Cô Mai nhìn Thư Quân thở dài, „con thật là ngây ngô quá. Nó bị
người ta hại nên bây giờ đang ngồi trong tù nên ta mới phải ở đây
đó.“
Thư Quân ngạc nhiên hết cỡ, anh hỏi tiếp, „sao lại ở trong tù, Văn
Thiên bị người ta hại? Ai?“
Thượng Mai không biết có nên nói cho Thư Quân biết là bố anh như
thế không? Cô cũng thấy tội cho Thư Quân, từ ngày mẹ anh chết toàn
bị ba anh ép này ép kia. Thư Quân là người rất ngoan ít nói, anh
trước còn hay làm theo ý mình nên hay bị ba đánh và mắng
chửi.
Quả Thật là càng lớn cô Mai thấy anh càng ít nói hơn, vẻ mặt càng
lạnh nhạt nhìn người khác. Sống mà như không tồn tại thật là đáng
buồn.
Cô Mai định mở miệng lên nói thì, Thanh Thu đi vào nhà. Thanh Thu
nhìn thấy Thư Quân mà đứng đơ người không nói gì.
Thượng Mai đến cầm hộ cô rổ cá mối được bọc trong túi, „Thanh Thu,
có Thư Quân đến chơi nè.“
„Chào anh.“ Thanh Thu nhẹ nhành cúi đầu, nhưng vẫn ngại chuyện lần
trước.
Thư Quân không nói gì, cúi thấp mặt xuống. Cô Mai thấy 2 người này
lạ lạ, rồi nói với Thanh Thu, „cô đói rồi nấu gì đi con.“
Cô nhìn sang Thư Quân rồi nói tiếp, „cháu ở đây ăn cơm luôn nhé.
Thanh Thu nấu canh cá ngon lắm.“
Anh nhìn cô mình gật đầu đồng ý nhưng mắt đảo sang bên Thanh Thu,
cô chỉ cười hiền không nói gì thêm đi thẳng vào bếp.
Thư Quân anh cũng đi vào cùng, đứng đằng sau nhìn bóng dáng nhỏ bé
của Thanh Thu đang nấu ăn. Muốn có cô, muốn cô là của mình và anh
thầm ước bây giờ cô đang là người vợ nhỏ bé đang đứng dưới bếp nấu
cơm cho anh.
Sự thật thường không như là mơ, anh đứng thẳng người dậy đi đến gần
miệng khàn khàn cất lên, „em vẫn khỏe chứ?“
Cô quay đầu lại nhìn anh, nở một nụ cười ngượng. „Em vẫn tốt, còn
anh....?“
Tiếng thở dài của anh làm ngắt lời của Thanh Thu, cô nhìn anh cau
mày hỏi, „anh không khỏe sao? Nếu là vì chuyện đó...“
„Không. Chuyện đó anh mong em đừng nhắc đến trước mặt anh được
không?“ Một lần nữa anh cắt ngang lời cô nói.
Thanh Thu không nói gì nữa lúng tung, quay lại nấu ăn. Thư Quân anh
không chấp nhận cô là của người khác, nên đã không muốn từ miệng cô
nói ra lời đó lần nữa.
Trong im lặng quả là làm cho 2 người càng khó sử, bỗng Thư Quân anh
hỏi cô, „sao Văn Thiên lại bị vào tù?“
Thư Quân là người vô tội, anh đâu có biết là đến cả Thanh Thu cũng
không biết chuyện đó đâu? Tưởng cô biết nên hỏi, nhưng ai ngờ câu
hỏi của anh làm cô trợn tròn mắt lên nhìn anh.
Cái muôi trên tay cô rơi xuống nền đất cái choang một cái, anh nói
gì thế. Chắc cô nghe nhầm mà...
„Chuyện gì thế Thanh Thu.?“ Cô Mai chạy nhanh vào trong bếp, nhìn
thấy cảnh tượng.
Thư Quân anh không hiểu gì hết nhìn Thanh Thu ngạc nhiên, rồi quay
sang bên chỗ cô Mai. „anh...anh?? vừa...nói...gì...thế?“ Thanh Thu
đôi mắt nhìn Thư Quân, nước mắt lưng tròng.
Thư Quân quay sang cô mình nói, „chẳng lẽ Thanh Thu không biết
chuyện về Văn Thiên?“
Bà Mai, đứng đó nhìn Thư Quân không trả lời lại được gì. Bà đã quên
không nói với anh là đừng nói cho Thanh Thu biết, nhưng câu chuyện
của 2 người chưa chấm dứt thì Thanh Thu đã về rồi nên cô không kịp
nói.
Nhanh ý cô kéo Thanh Thu vào phòng khách cho ngồi xuống ghế, nhẹ
giọng nói. „Thanh Thu, con phải bình tĩnh nghe cô nói nè.“
Chưa nói hết câu, cô bé nước mắt lăn tăn thi nhau rơi xuống nhìn cô
mếu máo, „cô.. anh Văn Thiên ở ….ở trong tù...sao?“
Thượng Mai thương sót ôm Thanh Thu vào lòng, kể lại cho cô nghe câu
chuyện. Cô Mai không hề nói ai hãm hại nên Thư Quân và Thanh Thu
cũng không biết là ai. Tuy Thư Quân anh là con trai ông Nhiên nhưng
những chuyện ba anh làm anh hoàn toàn là người ngoài cuộc không hề
biết gì cả.
„Con phải đi gặp anh ấy ngay, anh ấy đang ở đâu vậy cô?“ Thanh Thu
đứng bật dậy định lao ra cửa nhưng bị cô Mai giữ lại.
Cô Kéo Thanh Thu ngồi lại ghế, „mai cô sẽ đưa con đến đó, nhưng con
hết sức binh tĩnh nhé. Tại vì Văn Thiên không muốn con biết chuyện
này đâu.“
Thanh Thu như một người mất nửa tâm hồn và nửa thể xác, không nghĩ
là chuyện lại như thế. Sao có người lại muốn hãm hại anh? Cô lo
lắng đến ăn không ngon, cả bữa cơm như đưa đám.
Thư Quân anh nói chuyện riêng với cô anh khi Thanh Thu lên phòng
thay đồ, cô Mai sẽ đưa cô ra mộ của bố mẹ Văn Thiên.
„Cô không hiểu nổi bố cháu nữa, đến cả cháu mình còn muốn hại thì
quả thật là quá đáng quá rồi.“ Thượng Mai ngồi vắt 2 chân vào nhau.
Mặt nhìn vào Thư Quân hỏi khi nói hết chuyện cho anh nghe.
Thư Quân chỉ biết im lặng không nói được gì, vỗn dĩ cũng không ưa
ba mình nên cũng mặc kệ ông ấy làm gì. Nhưng nếu anh mà còn biết
được chuyện ba anh giết người nữa chắc là anh phải ghê tởm ông ấy
lắm.
Cả 2 người cùng đi ra nghĩa trang của gia đình Thượng Quan, khi
đứng trước 2 bia mộ của 2 người thì Thanh Thu mở mắt to, nói nhỏ
với cô Mai, „con hay mơ thấy 2 người này.“
„Họ đã nhận con nuôi khi con lên 6 tuổi...“ Cô Mai đang nói thì
thấy Thư Quân chặn cô lại nói nhỏ vào tai cô.
„Cô à, Thanh Thu không nên kích động ký ức nhiều quá, bác sĩ đã nói
thế.“ Anh nhìn cô cau mày. Thượng Mai thở dài hiểu ý.
„Thanh Thu con đến đây sao? Ta nhớ con.....“ Tiếng nói của người
phụ nữ vang lên trong đầu Thanh Thu, làm cô bé đau buốt đến tận óc,
ôm đầu mình thân thể mềm ra không đứng vững nữa.
Thư Quân đỡ lấy cô nhanh, „Thanh Thu em làm sao thế?“
Cơn đau làm Thanh Thu ngất đi. Họ rời khỏi nghĩa trang đi về nhà
ngay. Đặt cô vào giường anh đắm chăn lên cho cô, nhìn vẻ mặt Thanh
Thu tái nhợt đi, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Anh đi xuống nói chuyện với cô anh, là đừng bao giờ nhắc chuyện quá
khứ trước mặt Thanh Thu nữa. Thư Quân anh tự mình đến đồn cảnh sát
nơi Văn Thiên bị tạm giam.
Khi Văn Thiên ngồi trước mặt anh, nhìn anh bằng ánh mắt tối om,
„đến đây làm gì?“
Thư Quân chỉ nhìn anh không nói, làm cho Văn Thiên cảm thấy càng
khó chịu với kiểu nhìn đó. Anh lại trợn mắt lên và nói, „đến gặp
rồi, nhìn thấy tôi thế này thì thỏa mãn rồi chứ gì? Bây giờ đi về
được rồi đó.“
„Thanh Thu, cô ấy...“ Thư Quân nhìn Văn Thiên, anh quả thật muốn
nói cho Văn Thiên biết, hãy để cho anh Thanh Thu đi, thì anh sẽ
giúp anh ra khỏi đây. Nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi miệng
mình.
Văn Thiên cau mày, „Thanh Thu làm sao? “
Thư Quân đứng lên, lúc đi ra ngoài anh còn nói một câu, “tôi vẫn
không bỏ cuộc đâu.”
2 Bố con nhà này, không muốn cho anh yên đây? Anh đưa tay lên vò
đầu nhưng mà đợi anh ra khỏi đây đã thì mọi chuyện sẽ tính
sau.
***
Lee sang chỗ Thanh Thu nhìn thấy cô Mai có vẻ ái ngại ngồi im không
dám hé răng vỗn dĩ là nói nhiều nay lại rất ngoan ngoãn ngồi im,
chỉ thỉnh thoảng nói với Thanh Thu mấy câu rồi lại liếc mắt nhìn cô
Mai.
Thượng Mai thấy thế chào 2 đứa lên nhà, cho 2 cô bé dễ nói chuyện
với nhau hơn. Lee ngồi cạnh Thanh Thu, cô cũng thấy trên báo họ
viết là anh Văn Thiên bị bắt vì tội giết người. “Thanh Thu? Thế là
sao hả?”
Thanh Thu cúi xuống lắc đầu cũng không biết, cô rất buồn và muốn
gặp anh lắm. Trong lòng vẫn không hết cái nóng ran như lửa đó. Lee
thấy bạn mình buồn thì cũng buồn lây.
“Mai chúng ta đi thăm anh ấy nhé, mình sẽ nhờ Trí Kiệt chở bọn mình
đi.” Cô nói với Thanh Thu, nhưng hơi ái ngại vì có nhắc đến cả Trí
Kiệt nữa.
Quả thật từ hôm đó, Trí Kiệt đã rất buồn và cũng may là có Lee an
ủi nên anh đã khá hơn nhiều và cũng chấp nhận sự thật. Trí Kiệt như
đang có cảm tình với Lee nên hay gặp cô tâm sự, tuy là 2 người như
chó với mèo nhưng vẫn có một cái gì đó kết nối mãnh liệt.
Kể cả 2 người đảm bảo không phủ nhận nhưng sẽ có lúc…………
Thanh Thu nhìn cô bạn mình, nước mắt lại rơi ra trên mặt ôm Lee cảm
ơn. Cô muôn gặp anh càng nhanh càng tốt chứ cứ như thế này chắc cô
chết vì sự khó chịu này mất.
***
Ngày hôm sau Trí Kiệt đến đón 2 cô gái. Lee nhanh nhẩu ngồi vào xe,
còn Trí Kiệt anh ra ngoài nhìn thấy Thanh Thu mở cửa xe ra mời cô
vào. Hành động của anh vẫn cho Lee thấy là anh vẫn còn thích Thanh
Thu và làm cô tủi thân, mặt Lee hơi xị xuống nhìn Trí Kiệt.
Khi đi đến nới, Thanh Thu còn trần trừ chưa chịu vào. Cô sợ vào
trong đó, nhưng ở đó là người cô yêu và muốn nhìn thấy. Nên đã lấy
hết can đảm bước vào đó.
Khi bước vào trong, người cảnh sát hỏi mấy người muốn đến đây làm
gì hoạch muốn gặp ai? Trí Kiệt vào nói chuyện với người cảnh sát,
lúc ra thì Trí Kiệt cau mày không hiểu nói, “anh ấy không còn ở đây
nữa. Sáng nay đã có người đưa anh ấy ra rồi.”
Thế là sao? Nếu anh ấy ra thì phải về nhà chứ nhưng đằng này không
thấy nói gì và cũng không ai biết gì? Thanh Thu gọi nhanh về nhà,
cô Mai nhận máy và nói cũng không biết là Văn Thiên ra được ngoài
và hiện tại cũng chưa thấy về.
Thanh Thu lại càng lo thêm không biết làm gì nữa, đầu cô lại đau
nhức. Mấy ngày hôm nay cô đã bị thiếu ngủ rồi vì lo lắng cho anh.
Choáng váng đứng không vững trên đôi chân mình nữa, cô bảo với Trí
Kiệt và Lee đưa cô về.
***
Kể từ ngày hôm đó đã hơn 1 tháng , không ai biết Văn Thiên lại trốn
đi đâu? Ngày qua ngày Thanh Thu như cái xác không hồn nhìn ra ngoài
sân chờ chiếc xe của anh về, nhưng chờ rồi lại chờ vẫn không thấy
anh đâu. Người cô gầy trông thấy.
Cô Mai cảm thấy lo lắng cho Thanh Thu, cảm thấy áy náy điều gì mà
không giám nói ra cho Thanh Thu biết. Cô Mai cầm bát cháo lên phòng
cho Thanh Thu, cô gõ cửa hỏi, “Thanh Thu àh, ăn cháo đi con.”
Vẫn không thấy Thanh Thu đáp lại, cô đẩy cửa phòng vào trong thấy
Thanh Thu đang ngất dưới nền đất, cô Mai hoảng hốt chạy lại vỗ nhẹ
lên mặt Thanh Thu nhưng cũng không thấy cô bé dậy. Liền gọi cho cấp
cứu ngay.
Đưa Thanh Thu vào viện, lo lắng Thượng Mai gọi luôn cho Thư Quân.
Khi Thư Quân đến nơi anh nhìn cô mình hỏi, “làm sao thế cô?”
“Cô không biết, lúc vào phòng thấy con bé ngất lịm dưới sàn nhà.”
Nước mắt cô Mai lăn dài trên mặt, sợ cô bé tội nghiệp sẽ bị làm
sao?
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Khi bác sĩ đi ra, nhìn 2 người nói, “cô bé chỉ bị suy nhược cơ thể,
vì mang thai nữa nên phải tẩm bổ thật nhiều vào là khỏe lại
thôi.”
Thư Quân và Cô Mai không tin vào tai mình nữa đồng thanh, “có
thai?”
“Đúng cô ấy đã có thai được gần 1 tháng rồi, nên gia đình phải chăm
sóc cô gái nhiều hơn.” Nói xong người bác sĩ rời đi để lại Thư Quân
và Cô anh đứng đó mắt và mồm há rộng…..
Esp 12
Thanh Thu được đưa về nhà nghỉ ngơi, nhưng tinh thần cô chẳng tốt
được ra tí nào, bám vào tay Cô Mai, nhẹ giọng nói „Anh Văn Thiên ở
đâu vậy cô?“
Thượng Mai vuốt tóc Thanh Thu khó sử, „cô không biết Thanh Thu, xin
lỗi con.“...............
Mùa hè sắp qua, cái lạnh man mát của mùa thu ồ ạt đến, những chiếc
lá vàng úa rơi đầy sân nhà, những người làm vườn nặng nhọc quét
rọn, quét mãi mà không hết, từng tầng lớp này đến tầng lớp khác thi
nhau rơi đầy sân, rơi đến khi nào nó hết lá trên cành thì mới
thôi.
***
Ông Nhiên ngồi hiên ngang trên chiếc ghế Chủ Tịch, nhưng chỉ là
thay thế mà thôi. Cho dù là thay thế đi chăng nữa cũng vẫn là ngồi
ở cái ghế đó, bây giờ ông nói gì ai cũng phải nghe theo. Thư Quân
anh nhìn người cha mình mà chán ghét nhưng không hé răng nửa
câu.
Cô Luật sư Kim định đi sang Mỹ rồi, nhưng mà lại được lệnh của ông
Nhiên ở lại giúp ông xem Văn Thiên đã trốn đi đâu để giết chết luôn
hắn. Ở lại Đài Loan, cô vẫn thường xuyên nhận tiền của ông Nhiên mà
còn được nhiều đằng khác. Thấy lại có lợi cho mình nên đành ở
lại.
“Cô Kim đã biết hắn rúc ở xó xỉnh nào chưa?” Ông gọi điện cho cô
Kim đang ở cửa hàng làm đẹp nổi tiếng ở Đại Loan.
Nghe thấy giọng ông, cô ấp úng ngồi thẳng lưng, “ờ... ờ... tồi vẫn
đang tìm, sẽ mau chóng tìm ra hắn ở đâu thôi.”
Ông Nhiên là người không thích nghe những câu nói kiểu đó, ông muốn
chắc chắn chứ không phải là “sẽ”. Thế là cô Kim làm ông nổi cáu
quát mắng cho một trận. Luật sư Kim hoảng hốt xin lổi nhanh, cô
biết tính ông Nhiên rất là nóng tính và sẽ làm bất cứ điều gì nếu
cô không nghe theo.
Cô Kim cứ tưởng ăn đồng tiền của người ta là dễ lắm sao? Đã đối đầu
với lại tên giết người thì lại phải càng thận trọng chứ, không thì
mất mạng như chơi đó.
***
„Anh? Ba em đã tìm được bằng chứng rồi đó anh gọi cho ông anh biết
đi.“ Cô gái xinh đẹp ngồi sát cạnh Văn Thiên.
Anh mừng rỡ cầm cái giấy trên tay cô, „cảm ơn em.“
Cô gái xinh đẹp đó chính là Chí Mỹ, ông anh đã nhờ bố của Chí Mỹ
giúp anh ra khỏi chỗ tạm giam và cho anh trốn ở một chỗ an toàn
không ai biết. Vì sao lại nhờ đến ba của Chí Mỹ?
Tại vì, ba cô là người quen với rất nhiều mafia để có thể bảo vệ
anh tốt nhất.
Người của ông Nhiên quả thật là đang tìm anh khắp nơi. Nên Ông Lưu
đang rất lo lắng cho cháu mình. Bố của Chí Mỹ chơi rất thân với lại
ông Lưu nên đã giúp ông ngay, mới lại đã thấy Văn Thiên nhiều lần
nên muốn giúp anh và để có thể cho con gái mình được tiếp cận anh
hơn.
Ông giúp anh nhiệt tình, thêu hẳn Mafia giỏi nhất Hồng Kông để bảo
vệ anh và cả Luật sư giỏi điều tra cho anh.
Nhanh chóng họ đã tìm ra chút bằng chứng để có thể tố cáo ông bác
của anh. Nhưng anh muốn chắc chắn hơn, nên muốn họ tìm sâu hơn nữa.
Đã rạch mặt thì phải rạch cho sâu, chứ có khi ông Nhiên trở mặt thì
có đường mà kịp trở tay.
Quả thật là không có chỗ nào có thể đảm bảo như nhà của Chí Mỹ cả.
Ngôi nhà được sây do thiết kể của ba cô, ông làm thế vì chính ông
cũng có nhiều kẻ thù và toàn dây dưa đến Mafia.
Vào được ngôi nhà này là rất khó, xung quanh là máy quay và người
bảo vệ. Ông anh quả là một con người đầu óc khi cho anh vào nha ba
Chi Mỹ ở. Trong thời gian này anh không được ra ngoài và cũng không
nên gọi điện thoại cho ai nhiều cả.
Ngôi nhà của Thượng Ngư trở nên lạnh lẽo và im ắng, Thanh Thu người
mệt mỏi nằm cả ngày trên giường còn cô Mai thì cứ lay hoay chẳng
biết mình nên làm gì cho Thanh Thu và nói gì an ủi cả? Bây giờ lại
thêm Thanh Thu đang có thai nữa chứ? Làm cô càng thêm lo lắng
hơn.
Nhưng cũng may là còn có Lee, cô được lệnh của Thư Quân sang bên
chỗ Thượng Ngư dọn dẹp nấu ăn, và chăm sóc Thanh Thu.
Trong thời gian này Thanh Thu quả thật ăn bao nhiêu thì nôn ra bấy
nhiêu, cô đang ốm nghén nên nhìn người cứ gầy mòn đi, bác sĩ đến
thường xuyên để chuyền nước biển cho cô. Thượng Mai không thể nhìn
Thanh Thu như thế được nữa cô lên phòng nói chuyện với Thanh
Thu.
Gõ cửa vào bên trong, cô thấy Thanh Thu đang nằm trên giường đôi
mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đi đến gần bên giường ngồi lên
mép giường, „Thanh Thu con nghe cô nói này.“
Thanh Thu quay sang nhìn cô, mặt mũi nhợt nhạt trông thật đáng
thương. Cô Mai nói tiếp, „Văn Thiên đang gặp nguy nên phải tránh
đi, cô đã muốn nói với con sớm nhưng mà chuyện này lộ ra thì sẽ rất
nguy hiểm cho nó.
Con biết không? .... Bây giờ trong bụng con đang là đứa con của Văn
Thiên, nếu nó biết con có thai chắc là vui lắm và cũng không muốn
nhìn thấy con như thế này đâu.
Nên ta mong rằng con sẽ hiểu cho nó và lo đến đứa trẻ ở trong bụng
mình. Con yêu nó thì hãy để ý đến mình và cả đứa bé nữa.“
Thanh Thu ể oải ngồi dậy, „cô hãy nói cho con đi, đừng giấu con nữa
được không?“
Thượng Mai thấy tội cho Thanh Thu nên đã kể cho cô nghe lại từ đầu
đến cuối, nhưng mà Thanh Thu lại không thấy đau đầu hay bị ảnh
hưởng gì đến não khi nghe chuyện cũ, cô chỉ thấy hoảng.
Cô được đưa đến đây nuôi sao? Và 2 người nằm ở mộ kia đã nuôi cô
lớn rồi bị tai nạn..... Anh Văn Thiên đã bỏ cô, làm cô ngất đi và
mất trí nhớ? Cô mất trí nhớ tới 2 lần????
Sao lại có thể như thế? Thanh Thu nhìn cô Mai vẫn bàng hoàng. Cô đã
không biết và không nhớ gì nữa, những ký ức cũ lại vây quay cô. Một
tia chớp làm cho Thanh Thu tỉnh ngộ...........
Lúc cô đứng ở đó trời mưa nhìn thấy anh rời đi, vừa khóc vừa gào
theo anh và đã căm ghét anh khi anh bỏ mình mà đi. Cô đã đếm từ
1-100 nếu anh không quay lại thì cô sẽ không bao giờ nói chuyện với
anh nữa và sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh.
Tất cả hiện về trong đầu cô như một đoạn phim tua nhanh, lần đầu
tiên gặp anh, lúc cô ngã xuống hồ cá anh đã cứu cô. Lúc đám tang 2
người cô yêu nhất sau bố mẹ cô và lúc anh trở lại khi cô đã quên
anh. Lúc Thư Quân đuổi cô là lần thứ 2 cô bị mất trí nhớ nữa.
Sự căm ghét của cô đang có trong người nổi lên, cô đã ghét anh chứ
không yêu anh. Anh là người độc ác vậy sao, để một đứa trẻ không
còn ai chăm sóc ở lại một mình? Nếu mà không ai phát hiện ra cô thì
cô đã không còn trên đời này nữa.
Nếu cô chết rồi thì đảm bảo anh cũng sẽ không nhìn thấy cô và muốn
có cô như bây giờ? Cảm thấy mình như là con rối của anh. Văn Thiên
bỏ rơi cô, khi quay về nhìn thấy cô muốn có cô và bây giờ lại bỏ đi
không cần nói một câu. Anh có chuyện gì cũng có bao giờ nói với cô
một tiếng.
Nếu cô quan trọng với anh thì anh đã không để cô như thế? Nếu anh
yêu cô thì anh đã nói hết cho cô biết. Tất cả những lời đó vây quay
đầu Thanh Thu lúc này.
Cô không nói lại gì nhìn cô Mai lạnh không chớp mắt. Thanh Thu đã
tỉnh ngộ sao? Gia đình Thượng Ngưu ư họ là gì? Ngoài 2 người đang
nằm kia thì tất cả coi cô chẳng là gì cả? Thanh Thu làm cô Mai hơi
ngơ ngác nhìn theo và hỏi, „Thanh Thu con sao thế?“
Thanh Thu nhìn cô mai nói, „con không sao đâu cô. Chỉ là con đã
tỉnh ngộ thôi.“
Bỗng Thanh Thu ra khỏi giường, cô đứng lên đi xuống nhà. Vào trong
bếp nhìn thấy Lee, ôm lấy cô bạn rồi nói, „mình đói quá Lee mình
muốn ăn bánh katô“
Xem trước
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Lee nhìn Cô Mai cũng ngạc nhiên không kém, thế rồi họ phải gọi đến
cửa hàng bánh nhờ người chở đến tận nhà. Khi có bánh một mình Thanh
Thu ngồi múc bánh ăn ngon lành. Cô ăn 1 mình gần hết cánh bánh katô
to đùng mà không biết ngấy.
Biểu hiện quái dị của Thanh Thu làm cho mọi người thấy lạ lùng chỉ
nhìn cô ăn thôi. Thanh Thu ăn thế để nuốt cái giận vào trong lòng
mình và để có sức trả thù với Văn Thiên. Cô sẽ sinh con của anh
thật tốt rồi sẽ bỏ anh cho anh biết thế nào là bị bỏ rơi.
Thôi chết Thanh Thu định làm gì đây, anh Văn Thiên sẽ phải đối phó
thế nào? Chưa hết chuyện này lại đến chuyện khác thật là càng lúc
càng phức tạp.
***
„Thanh Thu con ăn ít thôi, ăn nhiều cũng không tốt đâu.“ Cô Mai
thấy Thanh Thu ăn tới bát cơm thứ 5 rồi mà vẫn dơ ra đòi Lee xới
thêm cơm.
Thanh Thu vẫn quyết tâm đứng dậy tự mình đi múc cơm. Lee và cô Mai
nhìn nhau không hiểu gì?
Thượng Mai thấy Thanh Thu ngồi xuống, cô lấy tay mình giữ tay Thanh
Thu cầm đũa lại, cau mày nói, „Con có chuyện gì thế nói cho cô
nghe? Từ lúc cô nói cho con sự thật con biểu hiện rất khác so với
ngày trước?“
Thanh Thu giật tay ra khỏi tay cô Mai, vừa ăn, vừa tức nói, „con sẽ
trả thù anh Văn Thiên.“
Thượng Mai và Lee càng hoảng hốt khi nghe Thanh Thu nói thế. Cô Mai
không hiểu hỏi tiếp? „Sao con lại muốn trả thù nó?“
„Tại vì anh ấy là tên độc ác nhất con từng thấy.“ Máu điên của bà
chửa nổi lên. Thanh Thu càng nói to giận dữ.
„Con sẽ cho anh ta biết khi bỏ rơi con, và không nói cho con biết
là anh ta làm gì và ở đâu? Anh ta chẳng coi con ra gì cả? Cứ tưởng
con là đứa trẻ 10 tuổi ngày đó sao? Thích nói ngon nói ngọt là được
à? Không có đâu? Con nói cho cô và Lee biết, con sẽ không để cho
anh Văn Thiên được đà lấn tới nữa. Từ giờ trở đi con sẽ sống theo
suy nghĩ của con.“
Cô Mai và Lee nhìn nhau không hiểu, nhưng cũng biết là Thanh Thu
đang giận Văn Thiên. Bây giờ Văn Thiên mà biết được chắc chắn sẽ
đau đầu đây. Chuyện thành ra thế này thì thà cô Mai đừng nói gì thì
hơn. Chết ở cái mồm.
***
Văn Thiên anh đang nhớ Thanh Thu muốn gọi về nhà, không thể chịu
được nữa lấy phone gọi về Thượng Ngư. Cô Mai nhấc máy, nghe thấy
giọng Văn Thiên cô mừng rỡ nói cho anh nghe Thanh Thu bây giờ như
thế. Không ai nói được với cô gì, cô tự làm theo ý mình.
„Cô chẳng hiểu nó làm sao nữa, cô cũng chỉ kể lại cho nó chuyện
ngày trước thôi.“ Trời cô là người biết rõ nhất mà lại nói không
biết, chính cô kể chuyện cũ ra đó.
Văn Thiên cũng không hiểu, „Cô đưa con Thanh Thu đi.“
Thanh Thu cầm máy, không để cho anh nói câu nào, „tôi ghét anh,
đừng có đòi hỏi gì ở tôi nữa. Anh đi không nói. Tôi đâu phải con
rối của anh đâu? Tôi sẽ nuôi con của anh thật tốt rồi sẽ bỏ anh đồ
ác độc.“
Văn Thiên anh chưa kịp nói gì bị cô nói cho 1 tràng 1 làng, nhưng
nghe đến câu „nuôi con anh?“ anh bàng hoàng hỏi lại. „Em nói cái
gì? Nuôi con?“
„Đúng thế tôi sẽ đẻ con anh ra, rồi sẽ nuôi nó và sẽ bỏ anh, cho
anh biết thế nào là bị bỏ rơi.“ Vừa tức nhưng nước mắt lại tuôn ra
ngập mặt cô.
Văn Thiên nghe xong, kể cả cô có mắng chửi nhưng trong lòng anh
đang reo mừng, chỉ tiếc là cô không ở đây chứ không anh đã ôm chặt
cô và bế bổng cô lên hò reo. Cô có thai sao? Anh nhẹ giọng, „em
đừng tức giận được không?“
Thanh Thu sụt sịt, ẫm ức nói, „anh mặc kệ tôi, tôi sẽ sống lối
riêng của tôi. Tôi...tôi không cần anh lo lắng cho tôi nữa
đâu.“
Anh quả thật là đang bị cô làm cho khó sử, muốn gọi điện hỏi thăm
cô vừa được nghe tin động trời rồi lại đến lượt cô nữa. Anh biết là
cô giận anh, nhưng anh cũng không sao dù gì sớm muộn cô cũng phải
biết hết chuyện, nhưng mà trong thời kỳ này là không đúng
lúc.
Văn Thiên anh muốn xoa dịu cô mà không được, „anh xin lỗi...em hãy
đợi anh quay lại thì... em thích làm gì cũng được, đánh anh hay cắn
hay bất cứ gì...Nhưng mà em đừng tức giận quá đứa bé trong bụng em
sẽ không tốt.“
Cô không thèm nghe lời nói ngọt của anh, „tôi ghét anh, đừng giả vờ
nữa? Đồ nhẫn tâm như anh thì tôi không thèm.“
Tiếng khóc của cô nức nở, làm tim anh thắt lại, bây giờ nói trên
điện thoại thì cũng chẳng giải quyết được gì cả. Chắc anh phải về
nhà một chuyến mới được, bây giờ không cần biết người của ông Nhiên
tìm anh như thế nào. Đối với anh quan trọng nhất là cô và bây giờ
cộng thêm đứa bé trong bụng cô.
Anh thở dài một tiếng rồi nói nhẹ, „tối nay anh sẽ về, em đừng có
mà tức quá nhé.“
Thanh Thu tức giận định nói nữa thì đầu bên kia cụp máy, làm cô
càng thêm bực mình. Quả thật phụ nữ có mang ghê ghớm thật, lại cộng
thêm chuyện cô đang giận anh nữa. Người như Thanh Thu cũng có lúc
như thế này thật là mắc cười quá đi. Phải quay phim lại để khi nào
cô hết giận rồi mở lại cho cô xem thì đảm bảo chắc cô phải cúi mặt
xuống gầm bàn xấu hổ lắm. Hahaha
***
Chuyến về nhà này của Văn Thiên là rất khó, nhưng anh đã xin ba của
Chí Mỹ cho anh về, tại vì nhà có chuyện phải về nhanh. Ba của Chí
Mỹ đã cũng phải đồng ý cho anh, thêu xe trống đạn rồi thêu vệ sĩ
giỏi đi theo.
Chí Mỹ đòi bằng được theo anh về, nhưng mà anh bảo để lần sau tại
vì bây giờ anh đang biết cô „vợ“ bé nhỏ ở nhà kia đang tức giận mà
lại thấy anh đi cùng với Chí Mỹ chắc chặt đầu anh ra mất.
Anh đi về một mình, về đến nơi. Cô Mai ra mở cửa cho anh 4 người vệ
sĩ đứng bên ngoài cửa canh chừng.
Văn Thiên bước vào nhà hỏi cô, „Thanh Thu đâu cô?“
Cô Mai cau mày nói, „đang ở phòng ăn.“ Mấy ngày hôm nay Thanh Thu
ăn nhiều dễ sợ, trong vòng mấy ngày thôi mà trông cô có da có thịt,
trắng hồng hòa luôn.
Khi bước vào bên trong thấy Thanh Thu đang ngồi cùng với Lee, miệng
đang nhai nhồm nhoàm, trông đáng yêu gần chết.
Lee nhìn thấy anh chào rồi cũng lùi ra ngoài. Văn Thiên đi đến gần
cô, Thanh Thu không thèm để ý vẫn cứ ngồi ăn bánh, cô nghén đồ ngọt
nên hay thích ăn bánh katô.
Xung quanh miệng dính đầy kem sữa, miệng chưa ăn hết miếng này đã
đút miếng khác vào mồm rồi. Văn Thiên anh ôm cô vào lòng mình,
nhung nhớ của anh. Thanh Thu đẩy người anh ra miệng còn đầy bánh
nói, bắt cả vào mặt anh, „ann tanh daa co tooi.“ dịch: „anh tránh
ra cho tôi.“
Văn Thiên lau mặt mình bị cô nói bắn vào mặt, dữ chặt lấy tay cô,
kéo cô lại mình hôn lên đôi môi đầy kem sữa của cô, vị ngọt của kem
mát lạnh. Thanh Thu dãy dụa, nhưng tay anh giữ lấy tay cô chặt nên
cô không thể làm gì được.
„Em đang ăn để lấy chết sao?“ 2 tay anh vẫn giữ chặt tay cô, nhưng
môi anh thì đã buông tha cho môi cô, ấn trán mình vào trán cô
nói.
Thanh Thu cau mày biết là sẽ không chống cự lại được anh, chỉ tức
giận nói, „Kệ tôi, tôi không cần anh quan tâm.“
Văn Thiên cau mày, „anh đang quan tâm đến con của chúng ta.“
Anh vòng tay qua eo của cô, ôm cô nhẹ nhàng vào lòng mình. Đặt cô
ngồi lên đùi mình, không cho cô lối thoát. Thanh Thu cũng mặc kệ
luôn, cô không nghe và không quan tâm anh nói gì, vẫn tiếp tục kéo
đia bánh lại gần múc ăn tiếp.
Tay anh đặt lên bụng cô xoa xoa, „tha thứ cho anh đi, tại vì....
lúc đó“
„Tôi chẳng nói lúc đó đâu, tôi nói lúc này. Chúng ta bỏ nhau, tôi
không yêu anh. Buông tôi ra.“ Cô rất khoát với anh.
Câu nói làm anh đau lòng, nhưng vẫn nuốt xuống. „Không được, chúng
ta sẽ lấy nhau.“
Anh bế bổng cô lên, đi lên cầu thang. Thanh Thu đám vào lưng „hạ
tôi xuống....“
Khi đi qua phòng khách Lee và cô Mai nhìn 2 người mà cười thầm. Lên
đến phòng, anh bế cô vào phòng ngủ của mình. Đặt cô nhẹ xuống
giường ôm lấy. Sự nhớ nhung khát khao hơn 1 tháng xa cánh nhau, làm
anh như phát điên lên mất.
Văn Thiên anh đã gầy đi, còn cô thì mấp ra. Tuy là thế nhưng anh
vẫn vui mừng khi thấy cô mập lên, anh muốn cô mập thêm tí nữa thì
càng tốt. Trông rất đáng yêu. Anh nằm ôm chặt lấy cô, còn cô thì
tức quá làm càng, nhấc tay anh lên cắn.
Tuy cắn anh như thế nhưng trái tim cô vẫn đập đau nhói. Đứa bé
trong bụng cô, là một cái gì kết nối mãnh liệt, tình yêu của họ cao
lên đến tận trời mây, không có ai có thể chia rẽ. Tuy là cái tức
của cô vẫn còn dữ dội nhưng mà tình yêu của anh trao cho cô, làm
dịu đi bớt phần nào.
Cô buông cánh tay anh ra không cắn nữa. Văn Thiên đang gồng sức để
cho cô cắn mình thì thấy cô không cắn nữa nên ngẩn đầu lên nhìn cô
hỏi, „hết giận rồi sao?“
Thanh Thu cau mày bĩu môi nhìn anh, „đừng tưởng nhé, tôi vẫn bỏ anh
đó.“
„Em bỏ anh thì anh sẽ sống với ai?“ Anh kéo cô đặt nằm úp lên người
mình. Mặt cô úp vào ngực anh, nghe được trái tim anh đập mãnh
liệt.
Cô không đáp lại chỉ biết nhắm mắt lại hưởng thụ mùi hương thơm nhơ
nhung hơn tháng rời xa, để quên đi cái tức giận trong mình. Tuy là
vẫn ghét anh, nhưng mà tình yêu của 2 người vẫn mãnh liệt quá làm
tan đi trong cô cái sự ghen ghét. Định trả thù anh nhưng mà cô đã
quên mất rồi.
Tiếng thở nhẹ của cô, thì anh biết cô đã ngủ rồi. Đặt cô xuống, đầu
nằm lên cánh tay mình. Nhìn cô ngủ, hơn 1 tháng không gặp cô lại
đẹp ra đến thế? Đôi mắt với đôi lông mi dài cong của cô rung nhẹ
đến mê người. (Trời! nếu anh mà gặp cô trước đó, chắc anh phải đau
lòng đến đứt ruột và tự chửi mắng mình.)
Cô mập ra nhìn mặt trắng trẻo mũm mĩm, đôi môi đỏ au căng mọng chu
ra, anh nhẹ nhàng ngậm lấy miên man hôn cô đến không muốn
rời.
Mùi hương thơm ngát trên người cô làm anh say mê, nhưng mà không
dám đi qua giới hạn vì cô đang có thai. Vén áo cô lên hôn nhẹ lên
bụng cô, úp tai vào bụng nhắm mắt lại để nghe. Trong lòng anh vui
mừng biết bao, nếu mà không vướng phải vụ việc này thì sẽ cưới cô
ngay.
Chắc lại phải đợi thêm cho mọi việc ổn thỏa đã rồi sẽ làm tổ chức
đám cưới ngay. Anh nhẹ nhàng hôn lên từng lớp da thịt trên người
của cô và thì thầm nói, „anh yêu em...đừng xa rời anh.“
Trong giây phút hạnh phúc, anh cũng mệt mỏi ôm cô ngủ say giấc, vì
hơn tháng nay là anh toàn mất ngủ. Mất ngủ vì nhớ cô, mất ngủ vì lo
chuyện trả thù và chuyện của công ty. v.v.
Sáng ra khi tỉnh dậy đôi mắt cô mở ra nhìn anh, lòng cười mừng rỡ
là anh vẫn còn nằm cạnh mình. Nhìn anh, nước mắt tuôn rơi. Muốn tức
giận với anh mà cũng không được. Nhìn anh ngủ say bên cạnh mình
lòng thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Cô nhớ anh rất nhiều, dơ tay lên sờ nhẹ
lên khuôn mặt dài của anh. Trông anh đã gầy đi mà lòng cô càng thêm
đau nhói.
Cô ôm lấy anh, nước mắt đầm đìa. Anh cũng choàng tay qua ôm lấy
Thanh Thu làm cô giật mình. Anh đã tỉnh giấc khi cô sờ vào mặt
mình. Giọng nói khàn khàn nam tính buổi sáng của anh cất lên, „nhớ
anh lắm sao?“
Thanh Thu định hẩy anh ra không ôm nữa, nhưng anh giữ cô lại , „vẫn
còn giận sao? Anh xin lỗi rồi mà. Anh sẽ không bao giờ làm gì mà
không nói với em nữa. Được chưa? Anh biết là anh sai rồi, đã bỏ em
đi, nhưng mà lúc đó anh cũng không biết mình phải làm gì nữa nên đã
quay lại mỹ để học rồi anh đã đi làm thêm để có nhiều kinh nhiệm
làm ăn cho gia đình anh và về vụ tai nạn của ba má anh, anh đã tìm
người điều tra và biết được có người hãm hại họ nên anh đã quay lại
đây để làm sáng tỏ mọi chuyện.“
Anh ôm cô gọn trong vòng tay mình, „nhưng mà cái chính là anh về
đây để nhìn thấy em và muốn đền đáp lại cho em tất cả.“
Cô mắt đỏ au vì khóc nhìn anh nũng nịu, „thật chứ?“
Văn Thiên gật đầu hôn nhẹ lên môi cô, „thật, anh đã yêu em từ lúc
em 10 tuổi đó.“
„Hả?..“ Cô mở to mắt không tin, nhưng rồi mặt cô đỏ lên, „anh thật
là biến thái.“
Cộp. Anh cốc đầu cô, cái cô gái nhỏ này sao cứ nói anh biến thái?
Anh yêu cô và biến thái với một mình cô thôi nhé. Thanh Thu ôm đầu
đau. Anh xoa hộ cô, „anh không biến thái, yêu em không gọi là biến
thái được.“
„Em biết rồi. Xin lỗi anh.“ Vòng tay sang, cô ôm qua người anh thật
chặt.
Anh ngồi dậy rồi nói, „chúng ta phải dậy thôi, anh phải quay lại
chỗ kia.“
Cô ngồi dậy ôm lấy anh, tưởng anh sẽ ở đây và không đi nữa nên hỏi,
„anh đi đâu nữa? Em tưởng anh sẽ không đi nữa chứ?“
Văn Thiên quay sang nhẹ nhàng, „em biết không, hôm mà anh bị cảnh
sát bắt là có người muốn hại anh.“
Thanh Thu mở to mắt nhìn anh, „hại anh?“
„Đúng, và bây giờ biết anh ra khỏi đây họ muốn giết anh. Nên ông
Nội đã đưa anh đến 1 nơi an toan, trong ngày hôm nay anh phải quay
lại đấy nếu để mấy người đó phát hiện ra anh ở đây, thì họ sẽ làm
hại chúng ta và anh không muốn em và con sẽ vì anh mà ảnh hưởng.“
Nói xong anh bế cô ra khỏi giường cùng anh vào phòng tắm.