Nửa năm sau...
- Thưa mẹ, con đi học mới về!
Tôi đẩy cửa bước vào nhà, vừa tháo giày, tôi vừa nói vọng
vào.
- Chào con gái, thay đồ nhanh lên rồi sang phòng khách nhé, có bất
ngờ dành cho con đây!
- Dạ! - tôi đáp.
Uể oải cất bước lên phòng, tôi quẳng cặp sách vào một góc, trong
lòng cũng không háo hức với điều bất ngờ mà mẹ muốn dành cho mình.
Gần nửa năm sau cái chết của Ren, tôi không còn nhớ giọng mình khi
cười như thế nào nữa.
Công việc hằng ngày của tôi từ nửa năm trước bắt đầu đi theo trình
tự của một cái máy, lặp lại chỉ có đến trường và về nhà nhốt mình
trong phòng, ngoài ra không còn gì khác.
Mẹ tôi đã cố gắng khuyên tôi nhiều lần nhưng không thay đổi được
gì, tôi biết bà rất lo cho tôi, đáng tiếc, con gái bà đã chết từ
nửa năm trước rồi. Lung Linh đang đứng trước mặt bà bây giờ nói là
một cái xác cũng không quá.
Đơn giản là tôi không đang sống, tôi chỉ tồn tại thôi.
...
Thay đồ xong, tôi chầm chậm bước xuống nhà, vừa vào đến phòng
khách, tôi cất tiếng hỏi mẹ:
- Mẹ có bất ngờ gì th....
Chưa kịp nói hết câu thì tôi nhận thấy có một bóng đen nhảy tới ôm
chầm lấy cổ làm tôi giật thót cả mình.
- Linh! Lâu quá rồi không gặp!
- Chỉ..... Nhược? - tôi sửng sốt.
- Phù, cô vẫn còn nhớ tên tôi kia à? Cái đồ bạn bè xấu xa, chuyển
trường là bỏ rơi hết anh em đồng chí!!!
Con nhỏ bĩu môi làm mặt giận dỗi.
- Cậu đến đây có chuyện gì thế? - tôi hỏi.
- Nhỏ này, phải có chuyện gì mới được đến à? Bạn bè lâu ngày không
gặp mà nhìn mặt cậu như đưa đám thế?
- Xin lỗi....hôm nay ở trường có vài việc không ổn lắm nên tâm
trạng mình hơi xấu. - tôi nói điêu không chớp mắt.
- Thế à, vậy càng tốt, mình tới đây rủ cậu đi giải toả stress đây!
- Chỉ Nhược hồ hởi nói.
- Hở? Đi đâu...?
- Chợ quỷ, ba năm họp chợ một lần, đi nào, hôm nay bản cô nương này
sẽ bao cậu!
Vừa nói Chỉ Nhược vừa kéo tay tôi ra ngoài cửa chính.
- Kh.....Khoan đã, mình.....
- Yên tâm đi, mẹ cậu đã cho phép rồi!
- Nhưng mà....
- Cậu lo cái cổng liên thông hả, không sao đâu, vào dịp mỗi phiên
chợ quỷ họp thì cánh cổng đó sẽ cho phép những devil khiếm khuyết
đi qua mà!
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì cả, đi với mình, nói cho cậu biết, ở chợ quỷ
bán rất nhiều bảo bối có một không hai, lần nào họp chợ mà không đi
sớm là bị giành hết đó, vả lại hôm nay tớ trả tiền mà, cậu thích gì
cứ chọn, OK?
".........."
Bó tay với cô bạn cứng đầu, thế là tôi lóc cóc đi theo con nhỏ đến
phiên chợ quỷ, coi như để xả stress. Mà chắc là không xả được đâu,
lại khiến cậu mất công thôi bạn hiền =.=
....
Chợ quỷ thực sự giống một.....cái chợ, ừm tức là nó cũng bán rất
nhiều đồ như những phiên chợ bình thường ở thế giới con người, đặc
biệt là giống ở khoản khách hàng phải chen nhau mua sắm và giằng
giật đồ ở các shop đại hạ giá, chỉ có điều ở đây họ không giành
nhau vì việc đó mà là vì mỗi món hàng - hay bảo bối, đều chỉ có một
cái duy nhất và hiển nhiên là chúng sở hữu phép màu nào đó.
- Oa, nhìn này Linh, cốc ngọc thạch Ajus!
Chỉ Nhược kéo tay tôi vào một gian hàng bán đủ thứ đồ nhưng hãy còn
thưa khách.
- Thì sao?
- Không biết à?
- Không! -Tôi lắc đầu.
- Ôi chúa quỷ ơi, cậu vẫn "hai lúa" như ngày nào! Nghe cho "thủng"
đây, cái này mỗi khi rót gì vào đều trở thành kem hoa quả! (*cười
té ghế*)
Tôi cảm thán nhìn cô bạn, chỉ đành cười méo xệch. Bỗng tôi để ý
thấy ở ngay bên cạnh có để một chiếc gương viền bạc trông rất kì
lạ, bèn cầm lên xem. Người bán hàng là một devil rất già, mái tóc
phủ gần hết gương mặt cất tiếng nói:
- Tinh tường lắm cô gái, cái đó đang được săn lùng rất ghê
đấy!
- Nhưng nó là cái gì thế ạ? - tôi hỏi.
- Cô không biết? - giọng cụ già nghe có vẻ kiểu như Chỉ Nhược vừa
nãy khi bảo tôi "hai lúa", chắc thế.
- Vầng, thế thì sao ạ? - tôi đảo tròn đôi mắt.
- Vậy có thích không? - cụ già hỏi.
- Dạ cũng thích.... - tôi nhìn cái gương, rụt rè nói -....nhưng nó
có gì đặc biệt lắm đâu ạ, chỉ trông hơi lạ...
- Cô bé ngốc, nó có thể giúp cháu trở về quá khứ hoặc đi tới tương
lai đó.
- Dạ? - tôi hơi trố mắt.
- Soi chiếc gương này vào nơi cháu muốn đến trong thời điểm quá khứ
hoặc tương lai, hãy nghĩ khoảng thời gian, sau đó nhìn vào gương,
nó sẽ đưa cháu đến đó.
- Thật không ạ? - tôi vội hỏi dồn.
- Haha ta kinh doanh ở chợ quỷ đã 300 năm rồi, chưa từng có ai phàn
nàn gì về chất lượng các món bảo bối cả, cháu có thể yên tâm! - cụ
già cất tiếng cười.
- Vậy mình lấy cái này nhé, Chỉ Nhược?
- Ok, đã bảo cậu thích gì cứ chọn mà!... Cụ ơi, cháu trả tiền
nè!
------------------
Trên đường trở về, trong lòng tôi cứ băn khoăn mãi, cuối cùng tôi
quyết định nói với cô bạn:
- Chỉ Nhược, cậu có biết đường đến cung điện...gì nhỉ.... à,
Loudias không?
- Biết chứ, anh họ mình làm cận vệ trong đó mà, có gì sao?
- Cậu có thể đưa mình đến đó không? - tôi hỏi.
- HẢ???? C...Cậu đùa đấy à? Đó đâu phải là nơi chúng ta có thể vào
được!
- Mình quen biết quản cung Polin ở đó, mình có chút chuyện cần gặp
chị ấy!
"............."
- Làm ơn đi mà, mình xin cậu đấy~
Tôi mè nheo.
- Được rồi được rồi, mình chỉ đưa cậu đến đó thôi, còn đâu cậu phải
tự lo đấy!
- Cảm ơn nhé, bạn hiền! - tôi cười cười.
- Thôi đi cô, gớm quá!
....
Chỉ Nhược đưa tôi đến cung điện Loudias, anh họ cô ấy cuối cùng
cũng giúp tôi đi gặp quản cung Polin. Ngồi đợi một lúc thì chị ấy
tới, có vẻ rất bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi.
- Tiểu thư Linh? ... Cần gặp tôi có chuyện gì thế?
Tôi vội đứng bật dậy khom người 90 độ đúng theo kiểu chào của người
Nhật:
- A chào chị, em tới đây có chút chuyện muốn nhờ!
- Chuyện gì vậy? - chị Polin ngồi xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà
rồi ngước lên hỏi tôi.
- Em.....em muốn biết vào đêm hợp phòng của chúa tể, ngài ấy đã bị
trúng tên ở đâu vậy?
- Sao cơ???
Chị Polin bất ngờ trước câu hỏi của tôi đến nỗi thiếu chút nữa thì
bị sặc nước trà. (lời khuyên chân thành dành cho các bạn trẻ, không
nên uống trà hoặc sữa hoặc côca hoặc bất cứ loại chất lỏng nào
trong lúc nghe hoặc xem những chuyện mang tính chất gây cười và gây
shock *hắc hắc*)
- Em đang nói cái gì thế? Ý em là gì vậy? - chị Polin nhìn tôi sửng
sốt.
- Xin chị cho em biết, chuyện này rất quan trọng!
"..........."
......
- Đây, chính là chỗ này!...
Chị Polin dẫn tôi đến trước cửa một căn phòng và nói.
- ...Nhưng rốt cuộc em muốn làm gì thế?
- Cảm ơn chị đã đưa em tới đây, chỉ là có chút chuyện....
ukm.....có thể cho phép em ở lại chỗ này một lát không, em cầu xin
chị mà! - tôi nài nỉ.
- ..... Thôi được, lát nữa chị sẽ quay lại, nhưng nhanh lên
đó!
- Vâng vâng, cảm ơn chị, em hứa sẽ xong ngay thôi ạ! - tôi rối
rít.
Chị Polin nói xong thì quay người bước đi, còn lại một mình tôi
đứng trước cánh cửa lớn, trong lòng rối bời. Chần chừ một lúc, tôi
thò tay vào túi quần rút ra chiếc gương ban nãy mua ở phiên chợ
quỷ.
Soi gương vào cánh cửa, đầu tôi nghĩ về khoảng thời gian cách đây
nửa năm, không biết nửa năm trước tại chính nơi này đã xảy ra
chuyện khủng khiếp gì, báo hại tôi hơn 180 ngày qua phải đau khổ
như thế, báo hại tôi vĩnh viễn mất đi cơ hội nhìn thấy anh.
Chợt, chiếc gương phát ra ánh sáng, tôi vội vã xoay mặt gương về
phía mình, thình lình trong chớp mắt, tôi thấy cả người mình bị hút
vào bên trong, mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, nhanh đến nỗi
tôi không kịp ý thức được mình chui ra khỏi gương bằng cách nào.
Trước mặt tôi - nơi tôi đang đứng chính là thế giới quỷ ở thời điểm
trước đó nửa năm.
Nhìn cánh cửa phòng lớn trạm trổ tinh xảo được gắn đầy ngọc quý,
trái tim tôi chợt quặn thắt khi nhớ đến cái ngày anh đưa tôi về
đây, mọi chuyện cứ như là mới xảy ra hôm qua thôi, tôi thậm chí còn
mơ hồ nghe văng vẳng bên tai tiếng anh doạ nạt...
"Con vịt ngốc này, làm long ra một viên ngọc trên cửa thì tôi móc
mắt cô ra thay thế đấy!"
Tôi đứng chần chừ trước cửa phòng, do dự không biết nên làm gì,
cũng không biết có nên vào hay không. Đêm nay là đêm "động phòng"
của người ta, đột ngột xông vào nhỡ đâu lại gặp cảnh nóng thì chết
mất (a di đà phật >- < !!!)
Tiến lại gần cánh cửa, tôi áp tai vào cố gắng nghe động tĩnh phát
ra từ bên trong (sao thấy giống thích khách quá). Ngay lúc tai tôi
áp sát cánh cửa thì tôi nghe thấy một tiếng quát lớn, tiếng nói
nghe rất quen, hình như tôi đã từng nghe thấy nó một lần khi bị bắt
giam, mà hắn nói cái gì nghe như...
AKA REN, CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!
Nghe thấy thế, tôi vội vã xô cửa chạy vào, vừa lúc kịp nhìn thấy
luồng sáng xanh bay đến từ phía cửa sổ nhanh như tên bắn vậy, thôi
rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là mũi tên săn quỷ đáng
nguyền rủa đó!
XOẢNG!!!!
- NẰM XUỐNG, RENNNNNNNNN
Tôi hét thất thanh lao đến đẩy anh ra, vừa kịp lúc mũi tên phá vỡ
kính cửa bay đến, cắm phập một phát vào thứ gì đó (ai quan tâm chứ
>- < !!!)
- VỊT CON!!!!!!!!!!!
Tôi nghe thấy tiếng anh hét ầm lên, tôi nhìn thấy anh chạy đến đỡ
lấy tôi, và.....tôi thấy đau nhói ở ngực. Tôi quan sát khắp người
anh một lượt, sau khi chắc chắn là anh không bị thương, tôi khẽ thở
phào một cái. Tốt quá rồi, tôi biết là tôi nhất định có thể cứu
được anh mà, lần trước cũng thế và lần này cũng vậy. Tự phong được
không? Tôi là thiên thần hộ mệnh của anh chứ gì nữa
:))))))))))
Ổn rồi, vậy là anh không sao, không có bị thương, điều đó có nghĩa
là anh sẽ không chết, bởi vì mũi tên đó không đâm trúng anh.
Ơ nhưng sao mặt anh tái mét thế này, tôi cứu anh rồi còn gì, định
sạc cho tôi một trận chắc? Tôi chưa đòi thù lao thì thôi, mà không,
tôi phải đòi thù lao chứ, bắt anh phong cho tôi chức thiên thần hộ
mệnh của anh chẳng hạn, hoặc là bắt anh trao tặng tôi cái huy
chương cảm tử gì đó.
Sao? Cái mặt đó là sao, định hà tiện với tôi chắc? Tôi chỉ định xin
có nhiêu đó thôi, có gì quá đáng đâu? Mà tôi cũng mới chỉ nghĩ
trong đầu thôi mà, còn chưa kịp mở miệng xin xỏ nữa, thôi tôi biết
tỏng rồi, anh lại đọc lén chứ gì, tên cá sấu này...
- Đồ ngốc, cô ở đâu chui ra thế hả, ai kêu cô đỡ cái thứ này cho
tôi chứ?
Anh quát vào mặt tôi. Ê, tôi vừa bán nước chắc? Anh có cần nổi điên
với tôi như thế không, hay tại tôi phá đêm động phòng của anh đây
nhỉ? Nếu thế thì.........tôi càng vui :)))))))))))
Mà khoan, anh nói tôi đã làm cái gì cơ chứ? Đỡ cái g....????
ÉCCCCCCCCCC
Hình như mũi tên đó.......... đâm trúng tôi hả?
Ý nghĩ trên vừa dứt, tôi vội liếc mắt xuống ngực, và........ừ, tôi
thấy cái không nên thấy. TTTTT- - - - TTTTT
- Chà, trượt rồi sao, tiếc nhỉ!
Một bóng đen nhảy từ ngoài vào phòng, gã ấy chính là kẻ bắn tên,
bằng chứng là tay hắn vẫn đang cầm cung kia kìa, đệch, sao bà muốn
c-h-ử-i quá >- - - <
- Thằng khốn, mày vừa nói gì?
Tôi nghe thấy anh gằn giọng, gã nhà quê kia chắc chắn vừa chọc vào
tổ kiến lửa. Xem nào, cũng đẹp zai đấy, nhưng nếu gọi anh là
Everest thì hắn cùng lắm chỉ loi choi ở mức Phú Sĩ sơn thôi
=.=
- Tao nói....
ẦMMMMMMMMMMMMMMM
Hắn chưa kịp dứt lời thì một quả cầu sét y như cái mà tôi hay thấy
trong phim siêu nhân từ bàn tay trái của Ren phóng đến
và.............nướng hắn trong tích tắc. Tôi chỉ kịp nghe Luciana ở
gần đó hét ầm lên, gọi Ryu thì phải, tôi không rõ lắm. Tôi thấy mắt
mình hoa hết cả lại, đầu óc choáng váng và thực sự là ngực tôi đau
đến phát điên lên được.
- Vịt con, nhìn tôi, mở to mắt ra!
Tôi thấy anh vỗ vỗ vào má tôi, mặt lại tái mét như cũ, trên vầng
trán cao rộng lấm tấm đầy mồ hôi. Vẫn cực đẹp trai, tôi thề đấy,
nếu được thì tôi muốn nhìn gương mặt này mãi, nhưng....chắc là
không được rồi...Mí mắt tôi nặng lắm....tôi không nhìn rõ nữa
rồi....
- MỞ MẮT RA, VỊT CON!!!!! - anh hét lên.
Tôi hé mắt nhìn, lần đầu tiên mới thấy anh hoảng thế này.
- Cấm anh....dùng "hoán vị" gì đó....dời vết thương này sang người
anh...... nếu anh dám......tôi sẽ hận anh.......suốt đời...
Tôi thều thào, chả biết mình đang nói cái gì nữa.
- .....Anh nhớ đấy... không được làm thế... quỷ giới không thể
không có vua được.....họ cần anh....còn tôi.....chết có khi còn
được coi là yêu nước đấy...
Tôi cố cười cười và lảm nhảm thêm vài câu, câu chính nhất thì vẫn
chưa nói được, mà chắc là không nói được. Dù sao thì với câu nói
trên, tôi đang đợi cá sấu đáp lại như trong phim Hàn Quốc ý, cụ thể
là kiểu như: "nhưng anh cần em" hoặc là "nhưng anh yêu em" hoặc là
"nhưng anh không thể sống thiếu em được" (t/g: sến quá chị
ơi!)
- Cô.....!!!!!!!!!!! CÔ GIỎI THÌ TỰ Ý CHẾT XEM!
Anh quát ầm lên cứ như là sợ tôi điếc, và....tôi đâu có đợi câu này
chứ.
Mí mắt tôi ngày càng nặng trĩu, giống như đeo thêm chì vậy, mỗi
nhịp thở đều khiến máu trào ra nhiều hơn, có lẽ tôi không cầm cự
thêm được nữa rồi. Tôi bám lấy cổ anh, cố gắng ghé sát miệng lại
thì thào, chỉ hi vọng anh đừng bỏ sót chữ nào cả:
- Ren ngốc.......người ta nói không nhớ được tên của anh....là nói
dối đó..... biết chưa?
----
Cậu nhóc chợt nghe tim mình đau nhói, chuyện gì thế này? Có phải
cậu sắp mất cô ấy không, cô ấy lại muốn bỏ cậu giống như mẹ cậu đã
từng bỏ cậu ư?
lời tác giả - mnihpkaka : sorry các bạn trẻ, thật ra là hôm qua thi
xog hai môn cuối mình về định post lun nhưng mà đánh chậm quá mãi
chưa xong nên để sag chủ nhật viết nốt, sag chủ nhật thì tại dậy
muộn quá xog lại mấy việc nhà linh tinh nữa nên giờ mới xog chậm
chút mong các bác thông cảm nha, tính em nó thế
định đây là chap cuối nhưng mà thấy ko đủ nên chap sau mới là chap
cuối, thế nhé pà con
Chap 50 (phần cuối)
Với một hậu duệ quỷ giới mà nói, việc phải đứng nhìn những devil
cùng trang lứa - những con quỷ có đủ cả cha lẫn mẹ lớn lên và sống
vui vẻ bên gia đình chúng quả thật rất khó chịu, cực kỳ khó
chịu.
Tại sao ư?
Tại vì có hậu duệ nào sau khi sinh ra lại có diễm phúc được nhìn
thấy mặt mẹ mình đâu? Đúng, luôn chỉ có cha mà thôi, các vị chúa
tể.
Sự thật là chẳng hậu cung nào sống sót nổi sau khi hạ sinh một vị
vua tương lai, trừ phi, bản thân họ có thể bất tử hoặc được tái
sinh bằng năng lực của chúa tể. Vấn đề là chúa tể tại vị có sở hữu
năng lực tái sinh không, đó mới là điểm mấu chốt.
Bạn thắc mắc tại sao hậu cung bắt buộc phải chết? Hiểu nôm na thì,
để có một sự ra đời, cần phải có sự hy sinh cân xứng. Hậu cung
không thể hạ sinh con gái, quỷ tộc hoàng gia quy định hậu duệ bắt
buộc phải là con trai, vì thế trong lễ hợp phòng, thay cho cái mà
con người hay gọi "rượu giao bôi", tân chúa tể và tân hậu cung sẽ
phải uống một thứ nước phép đã được yểm bùa quỷ để hậu cung không
xảy ra khả năng sinh con gái. Khác với loài người và những devil
thông thường, devil hoàng tộc có sức mạnh vô biên song đổi lại, họ
không thể sinh quá một đứa trẻ.
Các hậu duệ không chỉ lớn lên trong nhung lụa và sự che chở tuyệt
đối như cách con người vẫn hình dung về đế vương thời xưa. Sinh ra
với khả năng vượt trội không có nghĩa là bạn hoàn hảo và "không cần
phải đào tạo".
Lên hai tuổi, Ren đã phải học cách chống chọi với những sinh vật ăn
thịt quỷ trong khu vực cấm. Năm tuổi, cậu phải giết được ít nhất
mười con rồng trong thời gian một nén hương. Mười tuổi, cậu phải
biết cách san phẳng một thành phố hoặc biến kẻ thù thành tro bụi
trong tích tắc.
Cách cha cậu dạy cậu đối mặt với cuộc đời là tự hoá đá trái tim
mình, nuốt nước mắt vào trong và trở nên chai sạn đến mức khó hiểu.
Dù vậy, mỗi khi nhìn vào bức chân dung khổ lớn của Lucia - mẹ cậu,
sâu thẳm trong tâm hồn cậu vẫn cảm thấy một lỗ trống chưa bao giờ
được khoả lấp. Người phụ nữ này, vì sự ra đời của cậu mà mất
đi.
Có phải lại sắp có thêm một người nữa không?
---------------
...
Ôm cô ấy trong tay, lần đầu tiên, tôi thấy thân thể mình run rẩy
thế này. Mũi tên màu xanh phát sáng đâm xuyên qua ngực cô ấy - cái
mà đáng lẽ lúc này phải nằm trên người tôi thì lại đang tàn nhẫn
nằm chễm chệ trên cơ thể cô ấy.
Sao tôi có thể bất cẩn như thế chứ, tại sao tôi không hề phát hiện
ra sự có mặt của con vịt ngốc đó, để khi mũi tên đáng nguyền rủa
này bay đến, tôi kịp thời khắc chế hoặc đẩy cô ấy ra?
Sao tôi lại vô dụng thế này?
...
Tôi không dám nhổ tên ra khỏi cơ thể vịt con, làm như vậy có thể
khiến cô ấy mất máu nhiều hơn, quan trọng là vết thương của cô ấy
không hề có dấu hiệu lành lại, y như cái đợt trúng phải farin xanh
cấp cao vậy, nó khiến khả năng hồi phục của cô ấy trở thành đồ
bỏ.
Cái quái quỷ này, nếu tôi nhớ không lầm thì Shirou từng có lần nhắc
đến nó rồi, nhưng lúc đó tôi chẳng để ý cậu ta nói gì cả. Búng tay
gọi cho quản cung Polin - thân tín của tôi, một devil cực kì am
hiểu về độc dược và vũ khí, chị ta tái mặt khi nhìn thấy mũi tên
cắm trên ngực con vịt ngốc đó. Và cuối cùng, tôi cũng có đáp án cho
tên của thứ đồ chết tiệt này.
Mũi tên săn quỷ - cái vật điên rồ đã từng lấy đi cả mạng sống của
vị chúa tể vĩ đại nhất: Lucifer.
Không thể cứu được.
...
Vịt con vẫn còn thoi thóp thở, tôi ôm cô ấy về phòng mình, căn
phòng mà trước đây cô ấy từng nằm khi lần đầu được đưa đến đây. Nhẹ
nhàng đặt cô ấy lên chiếc giường phủ nhung màu đen tuyền mà cô ấy
bảo đáng ghét, tôi lấy khăn lau mồ hôi rịn ra ngày càng nhiều trên
trán cô ấy.
Gương mặt ngốc nghếch của vịt con lúc này trắng bệch, đôi môi tái
nhợt, mồ hôi khiến lớp tóc mái bết chặt vào cái trán dô bướng bỉnh.
Đưa mắt nhìn xuống, máu đã thấm đỏ chiếc áo trắng in hình chú cá
sấu với đôi mắt bự chảng mà cô ấy đang mặc. Chần chừ một lúc, tôi
quyết định rút mũi tên ra khỏi người vịt con.
Tên nhổ ra đi kèm với tiếng thét đau đớn đến quằn quại của cô ấy,
tôi chỉ muốn bản thân chết quách cho xong. Có lẽ đau đến cực điểm,
vịt con cắn môi mình đến bật cả máu. Tôi cảm thấy trái tim như vỡ
ra, như bị đập cho nát vụn, điều duy nhất mà tôi kịp làm là đút
ngón tay mình vào miệng cô ấy để những chiếc răng nhỏ xíu kia không
khiến đôi môi mỏng manh thêm tổn thương.
Từ đôi mắt đang nhắm chặt, những giọt nước trong veo cứ thế liên
tiếp chảy ra thấm ướt vỏ gối.
Cô ấy đau một, nhưng tôi đau cả tỉ lần.
- ĐỦ LẮM RỒI, EM THÍCH HẬN THÌ CỨ HẬN ĐI!!!!!!!!!
Tôi lúc này giống y như một thằng điên, vội vã nâng người cô ấy dậy
rồi áp bàn tay lên miệng vết thương đang chảy máu xối xả.
- KHÔNG!!!!
Con vịt ngốc đó dùng hết sức bình sinh lấy tay đẩy mạnh tôi ra khỏi
người cô ấy, cái đầu bé nhỏ lắc lia lịa:
- Đã nói....anh......anh không được dùng.....hoán vị........
Cô ấy vừa nói vừa thở dốc, máu bắt đầu trào ra từ cả khoé
miệng:
- .....ban nãy....chẳng phải em đã nói......nếu anh dám dùng...hoán
vị......em sẽ.....sẽ....
- SẼ CÁI CON KHỈ, EM GIẾT TÔI LUÔN
ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi quát ầm lên như kẻ mất kiểm soát, hai tay nắm lại chặt đến nỗi
gần như sắp bục cả ra. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi cười chua
chát, nước mắt vẫn chẳng ngừng lại, cứ trào ra liên tiếp giống như
hàng trăm mũi kiếm xuyên thẳng vào trái tim tôi vậy.
Tôi lao đến ôm chặt lấy vịt con, tự trách bản thân sao lại nổi nóng
với cô ấy, tự nguyền rủa chính mình.
Biết thế này, tôi đã không bao giờ đặt chân đến South Devil, để rồi
gặp cô ấy, để rồi đem đến cho cô ấy bao tai hoạ như thế, chúa quỷ
cái gì, ngay đến sinh mạng bé nhỏ này tôi cũng không thể bảo vệ
được.
"Em vì một kẻ vô dụng như tôi mà chết, đáng sao?"
- Ren.....anh..... khóc đấy à?
Vịt con đưa một tay lên mặt tôi, khẽ gạt nhẹ giọt nước ngớ ngẩn vừa
trào ra không đúng lúc trong mắt tôi.
- Cái đó là bụi!!!
Tôi vội quay đầu về hướng khác tránh ánh nhìn của cô ấy, lại vẫn
dùng cái giọng gắt gỏng (t/g: thưa các bạn trẻ, cái này gọi là bệnh
sĩ, bé Ren bị đến giai đoạn cuối ròy =.=).
Đột ngột, vịt con choàng tay ôm lấy cổ tôi, nói thì thầm bên tai
tôi bằng cái giọng như sắp đứt hơi:
- Xin lỗi....
- Vì cái gì? - tôi ngạc nhiên hỏi.
- Vì..... đã....hiểu lầm anh...... - cô ấy thều thào.
Khoé mắt tôi thấy cay, tôi ôm chặt lấy vịt con, dụi đầu vào mái tóc
quyện đầy mùi mồ hôi và máu của cô ấy. Tôi không biết gì về chúa
cả, tôi chỉ biết cô ấy luôn cầu nguyện với ông ta. Tôi chưa bao giờ
cầu xin ai như thế, nhưng nếu chúa thực sự tồn tại, thì tôi xin hãy
cứu lấy cô ấy, chỉ vậy thôi. Nếu cần trả giá, tôi sẽ làm bất cứ
điều gì, miễn là tôi có thể, tất nhiên, kể cả chết.
- Nói....cho anh nghe....một....bí mật.....
Cô ấy vẫn ghé sát tai tôi, lần này giọng nói ngày càng nhỏ
hơn:
- Ren, em.......thực lòng................yêu........
Giây phút đó, tôi dường như cảm thấy ngay chính tim mình cũng không
còn đập nữa. Tôi lắng tai nghe cô ấy nói, tập trung vào từng câu
chữ, nghe như nuốt lấy từng lời. Tôi vẫn đợi, đợi mãi câu nói cuối
cùng của cô ấy, nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe thấy
nữa.
- Vịt con?
"................."
- Vịt.....con?
"................"
- Linh...
"............"
Không trả lời, cô ấy nằm im đến nỗi tôi thậm chí không nghe thấy cả
tiếng tim cô ấy đập. Tôi khẽ lay nhẹ nhưng vịt con chẳng có chút
phản ứng nào cả, mọi thứ đều yên ắng. Tôi vội đưa tay nâng cằm cô
ấy lên, đôi mắt lanh lợi đã nhắm nghiền lại, khoé môi còn vương nụ
cười hạnh phúc.
Chẳng lẽ cô ấy.........chết rồi ư?
Chết....sao?
KHÔNG!!!!!!!
Tôi vội vã nắm lấy cánh tay phải của vịt con tìm kiếm mạch đập. Lại
là cái cảm giác này, cảm giác sợ phải mất đi một thứ gì đó, đặc
biệt quan trọng. Tôi ghét nó, nếu thứ cảm giác này là một vật thể
hữu hình thì tôi thề, tôi sẽ bóp nát nó ngay lập tức.
Không ai, không một điều gì có quyền cướp cô ấy khỏi tay tôi, kể cả
cái chết đi nữa.
Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, vĩnh viễn
không!
...
"Phù"
Vẫn còn thấy mạch, dù là đập rất yếu ớt nhưng nó chứng minh cô ấy
đang sống bên cạnh tôi, cô ấy không hề rời bỏ tôi. Vịt con ngốc
nghếch của tôi chưa chết.
Tôi thực sự không dám hình dung, nếu mất đi con vịt ngốc này, tôi
có thể tiếp tục tồn tại nữa hay không. Con người chẳng phải từng
nói sao?
"Thiếu em anh thấy vắng cả chính mình."
Có lẽ họ sâu sắc hơn loài quỷ chúng tôi nhiều, nhưng có một sự thật
là chúng tôi không phải loại sinh vật vô cảm như con người vẫn
tưởng tượng ra, chúng tôi cũng sống, có trái tim, biết yêu và biết
hận. Dù rằng, chính bản thân tôi cũng chẳng thể định nghĩa được
những điều đó.
Tình yêu cụ thể là gì, tôi thực sự không biết, tôi chỉ biết rằng
nếu vịt con của tôi buồn thì tôi cũng chẳng hạnh phúc, thế
thôi.
..................
CỘC CỘC
Có tiếng gõ cửa vọng vào từ bên ngoài.
- Chúa tể, thần có chuyện cần báo với ngài! - chị Polin nói giọng
cung kính.
- Để sau đi! - Ren đáp -...ta không muốn nghe gì cả!
- Chuyện này có thể sẽ giúp ích cho tiểu thư Linh, thần nghĩ là
ngài muốn nghe.
"................."
- Chúa tể?
- Vậy vào đi!
- Dạ! - chị Polin vội đáp lời.
Cánh cửa phòng bật mở, nữ quản gia từ từ bước vào trong, trên tay
cầm một lọ nhỏ màu tím làm bằng sứ.
- Cựu chúa tể vừa giá lâm......- chị Polin nói-....ngài ấy đưa cho
tôi chiếc lọ này, lệnh rằng phải chuyển tới tay ngài, thưa chúa
tể!
- Lão già đó lại muốn gì? Mọi chuyện lão ta bày ra..... chưa đủ rắc
rối sao?
Ren khép hờ đôi mắt, con ngươi màu hổ phách nheo lại giấu đi nét
đau đớn khó nhận ra.
- Cựu chúa tể nói rằng, trong chiếc lọ này có chứa dịch dược faran.
- chị Polin chậm rãi nói.
- Dịch dược faran?
- Thưa vâng, dịch dược faran là một loại thuỷ dịch được điều chế từ
farin xanh cấp cao, nó vừa có thể coi là kịch độc, vừa có thể coi
là một loại thánh dược tương tự như máu huyết của thập thủ giao
long, chữa được bách chứng.
- Một con dao hai lưỡi? - Ren nhếch môi.
- Chất này khi đưa vào cơ thể các devil sẽ phát huy đến cực điểm
một năng lực đang hiện hữu trong devil đó. Rất may là với trường
hợp của tiểu thư Linh, bản thân cô ấy có khả năng phục hồi nên
nhiều khả năng dịch dược faran sẽ khiến năng lực đó có thể đánh bật
được ảnh hưởng của mũi tên săn quỷ và cứu sống cô ấy.
- Còn nếu ngược lại?
- Ngược lại........
- Chẳng phải đã nói nó còn có thể coi là chất độc sao, giải thích
đi chứ! - Ren hạ giọng.
- Vâng, trường hợp ngược lại, nếu không may.......dịch dược faran
sẽ phát huy tối đa sức huỷ diệt của mũi tên săn quỷ......khi đó,
mạng sống của tiểu thư....khó mà giữ...
- Ta hiểu, cơ hội là 50-50 chứ gì?
".........."
- Cũng chẳng còn cách nào khác....- Ren quay về phía chị Polin, đôi
mắt cậu đanh lại-.....thuốc này, ta sẽ cho cô ấy uống, còn về phần
lão già đó, chị hãy truyền lại lời của ta, đừng mong ta cảm kích
bởi vì mọi chuyện suy cho cùng đều từ lão già đó mà ra cả.
- Thần đã hiểu, nếu không có chuyện gì, thần xin cáo lui trước! -
chị Polin nói.
Ren không đáp lại, cậu chỉ khẽ gật đầu. Sau khi chị Polin rời khỏi
phòng, cậu từ từ đến bên cạnh Linh, khẽ vuốt lại mấy sợi tóc đang
loà xoà trên mặt cô nhóc, đôi môi cậu khẽ nở nụ cười cay
đắng:
- Mình chơi một canh bạc nhé? Nếu tôi thắng, em sẽ bị trói chặt với
tôi suốt đời, ngược lại, nếu em thắng, tôi sẽ đi theo em làm một
tên vệ sĩ không công mãi mãi vậy.
Dứt lời, cậu mở nắp chai thuốc màu tím dốc hết vào miệng rồi cúi
xuống khẽ áp môi mình lên môi cô nhóc, nhẹ nhàng truyền từng ngụm
thuốc cho cô.
......................
Tóm lại là canh bạc này, có đánh hay không, đằng nào cô nhóc cũng
thua, bởi vì số phận đã quyết định rằng, vịt con là một nửa của cá
sấu và ngược lại. Nếu cô chạy lên trời thì cậu sẽ lôi cô xuống và
nếu cô trốn dưới đất thì cậu sẽ kéo cô lên. (Nhân tiện, hình như có
bộ phim tên là "không cho nó thoát" thì phải ).
======================
Hai năm sau...
- Chúa tể, bẩm báo chúa tể, tiểu thư Linh....tiểu thư Linh nằng nặc
không chịu mặc váy cưới!
Một tiểu quỷ hớt hải chạy vào báo cáo.
- Sao kia?
- Dạ dạ.....tiểu thư....tiểu thư bảo là quái dị, bảo là......có
chết cũng không chịu mặc, thưa chúa tể!
- Được rồi, đưa ta đến phòng chuẩn bị của tân hậu cung! - Ren khẽ
nhếch môi đầy ám muội.
- Thưa vâng!!!!
---------
- KHÔNG!!!!!!!!!! TÔI KHÔNG MẶC ĐÂU, CHẾT KHÔNG MẶC!!!!!!!!
Tôi hét ầm lên như thể sắp bị chọc tiết >- < Quái gì chứ, họ
tính làm trò khỉ gì không biết, chơi tôi chắc?
- Tiểu thư Linh, em mau mặc vào đi, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi!
-chị Polin nói với tôi bằng vẻ cố-giữ-bình-tĩnh.
- Không, tại sao em phải mặc váy cưới thế này chứ, tại sao phải
cưới vào hôm nay, khoan đã, em mới có 19 tuổi, chết tiệt!!!! Cái
này gọi là tảo hôn, vi phạm pháp luật!!!!!!! (lí do lí trấu thôi
*hắc hắc*)
- Em đang nói cái gì vậy, tiểu thư Linh..........pháp luật? - chị
Polin nheo mắt nhìn tôi như kiểu tôi vừa nhảy ra từ một bệnh viện
tâm thần nào đấy và nói oang oang rằng mình là con gái của
Spiderman (có liên quan gì không?) =))
CẠCH!!!
- Tóm lại là em có gì bất mãn?
Cánh cửa phòng bật mở và chủ nợ của tôi xuất hiện. Thôi rồi, chết
rồi chết rồi, chết tôi rồi, bị sốt phát ban mất, ai kêu tên cá sấu
này đẹp trai từ đỉnh đầu đến gót chân thế kia chứ, định..... định
quyến rũ tôi chắc????
"Amen, amen...." - tôi lẩm bẩm trong đầu.
- Được rồi, em muốn tự mặc hay là để tôi giúp?
Tên bò sát máu lạnh đã luồn ra phía sau tôi từ lúc nào, lại còn
nhanh chóng tựa cái cằm hoàn hảo lên vai tôi, bắt đầu lải nhải mấy
lời mang đậm tính chất 18+........Và cái tay của hắn thì không chịu
yên >- <
Tôi nhe răng diễn lại ngón "cẩu xực", ai dè đồ xấu xa kia phản xạ
nhanh khiếp, thoắt cái đã rụt tay về kịp lúc làm tôi "đợp" trượt
mất. Vô hiệu hoá cú đớp thần thánh của tôi xong, cá sấu đáng ghét
nhe răng cười phớ lớ phô diễn sự hoàn hảo chết người, cái mặt troll
không tả được, chả biết bao giờ tả được. Đẹp trai cũng phải có mức
độ thôi chứ, rõ thật là....
- Em không muốn làm vịt lại muốn làm chó sao? :)) >:)
- Anh nói ai là "cờ hó" hả, đồ...... đồ...... ĐÁNG GHÉT!!!!!!!!
X-(
- Đáng ghét chỗ nào? (đã yêu lại còn che dấu :P)
- Anh nói xem, làm quái ra có ai họ mặc váy cưới đen xì xì như này
chứ, lại còn cỡ số 13??? Còn nữa, tổ chức đám cưới vào thứ 6 ngày
13, anh không biết xem lịch hả? Chưa hết, ai mách cho anh là cô dâu
phải ôm con mèo đen kia vào lễ đường hả, hoa cưới thì không có, lại
còn chuẩn bị một đống gương để đập nữa, chơi trò gì đây, định trù
em chết bất đắc kì tử đúng không??? HẢ????
Tôi vừa dứt lời, cả đám devil có mặt trong phòng ngay lập tức ném
cho tôi một tá ánh nhìn kì dị, riêng cá sấu thì cái mặt như này X-
X
Lại nữa, tôi không đúng chắc? Thế mà họ còn nhìn tôi như kiểu tôi
vừa bảo tôi là Tề Thiên Đại Thánh ý >- <
- Không có gì, cô ấy hơi lậm văn hoá của loài người, chúng ta nên
có sự thông cảm!
Cá sấu giải thích với đám devil trong phòng rồi xoa xoa đầu tôi như
thể anh em bố con gì đó, cuối cùng lại nhe răng cười đểu giả, lần
này thì cái mặt hắn ta troll khủng khiếp X- X
Đợi đám devil đi khỏi, tôi quay sang anh cáu gắt:
- Chết tiệt, sao hồi đó Luciana được mặc váy trắng cầm hoa mà chẳng
ai nói gì, còn bây giờ em muốn thế thì lại không được chứ, anh phân
biệt đối x...
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã lại bị chặn miệng, ừm thì......bằng
môi của hắn. Hình như chặn họng người khác là một sở thích tao nhã
và thú vị với tên chúa tể hắc ám này thì phải.
- Cô ta là cô ta, em là em, cô ta không phải là của tôi nên muốn
thế nào tôi không quan tâm. Hai năm trước khi dịch dược faran cứu
em thoát chết, từ giây phút em mở mắt ra thì canh bạc đó em đã thua
rồi, em là của tôi vì vậy em như thế nào là do tôi quyết
định.
Canh bạc? Hở, cái quái gì cơ? Ai đó giải thích giùm tôi, cá sấu
đang lảm nhảm thứ ngôn ngữ dị dạng của hành tinh nào đấy? Bad-fish
planet?
- Trong vòng năm phút nếu em không tự mặc được thì.....em biết rồi
đấy!!!!
Ném cho tôi câu doạ nạt điển hình của đám giang hồ đòi nợ , hắn ta
hiên ngang bước ra khỏi phòng, không quên vung vẩy sức hút thần
thánh bắn ra từ mọi phía trên cơ thể - bạn biết đấy, cái mà có thể
khiến cho cả đám hoa hậu hoa tiền gì đó bám dính lấy hắn dù không
cần đến ngay cả keo dán sắt ấy. Eo ơi~
Haizzzzzzz....
Rốt cuộc là tại sao tôi lại "iu" nhân vật có độ nguy hiểm cao thế
này chứ??? Số phận thật là nghiệt ngã!
Haizzzzzzzzz....
Chắc là do thở dài.
===
Lời kết:
Bạn tin rồi chứ, chính những cái như trên lại được người ta gọi là
"hạnh phúc" đấy. Nói nôm na, nếu tình yêu là một chiếc lưới thì
hạnh phúc chính là những con cá. Chúc chiếc lưới của các bạn đánh
bắt được thật nhiều cá nhé! ^^
À quên, để trả lời cho câu hỏi tôi đã từng đưa ra ý mà, "tình yêu
là gì?" đó, thì, đừng search google nha =)) Hãy tự tìm cho mình một
câu trả lời chính xác nhất, và chính xác thế nào thì chỉ bạn mới
biết thôi. Còn cái mà câu chuyện này muốn nói về vấn đề trên cũng
rất đơn giản:
Tình yêu là điều không thể lí giải, chỉ đơn giản là nó tồn tại mà
thôi!
Mnihpkaka.
~~END~~
I’m a devil!
Ngoại truyện 1
“DEATH NOTE” của vịt con (cái mà ai cũng biết là cái gì rồi
đấy)
(continue)
...
Ngày.....tháng.... năm....
Hôm đó không thể tin được là mình lại mua được chiếc gương thời
gian, ngạc nhiên hơn là mình ngay lập tức dùng nó để đi chỉnh sửa
lịch sử mà không thèm suy nghĩ gì hết, đại loại như phải mua bảo
hiểm nhân thọ hay đặt chỗ trước ở nhà tang lễ!!!
Xời, thì gi gỉ gì gi cái gì dính đến cá sấu điện hạ là y như rằng
không có kết cục tốt đẹp. Đáng lẽ mình nên lo xa một chút,
haizzzz...
Nói thật là cái lúc mũi tên săn quỷ quái gở đó cắm phập vào người
mình, mình gần như sướng phát điên lên được. Cơ bản là mình biết,
nếu như lúc đấy mình thấy đau thì có nghĩa thứ đồ đậm mùi chết chóc
ấy không đâm trúng anh, như vậy cũng đồng nghĩa chuyến đi của mình
không vô ích.
Nhìn mặt cá sấu tái mét vì lo cho mình lúc đó, ôi trời, mình hạnh
phúc tí nữa thì thăng thiên :))
Cơ mà sau đó hình như mình suýt thăng thiên thật, có lẽ bên phòng
quản lí nhân sự của Diêm đại lão gia đang thiếu người :((
Tuy nhiên, ngay lúc hồn phách của mình sắp lìa khỏi xác thì đột
nhiên môi mình cảm thấy có cái gì đó mềm mềm âm ấm chạm vào, sau đó
thì lại đột nhiên có một dòng chất lỏng đắng ngắt tràn ngập trong
miệng. Cảm giác cơ thể đột ngột nóng bừng, giống như có hai luồng
khí nóng lạnh xung đột nhau trong người mình vậy. Và... Ối giời đất
ơi~~~~~~~~~~.... vị như bồ hòn ấy!
Đắng đến nỗi mình phải trợn mắt lè lưỡi. Và sau khi trợn mắt lè
lưỡi thì mình phát hiện ra là mình quá ngu!
Khi đồng tử mắt vừa cảm nhận được ánh sáng thì ôi giời, mình nhận
ra cái mặt của cá sấu điện hạ đang được “zoom” cận cảnh, cận cảnh
đến nỗi toàn bộ các giác quan trên mặt mình và trên mặt hắn ta chỉ
cách nhau chưa đầy 1cm.
Đã thế hắn ta thì lại còn đang......!!!!!!!!
Và mình thì lại còn đang: trợn mắt (cái này không quan
trọng)...cộng LÈ LƯỠI nữa!!!!!!!!!!! (cái này mới giết người
).
AAAAAAAAAAAAAA........
Cá sấu độc ác trước mặt mình là ai chứ? Vâng ạ, devil duy nhất trên
thế giới mang trong mình dòng máu D!
Khoa học bảo là bạn không nên thè lưỡi ra trong khi môi bạn đang bị
kiểm soát bởi một người / devil bị ám ảnh bởi màu đen (đã giải
thích ở một chap nào đấy!), cái này và NHỮNG HÀNH ĐỘNG MANG TÍNH
CHẤT KHIÊU KHÍCH về cơ bản không-khác-gì-nhau!
Cá sấu có vẻ bị giật mình trong tích tắc (VẦNG, chỉ trong TÍCH TẮC)
và ngay lập tức xấu xa đến nỗi không cho mình có cơ hội sửa chữa
sai lầm!
Mình định giãy ra, nhưng chợt phát hiện đó là hành động bất khả thi
nhất trên đời, chưa kể chỉ số sức mạnh của mình đang ở mốc 0 tròn
chĩnh. Máu trong người dồn sạch cả lên mặt, tí nữa thì phát nổ như
một quả bom hẹn giờ.
Xem nào, đúng 4 phút 56 giây 32 tích tắc sau hắn ta mới chịu thả
mình ra, “Death note” thân mến, trong khoảng thời gian đó mình cảm
thấy phát sốt phát rét đến mức không biết làm gì ngoài đếm chính
xác đến từng tí một của thời gian.
Cá sấu nhìn mình nhếch miệng cười, lại cười, làm như không vác cái
bộ mặt troll face “problem???” thì người ta không biết rằng anh đểu
giả.
Mà chính xác hơn cả là....nguy hiểm!!!
- Anh cười cái gì? – mình đỏ mặt hỏi một cách ngốc nghếch.
- Tôi biết là em sẽ thua!
- Hở?......Thua? Cái gì cơ??? – mình ú ớ.
- Cá độ! – hắn ta nhe răng cười đểu cáng.
- Cá độ???????
- Ừ! – cá sấu đáp một câu lành như đất vậy, và như thể mình không
phải là bò sát máu lạnh hoặc cá mập hoặc khủng long hoặc mấy con
tương tự.
Mình không biết tên đó đang lảm nhảm cái gì, cũng không ngờ là hắn
ta còn biết đến định nghĩa “cá độ” của loài người, đang tính mở
miệng hỏi thì từ cửa phòng vọng lại tiếng gõ cộc cộc.
Tiếng chị Polin cất lên đầy vẻ cung kính:
- Chúa tể, Shirou thiếu gia có chuyện gấp cần gặp ngài!
- Để cậu ấy vào đây đi!
Hướng mặt về phía cửa, giọng cá sấu đã bớt đi mấy phần đùa cợt, tuy
nhiên vẫn không giấu nổi niềm vui.
- Thưa vâng!- chị Polin nhận lệnh.
Lát sau, cánh cửa phòng chợt bị đẩy mạnh, Shirou bước nhanh vào với
vẻ nóng vội, trên mặt không giấu nổi nét giận dữ...
- Ren, cái thằng này cậu có biết là hôn lễ của cậu với Luciana
khiến cho...... LINH??????
Shirou nhìn mình đầy vẻ bất ngờ, phải rồi, cậu ấy vừa từ nhà mình
trở về đây mà nhỉ. Và “mình” của thế giới này thì đang nằm bẹp trên
giường đâu có nhúc nhích gì được, cũng lại chẳng biết thuật phân
thân, thế mà lại có mặt ở chỗ này, đúng là doạ cả quỷ.
- Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải là cậu...??? – Shirou ngạc nhiên ra
mặt.
- Có gì không ổn sao? – Ren quay sang nhìn mình với ánh mắt tò
mò.
Mình nhìn anh mà lòng chợt thắt lại, đúng rồi, mình cần phải trở
về, bởi vì thế giới này cũng có một Lung Linh, và nhiệm vụ của mình
đã hoàn thành tốt hơn cả những gì mình mong đợi, đến lúc quay lại
thế giới của mình rồi.
Nghĩ vậy, mình trèo xuống khỏi giường và nhẹ giọng tuyên bố:
- Tôi ...... thật ra không phải là Lung Linh của thế giới
này...
Hai devil hoàn thiện nhìn mình ngây ngốc, giống như những lúc mình
lảm nhảm về văn hoá của con người vậy.
- Tôi là....Lung Linh của nửa năm sau.... – mình ấp úng, vừa nói
vừa lén lút quan sát phản ứng của Ren, như sợ rằng chỉ trót nói sai
một câu thôi cũng sẽ phải lãnh án tử hình.
- Em.... đang nói cái gì? – anh hỏi mà giọng đanh lại.
- Ren à........Lung Linh của thế giới này vẫn đang ở nhà cô ấy, vốn
là khó có thể xuống giường được.... – mình nói.
- EM CÓ BIẾT MÌNH ĐANG NÓI CÁI GÌ KHÔNG?????
Anh nắm lấy vai mình lay mạnh, có phần kích động.
- Cô ấy không nói dối đâu, tôi vừa từ nhà cô ấy trở về chỗ này, đó
là lí do tại sao ban nãy tôi lại ngạc nhiên khi thấy cô ấy ở đây
đến vậy. – Shirou nói.
- Cậu.....nói thật? – anh nheo mắt hỏi.
- Còn nhớ lúc cô ấy bỏ chạy khỏi đám rước không, tôi đã đuổi theo
cô ấy, lúc đó không hiểu sao lãnh địa lại đổ mưa, để đến được đây,
khắp người cô ấy có chỗ nào không bị lửa kết giới thiêu đốt chứ,
không phải cậu cũng thấy sao...
Nghe những lời đó của Shirou, mình cảm thấy đôi tay đang nắm lấy
vai mình của anh chợt cứng lại.
- Nước mưa làm những vết thương đó phản ứng.......phải không?
Dù khó nhận ra, nhưng mình cảm nhận được trong giọng nói trầm lạnh
ấy mười phần thì đã có đến chín phần mất bình tĩnh.
- Phải!....
– Shirou đáp -.....bởi vậy, đừng nói là có mặt ở đây, bây giờ tôi
nghĩ cô ấy thậm chí đi được một đoạn ngắn cũng đã phải cố gắng lắm
rồi.
Im lặng một chút, cuối cùng anh quay sang mình:
- Nói vậy......trong tương lai tôi vốn dĩ đã chết rồi đúng không?
Em trở về đây thí mạng cho tôi sao?
“.........”
- EM NGHĨ LÀ NẾU EM CHẾT THÌ TÔI SỐNG TIẾP ĐƯỢC ĐẤY À?
RẦMMMMMMMMMMM
Anh nói gần như quát lên, giận đến nỗi quay sang đấm nứt toác bức
tường bên cạnh. Mình sợ muốn chết, tưởng tượng nếu bức tường đó mà
là cái mặt của mình thì......... TTT- - TTT
- Nhưng mà..... em đâu có chết đâu...
Mình nắm áo choàng của anh giật giật, hồi nhỏ vẫn hay dùng chiêu
này vòi tiền quà vặt của cha, công hiệu phết ^^ Ấy thế mà khi áp
dụng nó với cá sấu độc ác thì...
- CÒN NÓI NỮA!!!!!!!! – hắn ta lại quát ầm lên.
Mình vội im bặt, chọc giận cá sấu thêm nữa thì quả là thất sách,
nhưng mình không thể nán lại lâu hơn nữa, sợ rằng ở lại quá khứ
càng lâu, tương lai càng bị ảnh hưởng lớn. Nghĩ vậy, mình vội quay
sang nói với Shirou:
- Tôi cần hai người diễn một màn kịch.... để lừa chính tôi ở thế
giới này!
Mình thao thao bất tuyệt vừa nói vừa thuyết phục Shirou, nhấn mạnh
đây là chuyện hệ trọng, tất nhiên cậu ấy hiểu rõ. Đơn giản mình
muốn họ diễn sao cho “mình” của thế giới này tin rằng Ren đã chết,
và nửa năm sau cô ấy sẽ quay lại quá khứ hành động như mình bây
giờ, có vậy mọi chuyện mới không bị xáo trộn một cách nghiêm
trọng.
Vì không có nhiều thời gian nên mình cũng chỉ nói đại khái thôi, cơ
bản là anh sẽ đến nhà mình diễn trò giả chết, còn Shirou nhất định
phải có mặt đúng lúc để mình khỏi làm chuyện dại dột, và quan trọng
là nửa năm sau đó ba đứa không ai gặp mặt ai. Phải, cho đến khi Chỉ
Nhược xuất hiện kéo mình đi chợ quỷ xả stress.
Mình chỉ dám nói với Shirou và cố gắng vặn thật to volume để cá sấu
cũng nắm bắt được chứ chẳng dám quay mặt về phía hắn ta lấy vài độ,
khoa học đã chứng minh rằng một ngọn núi lửa đang phun thì cực kì
nguy hiểm, và mình cũng không phải loại não phẳng đến mức cứ thích
đụng vào mấy thứ cộp mác cực-kì-nguy-hiểm.
- Được rồi, giờ tôi phải đi đây, cám ơn cậu nhiều nhé Shirou!- mình
nói.
- Bạn bè có cần khách sáo như vậy không? – Shirou mỉm cười.
Mình rút cái gương ra khỏi túi áo rồi bước về phía cửa, trước khi
rời đi, mình quay lại nhìn họ một lần nữa. Shirou chỉ khẽ gật đầu
không nói gì, mình đánh mắt sang phía Ren, tên đó lạnh lùng đến mức
chẳng thèm liếc nhìn mình lấy một cái, tay nắm chặt đến nỗi máu từ
đó cứ không ngừng nhỏ giọt xuống nền nhà ngày một nhiều.
- Ren, anh nhất định phải đợi em!
Mình nói xong liền chạy vụt ra ngoài, chỉ sợ lại khóc trước mặt
anh.
...
Trở về thế giới của nửa năm sau nhưng dường như mới chỉ có vài phút
trôi qua. Lúc đó mình cảm thấy sức lực trong cơ thể đột nhiên cạn
sạch, đôi chân phút chốc trở nên mềm nhũn rồi cứ thế ngồi phịch
xuống sàn đá lạnh lẽo trước cửa phòng anh, cứ thế mà nấc lên.
Thành thật mà nói, mình đâu có phải loại kiên cường mạnh mẽ gì cho
cam, mình chỉ cố tỏ ra như thế. Mình sợ đến khi mình quay lại thế
giới này, mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi, thậm chí tất cả chỉ
là một giấc mơ dài, đến khi tỉnh lại thì mọi nỗ lực của mình chỉ là
đồ bỏ.
Mình rất sợ...
Rồi bỗng có tiếng cửa phòng bật mở, một đôi tay từ đằng sau tiến
đến ôm chặt lấy mình, bên tai mình, tiếng nói trầm trầm quen thuộc
của cá sấu độc ác vang lên, cảm giác hạnh phúc ùa về giống như lại
một lần nữa được sinh ra.
- Mừng em trở về, vịt con!
..........
Sau tất cả mọi chuyện, chiếc gương thời gian đột ngột biến mất dù
mình đã cố gắng tìm kiếm rất lâu. Chẳng hiểu sao nữa, nhưng mình
nghĩ, việc chiếc gương xuất hiện đã cho mình một cơ hội tìm lại
hạnh phúc của bản thân, quan trọng là bây giờ mình phải giữ lấy
hạnh phúc ấy, trân trọng và bảo vệ nó.
Và mình chợt phát hiện, té ra cá sấu điện hạ và Shirou diễn kịch
giỏi phết, kĩ năng lừa tình đúng là bá đạo, càng không thể ngờ
chính mình lại làm biên kịch cho họ nữa, kết quả là tạo ra một vở
kịch mà ngay đến chính mình cũng bị mắc lừa. Cuộc đời lắm lúc thật
bó tay!
Tạm dừng: 23h55’
Lung Linh.
HẠNH PHÚC CỦA QUỶ
Đây là những chuyện xảy ra trước khi tôi bị cá sấu bắt về làm của
riêng, hay nói theo cách của tên này - tôi bị xiết nợ còn hắn ta
thì chỉ đang thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng của một chủ nợ tức là
đòi nợ, đương nhiên điều này không phạm pháp.
Mà nếu có phạm pháp, nhân loại làm gì được hắn nào?
Haizzz.....
Tôi biết là không ai làm gì được hắn, để chuyện đó xảy ra thì điều
kiện cần là chúa có thật, điều kiện cần và đủ là Phật tổ cộng Tề
Thiên Đại Thánh có thật.
Ok, tôi chưa gặp các vị ấy bao giờ.
Muốn trách thì trách tạo hoá, ai bảo sinh ra con cá sấu đó làm
chi?
Hoặc là, giống như lý do mà tên đó đưa ra vào một ngày xấu trời nào
đấy:
- Sao lại đi trách tạo hoá, muốn trách thì phải trách em chứ, ai
bảo em xuất hiện trước mặt tôi làm gì? :))
.
.
.
.
Vầng, đó chính là những LÝ DO TO ĐÙNG khiến tôi bị xiết nợ.
Chỉ có điều..........
Tôi nợ hắn ta cái gì nhỉ??? :-/ :-/ :-/
=================
Bạn thân mến, chắc hẳn các bạn đều biết, couple nào dù hời hợt hay
gắn bó sâu sắc hay gì đó thì cũng phải bắt đầu bằng bốn giai đoạn
chính:
1. Làm quen.
2. Hẹn hò.
3. Cầu hôn (khoản này mặc định các bạn nam phải chủ động - chiếu
theo tiêu chuẩn lãng mạn của tác giả).
4. Kết hôn. (tất nhiên với điều kiện mục 3 được chấp thuận và hai
nhân vật chính không bị yếu tố bên ngoài như là: người cũ, các đấng
sinh thành, hoàn cảnh gia đình, v.v... tác động)
Cá sấu điện hạ của tôi là ai chứ, tất nhiên không phải là người
rồi, khảo sát khoa học cho thấy ở tuýp nhân vật chỉ-thích-màu-đen
như này tồn tại rất nhiều đặc điểm của hồ ly tinh:
1. Mức độ tốt đẹp: ÂM VÔ CÙNG.
2. Mức độ xấu xa: DƯƠNG VÔ CÙNG.
3. Chỉ số mê hoặc: KHÔNG XÁC ĐỊNH.
Thông tin bổ sung:
+) Thần tượng thời trang: Bao Thanh Thiên.
+) Avatar trên Zing (nếu có): Mã Văn Tài / Sở Khanh / Zombie.
Từ khảo sát trên cho thấy, cá sấu chẳng bao giờ hành động giống
hoặc gần giống người và devil bình thường. Đặt vào hoàn cảnh của
tôi mà nói, mục làm quen miễn cưỡng lôi vào thì cũng có thể xem như
là có, các mục còn lại thì nghiễm nhiên không xuất hiện trong từ
điển của cá sấu điện hạ.
...
Đó là chuyện xảy ra khi tên này đến nhà tôi lần thứ hai, không phải
đi một mình mà vác theo cả phái đoàn hộ tống như kiểu đang hét vào
mặt thiên hạ rằng hắn ta là chúa tể quỷ giới.
Tôi biết gã này chẳng tốt đẹp gì, phô trương như vậy chắc chắn có
mục đích mờ ám. Hiển nhiên là để tạo áp lực với cha mẹ tôi.
DING DONG
Tiếng chuông cửa vang lên.
Lúc đó chỉ có mình tôi ở nhà, khổ một cái là tôi đang.....tắm, dĩ
nhiên đành phải..... mặc kệ khách. Hành động này của tôi khiến cho
cái chuông cửa và cả tai của tôi tiếp tục chuốc lấy tai hoạ lần thứ
hai.
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi vơ lấy cái khăn tắm quấn vội quanh người rồi chạy ra cửa, vừa
mở khoá vừa vặn hết cỡ volume trong cổ họng:
- ĐỒ DỞ HƠI BƠI NGỬA, ĐỊNH PHÁ CHUÔNG ĐẤY À????
Sau khi quát xong và nhận diện được kẻ phá chuông, toàn thân tôi
đóng băng ngay tắp lự.
Cá sấu trố mắt ra nhìn tôi, quét nhãn quang đại pháp từ trên xuống
rồi lại từ dưới lên, sau cùng nhếch môi cười đểu giả bằng cái mặt
không thể troll hơn.
- Không phải em định quyến rũ tôi đấy chứ - hắn ta ghé mặt lại gần
- ...hả vịt con?
Tôi ngượng chín mặt không đáp, tay run run giữ chặt vạt khăn tắm,
nó mà tuột ra thì toi.
- Em định bắt khách đứng ngoài cửa sao? - hắn ta hỏi.
- Cái đó..........anh đợi một chút!!!!!!!!
Tôi sập cửa đánh rầm rồi phóng như bay vào phòng mặc vội bộ đồ kín
đáo nhất mà tôi có, xấu hổ đến nỗi chỉ hận không xuất hiện cái lỗ
nẻ nào cho tôi chui xuống.
Cái tên bò sát máu lạnh này sao luôn làm tôi rơi vào tình huống trớ
trêu thế hả giời??? TTTTTTT- - - TTTTTTT
....
Cá sấu không đến để gặp tôi, hắn ta có mặt ở đây là để gặp phụ
huynh của tôi, gặng hỏi lý do muốn gặp cả buổi không chịu nói, chỉ
ngồi một chỗ ngó tôi chằm chằm, thi thoảng yêu sách bắt tôi đi pha
trà rót nước cung phụng, không quên ca cẩm đủ điều.
Khi thì...
- Nóng quá!
Khi thì...
- Nguội quá!
Lúc lại....
- Nhạt quá!
Lúc lại....
- Ngọt quá!
--------
Cha tôi xin hội đồng quỷ giới tối cao về phép mấy ngày với gia
đình, cùng với mẹ tôi đi chuẩn bị vài thứ cho lễ kỉ niệm ngày cưới.
Khi hai bậc trưởng bối quay về thì thấy "lãnh đạo quốc gia" đang
chễm chệ ngồi trên sofa nhà mình, ngoài cửa còn cả một tập đoàn
dưới sự chỉ huy của quản cung Polin đứng đợi khiến hai cụ không
khỏi choáng váng.
- Chúa tể, ngài đặc biệt ghé thăm tệ xá mà chúng tôi lại đi vắng,
xin lượng thứ cho! - cha tôi kính cẩn nói.
- Không sao, là do ta đường đột đến mà không báo trước! - cá sấu
đáp.
- Ngài đích thân đến thế này, không biết có việc gì hệ trọng?
Cá sấu điện hạ không đáp lời cha tôi, chỉ hướng về phía tôi khẽ
nhếch khoé miệng. Điều này có phần khiến cha tôi hơi hoảng, ông sợ
hãi nói:
- Có phải là con bé nhà tôi lại lén quay về quỷ giới gây chuyện
không? Nếu quả thực nó gây ra rắc rối thì chúng tôi sẽ nhốt nó lại
ngay, xin ngài....xin ngài tha cho nó!!!
- Phải đấy, con bé lớn lên ở thế giới loài người, còn nhiều điều
chưa hiểu, xin ngài đừng chấp nhắt nó! - mẹ tôi vội vã nói
thêm.
Cá sấu cười cười lắc đầu:
- Cô ấy không làm gì cả, ta hôm nay đến đây chỉ là muốn thông báo
với hai người, con gái của hai người, ta chọn cô ấy làm hậu
cung!
- SAO CƠ? HẬU CUNG?????? Ngài.....ngài chọn con bé nhà chúng
tôi?
- Đúng vậy!
- Nhưng.....Lung Linh....con bé chỉ là một devil.... - cha tôi ngập
ngừng như cố để hai từ "khiếm khuyết" không bật ra.
- Ta biết. Nhưng cô ấy nợ ta!
Nói xong câu cuối, hắn ta búng tay ra hiệu cho chị Polin đặt đống
đồ chắc-là-sính-lễ xuống bàn, nguyên một núi bự chảng!
Tôi nhất thời vẫn chưa tiêu hoá được hết cuộc đối thoại giữa cha mẹ
tôi và cá sấu, trong lúc tôi còn đang shock thì bất ngờ bị hắn ta
kéo tay đứng dậy rồi lôi đi xềnh xệch.
- Khoan đã, anh đang làm cái quái gì đấy? Buông tôi ra! - tôi đỏ
mặt quát.
- Ngốc sao mà buông chứ!
- Buông ra mau!.... - tôi xấu hổ đến cực điểm nhưng không biết làm
gì khác ngoài quay đầu lại cầu cứu sự trợ giúp của cha mẹ.
- Họ không giúp em đâu, lệnh của tôi là thánh chỉ đó biết không, em
muốn cha mẹ mình gặp hoạ sao? - hắn vừa nói vừa bế xốc tôi trèo lên
mình một con chim lửa to vĩ đại.
- Rốt cuộc anh muốn làm cái gì hả? - tôi ra sức giãy giụa.
- Tất nhiên là xiết nợ rồi! - hắn dửng dưng đáp.
- Nợ gì chứ? Tôi nợ anh hồi nào? - tôi gào lên.
- Cái đó em không cần biết! Có điều.....chống cự như này là vì
không muốn trở thành người của tôi?
"NGƯỜI CỦA TÔI", câu nói này vừa chạm vào lỗ tai đã khiến tôi nổi
hết cả da gà da vịt lên.
- Cái.....cái đó....
- Vậy là em muốn tôi phải tặng cho em một chú cá sấu nhỏ em mới
chịu phải không? =))
- ANH....!!!!!!!!!!!!!! - Tôi gầm lên.
- Không thích con trai à, thế thì một "tiểu Lung Linh" vậy! =)) =))
=))
- KHÔNG PHẢI THẾ, ĐỒ NGỐC!!! Chúng ta thậm chí còn chưa hẹn hò cơ
mà???????
- Hẹn hò? Để làm gì? - hắn nhìn tôi đúng kiểu nhìn bệnh nhân tâm
thần.
- Tất nhiên là để tìm hiểu nhau chứ gì nữa! - tôi cố giữ bình tĩnh
để không gào lên tiếp.
- Thừa! - hắn đáp gọn lỏn.
- Nhưng.....nhưng mà.... ít ra anh cũng phải...........cầu hôn em
chứ? - tôi xấu hổ nói lí nhí.
Đúng thế, cái tên chuyên môn đốt cháy giai đoạn này thậm chí ki bo
đến mức chưa thèm nói thích tôi chứ đừng nhắc đến việc bắt chước
phim Hàn Quốc quỳ xuống chìa chiếc nhẫn có gắn viên đá quý to đùng
ra trước mặt tôi mà hùng hồn tuyên bố: "Làm vợ anh nhé?" hoặc là
"Đồng ý lấy anh nhé?", sau đó hồi hộp đợi tôi gật đầu cái rụp là bế
bổng tôi lên xoay mòng mòng.
- Chẳng phải tôi đã đến cầu hôn rồi sao? Mới nãy đó thôi!
ÉCCCCCCC.....Cái đó gọi là cầu hôn hả giời? ÉP HÔN thì có!
- KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ! - tôi phùng mang trợn má lên nhìn cái tên bẩm
sinh không có dây thần kinh lãng mạn này, bụng rủa thầm.
- Nếu em muốn tôi bắt chước con người thì tôi không dư hơi.
Gã ta cúi xuống nhìn tôi cười đểu giả thêm lần nữa, sau đó đem tôi
ôm vào trong lòng, tựa cằm lên đầu tôi phóng tầm mắt ra xa, không
nói thêm gì.
Tôi cũng đành chịu, suy cho cùng, ai bảo tôi đầu quân vào danh sách
"những cô nàng xin chết" của cá sấu làm gì cơ chứ, bây giờ thì vô
phương cứu chữa.
=======================
Sau lễ cưới, tôi ngồi chết trân trong tân phòng đợi tân lang của
tôi như các cô dâu thời xưa ở Trung Quốc vẫn hay làm. Trống ngực
nện tưng tưng như muốn chứng minh rằng tim của tôi cũng có tính đàn
hồi.
Thay chiếc váy cưới với màu đen chủ đạo bằng bộ pijama màu xanh da
trời nhạt xong, tôi thở phào như trút được gánh nặng. Không có ti
vi, tôi đành bó gối ngồi một chỗ. Nói thật chứ đám cưới của tôi hôm
nay mà quay video lại gửi cho đài truyền hình thì không khéo ngày
mai ra đường tôi lại thành hot girl chứ chả chơi *hắc hắc*
- Suy nghĩ bậy bạ gì mà cười một mình thế?
Tôi giật bắn mình quay đầu về phía cửa, thấy cá sấu đã đứng ở đó tự
bao giờ, mặt mày gian xảo hơn bao giờ hết.
- Đừng có suy bụng ta ra bụng người! - tôi quát.
- Ồ, vậy là tôi suy nghĩ bậy bạ rồi!
Hắn cười cợt tiến lại bên giường.
- Gì? Anh tính làm gì? - tôi ôm chăn lùi vào một góc.
- Đi ngủ chứ làm gì! :)) :)) :))
Được rồi, hắn ta mà không khớp ngay điệu cười phản diện đó lại thì
nhất định sẽ có một ngày tôi cho nha sĩ nhổ cả hàm. Cái đồ dâm tặc
này!
- Không được, không được! Anh ngủ dưới đất đi! =))
"Khục..."
Tên đó nhìn tôi suýt sặc vì nén cười, không nói gì cả mà quay đầu
về phía phòng tắm. Tôi cứ tưởng mình đã được yên thân, bèn nằm
xuống đắp chăn đi ngủ. Ai dè trong lúc tôi đang mơ màng chuẩn bị
chìm vào giấc mộng đẹp đến nơi thì nghe bên tai chợt buồn buồn như
có ai thì thầm:
- Ngủ rồi đấy à?
- OÁIIIIIIIIIIIIIIIIII
Tôi giật mình hét ầm lên, phát hiện ra cá sấu độc ác đã quay trở
lại từ bao giờ, không những thế hình như vừa mới tắm xong, tóc hãy
còn ướt, nước theo ngọn tóc nhỏ xuống từng giọt chảy trên bờ vai
rộng, cơ bụng sáu múi.... ối mẹ ơi chết mất thôi!!!!......Hắn
ta.....hắn ta.... đang cởi trần!!!!!!!
Lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng siêu cấp mỹ nam "nuy" một nửa,
máu mũi phụt cả ra, đơ ngay lập tức. Thiên thần trong sáng vội vã
chạy ra kéo đầu tôi quay sang hướng khác rồi chỉ huy miệng tôi hét
to:
- ĐỒ DÊ CỤ!!!! ......Mặc....mặc áo vào mau lên!
- Không được gọi chồng như thế!
Tên đó nắm lấy vai tôi xoay lại, dùng khăn lau máu mũi đang chảy ra
cho tôi, lại bắt đầu cười cợt như thể trúng số. Máu trong người tôi
dồn cả lên mặt, không nói được gì, chỉ yên lặng để cho đồ nguy hiểm
đó ra vẻ tốt đẹp.
Một lúc sau, đợi cho tim tôi khỏi bị nhồi máu xong, hắn ta lại tiếp
tục đổ nước vào axit:
- Đêm nay là đêm hợp phòng, vịt con ạ!
- Chuyện ...chuyện gì nữa? - tôi lắp bắp.
- Vì thế... - tên Sở Khanh phiên bản devil quét mắt sang bộ pijama
tôi đang mặc, khoé môi cong lên - ....em không thể SEXY hơn một
chút được sao? =)) =)) =))
- ĐỒ BIẾN THÁI! Bộ Pijama này có gì không tốt chứ, anh thích nóng
bỏng sao không chấp nhận Luciana luôn đi!!!!!!!
Tôi vơ cái gối ném vào mặt con dê cụ đội lốt mỹ nam số một thế
giới, ấm ức.
- Tôi không nói bộ pijama của em, tôi nói là nói bộ đồ nhỏ bên
trong kìa! - hắn nhe răng cười, cái mặt troll không chấp nhận
được.
- CÁI....!!!!!!!!!!!
Tôi theo phản xạ kéo chăn lên che kín cả người. Quên mất một chuyện
quan trọng, nghe nói những kẻ biến thái có phép thuật thường sở hữu
những phép thuật rất biến thái. Nhìn xuyên qua quần áo chẳng hạn
>- <
Tôi giận lắm rồi nhé, vậy mà nói coi tôi như đồ chơi chỉ là nói
dối, đáng ghét... >- <
- Vịt con....
Hắn ta thu lại nụ cười, tay đưa lên mặt tôi định chạm vào mắt tôi
nhưng tôi gạt ra.
"..........."
- Tôi đùa thôi mà!
".........."
- Em giận tôi à?
Đồ xấu xa, lại còn hỏi nữa!!!
Tên đáng ghét đó im lặng một lát rồi kéo tôi vào lòng, khẽ dụi đầu
vào tóc tôi. Tôi vẫn còn tức, giãy giụa một hồi không thoát khỏi
cánh tay gọng kìm đó được bèn nhe răng cắn vào vai hắn ta. Cá sấu
đáng ghét không vì thế mà buông tôi ra, trái lại càng ôm chặt hơn,
dường như muốn đem tôi hoà vào làm một với cơ thể của mình.
Tôi không dám cắn mạnh, sợ làm anh chảy máu, bởi vì anh đau thì tôi
cũng sẽ đau. Tôi nhả ra, nấc lên, tôi không bao giờ đeo được cái
mặt nạ mạnh mẽ trước mặt anh cả.
- Xin lỗi em, tôi không biết cách làm cho em cười, cái miệng của
tôi dường như có dao hay sao ấy, nó cũng chẳng chịu nghe sự điều
khiển của tôi nữa... Nếu em muốn trừng phạt thì cứ cắn đi! - anh
nói.
Tình yêu vẫn hay kỳ lạ như vậy, đàn ông luôn nhớ đến người con gái
làm cho họ cười còn phụ nữ thì chỉ nhớ đến người con trai làm cho
họ khóc.
Tôi lắc lắc đầu, khẽ sụt sịt. Đợi cá sấu buông ra, tôi mới thảnh
thơi đưa mắt đi nơi khác, bỗng mắt tôi dừng lại trên chiếc bàn bằng
pha lê tím - nơi đã đặt sẵn hai cái ly nhỏ.
- Cái gì vậy anh? Phải rượu hợp cẩn không, giống phim Trung Quốc
ý?
Tôi tò mò hỏi. Ren liếc nhìn tôi, tự nhiên tôi thấy ánh mắt anh rất
buồn, chẳng hiểu tại sao nhưng tôi bỗng có linh cảm xấu. Đột ngột
anh hỏi tôi:
- Em muốn sinh con cho tôi không?
Tôi hơi shock trước câu hỏi, dù vậy vẫn thấy trong lòng dậy lên cảm
giác ấm áp. Tôi cúi đầu xuống cho anh khỏi thấy rằng tôi xấu hổ,
khẽ gật gật.
- Vậy sinh ba đứa nhé, một đặt là Long Lanh, một đặt là Lấp Lánh,
một đặt là ..... Lóng Lánh, cho giống mẹ nó!
Cá sấu lại nhếch môi cười cợt, rõ là chứng nào tật nấy.
Còn nữa, không có tí khái niệm nào về kế hoạch hoá gia đình cả
>- <
Anh đưa tay lên vuốt tóc tôi, môi khẽ mỉm cười, một nụ cười không
chút đùa cợt làm tôi có phần khó hiểu:
- Hãy nhớ, em còn nợ tôi, đừng mong có thể xù được!
- Nhưng....- tôi hướng ánh nhìn thắc mắc về phía anh - ... em nợ
anh bao nhiêu tiền vậy? ....Nhiều lắm hả???
"Khục..."
Lần thứ hai tôi làm cá sấu suýt sặc. Anh cố nén cười, cúi xuống ghé
sát vào tai tôi nói:
- Ừ, rất nhiều, nên không được quên, rằng em nợ tôi cả cuộc đời
này!
- Ơ...?
Tên này luôn thích nói mấy lời khó hiểu, tôi cũng chẳng đủ IQ để
hiểu, nên thôi.
Nói dứt lời, anh khẽ búng tay một cái, cả hai ly rượu lập tức vỡ
nát. Tôi nhìn anh ngạc nhiên. Anh không giải thích nhiều, chỉ khẽ
nói:
- Tôi không muốn em chỉ sinh cho tôi một đứa con trai, tôi cũng
không muốn em xù nợ, vì vậy hai ly nước phép này không cần thiết
nữa.
"Tên này đi làm giáo viên triết học được này, nói cái gì toàn mấy
lời khó hiểu không" - tôi thầm nghĩ.
Chợt, cá sấu quay sang tôi, nụ cười của hắn đã trở về trạng thái
đểu giả ban đầu. Hành động này của gã củng cố mạnh mẽ linh cảm xấu
đang trỗi dậy trong giác quan thứ sáu của tôi.
- Vịt con, cá sấu không ăn cỏ đâu...
- Thì.....thì sao? - đột nhiên tôi cảm thấy trong người vạn phần ớn
lạnh.
- Thế nên...... bây giờ tôi phải ăn thịt em thôi. :))
!!!!!!!!!!!!!!!!
[ Tiếp theo thế nào thì các bác tự tưởng tượng, em đây không đủ máu
mũi để miêu tả]
9 tháng sau đó...
- Chúa tể, chúa tể, Linh sao rồi, cô ấy đã sinh chưa?
Trần Chỉ Nhược hớt hải chạy vào bên trong chính điện Loudias, giọng
nói không giấu nổi sự lo lắng.
- Bạn của Linh? Ai đưa cô vào đây vậy? - Ren nhìn cô bạn có chút
ngạc nhiên.
- Là tôi đấy, Lung Linh thế nào rồi?
Shirou vội vã từ bên ngoài đi vào, trên mặt cũng đem theo vài phần
bất an.
- Có mẹ cô ấy ở trong đó rồi! - Ren nói.
Shirou hơi trầm mặc, đợi Chỉ Nhược chạy vào phòng trong, cậu nhóc
hướng về phía Ren lên tiếng:
- Tôi có chút chuyện muốn hỏi, cậu lại đây một lát được không
Ren?
Đi theo Shirou ra một góc khuất, Ren hơi nhíu mày, cậu có thể hình
dung được Shirou sắp nói gì, dù không nén nổi một hơi thở dài nhưng
khoé môi Ren vẫn nhếch lên một cách mỉa mai.
- Các hậu cung từ trước đến giờ chưa có ai qua được ngày hôm nay,
cậu không quên chứ? - Shirou khẽ hỏi.
- Ừ...
- Vậy tại sao ngày đó cậu còn lấy cô ấy?
- Cô ấy sẽ không chết, tôi không để cô ấy chết đâu, cậu đừng lo! -
Ren nói.
- Cậu có cách sao? - Shirou khẽ nhíu mày.
- Cách đây khoảng 10 tháng, quản cung Polin có giao cho tôi một vật
tìm thấy trong thi thể Luciana sau khi cô ta bị farin xanh cấp cao
tiêu trừ khả năng bất tử, cậu có đoán ra nó là gì không?
Shirou không đáp, chỉ lắc đầu khó hiểu.
- Đó chính là chiếc nhẫn King may mắn của đêm tiệc prom cách đây
hơn hai năm. Lúc đó, vịt con ngốc nghếch mới là devil được sở hữu
điều ước của quỷ, không phải con nhỏ Luciana. Có điều, bởi vì cô ấy
chẳng biết cái gì cả, nên thẳng tay liệng nó đi.
- Ôi trời, vậy còn sau đó?
- Tôi cũng không biết tại sao chiếc nhẫn lại lọt vào tay con nhỏ
vampire kia, nhưng mỗi khi xác nhận chủ nhân, trên mỗi chiếc nhẫn
đều xuất hiện tên họ của người đó.
Nói đoạn, Ren rút từ trong áo ra chiếc nhẫn King năm nào, trên đó
vẫn còn vệt máu khô và dòng chữ rõ nét mang tên Lung Linh.
- Dấu vết bùa chú? Luciana đã trù ếm cô ấy? - Shirou không khỏi
giật mình.
- Có thể, chắc chắn cô ta không ước điều gì tốt đẹp rồi.
- Vậy .... phải làm sao đây?
- Bây giờ tôi đã là một chúa tể, năng lực của tôi có thể bằng được
với thứ này. - Ren nói.
- Ý cậu là sao?
- Truyền cho cô ấy 100 năm dương thọ bằng năng lực hoán vị của
tôi.
- Cái thằng này, cậu lại nổi cơn điên rồi à? Cậu có biết làm như
vậy là giảm đi một nửa tuổi thọ của mình không? - Shirou có phần
kích động.
- Biết, nhưng mà .... tôi lỡ truyền mất rồi
Ren khẽ cười, cậu nhóc quay lưng trở lại chính điện.
"Hơn nữa, tôi không muốn các con tôi phải chịu cảm giác giống như
tôi đã từng phải chịu - cảm giác không có mẹ."
Lại bẵng đi nhiều năm...
"Vịt con xấu xí đi đến bên hồ nước và soi bóng mình trong đó, nó
chợt nhận ra rằng mình đã lớn rồi, thay đổi thật nhiều. Nó không
còn là vịt con xấu xí như trước đây nữa, nó đã trưởng thành rồi.
Bây giờ người ta không gọi nó là vịt con xấu xí nữa, họ gọi nó là
con vịt xấu xí."
- Cha kể chuyện sai bét nhè! - đứa trẻ thứ nhất lên tiếng.
- Đúng đúng, cô giáo con kể là vịt con xấu xí lớn lên trở thành
thiên nga cơ mà, rồi trở về sống hạnh phúc bên bầy đàn của
nó.
Đứa trẻ thứ hai cũng góp phần.
- Cô giáo nào kể thế? - ông bố trẻ cau có.
- Cô giáo Chỉ Nhược, bạn của mẹ, vợ của chú Shirou kể thế mà
cha.
Đứa trẻ thứ hai phụng phịu.
- Thế thì con đến bảo cô ấy là cô ấy kể sai rồi, cha con kể mới
đúng, nghe chưa? - ông bố trẻ lên giọng.
- Không đúng, mẹ cũng kể như thế đó cha à! - đứa trẻ thứ nhất lại
lên tiếng.
- Vậy thì mẹ con cũng sai nốt.
Ông bố trẻ gắt gỏng nói. Hai đứa nhóc vẫn chưa chịu thôi, vẫn tiếp
tục đấu khẩu với cha chúng để đòi lại công bằng cho truyện cổ tích.
Ông bố trẻ đuối lý, búng tay một phát, thình lình ở đâu hiện ra hai
con gián rõ to, ông bố cầm lên doạ hai đứa nhóc. Thằng nhóc thứ hai
tóc đen là em, khóc hu hu chạy lại mách mẹ:
- Mẹ ơi, cha dí gián doạ tụi con!
Đứa còn lại là một con bé có đôi mắt hổ phách sắc sảo, nó ngồi tại
chỗ giương mắt nhìn cha tỏ vẻ thất vọng rồi nói:
- Sao cha không biến ra khủng long hay cá sấu cho rồi đi, con đâu
có sợ con này! Cha ngốc quá à!
Từ trong khu bếp của cung điện, bà mẹ đi ra, vừa bế dỗ thằng nhóc
vừa khẽ thở dài rồi nói:
- Ngày trước anh cũng giở trò này với em phải không Ren, biến ra
con gián rồi cứ làm như là tự nó xuất hiện. Bây giờ ngẫm kỹ lại mới
thấy điểm vô lí, phòng vip của South Devil thì sao lại có gián cơ
chứ, phải không?
(lời tác giả: đoạn này đã xuất hiện ở một vài chap trước)
- Cha xấu tính!!!
Hai đứa nhóc đồng thanh.
- Được rồi, được rồi, là cha sai, Long Lanh và Lấp Lánh không được
giận cha đâu, như thế cũng là xấu! - ông bố trẻ nói.
- Con là Aka Rin, không phải Lấp Lánh! - con bé trừng đôi mắt hổ
phách nhìn cha nó.
- Con cũng thế, con không phải là Long Lanh, con tên Aka Ryan! -
thằng nhóc hùa theo chị.
Ông bố trẻ giả vờ bĩu môi lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết gì hết khiến
hai đứa nhóc sinh đôi giận càng thêm giận. Bà mẹ của chúng không
bênh vực cũng chẳng can thiệp, chỉ lẳng lặng đứng nhìn ba cha con
chơi đùa hồi lâu.
.................
Hạnh phúc có khi thật lớn lao vĩ đại, nhưng lắm lúc lại thật nhỏ
bé, giản đơn. Ngay cả đối với loài quỷ, nó cũng không có nhiều sai
khác. Tác giả tạm mượn lời bài hát "Những điều nhỏ nhoi" thay cho
lời kết thúc ngoại truyện:
"Có lúc tôi gục ngã, nhìn mây trôi hững hờ
Có lúc tôi thầm mơ, sẽ hái sao trên trời
Mà nào có biết rằng, hạnh phúc luôn bên mình
Là những điều nhỏ nhoi thường ngày mà tôi tìm mãi nơi phù
du."
THE END