Thanh Thu hiểu ra cũng không muốn anh bị hại, nên cô đồng ý cho anh
đi. Họ còn gần nhau phút nào thì cô bám lấy anh không rời phút
đó.
Khi anh phải đi, cô khóc như mưa. Cô Mai và Lee an ủi cô mãi không
nín. Văn Thiên tim anh thắt lại khi thấy cô khóc nhiều thế. Nhưng
mà anh phải đi, ở đây sẽ không hề tốt cho Thanh Thu.
Ngồi trên xe anh gọi điện nhanh cho ông Nội anh bảo thêu người bảo
vệ Thanh Thu ngay lập tức. Trong lòng anh lo lắng lắm nhưng mà vẫn
phải đi.
***
Quả thật tin tức của anh về bên Thượng Ngư nhanh như chớp đến tai
ông Nhiên, Ông đã lập tức cho người đến đó dò sét tình
hình..................
Trong nhà chỉ có Thanh Thu với lại Lee, 2 người bảo vệ cô thì đứng
ở ngoài cửa canh chừng. Thanh Thu và Lee không lạ gì với 2 người
bạo vệ lực lưỡng đó cả. Họ vẫn ngồi trong nhà nói chuyện thoải mái.
Thượng Mai thì đi làm rồi, chiều mới về.
Thanh Thu được Lee làm cho pudding (Thạch vanille ngọt) ăn nên cô
rất thích, cô tuy vẫn còn hơi ngén chút nhưng mà lại rất thèm đồ
ngọt.
„Lee dạo này cậu và Trí Kiệt sao rồi?“ Thanh Thu vừa ăn vừa quay
sang cô bạn mình hỏi.
Lee nghe thấy Thanh Thu hỏi thế giật mình, nhìn cô „ sao là sao
chứ? Chẳng có gì cả.“
Thanh Thu nhìn Lee vẻ tò mò, „sao chứ thấy Trí Kiệt có vẻ mến cậu
lắm.“
Lee ngừng ăn nhìn Thanh Thu, „anh ta không thích mình đâu. Người
anh ta thích là cậu, anh ta vẫn không thể quên được đâu.“
Thanh Thu nhìn cô bạn mình rồi chỉ vào bụng mình, „nhưng mà bây giờ
mình lá của người khác rồi, và đứa bé này thì đảm bảo sẽ không có
thể thay đổi được gì đâu.“
Lee nhìn theo cử chỉ của Thanh Thu, rồi nhìn vào bụng cô. Đúng thế
Thanh Thu và Văn Thiên bây giờ là của nhau kể cả có muốn tách họ ra
cũng không được nữa. Thanh Thu cô xoa bụng mình, „mình chẳng biết
bụng mình, nó to ra vì mình ăn nhiều hay vì đứa bé nó to lên
nữa.“
2 cô bạn nhìn nhau cười khúc khích. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng
xe đỗ ngoài cửa. Rồi sau đó một người bảo vệ đi vào cúi đầu nói,
„thưa cô có một người phụ nữ muốn gặp cô.“
Thanh Thu mời người đó vào trong, nghĩ là phụ nữ thì cũng chẳng co
gì nguy hiểm cả. Người bảo vệ hiểu ý ra mời người kia vào. Đó là
một cô gái mà Thanh Thu gặp ở lệ hội lần trước, chẳng ai xa lạ
chính là Chí Mỹ.
Chí Mỹ bước vào trong nhìn thấy Thanh Thu và Lee chào hỏi, „chào
cô, tôi tên là Chí Mỹ.“
Thanh Thu cũng bắt tay rồi chào lại, „chào cô, cô đến đây có chuyện
gì không?“
Chí Mỹ nhìn Thanh Thu rồi nhìn Lee, „chúng ta ngồi nói chuyện được
chứ?“
„Được thôi mời cô ngồi.“ Lee chạy vào lấy nước còn Thanh Thu cũng
ngồi xuống đối diện với Chí Mỹ
Chi Mỹ trông rất kiêu xa ngồi đó, đôi mắt đẹp đảo nhanh ngồi nhà
rồi nhìn vào Thanh Thu. Thanh Thu không hiểu hơi cau mày. Chí Mỹ
không vòng vo cô vào thẳng vấn đền, „Cô là Thanh Thu đúng
không?“
„Vâng sao cô biết?“ Thanh Thu ngạc nhiên hỏi.
Chí Mỹ cười nhếc mếp rồi nhìn cô, „tôi biết cô từ lâu rồi, quả thật
là lớn nhanh quá làm tôi súy chút nữa không phát hiện ra.“
Thanh Thu vẫn ngơ ngác, thì Lee bước ra cầm cốc nước đặt xuống bàn.
Lee ngồi bên cạnh Thanh Thu cũng muốn biết cô gái kia đến đây tìm
bạn mình có chuyện gì?
„Anh Văn Thiên vẫn thích cô như ngày nào. Quả là ngưỡng mộ ghê.“
Chí Mỹ nói mà có vẻ nghẹn ngào.
Lee và Thanh Thu nhìn nhau cau mày. Chí Mỹ nói tiếp, „nếu tôi đến
đây để xin cô là hãy để Văn Thiên cho tôi thì cô nghĩ sao?“
„Chị nói cái quái gì thế?“ Lee cáu lên về câu nói vô duyên của Chí
Mỹ.
Thanh Thu không nói gì chỉ ngồi nghe. Nhưng trong lòng thì cũng rất
khó chịu. „Ý tôi là, gia đình tôi cũng rất quý anh ấy và tôi cũng
thế còn ông anh ấy cũng có vẻ quý mến tôi nên có thể sẽ tốt cho anh
ấy hơn khi anh ấy ở bên tôi.“
Lee phát điên luôn, „cái bà chị này, nói gì thế hả? Có biết người
ta đã có con với lại Văn Thiên rồi không mà còn muốn giựt chồng
người khác thế?“
Chí Mỹ nghe xong câu nói của Lee thì cũng ngớ người, Thanh Thu có
con với lại Văn Thiên? Thế là thế nào? Cô bàng hoàng không nói được
câu nào nữa.
Thanh Thu kéo Lee ngồi xuống, còn bản thân cô cũng đang nóng như
lửa nhưng lại cố kìm nén xuống. Nhìn Chí Mỹ ẫm ức nói, „xin lỗi
chị, nhưng mà quả thật là như thế đó.“
Chí Mỹ cô như rụng rời chân tay, nước mắt bắt đầu lăn ra. Thanh Thu
và Lee nhìn thấy thế cũng không khỏi kinh ngạc hỏi, „cô sao
thế?“
„Tôi... thực sự yêu anh ấy mà...hãy cho tôi có cơ hội có anh ấy đi?
Hiện tại anh ấy đang sống cạnh tôi.. Chỉ có tôi mới bảo vệ được cho
anh ấy. Cô thử nghĩ xem anh ấy gặp nạn thế nhưng hỏi cô có giúp
được gì cho anh ấy không?
Gia đình tôi đã giúp anh ấy. Nếu tôi và anh ấy đến với nhau thì sẽ
tốt cho cả đôi bên, sẽ không có ai cướp được quyền lợi của anh ấy
hiện tại.“
Thanh Thu nghe những câu đó ức chế mà không nói được gì, vẫn lắng
nghe Chí Mỹ khóc than vãn. Còn Lee thì cũng tức điên lên, nhưng Chí
Mỹ khóc quá nên cô cũng không nói lại được nữa.
Chí Mỹ vừa lấy giấy ra lau nước mắt rồi nói tiếp, „anh ấy đang
trong tình trạng rất nguy cơ, đã phải đến nhà tôi ở, để có thể
không phải gặp nguy hiểm. Cô thử nghĩ xem sau này những tình trạng
thế sẽ sẩy ra rất nhiều với anh ấy. Vì chiếc ghế chủ tịch mà có thể
sẽ phải luôn luôn cảnh giác mọi hoàn cảnh.
Trong gia đình tôi sẽ có thể giúp anh ấy về mọi mặt hơn. Nếu cô yêu
anh ấy và nghĩ được thì hãy buông tha đi. Đứa bé sẽ có thể ra đời,
chúng tôi sẽ cung cấp đầy đủ cho cô và con cô...“
„IM ĐIIIIIIIIIIII“ Thanh Thu hét lên không muốn nghe nữa chạy ra
ngoài.
Lee cô chạy theo, lúc rời đó lườm Chí Mỹ một cái. Thanh Thu chạy
thế rất không tốt nên Lee chạy kịp giữ cô lại. Mấy người bảo vệ
cũng chạy theo sau.
Thanh Thu bị Lee giữ chặt, „Thanh Thu đừng chạy đứa bé trong bụng
cậu.“
Lee thấy cô bạn mình nước mắt đã ướt hết khuôn mặt, thương sót ôm
Thanh Thu vào lòng. Thanh Thu nghẹn ngào vừa khóc vừa ôm Lee,
„mình.... làm sao đ..?“
Bùm, Bùm..... câu nói chưa giứt thì 2 tiếng súng nổ bên cạnh 2 cô
gái. 2 người bảo vệ ngã lăn ra vì trúng đạn. Bỗng có 2 người bịp
mặt đen xì lao tơi 2 cô gái, bịp miệng 2 người lại, nhanh như chớp
Thanh Thu và Lee ngất xuống đất. 2 người lạ mắt đó bể bổng 2 cô gái
lên chạy nhanh ra ngoài lên xe phóng đi. Những khoảng khắc đó chỉ
nhanh chóng trong 2-3 phút.
Tiếng súng làm cho Chí Mỹ nghe thấy nhưng cô đứng bên trong nhà
nhìn ra ngoài sân thấy vậy sợ quá lấp đi. Cô làm thế là đúng, nếu
như cô lao ra cũng có khi sẽ bị bắn chết. Thấy Thanh Thu và Lee bị
bắt cô gọi nhanh cho Văn Thiên.
„Anh Văn Thiên, Anh đến đây nhanh đi..... Thanh Thu..cô ấy bị bọn
của ông Nhiên bắt rồi.!“
Văn Thiên anh như chết đứng....Lao nhanh ra ngoài cùng mấy người
nữa. Trên người anh mặc áo trống đạn rồi. Nhưng mà anh không lo cho
cái thân mình bằng lo cho Thanh Thu bây giờ....
Chiếc xe của anh lao nhanh về nhà. Nhìn thấy Chí Mỹ và mọi người
đang đứng đó, có cả ông anh nữa xe cứu thương cũng có đưa 2 người
kia đi cấp cứu..
Anh quay sang Chí Mỹ hỏi, „sao cô lại đến đây?“
Chí Mỹ quả thật mặt tái mét nhìn anh không nói được câu nào. „Em
chỉ đến chơi với Thanh Thu không ngờ người của ông Nhiên lại đến
đây bắt Thanh Thu đi.“
Nước mắt cô chảy ra, ngả vào lòng anh. Văn Thiên biết là cô sợ nên
cũng ôm cô cho cô bớt sợ hãi.....
Esp 13
Hai cô gái nhỏ bé bị trói trên 2 chiếc ghế gỗ cũ cĩ. Ngồi quay lưng
vào nhau, mắt bịp lại bằng 2 cái khăn đen, miệng thì được băng dán
kín.
Trong một căn nhà ở giữa rừng đổ nát, vang vang tiếng bước chân của
chiếc giày cao gót nện xuống nền đất xi măng kêu lên những tiếng
cộp cộp. Hai cô gái xấu số bị tiếng guốc đó mà dần dần tỉnh lại,
nhưng vì bị bịp mặt nên không nhìn thấy cái gì, trọng sự sợ hãi và
hoảng hốt một cô gái cất tiếng lên. „Cái gì thế này?“
Cô gái bên cạnh nghe được hỏi lại, „Lee??“
„Thanh Thu?? cậu...??!“
Chưa nói hết câu thì tiếng cửa gỗ kêu kẽo kẹt mở ra, tiếng bước
chân đeo guốc đó bước vào trong cất lên một cái giọng kiêu xa và
ghê gớm. „Chào Thanh Thu....“
Một câu nói đậm sắc mỉa mai của một cô gái, vang lên trong căn
phòng trống, đầy mùi của gỗ mủn mốc và mùi hôi thối của những xác
chuột chết trong xó xỉnh của ngôi nhà cũ đổ nát. Nếu mà lắng nghe
lâu thì thấy cả những tiếng con rán và tiếng tạch thùng bò trên mái
nhà và bay lơ lửng trong không trung.
Hai cô bé sợ hãi đến toát mồ hôi hột, nhưng không thể nhìn thấy
mình đang ở đâu và đang trong hoàn cảnh nào? Sự sợ hãi vây quanh
họ. Tiếng người con gái có cái giọng ghê gớm kia đi lại gần lấy tay
kéo chiếc khăn bịp mặt của Thanh Thu xuống.
Chiếc điện treo lơ lửng trên mái nhà lắc lư, tuy là điện không sáng
lắm nhưng mà Thanh Thu thấy chói mắt khi từ sự đột phát của ánh
sáng chói vào mặt mình.
Mới đầu cô còn nhắm chặt mắt, sau đó quen dần thì hé mở con mắt ra
nhìn. Thì cô thấy cô gái đang đứng trước mặt mình đằng sau là 2
người vệ sĩ to cao, lực lưỡng đang đứng ở gần cửa ra vào nhìn vào
cô mà hung hăng.
Người phụ nữ đó không ai khác là Luật sư Kim, cô đứng đó, trên tay
cầm một cái khăn trắng đưa lên mũi để bịp lại. Đôi mắt cau lại vì
cái mùi trong cái phòng bẩn thủi này. Nhưng rồi cô cố gắng ghìm lại
liếc mắt nhìn Thanh Thu, nở một nụ cười của kẻ sát nhân ra, „Con
hầu của Văn Thiên.“
Tiếng cười hừ sau tiếng nói, nghe sao mà khó chịu rồi Luật sư Kim
nói tiếp, „Tôi đã bảo rồi, cô tự muốn rước họa vào thân đó
nhé?........Đã bảo cô rời xa đi thì không muốn, nay để tôi ra tay
thì sẽ hỗi hận đó.“
Luật sự Kim đi đến gần Thanh Thu, dơ tay lên dáng thẳng vào mặt cô
một cái thật đau, „Chát“ cái mống tay nhọn được sơn đỏ bóng của cô
Kim cùng lúc cào lên mặt Thanh Thu, thành những vết xước dài rỉ
máu.
Cái tát đó làm cho Thanh Thu hoảng loạn, run rẩy không nói được gì
ẫm ức mà không dám khóc. Lee cô bạn nghe thấy thế, nhưng lại không
biết là tiếng gì?
„Cái tát đó là để cảnh cáo cô.“ Cô vẫy người vệ sĩ đằng sau, cầm
lấy cái khăn trắng lau tay của mình đi.
***
Văn Thiên anh đã xem lại cái máy quay ở cổng nhà, đó là một cái xe
hộp BMW cỡ lớn mầu xanh đậm và rất là may chiếc máy quay gài sẵn đó
đã quay được cả biển số xe của cái xe đó. Nên nhanh chóng đã tìm ra
nó hiện tai đang nằm ở đâu.
Anh chuẩn bị đi đến đó, Chí Mỹ cô kéo anh lại, „anh Văn Thiên em đi
cùng anh được không?“
Văn Thiên quay sang nhìn cô cau mày, „không được, đến đó rất nguy
hiểm, tốt nhất anh đến đó một mình.“
Nói là anh đi một mình nhưng đâu có phải, anh đi cùng với lại 2
người cận vệ nữa. Lúc định lên xe, Chí Mỹ ôm anh từ đằng sau nước
mắt rơi dài trên mặt, „anh Văn Thiên, hãy quay về an toàn
nhé.“
Anh gỡ tay cô ra, quay người lại nhìn cô cười, „cảm ơn em. Anh sẽ
đưa Thanh Thu quay về an toàn.“
Cô biết là anh chỉ có Thanh Thu thôi, nhưng cô vẫn yêu anh vẫn chờ
đến lúc anh đổi ý. Nhìn xe anh rời đi cứu người con gái của anh mà
Chí Mỹ thấy tủi thân cho bản mình. Cô ước gì mình được thay thế
Thanh Thu thì tốt biết bao.
***
Thư Quân anh như người điên khi biết Thanh Thu bị bắt cóc, anh lao
đến phòng của Chủ tịch nơi ba anh ở đó, đẩy cửa bước vào, „Ba hãy
thả Thanh Thu, chuyện Văn Thiên không liên quan gì đến cô
ấy.“
Ông Nhiên đang ngồi viết gì đó trên những tờ giấy của một đống hồ
sơ trên mặt bàn. Thấy anh xông vào phòng mình, chậm rãi ngẩn lên
nhìn thằng con trai mình vởi vẻ mặt khó chịu, khi anh quấy rối công
việc của ông.
„Mày muốn gì?“ Giọng ông cất lên một cách mạnh mẽ, đe dọa
anh.
Thư Quân nhìn ông nhắc lại câu nói vừa rồi của mình, „ba hãy thả
Thanh Thu ra, con sẽ làm bất kể chuyện gì nếu ba...“
„Im miệng lại cho tao.“ Tiếng nói ông Nhiên gầm vang giận dữ.
Thư Quân đứng im ngậm hột thị không nói được nữa. „Mày vì một con
đàn bà mà làm hết sao? Nhiều lúc tao khuyên mày, nói mày mà mày đâu
có nghe? Tao quả thật không thể tin vào tai tao nữa.“ Sự tức giận
của ông đã đi qua giới hạn.
Thượng Nhiên nhìn thằng con trai mà tức đến đỏ cả mặt, „nhưng sao
mày lại biết là tao bắt con bé đó?“
Anh vẫn không nói gì cúi đầu thấp, Ông Nhiên được đà nói tiếp, „mày
biết nhữ gì rồi nói mau?“
„Ba....con chỉ xin ba đừng động đến cô bé đó thôi, còn Văn Thiên
thì con không quan tâm.“ Câu nói của anh làm ông Nhiên đứng lên đi
đến chỗ anh mà tát thẳng vào mặt anh.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Cái tát cho anh là vì ông không muốn con trai mình mù muội vì tình
yêu, ông ghét những kẻ nào yêu đương mà không cần biết gì đến bản
thân mình nữa. Kể cả vợ ông cũng là người như thế, bà ta đã có một
tình yêu riêng của mình nên ông đã căm ghét và giết luôn vợ
mình.
Nhưng không ai hề biết là mẹ của Thư Quân bị chính chồng mình giết
chết, mọi người cũng nghĩ là một cái tai nạn xe rất bình thường mà
thôi. Khi ông thấy bà đi cùng với một người đàn ông khác, nên đã
giết bà không thương tiếc.
Nhưng thật là đáng tiếc cho ông, là Thư Quân giống hệt mẹ anh. Tình
yêu của anh cũng thế, anh đã trao hết cho một cô bé khi anh 15
tuổi. Cái tình yêu đó đã theo đuổi anh đến bây giờ là anh đã 30
tuổi một người đàn ông trưởng thành.
„Thế mày sẽ làm gì nếu tao tha cho con bé đó?“ Khi nhìn nhận được
là con trai mình cũng thế thì ông cố nén tức giận lại hỏi
anh.
Anh cúi xuống không nhìn thẳng vào mắt ba anh mà nói, „ba thích con
làm gì thì con sẽ làm theo.“
„HAHAHAHA“ tiếng cười thỏa mãn của ông vang lên, nhìn thẳng vào mặt
anh. „Thế mày hãy nói cho ông Nội biết là mày cũng thích ngồi vào
cái ghế này đi.
Và nếu mày ngồi được vào đây thì tao sẽ không chỉ tha cho mỗi con
bé đó, mà còn cho cả cai thằng kia nữa.“
Thư Quân mở mắt to lên nhìn ông Nhiên. Anh không hề muốn làm cái
nghề kinh doanh, đất đai này. Nhưng vì Thanh Thu, vì người anh yêu
anh sẽ làm hết tất cả những gì ba anh quy định. „vâng con sẽ làm
theo ý ba.“
Lần đầu tiên ông thấy, thằng con trai ông nghe theo lời ông như
thế. Thỏa mẵn với điều kiện của anh thì không có gì là khó, nhưng
ông lại không thể chấp nhận được khi anh vì một người con gái mà có
thể đi qua giới hạn của mình như thế?
„Được thế thì con hãy đến chỗ ông Nội và nói với ông ta là con cũng
muốn kế thừa gia tai này đi, thì ta sẽ thả con bé đó ra?“ Giọng ông
trầm xuống, liếc mắt sắc bén nhìn vào mặt anh.Thư Quân anh không
nói gì nữa, cúi đầu hiểu ý đi ra ngoài. Cách cửa đóng lại thì mắt
của ông Nhiên thay đổi hoàn toàn.
Ông vẫn muốn diệt để Văn Thiên, Thanh Thu là con mồi để ông có thể
làm được điều đó. Vì ông sợ là Văn Thiên, anh biết về chuyện vụ tai
nạn của ba má mình nên sẽ trả thù ông và làm mọi cách để ông sẻ
phải khốn đốn.
„Chúng ta không cần đi hẳn với xe vào trong đó đâu, xuống xe đi bộ
là được rồi.“ Văn Thiên cau mày nhìn ngang nhìn dọc 4 xung quanh
khu vực bỏ hoang, rừng rậm. Trên một con đường mòn theo đó anh cùng
với 2 người vệ sĩ nữa đi bộ theo sau.
Qua một đám cây rậm rạm thì là một ngôi nhà đổ nát hoang sơ, rêu
xanh mọc đầy trên mái nhà lan xuống tơi tận lối đi. Bỗng anh thấy 1
người phụ nữ bước ra khỏi đó. Không cần nhìn rõ mặt anh cũng đoán
đó là ai.
Cô Kim cầm chiếc điện thoại đang úp vào tai nói chuyện với ai đó đi
ra bên ngoài, bên cạnh là 2 người bảo vệ to cao lực lưỡng. Trong
lòng anh lại càng thêm nóng như lửa, đầu anh đang nghĩ đến Thanh
Thu.
Không biết cô có làm sao không? Với lại đứa con của anh nữa, anh sẽ
giết tất cả nhưng ai động đến Thanh Thu và đứa bé trong bụng
cô.
Anh quay sang nhìn 2 người vệ sĩ đi cùng mình, ra hiệu họ trông
chừng 3 người kia còn anh sẽ ra lối sau và xem có chỗ nào để vào
được ngồi nhà không? „Nếu mà họ có bước vào thì hãy nháy phung cho
tôi.“
2 người kia gật đầu rồi vào vị trí của mình. Văn Thiên men theo đám
cây rậm ra phía sau ngôi nhà.
***
Thanh Thu và Lee vẫn ngồi như thế không manh động gì cả? Bỗng Lee
cô không thể chịu được nữa lên tiếng, „Thanh Thu cậu có nhìn thấy
gì không?“
Thanh Thu bị ăn tát nên sợ hãi vừa gật đầu nhẹ vừa „Ừhm“ một cái.
Lee hỏi tiếp, „Thế trong căn phòng này có cửa sổ không?“
„có..,nhưng bị đóng bằng gỗ kín rồi.“ Thanh Thu ngó nghiêng căn
phòng tối với chiếc đèn mờ mờ một lần nữa.
Lee thở dài rồi nói, „tay tớ chạm được vào tay cậu đó, thế thì cậu
ngồi im mình xem có gỡ được dây cho cậu không.“
Thanh Thu cũng chạm được vào tay của Lee, nhưng cô có thể ngoái đầu
lại nhìn thấy còn Lee thì vẫn bị bịp mắt nên cô nói nhanh, „để tở
cởi cho cậu trước, tại vì tớ còn nhìn thấy được.“
Thế rồi Thanh Thu lúi húi mở trói cho Lee, nhưng cái dây thừng nó
quá trắc để có thể tháo gỡ bởi bàn tay bé nhỏ yếu đuối của Thanh
Thu.
„Sao rồi? Không gỡ được sao?“ Lee đã cuống lên rồi „để mình thử
cho.“
„Ahhhhh, được rồi.“ Thanh Thu mừng vui reo nhỏ lên khi mở được
trói.
Lee đã thoát khỏi dây trói, mở được mắt nhìn xung quanh. Cũng nhanh
tay cởi trói cho Thanh Thu, 2 cô gái loanh hoanh trong căn phòng.
Khi mở được cái cửa sổ bên trong ra, thì ngay sau đó là lớp gỗ được
đóng từng khúc cạnh nhau, không thẳng hàng để hở ra những khe lỗ to
để có thể nhìn được ra ngoài.
Bỗng 2 cô gái nghe thấy tiếng chân dẵm vào những đám cỏ khô ở gần
phía cửa sổ, rồm rồm kêu lên. Thanh Thu và Lee sợ hãi cúi người,
nhưng cô gái Lee táo bạo muốn nhìn qua cái lỗ xem ai? Nhưng cũng
chẳng nhìn thấy gì ngoài một đôi giầy thể thao Adidas của một người
đàn ông đang đi đến gần.
Thanh Thu kéo Lee ngồi xuống. Mắt cô nhìn thấy một thanh gỗ to nằm
ở góc nhà, nhẹ nhàng chạy đến cầm lên tay. Lee gật đầu hiểu ý của
Thanh Thu.
Tiếng gỗ bên ngoài cửa sổ kêu rắc rắc, là người đàn ông đó dùng sức
bẻ ra. Lee và Thanh Thu mỗi người đứng một bên mé cửa sổ cầm chắc
cây gỗ trong tay, chỉ cần người đó mò được vào là có thể tấn
công.
Bóng người đàn ông được ánh sáng bên ngoài dần dần hắt vào trong,
in xuống nền đất bên trong phòng. Trong đầu của Thanh Thu đếm nhẩm
1...........2..................3. Chiếc gỗ cô dơ lên cao đập xuống
khi người đàn ông ngó đầu vào.
Nhưng mà thực hành thường không như mình dự tính. Chiếc gỗ nhanh
chóng được người đàn ông đó giữ lại. Lee cũng lao ra túm lấy người
đàn ông đang giữ chặt tay Thanh Thu. Chiếc mũ lưỡi trai của người
đó rơi xuống mái tóc hơi dài mầu hạt dẻ lộ ra.
„Dừng tayy...“ Tiếng Thanh Thu vang lên, khi cô phát hiện đó là Văn
Thiên. Vừa sợ hãi vừa vui mừng. Miếng gỗ rơi xuống nền đất cô ôm
chầm lấy anh vào lòng mình, nước mắt đần đìa. „Anh Văn Thiên“
Lee cũng khựng lại buông Văn Thiên đang túm từ đằng sau ra. Văn
Thiên ôm Thanh Thu trọn trong tay mình. “Em có bị làm sao
không?”
Thanh Thu lắc nhẹ đầu. Văn Thiên vẫn ôm cô vào lòng mình thật chặt,
vừa lo lắng không biết ra khỏi đây an toàn cho Thanh Thu và cả Lee
như thế nào?
***
Tiếng gỗ khi rơi xuống đất đã làm manh động đến Luật sư Kim và 2
người lực sĩ nghe thấy. Họ nhìn nhau rồi đi vào trong. Thì đúng lúc
đó Văn Thiên cũng được 2 người lực sĩ của anh bên ngoài báo cho.
Thanh Thu và Lee cùng bước ra ngoài cửa sổ với Văn Thiên.
Chưa ra được đến nơi thì Văn Thiên bị 2 người lực sĩ kéo lại. Thanh
Thu nhìn thấy thế cô quay đầu lại, anh đã bị dí sung vào đầu và bị
giữ chặt.
“Anh Văn Thiên.” Thanh Thu lao lại phía cửa sổ. “Thanh Thu chạy đi
đừng quay lại.” Văn Thiên anh vừa lên tiếng bị người lực sĩ đập một
nhát vào sau gáy đau điếng gục xuống. Thanh Thu cô lao đến nhìn
thương sót, nước mắt cô đầm đìa. Lee giữ cô lại.
“Thế nào? Nếu mà ngoan ngoãn quay lại thì anh ta không bị làm sao
đâu.” Luật sư Kim đi lại gần Văn Thiên túm tóc anh kéo ra
sau.
2 người lực sĩ của anh, đứng ngay đằng sau Lee, ngoài Lee ra không
ai nhìn thấy họ. 2 người vệ sĩ ra hiệu cho cô im lặng. Lee gật đầu
nhìn vào cửa sổ bên trong phòng, cái thanh gỗ vừa rồi mà Thanh Thu
cầm, đang ở gần dưới chân Luật sư Kim. Lee cười kểnh nghĩ ra một
cái gì đó.
2 người con gái theo ý của cô Kim bức vào trong. Lee đi vào sau, cô
đi lại gần cô Kim khi không ai để ý đến mình, đẩy cô Kim một cái
làm cô ta mất thăng bàng lao về đằng trước, tại vì đeo guốc quá cao
và dẵm phải cây gỗ tròn dưới đất, đã bị sẹo chân ngã về đằng trước
gần như ngất lịm đi khi đập người xuống nền đất nằm im re.
Văn Thiên thấy mấy người vệ sĩ đang đơ ra nhìn sự cố của cô Kim,
nhanh tay cướp được khẩu sung dí vào 2 người đó.Người vệ sĩ của anh
cũng chạy vào đẩy 2 người về sĩ kia lăn xuống dưới đất và túm lấy
chặt.
“Trói 2 người đó lại rồi đem về sử lý. Còn cô Kim sẽ rao cho cảnh
sát.” Văn Thiên nhìn 2 người vệ sĩ của mình và nói.
Khi 2 người vệ sĩ kéo 2 người kia vào trong xe để trói, Thanh Thu
và Lee mắt vẫn nhìn cô Kim nằm im dưới sàn nhà. Văn Thiên kéo Thanh
Thu đi “chúng ta về thôi.”
“Thanh Thu, Văn Thiên cẩn thận....” tiếng của Lee vừa vang lên khi
cô quay lại nhìn thấy cô Kim đang cầm cây gỗ chạy đến gần Văn Thiên
và Thanh Thu.
Chiếc gỗ lao đến chô Văn Thiên nhưng mà Thanh Thu nhanh chận chặn
lại. Chiếc gỗ đập ngang bụng cô.
Thanh Thu lăn đùng ra đất, sau đó là tiếng súng của Văn Thiên anh
bắn thẳng vào tay cô Kim làm cô ta cũng khụy xuống ôm tay chảy
máu.
Thanh Thu nằm trên đảm cỏ khô, đó dưới chân cô là những dòng màu đỏ
chảy ra loang ra chiếc váy trắng cô đang mặc trên người, nhìn trông
thật đáng sợ nhưng mà cũng thật đáng thương.
Văn Thiên anh sợ hãi quỳ người xuống ôm lấy cô gào tên lên. “THANH
THUUUUU.”
Vệ sĩ của anh kéo cô Kim ra trói lại tống vào xe. “Đi nhanh tới
viện.”
Mấy người họ cùng lao nhanh tới bệnh viện. Trời lại đỏ mữa, Văn
Thiên anh cau mày không thôi. Mỗi lần trời mưa thì lại là chuyện
không tốt nên anh rất ghét trời mưa. Ôm Thanh Thu trong tay lo
lắng, anh siết chặt lấy cô không rời. Máu cô chảy nhiều quá làm anh
rất sợ hãi.
Anh chưa bao giờ biết sợ một cái gì mà giờ đây anh đang lo sợ đến
tính mạng của cô và đứa bé. Quả thật anh đã bị mất quá nhiều thứ
quan trọng rồi, lần này nữa thì không biết sẽ thế nào đây?
Cấp cứu khẩn cấp đưa Thanh Thu vào viện. Văn Thiên và Lee đứng bên
ngoài lo lắng đứng ngồi không yên.
***
Khi bác sĩ bước ra anh lao tới hỏi ngày, “bác sĩ cô ấy?...”
Người bác sĩ vẻ mặt nặng nề làm anh càng căng thẳng hơn. “Cô ấy
không sao, nhưng đứa bé..tôi thật sự xin lổi vì đứa bé không thể
cứu vãn được.”
Chiếc giường Thanh Thu nằm được kéo ra, anh như cái xác không hồn
đi theo mấy người y tá đẩy cô vào phòng riêng. Lee cô bạn nước mắt
rơi ra thương sót nhìn cô bạn mình đang còn hôn mê.
***
“Thanh Thu à, cô sẽ nuôi nó tốt mà.” người phụ nữ đứng tuổi bế trên
tay một đứa bé trai kháu khỉnh cứ chồm người ra muốn cô bế nó.
Nhưng mà sao cô lại không thể, muốn chạm vào nó cũng không
được.
Nhưng đứa bé đó không khóc mà cười với cô. Thanh Thu nhìn người phụ
nữ và người đàn ông bế đứa bé rời đi...
Cô chạy theo và gọi lại...”đừng, đừng đi...Con tôi, đừng bế nó đi.
Trả lại cho tôi.”
**
“COOONN...” Thanh Thu dơ tay ra trước với theo, cô hoảng hốt mở mắt
ra và bật dậy.
Văn Thiên anh nắm lấy tay cô lo lắng, “Thanh Thu???”
Mồ hôi trên người cô đầm đìa, đôi mắt sợ hãi nhìn 4 xung quanh và
đọng lại ở khuôn mặt anh. Thanh Thu ôm chầm lấy anh, cô hỏi. “Con
của chúng ta?”
Văn Thiên anh ngồi lên mép giường ôm chặt lấy cô, “anh xin lôi
Thanh Thu..,thật sự xin lỗi em.”
Cô buông anh ra nhìn anh không chớp mắt, nhìn vào bụng mình. Tay cô
nhè nhẹ đặt lên. Nước mắt tường rọt nặng trĩu rơi xuống.
Đầu cô lắc lia lịa, “không...không...không thể thế được???”
Đôi mắt Văn Thiên cay xè, ôm cô giữ cô chặt vào mình để lấy lại
bình tĩnh cho cô. Nước mắt của cô làm ướt áo anh. Gào khóc trong
lòng anh.
Lee nhìn thấy thế mà cũng khóc không thôi, thương sót khi nhìn cảnh
tượng bi thương của 2 người họ. Bên ngoài trời mưa vẫn lớn, tiếng
mưa át đi những tiếng kêu than của Thanh Thu.
***
Ông Nhiên biết được tình hình, đậm xuống bàn “chết tiệt.” Ông đi
loay hoay trong phòng làm việc không biết nên phải làm gì
nữa.
Ngồi trên chiếc ghế suy nghĩ gì đó, rồi mỉm cười. Cầm điện thoại
lên ấn số,....”Thế nào rồi, con đã nói với ông Nội chưa?”
Bên đầu bên kia nói gì đó mà làm ông mãn nguyện cười vui vẻ. “Tốt
ta nhờ vào con đó.”
Khi cụp máy thì có người gõ cửa bên ngoài. Mở cửa bức vào Ông Nhiên
ước lên nhìn người đó rồi nói, “hãy giết luôn Luật sư Kim
đi.”
Người kia hiểu ý gật đầu đi ra ngoài.
**
Thanh Thu đã mệt vì khóc, cô đã thiếp đi vì mệt. Văn Thiên anh cũng
mệt mỏi nhìn sang bên Lee. “Lee? Cô hãy về nhà đi, tôi sẽ bảo người
đưa cô về. Thanh Thu thì để tôi lo cho.”
Văn Thiên hôn nhẹ Thanh Thu rồi cùng Lee đi ra ngoài, 2 người bảo
vệ chạy lại gần. “anh đưa cô gái này về cho tôi còn anh kia đi cùng
tôi.”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Lee được một người vệ sĩ đưa taxi về nhà, còn Văn Thiên và người vệ
sĩ khác đi ra xe chưa đến gần cái xe bỗng cái xe nổ “BÙMMMMM” một
cái động trời làm Văn Thiên cả người kia cúi đầu sợ hãi. Những
người cạnh đó cũng sợ hãi không kém. Chạy toán loạn la hét.
Văn Thiên cau mày nhìn chiếc xe cháy ngun ngút lửa đó. Ông Nhiên
quả thật dã man, ông muốn bịp đầu mối đây mà. Nhưng Văn Thiên bây
giờ anh sẽ không để cho ông ta yên đâu. Ông ta đã lấy đi của anh
quá nhiều rồi, bây giờ đến lượt anh ra tay.
Esp. 14
“Thanh Thu em có muốn ăn gì không?” Kể từ ngày hôm đó Văn Thiên anh
luôn luôn ở bên Thanh Thu cùng với lại 2 người bảo vệ đang đứng
ngoài cửa phòng bệnh viện.
Thanh Thu chẳng nói chẳng rằng gì, cữ thẫn thờ nhìn anh. Văn Thiên
cũng buồn không kém gì cô đâu, tuy là đứa bé đến bất ngờ, nhưng nó
lại là một sự khởi đầu tốt đẹp của 2 người mà không ngờ nó cũng lại
ra đi quá nhanh.
Hai cánh tay anh ôm lấy cô. “Đừng khóc nữa được không?” anh an ủi
cô. Tuy Thanh Thu không khóc thành tiếng nhưng nước mắt cô luôn
luôn ướt mi.
“Thanh Thu, em đợi anh được không? Nếu mà sau được vụ này chúng ta
sẽ lấy nhau và em muốn đẻ bao nhiêu đứa con cũng được, thế nên em
đừng khóc nữa nhé?” Đôi mắt mầu nâu sâu thẳm của anh nhìn vào mắt
cô.
Nghe anh nói mà 2 đôi má trắng nõn nà của Thanh Thu ửng hồng lên,
nhưng rồi cô lại cau mày lại ngước lên nhìn vào mặt anh. “Em không
muốn có con nữa đâu.” Sau câu nói cô cúi đầu thấp xuống buồn
bã.
Văn Thiên nuốt khan không hiểu, “vì sao?”
Đôi mắt long lanh như viên thủy tinh đen lấp lánh của Thanh Thu,
mọng đầy nước. Đôi môi đỏ hồng căng mộng lắp bắp nói ra nhưng câu
run rẫy “em..sợ.....lại làm mất ..”
Chưa nói hết câu đôi môi anh giữ trọn lấy môi cô, nụ hôn sâu thẳm
như muốn nuốt hết sự sại hãi và buồn bã của cô vào trong anh. Khi
rời ra anh đặt trán mình lên trán cô nhìn vào mặt cô, “em không
được nói những lời như thế nữa nghe chứ? Sự việc này sẽ không có
lần sau đâu.
Chúng ta sẽ lấy nhau và sinh con, như bao nhiêu đôi vợ chồng
khác.”
Nói đến đó anh cùng cô nằm xuống giường, ôm cô ở trong lòng mình
thật chặt và nhẹ giọng mệt mỏi, “chúng ta ngủ thôi, chắc em mệt
rồi.”
Cô ôm anh thật chặt, nhắm đôi mắt đỏ nóng rát của mình lại. Sự ngọt
ngào của anh, làm cô quên đi chuyện đau lòng. Trái tim co giãn nhẹ
nhàng lại hơn bao giờ hết, hơi thở cô dài nhúc đầu vào cánh tay đàn
ông to cứng, ấm áp của anh và chìm vào giấc ngủ.
„Ba không thể để hắn làm tới nữa, nó làm tổn thương 2 đứa trẻ kia
nhiều quá rồi. Con không thể đứng nhìn nữa đâu.“ Thượng Mai đứng
trong phòng khách lớn của Thượng Quan nhìn người ba già nua của
mình cau mày khó chịu.
Ông Lưu ngồi đó chỉ biết thở dài không nói được câu nào, đôi mắt
nhăn nheo nhìn ra ngoài cửa sổ lớn đối diện ra ngoài vườn. Trong
đầu ông đang nghĩ với một tâm trạng khó chịu. Ngày trước ông cầu
mông cho Văn Thiên quay trở lại nhưng khi anh quay lại ông lại để
cho đứa cháu tội nghiệp đó ra nông nỗi này.
Nghĩ đến thế ông đứng lên, đi đến bên bàn cầm điện thoại lên,
...“anh Toàn hãy làm theo tôi nói với anh đi.“
Cụp máy thì Thượng Mai nhìn ba mình hỏi lạ, „thế là sao ba? Ba muốn
làm gì?“
„Ta phải làm điều gì đó đáng chứ, không thể nhắm mắt làm ngơ được
nữa. Nó đã hại quá nhiều người rồi.“ Nói xong ông quay mặt bước đi
chống trên chiếc gậy chậm chạp ra ngoài.
Thượng Mai gọi điện ngay cho Văn Thiên, „Văn Thiên ông Nội con đi
gặp Thượng Nhiên đó.“
**
Trí Kiệt hỏi tới tấp Lee, „Thanh Thu có sao không? Cô ấy mất đứa bé
sao?“ anh lo lắng bám lấy Lee hỏi.
Lee thực sự cũng rất buồn và thấy hành động lo lắng quá của Trí
Kiệt dành cho Thanh Thu hơi quá, cau mày nhìn anh, „tôi không biết
anh đi đến đấy mà hỏi.“
Anh nhìn cô không hiểu? Hỏi lại. „Sao lại không biết em ở đó cơ
mà?“
„Đúng thế tôi ở đó nhưng mà đến bây giờ tôi cũng như anh ngồi đây
không biết gì hết, tôi cũng còn chuyện của tôi nữa chứ.“ Nói xong
đứng dậy đi thẳng để lại Trí Kiệt với bao nhiêu câu hỏi trên đầu
mình.
Lee tức vì Trí Kiệt không thèm hỏi cô có làm sao không? Cô cũng bị
bắt mà đâu chỉ có Thanh Thu, tuy không giận Thanh Thu mà nghĩ thế
nhưng mà dù gì Thanh Thu cũng có Văn Thiên lo rồi mà. Còn cô? Cô
đứng lại quay đầu, đôi mắt buồn muốn khóc nhìn Trí Kiệt, oán tức
anh.
Bỗng trong cơn tức cô gào to, „đồ Trí Kiệt ngốc..“ rồi chạy thật
nhanh về nhà.
„Cái cô bé này sao thế?“ rồi anh cũng lên xe đi thẳng.
**
„Anh Thư Quân?“ Thanh Thu nhìn Thư Quân cầm bó hoa bước đến gần bên
giường.
Anh nở một nụ cười, đôi mắt đảo qua căn phòng không có ai? „Em khỏe
hẳn chưa?“
Thanh Thu gật đầu, cầm lấy bó hoa trên tay Thư Quân, mắt nhìn vào
bó hoa, „cảm ơn anh.“
Thư Quân ngồi xuống ghê cạnh bên giường, đôi mắt anh vẫn nhìn cô
đắm đuối không rời.
„Anh Thư Quân??“ Thanh Thu gọi anh khi cô ngại ngùng, thấy
anh.
Thư Quân hoàng hốn nhìn Thanh Thu. Thanh Thu lên cân và xuống cân
thất thường thế này sẽ không hề tốt cho sức khỏe, anh nhìn kỹ cô
đôi mắt cau lại, „em đã ăn gì chưa?“
Thanh Thu không tránh lé nữa quay sang nhìn anh, „Anh Thư Quân, anh
có biết ai làm chuyện này không?“
Thư Quân bị bất ngờ bởi câu nói của cô, nhưng anh không thể trả lời
cô được, chẳng lẽ lại bao đó là ba anh đứng hết đằng sau việc này
sao? Nhưng mà anh thấy lạ, khi một cô gái như Thanh Thu lại có thể
bắt đầu quan tâm đến mấy chuyện này rồi?
Cô quả thật không còn nhỏ, với lại một người phụ nữ mất đi đứa con
chưa trào đời của mình thì điều đó dĩ nhiên là cô muốn biết.
Anh quay sang cô, lắc đầu nhẹ. Thanh Thu nhìn anh thở dài, „em rất
muốn biết ngoài cô Kim ra còn ai muốn hại anh Văn Thiên nữa
không?“
Cô không lo cho mình mà lo cho Văn Thiên, làm trái tim của Thư Quân
thắt lại anh nhìn cô khó chịu. „Thanh Thu có thể cho anh biết là
anh kém Văn Thiên ở điểm gì không?“
Câu hỏi bất ngờ quá, Thanh Thu không nghe rõ hay cố tình không nghe
rõ thấy. „hở.??? Anh nói gì?“
Thư Quân tiến lại gần bên cạnh Thanh Thu hỏi lại. „Anh kém Văn
Thiên ở điểm nào?“
Lần này thì không thể trốn tránh được nữa. Thanh Thu không dám nhìn
thẳng vào mắt anh mà cúi xuống ấp úng. „Em...em không thể yêu ai
khác ngoài anh ấy nên...“
„Thôi đi..anh không muốn nghe.“ Thư Quân kéo cô vào lòng mình ôm
chặt, „chỉ cần lần này thồi..anh không cần gì hết. Nếu em yêu tôi,
tôi sẽ đảm bảo với em là Văn Thiên sẽ không bị làm sao nữa.“
Thanh Thu đẩy anh ra, đôi mắt mở to nhìn anh? „Thế là sao?“
„Không. Anh biết người muốn hại anh ta. Nếu em ở bên anh thì anh sẽ
làm mọi cách không ai hại đến Văn Thiên cả.“ Anh lại ôm lấy
cô
Thư Quân cau mày, „nếu em đồng ý thì thứ gì anh cũng giúp Văn
Thiên. Nên hãy nghe rõ những lời anh nói đây....“
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chiếc xe của ông Lưu dừng ở cổng công ti, nhưng mà nhanh chóng được
Văn Thiên chặn ông lại. „Ông?“
„Văn Thiên con hãy chốn đi, người của nó tìm được con...“ Văn Thiên
ngồi vào trong xe của ông mình, chiếc xe phóng đến một chỗ an
toàn.
Anh nhìn ông mình bực tức chút ít, „ông chuyện này là của con. Ông
đừng để mình gặp nguy hiểm. Con đã nói với cô Mai rồi chỉ cần 2
người đứng đằng sau con là đủ rồi. Tất cả con sẽ tự lo.“
„Con cứ tưởng một mình mình thì sẽ lo được sao? Con không thấy hắn
ta đã làm gì với con và con bé sao? Ta đã nói với con rồi, sao lại
để ra nông nỗi đó, thật là tội nghiệp nó mà. Nếu con nghe ta có
phải tốt hơn rồi không?“ Những lời đó của Ông anh quả thật là làm
anh càng khó chịu hơn.