Cô là Lí Thi Mạn, một thiên kim tiểu thư nhà giàu xinh đẹp rạng
ngời.
Không những thế, mà còn là một tiểu dã thú vô cùng lộng lẫy, đừng
ai nghĩ sẽ chọc được tới cô!
Gần đây, không biết tại sao, có một người dám có hành động vi phạm
tới cô.
Người đó mang đến một cái tên là Hạ Nhĩ Bình chán ghét quỷ.
Kế hoạch hủy bỏ đám cưới giữa cô và đối tượng do cha cô định sẵn đã
bị phát hiện, lễ kết hôn bị hủy bỏ!
Tâm trạng không tốt, cô tới quán bar uống rượu giải sầu, nhưng sống
dở chết dở thế nào, cô gặp anh...
Cô chọc tới một hắc đạo đại ca, suýt bị hắn ném chai rượu trong tay
vào người. Anh ra tay cứu giúp cô...
Nhưng tên quỷ giúp cô trốn thoát lại chính là một đại sắc lang,
mang cô đem đi trốn cũng không quên sờ soạng...
Không băm anh ta ra thành trăm mảnh thì coi như anh ta gặp may!
Nhưng cô không ngờ rằng lại bị cha mình lôi đi xem mặt.
Đến đó, một lần nữa tự nhiên lại bị anh kéo đi, nói muốn một lần
giải quyết cho xong tất cả mọi chuyện.
Cô ngây ngốc không hiểu, thì ra sau lưng cha, còn có sự chống đỡ
của nhà họ Hạ anh...
Hại cô lại bị dọa một phen kinh hoàng, vô duyên vô cớ bị anh sờ
soạng, vô duyên vô cớ bị anh cưỡng hôn...
Còn bị hiểu lầm là bạn gái của anh, bị để lại trong phòng cao cấp
của khách sạn với mong muốn bọn họ sẽ làm chuyện mờ ám...
Nhưng cô kinh hoàng phát hiện ra... Xong rồi, nội y trên người cô
đều bị đổi thành nội y màu hồng có gắn lông chim!
Lời mở đầu
"Hạ Tuấn Bình, chúng tôi đang ở nhà anh....Sao tôi lại ở nhà anh?
Tôi nghĩ anh hiện tại cũng không rảnh để trả lời những câu hỏi này,
nhưng cô gái khó bảo của anh đã ở đây, tôi vừa nghe thấy cô ấy nói
chuyện với bá bá, cô cự tuyệt không cho bất cứ ai đưa cô về nhà,
rồi một thân một mình thương tâm khóc lóc rời đi..."
Điện thoại bên kia không có tiếng động, xem ra có người đang khẩn
trương đến đón cô gái kia.
Cầm di động, Lí Thi Mạn cong môi cười chậm rãi, sau đó nắm tay hô:
"Ya! Tác chiến thành công!"
Hoàng tử tới đón công chúa, từ nay về sau hai người đó hạnh phúc
sống ngày qua ngày. Câu chuyện cổ tích ngày xưa cũ rích nào cũng
đều có cái kết cục như thế, a ha ha ha ha!!!
Cô bỏ điện thoại vào túi da. Hạ Tuấn Bình là đối tượng kết hôn mà
cha cô đã sắp đặt sẵn, xem ra ông phải thất vọng rồi, bởi vì cuộc
hôn nhân đại sự này không lâu sau chắc chắn sẽ thất bại. Nhưng kể
từ đó, cô có thể tiếp tục cuộc sống độc thân của cô một cách tiêu
diêu tự tại.
Quay người lại, cô bị người đàn ông cao lớn đứng sau lưng làm cho
hoảng sợ. Là Hạ Nhĩ Bình, một thiếu gia ngang tàng lêu lổng, cô
nghe mọi người nói thế.
"Anh dọa người nha." Thật là, nếu ánh đèn tối đi một chút, cô chắc
chắn sẽ nghĩ rằng mình gặp phải quỷ.
"Cô làm cái gì xấu sao? Trông bộ dạng có vẻ chột dạ vậy?"
Anh chàng này rốt cuộc đang nói cái gì? "Tôi chẳng làm chuyện gì
xấu hết, nếu không phải có người giống quỷ, đi đến phía sau lưng
tôi mà không một tiếng động vang lên thì tôi đã không bị dọa đến
nỗi nhảy dựng lên như thế." Muốn cùng cô đấu mồm sao, không có cửa
đâu! Không biết Lí Thi Mạn biệt danh siêu cấp dã man cô đây là ai
ư?
"Tại sao lại gọi điện cho Hạ Tuấn Bình, cô không phải là rất muốn
được gả cho anh ta sao?"
"Ai thèm gả cho hắn? Bản đại tiểu thư đây hiện tại còn chưa nghĩ
đến chuyện lập gia đình." Hừ!
"Vậy có nghĩa là cô không muốn cưới Hạ Tuấn Bình?"
"Chính xác." Hạ Nhĩ Bình làm sao có thể càn rỡ được cô, anh ta chỉ
là một người bình thường thôi!
"Không muốn gả, nhưng lại bí mật tiết lộ với báo chí rằng Hạ Tuấn
Bình có một lời hứa kết giao từ khi còn mười tuổi với một cô gái,
còn tự mình đi điều tra tài liệu, cung cấp cho mạng lưới truyền
thông, tôi nói có sai không?" Hạ Nhĩ Bình khẽ cười, nụ cười có mang
chút tà ác, tự tin lại đắc ý.
Lí Thi Mạn không ngừng kinh hãi, cô muốn nhìn rõ ý đồ của chàng
trai kia, nhưng hai con ngươi đen hơn cả bóng tối kia, căn bản làm
cho người ta không thể đọc được ý nghĩ! "Rốt cuộc anh đang nói cái
gì vậy? Tôi nói cho anh biết, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói năng thì
tuyệt đối không được phát ngôn linh tinh."
"Thật xin lỗi, tôi chưa bao giờ ăn cơm bừa cả, hơn nữa, tôi thích
ăn cơm Tây."
"Không được cười." Giọng điệu của anh ta lạnh từ điệu cười đến lời
nói.
"Cô chắc chắn biết nguyên do vì sao tôi cười, xem ra chúng ta rất
ăn ý." Hạ Nhĩ Bình nhìn cô gái trước mặt bị kích động thì làm ra vẻ
trấn tĩnh. Nói thật, không những hình dáng cô rất được, hơn nữa,
còn rất thú vị.
"Hạ Nhĩ Bình, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng có nói năng lung tung
nữa!"
Lí Thi Mạn cảm thấy tim cô thực sự đang đập rất nhanh.
"Cô biết không? Tôi cảm thấy công việc viết báo vô cùng thú vị, chỉ
cần khả năng bịa chuyện, vô cùng nhàn nhã. Ngay cả chuyện gia tổ Vũ
Tâm Lăng hồi mười tám tuổi đi chơi ở quán bar là một vấn đề nhạy
cảm mà cũng bị lôi ra, tất cả chỉ để một cái tiêu đề giật tít." Anh
nhếch miệng cười, "ảnh chụp trang bìa cũng chỉ có 3 nhân vật chính,
tiêu đề là cuộc sống của một sinh viên, giống như viết một cái gì
đó để đánh giá cao tiêu chuẩn về một cái chết bi thảm, tôi vẫn nhớ
một vài chi tiết đặc biệt lớn."
Lí Thi Mạn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đúng vậy, là cô cùng bạn bè đi điều tra về việc này, tư liệu của Vu
Tâm Lăng cũng là cô cung cấp, điều kiện duy nhất chính là giấu tên
cô, dụng ý chính là để phụ thân nhìn thấy, sau đó sẽ một mực hủy bỏ
đám cưới.
Anh ta rốt cuộc làm sao mà biết được?
Chẳng lẽ hắn chỉ từ một bức ảnh mà suy luận ra? Con người này không
đơn giản như cô hình dung, căn bản chính là một con quỷ, và cô ghét
quỷ!
"Anh muốn thế nào?"
"Tôi đang tự hỏi xem cô làm thế nào? Có hay không nên ngăn chặn cái
miệng của tôi, không cho tôi đi đâu nói lung tung?"
"Được, anh muốn bao nhiêu tiền?"
Cô vừa nói xong, bỗng dưng bị Hạ Nhĩ Bình đi qua kéo lại, "tôi nói
cho cô, muốn chặn miệng của một người, không nhất thiết phải dùng
tiền, chỉ cần một cái hôn là đủ!"
Ngọn đèn mờ nhạt, một chàng trai vô cùng tuấn tú hôn một mĩ nữ, xa
xa nhìn lại, như một đôi trai gái xinh đẹp đang chìm đắm dưới ánh
trăng với nụ hôn hoàn mỹ.
Nhưng đương nhiên, không nhìn thấy bộ mặt của cô gái đang biểu tình
thay lời nói...
Đọc xong đoạn này thấy truyện này có vẻ khá là BT cả nhà ạ!!! Hố hố
*xoay mông* ^
"Thực xin lỗi, nhờ một chút."
Chạng vạng vào giờ cao điểm, giữa ngã tư đường phố rộn ràng, một cô
gái mặc đồng phục màu bạc, đôi chân xinh đẹp mang đôi giày thể thao
thời thượng nhanh chóng di chuyển, trên lưng đeo một chiếc ba lô
to, mái tóc dài đen nhánh bay bay trong gió theo từng bước chân.
Nhóm người qua lại ở con đường Định Thiểm này rất nhiều, ai cũng
phải ngoái đầu lại nhìn cô, mặc kệ đàn ông, phụ nữ đang lộ vẻ kinh
ngạc, nhịn không được thốt lên vài tiếng. Nhưng cuối cùng cũng chỉ
biết nhìn hình dáng của cô gái kia rời đi, không ngớt miệng khen
ngợi.
Đó mới là mỹ nữ!
Lí Thi Mạn không để ý tới ánh mắt của người đi đường đang nhìn cô,
vẫn nhanh nhẹn bước đi về phía trước, bởi vì cô đã bị muộn
giờ.
Một tiếng trước, khi cô đang vận động tại một phòng tập thể thao
thì nhận được điện thoại của bạn tốt Phương Dung Chân, hai người
vẫn thường xuyên đi uống cà phê cùng nhau. Cô vội vàng tắm rửa, sau
đó gọi một chiếc tắc xi. Thứ Bảy là ngày cuối tuần, xe cộ di chuyển
trên đường cái đặc biệt nhiều, cô từ phòng tập thể thao đi được tới
đây thì lại tắc đường, phía trước có một cái cửa khẩu, bắt buộc các
xe phải đi theo một tốc độ nhất định. Không chịu nổi tắc đường, cô
quyết định xuống xe, chạy thẳng đến nơi hẹn.
Cô thấp thỏm vội vàng đến nỗi phải chạy bộ như vậy, bởi vì xe của
cô vừa vặn đang trong kì hạn bảo dưỡng, đã thế lại tắc đường, và
nguyên nhân chủ yếu chính là buổi chiều, bạn tốt của cô nhận được
thư từ bên Mỹ, tác phẩm do cô thiết kế đã bị trả lại.
Xông thẳng vào quán cà phê, cô đã ngồi xuống một hồi lâu mà vẫn còn
thở hổn hển.
"Sao mà cậu phải chạy, tối nay không đến cũng đâu có sao." Phương
Dung Chân chờ cô tới mới cùng cô chọn đồ uống, cả hai người đều
chọn cà phê Capucchino.
"Tớ không nghĩ là cậu phải chờ tớ lâu lắm, cậu không định quay trở
về ở viện mồ côi hay sao?" Vừa xong cô có nghe thấy Dung Chân nhắc
tới chuyện đi mua vật dụng hằng ngày.
Phương Dung Chân lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, đến khi học đại học
thì rời khỏi viện, tốt nghiệp xong cũng chưa thấy quay lại. Bởi vì
trẻ em ở viện mồ côi càng ngày càng tăng, nên Lí Thi Mạn quyết định
làm từ thiện ở đó. Ban ngày đi làm, buổi tối còn đảm nhiệm chức vị
cô giáo, dạy dỗ bọn trẻ nên người, hỗ trợ hiệu trưởng quản lí hơn
một trăm đứa trẻ.
"Không cần gấp như vậy, cuối tuần này tớ đang định trở về một
chuyến, khi đó cũng đâu có muộn." Chức vị hiện tại của Phương Dung
Chân là một công tác viên ở ngân hàng địa phương, từ đầu đến cuối
mang một dáng vẻ chỉnh tề, mái tóc ngắn gọn gàng, trông tương đối
là thanh tú.
Đúng lúc này, người phục vụ mang cà phê đến, cuộc nói chuyện giữa
cô và anh tạm thời bị gián đoạn. Nhìn người phục vụ kia rời đi, Lí
Thi Mạn vội vàng xao động hỏi: "Thứ đó đâu?"
"Ở trong này." Phương Dung Chân dựa vào ghế, rút ra một tập giấy
đưa cho cô. Đó chính là bản thiết kế nội y hàng mẫu, mà nhà thiết
kế chính là Lí Thi Mạn.
"George nói, chính sếp lớn đã tự thử nghiệm, cảm thấy thiết kế lần
này của cậu không đủ gợi cảm, không dậy nổi dục vọng của đàn ông,
cần phải sửa chữa." George là người phụ trách cùng cô bàn bạc
chuyện làm ăn, anh ta là trợ lý của tổng tài tập đoàn Đế Nhĩ.
Tập đoàn Đế Nhĩ ở khu vực Âu Mĩ có hơn hai mươi câu lạc bộ cao cấp,
hội viên không phải là phú hào thì cũng là quý tộc. Các câu lạc bộ
này hàng tháng đều tổ chức một "lễ hội" nội y, từng người phục vụ
đều được mặc những bộ nội y gợi cảm mê người, vì hội viên mà phục
vụ. Đó cũng được biết là một loại quan hệ tình dục, là nơi để đàn
ông được hưởng khoái lạc, chẳng qua là có hệ thống an ninh cao cấp
hơn mà thôi.
Lí Thi Mạn cầm lấy tập giấy, khuôn mặt xinh đẹp mang chút hờn giận
chu miệng lên, "Đúng là cái đồ sếp lớn biến thái, còn muốn gợi cảm
khiêu khích thế nào nữa, không mặc gì có phải nhanh hơn không?"
Nghe nói người chủ trì Đế Nhĩ là một tầng lớp cũ của quý tộc Châu
Âu, vậy mà lại tự mình thử nghiệm, xem ra ông ta kinh doanh câu lạc
bộ không những chỉ muốn kiếm tiền, mà là chính bản thân ông ta mê
muội cái trò "lễ hội" nội y đó.
Đối mặt với giọng điệu oán giận của Lí Thi Mạn, Phương Dung Chân an
ủi cô: "Thi Mạn, phải chăng lần này phong cách của bộ nội y có chút
vấn đề, sửa chữa lại một lần nữa xem, cũng đâu có làm sao?"
"Làm gì có vấn đề gì, lần này tớ nhất định phải sửa đến khi nào ông
già kia nhìn thấy liền phun máu mũi tới tấp thì thôi!" Lí Thi Mạn
không liếc mắt đến tập giấy một lần, trực tiếp bỏ luôn vào ba lô
phía sau lưng, ngẩng cao đầu, hừng hực ý chí chiến đấu.
"Cứ biết là cậu nói vậy." Phương Dung Chân không hề kinh ngạc khi
nghe được bạn tốt trả lời đầy dũng khí như thế.
Cô làm bạn với Thi Mạn đã lâu, nên cũng nhận thức được. Thi Mạn
hình dáng xinh đẹp, ngay cả cái tên cũng rất mộng ảo, nhưng cái cá
tính ngay thẳng lại khác xa so với cái tên cùng hình dáng mĩ nữ
kia. Có đôi khi chỉ nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của cô, nhưng ngay sau
đó, chỉ cần nghe cô nói chuyện thì tất thảy mọi người đều không
nhịn được cười. Nếu người khác biết rằng cô chính là cô con gái nổi
tiếng của hãng thực phẩm Long Hoa, người vẫn mang biệt danh là
thiên kim của lưu danh viện, chỉ sợ sẽ càng có nhiều tiếng kêu kinh
ngạc phát ra.
"Thi Mạn, tớ thay mặt lũ trẻ ở cô nhi viện, cảm ơn cậu, cậu vì viện
mồ côi mà làm rất nhiều chuyện tốt." Không những hai người đã làm
bạn hảo hữu với nhau hơn mười năm, Phương Dung Chân nhìn Lí Thi Mạn
vì viện mồ côi mà hết lòng hết dạ giúp đỡ thì vô cùng cảm
động.
Mấy năm nay nếu không có Thi Mạn hỗ trợ và số tiền quyên góp của
cô, thì viện mồ côi chỉ sợ không thể chống đỡ nổi đến bây giờ. Còn
chưa nói đến vài năm trước, chính Thi Mạn đã thuyết phục cha cô ký
hợp đồng cho xây lại khu kí túc xá, mà cô làm việc đó một phần do
là tình yêu của cô với công việc trang trí nội thất, coi như cô
cũng được lợi.
Hai năm trước khi tốt nghiệp đại học, cô mặc dù đã sẵn sàng có được
công việc ổn định tại một ngân hàng, nhưng cô lại không thích, cố
tình kéo dài thời gian. Cho đến khi nhìn thấy trang web của Đế Nhĩ
tuyển người thiết kế nội y, chỉ cần bộ nội y đó được chọn dùng, phí
thiết kế và tiền thù lao sẽ phải lên tới hàng vạn khối Mỹ kim,
khoản tiền kếch xù đã khiến cô thiết kế và gửi đi rất nhiều bản
mẫu, nhưng chưa bản nào được chọn.
Khi đó Thi Mạn vừa vặn từ Mỹ du học trở về, cô nói bạn cùng phòng ở
Mỹ của cô tên Hy Lạp là nhà thiết kế nội y, cô cũng học được đôi
chút. Bởi vậy những thiết kế của đều có hình thức khá đẹp, bản nào
cô cũng hỏi ý kiến Phương Chân Dung. Cô bảo, nếu cha cô mà biết cô
đi thiết kế thứ này, nhất định sẽ mắng.
Kết quả tác phẩm của Thi Mạn cũng được chọn, từ đó, Thi Mạn trở
thành nhà thiết kế chuyên dùng của Đế Nhĩ, tất cả số tiền thù lao
mà cô giành được từ việc thiết kế cô đều dùng để cải tạo cuộc sống
cho những đứa trẻ ở viện mồ côi.
"Tớ chẳng phải đã nói không phải cảm ơn sao? Chẳng qua cũng chỉ là
tiện tay giúp đỡ thôi mà." Dù sao ngoài thời gian đi làm ban ngày
ra, cô cũng rảnh rỗi, công việc này nọ quả thật rất đơn giản.
Phương Dung Chân nở nụ cười, "Tớ biết rồi, tớ sẽ không phải câu nệ
với đại tiểu thư đây nữa."
"Là cậu lễ phép quá đáng." Lí Thi Mạn cũng nở một nụ cười
theo.
Cô với Phương Dung Chân thực ra mà nói có thể là không hòa thuận.
Tiểu ngũ năm ấy, cô đang học Taekwondo, Dung Chân từ một nơi khác
chuyển tới đây, tuổi bằng cô, cả thời gian luyện tập Taekwondo đã
hai năm cũng giống cô. Vào thời điểm đó, Dung Chân đều bị mọi người
nói rằng từ trại mồ côi chuyển đến, ai cũng thấy đáng thương thay
Dung Chân, vì vậy không thu tiền học phí.
Cô mặc kệ Phương Dung Chân là từ đâu đến, cô chỉ biết rằng trong
lớp học này chỉ có thể có một nữ sinh mạnh nhất là cô, nên đã tìm
đến Phương Dung Chân đòi một đấu một, từ đó trở thành bạn tốt của
nhau.
Hai người uống cà phê, Phương Dung Chân hỏi: "À đúng rồi, hôn lễ
giữa cậu và Hạ Tuấn Bình bị hủy thật sao?" Hạ Tuấn Bình là thiếu
gia của tập đoàn Bảo Lai, cũng là người mà cha Lí Thi Mạn đã sắp
xếp sẵn cho kết hôn.
"Đương nhiên là hủy." Lí Thi Mạn đắc ý cười.
Nhìn thấy bạn tốt nở nụ cười, Phương Dung Chân bất đắc dĩ phát ra
một tiếng thở dài, "Aizz, Hạ Tuấn Bình điều kiện tốt như vậy, tướng
mạo lại tuấn tú, cậu rốt cuộc vì sao lại không thích hắn vậy?" Cô
biết việc hôn lễ lần này thất bại, Thi Mạn nhúng tay vào không
ít.
Chủ ý muốn phá hỏng cuộc hôn nhân này.
"Tớ không phải là không thích hắn, mà chỉ là đối với hắn tớ không
có một chút cảm giác, với lại tớ cũng chưa có ý định lập gia đình
bây giờ."
Cô và Hạ Tuấn Bình trước kia có quen biết nhau, nhưng chỉ là xã
giao sơ qua, không ghét cũng không thích nhau. Huống hồ, anh ta đã
có một lời hứa kết giao với một cô gái từ khi còn mười tuổi, cô đối
với cặp đôi uyên ương kia một chút hứng thú cũng không có.
"Nếu như hôn sự đã bị hủy, vậy tại sao tâm tình của cậu lại không
tốt?" Khi nãy gọi điện thoại cho cô, cô có nói rằng do tâm tình
không tốt nên mới tới phòng tập thể thao.
"Đó là bởi vì cha ta, ông ấy..." Tưởng như đã làm cho Lí Thi Mạn
phun hết tất cả mọi chuyện, tiếng chuông di động của Phương Dung
Chân đột nhiên vang lên.
Là một vị đại sư ở viện mồ côi gọi điện thoại đến, có một cậu nhóc
trong người không được thoải mái, phải đưa đi bệnh viện, cuộc nói
chuyện giữa Lí Thi Mạn và Phương Dung Chân hôm nay đành phải chấm
dứt tại đây.
"Buối tối tớ không rảnh rồi, để mai tớ gọi điện cho cậu, rồi chúng
ta nói chuyện tiếp."
"Được, cậu đi nhanh đi rồi còn về."
Nói thật là edit đoạn này xong, ta vẫn không hiểu lắm về mối quan
hệ giữa cô Phương Dung Chân này và trại trẻ mồ côi kia, nhưng dù
sao thì nó cũng không quan trọng cho lắm, cho nên ta cũng không cất
công tìm hiểu nhiều, xin mọi người đừng ném đá nha... ^^
Đi ra khỏi tiệm cà phê, cô bước vào xe của Phương Dung Chân, hai
người không muốn lãng phí nhiều thời gian, bởi vậy chưa nói cụ thể
khi nào gặp lại. Phương Dung Chân nhanh chóng lái xe rời đi.
Lí Thi Mạn nhìn theo chiếc xe của cậu bạn tốt vẫy vẫy tay, cũng
không bắt tắc xi về nhà ngay. Gầy đây tất cả mọi việc đều không
thuận lợi theo ý cô, cô nhớ rõ rằng hình như gần đây có một quán
bar thì phải?
Đi đi lại lại, cô quyết định vào quán bar kia.
Nếu hiện tại có ai nói cho Lí Thi Mạn thầy tướng số nào lợi hại, cô
nhất định sẽ toàn tâm toàn ý lấy tiền của mình, thỉnh cầu đại sư
giúp cô tính toán, nhìn xem rốt cuộc gần đây cô làm sao mà lại đen
đủi như vậy. Cô phạm tội tày trời gì sao? Vẫn là phạm phải cái gì
cơ chứ???
Cô đoán, hình như cô lại mới phạm phải tội rồi. Bằng không thì cái
thành phố Đài Bắc này ít nhất cũng phải có hơn một trăm quán bar,
vì sao mà cô vừa mới bước vào cái quán bar này, liền gặp gỡ người
mà suốt đời này cô không muốn nhìn nhất - Hạ Nhĩ Bình.
Nhưng ma sai quỷ khiến thế nào mà anh ta cũng nhìn thấy cô, bởi vì
anh đang đứng ở gần cửa ra vào, hình dáng tuấn tú, thần thái ngạo
nghễ nhìn cô.
Dù sao cô vẫn đứng ở cửa, cứ như vậy trực tiếp xoay người định đi
ra ngoài, nhìn thấy anh ta thì kể cả không cần uống rượu cô cũng
cảm thấy khó tiêu hóa. Mà Hạ Nhĩ Bình dường như nhìn thấu ý nghĩ
muốn rời đi của cô. Lí Thi Mạn bắt gặp con ngươi đen láy tà mị để
lộ ra ánh nhìn cười nhạo của anh, giống như là đang nói cho cô, anh
đang xem cô cầm cái đuôi của mình bỏ chạy như thế nào.
Bỏ chạy? Đùa giỡn cái gì thế! Lí Thi Mạn quay khuôn mặt xinh đẹp,
hung hăng trừng mắt nhìn anh, muốn làm cho anh hiểu được: Cho dù có
người muốn bỏ chạy, thì chắc chắn đó là anh, chứ không phải
cô!
Đã đến đây, vậy thì uống thôi! Lí Thi Mạn quyết định ngay mặt
nghênh chiến.
Cô đi vào quán bar, tìm được một cái bàn trống, đặt mông thật mạnh
xuống, ném chiếc túi sang một bên ghế. Sau đó vẫy tay cho bồi bàn
gọi rượu, tuy rằng phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh đang chăm
chú nhìn mình, cô vẫn mặc kệ. Cho dù có một vài người muốn đến gần
cô nhưng vẫn cảm thấy trang phục của cô có phần không phù hợp, cô
uống rượu của cô, không liên quan đến họ, cũng đâu có ai quy định
rằng mặc đồng phục thì không thể đến quán bar uống rượu đâu.
Cảm giác được ánh mắt của các chàng trai trong quán vẫn chưa thu
hồi, cô quay đầu đi, không để ý. Không biết có phải cô đem cái bụng
rỗng đi uống rượu vì sự tồn tại của tên ác quỷ chán ghét kia không,
cô cảm thấy có phần không thoải mái, quả nhiên là không thể tiêu
hóa nổi, làm cho tâm tình của cô càng phiền.
Kỳ nghỉ hè năm cô mười tám tuổi, cô rời nước Mỹ trở về Đài Loan,
đúng lúc đó có một cơn bão đi ngang qua. Bão hết, cô liền chạy tới
viện mồ côi tìm Phương Dung Chân, mới biết được kiến trúc của cô
nhi viện đã quá cũ, đâu đâu đều ủ dột, căn bản là không thể tu bổ.
Bởi vậy cô đi năn nỉ cha cô quyên góp tiền cho viện mồ côi.
Cha cô đồng ý đáp ứng, dựng lên hai nhà kí túc xá mới và một trung
tâm hoạt động cho cô nhi viện, Nhưng với điều kiện, cô phải đồng ý
với đối tượng kết hôn mà ông đã sắp đặt sẵn. Nếu đến hai mươi lăm
tuổi mà cô vẫn chưa có bạn trai, thì sẽ nghe theo lời ông, ngoan
ngoãn cùng người kia kết hôn.
Lúc ấy, cô cũng đâu có cách nào để cự tuyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn
gật đầu đáp ứng. Mà kể cả hôm nay cha cô nói với cô như vậy, thì cô
cũng vẫn phải làm theo.
Cô vẫn tưởng rằng cha cô rất luyến tiếc vì làm cho cô lập gia đình
quá sớm, nhưng không ngờ rằng năm nay cô vừa tròn hai mươi lăm
tuổi, cha cô thật sự vì cô mà tìm đối tượng kết hôn. Chính là Hạ
Tuấn Bình, nhưng hôn sự lần này không suôn sẻ như cha cô mong muốn.
Nửa tháng trước, Hạ Tuấn Bình vì tình yêu của mình mà không muốn
kết hôn, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Nghĩ đến chuyện Hạ Tuấn Bình bị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng cô lóe
lên một tia xin lỗi.
Nói thật, cô không phải cố ý làm to đến nỗi khiến cha con người ta
bất hòa, đơn giản chỉ là cô không muốn gả cho anh ta. Nhưng cô nào
biết được tên Hạ Tuấn Bình kia vì bảo vệ tình yêu của chính mình mà
làm ầm lên, nhưng cô chắc chắn rằng anh cùng với cô gái kia sau này
nhất định sẽ hạnh phúc, bởi vì bọn họ quá yêu nhau (câu này mình
thấy sến sến ="=), điều này làm cho người ta cảm thấy vui
mừng.
Vốn tưởng rằng hôn sự thất bại, cô lại có thể tiếp tục nhàn nhã
sống, không ngờ chiều nay cha cô lại bảo, ông sẽ vì cô mà tìm một
người khác để kết hôn. Cô nhất thời hờn dỗi, đành phải chạy tới
phòng tập thể thao để vận động bạo lực, phát tiết cảm xúc.
Ngay lúc cô hạ chén rượu thứ ba xuống, người mà cô ghét nhất đã đi
tới, cô quay mặt sang phía bên kia, không nhìn thấy, không nhìn
thấy.
"Cô biết không? Cô uống hăng như vậy, rất dễ bị lạm dụng đấy." Hạ
Nhĩ Bình vừa nói vừa ngồi xuống phần ghế trống bên cạnh, không mời
tự ngồi.
Cứ tưởng anh chỉ đi ngang qua cô, không ngờ lại tự nhiên ngồi
xuống. Điều này làm cho Lí Thi Mạn quay mặt lại, mất hứng trừng mắt
nhìn anh, "vị tiên sinh này, hình như tôi đâu có mời anh ngồi
xuống?"
Anh đương nhiên hiểu được ý muốn đuổi đi trong lời nói của cô,
huống chi, khuôn mặt xinh đẹp kia đang hùng dũng oai vệ, khí phách
hiên ngang trừng mắt nhìn anh... Hạ Nhĩ Bình nhìn cô, trong ánh mắt
anh luôn luôn không thể kiềm chế được sự thưởng thức khi tiếp xúc
với Lí Thi Mạn. Anh với cô thực sự càng lúc càng hứng thú!
Cô giống như một con thú nhỏ, chỉ cần có người chạm vào, cô lập tức
lộ ra bộ dạng như sắp cắn. Bộ dạng đó thật sự đáng yêu đến khó có
thể hình dung, đặc biệt là kiểu xinh đẹp của một tiểu dã thú, làm
cho người ta chỉ muốn chiếm đoạt.
Thấy cặp mắt đen láy tà mị kia đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng
Lí Thi Mạn thắc mắc xen chút ngại ngùng, cô liền dùng tức giận để
che giấu cảm xúc. "Anh nhìn cái gì?"
"Tôi cảm thấy hình như cô không có thiện cảm với tôi." Hạ Nhĩ Bình
cố tình nghiêng người sang phía cô, âm giọng trầm trầm nói: "Thế
nào? Đem nụ hôn đầu tiên trao cho tôi như vậy, cảm thấy không cam
lòng sao?"
Không biết là tại đột nhiên anh tới gần, hay là tại lời nói của
anh, hai má Lí Thi Mạn nóng lên, kích động quay ngoắt sang bốn
hướng nhìn đi chỗ khác, cũng may là tiếng nhạc trong quán bar mở
rất to, bởi vậy cũng không có ai khác nghe được, cô vừa tức vừa
thẹn kêu: "Hạ Nhĩ Bình, chả phải tôi đã bảo là anh hãy quên chuyện
đó đi sao?"
Này tên khốn, anh quả thật làm người khác chán ghét đến kinh
khủng!
Đêm đó, ngay trong Hạ gia, mưu kế của cô đã thành công, hôn sự chắc
chắn sẽ thất bại, nhưng cao hứng của cô chỉ lên được đến một nửa,
ngay sau đó đã bị chàng trai đáng ghét này uy hiếp rằng sẽ nói
những chuyện cô làm cho người khác, làm cho cô tức đến nghiến răng
nghiến lợi.
Anh đột nhiên lao đến, hôn cô như đang muốn dùng đôi môi cô để ngăn
chặn đôi môi anh, làm cho cô hoảng sợ, bởi vì đó chính là nụ hôn
đầu tiên của cô!
Không thở được, cô lớn tiếng kêu lên, nhưng ngay lập tức liền hối
hận, lời đã nói không thể thu hồi. Cô đã cảnh cáo anh, nếu cô đáp
ứng theo như đúng anh yêu cầu, thì sau này cô và anh sẽ không còn
quan hệ gì nữa.
Khi Lí Thi Mạn hai mươi tuổi, còn đang du học bên Mỹ, cô đã từng có
bạn trai, cũng từ Đài Loan tới nhưng anh là nhờ học bổng nên mới có
thể xuất ngoại. Hai người quen nhau cũng không được bao lâu, không
hiểu tại sao cha cô lại biết cô có bạn trai, liền gọi điện yêu cầu
cô chia tay, bởi vì anh chàng kia điều kiện quá kém.
Tuy rằng cô tức giận, nhưng cũng không quên lời hứa giữa cô và cha.
Sau đó cô không còn yêu ai nữa, từ khi ra nước ngoài, cô cũng chẳng
còn quan tâm đến đối tượng kết hôn gì gì của cha cô. Dù sao thì
tính tình của cô cũng không tốt lắm, chỉ sợ không có mấy người chịu
đựng được.
"Ngoan, đừng nóng giận, sự việc về Tuấn Bình của cô tôi sẽ không
nói ra ngoài cho ai biết hết." Giống như đang vỗ về an ủi một con
thú nhỏ đang dựng đứng lông, bàn tay to của anh vuốt ve đầu cô,
nhưng lại bị cô gạt phắt xuống.
"Đừng động vào tôi!" Này, sao anh cứ thích động chạm đến tôi là sao
hả? Không muốn bị anh cuốn vào người, cô tức giận phân rõ giới
tuyến: "Hạ Nhĩ Bình, tôi cảnh cáo anh, lần sau tốt nhất cách xa tôi
mười mét, nếu không đừng trách tôi đối với anh không khách
khí."
Đối mặt với lời cảnh cáo của cô, Hạ Nhĩ Bình thái độ bình thản, lúc
này tiếng chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên. Anh nhìn
xuống màn hình, đứng lên. "Tôi ra ngoài trước nói chuyện điện
thoại, lúc sau sẽ quay lại đây, nhớ kỹ, nếu có ruồi bọ dính lại chỗ
này, nhớ phải đánh đi đấy!" Anh mờ ám nhìn hướng cô cười cười, đi
ra khỏi quán bar.
"Anh thử xem!" Lần sau, cô sẽ không khách khí với anh ta nữa.
Đúng lúc này người phục vụ mang rượu tới cho cô, cô cầm li rượu
lên, nghĩ rằng nếu mang lên sớm hơn một giây, chắc chắn cả li rượu
này đã bị cô hất vào mặt con người đáng ghét kia.
Cô không muốn uống thêm, cũng chẳng muốn gặp lại tên tiểu tử thối
vừa nãy, nếu không thì chắc chắn đêm nay cô sẽ mất ngủ vì khó chịu!
Lí Thi Mạn uống một hơi hết sạch li rượu, đứng dậy chuẩn bị rời
đi.
Cúi người xuống, cô muốn lấy chiếc ba lô treo bên kia ghế thì bỗng
nhiên thấy hoa mắt, nhất thời choạng vạng. Cô nhanh nhẹn bám vào
chiếc bàn để ổn định, suýt chút nữa cô đã mất thăng bằng mà ngã lăn
quay ra đất.
Lúc ngồi cô vẫn còn bình thường, tại sao bây giờ khi vừa đứng dậy
lại cảm thấy choáng váng? Chẳng lẽ là cô say sao?
Khó khăn lắm Lí Thi Mạn mới có thể đứng vững, ngẩng đầu lên thì
thấy trước mặt xuất hiện hai người đàn ông. Ngoài khuôn mặt dữ tợn
ra, cô còn thấy trên cánh tay của họ đều có hình xăm, quả nhiên là
người giang hồ, làm cho người ta vừa thấy đã biết ngay không phải
người lương thiện.
Một người trong đó mở miệng, "a, người đẹp, Hào ca của chúng tôi
muốn mời cô qua uống một li."
"Cái gì? Hào ca?" Lí Thi Mạn thiếu chút nữa thì bật cười lớn. Không
phải là diễn viên điện ảnh, vậy mà cũng dám tới đây làm quen với cô
sao?
Nếu cô không uống rượu, có lẽ sẽ tỉnh táo hơn mà để ý đến đối
phương, cho dù cô từng luyện tập vài năm Taekwondo, nhưng cũng
không ngốc đến nỗi đi đắc tội với mấy người này.
Nhưng cô đã uống vào mấy li rượu, lúc này cho dù không có năm phần,
thì cũng có ba phần là cô đã say, hơn nữa còn bị hai người đàn ông
này trêu ghẹo. Tâm trạng không tốt, cô không khách khí quát: "Tránh
ra, đừng làm phiền đến tôi." Thật đúng là bị tên Hạ Nhĩ Bình kia
nói trúng, có mấy con ruồi bọ đáng ghét bay đến.
"Người đẹp, đừng không phân biệt tốt xấu thế chứ. Cô không biết Hào
ca là ai sao?"
"Tôi không có hứng thú muốn biết."
"Hào ca của chúng tôi, chính là người nắm giữ Hổ Bang Hồng. Hào ca
gọi cô qua uống rượu, là vinh hạnh cho cô, thế nên hãy ngoan ngoãn
mà nghe lời đi."
Đã nói là không có hứng thú muốn biết, tại sao còn lảm nhảm dài
dòng như vậy chứ? "Mặc kệ các anh là ai, là chó là mèo gì cũng tốt,
không liên quan đến tôi. Tôi hiện tại phải đi về, cho qua nhờ." Bọn
họ đứng chắn trước mặt cô, biết ngay hai người này không phải là
dạng có lễ phép, nhưng không sao, cô sẽ không chấp nhặt bọn
chúng.
"Này con ranh kia, dám nói bọn tao là chó là mèo sao? Đúng là không
giáo huấn cho mày thì thật là ngứa chân ngứa tay." Lời nói của Lí
Thi Mạn đã chọc giận đến hai người đàn ông trước mặt, chỉ thấy bọn
họ hung tợn tiến đến. Ngay tại lúc bọn họ bắt được cô, phía sau có
người lên tiếng.
"Các ngươi mau chóng dừng lại, đừng dọa đến người đẹp."
Lí Thi Mạn đưa ánh mắt có chút men rượu say say nhìn, thấy nguyên
bản hai người đàn ông vừa xong còn đang hung tợn giữ lấy mình lùi
xuống, từ giữa hiện ra một người đàn ông khác tầm bốn mươi tuổi, để
đầu húi cua, vóc dáng béo ục ịch, còn cái bụng to như thúng bia.
Sau đó cô nghe thấy hai người vừa nãy đang lui ở một bên kêu hắn là
Hào Ca.
Người này chính là Hào ca? Cô nhìn hắn, cũng không khác với mấy
loại người ven đường là mấy. (Hình như đoạn này chị ấy ám chỉ ông
này giống ăn xin?)
Hào ca tiến lên phía trước, chỉ cách cô tầm hai, ba bước chân, một
đôi mắt nhỏ hiện rõ sự mê đắm nhìn cô. "Tiểu thư mỹ lệ, thật là
ngại quá, không biết các hạ thủ của tôi có dọa đến cô hay
không?"
Bị một người đàn ông xấu xí như con cóc nhìn chằm chằm, cô lại cảm
thấy càng khó chịu, tưởng như sắp nôn.
"Xin lỗi, tôi muốn về nhà." Đến khi muốn tìm đường ra, cô mới phát
hiện mình đang bị "giam" trong một vòng tròn, tất cả mọi người đều
ở bên ngoài, cách xa vài mét.
Thân hình buồn bã của Hào ca cũng không có định lui ra, còn từng
bước từng bước tiến lên, cười híp mắt, "từ khi cô mới bước vào
quán, tôi đã cảm thấy cô rất đẹp. Hiện tại nhìn gần như thế này,
lại càng hấp dẫn, hơn nữa tính tình cô lại nóng bỏng như vậy, dáng
người tuyệt vời như vậy, làm cho tô càng nhìn càng thích."
Thật là hạ lưu, cái dạng người gì thế này? Lại còn cả nụ cười dâm
đãng buồn nôn kia nữa, làm cho cô thật sự rất muốn đá cho hắn một
phát vào bụng. Nhưng cô còn chưa kịp đá, thì đã nhìn thấy cánh tay
phát phì toàn hình xăm của ai kia dí vào mặt mình. Nhất thời hoảng
sợ, hoàn toàn chỉ là một động tác phản xạ, cô đưa hai tay lên dùng
sức đẩy người đàn ông béo ú kia ra.
Nhưng, không biết là lực của cô quá lớn, hay là cái người được gọi
là Hào ca kia quá yếu, bị cô đẩy như vậy, cả thân hình béo tròn đổ
ra phía sau ngã, hai người đàn ông bên cạnh không kịp đỡ lấy hắn,
chỉ thấy hắn lăn một vòng trên mặt đất, cả người hướng đến một cái
bàn. Một vị khách đứng bên sợ tới mức hét chói tai né tránh. Hào ca
đã va phải cái bàn, trên mặt bàn loạng choạng rơi xuống một bình
rượu thủy tinh, rơi thẳng xuống trán hắn, phanh một tiếng, máu chảy
xối xả.
Sự việc phát sinh quá đột ngột khiến cho người ta nhất thời đứng im
bất động. Nghe được tiếng rên rỉ của Hào ca, thấy máu loang đầy mặt
hắn, Lí Thi Mạn kinh ngạc mở to mắt, rượu cũng tỉnh. Cô chỉ đấy nhẹ
hắn một cái thôi mà...
"Hào ca!" Hai người hạ thủ, một người nâng Hào ca dậy, còn một
người khác lớn tiếng chửi một câu thô tục, lập tức cầm một vỏ chai
rượu trên bàn, hướng mặt cô chuẩn bị ném.
"A, nguy hiểm!"
Tiếng kêu của nam nữ bốn phía vang lên thất thanh, Lí Thi Mạn quay
sang, chỉ thấy một bình rượu đang bay về phía mình, cô hoàn toàn
không kịp né tránh...
Cứ tưởng sẽ bị bình rượu kia đập trúng đầu, bỗng nhiên một cánh tay
rắn chắc xuất hiện trước mặt cô, động tác rất nhanh bắt được bình
rượu kia. Anh kéo cô ra phía sau hình dáng cao lớn ưu thế của mình,
quay mặt về phía hai tên hạ thủ đang giúp Hào ca đứng dậy. Nhất
thời ba người của Hổ Bang tụm lại thành một khối.
Nhìn Hạ Nhĩ Bình đột nhiên ra tay cứu giúp mình, Lí Thi Mạn không
còn kịp nói cái gì, chỉ thấy anh hơi tức giận nhìn cô hô to, "Đồ
ngốc, đi mau!"
Hạ Nhĩ Bình tức giận, bởi nếu anh vào quán bar chậm trễ một bước,
thì hậu quả thật sự sẽ không thể tưởng tượng nổi. Kêu cô đánh ruồi
bọ, cô thật ngoan ngoãn nghe lời đánh, nhưng cũng đừng có chọn con
to nhất mà đánh như thế chứ!
Lí Thi Mạn bị quát thì cảm thấy rất vô tội, cô cũng đâu có nhờ anh
đến cứu cô...
Đột nhiên phía sau có người ùn ùn kéo tới. Cô một tay cầm ba lô của
mình, còn tay kia là bị anh cầm, sau đó kéo cô chạy ra cửa.
"Này, anh..." Làm gì mà giữ tay cô chặt như thế chứ?
"Đằng sau sắp đuổi kịp rồi."
Cô quay đầu lại, thấy Hào ca, thủ hạ, trong đó còn có một người
đang bẻ cơ rắc rắc, còn người kia thì đang đuổi theo. Bởi vậy khi
cô và Hạ Nhĩ Bình sắp sửa chạy ra khỏi quán bar thì thấy người phía
sau phẫn nộ hét to:
"Chúng mày không trốn thoát được đâu, bên ngoài đều là người của
bọn tao hết."
Hết chương 1.
Vừa chạy ra khỏi quán bar, Lí Thi Mạn nhìn thấy bên ngã tư đường đã
có một vài người chạy tới. Cô sợ hãi đến nỗi chỉ muốn ngồi lên xe
trốn thoát khỏi cái nơi quái quỷ này.
"Gọi tắc xi nhanh lên!"
"Phía sau như thế kia mà còn muốn ngồi tắc xi? Đang tắc đường đông
nghịt người, chỉ cần ngồi lên xe thôi là bọn họ đã có thể dễ dàng
chặn đầu chúng ta." Hạ Nhĩ Bình cầm chặt cánh tay nhỏ bé hơi run
run, "chạy theo hướng này."
Nhìn anh kéo cô chạy vào một con ngõ nhỏ, Lí Thi Mạn thắc mắc khẩn
trương vùng vẫy, có thể nói đầu cô bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Sao lại chạy vào con ngõ nhỏ này làm gì? Chạy đến nơi đông người
cầu cứu không phải tốt hơn sao?"
"Nơi đông người thì làm sao mà chạy được chứ, hơn nữa tôi đảm bảo,
chỉ cần nhìn thấy người truy đuổi chúng ta là một đám lưu manh, thì
tuyệt đối sẽ không có một ai chịu ra tay cứu giúp."
Con đường vòng vo, ánh đèn chập choạng chiếu lên thân hình của một
nam một nữ đang ra sức chạy.
Mặc dù hai người không hợp nhau nhưng Lí Thi Mạn biết Hạ Nhĩ Bình
không hề lừa cô. Bởi lúc ở quán bar khi nãy, đối mặt với sự quấy
rầy của Hào ca, quang minh chính đại như vậy mà dường như không có
một ai dám giải vây cho cô, ngược lại còn lui rất xa.
Chạy theo anh, cô nghĩ mình thật là may mắn vì hôm nay đi giày vải,
bằng không thì chắc chắn cô đã tê liệt chân từ lâu. Chính lúc này
đây thì cô cảm giác đám người đằng sau đã đuổi kịp đến nơi, bởi
những tiếng kêu gào thô tục, chửi bới càng lúc càng to.
"Mẹ kiếp, chúng mày đứng lại, cấm được chạy nữa!"
"Chúng mày chết chắc rồi!"
Tuy rằng bình thường cô có thói quen vận động nhiều ở phòng tâp thể
thao, nhưng đột nhiên chạy nhanh như vậy, thực sự khiến cô không
thể thở nổi.
"Vù vù ~~ mau gọi điện thoại báo cảnh sát..." Lí Thi Mạn thở gấp
gáp vừa chạy vừa hô. Đài Loan là một quốc gia có pháp luật mạnh mẽ,
làm sao có thể để cho đám lưu manh hoành hành như thế này
được.
Liếc mắt nhìn cô gái vô duyên vô cớ gây chuyện đang chạy phía sau
mình, Hạ Nhĩ Bình nói: "Cô gọi cảnh sát, bọn họ cũng sẽ bắt đám lưu
manh kia đi, nhưng nhanh nhất thì cũng phải nửa tiếng sau. Cô có
biết nếu bị đám người kia tóm được, chỉ trong nửa giờ thôi, cô và
tôi sẽ bị bọn chúng đánh đến như thế nào không?"
"Tôi..." Tưởng tượng đến kết cục của cô khi bị đám xã hội đen kia
bắt, nhất thời sợ hãi, cô cảm thấy tay chân mình như đang nhũn ra,
sắp không thể chạy được nữa rồi.
"Đừng nói gì nữa, cố giữ sức đi." Hơi thở của anh cũng bắt đầu
không đều và dồn dập, chứng tỏ anh đã mệt.
Rẽ vào một chỗ tối, tứ chi của Lí Thi Mạn mềm nhũn, chiếc ba lô
trên tay rơi bịch xuống đất. Tất cả giấy tờ bên trong cũng rơi ra
theo, một bộ đồ màu hồng, nói đúng hơn là một bộ nội y có điểm một
vài chiếc lông chim nhỏ màu hồng đang nằm chiễm chệ trên mặt
đất.
Liếc chiếc ba lô của cô, Hạ Nhĩ Bình khẽ ngừng lại, nhân lúc cô
đang nhặt các giấy tờ văn kiện khác, anh cầm bản thiết kế bộ nội y
kia lên nhìn.
"Hóa ra là cô đam mê với những thứ như thế này."
Hai gò má Lí Thi Mạn ửng hồng, nhanh chóng giật lại bản thiết kế từ
tay anh, "không phải, bộ nội y này là do tôi thiết kế."
"Cô là nhà thiết kế?" Hạ Nhĩ Bình nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc,
"thật vậy sao?"
"Anh đừng nói đến vấn đề này nữa, bây giờ không thích hợp." Cô
không nghĩ anh và cô lại cùng nhau bàn luận về nội y, làm cô cảm
thấy có phần mất tự nhiên. Hơn nữa anh không nghe thấy phía sau có
người vừa rống lên một tiếng sao?
Hạ Nhĩ Bình cũng nhận thức được, đồng ý, lại một lần nữa nắm lấy
bàn tay non mịn nhỏ bé của cô, tiếp tục chạy về phía trước.
"Anh không cần nắm tay tôi như vậy, tôi có thể tự chạy mà."
Anh làm như không nghe thấy, cũng không buông tay, vẫn gắt gao nắm
lấy bàn tay của cô.
"Anh có nghe thấy tôi nói..."
"Nếu lần sau rảnh, mặc cho tôi xem."
Cái gì? Hai vành tai của cô trong nháy mắt đã đỏ ửng lên, "biến
thái! Ai thèm đi mặc mấy thứ đó cho anh xem chứ?"
"Hai đứa chúng mày dừng lại!"
"Mau chia nhau ra bắt tụi nó!"
Lí Thi Mạn nghe tiếng gào thét ở phía sau lưng mình, thấy được kế
hoạch của bọn chúng, cô cực kì sợ hãi, đồng thời cảm thấy chính
mình cũng đã hết sức lực.
Bước chân của cô chậm lại, "hù hù, thật xin lỗi... nhưng quả thật
tôi không chạy được nữa rồi...hô..."
Hạ Nhĩ Bình dừng lại trước đoạn giao nhau giữa các đầu ngõ, nhìn
sang Lí Thi Mạn đang thở hổn hển, cảm giác đám người phía sau đã
đến gần, anh nhìn xung quanh, nói: "Đi hướng này!"
Cô hoảng hốt, cũng có phần sợ hãi, chỉ có thể để mặc anh tùy ý lôi
cô đi, sau đó cô mới phát hiện anh lại kéo cô vào một con hẻm vô
cùng hẹp.
"Đại ca, con hẻm này hẹp quá..."
"Câm!"
"Nhưng...."
"Im mồm! Chúng mày cứ xông vào con hẻm này bắt bằng được hai đứa
kia cho tao!"
"Nhưng..."
Hạ Nhĩ Bình khẽ cười nhẹ, cúi đầu xuống hôn cô gái hai má còn đang
đỏ ửng vì chạy. "Bảo bối, đừng vội, tôi sẽ không để cho em bị tổn
thương đâu."
Đôi môi bị phủ kín bất ngờ không khỏi làm cô kinh ngạc, hơn nữa, ai
là bảo bối của anh ta chứ! Khi Lí Thi Mạn định bắt anh sửa lại câu
nói vừa xong thì anh đột nhiên ôm lấy eo cô, đem cô ghì chặt vào
trong lồng ngực rắn chắc, sau đó nhanh chóng trốn vào một góc
tường. Thân hình hai người nhất thời biến mất trong bóng tối.
"Tên đại sắc lang chết tiệt, anh buông tôi ra ngay lập tức."
Trốn chạy rồi lại trốn chạy, tất cả chỉ vì anh ta muốn ôm cô? Lí
Thi Mạn suy nghĩ, giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của
anh.
"Hư! Bọn họ đuổi tới nơi rồi!"
Lí Thi Mạn dừng động tác, nhìn về phía chỗ cô vừa đứng, do trời quá
tối nên cô không thể thấy gì ngoài năm đầu ngón tay của mình. Mãi
cho đến khi mắt cô thích nghi được thì mới thấy nguyên bản một đám
lưu manh đông nghẹt đang đứng chắn đường ở con hẻm nhỏ xíu.