- Coi nè, thấy hay chưa? "Đồ chơi" của ta cũng làm được thế
đấy!
- Quác?
- Được rồi, chỗ này đem về cho "đồ chơi". Rời khỏi đây thôi!
--------------------------
- SAO???? Thằng nhóc tự ý trở về, lại còn giết thị vệ rồi xông vào
khu vực cấm?
- Dạ...Dạ...vâng...điện hạ...điện hạ...ép nô tài mở cửa...mặc..mặc
dù...nô tài đã nói... phải xin ý kiến chúa tể...
- Thằng ranh con, nó không coi ta ra gì hết!!!!!!!!!!
Vua quỷ ngồi trên ngai vàng quát tháo một cách điên tiết, ngay lập
tức cả cung điện rung chuyển ầm ầm. Lão trợn đôi mắt vằn đỏ toàn
tia máu nhìn tên thuộc hạ đang run rẩy:
- CÚT!!!!!!!!!
- Dạ...vâng!!!! - tên tiểu quỷ lắp bắp.
Lão lại ngồi đó, răng nghiến ken két, giận thằng con độc nhất thiếu
điều hộc cả máu ra ngoài, cái thói ngông cuồng của Ren y hệt lão.
Chuyện!...cha con mà! Có điều giống quá thì không ổn tí nào.
- Thúc phụ, xin người bớt giận, cháu nghĩ điện hạ không cố ý đâu,
chắc có việc gấp...
- Cháu không cần bênh vực nó! - lão lại quát.
Kẻ vừa lên tiếng là một con bé xinh xắn, thấy vậy vội im bặt.
Lão có vẻ hơi hối hận vì làm con bé sợ, liền lên tiếng trấn
an:
- Được rồi, Luciana, cháu đã cất công tới đây, thôi thì đến South
Devil với thằng Ren luôn đi, ta sẽ nói lại với hiệu trưởng trường
North Devil việc cháu chuyển trường. Đến đó quản lí nó giúp
ta!
- ...Thưa...vâng!!! - con bé rụt rè đáp lời.
Thế là xong, câu chuyện từ đây lại bắt đầu phiền phức thêm
rồi....
Chap 18
- Shirou... - Ren mở cửa bước vào - ...cô ta sao rồi?
- Đã về đấy à? Cô ấy vẫn chưa tỉnh. - cậu nhóc nói, mắt vẫn không
rời khỏi người Linh.
"......."
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Tại sao Linh bị như vậy? - Shirou
bất chợt quay về phía Ren hỏi.
- Cậu không cần biết! Tôi không muốn nói nhiều.
Vốn đã biết trước câu trả lời của Ren vẫn sẽ như thế, nhưng không
hiểu sao Shirou vẫn có cảm giác hụt hẫng. Do dự một lúc, cậu mới
cất tiếng nói tiếp:
- Lần sau nếu Linh đang ở cạnh cậu, thì đừng để cô ấy bị như vậy
nữa!
- Được rồi, cậu không nên lo lắng như thế, tôi hiểu.
Ren nói, sau đó chìa ra một cái lọ thủy tinh đựng dịch lỏng màu
trắng:
- Cho cô ta uống đi!
- Gì thế? Thuốc trị thương à?
- Không lẽ thuốc trừ sâu?
- Cái thằng này....!!!!!!! ....À...mà sao người ngợm trông kinh dị
thế kia?
"Bà nội nó chứ, máu của con thập thủ giao long!!!!" - cậu nhóc
nghĩ.
- Được rồi, tôi đi tắm, cho cô ta uống liền đi!
Dứt lời, cậu nhóc quay ra ngoài, không quên đóng SẦM cánh cửa lại
theo chuẩn phong cách bạo lực của riêng mình.
Shirou chỉ biết lắc đầu thở dài, cúi nhìn lọ thuốc đựng cái dung
dịch có vẻ khá giống nước cốt dừa, lại vừa tựa tựa......sữa Cô gái
Hà Lan. Thuốc gì đây nhỉ? Ren phải cất công về lãnh địa quỷ lấy thì
xem ra không phải dược liệu tầm thường rồi. Cậu rót nửa lọ ra cốc,
dùng thìa đút cho cô nhóc uống.
Gì đây?
Cô nhóc uống không nổi, thuốc trào hết ra ngoài. Cậu vội lấy khăn
thấm đi, tiếp tục múc thìa khác đút cho cô nhóc, thuốc lại trào ra
ngoài. Cậu vẫn không bỏ cuộc tiếp tục đến thìa thứ ba, rồi thìa thứ
tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy,....đến thìa thứ n thuốc vẫn cứ trào
ra ngoài, trào ra ngoài và....trào ra ngoài!!!!
Nửa lọ thuốc không qua nổi cổ họng cô nhóc, mà tất cả được thấm
sạch vào chiếc khăn tay của Shirou, ướt sũng!
Còn lại nửa lọ thuốc, không nhiều, chỉ được khoảng hơn mười thìa
canh nữa thôi, nếu lại tiếp tục thấm hết vào khăn thì toi công. Cậu
nhóc thở dài ngao ngán.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng lại bật mở, không, phải nói là được sút
ra mới đúng, Ren bước vào. Cậu nhóc này rốt cuộc là trong đầu không
có khái niệm "nhà có bệnh nhân thì cần yên tĩnh". Cậu tiến lại bên
giường của Linh:
- Sao thế? Uống xong chưa?
Shirou chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ hết cách:
- Cô ấy không uống được, thuốc đút vào miệng lại trào sạch ra
ngoài...- vừa nói cậu vừa giơ cái khăn tay lên như bằng chứng-
...thấm sạch ra đây rồi!
- Chậc! Cứ như trẻ con được cho ăn rồi chớ liên tục vậy, có cần tôi
chạy xuống căng-tin hỏi mua yếm dãi không?
- Phù, có khi phải thế thật ý chứ!
"........"
- Thôi, cậu trông chừng cô ấy rồi tìm cách cho cô ấy uống đi, đến
phiên trực tuần của tôi rồi, tiện thể đi giặt cái khăn đã. - Shirou
nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.
- Gì đấy? Tôi có phải là ** em đâu mà biết làm thế nào hả? Này,
Shirou.....
Ôi giời ơi, thì Shirou cậu ta cũng đâu có phải là ** em, hơ
hơ...
Ren làu bàu tiến lại phía giường của Linh, "đúng là biết đùn đẩy
trách nhiệm" - cậu nhóc thầm nghĩ, thật ra thì chưa rõ ai là kẻ
"biết đùn đẩy trách nhiệm" ở đây cả. Trong tình huống "bắt buộc
phải có bàn tay của các bà mẹ" như thế này, hoặc ít ra là bắt buộc
phải có một người phụ nữ có kinh nghiệm "trông trẻ" làm, thì công
việc này, nó lại được giao vào tay hai thằng con trai, ờ, mà cụ thể
hơn bây giờ là vào tay một kẻ có thể nói là từ trước đến nay trong
đầu chỉ biết đến khái niệm "ai chăm sóc tôi ?", chứ không phải là
khái niệm "tôi chăm sóc ai?", đấy, kiểu như thế.
Cậu nhóc trút nốt nửa "bình sữa" còn lại vào cốc, rồi hết nhìn cô
nhóc lại nhìn cái cốc, cứ thế dễ đến.....mấy chục lần. Cuối cùng
thì lại ngồi bên mép giường, thở dài ngao ngán, rõ khổ, ghét nhất
là "bị liên lụy" như thế này, ấy vậy mà từ khi cô nhóc quái đản này
bước vào cuộc đời của cậu, cậu cứ như gặp được "oan gia từ kiếp
trước", cuối cùng thì mọi chuyện cứ thế nhằng nhịt và nhằng nhịt.
Vốn là ban đầu cậu định cho cô ta die thật, song nghĩ lại muốn cô
ta die thì cách duy nhất hiện giờ là ăn thịt cô ta. Đùa, ĂN cô ta
á?
Thôi đi, dù sao cô ta cũng khá thú vị, làm đồ chơi cũng không có
tệ. Quyết định như vậy, làm đồ chơi. Thế là cậu luôn làm cô ta
không tức giận thì điên tiết, mỗi lần như thế, cái đầu cô ta lại
tung ra ti tỉ những suy nghĩ "có một không hai" đến buồn cười.
Không biết trong đầu cô ta có cái gì nữa? Thật là chưa hề gặp qua
cái loại nữ quỷ như cô ta.
Bọn nữ quỷ bình thường thì suy nghĩ cũng tầm thường theo, không có
gì đáng nói. Bọn nữ quỷ quý tộc thì suốt ngày phô ra cái bộ dạng
chán ngắt, lễ độ nọ, cung kính kia, tóm lại phân nửa là giả tạo
hòng lấy lòng lão già cốt để lão ép cậu đi gặp mặt, mà gặp rồi thì
làm gì, cậu giết sạch sẽ có chừa ả nào đâu chứ? Phân nửa còn lại
không giả tạo thì là ngốc thật. Giết nhiều quá, kết quả là lão già
điên tiết tống cậu đến thế giới con người, kể cũng tốt, khỏi phiền
phức.
- AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!
Đang mải suy nghĩ thì tiếng thét của Linh vọng lên cắt đứt dòng suy
nghĩ của cậu.
RẦM RẦM !!!!!!!!
Chap 19
Sáng nay tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm bẹp dí trong căn phòng kí
túc xá quen thuộc. Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi, chỉ e là tôi
đã nằm như thế này không dưới 16 tiếng đồng hồ, bởi vì lúc ở nhà
tôi cứ nhè có cơ hội là sẽ nướng một phát từ tối ngày hôm trước đến
chiều ngày hôm sau mới mò dậy, và mỗi lần như thế, mặc dù cảm giác
đã đời nhưng cái lưng của tôi thì muốn gãy đến nơi. Kiểu như bây
giờ, có cảm giác tôi đã cho người ta đặt lên lưng mình cả một tấm
bê-tông bự chảng và bảo họ "cứ thế mà phang vào, cầm một cái búa tạ
ý!"
Dù sao thì tôi vẫn còn nhớ là sau khi truyền cả đống "huyết" cho
tên đáng ghét thì tỉnh lại tôi nằm ở đây, cá là tôi đã bất tỉnh và
hắn đã đưa tôi về. Có lẽ hắn ta không xấu xa như tôi tưởng, chỉ hơi
"đểu cáng" một tí. Sau vụ này thì tôi đếch nợ gì hắn.
Mặt tôi nhơm nhớp dinh dính, chắc tôi lại khóc vì cơn đau di chứng
hành hạ đây mà, nhưng miệng thì lại đắng ngắt như cảm giác của
người bình thường khi bị ốm ấy, quái thật, mọi khi có thế đâu
nhỉ??? Không lẽ lại tác dụng phụ của việc truyền máu hả? Mà nếu thế
thật thì tạ ơn trời vì trước đây tôi chưa bao giờ đi "hiến máu nhân
đạo" nhá.
Tôi lò dò mở cửa đi ra phòng lớn, nhác trông thấy cái đồng chạy pin
treo tường - có cả lịch - chỉ đúng 6h30', thứ ba. Sặc, sao tôi
không nằm như thế đến cha nó chủ nhật có hơn không nhỉ, thứ ba, tức
là hôm nay phải đi học!!! Tiến vào trong WC, tôi tá hỏa nhìn mình
trong gương, bạn biết không.... không khác gì một.....XÁC
CHẾT!!!!!!!!!
Cái con bà nó chứ, nhìn xem, đây là bộ đồ tôi mặc vào cái hôm suýt
bị con Kéc cho về cõi vĩnh hằng đây mà. Tôi đưa lên mũi ngửi ngửi,
không còn từ nào phù hợp để miêu tả bằng từ KHỦNG KHIẾP, mùi nước
mưa, đất cát, và cả mùi máu nữa, trông nó bẩn như một cái giẻ rách,
còn tôi thì không khác gì một con ăn xin. Nhìn đi, tôi thậm chí còn
không biết đây là tôi đấy.
Sao họ lại để tôi vẫn mặc như thế chứ, không sợ tôi bị ghẻ lở
à?
Mà quên, bạn cùng phòng của tôi là....con trai!!!! Sao mà đi...thay
đồ cho tôi được.
Gì chứ? Hai cái thằng cùi bắp này, sao không đi nhờ Chỉ Nhược giúp
tôi chứ??? Mà quên nữa, họ đâu có biết cô ấy là ai đâu. Ơ thế chả
nhẽ lại không biết đi nhờ đại một quỷ nữ nào khác à? Óc ngắn đến
thế hả?
Tôi điên hết cả tiết, nhưng lại đột ngột nhớ ra là việc tôi bị nhét
chung vào kí túc xá nam này cơ bản là không ai biết trừ cô hiệu
trưởng, mặt khác căn phòng vip này tọa ngay ở một lãnh địa "bất khả
xâm phạm".
Được rồi được rồi, nếu mà tôi còn đứng đây ca cải lương như một đứa
dở hơi thì e là tôi sẽ bị ghẻ thật mất, còn phải chuẩn bị đi
học.
Tôi trút bỏ bộ quần áo "ăn mày" ra thật nhanh chóng rồi phi ngay
vào bồn tắm, chòy chòy, sáng dậy sớm đi tắm là tuyệt nhất trong
ngày đấy nhở, thế mà mẹ bảo tôi cứ không thèm nghe, càng lúc càng
thấy mình giống con cá ươn vì không chịu ăn muối.
Haizzzzzzzzz....
Cuộc sống của tôi lúc trước rất yên ổn, cơ bản là không có gì to
tát xảy ra. Thế mà từ khi tôi chuyển vào đây học thì tôi cảm thấy
"sóng gió" suốt ngày ập đến. Như lúc này...
Tôi đang mải nghịch đống bọt xà phòng thì giật bắn mình.
RẦMMMMMMM
Không phải là tiếng sấm đâu, tôi đã ước là như thế...
Cánh cửa phòng tắm bị đạp ra một cách không thương tiếc, tên đáng
ghét tự nhiên ở đâu lù lù xuất hiện, tại sao hắn ta ở đây? Vào lúc
này chứ? Ê, bình thường những ngày đi học tôi thức dậy thì tên khốn
này và Shirou đều đã đi từ lâu rồi cơ mà, sao bây giờ...????
Hai đứa bốn mắt nhìn nhau, tôi trợn mắt, mồm há cả ra (đến nỗi có
thể nhét vào đó một cái chậu) vì ngạc nhiên, còn hắn, cái mặt hắn
ban đầu thế này , kế đó thì thế này:
Hắn bị đứt dây thần kinh xấu hổ hay bị cái gì tương tự thế? Thật
may là tôi đang ở trong bồn tắm và trong bồn thì có cả một đống bọt
xà phòng, tôi gào toáng cả lên:
- SAO ANH CÒN CHƯA CÚT RA HẢ????????????????????
Tên khốn này, hắn ta có họ hàng với Sở Khanh đấy, tôi thề!
Tiện thể tôi phi ngay cục xà phòng về phía hắn, tuy nhiên nó chỉ
kịp đụng vào cánh cửa rồi rơi bịch cái xuống sàn, hắn ta đi ra
nhanh như thể đã biết là tôi sẽ ném ý, mặc dù tôi không hề nghĩ gì
trong đầu hết.
Được rồi, tôi phải thở từ từ không thì điên quá máu dồn lên não.
Hắn ta là một tên đáng ghét, khốn khiếp, một tên xấu xa, bỉ ổi, vô
liêm sỉ, *******************!!!!!!!!!!!
Bây giờ tôi mới nhớ ra là tôi quên không khóa cửa phòng lúc vào
L(
Đã hiểu vì sao tôi rủa xả cái thằng cha nào thiết kế phòng mà chỉ
có mỗi cái nhà vệ sinh thôi chưa.
-------------------
Từ phòng tắm bước ra, tôi trố mắt khi thấy hắn đang ngồi chễm chệ ở
ghế sofa ngoài phòng lớn xem ti vi như thể vừa rồi chả có gì xảy ra
cả, hắn thậm chí có vẻ còn coi như tôi không đang tồn tại ở đây nữa
kìa, dù vậy tôi vẫn thấy mặt mình nóng phừng phừng.
- Cô quên bà hiệu trưởng già chát đã nói gì à, ở đây không phân
biệt chuyện giới tính sâu sắc như ở thế giới con người, cô làm gì
mà hét toáng lên như thể tôi sắp nhảy bổ vào cô thế?
Hắn ta nói, mắt vẫn không hề rời khỏi cái ti vi, theo như tôi biết
thì đây cũng là biểu hiện của hành vi được gọi là BẤT LỊCH
SỰ!!!!!!!!!
- Nhưng....nhưng....giờ này bình thường anh và Shirou đều đi học cả
rồi mà...tại....tại sao...hôm nay....????
Tôi không hiểu sao cứ ấp a ấp úng, quay lại nhìn đồng hồ xem mấy
giờ rồi thì thấy vẫn là 6h30', gì đây? Đồng hồ chết hả, sặc, chết
lúc nào vậy trời???
- Hôm nay là chủ nhật, cô nằm đến mất trí luôn rồi à? - hắn nhếch
môi cười, mắt vẫn dán chặt vào cái ti vi như thể nó có lực hút
ý.
Tôi tức lộn cả ruột nhưng chả cãi lại được câu nào, bà nội nó
chứ.
1s.......2s........3s..............
Tự nhiên không thoải mái chút nào hết, mãi tôi mới nặn ra được một
câu ngớ ngẩn:
- Sh....Shirou đi đâu rồi?
Hỏi thừa, cái này tôi tất nhiên là biết. Tôi ở đây hơn một tháng
rồi, à, nếu tính đến giờ là hai.
- Sinh hoạt câu lạc bộ Tucker, biết rồi còn hỏi. - hắn càu
nhàu.
Shirou tham gia câu lạc bộ Tucker, cậu ấy nấu ăn ngon đến mức đầu
bếp số một nhà hàng đứng đầu thế giới phải ngả mũ chào thua, tôi
nghĩ vậy. À, còn tên này thì đếch tham gia câu lạc bộ nào hết, hắn
tự tung tự tác như thể là một ông vua con ở đây ý, tôi nói ông vua
con vì bố hắn là ông vua to, và mai kia hắn sẽ ngồi vào cái chỗ đó.
Shirou có nói với tôi là, quỷ tộc hoàng gia mang trong mình dòng
máu gần như hoàn hảo (gần như thôi, tôi nghĩ trên đời chả có cái gì
hoàn hảo, mà đúng là như thế) với khả năng biến hóa và chiến đấu
bẩm sinh, à, tôi nghĩ là thêm cả cái máu hồ ly với nét quyến rũ
chết người (cả quỷ) nữa!!
- Shirou nó nấu sẵn cho cô đó, trên bàn ý! - hắn hất hàm về phía
cái bàn tròn tròn làm bằng pha lê.
Tôi lò dò tiến về phía chiếc bàn, cháo, biết ngay, cái món làm
người ốm phát ngán, nhưng dù sao thì tôi vừa ốm dậy, cứ cho là thế
đi, và đang đói sắp chết rồi đây nên vẫn phải ăn chứ, chưa kể là
tôi chắc chắn nó super delicious ( siêu ngon).
Tôi múc cả thìa to tướng đút vào miệng, nhưng khốn nỗi là chưa nuốt
trôi qua cuống họng thì hắn ta đứng dậy đi đến bên cạnh cúi xuống
ghé sát tai tôi nói nhỏ...
Hắn ta, cái loại chỉ biết nhìn người khác bằng nửa con mắt ấy, đã
nói với tôi là:
- Vòng một của cô.....cũng không tệ nhỉ!!! =))))
Nói xong hắn cười ha hả rồi quay gót đi ra ngoài.
Tôi phun tất tần tật những gì đang ngấu nghiến trong miệng ra
ngoài, mém chút là chết sặc rồi, con bà nó chứ. Bây giờ thì tôi
hoàn toàn chắc chắn hắn ta là họ hàng của Sở Khanh đấy, gì? Hắn ta
thậm chí còn là một tên đại đại.................DÂM TẶC
nữa!!!
Tức chết tôi rồi, nếu đây là mục đích của hắn thì hắn thành công
rồi đấy!
Chap 20
Chén xong bát cháo, không biết phải gọi là cháo gì, cơ bản là rất
ngon của anh chàng Shirou làm cho, tôi lại lết xác về phòng rồi đổ
uỵch cái thân mình xuống giường, thở dài hết sức có thể.
Haizzzzzzzz....
Người Việt Nam ta có câu "trời đánh tránh miếng ăn", cái "thằng
điên vênh váo" kia đúng là đồ quá đáng, chưa nói đến việc tôi vừa
ốm dậy, để yên cho tôi ăn xem ra với hắn là một hành động quá khó
khăn, cứ làm như nếu lúc đó hắn không thấy tôi phun ra cả thìa cháo
vừa mới đút vào miệng thì hắn sẽ chết ngay lập tức không bằng. Thấy
tôi có đáng thương không, sau cái câu nói phải gọi là hết sức THÔ
THIỂN của hắn, khẩu vị của tôi nghiễm nhiên giảm đi một nửa. Đừng
thắc mắc nếu mai kia tôi có lỡ bị suy dinh dưỡng hoặc là trở nên
gầy tong teo như mấy cô nàng cá mắm vì giảm cân quá đà nhé, nói sao
nhỉ, bạn có béo nổi không khi mà thức ăn chưa xuống đến dạ dày đã
lại vội bái bai cái miệng của bạn để mà phụt sạch ra ngoài, chỉ vì
câu nói của một thằng khùng nào đấy ngày nào bạn cũng phải chạm
mặt, dù muốn hay không.
Thấy hắn độc mồm chưa?
Tôi cá tiền là hắn cứu tôi chỉ vì sợ mất đi thứ để mà chọc phá cho
nó đỡ buồn thôi, nói trắng ra là để giết thời gian ý.
Xem ra thời buổi này, "đẹp trai" luôn đi đôi với "đểu cáng", thế
đấy, vậy mà có lúc tôi còn cho là hắn tốt đẹp, tôi đã quên béng mất
là nụ cười của hắn đã từng được tôi "phán" cho là "đậm chất hồ ly",
tất nhiên hồ ly thì hầu hết chả tốt đẹp gì, còn nữa, cái điệu cười
của hắn, tôi nhớ là có lần tôi đã từng thấy bọn cá sấu làm thế, nên
bây giờ tôi càng khẳng định hắn ta là một con quỷ điển hình, tức là
không tốt, chấm hết.
Kết một câu, hôm nay là một ngày tồi tệ, được chưa, tính từ giây
đầu tiên khi hắn đá cửa phòng tắm bước vào, và hôm nay chính thức
trở thành một ngày TỒI TỆ, trừ việc đúng là tôi đã "nằm cha nó đến
chủ nhật'' và thế là được nghỉ học, ok?
------------------------
South Devil là một ngôi trường giàu có, đủ to để tôi suốt ngày đi
lạc, đủ hoành tráng để mắt tôi suốt ngày trố ra vì ngạc nhiên (tất
nhiên là những lúc như thế thì tôi luôn được nhận miễn phí mấy cái
nhìn đi kèm với thông điệp "con dở hơi!!!" dành cho mình từ mấy
"bạn" quỷ khác), và đủ mỹ nam lẫn mỹ nữ (quỷ, tất nhiên!) học cùng
để bạn tha hồ mà ngắm đến......chảy cả nước miếng, nói thế là còn
nhẹ, thử nhìn "thằng điên vênh váo" xem, hắn là champion ở cái
khoản này đấy, cá là hắn sẽ làm cho mắt bạn cận lòi pha ra vì nhìn
quá lâu quên cả chớp mắt. Thật may là mắt tôi vẫn ổn, vì tôi luôn
nghĩ hắn là Mê-đu-sa, và tôi vì thế mà chỉ nhìn vào hai cái chân
hắn khi cãi nhau với hắn.
Chấp nhận đi, ai nói là quỷ thì phải như ở trên phim, quỷ trên phim
là tổ tiên của chúng tôi đấy, bây giờ thì chúng tôi thế này, giống
như tổ tiên các bạn ngày xưa là vượn ý, và bây giờ các bạn đẹp hơn
1000 lần tổ tiên của mình, chuẩn chưa? Chúng tôi cũng thế, à mà tôi
thì không hẳn thế, có lẽ tôi bị đột biến chăng? "Bạn bè" của tôi ở
đây nếu họ không bị liệt vào danh sách "khuyết tật", thì họ đẹp
thôi rồi, tôi cá là ai cũng đủ tiêu chuẩn thi miss, xin lỗi nhưng
tôi lại phải nhắc đến tên đáng ghét, hắn ta đẹp zai quá mức quy
định rồi đấy. Chắc quá tự tin về khoản này nên đi đâu cái cằm cũng
hất ngược cả lên, vênh đến độ khiến tôi khó chịu, vậy mà ai cũng
thích hắn là sao? Ê, LÀ SAO HẢ?
....
Chẳng tự dưng mà tôi lại nhắc đến chuyện đẹp xấu, hôm nay tôi vừa
vào lớp cô bạn Trần Chỉ Nhược đã kéo tôi lại thao thao bất
tuyệt:
- Tin nóng, hoa khôi North Devil chuyển về trường mình, cả trường
đang xôn xao, cậu biết chưa?
Gì? Lại thêm một mỹ nhân, trường này định chuyển thành trung tâm
đào tạo thần tượng chắc??? Haizzzz....
Được rồi, dù sao cũng không nên thở dài, mẹ tôi bảo con gái thở dài
mai kia số khổ, bằng chứng là bây giờ đã đang khổ rồi!!!
Haizzzz....Ấy chết, quên!!!!
- Chuyển về đây lấy đâu ra phòng? - tôi nói - mà liên quan gì bọn
mình chứ.
- Tớ nghe đồn là được chỉ thị từ chúa tể, cô ấy về đây học để gần
với Ren thiếu gia...
Hừ, "Ren thiếu gia", cả cái trường này ai cũng một điều "Ren thiếu
gia", hai điều "Ren thiếu gia", nghe buồn nôn quá,.... ờ, công nhận
là hắn ta....HOT. Nhưng mà tôi ghét hắn ta, lúc nào cũng chảnh
được, tưởng mình là ông vua con, hừ....
- Nghe nói cô nàng này cũng thuộc hoàng tộc, hình như là quận chúa
vampire tộc, xinh lắm!
Xời, quỷ hút máu chứ gì? Tôi cóc cần quan tâm, cơ bản là liên quan
đến tên khốn kiếp đấy nên tôi bực rồi nha, tôi đoán đây này, tiếp
theo Chỉ Nhược sẽ nói là bọn họ có hôn ước, cái này coi như là gặp
mặt...
- Nghe nói quận chúa có hôn ước với Ren thiếu gia, chúa tể làm thế
này là ép họ gặp mặt đó!
Đấy thấy chưa, chuẩn không cần chỉnh, cái này tôi coi truyện tranh
đến mòn cả mắt ra rồi, kết cục là hai cô cậu ban đầu phản đối kịch
liệt xong rồi lại "dính" nhau lúc nào không hay, thế là happy
ending!!!
Có điều tên đáng ghét là trường hợp đặc biệt nha, con nhỏ đó chạy
không nhanh coi chừng hắn ta kill lúc nào không biết, có khi còn
không biết tại sao mình chết ý chứ. Gia quyến đợi đi rồi.....lượm
xác!!!!
- Xinh lắm à? - tôi giả vờ hỏi, tội nghiệp, đáng ra ở nhà mà đi thi
"Miss Devil World" có khi giật giải, lại đi chạy đến đây, sắp chết
đến nơi mà không biết, khổ thân con bé
- Chứ gì nữa, nghe đồn là "đệ nhất mỹ nữ" trong thế giới quỷ chúng
ta còn gì, có lạc hậu mới không biết đó.
Ô thế ra tôi lạc hậu quá rồi đấy, dù sao thì cũng chúc mừng con bé,
sắp thành "đệ nhất mỹ nữ cương thi" òy. Tôi nhếch miệng thầm cười
trong đầu.
Tự nhiên tôi thấy sao mà mình giống mụ phù thủy Si-la trong "Hu-gô
và các bạn" quá, cười trên nỗi đau của kẻ khác, thậm chí tôi còn
đang muốn tát cho mình một cái đây, tôi nhiễm cách cười của hắn khi
nào thế này.
Chap 21
Không biết là bao giờ thì con nhỏ vampire hoa khôi đó chuyển về
đây, cũng không biết là nó có hot như Miley Cyrus hay đẹp như Tây
Thi không nữa, nhưng mà đúng là mấy hôm nay cả cái trường South
Devil này cứ đồn ầm ĩ lên, như thể ngày mai conan ra tập cuối ý,
chính xác hơn là như thể biết được DBSK sẽ sang Việt nam biểu diễn
luôn không về nữa!!! ( nếu thế thì nguy cơ nước mình bùng nổ dân số
sẽ là 100%)!!!
Vấn đề là tôi đang buồn thúi ruột ra đây nè, không phải vì nguyên
nhân đi đâu cũng thấy xôn xao chủ đề: vị hôn thê thứ n của tên khốn
kiếp (tôi thậm chí còn không thèm quan tâm hắn có lấy được vợ
không, nếu cứ muốn cho người ta lên bàn thờ).
Nguyên nhân là tôi đang bị đau họng. Nghiêm trọng đấy, vì tôi chưa
bao giờ bị đau họng cả.
Điều này làm tôi hơi nghi ngại, không biết khả năng của tôi có bị
ảnh hưởng gì sau cái vụ suýt toi đời vì con Kéc ma xong lại cho đi
cả đống huyết hay không. Tất cả là tại hắn, sau cái vụ đó, hắn càng
được thể vênh mặt lên với tôi, tôi hơi hối hận vì đã không nói với
hắn là không phải mạng hắn lớn mà là tôi cứu lại hắn.
Không rõ hắn có biết chưa? Tôi không muốn nói, gì chứ, con trai là
chúa sĩ diện, nói ra hắn điên lên thì sao.
...
Sáng nay lại mưa, trên cả tuyệt vời, trời đen sì
Tên khốn kiếp thấy cái bộ mặt sung sướng của tôi lại nhếch mép cười
đểu giả, tôi không thích cái khả năng đọc suy nghĩ của người ta như
đọc sách thế chút nào hết!
Hắn có vẻ "đọc" được rồi, ngay lập tức đá xoáy tôi một câu:
- Với cô thì giống như đọc truyện cười ý, đọc sách cái nỗi
gì.
Tôi nghiến răng ken két, đang đau họng nên tôi không thèm chấp cái
tên xấu xa này. Dù sao thì hôm nay là thứ năm, tức là vẫn phải đi
học!!!! Thế là tôi xốc lại quai cặp, hầm hầm đẩy cửa đi ra ngoài.
Kể cũng lạ, tên dở hơi này gần đây không đến lớp sớm như mọi khi,
mà thôi tôi cũng chả thắc mắc làm gì cho đau đầu.
Hôm qua tôi thức đêm xem "kungfu panda", thế là hôm nay thành gấu
trúc luôn. Hai mắt cứ díp lại, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài, hai
chữ thôi: buồn ngủ!
Ngày nào cũng lết lên lết xuống mười tầng lầu, tôi cơ bản là không
tránh khỏi việc cứ liên tục mở miệng rủa xả thằng cha thiết kế kí
túc xá. Hôm nay cũng không ngoại lệ, tôi vừa đờ đẫn bước xuống cầu
thang thì tự nhiên bước hụt, cứ tưởng cái mặt sẽ rầm một phát vào
đâu đấy nhưng không, có ai đó đỡ lấy tôi.
Đoán xem, ai nào? Shirou? Khả năng cao đấy, nhưng mà không
phải.
Một bạn quỷ nào đó "tốt bụng"? Làm gì có, họ tránh tôi còn không
kịp.
Khó tin hơn: tên đáng ghét? Hơ hơ, ai mà lãng mạng thế, tưởng hắn
là vệ sĩ của tôi chắc? Nếu hắn có đứng ở đây thì tôi thề là cái mặt
hắn sẽ lại thế này và khuyến mại cho tôi một câu: "đúng là một con
vịt!" (hay con gì đấy mà tôi rất ghét chẳng hạn).
Tôi còn đang hoảng, mắt thì vẫn hoa hoa, sau đó thì tôi chắc đã dụi
mắt đến lần thứ....20 để đảm bảo mình không đang nằm mơ.
Ai đó đỡ tôi tôi thật tình cũng chả biết nữa, không phải một bạch
mã hoàng tử đâu - nhiều người cứ thích lãng mạng chứ lỵ, một công
chúa tóc vàng mới chết chứ. Phải ạ, một cô nương xinh như mộng tình
cờ lúc đó không hiểu sao lại có mặt ở kí túc nam, tình cờ lại cũng
đang lên cầu thang, cũng lại tình cờ đỡ tôi xong còn cười đúng kiểu
rất...công chúa:
- Bạn không sao chứ?
- Ờ....A....cảm ơn!!! - tôi cười cười đáp lại cái giọng trong veo
(nước khoáng Lavie gọi bằng cụ) của cô ấy bằng một chất giọng khản
đặc của bệnh nhân.
- Cẩn thận một chút! - cô ấy lại cười.
Ối giời, lạy chúa, may mà con không phải là đàn ông, cũng không
phải là dân đồng tính (hay cái gì đó tương tự thế), nếu không chắc
là dính tiếng sét ái tình rồi.
Cô nàng này chắc chắn là kiếp sau của Vương Chiêu Quân rồi, sao mà
xinh dã man thế nhỉ, công nhận là ở South Devil rất nhiều "hoa
hậu", nhưng cô gái này xứng đáng là...."sư phụ của hoa hậu". Đẹp
đúng tiêu chuẩn một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ
tích!!!
Mạn phép miêu tả một chút, nếu không thì phí: cô ấy có một mái tóc
vàng óng ả, dài đến kheo chân, sóng mượt không rối một sợi (cái này
trước đây chỉ thấy trong photoshop thôi), nước da trắng hồng, đôi
mắt biết cười màu lam và một gương mặt chỉ có thể miêu tả bằng từ
HOÀN HẢO, thậm chí là super perfect!
Tái bút: cô ấy cao hơn tôi một chút.
Lần đầu tiên trong đời mới thấy có một girl đủ xứng để đứng cạnh
tên đáng ghét kia, nhắc mới nhớ, cô bạn này cũng toát lên một nét
quyến rũ rất "hồ ly" đặc trưng của hoàng tộc giống tên kia, cái gì
đây?
- Mình muốn tìm phòng 207, bạn có thể giúp mình chứ? - cô ấy
hỏi.
- Ừ được! - tôi gật gật đáp, sao mà lại từ chối giúp đỡ một cô gái
như này chứ, có chăng chỉ tên đáng ghét mới làm thế.
- Cám ơn bạn nhé!
- Đâu có gì, bạn vừa giúp tôi đó thôi. Mà quên, bạn tên gì vậy, bạn
xinh thế này đáng lẽ phải rất nổi bật trong trường chứ? Bạn lên tìm
ai à? - tôi tự dưng tò mò quên cả cơn đau trong cổ họng, xổ liền tù
tì một tràng.
- Ừm, mình mới chuyển đến, mình là Luciana - cô ấy đáp.
Rồi, xong!
Tôi đoán ra là ai rồi.
Còn ai mới chuyển đến ngoài quận chúa vampire (trung tâm tin đồn
mấy hôm nay kiêm hoa khôi trường North Devil) chứ.
Sao mà vô lý thế không biết, cô ấy rồi sẽ rơi vào tay tên ác bá kia
ư?
Vợ tương lai của hắn ư?
OH
MY
GODDDDDDDDDDD....
Chap 22
Tôi đã đưa Luciana đến đúng nơi mà cô ấy muốn đến - phòng 207, và
ngay lập tức kiếm cớ tót xuống cầu thang biến thẳng (trước khi tên
"giết người hàng loạt" kia phát hiện ra kẻ nào đã rước "của nợ" này
đến cho hắn).
Hơn nữa, thành thật mà nói, bạn không nên đứng thù lù ở đấy làm kỳ
đà cản mũi trong khi ai đó muốn tâm sự với một ai đó khác mà không
phải là bạn! (đâu phải con quỷ nào cũng không biết cách đánh vần từ
"lịch sự" như hắn đâu^^).
Tôi đã định đi rồi, nhưng mà chân tôi tự dưng cứ như bị ai đó đóng
đinh lại ý, ngay sau khi tôi nghe thấy tiếng hắn ta cất lên.
"Omg, hắn ta còn chưa đi sao? Không lẽ cố tình nán lại là vì cô
"vợ" tương lai không-thể-xinh-hơn này????" - tôi nghĩ, và không nén
nổi căn bệnh tò mò, tôi quay lại.
Hắn ta chưa đi thật, đang đứng nói chuyện với cô ấy, cái mặt trông
rất là vênh.
- Cô là kiệt tác của lão già tôi đấy à? - hắn nhếch môi cười.
- Thưa vâng, thần muội Luciana chi tộc vampire xin ra mắt điện
hạ!
Thần muội????
À, cô ấy là quận chúa------> họ hàng đây mà, họ hàng....
GOD!!! Anh em họ lấy nhau làm sao được??????????????????? - tôi
ngạc nhiên suýt rớt cả mắt ra.
- Đẹp lắm, đúng như lời đồn!
Hắn vừa nói vừa đưa tay nghịch nghịch mấy lọn tóc vàng óng của
Luciana, khuôn mặt trông rất đắc ý.
Sặc, hắn đang tán gái đấy à, sao bảo không thích con gái cơ mà, rõ
thật là...rõ thật là...
- Nhưng mà...... - hắn tiếp tục nói.
XOẸTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT...
Quỷ không được phép gọi chúa, nhưng mà.....OH MY
GODDDDDDDD!!!!!!!
- ....TA KHÔNG THÍCH!!!! - hắn nói, cùng lúc một cảnh tượng kinh
hoàng diễn ra.
Tôi đang thấy cái gì đây? Đang thấy cái gì đây????? Tôi không tin
được vào mắt tôi nữa rồi, hắn....hắn.......
Tôi lắp bắp:
- Gi....gi...giết....giết ng....
Bỗng "bộp" một cái, bàn tay ai đó chụp lấy miệng tôi ngăn không cho
tiếng nói phát ra, dường như biết chắc là tôi sẽ la toáng
lên.
- Suỵt!!! - Shirou đưa tay lên miệng ra dấu với tôi - im
nào!!!!!!
- Sh....Shirou...
- Đi nào, rời khỏi chỗ này mau! - cậu ấy vừa nói vừa kéo tay tôi
lôi đi.
- Khoa...khoan đã....tên đó....hắn ta vừa....vừa gi....... - tôi
hoảng đến mức lưỡi líu cả lại.
- Tôi biết!
- Án mạng đó, tên khốn ấy hắn....
Shirou quay lại nhìn tôi, không hiểu sao ánh mắt cậu ấy lúc đó rất
buồn, hay tôi tưởng tượng nhỉ? Cậu ấy nói:
- Ren sẽ làm thế, trước đây cũng vậy, và bây giờ càng có lí do để
cậu ta làm vậy!
- Lí do? - tôi tròn mắt - lí do gì cơ????
Hắn không muốn lấy vợ như vậy sao, cô ấy đẹp như vậy mà? Không lẽ
theo chủ nghĩa độc thân??? Omg, tên đó mắc chứng tự kỷ à??? Hay chỉ
là muốn chống đối với ông bố của hắn thôi?
Shirou vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cậu ấy quay đi ném lại phía
sau một câu:
- Cậu ngốc lắm!!!
Gì??? Tôi ngốc??? Sao tự nhiên nói tôi ngốc chứ, này nhá IQ 130 đấy
nhá, ngốc chỗ nào????
Cậu ấy vẫn nắm tay tôi lôi đi, đến phía ban công lầu 9 thì bế xốc
tôi lên bay ra ngoài. Trong đầu tôi lúc này chỉ hiện lên duy nhất
hình ảnh đáng sợ khi nãy đập vào mắt - hình ảnh hắn, tên đáng ghét
đó dùng một tay, chỉ với một cú móc thôi, đã xé toạc cơ thể cô ấy
ra.
Đáng sợ! Hắn đúng là một con ác quỷ điển hình, thật ngạc nhiên khi
tôi suốt ngày nghĩ láo lếu về hắn mà hắn vẫn để tôi yên. Hắn ta
giết người (giết quỷ thì đúng hơn), đó là em họ của hắn nữa, vậy mà
khi hắn giết cô ấy, gương mặt đó không hề biến sắc, thậm chí... tôi
đã thấy hắn cười...
Phải....hắn cười...cái điệu cười nửa miệng vẫn hay cười với tôi
đấy, là nó đấy...
Đáng sợ quá.... lúc đó tôi thậm chí đã không thở được tiếp....tôi
chỉ thấy máu phun khắp nơi, và Luciana biến mất....biến mất ngay
trước mắt tôi....
Tên ác quỷ đó, không lẽ hắn biết "cửu âm bạch cốt trảo" sao
trời???????????? (chú thích: ai fan của tiểu thuyết võ hiệp Kim
Dung thì biết, ai không biết thì tra google^^).
Toàn thân tôi run lên bần bật, dù trời không hề lạnh.
Sợ quá, tôi sợ quá!!!!!
- Cậu làm sao vậy? Mặt mũi tái xanh lại? Cậu sợ lắm à???
- Tôi....tôi....
- Đừng lo, không sao đâu!
- Không sao cái gì chứ? Hắn ta vừa gây ra án mạng trước mặt chúng
ta đó. Hắn ta...
- Đi khỏi đây đã, rồi tôi sẽ giải thích cho cậu nghe.... - Shirou
nói.
Chap 23
Căng tin số 1 - trường trung học South Devil...
- Cậu uống gì không?
Shirou cất tiếng hỏi, ánh mắt nhìn tôi với vẻ lo lắng khi trông
thấy bộ dạng run lẩy bẩy của tôi, chắc là trông tôi lúc này thảm
lắm.
Thành thật mà nói, nếu bạn vừa chứng kiến một thảm cảnh kiểu như
giết người chẳng hạn, hoặc là tận mắt trông thấy động đất làm sập
cả căn nhà yêu quý của bạn, trừ phi bạn là người vô cảm, còn không
thì chắc chắn cũng giống như tôi lúc này thôi.
- Cậu nghĩ là tôi bây giờ có thể nuốt trôi cái gì đó hả? - tôi đáp,
hai tay bấu chặt lấy thành ghế, mồ hôi túa ra.
Thề có chúa, tim tôi vẫn đang đập thình thịch đây này.
Trong lòng tôi hiện giờ có cả đống thắc mắc, thực sự tôi muốn làm
rõ chúng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Đừng sợ, bình tĩnh lại đi. - Shirou nói, tay đưa lên vỗ nhẹ vai
tôi.
- .....Quận chúa đó....sao lại giết cô ấy? - tôi ngẩng mặt lên, ấp
úng hỏi -...mọi người để yên hả?
- Hậu duệ của chúa tể có quyền làm tất cả mọi việc ngoại trừ chống
lại lệnh của cha mình, ai dám ho he chứ. - Shirou chậm rãi nhấp một
ngụm trà, đáp.
- Nhưng cha hắn bắt hắn lấy cô ấy mà?
- Phải....có điều xưa nay cậu ta luôn cãi lời ông ấy, dù rằng lần
này có vẻ không đơn giản như mọi khi.
- Thế à?... Hắn.... ghét cha mình như vậy à?
Shirou ngừng lại, cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ khẽ thở
dài. Tôi cũng không hỏi gì thêm, chúng tôi ngồi trong căng tin một
lúc lâu, cho đến tận khi bầu trời xâm xẩm tối thì tâm trạng của tôi
mới ổn định trở lại.
Đến lúc phải về rồi, nhưng tôi thật sự không muốn quay về chút nào,
tôi rất sợ phải nhìn thấy cái cảnh hành lang phía trước phòng 207
nhầy nhụa máu. Thật hãi hùng!
....
Tuy vậy, có một điều kì lạ đã xảy ra....khi chúng tôi trở lại ký
túc xá, chỗ hành lang đó lại sạch trơn và bóng loáng như ban đầu,
khó mà tưởng tượng được một chuyện khủng khiếp vừa mới diễn ra tại
đây. Ai đó đã lau dọn chỗ này sao? Một cách hoàn hảo như vậy? Thậm
chí không còn sót lại ngay cả một chút mùi tanh tanh của
máu????
Khi tôi bước vào phòng, không thấy hắn có ở đó, tôi đột nhiên nghi
nghi là hắn đi phi tang xác chết (éc éc ), nhưng lại thấy như thế
thì thật vô lý vì hắn đâu cần phải làm vậy chứ.
A~.....tên khốn đó luôn khó hiểu như vậy đấy, sống cùng phòng với
hắn, tôi luôn có cảm tưởng như mình đang đặt chân vào thế giới
trong "Death note" (bạn biết "Death note" chứ? Không biết thì lại
google nhá!!!)
------------------------
Ren không có ở trong phòng vì lúc này cậu nhóc đang ở phía sau khu
phòng học chính - nơi tuyệt đối yên tĩnh vốn là của riêng cậu (thế
mà con ranh đó cũng biết được và lần đó còn tới đây ngủ như một con
lợn).
Nhân tiện, con gái gì mà ngủ để nước miếng chảy lung tung, mém chút
là cậu cho đi... núp sau nải chuối ngắm gà khoả thân rồi (ai đó
cười cái gì hả???????).
....
Cậu nhóc ngồi tựa lưng vào ghế đá, đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp nhắm
chặt, hàng lông mày dài nhíu lại khó chịu.
Lần này, lão già chơi cậu một vố thật là đau. Vị hôn thê (thứ mấy ý
nhỉ?, ai mà nhớ được!) của cậu - một quận chúa đến từ vampire tộc
mà cậu chưa từng được (a, chính xác là luôn trốn) gặp mặt, đã thừa
lệnh của lão đến tận đây diện kiến cậu. Tưởng giết cô ta đi như mọi
khi là xong (tội lỗi, tội lỗi!!!), ai dè....
Vị giác của quỷ đâu phải tầm thường (trừ ma cà rồng không có vị
giác), thế nên khi giết con bé đó, một chút máu vô tình bắn lên
dính vào môi cậu đã tố cáo xuất thân không đơn giản của quận chúa
đó.
Chính xác!!!!
Là tộc bất tử, một nhánh nhỏ của tộc ma cà rồng phía đông...
Rõ thật là! Ai kêu lão già đó sắm vợ cho cậu vậy chứ? Cứ cho là lễ
trưởng thành sắp tới đi, đến lúc đó cậu sẽ tự đi tìm, lão cuống lên
như vậy là vì muốn chơi cậu hay là sợ cậu không tìm nổi cho lão một
đứa con dâu ra hồn đây? Cái lão già quái đản này....
Chap 24
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm. Sự việc ban sáng không
khác gì một cơn ác mộng, nó làm tôi không sao chợp mắt được, tôi
cũng không dám ngủ và không biết có nên ngủ hay không.
Trằn trọc mãi, hết trở mình bên này lại trở mình bên kia, tôi thở
phù một cái làm mấy lọn tóc trên trán tung lên, quyết định vùng
dậy.
Mở cửa bước ra gian chính phòng khách, tôi tò mò hướng ánh mắt về
phía căn phòng của tên đáng ghét, "hắn đã về chưa nhỉ?" - tôi trộm
nghĩ. Và không biết động lực ở đâu thúc đẩy, tôi rón rén tiến lại
đó.
Có lẽ tôi đang làm một hành động ngu ngốc chăng, tại sao tôi lại
cầm lên nắm đấm cửa phòng hắn và muốn mở nó ra chứ??? Nếu hắn chưa
về thì không sao, nếu nhưng nếu hắn về rồi và trông thấy thì liệu
tôi có bị khép vào tội "khi quân phạm thượng" không nhỉ? Hoặc là
tội "xâm nhập gia cư bất hợp pháp" chẳng hạn???
Éc, nhỡ hắn chém cho tôi một nhát thì hay, thậm chí xé nát tôi ra
như lúc sáng theo cái cách mà hắn xử sự với vợ chưa cưới của mình
ý.
Omg, nghĩ đến đó thôi toàn thân tôi đã nổi hết cả da gà lên rồi.
Thế là tôi toan quay đầu đi về phòng mình. Nhưng được mấy bước,
không hiểu tôi nghĩ cái gì mà tôi lại ngoái đầu lại, trong lòng cứ
thấy bất ổn.
Tôi muốn biết hắn đã về chưa, thế thôi, có lẽ như vậy tôi sẽ an tâm
mà đi ngủ chăng?
Và tôi quyết định tiến đến mở cửa phòng hắn ra xem thế nào...
XOẠCH!!! - cánh cửa bật mở, tôi chỉ kịp lẩm bẩm trong miệng:
- Được rồi, có lẽ mình bị điên.
Nghĩ lại, từ lúc tôi chuyển về đây đến giờ, tôi chưa một lần (dám)
ghé vào xem phòng của hắn. Phòng của Shirou thì cậu ấy từng cho tôi
vào xem mấy lần rồi, nhìn sạch sẽ và gọn gàng lắm, lúc nào cũng bật
đèn sáng (a, ở đây họ không có khái niệm "tiết kiệm" đâu ạ), tường
sơn màu trắng, không giống như màu xanh da trời trong phòng tôi và
cũng không lộn xộn như phòng tôi (phòng tôi á? "trông như cái khu ổ
chuột ý!" - tên khốn đó đã từng nói thế đấy).
...
Hình như hắn chưa về, chẳng thấy gì cả.
Phải rồi, nếu hắn về thì tôi đã nghe thấy tiếng mở cửa bởi vì, tôi
cá là hắn sẽ sút một phát vào đó ý mà.
Trong phòng tối om, chẳng biết công tắc đèn ở đâu nữa. Kiểu như làm
người ta cảm thấy bị mù đột xuất vậy!!!
Tôi tặc lưỡi:
- Cứ nghĩ là phải lung linh lộng lẫy như nào cơ, ai dè...
Ớ????
Tôi "ớ", là bởi vì tôi còn chưa kịp nói hết câu thì tự nhiên căn
phòng bật sáng. Sao lại thế nhỉ??????
Tôi nhìn một lượt trong phòng, ngạc nhiên đến độ miệng há ra có thể
làm cằm chạm đất được: trong phòng cái khỉ gì cũng màu đen hết,
đen, đen, đen và đen, đến tường cũng đen nốt, làm tôi tưởng mình
đang đứng giữa mỏ than Quảng Ninh chứ.
Tên dở hơi đó nghĩ cái gì vậy? Hằng ngày tôi đã luôn thấy hắn bận
đồ đen rồi, chưa đủ chắc? Sao mà hắn hắc ám thế không biết!
(Đồng phục trường South Devil nữ thì váy đen, áo trắng viền đen, cổ
thắt nơ đen, nam thì quần trắng, sơ mi đen, ca-vát trắng, nhìn rất
tôn dáng và dễ chịu. Thế mà tên đó lại cứ suốt ngày một mình một
tông, đen sì từ đầu đến chân,mấy devil girls suốt ngày gào lên
"cool thế" trong khi tôi nhìn muốn mù luôn, may cho hắn là da của
hắn trắng chứ không thì....hớ hớ )