Tiếng chuông vừa báo giờ ra chơi, cả lớp nó bắt đầu náo loạn như vỡ
chợ. Nó thì đang lúi húi dọn sách vở. Bỗng dưng...
- Lâm Anh!
Ai đó đang đứng trước mặt nó, nó ngạc nhiên ngước mắt nhìn.
- Quân? - Nó thốt lên.
Cả lớp nó im lặng, các cặp mắt đổ dồn về bàn nó. Ko ngoại trừ Lệ
Nhi, con nhỏ cũng ngạc nhiên ko kém.
- Lâm Anh ra ngoài nói chuyện với Quân một chút!
Nó vẫn ko hiểu gì, nhìn Quân rồi lại nhìn sang Lệ Nhi, con nhỏ đang
tỏ vẻ tức giận. Thấy vậy, nên nó đồng ý đi theo Quân.
Quân dẫn nó đến một chỗ ko có người, rồi dừng lại.
- Xin lỗi Lâm Anh, bởi vì Lâm Anh luôn tránh mặt Quân nên Quân phải
làm như vậy. - Quân thật thà - Quân biết vì sao Lâm Anh ko muốn gặp
Quân, nhưng Lâm Anh đừng vì thế mà ko chịu nói chuyện với Quân. Làm
thế Quân rất đau lòng, Lâm Anh biết ko?
Nó im lặng. Vẻ mặt lộ rõ sầu não của Quân khiến nó bối rối, ân
hận.
- Từ hôm Lâm Anh chuyển trường, Quân rất buồn. Dù sao mọi việc cũng
vì Quân mà Lâm Anh mới phải như vậy. Quân biết đều là Lệ Nhi gây
ra, nhưng Quân lại ko làm được gì cho Lâm Anh. Quân áy náy
lắm...
- Quân ko cần áy náy, ko phải là lỗi của Quân! - Nó chen lời.
- Ko phải! Quân ko phải áy náy chuyện đó. Quân áy náy là vì ... tại
sao ngay từ lúc đầu ko nói thẳng với Lâm Anh... là... Quân thích
Lâm Anh. Nếu Quân nói ra, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Ngưng một chút, Quân nhìn nó với cái nhìn trìu mến.
- Quân ko biết mình thích Lâm Anh từ lúc nào, nhưng Quân dám khẳng
định mình rất chân thật với tình cảm đó! - Quân cười nhẹ - Có lẽ
Lâm Anh nghĩ Quân đang nói đùa, ko phải vậy đâu! Bằng chứng là Quân
đã tìm thấy Lâm Anh sau hai năm, Quân cũng làm mọi cách để xin
chuyển đến đây, tất cả cũng chỉ vì Lâm Anh thôi đó hì hì...
Nó đỏ mặt, lúng túng.
- Nhưng tại sao... Quân lại thích tôi???
Ko cần phải đắn đo suy nghĩ, Quân đáp lại.
- Đơn giản vì Lâm Anh là Lâm Anh, nên Quân thích!!!
Rồi Quân tiến đến gần nó, sáp miệng vào tai nó thì thầm.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Lâm Anh đồng ý làm bạn gái Quân nhé?
Nó tròn xoe mắt lên nhìn Quân, cậu ấy mĩm cười với nó, nụ cười làm
cả người nó như nóng ran, tim nó như muốn nhảy ra ngoài, một cảm
giác nào đó khó tả...
...
- Tao thấy con nhỏ đó có gì hay ho, thế mà một hotboy như anh Quân
lại thích nó, chẳng hiểu ra làm sao!!!
- Đúng rồi đấy, trong mặt nhỏ đó chỉ muốn đánh cho nó một
trận!!!
- Hix hix anh Quân của tao... sao lại dám cướp mất thần tượng của
lòng tao chứ??? hix hix
Cả trường bắt đầu náo loạn về chuyện của Lâm Anh và Quân. Con gái
các lớp trên dưới lúc nào rãnh rỗi lại lôi chuyện nó ra bàn tán này
nọ, nhiều khi còn ghen ghét nói xấu nhau về nó nữa.
Hắn vẫn ko biết gì cả, hắn ốm cả tuần nay vì dầm mưa hôm nọ, khiến
hắn nằm liệt giường ko dậy được nổi.
Thấy hắn bước vào lớp, thằng Bính cận chạy đến chào đón nồng
nhiệt.
- Ôi tình iu của tao, tao nhớ mày quá...!!! hehe. ( sến ko chịu nổi
^^)
- Con lạy bố. Nhớ tao sao ko đến thăm hả??? - hắn lườm mắt.
- Hiihi... bố muốn đến thăm mày lắm. Nhưng thời gian nó ko cho
phép.
Hắn nhìn xung quanh, chuyển hướng sang chuyện khác.
- Ê này! Mấy con nhóc trường mình đang bàn tán chuyện gì có vẻ sôi
nổi thế hả???
Thằng Bính cận nhìn theo, cứ ấp a ấp úng.
- Ah uhm... đâu có chuyện gì đâu. Toàn chuyện con gái vớ vẩn thôi.
- Thằng Bính cận đánh trống lãng - Thôi, vào ngồi đi, sắp đến giờ
vào học rồi!
Chap 12 /16 : Tức giận
Cuối cùng thì cũng ra chơi. Hắn mong nhất là gặp nó, cả tuần hắn
chỉ nhớ duy nhất mỗi nó. Hắn nhớ nó đến nỗi ngày nào cũng mơ thấy
nó, nhớ nó đến muốn lết xuống giường chỉ để gặp nó thôi. Hắn nhớ nó
kinh khủng.
Hắn chạy thật nhanh xuống căn tin. Từ đằng xa hắn thấy nó vẫn một
mình ngồi học bài ở chỗ cũ, hắn hí hửng định giơ tay lên chào nó,
thì...
- Đồ ăn đến rồi đây!!! Lâm Anh thích uống sữa nóng và bánh mì lát
quẹt bơ với đường đúng ko? Quân chọn cho Lâm Anh rồi đó!
Ngồi đối diện nó ko ai khác là Quân. Đáp lại Quân bằng ánh mắt thân
thiện, nó cảm ơn rồi mĩm cười nhận đồ ăn.
- Bài này khó quá, Lâm Anh nghĩ mãi ko ra, Quân biết ko???
- Đâu? Đưa Quân xem!
Đầu Quân cúi gần đầu nó, chỉ trỏ vào cuốn sách.
- Bài này dễ thôi, để Quân chỉ cho... thế này nhé.. đấy.. Quân đã
tóm tắt lại để Lâm Anh dễ hiểu rồi đấy!
- Ừh ha, vậy mà Lâm Anh suy nghĩ mãi ko ra... hì hì.
- Lần sau có bài gì khó thì cứ hỏi Quân nha! Thôi ăn đi đừng học
nữa!
Hai đứa nó tình tứ với nhau giữa chốn đông người. Dường như chẳng
thèm để ý đến những cặp mắt trong cái căn tin này.
Hắn ngỡ ngàng đến khó hiểu, hắn ko biết nó đang làm gì, nhưng hắn
tức lắm. Đầu của hắn như đang bóc khói, mặt hầm hầm. Hắn muốn hỏi
cho ra nhẽ chuyện này là thế nào, hắn ko thể đứng im mà nhìn tụi nó
mãi thế được.
Hắn đùng đùng tiến đến bàn nó, cầm cổ tay nó lôi nó ra ngoài trong
sự ngạc nhiên của tất cả những ai có mặt ở căn tin.
Khi đã ra khỏi cửa, nó giằng mạnh tay lại.
- Bỏ tay ra. Anh đang làm cái trò gì thế?
Hắn giận giữ quay lại nhìn nó.
- Câu này tôi hỏi em mới đúng! Em cả cậu ta đang làm gì, hả?
Nó ko nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói.
- Đều ko liên quan đến anh. Đừng xen vào chuyện của tôi
nữa!!!!
Thấy giọng điệu nó trả lời như mọi chuyện đều ko có gì, hắn lại
càng tức hơn, mặt hắn đỏ như tương ớt.
- Cái gì mà ko liên quan? - Hắn lớn giọng hét lên như kẻ điên - Nói
đi! Chuyện đấy là thế nào hả??? Hả?
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Nó cũng bắt đầu thấy khó chịu với cái tính tự cao tự đại của hắn.
Nó mở to mắt lên nhìn hắn, âm thanh vẫn ko thay đổi.
- Được! Vậy thì tôi nói cho anh biết, anh đối với tôi chẳng là cái
gì cả!!! Cho nên, anh ko có quyền hỏi tôi bất cứ điều gì, càng ko
được lớn tiếng với tôi anh hiểu ko?
Nói rồi nó bỏ đi. Nó biết mình hơi tàn nhẫn một chút, nhưng nếu ko
nói thẳng thì hắn sẽ còn quá đáng hơn như thế.
...
Hắn đi về lớp với bộ dạng thất thần.
" Chắc mình vừa ốm một trận xong nên đầu óc còn lù mù, chưa tỉnh
hẳn. Đúng rồi, chắc mình suy nghĩ nhiều quá thôi !!! "
Thằng Bính cận nhìn thấy cái vẻ của hắn từ ngoài đi vào, cậu ta
cũng đoán ra được chuyện gì với hắn.
- Mày gặp Lâm Anh rồi đúng ko?
- Tao ko biết. - Hắn vẫn thừ ra thế. - Chắc tao vừa mơ, Lâm Anh vốn
ko phải như vậy!!!!
Thằng Bính cận chẳng hiểu mô tê gì. Đưa một tay lên trán nó, một
tay đặt vào trán mình.
- Mày lại ấm đầu à? Mơ cái gì mà mơ hả? - Rồi Bính cận thở dài, tỏ
vẻ thông cảm với nó - Tao hiểu, lần đầu tiên mày bị người ta đá là
cảm giác như thế nào. Nhưng cũng ko trách được con bé đó, với một
chàng hotboy bao nhiêu người mơ ước theo đuổi mình, lại còn tìm
kiếm hai năm trời chỉ vì tiếng gọi trái tim, ai mà chẳng cảm động.
Đến tao còn...
Thằng Bính cận chưa nói hết câu mặt hắn đã hầm hầm quay sang lườm,
Bính cận cứng họng, cười cười dỗ ngọt lại hắn.
- Mày cũng ko khác gì nó mấy, ngoài việc học ko giỏi và sở thích đá
gái ra thì mày cũng được nhiều ưu điểm lắm. Ví dụ như mày đẹp trai
này, đôi mắt sâu, mũi cao, nụ cười thu hút, da hơi ngăm đen nhưng
lại có chất nam tính. Mày cũng là một hotboy trong lòng các cô gái
mà, đúng ko? hehe. Chỉ là...
- Chỉ là sao? - Hắn hỏi.
- Chỉ là mỗi một cô gái lại thích sở hữu những sản phẩm khác nhau.
Có lẽ Lâm Anh thích một chàng trai học giỏi thì sao. Tao nghĩ cô ấy
ko phải chê mày đâu, yên tâm đi!
Vừa nghe dứt câu, hắn đưa tay gõ cái "cụp" lên đầu thằng Bính cận
một cái rõ đau.
- Mày bị khùng à? Tao đây cũng toàn hotgirl theo đấy, ai dám chê
hả???
- Úi da!
Chap 13 /16 : Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
Đang trêu đùa với thằng Bính cận thì Quân đi đến bàn hắn. Giọng khá
nghiêm túc.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cậu ra ngoài một chút.
Nhìn thấy Quân hắn đã muốn điên tiết lên, máu trong người cứ sôi
sùng sục. Hắn vênh mặt, lì lợm.
- Có gì thì cứ nói ở đây! Tôi ko đi đâu hết!!!
- Vậy thì tôi ko ngại nói với cậu, từ nay cậu đừng đến gần Lâm Anh
nữa, nhất là hành động lúc nãy, ko hay ho gì!!!
Hắn đập bàn, hung hăng đứng dậy.
- Cậu có quyền gì mà cấm tôi ko được gần cô ấy hả?
Ko quan tâm đến hành động của hắn, Quân chậm rãi nhấn mạnh lời
nói.
- Lâm Anh là bạn gái của tôi! Như thế đủ quyền chưa?
Hắn giật ngay cổ áo của Quân, tay kia giơ nắm đấm lên định nện cho
cậu ta một trận. Mọi người bắt đầu nhốn nháo, mấy đứa con gái yếu
tim suýt ngất.
Quân ko tỏ ra sợ hãi, đẩy tay hắn ra khỏi người, phủi phủi cổ
áo.
- Cậu chỉ có thế thôi à? Nếu như cậu thích Lâm Anh thật sự, thì cậu
nên hiểu cô ấy muốn gì và cô ấy cần gì! - Quân lại gần hắn, nói
tiếp - Cậu có thể khiến cô ấy vui vẻ được như tôi ko?
- Cậu... - Hắn trừng mắt lên, nhưng lại cũng ko vừa - Ok, tôi thừa
nhận mình ko làm cho cô ấy vui vẻ như cậu, nhưng tôi cũng ko làm
cho cô ấy phải đau khổ. Những chuyện xảy ra trước đây nguyên nhân
cũng là do cậu, cậu mới là người ko có tư cách làm bạn trai cô
ấy!!!
Lời nói của hắn khiến Quân hơi giật mình. Cậu ta tránh né.
- Thôi được, vậy thì tôi sẽ cho cậu thấy tôi có đủ tư cách hay
ko!!!
Nói rồi Quân bỏ hai tay vào túi quần, thanh thản đi đến chỗ ngồi
của mình.
...
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Cũng ngay thời gian đó, tại hành lang trước lớp nó.
Bốppppppp .p..pp...
Một tiếng bạt tay như sấm, Lệ Nhi nhìn nó căm giận, giọt nước mắt
lăn dài trên má.
- Cái tát này là vì cậu đã cướp đi người tôi yêu!!!... Tại sao? Tại
sao tôi đã năn nỉ cậu mà cậu còn cướp đi Quân??? Cướp đi tình yêu
của tôi thêm một lần nữa chứ??? Cậu giải thích cho tôi nghe xem
nào!!!
Đây là lần thứ hai nó bị ăn tát, nỗi đau lại tràn về tâm trí nó.
Hai tay nó nắm chặt quả đấm với vẻ uất ức. Nó muốn tát cho cô ta
mấy cái để trả lại những gì mà cô ta làm cho nó.
Nhưng nó lại thôi, nó tự nhủ hãy cố thả lõng mình, bởi vì nó muốn
nhìn thấy cô ta đau khổ, nó phải làm cho cô ta đau khổ trước mặt
nó...
- Cậu nói vậy là sao? - Nó cười chế giễu - Ko phải cậu muốn tôi và
Quân cặp kè với nhau ư??? Chính cậu là cầu nối viết thư tỏ tình với
Quân hộ tôi mà, tôi chỉ làm theo ý cậu thôi.
- Cậu nói cái gì??? - Lệ Nhi hét lên - Cậu làm tôi điên lên mất...
cậu.. cậu đúng là đồ tồi.. cậu nham hiểm lắm.. cậu đang chơi tôi
đấy ư???
- Nếu tôi nó là đúng thì cậu sẽ làm gì??? Cậu có thể làm gì được
tôi chứ? Cậu lại muốn viết thư lên mạng một lần nữa ư??? - Nó lại
cười - Vậy thì ko cần mất công, bọn tôi đã công khai cho cả trường
thấy rồi, chắc cậu cũng biết mà.
- Cậu.. cậu dám.. cậu dám nói thế ư??? - Giọng Lệ Nhi run lên, nước
mắt nhòe nhoẹt - Tôi đã nhìn lầm cậu... cậu còn đáng sợ hơn cả loài
cầm thú, cậu thật.. ko phải là người mà!!!
- Thế cậu nghĩ mình là động vật ngây thơ trong sáng ư??? Cách đây
hai năm cậu cũng làm tôi ra như vậy đó, cậu có thấm thía được nỗi
đau mà tôi phải chịu đựng ko hả???
- Được! Cậu giỏi lắm. Được lắm! Tôi nhất định sẽ ko để yên chuyện
này, cậu hãy nhớ đấy!
Chap 14 / 16 : Trò chơi tình yêu
Gần một tuần trôi qua... một thời gian nặng nề nhất đối với bốn
người họ.
Lệ Nhi ngày đi học ngày nghỉ, bộ dạng lúc nào cũng mệt mỏi, đến lớp
cũng chẳng thèm học bài, chỉ suốt ngày lấy điện thoại nhắn tin này
nọ. Nghe đâu con bé đã cặp với một tên thuộc diện cá biệt của
trường, ăn chơi lêu lỏng. Luôn rủ rê con bé vào sàn trác táng thâu
đêm.
Nó biết, con bé chỉ vì một phút nông nổi. Nó cũng ko hề mong Lệ Nhi
đi vào những con đường như vậy. Nhưng có lẽ đây là lối đi mà cô ta
đã chọn, nó ko thèm bận tâm đến nữa. Bắt đầu từ khi cô ta gây ra
chuyện, thì nó đã ném bỏ tình bạn vào thùng rác từ lâu rồi.
Riêng Quân vẫn thật thà đối với nó, quan tâm chăm sóc nó rất tận
tình. Ở bên Quân tuy rất vui vẻ, nhưng lại làm nó ko được thoải
mái. Nó thấy một khoảng cách nào đó giữa nó và Quân. Nhưng vì Quân
quá nhiệt tình với nó, nên nó ko tài nào từ chối được.
Còn hắn...
- Ôi, cô em xinh quá, cô em tên gì vậy, cho anh làm quen được
ko???
- Dạ, em tên Tú Quyên. Rất vui được quen với anh ^^.
- Trời, ko chỉ cái tên đẹp, mà giọng nói cũng dễ thương ghê cơ. (
dẻo mồm quá :D) Từ trước đến giờ anh chưa thấy ai có nụ cười đẹp
như cô em cả, cô em làm anh tối nay khó ngủ rồi đó nha.
Thế đấy, hắn lại trở về cái thói lừa tình của mình. đi tán em của
lớp này lại la liếm em lớp kia ++. Ngày nào cũng thấy cậu ta khoác
vai mấy em đi lung quanh sân trường, đến gần chỗ nó thì hắn nói
thật to những lời tán tỉnh mật ngọt.
Nói gì thì nói, những lúc hắn như vậy, mặc dù ra vẻ ghẻ lạnh với
hắn nhưng trong lòng nó lại rất ấm ức. Muốn chọc giận nó ư? Ko dễ
đâu! Nó cũng quay sang cười nói với Quân ra vẻ thân mật.
...
Rồi mấy hôm liền nó ko thấy hắn đi học, chẳng thấy hắn trêu đùa mấy
đứa con gái ở giữa sân nữa. Nó cứ thấp thỏm mỗi lúc ra chơi lại
ngóng ra ngóng vào.
- Lâm Anh tìm gì vậy? - Quân hỏi.
- À... ko có gì!
- Vậy chúng ta học tiếp! - Quân giả vờ ko để ý.
Nó ngồi học với Quân mà đầu óc cứ để đi đâu, nhiều khi Quân còn
phải nhắc nó vì hay làm sai bài nữa.
Minh Tuấn, cái thằng này, anh đang làm gì mà ko đi học hả??? Ba
ngày rồi đấy anh có biết ko??? Tôi thà là anh trêu đùa với mấy đứa
con gái khác, còn hơn là ko thấy anh thế này!!! Vì tôi biết anh
đang chọc tức tôi. Anh có biết tôi lo lắng cho anh cỡ nào
ko???
- Thôi đủ rồi đấy Lâm Anh!!!!
Quân bỗng nhiên đứng dậy vứt cây bút xuống bàn. Nó hơi hốt hoảng,
ngước lên nhìn Quân.
- Minh Tuấn nghĩ ốm rồi, ko cần phải tìm kiếm như thế.
- Tôi....
- Quân thật thất vọng về Lâm Anh, ngồi bên Quân, bên bạn trai của
mình mà Lâm Anh lại nghĩ đến người khác. Quân tưởng Lâm Anh là một
cô gái hiền lành, ko ngờ lại chơi trò bắt cá hai tay.
- Sao? - Nó ngạc nhiên - Bắt cá hai tay ư??? Xin lỗi Quân vì những
hành động lúc nãy. Nhưng có lẽ Quân đã hiểu nhầm.
- Hiểu nhầm? Nếu vậy thì là như thế nào? Lâm Anh dám khẳng định là
mình ko nghĩ đến cậu ta ko?
Nó hơi bối rối, nhưng đến nước này nó ko muốn giấu thêm nữa. Lấy
một chút dũng khí, nó bình tĩnh nói.
- Lâm Anh ko dám khẳng định, Lâm Anh cũng ko phủ nhận.Đúng!!! Là
Lâm Anh đang nghĩ đến Minh Tuấn, Lâm Anh cũng lo lắng cho cậu ấy,
như thế đủ chưa???
Quân nóng nảy.
- Thế Lâm Anh xem Quân là gì???
Nó bấu tay vào vành áo như rất sợ.
- Lâm Anh xin lỗi Quân. Lâm Anh thật sự ko cố ý...
- Lâm Anh cứ nói thẳng ra, ko cần phải vòng vo!!!
Nó thả lỏng tay, hít một hơi và thở ra thật mạnh.
- Được, vậy Lâm Anh ko giấu Quân nữa. Hai năm trước Lâm Anh thực sự
có cảm tình với Quân, Lâm Anh mến Quân vì sự nhiệt tình, ko kiêu
căng, ko khinh khi người khác của Quân. Lúc Quân tỏ tình, Lâm Anh
nghĩ nếu là hai năm trước có lẽ Lâm Anh rất vui và sẽ đón nhận nó
một cách chân thành. Nhưng...
Nó ngưng một chút, rồi lại nhìn Quân nói.
- Mọi chuyện ko phải Lâm Anh đã sắp đặt trước, nhưng lỗi cũng là
Lâm Anh. Lúc gặp lại Quân, Lâm Anh cũng thấy xôn xao lắm, nhưng chỉ
có thoáng qua thôi, hai năm rồi tình cảm cũng ko được như trước
nữa. Khi đó Lâm Anh chỉ muốn chọc giận Lệ Nhi nên mới làm như vậy.
Xin lỗi...
Quân thấy nhoi nhói trong tim, nhắm mắt lại cố giữ thăng
bằng.
- Thì ra là như vậy! - Quân nhìn nó buồn buồn, nhưng sau đó lại nở
nụ cười - Quân đau lắm. Nhưng Quân vẫn cám ơn Lâm Anh đã nói thẳng,
như này Quân thấy dễ chịu hơn một chút.
Nó lại ngạc nhiên đợt 2, sao lại có kỳ tích như thế được nhỉ.
- Quân cũng đã biết trước tình cảm của Lâm Anh như thế nào rồi,
Quân cứ mặc kệ, chỉ cần có được Lâm Anh bên cạnh là đủ. Nhưng có lẽ
Quân đã sai, thấy Lâm Anh cứ thấp thỏm về một người khác, Quân nghĩ
nên giải thoát cho cả hai thì tốt hơn.
Quân cố vui vẻ tỏ ra ko có gì.
Nó thở phào nhẹ nhõm, tưởng đâu mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn chứ. Nó
mỉm cười thật duyên với Quân.
- Vậy.. chúng ta vẫn là bạn chứ?
- Chưa chắc - Quân cười - Bây giờ là bạn, sau này Quân ko dám khẳng
định!!! hì hì
Nụ cười của Quân so với ánh nắng chiều càng rực rỡ hơn. Quân trong
mắt nó luôn là một người tốt, là một người hiểu chuyện, là một
người biết thông cảm. Nó nghĩ, nếu ai thật sự làm bạn gái Quân thì
người đấy sẽ phải hạnh phúc lắm.
Còn nó... có lẽ tim nó đã đập lộn nhịp...
Chap 15 /16 : Trong quán bar
Tối hôm đó.
Nó nhận được một cú điện thoại của Bính cận hối nó ra ngoài quán
bar sau công viên gấp.
Nó ko nghĩ gì, lập tức xách túi đi luôn.
Đường đi vào quán bar khá vắng vẻ, lại ko có đèn, chỉ thấy nhấp
nháy mấy ánh đèn màu trên nóc nhà. Đấy chắc là quán bar rồi.
Nó lần đường đến căn nhà có ánh đèn màu đó, càng đi gần thì càng
nghe rõ tiếng nhạc đập bùng bùng. Nó cũng lần đầu đi vào quán bar,
nó thấy hơi khó chịu. Âm thanh từ loa phát ra làm tim nó như cũng
đập theo nhịp.
Bên ngoài lẻ tẻ vài người, ai cũng quay sang nhìn nó.
Nó mặc kệ, nó đi thẳng vào bên sâu trong quán, nơi có chiếc sofa và
một cái rèm mỏng che lại.
- Lâm Anh, cậu đến rồi à. Đi vào đây. - Thằng Bính cận đưa nó
vào.
Nó thấy ai đó ngồi trên chiếc sofa trong ánh đèn mờ nhạt. Minh Tuấn
ư? Hắn lại còn say xỉn loạng quạng nữa chứ.... thật tình...
Thì ra hắn bỏ học để đến những nơi này, làm nó phải lo lắng, còn
hắn thì ngồi đây uống rượu nghe nhạc.
- Tui khuyên thằng nhóc này nhiều rồi mà cậu ấy ko chịu về, nên mới
gọi Lâm Anh ra đây - Thằng Bính cận ngao ngán.
- Cậu ta ngày nào cũng đến đây đúng ko? - Nó hỏi với bộ mặt hầm
hực.
Thằng Bính gật nhẹ đầu...
Thấy nó, hắn dơ tay nên nguẩy nguẩy.
- Ô, cô bé đến rồi hả, lại đây ngồi cả anh nào.
Giọng nói say xỉn nghe phát ớn. Nó tức xanh mặt, tức điên lên được.
Nó tiến lại gần hắn. Thấy trên bàn có một ly nước, nó quơ lấy vung
mạnh vào mặt hắn.
- Chẳng ra làm sao!
Nó buông một câu, rồi quay lưng định bỏ đi.
- Đỗ Lâm Anh! Cô đứng lại đó!!!
Nó khựng lại.
- Cô tưởng mình là ai hả? - Hắn vừa nói vừa lấy tay lau mặt - Cô
tưởng mình là hoa khôi ai cũng theo đuổi ư? haha. Trong mắt tôi cô
chẳng có một đồng xu giá trị gì, tôi cũng chỉ xem cô như một đứa
con gái qua đường thôi, tôi chỉ chơi cô cho vui thôi, cô hiểu
chưa???