Lâm vội xua tay -" à không..không sao...." , đi vội vào lớp..không
hiểu sao thấy Ngọc thì nó lại lúng túng...nhớ lại cảm giác ấm áp
của ngày hôm wa...
....
Ngày hôm ấy....Du ko đi học...
Cuối giờ , đang gom sách vở thì điện thoại reo , Xuyến vội bắt máy
-" Alô!"
Giọng ở đầu dây bên kia khiến nó giật mình...là của mẹ Du !
Xuyến cúp điện thoại mà mặt nó căng thẳng cực độ....Hà vội chạy lại
-" Có chuyện gì vậy Xuyến?"
*ấp ứng -" Du...Du bỏ nhà đi rồi !!!!"
Một phút im lặng …Hà lo lắng –“ Có thật là Du bỏ đi rồi ko ?...Tại
sao …lại thế ?....”
Giọng Xuyến trầm xuống –“ Bố Du lại về nhà đánh đập mẹ nó …nó chửi
thẳng vào mặt ổng một hồi rồi bỏ đi từ hôm qua vẫn chưa về !”
Lâm hối hả lấy di động ra gọi vào số của Du …vài tiếng tít tít vang
lên rồi ngưng bặt …không bắt máy …
Tuấn Anh cũng gọi cho Du nhưng xem ra vô vọng …
Tin Du bỏ nhà đi nhanh chóng truyền đi khắp lớp ….cả bọn nhìn nhau
ngơ ngác vài giây rồi đổ xô đi tìm …vẻ lo lắng , bồn chồn hiện trên
gương mặt mọi người , không ngớt gọi tên Du …
Người lo lắng nhất ngoài mẹ Du ra ắt là Phương và Hải …
Lúc t’c Phương là bạn thân của Du kia mà , tuy bây giờ Du ko thích
Phương lại gần mình nhưng trong thâm tâm của Phương thì Du mãi mãi
là người bạn thân nhất …
Còn Hải thì khỏi nói …câu hỏi đó cứ vởn vơ trong tâm trí nó ..câu
hỏi mà tự thuở nào nó vẫn chưa trả lời đc …”nó đối với Du có còn
…?”
Chen khắp chốn , len vào từng con đường nhỏ hỏi thăm …tìm kiếm
…nhưng vô vọng …
…
Cả bọn thở hồng hộc lau vội vài giọt mồ hôi …bỗng …
Lâm hối hả chạy lại ..lắp bắp ..-“ Đằng ..đằng kia bờ sông ..tao
nghe nói mới vớt đc một xác người tự tử ..hình như là con gái
!!”
Cả bọn cứng người , vội chạy về hướng bờ sông , miệng ko ngớt cầu
nguyện –“ trời ơi là trời ..mày đừng có chuyện gì nha Du …”
…
Bên sông , mọi người bu nghẹt cả một đoạn đường .Cả bọn chen thân
vào xem mặt người vừa tự tử …là một đứa con gái ..trạc tuổi bọn nó
…cũng tóc nhuộm hoe hoe ..nhưng ..
Rồi thở phào nhẹ nhõm khi biết cái xác đó ko phải là Du …
…………………………………
Trời đã ngả màu bóng đêm ..
Lâm lau mồ hôi –“ tối quá rồi chúng mày ! không thấy gì nữa rồi
!”
Xuyến lo lắng –“ Sao giờ ?”
Hả lau nước mắt , *nấc* –“ Lỡ ..lỡ Du làm chuyện ngu ngốc gì thì
…”
Ngọc an ủi Hà –“ Chắc là ko sao đâu …”
Tuấn Anh xua tay –“ Tối thế này ..về thôi ..mai tìm tiếp …”
Cả bọn lủi thủi đi về mà lòng chưa nguôi lo lắng …Hải ngó ngang
..ko thấy Phương ..nó thở dài bước về nhà …
…
…
…
Hơn 9h tối ..Hải nhâm nhi li cà phê ngọt gắt mà nghe cổ họng nghẹn
đắng …nó lo mà ko biết phải làm gì …tại sao nó lại lo lắng quá mức
như vậy chứ ..vì người bỏ nhà đi là Du ?....không thể nào ..chả lẽ
nó vẫn còn thik Du ?....
Đang vò đầu chặn cái suy nghĩ ngu ngốc ấy thì điện thoại reo ..nó
bắt máy –“ Alô !”
Giọng Phương vang lên bên đầu dây , thở mệt nhọc …-“ Hải đến đây
nhanh ..nhanh lên …!”
Hải quát –“ Đến đâu ? ban nãy khi cả bọn tản về thì ko thấy Phương
..đừng nói là vẫn còn đang đi tìm Du đấy nhá ! biết bây giờ là mấy
giờ rồi ko ????”
Phương cố gắng điều hoà nhịp thở -“ Tìm ..tìm …tìm đc rồi
!!!!”
Tai Hải ù ù –“ Cái …gì ? tìm đc Du rồi hả ????”
Tiếng chân Hải vang rõ trên nền đường vắng bóng người …Chạy chạy
thật nhanh ..chạy bộ mà lị …vì xe nó hư từ ngày hôm wa rồi ..
Thấy Phương đang nép người vào thân cây , trên người vẫn nguyên bộ
đồng phục , Hải vội chạy lại …túm lấy vai Phương , lay thật mạnh ,
quát lớn –“ Đâu ? Du đâu ????”
Phương cố đẩy tay Hải ra –“ đau quá !!!”
Hải lúng túng –“ xin ..xin lỗi Phương ..Du đâu rồi ?” ..Hải cũng ko
hiểu sao khi nghe tin tìm đc Du nó lại bức xúc đến vậy ..khó hiểu
..?
Phương chỉ tay vào đoạn đường tiếp theo –“ Đi thẳng vào đó cỏ một
chiếc cầu ..Du đang ở đó ..!”
Hải nhìn theo hướng Phương chỉ -“ Sao Phương tìm đc Du trong đoạn
đường vắng thế này ?”
Phương cười –“ Phương tìm từ chiều đến giờ …Phương đột nhiên nghĩ
là Du ở đây … vì từ nhỏ ..mỗi lần buồn Du thích đến nơi đó …Hải mau
đến đó đi !!!”
Hải thở nặng nhọc –“ Sao lại gọi cho Hải mà ko gọi cho ai khác ?Sao
Phương ko tự vào gặp Du ?”
*cười* ….Phương cười trông xinh đến lạ thường ..-“ vì …”..câu nói
lấp lửng …
Phương cười với vệt mồ hôi mệt nhọc lăn dài trên má –“ Đã tìm ra
câu trả lời chưa vậy “anh trai” ??”
Hải gắng quay mặt về hướng khác ,đánh trống lảng –“ trả lời gì chứ
? câu hỏi nào ?”
Phương trỏ tay , đẩy nhẹ đầu Hải –“ hối hả chạy ra đây là vì ai mà
bây giờ còn giả đò !!”
Câu nói của Phương khiến Hải phải tự hỏi lòng …nó còn thik Du thật
à ?
Phương quay lưng đi …khuất bóng sau góc đường .
Hải thẩn thờ một tẹo …mơ hồ ..rồi nó giật mình như người chợt tỉnh
giấc …nó chạy vội theo hướng mà ban nãy Phương chỉ .
Được một đoạn dài thì thấy một cây cầu , giữa nơi hoang sơ vắng
người …cây cối reo , tiếng gió rít , tiếng côn trùng kêu ..âm u đến
rợn người .
Trên thành cầu có một bóng người đang ngồi , đung đưa chân , ngước
mặt lên ngóng trăng mà du dương tiếng hát khẽ , điệu bài hát buồn
da diết …
Hải bước lại gần hơn …bóng người nghe động , ngưng hát …
Hải bước đến trước mặt Du với gương mặt nhễ nhại mồ hôi , thở mệt
nhọc, ngước lên , nhìn thẳng vào cô …cô ngồi trên thành cầu nhìn
xuống Hải…
Du khẽ nhếch miệng cười –“ Là Phương bảo cho cậu biết tôi đang ở
đây phải ko ?”
Hải gật đầu , Du tiếp lời –“ Quả nhiên ! Chỉ có nhỏ đó mới tìm được
nơi này mà thôi …”
Hải nhìn Du thật kĩ , quả thật , đứng trước mặt Du , Hải vẫn thấy
tim nó đập rất nhanh , chả có gì là khác so với 2 năm trước cả
…Dưới ánh trăng …trông Du thật rực rỡ ..
Du bước xuống đất ..quay lưng bước đi không nhìn lại …
Hải lên tiếng –“ Khoan đã !”
Du chùn bước …
Hải trầm giọng –“ Cậu đi đâu ?”
Du hơi ngiêng ngiêng gương mặt ko cảm xúc –“ Chuyện này liên quan
đến cậu sao ?” …cô bước tiếp …từng bước chân lết trên mặt đường
trông buồn đến não lòng ..
Hải chạy đến , nắm chặt cổ tay Du, không để cô bước tiếp , Du không
rút tay ra , cũng chả biểu lộ gì sất , quay lại nhìn Hải –“ Bỏ tay
ra !”
Hải đáp –“ Không bỏ !”
Du lặp lại , giọng hơi gắt –“ Bỏ tay ra !”
Hải quát –“ Không ! không ! không!!!!”
Một khắc yên lặng …
Du trừng mắt nhìn Hải bằng ánh mắt vô cảm , giọng trở nên lạnh lẽo
…–“ Đừng dùng đôi tay đã từng ôm chặt đứa con gái khác mà nắm tay
tôi …”
Hải cứng người ,đôi mắt mở to nhìn Du, câu nói của Du như cứa vào
tim nó , dù vậy nó vẫn ko buông tay ra , quát –“ Tất cả mọi chuyện
chỉ là hiểu lầm !! Cậu hiểu lần rồi !! Tớ chưa bao giờ lừa dối cậu
!!!!”
Nghe câu này …Du có phản ứng . Nó giật tay nó ra khỏi tay Hải ,
giật thật mạnh , quyết liệt …nó cười khẩy , nhìn thẳng vào mắt Hải
–“ Cậu nói dối ! nếu là vậy thì ngày đó sao cậu ko giải thích với
tôi ?? Sao cậu ko nói rằng giữa cậu và cô bạn thân nhất của tôi chả
có gì cả ??? Sao ngày đó cậu ko nói như vậy ????” …giọng nó nghẹn
lại nơi cuối câu …
Hải nắm chặt tay , cắn chặt môi …-“ Nếu ngày đó tớ giải thích rằng
tất cả là hiểu lần thỉ cậu có tin ko ? cậu có tin ko ??”
Du cứng họng ..nó biết nó thiếu niềm tin nơi Hải vì đó một phần chỉ
là tình cảm của con nít ..nhưng mà …
Du lùi lại mấy bước , quát lên một cách đau đớn …-“ Tất cả là quá
khứ rồi ! Đừng nhắc lại !!! Tôi ko còn nhớ gì đâu !! Đã 2 năm rồi
…Tại sao bây giờ cậu đi tìm tôi ? sao ko phải là người khác mà lại
là cậu ???”
Hải nói một cách thản nhiên –“ Vì tớ thích cậu !”
Du tròn mắt , cười phì một cách khinh bỉ -“ Vớ vẩn !”
Hải bước lại gần hơn …Du lùi lại toan quay lưng chạy , Hải đoán
được nên lời hỏi –“ Cậu đi đâu ?”
Du vẫn trả lời như ban đầu –“ Tôi đi đâu không liên quan đến cậu
!!”
Hải đáp –“ Tớ đưa cậu đi !Cậu muốn đi đâu ?”
Du hơi ngạc nhiên ..nhưng rồi nó cười nhẹ , nhìn Hải đầy thách thức
–“ Tôi muốn về nhà cậu ! được chứ ?Chả phải cậu bảo thích tôi ư ?
Vậy đưa tôi về nhà cậu đi !”
Hải giật mình , Du cười đượm buồn , quay lưng bước –“ Tôi thừa biết
câu trả lời mà …”
Hải cúi mặt trầm ngầm …Du bước đi …chợt ..giọng Hải vang lên sau
lưng khiến nó giật mình –“ Đựơc! Về nhà tớ ! tớ đưa cậu về nhà tớ
!!”
Du quay lại , tròn mắt …nó ko tin vào tai mình ..vì lí do đơn giản
là gia đình Hải không như những gia đình bình thường , nó ra lời
thách thức như vậy mà không ngờ Hải đồng ý !!!
Hải giục –“ Đi ?”
Du cười cười –“ Đựơc ! tôi cũng muốn bước chân vào gia tộc họ Hoàng
xem hoành tráng thế nào …”
Hải và Du cùng bước trên con đường vắng và tối , Hải bước trước ,
Du theo sau , tuyệt đối không đi ngang hàng …
Không ai nói tiếng nào , cho đến khi …
Hải dừng lại trước một cái cổng to …Du ngước lên nhìn , chiếc cổng
sơn màu đen sẫm , sáng rỡ dưới ánh trăng …đoạn tay nắm được gắn
hình 2 con sư đang ngậm chiếc vòng đá trông rất sang trọng …tiếng
chó sủa trong sân , tiếng lớn ,độ 5-6 con chó giống to khoẻ .
Hải đưa tay nhấn chuông rõ to …chưa đầy mấy phút , cô giúp việc hối
hả chạy ra , vừa mở cửa vừa nói vội –“ Cậu chủ đi đâu tối thế này ?
Chủ gia đình đang gọi cậu …ông có vẻ tức giận lắm …”
Cánh cổng mở rộng , cô giúp việc nhìn thấy Du thì tỏ rõ nét ngạc
nhiên trên gương mặt ..vì lần đầu tiên Hải đưa con gái về nhà cơ mà
, lại tối khuya thế này ..hơn nữa trông “đứa con gái” không “thục
nữ” tẹo nào …
Du không ngạc nhiên là mấy khi thấy căn nhà ..chính xác là căn biệt
thự rất lộng lẫy …Ai mà chả biết gia đình Hải đâu phải “dân đen”
.
Gia tộc của Hải có một cơ ngơi khá đồ sộ …bố mẹ nó hiện tại đang
định cư ở nước ngoài quản lí phân nhánh công ty , còn công ty chính
ở Việt Nam vẫn do ông nó nắm giữ …Hải là đứa cháu duy nhất , là
người thừa kế chính thống thuộc dòng thứ nhất của gia tộc họ Hoàng
….
Từ lâu Du đã nghe đồn ông của Hải là người rất khó tánh , được gọi
là “chủ gia đình” .
Vừa bước chân vào bậc cửa …Du không để ý xung quanh lắm nhưng nó
vẫn thấy sự trang trọng cuộc phòng khách …Hải đi trước , chợt nó
khựng lại khi nghe tiếng nói vang lên …-“ Cháu đi đâu mà giờ mới về
?”
Du quay lại , nơi góc phòng , trên chiếc ghế bọc da đen bóng sang
trọng là một ông lão tóc đã bạc trắng , gọng kiếng tuột xuống giữa
sóng mũi , đôi mắt sắc lạnh , độ lớn tuổi , đang nhìn chằm chằm vào
nó .
Du không tỏ vẻ sợ sệt hay bất kì thái độ gì , nó biết đây chính là
“chủ gia đình”, Hải đứng thẳng người đáp –“ Thưa ông ! Cháu vừa ra
ngoài một lát …”
Ông đứng dậy , bước đi , ánh mắt vẫn không rời khỏi Du ..Hải bắt
đầu lo lắng , nó đứng chắn trước mặt Du , nói với ông –“ Thưa ông !
đây là bạn của cháu ..xin ở lại đêm nay …”
Ông bước lại gần hơn , hầu như câu nói của Hải ko hề lọt vào lỗ tai
của ông …ông nhìn Du …chằm chằm …rồi chỉ thẳng tay vào mặt Du mà
quát –“ Cái thứ con gái chẳng ra gì này mà cháu kết bạn được sao
?”
Hải cứng người không biết đáp thế nào , ông đã gắt –“ Thứ con gái
ăn mặc chả giống con gái , tai đeo mấy lỗ khoen, tóc đen chả ra đen
, đỏ chả ra đỏ thế này …đúng là bại hoại …!”
Hải níu ông nó –“ Kìa ông , ông đừng nói thế !”
Ông nó quát –“ Ông nói có gì sai sao ? thứ con gái này …”
Du đẩy cánh tay đang chỉ thẳng vào mặt nó qua một bên , giọng trầm
–“ Ông đang nhìn bề ngoài mà phán xét con người tôi đấy à ?”
Du lên tiếng khiến Hải giật mình ….ông nó càng nóng mà quát lớn hơn
–“ Còn dám trả lời à ! Hỗn láo !”
Dứt câu nói , ông giơ tay lên định tát cho Du một bạt tay
“ Đừng mà ông !”- Hải níu vội nhưng không kịp
Du né người khiến cái tát của ông lướt nhẹ trong khoảng không …Du
bắt đầu nặng giọng –“ Ngoại trừ người thân của tôi ra không ai được
phép tát tôi !”
Ông mắng –“ Thứ con gái như mày mà cũng biết là chỉ có cha mẹ mới
được quyền tát con cái sao ?”
Giọng Du chợt trầm xuống , đôi mắt nó ánh lên vẻ giận dữ -“ Chỉ có
mẹ tôi mới có thể tát tôi !! Còn hạng đàn ông bỏ vợ con theo người
đàn bà khác không xứng đáng là cha tôi !!Ông ta không có quyền đánh
tôi !”
Câu nói của Du khiến tay ông chùng lại giây lát …Hải cảm thấy đau
thắt cả lòng khi hai người mà nó yêu quí lại xung đột thế này mà nó
chả nói được lời nào …
Du tiếp lời –“ Ông sống đến từng tuổi này mà vẫn không ngộ ra cái
chân lí là không thể phán xét con người theo hình thái bên ngoài à
?”
Ông quát –“ Im đi ! Không cần dạy đời ông già này !”
Du thản nhiên nói tiếp –“ Mặc đồ sang trọng thì là người tốt chắc ?
không đeo nhiều khoen tai thì không biết bắt nạt người khác à ? Tóc
đen tự nhiên không vướng màu nhuộm thì được coi là người dân lương
thiện sao ??”
Câu nói và thái độ thản nhiên của nó khiến ông không nói nên lời
.
Du phẩy tay –“ Nói như ông thì cứ bảo cảnh sát ra ngoài đường mà vớ
mấy tay ăn mặc lôi thôi , tai đeo đầy khoen , tóc đủ màu mà bỏ tù
phức cho rồi !! Cần chi điều tra vụ án này kia nọ !!! Sống đến tuổi
này mà còn nói mấy câu nhảm nhí như thế …Ông dạy con cháu mình thế
à ? chả lẽ ông lại nói với nó rằng ở ngoài đường nhưng người trông
dáng điệu hiền lành là người tốt còn trông mặt hung dữ là người xấu
?”
Ông chỉ tay vào mặt nó , tay run run –“ Im !”
Du bước tới , ông lùi lại …Khí thế của nó lấn lướt –“ Ông vẫn ích
kỉ như thế ! Chả bao giờ chịu ngó cái thế giới xung quanh …”
Ông đưa tay tát một cái thật mạnh , lần này thì Du không tránh kịp
, nó ngơ mặt ra khi cảm giác tê tái in hằn trên gương mặt ,nó khuỵu
chân ..đây là cái tát đầu tiên trong cuộc đời của nó …Hải vội chạy
lại đỡ -“ Du ! Có ..có sao không ?”
Ông cũng bàng hoàng vì lỡ tay …-“Ta …”
Du đầy Hải ra , một tay ôm lấy má …nhìn thẳng vào mặt ông mà quát
–“ Ông cho rằng tôi nói sai ư ?? Người không biết nghĩa lí như ông
, chỉ biết đến bản thân , hèn chi người thân của ông bỏ đi cả !!Nếu
là tôi thà chết rục xương ngoài đường cũng không làm con cho’ quỳ
dưới chân ông !!”
Du quay mặt chạy vội ra cửa , Hải vội với theo –“ Du ! Du !!”
Ông ngồi xuống ghế , đưa tay bóp trán …Hải rất muốn chạy theo Du
nhưng nó không thể bỏ mặc ông nó thế này –“ Ông …”
…
Mấy cô giúp việc núp ở gian sau nãy giờ nghe hết cả , họ cảm phục
vì cô là người đầu tiên “dám” làm phật ý chủ gia đình ….
Hải quay vào gian nhà trong , nó nhá vào số của Du , từng tiếng
“tít” kéo dài như thể muốn cứa tim nó ..Du không bắt máy …Hải lắc
đầu ..nó rót cho ông li nước ..
Ông đưa tay bóp trán mà nóng lòng , nặng trĩu suy nghĩ …Ông thở mệt
nhọc …nhưng lời ban nãy của Du cứ vờn vờn trong đầu ông , đây là
lần đầu ông ngẫm lại cách suy nghĩ của mình ..ông chợt nhớ lại
..ngày xưa ông chỉ là một đứa nghèo khổ , ăn mặc thì lôi thôi chả
có lấy một bộ đồ ra hồn , tóc tai thì có bao giờ chải cho thẳng
thớm đâu …nhờ tựa cô vợ mà lên đựơc như ngày hôm nay …
Ông nhìn lại mình …ngày xưa …thở dài …Chả lẽ cách suy nghĩ của ông
là sai ?
Tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên …là 11h đêm ….
Ông với tay tới chiếc điện thoại để bàn ..bấm bấm vài số …-“ Tôi
đây !! Bây giờ cậu đi tìm cho tôi một người …”
Hải lo lắng , nó không thể chạy ra khỏi nhà tìm Du , nhưng cũng
không thể để cô ở ngoài một mình như thế …Nghĩ một hồi ..nó toan
chạy đi tìm Du lần nữa …nhưng vừa chạy đến cửa thì …
-Thả tôi ra !! – Du quát , không ngừng giãy giụa , hai người đàn
ông lực lưỡng cố gắng níu kéo nó vào gian nhà mà không là tổn
thương nó .
Ông xua tay –“ Được rồi !”
Hai người đàn ông kia nới lỏng tay , thả Du ra , cúi chào ông rồi
quay lưng đi .
Bấy giờ Hải mới biết ông nó vừa cho người “xách” Du về đây . Nó vội
chạy lại –“ Du !”
Du không để ý đến Hải –“ Ông bảo người bắt tôi về đây để đánh tiếp
à ? Đánh đi ! Dù sao thì tôi cũng …”
Câu nói lấp lửng …Ông bước lại gần nó , nhìn nó thật kĩ ….đôi mắt
đen láy …đôi môi xinh xinh …mái tóc hoe hoe …ông cũng không ngờ nó
như vậy mà lại có thể hiểu được những triết lí về cuộc sống khá sâu
sắc …GIống một người ..là người mà ông yêu thương nhất ấy ..người
mà ngày xưa không chê ông nghèo khổ vẫn theo ông đến mọi nơi
…
Ông nói , giọng trầm ấm …-“ Đứa con gái này …ăn mặc thật là không
ra gì ..nói năng thì hỗn láo chả nể nan ai …nhưng ….là một đứa con
gái tốt …suy nghĩ rấ chính chắn ..được ..được lắm …”
Ông đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó , mỉm cười dịu dàng…đôi mắt nó
tròn xoe nhìn ông …đen láy ….nó ngơ ngác như một đứa trẻ ..nó cứ
tưởng ông sẽ quát mắng nó như ban nãy ..không ngờ …
Du đột nhiên trở nên lúng túng , từ xưa đến nay nó làm rất nhìu
chuyện nhưng chưa ai xoa đầu nó mà khen nó như thế ..-“ Cháu ..cháu
..” - nó đổi cách xưng hô tự lúc nào nó cũng chả nhận ra …
Ông gọi vài người giúp việc ra bảo –“ Dọn dẹp phòng cuối dãy lầu 3
cho cháu gái này đi !!”
Hải như mở cờ trong bụng , Du lung túng …ông chỉ cười …
Tối ,
Ông vẫn ngồi trầm ngâm …mắt ngó ra không gian đen tối bên kia cửa
sổ , ông nhớ lạ ngày xưa , người mà ông yêu quý nhất cũng từng quát
ông giống như Du , từng trách ông giống như Du …ông tự ngẫm …có lẽ
ông nhận ra lối sống của ông đã sai lầm tự lúc nào …ngày xưa ông
đâu thế …
Tiếng chuông cửa réo lên , người giúp việc hối hả chạy ra mở cửa
…
Ông vẫn trầm ngâm …một người đẩy cửa bước vào …ông ngước lên nhìn
….thì ra là …
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
nusachiep - Cấp 8 [ được Cảm Ơn lần trong 2060 Bài Viết ] Thời
Gian: Thứ 3, 11/12/2012, 11:42:42 | Bài Thứ 30
Ông đang ngồi trầm ngâm thì một người đẩy cửa bước vào – Phương
.
Phương thấy ông ngồi đó nhìn mình thì lúng túng –“ Cháu ..chào ông
..cháu ..biết chào ko đc phép vào gian nhà chính …cháu ….biết tối
thế này mà còn đến làm phiền ông là ko đúng nhưng cháu …cháu ..lo
cho Du nên …cháu không an tâm mà ngủ được …cháu ..chỉ định đến xem
Du thế nào ..cháu sẽ về ngay .. ..”
Ông nhìn Phương ..nó đúng là có những nét rất giống …
…
Trong căn phòng ,
Du đứng tựa vào tường , ngó cảnh vật ngoài cửa . Nó vẫn chưa cảm
thấy buồn ngủ .
Hải nhìn Du nãy giờ , nó chưa muốn về phòng .
Du quay lại –“ Cảm phiền cậu chủ nhà họ Hoàng đi ra khỏi đây ! tôi
muốn ở một mình !!”
Hải đứng dậy tiến về phía Du –“ Sao vẫn cứ tránh xa tớ như thế
?”
Du im lặng .
Hải càng tiến tới , nó cúi xuống nói vào tai Du , nói nhỏ , thật
nhỏ , giọng rất trầm –“ Chuyện hôm ấy …vốn dĩ cậu hiểu lầm rồi ! Tớ
chưa bao giờ lừa dối cậu ! Chưa bao giờ phản bội cậu !!”
Du đẩy Hải thật mạnh và quát lên –“ Cậu im đi !!”
Hải cũng la lớn át cả tiếng của Du –“ Là hiểu lầm !! Hiểu lầm ! tớ
chưa bao giờ lừa dối cậu ! Chưa bao giờ ! Chưa bao giờ !!!”
Du cười khẩy –“ Hiểu lầm ? Hiểu lầm là thế nào khi cô bạn thân nhất
của tôi và người tôi thik lại ôm lấy nhau thân mật thế ? Hiểu lầm
là thế à ??”
Hải cố giải thích –“ Là bạn thân nhưng có những chuyện Phương không
thể nói với cậu !”
Du quát –“ Chuyện đó không thể nói với tôi mà có thể nói với cậu à
? “
Hải thở dài , nó đập mạnh tay vào bức tường khiến Du giật mình –“
Cậu …thật ra tớ không định nói với cậu nhưng mà ..đã đến nước này
thì ..đành phải …”