Thư Quân đã đỡ đạn cho Tiểu Thiện của anh. Văn Thiên đi nhanh đến
bên Thư Quân đang nằm, trong vòng tay anh là tiểu Thiện đang bất
tỉnh nằm đó. “Thư Quân.” Giọng Văn Thiên run run vang lên.
Thư Quân ôm vết thương đang chảy máu quá nhiều. “Mau gọi cấp cứu
đi” mấy người cảnh sát chạy vào túm lấy ông Nhiên và gọi ngay cho
cấp cứu.
Thư Quân kéo tay Văn Thiên lại, “anh..anh..” Văn Thiên cau đôi mắt
lại, nhìn Thư Quân. Văn Thiên một tay bế tiểu Thiện, tay kia nâng
đầu Thư Quân lên, “chờ chút cấp cứu đến bây giờ.”
Thư Quân cười hiền lắc đầu, “anh...hai.” giọng cậu yếu đuối vô
cùng, nó đang yếu dần đi. Văn Thiên nuốt đau vào trong lòng. “anh
họ,....em xin …...xin lổi … anh.”
“Đừng nói gì nữa.” Văn Thiên không muốn nghe, không muốn ai trong
gia đình mình ra đi nữa cả. “.....hãy......hãy...nói....với .với
Thanh ...Thu ….em yêu cô ấy và mong cô ấy luôn.....luôn được hạnh
phúc....và anh...anh họ....anh phải hứa với em....là anh phải luôn
làm cho....cô ấy hạnh phúc cùng hai....tiểu tử.....” Câu nói càng
lúc càng không rõ.
“Cậu không được nhắm mắt hãy mở ra.” Nhưng đôi mắt của Thư Quân
không chịu, nó cứ thế nhẹ nhẹ nhắm lại.....”em..xin..lo.
Câu nói chưa hết mà cậu đã sang bên kia thế giới để lại đôi mắt đỏ
au của Văn Thiên. Tiểu Phong chạy lại bên ba mình khóc khi nhìn
thấy ba nuôi nằm đó không động đậy nữa.
“Ba nuôi.....ba nuôi...” Cậu bé khóc không ra tiếng nữa.. Văn Thiên
ôm hai cậu nhóc vào lòng. Nước mắt của anh cũng tuôn theo tiếng
khóc của con trai mình.
**
Thanh Thu cùng vơi cô Mai chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Văn Thiên
và tiểu Phong đứng ở ngoài phòng bệnh viện. “Tiểu Phong” cô ôm con
trai mình vào lòng, tiểu Phong nhìn thấy mẹ vui mừng lẫy sợ hãi kêu
lên. “Mẹ”
Cô bế bé sát vào lòng mình, “Văn Thiên tiểu Thiện đâu?” Anh ôm cô
xoa dịu, “đang nằm trong kia, bác sĩ bào nó không sao cả chỉ là sợ
quá thôi mà ngất đi thôi.
Cô hoảng hốt, “em có thể vào thăm không?”
Nước mắt cứ thế rơi trên khuôn mặt nhỏ bé của cô. Anh gật đầu vơi
cô, cùng với mọi người đi vào phòng bệnh. Cô lao đến bên giường ôm
lấy cậu bé đang nằm trên giường. “Tiểu Thiện, mẹ đây con tỉnh lại
đi.”
Đôi mắt ngọc của bé hơi mờ màng, phủ một lớp sương mù mở ra. “mẹ.”
tiếng nói yếu ớt có chút sợ sệt của bé gọi mẹ mình.
Cô ôm chặt lấy tiểu Thiện, khóc nấc. “Mẹ ở đây con đừng sợ.”
Lúc này có mẹ nên cậu bé lộ rõ vẻ của mình, nước mắt từng hạt cứ
thế lăn xuống mặt ôm mẹ mình chặt và khóc nức nở.
Văn Thiên vuốt tóc cậu nhóc, “con trai ba còn đau không?”
Tiểu Thiện lắc đầu, ngượng với ba mình hay sao ấy, nên cậu lau khô
nước mắt và chồm người ra bắt anh bế bé. Anh nở nụ cười hiền và xoa
vết đau trên mặt bé dị dàng. Tiểu Phong nhìn thấy thế lao vào dơ 2
cánh tay bé nhỏ lên, mặt nũng nịu “ba bế con nữa.”
Anh ôn nhù hơn bao giờ hết cách tay khỏe của anh bế bổng hai nhóc ở
trong lòng mình. Tiểu Phong cùng Tiểu Thiện êm ấm vùi vào lòng anh.
Cậu bé tiểu Phong vẫn có tật đưa ngón tay cái lên miệng mỗi khi ngủ
nên cậu bé vô tư đưa lên ngậm trông rất đáng yêu.
Thanh Thu cô không cầm được nước mắt nhìn 3 cha con, cô Mai đứng
bên cạnh cũng mừng vui và không cầm được nước mắt.
Ru được hai tiểu tử ngủ, anh ngồi ủ rũ. Cô Mai và Thanh Thu đều
biết chuyện của Thư Quân, ông Lưu già yếu quá nên không thể đến
bệnh viện được nên đành ở nhà.
Thanh Thu ôm Văn Thiên khóc, “thật là đáng thương anh Thư
Quân.”
Anh kéo cô ngồi vào lòng mình, “Thư Quân muốn em luôn luôn được
hạnh phúc và cả hai tiểu tử nữa.”
Cô chỉ còn vùi mặt vào lòng anh mà khóc. Đêm nay là một đêm thật
đau buồn, lại một người nữa ra đi không hề mong muốn.
Ai ai cũng mong nó trôi qua thật nhanh, hoặc chưa từng bao giờ sẩy
ra cả. Tang lễ của Thư Quân cũng lặng lẽ âm thầm, trời mưa rất to
đổ xuống tang lễ như đang khóc than tiễn anh đi vậy. Đôi cách của
thiên thần đang rang rộng bay lên trời cao.
Lão Nhiên bị tù trung thân về tội giết người và bắt cóc, và bị lật
tẩy hết những chuyện ông đã làm xưa và nay.
1 năm sau
Tiếng chuông nhà thờ đổ vàng, cô dâu xinh đẹp bức vào, đi trước là
hai cậu bé giống hệt nhau đang cầm những cái rổ hoa nhỏ, nắm vào
bàn tay bé nhỏ những cách hoa để rải xuống đất.
Người đàn ông đẹp trai nhìn người con gái mình yêu đến tận sâu
trong tim tiến lại gần. Rồi tất cả im lặng bản nhạc cũng đã
dứt.
Cha chúa đọc lời văn và lời hứa hẹn của hai người. “Con đồng
ý.”
… “Con cũng đồng ý.”
2 chiếc nhẫn cưới lấp lánh trao nhau, sau đó là nụ hôn say đắm.
Tiếng vỗ tay và chúc phúc cho đôi vợ chồng đẹp nhất ngày hôm
nay.
“Mẹ.....” Tiểu Phong kêu lên. “Tiểu Phong đói rồi.” Cậu bé không
chịu được nữa vất cái rổ hoa xuống đất.
Mọi người bật cười vì câu nói của cậu bé. Thượng Mai chay nhanh đến
bên tiểu Phong, “bà cho con ăn nhé, cả tiểu Thiện nữa.”
Văn Thiên và Thanh Thu ôm nhau nhìn theo hai đứa cười vui. Bỗng anh
bế bổng cô lên và đi ra khỏi nhà thờ. Lên cái xe Lamborghini 2 chỗ
ngồi và phóng đi mất để lại bao nhiêu người ở lại cùng vỗ tay ủng
hộ họ nhiệt tình.
9 năm sau.
“Tiểu Thiện em con đâu?” Thanh Thu hỏi tiểu Thiện đang ngồi đọc
sánh sau vườn rộng lớn. Cậu bé 14 tuổi có dáng vẻ thanh tú và thư
sinh, giống Văn Thiên đến từng giọt máu một. Dáng vẻ cao lớn ngồi
đọc sách ngước lên nhìn mẹ mình, đôi mắt vẫn lạnh như thế không có
chút biểu cảm nói, “thấy bảo đi ra ngoài.” Khiêm tốn lời nới nữa.
hihi
Đúng là hai con cô, một đứa thì đi chơi suốt ngày một đứa thì trầm
tư ít giao lưu. “Mẹ” tiếng bé gái 5 tuổi cất lên. Cô chạy lại ôm
bé. “Sao vậy con?”
“Ba gọi điện.” Bé cầm điện thoại dơ lên.
“Em ở đâu thế, anh chờ mãi không thấy đến.” Văn Thiên nóng
ruột.
Thanh Thu thở dài, “Em đến ngay, nếu em gọi được tiểu Phong
về.”
“Vợ yêu đừng nên căng thẳng quá, hỏi Tiểu Thiện thử xem.” Anh không
muốn cô căng thẳng quá, yêu vợ hết mức nhé.
“Nhưng mà Văn Thiện bảo tiểu Phong đi ra ngoài chơi, ôi em không
thể chiụ được với Tiểu Phong biết là ngày quan trọng mà còn ra
ngoài chơi là sao chứ.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tiểu Phong
đang ôm một đứa con gái bằng tuổi.
Cô há hốc miệng ra nhìn sau đó cụp máy. Thấy Tiểu Phong đang dỗ cô
gái ở bên dưới sân trước cổng cô tức giận chờ nó vào nhà.
“Mẹ???!”
“Mẹ gì chứ, con biết là chúng ta phải đi không mà còn ra ngoài.” Cô
tức qua quát lớn.
Tiểu Phong nhìn mẹ mình cười hê hề. “Con mới ra bên ngoài thôi mà,
bây giờ con về rồi mà.”
“Thế đứa gái đó là ai?” Cô không ngờ là con trai cô lại đào hoa đến
thế, hết đứa con gái này đến đứa con gái khác. Dáng vẻ nó thì cũng
là của Văn Thiên, cô chỉ mong nó như Tiểu Thiện thôi, tại vì tưởng
tưởng nó đao hoa vậy thì Văn Thiên cũng thế nên không kìm nén
được.
Trời Thanh Thu tham lam quá có Văn Thiên rồi còn muốn giữ 2 con
trai mình nữa. Cô nên lo cho đứa con gái 5 tuổi của mình đi.
Chiếc váy trắng của cô, bay bay nhẹ nhẹ đi đến cùng các con đến bên
chồng. Văn Thiên hôn nhẹ lên trán cô rang rộng tay đón tiếp.
“Vợ em đẹp quá.” Anh ôn nhù muốn giữ cô mãi trong lòng mình. Cô
nũng niụ “Anh không biết hôm nay em mệt thế nào đâu.”
“Anh biết mà, xin lổi vợ yêu, tối về sẽ đền bù.” câu nói của anh
làm cô đỏ mặt và dịu đi phần nào. Anh nháy mắt với cô một cái kéo
cô vào bên trong bữa tiệc, tay kia bế đứa con gái theo sau là tiểu
Thiện và tiểu Phong.
Một gia đình ai cũng đẹp đến đáng chú ý. Hôm nay là bữa tiệc tổ
chức cho Văn Thiên cầm di chúc của Thượng Quan. Do công việc bận
rộn quá nên không tổ chức sớm được.
Hai cậu con trai của anh, quả là phong độ không kém gì anh cả, 2
con trai anh mới 14 tuổi mà đã có vóc dáng anh tú và cao dáo đến mê
người.
Các cô con gái trẻ cũng những nhà thượng Lưu khác ai ai cũng để ý
đến họ. Cố làm dáng để lấy lòng họ. Trừ Tiểu Thiện ra thì tiểu
Phong luôn luôn sẵn sàng với những cô gái đó. Không biết cái đào
hoa này của cậu có từ đâu nữa.
Thanh Thu đang nóng lòng chờ ai đó, khi thấy Lee bước đến cô vội
vàng chạy lại hỏi ngay “con gái cậu đâu?”
Lee vẻ mặt có vẻ giận, “con bé làm mình điên lên mất, đã bảo ở nhà
rồi nó chạy mất tiêu đến nhà bạn nó là phải bảo Trí Kiệt đi đón
về.”
Thanh Thu cười cười, nhìn cái bụng to đùng của Lee mà nhìn mặt cô
đang giận dữ, đúng là bà bầu nóng tính.
Khi Trí Kiệt đến nới, vác trên vai là cô bé gái đang rẫy rụa “Thả
con xuống, con không thích, tha con raaaaaaaaaaa.”
Tiếng nói cô bé 13 tuổi làm cho mọi người chú ý đến, kể cả Tiểu
Phong đang ngồi nói chuyện với mấy cô gái cùng lứa tuổi.
Thanh Thu nhìn thấy ánh mắt nó, cô mỉm cười nhìn Lee. “Sắp có
chuyện hay để xem rồi.”
Văn Thiên ra bắt tay Trí Kiệt. “Hahaha tiểu yêu tinh lại làm loạn
à.”
“con bé bướng quá.” Trí Kiệt chỉ cười khổ.
Thanh Thu cùng đứa con gái 5 tuổi của mình và Lee đi đến bên 3
người họ. “Con hôm nay xinh quá Hiểu Lan.”
Cô bé nhìn thấy Thanh Thu là đôi mắt mở to, ngượng ngùng, nhưng
nhìn sang mẹ mình thì lại có vẻ tức tối.
Con gái của Lee rất xinh và dễ thương, đôi mắt đẹp đến động lòng,
khuôn mặt trắng trẻo mái tóc đen dài chấm mông, đôi môi đào chúm
chím. Nhưng có vẻ hơi đanh đá thì phải và khó bảo nữa.
Bé gái 5 tuổi của Thanh Thu cầm tay Hiểu Lan vì đã quen chơi với
Hiểu Lan rồi nên rất hứng thú với cô bé.
“Chị chớ với Thanh Uyển đi.” Bé kéo chị đi không để Hiểu Lan nói
lời nào.
Thanh Uyên rất thích Hiểu Lan, tại vì Hiểu Lan hay đến chơi và lại
hay chơi với bé, nên bé rất thích.
Hiểu Lan ngồi ăn bánh kem cùng Thanh Uyên. “Ngon không?” Hiểu Lan
hỏi Thanh Uyên.
Bé gái gật đầu. Văn Phong đến gần cùng với đám con gái đi theo sau
anh. “Này đến đây là ăn vậy?”
Hiểu Lan không thèm nhìn Văn Phong vẫn ăn tiếp coi như không có sự
tồn tại của cậu. “Anh Văn Phong không ăn sao?” Thanh Uyên nhìn anh
trai mình cười cười hỏi. Văn Phong xoa đầu em gái mình, con mắt tức
tối nhìn Hiểu Lan đang ăn bánh ngọt rất tự nhiên.
Một cô gái bằng tuổi Văn Phong bám lấy cách tay cậu nũng nịu “Văn
Phong à, con bé đó có vẻ khó chịu quá chúng đa đi ra đằng kia
đi.”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Văn Phong cười hiền với cô gái đó, “cậu cứ ra kia trước đi tí mình
ra.”
Dịu dàng vuốt tóc cô gái một cái, Hiểu Lan vẫn bình thản ăn bánh.
Văn Phong ngồi xuống cùng bàn, nhìn Hiểu Lan trước mặt mình. Đôi
mắt tinh nghịch của cô bé vẫn không thèm nhìn cậu, tức tối miệng
bật lên. “Đúng là một đứa con gái xấu xí.”
Hiểu Lan ngừng ăn đôi mắt ngước lên nhìn Văn Phong, “anh vừa nói
cái gì?”
Văn Phong cười kểnh, “tôi bảo là, em thật là một đứa bé gái xấu
xí.”
Thế rồi, cả cái đĩa bánh của Hiểu Lan ụp vào mặt Văn Phong làm mọi
người xung quanh hoảng hốt nhìn, mấy cô con gái xót xa chạy đến lau
cho Văn Phong.
Thanh Thu và Lee nhìn nhau cười vỗ tay vào nhau thích thú. Văn
Thiên và Trí Kiệt nhìn 2 bà mẹ rồi nhìn nhau lắc đầu.
“Con bé xấu tính này, sao lại làm thế với anh Phong hả?” một cô gái
đến lau cho Văn Phong và mắng Hiểu Lan.
“Cho anh ta đáng đời.” Hiểu Lan đứng lên đi, kéo theo Thanh
Uyên
“Dừng lại.” Văn Phong tức bực bước đến gần Hiểu Lan. “con bé...con
bé..đáng ghét” rồi sau đó một đĩa kem khác từ tay Văn Phong úp
thẳng vào mặt Hiểu Lan.
Mấy đứa con gái đứng sau anh cười to thích thú. Hiểu Lan quệt kem
trên mặt đi nhìn Văn Phong tức sôi mau. “Sao? ngon chứ?” Văn Phong
khiêu khích.
Hiểu Lan ẫm ức, vì tiếng cười của mấy con gái sau và anh nữa ẫm ức
quá không chịu được nên đôi mắt đẹp của cô bé đẫm lệ, chảy ra từng
những giọt nước mắt nóng hổi long lanh đến động lòng. Làm cho Văn
Phong nhìn đến không rời được đứng như tượng nhìn cô bé.
Lau nước mắt, Hiểu Lan xông vào đẩy Văn Phong ngã ra và túm tóc
đánh anh. “ aaaaaaaaa” tất cả mọi người trố mắt lên nhìn. Thanh
Uyên nhìn hai người đang lăn lộn dưới đất mà thích thú hùa theo,
như đã quen với việc này rồi. “Chị Hiểu Lan cố lên, cố lên
cố....”
Chưa nói hết bé đã bị mẹ bế bổng lên. Và hai đứa trẻ kia được hai
ông bố can ra. “Ba bỏ con ra....con chưa xong với tên khốn
đó.....”
“Cuộc chơi đã xong. Con sẽ phải ở nhà dọn dẹp toilette ở nhà 1 tuần
công chúa ạ.” Đưa bé gái bị ba bế bổng lên vách trên vai vẫn còn
rãy rụa không ngừng cào cấu.
Văn Thiên kéo đứa con trai mình lên thở dài. “Con sao lại có thể
như thế với Hiểu Lan chứ?”
Văn Phong chỉnh quần áo luộn xộn của mình lại nhìn theo Hiểu Lan mà
gãi đầu cười thầm. “Đâu có, chỉ là con thích cô bé như thế này hơn
là không nói thôi.”
Ánh mắt Văn Phong nhìn theo đó đã đi vào mắt hai bà mẹ thích thú
bịp miệng cười với nhau....