ý cho anh một cái hôn không?"
"Giờ là lúc nào rồi, anh lại còn muốn......"
"Anh bằng lòng bị bắt cùng với em như thế, em cũng phải bằng lòng
cho anh một cái hôn chứ?"
Anh nắm tay lại thật chặt. Cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ đôi
bàn tay to lớn của anh truyền sang, cả người giống như bị bỏng, cô
vội khẩn trương rụt tay lại.
"Tôi biết rồi, nếu chúng ta bình an vô sự, tôi sẽ cho anh một cái
hôn."
"Không được quên lời em đã nói đâu đấy." Hạ Nhĩ Bình đôi mắt dịu
xuống, nở nụ cười.
Anh cười, làm cho cô cảm thấy liệu có phải mình đang bị anh đùa bỡn
hay không? Bởi vì vẻ mặt anh rất tự tin, ngay cả nụ cười nhẹ kia
cũng thật là quỷ dị. Nhưng đã bị vây ở đây như thế này, còn có biện
pháp thoát nạn an toàn sao?
Nhìn thấy một chiếc xe hàng ngoại loại hiếm đang tiến vào, dừng lại
ở cửa chính khách sạn, anh lại cười.
"Chúng ta xuống xe đi."
Lí Thi Mạn cùng anh xuống xe, ngay lập tức đã bị mấy người của Hổ
Bang bắt lấy. Phát hiện cô đang phát run, Hạ Nhĩ Bình liền kéo cô
vào trong lòng.
Lúc này có hai người đàn ông bước xuống từ chiếc xe kia, đi phía
trước là một người cao cũng chỉ bình thường, nhưng tuấn mỹ vô cùng,
theo sau là một người cao lớn, mặt không có chút biểu cảm
nào.
Hai đoàn người dừng trước cửa khách sạn để chào hỏi, bao gồm cả đám
người vừa tóm lấy Hạ Nhĩ Bình và Lí Thi Mạn, mặc dù còn cách nhau
một khoảng, nhưng bọn chúng vẫn lớn tiếng cung kính hô lên: "Thiếu
gia! Trọng ca!"
Người đàn ông cao lớn cảnh giác nhìn bốn phía, ánh mắt đảo qua Hạ
Nhĩ Bình, hai người bốn mắt giao nhau trong chốc lát, trên mặt hắn
không có chút biểu tình gì, đi theo vị thiếu gia đằng trước vào
khách sạn.
"Ê, lão Tam, ngươi thật sự thấy chết không cứu sao?"
Hạ Nhĩ Bình bất ngờ hô to, làm cho mọi người tất cả nhìn về phía
anh, Lí Thi Mạn cũng ngẩng mặt nhìn, chỉ có mỗi người đàn ông cao
lớn kia là không có phản ứng gì, nhưng vị thiếu gia tuấn mỹ đi đằng
trước kia thì phát hiện ra Hạ Nhĩ Bình, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ,
sau đó đi tới.
Mấy người đang bắt giữ Hạ Nhĩ Bình và Lí Thi Mạn nhìn thấy thiếu
gia vẻ mặt cười cười đi tới, như là có quen biết hai người, vội
buông tay chạy sang một bên đứng.
Thiếu gia ôn nhã hướng Hạ Nhĩ Bình cười. "Hạ nhị ca, đã lâu không
thấy."
Hạ Tuấn Bình cũng cười. "Đã lâu không thấy, Bang Ngạn."
Lí Thi Mạn ngồi ở một căn phòng xa hoa khí phái, là phòng khách,
vậy thì bên kia cánh cửa kia hẳn là còn một căn phòng khác. Đây là
tầng cao nhất của khách sạn, nên cô đoán đây chắc là phòng cao cấp
nhất.
Cô nhìn thấy Hạ Nhĩ Bình cùng vị thiếu gia tuấn mỹ kia nói chuyện
nhà của họ, cho tới tận bây giờ, cô vẫn còn kinh ngạc trong
lòng.
Nghe mọi người nói rằng cậu con thứ ba nhà họ Hạ đi du học ở Mỹ về,
rồi gia nhập xã hội đen, không ngờ tin đồn này lại là thật, vị
Trọng ca vừa rồi chính là em trai của Hạ Nhĩ Bình-Hạ Trọng
Bình.
"Hạ nhị ca, ngoại trừ một năm sau khi ở Mỹ về, thì hình như hai năm
rồi chúng ta chưa gặp mặt nhau."
"Đúng vậy." Đừng nhìn Tề Bang Ngạn luôn cười có vẻ vô hại, tựa như
một cậu bạn hàng xóm bình thường mà nhầm, hắn tuy nhỏ hơn Trọng
Bình ba tuổi, nhưng cũng như Trọng Bình, trước kia cũng đều là
thiếu niên thiên tài cả. "Ngươi và lão Tam có khoẻ không?"
"Bọn ta đều rất khỏe, cám ơn." Tề Bang Ngạn tự mình rót rượu cho
anh. "Đúng rồi, nghe nói Hạ đại ca bị đuổi ra khỏi cửa, chuyện này
là thật sao? Lần trước ta thấy Trọng Bình đọc được chuyện đó trên
báo, tuy rằng hắn cái gì cũng không nói, nhưng mà ta biết hắn vẫn
thật sự lo lắng."
"Những gì báo chí viết là thật, Tuấn Bình bị cha ta đuổi ra khỏi
nhà." Tình huống của Tuấn Bình kỳ thật có điểm giống với chuyện của
Trọng Bình, ở chỗ đều là vì yêu một người mà ra đi, chỉ khác là,
Trọng Bình là tự nguyện trốn nhà đi mà thôi.
Anh và Trọng Bình bằng tuổi nhau, học cùng một trường đại học,
nhưng khác khoa, còn Bang Ngạn là đàn em của bọn họ. Ở trường có
không ít học sinh người Hoa, bởi vậy họ thường xuyên tổ chức gặp
mặt, mà lão Tam chính là quen biết Bang Ngạn từ đó. Sau có lần Bang
Ngạn gặp chuyện rắc rối, mọi người mới biết được, thì ra vị thiếu
niên đẹp trai tài giỏi này chính là con trai của một đại ca xã hội
đen ở Đài Loan.
Từ đó về sau mọi người vô ý cố tình giữ khoảng cách với Bang Ngạn.
Dù sao họ cũng đều là đang tha hương nơi nước Mỹ, ai cũng thầm nghĩ
muốn học cho tốt, không muốn gặp chuyện không may. Nhưng lão Tam
lại càng thân cận cùng Bang Ngạn, thậm chí đến lúc anh biết được,
mới phát hiện ra họ có quan hệ vô cùng thân thiết với nhau.
Trở lại Đài Loan sau, lão Tam tự mình đi tìm cha để ngả bài, nói
rằng hắn yêu đàn ông, hơn nữa đối phương còn là con trai của đại ca
xã hội đen, nói xong hắn liền rời nhà ra ngoài sống. Anh từng được
mẹ ba nhờ vả, tới nơi này tìm hắn. Vừa rồi nghe mọi người cung kính
hô Trọng ca, xem ra tên này sống cũng không tồi.
Lúc này Hạ Trọng Bình mở cửa đi đến, thấy Hạ Nhĩ Bình mặt mày thảnh
thơi cùng Tề Bang Ngạn ngồi uống rượu cùng nhau, hắn liếc mắt nhìn
giận đến trắng mắt. Người này nghĩ rằng tới chỗ hắn là để nghỉ phép
sao?
Nhưng thật ra Tề Bang Ngạn vừa thấy hắn tiến vào thì lập tức đứng
dậy đi về phía hắn.
"Đã cùng A Hào nói chuyện?" (Beta: A Hào là cái tên Hào ca đó, bọn
đàn em gọi là Hào ca, mấy soái ca này soái hơn hắn thì gọi hắn là A
Hào thôi)
Nhìn lại hắn, Hạ Trọng Bình lộ ra nụ cười dịu dàng chả hợp với hình
tượng bên ngoài chút nào. "Ngươi không cần lo lắng, đều xử lý tốt
rồi." Hổ Bang chia làm năm chi nhánh là Hồng, Hoàng, Lam, Hắc, Lục
(Beta: đỏ, vàng, xanh lam, đen, xanh lục). Kẻ có xung đột với Nhĩ
Bình là A Hào, kẻ đứng đầu chi nhánh Hồng.
Hạ Nhĩ Bình nhìn hai tên trước mắt. "Đều xử lý tốt rồi" không phải
là đang nói với anh sao? Nhưng tại sao vừa vào cửa liền trừng mắt
với anh, còn đối với Bang Ngạn thì lại cười dịu dàng đến như vậy.
Xem ra hắn hoàn toàn không thay đổi, cũng giống như hồi còn ở Mỹ,
đối với ai cũng đều tàn khốc, chỉ cười với một Bang Ngạn.
Tuy rằng người ta không phải nói với anh, nhưng tốt xấu gì sự tình
cũng đã được giải quyết, anh liền mở miệng nói thanh, "Cảm tạ, có
muốn uống một chén hay không?"
Sự tình được dàn xếp như thế nào, lão Tam cùng tên Hào ca kia đàm
phán ra sao, anh sẽ không đi thắc mắc. Dù sao bọn họ có cách giải
quyết của bọn họ, nếu lão Tam nói không có vấn đề gì thì mọi chuyện
là không thành vấn đề.
Thấy Hạ Nhĩ Bình rót rượu, Hạ Trọng Bình bước qua, uống một hơi cạn
sạch.
"Ly nữa nhé?" Anh hỏi.
"Bọn ta còn có người hẹn ở dưới lầu, phải đi rồi." Nói là không
cần, nhưng thấy anh rót nữa, Hạ Trọng Bình vẫn phóng khoáng lại
uống hết.
"Ngươi không cần vì chuyện của Tuấn Bình mà lo lắng, ngươi cũng
biết hắn xử lý rất khá."
Hạ Trọng Bình đang đặt chén rượu lại bàn thì tay dừng lại, ngay lập
tức lại xuất hiện bộ dạng tàn khốc bất cần đời. "Không ai hỏi ngươi
chuyện này."
Bước lên phía trước, Tề Bang Ngạn nói: "Hạ nhị ca, nếu đã đến đây
rồi, hay tốt nhất là cứ ở đây chơi đùa đi. Phòng này đêm nay là
thuộc về ngươi cùng cô bạn gái xinh đẹp đó."
"Bạn gái" là chỉ cô sao? Cô đâu có phải! Lí Thi Mạn còn chưa kịp
phản bác, em trai Hạ Nhĩ Bình cùng vị thiếu gia kia đã định rời
khỏi phòng.
Hạ Trọng Bình và Tề Bang Ngạn đi rồi, Lí Thi Mạn mất hứng trừng mắt
nhìn Hạ Nhĩ Bình.
Tiểu dã thú đang tức giận? "Cô trừng tôi, chính là đang dụ dỗ tôi
hả?"
"Tôi chỉ đang trừng mắt với anh thôi." Cô không khách khí nói
lại.
"Tôi lại nghĩ là cô đang cảm kích việc tôi cứu cô lần nữa."
"Hạ Nhĩ Bình, anh có em trai là người của Hổ Bang, mà anh cùng
thiếu gia của bọn họ cũng có quen biết như vậy, thế tại sao đêm đó
chúng ta bị bọn họ truy đuổi, anh lại không hề nhắc tới thân phận
thật của mình hả?"
"Là vì tôi quên."
"Quên?" Lí Thi Mạn nhe răng trợn mắt kêu. "Anh là đang cố ý đùa tôi
sao?" Cô không phải ngu ngốc, chuyện như thế sao có thể quên được!
Nghĩ đến việc mình đêm đó bị anh xoay như chong chóng, cô vô cùng
tức giận.
Không biết vì sao mà khi biết mình bị anh đùa bỡn, cô cảm thấy rất
khó chịu.
"Có lẽ chúng ta nên uống rượu giải hòa."
"Không cần, tôi muốn đi về. Mà anh, cứ làm như thiếu gia xã hội đen
kia nói đi, nếu đến đây rồi thì tốt nhất là cứ ở đó mà hưởng thụ sự
thống khoái đi." Khách sạn là nơi cho bọn đàn ông đến tìm hoan mua
vui, mấy cô gái trẻ như cô không thích hợp đến nơi này.
Lí Thi Mạn cầm lấy túi xách, xoay người rời khỏi.
"Quay lại đi. Có thể đem cái cô còn thiếu của tôi trả lại cho tôi
không?"
Cô dừng chân lại, xoay người hỏi "Tôi còn nợ anh cái gì?"
"Một cái hôn, em nợ tôi một cái hôn."
"Cái gì!" Lí Thi Mạn cảm thấy anh đang cười rất thích thú. "Anh còn
dám nhắc tới chuyện này, nếu tôi sớm biết rằng em trai anh là đại
ca ở nơi này, làm sao tôi có thể đáp ứng anh chứ?"
Thảo nào lúc ấy cô cảm thấy hơi kỳ quái, bởi vì anh ta rất bình
tĩnh, mà bản thân thì lại ngây ngốc bị anh ta lừa đáp ứng cái
chuyện như thế, đều do không khí lúc đó rất nguy cấp.
"Nói thì phải làm được, chẳng lẽ cô định đổi ý?"
"Anh......"
"Mặc kệ lão Tam nhà tôi có phải người của Hổ Bang hay không, nhưng
thật sự tôi lại cứu cô một lần, không phải sao?" Hạ Nhĩ Bình thâm
sâu ngắm nghía, khiêu khích cô, "Chẳng qua là một cái hôn thôi mà.
Lí Thi Mạn, cô đang sợ cái gì? Chẳng lẽ sợ tôi ăn cô?"
Vẻ mặt của anh ta giống nhau như là đang nhạo báng cô là cái kẻ yếu
đuối, điều này làm cho Lí Thi Mạn không thể chấp nhận.
"Tôi biết rồi, anh khỏi cần nói nữa." Thì cứ làm như lời anh ta
nói, chỉ là một cái hôn mà thôi, dù sao bọn họ cũng không phải là
chưa từng hôn qua.
Hơn nữa, anh ta thật sự là lại cứu cô, tuy rằng lại bị anh đùa bỡn
một lần, nhưng nếu không phải gặp anh ở trên đường gặp, thì căn bản
là cô không biết mình bị theo dõi. Cô không muốn thiếu tên đại sắc
lang này bất cứ món nợ ân tình nào.
Lí Thi Mạn quay lại, buông cái bao da, ngồi xuống bên cạnh
anh.
Vừa rồi đã nói là không sao cả, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết,
giờ phút này tim cô đang đập nhanh tới mức nào. Lúc nãy còn đang
rất tức giận, bây giờ lại chỉ cảm thấy rất hồi hộp. Bởi cô không
biết hôn con trai thì làm như thế nào, trước giờ toàn là anh chủ
động hôn mà.
Phát hiện người con gái bên cạnh một hồi lâu vẫn ngồi yên không hề
động đậy, Hạ Nhĩ Bình nở nụ cười. "Sao nào? Cô muốn cứ như vậy cùng
tôi đối mặt cả đêm? Chắc là đang chuẩn bị nổi giận cái gì
sao?"
Quả là cảm giác đáng ghét! "Anh trước tiên phải nhắm mắt lại." Anh
ta cứ nhìn cô thế sẽ làm cô hồi hộp không thể hôn được.
"Sở thích của cô thật đặc biệt." Trên mặt anh mang ý cười sâu
sắc.
"Đừng nhiều lời, nhanh nhắm mắt lại." Cô quyết định sẽ liều mình
một cái, rồi sẽ lập tức bỏ chạy.
"Tôi biết rồi." Hạ Nhĩ Bình nhắm hai mắt lại, rồi lập tức lại mở
ra, làm cho Lí Thi Mạn hoảng sợ. "Tôi thấy như vậy được rồi, cô bây
giờ nhắm mắt lại, để tôi hôn."
"Cái gì...... a!" Thân hình cao lớn ấy đem cơ thể tinh tế ép vào sô
pha, nụ hôn nóng rực lập tức hạ xuống, cướp đi lời nói của
cô.
Vừa rồi anh chỉ là đùa đùa cô mà thôi, xem ra cô cực kỳ hồi hộp,
hơn nữa vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc, đúng là rất đáng yêu. Kỳ
thật, khi nhìn thấy cô ở trước cửa nhà hàng, anh đã muốn hôn cô,
bởi cô đã hại anh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đúng vậy, anh quả thật đã rất căng thẳng, trán vẫn còn toát mồ hôi
lạnh. Nếu đêm nay anh không bắt gặp cô, thì thật không thể tưởng
tượng được cô bị thủ hạ của Hào ca bắt đi sẽ phải chịu hậu quả như
thế nào.
Nghĩ đến việc cô thiếu chút nữa đã gặp thương tổn thật lớn, anh
không khỏi càng ôm chặt cô hơn, quên mất lúc trước mình đã tự nhủ
không được chạm vào cô. Giờ phút này, anh hung hăng thầm nghĩ muốn
hôn cô để trấn an lòng đã bị cô dọa cho kinh hoảng, hoàn toàn không
phát hiện bản thân càng lúc càng quan tâm đến người con gái đang ở
trong lòng mình hơn.
Không giống những lần trước cố ý dùng đầu lưỡi quấn quýt trêu đùa,
lần này anh gắt gao mút lấy môi cô, như thể muốn hấp thu hết từng
chút ngọt ngào trong miệng cô. Giống như con thú hoang không thể
thoả mãn được, anh cố ý đè lên cơ thể mềm mại ấy, nhẹ nhàng cọ
khẽ......
Hết chương 4.
"Ưm......"
Nụ hôn ấm áp, sự áp chế bá đạo không cho người khác được cự tuyệt,
hơn nữa Hạ Nhĩ Bình còn cố ý tăng áp lực sức nặng, làm cho Lí Thi
Mạn cơ hồ sắp không thở nổi.
Anh buông đôi môi cô ra, nhưng vẫn như trước áp chế cô, hoàn toàn
không có ý định đứng dậy.
Bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, Lí Thi Mạn đúng là có
đồng ý hôn, nhưng không ngờ bị hôn mãnh liệt thế này. Cô giơ cánh
tay có phần vô lực đẩy đẩy anh ra, hổn hển nói: "Đã hôn xong rồi,
tránh ra." Anh nặng quá.
"Ai nói là hôn xong rồi, anh chỉ là cho em hít thở một chút thôi."
Hạ Nhĩ Bình lại lần nữa cúi xuống bao phủ lên đôi môi đỏ tươi kia,
mặc cho cô kháng nghị.
Cái người kia không chỉ là tên háo sắc, mà còn là kẻ vô lại! Không
muốn bị chiếm hết tiện nghi, Lí Thi Mạn muốn kháng cự. Nhưng công
phu hôn của anh đúng là thâm hậu cao siêu, mấy lần liền quấn quýt
qua lại (nấu cháo : ">), mạnh mẽ nồng nhiệt tấn công, năm lần
bảy lượt mút thật sâu, rồi lại bắt đầu hôn lên vành môi cô. Tiếng
kháng nghị yếu ớt của cô cất lên nghe qua lại giống như là tiếng
rên rỉ.
Đó là một cái hôn ướt át ẩn chứa lửa dục nóng bỏng.
Hạ Nhĩ Bình liên tục hôn thật nồng nhiệt, đưa tay xoa lên thân thể
cô. Anh vẫn còn nhớ rõ những vuốt ve trong đêm đó khi bàn tay anh
to lớn ôm vòng quanh dáng ngực xinh đẹp, đầy đặn, mềm mại. Cảm xúc
đang cao trào như vậy, con ngươi đen đột nhiên trầm xuống như phát
hiện điều gì khác thường, anh đứng dậy, hoang mang nhìn cô.
"Em bên trong mặc cái gì vậy?" Chẳng lẽ là......
Đang bị hôn đến mê đắm hết cả thần trí, chợt nghe những lời này, Lí
Thi Mạn có thể nói là hoàn toàn tỉnh táo lại, hai gò má nóng lên.
Cô khẩn trương nói, "Em nào có mặc cái gì...... Anh muốn làm
gì?"
Bàn tay to lớn cầm lấy gấu áo cô đem kéo lên cao, lọt vào mắt anh
là chiếc nội y tình thú màu phần hồng anh đã thấy đêm đó. Trong sâu
thẳm con ngươi anh ánh lên vẻ vừa kinh ngạc vừa hân hoan, anh đưa
tay khẽ vuốt lên chiếc áo.
"Hoá ra em thật sự đam mê cái này."
Hai má bị thiêu nóng đến độ có thể đun sôi được nước lạnh, Lí Thi
Mạn vừa xấu hổ vừa vội vã kéo áo xuống. "Không phải như anh nghĩ
vậy đâu. Không cho phép xem."
Hạ Nhĩ Bình không chịu buông tay ra, ánh mắt nóng rực vẫn như trước
gieo trên người cô. Anh thậm chí muốn xem toàn bộ kia. "Hẳn là em
biết nay có thể gặp được anh, cho nên muốn mặc cho anh xem chứ
gì?"
"Không phải, không phải, không phải." Cô đỏ bừng mặt lắc đầu nguầy
nguậy, "Là bởi vì em không biết nên sửa như thế nào, cho nên mới
muốn mặc thử vào, có lẽ sẽ biết vấn đề nằm ở nơi nào." Cô cũng
không hiểu sao mình lại phải giải thích nhiều như vậy với
anh.
Cô kéo nhanh góc áo, lại phát hiện Hạ Nhĩ Bình cứ nhìn chằm chặp
mình, cô nhịn không được đưa tay lên muốn che đi đôi con ngươi đen
không hiểu gì là phi lễ chớ thị kia. Nhưng cô vừa duỗi tay ra, quần
áo liền không giữ được, anh ngay lập tức dễ dàng cởi luôn cái áo
ngoài rộng thùng thình của cô ra.
Lí Thi Mạn sợ hãi kêu một tiếng, vội che hai tay trước ngực. Lần
này cô không dám lại lộn xộn, chỉ sợ duỗi tay ra là bị nhìn thấy
hết, đôi mắt đẹp rưng rưng trừng lên nhìn anh.
"Hạ Nhĩ Bình, anh là kẻ háo sắc, mau đem quần áo trả lại đây!" Nửa
thân trần của cô run lên, không biết là do tiếp xúc với không khí
lạnh hay là do tiếp xúc với ánh mắt của anh. Ánh mắt anh lúc này
nóng rực, theo như cô nghĩ thì quả thực ánh mắt ấy giống như là
muốn đem ngay cô ra ăn.
Nếu Hạ Nhĩ Bình có khả năng nghe được suy nghĩ của người khác, hẳn
là lúc này anh sẽ cho Lí Thi Mạn một tràng vỗ tay, bởi vì, anh quả
thật đang có ý nghĩ muốn đem cô ra ăn.
Nhờ chiếc nội y tình thú màu phấn hồng trên người khiến da thịt
trắng như tuyết của nàng giống như tươi thêm màu hồng nhạt, từng
sợi lông tơ mềm mại tinh tế, gợi cảm mê người, hơn nữa còn có gương
mặt mỹ lệ tưởng như trong vắt và đôi môi đỏ tươi. Giờ phút này nàng
trông ngon miệng tới mức có thể làm cho mọi người đàn ông đều phát
điên, máu trong cơ thể họ sẽ vì nàng mà điên cuồng lưu chảy.
Trong căn phòng xa hoa này không khí đủ quỷ dị ám muội rồi, lúc này
lại giống như bị quăng thêm một quả bom nguyên tử vào.
Cái người rõ ràng đã rời đi từ nãy rồi là Hạ Trọng Bình, giờ tự
nhiên lại quay về, theo thói quen không cần gõ cửa đã bước vào
phòng. Sau đó thì cô gái đang nằm trên ghế sô pha kêu lên một
tiếng, còn chàng trai ở bên cạnh thì rất nhanh ôm lấy cô, ghì chặt
vào trong ngực, rồi cũng nghiêng thân đi, muốn che cho người con
gái để không ai có thể nhìn thấy người cô.
Hạ Trọng Bình sợ run mất một giây, rồi lập tức thản nhiên vừa đi
vào vừa nói chuyện: "Bang Ngạn nói hắn hình như đánh rơi cái bút
quen dùng ở trong này, ta quay lại đây tìm thử xem." Nói xong, hắn
thấy cạnh chân bàn có chiếc bút cao cấp màu bạc sáng lấp lánh. "Tìm
được rồi."
Hắn nhặt chiếc bút của người yêu lên, rồi không lưu lại thêm chút
nào nữa đi ra phía cửa.
Mở cửa phòng ra, trước khi rời đi hắn quay đầu lại nói: "Ta sẽ khoá
cửa phòng lại hộ các ngươi, nhưng mà, cái nội y tình thú màu phấn
hồng kia là mua ở đâu ra thế?"
Nhìn thấy có cái gì bay vụt đến, Hạ Trọng Bình vội nhanh chóng đóng
ngay cửa phòng lại.
Lí Thi Mạn hai tay bưng mặt. Xong đời, cô không muốn gặp mặt ai
nữa! Rồi cô cảm thấy bàn tay to lớn của Hạ Nhĩ Bình đang dịu dàng
ôn nhu vuốt ve đầu mình.
"Đừng thẹn thùng, em rất đẹp."
Cái gì chứ, lúc này khen cô đẹp thì cô sẽ cao hứng sao? Hơn nữa,
anh ta làm sao có thể cảm thấy cô đẹp được, anh ta không phải luôn
luôn đùa bỡn cô sao? Cảm thấy anh hôn lên mu bàn tay của mình, Lí
Thi Mạn ngẩng mặt lên, nhận ra đôi con ngươi đen huyền kia đang
chăm chú nhìn mình, không hề đùa cợt, cũng không hề có gì xấu xa
bậy bạ. Giây phút này, ánh mắt ấy nhìn thật điềm tĩnh, làm cho cô
không khỏi nhìn mà ngây người.
Anh ấy thật sự cảm thấy cô rất đẹp sao?
Thấy vẻ mặt cô hoang mang nhìn mình, Hạ Nhĩ Bình ôm hai gò má của
cô rồi hôn lên trán, "Đừng hoài nghi, em thật sự rất đẹp, đẹp đến
mê người."
Anh lúc này dịu dàng đến lạ, mà cô cũng không cảm thấy ghét nụ hôn
ấy.
Vừa rồi Hạ Trọng Bình đột nhiên tiến vào khiến cô hoảng sợ, còn
chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nhảy vào lòng Hạ Nhĩ Bình là vì sao?
Chẳng lẽ ở trong lòng cô đã có tồn tại một ý niệm rằng anh nhất
định sẽ che chở cô sao?
Có lẽ là do hai người gần đây đã trải qua nhiều chuyện rất đặc
biệt, người con trai này tuy rằng đáng ghét, nhưng mà cũng rất đáng
tin cậy, làm cho cô cảm thấy an tâm.
Còn nữa, cô không thích bị anh trêu đùa, cô thích anh giờ phút này
dịu dàng hôn cô.
Không còn chút địch ý nào nữa, hai đôi môi lại lần nữa quấn quýt kề
sát. Những đoá hoa lửa đầy nhiệt huyết tự nhiên bung nở, cộng hưởng
với âm thanh phách phách ta ta, càng trở nên mãnh liệt bùng cháy,
cháy thành ngọn lửa ham muốn dục vọng.
Lí Thi Mạn không còn nhớ được cuối cùng thì hai người làm thế nào
mà đến được giường lăn qua lăn lại. Cô chỉ biết là anh hôn cô thật
ôn nhu, hôn một đường kéo xuống dưới, hôn đến mức toàn thân cô như
nhũn ra. Hơn nữa cô đang mặc nội y tình thú, thân thể trở nên đặc
biệt mẫn cảm, thân nhiệt nóng ấm đầy nam tính của anh không ngừng
truyền sang, kích thích niềm khát vọng khó hiểu trong con người cô,
rồi anh vừa hôn vừa ôm cô mang vào trong phòng.
Nỗi đau đớn khiến cô muốn chảy cả nước mắt cũng đồng thời mang lại
cảm giác kích thích mãnh liệt làm cho thân thể anh càng thêm nóng
rực. Nhìn gương mặt anh tuấn điểm những giọt mồ hôi, mái tóc đen
hơi rối có mấy sợi buông xuống trán, và dáng vẻ cuồng dã phóng túng
của anh, giờ phút này cô chợt cảm thấy anh thật gợi cảm, khiến cho
cô kinh hoàng.
Đột nhiên tim cô đập nhanh hơn, khiến cô có chút không biết phải
làm sao. Cô đưa tay ôm lấy người con trai trước mắt. Giống như đêm
đó cô để anh tùy ý dắt mình chạy, hiện tại cũng vậy, đi theo anh,
đem sự hoan ái đẩy đến cực điểm......
Tắm rửa xong, Hạ Nhĩ Bình không mặc áo ngủ do khách sạn cung cấp,
mà chỉ tùy ý cầm lấy chiếc khăn tắm lớn giắt quanh vòng eo gầy gò.
Anh ra khỏi phòng, sang phòng khách tìm nước uống. Đang cầm bình
nước khoáng chuẩn bị trở về phòng, anh chợt nghe thấy tiếng chuông
điện thoại di động truyền đến từ chiếc túi da đang đặt trên bàn của
Lí Thi Mạn.
Hạ Nhĩ Bình nhíu mày lại. Nếu anh không nghe lầm, thì hình như
không lâu sau khi anh ôm Lí Thi Mạn vào phòng trong, di động đã đổ
chuông cho tới giờ, tính ra đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn tiếp tục
kêu, không biết là ai gọi đây?
Anh lấy di động trong túi cô, nhìn tên người gọi báo trên màn hình:
Cha.
Anh đem điện thoại vào phòng trong cho cô.
Trong phòng, Lí Thi Mạn còn đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hơi
thở đã dần dần chậm lại, nhưng trên mặt vẫn còn lưu lại màu phơn
phớt hồng của sự hoan ái, trông rất là đáng yêu.
"Em muốn uống một chút nước không?" Anh ngồi xuống mép giường, rót
nước khoáng ra, nhưng người nằm trên giường nhân dáng vẻ biếng
nhác, không có trả lời, "Đúng rồi, điện thoại của em vừa mới kêu,
hình như là cha em gọi."
"Cha em?" Lí Thi Mạn đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, tay giữ
lấy tấm chăn mỏng, sau đó kêu to: "Chết rồi, em quên mất tối nay
phải đi xem mắt."
Cô vội cầm lấy điện thoại trên tay anh, không để ý thấy nét mặt
thâm trầm của người đó. Cô đang định gọi cho cha, không ngờ ông lại
gọi tới trước.
"Ôi, cha."
"Thi Mạn, con rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao không nghe điện
thoại? Con có biết cha gọi bao nhiêu cuộc điện rồi không? Thiếu
chút nữa cha đã đi báo cảnh sát rồi."
Quả đúng như dự đoán, cha cô ở đầu dây bên kia đang tức giận gào
thét.
"Cha, cha không cần tức giận như vậy, con xin lỗi."