Tức hộc cả máu, tức lộn cả ruột, ban nãy lúc mở cửa còn làm tôi sợ
muốn rụng cả tim, sụt cả cân, vì cứ đinh ninh là có ma!!!
Cái tên khốn kiếp này sao không sinh ra vào lúc chiến tranh thế
giới bùng nổ ý, biết đâu lại chả hữu ích quá đi chứ! Mấy phe đánh
nhau máu lửa nhất có khi còn tìm mọi thủ đoạn để lôi kéo hắn ta về
phe mình nhằm mục đích quân sự không biết chừng, gì chứ tài múa bút
này của hắn mà đem ra viết thư tuyên chiến với khiêu chiến gì gì
đấy á, chủ tướng phe địch đọc thư xong mà không tức quá đứt mạch
máu não đột tử tự chết, quân hắn không tốn một người đi ám sát thì
tôi đi đầu xuống đất!!!
Tôi bắc nồi mì tôm xuống, cứ để nguyên thế mở vung ra chén, khỏi
bát đũa gì cho phiền phức, đỡ mất công rửa bát, hơ hơ...
Đâu đó tại căng-tin trường trung học ác quỷ phía nam- South
Devil...
- Hắt xì!!!
"...."
- Oái!!!!!!!!!
''....''
- Ui cha!!!!!!!!!!!!!!!!
- Cậu vừa "đá" em nào hay sao mà để người ta **** rủa sau lưng
thế?
- Vớ vẩn, "em" nào ở đây? Cậu thấy tôi ở cạnh bọn quỷ cái đó bao
giờ chưa?
- Thế mới làm điều gì tội lỗi xúc phạm bề trên hay sao mà hết hắt
xì xong lại vấp rồi đang ăn cũng cắn vào môi thế?
- Ờ ... tôi thấy hối hận vì trót làm việc thiện ấy mà.
- Lạ chưa? Việc thiện ấy hả? Gì thế?
- Chả có gì!
Shirou thấy cậu bạn thân thiết lắc đầu không muốn nói, cũng không
hỏi thêm.
- Ăn xong mình đi mua cái gì cho cô ấy đi Ren!
- Khỏi cần! Nhỏ đó không đói chết được đâu, cùng lắm là cái dạ dày
của cô ta vật vã gấp đôi thôi!
- Người ta con gái mà, cậu cũng phải...
- Thôi ăn đi, báo trước là cậu mà mua gì cho con nhỏ là chúng ta
chấm dứt tình bạn 14 năm đấy!
"....."
Tên nhóc quỷ nói xong lại cúi xuống tiếp tục bữa ăn dang dở, khóe
miệng lại nhếch lên một nụ cười tinh quái. Đầu nghĩ : " Con nhỏ
đanh đá lắm tật xấu này, tôi biết là AI đang nguyền rủa tôi, đợi
đó, chắc cô cũng không lạ gì câu "ăn miếng trả miếng" đâu nhỉ, đáng
tiếc cho cô là, tôi ăn một, nhưng trả mười!!!"
Cũng trong lúc đó, tại phòng 207...
- Quái, sao tự dưng ngứa tai vậy nhỉ, tên khốn kiếp nào đang nói
xấu mình thế không biết???
Chap 10
Chén xong bát mì, tôi lại tiếp tục nằm dài ra xem ti vi, bà nội nó
chứ, hôm nay ngày gì mà xui thế không biết? Thậm chí ti vi cũng
chẳng chiếu chương trình gì mà tôi cảm thấy thú vị, liếc nhìn đồng
hồ treo trên tường, mới hơn 9 giờ, bây giờ mà đi ngủ thì thật có
lỗi với bản thân, tôi chưa bao giờ đi ngủ trước 12 giờ đêm cả. Vốn
dĩ lịch sinh hoạt của tôi đã khác người rồi, với lại tôi cũng chẳng
phải là con người, thế nên lại càng muốn thức khuya, đằng nào cũng
không lo bệnh tật, nếu mà không may tên khốn kia tìm ra cách nào
đấy để cho tôi đi chầu Diêm Chúa- dĩ nhiên, cách nào đấy không làm
bẩn người hắn, thì tôi lại càng phải thức nhiều hơn, " ngủ nhiều
làm gì trong khi còn một GIẤC NGÀN THU đang chờ đợi" chứ.
Tôi hết ngáp ngắn xong lại ngáp dài. Ti vi đang chiếu một bộ phim
Trung Quốc, tên gì thì tôi chịu, nhưng mà đại khái hình như nói về
cuộc chiến trong hậu cung của mấy bà già hám quyền lực, suốt ngày
lo bày mưu tính kế với nhau để tranh sủng,trước mặt thì xưng hô tỷ
tỷ muội muội ngọt xớt, vừa quay lưng đi đã chém sau lưng người ta
một nhát rồi. Cũng tại chế độ đa thê của người xưa, lúc nào cũng
trọng nam khinh nữ, một lão già mà có đến mấy chục bà vợ hầu hạ ý,
thậm chí có "bà vợ" đáng lẽ thay vì gọi "chồng" bằng anh, lẽ ra
bình thường đã phải gọi người ta bằng CỤ rồi. Tôi lúc lắc cái đầu,
đột nhiên nghĩ không biết thế giới loài quỷ chúng tôi có như vậy
không? Shirou nói tên chết tiệt kia là con trai độc nhất của ông
già chúa tể nhà hắn, nếu khi hắn lên thay cha có khi nào cũng một
tay ôm mấy chục cô vợ không? Vua chúa xưa chả có tam cung lục viện
là gì? Có khi nào...
??????????????????????????????????????????
Mà tôi bị rỗi hơi hay ăn no rửng mỡ đây? Chuyện nhà người ta, liên
quan đếch gì tôi, tự nhiên lại tốn chất xám vào ba cái gì đâu
không!
Tôi vùng dậy, với tay rút từ trong vali ra một quyển sổ, xé xoẹt
một cái rồi lấy bút viết vài dòng lên tờ giấy, sau đó dính vào gói
phở ăn liền rồi ném vèo sang phía căn phòng của kẻ đã mua nó. Cuối
cùng thì nằm lại xuống giường bật MP3 lên nghe nhạc.
Tiếng nhạc du dương làm cơn buồn ngủ nhanh chóng có mặt kéo sụp mí
mắt xuống, tôi chụp cái gối lên đầu, tặc lưỡi "thôi thì ngủ sớm một
tí vậy", kế đó nhắm mắt ngáy khò khò.
Khi "chủ nhân của gói phở" quay trở về, thấy nó nằm một cách tội
nghiệp dưới đất, hơi bị hụt hẫng vì "việc thiện" đã bị từ chối, dù
sao cũng hối hận từ nãy rồi, nhặt "việc thiện" lên xem thì thấy tờ
giấy nhắn đính kèm không-phải-của-hắn có ghi:
" Cảm ơn, nhưng bà cô này không cần của bố
thí!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Còn nữa, có thể tên tôi không hay nhưng đừng tưởng tên của anh thì
dễ lưu vào đầu.
Kí tên: Đằng nào thì anh cũng không nhớ nên thôi khỏi cần biết
đi!!!"
Tờ giấy nhắn, giọng điệu nhại lại y chang những gì hắn đã viết, làm
hắn không khỏi nhếch môi để lộ một nụ cười khoái trá, con nhỏ cứng
đầu này liệu có dễ nhai không đây?
--------------------
6h30' sáng hôm sau...
Tôi lò mò dậy đầu thầm nghĩ có khi nào tại mình ngủ sớm nên hôm nay
bỗng dưng dậy sớm không, gì chứ 8 giờ vào lớp thì 7h30' dậy là ngon
rồi, trường ngay đây chứ đâu, muốn nằm tí nữa nhưng không ngủ tiếp
được thế là vùng dậy...
Tiến về phía cái nhà WC, tôi làu bàu **** rủa thằng cha nào thiết
kế cái kí túc xá này ngu quá, phòng VIP gì mà có mỗi một cái WC, cứ
cho là không có tôi đi thì hai tên còn lại gặp ngay lúc nào đó cùng
muốn đi giải quyết thì ai nhường ai?
Mở cửa phòng đi vào, tôi trố mắt khiến hai tròng mắt thiếu điều
muốn lòi ra ngoài, hơ hơ, tên cặn bã mắc bệnh sạch sẽ kia cũng phát
huy căn bệnh của hắn ngay cả ở đây, tốt đấy, phòng to tướng, sực
nức mùi hoa hồng nữa chứ, tôi tưởng quỷ ghét hoa hoét lắm cơ, xem
ra những gì con người tưởng tượng về loài sinh vật mà họ chưa bao
giờ có diễm phúc nhìn thấy là hoàn toàn cũng chỉ là tưởng tượng,
chắc chắn có đóng góp không nhỏ của mấy bộ phim ma quái và những
cuốn tiểu thuyết cùng loại mà tôi là một trong những độc giả trung
thành bồi đắp nên đây mà, kiểu là quỷ thì phải suốt ngày nhe nanh
múa vuốt, mới nhìn đã muốn rụng tim ra vì sợ hoặc chúng là những
sinh vật máu lạnh ăn thịt người và biết nguyền rủa, vân vân và vân
vân...chứ nào ai nghĩ là chúng có tồn tại giữa đời thường và thậm
chí có khi còn làm họ phát ghen lên được vì "bọn quỷ ghê tởm" mà họ
luôn thấy trong phim ảnh sự thật lại chẳng khác gì
SUPERMAN!!!!!
Xem ra "quỷ" theo cách nghĩ của con người cũng chỉ là một sản phẩm
tưởng tượng giúp họ lí giải cái bệnh "thần hồn át thần tính" của
mình mà thôi.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi vác cặp đi học, không thấy hai tên kia đâu,
chắc đã đi trước. Cũng may cho tôi là khu phòng học chính của
trường nằm ngay cạnh khu kí túc nam, tôi khỏi phải lo bị lạc, vấn
đề là cái trường to tổ bố thế này lại lắm phòng ốc tầng lầu như thế
mà không có lấy một cái thang máy, làm tôi lết từ tầng mười xuống
đến tầng một muốn rụng rời hai cái chân ra, cái đám biết bay này
quá ỷ lại vào việc mình có thể bay rồi đấy, việc xây cầu thang bộ
có lẽ cũng chỉ đề phòng một số học sinh "khuyết tật" về khả năng
như tôi thôi, bà nó, theo như tôi thấy thì không phải ai cũng có
khả năng "không bị thương nhưng lại đau gấp đôi" giống tôi nhưng từ
lúc vào trường này tôi chưa gặp ai đi bộ như tôi cả, có khổ không
cơ chứ? Đây có lẽ cũng là minh chứng cho câu "được cái này, mất cái
kia" hay sao ý.
Nhà trường đã chuyển cho tôi sách vở và thời khóa biểu, nguyên cả
bộ sách giáo khoa, nói "bộ" cho nó oai chứ thực chất có mỗi một
quyển sách dày bằng khoảng bốn quyển từ điển Anh-Việt, ối giời, một
quyển từ điển Anh-Việt thôi chắc bạn cũng hình dung ra nó không hề
mỏng rồi đúng không? Tôi học lớp "Lời Nguyền'', quyển sách giáo
khoa duy nhất cũng là của bộ môn "lời nguyền", tất nhiên. Hôm nay
trong cặp tôi chỉ mang quyển sách này và một quyển vở cộng với cái
hộp bút thôi, ấy thế mà cũng ngang ngửa với cái cặp mang cả tá sách
bình thường tôi vẫn đeo rồi, nặng cũng tầm sáu bảy cân chứ chả ít.
Thêm cái khoản leo mười tầng lầu, xong lại leo thêm năm tầng nữa ở
cái dãy phòng học chính để lên lớp, hôm nay tôi khỏi cần tập thể
dục.
Hai tên cùng phòng kia không cùng lớp với tôi, chắc thế, vì tôi ngó
cả buổi mà không gặp ai cả. Vào phòng học, tôi tiến đến ngồi cạnh
một cô bạn cũng đang ngồi một mình, không xinh, nhưng tôi rất có
thiện cảm. Thấy tôi, bạn ấy ngồi dịch vào trong nhường chỗ cho tôi
và nở nụ cười chào tôi:
- Hi, bạn là học sinh mới hả?
- Ừ, rất vui được làm quen với cậu, mình là Lung Linh. - tôi bắt
chiếc cách chào hỏi bạn mới trên ti vi chìa tay ra bắt tay bạn
ấy.
- Mình là Chỉ Nhược, Trần Chỉ Nhược. - bạn ấy tự giới thiệu.
Gì cơ? Chỉ Nhược???
Tôi có thói quen hơi kinh là cứ hay ngậm nước bọt trong miệng, nghe
bạn ấy xưng tên tí nữa thì chết sặc, bà nội nó chứ! Tôi thắc mắc
không biết bố mẹ bạn ấy có phải là fan của tiểu thuyết võ hiệp Kim
Dung không, đặt tên y chang một nhân vật nữ trong sêri "Ỷ thiên đồ
long ký", nói thật là tôi có xem phim đấy, cũng nói luôn là tôi
ghét Chu Chỉ Nhược trong phim đấy, ban đầu cũng thinh thích về sau
thấy cô ta bựa hết chỗ nói vì mù quáng làm theo di ngôn của lão ni
Diệt Tuyệt, tôi thích Triệu Mẫn cơ. Xem cái đoạn Chu Chỉ Nhược đổ
tội cho Triệu Mẫn tôi thiếu điều ném cái dép vào màn hình ti vi mà
**** " bà nó chứ, sao lại có cái loại đểu thế nhở?". Tất nhiên, đó
chỉ là ý kiến chủ quan của riêng tôi khi xem phim đấy chứ tôi không
có nói là tôi ghét cái bạn có tên giống nhân vật trong phim đấy
đang ngồi cạnh tôi đây, ít ra là bạn ấy họ Trần, không giống lắm,
cũng không đẹp như phim.
Chúng tôi nói chuyện được một lúc thì giáo viên đi vào. Cả lớp vội
đứng dậy chào y như một cái máy, đầu óc tôi tự nhiên lại nghĩ đến
tên chết tiệt kia không biết hắn ta mà thấy giáo viên vào lớp thì
có đứng dậy chào không nữa, hay là ngồi đó chiếm dụng bàn đầu và
hếch cái mặt vốn dĩ đã vênh của mình lên mà làm ra vẻ "hình như
thầy/cô mới là kẻ cần phải chào chứ nhỉ?"
Có lẽ trường trung học South Devil vì được xây ở Việt Nam nên tuy
nhìn khắp lớp rõ ràng là mọi người đều đến từ nhiều nơi trên thế
giới cho nên có bạn mang vẻ châu Á, bạn mang nét đẹp Châu Âu, nhưng
tất cả họ đều nói tiếng Việt. May thật là may, tôi từng ước sao
không chọn tiếng Việt làm ngôn ngữ quốc tế thay cho tiếng Anh có
hơn không? Tiếng Việt rõ ràng rất hay và phong phú, nhưng điều đó
không phải do tôi quyết định. Nhưng đúng là quỷ ở đây đều đáng được
gọi là SUPERDEVIL, họ nói tiếng Việt trôi chảy như kiểu đã được dọn
đường sẽ học ở đây từ đầu nên quyết định học nói tiếng Việt Ngay từ
nhỏ ý.
Sách giáo khoa, tất nhiên viết bằng Việt ngữ, hớ hớ...Tôi hí hửng
mở bài học đầu tiên ra, thầm cầu nguyện nó thật GHÊ GỚM vào để tôi
còn áp dụng với tên điên kia như tôi đã thề tối hôm qua. Đợi đó tên
đáng ghét! Mối thù cái mông, mối thù dọa thả từ trên cao, mối thù
dọa giết, mối thù xỉ đểu papa, và quan trọng nhất là mối thù NỤ HÔN
ĐẦU TIÊN, bà cô này nhất định sẽ trả đủ cho mi!!!!!!!!!!
Cách đó hai tầng lầu, lớp Quỷ thuật tổng hợp:
- Hắt xì!!!!!!!!!!!
- Lại cái gì nữa thế? Hôm nay vẫn bị rủa xả hả?
- Không biết nữa, vừa rồi đột nhiên thấy lạnh gáy!
Chap 11
Giáo viên đứng lớp là một bà cô lớn tuổi, tôi nói thế vì nhìn mặt
rất-là-không-có-thiện-cảm, đang thao thao bất tuyệt cái gì đó phía
trên bục giảng mà tôi không rõ cho lắm. Tôi còn đang mải ngấu
nghiến nghiên cứu phương pháp "trả thù siêu cay độc" dành cho kẻ mà
có lẽ đang làm cho tôi ngày một GHÉT hơn, thế đấy, tôi chả tử tế gì
đâu, ít ra là với hắn- cái tên gì đó mà tôi quên mất tên rồi, tôi
cố ý thế đấy, vì hắn cơ bản là cũng chẳng khác gì tôi, miệng hắn
nói à quên là tay hắn viết mới đúng chứ rằng "không lưu được tên cô
vào đầu" mà, nói trước tôi cơ bản là đứa thù dai nhớ lâu.
Tôi đang cố gắng căng mắt ra tra cứu mục lục loại "khủng" của quyển
sách "lời nguyền" năm nhất với mục đích vô cùng cao cả là tìm ra
bài nào ĐỘC ÁC nhất để áp dụng thì cô bạn mới quen có cái tên nổi
tiếng- Trần Chỉ Nhược huých tôi một cái. Tôi quay sang định gào lên
"cậu làm cái gì thế?" thì thấy cô ấy chìa ra một quyển sách khá
mỏng, mở ra chỉ cho tôi xem:
- Coi nè, "quỷ bùa thư" đấy!
- Quỷ bùa thư???? - tôi tròn mắt.
- Ờ ... sách bùa chú cấm của quỷ, mình vừa kiếm được trong kho sách
cấm của trường.
- Chòy, sao cậu lấy được vậy, là đồ cấm mà?
- Cái gì càng cấm càng gây tò mò, mình lẻn vào "chôm" đấy, khả năng
của mình là vô hình.
- Thật hả? Nhưng sao lại nói với mình?
- Mình biết là cậu không bay được, mình cũng thế, họ gọi những con
quỷ không bay được là "bọn khuyết tật", mình vì thế mà không có
bạn, mình muốn chúng ta làm bạn thân, được không?
- Ừ được, mình thích những cô bạn thẳng thắn như cậu! - tôi
cười.
- Hôm qua mình đã làm thử một món này rất thú vị dựa theo chỉ dẫn
trong sách này. Xem không?
- Có, cái gì thế? Ghê gớm chứ?
- Gây ra một căn bệnh điển hình của con người, dính vào là không
dứt được hehe...
- Có tác dụng với loài quỷ không?
- Có chứ! Sách cấm là vì có những thuật có tác dụng với chính loài
quỷ chúng ta mà, nó gây tò mò cho tớ vì những cái thuật ấy không
giống mấy bài học vô dụng trên lớp chỉ có ảnh hưởng đến con người!-
Chỉ Nhược nói một cách đầy hứng thú, tôi thấy được điều đó vì đôi
mắt cô ấy lúc nói cứ sáng rực lên.
- Đâu? Tớ xem! Gây bệnh gì thế? Nghe như kiểu tác dụng của ma túy,
cờ bạc, rượu chè với mấy chất kích thích ý nhỉ?
- Hehe, cậu đoán thử xem, ghê gớm hơn nhiều ấy chứ!
- Chịu, Cái gì thế? Nếu ghê gớm thì cho tớ mượn được không, tớ có
một kẻ muốn BÁO THÙ!!!
- Ôi trời, nhìn cậu như sắp đi ám sát ai ý, được òy nghe đây nè, nó
là...
Chỉ Nhược rút ra một cái lọ đựng chất lỏng màu cam đưa cho tôi và
nói tiếp với nụ cười ranh mãnh:
- Thôi, đã trả thù thì chỉ cần biết nó là "độc dược" thôi, pha cái
này vào nước, cho hắn uống, hehe...
- Ê nhưng nếu nó làm chết hắn thì sao? Tớ chỉ muốn răn đe
thôi...
- Biết ngay mà, "hắn" thì chắc chắn là con trai ùi, phải
không?
- Ờ...
- Vậy thì thuốc này mới có tác dụng chứ, yên tâm, không chết đâu
nhưng mà...hihi chỉ sống dở chết dở thôi, nếu thuốc phát huy tác
dụng 100%
- Nhưng nó có nguy hiểm không? Tớ e...
- Không nguy hiểm, được chưa? Rốt cuộc là cậu có dùng không?
- Có, nhưng có thuốc giải thứ này không?
- Trong sách viết là thuốc sẽ tự hết tác dụng thôi, nó chỉ phát tác
trong một khoảng thời gian nhất định.
Được đấy, tôi sẽ dùng thứ này, tên khốn kia sẽ biết tay tôi.
"Hahahahahahaha...."
Tôi quên mất là mình đang ở trong lớp nên cứ thế cười mặc dù cô bạn
Chỉ Nhược đã nhéo tôi mấy cái cảnh báo, kết quả là suýt nữa tôi bị
cho ra khỏi lớp vì cái tội làm ồn trong giờ,
haizzzzzzzzzzzzzzzz
-----------------
Hết giờ học, tôi tung tăng đi xuống cầu thang, may là tôi không bị
đau chân do sáng nay leo mười mấy tầng lầu. Tôi hí hửng đến ghi
danh vào một câu lạc bộ của nhà trường như đã được cô hiệu trưởng
thông báo hôm qua. Tôi quyết định đăng ký vào câu lạc bộ Võ thuật,
hehe, cái này không thừa tí nào, cho dù có là quỷ thì cũng cần biết
vài ngón võ chứ nhỉ? Tôi từng xem mấy cái phim Hàn Quốc với Trung
Quốc, ôi giời ơi mấy cô nữ chính cứ gọi là ủy mị thôi rồi, bị bắt
nạt xong cứ thế mà huhu chờ anh người yêu đến cứu, xong có cảnh bị
người ta dí dao vào cổ để uy hiếp anh chàng bạn trai quá giỏi võ
kia của mình ngừng tay lại mà bất lực không làm gì được, báo hại
anh ý sợ mình bị thương buông kiếm ra thế là cái lũ ******* kia
thừa cơ xông vào oánh, chòy chòy tôi xem mà ngứa hết cả tay chân,
phải chi là tôi thì dù tôi không biết oánh nhau cũng sẽ không đứng
trơ mắt ra mà bất lực như thế, ít nhất cũng nhe răng xực cho cái
đứa đang dí dao vào cổ mình một vết cắn vĩ đại chứ lị...
Tôi vừa ghi danh xong quay đầu lại thì bắt gặp hắn ta- "thằng điên
vênh váo" đang đứng sau lưng tôi mà nhe hàm răng quái gở của hắn ra
cười một nụ cười trông rất chi là "đểu cáng", bà nội hắn ta, tôi
hận trong tay không đang cầm một cuộn băng dính!!!
- Định hù chết tôi à, đồ bệnh!
- Cô đúng là không có tí gì của một thục nữ! Câu lạc bộ VÕ THUẬT???
Haha...
- Thì làm sao? Tôi mà học xong thì coi chừng cái mặt "ĐẸPPPPP
ZAIIIII" của anh!
- Ờ, tôi chờ! Xem cô học được những gì, nhỏ ĐANH ĐÁ!!!
Hắn nói xong thì quay người bỏ đi, đồ đáng ghét, tôi cúi xuống nhặt
một cục đá dưới đất nhè ngay đầu hắn mà tương. Nhưng, bà nội hắn
chứ, phản xạ tốt không thể tả, hắn giơ tay chụp được cục đá mà
không hề quay lại xem nó bay từ đâu tới, tôi đang định nghĩ xem sau
gáy hắn có mắt không thì hắn quay lại đá xoáy một câu :
- KHUYẾT TẬT!!! - xong cười ha hả òy đi thẳng.
Tôi tức thiếu điều hộc máu ra ngoài, một đứa như tôi mà ở đây bị
gọi là "khuyết tật", thật là ác ôn, quá đáng mà!
Chap 12
"Bọn khuyết tật" - đó là cách ở đây họ gọi những con quỷ không biết
bay như tôi, và cả cô bạn mà tôi mới quen, cũng có thể là còn ai đó
nữa chứ hai đứa không mà gọi "bọn" thì xem chừng hơi ít, nhỉ! Nhưng
dù sao thì tóm lại hôm nay tôi lại có thêm một thông tin quan trọng
nữa, đó là hình như nhờ vào việc không biết bay mà có lẽ tên tôi đã
nằm trong danh sách "những kẻ vô dụng" trong mắt cái đám quỷ mà tôi
cũng không rõ mình có nên gọi là "bạn" hay không nữa, và chưa biết
chừng trong tương lai gần, cái tên của tôi lại chả đang phăm phăm
dẫn đầu danh sách "những kẻ PHẢI bị tẩy chay" cũng nên. Chả trách
mà hôm nay lúc tôi vừa bước chân vào lớp ngay lập tức đã bắt gặp
những cái nhìn không chút thiện cảm, mà nói trắng ra là nhìn đểu ý,
dành cho tôi rồi. Có đứa thậm chí thấy tôi đi qua còn không ngần
ngại mà nhổ toẹt xuống đất một...mà thôi, nói thẳng ra thì thô
thiển quá! Sau ngày hôm nay bài học đầu tiên của tôi có lẽ không
phải là những gì ban sáng tôi vừa được học mà là : thế giới quỷ này
cũng tồn tại sự phân biệt!
Xem ra cái việc bạn có khả năng tự nâng mình lên khỏi mặt đất- bạn
biết đấy- nơi luôn tồn tại một lực hút khổng lồ- và cứ thế mà diễu
qua diễu lại trước mắt kẻ khác ở đây là một việc hết sức quan
trọng, chưa nói đến cái diện tích siêu vĩ đại của trường South
Devil, thì hành động đó- ờ, cái được gọi là "khả năng bay" ý, còn
là một cái mác vô hình được đóng trên người bạn để cho thấy là nếu
không có nó, bạn sẽ bị gọi là "khuyết tật", hay nói cách khác là
cái mác ấy thay bạn nói câu "tôi không phải là kẻ vô dụng" cho
người ta nghe.
Haha, đau thật, không hề què cụt hay gì khác, nhưng vẫn bị gọi là
"khuyết tật", bạn hiểu cảm giác đó không? Ai yếu đuối thì chắc cho
là cảm giác thất vọng tủi thân, còn tôi á, kiểu như bị kiến cắn ý.
Bà nó chứ, kiến độc là đằng khác, họ tưởng tôi là ai? Đồ vô dụng
thật hả, nói cho mà biết, tôi tự hào về việc tôi biết đi bằng hai
chân của tôi, chứ không phải là tự sướng bằng việc mình biết bay và
cứ ở đấy nói người khác là đồ vô dụng.
-------
Chà, có lẽ tôi hơi tự kỷ. Tôi lết cái thân rã rời không chút sức
lực đến một cái ghế đá phía sau khu phòng học chính, định bụng đánh
một giấc cho nó khỏe thân, hồi ở trường cũ tôi vẫn hay thế. Tôi kê
cặp làm gối đầu, nằm xuống là cơn buồn ngủ ngay lập tức xuất hiện,
thích thật, vừa ngắm trời đất vừa đánh một giấc, ghế đá thì vừa to
lại vừa rộng, ôi tôi thấy đời vẫn đẹp chán! Ít nhất là khi không có
sự xuất hiện của tên CON RƠI kia (tôi đã đặt cho hắn cả tá biệt
danh rồi đấy nhở, và tôi cũng chẳng nhớ cụ thể tôi đã gọi những gì)
và cái đám coi những đứa không biết bay như tôi là đồ "khuyết tật",
hoặc "vô dụng". Chẳng mấy chốc tôi đã nhắm mắt ngáy khò khò
rồi.
Không gian sau trường, nhất là phía sau khu phòng học chính là một
trong những nơi yên tĩnh nhất ở South Devil, gió thổi mát rượi,
không khí trong lành thoáng đãng, đặc biệt là không hề có nắng
chiếu xuống, từ đây nhìn lên bầu trời lúc nào cũng thấy một khoảng
không xanh cao trong vắt, có cảm giác là một nơi không vướng chút
bụi trần, thanh tịnh đến thoát tục. Hôm qua bị lạc trong lúc đi tìm
phòng Linh tình cờ biết được, may là khoảng cách đến đây không xa
và đủ để cô nhớ. Có điều quỷ không hay lai vãng ở những nơi như thế
này, đơn giản là nó nhàm chán, không phải ai cũng như Linh - một nữ
quỷ đã được lớn lên trong thời gian dài bên con người hơn hẳn những
con quỷ bình thường chỉ sống ở thế giới loài người vài tháng ngắn
ngủi đã trở về lãnh địa của quỷ với cha mẹ chúng.
Cô nhóc này đã ngủ khò, cô mà đã ngủ thì rất khó đánh thức, ở nhà
mẹ cô thường trêu cô là "sét đánh may ra mới gọi được con dậy", có
lẽ đúng. Nhưng có lẽ cô cũng không nên thức dậy, bởi vì nếu thức
dậy thì lại cãi nhau to mà thôi, vì người ấy - kẻ mà làm cô luôn
trong tình trạng điên tiết không hiểu sao cũng lại mắc "bệnh tự kỷ"
như cô và cũng lại đến đây, "oan gia ngõ hẹp" chắc chỉ đến như họ
là cùng.
Đến đây, một mình, chẳng để làm gì, chỉ ngồi thôi, và ngắm nhìn cái
thế giới mà cậu đang sống trong đó, một điều khá thú vị. Nhưng cái
ghế đá quen thuộc của cậu hôm nay đã bị ai đó chiếm trước rồi. Vốn
dĩ định phi ngay một mũi tên vào cổ kẻ dám chiếm dụng cái nơi này
trước cậu để nó biến thành bụi tro trong tích tắc theo như cái cách
mà không ít học sinh của South Devil, và ngay cả những kẻ khác làm
cậu thấy gai mắt đã phải chịu. Nhưng không, khi mũi tên vừa thành
hình thì cậu ngay lập tức thu nó lại vì cậu nhận ra kẻ đó là "người
quen", chính là cái con nhỏ đanh đá ngang nhiên dám móc mỉa cậu thế
này, thế nọ, thế kia, nhưng mà cậu lại không thể giết được.
Tiến lại gần, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ( vốn là không cần
phải thế vì dù cậu có nhảy rầm một cái lên ghế thì cô ấy cũng chẳng
biết).
" Cái con nhỏ này, bạ đâu ngủ đấy!" - Ren nghĩ.
- Giời ạ, ngủ như lợn ý, lại còn nước dãi chảy đầy miệng! Con gái
gì mà...
Kêu ca cũng vô ích, cô nhóc vẫn ngáy khò khò. Ren chỉ biết thở dài
rút cái khăn tay lau miệng cho cô nhóc, vừa lau vừa lẩm bẩm "kinh
quá!".
Dù không ít lần ghé mặt vào sát cô nhóc để trêu nhưng chưa bao giờ
cậu nhìn kĩ khuôn mặt ấy. Nói thế nào nhỉ, cô nhóc đanh đá này
không hề xinh, đúng vậy, nhưng bù lại, thực sự nhìn rất......dễ
thương. Khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng y chang của mấy em
bé, mái tóc xõa ra nằm trên ghế mà thõng xuống quét cả đất, nhưng
làm Ren phải ngắm nhìn không rời mắt chính là đôi môi nhỏ hồng hồng
như cánh anh đào, cho dù không đụng chút son phấn kia - cái nơi đã
vô tình chạm vào môi cậu chỉ mới hôm qua thôi.
Bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào nó, một cảm giác ấm áp mềm mại
phủ lấy đầu ngón tay thuôn dài của cậu. Đột nhiên tim khẽ đập mạnh
một nhịp, cậu sợ nhỡ đâu cô nhóc bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt to
tròn ấy lại chòng chọc nhìn cậu khó chịu và lại gào lên "anh đang
làm trò khỉ gì thế?" thì cậu biết tính sao.
Nhưng không, cô ấy vẫn ngủ say như chết, không có dấu hiệu gì là
sắp thức dậy cả.
Ngón tay cậu lại khẽ lướt trên đôi môi ấy, sao lại như thế, sao cậu
lại thấy thích thế này chứ? Cảm giác này lại khiến cậu muốn làm một
hành động có lẽ là điên rồ, mất kiểm soát. Thế là cúi
xuống....
Khi môi cậu chỉ còn cách đôi môi kia chừng một xen-ti-mét nữa thôi
thì cậu chợt khựng lại....
Ui, đánh một giấc thấy khỏe cả người. Tôi đứng dậy lắc người mấy
cái thấy xương kêu răng rắc. Những chuyện không vui đã phần nào
được giải tỏa bớt, thật là nhẹ nhõm.
Chợt nghe có tiếng gọi:
- Lung Linh, thì ra cậu ở đây!
Tôi ngoái cổ về phía có tiếng gọi, là Shirou. Tìm tôi làm gì
nhỉ?
- Anh bạn thân thiết của cậu đâu không rủ, tìm "kẻ khuyết tật" này
làm gì? - tôi cười nhạt nhẽo.
- Biết rồi hả, chuyện đó đừng để ý làm gì!
- Nó đập vào tai vào mắt thì không để ý kiểu gì chứ! - tôi vừa nói
vừa lúc lắc cái đầu, tiếp tục-...cậu không coi tôi như họ
chứ?
- Dĩ nhiên rồi, ngay từ đầu tôi đã biết rồi nhớ không? Nếu khinh
khi cậu tôi đã không giúp cậu, không đưa cậu về đây, bây giờ cũng
không rủ cậu ăn cơm đâu. - cậu ấy cười.
- Ờ...cảm ơn!!!
Vậy là ngay từ đầu tên CON RƠI kia đã coi thường tôi rồi, mới không
chịu dẫn đường cho tôi. Bà nó, mắc cái bệnh khinh người điển hình
của bọn quý tộc phong kiến. Haizzz...
- Vậy chứ... tên CON RƠI kia nhầm ý tôi là cái tên...gì đó đấy đâu
rồi, sao cậu không rủ hắn ý?
- Tan học lúc nào cậu ấy cũng một mình đi đâu đó, không muốn ai đi
cùng cả, tôi lúc nào cũng phải ăn cơm một mình chán lắm, bây giờ
cậu là bạn cùng phòng hơn nữa.... tôi thấy rất có thiện cảm với
cậu.... nên...
- ...Vậy à...ca..cảm ơn cậu - tôi ấp úng, chắc là mặt đang đỏ lên
đây, ôi giời ơi!!!!!!!!!!!
- Mua cho cậu luôn rồi đây! Ăn đi này!
- Ca...cảm ơn...
Bà nó, sao lại cứ cà lăm thế này. Tôi đưa tay đón lấy hộp cơm, gục
đầu xuống, ấp a ấp úng như gà mắc tóc, chả biết nói gì, mặt nóng
phừng phừng hết cả lên, làm Shirou lại cười.
- Cậu dễ thương lắm! Thật đấy!
- ...Cảm... Cảm....ơn..
- Cảm ơn hoài vậy??? Haha... - lần này thì cười như nắc nẻ.
Tôi tự nhiên lại thấy tim mình đập nhanh không thể tả, trong lòng
thấy vui vui...Chắc tôi sắp bị đổ rồi!
Chap 13
Tôi rất thích mưa, nhưng phải là mưa khi tôi
không-đang-ở-ngoài-đường. Hôm nay thật là một ngày đẹp trời, tôi
nói đẹp trời là bởi vì trời đang mưa hớ hớ... thêm nữa, hôm nay là
chủ nhật, tôi tất nhiên không phải đi học, thật là sung sướng, phải
nói là very very sung sướng, thêm nữa, hôm nay đến phiên trực của
tên đáng ghét, hắn thuộc đội tuần tra bảo vệ kết giới South Devil,
tất nhiên là phải ra ngoài, đừng nói mưa, lũ quét cũng phải
đi!
Tôi đang cố bắt mình hình dung ra cảnh cơn mưa này ngày một to hơn
và trở thành lũ quét, lũ quét biến thành đại hồng thủy, cơn đại
hồng thủy cuốn phăng tên đáng ghét ra tận Thái Bình Dương, trên
đường bị cuốn ra Thái Bình Dương thì hắn ta bị một con cá mập nuốt
chửng, con cá mập ấy lại tiếp tục bị một con cá voi xanh tợp gọn,
con cá voi ngu ngốc ấy lại vô tình bơi vào đúng vành đai lửa ngay
lúc núi lửa phun trào thế là lập tức bị nướng chín, rồi một tên quỷ
bệnh hoạn nào đấy mang nó về để phục vụ bữa tiệc cưới linh đình
giữa hắn và một ả quỷ nào đấy đáng ghét y như hắn, còn hắn lúc này
không biết bằng cách phục sinh hay gọi hồn đã sống lại một cách
thần kì để thưởng thức món chính mình-cá mập-cá voi xanh áp chảo
cùng cô vợ yêu quý của hắn, tuyệt!!! Lúc đấy tôi sẽ cố gắng có mặt
để tường thuật trực tiếp sự kiện hy hữu này, chuyện một kẻ ngu ngốc
tự ăn thịt mình, hay chưa, không chừng sau đó bài tường thuật của
tôi lại trở thành vấn đề nóng hổi nhất được đem ra bàn luận trên
mấy trang mạng xã hội cũng nên.
Tôi đang say sưa tưởng tượng về tương lai gần của tên đáng ghét,
vừa nghĩ vừa cười một mình ngoài ban công ký túc xá, tay đưa ra
hứng hứng mấy giọt nước mưa đang bắn xối xả khi rơi xuống đụng vào
thành lan can gần đấy. Bỗng tôi giật mình vì giọng nói trầm trầm
cất lên sau lưng:
- Nếu có đại hồng thủy thật thì cô phải lo cho cái thân mình
trước!
Tôi quay phắt lại, thầm gào lên trong đầu sao hắn không chết mất
xác ở đâu đó đi mà cứ thích về đây đứng sau lưng tôi mà nói thế
không biết, nhỡ tôi bị bệnh tim thì làm sao, đột quỵ ra đấy thì làm
sao, sao hắn không thử đặt giả thiết thế đi?
Tôi trừng mắt quát ầm lên:
- ĐỪNG CÓ ĐỨNG SAU LƯNG TÔI MÀ NÓI, CÒN NỮA, ĐỌC TRỘM Ý NGHĨ CỦA
NGƯỜI KHÁC LÀ VÔ LIÊM SỈ, ANH NGHE CHƯA??? ANH BỊ ĐỌC TRỘM NHẬT KÝ
BAO GIỜ CHƯA, HẢ???
Mất hết cả hứng ngắm trời mưa, tên vô duyên này...
- Tôi chưa bao giờ viết cái gì gọi là nhật ký, hơn nữa, tôi đọc ý
thức của cô một cách quang minh chính đại, nghe rõ chưa? Nhỏ đanh
đá!!!!!
Hắn vừa nói vừa gỡ áo choàng ra, mái tóc hắn bị nước mưa làm cho
ướt sũng, nhưng hình như trông còn đẹp trai hơn thường ngày nữa,
đôi mắt màu hổ phách lại hướng ánh nhìn sắc lẻm về phía tôi, nụ
cười đáng ghét không lẫn đi đâu được lại xuất hiện trên khóe miệng,
bà nó chứ, đừng có.... quyến rũ tôi!!!!
Tôi vội quay mặt đi thật nhanh, bởi vì cảm giác được nhiệt độ toàn
thân đang tăng vọt, tim lại đập như thể vừa chạy một vòng thành phố
Hà Nội ý, tôi cố điều chỉnh hơi thở đều đặn trở lại mà không cách
nào làm được. Ý nghĩ duy nhất trỗi dậy trong đầu là biến khỏi tầm
mắt của hắn trước khi tôi bị chọc cho quê tột độ, nhưng mà hắn đứng
chặn ngay lối vào phòng thì tôi đi vào bằng cách xuyên qua người
hắn chắc, lại không thể quay mặt lại, cá là mặt tôi bây giờ không
khác quả cà chua là bao. Thôi thì chạy chỗ khác!
- Này, cô đi đâu?
"......."
Đi đâu? Đi cái đầu anh!
Tôi cũng chẳng biết là tôi đang chạy đi đâu, chỉ cắm đầu chạy thôi,
chạy suốt, tự nhiên lại sợ hắn đuổi theo. Tôi rất sợ, tôi sợ cái
nhìn của hắn, dù ánh mắt ấy hút hồn đến đâu, nó luôn làm cho tôi
sợ. Nghĩ lại thì từ lúc biết hắn đến giờ, tôi chưa bao giờ dám nhìn
trực diện vào đôi mắt của hắn cả.
Tôi đến South Devil đã được hơn một tháng rồi, cũng đã quen dần
đường đi lối lại, dù không muốn cũng cố phải nhớ, nhưng tất nhiên
chứng mù đường của tôi không cho phép tôi nhớ quá nhiều.
Và.....
Bà nó chứ, tôi chạy quá xa rồi thì phải, đã thế tôi lại chẳng mang
theo ô. Bộ quần áo trên người đã ướt sũng nước tự khi nào. Tôi đúng
là một con điên, tôi quên mất tôi chả là cái gì mà hắn phải đuổi
theo tôi để cho tốn sức, hơn nữa người ta vừa đi tuần về đang muốn
nghỉ ngơi còn chưa xong....
Bây giờ thì tôi ghét trời mưa!
Trời đã về chiều từ lâu, càng lúc càng tối, càng lúc càng lạnh, lại
còn mưa nữa, tôi thì càng lúc càng lạc. Tôi vô tình chạy vào cánh
rừng âm u ghê rợn bao quanh trường mà tôi không biết, càng đi càng
chẳng thấy đường, càng đi càng thấy âm u, mà hình như tôi lại trở
về chỗ cũ rồi. Ôi trời ơi, biết thế này cóc chạy cho xong, thà chịu
ở đó quê quê một tí còn hơn, bây giờ thì hay rồi, làm sao
đây?????????????????
- Hắt-xì! Lạnh quá!
Đang loay hoay thì tôi nghe có tiếng...
KREC!!!!!
Cái gì nữa đây? Này tôi đang sợ đấy, tôi đang RẤT sợ đấy, đừng có
hù tôi, tôi cóc có dũng cảm như mấy anh hùng liều chết vì Tổ Quốc
đâu...
KREC!!!!!!!!!!!!
Âm thanh lớn dần và tôi thấy đất dưới chân mình rung chuyển. Động
đất?
Nghĩ thế nào, tôi từ từ xoay người lại, và tôi đứng hình luôn, toàn
thân như kiểu vừa bị hóa đá, một con gì đó to gấp tôi cũng phải 100
lần, nhìn vừa giống rồng, vừa giống khủng long, vừa giống tê giác,
vừa giống cá sấu đang đứng lù lù trước mặt tôi. Nó há cái miệng to
khủng khiếp với hàm răng có số răng mà tôi nghĩ là cá mập trắng
phải gọi bằng cụ, dãi nhớt hòa với cái thứ chất lỏng màu đo đỏ theo
kẽ răng chảy xuống, trông kinh dị đến mức có xem phim 3D của "công
viên khủng long" thì vẫn thấy là không đáng để đem ra so sánh với
những gì tôi đang được thấy...
OH -----MY --- -----GODDDDDD !!!!!!!!!!!!!!!!
-
N....Ng...Người...Ngườ...anh....em....ch...chúng...ta...khô..không
thù...không...oán có....gì...gì...từ từ...từ từ tính..... - tôi cà
lăm mãi mới ra được từng ấy chữ, cũng chả biết mình đang nói cái
khỉ gì.
KREC!!! KREC!!! KREC!!!!!
Con quái gầm lên, hình như nó chả hiểu gì hết, mà rõ ràng là thế,
nó đang LAO THẲNG VÀO TÔI!!!!!!!!!!
CHÚA ƠI!!! con ngàn lần xin lỗi, con biết là con không nên rủa xả
ai hết, nhưng mà người không định vì vừa nãy con trót rủa xả tên
đáng ghét mà định cho con làm áp chảo đấy chứ?
Tôi sợ muốn điên lên được, cảm thấy sợ xen lẫn tức giận nữa, thế là
dù biết vô ích nhưng vẫn vừa chạy vừa gào loạn cả lên:
- Con quái vật kia, tao thấy là tao chưa làm gì thất đức đến mức
phải chết, mày có đói...thì .....hộc hộc....kiếm cái khác mà
ăn!!!!!!
Không được, tôi mệt quá rồi, chạy không nổi nữa, hôm nay chắc thứ
sáu ngày 13...
ỐIIIIIII!!!!!!!!!!!!!!
Bà nó chứ, cục đá chết tiệt, làm tôi ngã nhào xuống đất. Và tôi
nghe thấy tiếng chân con quái lại gần, gần lắm rồi....
Không được, tôi còn chưa lớn kịp, còn chưa lấy chồng, không thể
chết trẻ thế này được, không được...
KREC KREC!!!!!!!!!!!!!!!
Chết rồi, không kịp trăng trối luôn. Vào bụng nó thì tiêu chắc, té
ra đây là cách làm tôi chết được đây, không ngờ là BỊ ĂN
THỊT!!!!!!
Hàng loạt tiếng động nối tiếp nhau rồi sau đó tất cả lại chìm vào
im lặng...
Im lặng....
Gì vậy? Sao đột nhiên im ắng thế nhỉ?
Ban nãy vì sợ quá nên tôi nhắm tịt cả hai mắt và ngồi thu mình lại
một góc, phó mặc cho số phận." Là phúc thì không phải họa, là họa
thì không tránh được, mà muốn tránh cũng không được!!!!!!!" - tôi
lẩm bẩm.
Mà sao...kỳ vậy? Con quái háu đói này còn chờ cái gì mà chưa tợp
tôi đi? Hay còn muốn tôi tự giác nhảy vào miệng nó nữa? Đến ăn mà
cũng lười thì chịu rồi!
Thấy hơi quái quái, tôi từ từ mở mắt ra, một con mắt, rồi cả hai
con mắt, tôi ngớ người.
Con quái đâu?
Xung quanh cây đổ ngổn ngang, dưới đất một đám tro tụ lại đang bị
nước mưa cuốn đi, dòng nước mưa hòa loãng thứ chất lỏng màu đỏ đang
không ngừng chảy xuống...
Máu?...
...Nhưng con Kéc vừa nãy đâu?...
- Chết rồi !
Hả? Chết rồi? Tự nhiên chết?
Tôi bất chợt lại ngơ người lần hai, giọng nói này......tên đáng
ghét đó?
Bên cạnh tôi, một dáng người cao lớn quen thuộc đang đứng đó, không
phải, đang xoay người lại rồi, và bây giờ đang nhìn tôi, lại nói
sai nữa rồi, đang lườm tôi. Chính là hắn!
Tôi lạnh hết cả người, ngay lập tức gục đầu xuống, mắt nhìn như dán
xuống đất. Nhưng tôi lại giật mình, cứ giật mình thế này chắc tổn
thọ mất thôi. Nhưng mà... tôi đang thấy gì đây...?
Máu! Máu loang lổ dưới đất! Đang tiếp tục chảy xuống!
Máu ở đâu ra? Máu con Kéc?
Vội ngước lên nhìn, tôi chợt thấy trong lòng nhói một cái như bị
dao đâm, rõ ràng không bị thương nhưng tôi lại thấy đau, tôi bị làm
sao thế này?
Máu đang chảy xuống, là máu của hắn, máu đang chảy ra xối xả từ vai
trái và theo cánh tay tiếp tục chảy xuống nhỏ trên mặt đất, bị nước
mưa cuốn đi.
Một bên má đột ngột mất cảm giác, nhưng lại có cảm giác còn đau gấp
vạn lần cái đợt tôi ngã xuống từ tầng ba. Bên má ấy đã hứng trọn
một cái tát, từ kẻ đang đứng trước mặt tôi.
- Cô bị điên rồi phải không?
"......"
- Đang yên đang lành tự nhiên chạy đến đây, tự chuốc lấy tai họa,
cô bị điên phải không?
"......"
- Cô muốn cho tôi chết với cô đúng không? Cô suýt nữa thành công
rồi đấy !
.........
" Khóc? Cô khóc cái gì? Tôi mới là kẻ cần phải khóc đây này!" - Ren
nghĩ. Cậu đã định mặc kệ không đuổi theo cô nhóc, nhưng rồi cảm
thấy lòng như có lửa đốt, lại chợt nhớ cô nhóc này bị chứng bệnh
không xác định được phương hướng, thời tiết này là lúc thuận lợi
cho lũ Kéc ma trong khu rừng bị yểm bùa đi kiếm ăn, chúng ăn thịt
quỷ, nhỡ cô chạy vào rừng thì làm sao? Nhỡ cô gặp chúng thì làm thế
nào? Cô không biết dùng quỷ thuật, làm sao mà đấu lại chúng? Thế là
vừa trở về cậu đã lại vội đi ngay, khu rừng rộng bạt ngàn này, biết
cô nhóc ở đâu mà tìm, lại tối rồi, mọi thứ đều không ổn, cậu phải
tìm ra cô nhóc trước khi cô gặp nguy hiểm, nhưng tình huống này cứ
như bị lạc vào mê cung, làm cậu loạn hết cả lên, cậu điên cuồng tìm
kiếm, lần đầu tiên trong đời cậu biết thế nào là nỗi sợ, sợ mất đi
một cái gì đó, thật quan trọng.
Và rồi đâu đó vọng lên tiếng cô nhóc...
Lần đầu tiên cô gọi tên của cậu...
Như chết đuối vớ được cọc, tưởng chừng cuộc tìm kiếm đã vô vọng,
nay chợt lóe lên chút ánh sáng, cậu đã lao về phía ấy, nơi phát ra
tiếng gọi , trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ: cậu phải đưa cô
trở về!
Và thật may mắn vì cậu đã đến kịp, ngay lúc móng vuốt của con Kéc
chỉ còn cách cô nhóc chút xíu thôi, cậu đã kịp chặn nó lại. Móng
vuốt sắc nhọn của con Kéc có độc tố, không chạm đến được cô nhóc,
nhưng đã làm một bên vai trái của cậu rách toạc ra...
................
Bây giờ mọi chuyện tạm ổn rồi, cậu lại không kìm được mà cho cô một
cái tát, bởi vì chưa ai dám làm cho cậu sợ hãi và hoang mang như
thế cả, cậu hận là không thể tự tay giết chết cô cho rồi, sao cô
dám làm cậu trở nên như thế?
...............
Tôi không biết phải nói gì, nhưng cũng biết là không nên phản bác,
bởi vì rõ ràng là tôi sai. Mưa mỗi lúc một to, lồng ngực tôi mỗi
lúc một quặn thắt lại, tôi nhìn xuống cánh tay hắn, cánh tay đầm
đìa máu chảy xuống từ vai trái đang nắm chặt lại và run lên từng
chập, có vẻ như muốn tát cho tôi cái nữa nhưng cứ phải nhịn.
- Anh muốn đánh tiếp thì đánh đi, tôi cho anh đánh đấy,
tôi...oái!!!!!!!!!!
Cả thân mình hắn đổ gục xuống, trớ trêu thay lại ngã đè lên người
tôi.
- Ê này, dậy đi! Anh nặng như cùm ý! Này!!!!
Không có tiếng đáp trả.
- Này, anh ngất rồi đấy à? Tỉnh lại mau, nhỡ có thêm con nào như
con vừa nãy chạy ra thì làm sao? Ê!!!!!!!!!!
"......"
- Đừng có làm tôi sợ nha, này, dậy đi! Này......
Nguy rồi, làm sao bây giờ, tối lắm rồi, thôi chết máu của hắn đang
chảy ra....sao tự nhiên biến thành màu đen thế này???
- Ê, DẬY MAU!!!!!! Anh không được chết đâu đấy!!!! Ai cho anh nằm
thế này hả? Mở mắt ra, này tôi xin anh đấy, dậy
đi!!!!!!!!!!!!!!!
Chap 15
Mưa đã tạnh hẳn.
Khó khăn lắm tôi mới vùng dậy được khỏi người hắn, còn hắn thì vẫn
nằm ngay đơ ra đó. Tôi lay mạnh người hắn, không động đậy! Tôi lại
tiếp tục lay, vẫn không động đậy!
Tôi tát tát vào hai bên má hắn, nhưng hắn vẫn cứ nằm nguyên một cục
không hề có phản ứng. Tôi hoảng thật sự, tìm mọi cách làm cho hắn
phải mở mắt ra, hết cấu rồi lại véo," ê, anh định chết đấy à? Tôi
bảo anh tỉnh lại cơ mà, anh bị điếc à, này, anh mà không dậy thì
đừng trách tôi ác nhớ, tôi đá cho anh một cái bây giờ, anh có chịu
mở mắt ra không??? Cho dù vừa nãy anh có cứu tôi thì tôi cũng sẽ
không nương tay đâu đấy,này..."
Vẫn không phản ứng gì cả...
- Tỉnh dậy mau lên, hjx...anh....có nghe không hả...mở mắt
ra...hjx...
Tôi khóc, tôi lại khóc, bà nó chứ, sao mà ở bên cạnh hắn tôi lại cứ
phô ra cái vẻ yếu đuối này chứ, tôi diễn kịch giỏi lắm cơ mà, sao
lại cứ lộ đúng cái vẻ ngoài vô dụng này ra cho hắn xem thế? Bỏ đi,
bây giờ hắn cũng đâu có thấy được, nhưng mà, thực sự chỉ cần hắn
chịu mở mắt ra thôi, chỉ cần thế thôi, tôi tuyệt đối sẽ không tránh
cái nhìn ấy nữa, dù có sợ thế nào, tôi cũng sẽ nhìn, vì thế mở mắt
ra đi, xin anh đấy...
- Cô....giỏi hành hạ ân nhân lắm, con Kéc đó cào tôi một phát không
bằng cô cấu cho mấy cái.
- Hả...Anh tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi, tên khốn này...anh
giả chết đấy à...anh...
Hắn đưa một ngón tay lên chặn miệng tôi lại làm tôi không kịp phun
thêm câu nào.
- Suỵt!!! Con nữa đến bây giờ!
Tôi cứng họng, nhịp tim bắt đầu tăng, ngón tay hắn đang chạm vào
môi tôi...Tôi vội vã quay mặt đi...
- Mắt tôi có chứa tia la-ze à ? Sao cô tránh như tránh tà thế
?
Không phải là có chứa tia la-ze, MÀ CÒN HƠN Ý!!!!!!
Ánh mắt ấy sắc bén vô cùng, dù nó đẹp và rất cuốn hút, không phải
tôi nói ngoa, nếu bạn đủ can đảm nhìn lâu một tí, dám cá hắn bảo
bạn bán nhà đi bạn cũng chả dám cãi!
Tôi đã từng thử nhìn vào mắt hắn, không lâu, thời gian nhiều nhất
cũng chỉ 3 giây là cùng, và tôi suýt nữa thì nhào vào lòng hắn rồi
đấy, không những thế, tí nữa thì tôi tin là đôi mắt ấy được cấu tạo
để có chức năng tạo ra trọng lực, hoặc kinh khủng hơn là: lực hút
của lỗ đen vũ trụ!!!!!!!! Có điều lỗ đen vũ trụ thì rất khủng
khiếp, ở đây khủng khiếp là nó làm tôi có cảm giác trong mắt hắn đã
giấu sẵn hai khẩu Aka cỡ bự luôn trong tình trạng sẵn sàng cướp cò,
chỉ chờ tôi sơ hở là......PẰNG CHÉO!!!!!!!!!!!
Vì thế tôi dần dần được hình thành một phản xạ có điều kiện - không
nhìn vào mắt hắn quá một giây, có vẻ như là tôi đã biến hắn trở
thành một quái vật Mê-đu-sa thực thụ rồi, bạn biết Mê-đu-sa chứ?
Cái con quái vật trong thần thoại Hy Lạp chỉ có mỗi cái đầu cứ lơ
lơ lửng lửng, tóc thì không có mà toàn rắn độc trên đầu và khiến
cho kẻ nào nhìn vào mắt nó bị hóa đá ý.
Này, tôi thực sự hơi bị nghi ngờ đấy, đây là bí mật quân sự về nét
quyến rũ bẩm sinh của quỷ tộc hoàng gia, hay là.....bằng chứng cho
việc có họ hàng với hồ ly tinh đây? Tôi đọc nhiều truyện ma lắm,
tác phẩm của Bồ Tùng Linh có miêu tả hồ ly tinh đó thôi - này nhé:
không phải người, khả năng mê hoặc quyến rũ con người thuộc hàng
"khủng". Tuy là tôi không chắc lắm vì chưa từng đọc qua về nam hồ
ly tinh bao giờ.
Tôi thừa nhận là tôi sợ chết, tôi cũng rất hay nuốt lời, ấy, chỉ
chuyện nho nhỏ như con muỗi thôi, vì thế......tôi nuốt luôn những
lời lúc nãy nhá, tôi vẫn không dám nhìn hắn, cụ thể là nhìn vào mắt
hắn, tôi nói rồi, tôi sợ!
Dù sao thì tôi nghĩ là, vừa rồi không phải vì tôi nghĩ tôi sẽ không
lảng tránh ánh mắt hắn nên hắn mới tỉnh lại đâu.
- Để tôi nằm một tí, tôi không còn sức nữa... lát máu độc chảy ra
hết tôi sẽ đưa cô về !
- Ừ...
Tôi để hắn gối lên đùi mình, dù gì hắn cũng vì tôi mà bị thương,
không thể để người ta nằm chỏng chơ dưới đất được, thế
nhưng.....ngay lúc đó tự nhiên hắn lại nói một câu khiến tôi muốn
hất ra ngay lập tức, biết hắn nói gì không?
- Cô..... cũng có mùi vị của đàn bà đấy!
WHATTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT?????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con bà nó, hắn dám.....!!!!!!!!
- BỆNH HOẠN !!!!!!!!!!!!!!! - tôi gào lên, thiếu điều rút dép khảo
cho hắn vài phát.
- Gì cơ? Tên cô đấy à? - hắn nhếch môi cười.
CƯỜI, được rồi, cứ cười đi, cười rách mồm ra luôn đi, tên KHỐN
này!
Tôi lúc đó chỉ muốn cái miệng hắn bị như thế này này :
Nhưng mà....tôi phải nhịn thôi, nhẫn nhịn.... "
1....2.....3....4....5.....6....." - bài học kiềm chế cơn giận của
mẹ lại được đem ra để áp dụng.
"Cả giận mất khôn", "quân tử trả thù 10 năm chưa muộn'', "Lùi một
bước biển rộng trời cao", " Quân tử không chấp kẻ tiểu
nhân",..v.v.....tôi cố nặn ra cả tá danh ngôn tục ngữ để nuốt trôi
cơn tức giận.
Giời ơi, điên lên mất, ai đó, lấy hộ tôi con dao chọc tiết lợn
coi!
...............
Trăng đã lên đến đỉnh đầu, tròn vành vạnh và rất sáng, trăng rằm
ư?
Tôi tưởng hôm nay thứ sáu ngày 13, không thì sao mà tai họa dồn dập
vậy chứ? Mặc dù tôi là nguyên nhân chính gây ra những tai họa đó
thật, cái này tôi không phủ nhận.
Tôi cúi nhìn gương mặt "handsome no.1" của hắn, sao mà đẹp zai thế
không biết, chả trách hay thấy mấy devil girl cứ chực....nhỏ nước
miếng khi nhìn thấy hắn. Dưới ánh trăng gương mặt ấy hoàn hảo và
cool kinh lên được, tôi thực rất muốn chạm tay thử xem da hắn có độ
mịn như thế nào, sao mà đến một cái nốt cũng không có là thế nào?
Gì chứ, tôi là con gái mà còn ghen tị đây này, "ngón tay dài thật,
é, lại còn trắng hơn cả mình nữa chứ!" - tôi thầm gào lên trong
đầu. Cái tật săm soi, một trong "một lô một lốc" thói hư tật xấu
của tôi lại phát tác rồi đấy.
....
May mà mưa nhưng tối nay không lạnh. Thời tiết trong phạm vi kết
giới nói thật rất kì dị, tôi thậm chí không phân biệt nổi đang là
cái mùa gì, hôm qua còn thấy có tuyết rơi nữa kìa, làm tôi sung
sướng chạy ra sờ lấy sờ để, đó là lần đầu được tận mắt nhìn thấy và
được chạm tay vào tuyết thật của tôi. Kết một câu, khác xa khi chạm
vào vụn tuyết trong tủ lạnh!
....
Gần ba tiếng trôi qua.
- Anh thấy khá hơn chưa? - tôi cúi xuống hỏi hắn.
Không có tiếng đáp trả.
- Tôi biết tỏng anh đang giả vờ, mở mắt ra mau, anh tưởng dùng một
trò đến hai lần mà vẫn có kẻ mắc lừa đấy hả?
Vẫn không có tiếng đáp. Tôi bắt đầu cáu tiết:
- Dậy mau! Anh bảo đợi máu độc chảy ra hết rồi đưa tôi về cơ mà,
lâu quá rồi đấy.
- Dậy đi, anh đừng có đùa dai, tôi tê hết cả chân rồi đây
này!
Không đáp, rốt cuộc không hề có tiếng trả lời.
Hắn ta làm sao thế này? Rõ ràng vừa rồi còn đủ sức chọc ngoáy tôi
cơ mà, chết nhanh thế?!!!!!! Tôi lại véo cho hắn mấy cái, nhưng hắn
cứ như đã....
Người lạnh ngắt, sao lại thế? Ban nãy rõ ràng là còn rất ấm cơ mà?
Sao mặt tái thế này?
- Này...anh đừng làm tôi sợ...tỉnh lại mau....này... - tôi bắt đầu
cuống trở lại, khóe mắt đã có nước.
Tên khốn này, sao anh cứ hay dọa tôi thế, anh biết thừa là tôi yếu
tim, biết thừa là tôi chết nhát rồi cơ mà? Sao anh cứ hay dọa tôi
thế hả?
Bất giác tôi đưa tay lên mũi hắn, chợt tôi không thể thở được,
dường như vừa có tiếng sét đinh tai, HẮN KHÔNG THỞ
NỮA!!!!!!!!!
Tôi nhìn như dán mắt vào vết thương trên vai hắn, một vết cào cực
sâu, máu không hề có dấu hiệu chuyển về màu đỏ tươi ban đầu, trái
lại càng lúc càng chảy nhiều và đen sẫm lại. Con bà nó chứ, làm gì
có chuyện máu độc tự chảy hết, rắn cắn còn phải lấy miệng hút nọc
độc ra, huống chi....
- Tên khốn này, anh lừa tôi, anh biết là không cứu được phải không?
Anh để lượng máu còn lại trong người chảy hết ra thì có, anh thích
chết chứ gì, đừng hòng nhớ, anh tưởng tôi là
ai....anh....hjx.....ai cho anh chết?....Tôi còn chưa biết có nên
trả thù anh không cơ mà?.......hjx....ai cho anh chết.....
Tôi gào lên, hắn muốn để tôi cắn rứt lương tâm suốt đời chắc, đúng
là cái đồ độc ác mà. Con trai độc nhất với con rơi của chúa tể cái
đếch gì, còn không bằng cả tôi, tôi ít ra còn tự làm vết thương hồi
phục được, còn...
Mà khoan....nếu tôi có khả năng làm vết thương tự hồi phục thì,
liệu tôi có cứu hắn được không? ..............Nhưng làm thế
nào???????
Không thể do dự thêm được, chậm vài giây nữa hắn thăng thiên là tôi
cắn rứt suốt đời, tôi không muốn, tuyệt đối không!!!!!!!!!
Tôi với tay lấy cục đá có cạnh sắc nằm gần đấy, cắn chặt răng cứa
mạnh vào cánh tay một vệt dài, ngay lập tức máu túa ra, đau kinh
lên được, rồi nén đau bóp mạnh cổ tay để máu chảy vào vết thương
của hắn....
Không biết cách này có hiệu quả không? Đành phải liều vậy, tận sâu
trong đáy lòng tôi có cảm giác, hắn mà chết thì tôi sẽ rất đau,
cũng không hiểu dũng khí ở đâu mà tôi lại dám làm thế này nữa.
Nhưng tôi không cho hắn chết đâu, tôi nợ hắn cái mạng này, hắn phải
sống để còn giết tôi chứ, coi như tôi trả ơn hắn đi.
Ách....nhưng mà....tôi quên mất, không biết quỷ có giống con người
không, nhỡ đâu mà hắn nhóm máu O, tôi lại truyền cho nhóm AB thì
chẳng hóa hại hắn à? Tốt nghiệp xong tôi có lẽ không nên đi làm bác
sĩ đâu!
Nhưng tôi lo lắng thừa rồi, máu của tôi thực sự có công hiệu đấy.
Máu của hắn đã bắt đầu trở về màu đỏ rồi, vết thương đang khép
miệng kìa, tuyệt vời!!!!!!!!
Tôi mém chút là gào lên thành tiếng sung sướng, ê, hê hê tôi biết
là tôi không tầm thường mà, máu của tôi đúng là một dược liệu quý
giá, sao mà tôi thấy tôi phục tôi quá!
Nhưng..........chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này? Mắt tôi cứ hoa
loạn cả lên, cảm giác kiểu như vừa bị một quả bóng đá được sút đi
với vận tốc 200 km/h bay thẳng vào giữa mặt, ê, tôi thấy sao bay
đầy trời đây nè. Chóng mặt quá, buồn nôn, đau nữa, ôi.....
Trong phút chốc, mọi thứ trước mắt chợt tối sầm lại.......
Chap 16
Kí túc xá nam trung học South Devil, phòng 207...
Ren đang đứng tựa lưng vào thành lan can, ánh mắt hướng lên bầu
trời dày đặc mây đen, những cơn gió khô khốc không ngừng thổi tới
lùa vào mái tóc của cậu.
Con người, theo như cậu biết thì không thích thời tiết như thế này,
còn loài quỷ thì không có cảm giác với thời tiết, nhưng cô ta thì
lại thích trời mưa, trời âm u và có gió lạnh, à quên, trời tuyết
nữa. Không hiểu cô ta là cái thể loại gì?
Nghĩ lại thấy thật buồn cười, cô ta vừa chạy vào rừng một lúc mà đã
đụng ngay một con Kéc ma hạng A, số gì không biết, may mà cậu đến
kịp, bị gì cô ta không chết chứ bị tợp thế không chết hơi phí. Móng
vuốt độc của cái loại sinh vật ăn thịt quỷ này đúng là ghê gớm, hơn
nữa lại là của một con hạng A, bình thường cậu giết nó không quá
khó, chỉ tại lúc ấy đỡ cho cô ta, theo cái cách mà cô ta hay nói ý,
thì suýt nữa cậu bị cho lên nóc tủ ăn hoa quả.
Thật không ngờ máu của cô ta lại có khả năng bách độc bất xâm, thậm
chí là làm hồi phục vết thương nhanh như thế. Tỉnh lại cậu thấy chỗ
bị con Kéc cào đã lành hẳn, nhìn sang lại bắt gặp cô nhóc nằm sõng
xoài dưới đất, vội đặt tay lên trán cô để "đọc" lại những gì đã xảy
ra khi cậu bất tỉnh thì thấy hình ảnh cô nhóc cầm lấy viên đá sắc
nhọn lên, và....
....Sau đó cậu vội vã đưa cô về đây....
Xem ra để có được khả năng này, không bay được cũng đáng, có điều
khả năng đó cũng chẳng toàn diện gì, nó làm cô ta đau đớn gấp đôi
sau đó, có nghĩa là nếu kẻ khác ở trong hoàn cảnh của cô ta chỉ đau
một thì cô ta đau hai.
Haizzz, đây chắc là "được cái này, mất cái kia" đấy, như cô ta vẫn
hay làu bàu ý!
Quá một tuần rồi, vẫn bất tỉnh...
Xem ra đã truyền cho cậu quá nhiều máu nên cơ thể không đủ sức, có
lẽ cần phải bù lại một lượng không nhỏ rồi, chứ cứ để thế này chắc
sẽ mất nhiều thời gian máu mới tự tái tạo lại được. Còn đi học nữa,
không thể cứ bất tỉnh thế, rồi nhỡ vụ này đến tai bà hiệu trưởng
già chát "chống ề" thì lại rách việc!
"Mà mình nhiễm cái cách nói chuyện xỏ xiên của cô ta hồi nào thế
không biết?" - một ý nghĩ trong đầu lóe lên làm cậu khẽ nhếch môi
cười.
---------------
- Tôi trở về lãnh địa quỷ một chuyến, cậu trông chừng cô ta nhé
Shirou.
- Có chuyện gì vậy?
- Cậu cứ lo cho cô ta đi, tôi sẽ về sớm, à, lo giùm tôi nếu bà hiệu
trưởng ngớ ngẩn đó hỏi đến nhớ, đi đây!
- Khoan đã, Ren...
SHirou chưa kịp nói xong thì cậu bạn thân đã bay mất dạng, cậu chỉ
biết lắc đầu, quay vào phòng trông chừng cho Linh.
Mặt cô nhóc tái mét, trán lấm tấm mồ hôi. Cậu vội lấy khăn thấm đi,
cúi xuống đắp lại chăn cho cô nhóc. Bỗng...
- Đau! ĐAU QUÁ!!!!!!!!!!! AAA.....
Cô nhóc lại kêu la đau đớn, tay nắm chặt ga giường rồi chốc chốc
lại đập rầm rầm xuống giường than đau, nhưng mắt vẫn nhắm chặt,
chứng tỏ là đang mê sảng. Cậu nhóc hoảng cả lên, vội đút ngay cái
khăn tay vào miệng cô, từ hôm Ren bế cô về, đã mấy lần cô rên la
đau đớn suýt cắn vào lưỡi, làm cậu tưởng tim mình đã nhảy ra ngoài
rồi chứ.
Cậu đã cố gặng hỏi mà nhất định tên nhóc kia không chịu hé miệng
lấy một lời, chuyện này như cơm bữa rồi, cậu không ý kiến gì về nó,
chơi với Ren từ nhỏ nên cậu rất hiểu cậu ta. Duy chỉ có điều, tại
sao Linh bị như thế? Biết là có cạy miệng mà Ren không muốn nói thì
hỏi cũng bằng thừa, vậy mà cậu vẫn cứ hỏi, tại vì Linh...
Shirou thực lòng mà nói, ngay từ đầu gặp Linh đã rất thích, cái mặt
cô nhóc phụng phịu lúc đó nhìn thật đáng yêu, và cậu đã không ngần
ngại tiến đến giúp đỡ cô, đưa cô về đây...
Cậu muốn trước tiên hãy làm bạn với Linh đã, rồi sau đó sẽ tiến xa
hơn, rõ ràng cô cũng rất có thiện cảm với cậu. Nhưng dường như, mọi
chuyện không đơn giản như vậy.
Hôm đó, khi thấy Ren bế cô nhóc trên tay từ bên ngoài trở về đúng
lúc cậu cũng vừa kết thúc ca trực tối và quay lại phòng, trái tim
cậu khẽ nhói một cái, một cái thôi, thế mà hơn cả dao đâm. Cậu ta
không trông thấy cậu, bởi vì ánh mắt cậu ta lúc đó chỉ tập trung
hướng về cô gái đang nằm gọn trong vòng tay mình mà thôi, không
những thế, cô gái ấy dù đang bất tỉnh nhưng đôi tay nhỏ nhắn vẫn
bấu chặt lấy cánh tay đang ôm mình. Cả hai bọn họ, quần áo ướt đẫm,
đầy máu!
Sợ ư? Lần đầu cậu bế cô về đây, cô ban đầu có vẻ khá sợ hãi vì độ
cao chót vót vậy mà không hề tóm lấy người cậu, đừng nói tóm chặt
thế kia.
- Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - cô nhóc lại thét lên, nước
mắt cứ thế chảy ra không ngừng.
Cậu nắm chặt lấy tay Linh, thực sự mong là cái đau đớn cô đang phải
chịu sẽ truyền sang cho cậu, được vậy thì tốt biết bao.
------------------
Lãnh địa quỷ - ngoại thành, thành phố Wingdring....
Một bóng đen nhỏ xuất hiện trên bầu trời, xoẹt một cái thoáng chốc
đã hiện rõ ra trước mặt hai tên lính canh cổng khổng lồ được tạo
thành từ đất sét và bùn nhão, vẻ ngoài hai tên này bặm trợn như lôi
thần, cao cỡ tòa nhà 15 tầng ở thế giới con người, tấm thân ngoại
cỡ kềnh càng được bao trùm bởi một mùi hôi thối nồng nặc, thật kinh
tởm!
- Kẻ nào? Nếu không có lệnh của chúa tể thì không được phép tiến
vào bên trong! - một trong hai tên bặm trợn quát lớn?
Cậu nhóc trừng mắt, ánh mắt thực sự như Linh đã nói - dễ tạo cho
người nhìn một cảm giác đang đứng giữa Hiroshima trước thời điểm
bom nguyên tử của không quân Mỹ thả xuống mấy giây thôi!
Gì? Đoán xem cảm giác không chạy kịp thì thế nào?
- Mở cổng! - cậu nhóc nói.
Nhìn rõ khuôn mặt của kẻ "láo xược" đang đứng trước mặt chúng, ngay
lập tức bọn chúng vội quỳ mọp xuống thi lễ:
- Điện hạ!
- Tao nói mở cửa, điếc hay là muốn chết hả?
- Nhưng....phải có lệnh từ chúa tể thì chúng tôi mới được phép....
Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!
RẦMMMMMM....
Một nhát chém nhanh chóng và ngọt xớt làm tên lâu la to gấp cậu
nhóc cỡ...1000 lần...gục ngay lập tức!
- Làm từ bùn thôi mà, cho về với cát bụi luôn! - cậu nhóc nhếch mép
cười khẩy rồi quay sang tên còn lại đang run bần bật:
- Còn chưa mở cửa? Muốn theo nó?
- Dạ không không...nô tài mở...nô tài mở...
KÉTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!
Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, cậu nhóc không nói một lời, phất áo
đi vào, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười "đểu cáng" đã gần như
thành công thức trên mặt.
Trước mặt cậu bây giờ là vùng ngoại thành thành phố Wingdring - một
trong những khu cấm địa giam giữ trên 24100 loài quỷ thuộc hạng A
chuyên săn chính loài quỷ như chúng.
Chap 17
Huýtttttttt!!!!!!!!!!!
Cậu nhóc đưa ngón tay lên miệng làm phát ra một thứ âm thanh sắc
ngọt. Ngay lập tức, trước mặt cậu, một con chim tước rực lửa bay
đến, toàn thân nó cháy rực ánh sáng trắng xanh bập bùng.
- Chào, người anh em, lâu không gặp ngươi! - cậu nhóc cười khẩy đưa
tay xoa đầu con ác điểu.
Có thể lờ mờ đoán là nếu Linh có mặt ở đây, cô nhóc sẽ gào toáng
lên "cái thằng điên kia, muốn cháy tay hay sao mà xoa đầu
nó?????????????", tất nhiên là gào lên như thế trong đầu thôi, có
điều là vẫn "đọc" được.
Gì chứ, cháy làm sao được, đó là thú cưng của hắn mà.
- Quác! - con vật dụi dụi đầu vào tay cậu nhóc.
- Xin lỗi, ta không ở nhà nên lão già đó tống ngươi vào đây. - cậu
nhóc nói, có vẻ hơi cáu.
- Quác?
- Ta bị tống đi học, gì? không mang ngươi đi được!
- Quác Quác?
- Không được, cãi lời lão già ta lại bị cấm túc, hơn nữa đi cũng
còn đỡ hơn ở lại lão sẽ bắt ta đi gặp con nhỏ quận chúa của chi tộc
Vampire.
- Quác!
- Ngươi chịu khó đi vậy!.... À, lần này đến thế giới loài người, ta
kiếm được món đồ chơi hay lắm!
- Quác???
- Không mang về đây được...ờ, đồ chơi đang gặp trục trặc, thế nên
mới phải về đây tìm cách chữa cho nó nhanh hồi phục.
- Quác?
- Chuẩn đấy! Ngươi biết nó ở đâu không? "Vật liệu" để ta sửa đồ
chơi ý?
- Quác!
- Tốt! Đưa ta đi tìm nó!
Dứt lời, cậu nhảy phốc lên lưng con ác điểu. Hỏa tước ngay lập tức
vỗ cánh bay đi, nhằm thẳng hướng đầm lầy quỷ Wingdring tiến
vào.
Ánh sáng ngày càng yếu, khắp nơi, một mùi tanh tưởi bốc lên hòa vào
cái không khí đặc quánh hơi nước và chướng khí. Bình thường, chỉ có
con người mới buồn nôn thôi, nếu mà hít phải.
Nếu ai đó bị say xe ô tô chẳng hạn, đấy, cái mùi kiểu kiểu như thế,
nồng nặc hơn một chút và tanh tanh nữa.
Tối quá, ánh sáng lúc này giúp Ren nhìn rõ là ánh sáng trắng xanh
phát ra từ toàn thân con ác điểu. Bà nội nó chứ, bây giờ chẳng khác
gì mấy thằng cha mắc chứng quáng gà nhìn đường.
- Mùi tanh nồng nặc càng lúc càng rõ rệt rồi, nó đến đấy, sẵn sàng
chưa người anh em?
- Quác!
Cậu nhóc nhếch miệng cười. Tuy nhiên tình hình không khả quan như
cậu tưởng chút nào, ánh sáng từ thân hỏa tước phát ra trong này
thực sự là không đủ, phải nói là quá yếu ớt, không thể giúp Ren
nhìn rõ vị trí con mồi được, mà quên, không biết lúc này thì kẻ nào
đang là "con mồi".
Phe cậu nhóc, hay con thập thủ giao long này đây?
- Nó không dễ nhai đâu! Nhưng nó bổ lắm đấy! Vì "đồ chơi", tối cũng
chiến tất.
Vấn đề là bây giờ Ren chỉ lờ mờ nhìn thấy con quái thôi, cậu nhóc
mở lòng bàn tay, từ giữa lòng bàn tay trồi lên một thanh đao xanh
tím phát quang, cái này vừa chém tên lâu la canh giữ cổng
vào.
XOẸTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
GRECCCCCCCCCCCCCCCCCCC....
Âm thanh phát ra cho thấy một nhát cắt hoàn hảo.
- OK, một cái đầu rụng, tới nào chú nhóc, chín cái nữa!
Nhờ vào đôi mắt của hỏa tước, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, ác điểu
này bay lượn đến từng cái đầu một, Ren chỉ việc cứ thế mà cắt, cắt,
cắt, rồi chém, chém, chém...
GRECCCCCCCCCCCC....
Con quái long điên cuồng gào rú, tám cái đầu đã rụng, còn hai cái
nữa...
Ren vội quay đầu lại, một trong hai cái đầu con giao long đã ngoạm
được vào cánh của hỏa tước, làm nó ré lên, bay chao đảo.
- CHẾT TIỆT!!!!!!!!!!
Ren quát ầm lên, lao tới cắm thẳng thanh đại đao lên đầu cái đầu
khổng lồ của con thập thủ giao long. Được rồi, còn một cái nữa,
nhưng...
Hỏa tước cánh bị thương, không thể bay tiếp được, đáp xuống một
cách chao đảo.
- Được rồi! Nghỉ đi, còn lại để ta! - cậu nhóc nói.
Dứt lời, cậu đứng dậy, cầm thanh đao lăm lăm tiến tới phía trước.
Bà nó chứ, đồ quái vật kia nhìn được trong bóng tối còn Ren thì
không. Cậu nhắm mắt lại, tai cố lắng nghe động tĩnh để tìm vị trí
cái đầu cuối cùng.
loạt soạt...
vù vù...
.....
Tiếng gió, tiếng ma sát với không khí của con quái vật. ĐÂY
RỒI!!!!!!!!
PHẬP!!!
PHẬP!!!!!!!!!
Lần này là tiếng đao chém, và tiếng đớp con mồi. Quan trọng là, cái
nào trước?
- Mày thua! - cậu nhóc nhếch môi cười. Thanh đao đã cắm thẳng vào
mắt con vật làm máu nó phun tung tóe, tất nhiên là bắn hết lên
người cậu nữa.
RẦMMMMMM....
Cái đầu cuối cùng gục xuống. Cậu nhóc rít thành tiếng qua kẽ
răng:
- Chậc!....Bẩn hết cả người.
Cậu tiến lại phía cái đầu vừa rơi xuống ngay cạnh mình, dùng tay
không bẻ phắt cái sừng cỡ ngà voi trên đó, hứng lấy một ít dịch
lỏng chảy ra từ đó. Một thứ dung dịch màu trắng sữa, nhìn thì có vẻ
giống nước cốt dừa, vị thế nào chưa biết, mùi như lưu huỳnh.
Sau đó Ren đi về phía ác điểu, cho nó uống một ít, vết thương trên
cánh mau chóng lành lại.