Theo như Shirou biết, trong giới quỷ có ba loại độc dược bá đạo, đó
là mật hoả tước, nước mắt của quái ngư sông Tam Đồ và farin xanh -
được luyện thành từ oán niệm của khoảng một vạn ác linh trong nhân
gian. Tất cả chúng đều là kịch độc cấp cao, không có giải dược. Nếu
quỷ thường trúng phải một trong ba loại, sẽ tan biến không để lại
vết tích. Riêng với farin xanh, nó sẽ tạo thành cơn đau tăng dần
theo thời gian 15 ngày, và đến ngày cuối cùng, linh hồn cũng bị huỷ
hoại, mất đi cơ hội được đến vòng luân hồi, ghê gớm hơn là thứ chất
độc này kháng lại mọi khả năng chống đỡ của bản thân con quỷ.
Lần trước trong lớp học, Linh cũng bị ném chất độc farin vào người,
nhưng may mắn đó chỉ là độc dược loại thường, không phải loại cấp
cao, chỉ gây bỏng rát và ăn mòn da nhẹ. Phải chăng đó là một lời
cảnh cáo? Và nếu như vậy thì ai đứng đằng sau nó? Có thể khẳng định
là một trong những kẻ có mặt tại lớp hôm đó.
Chuyện này Shirou tin là Ren đã biết, nhưng không hiểu cậu nhóc
đang tính toán gì.
Chỉ có điều, thần dược phục hồi mọi kịch độc nhanh nhất trên thế
gian là dịch huyết của thập thủ giao long đã từng sử dụng không thể
tái tạo lại được.
Muốn cứu cô nhóc này, buộc lòng phải nghĩ ra biện pháp khác.
Chúa tể quỷ các đời mang trong mình những khả năng khác nhau, chỉ
giống nhau ở một điểm duy nhất là tất cả sẽ được hoàn chỉnh vào
ngày lễ trưởng thành. Tuy nhiên, hầu hết các khả năng vô hại đều tự
hoàn thiện trước đó, ngoại trừ khả năng mạnh nhất là biến đổi sau
cùng.
Nếu thực sự Ren dùng đến một trong những khả năng chưa hoàn chỉnh
của cơ thể để giúp Linh thoát khỏi cái chết, thì mong là cậu ta đã
sử dụng một khả năng vô hại.
Nhưng đó có thể là gì? Chắc chắn không phải chiến đấu, hay điều
khiển tư duy - hai khả năng mà cậu nhóc thường sử dụng trước
đó.
- Cậu chẳng thay đổi chút nào cả, Shirou, luôn luôn suy nghĩ quá
nhiều! Tôi đã nói là đừng lo lắng.
Ren chậm rãi buông mấy câu bằng chất giọng trầm trầm.
- Được rồi, tôi giao cô ấy cho cậu đó!
Shirou mỉm cười, trong cái cười có gì đó chua chát. Cậu quay lưng
bước đi, nhưng được vài bước như chợt nhớ ra điều gì, cậu ngoái
lại:
- Phải rồi, lúc thu dọn xong đồ đạc của Linh, tôi định đi thì Chỉ
Nhược - bạn của cô ấy chạy theo đưa tôi cái này nói là đồ của Linh
còn bỏ sót. Nhưng đã đóng va-li rồi nên tôi chưa cho vào. Cậu đưa
lại cho cô ấy giùm tôi!
- Ừm!...- Ren chìa tay đón lấy cuốn sổ nhỏ, đầu gật nhẹ -...tôi sẽ
chuyển.
- Vậy tôi đi đây. Bảo trọng đấy!
Shirou lại mỉm cười, sau đó cậu đẩy cửa bước ra ngoài.
...
Rất lâu sau, Ren vẫn ngồi ở đó, dường như cậu đang chờ đợi thời
gian ba tiếng trôi qua. Ghé mắt nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay, đôi mày
dài tuyệt mĩ của cậu có phần hơi nhíu lại.
Quyển sổ có bìa màu đen, hoàn toàn không có một chút hoa văn trang
trí nào khác ngoài hai chữ có ánh kim nổi bật:
"DEATH NOTE"
:))))))))))
Khoé môi cậu nhóc giật giật. Rốt cuộc là cái thứ gì đây? Con vịt
ngốc nghếch này thật lắm sở thích kì quặc.
Quyển sổ có khoá bằng mật mã khiến cậu nhóc rất tò mò không biết
bên trong có ghi những gì. Thật là muốn giật quách ra cho rồi,
nhưng Ren sợ con vịt con ngốc đó lại bù lu bù loa lên thì rách
việc.
Suy nghĩ một hồi, cậu đặt cuốn sổ vào trong một ngăn kéo bí mật nằm
đằng sau bức tranh lớn treo trên tường. Trước cuốn sổ "kì quặc",
bên trong ngăn kéo còn có một chiếc nơ màu xanh dương, góc trái còn
dính chút máu. Nhìn sơ qua cũng đủ biết đây là những món đồ quan
trọng, chẳng thế mà chúng đều được cất giữ một cách cẩn thận như
vậy. (lời tác giả: hêhê... ý gì đây?)
CỘC! CỘC!
Bỗng bên ngoài lại có tiếng đập cửa.
- Điện hạ, đã hết ba tiếng rồi, ngài có cần thần đi giúp tiểu thư
Linh gỡ bùa chú không?
Tiếng chị Polin vọng vào.
- Được rồi, chuyện đó để ta lo, ngươi cứ đi làm việc của mình đi! -
Ren nói.
- Dạ, hạ thần đã rõ!
Chị Polin nhanh chóng đáp lời, sau đó vội lui đi.
--------------------
Trong lúc đó, tại một căn phòng khác...
- Con cá sấu bệnh hoạn, anh dám nhốt tôi ở đây à?
RẦM RẦM...
Tôi gõ thật lực vào bức "tường" vô hình trước mặt. Tên khốn kiếp đó
dám dùng tà thuật dựng cái vách ngăn này không cho tôi lên bờ, lại
còn cố tình nói cấm tôi ra khỏi bể nước trong khi biết tỏng là tôi
có mọc cánh cũng khó mà nhích nổi khỏi đây dù chỉ 1cm. Ngoại trừ
trường hợp hy hữu là đột nhiên tôi biến thành siêu xayda và oánh
một đòn kamejoko vào cái "tường" này để thoát thân, còn không đảm
bảo tôi sẽ hoá thạch ở chỗ này, trở thành một "quái vật hồ Loch
ness" phiên bản quỷ.
- Tôi sắp mọc đuôi cá rồi đây này, anh định đồng hoá tôi với anh
đấy à?
Tôi gào ầm lên nhưng chẳng có động tĩnh gì cả. Chán, tôi đứng tựa
lưng vào thành bể, lòng thầm c-h-ử-i con cá sấu đáng ghét, hắn định
biến tôi thành nàng tiên cá Ariel chắc? Hay là sợ mùi canh thịt vịt
bám trên người tôi gây ô nhiễm bầu khí quyển nhẩy?
Hừm, phí công tôi lo rằng hắn bị thương nữa chứ, định trèo ra khỏi
hồ đuổi theo hắn xem thế nào thì cả cái mặt đập bốp phát vào "bức
tường" không khí này, đau gần chết. Đồ hồ ly tinh xấu xa, chắc chắn
hắn bày trò bôi thuốc đỏ lên người rồi thay đổi màu mắt để hù cho
tôi sợ (dám cá hắn đeo lens lắm), khiến tôi tưởng là hắn bị làm sao
đấy, sau đó cuống cuồng chạy theo hắn và thế là ăn đủ.
Sao mà tôi ngu thế không biết, con cá sấu đó cho tôi ăn quả lừa
biết bao nhiêu lần rồi mà tôi vẫn nai tơ không thể chấp nhận được.
Vậy ra hắn c.h.ử.i tôi đần là đúng rồi? (Lần sau tôi sẽ không thèm
tin cái test IQ trên mạng nữa, thế quái nào mà IQ 130 lại bị
c.h.ử.i vào mặt là đần chứ?)
Tôi lầm bầm trong miệng:
- Đồ bọ cạp, rắn độc, hồ ly, chằn tinh, cá sấu, Lý Thông đội lốt
Bao Công,... đồ chả có gì tốt đẹp!
- Hình như cô rất hay gọi chúa thì phải? Chúa có dạy cô rằng
c.h.ử.i sau lưng người ta mới là chả có gì tốt đẹp không?
Đột nhiên cửa phòng bật mở, con cá sấu đó lù lù xuất hiện rồi đứng
tựa người vào tường phán như quan toà.
- Anh...!!!
Đấy, biệt tài của hắn đấy, móc họng người ta ra rồi bảo mình đại
diện cho chính nghĩa.
- Thả tôi ra mau! - tôi hét.
- Nếu không thì sao? - hắn nhếch môi cười đểu.
Này nhá, tôi rủa cho anh sẽ bị hỏng miệng vì kiểu cười chọc ngoáy
đó nhá, rồi phải đi bệnh viện phẫu thuật thẩm mĩ dưới tay của một
lão bác sĩ già tốt nghiệp trung cấp ngành tâm lí học lại mắc bệnh
pê-đê nhá, cho anh chết dí. Xin nhắc lại tôi học lớp LỜI NGUYỀN
đấy.
Mà dĩ nhiên là điều này sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật, tôi
đoán thế tại vì tôi rủa chả nhập tâm gì cả, tim còn bận đập thình
thình trong lồng ngực và mặt còn bận đỏ gay vì xấu hổ mà chả biết
nguyên nhân ý.
Hắn cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy nhiệt độ của nước cũng
bị nhiệt độ cơ thể của tôi bắt phải bái phục.
- Cô cũng lớn nhanh quá đấy vịt con xấu xí, sắp trở thành thiên....
à nhầm, thành con vịt xấu xí rồi! Tuy nhiên cũng có chút gợi cảm. -
hắn vừa nói vừa cười đểu giả.
Tôi trợn mắt nhìn hắn rồi lại nhìn mình. Đại não cuối cùng cũng
chịu hoạt động giúp tôi hiểu ra vấn đề. Tôi đang ở dưới nước, dù
người vẫn mặc nguyên đồ nhưng áo ướt dính sát vào thân thể khiến
bao nhiêu cái gọi là "đường cong" trên người lộ ra sạch sành
sanh.
Mặt tôi chuyển màu như quả gấc chín, vội đưa hai tay lên đan chéo
trước ngực làm động tác che chắn theo phản xạ, miệng không quên hét
vào mặt hắn:
- Anh đã đi xét nghiệm máu chưa? Nhóm máu D à?
Khoé môi hắn giật giật, hừ, cười cái con khỉ!
- Oái, anh đừng có đến đây, ở.... ở yên đó!
Moá, hắn đang tiến về phía này, lại định giở trò xấu xa gì không
biết, tôi vội luống cuống hét cảnh cáo, đồng thời chân cứ từ từ lùi
dần về phía sau ra phần trung tâm bể, nước dâng lên đến bụng.
Hắn đi đến, chạm nhẹ tay vào cái "tường" vô hình, tôi nghe mang
máng hình như có tiếng "vụt" một cái, thế rồi con cá sấu đó thản
nhiên bước xuống bể như trước đây chưa từng có vật cản nào ở đó
cả.
- Ê, anh bị điếc à, tôi bảo anh đừng có đến đây cơ mà! - tôi phát
hoảng.
- Cô nghĩ là tôi sẽ nghe lời cô sao? - hắn lại nhếch môi cười
cợt.
Oh my chúa, hắn chỉ còn cách tôi 2m..... còn 1m....còn
50cm....còn.....
- OÁI!!!!!!!!
Hắn đột ngột kéo mạnh một cái khiến tôi như con xe đứt dây phanh
lao thẳng vào người hắn, bị hắn khoá chặt trong vòng tay.
- Ê, anh muốn làm gì,anh...!!!
Tôi còn định cự nự thêm câu gì đó, nhưng không nhớ nữa, chỉ cảm
thấy gáy mình bị ấn một cái khá mạnh rồi mọi thứ trước mắt cứ thế
mờ dần, mờ dần. Trước khi mọi thứ hoàn toàn chìm vào một màu đen u
tịch, tôi còn nghe thấy đâu đó bên tai văng vẳng chất giọng trầm
trầm.
Đó là một câu nói, một cái gì đó sắc nhọn và góc cạnh xuyên thẳng
vào trái tim nhỏ bé của tôi, khiến nó nhói lên đau đớn khôn
tả...
- Xin lỗi em, từ giờ.....tôi sẽ thay em chịu đau!
Chap 42
....
- Điện hạ, thần đã giúp tiểu thư thay đồ xong, ngài còn gì căn dặn
không?
Chị Polin ngước nhìn chủ nhân chờ đợi. Cậu nhóc vẫn đứng tựa lưng
vào tường, dáng vẻ trầm mặc, đáy mắt lạnh lẽo ánh lên chút mệt mỏi,
đôi môi bạc thếch. Dường như tâm tư của cậu đang trôi dạt ở một nơi
nào đó rất xa, nhất thời chưa thể về kịp.
- Điện hạ? - nữ tổng quản khẽ hỏi, trong lòng mang theo một phần lo
lắng.
- Không có gì, ngươi cứ lui ra đi!
- Thưa vâng! - chị Polin cúi người chào một cách kính cẩn sau đó
mới vội quay lưng trở ra.
Còn lại một mình, Ren lặng lẽ tiến đến ngồi bên mép giường. Linh
đang thiêm thiếp ngủ, bộ đồ ướt sũng đã được thay thế bằng chiếc
váy kẻ carô màu xanh da trời nằm trong túi hành lý mà Shirou mang
tới. Cậu đưa tay kéo nhẹ cúc áo trên cùng của cô nhóc xuống, phần
vết thương bên vai trái đã biến mất hoàn toàn.
Nói cho chính xác thì hiện giờ, vết thương ấy đang nằm trên cơ thể
của cậu.
Dẫu sao thì cái khả năng chưa hoàn chỉnh này ít ra cũng không phải
là vô dụng, trước khi nó đe doạ đến mạng sống của Linh thì cậu sẽ
dùng nó để cứu cô ấy trước, mọi chuyện sau đó cứ để mặc cho số phận
quyết định vậy.
....
Cậu đưa tay vén mấy sợi tóc mai loà xoà trên mặt cô nhóc, nhìn
chiếc váy Linh đang mặc, khoé môi cậu bất giác nhếch lên. Con vịt
ngốc này chỉ thích có hai màu: màu xanh da trời và màu trắng, hình
như ghét nhất màu đen. Chẳng biết là vô tình hay hữu ý, màu duy
nhất mà cô ta ghét thì cậu lại thích.
Nhắc đến cái khoản màu sắc này, Ren chợt nhớ ra cuốn sổ kì quặc của
cô nhóc cũng có bìa ngoài màu đen tuyền, được khoá bằng mật mã. Cậu
khẽ mở lòng bàn tay, từ trên không trung, quyển sổ không biết ở đâu
hiện ra, rơi xuống đánh bộp.
Cậu cúi sát tai cô nhóc, miệng khẽ hỏi:
- Password là gì?
- Không cho đâu! - tiếng cô nhóc đáp lại một cách vô thức.
Ren nhíu mày nhìn cô nhóc, chẳng lẽ sau khi ngâm mình trong thuỷ
dược thì con vịt này có thể khống chế khả năng điều khiển tư duy
của cậu rồi?
- Nói cho tôi biết, pass là gì? - cậu nhóc hạ giọng nhắc lại. (xin
thưa với các bạn trẻ, cái này là đang xâm phạm đời tư của người
khác. Bé Ren xấu tính:))
- Không cho đâu!
Cô nhóc đáp lại bằng câu nói 100% ban nãy. Ren nhìn cô thở dài, cúi
xuống cuốn sổ, ấn ấn.
CẠCH!!!
Phần bìa sổ tách làm hai hé lộ những trang giấy bên trong còn thơm
mùi mực. Cậu nhóc lườm Linh một cái, khẽ giọng làu bàu:
- Ai kêu cô đặt cái pass dễ gây hiểu lầm thế hả?
...
Chậm rãi lật giở từng trang sổ, cứ chốc chốc cậu nhóc lại ném về
phía chủ sở hữu của nó một cái nhìn toé lửa.
****
Ngày....tháng.....năm....
Cuối cùng cũng mua được bản cosplay của "cuốn sổ thiên mệnh" ròy,
thật là sung sướng. Mình chỉ ước gì nó là đồ thật....à há, thằng
cha "chôm chỉa" di động của bà trên xe bus hôm nọ sẽ tập xác
định!!!....
Ngày.... tháng..... năm....
Chuyển sang trường mới, mình bị nhét vào chung phòng kí túc xá cùng
với thiên sứ và con trai của Bạch Cốt Tinh. Chắc là bị sao quả tạ
chiếu trúng phân nửa rồi, tự hỏi mình có phải lúc sáng ra đường
bước chân trái không?...
Ngày..... tháng..... năm.....
Con trai Bạch Cốt Tinh hâm mộ phong cách của Bao đại nhân, suốt
ngày đi tới đi lui cùng với bộ đồ đen sì sì làm mình nhìn vào đau
cả mắt. Nghe nói bọn giết người hàng loạt đặc biệt yêu thích cái
màu này, các nhà tâm lí học tội phạm cho biết thường những kẻ như
vậy bị ám ảnh về S-E-X. Mình đã thử hỏi hắn một câu trong "đề thi
đẫm máu" mà chỉ có mấy tên sắp bị tử hình mới cho ra đáp án chuẩn.
Và tin được không, hắn ta đã trả lời đúng!!!
Từ giờ để đảm bảo tính mạng, phải đứng cách hắn ít nhất là 10
mét....
Ngày.... tháng.... năm....
Từ sau hôm cái kẻ có thân phận tôn quý ấy cứu mình thoát khỏi dạ
dày của một con vật có tính cách gần giống hắn, chẳng biết tại sao
mà triệu chứng của bệnh tim bẩm sinh lại xuất hiện với tần số ngày
một tăng trong người mình. Không được rồi, phải đứng cách hắn ít
nhất là 20 mét, để bảo vệ tính mạng. Mình quên béng một chuyện quan
trọng, mình là con một, và vì thế mình không thể có mệnh hệ gì
được....
Ngày...... tháng.... năm......
Linh ơi là Linh, mười hai lần rồi, mày đã nhìn hắn mười hai lần
rồi, có thôi ngay không!!! Không thể ngồi yên mà viết được thì mày
đi ngủ quách cho rồi....
****
Đôi tay lật giở từng trang sách của Ren bất chợt dừng lại khi tờ
cuối cùng hiện ra. Trang này chỉ viết rất ít, chữ bị nước làm nhoè
mất mấy chỗ, rõ ràng là nước mắt....
".......nơi này chỉ khiến mình đau.....
......kẻ đó chỉ biết làm mình đau.......
......ngốc quá mà, hai tay dâng trái tim mình cho hắn để rồi nhìn
hắn bóp nát nó không thương tiếc....biết là lưỡi dao nhưng vẫn cố
tình nắm, biết là gai nhưng vẫn cứ dẫm lên....ngốc như vậy chịu đau
là đáng rồi....
.....chảy máu là đáng rồi....."
...
Ren im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu rút chiếc bút nhỏ cài ở gáy sách
viết gì đó vào trang cuối rồi gửi trả cuốn sổ lại trong túi hành
lý.
Đắp lại chăn cho cô nhóc, cậu lặng lẽ rời khỏi phòng.
-------------------
- Điện hạ, ngài cho gọi tôi? tiếng một người đàn ông vọng
lên.
- Ông có phải là Ahzin, thành viên trong ban chấp hành hội đồng quỷ
giới tối cao phía nam không? - cậu nhóc nhìn thẳng vào người đàn
ông, lạnh lùng hỏi.
- Là tôi, điện hạ, có chuyện gì sao?
- Ông có một đứa con gái tên Linh đang theo học tại South Devil
đúng không?
- Dạ đúng, hình như đó cũng là trường học hiện tại của điện hạ
!
Người đàn ông nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt kinh ngạc, lòng thầm cầu
mong con gái ông đừng đắc tội gì với hậu duệ tương lai của quỷ
giới, nếu không thì không biết hậu quả gì sẽ xảy đến với nó
nữa.
- Ông có thể chuyển sang làm việc tại hội đồng phía đông, còn con
gái ông, hãy để cô ta theo học tiếp tục ở trường của con người
đi.
- Điện hạ, ý của ngài là.....?
- Đây là lệnh của ta, nếu ông muốn con gái mình được an toàn thì cứ
theo đó mà làm.
- V...Vâng!
Người đàn ông run rẩy đáp lời. Ông biết rõ con gái của mình không
phải là một devil hoàn thiện, nhưng vì muốn cho con có đầy đủ những
kĩ năng cấn thiết của quỷ, hơn nữa vì công việc của mình, ông mới
để con đến học ở South Devil. Xem ra, thế giới này không phải là
một sự lựa chọn đúng đắn dành cho nó.
-----------------
- Cậu có suy nghĩ kỹ không đấy? Cậu để cô ấy trở về thế giới con
người thật sao?
Giọng Shirou cất lên đầy vẻ trách móc.
- Đó là cách thức an toàn nhất cho cô ta, ở đây, cô ta không thể tự
bảo vệ cho mình bằng cái khả năng nửa vời của bản thân được.
- Chỉ vì lí do đó thôi sao?
- Vậy cậu nghĩ còn gì khác?
- Cậu chẳng nhẽ không bảo vệ được cô ấy hay sao?
Bảo vệ? Làm sao Ren có thể bảo vệ cô ấy nếu như mối nguy hiểm lớn
nhất đe doạ đến tính mạng cô ấy lại chính là cậu chứ?
- Tại sao tôi phải lo cho cô ta? Tôi đâu phải là gì của cô
ta.
- Vậy cậu có dám nói thật với lòng mình là cậu không yêu cô ấy
không? - Shirou nói trong tức giận - ... tôi đã nghĩ sẽ nhường lại
cô ấy cho cậu, nhưng cậu làm tôi thất vọng quá đấy Ren ạ!
RẦM!!!!!!!!!
Shirou sập mạnh cánh cửa bước ra ngoài. Chỉ còn lại mình Ren trong
phòng, cậu nhóc khẽ mỉm cười chua chát:
- Yêu ư? Tình yêu.....là nghĩa địa gì?
Loài quỷ sống....vốn không cần thứ tình cảm chết giẫm đó của con
người. Nó chỉ mang lại đau khổ thôi, cậu nên cần nó không?
Khoé miệng cậu nhóc bỗng nhiên rỉ máu, chẳng ai biết rằng những
giọt máu ấy không mang màu đỏ, mà là màu đen. Một cơn đau dữ dội ở
đâu ập tới, con ngươi Ren ngay lập tức chuyển từ màu hổ phách sang
đỏ thẫm. Cậu nhóc đấm mạnh tay xuống sàn nhà khiến nền gạch vỡ nát
và loang lổ máu.
Lặng lẽ ngước nhìn bức tranh lớn treo trên tường vẽ hình một người
phụ nữ trẻ tuổi với cây đàn lia trên tay, gương mặt mỉm cười hiền
dịu, Ren nắm chặt bàn tay đang tứa máu, mồ hôi trên trán đổ ra ngày
càng nhiều.
- Mẹ à, con sẽ không để cô ấy phải chịu số phận giống như mẹ
đâu.....một người ra đi là quá đủ rồi!
Đúng thế, tôi đã mất đi người mẹ chỉ vì khả năng khốn kiếp trong
người mình ngay khi tôi chào đời, tôi không thể mất cả em nữa,
tuyệt đối không thể!
Chap 43
Tôi mở mắt ra thì trời đã tối hẳn, nằm lâu khiến xương sống của tôi
đau nhức. Dụi mắt ngồi dậy, tôi vươn vai ngáp một cái rõ to xua đi
tàn dư của cơn buồn ngủ, tay vỗ vỗ vào lưng giúp cho cái khung cơ
thể bớt làm mình làm mẩy. Ngước mắt nhìn mọi thứ xung quanh, tôi
cảm thấy mình thật may mắn khi ông trời chưa cho tôi ngã lộn cổ từ
trên giường xuống.
Trước mặt tôi là một khoảng tường rộng dán đầy poster của hàng loạt
bộ phim đình đám từ Á sang Âu, từ Tây sang Tàu. Nằm ngay cạnh đó là
một tủ năm tầng xếp chật ních những tác phẩm manga nổi tiếng và
tiểu thuyết Trung Hoa lừng danh trong đó có mặt "tứ đại danh tác"
kinh điển cộng với cả tá đĩa hoạt hình Nhật Bản. Cuối cùng, sát
giường ngủ, trên chiếc bàn gỗ đã "sưu tầm" đủ vết bút xoá + bút mực
+ bút chì, vẫn chiếc máy tính đời Tống đời Thanh hỏng lên hỏng
xuống nằm chễm chệ.
Phòng tôi đây chứ đâu!
Mơ sao? Tôi đang ở nhà à? Tại sao và làm thế nào tôi lại đang có
mặt ở nhà nhỉ? Lại còn ngủ đến mức khiến sống lưng giống như vừa bị
phang cho vài nhát búa tạ nhỉ?
- Ay za!!!
Tôi đưa tay vặn vẹo khớp cổ, giờ thì cảm thấy cơn đau ê ẩm lan rộng
ra toàn thân. Loạng choạng dứng dậy, tôi đi dật dờ như cái xác
không hồn tiến về phía cửa sổ kiếm tìm chút hơi hướng của sự sống.
Từng đợt gió đêm thổi tới thi nhau lùa vào đùa nghịch mái tóc có
phần xác xơ sau nhiều ngày không chăm sóc của tôi. Tôi co rúm
người, lạnh đấy nhưng làm người ta tỉnh táo hẳn, tránh trường hợp
lao đầu xuống bên dưới!
Bây giờ chắc chỉ tầm tám chín giờ, thị trấn nơi tôi ở vẫn còn khá
nhộn nhịp, từ ô cửa sổ nhỏ phòng mình phóng tầm mắt ra xa, tôi cảm
thấy đâu đó sự thanh bình của cuộc sống lại quay về.
....
Cạch!
- Dậy rồi đó à, con gái?
Có tiếng mở cửa phòng, tôi vội quay đầu lại, phút chốc cảm thấy như
niềm vui sướng vỡ oà trong lòng.
- CHA!
Tôi cười toe toét chạy lại chỗ ông, xun xoe y như con cún nhỏ gặp
chủ về, không phải nói quá, tôi mà có đuôi thì chắc nó đang ngoe
nguẩy một cách kinh hoàng. Miễn bàn đê, một năm trời cha tôi mới về
thăm nhà có hai ba lần chứ nhiều nhặn gì.
- Cha về rồi à? Con nhớ cha chết đi được! ^^
- Chết đi được cơ à? - ông cười hiền, khoé mắt tràn ngập tình yêu
thương.
- À không.....suýt ạ!!! - tôi lật đật cười trừ.
- Trời lạnh sao không khoác thêm áo vào, lại ăn mặc phong phanh rồi
ra đứng gió hả?
Ông đưa tay búng cái póc vào trán. Tôi vội nhăn mặt giả bộ phụng
phịu:
- Trấn thương sọ não rồi, cha phải nhắc trước để con đội mũ bảo
hiểm chứ? Có mỗi một cái đầu.... Ái!!!!!!!
Tôi chưa kịp nói hết câu đã ăn thêm cái búng thứ hai vào mũi.
- Cha này!!!
Ông giả bộ lườm tôi một cái, rồi cũng lắc đầu hàm ý hết cách. Quay
lưng tiến về phía bàn để vi tính, ông kéo ghế ngồi xuống rồi ra
hiệu cho tôi "toạ" ở phía đối diện.
Chết chình chình! Tôi lục lại trong kí ức, mỗi lần cha tôi tỏ vẻ
nghiêm túc như này cũng là lúc dấu hiệu của việc thùng xăng may mắn
trong người tôi hết nhiên liệu dự trữ.
Chuông báo động trong đầu tôi kêu lên inh ỏi, chắc chắn không đơn
giản chỉ là bị quạt cho một trận giống lần tôi nghịch lửa làm cháy
cả bếp rồi. Cha tôi là điển hình cho tuýp quỷ lúc hiền thì bồ tát
cũng phải vái còn lúc ác thì satan gọi bằng cụ đây, trong nhà tôi
sợ ông nhất là vì thế.
- Có....chuyện gì hả cha? - tôi ấp úng hỏi.
Cha tôi nghiêm giọng:
- Con biết tại sao mình lại có mặt ở nhà lúc này chứ?
Ố-mờ-gờ, tôi đột nhiên nhớ ra câu nói của tên cá sấu cách đây mấy
hôm....
" Vài ngày nữa sẽ có người đưa cô về nhà, tôi không muốn thấy mặt
cô ở South Devil nữa đâu"
Giữ lời quá nhẩy?
Té ra "người" mà tên máu lạnh nhắc đến sẽ đưa bà đây về nhà lại
chính là father của bà đây. Sao mà thấy giống cô vợ hư thân mất nết
bị nhà chồng ném về thế không biết? Chậc, cái đầu đen tối =.=
- Đang nghĩ gì đó, sao không trả lời ta?
Tiếng cha tôi cất lên làm ba hồn bảy vía của tôi rơi rụng liểng
xiểng, cũng may, ông không có khả năng "giời đánh" như tên bò sát
máu lạnh cầm tinh con dê kia.
- Dạ không....không có! - tôi cười trừ đáp lại.
Ông nhìn tôi với ánh mắt dò xét, mãi sau mới lên tiếng hỏi
tiếp:
- Con và hậu duệ.....là quan hệ gì?
Ôi trời! Cha tôi hỏi tôi và hắn quan hệ gì? Bạn bè? Hắn có cho tôi
cửa thoát hiểm không? Hơn nữa bạn bè gì mà đến mức ép con người ta
thôi học cho đỡ nhức mắt chứ? Nhìn thấy tôi thì đục thuỷ tinh thể
chắc?
Tưởng mắt bò sát máu lạnh thì tinh lắm chứ, hình như còn phát quang
được trong bóng tối nữa kìa!
Tôi ngước nhìn cái giá sách năm tầng xếp kín mít tác phẩm của J.K
Rowling, không lẽ lại bảo quan hệ giữa tôi và hắn là quan hệ giữa
Harry potter và chúa tể Voldemort? (Tất nhiên tôi sẽ là vế trước
rồi).
- Dạ, không có gì đâu cha. Chỉ là.....con nghĩ anh ta không ưa con
cho lắm! - tôi nhún vai.
- Không có gì? Vậy nói cha nghe xem, tại sao con lại có mặt trong
lâu đài của hậu duệ tại lãnh địa? Không phải con đang học ở South
Devil sao?
Cha tôi hỏi, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Nói gì bây giờ? Nói do hắn lôi tôi đến đó làm đồ chơi sao? Nói tôi
bị hắn đâm sao? Nói tôi trúng độc sao? Rồi hắn sẽ làm gì cha tôi
chứ? Nếu như hắn làm tổn hại đến cả ông thì tôi nhất định sẽ rất
hối hận.
- Con đi lạc....anh ta đã giúp con. Chỉ vậy thôi!
Tôi nhìn trân trân xuống nền nhà, cố ý để không đụng phải ánh mắt
của cha, ông sẽ biết là tôi nói dối ngay.
Chẳng biết tại sao, nhớ lại những điều đã xảy ra làm tôi thấy sống
mũi mình cay cay. Nhưng tôi không thể để cha tôi và cả mẹ tôi nữa,
phải vì chuyện này mà lo lắng.
- Con gái ngốc, bỏ đi, cha không hỏi nữa, xuống nhà ăn cơm nào, mẹ
đang đợi đấy!
Cha cười hiền, dịu dàng lấy tay xoa xoa đầu tôi như hồi còn nhỏ.
Giá mà lúc nào tôi cũng có thể ở bên những người thân của mình thế
này thì thật tốt.
Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản có vậy, không phô trương. Có ai đó
đã từng nói rằng hạnh phúc luôn ở phía trước và thật khó nắm bắt,
ta chỉ có thể hướng đến mà thôi. Nhưng với tôi, hạnh phúc thật gần
gũi, nó ở ngay trong tâm nếu ta biết nhận ra.
- Cha, con sẽ được tiếp tục học ở trường cũ chứ? Không phải quay
lại thế giới đó nữa?
- Sống ở đâu cũng được, miễn là con cảm thấy hạnh phúc, con gái của
cha!
Cha tôi từ tốn đáp lời.
- Cảm ơn cha!
- Được rồi, xuống ăn cơm nào! Mẹ đợi lâu lắm rồi đó!
- Vâng!
Cô nhóc nhoẻn miệng cười chạy lại nắm lấy tay cha, hai cha con vừa
bước xuống nhà vừa trò chuyện rôm rả. Từ đáy mắt Linh ánh lên tia
cười hạnh phúc đã lâu không đến xôm tụ cùng nụ cười của
cô....
--------------
TÕM!!!!!
Ren ném mạnh hòn đá xuống hồ, hình ảnh bữa tối quây quần cùng với
nụ cười hạnh phúc của Linh đang phản chiếu trên mặt nước tĩnh lặng
nhanh chóng tan biến để lại từng đợt sóng loang ra tạo thành những
đường tròn đồng tâm.
Cô ấy chưa từng cười như thế khi ở bên cạnh cậu. Chưa một
lần!
Bỏ đi! Dù sao cậu cũng chẳng biết hạnh phúc là gì, nụ cười ấy, cậu
không cho cô được. Cậu chỉ có thể để cô trở về thôi.
Ren ngả người ra trên bãi cỏ, phóng tầm mắt vào khoảng không rộng
lớn, cậu khẽ thở hắt ra một cái, khoé môi lại cong lên.
Gió thổi từng cơn nhè nhẹ làm tung bay những cánh hoa bồ công anh
bé xíu, hàng vạn, hàng vạn những mầm non này sẽ được đưa đi rất xa,
một số có thể rớt xuống nước, xuống biển mất đi cơ hội sống nhưng
một số có thể phiêu lưu đến những miền đất hứa nơi mà chúng có thể
tự do nảy mầm tạo ra những cây bồ công anh xinh đẹp khác, rôi từ đó
những hạt cây lại tiếp tục được gió đưa đi tìm hạnh phúc của riêng
mình.
Ren tuỳ tiện đưa tay bứt lấy một đoá bồ công anh nhỏ, khẽ thổi phù
một cái.
- Con vịt chết tiệt, đi tìm cái hạnh phúc của cô đi, nếu không tìm
thấy, tôi sẽ....
Đột nhiên mắt cậu lại chuyển đỏ, bên vai trái cơn đau kinh thiên
động địa từ từ trỗi dậy khiến huyết quản của cậu gần như sôi sục,
máu trong người chỉ chực trào ra bên ngoài.
Nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, cậu nghiến răng chống chọi với
hệ quả gây ra từ độc tính của farin xanh cấp cao, máu đen trào ra
cả miệng.
ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMM
Cậu nhóc đánh một lực mạnh xuống mặt hồ khiến toàn bộ nước bắn lên
cao cả chục mét rồi lại thi nhau rơi xuống như mưa rào mùa hạ, tưới
ướt đẫm cả cánh đồng rộng.
- Khốn.... kiếp!!!!
Cậu nhóc chống tay xuống đất, gương mặt trắng bệch.
Cái thứ kịch độc đáng nguyền rủa này sao có thể kháng lại tất cả
khả năng chống đỡ của loài quỷ như vậy chứ? Thậm chí đến một devil
mạnh như cậu mà nó cũng....
Chó chết, nếu cậu mà chậm chút nữa thì không phải giờ này người
chịu đau đớn sẽ là cô ấy sao? Cô ấy chịu nổi cơn đau thế này nhân
đôi hay không cơ chứ?
Còn năm ngày nữa là đến lễ trưởng thành, cũng chỉ còn lại năm ngày
để chất độc này hoàn thiện công việc phá nát linh hồn kẻ trúng phải
nó.
Con rắn độc Luciana, cô và lão già đó muốn cô ấy chết sao? Cứ chờ
đi!
Oải quá!
Người vẫn cứ đau ê ẩm, tôi đến phát điên lên mất.
Hôm nay là buổi đầu tiên tôi trở lại trường cũ học. Bọn bạn tôi
nhao nhao lên, đứa thì tay bắt mặt mừng, đứa thì ôm vai bá cổ, cô
giáo chủ nhiệm cười hiền và nói rằng cô có linh cảm cây văn của lớp
một đi nhưng sẽ mười trở lại, quả y như rằng. Tôi mừng đến nỗi chỉ
hận không lôi được lục phủ ngũ tạng ra mà chứng minh.
Tan học, tụi bạn rủ tôi đi ăn liên hoan một bữa nhân dịp "cố nhân
hồi quê cũ". Dù tâm trạng vẫn còn chưa cân bằng lại cho lắm, tôi
vẫn chấp nhận đi theo tụi nó cơ bản: "phụ lòng người tốt trời chu
đất diệt", theo như lời Mai - con bạn chí cốt của tôi phán.
Vào trong quán KFC, tụi nó nhao nhao gọi món cho tôi, dạo này tự
nhiên đại gia thế chứ lị ^^
- Cúc cu, nhìn nè cưng....- Mai dúi vào tay tôi cái đùi gà rán -
...Ăn đi trông mày xanh xao lắm đấy!
- Ưm.....cảm ơn! - tôi cười cười nhận lấy đồ ăn từ tay con
nhỏ.
Nhìn cái thứ này, chẳng hiểu sao tôi lại không nuốt nổi, cứ có một
cảm giác nặng trĩu bao trùm. Bỗng nhiên tôi nhớ đến bữa tối đầu
tiên và cũng là bữa tối cuối cùng giữa tôi và hắn, cũng một cái đùi
gà, tôi và hắn thi nhau giằng giật, vốn là tôi muốn chọc tức hắn,
nhưng lần nào cũng là tôi bị chọc tức.
Tại sao hắn lại có nhiều mặt nạ đến vậy? Tại sao hắn không giữ cố
định một cách đối xử với tôi thôi, tại sao khi thì thế này, khi lại
thế khác chứ? Tại sao....
- Ơ hay con này, mày.....khóc đấy à?
Mai nhìn tôi sửng sốt. Đám bạn tôi cũng quay sang nhìn tôi với ánh
mắt ngạc nhiên. Tiêu rồi, cái mặt dày với khả năng đóng kịch xuất
sắc của tôi biến đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị con cá sấu đó bào mỏng từ
lâu mà không nhận ra?
- Không....không sao, tao không sao, tại tụi mày biệt đãi niềm nở
quá nên tao cảm động thôi! Haha...
Vừa nói tôi vừa vơ lấy cặp sách của mình chạy ra cửa, đeo vào cái
mặt nạ cười cợt, tôi ngoái lại nói với tụi bạn:
- Tụi mày cứ ăn đi, tao có chút việc về trước nhé! Mai gặp ở
trường.
Nói rồi tôi cắm đầu cắm cổ chạy một mạch ra khỏi quán ăn. Vừa chạy
vừa thầm mắng nhiếc bản thân.
Thế giới của loài quỷ rõ ràng vẫn cứ ám ảnh tôi, giống như một vết
thương cũ không chịu lành mà chỉ cần vô tình chạm nhẹ là rớm
máu.
Chap 44
Nghe nói chỉ những người bị thất tình và những kẻ chán đời mới cảm
thấy thời gian xung quanh họ trôi qua một cách chậm chạp. Ngoài ra,
điều này cũng được cho là đúng khi bạn phải ngồi hàng giờ để nhằn
mấy công thức toán lý hoá khô khan trong khi rõ ràng bạn thuộc tuýp
người thiên về sử dụng não phải.
Tự thấy là tôi không thuộc trường hợp nào trong các trường hợp
trên, nhưng vẫn chả hiểu thế quái nào mà mình cũng có cảm giác
tương tự nữa.
Sáng nay dù rất mệt mỏi nhưng với bản năng của một học sinh chuyên
cần (ít ra là ở thế giới này), ngay khi bài hát báo thức quen thuộc
"Chúc bé ngủ ngon" vang lên, tôi lập tức bật dậy để đảm bảo rằng
thính giác vẫn ổn sau khi bị công phá bởi tính năng ưu việt duy
nhất của con Qmobile Tàu.
Đến trường, dù rất cố gắng nhưng cái tâm trạng rối như tơ vò khiến
tôi không thể nhét nổi một chút kiến thức vào đầu. Cứ luôn cảm thấy
trong lòng còn một dấu hỏi lớn chưa được tháo gỡ, thực sự rất khó
chịu, giống y như là có đá nặng đè lên vậy.
Haizzzz...
- Tám lần rồi!
Có tiếng người cất lên bên tai, tôi ngoái sang nhìn, té ra là giọng
nhỏ Mai - con bạn chí cốt.
- Cái gì tám lần rồi? - tôi ngạc nhiên nhìn con nhỏ.
- Mày thở dài tám lần rồi! - nó thản nhiên đáp.
- Thế à...
Tôi đáp lại bằng chất giọng uể oải, mắt lại tiếp tục nhìn xuống sân
trường. Thở dài thì mai kia số khổ, đúng rồi đấy.
- Có chuyện gì không ổn ở trường mới của mày sao? - Mai hỏi
tôi.
- Sao mày lại nghĩ thế?
- Tại sao à?...- Mai khẽ chép miệng, nó nhìn tôi với vẻ bất lực-
... Chuyển trường rồi lại quay về, cái mặt thì suốt ngày xụ xuống
không trưng ra được một nụ cười tự nhiên, mày tưởng mọi người mù
hay sao mà đoán không ra.
Con nhỏ nói, ngữ khí có chút bực dọc.
- Trông tao thảm hại vậy à?
- Thảm hại, rất thảm hại! Mày thậm chí còn cho tao cảm giác mày
không phải là Linh mà tao quen.
Mai nhìn tôi bằng ánh mắt mang theo lo âu, nó đưa tay đặt nhẹ lên
vai tôi, hạ giọng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì, nói tao nghe coi?
Tôi liếc nhìn con nhỏ, khẽ thở dài một lần nữa. Biết nói như thế
nào với nó đây? Bảo với nó tôi là quỷ chắc? Hay là nói rằng tôi bị
quỷ đàn áp ở trường mới nhể?
- Không có gì đâu. Dạo này tao thấy không được khoẻ thôi! - tôi
cười gượng gạo.
- Dóc tổ vừa thôi bà cố! Tao chơi với mày từ nhỏ có thấy mày kêu
không được khoẻ bao giờ đâu. Điêu tréo cả họng! - Mai bĩu môi cất
giọng lanh lảnh.
Con này nó kí sinh trong bụng tôi chắc?
- Tao nói thật, tin hay không tuỳ mày!
Con nhỏ nhìn tôi vẻ hết cách, dù vậy nó vẫn cố gắng thuyết
phục:
- Mày nhất định không chịu nói à? Tao nghĩ là mày cần được chia sẻ,
giữ trong lòng mãi không tốt đâu...
"........."
- Được rồi tuỳ mày đấy, cứng đầu muốn chết. Nhưng tao nói cho mày
biết, thái độ của mày khiến tụi nó tưởng mày giống con Nhung lớp
mình đấy , mau mau mà chấn chỉnh lại đi!
Nhỏ Mai cuối cùng cũng chịu thua, quay người bỏ vào lớp ném lại sau
lưng một câu khiến người khác khó hiểu.
Nhưng mà tôi hiểu.
Có gì đâu, nhỏ Nhung lớp tôi vừa bị bồ đá!
Ầy, tụi mắc dịch này ăn nhằm cái gì mà nghĩ tôi giống con bé đấy
chứ? Haizzz....mà quên, không được thở dài nữa, lộ liễu quá!
Tôi ngoái cổ lại nhìn Mai, thấy con nhỏ đang vác vẻ mặt buồn thiu
thất thểu đi vào lớp. Trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi. Từ nhỏ
tôi đã chơi với nó, chẳng có chuyện gì giấu giếm nhau cả. Nhưng
riêng chuyện này, tôi không thể kể cho nó nghe được.
"Xin lỗi mày nhé Mai! Nói ra chẳng có ích gì cả, nhỡ đâu làm liên
luỵ đến mày thì tao sẽ rất ân hận. Thông cảm cho tao nhé!".
....
RENG RENG
Năm tiết học dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Tôi lững thững
xách balô ra khỏi cổng trường, quyết định rẽ về nhà bằng đường chợ.
Tôi cần cái không khí ồn ào của việc buôn bán làm mình phấn chấn
lên một chút.
Đi ngang qua khu giải trí nằm ở trung tâm thị trấn, tôi đưa tay vào
túi quần lôi ra cái ví nhỏ in hình năm thành viên của BigBang, lục
lọi một hồi rồi quyết định dứt ruột hy sinh 20k để giải toả stress.
Tôi bước đến mua vé vào cổng.
Khốn khổ cái thân nghèo khó của tôi, mất đứt hai cành mà vào đây
chả có trò chơi nào ra hồn hết. Kết cục tôi chọn trò chơi ném vòng.
Ném vòng, tức là trò chơi mà người ta bày ra trên mặt đất la liệt
những món đồ thú vị, bạn sẽ phải trả tiền để đổi lấy khoảng mười
chiếc vòng và dùng chúng để ném vào những món đồ mà bạn thích. Nếu
chiếc vòng chụp trúng món đồ nào thì bạn sẽ được thưởng món đồ
đó.
Tôi rất ưng ý một cuốn tập có thiết kế hình giày thể thao, thế là
nhăm nhe ném vòng vào đó. Phải cái ông trời không có mắt gì cả, mà
nếu có chắc cũng đui luôn rồi, bởi thế mới không nhìn thấy người
tốt như tôi đứng đây để mà phù hộ cho tôi ném trúng đích. Hậu quả
là cái vòng lượn đánh vèo qua chỗ cuốn tập và hạ cánh đánh bộp
xuống con cá sấu nhồi bông bên cạnh.
Tôi chỉ biết há hốc mồm nhìn thành quả mà ông trời ban tặng, thầm
oán cái số mình đen rồi cười méo xệch đón lấy con cá sấu nhồi bông
từ tay chị chủ hàng. Quyết không bỏ cuộc, tôi phi vòng tới tấp về
phía mục tiêu. Không quên noi gương tiền bối, chín cái sau đó không
một cái nào bay đến vị trí cần thiết, thậm chí còn tiến bộ hơn cả
tiền bối, không cái nào trúng đích.
Tôi đành ngậm ngùi ôm con cá sấu bông về nhà, một lần nữa oán trách
số phận. Quẳng cặp sách vào góc phòng, tôi trèo lên giường nằm ngủ
luôn, cũng chẳng đoái hoài đến bữa tối. Tâm trạng nặng nề như có đá
đè.
Ám ảnh về thế giới quỷ giống như là một con đỉa đói vậy, cứ bám
chặt lấy tôi ngay cả khi đi ngủ. Dù sao thì cũng may là ông trời
còn tí lương tâm, sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn với con đỉa vô hình
ấy, đến gần hai giờ sáng tôi cũng có thể thảnh thơi chợp mắt được
một lúc, tuy là trong trạng thái không ngon nghẻ gì cho lắm (hình
như cứ cách vài phút lại thấy có một con cá sấu xuất hiện đứng đó
cười nhe nhởn thì phải).
Điều này dẫn đến một hậu quả dễ lường, tầm ba rưỡi sáng, tôi lại
đột nhiên thức giấc. Đập vào mắt tôi là con cá sấu nhồi bông mà tôi
chơi trò chơi giành được đang nằm ở trên giường, ngay sát bên cạnh
tôi. Có lẽ mẹ thấy nó bị vứt trên sàn nên đã nhặt lên.
Con cá sấu này chắc chắn là được làm dựa trên nguyên mẫu con Don
Croco trong Hugo và các bạn đây mà. Đùa! Sao tôi trông mặt nó nham
hiểm y như là hắn ta vậy nhỉ?
Mà......tại sao tôi lại nghĩ đến đồ độc ác đó rồi? Tôi bị điên
chắc?
Nhìn cái điệu cười nham nhở của con cá sấu này, tôi cơ bản không
thể ngăn được cái đầu bất trị ngừng suy nghĩ về hắn ta, càng không
thể ngăn được cảm xúc giận dữ trong lòng lúc này. Thế là bao nhiêu
bực dọc tôi đem trút hết lên món đồ chơi vô tri vô giác.
- Tên khốn, anh thì ngon rồi, tưởng mình là con rơi của chúa tể gì
đó, muốn làm gì ai thì làm, thích hành hạ ai thì hành hạ, chán rồi
thì đá đi chứ gì. Này thì đồ chơi, này thì cá sấu, này thì độc ác
này!!!
BỐP!!!!!!
Tôi quăng món đồ chơi vào tường khiến nó rơi xuống bịch một
cái.
Đúng là đồ nguy hiểm mà, chắc chắn hắn đã phù phép gì vào cái đầu
lương thiện của tôi rồi, để giờ đây, tôi làm cách nào cũng không
thể xoá đi hình ảnh đáng ghét đó trong tâm trí được, không cách
nào.
DING!
Chiếc điện thoại di động mà tôi đang sạc đặt trên bàn báo pin đã
đầy. Tôi bèn đứng dậy đi về phía gần ổ cắm rút chân sạc ra, trong
đầu bỗng nhớ đến câu nói của nhỏ Mai ban sáng.
"Tao nghĩ là mày cần được chia sẻ, giữ trong lòng mãi không tốt
đâu"
Đứng tần ngần một lúc, tôi quyết định bấm số gọi con nhỏ.
Tút tút....
- Alô, Phương Mai nghe đây.....ai đấy ạ?
Giọng con nhỏ phát ra trong điện thoại đầy ngái ngủ.
- Tao đây! - tôi đáp.
- Tao là ai? - Mai hỏi tiếp vẫn bằng cái giọng ngái ngủ.
Thề là nó đang ngáp hoặc dụi mắt hoặc bẻ cổ hoặc làm động tác gì đó
tương tự.
- Linh đây! - tôi trả lời.
- CÁI CON ĐIÊN NÀY MÀY BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG MÀ CÒN GỌI HẢ?
Giọng con nhỏ oang oang làm tôi giật mình suýt nữa đánh rơi cả điện
thoại. Ngước nhìn đồng hồ treo tường, tôi mới phát hiện ra đã gần
bốn giờ sáng. Lú quá, không để ý giờ giấc gì cả.
- Chết, tao vô ý quá, xin lỗi mày nhé, ngủ tiếp đi tao cúp máy đây!
- tôi vội nói vào máy.
- Không sao, đằng nào cũng dậy rồi. Mày mất ngủ à? Gọi tao giờ này
có chuyện gì thế? - Mai dịu giọng.
- À....tao.....
- Chán mày thế, ấp a ấp úng, cứ huỵch toẹt ra xem nào. Có chuyện
gì?
- Ukm.....tao vừa nghe được một câu chuyện, muốn hỏi ý kiến mày
thôi....
- Sao? Nói nghe thử xem nào? - Mai đáp.
- À.... đại khái là thế này..... ừm......Có một chú vịt con bơi lạc
vào đầm lầy nơi toàn là cá sấu cư ngụ. Trong đầm lầy đó, có một con
cá sấu to lớn nhất, quyền lực nhất, độc ác cũng nhất luôn. Con cá
sấu đó cho vịt con hai lựa chọn: hoặc làm đồ chơi của nó, hoặc bị
nó ăn thịt. Đương nhiên vịt con đâu có ngu, nó quyết định sẽ làm đồ
chơi của cá sấu, còn hơn là bị die. Vịt con những tưởng đó là một
sự lựa chọn sáng suốt nhưng không, hàng ngày nó luôn bị đối xử y
như một món đồ chơi thứ thiệt. Điều này khiến vịt con rất khổ sở.
Tuy vậy, con cá sấu đó lại luôn che chở cho vịt con khỏi những cú
tấn công từ đồng loại của mình. Cho đến một ngày, đột nhiên cá sấu
cắn vịt con một phát rất đau rồi bắt nó rời đi. Thế là thế
nào?
- Ý mày định hỏi gì? - Mai thắc mắc.
- Ý tao là....con cá sấu đó.... có phải con cá sấu máu lạnh đó đã
chơi chán, muốn làm một cú cho vịt con nhớ đời rồi mới game over
không?
- Mày nghĩ thế à? - Mai hỏi.
- Ừ! - tôi nói.
"........"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, mãi sau mới có tiếng đáp
trả.
- Tao thì không nghĩ thế. - tiếng Mai nói qua điện thoại nghe có
chút trầm xuống.
- Vậy mày nghĩ thế nào? - tôi tò mò hỏi.
- Tao nghĩ ... Có thể đúng như cá sấu nói, ý định ban đầu của nó
chỉ là dùng vịt con như một trò tiêu khiển, nhưng dần dà, khoảng
thời gian ở bên vịt con đã làm nó thay đổi..... - Mai nói.
- Khoan! Không phải mày định nói con cá sấu đó có cảm tình với con
vịt con chứ? Làm sao mà....
- Sao cái gì mà sao? Mày thử nghĩ coi, cá sấu nhận lời không ăn
thịt vịt con nữa nhưng nó đâu có nói những con khác trong đàn không
thể, mặt khác, nếu đã chơi chán rồi, tại sao cá sấu không ăn quách
con vịt ấy đi mà lại thả nó ra chứ? Đừng quên rằng cá sấu rất độc
ác, nếu không phải có tình cảm, nó dễ dàng buông tha vịt con vô
điều kiện như vậy sao?
Mai cứ thế thao thao bất tuyệt, còn tôi thì chỉ biết im lặng lắng
nghe, một câu phản bác cũng không bật ra được.
- Cá sấu là loài dã thú, biết đâu chừng một ngày nào đó, nó ăn thịt
vịt con mất thì sao? Cắn cho bị thương chỉ là cái cớ thôi, khiến
vịt con dứt khoát dời đi mới thực sự là mục đích của nó...
Trong đầu tôi hình như vừa có một tiếng nổ lớn, những câu nói của
hắn chẳng biết ở đâu cứ thế hiện ra dội vào tâm trí tôi tạo thành
những nhát cắt sâu hoắm.
"Cô vẫn nghĩ là tôi sao?..... VẬY THÌ ĐÓ CHÍNH LÀ TÔI ĐẤY"
Có phải tôi nghe nhầm không? Trong câu nói của hắn hình như chứa
đầy sự thất vọng, thất vọng vì tôi nghi ngờ hắn, vì tôi không tin
tưởng hắn, và thậm chí hắn cũng chẳng cần tôi tin tưởng nữa, hoàn
toàn tuyệt vọng rồi.
"Tôi ghét cô..."
"Đừng để tôi thấy mặt cô ở South Devil nữa...."
"Cắn cho bị thương chỉ là cái cớ thôi, khiến vịt con dứt khoát dời
đi mới thực sự là mục đích của nó..."
Mục đích của anh là vậy sao? Đẩy tôi đi vì sợ một ngày nào đó sẽ ăn
thịt tôi sao?
- Vịt con không còn bên cạnh, chắc chắn cá sấu sẽ thấy an tâm hơn,
cho dù một mình nó luôn phải gặm nhấm nỗi đau. Chỉ cần biết ở một
nơi nào đó, vịt con của nó đang sống hạnh phúc bên bầy đàn, thế là
đủ....
Khoé mắt tôi cay xè, cảm thấy dường như mọi thứ trong phút chốc đều
trở nên nhạt nhoà vô định. Cố ghìm tiếng nấc, tôi nói qua điện
thoại:
- Mày nghĩ con vịt con đó có thể sống hạnh phúc không?
- Không biết nữa..... đấy chỉ là cảm nhận của riêng tao, dạo này
tao xem nhiều phim Hàn Quốc quá đâm ra tư tưởng hơi bị sến. Cũng có
thể suy nghĩ của mày mới đúng. - Mai nói.
"......."
- Ê sao tự nhiên im lặng thế? Này Linh! Alô.....
PÍPPÍP....
Tôi run rẩy tắt máy rồi bỏ vội di động trên mặt bàn. Không chỉ tay,
toàn thân tôi cũng đột ngột rung lên bần bật.
- Nói dối, sao có thể chứ, cá sấu và vịt con sao có thể có tình cảm
với nhau được chứ? Chắc chắn không thể nào đâu, đúng rồi, chắc chắn
là như thế...
Tôi gần như hoảng loạn, não bộ lập tức rơi vào trạng thái không
chấp nhận. Miệng cứ liên tục lải nhải....
Bỗng vang đến bên tai tiếng động loạt soạt. Tôi vội ngước lên nhìn,
miệng không dằn được phát ra thành tiếng hét thất thanh:
Á!!!!!!!!!!!!!!!
Nhanh như chớp, tôi nhảy tót lên giường chùm chăn kín mít rồi cứ
thế nâng cao tần số run rẩy.
Trên tường có một con gián!
....
Ối mẹ ơi, gián!!!!!!!!
Tôi như gặp phải ma giữa ban ngày, vừa hét ầm ĩ vừa chạy lại nhảy
phốc lên người kẻ đứng gần nhất trong phòng, bám chắc đến độ keo
con voi cũng phải chào thua.
- Cô mới lên cơn à? - hắn nhếch mép cười.
Thật đáng buồn là kẻ duy nhất có mặt trong phòng lúc đó ngoài tôi
ra chỉ còn lại tên cá sấu xấu xa độc ác này.
- Xuống mau! - hắn phán như quan toà.
- Không!..- tôi hét, nhân tiện mặc cả luôn - ....đuổi giúp tôi con
gián rồi tôi xuống!
- Xuống mau! - hắn lặp lại câu nói, khuyến mại thêm cho tôi cái mặt
lạnh như tiền.
Cá sấu đại nhân của tôi ơi, ở dưới đó có con gián mà, đuổi giùm tôi
là anh tích đức đấy. Làm việc tốt không lo đột tử đâu, sao mà anh
ki bo thế?
Anh phải biết một sự thật này chứ: gián đáng sợ hơn anh mà!
- Tôi đếm đến ba, nếu cô không chịu xuống...- hắn nhìn tôi cười đểu
- ....thì tôi sẽ giở trò đồi bại với cô đấy.
Sặc O- - - - - - 0 !!!!!!!!!!!
Tên tiểu nhân này sao lúc nào cũng có thể phun ra mấy câu thô thiển
thế?
- Anh....anh....anh dám!!! - tôi trợn mắt quát, mặt đỏ bừng.
- Sao không dám?
Hắn nhìn tôi cười cợt nhả, liền đó cúi xuống bất ngờ hôn chụt một
cái vào trán tôi. Cả người tôi ngay lập tức chuyển sang trạng thái
chết lâm sàng, đại não gần như hoá đá.
- Đồ ngốc, nó chạy lâu rồi!
Hắn quăng lại một câu, kế đó vác cái bộ mặt Lý Thông ra nhìn tôi tỏ
vẻ đắc ý rồi phất áo đi thẳng. Tôi chỉ kịp nhận ra một chân lí: hắn
ta đáng sợ hơn con gián nhiều!
....
Đoạn kí ức ngắn ngủi tưởng chừng đã bị lãng quên từ lâu bỗng chốc
hiện ra rõ mồn một trước mắt tôi hệt như những thước phim video
quay chậm.
Nhìn con cá sấu nhồi bông nằm chỏng chơ trên sàn nhà, tôi bất giác
tiến lại nhặt nó lên, phủi nhẹ những hạt bụi nhỏ còn vương lại.
Liếc sang bên cạnh, tôi phát hiện cuốn sổ nhật kí của mình bị rơi
gần sát con cá sấu bông, có lẽ là rơi lúc tôi ném món đồ chơi này
về phía tủ sách.
Kể cũng đã lâu tôi chưa viết tiếp, đằng nào cũng không ngủ được, có
lẽ tôi nên viết bù thôi. Nghĩ vậy, tôi đặt con cá sấu bông lên
giường ngủ rồi cầm cuốn sổ nhỏ tiến lại bên bàn học.
Chậm rãi bật cây đèn để bàn, tôi lò dò gõ mã số mở sổ và lôi cây
bút nhỏ cài ở gáy sách ra. Có lẽ sẽ có nhiều chuyện để
viết...
Có lẽ thế...
Nhưng tôi không thể nặn ra bất cứ một từ nào để viết, thậm chí ngay
cả chút sức lực cầm cây bút nhỏ tôi cũng đánh rơi mất.
Mắt tôi lúc này chỉ biết dán chặt vào dòng chữ ghi ở trang cuối
cùng, nét chữ đơn giản, tinh tế nhưng chứa đầy sức mạnh khiến mực
in hằn cả lên những tờ giấy phía sau...
"Đừng khóc! Hãy sống hạnh phúc ở thế giới thuộc về em!"
Tôi nhìn trân trân vào hàng chữ nằm trên trang cuối cùng cuốn nhật
kí. Rõ ràng quyển sổ này đã được cài pass, và rõ ràng pass đó chỉ
mình tôi biết, nhưng cái thông điệp đang xuất hiện trước mắt tôi
đây chắc chắn không phải do chính tay tôi viết ra.
Nước mắt cứ tự động rơi tí tách trên trang giấy làm nhoè ố nét mực
còn mới, tôi vội vã kéo tay áo xuống thấm nhẹ lên từng con chữ, chỉ
sợ bản thân ngu ngốc trót khiến chúng phai màu.
Ôm ghì cuốn nhật kí vào lòng, cổ họng tôi nấc thành từng tiếng. Cứ
nghĩ đã quên từ rất lâu bởi lẽ chẳng mấy khi tôi có dịp nhìn thấy
hắn ta viết cái gì, ấn tượng duy nhất lưu lại trong tôi chính là
những dòng chữ hắn ghi vội trên tờ giấy nhớ đính kèm ở bao ngoài
gói phở ăn liền trị giá 5k - của bố thí mà cá sấu điện hạ ném cho
tôi ngày nhập trường.
Không phải là tôi nhớ dai, chẳng qua những điều khiến mình ấn tượng
thường rất khó quên.
Thật buồn cười...
- Sống hạnh phúc ư? Bằng cách nào chứ?
Quan trọng hơn...
Chỉ e rằng con vịt con đó.......từ lâu đã thích cá sấu mà luôn cố
chấp không chịu nhận ra thôi.
...
Mải ngồi bần thần khiến tôi quên khuấy cả giờ giấc, chỉ đến khi
chiếc điện thoại di động đặt trên bàn rung lên, tôi mới chợt giật
mình.
"Bé ơi, ngủ đi! Đêm đã khuya rồi...."
Bài hát báo thức hằng ngày vang lên qua cái loa có sức gây điếc
mãnh liệt của Qmobile làm tôi phát hiện ra mình đã thức đến tận
sáng. Vươn vai đứng dậy làm vài động tác thể dục, tôi uể oải bước
vào WC làm vệ sinh cá nhân.
Bước vào bếp, tôi thấy mẹ đã dậy từ sớm, đang chuẩn bị bữa sáng.
Mùi thơm nức mũi toả ra từ những món ăn bày sẵn trên bàn khiến tôi
thèm đến chảy cả nước miếng. Có lẽ một phần vì tối qua tôi bỏ
bữa.
- Dậy sớm vậy con gái?
Mẹ quay đầu lại hỏi khi thấy tôi kéo ghế ngồi xuống bàn.
- Cha đâu rồi mẹ? - tôi ngó quanh quất sau đó lên tiếng thắc
mắc.
- Đi từ sớm rồi. Nghe nói ở hoàng tộc bên quỷ giới tổ chức đại lễ
gì đó quan trọng lắm, nên cha con phải trở về giúp một tay.
Tôi im lặng không hỏi thêm gì. Đại lễ à? Cái hoàng tộc của cá sấu
điện hạ thì ăn chơi xa xỉ khỏi nói rồi, hình như đến bồn cầu còn
dát kim cương ý chứ.
Haizzz....
- Đêm qua con mất ngủ à?
Mẹ đặt tô canh bốc khói nghi ngút lên mặt bàn rồi cúi nhìn tôi vẻ
lo lắng.
- Sao ạ? - tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Mắt gấu trúc kia kìa! - mẹ giơ ngón trỏ chỉ về phía tôi.
- Dạ?
Tôi trố mắt nhìn mẹ, liền đó quay nhanh sang phía cái chạn bát làm
bằng inốc phản chiếu được.
- Ôi mơ gừng ý nhầm oh my god!!!!!!!! - tôi há hốc mồm.
Chúa đày đoạ người tốt, hành hạ....quỷ lương thiện! huhu...
Thế là trên cái mặt đã không xinh thì chớ của tôi sau một đêm gần
như thức trắng vinh dự nhảy ra hai vết thâm quầng nhìn đậm phát
sợ.
- Không vui chuyện gì sao con gái?... - mẹ nhìn tôi cười hiền
-...Từ lúc ở South Devil trở về đến nay, mẹ trông con cứ ủ dột
suốt. Đáng ra được quay lại trường cũ con phải vui chứ, hồi trước
con chẳng nói không thích chuyển trường mà? Lại đổi ý rồi à?
Tôi im lặng cắm mặt xuống bàn, tay chọc chọc vào bát cơm không trả
lời mẹ, chính xác là không biết phải nói những gì. Mãi đến độ mười
mấy phút sau, tôi mới ngẩng đầu lên hỏi mẹ:
- Tình đầu không quan trọng bằng tình cuối đúng không mẹ?
Nói ra câu này, bản thân tôi cũng thấy hơi ngường ngượng. Tôi cũng
không biết tại sao đột nhiên tôi lại hỏi như vậy, chỉ là trong một
thoáng suy nghĩ cảm thấy vẫn còn khúc mắc, tôi mới chợt bật ra
thành tiếng.
Nếu thật sự tôi cũng "cảm nắng" con cá sấu đó....vậy thì chẳng
phải...... hắn chính là mối tình đầu của tôi sao?
Mẹ có vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi hỏi câu này, nhưng vẫn điềm tĩnh
trả lời:
- Chưa chắc!
- Tại sao ạ?
- Ưm.....Nói thế nào nhỉ?.....Dù rất ít, nhưng có những người ngay
từ mối tình đầu tiên họ đã gặp được một nửa của mình rồi. Nếu bỏ
qua để đi tìm cái gọi là "tình cuối", chẳng phải rất ngớ ngẩn
sao?
- Con không hiểu.... - tôi hơi nhíu mày.
Mẹ mỉm cười cúi xuống nhấp một ngụm trà sau đó thong thả nói:
- Giả sử nhé.....Loài người có nhiều trang tình sử rất đẹp. Con
biết vở kịch Romeo và Juliet của William Shakespeare chứ? Hoặc là
câu chuyện tình yêu giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chẳng
hạn?
- Dạ, con biết! - tôi gật gật.
- Đó là minh chứng cho những mối tình đầu hoàn mĩ đấy, dù rằng
chúng đều có chung một kết thúc đầy nước mắt. - mẹ tôi khẽ thở
dài.
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi:
- Vậy cha có phải là mối tình đầu của mẹ không?
Mẹ tôi cười nhẹ, sau đó bà trả lời:
- Với mẹ thì đúng, nhưng với cha con thì không.
- Ớ, ý mẹ là trước mẹ cha từng thích người khác à?
- Có lẽ vậy, ngày xưa cha con đào hoa lắm, nghe nói trước mẹ ông ấy
từng hẹn hò qua với một nữ quỷ atula tộc rồi.
- ẮC!!! - tôi trợn tròn mắt.
Thật may là cha tôi không chọn cái bà gì đó ở atula tộc, nếu không
thì giờ này chắc chắn tôi không ngồi ở đây rồi.
Trầm ngâm một lúc, tôi quyết định chốt hạ câu cuối.
- Mẹ ơi, giả sử....con giả sử thôi nhé, nếu mẹ và cha không đến
được với nhau....thì sao ạ?