Đệch! Láo thật, dám biến bà đây thành con lừa, đúng là cái đồ Sở
Khanh mà, lại còn ngang nhiên cướp đi "the second kiss" của bà (the
third cha nó roày), và lại còn đúng vào sinh nhật của bà nữa, đã
thế lại còn cái gì mà "tôi không biết xin lỗi đâu" nữa chứ
>>>>- - <<<<
Ối giời ơi là giời, sao con lại ngu thế này chứ, bị tên khốn đó
quay như chong chóng. Con nên làm gì đây, cầu xin sét đánh trúng
hắn chăng. Hừ, không khéo thằng cha đó với sét trên trời còn tích
điện cùng dấu ý chứ >- <
...
Đi bộ rã rời hai cặp giò, cuối cùng tôi cũng lôi được cái xác của
mình đến trước cửa phòng giáo vụ.
Cộc cộc... - tôi gõ lên cánh cửa.
- Mời vào! - từ bên trong vọng ra tiếng nói.
Tôi rón rén bước vào trong phòng. Cô hiệu trưởng đang cho con cú
mèo màu trắng uống nước, thấy tôi, cô ra dấu cho tôi ngồi xuống gần
cái bàn bằng bạc bên cạnh (trường chơi sang hết chỗ nói nhể, phí
phạm tài nguyên quốc gia).
- Thế.....em bị đuổi học ạ? - tôi hướng ánh mắt dò hỏi về phía
principal của trường, chờ đợi một cái gật đầu (t/g: cả đời chưa
thấy ai muốn bị thôi học như này^^)
- Sao cơ?... - Cô ấy quay sang nhìn tôi -... em đang nói cái gì
thế? Tôi gọi em lên đây là bởi chuyện khác!
- Chuyện gì vậy ạ? - tôi tròn mắt hỏi.
- Chúng tôi sẽ chuyển phòng cho em sang kí túc xá nữ.
- Ơ...có chuyện gì thế ạ???
- Không cần phải hỏi, chuyện của em là về phòng thu dọn đồ và nhanh
chóng di chuyển, hiểu chứ? Còn thắc mắc gì không?
- Nhưng......em sẽ chuyển vào đâu ạ?
- À, cái này tôi cho em chọn, em muốn ở cùng phòng với bạn
nào?
- Dạ....vậy thì....bạn Trần Chỉ Nhược, học sinh lớp lời nguyền năm
nhất ạ!- tôi đáp.
- Được rồi, em đợi một chút!
Cô hiệu trưởng tiến lại bên máy tính, gõ gõ, một lúc sau thì cúi
xuống kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc chìa khoá đưa cho tôi.
- Em cầm lấy, phòng 25.
Tôi đón lấy chiếc chìa khoá, lí nhí đáp:
- Cảm ơn cô!
- Không có gì, em về được rồi!
Cô hiệu trưởng khoát tay. Tôi vội cúi chào rồi lặng lẽ bước ra
ngoài. Tay cầm chiếc chìa khoá phòng mới, tôi cảm thấy tâm trạng
đầy hỗn độn. Vậy là mọi chuyện đã trở về với guồng quay ban đầu vốn
có của nó. Tôi sẽ không phải đấu khẩu với hắn nữa, không phải nhìn
thấy cái mặt đáng ghét của hắn nữa, nhưng......vì cái gì mà tôi lại
không thấy vui nhỉ?
Chuyển phòng sao?
Chap 33
- Hahaha....cuối cùng cũng đã được chuyển phòng! - tôi ngửa mặt lên
trời cười lớn.
- Hahaha....chả vui tí nào! - tôi úp mặt đập đập vào cái gối- ....
điên mịa nó oày, tại sao lại không vui thế này??? tại sao? tại sao?
tại sao? - mỗi câu tại sao lại là một lần mặt tôi gặp mặt
gối.
- Cậu điên thật rồi đấy, muốn biến cái mặt thành bánh dày à? - Chỉ
Nhược mở cửa bước vào.
...
Tôi đã chuyển phòng được ba hôm, một điều đáng bất ngờ là phòng tôi
có người khác chuyển vào, đó là...Luciana. Cũng chẳng lấy làm lạ,
chắc nhà trường muốn tạo điều kiện cho couple công chúa - hoàng tử
có thời gian bên nhau. Vấn đề là cứ huỵch toẹt ra từ đầu luôn đi,
lại còn che che mới chả giấu giấu. Shirou rồi chắc sẽ phải chuyển
sang một cái phòng vip khác để khỏi mang tiếng kỳ đà, dù sao thì
cậu ấy cũng là con cháu hoàng tộc chứ không đến nỗi như tôi - bị đá
sang phòng hạng "bình dân".
Nhưng cũng chẳng có gì đáng để tôi phải bận tâm nhiều lắm đúng
không, có điều cái để lại trong đầu tôi một dấu hỏi to đùng chính
là...
Hôm đó, sau khi thu dọn xong đồ đạc và chuẩn bị dời đi, vì cả hai
tên bạn cùng phòng đều không thấy mặt đâu nên tôi quyết định để lại
một lời nhắn báo rằng tôi đã chuyển phòng cho Shirou biết, còn tên
kia thì tôi chả care. Tôi dán tờ giấy nhớ lên cửa phòng Shirou, sau
đó quay lưng định bỏ đi luôn. Nhưng sau đó, chả biết vì cái gì mà
tôi đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía phòng của....hắn.
"Dù sao thì cũng nên....ghé qua lần cuối chứ nhỉ?"
Nghĩ vậy, tôi quyết định khi quân lần chót, mở cửa! Căn phòng
vẫn....lập dị như thế, tối om om như thể muốn nhát ma. Tôi lại tự
hỏi công tắc đèn ở đâu, lần trước lúc tôi ghé vào, nó cũng tự sáng,
chắc là chỉ cần có người vào thì nó sáng. Thế là tôi cứ đứng đó đợi
đến gần ....15' sau, căn phòng vẫn "giữ nguyên hiện trạng".
Nản luôn, hay là phải đọc thần chú thì nó mới sáng đây??? Hồi trước
tôi đã nói cái gì ý nhỉ?
- Vừng ơi, mở ra!
Không thấy gì hết, tôi gõ đánh cốp vào đầu tự c.h.ử.i mình ngu,
không phải "vừng ơi, mở ra" mà là:
- Vừng ơi, sáng lên!
Vẫn đêk thấy gì, chắc hồi nhỏ tôi đọc Alibaba và 40 tên cướp nhiều
quá, bị lú rồi.
- Thôi được, coi như Lung Linh này không có duyên với cái công tắc
đèn! - tôi ức chế quay đầu định bỏ đi, mất hết cả kiên nhẫn.
Bỗng....
Phụt!
Cả căn phòng bật sáng, cái khỉ gì đang diễn ra thế này? Hắn y như
con ma rồi, cái phòng của hắn cũng mang đậm phong cách.....phòng
của hắn!
Tôi cuống lên vội chạy ra đóng sập cửa lại, thở hổn hển. Sau khi
định thần lại, tôi mới chầm chậm mở cửa một lần nữa, đèn đã tắt.
Thì ra đúng là cần phải đọc thần chú mới được, cổ tích vẫn tồn tại
ở đâu đó trên đời, ví dụ như... ở đây!!! ^^
Có điều, hình như hồi trước tôi không có nói như này, rốt cuộc là
sao ta?
Nghĩ vậy, tôi chầm chậm đọc lại câu vừa nãy:
- Thôi được...
Không thấy gì!
- ...coi như...
Vẫn không thấy gì!
- ...Lung Linh n...
Phụt!!!!!!!!
Nó lại sáng, đúng thế, căn phòng đã sáng khi tôi đọc đến....tên của
tôi!!!
Ặc ơi, cái qué gì đang diễn ra thế này? Phòng của hắn nếu muốn sáng
đèn thì phải đọc thần chú, hơn nữa câu thần chú đó...
Không phải "vừng ơi mở ra", cũng chả phải "úm ba la xì
bùa"...
Mà lại là...
TÊN CỦA TÔI????????????
Đúng thế! Là tên của tôi, cái tên mà hắn nói rằng: không thể lưu
nổi vào đầu!
Thử hỏi, lôgic ở đâu trên đời?
-----------------------
BỘP!!!
Chỉ Nhược vỗ nhẹ lên vai tôi:
- Đang nghĩ cái gì đấy? Mặt cứ đờ ra, yêu anh nào rồi à? - con nhỏ
cười gian.
Tôi phi thẳng cái gối đang cầm về phía con nhỏ, quát tướng
lên:
- Này thì YÊU!
Con nhỏ né được, lại cười khoái trá, cái mặt nó như thể muốn nói
"trúng tim đen rồi chứ gì" ý. Ăn nói vớ vẩn, mẹ tôi mà biết thì
toi, còn cha tôi mà biết thì hậu quả còn thảm hơn .....vào nhà đá
bóc lịch.
- Cậu vỗ vai mình, hôm nay mình mà gặp xui xẻo thì cậu liệu
hồn.
- Dào ơi, con người mê tín đã đành, cậu là quỷ mà cũng mê tín
à?
- Có thờ có thiêng, có kiêng có lành! Nghe bao giờ chưa?
- Chưa! - con nhỏ lắc đầu quầy quậy.
Tôi chỉ biết thở dài, bó tay. Đợi hết năm học, tôi sẽ dẫn Chỉ Nhược
đi tham quan một lần thế giới con người cho biết, mở mang đầu óc,
chứ để thế này ....không được!
- Thôi đừng có ngồi đó nữa, chuẩn bị lẹ đi rồi còn đi học!... - con
nhỏ nói - .... à tối nay có tiệc prom đấy, đi không?
Uầy, quỷ cũng tổ chức prom sao trời, hay thật.
- Mình tưởng prom chỉ dành cho học sinh năm cuối?
- Ai bảo thế? Đấy là ở thế giới con người thôi chứ, ở đây khác,
hầy, bố mẹ cậu cũng thật kì quặc, để con cái sống ở thế giới con
người lâu quá, hậu quả là thế này đây.....chậc....không biết cái gì
hết!!! - Chỉ Nhược lên giọng bình phẩm, vừa nói vừa lắc đầu.
- Xí!!!!!!!! - tôi bĩu môi -.....cho về miền cực lạc giờ, dám đụng
đến song thân của moa hử?
- Hihi...
Phòng mới, thật thoải mái! - tôi nghĩ vậy.
------------------------
Ngáp ngắn ngáp dài, 5 tiết học cuối cùng cũng "phắn". Buổi tối đến
nhanh đến mức tôi tưởng là ai đó móc dây vào kéo ông mặt trời xuống
cho hết ngày. Còn Chỉ Nhược giải thích là: đơn giản vì tôi nướng từ
trưa đến chiều tối mới chịu mở mắt, thấy nhanh là phải đạo.
- Nè, mặc vào!
Chỉ Nhược ném cho tôi một cái váy màu xanh dương viền ren (sao lại
có ren thế không biết, tôi ghét) cộng với một đống phụ kiện lằng
nhà lằng nhằng toàn cái quỷ gì tôi chưa bao giờ thấy. Tôi định
không mặc (tại vì không biết mặc), thế là con nhỏ lại phải
giúp.
- Giời ạ, prom với chả prem, rắc rối chết đi được! - tôi cáu
nhặng.
- Biết rồi biết rồi, chưa gì đã sồn sồn lên! - con nhỏ nói, tay hí
hoáy cặp cặp uốn uốn ba cái của nợ xanh xanh đỏ đỏ lên đầu
tôi.
- Xong! Kiệt tác nghệ thuật!.. - Chỉ Nhược làm bộ phủi phủi tay,
xoay người tôi lại phía cái gương - ...thế nào?
- Ờ, trông cũng được!
- Gì mà trông cũng được chứ! Tại cậu không biết chải chuốt nên bình
thường nhìn không có gì nổi bật thôi, chứ như bây giờ
thì....hihi...duyệt!!!
...
Chuẩn bị xong xuôi, Chỉ nhược kéo tôi đến một dãy phòng lớn, đèn
đóm không có nhưng vẫn sáng trưng bởi vì trần nhà phủ đầy lân tinh,
sáng rực rỡ, thậm chí hơn cả ánh sáng đèn điện nữa. Bên trong, đồ
ăn thức uống cứ gọi là thôi rồi, nhìn mà muốn măm măm ngay, chưa
chi dạ dày của tôi đã sôi sùng sục rồi.
Chẳng ai bận tâm đến sự có mặt của chúng tôi cả (dĩ nhiên), và
chúng tôi nhanh chóng lọt thỏm giữa một rừng mĩ nam và mĩ nữ (dĩ
nhiên nốt). Chả care, nhiệm vụ vĩ đại bây giờ là.....lấp đầy cái dạ
dày, sau đó về...... đi ngủ, chấm hết!
WOAAAAAAAAAAAAAAAA....
Bỗng nổi lên một tràng dài những tiếng xuýt xoa, tất cả mọi người
đều đổ dồn về phía ban công.
Cái gì thế nhẩy? Taylor Swift đến à? Hay là Big Bang ? (buồn
cười)
Với bản tính hóng hớt trời phú, tôi cũng lao đến phía lan can lầu 2
dòm xuống. Tai tôi suýt nữa thì lòi ra vì những tiếng "woa woa" của
mấy cô nàng hám zai và mấy anh chàng....chết vì gái còn mắt tôi mấy
phen muốn nhảy ra ngoài vì hào quang toả ra từ những con người ý
quên là quỷ ở bên dưới.
Thì còn ai nữa, bộ ba đệ nhất hot ở đây chứ idol nào. Làm tôi tưởng
bở.
Shirou mặc một bộ vest trắng đúng theo style của A.N.JELL, nhìn
cool vô đối.
Luciana thì diện bộ đầm trắng đính đầy đá quý lóng lánh, mái tóc
vàng óng ả quăn thành từng lọn dài rủ xuống hai vai, gương mặt xinh
xắn đến độ Tây Thi nhìn thấy cũng phải vái.
Còn hắn thì vẫn giữ nguyên..... phong cách Bao Công, khỏi miêu tả
luôn, chỉ biết là sau đêm nay thì danh sách "những cô nàng xin
chết" vì hắn sẽ đứng xếp hàng đủ chiều dài sân bay Tân Sơn Nhất, dù
tôi chả biết cái sân bay đó dài ra sao, nhưng chắc là...dài.
WOAAAAAAAAAAAA...
Hắn nhún một phát là bật ngay lên tầng 2, thật là kinh dị, cái đám
kia lại được thể vặn to cái volume vốn-đã-to của bọn nó:
REN THIẾU GIA, REN THIẾU GIA, REN THIẾU GIA....
Ối giời ơi, dàn đồng ca mùa hạ. Rất tiếc, mùa đông cha nó ròy! Tôi
cho tay vào tai ngoáy ngoáy, cố gắng moi móc cái thứ âm thanh chết
tiệt vừa vô tình đến mức vô duyên bắn vào, bĩu môi lẩm bẩm.
Chap 34
Chỉ Nhược lại lạc đi đâu mất tiêu rồi, chắc cũng a dua theo đám fan
cuồng của hắn chạy tới hò hét, thiếu mỗi khoản băng-rôn, khẩu hiệu
nữa là chỗ này biến thành sân khấu thôi.
Học sinh của South Devil không phải là đông, theo như tôi được biết
thì không đến 500 học viên, nhưng hình như hôm nay số lượng devil
có mặt ở đây đã vượt quá mức cho phép thì phải, dám cá bọn học sinh
của mấy trường khác ở lãnh địa quỷ cũng mò đến, nguyên nhân thì
chắc nhiều nhưng mà có lẽ chả mấy ai đặt mục tiêu chính là "ẩm
thực" lên hàng đầu như tôi (tất nhiên).
Gian phòng này cũng thật là lớn, điều hoà hay lò sưởi đều không có
thế mà vẫn ấm một cách khó hiểu. Dù sao thì quỷ (bình thường) "miễn
dịch" với thời tiết thế nên là bất chấp cuối tháng 12 lạnh cắt da
cắt thịt, mấy devil girls vẫn cứ vô tư váy dạ hội, đã thế lại
còn....vai trần!!! May là tôi đã nghe lời khuyên của Chỉ Nhược để
cái áo khoác lại trong phòng chứ không thì một là chết ngốt, hai là
vào đây sẽ bị soi tới bến vì hành động giống mấy người vừa trốn
viện. Bởi vì ở đây chỉ có mình tôi là....biết lạnh!!!
(Mười bảy năm có mặt trên đời, chưa bao giờ lí giải được tại sao
chỉ mình tôi là thuộc diện đếch-thể-hiểu-nổi như thế, cho dù cái
này ở thế giới con người lại là điều hiển nhiên????)
Tôi chép miệng xắn tay áo bẻ phắt cái đùi gà tẩm mật ong trên bàn
nhai rau ráu như thể vừa thoát ra từ nạn đói 1945, mặc xác cái đám
kia muốn hò hét hay....tự tử thì tôi cũng không thèm care.
Bỗng có tiếng một devil cất lên trong loa phát thanh làm tôi giật
mình sém chút là chết nghẹn (may mà bên cạnh có cốc nước quả T-
T):
"Chào mừng các học viên South Devil và các học viên trường bạn đến
tham dự tiệc prom lần thứ 789 tại trường. Cũng như mọi năm, tiết
mục chính của chúng ta - trò chơi "I'm King" đã được chuẩn bị sẵn
tại các bàn tiệc. Luật lệ vẫn như cũ, các bạn đã sẵn sàng
chưa?"
SẴN SÀNG~~~
Tất cả đồng loạt hô hưởng ứng.
" Vậy bây giờ tôi xin đếm ngược....3....2....1.....
START!"
- Sặc, cứ làm như là đón chào năm mới không bằng ý, còn 2 ngày nữa
cơ mà. Với lại tiệc tùng gì bày lắm trò thế không biết, cái gì mà
I'm King chứ, I'm (Động) "Kinh" thì có =))
Tôi lẩm bẩm, cái tật này hơi giống người già, mẹ tôi bảo thế, cơ mà
tôi không sửa được, để đấy vậy.
Kế đó tôi vơ lấy chiếc bánh xu kem trên bàn đút thẳng vào miệng,
hành hạ dạ dày là không tốt, vì thế nhiệm vụ bây giờ là ăn chứ
không phải là quan tâm đến cái trò chơi khỉ gió gì đấy ở
trên.
CRỐPPPP...
Ối Bụt ơi, cái răng của con TTT- - - TTT
Tôi cảm thấy trong miệng có gì đó cưng cứng, vội nhả ra, sau đó thì
lửa giận phụt ngay lên đỉnh đầu. Một chiếc nhẫn...
Tôi không hoa mắt, cũng không nằm mơ (bằng chứng là cái răng tôi nó
đau đến nỗi muốn rụng ra đây này), đúng là một chiếc nhẫn. Nhẫn sao
trời?
Một chiếc nhẫn bằng bạc trắng có khắc chữ K nạm vàng.Chắc chắn
không phải ai đó có ý định tặng quà cho tôi rồi, sinh nhật tôi đã
qua được mấy ngày, hơn nữa làm sao biết tôi định ăn gì mà nhét nhẫn
vào chứ?
"Khỉ gió tay đầu bếp nào làm ăn cẩu thả thế không biết, báo hại bà
đây tí nữa thì chết hóc."- tôi càu nhàu, tiện tay quẳng luôn cái
của nợ xuống sàn nhà. Xin lỗi chứ, ông bà mình bảo rằng cái gì có
được quá dễ dàng đều không phải là thứ tốt, nhỡ mà có lời nguyền gì
trong đó thì chết, tôi còn yêu đời lắm.
...
Ăn đã miệng, tôi mới để ý là không có khăn lau tay, chối đời! Đi
rửa vậy. Nhưng mà......nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?
Tôi nhìn quanh quất, đâu đâu cũng thấy toàn quỷ là quỷ. Hic hic...
rốt cuộc là where is "WC room" ?
Mải ngó dáo dác, tôi va phải ai đó, đã không may thì chớ, tay tôi
(tất nhiên là không sạch) lại vô tình chạm ngay vào áo người ta,
bẩn mất tiêu. Tôi vội cúi gập người, cuống quýt xin lỗi:
- Tôi ...tôi không cố ý,...xin lỗi...
- Cái áo này đắt lắm! - "nạn nhân" lên tiếng.
- Dạ vâng tôi biết, tôi sẽ đền t....
??? Cái giọng này....... đừng bảo là....
Tôi vội ngước lên nhìn...
Là hắn, tôi biết ngay mà >- <
- Anh.... trêu tôi đấy hả? - tôi ném cho hắn cái nhìn chứa bom
nguyên tử.
Hắn không đáp, chỉ khẽ nhếch mép. Tôi biết hắn đẹp trai rồi, và ai
cũng công nhận điều đó rồi, vì thế đáng lẽ hắn không nên lôi cái
nét quyến rũ đậm chất hồ ly truyền thống nhà hắn ra mà vung vẩy
khắp nơi như thế mới phải chứ. Có biết là tại vì cái hành động ngu
ngốc đó của hắn mà trái tim tôi buộc phải nhảy hip hop đây
không?
- VỊT CON XẤU XÍ hôm nay mới lột xác à?
Hắn nói, tay đưa lên chạm nhẹ vào tóc tôi. "Được lắm, khả năng đá
xoáy của hắn vẫn giữ vững phong độ đấy, gây war hả?" Nghĩ vậy, tôi
hất mạnh tay hắn ra, đáp trả không do dự:
- Vịt con xấu xí sau này lớn lên sẽ trở thành THIÊN NGA đấy, hiểu
chưa?
Tưởng hắn phải cứng họng chứ, ai dè tôi mới là người phải cứng
họng, hắn đáp:
- Đáng tiếc, trường hợp của cô thì vịt con xấu xí chỉ có thể trở
thành....CON VỊT XẤU XÍ thôi!
- Anh...!!!!
Rằng thì là cái con mà tôi ghét nhất trên đời là con VỊT, hắn không
phải không biết, vậy mà còn cố tình chọc ngoáy!!! >- <
Tôi tức xịt cả khói, còn hắn thì ôm bụng cười ngặt nghẽo. Rất muốn
tặng cho cái miệng xinh zai của hắn một hòn gạch, tiếc là ở đây
không có gạch. Sao cái số tôi kì quặc vậy chứ, không biết kiếp
trước bán than hay sao chiếu mệnh là sao quả tạ mà đi đâu cũng đụng
phải tên khủng long bạo chúa này. Nếu mà chưa học lịch sử thì tôi
tin chắc hắn là kẻ châm ngòi chiến tranh thế giới, bản sao của
Hít-le.
Bực hết cả mình, tôi xoay người định bỏ đi.
- Này, cô đi đâu hả?
- Đi xem "World Cup". - tôi gắt.
- Cái gì hả? - hắn nắm lấy tay tôi kéo lại, không, phải nói là giật
ngược trở lại, lạy phật, mình đồng da sắt cũng không thể bảo là
không đau được.
Tôi tức tối gào nhặng cả lên:
- Tôi ĐI VỆ SINH, ĐI WC, ĐƯỢC CHƯA?
Thử hỏi ở đời có ai như hắn không chứ? Bị đứt dây thần kinh xấu hổ
hay sao ý >- <
- Vậy cô tính sao với "thành tích" cô vừa gây ra đây hả?
"Thành tích" mà hắn nói tức là vết bẩn trên áo của hắn, đồ nhỏ mọn,
áo đen sì đâu có nhìn thấy rõ là bao, cần thiết mai tôi đền cho cả
gói ô-mô tha hồ mà giặt. Rõ ràng hắn cố tình bắt bẻ tôi mà >-
<
Tôi đành cố gắng nuốt cục uất ức xuống dạ dày, cố gắng nở một nụ
cười không-thể-gượng-gạo-hơn phủi phủi cái chỗ bị bẩn trên áo
hắn:
- Vẫn đẹp trai..... không sao hết !!!! =))
- Nhưng tôi muốn cô đền...
Hắn nói, đột nhiên cúi mặt xuống gần...... môi tôi!!!!!!!! Ối mẹ
ơi~
Tôi vội vàng lùi lại, không quên thủ thế =))
- G...Gì? Anh lại muốn giở trò đồi bại gì???
Hoàn cảnh lúc đó có lẽ rất giống tấu hài. Tôi đang cuống thì đột
nhiên có tiếng MC devil ban nãy cất lên:
"Đã tìm ra KING, trò chơi kết thúc!"
KENGGGGGGGG....
Một tiếng chuông vang lên báo hiệu, không khí đang ồn ào bỗng chốc
tạm lắng...
Chap 35
I'm King, hay còn gọi "tôi là vua" - được xem như một trò chơi
"truyền thống" của giới học sinh quỷ tộc thường được tổ chức trong
các buổi tiệc prom diễn ra hằng năm. Theo đó, trên các bàn tiệc đã
bày biện đủ những đồ ăn thức uống ưa thích sẽ có giấu sẵn một vật
để nhận định "vua", đó là chiếc nhẫn của King. Ai may mắn giành
được nó, đương nhiên sẽ trở thành người chiến thắng và nhận được
một phần thưởng vô giá.
Thề là bạn sẽ còn sung sướng hơn khi biết cái vé số mình mua lúc
sáng trúng độc đắc nhiều, nếu bạn may mắn là người tìm ra chiếc
nhẫn ấy. Bật mí nhé, đó là bởi vì.....bạn sẽ nhận được một điều
ước.
Và quan trọng hơn, nó sẽ trở thành sự thật! ( ước cái gì thực tế
vào, kiểu như có thêm vài tỉ điều ước nữa như thế để ước dần, thọ
ngang ông mặt trời hoặc là trở thành con cưng của tỉ phú Bill Gate,
tuỳ bạn =))
------------
"Đã tìm ra King! Trò chơi kết thúc!"
Có vẻ như câu nói của anh chàng devil MC làm hắn hơi xao nhãng nên
nới lỏng cổ tay. Như con chuột chết bắt được cọp ý quên như người
chết đuối vớ được cọc, tôi nhanh chóng chớp lấy thời cơ rụt vội
cánh tay lại và len lén lủi vào trong đám đông.
Khỉ thật, cái nhà vệ sinh chứ có phải căn cứ quân sự đâu mà tìm mãi
không thấy chứ. Tôi muốn đi rửa tay, muốn về phòng xem nốt Siêu
nhân Gao tập cuối, vậy cũng không được nữa, ông trời sao mà ki
bo... Tôi đang lẩm bẩm thì lại nghe có tiếng nói cất lên:
"Sau đây chúng tôi xin công bố King của đêm nay, đó là...."
ỒỒỒỒỒỒỒỒỒ..............
???
Tôi đã đi cách hội trường khá xa, không biết là đang nói cái gì nữa
hết, chỉ biết là cái đám kia lại rú lên như kiểu sắp thăng đường,
gì thế nhẩy?
Not care, not care..... à đây rồi, cái nhà vệ sinh....Tôi mừng tí
nữa thì khóc được, tìm toát mồ hôi mới thấy "tềnh êu", vội đẩy cửa
bước vào. Rửa tay xong, tôi ngước lên nhìn hình ảnh của mình trong
gương. Kể ra cũng phải công nhận cô bạn Chỉ Nhược khéo tay đáo để,
bộ váy và những phụ kiện đi kèm khá là dễ thương, kiểu tóc này cũng
hợp với tôi. Con nhỏ cứ giãy đành đạch vì tôi không chịu để nó tô
vẽ lên mặt (thì tức là đánh son đánh phấn ấy, tôi bảo nó là cảm
giác bôi son lên môi khiến tôi thấy như là ăn xong không chùi mép,
vậy là nó "tặng" nguyên cho tôi cái nhìn hình Ỷ Thiên Kiếm).
Thế này khá được rồi mà, nhìn tổng thể thì trông tôi cũng.....xinh
đấy chứ :P ..... Ấy chết, mẹ bảo kiêu căng là không tốt, tự kiểm
điểm mau mau!
Bất chợt, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh ban nãy, lúc tôi đâm sầm
vào người hắn và (xui xẻo) chạm phải cái áo quý-tộc-đắt-tiền của
hắn, ngoài những vì sao bay vòng tròn trên đầu, tôi cũng kịp nhận
ra ánh mắt ngạc nhiên của hắn khi nhìn tôi.
Không biết là hắn đã nghĩ gì? Giá mà tôi cũng có thể đọc được ý
nghĩ của người ta như hắn thì tốt.
Thịch....
Ôi trời, trái tim lại muốn chạy marathon òy. Sao lại thế nhỉ? Lần
nào cũng thế cả, mỗi khi dại dột nghĩ gì đó liên quan tới HẮN cũng
đều thế cả, không biết là bệnh gì đây? Nghi ngờ tên xấu xa kia đã
âm thầm phù phép cho tôi mắc căn bệnh quái gở nào đó về tim mạch
ròy.
"Đồ đáng ghét, tôi sẽ... giết anh vào một ngày..... à ừm....không
xa". Còn hiện tại, anh hãy giương mắt mà chờ đợi tôi tích luỹ đủ
can đảm! - tôi tặc lưỡi, đẩy cửa bước ra ngoài.
Nói thế thôi, ngày đó chắc là rất xa!
---------------------
"Chúc mừng quận chúa - King của năm nay"- giọng MC đầy hứng
khởi.
- Cám ơn! - con bé cười tươi.
Đám đông bên dưới không ngừng ồn ào, tất cả đều tỏ vẻ ngưỡng mộ và
thán phục. Chiếc nhẫn khắc chữ K nạm vàng sáng loá trên tay con bé
khiến ai nấy đều thầm ao ước.
"Vậy bây giờ, quận chúa, người muốn ước điều gì?" - anh chàng MC
chìa chiếc micro về phía con bé với ánh mắt tò mò.
- Điều ước...
Con bé nói lấp lửng, ánh mắt đảo khắp một lượt trong đám đông bên
dưới và dừng lại ở chỗ Linh, đôi môi hồng xinh đẹp khẽ nhếch lên
một nụ cười mà ít ai có thể nhận ra được. Linh cũng thoáng thấy
chiếc nhẫn lấp lánh trên những ngón tay trắng muốt của Luciana, dù
vậy cô nhóc vẫn không nhận ra đó chính là...chiếc nhẫn độc đắc mà
cô thẳng tay liệng xuống sàn nhà, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn
lên phía nàng quận chúa kiều diễm của chúng ta một cách "nai tơ"
không bút nào tả nổi =.=
Luciana lại mỉm cười, nhẹ nhàng bước xuống bên dưới. Đi ngang qua
chỗ Linh đứng, con bé cũng không hề ngoái lại mà tiến thẳng đến bên
thành lan can - chỗ mà Ren đang ngồi vắt vẻo một cách...bất cần
đời.
- Điện hạ! - con bé tiếp tục mỉm cười, một nụ cười vẫn với phong
cách thánh thiện vốn có.
Ren không đáp, ánh mắt vẫn giữ nguyên hướng nhìn về khoảng không vô
định bên ngoài, nơi mà gió đang rít từng cơn lạnh buốt, những bông
tuyết vương lại trên mái tóc cậu lúc này càng khiến cái vẻ cuốn hút
thường ngày của cậu thêm phần rõ rệt. Một chân cậu nhóc gác hờ lên
thành lan can, một chân buông thõng, tay lắc nhẹ khiến những viên
đá trong ly rượu màu đỏ va vào thành ly làm bằng thuỷ tinh tạo nên
những tiếng leng keng...
- Biến đi! - cậu nhóc lạnh lùng nói.
- Dù có không ưa muội như thế nào thì trước sau gì ngài cũng vẫn
phải lấy muội.
- Câm mồm vào và biến đi khi ta còn đủ kiên nhẫn nói chuyện tử tế
với cô!
Luciana im lặng, liếc nhìn về phía Linh, khoé môi con bé lại nhếch
lên nhưng lần này có phần dễ nhận thấy hơn một chút:
- Nếu ngài thật sự yêu thích con ả khuyết tật đó, thì ngài phải
nghĩ cho cô ta chứ...
CHOANG!!!!!!!!!!!!!!
Ren ném mạnh chiếc ly vào tường, tóm lấy cổ con bé, đôi mắt trợn
trừng đầy vẻ kích động:
- Cô nói cái gì hả?
- Khụ... Muội nói.... ngài hãy nghĩ cho cô ta, điện hạ, ngài muốn
cô ta chết sao?
"............"
- Ngài biết rõ điều này mà, dù thúc phụ có cho phép, ngài cũng
không thể, cô ta sẽ chết đấy.
- Nếu vậy thì cô cũng đâu có khác hả?
Ren nói, tay càng siết chặt lại :
- Khụ.... Muội yêu ngài, chết cũng được....Khụ.... Dù sao thì cô
gái ngài thích cũng....không phải là muội, chẳng phải tốt quá rồi
sao?
Ren im lặng, cậu khẽ nhìn Linh, ánh mắt cô nhóc lúc này lộ rõ vẻ lo
lắng cho Luciana, và trên hết, là vẻ hậm hực, căm ghét dành cho
cậu. Đúng thế, chỉ có thể là như vậy, chỉ như vậy thôi. Cô ta đâu
có ưa gì cậu, đến cái tên của cậu, cô ta cũng mới chỉ (bất đắc dĩ)
gọi nó duy nhất một lần. Cũng phải thôi, chẳng phải chính cậu "gây
sự" trước hay sao, làm cô ta giận, rồi khóc biết bao lần, thế mà có
lần nào cậu làm cô ta cười chưa? Mỗi lần ở bên cạnh cậu là cô ta
cáu giận, mỗi lần cậu lại gần là cô ta tránh ra xa, mỗi một ánh mắt
dành cho cậu ngoài sợ sệt và ác cảm ra thì đâu còn gì khác, ngay cả
lúc này đây. Với cô ta, rõ ràng cậu đã diễn rất tròn vai một tên
máu lạnh, tàn bạo và ác độc, đúng chứ? Còn gì nữa nhỉ, xấu xa và
ích kỉ?
Ren khẽ nhếch môi, nụ cười của cậu vẫn thế không có gì thay đổi, có
khác chăng chỉ là giờ đây nó đã pha thêm chút gì đó thật chua chát,
như thể cậu đang tự cười nhạo chính bản thân mình vậy.
Cậu nhóc thả Luciana ra, thu lại ánh mắt lạnh lùng ban đầu mà mới
nãy lúc nhìn Linh, cậu đã vô tình để nó biến mất khi nào chẳng
hay.
Ai nói khả năng của Ren chỉ là đọc suy nghĩ và chiến đấu bao giờ,
nó còn là một cái khác, một thứ năng lực sẽ cướp đi người con gái
mà cậu yêu thương, chính là nỗi đau từ thưở nhỏ vẫn luôn đeo bám
tâm hồn cậu, chính xác hơn là từ lúc cậu chào đời...
- Điện hạ, ngài có thể giúp muội thực hiện điều ước không?
- Chuyện gì?
- Chấp nhận muội. - con bé nhìn thẳng vào mắt Ren.
"KHÔNG ĐƯỢC!!!"
Đó không phải là những gì Ren nói, đó là câu trả lời của trái tim
cậu. Có điều, câu trả lời mà cậu đưa ra lại không phải như
thế.
WOAAAAAAAAAAAAAAAAAA.....
Đám đông xung quanh lại được dịp hò reo thoả thích khi cậu nhóc kéo
Luciana lại và đặt lên môi con bé một nụ hôn.
...
Nhói!
Đó là cảm giác đầu tiên trỗi dậy nơi trái tim Linh. Trong phút
chốc, cô nhóc chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, hình như có gì
đó....rất đau. Cảm giác khó thở lại ập đến, bất giác cô nhóc nắm
chặt lấy ngực áo, vội quay lưng bỏ đi.
Bản năng nói với cô rằng phải đi khỏi đó thật nhanh. Bởi nếu không
sẽ đau lắm, cái cơ thể kì cục của cô, nó chỉ biết nhân đôi nỗi đau
lên mà thôi.
Ren nhìn theo bóng cô nhóc khuất dần, cười nhạt...
"Tiếp tục căm ghét tôi đi, nếu em dừng lại, tôi sợ tôi sẽ làm hại
em mất!".
------------------------------
"Lại là cái cảm giác này, cái cảm giác chết tiệt này, rốt cuộc là
mình bị làm sao vậy chứ?" - tôi nghĩ.
Chạy ra phía ngoài hành lang, tôi dừng lại thở hổn hển. Thật là khó
chịu quá, lồng ngực cứ thắt lại, cảm giác như bị dìm xuống tận đáy
biển sâu không có sinh khí vậy. Tôi lấy tay bịt miệng để mình không
nấc lên thành tiếng, nước mắt ở đâu lập tức trào ra bất kể tôi cố
kìm nén như thế nào. Thật lạ, tại sao nhìn thấy cảnh đó tôi lại đâm
ra thế này chứ? Tuổi dậy thì chẳng lẽ cũng có những hiện tượng kì
quặc như vậy sao?
Bất giác tôi đưa tay lên môi mình, chỉ mấy hôm trước thôi, sinh
nhật của tôi, hắn cũng đã làm như thế. Rốt cuộc cũng vẫn chỉ là đùa
cợt với tôi, một trò đùa như thường lệ, tôi biết, tôi biết chứ, vậy
mà tại sao tôi luôn trông chờ một phép màu không bao giờ xảy
ra?
Ren, anh tàn nhẫn lắm, tại sao lúc nào anh cũng "ám" tôi vậy
chứ?
..................
Bạn biết không, những tai hoạ từ trên trời rơi xuống thường nhè vào
lúc người ta mất cảnh giác nhất.
Bỗng nhiên, từ phía sau có ai đó đưa tay cầm chiếc khăn chụp lấy
miệng tôi, cái mùi nồng nồng sộc thẳng vào cánh mũi khiến đại não
của tôi gần như đình công. Tôi gồng mình lên cố gắng chống trả
nhưng dường như cái kẻ đang tóm chặt lấy tôi không phải là một cô
gái. Cánh tay kẻ đó cứng như đá tảng khiến đôi tay của tôi gần như
gãy nát, và nó cũng chỉ chờ có thế để...
RẮCCCCC....
- Ư...!!!!!!!
Tôi không hét lên được vì miệng đã bị bịt chặt. Nhưng mà cái cảm
giác đau buốt đến kinh người cộng với mọi sức lực gắng gượng để cố
cử động cánh tay phải không thành công đủ để tôi nhận ra....tay tôi
đã gãy.
Mắt tôi mờ dần, mồ hôi túa ra lạnh toát sống lưng, đau đến tận óc.
Rất, thực sự là rất rất đau, đau lắm, cơn đau bị nhân lên gấp đôi
khiến tôi nhanh chóng mất dần sức lực.
Giờ đây, tôi đau cả thể xác lẫn tâm hồn...
Đau..... đau khủng khiếp!
Có ai đó, cứu tôi...
Chap 36
....
- ... Đau .... đau quá! - tiếng rên rỉ của Linh cất lên yếu
ớt.
...
- Cậu chủ, con nhỏ mê sảng thì phải!
- XỐI NƯỚC LẠNH VÀO!
- ....Nhưng....thưa cậu...?
- LÀM ĐI!
- Vâng!
Tên chủ nhân nhìn cô nhóc bằng đôi mắt khép hờ, đưa tay nâng cằm cô
lên, ngó nghiêng một hồi rồi nói:
- Tầm thường quá, cái thứ như này có gì đáng để phải lo lắng đâu,
đúng không....quận chúa?
- Ngươi im đi, xử lí con nhỏ cho khéo vào!
Luciana vội quay người bỏ đi, trước khi tên tay sai kia mang nước
đến.
- Hắn ta thích ả quỷ khiếm khuyết này chứ đâu có thích cô, cô nên
nghĩ lại đi, rõ ràng là...
- Ngươi đừng có can thiệp vào chuyện của ta, ở thế giới quỷ này,
đâu cần biết có thích hay là không chứ?
SẦM!!!!!!!!!!!!
Luciana bước ra ngoài và kéo mạnh cánh cửa, bỏ lại tên chủ nhân bí
ẩn một mình cùng với kẻ mà họ vừa bắt cóc. Con bé cảm thấy vô cùng
bức bối, trong đầu, bữa tiệc prom đêm qua lại hiện lên giống như
trêu ngươi...
Bóng dáng Linh vừa khuất, Ren đã đẩy mạnh Luciana ra, lạnh lùng
tước đoạt chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà cậu vừa ban phát cho con bé,
đưa tay chùi mạnh miệng mình. Nó giống như một cái tát thẳng vào
mặt con bé vậy, thì ra.... đó chính là câu trả lời dành cho cô sao?
Nhất quyết không chấp nhận cô?
Quyền năng của Ren thậm chí còn mạnh hơn cả khả năng mà chiếc nhẫn
có thể thực hiện, hơn nữa, điều ước của chiếc nhẫn vốn không dành
cho Luciana, mà dành cho người con gái đầu tiên đã chạm vào
nó.
Tình yêu của con bé sẽ không có hồi đáp, bởi vì nó không xuất phát
từ cả hai phía. Dễ hiểu tại sao trong câu chuyện Aladin và cây đèn
thần, thần đèn với tài phép cao như thế mà vẫn không thực hiện được
ba điều, một trong ba điều chính là không thể làm cho một người
buộc phải yêu ai đó.
"Không, ta không chấp nhận, ta có gì không bằng con nhỏ khuyết tật
đó chứ? Ta không bỏ cuộc đâu!"- con bé thầm nghĩ.
.............
- Gì chứ? Nói tôi đừng can thiệp chuyện của cô? Chẳng phải cô đang
nhờ tôi can thiệp đây sao?
Tên chủ nhân cười nhạt: "Cô cũng cáo lắm, tránh mặt để con ranh này
không phát hiện mình đứng đằng sau sao? Haha...giá như cô đừng ngốc
nghếch đâm đầu vào hắn thì cô đã không phải khổ sở như bây
giờ!"
Hắn liếc nhìn Linh, cô nhóc đang bị trói chặt vào cột, gương mặt
xanh xao, mồ hôi càng lúc càng đổ ra nhiều đến nỗi ướt đẫm cả áo.
Cánh tay cô bị bẻ gãy đã gần lành lại nhưng cơn đau vẫn tiếp tục
được nhân lên, làm cô cứ liên tục rơi vào trạng thái mê
sảng...
...
"Quỷ ư?
......Con không phải là người sao mẹ?....
......Mẹ ơi, ở đây họ nói.....con là một con quỷ không hoàn thiện,
một con quỷ khiếm khuyết....là sao hả mẹ?
Sao họ lại biết bay vậy? Còn con, con không biết.....và cả khả năng
của con nữa, tại sao nó cũng không hoàn thiện vậy?...
....Dù sao thì, con vẫn đang cố gắng hoà nhập, mẹ ạ!...
.....Thật may mắn, ở đây con cũng có một vài người bạn tốt, họ rất
quan tâm con mẹ ạ...
....nhưng...
.....nơi này... có một người khiến con thật sự không biết phải làm
sao....
..... ban đầu thì lạnh lùng với con, sau đó thì không ngừng trêu
chọc, .....còn giờ đây, người ấy lại làm cho trái tim con..........
đau quá mẹ ơi.....
.....người ấy với con, rõ ràng là hai thái cực. Người ấy hoàn thiện
về mọi mặt, còn con.....
......có lẽ vì thế, người ấy ghét con rồi mẹ ạ, coi con như món đồ
chơi vậy....
.....hồi nhỏ, khi đọc truyện cổ tích, con từng nghĩ rằng vị của nụ
hôn chắc là rất ngọt....bây giờ con biết rồi.....nó không chỉ đắng,
nó đã làm con đau....
.....mẹ ơi, con muốn về lại thế giới cũ, nơi mà không có ai làm con
phải đau như thế cả....
........... đau quá, tại sao đau như vậy.......?
.....
........trái tim của con...
.....hình như........chảy máu rồi......"
...
- Đau... đau quá... - cô nhóc tiếp tục rên rỉ, nửa như tỉnh mà nửa
như không.
- Đau lắm sao?
Giọng nói của tên chủ nhân bí ẩn lại vang lên, hắn rút ra một con
dao màu xanh phát quang - màu đặc trưng của chất độc farin, cứa một
đường dài lên vai cô nhóc.
"Hành hạ cô gái của hậu duệ quỷ giới xem ra cũng không tệ chút
nào"- hắn nhếch môi cười.
- Á!!!!!!!!!!!!!!!
Cô nhóc thét lên, cơn đau dữ dội làm cô dần bừng tỉnh.
...
- Cậu chủ, nước đây!
Gã tay sai đã mang đến một xô nước, sẵn sàng nhận mệnh lệnh tiếp
theo. Tên chủ nhân hất hàm về phía cô nhóc ra hiệu. Ngay lập tức,
cả xô nước đổ ụp xuống thân thể cô ...
ÀOOOOOOOOOOOOOO.....
Nước chảy vào vết thương, xót ghê gớm. Cơn đau cũ, cơn đau mới ập
đến kéo cô nhóc về với thực tại. Cô mở mắt nhìn xung quanh, một
khung cảnh lạ hoắc, tường làm bằng đá ong xám xịt, bốn bề kín như
bưng, không khí khô khốc đến đáng sợ. Tuy nhiên, ánh sáng ở đây
cũng đủ để cô nhóc nhìn rõ khuôn mặt kẻ đứng đối diện mình.
Mái tóc, đôi môi, gương mặt, mọi thứ đều hết sức hoàn hảo, và đặc
biệt hơn cả chính là đôi mắt của người đó, đôi mắt phát ra những
tia nhìn vừa đáng sợ vừa cuốn hút đẹp đến nao lòng, một đôi mắt màu
hổ phách quen thuộc.
Chẳng nhẽ cô đang mơ sao? Trên đời này còn có kẻ đủ hoàn mĩ được
như cái người đã làm trái tim cô đau đớn đến tột cùng đó hay sao?
Còn sao?
- Chuyện gì vậy? Một nhát dao ít quá à?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, giây phút đó, cô nhóc cảm
thấy dường như mình càng lún sâu hơn vào bất hạnh. Cô không muốn
tin vào cái hình ảnh mà mình đang được thấy nữa. Tại sao?
- Anh là......Ren?
---------------------
RẦM RẦM....
Chỉ Nhược gõ mạnh lên cánh cửa phòng 207.
- Mở cửa đi mà! Tôi có việc gấp!
RẦM RẦM...
- Làm ơn m....
Cô đang định nói tiếp thì vội im bặt, trống ngực bỗng đập rộn ràng.
Cánh cửa bật mở:
- Có chuyện gì vậy, đây là kí túc xá nam mà? - Shirou nhìn Chỉ
Nhược ra chiều khó hiểu.
- M...Mình muốn hỏi.... L...Lung Linh....ukm....cô ấy có đến đây
không?
- Không, có chuyện gì vậy?
- Tối qua sau khi tan tiệc prom, cô ấy không trở về phòng.
Mình...mình được biết đây là phòng lúc trước của cô ấy nên đến
hỏi.... à, nếu như mình làm phiền thì mình sẽ đi ngay....
- Cô ta không về phòng sao?
Ren đột nhiên xuất hiện làm Chỉ Nhược mặt đang đỏ lại càng đỏ
hơn:
- A.....Vâng.... à, mình tìm thấy cái nơ kẹp tóc của cô ấy rơi ở
hành lang...... hình như nó....
Cô bạn chưa kịp nói xong thì cậu nhóc đã giật phắt lấy. Đột nhiên,
gương mặt cậu biến sắc...
- Cái gì thế này? Máu???
Là máu của cô ấy?
- KHỐN THẬT!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cậu nhóc lại gào lên, lao thẳng người ra ngoài ban công. Cái khỉ gì
vậy chứ? Cảm giác này lại đến nữa, cô luôn gặp nguy hiểm khi mà cậu
không có mặt là sao, tại sao mỗi lần cô chạy đi lại là một lần cô
rơi vào vòng nguy hiểm vậy chứ? Muốn cậu chết mới vừa lòng hay
sao?
Có lẽ phải trói chặt cô vào người thì cậu mới yên tâm mất, nhưng
cậu không thể giữ cô bên mình được nữa rồi, bởi vì khả năng đó của
cậu đang hình thành, và cậu sợ, cậu giết cô ấy mất.....
Không thể thế được!!!!
Từ giờ cho đến lễ trưởng thành, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng, cậu
được ở bên cô ấy...
Dù cô ấy đang ở đâu, bằng mọi giá, cậu nhất định không thể để
chuyện gì xảy ra với cô ấy được.
"Đừng có để bị làm sao đó, con vịt ngốc nghếch, đợi tôi đến!"
Chap 37
Tôi cố gắng mở to đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều để nhìn cho rõ cái
thân ảnh đang đứng trước mặt mình, phải khó khăn lắm, tôi mới cất
lên được mấy tiếng yếu ớt:
- Anh là.....Ren?
Cái gì thế này? Dáng hình đó, giọng nói đó, khuôn mặt đó, và cả đôi
mắt màu hổ phách với những tia nhìn sắc bén không lẫn đi đâu được
đó, rõ ràng là của.....
Tôi nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu, chắc là bị hoa mắt rồi, sao có thể
chứ, làm sao mà lại là hắn được chứ?
"Ảo giác thôi, chỉ là ảo giác thôi!" - tôi tự trấn an.
BỐP BỐP...
Tên đó vỗ vỗ lòng bàn tay, nhếch môi để lộ nụ cười nửa miệng:
- Tốt, chưa mất trí! Tôi cũng nhớ là tối qua không có đập vào đầu
cô.
Nghe vậy, tôi cật lực lắc đầu, dù biết hơi sức chả còn đọng lại là
mấy:
- Không thể.....anh đang mạo nhận....anh không phải....
- Ồ, tại sao lại không nhỉ?
Hắn cười khinh khỉnh, tay nhấc cằm tôi lên với vẻ đùa cợt.
Đúng gương mặt tôi đang nhìn thấy là của tên hồ ly xấu xa đó rồi,
cái kiểu nói chuyện này cũng hao hao hắn....nhưng mà....
- ...Dù rất giống...nhưng....anh không phải.... - tôi gắng gượng
nói.
- Lí do?
- .... Chưa bao giờ.....hắn ta làm trò này với tôi..... - giọng tôi
đứt quãng.
Đúng thế, tôi công nhận là Hitler còn phải gọi con khủng long bạo
chúa đó hai tiếng ông nội, nhưng trước giờ hắn đâu có dùng mấy trò
hành hạ thời trung cổ này với tôi và với phụ nữ nói chung đâu, gì
chứ, đã tự cho mình thuộc về phe XY mà chơi thế thì chả "fair" tí
nào!
- Tự tin quá nhỉ? Cô nghĩ rằng mình giữ vai trò gì trong lòng cái
kẻ mà cô đang khẳng định không phải là tôi ấy?
- Tôi....
- Cô có dám chắc chắn hắn sẽ không bao giờ làm thế này với cô
không? Hay chỉ là "chưa" thôi?
"......."
Ừ đúng, tôi có đang bị ngu không khi cho rằng cá sấu nhân từ nhỉ?
Nếu vậy có khác gì tuyên bố với thế giới rằng Thị Nở có tên khác là
Thuý Kiều chứ?
Chẳng lẽ tôi đã quên hắn ta sẵn sàng xé toạc một cô gái như Luciana
mà không hề do dự sao? Hay tôi không biết gì về vụ hắn xử gọn 148
người ở thế giới yêu quý của tôi như thế nào?
Và còn tôi nữa, tôi là cái gì của hắn nhỉ?
Mẹ chăng? Haha......... :))
Hay là em gái? Sao bảo hắn con một?????
Thế "người yêu"? Tưởng hắn theo chủ nghĩa độc thân hay tự kỉ ám thị
hay mắc chứng "tôi chỉ yêu tôi" chứ?
Không phải mẹ, không phải em gái, không phải người yêu, cũng chả
phải bạn bè gì sất, thế tôi là cái gì?
Kết luận: Tôi đương nhiên CHẢ là cái gì với hắn! Đúng rồi!
Mà với trọng trách "thiên tử" tương lai của hắn, ngược đãi một đứa
chả là cái gì thì chắc ở đây không vi phạm pháp luật rồi.
Quên nữa, chẳng phải hắn coi tôi là đồ chơi sao? Thế hành động chơi
đồ chơi này của hắn có gì bất bình thường đâu nhỉ? Bất bình thường
là tôi chứ, tự nhiên tôi muốn cắm cái biển "VIP" vào trái tim hắn
làm chi, đòi làm "Very Important Person" của hắn ư? Có khi hắn đang
nghĩ tôi bị thần kinh đấy, hắn đọc được tôi nghĩ cái gì mà.
Hắn đã chọn rồi, tiệc prom hôm qua hắn đã chọn rồi, VIP của
hắn....
....không phải là tôi!!!
...
Tự nhiên đi tốn nơron bắt não phân tích cái gì đâu không, chuyện
này hiển nhiên mà, sao tôi hâm thế không biết, lại đi chứng minh
mặt trời nó lặn đằng tây. Sao mà chỉ số nờ-gờ-u (NGU) của tôi lại
tăng nhanh thế này nhỉ? Thôi bỏ đi.
- Cô thích tôi đúng không?
ẶC!!! O- - - - - - - - - - - - - - 0
Hắn ta....
- Anh....nói....nói gì thế? - Máu trong người tôi dồn hết cả lên
mặt - ...ai bảo anh là tôi......
- Không biết cảm giác bị người mình thích làm tổn thương thì sao
ta? - con cá sấu đó cất tiếng.
- Hả? Anh...
Tôi đang ngơ ngơ không hiểu gì thì....
PHẬP!!!
- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - tôi hét lên.
Hắn cắm mạnh con dao độc vào chỗ vết cứa dài vừa để lại trên vai
tôi khiến vết thương được thể càng nứt toác ra. Khả năng của tôi
vốn không hề hoàn thiện, để phục hồi chỗ gãy ở cánh tay đã tốn
nhiều năng lượng rồi, giờ lại thêm vết thương mới, mất máu nhiều và
đau đớn gia tăng khiến tôi không còn đủ sức gắng gượng nữa, mắt cứ
hoa dần...
- Ha, chắc đau lắm nhỉ? Chảy máu nhiều thế này cơ mà!
Hắn cười cợt nhả.
Máu tôi nhỏ tong tỏng xuống nền đất ẩm, mồ hôi túa ra khắp người.
Đau đớn đến thất điên bát đảo, Diêm đại lão gia ở đâu đến gắp tôi
đi quách cho rồi...
Tên khốn này, hắn muốn giết tôi sao?
Tại sao chứ? Tại sao làm vậy với tôi? Tôi khiến hắn ngứa mắt quá
rồi à?
Đau quá, mắt tôi thấy cay cay.
- Cứ từ từ nếm trải cảm giác nhé, chúc vui vẻ! Haha...
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi để mặc tôi lại một mình trong căn
phòng giống như nhà ngục đó.
Tôi nhìn xuống vết thương trên vai, máu cứ chảy xối xả chẳng chịu
ngừng lại, cười nhạt.
"Cái chỗ đang chảy máu này không phải là nơi đau nhất đâu, anh biết
không? Tiệc prom tối qua, anh đã đâm vào trái tim tôi một nhát, và
hôm nay, anh nhẫn tâm nhổ con dao ấy ra đâm lại một lần
nữa....."
Vẫn biết với hắn, tôi chẳng là gì, vậy mà tại sao tôi lại ngu ngốc
đặt hắn vào vị trí quan trọng nhất trong trái tim mình chứ, sao lại
cho hắn làm VIP của tôi chứ?....... Ngốc ơi là ngốc!
---------------------
"Rốt cuộc là ở đâu? Cô ấy đang ở đâu chứ?". Ren gần như phát điên
lên được rồi, mùi máu của Linh toả ra từ chiếc nơ kẹp tóc có vẻ
đang gào lên với cậu rằng chủ nhân của nó gặp nguy hiểm, ấy thế mà
cậu lại chẳng thể làm được gì cả.
Ngày hôm qua, cậu cố ý làm như thế, bởi vì cậu đã quyết định sẽ
không trói buộc cô ấy lại bên mình nữa. Luciana, con nhỏ đó nói
không sai, nếu cố tình giữ cô ấy ở bên thì cậu chẳng phải sẽ hại cô
ấy sao?
Ai nói là cậu hoàn hảo? Khi mà trong người cậu tồn tại cái khả năng
quái gở đó, cái khả năng sẽ trỗi dậy vào đúng ngày lễ trưởng thành
và đe doạ đến mạng sống của cô gái mà cậu yêu thương, nếu
như....
Không, mẹ cậu đã rời xa cậu vì lí do đó rồi, cậu không thể cũng mất
cô ấy như thế, thà cậu rời xa cô ấy...
Nhưng...
Nếu cô ấy cứ gặp nguy hiểm thế này thì làm sao mà cậu an tâm rời xa
cô ấy được chứ?
BỐP!!!
- CÁI CON VỊT NGỐC NGHẾCH NÀY CÔ CHẾT Ở ĐÂU RỒI HẢ????
Ren tức mình đấm mạnh vào thân cây đại thụ lớn trong khu rừng bị
yểm bùa sau một hồi tìm kiếm quanh kết giới nhưng vô vọng, ai
ngờ...
Từ thân cây phát ra ánh sáng màu xanh lục, những đường nét gồ ghề
trồi lên tạo thành một hình vòng tròn lớn sâu và rộng, sương mù lập
tức dày đặc lại ở xung quanh chỗ cậu đang đứng. Một mật đạo khác
thông sang nơi nào đó tại lãnh địa quỷ.
Cậu nhóc nhíu mày suy nghĩ gì đó, rồi không chần chừ, cậu bước
vào.
Mật đạo thông đến một cái đầm rộng, bên cạnh là rừng cây huyết rồng
có hình dạng giống như cây nấm ở tán trên, tán dưới là những vân
dài bao phủ dọc theo thân cây đỏ au như màu máu tươi, cao cả chục
thước..
Như có ai mách bảo, cậu nhóc cứ đi thẳng về phía ấy, xa xa hiện lên
hình ảnh một dáng người ngồi tựa vào thân cây, một dáng người rất
quen thuộc.
Bước chân cậu ngày càng nhanh hơn, gấp hơn, rồi như vẫn còn quá
chậm, cậu nhún người bay thẳng về phía gốc cây ấy.
- Này, tỉnh dậy mau! Sao cô lại ở đây hả? - cậu nhóc lay mạnh người
Linh - ....này, vịt con!
Cô nhóc mở hé mắt, hình ảnh hiện lên mờ mờ rồi rõ dần cho đến khi
cô nhóc xác định rõ guơng mặt kẻ đứng đối diện. Ngay lập tức, mặt
cô tái mét lại, cô dùng chút sức còn lại đẩy mạnh Ren ra rồi vội
vàng nhích nhanh về phía sau, hai tay chắn trước ngực run lẩy
bẩy.
- Ý gì đây hả? - Ren chau mày.
"......"
Không có tiếng cô nhóc đáp lại, cậu bèn tiến đến gần hơn, nhưng
ngay khi cậu vừa đưa tay ra định vén mấy sợi tóc xoã xuống mặt Linh
thì nghe tiếng cô nhóc đầy hoảng sợ:
- Tránh ra, tránh xa tôi ra!
- Cô bị gì thế hả? - Ren nắm lấy hai vai cô nhóc lay mạnh.
- A!!!!!!!!
Cô nhóc hét lên, co rúm người lại. Ren giật mình liếc xuống bàn tay
phải của cậu, bàn tay dính đầy máu, máu ở trên người cô nhóc.
- Chuyện gì thế này? Sao cô lại bị thương vậy hả?
Cô nhóc không trả lời, chỉ cười nhạt nhìn đi chỗ khác.
- Tôi hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, HẢ????
Vẫn không trả lời, cậu nhóc cáu, nắm lấy cằm cô xoay về phía
mình:
- Nhìn tôi, trả lời đi! Vết thương này là sao hả?
- Chẳng phải là anh ban cho sao, từ khi nào anh biết vừa đấm vừa
xoa theo kiểu giả nai như thế này vậy?
Cô nhóc ném cho cậu cái nhìn căm ghét, nước mắt đã trào ra cùng với
máu trên vai.
- Con dao của anh đâu rồi? - cô nhóc đưa tay lên ngực trái - ...
đây, đâm vào đây này!
- Cái......?
Ren trợn tròn mắt nhìn cô nhóc, cả người cậu như đóng băng lại,
quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Chap 38
Lãnh địa quỷ - thế giới của các vong hồn, tà ma, yêu quái, cũng
chính là nơi chúa quỷ ngự trị, một không gian thứ hai hay được con
người tưởng tượng đến với tên gọi "địa ngục" mà lãnh đạo cao nhất
theo cách hiểu của họ là Diêm vương.
Thực ra mà nói, nơi đây cũng có nhiều điểm tương đồng với thế giới
của chúng ta, nó cũng chia làm nhiều thành phố, có các tầng lớp
"dân cư" khác nhau. Tuy nhiên cũng có nhiều khác biệt rất lớn mà
tác giả I'm a devil thậm chí dành ra ba ngày ngồi kể cho các bạn
nghe chắc cũng không hết được. Tóm lại, dưới góc độ con người,
chúng ta tạm hiểu rằng đây là một nơi mà chuyện gì cũng có thể xảy
ra được, một thế giới vừa thực lại vừa hư.
Và Linh - cô nhóc devil không hoàn thiện từ nhỏ đã lớn lên ở thế
giới con người vừa bị bắt cóc đến đây - đến mảnh đất đáng lẽ phải
là quê hương của mình. Sau hành động dã man của một "Ren" khác với
cô, liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp?...
================
.....
" ... ưm...
Đau quá, toàn thân ê ẩm.....có phải mình đã lên đường đi gặp tổ
tiên không nhỉ?....."
Tôi chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói loà khiến tôi thấy khó chịu. Mất
khoảng 10 giây, à không....20 giây, tôi mới nhìn rõ được khung cảnh
trước mắt.
Đập vào mắt tôi là cả một không gian rộng lớn.....hình chữ nhật,
ánh vàng sáng lấp lánh của lân tinh khiến tôi thấy đau hết cả cửa
sổ tâm hồn.
"Nếu đây là thiên đường thì cũng sáng quá mức cần thiết rồi
đấy!".
Tôi lẩm bẩm, di chuyển con mắt ra xung quanh, và tí nữa thì hai
viên ngọc vô giá của tôi bắn ra khỏi hốc mắt. Đây là một căn phòng,
không phải "paradise trong mơ" của tôi, nhưng lại thuộc diện mà não
tôi thậm chí không đủ nếp nhăn để tưởng tượng ra nữa.
Căn phòng, chả biết gọi là phòng có hợp không nữa, rộng gấp 10 lần
phòng vip của South Devil (mà phòng vip của South Devil thì bạn
biết rồi đấy, đi ra tới cửa thôi cũng đủ để thở hồng hộc ròy),
tường xung quanh thì cao khiếp, tầm....bảy mét (tôi đoán thế), từ
đầu đến cuối ốp (hình như) kim cương đen, sàn nhà khắp nơi hoàn
toàn dát vàng (OMG).
Chưa hết đâu, tôi gần như ngoác mồm ra khi nhìn cái giường mình
đang nằm (cũng chả biết nên gọi là giường hay....cái sân!!!). Nó to
vật vã, mình tôi đã là gì, một trăm người nữa nằm vẫn còn rộng,
toàn bộ ga trải giường, chăn, gối đều phủ nhung đen mềm mại, sờ vào
thích muốn chết. Và còn vân vân những thứ kì lạ khác không biết nên
gọi như thế nào nữa.
Tôi nhìn đến chảy cả nước miếng, chỗ này là tư dinh của tên độc tài
nào không biết, giàu phát sợ, chắc chắn là vơ vét cật lực đây, bảo
sao dân mình nghèo như thế, và trong những người nghèo như thế có
cả tôi nữa. Đúng là cái đồ tham lam, chuyên quyền, độc đoán, tư sản
vô lương tâm...
Tôi đang lẩm bẩm c-h-ử-i + r-ủ-a trong đầu thì một dấu hỏi to đùng
bỗng nhiên nhảy ra: "Đây là đâu? Tại sao mình ở đây nhỉ???"
Bất giác tôi đưa tay lên định gãi đầu thì một bên vai chợt đau
nhói, cánh tay cũng đau theo. Ngay lập tức những hình ảnh kinh
hoàng lại xuất hiện trong tâm trí tôi......
Đúng rồi......vết thương này......là do....
Mắt tôi bỗng nhoè đi, tôi không muốn tin rằng đó là hắn, nhưng lý
trí tôi thì không sao nghĩ khác đi được, bởi vì trăm nghe không
bằng một thấy, là tôi thấy hắn, chẳng phải ai khác, đã đâm
tôi....
Tôi thật sự không là gì với hắn sao? Không là gì ?.....
- Chắc mình điên rồi!
Tôi cố gượng cười với bản thân, đưa tay lên định lau nước mắt. Chợt
có tiếng nói vang vọng...
- Còn sống à?
Giọng nói trầm trầm vang lên khiến tay tôi chưa kịp lau nước mắt
chợt khựng lại giữa không trung. Tôi ngẩng đầu nhìn, cánh cửa phòng
rộng lớn cũng phủ một lớp vàng ròng đã mở ra tự khi nào, con cá sấu
độc ác đó đứng tựa đầu vào cửa, dùng ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc
nhìn tôi, miệng hơi nhếch lên.
Tôi mở to mắt kinh ngạc, sau hai giây nhìn hắn trân trân, tôi hốt
hoảng lùi nhanh ra sau, vội vàng đến nỗi khi lưng tôi đập mạnh vào
thành giường thì tôi thậm chí quên cả cơn đau, trong lòng chỉ còn
lại sự sợ hãi dâng trào. Tôi co rúm người lại một góc, toàn thân
run lẩy bẩy.
Gương mặt hắn bỗng dưng tối sầm lại y như trời sắp bão, đôi mắt
trợn trừng lên nhìn tôi như đao phủ nhìn tử tù, hình như hắn tức
giận thì phải, đến nỗi nắm đấm cửa trong tay hắn vỡ tan sau cái
siết mạnh.
Xác định rồi, chắc chắn tôi đang trên đường hành quân đến kết cục
của cái nắm cửa kia rồi, hỡi đức phật từ bi, kiếp trước và cả kiếp
này con đã làm gì nên tội đâu TTTT- TTTT....
Tôi hé mắt nhìn lên, ối lạy chúa tôi, hắn đang tiến đến đây, a di
đà phật, đừng để hắn giết con, con còn mẹ già mỏi mắt ngóng trông,
còn cả tương lai tươi sáng, còn chưa lấy chồng, còn chưa....vì vậy
xin đừng để hắn giết con, con không muốn bị tra tấn nữa đâu trời ơi
TTT- TTT!!!!!
Xong phim rồi, hắn đến rồi. Tần số run rẩy của tôi tăng vọt.
- Cô.....
Hắn định nói gì đó, tay đưa lên muốn chạm vào tôi nhưng tôi rụt
người về sau. Tay hắn vừa đưa ra một nửa chợt khựng lại, nắm chặt
rồi hạ xuống, không chạm vào tôi nữa.
- Thấy ghê tởm à? - hắn nói.
Câu đó của hắn làm tim tôi nhói một cái, nhưng tôi không trả lời,
chỉ đưa tay lên nắm lấy ngực áo. Nhưng......quái gì thế này,
đây..... đâu phải là áo của tôi? Đúng rồi, đây không phải bộ đồ tôi
mặc hôm trước.
Cảm thấy như điện chạy dọc sống lưng, tôi len lén nhìn xuống người.
Mắt tôi bắn ra lần hai, vết thương đã được băng bó, còn bộ váy xanh
của tôi đã được thay thế bằng một....chiếc áo sơ mi đen, tôi mặc
vào dài như cái váy, rộng thùng thình, và bởi vì rộng quá nên trễ
cả xuống vai, trông đến là......khêu gợi.
Tôi xấu hổ kéo nhanh phần áo bị trễ lên, lắp bắp:
- Cái ....cái này....không phải là.....anh thay đấy chứ?
Hắn im lặng, lát sau mới cất tiếng:
- Chê thì cởi ra! Nếu cô cảm thấy ghê tởm những thứ liên quan đến
tôi.
Sặc, hắn vứt đồ của tôi đi đằng nào rồi, giờ bảo tôi cởi ra
thì....nude chắc? Cái đồ bệnh hoạn này! Hơn nữa tôi đâu có phải là
chê gì chiếc áo...
- Ý tôi là.....anh đã thay nó? (hiểu chưa, tôi hỏi là ai thay, cái
tên đần độn)
Hắn ngây người, sau đó nhếch mép thản nhiên nói:
- Bộ kia rách rồi, ở đây không sẵn đồ của con gái nên tôi lấy tạm
cái này.... -hắn lấp lửng.
WHAT THE.....??? Tức là hắn thay sao trời, thế thì còn gì là......
hết rồi, hết rồi, bị nhìn hết rồi, từ đầu chí cuối......làm sao mà
sau này tôi lấy chồng đây hả cái đồ Sở Khanh kia....
huhuhuhu....
Nhìn mặt tôi cắt không còn giọt máu, hắn cười khinh khỉnh nói tiếp
câu vừa nãy:
- .....đưa thị nữ thay cho cô!
Éc? Tôi ngước lên nhìn hắn, hỏi ngớ ngẩn:
- Nghĩa là.....không phải anh thay? (may quá, vẫn còn lấy chồng
được!)
- Vậy là muốn tôi làm sao?
Hắn lại tiếp tục cái điệu cười mang phong cách đểu giả của hắn. Tôi
đỏ mặt quát lên:
- Không phải!
"DÂM TẶC!" - tôi thầm c.h.ử.i trong đầu.
- C.h.ử.i rất hay! - hắn nói ( omg sao cái cái đầu ngu lại cứ quên
là con cá sấu này biết đọc ý nghĩ chứ T- T)
Hắn chìa ra trước mặt tôi một cốc nước gì đó trắng trắng, ra
lệnh:
- Uống đi!
Ngu cũng biết là thuốc độc. Bà đây thà chết không uống.
- Cái này không phải độc dược. - hắn lạnh lùng nói.
Chém gió, chẳng lẽ hắn đang chơi trò vừa đấm vừa xoa sao, đâm cho
tôi bị thương rồi mang thuốc đến bắt uống, đạo lý ở đâu chứ? Nghĩ
vậy, tôi liền ngoảnh mặt đi chỗ khác.
- Nhất định không uống?
Ờ đấy, xem con cá sấu này làm gì được tôi.
- Làm gì có ai cứng đầu như cô hả!
- Thì cũng làm gì có ai đồi bại như anh! - tôi đốp lại.
- Giỏi lắm, cũng được!
Hắn thua rồi, "Haha... công lý đã chiến thắng! Mình đúng là một con
quỷ vĩ đại."
- Tôi dùng miệng mớm cho cô vậy! - hắn cười tự đắc.
Cái............? Trời ơi biết ngay con cá sấu này sẽ không bỏ cuộc
dễ dàng đâu mà, xấu xa đến thế là cùng.
- Anh dám!
- Tại sao lại không? - hắn vẫn cứ giữ cái điệu cười nửa miệng chết
tiệt đó.
Tôi bực mình hét lên:
- Rốt cuộc là anh muốn chơi món đồ chơi này đến khi nào đây hả,
hành hạ được tôi thì anh sung sướng lắm chứ gì? Được rồi, tôi cho
anh toại nguyện.
Vừa nói tôi vừa giằng cốc nước trên tay hắn ngửa cổ dốc thẳng vào
miệng. Nhưng cái vị ngọt lịm của dòng chất lỏng này một lần nữa
khiến tim tôi đau nhói, không phải vì hắn làm tôi đau, mà vì chính
tôi đã làm mình đau.
Nó chỉ đơn giản là một cốc sữa - thức uống tôi ưa thích nhất, vậy
mà tôi lại nghĩ đây là thuốc độc nữa chứ.
Tôi đã nghi ngờ hắn, nhưng tôi có lí do để nghi ngờ cơ mà, hắn là
kẻ đã khiến tôi bị thương, đúng thế, vậy tại sao tôi lại hối hận
thế này chứ.
Gương mặt hắn tối sầm lại, đôi mắt như chỉ chực xé nát tôi
ra:
- Cô vẫn nghĩ là tôi ư? - giọng nói của hắn trầm xuống, đã mang
chút gì đó bi thương nhưng trên cả là sự phẫn nộ -...VẬY THÌ ĐÓ
CHÍNH LÀ TÔI ĐẤY!!!
CHOANGGGGGGGGGG...
Chiếc cốc trên tay tôi bị hắn ném thẳng vào tường.
- Anh...
"Anh làm gì thế?", tôi định nói vậy nhưng không kịp. Hắn nắm lấy
tay tôi đè xuống giường, không để cho tôi kịp thốt ra thêm bất cứ
câu nào, môi ép chặt xuống, điên cuồng ngấu nghiến như để trừng
phạt.
...
Những hình ảnh mà Ren thấy được trong kí ức của Linh khiến cậu hết
sức bàng hoàng, hơn cả là đau đớn. Tin được không, cậu nhìn thấy
hình ảnh của mình cầm dao đâm vào cô ấy, cười khinh khỉnh nhìn cô
ấy cắn răng chịu đau, nói những lời k.h.ố.n n.ạ.n với cô ấy, tin
được không?
....
Hai phút, chắc vậy, cho một nụ hôn đầy những cảm xúc bi phẫn khó
nói thành lời, và có lẽ.......cho một dấu chấm hết.
Cậu buông cô nhóc ra, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
- Khoan đã! - giọng cô nhóc gọi với theo.
- Rốt cuộc tôi là cái gì của anh hả?
Ren không quay lại, cậu sợ phải thấy cô ấy khóc, nhưng cậu vẫn
đáp:
- Đồ chơi!
- Tại ....sao? Tại sao chỉ là....?
- Vì tôi ghét cô. Đáng ra tôi nên giết cô từ lâu rồi mới
phải!
"........"
- Vài ngày nữa sẽ có người đưa cô trở về nhà, tôi không muốn thấy
mặt cô ở South Devil nữa đâu.
Nói xong, cậu bước nhanh ra khỏi phòng, thật nhanh, bởi vì nếu
không chỉ cần một tiếng nấc nhỏ của cô ấy lọt vào tai, có lẽ cậu sẽ
không thể dằn lòng mà quay lại ôm chặt lấy cô ấy.
"Hãy cứ hận tôi đi, chỉ có như vậy, tôi mới có thể để em rời xa tôi
được."
" Xin lỗi, đã làm em phải đau. "
"Xin lỗi!"
------------------------------
- Điện hạ, đã tìm ra manh mối của chất độc bám trên chiếc váy xanh
mà điện hạ đưa cho thần.
Một tiểu quỷ bẩm báo.
- Thế nào?
- Dạ, nó thuộc dòng chất độc farin, một chất kịch độc khá phổ biến
trong giới quỷ, có điều....
- Sao lại ngập ngừng? Nói tiếp đi!
- Có điều loại này, chỉ hoàng tộc chi tộc phía đông mới có, thưa
điện hạ!
- Hoàng tộc? Chi tộc phía đông?
Ren nhíu mày, lát sau khoé môi cậu lại nhếch lên lần nữa.
- Thì ra ....
Chap 39
Một tiếng....
Một tiếng nữa.....
Một tiếng nữa nữa.....
Tôi ngồi thẫn thờ trên chiếc giường rộng hồi lâu, tự thấy là mình
đang có tâm trạng rất giống mấy người bị "7-love", nhưng ngẫm lại
thấy không hợp lí, bèn lắc lắc cái đầu. Đấy là người ta thất tình,
còn tôi, thất cái gì không biết? Tóm lại tôi chỉ thông suốt một
điều đó là tôi cảm thấy mình đang đứng ở mép vực thẳm, chênh vênh
giữa sự sống và cái chết, sau đó thì hắn đến....... đạp cho một
phát!!!
Rút ra một triết lí để đời: những kẻ có vẻ bề ngoài khiến người ta
nhìn vào buộc phải nuốt nước bọt ừng ực mà ví dụ điển hình là con
cá sấu đó, ẩn sau cái vỏ perfect về mặt hình thức của hắn, là một
tâm hồn......cá sấu hoàn hảo, và xét về mặt toán học, mức độ xấu xa
đó là DƯƠNG VÔ CÙNG. Tôi không thề nhưng tôi đảm bảo đấy.
Và điều này dẫn đến một chân lý: ai mà nung nấu ý định yêu hắn thì
chỉ có nước đi mua bảo hiểm nhân thọ thôi, nhìn gương tôi đây này,
ấy chết không phải......không phải là tôi cũng yêu hắn, ý tôi
là....tôi chỉ thấy tội cho Luciana, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết
thế mà bị ép gả cho hắn, đúng là tội lỗi (lời tác giả: điều này thì
chưa chắc đâu cô nương!!!).
Haizzz.....vẫn biết thở dài là không tốt, nhưng đó hình như là cách
duy nhất giúp tôi giải toả căng thẳng thì phải. Suốt từ nãy đến
giờ, tôi cứ đi lòng vòng tìm gạch để ném đá những câu nói đáng ghét
của hắn cứ lởn vởn trong đầu.
Gì? "Tôi ghét cô"? Ai quan tâm đâu mà phát biểu cảm tưởng.
"Đáng lẽ tôi nên giết cô từ lâu rồi mới phải"? Xin lỗi chứ, biết
trước đã giàu, tôi mà biết trước sẽ có ngày đụng phải con cáo già
gian ác bệnh hoạn như anh thì có cho vàng tôi cũng cóc thèm đến học
ở South Devil. Anh hối hận chứ gì, giờ giết tôi vẫn còn kịp chán,
sao anh không làm luôn đi, đừng nói với tôi là "hội chứng sợ bẩn"
của anh không cho phép, đồ độc ác >- <
"Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô ở South Devil nữa"? Anh tưởng chỉ
có anh biết tự ái thôi à, tôi cũng có sĩ diện của tôi chứ, anh đuổi
chứ gì? OK, tôi đi, tưởng bà đây vương vấn cái mặt của anh chắc.
Nói cho anh hay, dù danh sách "những cô nàng xin chết" của anh có
dài hơn Vạn Lí Trường Thành thì cũng yên tâm là sẽ không dính tên
của tôi đâu. Giờ tôi lập tức biến khỏi đây, anh có thể tha hồ mà
cười phớ lớ được rồi.
Máu sĩ diện trong tình trạng thuỷ triều lên, tôi trèo xuống giường
chạy về phía cửa, định bỏ đi. Đúng lúc tay tôi sắp chạm đến cánh
cửa thì bỗng nó bật mở...
- Tiểu thư, cô định đi đâu vậy?
Một cô gái vận trang phục kiểu như JJ - phù thuỷ của Oruku trong
Gaoranger, trên đầu có một cái sừng nhỏ, trông rất chững chạc tròn
mắt nhìn tôi.
- Ơ.... à, em đang định trốn... ý nhầm, đang định.....về nhà. - tôi
đính chính.
- Xin lỗi tiểu thư, không có lệnh của điện hạ, tôi không thể để
tiểu thư ra ngoài được!
What the hell? Không có lệnh của hắn thì tôi không được ra ngoài?
Cho hỏi cái định lí này ai chứng minh thế?
Tôi trợn tròn mắt, vội mở miệng phản bác:
- Hắn đuổi em mà, con cá sấu đó hắn...
- Tiểu thư, điện hạ là hậu duệ quỷ giới, cách dùng từ của cô xem
chừng quá vô lễ rồi! - chị ấy nghiêm mặt nhắc nhở.
- Nhưng....
- Tiểu thư, nếu là kẻ khác, với cách xưng hô như vừa rồi, cô sẽ lập
tức bị đày xuống tầng sâu nhất của lãnh địa (tức địa ngục), muôn
kiếp không được siêu sinh, cô biết chứ?
Tôi nuốt nước bọt đánh ực, sợ xanh cả mặt.
- Đã đến giờ dùng bữa, mời tiểu thư theo tôi. - chị ấy lại
nói.
- Em không ăn đồ của hắn. - tôi gắt.
- Đây là lệnh của điện hạ, mời tiểu thư đi dùng bữa, bắt
buộc!
Chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì hết, kiểu cho người đi "mời"
này của hắn sặc mùi xã hội đen ý.
- Em không đi!
- Tiểu thư, cô đừng ép tôi phải dùng đến quỷ thuật để cưỡng
chế.
Omg. Kiếp trước bà cô này làm cảnh sát chắc?
- Được rồi, em đi! - tôi vùng vằng nói.
- Cảm ơn cô, tiểu thư!
- Em không phải tiểu thư, chị đừng gọi như thế, em là Linh. - tôi
nói.
- Vâng, tiểu thư Linh!
=.=
Lúc này tôi cảm thấy mình cứ như tù nhân ý, vô cùng hối hận vì ngày
trước đã bỏ qua sê-ri phim truyền hình "Vượt ngục" của Mĩ.
....
Qua vài lời của chị quản gia (tôi đoán thế) mang tên Polin (gần
giống police, hèn gì), tôi được biết hiện tại tôi đang ở lãnh địa
quỷ, cụ thể hơn là đang ở nhà của hắn, và vì hắn là ông vua con,
suy ra đây là "hoàng cung" theo cách gọi của con người, hay "chính
điện Loudias" theo cách gọi ở đây. Thảo nào mà xa xỉ gấp một tỉ lần
trường trung học South Devil. Nghĩ đến sàn nhà ở đây còn dát cả
vàng, lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình hồi trước, tôi không thể ngăn
miệng mình c.h.ử.i hắn một câu "tư sản độc ác". Hic, đúng là kẻ ăn
không hết người lần chẳng ra.
Đến trước một căn phòng, chị Polin bảo tôi vào trong một mình vì
chị ấy không được phép. Chối tỉ cái quy luật đậm đà tư tưởng phong
kiến ở đây, tôi chép miệng đẩy cửa bước vào, không dám mạnh tay tại
vì sợ long mất mấy viên ngọc đính đầy trên cái cửa cũng lại dát
vàng nốt này thì có đi làm cật lực cũng không đủ tiền đền, miệng
tiếp tục lẩm bẩm "cuộc đời thật lắm bất công, thằng hai hộp sữa
thằng không hộp nào".
- Cô bò đến đây đấy à, ốc sên? - hắn nhếch mép.
Con cá sấu chết tiệt!
Hắn tưởng cái cung điện nhà hắn bé lắm đấy chắc? Tôi không biết
bay, là đồ khuyết tật đó, nhanh ư? Điệp vụ bất khả thi.
Tôi vác nguyên bộ mặt hầm hầm kéo ghế ngồi xuống, thở phào vì cuối
cùng cũng tìm ra thứ gì đó không.....dát vàng.
- Tưởng có người đuổi nên đang tính bỏ đi, ai dè lại được "mời" đến
dùng bữa tối, chẳng biết có toàn mạng trở về không! - tôi đá
đểu.
Hắn thu lại nụ cười, ánh mắt xoáy sâu vào tôi và cứ thế nhìn tôi
chằm chằm, chả biết là nhìn đểu hay..... có ý đồ gì đen tối.
- Hở quần hở áo gì đâu mà nhìn!
Tôi đỏ mặt quát, vội cúi gằm xuống bàn, chỉ biết gào ầm lên trong
đầu "đập cái gì mà đập" với trái tim ngốc nghếch không chịu nghe
lời, đáng tiếc dù vậy nó vẫn cứ "thịch thịch" càng lúc càng
nhanh.
- Ăn đi! - hắn cất tiếng.
- Ăn từng này? - tôi trợn tròn mắt hết nhìn đống đồ ăn dễ đến cả
trăm món trên bàn rồi lại xoay sang nhìn hắn.
Hắn không thèm đáp, bắt đầu lấy đũa gắp thức ăn.....cho mình (tất
nhiên làm gì có chuyện hắn gắp cho ai, dù có bị thương cần bồi bổ
cũng thế thôi, tóm lại ác quỷ thì không thành bồ tát được!).
Nghĩ lại thì hình như tôi chưa từng ăn cơm chung với hắn bao giờ,
tôi nhớ mang máng là khi tôi vừa đến South Devil, lúc Shirou rủ tôi
đi ăn cùng thì hắn đã ném vào mặt tôi một câu đại loại thế này: "có
cô ta tôi nuốt không nổi!". Ồ, giờ mới biết tên này là một thiên
tài bộ môn chém gió, chứ không thì sao giờ tôi đang "toạ" ở đây mà
hắn vẫn ăn ngon lành thế?
Ngay lập tức, ý nghĩ phá đám xuất hiện . Nhè lúc hắn định gắp miếng
thịt, tôi giơ đũa giật lấy cho vào miệng nhai rau ráu, thi hành
chiến thuật cướp trên giàn mướp.
- Cô.... - hắn nhìn tôi, có vẻ bất ngờ lắm.
Tôi vênh mặt, vừa nhai vừa nhìn hắn đắc ý.
- Giỏi lắm! - hắn nói.
Ồ, quá khen, bà đây giỏi từ trong bụng mẹ cơ. Tôi còn định đá đểu
vài câu kiểu như: "Ngưỡng mộ hả, xin chữ ký đi, tôi không cho đâu!"
thì thấy hắn lại chuẩn bị gắp miếng tiếp theo. Thừa thắng xông lên,
tôi quyết định tiếp tục ý đồ "cướp ngay trước mũi" của mình. Tuy
nhiên, lần này không hề đơn giản như tôi tưởng, hắn đã có phòng bị.
Thành thử cảnh tượng lúc này đang diễn ra chắc là trông rất kì cục:
cuộc tranh giành một cái đùi gà giữa hai đôi đũa.
Tôi cố gắng nghiến răng nghiến lợi kéo cái đùi gà về phía mình và
đương nhiên, hắn cũng thế. Đang giành giật, bỗng nhiên tên cá sấu
đó buông đũa, tôi bị bất ngờ nên theo đà, cánh tay bật ra sau. Vấn
đề là dùng đũa gắp, cái đùi gà trơn tuột, tôi mất đà tay, ba yếu tố
quan trọng đều có mặt đầy đủ góp phần giúp chiếc đùi gà rời khỏi
đũa và hạ cánh đánh "tõm" một cái rõ kêu xuống tô canh ngay trước
mặt.....tôi. Điều gì xảy ra tiếp theo mọi người hẳn cũng đoán ra
rồi: canh bắn tung toé lên người tôi.
- Rưới nước sốt thành công, đã xong một món ăn mới! - hắn đổ xăng
vào căn nhà đang cháy.
Tôi ném cho hắn cái nhìn nảy lửa, chỉ số bức xúc tăng đến giới hạn
cho phép của bộ y tế.
Hắn cười khinh khỉnh nhìn tôi, và dường như cảm thấy chọc ngoáy
chưa đủ, hắn lại tiếp tục:
- Ngưỡng mộ hả? Xin chữ ký đi, yên tâm, tôi không cho đâu!
- Anh...!!!!
DING! Chỉ số bức xúc đã vượt quá giới hạn cho phép của bộ y
tế.
Tức quá trời ơi!
Thấy hắn giỏi chưa? Ba phút trước tôi nghĩ câu này, ba phút sau hắn
ném nó vào mặt "tác giả" của nó. Đây chính là lý do tại sao tôi dám
khẳng định, tài giết người không cần đụng tới chân của hắn đang ở
level bá đạo.
Thua đứt đuôi con nòng nọc, điều duy nhất mà tôi có thể làm là kiềm
chế, kiềm chế nữa, tiếp tục kiềm chế...
-------------------
CHOANG!!!!!!!!
- Con khốn!
Chiếc gương rơi xuống đất vỡ tan, giọng Luciana nghe như rít qua kẽ
răng. Con bé chỉ ức không thể tự tay xé nát những hình ảnh mà mình
đang nhìn thấy trong gương, biết thế ngày trước để con nhỏ đó ngã
chết cho rồi.
- Xem ra kế hoạch của cô phá sản rồi, quận chúa Luciana! - tên chủ
nhân bí mật nhếch môi cười nhạt.
- Im đi, ngươi biết gì mà nói! -con bé gắt.
- Cô chẳng phải nhìn rất rõ rồi sao, họ trông có vẻ không hề bị
chia rẽ chút nào cả, cho dù người trong mộng của cô vì cô ta mà
không chịu nói ra sự thật, rằng đó không phải hắn....mà là
tôi.
- Ta bảo ngươi im đi cơ mà!
- Tại sao cô phải cố chấp như vậy, vì yêu hắn, hay vì mệnh lệnh của
chúa tể?
- KATSURAGI RYU !!!!!!!!
"Cô hét cái gì, tôi đang suy nghĩ cho cô đó, đồ ngốc!", Ryu lặng lẽ
nhìn con bé rồi xoay người bỏ đi.
- Cân nhắc cho kĩ, đừng để sau này phải hối hận! - giọng hắn vọng
lại.
- Ta không hối hận, ta nhất định không hối hận đâu, rồi ngươi sẽ
thấy!
Luciana nói. Con nhỏ cúi nhìn chiếc nhẫn King trên tay, trong mắt
ánh lên tia độc ác: "đừng tưởng là ta bỏ cuộc, Lung Linh, coi như
ngươi thắng keo này. Nhưng lễ trưởng thành chỉ còn mười lăm ngày
thôi, ta sẽ có cách sử dụng chiếc nhẫn này cho hợp lí, để xem điều
ước đó có bám lấy ngươi mãi hay không, cứ chờ đi! Trò chơi chỉ mới
bắt đầu thôi."
Chap 40
....
Sau "bữa tối đáng nguyền rủa", tôi chắc phải đi thắp hương lạy tạ
tổ tiên vì may mắn là chưa bị con cá sấu đó làm cho tức chết. Thật
là khó chịu, khó chịu chết đi được! Có ai đoán ra cái canh mà hắn
cố tình để bắn lên người tôi là thứ gì không? Xin thưa, là một món
ăn được chế biến từ loài động vật mà tôi ghét nhất: canh thịt vịt!
Chả thế mà tên bệnh hoạn đó cứ mở miệng ra là lại ném vào mặt tôi
mấy câu kiểu như:
"Vịt con xấu xí, cô có biết là nếu dùng từ "ưa nhìn" để miêu tả cô
thôi cũng đã là quá xa xỉ rồi không?"
Tử hình! Dứt khoát phải tử hình! Ai cho hắn cái quyền động vật hoá
tôi như thế? Đấy là chưa kể cái con mà hắn dùng để động vật hoá tôi
lại là con vịt. Đồ khốn kiếp đó muốn gây sự với tôi chắc???
Haizzz...hắn có hiểu được một chân lý vô cùng cơ bản là những người
đang bị thương mà làm cho họ stress thì cánh cửa đến với nghĩa
trang sẽ luôn rộng mở không?
Thật sai lầm khi cho rằng: vịt là loài động vật đáng ghét. Bởi vì
khoa học trong tôi vừa xác nhận, từ khi hắn có mặt trên đời thì cái
đáng ghét đã có chủ sở hữu tốt hơn loại gia cầm kia nhiều.
Còn nữa........cá nào thì cũng yêu nước, nhưng tôi dám đánh cược
tên cá sấu này thuộc loại không yêu nước, ý tôi là đất nước. Bà đây
không quan tâm hắn là người Việt Nam hay đang mang quốc tịch của cá
sấu, phí phạm tài nguyên quốc gia để xây cho mình cái tư dinh to
vật vã thế này thì không thể chấp nhận được.
Và tôi thắc mắc....tại sao bữa ăn đáng nguyền rủa này chưa kết thúc
đi chứ? Tôi thề là tôi sắp chết rồi đây, sắp chết vì bị cái mùi
canh thịt vịt và ánh mắt chết chóc của tên máu lạnh kia thỉnh
thoảng bắn sang vài phát khiến thần kinh tôi thủng lỗ chỗ
đây.
- Ăn xong rồi!
Tôi đập bộp đôi đũa xuống mặt bàn với phong thái ngầu nhất có thể,
sau đó kéo ghế đứng dậy bước về phía cửa.
- Đứng lại! - hắn nói.
- Chuyện gì nữa? - tôi quay lại nhìn hắn khó chịu.
- Cô dám rời bàn khi tôi chưa dùng bữa xong à?
Hắn không thèm liếc tôi một cái, vừa lắc lắc ly rượu đỏ quạch chả
biết có phải rượu không hay là tiết lợn (ai quan tâm chứ) vừa nói
như đang độc thoại.
- Tôi no rồi, muốn đi cũng phải đợi anh ăn xong sao? - tôi hậm hực
đáp.
Thật ra thì tôi đang chém gió, bởi vì dạ dày của tôi chưa được lấp
đến 1/3 thì làm sao mà no đây. Nhưng hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh
của tôi mà tưởng tượng xem, bạn có nuốt nổi không khi phải ngồi
cùng mâm với một con cá sấu kaiman chứ? Không đúng không, trừ phi
bạn là mẹ kế của nàng Bạch Tuyết, hoặc khó tin hơn, bạn cùng loài
với tên bò sát máu lạnh có nguồn gốc châu Phi kia.
- Ngồi xuống!
Cá sấu độc ác nói với cái ly, thực chất là đang ném yêu cầu độc
đoán của hắn vào mặt tôi. Ầy, hắn tưởng tôi sẽ nghe lời chắc? Hắn
nghĩ hắn là ai thế, Nam hiệp Triển Chiêu hay mẹ của tôi?
- Không muốn! - tôi vênh mặt.
Hắn không nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng kèm theo cái nhếch mép
khó hiểu. Có chúa mới biết hắn đang nghĩ thứ quỷ gì, mà tôi đoán
chúa cũng chả quan tâm đến điều đó đâu. Chúa của con, ngài thật là
sáng suốt!
Tôi quay lưng bước ra ngoài mang theo tâm trạng hí hửng của người
chiến thắng. Ba mươi giây sau, cánh cửa phòng ăn lại bật mở.....và
tôi quay lại với tâm trạng của kẻ thua cuộc.
- Quay lại làm gì? - hắn nhìn tôi cười đắc ý.
- Thích thì quay lại, được không? - tôi đỏ mặt gắt.
Tôi quên béng một sự thật phũ phàng là tôi đã đến đây với sự dẫn
đường của chị Polin, và hiển nhiên một đứa mù đường như tôi làm sao
có thể tự mình tìm đường về phòng trong cái dinh độc tài to vật vã
thế này chứ?
Chả nhẽ tôi lại bảo hắn đưa cho mình cái bản đồ?
...
Cuối cùng thì hắn cũng buông đũa. Quét mắt qua tôi một cái, hắn lại
lôi cái điệu cười nửa miệng đểu giả ra cho tôi nhìn, sau đó hắn
quay lưng bước về phía cánh cửa nhỏ nằm ở cuối phòng. Tôi để ý thấy
cửa vừa mở, bên trong trào ra một làn khói trắng đi kèm với hương
hoa hồng phảng phất.
Cái gì thế nhỉ? Chắc là yêu khí? (Bó tay)
Tiện thể hắn không có mặt tôi mới tranh thủ và vội bát cơm, đói giã
họng. Thành thật mà nói, đồ ăn ở đây ngon hết chỗ chê đi, hắn mà
không chọc cho tôi nổi đoá thì tôi cũng chả hơi đâu bỏ bữa như
thế.
Khá lâu sau không thấy hắn ra, tôi bắt đầu sốt ruột. Không có chị
Polin ở đây, hắn mà không dẫn đường thì có trời mới biết tôi lết về
nổi đến căn phòng cũ hay không.
Hắn làm cái qué gì trong đó mà lâu thế không biết, bế quan tu luyện
chắc?
Tôi tò mò đứng dậy, rón rén bước về phía căn phòng bí mật một cách
thận trọng. Tay tôi run run chạm vào nắm đấm cửa, do dự đến hơn
chục lần, tôi quyết định cứ mở ra coi tình hình thế nào, nhỡ hắn
đột ngột lên cơn đau tim hay gì đó và không kịp kêu cứu thì hài (bó
tay tiếp).
Cửa vừa mở, làn khói trắng và mùi hoa hồng một lần nữa xộc thẳng
vào cánh mũi làm tôi choáng ngợp. Không phải yêu khí, mà là hơi
nước. Bên trong căn phòng nhỏ là cả một gian phòng lớn khác, ở đây
có một bể phun nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút. Toàn bộ nước
trong bể được phun ra từ những cái miệng khổng lồ của bức tượng một
con chó có ba cái đầu và một chiếc đuôi rắn lớn, trông rất dữ tợn.
Tôi đoán nó chính là Cerberus - con chó săn ba đầu của chúa tể
Hades làm nhiệm vụ canh giữ cổng địa ngục trong thần thoại Hy
Lạp.
Sau một hồi bị bức tượng làm cho giật mình suýt chết, tôi lẩm
bẩm:
- Té ra chú mày làm nhiệm vụ phun nước chứ chả phải canh giữ cái
cửa nào nhẩy?
Căn phòng ngập trong hơi nước nóng, nhìn như mây bay dưới chân chỉ
cần giơ tay ra là có thể chạm tới được, cũng gần giống cảnh tượng
sương mù buổi sớm.
Đây có lẽ là phòng tắm rồi. Tôi ngó quanh quất, phát hiện ra bộ đồ
đen tuyền có ánh bạc của hắn vắt trên giá treo nạm vàng. "Tên này
điên xừ rồi, mới ăn cơm xong đã chạy đi tắm, định thách thức cái dạ
dày chắc?" - tôi nghĩ thầm.
Bỗng trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng phải gọi là hết sức táo bạo.
Tôi muốn chơi hắn một vố để trả thù vụ canh thịt vịt. Nhân lúc này
đây, thiên thời, địa lợi, nhân hoà đều có đủ, tôi sẽ "chôm" bộ đồ
của hắn giấu quách đi, cho hắn khỏi lên bờ...
Nghĩ là làm ngay không cân nhắc cũng chẳng đắn đo, tôi thò tay với
lấy cái áo trên giá, bụng bảo dạ phen này hắn "die" chắc. Thậm chí
tôi còn thấy mình giống y chang anh chàng trong câu chuyện cổ của
Nhật Bản giấu cánh tiên của tiên nữ đang tắm dưới hồ đi để cô ấy
hết cách về trời, sau này anh ta lấy được tiên nữ. Câu chuyện hiện
giờ chỉ khác là tên cá sấu kia chả phải tiên thánh gì, tôi cũng chả
phải "chôm" đồ của hắn để lấy hắn làm vợ mà chỉ đơn giản là để chơi
khăm hắn thôi, chấm hết.
Tưởng tượng đến đó, tôi không thể nín cười:
- Hê hê...mình đếch phải người nữa roài, cái trò này mà cũng nghĩ
ra được...
- Công nhận, cái kế ngu như vậy chỉ có con vịt ngốc nghếch như cô
mới nghĩ ra được.
Tôi giật nảy người vội quay lưng lại, nguyên cái mặt tôi đập vào
ngực hắn đau điếng. Té ra tên hồ ly này đã đứng ở phía sau tôi tự
khi nào mà đến một tiếng động tôi cũng chẳng nghe thấy. Hắn đúng là
con ma thành tinh.
- Ái ui!!! - tôi kêu lên, vội lấy tay xoa mũi.
Ngước lên nhìn, tôi thấy hắn vẫn mặc nguyên quần áo, ánh mắt sắc
bén như lưỡi dao nhọn có thể xuyên thủng bất kì thứ gì. Hắn không
quát, không mắng, không đánh cũng không làm gì tôi cả, đứng đó như
bồ tát. Dù vậy sát khí toả ra từ hắn lúc nào cũng khiến kẻ khác
phải rùng mình.
- Chẳng...chẳng phải là...anh đang tắm sao?
- Tại sao tôi phải "đang tắm"?
Thì thế bà mới "chôm" đồ được chứ.
- Tôi.... à...tôi....tôi đoán thế!
- Ồ, ra vậy? - hắn nhìn tôi nhếch mép.
Không biết tạo hoá nghĩ gì khi ném cho tên xấu xa này cái mặt với
body hoàn hảo thế chứ? Đúng là đồ yêu quái, chỉ giỏi quyến rũ con
gái nhà lành. Tôi xấu hổ cúi xuống đất, lí trí quát thẳng vào mặt
trái tim: điên à, ADN của hắn và cá sấu chỉ khác nhau có 0,1% thôi,
cấm được rung động hay chuyển động nghe chưa!
- Xuống đó đi! - hắn cất giọng hách dịch.
- Hở? Tôi?
- Ở đây ngoài cô còn con vịt nào khác sao? - hắn nhếch mép.
Con bà nó chứ, đụng chạm nha! Nếu nói tôi là vịt thì ngoại trừ việc
hắn cùng chủng loại với tôi, tôi chả nghĩ ra lý do nào sáng suốt
hơn để giải thích cho việc hắn có thể giao tiếp với động vật cả.
Hắn tưởng mình là Tarzan chắc?
- Không xuống! - tôi cáu tiết đáp.
- Thật sự không xuống? - hắn nhíu mày.
- Tại sao tôi phải xuống chứ? Ai mà biết được anh bỏ kịch độc gì
trong đó.
Câu này tôi chỉ định châm chọc hắn tí thôi, chả có ý gì khác cả.
Hắn trầm mặc một lúc, mãi sau mới chậm rãi nói tiếp:
- Xuống mau!
- Không là không!
Tôi vẫn cố cứng đầu, nói xong câu đó tôi quay lưng định chạy đi thì
bất chợt hắn tóm lấy cổ tay tôi giật ngược trở lại (cái động tác
khỉ gió này khiến tôi suýt sái tay mấy lần rồi nhể?). Tôi bực mình
giơ tay thụi thẳng một phát thật mạnh vào người hắn:
- Tôi đã nói là không, sao anh còn ép tôi?
Chưa bao giờ cú đấm hay bất kì một đòn nào của tôi khiến hắn phải
chau mày, tóm lại là không si nhê. Bởi vậy bây giờ việc gương mặt
hắn gần như trắng bệch và đôi mắt hổ phách bỗng dưng chuyển đỏ
khiến tôi thấy xương sống đông cứng cả lại.
VỤT.....
TÙMMMMMMMMMMMMMMM
Hắn chỉ dùng chút lực cổ tay, cả người tôi đã rơi tòm xuống bể nước
khiến bọt trắng bắn lên tung toé.
- Trong vòng ba tiếng, nếu cô dám lên bờ thì tôi sẽ khiến cô phải
hối hận đó.
Hắn ném lại đằng sau câu đe doạ đậm chất giang hồ bằng cái giọng
trầm trầm quen thuộc, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng và không quên
sập cửa đánh rầm một phát khiến cho ba hồn bảy vía của tôi nháo
nhào bay loạn xạ.
Thật đáng sợ, chưa bao giờ tôi thấy hắn đáng sợ như vậy, kể cả cái
lúc hắn ra tay giết chóc, gương mặt hắn cũng chẳng có tí biểu cảm
gì đặc biệt, giống như là một cái xác không hồn. Ấy vậy mà vừa nãy
đôi mắt của hắn lại biến thành màu đỏ, cái màu đặc trưng của máu
tươi đi kèm với sát khí bừng bừng.
Tôi vuốt nước trên mặt bằng cánh tay vừa "gây án", bỗng dưng tôi
cảm thấy người mình như hoá đá lần nữa. Mắt tôi nhìn như dán vào
vết máu đang loang ra trên những ngón tay mình, chúng chảy thành
từng giọt hoà vào nước trong bể. Sau mấy giây thất thần, tôi nhúng
vội cánh tay xuống nước kì cọ thật mạnh, sau đó lại nhấc lên nhìn
một lần nữa. Rõ ràng là không có bất kì một vết thương nào trên
tay, thế thì tại sao...?
Bất giác tôi quay nhanh đầu về phía cửa phòng, trong lòng bỗng dấy
lên một cảm giác bất an không tên.
Chẳng lẽ....?
Chap 41
Tách!
...
Tách!
....
Máu từ trên người cậu bắt đầu chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi
tí tách trên nền gạch trắng. Cậu chống tay lên tường, đôi môi mím
chặt, toàn thân có chút run rẩy. Phải mất một lúc, con ngươi Ren
mới bắt đầu trở lại màu hổ phách vốn có.
Cậu đẩy cửa bước vào một gian phòng khác trong lâu đài nằm riêng rẽ
tại khu hành lang biệt lập với dãy nhà chính. Ném chiếc áo đã bị
máu thấm ướt xuống đất, cậu lặng lẽ khoác lên mình một cái khác
thay thế sau khi quấn tạm miếng băng trắng quanh ngực, sát bên vai
trái.
Cộc! Cộc!
Bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa.
"........"
- Ren, là tôi. - đằng sau cánh cửa phát ra giọng nói trầm
nhẹ.
Cậu nhóc không vội đáp lời, xoay lưng tiến lại phía chiếc ghế sofa
lớn phủ nhung đen bên trên, chậm rãi ngồi xuống.
- Vào đi! - cậu nói.
CẠCH
Shirou đẩy cửa bước vào, tay kéo theo một túi hành lý khá nặng. Mấy
ngày vừa qua Linh mất tích làm cậu vô cùng nóng ruột, cậu cũng đi
tìm khắp trong và ngoài trường, nhưng bất cứ chỗ nào cậu đặt chân
tới đều không thấy bóng dáng cô nhóc lưu lại. Mọi thứ tưởng chừng
như mò kim đáy bể, may thay cuối cùng cũng tìm được nàng ngốc
này.
Nhưng là Ren tìm thấy cô ấy. Không phải cậu...
Cái gì giúp họ tìm thấy nhau vậy? Thần giao cách cảm chăng?
Thật khó nói. Nhưng thôi, chỉ cần cô ấy an toàn là tốt rồi. Cậu
không mong gì hơn điều đó cả.
- Tôi đưa đồ của cô ấy đến.... - Shirou từ tốn nói - ....cô ấy ổn
chứ?
- Trúng độc farin, mất rất nhiều máu. - Ren khép hờ đôi mắt, gương
mặt lạnh đến vô cảm.
- Sao? Lại là loại độc đó à? Đã chữa được chưa?
- Không có thuốc giải, là chất độc cấp cao. Tôi đã thử nhiều cách
rồi nhưng không được.
Đôi mắt Ren khép lại, dường như cậu rất mệt mỏi, sắc mặt trông khá
nhợt nhạt.
- Ai hạ độc? Có điều tra ra chưa? - Shirou sốt sắng hỏi.
Đột nhiên Ren mở to mắt, đôi mắt cậu hằn lên tia nhìn sắc bén như
lưỡi dao găm, tràn đầy sát khí. Nhưng cậu không nói gì rõ ràng
cả.
- Cứ yên tâm đi, cô ả không chết được đâu.... - cậu nhóc nói, đôi
mắt lần nữa tiếp tục nhắm lại- ...tôi sẽ không để chuyện đó có cơ
hội xảy ra, dù chỉ là một phần trăm.
...
Xuất thân trong hoàng tộc của quỷ giới, cộng với óc quan sát nhạy
bén, Shirou có thể dễ dàng đoán biết mọi chuyện mà Ren không cần
phải nói trực tiếp.
Nhìn Ren có vẻ rất mệt mỏi, rõ ràng mọi chuyện không dễ giải quyết
như thế. Mười bốn năm quen biết, Shirou không lạ gì tính cách của
cậu nhóc này: cứng đầu và liều mạng. Cũng chính bởi phải gánh trên
vai trọng trách của một hậu duệ mà những khả năng tiềm ẩn trong
người Ren vượt trội hoàn toàn so với mọi con quỷ khác, chỉ là trước
khi lễ trưởng thành diễn ra thì sức mạnh của cậu nhóc vẫn đứng sau
chúa tể hiện tại. Nhưng có thể miêu tả ngắn gọn bằng một câu: "dưới
một người, trên vạn người".
Bởi thế, khó có điều gì khiến cậu ta phải mất sức đến như vậy, trừ
phi cậu ta đã sử dụng đến một trong những khả năng cấm kị chưa hoàn
chỉnh trong cơ thể trước thời điểm lễ trưởng thành diễn ra với mục
đích nào đó mà theo phán đoán của Shirou, không ngoài khả năng để
chữa trị vết thương cho cô nhóc ngốc nghếch kia.